Lượt xem của khách bị giới hạn

2013- Huyền Sắc

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
2013- Huyền Sắc
Tham gia
18/8/20
Bài viết
20
Điểm cảm xúc
9
Điểm
3
1597753177670.png


Tác giả: Huyền Sắc
Dịch giả: Yamanbagiri Kunihir
Thể loại truyện: Tiểu thuyết, giả tưởng, lãng mạng
Tổng chương: 179 chương
Tình trạng: Đang tiến hành
Nguồn: qxswk.com
Văn án:
Ngày 21 tháng 12 năm 2012, vào lúc tận thế, siêu bão Mặt Trời nổ ra làm các cực của Trái Đất va chạm nhau làm tầng vỏ bị thay đổi mạnh làm núi lửa phun trào, động đất, sóng thần,… Nhân loại phải đối mặt với nỗi đe dọa khổng lồ. Trong khi đó, chỉ những người được chọn mới có thể bước lên con tàu Noal đã được xây dựng từ trước và bọn họ sẽ bắt đầu xây dựng kỉ nguyên mới của những năm 0001. Nhưng những người chưa lên được tàu Noal thì họ phải tự sinh tồn bằng nhiều cách khác nhau và rồi họ mở ra những năm 2013. Là một thành viên bị bỏ rơi liệu Vu Lôi sẽ sống sót như thế nào? Và liệu anh có gặp lại được người bạn gái đang ở trên tàu?
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
18/8/20
Bài viết
20
Điểm cảm xúc
9
Điểm
3
Quyển 1 Chương 1.

“ Nhanh lên, thời gian chỉ còn lại 20’ nữa. Yêu cầu mọi người bên ngoài nhanh chóng sơ tán và tăng tốc bịt kín lối đi dưới lớn hàn điện!” Sâu trong dãy núi Thái Hành Sơn một người người lính mang theo khẩu súng trường chinh đang hét lớn. Hiện giờ tuy dáng người cao ráo, vững chãi nhưng cử chỉ không dấu nổi nét vội vàng và những giọt mồ hôi lấm tấm trên má lộ rõ vẻ hoảng hốt.

Đây là hầm chỉ huy ngầm thuộc phòng điều khiển chiến lược silo tên lửa hạt nhân với mức độ an ninh cao nhất cả nước. Nhưng tại lúc này, màn hình lớn trong phòng nơi thường hiển thị thông tin truyền tải lại đang nhấp nháy đếm ngược. Là 19 phút 22 giây. Ngày hiển thị bên dưới là ngày 21 tháng 12 năm 2012

“ Báo cáo! Theo xác nhận mới nhất của máy tính đã cho thấy sự rạn nứt của lớp đất và đá ở khu vực này do chấn động của Trái Đất đang tặng mạnh. Độ sâu do sóng thần dâng ở phía trên chúng ta đã vượt quá 1000 mét và đang mang theo một áp lực nước khổng lồ. Theo ước tính, cổng phóng sẽ mất 5 phút nữa.”

“Tôi không thể chịu đựng được nữa!” Một người lính mang theo vẻ mặt hoảng sợ lao vào phòng chỉ huy và báo cáo.

“ Tất cả mọi người đã được sơ tán hãy trốn vào trong boongke gần nhất! Đội Đại Bàng nhanh chóng tới cơ sở phun nhiên liệu khép kín phía dưới cùng với tôi” Thiếu tá nhanh chóng chỉ huy sau đó tóm lấy máy hàn điện từ một người lính bên cạnh và chạy ra ngoài.

Vị thiếu tá này tên là Vu Lôi tạm thời phụ trách công việc ở gần đây, anh ta mới được chuyển vào từ 4 ngày trước. Không một ai biết mục đích thực sự của việc anh ta đến đây ngoại trừ anh ta

Vu Lôi cùng ba người khác vội vàng chạy xuống tần dưới. Nhưng Gia Nhân vốn chạy trước lại quay đầu , lau mồ hôi trên trán, thở hồn hển nói: “ Báo cáo, cầu thang sập rồi không có cách nào xuống được tầng dưới.”

Vu Lôi cắn chặt răng anh quay đầu bước lại gần như ngay lập tức: “ Đi thang máy thôi!”

