Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Tác phẩm: Bạn cùng phòng của thần tượng học đường

bcp.jpg

Tác giả: Emery Li
Editor: Jim Maryal, trucxinh0505
Thể loại: Đam mỹ, Tình yêu học đường
Tổng chương: 137 chương
Tình trạng edit: Đang tiến hành
Giới hạn độ tuổi: 15+
Nguồn: tapread.com; The School Idol's Roommate

Giới thiệu: Sau khi trái tim tan vỡ, Aki đã đóng trái tim mình lại. Nhưng cuộc sống của anh ấy đã bị đảo lộn khi anh ấy bắt đầu sống với anh chàng nổi tiếng nhất trường đại học.
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Aki dụi mắt mệt mỏi. Anh đã học rất nhiều nhưng dường như những điều anh cần học vẫn chưa có hồi kết. Học kỳ trước, anh ấy đã bỏ qua hầu hết các kỳ thi của mình, đưa điểm số của mình xuống mức nguy hiểm. Với tốc độ này, anh thậm chí có thể bị mất đi học bổng. Anh không có tiền để trả học phí.

Anh ấy lấy điện thoại ra. Có tin nhắn từ người bạn của anh ấy - Zy. Cậu ấy đã gửi cho Aki một bức ảnh tự chụp khi cậu ấy mặc một chiếc áo khoác màu vàng, trông giống như Pikachu. Mặc dù trong mắt Aki, Zy dễ thương hơn Pikachu rất nhiều. Anh cười khúc khích trước ý nghĩ đó khi lưu bức ảnh vào album trên điện thoại của mình. Tốt hơn nên có cái gì đó để xem lại sau đó.

Aki gõ lại một tin nhắn.

[Cái đó thật dễ thương!]

Anh đợi một lúc nhưng có vẻ như Zy không online. Chán nản, Aki đặt điện thoại xuống và cố gắng học lại. Không lâu sau khi anh ấy làm vậy, điện thoại của anh ấy lại sáng lên. Aki chộp ngay lấy nó.

[ Cứu tớ :( :( :( ]

Aki đột nhiên được cảnh báo. Anh ta quẹt tất cả đồ đạc trên bàn vào tay mình. Khi làm như vậy, anh ta va phải một học sinh khác đang đi ngang qua. Sách của anh ấy rơi lộp độp trên sàn nên Aki và cậu học sinh vội vàng thu dọn đồ đạc của mình.

“Xin lỗi,” Aki cúi đầu xin lỗi.

"Đừng lo lắng."

Giọng nói trầm và rõ ràng, kiểu giọng khiến bạn muốn nghe cả ngày. Aki nhìn lên ngay khi nghe thấy điều đó và gần như bị mù trước nụ cười của người kia.

Cao hơn anh nửa cái đầu với vẻ ngoài điển trai và nụ cười rạng rỡ đó, Aki cảm thấy mắt mình như muốn nóng lên. Quá bối rối, anh ta lùi lại một bước và cúi đầu một lần nữa. Tại sao chứ, anh không biết nữa. Chỉ là, tim anh đập mạnh đến nỗi bản năng mách bảo anh phải chạy trốn.

Điện thoại của Aki rung lên trên tay khiến anh ấy thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. 'Zy cần mình.' Anh tự nhắc mình.

Anh lao đến nơi tình yêu đang vẫy gọi mình.

________________________________________________________________________

Hóa ra, Zy chỉ đang buồn chán.

Anh nhướng mày khi Aki thất thần bước vào quán cà phê. Zy dành thời gian liếm kem trên thìa trước khi nói.

"Sao vội vàng thế?"

"Cậu nói rằng cậu cần giúp đỡ mà."

Zy nhìn Aki chằm chằm cả phút trước khi phá lên cười.

“Cậu không đọc tin nhắn thứ hai của tớ, phải không?

Aki đỏ mặt khi lấy điện thoại ra. Anh ấy mở tin nhắn có nội dung:

[Tớ chán chết đi được. Hôm nay Drew làm việc bán thời gian. :( :( :(]

Anh ấy hoàn toàn không xem nó! Tất cả những gì anh ấy có thể nghĩ là đến được nơi Zy đang ở. Anh biết rằng Zy chắc chắn sẽ có mặt tại quán cà phê yêu thích của họ nên anh vội vàng đến nơi.

“Chà, giờ tớ đang ở đây rồi.” Aki nói khi ngồi đối diện Zy.

"Đúng! Và cậu sẽ đi chơi với tớ nhéee.” Zy kéo vẻ mặt cún con của mình ra, “cậu sẽ đi với tớ mà đúng chứ?”

Aki gật đầu và vùi đầu vào thực đơn, cố gắng che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Ngay cả khi không kiểm tra, anh cũng biết mình đã đỏ đến tận chóp tai. Anh thầm nguyền rủa cơ thể mình vì đã luôn thành thật như vậy.

"Còn Drew thì sao?"

Mặt Zy trở nên chua xót. “Nó hứa rằng chúng ta sẽ đi chơi sau giờ học hôm nay. Nhưng nó đã gọi cho tớ, nói với tớ rằng nó có việc phải làm."

Trong sâu thẳm, Aki rất hạnh phúc. Gần đây, tất cả những gì Zy từng làm là đi chơi với Drew. Nếu họ không ở bên nhau, Drew là tất cả những gì Zy luôn nói về.

“... Tớ cá là cậu ấy đã được hỏi một lần nữa rồi hmm.”

Zy trông có vẻ chán nản khi xoay chiếc thìa của mình. Như Aki. Anh ghét Zy trông như thể cậu sắp khóc chỉ vì nghĩ Drew đi với người khác. Hay Zy nói như thể cậu ấy đang ghen tị. Hoặc tệ nhất, chỉ cần Drew xuất hiện cũng khiến Zy quên hết mọi chuyện và cậu ấy có thể mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.

Aki phớt lờ cơn đau âm ỉ trong lồng ngực. Zy thì chỉ buồn khi nghĩ rằng bạn mình đã bị bắt đi khỏi mình. Không hơn không kém.

Đúng là anh ấy và Aki đã trở thành bạn trước. Sau đó, Drew chuyển trường vào năm thứ hai trung học và tham gia cùng họ. Giống hơn, Zy đi theo người được chuyển giao xung quanh và Aki theo sau Zy.

