Aki dụi mắt mệt mỏi. Anh đã học rất nhiều nhưng dường như những điều anh cần học vẫn chưa có hồi kết. Học kỳ trước, anh ấy đã bỏ qua hầu hết các kỳ thi của mình, đưa điểm số của mình xuống mức nguy hiểm. Với tốc độ này, anh thậm chí có thể bị mất đi học bổng. Anh không có tiền để trả học phí.
Anh ấy lấy điện thoại ra. Có tin nhắn từ người bạn của anh ấy - Zy. Cậu ấy đã gửi cho Aki một bức ảnh tự chụp khi cậu ấy mặc một chiếc áo khoác màu vàng, trông giống như Pikachu. Mặc dù trong mắt Aki, Zy dễ thương hơn Pikachu rất nhiều. Anh cười khúc khích trước ý nghĩ đó khi lưu bức ảnh vào album trên điện thoại của mình. Tốt hơn nên có cái gì đó để xem lại sau đó.
Aki gõ lại một tin nhắn.
[Cái đó thật dễ thương!]
Anh đợi một lúc nhưng có vẻ như Zy không online. Chán nản, Aki đặt điện thoại xuống và cố gắng học lại. Không lâu sau khi anh ấy làm vậy, điện thoại của anh ấy lại sáng lên. Aki chộp ngay lấy nó.
[ Cứu tớ
]
Aki đột nhiên được cảnh báo. Anh ta quẹt tất cả đồ đạc trên bàn vào tay mình. Khi làm như vậy, anh ta va phải một học sinh khác đang đi ngang qua. Sách của anh ấy rơi lộp độp trên sàn nên Aki và cậu học sinh vội vàng thu dọn đồ đạc của mình.
“Xin lỗi,” Aki cúi đầu xin lỗi.
"Đừng lo lắng."
Giọng nói trầm và rõ ràng, kiểu giọng khiến bạn muốn nghe cả ngày. Aki nhìn lên ngay khi nghe thấy điều đó và gần như bị mù trước nụ cười của người kia.
Cao hơn anh nửa cái đầu với vẻ ngoài điển trai và nụ cười rạng rỡ đó, Aki cảm thấy mắt mình như muốn nóng lên. Quá bối rối, anh ta lùi lại một bước và cúi đầu một lần nữa. Tại sao chứ, anh không biết nữa. Chỉ là, tim anh đập mạnh đến nỗi bản năng mách bảo anh phải chạy trốn.
Điện thoại của Aki rung lên trên tay khiến anh ấy thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. 'Zy cần mình.' Anh tự nhắc mình.
Anh lao đến nơi tình yêu đang vẫy gọi mình.
________________________________________________________________________
Hóa ra, Zy chỉ đang buồn chán.
Anh nhướng mày khi Aki thất thần bước vào quán cà phê. Zy dành thời gian liếm kem trên thìa trước khi nói.
"Sao vội vàng thế?"
"Cậu nói rằng cậu cần giúp đỡ mà."
Zy nhìn Aki chằm chằm cả phút trước khi phá lên cười.
“Cậu không đọc tin nhắn thứ hai của tớ, phải không?
Aki đỏ mặt khi lấy điện thoại ra. Anh ấy mở tin nhắn có nội dung:
[Tớ chán chết đi được. Hôm nay Drew làm việc bán thời gian.
]
Anh ấy hoàn toàn không xem nó! Tất cả những gì anh ấy có thể nghĩ là đến được nơi Zy đang ở. Anh biết rằng Zy chắc chắn sẽ có mặt tại quán cà phê yêu thích của họ nên anh vội vàng đến nơi.
“Chà, giờ tớ đang ở đây rồi.” Aki nói khi ngồi đối diện Zy.
"Đúng! Và cậu sẽ đi chơi với tớ nhéee.” Zy kéo vẻ mặt cún con của mình ra, “cậu sẽ đi với tớ mà đúng chứ?”
Aki gật đầu và vùi đầu vào thực đơn, cố gắng che đi khuôn mặt đỏ bừng của mình. Ngay cả khi không kiểm tra, anh cũng biết mình đã đỏ đến tận chóp tai. Anh thầm nguyền rủa cơ thể mình vì đã luôn thành thật như vậy.
"Còn Drew thì sao?"
Mặt Zy trở nên chua xót. “Nó hứa rằng chúng ta sẽ đi chơi sau giờ học hôm nay. Nhưng nó đã gọi cho tớ, nói với tớ rằng nó có việc phải làm."
Trong sâu thẳm, Aki rất hạnh phúc. Gần đây, tất cả những gì Zy từng làm là đi chơi với Drew. Nếu họ không ở bên nhau, Drew là tất cả những gì Zy luôn nói về.
“... Tớ cá là cậu ấy đã được hỏi một lần nữa rồi hmm.”