Tất cả thành viên của Eagle Group đồng loạt hít một hơi. Trong trường hợp sảy ra thảm họa, đi thang máy chắc chắn không phải lựa chọn tốt nhưng không một ai không đồng ý và cấp tốc đẩy nhanh tốc độ.

Bởi vì bọn họ đều biết những gì đang sảy ra trên đầu họ. Cơn sóng thần cao gần cả cây số và họ chỉ đang sống lay lắt. Chỉ là bọn họ đều là quân tử bỏ mạng. Vì không thể sống sót cho nên việc cuối cùng của bọn họ chỉ có thể là cố gắng hết sức.

Vu Lôi vào trong thang máy, ấn nút. Ngạc nhiên nói : “ Thang máy còn dùng được.”

Thang máy trong hầm chỉ huy được chế tạo bằng công nghệ tiên tiến nhất, cửa thang máy chia thành hai tầng trong và ngoài, có thể kéo dài mười giây. Bọn họ vào trong, đi xuống phòng giám sát thấp nhất.

Nhưng mười giây này là khoảng thời gian dài nhất đối với mọi người nhất là khi thang máy đang chạy được nửa chặng đường thì phát ra tiếng động lớn rồi dừng lại.

Tiếng “zi” vang lên, tất cả đèn trong thang máy máy tắt hẳn.

“ Thiếu tá, nhiệm vụ của ngài là kích nổ đầu đạn hạt nhân sao?” Trong bóng tối, giọng nói của Gia Nhân trở nên khô khốc.

Vu Lôi thở dài nói: “ Cấp trên đã sớm biết về thảm họa từ lâu, ta được phái đi phá hủy đầu đạn hạt nhân. Nhưng không ngờ thảm họa lại đến trước một tuần…”

Bùm…

Một trận trận rung chuyển dữ dội ập đến làm ngắt lời của Vu Lôi.

Đầu của Vu Lôi bị đập vào góc của bảng điều khiển thang máy bên cạnh rồi anh ngất đi.

-----

Tối.

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Vu Lôi dường như bị chìm trong đáy biển tối tăm cuổi cùng chật vậy nổi lên mặt nước hít một hơi đầy khó khăn và đau đớn.

Rồi sau đó, cơn đau thấu tim gan ập tới từ bàn chân.

“Chắc nó bị gãy mắt cá chân phải” Vu Lôi bình tĩnh đánh giá.

Tuy nhiên, điều này chứng minh rằng anh vẫn còn sống.

Tay phải thì bị thứ gì đó đè lên, cả người chỉ có cổ là nổi trên mặt nước. Vu Lôi khó khăn đưa tay trái lên lau đi vết nước trên mặt sau đó mở mắt ra.

Anh nhanh chóng cười khổ một tiếng bởi vì đôi mắt đã bị thâm quầng nên việc có mở mắt hay không cũng không có khác biệt.

Anh cố gắng liếm chất lỏng trong miệng. Có vị mặn và…

Nếu anh đoán đúng, trong miệng hẳn là có nước biển lẫn máu.

Vu Lôi không biết mình đã hôn mê bao lâu, nhưng có lẽ anh đã tỉnh dậy vì gãy xương. Xung quanh anh không có động tĩnh gì. Trong tháng máy im lặng một cách chết chóc, Vu Lôi cố gắng mò mẫm tìm chiếc đèn pin chống nước trong túi bằng cánh tay trái.

“Tạch.” Đèn pin phát ra âm thanh nhỏ Sau đó đem ánh sáng vừa đủ làm cho Vu Lôi cảm thấy chói mắt đồng thời khung cảnh xung quanh hiện ra một cách chân thực.

Vu Lôi rất ngạc nhiên khi thấy thang máy anh đang ở đã bị nghiêng sang một bên. Anh đang ngồi trên thành thang máy và trên đầu chính là cánh cửa thang máy ban đầu.

Một cánh cửa trong thang máy đã bị sập và đập vào anh một cách nặng nề và chân phải của anh đáng lẽ đã bị va vào bên dưới.

May mắn thay, thang máy này có hai cửa trong mà ngoài. Lớp cửa bên ngoài tương đối chắc và chịu được phần lớn áp lực nước. Nhưng nước từ khe cửa vẫn chảy vào vô tận. Nếu bây giờ anh còn trẻ khẳng định đã chết từ lâu.

Vu Lôi chỉ dùng hai giây để phán đoán tình hình của mình và sau đó nhanh chóng kiểm tra tình hình của những người bạn đồng hành.

