Lượt xem của khách bị giới hạn

[Type sách] [Truyện Hoàn] Bạn đắt giá bao nhiêu - Vãn Tình

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Type sách] [Truyện Hoàn] Bạn đắt giá bao nhiêu - Vãn Tình

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
761
Điểm cảm xúc
2,023
Điểm
93
Custom Item
Bạn đắt giá bao nhiêu
IMG_20200421_193140.jpg

Tác giả: Vãn Tình
Dịch: Mỹ Linh
NXB: Thế Giới
Type: Team type sách
Văn án:

Bạn đắt giá bao nhiêu? Câu trả lời này do chính bạn quyết định, chính bạn "định giá". Hơn bốn mươi câu chuyện trong cuốn sách xoay quanh các chủ đề tình yêu, hôn nhân, gia đình, sự nghiệp... đến từ chính cuộc sống của tác giả và những người xung quanh, vừa thực tế vừa gợi mở, dễ dàng giúp chúng ta liên hệ với tình huống của chính mình. Với những câu chuyện đó, Vãn Tình có thể giúp các cô gái thoát khỏi tình cảnh khó khăn, tìm bản ngã, sống cuộc đời theo cách mà mình mong muốn.
Đọc sách này, đôi khi bạn nên dừng lại và thành thực với bản thân, liệu bạn có đang là phiên-bản-yêu-thích-nhất, phiên-bản-bạn-mong-muốn-trở-thành. Hãy thử trả lời các câu hỏi: Sự thỏa hiệp có làm bạn hạnh phúc hay không? Bạn có đang cố gắng lấy lòng tất cả mọi người? Bạn có dám thay đổi?... Và quan trọng nhất: Bạn đắt giá bao nhiêu?
"Khi chúng ta đã đủ xuất sắc và thông tuệ, chúng ta sẽ có được một trái tim thông thái và một đôi mắt trong trẻo, nhìn thấy thực tại và sự khắc nghiệt của thế gian, phân biệt được mọi thị phi sai đúng, nhưng vẫn sống tự tin và nhiệt tình. Hi vọng chúng ta đều sẽ trở thành một cô gái như vậy..." - Vãn Tình
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
761
Điểm cảm xúc
2,023
Điểm
93
Custom Item
Chương 1: Sự thỏa hiệp có làm bạn hạnh phúc không?
Cô bạn S của tôi rất mê sườn xám, mỗi lần họp mặt lại thấy mặc một bộ sườn xám khác nhau. Cô ấy bảo rằng, kiếp này giấc mộng lớn nhất chính là mở một tiệm sườn xám, ngày ngày mặc sườn xám để đón khách. Chúng tôi đều ủng hộ ý tưởng ấy, cho rằng chắc chắc S sẽ kinh doanh tốt, bởi vì cô ấy yêu sườn xám đến thế cơ mà. Dưới sự ủng hộ của chúng tôi, S quyết định bất chấp tất cả để mở tiệm, đời này cô ấy chỉ có một ước mơ nhỏ nhoi như vậy, không làm thì chẳng mấy chốc mà già. Thế là S bắt đầu tìm kiếm địa điểm mở tiệm, nguồn nhập hàng, bận tới tối tăm mặt mũi.

Tới khi họp mặt, chúng tôi hỏi bao giờ thì tiệm sườn xám khai trương, chắc chắn sẽ tới ủng hộ. S đang chuyện trò vui vẻ, nghe chúng tôi hỏi vậy bỗng ủ rũ chán nản, cô ấy than, không mở tiệm được, nói rồi lại thở dài buồn bã.

Chúng tôi vội hỏi, rốt cuộc cô ấy gặp khó khăn gì, nói ra xem chúng tôi có giúp được không.

S do dự một thoáng rồi đáp, chồng cô ấy không đồng ý, cho rằng công việc hiện tại của cô vừa ổn định vừa vẻ vang, thu nhập cũng tốt, lại tiện chăm sóc cha mẹ con cái. Nếu mở tiệm thì thời kỳ đầu, tiền vốn và thời gian bỏ ra cho nó sẽ cực kỳ lớn, hơn nữa S lại chưa có kinh nghiệm kinh doanh, nên chồng cô cũng không tin tưởng năng lực của cô. Anh ta nghĩ ý tưởng này quá bốc đồng, còn bảo thêm cha mẹ đôi bên cùng áp lực. Cha mẹ cũng khuyên cô đừng liều lĩnh, đang yên đang lành tự nhiên mở tiệm làm gì! Nếu tiệm làm ăn chẳng ra sao mà tình cảm vợ chồng còn bị ảnh hưởng thì đúng là mất nhiều hơn được.

Dưới sự phản đối của tất cả mọi người, S do dự, dù rằng cô ấy rất yêu sườn xám, dù rằng giấc mộng ấp ủ bao lâu nay là mở một tiệm sườn xám, nhưng cô cũng đành từ bỏ ý tưởng này.

Chúng tôi đều thở dài, chẳng biết nói gì thêm, dù sao đó là cuộc đời của cô ấy, là lựa chọn của cô ấy, chúng tôi nên tôn trọng thì hơn.

Trên đường về, S tự giễu: "Tớ tưởng tớ chỉ thỏa hiệp một lần, ai ngờ lại thỏa hiệp cả đời."

Tôi quen S đã rất nhiều năm, cô ấy vừa hiền lành vừa tốt tính, chẳng tranh chấp với ai bao giờ, gặp chuyện gì cũng nghĩ cho người ta trước.

Khi học đại học, S muốn chọn ngành Âm nhạc, nhưng trong mắt cha mẹ cô ấy thì đó không phải một nghề tử tế, học cũng chẳng biết làm gì. Họ buộc S phải chọn học ngành Tài chính vì cô của S là giám đốc một chi nhánh ngân hàng. S rất buồn nhưng cuối cùng vẫn nghe lời cha mẹ, chọn học ngành Tài Chính mà cô chẳng hề yêu thích. Trong bốn năm đại học, tôi đã nghe S oán trách cha mẹ không dưới một lần, nhưng cô ấy cũng không dám làm theo ý nguyện của chính mình.

Sau khi tốt nghiệp, có hai chàng trai cùng theo đuổi S. Một người điều kiện gia đình không được tốt lắm, nhưng rất yêu S, S cũng rất thích anh ta. Người còn lại chính là người chồng hiện tại, điều kiện gia đình rất tốt, song S luôn cảm thấy anh ta quá ích kỷ. Thế nhưng cha mẹ không ủng hộ lựa chọn của S, họ cho rằng S không thể hạnh phúc nếu thiếu đi điều kiện cơ bản về vật chất tiền tài. Lần này S không chịu nghe theo, cha mẹ S cực kỳ tức giận, bức ép A bằng nhiều phương pháp khắc nghiệt hơn xưa, thậm chí còn tới tận công ty bạn trai S để gây sự. S mau chóng thỏa hiệp chịu thua. Bạn trai S vừa rơi nước mắt vừa nói với cô ấy: "Anh không quan tâm cha mẹ em đối xử với anh thế nào, chỉ cần được ở bên em thì anh có thể chịu đựng tất cả." Nhưng S không đủ dũng khí để chống lại cha mẹ, hai người chia tay trong đau khổ. Sau đó S lấy người đàn ông mà cha mẹ yêu cầu.

Sau khi kết hôn, S là người hiền lành, nên gặp chuyện gì cô ấy cũng nhượng bộ thỏa hiệp, bởi vậy cô ấy cũng sống êm ấm bên người chồng hiện tại, nếu không vì chuyện mở tiệm lần này có lẽ hai người vẫn sống an ổn như trước.

Hầu hết mọi người đều thấy S sống rất tốt, thu nhập của hai vợ chồng khá cao, cùng nuôi một đứa con, hai bên gia đình đều khá giả. Nếu so với nhiều người khác thì S vô cùng may mắn.

Nhưng sau một buổi họp mặt, S gọi điện cho tôi: "Cậu biết không, hôm nay tớ gặp lại anh ấy, trong khoảng khắc nhìn anh ấy, tớ chỉ có một suy nghĩ, tớ đã lấy lầm người rồi, tớ không vui vẻ, tớ thực sự không vui vẻ một chút nào."

Tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của cô ấy, S đã đánh mất cuộc đời của chính mình, sống một cuộc đời không có chờ mong và khát vọng, thù dù những thứ khác có đủ đầy, cũng vẫn là sống hoài sống phí.

Có người bạn kết hôn được một năm, khi uống say đã nói với tôi rằng: "Tớ vừa gặp được người trong mộng, nhưng tớ đã kết hôn rồi... Nếu như anh ấy xuất hiện sớm một năm... Nếu như tớ gắng đợi một năm nữa, có lẽ đời tớ đã khác, nhưng thế gian này làm gì có nếu như, tớ chưa ngoại tình, nhưng bây giờ tớ càng thấy chồng mình ngứa mắt, cứ như vậy thì rất nguy hiểm, tớ phải làm sao bây giờ?"

Thấy cô ấy đau khổ như vậy nhưng tôi chỉ biết thở dài không giúp được gì.

Tôi từng đọc được một câu nói, trong chúng ta, có rất nhiều người cố gắng cả đời cũng không thể tìm thấy tình yêu chân thành, bởi vì chúng ta đã thỏa hiệp với cuộc sống trước khi tình yêu ấy xuất hiện. Dưới sự thúc dục của mọi người xung quanh và sự ám thị của chính mình, chúng ta sớm trói buộc bản thân với một người mà mình không yêu, nhưng được xem như "phù hợp nhất", thậm chí rất nhiều người còn viện cơ "Trên thế gian này nào có tình yêu trong sáng, cuối cùng đều quy về củi gạo dầu muối mà thôi" để an ủi chính mình. Tình yêu trong sáng, cuộc sống mỹ mãn chắc chắn tồn tại, chẳng qua còn phải xem bạn có đủ dũng khí để kiên nhẫn đợi nó đến hay không.

Chúng ta thường than thở cuộc sống không được như ý, hôn nhân vô vị như một cốc nước lọc, còn công việc thì khô khan nhàm chán, chẳng có niềm vui.

Nhưng bạn thân yêu ơi, bạn cũng từng đặt nhiều hi vọng vào hôn nhân và tình yêu, cũng từng có ước mơ và định hướng cho sự nghiệp, sao cuối cùng lại thành ra thế này? Bạn đã từng nỗ lực hay chưa? bạn có kiên nhẫn tới cùng không? Bạn có dũng khí ngăn cản mọi áp lực trước khi tìm thấy tình yêu chân thành, chỉ để tìm một người bầu bạn tri âm tri kỷ? Bạn có dũng khí ngăn cản mọi nghi hoặc và cám dỗ, chỉ để theo đuổi giấc mộng của chính mình/ Bạn thỏa hiệp bao nhiêu thì bạn sẽ đánh mất bấy nhiêu, cuối cùng trái tim bạn chỉ còn lại oán hận và tiếc nuối.

Chúng ta cứ nghĩ thỏa hiệp đôi chút, nhượng bộ đôi chút thì thế giới này sẽ cho ta một góc nhỏ nhoi, nhưng cuối cùng ngoài đánh mất ngày càng nhiều thứ thì chúng t chẳng nhận lại được gì, chỉ có những oán hận là tích tục theo tháng năm. Sau mỗi quyết định thỏa hiệp là một mục đích chân thực, hoặc là sợ đánh mất, hoặc vì nhân nhượng cho xong chuyện, rất nhiều người tưởng rằng hạ thấp tiêu chuẩn thì có thể đạt được kết quả mình mong muốn. Thực ra không phải như vậy, giới hạn mà bạn nắm giữ mới quyết định việc liệu bạn có đánh mất thứ gì hay không. Một khi bạn từ bỏ qua giới hạn ấy thì chẳng mấy chốc bạn sẽ bại trận, những thứ bạn quan tâm sẽ dần mất đi. Đúng là bạn có thể nhận được sự yên ổn tạm thời, nhưng sau đó bạn sẽ phải đưa ra thỏa hiệp lớn hơn, cho tới khi bạn đánh mất mọi nguyên tắc, và bị cuộc sống đày xuống mười tám tầng địa ngục.

Có nhiều người nghĩ mãi mà không hiểu nổi, tại sao mình đã lùi bước nhiều như thế mà vẫn không thể đạt được kết quả như mong muốn? Lùi một bước chưa chắc đã là trời cao biển rộng, mà rất là có thể là vách núi cheo leo. Trên thế gian này chỉ có một kiểu người xứng đáng để bạn thảo hiệp, đó chính là người thực sự trân trọng và biết ơn sự hi sinh của bạn. Song người như vậy sẽ không bắt bạn phải thỏa hiệp, sẽ không buộc bạn phải hi sinh chính mình. Ví dụ như bạn lấy được một người chồng thấu hiểu và trân trọng bạn, bạn sẵn sàng từ bỏ công việc để chăm lo cho gia đình, bạn sẵn sàng từ bỏ đam mê để anh ấy theo đuổi ước mơ - nhưng anh ấy sẽ không cho bạn làm như vậy, anh ấy sẽ tôn trọng cuộc đời và sự hi sinh của bạn.

Một người luôn yêu cầu bạn phải thỏa hiệp và nhượng bộ, thì không thể cho bạn cuộc đời mà bạn mong muốn. Sự thỏa hiệp của bạn không thể khiến đối phương hài lòng, anh ta chỉ ngày càng đòi hỏi nhiều hơn mà thôi. Sự thỏa hiệp của bạn cũng không thể làm bạn hạnh phúc, bởi vì mỗi quyết định thỏa hiệp đều sẽ có mục đích, khi mọi chuyện chẳng được như mong muốn của bạn, cam lòng hay không, đáp ná có ở trong lòng mỗi người.

Vậy nên, chẳng cần hâm mộ những người sống tự do phóng khoáng, họ cũng không hề xuất sắc hơn bạn, chẳng qua họ đã sống cuộc đời thuộc về chính họ, họ có lý tưởng và khát vọng, cũng có dũng khí và lòng kiên trì. Quan trọng là bạn có dũng khí đó hay không thôi.
 
Tham gia
19/2/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
54
Điểm
13
Chương 2: Không cần trở thành cô gái được tất cả mọi người yêu quý

Tôi có một cô bạn thân rất tốt, tạm gọi cô ấy là Đương Đương nhé. Vừa mới quen cô ấy vừa độc miệng vùa sắc sảo, chỉ cần biết tôi và ông xã cãi nhau là cô ấy muốn cho tôi một bạt tai, rồi kéo tay tôi ra mà hét “Buồn phiền vì một người đàn ông, sao cậu kém cỏi thế hả, không thích thì lấy người khác chứ sao!”