Zy trông có vẻ chán nản khi xoay chiếc thìa của mình. Như Aki. Anh ghét Zy trông như thể cậu sắp khóc chỉ vì nghĩ Drew đi với người khác. Hay Zy nói như thể cậu ấy đang ghen tị. Hoặc tệ nhất, chỉ cần Drew xuất hiện cũng khiến Zy quên hết mọi chuyện và cậu ấy có thể mỉm cười như không có chuyện gì xảy ra.
Aki phớt lờ cơn đau âm ỉ trong lồng ngực. Zy thì chỉ buồn khi nghĩ rằng bạn mình đã bị bắt đi khỏi mình. Không hơn không kém.
Đúng là anh ấy và Aki đã trở thành bạn trước. Sau đó, Drew chuyển trường vào năm thứ hai trung học và tham gia cùng họ. Giống hơn, Zy đi theo người được chuyển giao xung quanh và Aki theo sau Zy.
Do chuyên ngành khác nhau nên tất cả đều quyết định học đại học chuyên ngành. Drew đã đến một trường đại học nổi tiếng với khoa nghệ thuật tự do trong khi Aki đăng ký vào một trường kinh doanh. Zy không biết đi đâu, nhưng thói quen cũ vẫn còn chết cứng. Vì vậy, Drew đi đâu, Zy cũng đi theo.
Aki sẽ làm điều tương tự. Nhưng anh ấy đã nộp nguyện vọng vào trường đại học hiện tại của mình khi biết rằng Zy quyết định học cùng trường với Drew.
Họ ăn thức ăn và trò chuyện một lúc đến 6h, Zy đứng dậy. Aki chết lặng nhìn cậu ấy.
Zy mỉm cười khi kéo cổ tay Aki. “Buổi tối còn khá sớm… Vậy chúng ta hãy đi chơi thêm một chút nhé?”
Aki thở dài. Anh thực sự không thể nói không với Zy.
Họ đến quán bar quen thuộc của họ, Moonlight. Người chủ đã quá quen với họ nên anh ta gật đầu chào cả hai khi họ bước vào. Với đồ uống rẻ và dễ dàng tiếp cận các trường đại học khác nhau, nhiều sinh viên đã ghé qua địa điểm này để đi chơi.
Aki và Zy tìm một chỗ ngồi trên quầy và nói chuyện phiếm với chủ quán. Mặc dù chủ yếu là Zy và người chủ nói chuyện, trong khi Aki lắng nghe bên cạnh. Họ uống cho đến hết giờ một cách vui vẻ. Lúc đó, Aki đã khá say và Zy cũng không khá hơn.
Aki kéo Zy. "Thôi nào, chúng ta vẫn còn lớp học vào buổi sáng."
Zy rên rỉ. "Không…"
Aki cố gắng kéo bạn mình một lần nữa. Thay vì đứng dậy, Zy bám lấy Aki.
"Tại sao cậu không muốn về nhà?"
"Không muốn."
Aki thở dài và đẩy người bạn của mình ra.
Zy nhìn chằm chằm vào anh, khuôn mặt của họ chỉ cách nhau vài nhịp thở. “Hãy tiếp tục uống rượu nhé? Có đẹp không? Tớ vẫn chưa say…” cậu ta cười khúc khích.
Sau một lúc dừng lại, Zy thì thầm. “Tớ không muốn nghĩ về Drew. Tớ muốn dừng lại, dừng lạiiiiiiiiii!”
Aki lo sợ rằng Zy có thể sẽ khóc. Nhưng anh là người muốn khóc hơn. Sau khi nghe những gì bạn mình nói, anh ấy muốn chứng tỏ rằng mình giỏi hơn Drew.
Vì vậy, làm ơn, đừng tìm kiếm anh ta nữa...
"Được thôi."
Zy vểnh lên và ôm lấy Aki. "Cậu thực sự là một kẻ... hic!"
"Nhưng chỉ đến 10 giờ tối thôi đấy."
Zy gật đầu và cười toe toét.
10 giờ tối chuyển sang 11 rồi 12 cho đến khi cuối cùng họ về nhà lúc 1 giờ sáng. Aki cảm thấy thế giới quay xung quanh mình. Khi về đến căn hộ của mình, anh ngồi phịch xuống giường, cúi gằm mặt và không còn quan tâm đến thế giới bên ngoài.
________________________________________________________________________
Khuôn mặt tươi cười của Zy và tiếng cười của cậu ấy vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Aki. Một nụ cười nhàn nhạt nở trên môi trong khi ánh mắt ngày càng nặng trĩu. Anh vu vơ băn khoăn không biết vào cái ngày mà anh sẽ có thể thổ lộ tình cảm của mình với cậu ấy. Anh đã tưởng tượng ra nhiều tình huống khác nhau cho đến khi trôi dạt đến vùng đất mộng mơ.
Trong khi đó, ở phía sau, giọng nói của giáo sư vang vọng khắp hội trường. “Bạn còn 10 phút nữa để hoàn thành bài thi của mình”.