Do chuyên ngành khác nhau nên tất cả đều quyết định học đại học chuyên ngành. Drew đã đến một trường đại học nổi tiếng với khoa nghệ thuật tự do trong khi Aki đăng ký vào một trường kinh doanh. Zy không biết đi đâu, nhưng thói quen cũ vẫn còn chết cứng. Vì vậy, Drew đi đâu, Zy cũng đi theo.

Aki sẽ làm điều tương tự. Nhưng anh ấy đã nộp nguyện vọng vào trường đại học hiện tại của mình khi biết rằng Zy quyết định học cùng trường với Drew.

Họ ăn thức ăn và trò chuyện một lúc đến 6h, Zy đứng dậy. Aki chết lặng nhìn cậu ấy.

Zy mỉm cười khi kéo cổ tay Aki. “Buổi tối còn khá sớm… Vậy chúng ta hãy đi chơi thêm một chút nhé?”

Aki thở dài. Anh thực sự không thể nói không với Zy.

Họ đến quán bar quen thuộc của họ, Moonlight. Người chủ đã quá quen với họ nên anh ta gật đầu chào cả hai khi họ bước vào. Với đồ uống rẻ và dễ dàng tiếp cận các trường đại học khác nhau, nhiều sinh viên đã ghé qua địa điểm này để đi chơi.

Aki và Zy tìm một chỗ ngồi trên quầy và nói chuyện phiếm với chủ quán. Mặc dù chủ yếu là Zy và người chủ nói chuyện, trong khi Aki lắng nghe bên cạnh. Họ uống cho đến hết giờ một cách vui vẻ. Lúc đó, Aki đã khá say và Zy cũng không khá hơn.

Aki kéo Zy. "Thôi nào, chúng ta vẫn còn lớp học vào buổi sáng."

Zy rên rỉ. "Không…"

Aki cố gắng kéo bạn mình một lần nữa. Thay vì đứng dậy, Zy bám lấy Aki.

"Tại sao cậu không muốn về nhà?"

"Không muốn."

Aki thở dài và đẩy người bạn của mình ra.

Zy nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài nhịp thở. “Hãy tiếp tục uống rượu nhé? Có đẹp không? Tớ vẫn chưa say…” cậu ta cười khúc khích.

Sau một lúc dừng lại, Zy thì thầm. “Tớ không muốn nghĩ về Drew. Tớ muốn dừng lại, dừng lạiiiiiiiiii!”

Aki lo sợ rằng Zy có thể sẽ khóc. Nhưng anh là người muốn khóc hơn. Sau khi nghe những gì bạn mình nói, anh ấy muốn chứng tỏ rằng mình giỏi hơn Drew.

Vì vậy, làm ơn, đừng tìm kiếm anh ta nữa...

"Được thôi."

Zy vểnh lên và ôm lấy Aki. "Cậu thực sự là một kẻ... hic!"

"Nhưng chỉ đến 10 giờ tối thôi đấy."

Zy gật đầu và cười toe toét.

10 giờ tối chuyển sang 11 rồi 12 cho đến khi cuối cùng họ về nhà lúc 1 giờ sáng. Aki cảm thấy thế giới quay xung quanh mình. Khi về đến căn hộ của mình, anh ngồi phịch xuống giường, cúi gằm mặt và không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài.

________________________________________________________________________

Khuôn mặt tươi cười của Zy và tiếng cười của cậu ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Aki. Một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi trong khi ánh mắt ngày càng nặng trĩu. Anh vu vơ băn khoăn không biết vào cái ngày mà anh sẽ có thể thổ lộ tình cảm của mình với cậu ấy. Anh đã tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau cho đến khi trôi dạt đến vùng đất mộng mơ.

Trong khi đó, ở phía sau, giọng nói của giáo sư vang vọng khắp hội trường. “Bạn còn 10 phút nữa để hoàn thành bài thi của mình”.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
"Cậu có ổn không, ngài Hungover?" Jun cười khúc khích bên cạnh khi họ đi về phía lớp.

“Ugh... Im mồm lại đi."

Trong tất cả những điều có thể nói với anh, cuộc phiêu lưu trong cơn say hôm trước là điều cuối cùng anh muốn nghe. Hóa ra, tiếng sột soạt của đống giấy tờ mà anh tưởng mình nghe thấy trong giấc mơ là tiếng các bạn cùng lớp đang làm bài thi. Vì tối hôm trước say xỉn với Zy, anh buồn ngủ đến nỗi thực sự ngủ quên trong lúc đang thi.

“Ugh,” anh dụi mắt, khó khăn hơn việc anh nên làm. Anh chắc chắn rằng mình đã trượt kỳ thi. Anh không muốn biết điểm của mình.

“Chờ đã,” Jun nắm lấy cánh tay anh và chỉ vào bảng thông báo. "Nhìn kìa."

Anh chỉ vào một tờ giấy trắng trên bảng với tên của Aki trên đó. Aki càng đọc về nó, anh càng thấy nhạt.

"Trưởng khoa muốn gặp tôi?" Anh tròn xoe mắt nhìn bạn mình.

Bị gọi vào Văn phòng Trưởng khoa còn tệ hơn rất nhiều so với việc chỉ bị điểm kém.

Jun kẹp một tay qua vai anh. "Hẹn gặp lại cậu trong lớp."

Aki nhìn chằm chằm vào người bạn của mình và gật đầu. Anh biết rằng đây là con đường chỉ mình anh có thể đi.

Khi anh lê bước về phía văn phòng, có rất nhiều thứ lướt qua đầu anh. Không ai trong số họ là tốt. Trong tất cả những năm còn là sinh viên, đây là lần đầu tiên anh được gọi đến văn phòng. Anh không thể xấu hổ hơn.

"Mời vào."

Aki ló đầu trước khi vào trong.

Trưởng khoa là một phụ nữ trung niên, người coi mọi sinh viên trong khoa như con cái của mình. Aki thích cô ấy. Anh thường tham gia các lớp học của cô và mặc dù nghiêm khắc nhưng cô rất giỏi trong việc giải thích các ý tưởng và lý thuyết trừu tượng.

"Cậu có biết tại sao tôi gọi cậu vào văn phòng của tôi không?"

Aki lắc đầu.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào Aki, lo lắng hiện rõ trên tất cả các nét của cô ấy. Khi Aki vẫn im lặng, cô ấy lấy ra một mảnh giấy trong ngăn kéo của mình.

“Đây là điểm học kỳ trước của cậu và đây là bài kiểm tra lần trước của cậu.”