Ban đầu tôi cũng không chịu nỗi, nhung về sau thân hơn tôi mới quen dần cách biểu đạt mạnh bạo của cô ấy. Đến giờ thì tôi cực kì yêu quý Đường Đương. Vì cố ấy sống quá phóng khoáng, luôn tràn đầy sức sống, có thể thẳng thần cự tuyệt một người, cũng có thể lạnh lùng đáp trả ác ý của kẻ khác , hoàn toàn sống theo ý nguyện của mình. Song tôi cũng rất lo lắng, có lầ tôi hỏi Đường Đường răng nếu sống tùy ý như vậy, không sợ đắc tội với người khác sao?

Đường Đương lườm tôi khinh bỉ: “Thế cậu có thấy tớ có thiếu bạn bè không?”

Tôi bỗng ngẫm nghĩ lại nhận ra, cô ấy còn nhiều bạn bè hơn khối người, đầy cô gái dịu dang chu đáo hơn Đường Đường còn chẳng được yêu quý bằng cô ấy.

Hồi ấy Đường Đương còn chưa nghĩ việc, ở bộ phận cô ấy có một cô gái tên là Tiểu Lỵ vào làm. Tính tình của Tiểu Lỵ hoàn toàn khác Đường Đường – Tiểu Lỵ vừa diệu dang vừa nhiệt tình, lại vừa tốt bụng. Lần đầu tôi tới thăm Đường Đường, Tiểu Lỵ hết pha trà rồi lấy đồ ăn vặt cho tôi, có lúc Đường Đường đi vệ sinh, Tiểu Lỵ sẽ ân cần trò chuyện với tôi , sợ tôi ở một mình sẽ buồn chán, tới trưa cô ấy lại nhiệt tình gọi cơm cho tôi. Tôi thầm cảm thán trong lòng, đúng là một cô gái hiền lành ấm áp!

Tôi cũng chẳng giấu giếm sự quý mến của tôi với Tiểu Lỵ, thẳn thắng hỏi Đường Đường: "Cậu có thấy cô gái nhue vậy sẽ được rất nhiều người quý mến không? Nếu là đàn ông thì tớ nhất định cưới cô ấy.”

Ý ngầm ở đây là Đường Đường nên dịu dàng với tôi hơn, Đường Đường tức tối lườm tôi một cái, rồi bảo trông bộ phận chẳng mấy ai thích Tiểu Lỵ. Câu trả lời này khiến tối rất hoang mang, một cô gái tốt bụng như thế, sao lại bị ghét được?

Buổi chiều tôi ngồi lướt web trong văn phòng Đường Đường, Tiểu Lỵ quay lại từ phòng nghỉ, ôm theo một túi hoa quả, phát cho từng người trong phòng làm việc. Nhưng cô ấy chỉ nhận lại hai chữ cám ơn lạnh lùng từ người khác, có người còn chỉ ờ một tiếng, chỉ vào một chổ nào đó trên bàn làm việc, ý bảo hãy đặt ở đó, còn có người thẳng thần nói không cần. Đi hết một vòng nhưng cố gái này thậm chí không nhận được một lời cám ơn chân thành. Cô ấy lẳng lặng về vị trí của mình, bắt đầu xử lí công việc, bấy giờ có người đồng nghiệp nhận được điện thoại, vội xách túi lên: “Tiểu Lỵ, tôi có việc phải ra ngoài một chút, cô giao thứ này cho phòng Tài chính giúp tôi nhé!”

Tiểu Lỵ lập tức nhiệt tình đồng ý, tỏ vẻ chắc chắn sẽ làm tốt, người kia cười rồi cám ơn, nhưng sao tôi nghe tiếng cám ơn ấy giả tạo vô cùng. Tiểu Lỵ ngưng giải quyết công việc của mình, vội vã mang văn kiện lên phòng tài chính.

Hai tiếng sau, đồng nghiệp kia quay về, thuận miệng hỏi, Tiểu Lỵ liền nói cô ấy đã giao văn kiện cho ai đó ở phòng Tài chính.

Người đồng nghiệp kia nghe vậy thì tái mặt: “Cô giao cho cô ta làm gì, phải giao cho Tiểu Thẩm mới đúng, biết thế không nhờ cô, đúng là giúp cho xong chuyện.”

Tiểu Lỵ không ngừng xin lỗi, cố gắng giải thích với người kia, nhưng người kia chỉ giận dữ lườm Tiểu Lỵ một cái rồi lầm bầm tức tối đi tới phòng Tài chính.

Cô gái đáng thương tựa như một đứa trẻ mắc lỗi ra sức bù đắp lỗi lầm của mình. Tôi đế ý thấy suốt buổi chiều cô luôn cố gắng quan sát động tĩnh xung quanh, chỉ cần có người nhờ giúp việc gì, thậm chí chỉ nói một câu, cô ấy cũng thấy như đặt xá.

Tôi nhìn mà lòng thương hại, hỏi Đường Đường trên QQ’ xem có nên an ủi cô gái này không, Đường Đường trả lời: “Nếu tớ bị đối xử như vậy thì tớ mong mọi người đều vờ đi không biết, đó chính là sự tôn trọng lớn nhất dành cho tớ.”

Tôi thoáng ngẫm nghĩ ,rồi cũng đành thôi.

Khi tan làm, tôi và Đường Đường xuống nhà xe dưới hầm, trò chuyện về Tiểu Lỵ, tôi không khỏi bất bình thay cô ấy, Đường Đường thản nhiên nói: “ Cô ấy muốn tất cả mọi người đều yêu quý mình, sợ đắc tội với người khác, nên đã đánh mất tự trọng, bởi vậy chỉ nhận lại được sự thiếu tôn trọng từ người khác mà thôi.”

Tôi nói, bộ phận của cậu cũng quá đáng, Đường Đường bèn hừ lạnh một tiếng: “ Một bộ phận cũng như xã hội thu nhỏ, xã hội này có rất nhiều người thích lấy lòng những kẻ chẳng coi mình ra gì, nhưng lại không tử tế với những người thực sự tốt với mình, đây chính là bản tính con người. Tiểu Lỵ không hiểu thấu điều này chắc chắn sẽ bị tổn thương.”

Đường Đường nói tiếp: “Cô ấy quá bận tâm tới cái nhìn của người khác, nhưng làm vậy chỉ khiến bản thân mệt mỏi chứ chẳng nhận lại được gì.”

Nghĩ đến việc Tiểu Lỵ cẩn thận lấy lòng tất cả mọi người, tôi cũng mệt thay cô ấy. Nếu mệt mà xứng đáng thì thôi, nhưng có những người rất khó làm thân, thậm chí khi họ nhận ra bạn muốn làm thân với họ, họ chẳng coi bạn ra gì, bởi vậy việc những người này có quý bạn hay không cũng chẳng quan trọng. Trong đời mỗi chúng ta đều sẽ gặp phải vài người như vậy.

Năm tôi tám tuổi, cô tôi đi Thượng Hải về mua tặng một chiếc váy làm quà sinh nhật. Tôi rất ấn tượng với nó – một chiếc váy màu vàng nhạt thêu hoa, nơ công chúa, ở những năm 80 chiếc váy này đủ làm mọi bộ đồ khác lu mờ. Trẻ con thời đó toàn mặt kiểu quần áo mà mẹ mua vài mét vải từ tiệm, sau đó may lại. Chưa bàn tới việc tay nghề may có cao hay không, hầu như kiểu dáng đều na ná nhau, trong cái thị trấn nho nhỏ của chúng tôi vốn không thế tìm được một chiếc váy đẹp thế này. Khi tôi nhận được món quà ấy thì vô cùng yêu quý nó, cô bảo tôi mặc vào cho các bạn xem, tôi chỉ mặc một lúc rồi cởi ra, luôn ợ làm bẩn làm rách. Suốt một tháng sau, ngày nào tôi cũng mang nó ra ngắm nhưng không dám mặc.

Song vào một buổi chiều nọ, một bà dì hàng xóm sang nhà tôi mượn chiếc váy cho con gái mặc một ngày, bà muốn dẩn con đi ăn cưới nhưng không có quần áo phù hợp. Đương nhiên là tôi không đồng ý, đến chính tôi còn không nỡ mặt nó nguyên một ngày ấy chứ!

Bà bực bội nói với mẹ tôi: “Ui giời, con gái chị keo kiệt thế, chỉ mượn mặc có một ngày thôi, mặc xong sẽ giặt sạch trả lại nó cơ mà.”

Đương nhiên mẹ tôi không muốn tôi bị người ta mắng là keo kiệt, vội vã đoạt lấy chiếc váy từ trong tay tôi rồi đưa cho bà dì kia, không hề bận tâm đến nước mắt và sự thương tâm của tôi.

Váy bị lấy đi, tôi đã khóc rất lâu, suốt một ngày không ăn cơm, cũng chẳng nói chẳng rằng, mẹ tôi không vui vì tôi “keo kiệt” như vậy, cho rằng tôi không kế thừa được chút hào phóng nào từ cha mẹ.

Sau tận mấy ngày, bà hàng xóm nọ mới đến trả váy, thấy tôi không để ý đến bà ta thì còn móc mỉa tôi: “Khiếp, trả này, có cái váy thôi mà làm như ghê gớm lắm, đúng là đồ keo kiệt, chẳng giống cha mẹ chút nào, không ai ưa nổi loại người như thế.”

Không biết lúc ấy tôi lấy đâu ra dũng khí mà đáp lại: “Cô không ưa cháu, cháu lấy làm vinh hạnh, vừa hay cháu cũng không ưa cô.”

Thế là tôi bị mẹ mắng mọt trận ra trò, nhưng tôi lại thấy cực kì thoải mái. Hậu quả sau này là bà dì hàng xóm kia đi kể lể khắp mơi rằng tôi “ keo kiệt”, còn thêm mắm dặm muối thuật lại tôi vô lễ ra sao.

Mẹ nhắc nhở tôi rất lâu, bà vẩn luôn cố gắng để mọi người không nghĩ tôi như vậy, bà sợ sau này mọi người đều ghét tôi thì tôi phải làm sao. Từ đó, chiếc váy kia được đặt trong tủ, tôi không bao giờ mặc nó nữa.

Tôi không hề lo lắng như mẹ, tôi chỉ tiết nuối khi đó mình còn quá nhỏ, không thể bảo vệ thứ mình yêu quý.

Khi trưởng thành, tôi hiểu ra rằng, có một số kẻ chỉ tạm thời vui vẻ hoặc giả tạo cám ơn khi bạn không ngừng hi sinh lợi ích của mình để thỏa mãn yêu cầu của họ, chỉ cần một lần bạn lỡ không làm họ hài lòng, họ sẽ khiến bạn tổn thương gấp bội. Có những kẻ không thể lấy lòng, cũng không nhất thiết phải lấy lòng họ.

Sau đó, tôi lại hỏi về tình hình của Tiểu Lỵ, Đường Đường nhún vai: “Vẩn thế thôi, hoặc là một ngày nào đó cô ấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoặc là cứ như vậy mãi, tùy vào cô ấy thôi. Muốn làm vừa lòng tất cả mọi người, cuối cùng chỉ khiến tất cả mọi người đều không thích mình. Dù ai nói gì thì cô ấy cũng tán thành, một người không có lập trường và chính kiến, thì trong mắt người khác chỉ là gió chiều nào xoay chiều ấy, là một kẻ a dua nịnh hót. Còn một người có chính kiến thì dù không phải ai cũng thích cô ấy, nhưng người có cùng quan điểm sẽ quý mến cô ấy. Một người có lập trường nào sẽ luôn có người muốn làm bạn với họ, chỉ có người muốn làm vừa lòng tất cả thì mới không ai muốn làm thân thôi.”

Có những lần tôi gặp Tiểu Lỵ ở trung tâm thương mại, có lẽ vì cô ấy tạo cho tôi ấn tượng quá tốt đẹp nên tôi vẩn không kìm lòng được mà khuyên cô vài lời thật lòng, đại ý là phải thật xuất sắc thì mới có được mọi thứ mình muốn. Cô ấy gật đầu nghe theo, tôi không biết những lời này có ích với Tiểu Lỵ hay không, nhưng sau đó nghe cô ấy xin thôi việc.

Tôi nhớ tới những lời Đường Đường hay nói: “Tớ có phải nhân dân tệ đâu mà ai cũng thích tớ, dù tớ có là nhân dân tệ thì cũng có người chỉ thích đô la Mỹ, thích đông Euro, thế nên tớ chẳng cần tất cả mọi người phải thích tớ.”

Trên thế gian này, không phải cứ hi sinh chính mình, suy nghĩ cho người khác là sẽ được người ta yêu quý. Cho dù chúng ta xuất sắc, tốt bụng đến đâu thì cũng sẽ có kẻ căm ghét chúng ta, bởi vậy, không cần phải làm khổ chính mình.

Không cần trở thành cô gái được tất cả mọi người yêu quý, nhưng nhất định phải trở thành một cô gái mà mình yêu thích – không a dua, không bợ đỡ.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
761
Điểm cảm xúc
2,023
Điểm
93
Custom Item
Chương 3: Người có nội tâm mạnh mẽ mới là người chiến thắng cuối cùng
H - bạn tôi là một phụ nữ của công việc, bình thường chúng tôi rất ít khi gặp nhau. Đợt này tôi đi công tác ở thành phố của H nên quyết định tới thăm cô ấy một chuyến.

Khi tới tòa nhà văn phòng nơi H làm việc, tôi phát hiện tầng hai tòa nhà đang treo biển cho thuê. Tôi thoáng sửng sốt nhưng cũng không mấy bất ngờ, thầm nghĩ: cuối cùng cô ấy cũng thắng.

Văn phòng của H nằm ở tầng ba, khi tôi bước vào, cô ấy đang ngồi trước tường kính của phòng làm việc, vừa uống cà phê, vừa thưởng thức dòng xe cộ đi lại như mắc cửi bên ngoài. Tôi nghĩ giờ phút này chắc chắn cô ấy đang rất vui vẻ.

Tôi đưa tay chào: "Cuối cùng kẻ đó cũng thua rồi?"

H mỉm cười đầy tự tin: "Chỉ là chuyện sớm muộn thôi."

Ân oán tình cừu giữa H và bà chủ công t ở tầng hai chắc chắn có thể viết thành một bộ tiểu thuyết đấu đá thương trường.

H cũng không phải người thành phố này, cô ấy gây dựng tất cả với hai bàn tay trắng. H là người rất có đầu óc kinh doanh, thương hiệu của cô ấy mau chóng trở thành nhất nhì thành phố. Trong lúc cô ấy đang định mạnh tay mở rộng kinh doanh thì một thương hiệu cùng đẳng cấp bỗng muốn cạnh tranh, đối phương cũng giống cô ấy, là một "nữ cường nhân".