Khi thấy nước biện có pha nhiều máu mà không phải của bản thân mình cho nên Vu Lôi đã chuẩn bị tâm lý khi nhìn thấy cảnh tượng thương tâm.

Một người lính bị đập vào của thang máy và bị chặt làm đôi, trong khi người còn lại thì bị nước biển nhấn chìm và chết đuối trongg tình trạng hôn mê. Bên cạnh anh chính là Gia Nhân đang bám tay phải của anh trong khi có một lỗ lớn trên thắt lưng bị mảnh vỡ đập. Máu không ngừng chảy ra. Nhưng cũng may như anh, đầu ở nơi tạm thời chưa bị biển nhấn chìm.

“ Này! Gia Nhân! Dậy đi! “ Vu Lôi vỗ mạnh vào mặt cậu nhưng không có phản ứng.

“ Chết tiệt!” Vu Lôi biết bản thân bị thương thế này, nếu tình lại được thì chắc chắn đã bình phục. Nếu mà kịp thời cầm máu bây giờ, anh vẫn có thể cứu được. Nhưng anh phải làm gì trong tình huống này? Đừng nói là anh không mở được cửa thang máy, nếu mở cửa được mà nước từ bên ngoài tràn vào thì chẳng phải họ đã chết rồi sao?

Vu Lôi không có sợ chết, Sau khi nhận được nhiệm vụ này trước một tuần và biết được tính nghiêm trong của sự việc, anh chỉ mất có nửa ngày để chấp nhận rằng tận thế sắp đến. Nửa ngày sau anh về nhà, anh không có nói chi tiết với họ. Họ chỉ trò chuyện và chào hỏi như thường.

Anh biết mình không có khả năng đưa cha mẹ lên thuyền, tuy rằng sống sót còn tốt hơn chết nhưng vì chọn lọc tự nhiên mà anh không thể làm gì được.

Những ngày này, anh cũng đã từng suy nghĩ rằng mình sẽ chết như thế nào nhưng trong trí tưởng tượng của anh còn có niềm vui. Không ngờ anh lại chết dần chết mòn một cách đau đớn.
Vu Lôi đưa tay lên trán và nhìn đồng hồ.

Lúc này là 21:17, anh đã hôn mê gần 2 tiếng.

Có lẽ, sẽ không quá hai tiếng kể từ khi ông qua đời.

Vu lôi tuyệt vọng nghĩ.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
18/8/20
Bài viết
20
Điểm cảm xúc
9
Điểm
3
Quyển 1 Chương 2.

Vu Lôi chỉ bất tỉnh vài phút sau đó bị nước lạnh trên người khiến anh tỉnh lại

Không, anh nhất định phải sống sót. Ít nhất, anh muốn cứu sống Gia Nhân.

Bản năng sinh tồn trỗi dậy làm Vu Lôi nghĩ ngay đến cách trốn thoát.

Vu Lôi không vội vàng lê chân ra khỏi cửa thang máy, anh cố gắng ngồi dậy hết mức có thể, tay trái cầm đèn pin, dùng tay phải chạm vào áp lực của dòng nước đang chảy giữa cửa thang máy.

Nếu anh đoán đúng thì bên ngoài đáng lẽ đã bị nước biển nhấn chìm

Họ có thực sự là sẽ chết đuối trong thang máy đang đóng cửa này không?

Không được, phải có cách, anh phải tập trung suy nghĩ.

Cảm giác ngứa ran từ chân phải giúp anh không hôn mê vì thiếu dưỡng khí, Vu Lôi liên túc tái hiện lại cấu trúc của boongke ngầm này trong tâm trí anh.

Anh nhớ rằng thang máy dừng lại khi đến tầng ba dưới lòng đất. Vì vậy, chắc anh đang cách mặt đất khỏang mười mét


Mặc dù boongke ngầm này được gọi là nằm dưới lòng đất nhưng nó thật sự được hình thành bằng cách khoét rỗng một ngọn đồi nhỏ. Có một silo rỗng ở trung tâm với một cổng phóng làm bằng tấm thép khổng lồ. Theo đánh giá hiện tại, anh đang ở dưới lòng đất mười mét mà tấm cửa thang máy có thể chặn phần lớn áp lực nước, có thể toàn bộ phần hầm sẽ bị nhấn chìm , nhưng cũng có thể là silo không bị chìm hoàn toàn.