Aki liếc nhìn đống giấy trước mặt và nhìn xuống. Anh ấy biết quá rõ những con số đó. Anh sẽ nói dối nếu nói rằng bản thân không mong đợi những kết quả đó.

“Điểm của cậu đã có một sự thay đổi mạnh mẽ. Cậu đã từng là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của khoa.”

Aki cắn môi dưới.

Trưởng khoa đã nghiên cứu anh ấy một thời gian. "Có điều gì không ổn phải không? Cậu… có vấn đề gì ở nhà không?”

"Không thưa cô. Không có gì xảy ra cả."

Trưởng khoa nhíu mày nhìn Aki, điều đó khiến anh muốn đào một cái hố và chôn mình. Cô ấy là một giáo sư tuyệt vời và Aki không muốn làm cô ấy thất vọng.

Một lúc sau, cô thở dài và lấy ra một tờ giấy khác.

“Đây là danh sách những học sinh được học bổng trong học kỳ này,” cô dừng lại một lúc và quan sát Aki. “Đáng buồn thay, số tiền của cậu đã giảm xuống còn 50%.”

Aki giật mình ngước nhìn cô. Cô chỉ nhìn lại.

Anh ấy muốn nói điều gì đó. Để phản đối, hãy nói rằng điều đó là không công bằng hoặc bất cứ điều gì. Nhưng trong sâu thẳm, anh biết đó là lỗi của mình. Anh ấy biết điều này phải xảy ra. Đó không phải là lỗi của Zy hay bất cứ ai. Chỉ có anh ấy.

“Aki, cậu có thể xoay chuyển tình thế này. Nhiều sinh viên muốn có học bổng đó. Cậu biết học phí ở trường đại học này đắt như thế nào mà. Chỉ cần… hãy học tập chăm chỉ hơn.”

Sau khi họ kết thúc cuộc nói chuyện, Aki cáo lỗi. Khi đi về phía lớp của mình, anh thề sẽ lấy lại học bổng toàn phần đó. Anh không có nhiều tiền để bắt đầu. Anh không thể dựa vào cha mẹ mình mãi được Rốt cuộc, anh đã tự mang tiền tới cho mình. Nếu anh có thể nhận được học bổng một lần, anh ta có thể lấy lại nó một lần nữa.

_______________________________________________________________________

"Hôm nay ai đó thực sự chăm học."

Aki nhếch mép với Jun “Tất nhiên rồi! Tôi sẽ lấy lại học bổng đó. Cứ chờ xem."

Có một cuộc nói chuyện với Trưởng khoa thực sự đã khơi dậy động lực của anh ấy.

Háo hức học bài, anh quàng cặp qua vai và đi ra cửa. "Chúng ta có đang học hay không đây?"

Jun cười và làm theo ngay.

Nhưng ngay khi họ sắp đến cửa thư viện, điện thoại của anh ấy réo.

Aki lấy điện thoại ra và đọc nội dung.

“Tao có chuyện muốn nói với mày.”

Bước chân anh loạng choạng. Jun, người đang đi phía sau anh, va vào lưng Aki.

"Cái đé---?"

Aki quay lại nhưng không có lời nào thốt ra từ miệng. Anh ấy trố mắt nhìn bạn mình với tâm trí không thể không được, không được đâu.

Jun vừa liếc nhìn chiếc điện thoại trên tay bạn mình vừa nhướng mày. "Tôi tưởng cậu sẽ học chăm chỉ hơn chứ?"

"Tôi sẽ đến vào ngày mai!" Aki hét lên khi anh chạy đi.

Tâm trí anh nghĩ về tất cả các tuyến đường có thể đưa anh đến nơi Zy đang ở nhanh nhất. Khi lên kế hoạch cho tuyến đường của mình, anh nhớ những gì Jun đã nói về cánh cổng ở phía sau trường đại học, nơi người ta có thể dễ dàng đi đến bến xe buýt gần nhất.

Anh đi qua các dãy nhà. Khi gần đến cổng, anh bắt đầu chạy. Nhưng anh nghe thấy những giọng nói khiến anh dừng lại.

“Tớ thích cậu.” một nữ sinh với bộ tóc đỏ nổi bật nói.

Anh liếc sang bên cạnh và thấy hai người ngạc nhiên và rất bối rối đang nhìn lại anh. Có vẻ như anh ấy đã chứng kiến một chuyện bí mật!

“Xin lỗi, cậu có thể tiếp tục…” Aki nói.

“Tôi đã có người tôi yêu. Tôi xin lỗi."

Cả Aki và cô gái đều trố mắt nhìn anh chàng. Khuôn mặt đẹp trai của anh ấy trông khá quen thuộc với Aki. Ngay sau đó khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ ấy thoáng hiện trong tâm trí anh.

Nhưng khi Aki quay lại, anh thấy anh chàng đó đang quan sát mình. Quá bối rối, anh tự thúc giục bản thân tiến lên một bước và ra khỏi đó.

'Ah chết tiệt, đây không phải lúc để nghĩ xem anh ấy đẹp trai và ngầu như thế nào!'
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Aki căng cổ, nhìn về phía trước xe buýt, thúc giục tài xế xe buýt lái nhanh hơn. Hôm nay có thể là ngày, ngày mà anh hằng mong ước. Ngày mà Zy nhận ra rằng Aki chính là người mình yêu. Ngày đó cuối cùng cũng đến rồi.

Aki bắt chéo ngón tay.

Chỉ nghĩ đến nó thôi cũng khiến anh cảm thấy phấn chấn. Nếu có thể, Aki sẽ bay từ trường của mình đến nơi Zy đang ở.

Aki đã muốn thú nhận. Anh ấy đã cố gắng rất nhiều lần nhưng đã rút lui vào phút cuối. Anh thích tình bạn của họ nhưng anh thích có nhiều điều hơn như thế.

Tuy nhiên, anh không thể chắc chắn. Nếu thú nhận đồng nghĩa với việc phá vỡ những gì họ đã có, thì anh ấy chẳng thà thú nhận chút nào còn hơn.

Nhưng nếu đó là Zy người sẽ thực hiện bước đầu tiên ...

Ngay khi Aki bước vào bên trong quán cà phê, có hai điều nổi bật.

Một là Zy và Drew đã ở cùng nhau, và hai là họ ngồi gần nhau một cách đáng kinh ngạc.

Đầu họ bị cuốn vào nhau khi Zy đang hiển thị thứ gì đó trên điện thoại di động của mình. Họ đang cười, hoàn toàn không để ý gì đến thế giới xung quanh.