Chiến tranh của hai người phụ nữ không bao giờ có mùi thuốc súng, nhưng lại là thứ tàn khốc nhất.

Đầu tiên, đối phương chuyển trụ sở tới tầng dưới công ty của H, trang trí cực kỳ phô trương. Cấp dưới của H ngày ngày nhìn họ làm vậy thì khá mất bình tĩnh, có người còn nói ới H: "Tổng giám đốc H, tôi nghĩ chúng ta nên làm một bảng hiệu nổi bật hơn rồi đặt ở một nơi thật bắt mắt, để đánh tan nhuệ khí của bọn họ."

H bác bỏ đề nghị này, lý do rất đơn giản, làm một bảng hiệu nổi bật hơn thì có ích gì? Chỉ kích thích đối phương làm một bảng hiệu càng nổi bật hơn mà thôi, có khi cuối cùng ở tầng một chỉ có bảng hiệu của hai công ty này là nổi bật nhất, người tinh ý liếc qua là biết hai công ty đang so bì hạ bệ nhau. Bởi vậy không cần thiết phải tỏ ra chi li hẹp hòi như thế.

Một thời gian sau, đối phương trang hoàng cũng xong, chính thức đi vào làm việc, trận chiến giữa hai công ty chính thức mở màn. Đầu tiên, đối phương tăng lương cho mọi nhân viên của họ, cao hơn mức lương công ty của H kha khá, hai công ty một ở tầng trên một ở tầng dưới, vốn chẳng giấu nổi nhau chuyện gì, huống chi đối phương còn chủ động để lộ cho phía H biết.

Trưởng phòng nhân sự công ty H không giữ nổi bình tĩnh, vội tới nói H; 'Gần đây nhân viên đều đứng ngồi không yên, họ cho rằng, đều làm công việc giống nhau nhưng mà nhân viên tầng dưới lại được trả lương cao hơn, hay chúng ta cũng tăng lương cho nhân viên?"

H vẫn bác bỏ đề nghị của trưởng phòng nhân sự. Cô ấy triệu tập toàn bộ nhân viên trong công ty lại để mở họp, trong buổi họp, H nói: "Tôi biết gần đây mọi người đều có ý kiến với vấn đề tiền lương, nhưng tôi muốn hỏi mọi người, tôi trả lương cho mọi người có thấp không? Có xứng đáng với công sức các bạn đã bỏ ra không? Đúng là công ty tầng dưới đã tăng lương cho nhân viên, nhưng tăng hoặc giảm lương một cách mù quáng đều không phải hành vi lý trí, bọn họ có thể nhận số lượng cao đó trong mấy tháng? Có ổn định không? Đương nhiên nếu bạn thực sự thấy lương thấp, công sức các bạn bỏ ra nhiều hơn lương tôi trả, vậy bạn có thể tới gặp tôi, chỉ cần bạn có đầy đủ lý do thuyết phục được tôi, tôi sẽ tăng lương cho bạn ngay lập tức."

Những lời này của H đã làm yên lòng rất nhiều nhân viên, song công ty tầng dưới lại mau chóng bật đèn xanh cho họ: "Đừng chấp nhận lương thấp, chúng tôi hoan nghênh bạn về với công ty chúng tôi." Thông tin này lặng lẽ lan truyền giữa các cá nhân công ty H, thế là chẳng bao lâu sau, có rất nhiều người chuyển sang làm cho công ty tầng dưới. Trưởng phòng nhân sự lại tìm tới H: "Đã có rất nhiều người xin nghĩ việc rồi, những người khác cũng đang dao động, tôi nghĩ hay là chúng ta tăng lương cho mọi người đi? Cứ thế này công ty tầng dưới sẽ cướp hết nhân viên của chúng ta mất."

H kiên quyết nói: "Không cần níu kéo những người đã xin nghỉ, cũng không cần nhắc lại chuyện tăng lương, việc anh cần làm lúc này là mau chóng tuyển người mới cô tôi. Cô ta cướp mười người thì chúng ta tuyển mười người. Cô ta cướp năm mươi người thì chúng ta tuyển năm mươi người. Để coi công ty của cô ta có thể nuốt nổi bao nhiêu người."

Chẳng bao lâu sau, công ty lầu dưới thừa nhân viên không thể cướp thêm người. Nhân viên công ty H thấy cô bình tĩnh như vậy, cũng không nghĩ tới chuyện tăng lương nữa. Nhưng lúc này, H lại chủ động tuyên bố tăng lương cho những nhân viên ở lại công ty, khen ngợi sự kiên định của mọi người. Còn những kẻ mà công ty tầng dưới cướp về cũng không được trọng dụng như họ tưởng, trái lại còn xích mích mâu thuẫn với những nhân viên cũ của công ty đó, rất nhiều người thầm hối hận vì đã nhảy việc.

Sau hiệp đấu này, công ty H càng đoàn kết hơn, trong khi công ty tầng dưới lại có bộ máy tổ chức cồng kềnh, hiệu suất làm việc sụt giảm.

Hiệp đấu đầu tiên, H thắng đầy vẻ vang.

Đương nhiên công ty tầng dưới không chịu ngồi yên, họ mau chóng ra đòn thứ hai. Thời điểm đó tầng một của tòa nhà trụ sở công ty H cuối cùng cũng bắt đầu cho thuê, H định mở một cửa hàng flagship thật hoành tráng ở tầng một, vừa gần trụ sở công ty vừa mở rộng danh tiếng của thương hiệu. Khi H vừa thuê vị trí phía Đông thì công ty tầng dưới lập tức thuê vị trí phía Tây, cũng định mở cửa hàng flagship. Hiệp đấu mới giữa hai công ty lại bắt đầu, công ty tầng dưới mời công ty thiết kế và trang trí tốt nhất với mục đích mở cửa trước công ty H. Khi họ trang trí gần xong, H mới bắt đầu trang trí, có điều cô ấy đã bỏ ý định mở cửa hàng flagship, thay vào đó cô ấy muốn mở một Trung tâm chăm sóc khách hàng dành cho hội viên và khách VIP. Công ty tầng dưới vốn định cướp khách hàng của H, nhưng không ngờ H lại chẳng làm theo lẽ thường mà thong thả lập ra Trung Tâm chăm sóc khách hàng, có rất nhiều khách hàng từ flagship của công ty tầng dưới đã ghé qua Trung tâm của h để trải nghiệm dịch vụ, rồi thành Hội viên của công ty H. Cửa hàng flagship của công ty tầng dưới trở thành nơi thu hút khách hàng tuyệt vời nhất cho công ty H, nhưng đã trót đầu tư nhiều tiền vào cửa hàng đó như vậy, không muốn phải đóng là đóng được ngay, tức muốn chết mà không thể làm gì.

Cửa hàng flagship thường to nhất và ấn tượng nhất so với tất cả những cửa hàng còn lại của thương hiệu. Mục đích của flagship không nhắm vào lợi nhuận mà quan trọng nhất là phải truyền tải hình ảnh, thu hút sự chú ý vào thương hiệu, khẳng định đẳng cấp và giúp thương hiệu nổi bật so với các đối thủ.

Hiệp đấu này, H lại thắng một cách vẻ vàn.

Công ty tầng dưới ngày càng mất bình tĩnh, họ quyết định đánh H một đòn chí mạng.

Chẳng bao lâu sau, hai công ty lại gặp gỡ trên cùng một lối vào. Lúc chọn vị trí đặt cửa hàng, họ cùng chọn vị trí lối ra vào. Vị trí đó nổi bật, số lượng khách hàng đi qua đó rất lớn, nếu chỉ có một công ty muốn thuê, có lẽ giá chỉ 30 vạn tệ, nhưng bây giờ hai công ty đều vừa ý chỗ đó, đương nhiên giá sẽ cao hơn chút, dự tính là 40 vạn tệ.

Lần này H nói với người công ty mình: "Không thể nhường bọn họ nữa, lần này nhất định tôi phải giành được vị trí đó, dù đội lên đến sáu mươi, bảy mươi vạn tôi cũng chấp nhận." Mọi người nghe vậy thì rất vui mừng, cảm thấy cuối cùng cũng có thể mở mày mở mặt rồi.

Hai bên đều muốn thuê nên phía cho thuê cũng bắt đầu gây khó dễ, họ muốn hai công ty cạnh tranh công bằng. H đề nghị công khai ra giá, ai ra giá cao hơn thì người đó thắng thầu, nhưng khi công ty dưới tầng không đồng ý, họ kiến quyết đòi ra giá ngầm, H tỏ ra hào phóng mà nói rằng vậy thì cứ làm theo lời công ty tầng dưới.

Ngày đấu thầu, bà chủ của hai công ty gặp nhau trong phòng họp, bề ngoài vui cười nhưng thực ra sóng ngầm cuồn cuộn. Sau đó từng người viết giá mà mình đưa ra, H viết: 40 vạn tệ. Bà chủ công ty tầng dưới viết: 88 vạn tệ. Trong khoảng khắc mở thầu, ánh mắt của bà chủ nọ có thể giết H cả trăm ngàn lần.

H bước ra khỏi tòa nhà một cách tao nhã, ngẩng đầu lên nhìn trời xanh mây trắng, cảm thấy thế giới này thật là rộng lớn. Chẳng bao lâu sau, bà chủ công ty nọ tái mặt bước ra ngoài.

H hòa nhã nói với cô ta: "Chúc mừng cô, thắng thầu như mong muốn." Đối phương tức đến suýt phát tiết.

Sau mấy hiệp đấu, đối phương đã tổn thất nặng nề, H hành động nhanh như chớp, chiếm lĩnh mấy vị trí cửa hàng đắc địa khác. Bây giờ công ty tầng dưới chẳng kịp làm gì, quan trong nhất là ta càng mạnh địch càng yếu, thực lực của hai công ty ngày một chênh lệch.

Mà bây giờ, vấn đề từ bộ máy tổ chức bắt đầu lộ rõ, nhân viên công ty H giỏi giang tháo vát, hiệu suất làm việc cao, đảm nhiệm tốt cương vị của mình, công ty vận hành trơn tru. Trong khi công ty tầng dưới có quá đông nhân viên, họ xích mích nhau, khi xảy ra sai sót lại đùn đẩy trách nhiệm, hiệu quả công việc ngày càng sa sút.

Bây giờ bà chủ của công ty đó dù muốn cứu vãn tình thế cũng đã lực bất tòng tâm, trong lúc giận dữ cô ta liên tiếp đưa ra các quyết sách sai lầm, quả thực là giậu đổ bìm leo.

Cuối cùng H là người chiến thắng.

Chuyện này khiến tôi phục H sát đất, thảo nào mấy năm qua dù thương trường cạnh tranh khốc liệt, nhưng H không những giữ vững thực lực mà còn phát triển vững chắc, đảm bảo địa vụ của chính mình.

Tôi chân thành nói với cô ấy: "Cậu thắng trận này quá vẻ vang, rõ ràng là lấy nhu thắng cương, vậy cậu chẳng mất một sợi tóc còn đối phương lại thua tơi bời."

H vừa uống cà phê vừa cười thản nhiên: "Chỉ là xem ai có nội tâm mạnh mẽ hơn thôi. Khi đối mặt với đối thủ điên cuồng, nếu ta tiếp chiêu thì không chết cũng bị thương, dù cuối cùng có thắng chăng nữa, cũng là thắng trong cay đắng, chắc chắn sẽ tổn thất nặng nề. Mỗi con người chỉ có một đối thủ cạnh tranh, ấy là chính bản thân mình, hay đúng hơn là nội tâm của chính mình, cho nên cô ta cũng không thua dưới tay tớ, mà thua chính bản thân cô ta. Nếu một người không bị yếu tố bên ngoài trói buộc thì chắc chắn người đó sẽ thành công trong cuộc sống."

Mỗi khi bị cuộc sống, tình yêu, sự nghiệp ngáng đường, chúng ta giơ tay đầu hàng, tưởng rằng bản thân chịu thua cuộc sống, chịu thua tình yêu, chịu thua sự nghiệp. Nhưng thực ra chúng ta chỉ thua chính mình, thơ bởi chính nội tâm nóng nảy, lo âu và sợ hãi của bản thân. dù ở giai đoạn nào của cuộc đời, người có nội tâm mạnh mẽ sẽ không bao giờ sống trong thua kém, mọi thử thách và cản trở đều chỉ là bài học quý giá cho cuộc sống sau này mà thôi.
 
Tham gia
19/2/20
Bài viết
18
Điểm cảm xúc
54
Điểm
13
Chương 4: Bạn đã lấy lòng họ quá sớm?

Một năm trước tôi và ông xã cùng tới tham dự lễ cưới của vợ chồng Chương Chương. Trong lẽ cưới, cô ấy cười vô cùng ngọt ngào, tới giờ tôi vẫn chưa thể quên được nụ cười dãy hạnh phúc ấy.

Một tháng sau, khi tôi đi dao phố với bạn thân thi tình cờ gặp Chương Chương. Trở thành một phu nữ thực sự, có ấy tươi tấn đây sức sống, vui vẻ rủ chúng tôi cùng đi ăn trưa.

Khi ngôi xuống, tôi thấy Chương Chương đặt bảy tám chiếc túi sang bên canh thì ngạc nhiên hỏi: "Sao em mua nhiêu thế?"

Chương Chương mở từng cái cho chúng tôi xem: “ Cái này là cho cha mẹ chồng, cái này là cho em chồng, cái này là cho cháu trai, cái này là cho ông xã. ”

Tôi thuận miệng hỏi: “ Thế của em đâu? ”

Chương Chương thoáng ngây người: “ Hôm nay em không mua được gì cho mình, để lần sau vậy. ”

Bạn thân tôi mau miệng nói: “ Em hào phóng với nhà chồng quá! ”

Nghe vậy, Chương chương cười đầy hạnh phúc: “ Người một nhà cả mà, hơn nữa họ cũng rất tốt với em, nên em cũng muốn làm vợ hiền dâu thảo, đối tốt với họ. ”

Đương nhiên Chương Chương là nhân vật chính của bữa cơm này, chúng tôi nghe cô ấy vui vẽ chia sẽ về cuộc sống hạnh phúc của mình sau khi kết hôn. Cô ấy nói chồng cô ấy rất tốt với cô ấy, dịu dàng săn sóc, cha mẹ chồng cũng rất yêu quý em ấy. Hồi trước thường nghe người ta nói quan hệ mẹ chồng nàng dâu là khó xử nhất thiên hạ, lúc chưa kết hôn thì nghe mà kinh hồn bạt vía, ai ngờ sau khi kết hôn cô ấy lại rất hòa hợp với mẹ chồng. Cha mẹ chồng hiền hòa, tốt tính, bao dung. Mà họ hàng nhà chồng cũng rất tốt, ai cũng vui vẻ nhiệt tình, gần gũi dễ thân, cô ấy thấy mình thật may mắn.