Hầm trong toàn bộ ngọn núi có các kênh ở hai bên nên nó trở thành một cấu trúc mao dẫn với cửa ra vào hẹp ở hai bên. Ngay cả khi nước ở cả hai bên có bị ngập mà đầu giếng silo không bị phá hủy bởi áp lực nước thì nó vẫn còn. Đó chính là ánh sáng của sự sống.

Nếu mà có chuyện thang máy bị vỏ Trái Đất hoặc dòng nước cuối trôi xuống, nếu toàn bộ hành lang không bị xoắn, nếu anh mở được cửa thang máy và nếu anh có thể bơi ra khỏi thang máy và đi theo lối thang máy mà ngược dòng thì… Có lẽ… Nó có thể thẳng đến silo!

Vu Lôi bị suy nghĩ của bản thân làm cho toàn thân run lên. Không cần biết liệu có thành công hay không, đây là cách cuối cùng mà anh nghĩ là có thể sống sót.

Giờ đã có thể sống sót cho nên sau đó, Vu Lôi cực kỳ bình tĩnh. Anh cắn chiếc đèn pin vào miệng và bắt đầu mò mẫm tìm bàn chân phải. May mắn thay áp lực không rắn, nước biển được bơm vào sau đó đã tăng thêm phần nổi cho nên anh có thể rút lại bàn chân của mình và bắt đầu nắn lại xương.

Đáng lẽ bàn chân có thể đã bị vỡ nhưng may mắn thay, cũng không còn tổn hại gì ở những nơi khác. Nếu không anh có thể thực sự đã chết.

Vu Lôi cười khổ một mình rồi bắt đầu kéo nửa người của Gia Nhân ra khỏi cửa thang máy.

Anh ở trong này thì không thể nào cầm máu được cho nên Vu Lôi chỉ có thể cầu nguyện rằng sau khi bản thân ra ngoài là có thể nhanh chóng tìm thấy thuốc và thiết bị thị liệu.

“ Thiếu… tá…” Gia Nhân đã tỉnh dậy khi Vu Lôi đang thắt chặt Gia Nhân bằng vải quần áo của mình.

“ Cậu đợi một chút, chúng ta nhất định sẽ ra ngoài sớm thôi.” Vu Lôi bình tĩnh nói trong khi cầm cây đèn trong tay. Đầu tiên anh phải tự thuyết phục bản thân rằng bọn họ nhất định có thể được cứu. Nếu không, anh sẽ không thể an ủi với Gia Nhân đang bị thương nặng được. Dù bị thương nặng nhưng ít nhất vẫn còn có thể hít thở. Nếu không cho dù có thân thể cường tráng thì Gia Nhân cũng đã chết từ lâu.

Nhờ chiếc đèn pin trong tay Vu Lôi, Gia Nhân đã tiếp thu được tình cảnh hỗn loạn trong thang máy liền thở ra một hơi rồi đột nhiên ho ra ngụm máu.

“ Đừng lo lắng, từ từ nghe tôi nói.” Vu Lôi cảm nhận được máu vừa phun ra do Gia Nhân đang sắp ngất xỉu trên vai nên anh liền nói chậm lại. “Tôi sẽ mở cửa thang máy trong giây lát. Nếu điệu kiện ở trên núi hình thành theo cấu trúc mao dẫn thì bên silo sẽ có không khí dư. Chúng ta chỉ cần bơi lên kênh của thang máy là nó sẽ dẫn đến thẳng với silo. Tầm nửa phút sau, chúng ta sẽ di chuyển.”

Vu Lôi yên lặng chờ Gia Nhân tiêu hóa xong lời mà anh vừa nói sau đó giơ tay nhìn đồng hồ.

21h40, có lẽ anh có thể sống ở đây thêm một giờ. Nhưng anh lại chọn cách chết chìm trong một phút. Như thế ít nhất còn hơn là chịu một giờ tra tấn tinh thần và chết.

Trước tình cảnh tàn khóc như vậy, anh sẽ không bao giờ cầu mong người bên ngoài đến cứu.

Có lẽ bây giờ trên thế giới đã không còn nhiều người sống sót.