Như thể không có ai tồn tại.

Tôi nghĩ... chúng ta đang nói chuyện... một mình.

Aki vẫn cắm rễ tại chỗ. Anh có thể cảm thấy mọi người đang gửi cho anh những ánh nhìn và ánh mắt ngờ vực khi họ đi xung quanh anh nhưng anh không thể tìm thấy sức mạnh để đi về phía họ.

Và anh sẽ ở lại đó, đứng như một bức tượng, nếu không có Zy liếc nhìn về phía anh, vẫy tay với anh. Khóe môi anh lập tức cong lên và cố gắng bước đi cho dù có cảm giác như lòng bàn chân đầy chì. Bình thường. Hành động thật bình thường.

“Này,” Anh nói, gật đầu với Drew, nhìn chằm chằm vào bờ vai chạm vào nhau của họ.

“Xin lỗi, chúng tớ đã bắt đầu ăn trước rồi. Cậu có muốn gọi món gì đó không?” Zy hỏi.

“Chắc chắn rồi.” anh cố gắng nói qua kẽ răng.

Aki xếp hàng, chống lại nỗi sợ hãi đang dần len lỏi trong trái tim mình. Đừng lăn tăn. Vẫn chưa có gì được thiết lập hết. Vẫn chưa…

Thỉnh thoảng anh thường nhìn về hướng của Zy và Drew và thấy họ dựa sát vào nhau, thì thầm, khúc khích, hoặc đôi khi chỉ nhìn chằm chằm vào nhau khi họ nghĩ rằng họ không bị ai nhìn thấy. Có điều gì đó với cách họ nhìn chằm chằm đã nói lên cảm xúc của họ với thế giới bên ngoài.

Anh buộc mắt mình tiếp tục nhìn vào menu. Anh nhìn chằm chằm vào danh sách cho đến khi mắt anh như muốn rỉ máu như thể nó cũng có thể đốt cháy những hình ảnh của những cảnh anh chứng kiến.

Khi quay trở lại bàn của họ, anh ấy đi chậm hết mức có thể. Bất cứ điều gì Zy định nói, Aki sẽ không thích điều đó. Vì vậy, anh ấy muốn trì hoãn nó lại… càng lâu càng tốt.

Nhưng anh ấy đã đến bàn của họ sớm hơn dự kiến. Anh ngồi phịch xuống chỗ ngồi và gặm khoai tây chiên, hết miếng này đến miếng khác. Bạn bè của anh ấy cười nhạo điều gì đó mà anh ấy không thể hiểu được. Aki hắng giọng.

Như thể lần đầu tiên nhận ra anh ấy, Zy liếc nhìn Aki, đôi mắt lấp lánh.

“Này Aki, tớ đã nói với cậu chưa,” Zy nói, “rằng tớ có bạn trai rồi?”
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
“Này Aki, tớ đã nói với cậu chưa,” Zy nói, “rằng tớ có bạn trai rồi?”

Aki mắc nghẹn vì thức ăn của mình nhưng buộc phải làm cho nó giống như một tiếng cười. Nếu Zy hoặc Drew nhận thấy, họ đã không thể hiện điều đó trên khuôn mặt của họ.

"Gì cơ?" Aki cười toe toét với đôi lông mày nhướng lên để có hiệu quả tốt nhất.

Anh hành động như thể anh nghe thấy một trò đùa hay nhất thế giới, điều đó không xa vì Zy cũng đang cười toe toét. Anh ta đã hành động với hy vọng thuyết phục bản thân rằng điều đó không phải là sự thật. Anh hành động để giảm bớt cơn đau nhói trong lồng ngực.

Drew va vào vai Zy, một cái cọ nhẹ, hầu như không gây chú ý cho bất kỳ ai không chú ý. Nhưng Aki tập trung vào hai điều này, làm cho những chuyển động tinh tế trở nên to và rõ ràng với anh ấy.

“Nào, hãy nghiêm túc đi. Nhìn kìa, cậu ấy đã nghĩ rằng cậu đang nói đùa."

Zy bĩu môi. Nếu Aki không tập trung vào việc giữ cho trái tim mình không tan vỡ, anh ấy sẽ nghĩ rằng người kia thật dễ thương. Nhưng hành động của hai người này lớn hơn rất nhiều so với lời nói. Đủ lớn để mang lại những cơn ác mộng cho Aki.

Hắng giọng, Zy trở nên nghiêm túc. “Đúng vậy, giống như tớ đã nói rằng tớ đã có bạn trai… và đó là Drew.”

Aki cảm thấy như bị ai đó dội cả xô nước đá vào người khi cơ thể lạnh ngắt và tê dại từ đầu đến chân. Ngay cả nụ cười của anh ấy cũng đông cứng lại.

Nhưng ít nhất anh vẫn giữ được nụ cười của mình. Đó là một điều mà anh ấy hài lòng về điều đó.

[Tiếp tục mỉm cười. Hãy hạnh phúc. Hành động vui vẻ. Mày đang hạnh phúc. Mày được cho là đang hạnh phúc. Hãy tiếp tục mỉm cười. Đừng để nó lộ ra trên khuôn mặt của mày.]

“Chà! Có thật không đấy?! Chúc mừng!! Tớ chưa từng biết rằng có điều gì đó đang xảy ra giữa hai người đấy."

Zy bẽn lẽn mỉm cười, hơi nghiêng người về phía Drew. “Chà, mọi chuyện đã xảy ra. Nhưng cậu là người bạn tốt nhất của chúng tớ nên tớ muốn cậu là người đầu tiên biết.”

Aki mỉm cười. Bởi vì hắn còn có thể làm gì hơn trong tình huống này?

Anh nhìn hai con người đang tán tỉnh nhau trước mặt mình. Nó giống như xem một bộ phim mà máy quay phóng to cặp đôi chính và những người khác bị mờ ở hậu cảnh. Aki sẽ là một trong những nhân vật mờ nhạt, một nhân vật phụ trong câu chuyện tình yêu này.

Trái tim anh rỉ máu nhưng chỉ cần Zy hạnh phúc, thì đó cũng sẽ là hạnh phúc của anh. Ngay cả khi hạnh phúc đó đang giết chết anh.

Hai người tiếp tục nói chuyện nhưng Aki hầu như không nghe thấy họ đang nói chuyện gì. Anh tập trung vào thức ăn của mình và nghịch điện thoại. Anh ta giả vờ đọc một tin nhắn và giả vờ ngạc nhiên.