Chúng tôi cũng vui mừng trước hạnh phúc của Chương Chương, nhưng dù sao tôi cũng không phải một cô bé mới mười tám tuổi, tôi sẽ không phán đoán cuộc sống mấy chục năm sau chỉ qua một tháng sau khi kết hôn.

Chương Chương hào hưng chia sẽ với chúng tôi về những dự định trong tương lai. Cô ấy nấu ăn rất ngon, ở thời đại này một cô gái sinh năm 80, 90 má nấu ăn ngon quả là hiểm thấy. Cha mẹ chồng biết cô ấy nấu ăn ngon thi vô cùng mừng rỡ, nên cô dự định, về sau cuối tuần nào cũng sẽ dành ra một ngày để nău một bữa thình soạn, mời họ hàng nhà chồng tới thưởng thức. Khung cánh mà Chương Chương miêu tả cho chúng tôi là thể này: Sáng sớm cô ấy ra chợ mua thật nhiều thức ăn tươi và hoa quả, đồ ăn vàt. Sau đó họ hàng bắt đầu tới chơi, mọi người vừa ăn hoa quả, đồ ăn vật, vừa trò chuyện vui vẻ. Thế rồi cô ấy bưng từng món ăn ngon lên bàn cơm, mọi người thoài mãi thưởng thức, rồi cùng khen ngợi tán dương Chương Chương, cha mẹ chồng cũng thấy hãnh diện vì nhà mình có một cô con dâu ngoan hiền đảm đang. Đại gia đình quây quần bên nhau, vừa ấm áp vừa thân thương...

Nhìn Chương Chương trông mong như vây, nhưng hình ảnh hiện lên trong đầu tôi lại như thế này: Chương Chương đi chợ từ sáng sớm, xách về túi lớn túi bé nguyên liệu nấu ăn, mệt rã rời, nếu chồng có ấy có thể đi mua cùng cố ấy thì có khi sẽ khá hơn một chút. Thế rồi họ hàng vừa trò chuyện vừa ăn đồ ăn vặt ở phòng khách, còn Chương Chương vật lộn trong bếp một minh. Đến giờ cơm, cuối cùng cô ấy cũng làm xong một bàn đồ ăn, bê từng đĩa lên. Còn họ hàng thì tụm năm tụm ba buôn chuyện, có lẽ chẳng ai nhớ đến việc khen ngợi Chương Chương, dù có đi chăng nữa thì cũng chỉ là mấy cầu nói mang tính hình thức, họ bận trò chuyện với nhau, e rằng cũng không có thời gian mà khen ngợi thật lòng. Tới khi họ hàng ăn xong ra về, sẽ để lại vô vàn bát đũa cơm thừa canh cặn cho cô ấy thu dọn. Ban đầu Chương Chương còn chịu khó làm, về sau đương nhiên sẽ không muốn nữa, bởi sự cho đi luôn cần được khẳng định, song kết quả lại quá khác dự đoán của bản thân. Nhưng những người kia đã quen với việc Chương Chương vừa hào phóng vừa tốt tính lại giỏi giang, nếu đột ngột đổi thái độ, đương nhiên bọn họ sẽ có ý kiến, sau lưng chắc chắn sẽ ri tai nhau: "Thấy chưa, mới vài hôm đã lộ bản chất rồi, sao lại cưới loại con dâu như thế về nhà cơ chứ?". Còn cha mẹ chồng vốn đã bất mãn với việc con dâu ngày càng "lười biếng", nghe những lời này thì sự bất mãn càng tăng lên, trong khi Chương Chương cũng tích đầy bụng oán hận, cũng muốn trút giận, thế là chiến tranh bùng nổ như tự nhiên phải thế...

Hiện giờ Chương Chương còn đang chìm đắm trong tưởng tượng của bản thàn. Tôi ám chỉ cho cô ấy biết, có lẽ kết quả chưa chắc đã giống những gì cô ấy nghĩ, khi người khác đã quen với việc bạn luôn hi sinh vì họ, họ sẽ coi đó như một thói quen. Mới đầu nếu biết giữ khoảng cách thích hợp thì sẽ có lợi cho cuộc sống sau này hơn. Nghe tôi nói vậy, Chương Chương không vui lắm, cô ấy cho rằng tôi nghĩ xấu về người khác, trái tim con người đều làm từ máu thịt, chỉ cần bản thân thật lòng thi chắc chấn cuộc sống sẽ hòa hợp êm ấm.

Tôi chỉ cười chứ không nhiều lời nữa, chân thành chúc phúc cô ấy có một tương lai hạnh phúc mỹ mãn.

Sau khi ra về, bạn thân cảm thán với tôi: "Lại thêm một cô bé ngõc! Bây giờ có nói gì với cô ấy chắc cô ấy cũng chăng nghe đầu, cuộc sông sẽ cho cô ấy biết hiện thực và tưởng tượng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau."

Không ngờ bạn thân tôi cũng nghi giống hệt tôi. Nhưng trong thâm tâm tôi văn mong suy đoán của chúng tôi là sai, dù sao trên thế gian này còn có rất nhiều người biết trấn trọng sự hi sinh của đối phương. Ngày trước, tôi có một người đồng nghiệp thân thiết với mẹ chồng chẳng khác nào hai mẹ con ruột. Tính cách của tôi và bạn thân đều là kiểu tự vệ, bản thân luôn sống tỉnh táo lý trí.

Mấy tháng sau đó, thỉnh thoảng Chương Chương vẫn kế cho tôi nghe về tinh hình sinh hoạt gia đình cô ấy, nhưng cô ấy ngày càng ít kể, còn tôi thì bận việc riêng nên cũng dần quên đi chuyện này.

Khoảng một năm sau, tôi bỗng nhận được điện thoại của Chương Chương. Trong điện thoại, cô ấy căm giận nói với tôi: "Chị Văn Tinh ơi, cá nhà bọn họ đều không phải con người! ”

Lòng tôi lạnh buốt, xem ra linh cảm trước đây của tôi đã ứng nghiệm. Quả nhiên, Chương Chương giận dữ kế lại cuộc sống một năm qua, không khác mấy với những gì tôi dự đoán nhưng điều khiến cô ấy đau lòng nhất là: Tất cả mọi người đều chỉ trích cô ấy, đến người chồng cũng thấy biểu hiện của cô thua xa ngày đầu, anh ta còn khá bất mãn với cô, thậm chí còn nhắc tới chuyện ly hôn. Chương Chương vừa khóc vừa hỏi tối "Chị ơi, chị biết em thực sự rất rất muốn hòa hợp với gia đình họ, em đã rất cố gắng rồi, nhưng sao người khác đều sống tốt mà em lại gặp phải một gia đình thế này, rốt cuộc em đã sai ở đâu chứ? "

Không phải lần đầu tôi gặp phải những cầu chuyện như thế, nếu phải nói cô ấy sai ở đầu, có lẽ là sai ở việc lấy lòng người ta quá sớm!

Thực ra phần lớn mọi người đều phạm phải sai làm này, người thông tuệ như ông xã nhà tôi cũng không phải ngoại lệ. Lần đầu tiên gặp mặt cha me tôi, anh ấy chỉ muốn bộc lộ hết thảy điểm tốt của mình, chỉ cho thấy anh ấy còn săn sóc hai người tốt hơn cả con trai ruột, ngày nào cũng hỏi thăm cha mẹ tôi gần đây có nhu cầu gì không. Quả thực cha mẹ tôi khen ngợi anh ấy hết lời, mau chóng chấp nhận anh ấy. Anh ấy đắc ý nói với tôi "Ong xã của em có giỏi không?"

Nhưng tôi lại nghiêm túc nói, anh ấy cư xử như vậy khiến tôi rất lo lắng, tôi nghĩ chỉ cần đối xứ với cha mẹ tôi khoảng 80% thế này là được rồi. Chồng tôi không hiểu ý tôi, mà còn cười hỏi tôi, có phải anh ấy quá thân thiết với hai cụ nên tôi ghen tỵ hay không.

Tôi buồn cười hỏi lại: "Anh có thể nhiệt tình thế này cả đời không? Nếu anh cử biểu hiện thế này thì về sau có bất cử chuyện gì họ cũng sẽ nhờ anh, vi nhờ quen rồi. Bọn họ đã quen với sự nhiệt tình hiện giờ của anh, nếu sau này anh không làm được thể này nữa thi mọi điều anh từng làm đều là công cốc, thậm chí còn tồi tệ hơn anh không làm gì cả, anh có chấp nhân được không?"

Ông xã tôi ngày người quãng thời gian đó, anh ấy rất hi vọng chúng tôi có thể xử lý hoàn mỹ quan hệ với cha mẹ hai bên. Mỗi lần tặng quà cho cha mẹ mình, anh ấy đều dùng danh nghĩa của tôi để tặng, quả thực mẹ chồng rất hai lòng về tôi. Song tôi phải ám chỉ nhiều lần mong anh ấy đừng làm như vậy, chồng tôi thấy rất khó hiểu vì sao tôi lại nói thế, cho rằng kiếm đầu ra được một người chồng có thể lắng lặng chuẩn bị tốt mọi thứ như anh ấy.

Thế là lần đó, tôi bèn nghiêm túc nói: "Không phải em không muốn đối tốt với cha mẹ anh, nhưng em không muốn tỏ ra quá nhiệt tinh ngay từ đầu. Có lẽ trong thời gian ngắn tất cả sẽ rất hòa hợp, nhưng về lâu về dài thì chưa chắc đã tốt, bởi em không thể quá nhiệt tình như thế mãi mãi được."

Ông xã tôi là người thông minh, anh ấy hiểu được ngay và thế là chúng tôi đã trải qua giai đoan rèn luyện đó binh an. Về sau khi gặp rất nhiều bạn bè đau đầu buồn phiền vì các mối quan hệ trong gia đình, anh ấy mới mừng rỡ nói với tôi, may mà ngày đó tôi tỉnh táo và bình tĩnh.

Rất nhiều gia đình có mâu thuẫn trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu, dù ban đầu hai bên đều rất hòa hợp. Thực ra đây cũng là lẽ thường, vừa tới một hoàn cảnh xa lạ thì ai chẳng mong thế hiện những mặt tốt đẹp nhất của mình cho người ta thấy. Song chúng ta lại quên, chúng ta đều là người phàm, chúng ta không thể mãi nhiệt tình như thuở ban đầu, lầu dần chúng ta sẽ mệt mỏi, không ai có thể thoát khỏi định lý này, sau khi thoải mái rồi thì sẽ có rất nhiều lời vô tình thốt ra. Có điều quan hệ thông gia không thể so với quan hệ ruột thịt, thường sẽ vì một câu nói mà mọi nỗ lực trước đây đều xôi hỏng bỏng không.

Người Ả Đông rất thích theo đuổi sự hoàn mỹ về mặt hinh thức, vi dụ như quan hệ mẹ chồng nàng dâu thân thiết như mẹ con ruột quan hệ cha vợ con rể thân thiết như cha con ruột, nhưng tôi nghĩ chuyện này phải xem duyên phận, thực tế thì hầu hết mọi người đều không thế làm được như vậy. Không sống chung với nhau hai, ba mươi năm, quan niệm, tinh cách đều khác biệt, sao có thể vì một tờ đăng ký kết hôn mà trở nên thân thiết như máu mủ ruột rà? Hai bên có thế đón nhận, có thể tôn trọng quan niệm và phương thức sống của nhau đã là kết quả tuyệt vời nhất rồi. Còn những thứ khác cũng đành thuận theo tự nhiên thôi.

Ngoài ra, lấy lòng quả sớm hoặc lấy lòng quá mức đều dễ sinh ra di chứng. Tôi thường nghe thấy có rất nhiều chị em than vãn rằng người này người kia thật là quá đáng, nhưng bọn họ không phải tự nhiên đã quá đáng, mà có những "người tốt” dung túng cho sự quá đáng của bọn họ, bởi vậy bọn họ mới được đà lấn tới.

Có một người bạn rất thân từng ấp ủng hỏi tôi, người nọ (một người bạn mà cả hai chúng tôi đều quen) đối xử với tôi thế nào, có bao giờ quá đáng không. Tôi ngẵm kỹ lại, thành thật trả lời rằng người đó rất tốt với tôi, cũng chưa bao giờ có hành động gì khiến tôi không vui. Cô ấy rất ngạc nhiên, sau đó kế cho tôi một vài mâu thuẫn từng xảy ra giữa hai người họ, cuối cùng cảm thán: "Tớ tưởng cậu ta đối xử với tất cả mọi người như vậy, hóa ra là liệu cơm gắp mắm. Có lẽ vì tớ dễ tính quả nên cậu ta mới quá đáng như thế."

Người ta từng nói, người dung túng cho những kẻ xấu tính còn đáng sợ hơn chính những kẻ xấu tính- có lẽ chính đạo lý này.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 5: Quan niệm khác biệt, đừng cố tranh cãi

Sầm tối, khi tôi đang tản bộ ở vườn hoa của khu nhà thì có một bác gái nhiệt tình tới trò chuyện với tôi, biết tôi còn chưa có con bác bèn cầm tay tôi nói: “Con gái à, nói thật cho bác nghe xem nào, sức khỏe con có vấn đề đúng không, bác quen một thầy lang mát tay lắm, con dâu bác uống thuốc của thầy này mới sinh được cho nhà bác một đứa cháu đấy, để bác xem còn giữ đơn thuốc ông ấy kê không, con chờ nhé!” Nói rồi bác định về nhà tìm đơn thuốc cho tôi.

Tôi vội ngỏ ý là sức khỏe mình vẫn ổn, chẳng qua chưa làm xong công tác chuẩn bị sinh con mà thôi.

Bác gái kia trách móc vỗ tay tôi: “Con gái ngốc à, việc quan trọng nhất của phụ nữ là lấy chồng sinh con, hơn nữa nhất định phải sinh con trai, người sống ở khu chúng ta đều không nghèo, đàn ông có tiền dễ sinh hư, nếu con không chịu sinh, chồng con ra ngoài tim người khác sinh thì con biết làm sao? Nghe bác đi, sinh một đứa con trai, địa vị của con mới vững chắc, mà về già cũng có nơi nương tựa, nếu không sau này ai chăm lo hương khói cho con!”