Vu Lôi lau mặt. Không, anh biết bọn họ vẫn còn Hòm Bia. Ít nhất thì nền văn minh cùng nhân loại trên thế giới sẽ không bị tiêu diệt hoàn toàn.
Với anh vậy là đủ. Cuối cùng thi anh cũng phải chiến đấu vì sự sống của mình và đồng đội.

Nghĩ đến đây, Vu Lôi thắt chặt quần áo đang buộc lấy Gia Nhân ở eo, trầm giọng nói: “ Gia Nhân, chúng ta chuẩn bị đi.”

Có một phản ứng yếu ớt ở phía sau.

Vu Lôi buộc đèn pin vào cánh ta, dùng chân không bị thương ngồi xổm lên sau đó dùng hai tay ra sức kéo khe hở ở thang máy.

Đồng thời hít một hơi thật sâu trong thang máy.

Nước lập tực tràn vào mang theo áp lực khổng lồ phả vào mặt. Lúc này, cửa thang máy vừa bị mở ra bởi một cái khe nhỏ.

Chết tiệt! Trái tim của Vu Lôi chùng xuống. Dù biết rằng áp lực nước lớn hơn anh mong đợi. Nhưng biết bằng cách này, dù không đề cập đến việc bản thân có thể bơi lên mặt nước ,thậm chí bị hất ra khỏi thang máy cũng là một vấn đề.

Ngay khi suy nghĩ của VU Lôi vừa chuyển, nước biển tràn vào thang máy cần như ngay lập tức.

Lúc này, Vu Lôi đột nhiên cảm thấy thắt lưng bị buông lỏng, an liền suy nghĩ lung tung. Chẳng lẽ dòng nước quá mạnh làm cho quần áo đang cột Gia Nhân bị lỏng?


Anh buông lỏng một tay sờ eo mình, nhưng Vu Lôi thấy bàn tay kia đang đỡ anh vào thang máy liền đẩy một chút.


“ Thiếu tá, sống!” Gia Nhân thì thào bên tai. Tuy rằng tiếng nước chảy rất lớn nhưng dọng nói cũng không bị lu mờ.

Vu Lôi biết Gia Nhận định làm gì trong tích tắc, nhưng khi định mở miệng, anh đã uống một ngụm nước biển mặn. Lúc này, thang máy đang ngập toàn nước.

Tai bị ù, đây là hiện tượng đau nhức do áp lực nước. Áp lực khủng khiếp gần như khiến đầu óc anh như muốn nổ tung, suýt nữa thì nôn nửa.

Khi vu lôi vừa bắt đầu thích ứng với cảm giác này thì một lực đẩy mạnh từ phía sau truyền đến là Vu Lôi bị đẩy khỏi thang máy. Vu Lôi vừa chật vật quay đầu lại thì bắt gặp phải nụ cười rạng rỡ của Gia Nhân.

Cửa thang máy hơi khó đóng lại, nhưng sợ Vu Lôi quay lại cứu mình, Gia Nhân liền dùng chút sức lực còn lại lập tức đóng cửa.

Vu Lôi rất muốn quay lại cứu anh, Nhưng sau khi bị đẩy khỏi thang máy, một lực nước mạnh đã đẩy anh lên. Chỉ trong vài giây anh liền không thể thấy thang máy nữa.

Lòng ngực của Vu Lôi như muốn nổ tung và bản năng sinh tồn mãnh liệt khiến anh ngẫu nhiên chèo theo dòng nước. Anh không biết mình sẽ bị dòng nước này đưa tới đâu nhưng anh chỉ hy vọng rằng dòng nước sẽ đưa anh đến nơi có không khí.

Chỉ vài chục giây ngắn ngủi trôi qua mà giống như cả cuộc đời. Những hình ảnh lúc trước không ngừng lướt qua tâm trí. Và rồi, anh chìm vào bóng tối vô tận. Cả người bị vắt kiệt sức, anh đành thả trôi theo dòng nước để nước vây lấy mình đem bản thân tới một nơi không thể xác định.

Một lúc sau, anh dường như thấy ánh sáng và bơi mạnh về hước đó.

Cuối cùng, Vu Lôi cũng thở phì phò trên mặt nước. Nhìn ánh đèn nhấp nháy của silo, trong đàu anh có duy nhất một suy nghĩ là:

Anh thà tự đâm nhất mình bằng một nhát dao còn hơn chìm xuống nước.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top