"Ô đúng rồi. Tớ đã hứa sẽ học với Jun.” Anh nói.

Điều đó phần nào nhắc nhở bạn bè của anh ấy rằng anh ấy vẫn còn ở bên cạnh.

“Tớ ngạc nhiên khi cậu thậm chí còn học,” Zy cười khúc khích.

Aki lè lưỡi rồi bật cười. Anh chào tạm biệt hai người và bước đi vội vã với lý do rằng Jun đang giận anh. Trong khi thực tế, anh ấy không thể ở đó lâu hơn nữa.

Mỗi chuyển động đều đòi hỏi một ý chí và nỗ lực to lớn. Nhưng anh vẫn cố gắng duy trì từng chút một trước mặt người kia.

Anh đi bộ, anh đi nhanh hơn, rồi anh chạy. Điểm đến là mối quan tâm ít nhất của anh lúc này. Anh chỉ muốn đi ra khỏi đó. Tới một vài nơi. Bất cứ nơi nào.

Sau khi đi một vòng tưởng chừng như mãi mãi, anh ấy dừng lại và cân nhắc một lúc. Anh nghĩ đến việc quay lại trường đại học. Anh ấy cần phải học. Nhưng anh ấy không thể và không làm vậy.

Anh cảm thấy mệt mỏi nhưng anh cũng không muốn về nhà.

Với một cú rẽ nhanh chóng, anh ta đổi hướng và rẽ sang một nơi khác. Cảm thấy ẩm ướt trên má, anh chạy nhanh hết mức có thể.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Vào thời điểm này, quán bar trở thành một ngôi nhà thực sự, Aki đã uống ly bia thứ năm của mình. Anh ấy không phải là người thích uống rượu nhưng anh ấy thường làm thế khi đi chơi với Zy. Nhưng lần đầu tiên, vị bia ngon hơn anh tưởng.

Cảm giác bia đắng lạnh chạy dọc cổ họng, chẳng mang lại gì ngoài sự nhẹ nhõm như thể mọi cơn đau đều bị rút sạch. Nếu nó có thể làm giảm cơn đau, anh sẽ uống một thùng rượu. Không có gì ngạc nhiên khi nhiều người uống vì sự lo nghĩ của họ.

“Này! Đó không phải là Aki sao?”

Aki nghe thấy tiếng ai đó gọi mình giữa đám đông cách anh không xa. Anh nhìn về phía họ trong ánh mắt mơ hồ, cố gắng tìm một khuôn mặt quen thuộc nhưng mọi người đều bắt đầu trông giống người bên cạnh họ. Dù cậu có nheo mắt đến đâu cũng khó phân biệt được ai là ai.

Nhưng rồi một lần nữa, mọi người trong Moonlight đều trông quen thuộc với anh ấy sau khi đến câu lạc bộ này hầu như mỗi ngày. Nơi này là nơi gặp gỡ của các trường đại học gần đó nên hầu hết khách quen là sinh viên đang tìm kiếm một nơi để thư giãn và giao lưu. Đó không phải là một trong những câu lạc bộ ồn ào và hào nhoáng và Aki rất biết ơn điều đó.

Aki có thể được coi là một người bình thường. Đôi khi anh trao đổi những món ăn khoái khẩu với người pha chế. Lần khác, anh ấy sẽ chào hỏi và trò chuyện nhanh gọn với các học sinh khác. Nhưng hầu hết thời gian, anh ấy sẽ nghe Zy càm ràm.

"Này, thực sự là cậu à!"

Một nhóm đã đi đến bên cạnh anh. Aki hầu như không kìm nén được một tiếng rên rỉ, bởi vì tốt thôi, đám đông, điều cuối cùng anh ấy cần.

Có thể là một người nào đó, một chàng trai, đánh giá từ cảm giác của bàn tay vỗ vào lưng mình. Đôi mắt của Aki mờ đi nên khó nhận ra khuôn mặt của họ hơn.

“Cậu đang ở một mình à? Thật hiếm đấy.”

"Cậu biết anh ta?" Có người châm biếm.

"Ừ, chàng trai này đến từ trường đại học của tớ."

"Aki, cậu có phiền nếu chúng tớ tham gia cùng cậu?" Một giọng nói khác vang lên từ biển đám đông không mặt.

Aki ngước nhìn anh chàng rồi nhìn bạn bè, cố gắng vắt óc tìm một cái tên. Sau một lúc, anh bỏ cuộc. Anh không quan tâm.

Anh chỉ đến quán bar này vì Zy nhưng sau đó anh ấy bắt đầu đến đây một mình vì anh ấy thích bầu không khí này và vì vậy mọi người đã trở nên quen thuộc với anh. Mặc dù anh ấy sẽ không đi xa đến mức có thể nói chuyện với họ.

"Cậu luôn bám vào cái vỏ của mình, hehe." Aki có thể nghe thấy Zy nói. À, xin lỗi, anh ấy không tuyệt như Drew.

Aki lại nhìn vào trong nhóm người bên cạnh. Bất cứ điều gì. Để mọi thứ trở thành địa ngục. Anh ấy sẽ là một con bướm xã hội vào tối nay.

Anh đứng dậy, trên đôi chân loạng choạng. Anh chộp lấy ly của mình để cố gắng nâng ly chúc mừng.

“Chắc chắn rồi, tại sao không? Rất vui được làm quen với các bạn!”

Anh bước lại gần nhưng anh vội vàng cử động khiến cơ thể anh lắc lư. Trong một khoảnh khắc ở đó, anh chắc chắn mình sẽ ngã xuống.

Ngã xuống và sẽ không có ai đỡ anh ấy.

Nhưng thay vì sàn nhà lạnh lẽo, cứng ngắc, một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo anh, giữ vững anh. Vòng tay ôm anh thật ấm áp, thật sự rất ấm áp và thoải mái. Aki có thể ở trong đó rất lâu.

Người đó kéo anh lại gần như xoa dịu anh, khiến Aki ứa nước mắt. Thật là kỳ lạ. Trong đầu rối bời, anh biết người đối diện không thể biết được anh đang cảm thấy gì. Tuy nhiên, anh vẫn để mình chìm đắm trong vòng tay đó. Lý trí của anh sẽ mắng mỏ anh nhưng hiện tại, anh không quan tâm. Anh cần hơi ấm này.