Tuy tôi thấy quan niệm của bác gái này rất cổ hủ, song thấy bác ấy sốt sắng như vậy tôi khá buồn cười, bèn làm bộ nói: “Ngộ nhỡ sinh con gái thì sao ạ, vậy chẳng phải anh ấy vẫn tìm người khác sinh con sao?”

Bác gái nọ nghe vậy liền nói: “Thế thì có sao? Chúng ta lại sinh tiếp, có con trai mới thôi, con cũng không thể đề cho kẻ khác có cơ hội lợi dụng, bác thấy con hợp nên mới nói thật với con đấy.”

Tôi bèn cười cảm ơn và ngỏ ý sẽ nhớ kĩ lời của bác ấy, bác ấy lại dặn dò tôi một lúc nữa rồi mới thả tôi ra về.

Về tới nhà thì ông xã tôi đã tan ca, tôi bèn cười mà kể cho anh ấy nghe chuyện khi nãy. Ông xã tôi hỏi sao không tranh luận với bác ấy, cho bác ấy biết tư tưởng của lớp trẻ bây giờ đã khác xưa rồi.

Nhưng tôi có cần làm vậy không? Tôi và bác ấy chỉ là hai người xa lạ, dù bác ấy quan niệm thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống thực tế của tôi, cùng lắm thì mỗi khi tình cờ gặp nhau trong khu nhà, tôi lại tiếp tục được “khuyên bảo” mấy câu mà thôi, với tôi cũng chẳng phải chuyện gì to tát.

Dù sao thì nếu tranh luận, chắc chắn bác ấy sẽ không tán thành quan niệm của tôi, cho rằng tôi “trứng khôn hơn vịt”, sau đó tìm vô vàn ví dụ để dạy dỗ tôi, nếu tôi không đồng tình thì bác ấy sẽ nghĩ tôi không hiểu chuyện, cuối cùng đôi bên đều chẳng vui vẻ gì, tự nhiên lại bực mình vì một chuyện không đâu. Thế rồi ai nấy lại tiếp tục giữ vững quan niệm sống của mình.

Mới đây thôi, cô bạn thân Đương Đương của tôi tổ chức một câu lạc bộ kín, mời tôi cùng tham gia. Trong mười mấy người có người đã sinh con, có người chưa sinh con. Không biết trò chuyện kiểu gì cuối cùng đề tài lại chuyển tới chuyện con cái. Người đã sinh con cho rằng: “Trẻ con đáng yêu biết bao, tuy nuôi con vất vả nhưng con cái lại là hi vọng và tương lai, nếu không có con cái thì về già không nơi nương tựa, "đối ảnh thành tam nhân"(1) thật là thê lương! Ngầm ám chỉ: Không biết mấy người các cô nghĩ thế nào, sao lại không muốn sinh con, tới lúc già mấy cô mới thấy hối hận, nhưng lúc đó hối hận thì cũng đã muộn rồi, rồi mấy cô sẽ phải hâm mộ bọn này cho mà xem! Còn người chưa sinh con thì cho rằng: Nuôi con vừa tốn tiền vừa tốn thời gian, làm gì cũng vướng bận, nuôi một đứa con già ít nhất năm tuổi, huống hồ nuôi nó lớn rồi, ngộ nhỡ nó là loại phá gia chi tử, thế thì khổ muốn chết, còn nói gì đến hạnh phúc gia đình nữa, quả thực là chết không nhắm mắt, có gì hay đâu mà hâm mộ!

1. Một câu trong bài thơ “Nguyệt Hạ Độc Chước” (Một mình uống rượu dưới trăng) của Lý Bạch, có nghĩa là mặt trăng, cái bóng của chính mình và chính mình tạo thành ba người. Câu thơ thể hiện sự cô độc trong đêm.

Vốn dĩ chuyện sinh con hay không hoàn toàn là lựa chọn của mỗi người, ai thích nuôi con thì nuôi, không thích nuôi con thì tiếp tục hưởng thụ là được, hai phe không ai ảnh hưởng đến ai. Nhưng sự cố chấp của con người quá mạnh, hai phe đều cố gắng chứng minh sự lựa chọn của mình mới chính xác, cuộc sống của mình mới tuyệt nhất, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng hai bên gần như nổ ra chiến tranh, nếu không phải Đương Đương đứng ra giảng hòa đúng lúc thì chắc chắn sẽ có cãi nhau to. Nhưng sau chuyện này trong câu lạc bộ lại chia thành ba phe - phe đã có con, phe chưa có con, còn tôi và Đương Đương thì một phe riêng, hai phe kia hoàn toàn đối địch. Trên đường về, Đương Đương than thở với tôi, sau này chắc chắn cô ấy chỉ chơi với người có cùng quan điểm tương đồng nếu không thì khổ lắm.

Bấy giờ tôi cũng rất bùi ngùi, thầm nghĩ làm vậy thật không đáng, dù cố gắng tới mấy thì đối phương cũng chẳng chấp nhận quan điểm của mình đâu, đã thế còn chuốc bực vào thân, phí phạm thời gian tốt đẹp, sao phải khổ thế?

Nhưng trong thực tế cuộc sống, chẳng phải hầu hết chúng ta đều như vậy hay sao? Sẵn sàng vì những chuyện không đâu như thế này mà vừa làm khổ mình vừa làm khổ người.

Thường có người than thở với tôi rằng mẹ chồng họ cổ hủ như người... cổ đại, quan điểm lỗi thời vô cùng, họ suốt ngày tranh cãi với mẹ chồng tới đỏ mặt tía tai. Họ hỏi tôi rằng nên làm thế nào trong trường hợp đó. Tôi vẫn ngẫm xem rốt cuộc có phương pháp nào để giải quyết kiểu mâu thuẫn này hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui mới nhận ra tốt nhất là không nên tranh cãi với mẹ chồng, bà ấy nói gì thì bạn cứ nghe đi, sau đó hãy tiếp tục sống như mình muốn. Lâu dần bà ấy biết bạn không nghe theo cũng không tranh luận, nên cũng không thể tìm ra lỗi lầm cuả bạn, rồi bà ấy cũng biết là không thể ép buộc được bạn. Đương nhiên tôi cũng biết phải nhường nhịn một người luôn áp đặt suy nghĩ lên bạn là một chuyện cực kì đau khổ, nhưng việc này cũng dạy cho chúng ta một điều "Chuyện bản thân không thích thì cũng đừng làm với người khác"

Trong một cuộc tranh luận, không bao giờ có người thắng thực sự. Dù một người có tài hùng biện tới đâu, khả năng hơn người, lời lẽ đanh thép, nói năng hùng hồn thế nào, nhưng cũng chỉ chiếm thế thượng phong về mặt lời lẽ: Nghĩ thế nào vẫn là quyền của đối phương, có khi đối phương càng giữ vững quan điểm cũ hơn. Quan niệm mỗi người bị ảnh hưởng lớn bởi hoàn cảnh cuộc sống và những chuyện họ từng trải qua, không ai có thể thay đổi quan niệm mà họ theo đuổi suốt mấy chục năm chỉ vì đôi ba câu nói của người khác, điều đó vừa không thực tế vừa không thể xảy ra.

Một người tán đồng một quan điểm nào đó, ắt phải từng nhận được lợi ích từ quan điểm ấy. Tới khi quan điển ấy không còn mang lại điều gì tốt đẹp cho cuộc sống của bản thân, họ sẽ tự tìm quan điểm phù hợp hơn tựa như bác gái mà tôi nhắc ở đầu câu truyện, bác ấy sống ở một thời kì khác với tôi. Có lẽ thời kì đó, mọi người đều sống như vậy, nên bác ấy mới nghĩ quan niệm này có lợi nhất cho mình. Quan niệm khác biệt thì không có đúng sai, thậm chí không thể nói quan niệm của ai hay hơn ai, chỉ là chúng ta đang gặp phải những người suy nghĩ khác mình mà thôi.

Mấy năm qua, tôi đã gặp rất nhiều người bàn luận với mình về tình cảm hôn nhân, nhưng tôi vẫn giữ vững một nguyên tắc: Dù cuộc sống của đối phương có thể thế nào thì chỉ cần cô ấy không than phiền, không xin tôi giúp đỡ, tôi sẽ không tùy ý đánh giá cuộc sống của cô ấy, dù hôn nhân của cô ấy đã khủng hoảng tới mức nào, chồng cô ấy có quá đáng đến đâu, nếu cô ấy không chịu từ bỏ thì đương nhiên cô ấy có lí do riêng của mình. Tôi cũng không phải người trong cuộc rất nhiều chuyện tôi không hiểu rõ, tôi không có tôi khônh có tư cách cũng không cần quan tâm đến nó. Trừ khi cô ấy cần ý kiến của tôi, tôi mới phát biểu quan điểm, dù vậy tôi cũng luôn nhắc nhở bản thân phải khách quan, cố gắng loại bỏ sự yêu ghét đầy chủ quan.

Trong quá trình thảo luận, nếu đối phương không chấp nhận quan điểm của tôi, tôi sẽ dừng đúng lúc, bởi vì tôi hiểu, những ngưởi đồng tình với tôi chẳng cần tôi nói nhiều, họ cũng đã coi tôi như tri kỷ. Còn những người không nghĩ giống tôi, dù tôi có tranh luận hùng hồn tới đâu cũng chẳng có tác dụng gì. Tranh chấp cãi cọ chỉ làm tổn thương tình cảm, cũng không đạt được mục đích, chỉ khiến đôi bên cùng tổn thương nhau mà thôi.

Ngày trước tôi biết một nữ lãnh đạo rất thích nói chuyện ngoài công việc, chỉ cần người khác có suy nghĩ khác biệt thì nhất định bà ấy phải nói tới khi họ tán đồng mới thôi. Nhiều người kiêng nể địa vị bà ấy nên cũng không dám tranh luận, nhưng có vẻ họ cũng không phục, điều này đã ảnh hưởng đến cả công việc, mọi người truyền tai nhau cách ứng xử: Ngoài nói một đằng trong nghĩ một nẻo.

Năm ngoái, vị nữ lãnh đạo này về hưu, bà bỗng nhận ra không ai muốn nói chuyện với bà ấy nữa.

Quan điểm khác biệt, đừng cố tranh cãi, quá trình để bản thân biết tôn trọng người khác, chính là quá trình khiến chúng ta mạnh mẽ hơn. Chỉ người có nội tâm yếu đuối mới cần người khác đồng tình với mình mọi chuyện, còn những người mạnh mẽ với nội tâm chín chắn, chưa bao giờ bắt ép người khác phải đồng tình với mình Con người càng mạnh càng dễ dàng bao dung nhiều loại quan niệm, mà sự mạnh mẽ của người đó bắt nguồn từ việc hấp thụ tinh hoa từ rất nhiều quan điển, cuối cùng lắng đọng thành quan niệm của chính mình.

Hơn nữa không có quan niệm tốt và quan niệm xấu, chỉ có quan niệm nào phù hợp với thời đại nào, quan niệm nào phù hợp với kiểu người nào. Những người có thể sống với nhau lâu dài đều là những người có quan điểm tương đồng, còn những người có quan niệm khác biệt, chính là sự điểm xuyết cho cuộc sống của chính ta, nếu không sao thế giới này có thể tồn tại muôn hình vạn trạng như thế?
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Tham gia
12/5/20
Bài viết
85
Điểm cảm xúc
279
Điểm
53
Chương 6: Cô gái à, đừng có tư tưởng "chịu lấy"
Cô bạn tên Cao Khiết ở Nam Kinh của tôi luôn muốn lấy một người đẹp trai xuất chúng, nhưng người tính không bằng trời tính, hai anh người yêu đẹp trai của cô ấy cuối cùng đều là kẻ phụ bạc. Năm Cao Khiết ba mươi tuổi, có một người đàn ông hơn cô tám tuổi, lại hơi xấu một chút theo đuổi cô ấy, hai người qua lại khoảng hai năm thì bước vào "cung điện hôn nhân".

Sau khi kết hôn, chồng Cao Khiết rất yêu thương cô ấy, quan tâm săn sóc hết mực, nhưng Cao Khiết cũng không cảm động, cô nghĩ tất cả đều là đương nhiên. Cao Khiết nghĩ mình chịu lấy anh đã là tốt lắm rồi, anh ấy phải đối xử với mình như thế. Từ đó, Cao Khiết sống như bà hoàng, công việc của cô rất nhàn nhã, tan ca về nhà thì ngồi ở phòng khách xem TV, chờ chồng về nấu cơm, ăn xong lại lên mạng, tất cả mọi việc trong nhà đều do chồng cô ấy lo liệu. Nửa năm sau, Cao Khiết định mang thai, thế là cô bèn xin nghỉ việc, ban ngày người chồng phải đi làm không thể ở nhà chăm sóc cô, cô bèn đón mẹ mình tới ở cùng, vừa chăm sóc cuộc sống thường ngày vừa làm bạn với cô.

Khi mẹ Cao Khiết tới thấy con gái như bà hoàng còn con rể như người hầu, bà không đắc ý vì thấy con gái có địa vị cao tuyệt đối trong nhà. Trái lại, bà nghiêm nghị hỏi Cao Khiết: "Các con vốn là vợ chồng, vợ chồng thì nên chăm lo đỡ đần cho nhau. A Văn làm nhiều việc vì con như vậy, con đã làm được gì cho nó chưa?"

Cao Khiết nói: "Con chịu lấy anh ấy, anh ấy mừng quá ấy chứ, mà anh ấy còn chưa nói gì thì mẹ đã mắng con trước rồi"

Mẹ Cao Khiết bèn giận dữ nói: "Nếu con không thích thì đừng cưới người ta, nhưng đã cưới rồi, đừng nghĩ mình cưới người ta là thiệt thòi, là "chịu lấy", từ lúc kết hôn tới giờ, con đã từng quan tâm đến nó chưa? Đã làm được gì cho nó chưa? Lúc nào con cũng nghĩ mình trẻ, chấp nhận lấy nó là đang ban ơn cho nó. A Văn là người tốt, nó có thể bao dung con một tháng, bao dung con một năm, thậm chí năm năm mười năm nhưng nó có thể bao dung con cả đời không? Ai cũng là con người, ai cũng muốn được quan tâm. Mười năm sau, con cũng không còn trẻ nữa, lúc đó con còn lại gì? A Văn rất yêu thương con, quan tâm hết lòng, nó là một người chồng tốt, mẹ thấy không phải nó không xứng với con, mà con không xứng với nó. Nếu con cứ thế này, mười năm sau nếu nó muốn ly hôn, mẹ sẽ không đứng về phía con đâu."