Người đó dìu anh về chỗ ngồi, cánh tay bảo vệ vẫn lỏng lẻo ôm lấy Aki. Đánh giá về hình dáng, anh có thể biết người kia là một chàng trai. Nhưng tất cả những gì Aki có thể nghĩ đến là hơi ấm của anh ta. Anh không biết xấu hổ, hơi nghiêng người về phía người kia khi Aki với lấy ly của mình. Người đàn ông kia dường như không bận tâm.

Chiếc ly đã được đưa ra khỏi tầm với của Aki ngay khi ngón tay anh chạm vào nó. Anh rên rỉ đáp lại.

“Được rồi, từ từ. Cậu đã say rồi.”

Aki nhếch mép. “Tôi. Không. Say."

Anh chàng thở dài. “Đúng vậy, giống như những gì những người say rượu khác cũng nói vậy.”
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Aki cười khúc khích và tách mình ra với anh chàng khi anh ta tiến vào giữa nhóm. Anh nói, anh đùa, anh cười, và anh uống hết sức mình. Anh không ngừng cử động miệng, dù là đang nói hay đang uống, vì nếu không làm vậy, anh sợ rằng cơn đau sẽ quay trở lại, và nó sẽ nghiền nát anh.

Nhưng anh là một người có thể lực hạn chế và không thể chống cự quá lâu, anh ấy cảm thấy như thế giới bắt đầu quay. Anh ngồi phịch xuống ghế.

"Cậu không nghĩ rằng cậu đang uống quá nhiều à?"

Anh nghe thấy gã bên cạnh nói. Anh nhìn chằm chằm vào anh ta, cố gắng hết sức để nhìn rõ hơn khuôn mặt anh ta. Thật là xấu hổ khi bỏ lỡ khuôn mặt của anh ấy khi anh ấy có một giọng hát tuyệt vời để lắng nghe. Giọng anh ấy trầm và rõ, tiếng nhạc vang lên bên tai Aki. Anh nghĩ mình có thể nghe người đàn ông kia cằn nhằn cả ngày.

"Cậu nên từ từ thôi."

Aki khúc khích. Thật kín kẽ!

Có lẽ rượu đã khiến anh trở nên táo bạo khi tựa đầu vào vai người kia và chọt chọt vào má anh ấy.

"Những kẻ kín đáo như cậu sẽ không nổi tiếng... hoặc do tôi chưa nghe tới bao giờ ha!"

Anh tiếp tục theo dõi anh chàng kia.

“Tôi đưa cho cậu vài lời khuyên - hic—cậu nên điềm tĩnh, nam tính lên! Giống như Drew!”

"Drew?"

Aki vẫy ngón tay trước mặt người kia. "Đó là lý do tại sao Zy ch -hic- chọn hắn ta."

Anh chàng kia khựng lại. "Tôi nghĩ tốt hơn là hãy là chính mình."

Nụ cười trên môi Aki tắt dần khi khóe mắt anh nóng lên. "... đôi khi là chính mình là điều khó nhất để làm."

Là tất cả những gì anh ấy nhớ đã nói trước khi mọi thứ trở nên tối tăm.

+++++

Trong trạng thái mơ hồ, anh có thể cảm thấy xung quanh mình có tiếng lăn tăn. Xe hơi? Nhưng Aki không quan tâm. Tại sao anh ta lại quan tâm chứ? Khi anh ấy nép mình thoải mái. Thật ấm áp… và thật an toàn.

Khi anh ấy quay lại lần nữa, anh ấy đang nằm trên một thứ gì đó mềm mại. Nhưng hơi ấm vẫn ở đó, bên cạnh anh. Anh bám vào nguồn ấm đó như thể cuộc sống của anh phụ thuộc vào nó. Chủ nhân của sự nồng nhiệt đó chào đón anh và ép anh lại gần hơn. Aki không thể hạnh phúc hơn khi chìm vào giấc ngủ sâu.

+++++

Điều đầu tiên Aki nhận thấy là nó thật ấm áp. Nhưng đó là một loại ấm rất tốt. Anh thậm chí còn rúc vào nó gần hơn nữa.

Anh nhích lại gần và vặn vẹo.

... Cho đến khi anh ấy va đầu vào thứ gì đó. Hoặc một người nào đó. Mắt anh mở trừng trừng và thứ đầu tiên anh nhìn thấy là ngực của người khác.

Anh nhìn lên và được chào đón bởi một khuôn mặt xinh đẹp, có lẽ là người đẹp trai nhất mà anh từng thấy trong suốt cuộc đời. Anh bị mê hoặc một lúc đến nỗi anh thực sự đóng băng trong cả phút.

Aki lắc đầu như để giải tỏa tâm trí mờ mịt của mình. Anh. Và một chàng trai khác. Trên giường. Anh thận trọng nhìn trộm dưới chăn. Nửa khỏa thân. Cả hai.

Ý nghĩ cuối cùng làm dịu đi sự hoảng loạn đang dâng lên một chút. Ít nhất thì họ đã được mặc quần áo. Và dường như không có chỗ nào dễ thấy bị thương.

Anh cố gắng suy nghĩ nhưng dường như đầu óc vẫn còn vẩn đục. Những điều này là quá tải cho một bộ não sương mù.

Cẩn thận chậm rãi cởi bỏ chính mình đối nam nhân kia sợ đánh thức hắn. Khi Aki lùi lại, vòng tay ôm chặt lấy anh, kéo anh lại.

"Hừm?!"

Anh thử cử động một lần nữa, một bên mắt kiểm tra xem người còn lại đã tỉnh chưa. Tuy nhiên, càng nhìn chằm chằm, anh càng có cảm giác như mình đã nhìn thấy người đàn ông đó.

"Ôi không."

Hình bóng ngủ bên cạnh anh, người mà anh đã ôm cách đây không lâu, không ai khác chính là Liam, thần tượng của trường!
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
"Liam, Liam, Liam." Anh lẩm bẩm mãi trong khi phóng về căn hộ của mình, tâm trí anh đảo lộn lại những ký ức về đêm qua.

Anh là loại người say xỉn không thể phân biệt được ai là ai nhưng đầu óc tỉnh táo. Với điều đó, anh cảm thấy rất biết ơn. Vì vậy, anh đã gặp Zy và Drew, họ đã thông báo tin tức về việc yêu nhau của họ và nó cũng làm tan nát trái tim anh. Sau đó, anh tiệc tùng, say xỉn, và gặp một người tốt, nói chuyện với anh suốt đêm. Anh dựa cơ thể mệt mỏi của mình vào người lạ này, điều không nên làm đối với một người mình không quen. Nhưng vì một số lý do kỳ lạ, Aki cảm thấy khá an toàn. Anh nhớ lại hơi ấm đó. Chúa ơi, anh ấy thật ấm áp.

Đó là Liam? Anh ấy có phải là người mà anh đã dồn hết trái tim mình suốt đêm qua không? Bước chân anh chùn bước. Anh ấy không... anh ấy không hề nhắc đến tên mình, phải không?

“Phù…” Anh khạc nhổ. Anh đã làm. Anh ấy cũng vậy.

Nhưng Liam không thể biết Zy, phải không? Và ngay cả khi anh ta là cùng một chàng trai từ đêm qua, điều đó không giải thích được việc họ ngã nhào trên cùng một chiếc giường, bán khỏa thân. Họ không thể làm được điều này, phải không?

Aki nhắm chặt mắt trong một giây. Không, không thể được.

Nhưng tại sao Liam lại tiếp cận anh? Tại sao anh ta lại nói chuyện với Aki và hành động như thể anh là một người đang đau đớn? Tại sao tại sao tại sao.

Aki gãi đầu. Không có ích gì khi nghĩ về điều này.

“Tôi muốn về nhà và nghỉ ngơi,” anh thì thầm.

Khi đến trước căn hộ của mình, anh thấy chủ nhà đang đi lại ở đó. Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực.

“Ơ… chào buổi sáng. Có điều gì không ổn ạ?"

“Ồ tốt thôi, cậu ở đây rồi. Tôi đã tự hỏi tại sao cậu không trả lời hoặc tại sao không có ai mở cửa phòng của cậu khi tôi gõ cửa. "

Mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt. Aki vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra. Có tin nhắn và cuộc gọi nhỡ trên điện thoại của ông ấy từ hôm qua. Anh nhìn chủ nhà của mình một cái nhìn đầy hối lỗi.

“Cháu thực sự xin lỗi…” Anh đỏ mặt vì xấu hổ.

Ông chủ nhà cười và vỗ lưng.

"Không sao cả. Cậu là một chàng trai trẻ. Đó khá là bình thường khi cậu dành ra một ngày cho bản thân như thế.”

"Vậy ông muốn nói gì ạ?" Aki đã khá tuyệt vọng để thay đổi chủ đề. Bạn có thể có rất nhiều rắc rối trong vòng một ngày.

“Đúng rồi, về điều đó, tôi muốn hỏi xem có thứ gì cần sửa chữa trong phòng của cậu không?”

Aki suy nghĩ một lúc và lắc đầu.

“Cậu thấy đấy, hầu hết hàng xóm của cậu ở tầng này đều có một cái gì đó cần phải sửa chữa trong nhà của họ. Tòa nhà này khá cũ rồi.”

Aki không có câu trả lời cho điều đó. Một trong những lý do khiến giá thuê rẻ là do đây là chung cư cũ.

“Cậu thấy đấy, tòa nhà này cần được cải tạo lại khá nhiều. Vì vậy, tôi muốn yêu cầu cậu tìm nơi trú ẩn tạm thời trong khi tôi sửa chữa các thiết bị.” Chủ đất của anh dừng lại để kiểm tra xem anh có còn theo dõi hay không. "Nhưng vấn đề là, một khi các thiết bị được sửa chữa, tiền thuê sẽ đắt hơn một chút."

Aki lo lắng.

"... ít nhất là bao nhiêu ạ?"

“Hmm, sau khi tính toán tất cả các khoản tài chính, tôi đã đưa ra con số này.” Chủ đất đưa ra danh sách các chi phí được tính toán của mình.

Aki mở to mắt trước số tiền đó. Nó không phải chỉ là một ít! Nó gấp đôi giá thuê ban đầu!

Thấy phản ứng của anh, chủ đất cười thầm. “Tôi sẽ hiểu nếu cậu quyết định tìm một nơi khác. Tôi biết rằng yêu cầu của tôi quá đột ngột. Tìm kiếm một chỗ ở vào thời điểm này trong năm là khá khó khăn ngay cả đối với một sinh viên như cậu. Nhưng đừng lo, tôi sẽ giúp cậu tìm một nơi ở mới.”

Aki khẽ mỉm cười. "Nhân tiện, khi nào cháu cần chuyển đi?"

"Trong tuần này."
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Khi Aki bước vào giảng đường, từng sinh viên mà anh đi ngang qua lần lượt trở nên im lặng, rồi xì xầm điên cuồng khi họ nhìn chằm chằm vào anh đang ngồi xuống. Anh liếc nhìn họ, nhún vai. Chuyện phiếm là điều cuối cùng mà anh ấy cần lúc này. Anh đã quá bận rộn để tìm kiếm một nơi ở.

Tuy nhiên, việc bị nhìn chằm chằm mang lại cho anh một cảm giác buồn cười, như thể anh đã làm một điều gì đó không thể nói trước được. Điều đó là không thể vì anh đã tự giam mình trong căn hộ của mình, nuôi dưỡng trái tim tan vỡ của mình.

Trừ khi…

Thay vào đó, anh lắc đầu và mở điện thoại. Anh lướt qua các liên kết của các khách sạn giá rẻ để đề phòng khi chưa tìm được chỗ thuê thích hợp. Sau giờ học, anh ấy phải gặp một nhân viên kinh doanh bất động sản. Đây sẽ là cái thứ tư. Các đại lý trước đây đã thử nói với anh rằng họ có bất kỳ khoản cho thuê nào trong phạm vi ngân sách của anh ấy. Thậm chí không phải là một trong những chủ nhà của mình đề nghị.

Anh chỉ có chưa đầy một tuần để tìm và chuyển đi. Anh có thể cần phải cầu xin Jun để anh được ở lại căn hộ của bạn mình trong thời gian chờ đợi. Không ai trong số họ sẽ vui mừng với ý tưởng đó.

Anh đang mải mê tìm kiếm thì một trong những lời thì thầm phía sau khiến anh chú ý.

"Tôi đang nói với cậu đấy, anh ấy là bạn trai của Liam."

"Cậu có chắc không đấy? Giống như thực sự thực sự chắc chắn ấy?”

Aki bất giác căng tai lắng nghe khi nhắc đến tên Liam.

“Trăm phần trăm chắc chắn. Tôi là bạn với cô gái đã nhìn thấy anh ấy và Liam đi về phía một nhà nghỉ."