Bị mẹ trách cứ nên Cao Khiết rất bực bội, nhưng bình tĩnh ngẫm lại, cô ấy biết mẹ mình chỉ muốn tốt cho mình, mà bà nói cũng rất có lý, quả thật là mình hơi quá đáng.

Mẹ Cao Khiết thấy cô chịu nghe bà nói thì sắc mặt dịu đi, ân cần dặn dò: "Cao Khiết à, dù con là công chúa, nó là người hầu hay nó là thiếu gia con là nô tì, thì chỉ cần hai đứa kết hôn với nhau, địa vị của hai đứa sẽ bình đẳng, nếu không thể sống một cách bình đẳng thì cuộc hôn nhân này sẽ không hạnh phúc."

Dưới sự đốc thúc của mẹ, Cao Khiết bắt đầu thay đổi thái độ của mình với chồng. Khi chồng nấu cơm, cô ấy sẽ ở bên cạnh giúp đỡ, cũng bắt đầu học nấu cơm với chồng, khi chồng quét nhà, cô sẽ lau bàn, khi chồng tan ca, cô ấy sẽ quan tâm chồng đi làm có mệt không.

Để ý kỹ, cô ấy mới ngạc nhiên nhận ra chồng mình có rất nhiều ưu điểm. Anh ấy hiền hậu bao dung, ngày ngày đi làm vất vả là thế, về nhà còn phải làm biết bao nhiêu công việc, nhưng chưa từng oán trách dù chỉ là một câu, anh ấy cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc Cao Khiết từng li từng tí, anh ấy nặng tình năng nghĩa, tuy Cao Khiết đối xử với anh ấy rất tồi tệ nhưng anh ấy chưa từng chấp nhất, sẵn sàng hi sinh mà không một lời oán trách. Bởi vậy, Cao Khiết bắt đầu cam tâm tình nguyện đối xử tốt với chồng, chồng cô ấy cũng nhận ra sự thay đổi của Cao Khiết ngoài vui vẻ thì anh ấy càng trân trọng Cao Khiết hơn xưa.

Tháng trước khi tôi tới thăm, cô ấy vui vẻ nói: "May mà khi đó mẹ tới giúp tớ tỉnh ngộ, nếu không thì có lẽ tớ đã đánh mất một người chồng tốt."

Cao Khiết có một người mẹ nhìn xa trông rộng, đây là may mắn lớn nhất của cô ấy. Nhưng một người bạc khác của tôi - Vũ Hồng lại không may mắn như vậy.

Tôi và Vũ Hồng quen nhau từ năm mười mấy tuổi, ngày đó chúng tôi còn học cấp ba, bạn học cùng lớp Tương Kiệt rất thích Vũ Hồng, cậu ta sẵn lòng mua đồ ăn sáng, đi lấy nước, rồi cả cõng Vũ Hồng đến bệnh viện.

Tương Kiệt chẳng quản gió mưa mà theo đuổi Vũ Hồng ròng rã ba năm trời, khiến cả lũ chúng tôi đều vô cùng cảm động, trừ Vũ Hồng. Vì Vũ Hồng thích lớp trưởng, lớp trưởng là người vừa học giỏi vừa đẹp trai cao ráo, từ ngày đầu tiên đi học Vũ Hồng đã thầm thích cậu ta. Nhưng lớp trưởng chẳng hề thích Vũ Hồng, cậu ta chỉ muốn thi đỗ đại học. Vũ Hồng thích lớp trưởng y như Tương Kiệt thích cô ấy, thậm chí còn cố gắng thi đỗ cùng trường đại học với lớp trưởng, nhưng tới khi tốt nghiệp lớp trưởng vẫn không yêu Vũ Hồng.

Vũ Hồng rất hụt hẫng, nhưng cô ấy cũng không bỏ cuộc. Cô ấy tin rằng một ngày nào đó sự si tình của mình sẽ khiến lớp trưởng rung động, thế nhưng lớp trưởng không hề rung động, cũng tựa như cô ấy không hề rung động trước Tương Kiệt. Hai năm sau, lớp trưởng kết hôn với một cô gái cùng công ty, Vũ Hồng mới dần bỏ. Khi ấy cô ấy đang đau khổ thì Tương Kiệt vẫn luôn ở bên cô ấy. Không rõ là vì cảm động trước mười mấy năm của Tương Kiệt hay là vì lý do khác, một năm sau Vũ Hồng và Tương Kiệt gửi thiệp cưới tới mọi người, ai cũng mừng vì cuối cùng bọn họ cũng tu thành chính quả, trong hôn lễ, Tương Kiệt cười tươi như hoa.

Nhưng ba năm sau, các bạn học lại truyền tai nhau một chuyện : Tương Kiệt ngoại tình! Các bạn nữ vô cùng tức giận, cảm thấy đàn ông đạt được thứ gì thì sẽ không quý trọng thứ đó nữa. Ngày xưa mãi mới theo đuổi được Vũ Hồng, ấy thế mà mới mấy năm đã thay lòng đổi dạ. Có người thầm xót xa cho Vũ Hồng, lúc trước dù bằng cấp hay công việc, Vũ Hồng đều vượt xa Tương Kiệt, ngờ đâu sự nghiệp của Tương Kiệt vừa khởi sắc thì cậu ta đã vong ân phụ nghĩa như thế. Quãng thời gian đó, Tương Kiệt trở thành đối tượng bị tất cả mọi người trong lớp chỉ trích.

Tôi từng tới thăm Vũ Hồng, cô ấy giận dữ nói với tôi: "Ngày xưa chính anh ta điên cuồng theo đuổi tớ, theo đuổi mười mấy năm, các cậu đều biết đúng không, ngày xưa anh ta chẳng là cái gì tớ cũng đâu có khinh bỉ anh ta, thế mà giờ tớ già rồi, anh ta lại vứt bỏ tớ."

Vũ Hồng nói cô ấy không khinh bỉ Tương Kiệt nhưng trong giọng điệu của cô ấy lại chứa đầy sự khinh bỉ.

Khoảng nửa năm sau, tôi tình cờ gặp Tương Kiệt ở sân bay, có một cô gái xinh xắn dịu dàng đứng cạnh cậu ta. Nhìn thấy tôi, cậu ta ngượng ngùng giới thiệu: "Đây là vợ tớ. Tớ đã ly hôn rồi!"

Một câu trả lời không ngoài dự đoán, nhưng tôi vẫn không khỏi tiếc hận. Vợ cậu ta rất khéo léo, thấy vậy thì tránh đi nơi khác, để lại không gian riêng tư cho chúng tôi.

Tương Kiệt nói với tôi, cậu ta để lại toàn bộ tài sản cho Vũ Hồng, ra đi với hai bàn tay trắng.

Cậu ta nói: "Tớ biết có rất nhiều bạn học có ý kiến với tớ, nhưng bọn họ không phải tớ, không hiểu được cảm nhận của tớ. Tớ không muốn làm tổn thương Vũ Hồng, nhưng tớ thực sự không thể chịu được nữa, tớ chỉ có thể chọn ly hôn mà thôi."

Tôi biết Tương Kiệt sẽ nói ra mọt số sự thật mà mọi người đều không rõ.

Tương Kiệt nói: "Lúc trước, khi cô ấy đón nhận tình cảm của tớ, tớ thực sự rất hạnh phúc, tớ cứ nghĩ mình đã khổ tận cam lai. Dù tớ biết rằng chẳng qua lớp trưởng đã kết hôn nên cô ấy mới lựa chọn tớ, nhưng tớ không bận tâm, tớ chỉ muốn sống hạnh phúc bên cô ấy. Nhưng sau khi kết hôn tớ mới biết, đây chỉ là mong muốn của một mình tớ, cô ấy vốn không coi tớ ra gì, dù tớ có nỗ lực đến đâu, có cố gắng khiến cô ấy vui vẻ tới mức nào thì cô áy cũng sẽ không khen ngợi tới lấy một câu. Nói ra cậu đừng cười tớ, nhưng sau khi kết hôn, ra ngoài tớ muốn cầm tay cô ấy, cô ấy cũng tỏ ra khó chịu, đương nhiên càng không vui vẻ. Tớ nghĩ, có lẽ tớ không đủ xuất sắc nên cô ấy mới như vậy, nên tớ ra sức nỗ lực, tớ muốn cô ấy có thể nhìn thẳng vào tớ. Một người đàn ông không có gia thế cũng không có quyền lực muốn đạt được một chút thành tựu thực sự không dễ dàng, có bao nhiêu cay đắng cũng chỉ mình tớ biết, thỉnh thoảng tớ muốn tâm sự với cô ấy về việc kinh doanh, nhưng cô ấy hoàn toàn không quan tâm, thậm chí còn bảo tớ ít nói đi. Trong lòng tớ thường có hai giọng nói đang đấu tranh: Một giọng nói 'Đây có phải là cuộc hôn nhân mà tớ mong muốn không'; một giọng khác nói 'Mày phải nếm trải bao nhiêu khổ cực mới có cuộc hôn nhân này, nhất định phải quý trọng nó'. Tớ muốn lúc tớ tan ca về nhà, cô ấy có thể tươi cười hỏi tớ hôm nay công việc thế nào, tớ thực sự không đòi hỏi cô fấy phải tốt với tớ thế này thế kia, nhưng chỉ cần cô ấy quan tâm đến tớ một chút thôi thì tớ cũng thấy thỏa mãn lắm rồi. Tớ nói vậy, có lẽ cậu sẽ thấy tớ là loại yếu hèn, giống như một con chó vẫy đuôi chạy theo chủ nhân, nhưng đây đúng là suy nghĩ thực của tớ vào lúc đó."

Tôi cũng không nghi ngờ lời Tương Kiệt, dù sao trong các buổi liên quan lớp, tôi cũng gặp hai người họ mấy lần, khi ấy tôi đã thấy hai người này không giống vợ chồng mà quá xa cách lạnh nhạt.

Tương Kiệt nói tiếp: "Dù tớ có nhiệt tình tới đâu, thì đối mặt tới một cuộc hôn nhân lạnh lùng như vậy, tớ cũng không thể chịu đựng được nữa, dần dần tớ cũng không cầu xin cô ấy phải đáp lại mình. Trong cuộc hôn nhân với Vũ Hồng, tớ đã thấy mình như một kẻ lang thang bị vứt bỏ, càng về sau cảm giác này càng mãnh liệt, thậm chí tớ thấy mình làm bất cứ chuyện gì cũng là vô nghĩa, tớ không tìm được cảm giác về sự tồn tại của bản thân. Tớ là người, tớ cũng cần sự quan tâm và khen ngợi từ người khác chứ. Thế rồi Thanh Thanh xuất hiện, ban đầu tớ cũng không để ý cô ấy, cô ấy chỉ là trợ lý của tớ mà thôi. Nhưng ngày ngày cô ấy đều nhớ thêm hạt cẩu kỷ tử vào trà của tớ, cô ấy nhớ kĩ sở thích của tớ, cô ấy luôn nhìn tớ bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cô ấy luôn cổ vũ tớ hết lời. Tớ tìm thấy sự tôn nghiêm và giá trị của một người đàn ông từ Thanh Thanh, lâu dần tớ nhận ra tớ đã yêu Thanh Thanh, không thể sống thiếu cô ấy. Tớ không muốn bao biện cho việc mình ngoại tình, chỉ là tớ không hề hối hận vì đã kết thúc một cuộc hôn nhân như vậy. Nếu xét về sự chung thủy trong hôn nhân, tớ có lỗi với Vũ Hồng, bởi vậy tớ để lại mọi tài sản cho cô ấy, đường ai nấy đi."

Khi có bạn học chỉ trích Tương Kiệt, tôi bèn kể lại những lời Tương Kiệt nói cho bạn học đó, nhưng cậu ấy cũng không chấp nhận: "Cậu ta theo đuổi Vũ Hồng suốt mười mấy năm, mười mấy năm qua Vũ Hồng vẫn đối xử với cậu ta như vậy, không phải cậu ta không biết, sao giờ mới thấy không hài lòng?"

Chẳng ai cho đi mà không mong được đáp lại, dù cha mẹ với con cái cũng vậy thôi, tuy cha mẹ không muốn con cái báo đáp mình về mặt vật chất, nhưng bọn họ cũng muốn con cái phải thân thiết với mình về tình cảm, huống chi là chuyện tình yêu nam nữ.

Nhưng Vũ Hồng cũng không biết điều này, cô ấy cứ nghĩ Tương Kiệt vẫn là cậu nam sinh theo đuổi mình suốt mười mấy năm, và việc cô ấy chịu lấy Tương Kiệt đã là sự báo đáp lớn nhất dành cho cậu ấy rồi.

Tôi từng tiếp xúc với rất nhiều cô gái lấy người kém cỏi hơn mình, có rất nhiều người nói: "Ngày đó điều kiện của tôi tốt hơn anh nhiều, anh ta là loại trắng tay, tưởng đâu sẽ tốt với tôi cả đời, không ngờ lại là loại vô lương tâm như thế."

Phần lớn các cô gái lấy người điều kiện kém mình đều là tư tưởng này: Mọi điều kiện của tôi tốt hơn anh, lẽ ra tôi phải lấy một người đàn ông xuất sắc xứng đôi với mình, nhưng giờ tôi lại lấy anh, anh chẳng sướng quá ấy chứ, để báo đáp tôi thì anh phải tốt với tôi cả đời.

Họ luôn nghĩ lấy một người điều kiện kém mình thì người ta phải đội ơn họ, cun cút hầu hạ phục dịch họ cả đời, tôn sùng họ như công chúa, người đàn ông này phải biết kiếm tiền, còn phải làm hết việc nhà, nhưng mãi mãi không bao giờ phản bội họ.

Song cuối cùng những cô gái có thể thực hiện mục tiêu này không nhiều. Một người đàn ông có thể chấp nhận hi sinh vô điều kiện trong giai đoạn theo đuổi, không chấp nhặt thái độ của phía nhà gái. Nhưng khi anh ta trở thành chồng họ, đương nhiên anh ta cũng muốn vợ quan tâm đến mình, cho anh ta tình cảm ấm áp, bởi vì vai trò của anh ta đã thay đổi, đương nhiên anh ta sẽ có nhu cầu khác xưa.

Thường thì những cô gái có tư tưởng "chịu lấy" rất dễ gặp chuyện bạn đời ngoại tình. Những cô gái ấy cố chấp nghĩ ngay từ đầu đối phương đã không xứng với mình, dù sau này người ta có đạt được thành tựu thì cô ấy cũng không muốn đối xử công bằng với chồng, cô ấy sẽ cho rằng thành tựu hôm nay của đối phương là công của mình. Có cô còn âm thầm nhắc chồng: "Nếu không nhờ tôi thì làm sao anh có ngày hôm nay? Anh phải nhớ kỹ công ơn của tôi, nếu không anh chính là đồ vong ơn phụ nghĩa."

Bọn họ thưởng thụ cuộc sống tốt đẹp hơn do chồng mình mang lại, nhưng không muốn thừa nhận sự tiến bộ của anh ta, vì nếu thừa nhận thì họ chẳng thể sai khiến bắt ép được chồng nữa. Họ đã làm công chúa quen rồi, không thể chấp nhận việc hai người có tư cách bình đẳng, thậm chí đến lúc người chồng còn xuất sắc hơn họ, họ sẽ lờ đi, họ chỉ ghi nhớ thời điểm trước khi cưới, cũng muốn chồng mình chỉ nhớ kỹ thời điểm đó.

Trong khi đó, vì không nhận được sự khen ngợi và khích lệ từ người vợ, lâu dần người đàn ông kia sẽ hiểu ra: "Cô ấy không yêu mình, dù cô ấy lấy mình thì cô ấy cũng vẫn không yêu mình." Khi gặp được một cô gái dịu dàng biết săn sóc, anh ra sẽ tìm thấy hơi ấm mà mình tìm kiếm bấy lâu, chuyện sau đó không ai có thể ngăn cản được nữa.

Điều đáng sợ nhất là, sau khi chịu đựng sự lạnh nhạt suốt nhiều năm, trong lòng người đàn ông đó chỉ có oán hận, anh ta ngoại tình mà không hề hối hận, thậm chí còn vui sướng khi được trả thù vợ mình: "Cô không yêu tôi thì thôi, còn đầy người thích tôi, cô khinh tôi như cỏ rác nhưng người ta lại coi tôi như châu báu kim cương." Trong khi đó, phía nữ sẽ nhắc đi nhắc lại việc mình "chịu lấy" anh ta là ban "ân huệ", anh ta không được " vong ơn bội nghĩa". Song đây lại là sự thật mà đàn ông căm ghét nhất, chỉ cần đối phương nhắc lại thì anh ta sẽ nhớ tới những tháng ngày nhục nhã trong quá khứ, cuối cùng còn muốn đoạn tuyệt tình nghĩa.

Bởi vậy tôi thường khuyên rất nhiều cô gái rằng, đừng cậy điều kiện của mình tốt hơn mà làm khổ bạn đời, anh ta từng chịu đựng bạn bao nhiêu, cuối cùng anh ta sẽ dùng rất nhiều hình thức khác để đòi lại bấy nhiêu.

Trong hôn nhân, dù thời kỳ đầu điều kiện của hai bên có khác biệt tới đâu, thì đều phải nhận rõ một điều: Vợ chồng là hai cá thể, hai linh hồn hoàn toàn bình đẳng. Chỉ khi nghĩ vậy thì ta mới có thể đối xử khách quan với cả ưu điểm và khuyết điểm của đối phương. Điều một người đàn ông cần nhất là sự công nhận và khen ngợi từ bạn đời của mình, thứ này còn quan trọng hơn cả được chăm sóc và quan tâm bởi đó là giá trị tồn tại của đàn ông. Chỉ khi bạn làm được điều này, người đàn ông mới thực sự cảm kích bạn.
 

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 7: Năm đầu tiên sau khi kết hôn nên làm gì?
Cuối tuần, một đàn chị khóa trên đã lâu không gặp hẹn tôi đi uống trà. Vì cùng quê, cùng tới Thượng Hải học tập nên tôi và chị ấy rất hợp nhau, dù không học cùng khóa nhưng vẫn thường xuyên tới phòng của người kia chơi, thỉnh thỏang được người nhà gửi quà quê thì đều mang cho đối phương một ít, bởi vậu quan hệ giữa chúng tôi khá tốt.

Tốt nghiệp xong, chúng tôi đường ai nấy đi, rất ít khi gặp mặt. Sau khi tham dự đám cưới của chị ấy, mấy năm rồi chúng tôi chưa gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng chào nhau trên mạng, nhưng từ khi có Weixin (1) thì chúng tôi dần liên lạc nhiều hơn. Đã lâu không gặp, chúng tôi đều thay đổi ít nhiều, không còn ngây ngô như xưa, những tháng năm thơ ngây ấy đã lùi vào ký ức xa xôi.

1. Một phần mềm chat thông dụng tại Trung Quốc. Weixin còn có phiên bản quốc tế là Wechat.

Sau khi trò chuyện về tình hình gần đây của nhau, đàn chị đi thẳng vào vấn đề: "Lần này chị hẹn em ra đây là vì muốn tâm sự chuyện hôn nhân gia đình, thực ra mấy năm nay chị sống không hạnh phúc, chị rất mệt, thực sự rất mệt."

Tôi ngắm chị ấy thật kỹ, chúng tôi chỉ cách nhau hai tuổi mà dường như chị ấy già quá nhanh, tôi cứ nghĩ có lẽ đây là sự khác biệt giữa phụ nữ sinh con và phụ nữ chưa sinh con bởi chị phải lo liệu nhiều chuyện hơn.

"Sai lầm lớn nhất đời chị là lấy một người chồng quá lười biếng." Chị uất ức nói.

Trong đầu tôi hiện lên một gương mặt lịch thiệp nhã nhặn, tôi cũng quen chồng chị ấy, lúc hai người họ yêu nhau thì chúng tôi còn chưa từng ăn cơn chung mấy bữa. Trong ấn tượng của tôi thì đó là một người chỉn chu lịch sự, không hề giống một người siêu lười! Lẽ nào không nên nhìn mặt mà bắt hình dong?

Chị ấy thấy tôi có vẻ hoài nghi, liền kể cho tôi vài ví dụ. Tỉ như chồng chị ấy ăn cơm xong không bao giờ muốn rửa bát, dù chị ấy đi công tác mấy ngày, anh ta cũng không rửa mà quẳng hết trong bếp, tới khi chị ấy về thì thấy một đóng bát đũa nhơ nhớp trong bồn. Nếu hai người ở nhà, chị ấy sẽ phải làm tất cả mọi việc từ đi chợ, nấu cơm, giặt quần áo, lau nhà, chăm con, còn chồng chị ấy xem TV trong phòng khách, hoặc ở trong phòng chơi laptop. Dù chị ấy bận bịu đến đâu thì anh ta cũng mặc kệ, chẳng bao giờ giúp đỡ chị ấy; thậm chí còn trách chị ấy che khuất TV anh ta đang xem. Vì thế chị ấy từng nổi giận rất nhiều lần, nhưng rồi đâu vẫn hoàn đấy, anh ta chăm chỉ được mấy ngày, nhưng chẳng mấy chốc lộ nguyên hình. Cứ mãi cũng chẳng có lợi ích gì, anh ta sẽ ra ngoài chơi với bạn, để mặc chị ấy ở nhà, giận điếng người nhưng lại chẳng biết làm sao.

Chị ấy thở dài: "Thực ra chị cũng nhiều lần suy nghĩ tới chuyện li hôn nhưng nguôi giận lại từ bỏ suy nghĩ này, dù sao cũng còn con nhỏ. Nếu anh ấy ngoại tình gì gì đó, chị còn có thể kiêng quyết ly hôn, nhưng anh ấy cũng chỉ lười mà thôi vẫn kiếm tiền cho vợ con đầy đủ, phong cách sống cũng đứng đắn. Bạn chị đều nói không ai hoàn mỹ cả, bảo chị nên bao dung hơn, đàn ông ai chả vậy."

Tôi cũng thấy anh ta là một người đàn ông rất tốt, lúc ăn cơm rất quan tâm đến chị, tuy hành vi cử chỉ chẳng quá ga lăng nhưng ít nhất cũng không thể bắt bẻ được.

Tôi từng hỏi chị ấy: "Hồi đầu anh ấy có như vậy không?"

Vừa nhắc tới điều này, chị ta liền nổi giận: "Nếu hồi đầu anh ấy như vậy thì sao chị có thể kết hôn với anh ta chứ? Ngày yêu nhau anh ấy chịu khó lắm, sáng nào cũng mua bữa ăn sáng cho chị. Chị chuyển phòng trọ, anh ấy còn chuyển giúp, dọn sạch phòng cho chị, mà phòng anh ấy cũng rất sạch sẽ, nên chị nằm mơ không ngờ anh ta lại lười như vậy." Tôi hỏi tiếp: "Thế anh ta lười từ bao giờ? Từ lúc kết hôn anh ta bắt đầu lười sao?"

Chị ấy ngẫm lại: "Không phải, lúc mới lấy nhau, anh ấy cũng chăm chỉ lắm, chị giặt quần áo còn anh ta phơi quần áo, chị nấu cơm anh ấy rửa bát, sau đó dần dà liền thành như bây giờ."

Tôi bảo chị ấy nhớ lại toàn bộ quá trình. Chị ấy im lặng một lúc rồi nói: "Lúc mới lấy nhau, tình cảm bọn họ rất tốt, anh ấy rất quan tâm đến chị, còn chị mong anh ấy có nhiều thời gian để phát triển sự nghiệp hơn nên không để anh làm việc nhà. Dù sao anh ấy cũng là đàn ông, ngày nào cũng ở nhà làm việc nhà thì kì cục quá, nên dần dà anh ấy cũng không chia sẻ việc nhà với chị nữa. Nhưng sao này có con nhỏ, việc nhà nhiều hơn, anh ấy chẳng biết đường mà giúp đỡ chị."

Tôi không khỏi thở dài trong lòng, mâu thuẫn của rất nhiều vợ chồng đã nảy sinh mầm họa từ năm đầu tiên. Năm đầu tiên sau khi kết hôn là quan trọng nhất của cuộc hôn nhân, về cơ bản nếp sống sinh hoạt được hình thành trong thời kì này, có thể nói một khi nó đã hình thành thì rất khó thay đổi.

Phần lớn năm kết hôn đầu tiên, hai vợ chồng còn chìm trong mật ngọt tình yêu, thấy nửa kia làm gì cũng tốt, yêu nửa kia bao nhiêu cũng không đủ, chỉ muốn lo cho nửa kia hết thảy. Đặc biệt là người phụ nữ khi mới thành vợ người ta, luôn mong muốn mình có thể trở thành một người vợ tốt, chăm sóc chồng thật tốt, quán xuyến gia đình thật tốt, hạnh phúc bên chồng cả đời. Nhưng người phụ nữ mới kết hôn thì không có nhiều kinh nghiệm hôn nhân, dù gặp mâu thuẫn cũng thường không coi trọng nó, ít người đủ tỉnh táo để suy nghĩ tới tương lai mấy chục năm sau nên sống ra sao.

Tôi có một người bạn, lúc mới kết hôn, chồng cô ấy tới cái bát cũng chưa rửa bao giờ, mẹ chồng còn thủ thỉ với cô: "Đồng Đồng này, thằng con mẹ được chiều quá, chẳng biết làm gì cả sau khi hai đứa lấy nhau, con chịu khó một chút, bao dung nó một chút, hai đứa cố gắng hòa hợp với nhau."

Sau đó Đồng Đồng nói với tôi: "Tớ ngoan ngoãn thưa vâng nhưng trong đầu thầm nghĩ, con trai mẹ được mẹ chiều hư nên chẳng biết làm gì cả nhưng con cũng là viên ngọc trong tay bố mẹ con ấy chứ. Hôn nhân là chuyện của hai người, làm gì có chuyện chỉ một người phải hi sinh, tớ có phải osin đâu."

Sau đó Đồng Đồng bắt đầu quá trình cải tạo ông xã mình. Nếu cô ấy nấu cơm chắc chắn chồng cô ấy phải rửa bát. Trước kia Đồng Đồng tưởng nếu muốn bắt một người đàn ông chưa bao giờ làm việc nhà này giúp mình thì cũng phải tốn rất nhiều công sức, nên cô ấy đã chuẩn bị rất nhiều phương pháp khác nhau, ngờ đâu ông xã lại ngoan ngoãn nghe lời đến vậy. Đồng Đồng nói với anh ấy: "Ông xã này, em biết ở nhà, anh chẳng phải làm gì đến xới cơm cũng không đụng tay, nhưng bây giờ chúng ta đã có gia đình riêng, hai chúng ta đều bình đẳng sau này anh với em cùng chia sẻ việc nhà, cùng giúp đỡ nhau có được không?" Chồng cô ấy nói: "Được chứ, nhưng em cũng biết anh không biết làm việc nhà, nếu anh không làm được..." Đồng Đồng dịu dàng nói với anh ấy: "Không sao, chúng mình từ từ làm, chỉ cần anh chịu khó là được thôi." Dù ông xã không làm tốt nhưng Đồng Đồng vẫn ở bên cổ vũ. Sau này chỉ cần Đồng Đồng giặt quần áo, thì không cần nói gì, ông xã cũng tự động đi phơi, ăn cơm xong sẽ chủ động rửa bát.

Trước khi kết hôn, chồng Đồng Đồng luôn nghe lời mẹ trong mọi chuyện, Đồng Đồng liền dịu dàng nói với anh ấy: "Ông xã này, bây giờ chúng ta không còn trẻ con nữa, chuyện chúng mình thì chúng mình lo liệu nếu nhà chúng mình có việc gì thì anh nên bàn bạc với em trước tiên, đúng không? Em gặp chuyện gì cũng sẽ bàn bạc với anh đầu tiên." Chồng cô ấy thấy cô ấy nói rất có lý, dần dần chuyển trọng tâm về phía Đồng Đồng. Mẹ chồng thấy sự thay đổi ấy thì đương nhiên không vui, cho rằng Đồng Đồng không những thường xuyên sai khiến con trai mình, mà còn dụ dỗ con trai mình rời xa mình, bởi vậy bắt đầu gây khó dễ. Nhưng Đồng Đồng cũng không ngại ngùng như những người vợ khác, cũng không im lặng nhẫn nhịn, mà vừa dịu dàng vừa kiên định bày tỏ lập trường: "Con rất tốt với anh ấy, nên con mong anh ấy tốt với con, nếu hôn nhân chỉ có con là hi sinh, vậy con cần cuộc hôn nhân này làm gì? Chi bằng ly hôn sớm đi cho xong."

Mẹ chồng không ngờ con dâu của mình lợi hại như vậy cũng không biết phải làm sao. Bà còn chưa kịp làm gì thì chồng Đồng Đồng đã chia sẻ rằng bản thân hoàn toàn ủng hộ ý kiến của Đồng Đồng, đã là hôn nhân thì hai người đều phải đối tốt với nhau. Anh ấy còn nói: "Bây giờ con đang sống rất hạnh phúc, xin mẹ đừng can thiệp vào sinh hoạt riêng tư của bọn con." Người mẹ hỏi con trai với vẻ khó tin: "Trước đây con ở nhà chẳng phải làm gì cả, ngày ngày kẻ hầu người hạ, bây giờ con phải làm việc nhà mà còn thấy vui vẻ ư?"