Anh nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình khi cứng đơ ra trên ghế.

Họ chắc chắn đang nói về anh! Trăm phần trăm chắc chắn đó là về đêm đó! Điều đó giải thích cho những cái nhìn kì thị mà anh đã nhận được kể từ khi bước chân vào cổng trường đại học.

Bỏ mặc nó. Bỏ mặc nó. Anh tự trấn tĩnh lại. Nó không giống như họ có thể chứng minh rằng đó là anh. Anh có thể phủ nhận những tin đồn này khi được hỏi.

"Anh ấy thật buồn tẻ, làm sao Liam có thể thích anh ấy được?"

Vai anh ấy cứng lại mặc dù đã cố gắng rất nhiều để tỏ ra bình tĩnh.

"Làm sao anh ta có thể cướp Liam khỏi chúng ta!?"

Mọi thứ tưởng chừng đã vượt quá tầm kiểm soát nhưng anh ấy có thể làm được gì? Bước tới và chối rằng đó không phải sự thật? Bỏ qua và đi ra chỗ khác? Cách sau có vẻ an toàn hơn, do đó, cách này hấp dẫn hơn nên Aki đã dựa vào cách đó.

Ngay khi anh đang nghĩ xem mình nên hành động như thế nào, những lời thì thầm xung quanh anh lặng đi. Một cảm giác điềm báo tràn ngập trong anh. Không khí dường như vẫn còn trong phòng và Aki nhận ra đó là bởi vì các sinh viên dường như đều đang nín thở.

Sau đó, một bóng đen lờ mờ bao trùm lấy anh.

“Này,” người đó gọi Aki bằng một giọng nhẹ nhàng và rõ ràng, “cậu đã quên chuyện này vào đêm hôm trước rồi.”

Lần thứ hai trong ngày hôm nay, Aki đứng ngồi không yên. Anh nhìn những ngón tay thon dài đó trượt chiếc hộp đựng kính trông quen thuộc trước mặt mình. Người kia không đợi câu trả lời của cậu mà ghé sát vào tai Aki.

"Cậu cảm thấy ổn không? Có đau ở đâu không?” Giọng anh gần như thì thầm nhưng với sự tĩnh lặng trong căn phòng, Aki cá rằng mọi người đều nghe thấy giọng anh ta nói to và rõ ràng.
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Làm thế nào anh ta có thể nói điều đó trước mặt nhiều người!?

Anh nhìn lên và đối mặt với khuôn mặt đẹp trai của Liam. Anh đỏ bừng mặt.

Aki đã khóc trong lòng. Cái gì mà lật lọng chứ, làm sao anh có thể phản bội tôi?

Nhưng anh nhớ lại cách Liam chăm sóc anh vào đêm hôm trước. Vì vậy, anh thu hết can đảm và nhìn thẳng vào anh chàng kia.

“Tôi - tôi không sao. V- và cảm ơn cậu đã trở lại và trả kính cho tôi. Tôi xin lỗi đã làm phiền cậu.” Aki đoán anh đang nóng đến tận đầu tai của mình. Anh lại tự nguyền rủa bản thân vì quá nhanh đỏ mặt, điều đó không giúp ích được gì cho những tình huống như thế này.

Liam mỉm cười, nụ cười làm tan chảy trái tim của toàn bộ nữ nhân trong khuôn viên trường. Ngay cả trái tim của Aki cũng đập thình thịch trên lồng ngực khi anh nhìn thấy nó.

“Không cần xin lỗi.” Liam nói rồi quay người rời đi.

Cả giảng đường nổ tung và những tia nhìn chết chóc ngày càng dồn dập.

Aki giả vờ vùi đầu vào cuốn sách của mình, trông rất bình tĩnh và tự chủ. Nhưng đầu anh ấy là một mớ hỗn độn. Trái tim anh không có dấu hiệu chậm lại cũng như sắc mặt của anh ngày càng rạng rỡ hơn.

Đó là cái gì!? Họ vừa tung tin đồn thất thiệt! Bây giờ, cho dù anh có làm gì đi nữa, sẽ không ai tin vào lời phủ nhận của anh.

Aki véo sống mũi. Vì những lý do bên ngoài, cảm giác ruột gan mách bảo anh rằng anh nên xa Liam. Anh ngửi thấy mùi rắc rối. Và đó là điều cuối cùng Aki cần vào lúc này.

Nhưng, đúng như những lời đồn đại, suy nghĩ đó hoàn toàn là sự điên rồ. Liam với nụ cười dễ mến của mình trông giống như một anh chàng khá lạnh lùng. Bất cứ khi nào Aki nhìn thoáng qua anh ta trong hành lang, anh thấy một chàng trai đang dành toàn bộ sự chú ý của mình cho bất cứ ai nói chuyện với anh ta. Không có gì lạ, anh ấy khá nổi tiếng.

Jun xuất hiện bên cạnh anh trong khi Aki đang tự trấn tĩnh bản thân.

“Tôi thấy Liam đi ra khỏi đây. Anh ấy có cần gì ở cậu không?” Jun hỏi.

Aki hất đầu về phía bạn mình. "Điều gì khiến cậu nghĩ rằng anh ấy cần thứ gì đó từ tôi?"

Jun nhướng mày như thể anh ấy đang nói 'thôi nào'. "Tôi đã nghe về những tin đồn, cậu biết đấy."

Aki cúi đầu.

“Tôi không biết rằng cậu đang hẹn hò với anh ấy sau khi giả vờ rằng cậu không biết và cậu không quan tâm đến thần tượng của trường. Vậy là nó, cậu đã mắc cỡ rồi à?” Jun trêu chọc.

Aki tái mặt. "Đó là bởi vì tôi không biết anh ấy, đồ ngốc."

Anh cắn môi dưới. Anh muốn hét lên với mọi người rằng không có chuyện gì xảy ra giữa anh và thần tượng của trường. Nhưng anh không chắc liệu nói ra điều đó sẽ giúp ích hay sẽ khiến các fangirl tức giận hơn. Họ có thể cho rằng anh đang tự hào rằng mình được thần tượng chú ý và làm điều đó thể hiện trên khuôn mặt của họ. Chỉ nghĩ đến điều đó, đã khiến anh rùng mình. Thế là anh nghiến răng kéo Jun lại gần.

“Nghe này,” Aki thì thầm, “Chúng tôi không hẹn hò.”
 
Top