Ông xã Đồng Đồng thẳng thắn nói rằng, anh ấy thấy rất công bằng, cũng rất vui vẻ.

Một năm sau, Đồng Đồng nói với tôi: "Tớ không dám nghĩ nếu tớ cứ sống theo lời mẹ anh ấy thì cuộc sống hiện tại của tớ sẽ như thế nào. Nếu tớ đối xử với anh ấy như mẹ anh ấy ngay từ đầu, tới lúc tớ không chịu nổi nữa, muốn anh ấy thay đổi thì chắc chắn là không thể làm được, anh ấy đã quen với cách đối xử đó, sao có thể dễ dàng thay đổi?" Bây giờ chỉ cần Đồng Đồng gội đầu xong, chồng cô ấy sẽ cầm máy sấy sấy tóc cho cô ấy. Trong vòng một tháng, có mấy ngày chồng cô ấy sẽ lo hết việc nhà, không cho Đồng Đồng chạm một ngón tay vào đó. Gặp chuyện gì, anh ấy cũng tôn trọng ý kiến của Đồng Đồng, hai người bên nhau rất ấm áp.

Trong thâm tâm mỗi người phụ nữ luôn mong muốn sẽ thay đổi đàn ông, nhưng nếu nói đàn ông có thể thay đổi, vậy buộc phải thay đổi anh ta trong một năm đầu sau khi kết hôn. Đàn ông mới kết hôn cũng giống phụ nữ thôi, họ cũng thấy hôn nhân mới lạ, họ cũng mong cuộc hôn nhân này hạnh phúc mỹ mãn. Lúc này đàn ông rất lắng nghe phụ nữ, nếu người vợ có thể tranh thủ thời kì này thì mấy chục năm sau sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Chúng ta thường thấy có chàng trai khi ở nhà chẳng phải làm gì bao giờ, nhưng lúc lấy vợ lại chăm lo gia đình đâu ra đấy, thực ra chính là vì như vậy. Một khi những thói quen này đã hình thành, anh ấy sẽ tiếp tục sống như thế. Nhưng có rất nhiều phụ nữ không nắm bắt được năm đầu tiên này. Từng có cô gái nói với tôi, lúc mới kết hôn, cô ấy biết họ hàng thân thích thường vay tiền chồng cô ấy nhưng vì mới lấy nhau nên cô ấy không dám phản đối sợ họ hàng chê chồng mình keo kiệt, cô ấy liền nhẫn nhịn, cuối cùng thành thói quen khó bỏ.

Năm thứ nhất sau khi kết hôn, phụ nữ nhìn xa trông rộng sẽ xây dựng quan hệ với gia đình chồng, thể hiện con người của mình. Nếu hợp thì giữ khoảng cách vừa phải, tôn trọng quan tâm nhau, nếu không hợp thì giữ vững nguyên tắc của mình, không chủ động xúc phạm họ, cũng không để mặc người ta khinh bỉ mình. Nhất là quan hệ giữ hai vợ chồng, người phụ nữ nhìn xa trông rộng sẽ giúp chồng biết chăm lo cho gia đình. Đó là khoảng thời gian cả hai xác lập cuộc sống mấy chục năm sau, bởi nếu không làm tốt, sau này muốn thay đổi sẽ khó khăn vô cùng.

Hãy nắm bắt tốt năm đầu tiên để có được cuộc hôn nhân hạnh phúc, và bạn hãy nhớ kĩ điều này nhé: Thái độ phải kiên quyết, nhưng giọng điệu phải dịu dàng.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 8: Cuộc sống của tôi và bạn không giống nhau nên đừng ai làm phiền ai
"Con người ấy mà, mỗi người đều có tư tưởng riêng, mỗi người có một hạnh phúc riêng, đừng ai làm phiền ai." Đây là những lời mà cô bạn Như Nhàn nói với tôi sau bài học xương máu.

Nhớ tới chuyện đó, tôi cũng đồng cảm.

Đời này nguyện vọng lớn nhất của Như Nhàn là sinh được một trai một gái, theo lời cô ấy thì là có nếp có tẻ cả nhà cùng vui, vốn định chờ tới lúc con trai tám tuổi mớ sinh bé thứ hai. Không ngờ ông trời lại bất ngờ cho cô đứa con thứ hai, hai vợ chồng bàn bạc với nhau, quyết định vui vẻ chào đón em bé này. Sau khi siêu âm, Như Nhàn thủ thỉ với tôi: “Bác sĩ nói là một bé gái.”

Chồng Như Nhàn rất giỏi, chỉ trong mấy năm đã đưa công ty nhỏ phát triển thành một doanh nghiệp tầm trung với mấy trăm nhân viên, ông xã kiếm tiền cho bà xã tiêu sài, Như Nhàn sống rất thoải mái vui vẻ.

Tháng trước, cô ấy sinh con tại bệnh viện tốt nhất địa phương, giây phút đầu tiêu sau khi tỉnh lại, cô liền báo với chúng tôi: "Con gái ba cân tư, mẹ tròn con vuông."

Chúng tôi đều chúc mừng cô ấy vì đã đạt được mong ước. Như Nhàn dặn dò chúng tôi nhất định phải tới tham gia ngày lễ đầy tháng của bé con. Qua điện thoại, tôi cũng có thể cảm nhận được sự hạnh phúc và thỏa mãn của cô ấy. Nhưng đúng lúc này, một tin nhắn không phù hợp với bầu không khí xuất hiện: "Con cái thì sinh ít càng tốt, Như Nhàn này, cô sinh tiếp đứa thứ hai làm gì, nuôi hai đứa mệt chết đi được, chẳng bao lâu cô sẽ tiền tụy cho mà xem, dáng người phát phì, chồng cô giàu thế có thể ngoại tình bất cứ lúc nào, nếu tôi là cô, tôi phải cảnh giác từ bây giờ."

Người nói những lời này là một cô bạn khác tên H. H là quản lí cao cấp của một tập đoàn lớn, sự nghiệp thành công, được lãnh đạo coi trọng, nghe nói một năm lương bảy chữ số (1), là nữ cường nhân trăm phần trăm. H cũng có cái lý của riêng mình, nhưng dĩ nhiên nói vào lúc này thì không ổn cho lắm, những người khác vội cười xòa cho qua chuyện. Song Như Nhàn lại rất giận dữ, cô ấy gọi điện riêng cho tôi: "Cô ta nói thế là có ý gì? Đố kỵ với tớ hay đang nguyền rủa tớ? Thấy tớ hạnh phúc thì không chịu được à?"

Mức lương trong tiền Việt tương đương tiền tỷ.

Tôi cười động viên cô ấy: "Đừng nóng giận, cậu vừa sinh em bé xong đấy, nếu cậu không thích cách nói chuyện của H thì lễ đầy tháng đừng mời cô ấy là được rồi."

Nhưng Như Nhàn không phải loại người: "không thích thì lời đi", cô ấy muốn H tham gia, muốn H thấy hai đứa bé đáng yêu đến mức nào, muốn hạnh phúc cho H xem, bởi vậy mới có chuyện tiếp theo.

Ngày lễ đầy tháng, con gái út của Như Nhàn xinh xắn đáng yêu, mặc như một cô công chúa nhỏ, hết người này người nọ ôm tới người kia ôm, ai cũng khen Như Nhàn có phúc, có cả trai cả gái. Sau đó, tới lượt H, có người ôm con gái Như Nhàn tới trước mặt cô ấy: "Cô coi này, đáng yêu chưa? Cô ôm thử không?"

H kì thị lùi lại, tỏ ý không dám ôm đứa trẻ nhỏ xíu như vậy. Như Nhàn vừa sinh xong, dáng người khá mập mạp, H thấy cô ấy thì nói với vẻ thương hại: "Như Nhàn này, hồi xưa dáng cô rõ đẹp, thế mà giờ eo cũng chẳng còn, phụ nữ ấy mà, không thể ở nhà mãi để thành bà già được đâu, nếu không chẳng bao lâu nữa chồng cô cũng chán cô, đến lúc đó cô lại có hai đứa nhỏ, tách biệt với xã hội đã lâu, có khóc cũng không kịp."

Như Nhàn còn chưa hết giận chuyện lần trước, nghe H nói vậy, cuối cùng không kìm lòng được mà nói ta bí mật giấu trong lòng đã lâu: Chồng H đã ngoại tình từ lâu, tình nhân là một em gái 9X, làm cùng công ty với anh ta, ở bộ phận lễ tân.

Như Nhàn khinh bỉ nói: "Cô lo cái thân cô trước đi, trừ cô ra thì những người nên biết đều là đã biết cả rồi." Lời vừa thốt ra, những người khác muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

Biết được tin này, H ngây ra, mắt mở trừng trừng. Sau đó cô ấy đau khổ hét một tiếng. Chồng cô ấy không hiểu ra làm sao nên tới xem thử, còn những người khác thì đã biết thời biết thế mà tránh xa ba mét.

Một buổi lễ đầy tháng kết thúc bằng việc vợ chồng H gây sự với nhau. H kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu được chuyện chồng mình ngoại tình bị vạch trần trước mặt bao nhiêu người như thế, mau chóng ly hôn từ đó cắt đứt liên lạc với toàn bộ những người biết rõ chuyện này. Cô không thể chấp nhận ánh mắt soi mói, thương hại hoặc hiếu kỳ của người khác, tự nhốt mình trong thế giới nhỏ, cũng không còn hăng hái làm việc như trước kia nữa.

Như Nhàn báo thù thành công, nhưng cô ấy chưa kịp vui vẻ thì đã nhận ra sự nghiên trọng của vấn đề. Chuyện chồng H ngoại tình vốn do chồng Như Nhàn vô tình nhắc tới, cũng luôn căn dặn Như Nhàn phải giữ kín, giờ cô ấy lại nói ra trước mặt bao nhiêu người như vậy, chồng cô ấy rất không vui, còn những người bạn khác cũng thấy Như Nhàn phải pháo thái quá, hoàn toàn phá hủy cuộc sống của một người phụ nữ khác, cũng không dám qua lại gần gũi với cô.

Trong chuyện này chẳng có ai được lợi.

Trong cuộc sống của chúng ta, ở những thời khắc vui vẻ đôi khi sẽ xuất hiện những điều không vui. Khi bạn mua một chiếc váy đẹp đang thích thú nghe lời khen từ người khác thì bỗng có kẻ nói: "Tôi thấy chiếc váy này thường lắm, váy của Ports (2) vẫn đẹp hơn nhiều." Người ta hẳn là có chút đố kỵ, nhưng tâm trạng của bạn lại tụt dốc vì câu nói này. Khi bạn đang hạnh phúc vì chồng tặng cho một chiếc nhẫn trơn, thì bên cạnh lại có người ngắm nghía chiếc nhẫn Carariter (3) của họ, nói với bạn rằng sao bạn dễ thỏa mãn thế. Khi bạn đang vui mừng vì chồng bạn tặng bạn một đóa hoa hồng, có người chụp ảnh khoa hẳn một bó hoa hồng xanh.

Trên một hãng thời trang Canada.

Hãng trang sức của Pháp.

Đương nhiên, còn có một số tình huống khác, khi người ta đang hạnh phúc vì một câu nói ngọt ngào của người yêu, bạn lại hờ hững nói: "Cô Kim Tinh (4) đã nói rồi, đừng nghe lời đàn ông nói gì mà phải xem anh ta làm gì." Khi một cô gái đang hạnh phúc làm cơm hộp cho người yêu, bạn lại bóng gió nói: "Cô bé ngốc, hi sinh bao nhiêu sẽ tổn thương bấy nhiêu."

Một MC nổ tiếng của Trung Quốc.

Dù là tình huống trước hay tình huống sau thì đều dễ dàng làm hỏng tâm trạng vui vẻ của người khác. Tôi cũng thường nhận được rất nhiều lời "hỏi thăm", ví dụ có người nói với tôi: "Đàn ông đều trăng hoa, giờ anh ta tốt với cô vì cô đẹp, đợi mấy năm nữa mà xem." " Chẳng có người đàn ông nào là không ngoại tình, chỉ khác nhau ở điểm có người bị phát hiện, có người chưa bị phát hiện, có lẽ chồng cô đã ngoại tình từ lâu rồi, chẳng qua cô chưa biết mà thôi." Nghe những lời này, đương nhiên tôi sẽ khó chịu, nhưng tôi biết lời họ nói chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, hơn nữa tôi cũng không quản được được người khác nghĩ gì. Tôi chỉ cười trừ, nếu nói vậy khiến họ vui vẻ thì cứ mặc họ thôi.

Mọi người đều thích suy bụng ta ra bụng người, lấy cuộc sống của mình làm chuẩn mực, muốn những người khác sống theo tiêu chuẩn của mình, khi gặp những người khác biệt, ta sẽ lạnh lùng dội cho họ một gáo nước lạnh, ngạo nghễ cho đối phương biết: "Cô thật nông cạn, để tôi nói cho cô biết đâu là sự thật."

Có lẽ ta không biết rằng, kẹo ngọt với ta lại là thuốc đắng của người khác. Như H, có lẽ cô ấy thực sự không có ý chê bai Như Nhàn, chẳng qua cô ấy thấy phụ nữ không nên chỉ ở nhà sinh con mà nên làm việc. Trong mắt H, giá trị của một người phụ nữ là phải có sự nghiệp và các mối quan hệ, ấy mới là điều đáng để chúc mừng, cô ấy không ưa việc Như Nhàn sinh được hai đứa con đã vội thõa mãn. Còn Như Nhàn lại nghĩ: Cô ấy là nữ cường nhân thì sao chứ, chồng cô ấy ngoại tình mà cô ấy còn chẳng biết gì đây này? Có những đứa con đáng yêu thì tuyệt vời hơn có sự nghiệp lớn mạnh nhiều lắm.

Đâu mới là đúng? Đâu mới là sai? Đâu mới là hạnh phúc? Vốn dĩ không có đáp án chuẩn mực, cuộc sống của mỗi người không giống nhau, hoàn cảnh cũng không giống nhau, lý tưởng lại khác biệt. Tại một thời khắc nào đó, thấy mặt trời mọc thôi cũng khiến cuộc sống thật tuyệt vời. Người vừa vượt qua cơ bạo bệnh sẽ thấy khỏe mạnh sốt sót là hạnh phúc lớn nhất, người vừa vượt qua khó khăn trong tình yêu thì cho rằng chỉ cần bên nhau chính là may mắn lớn nhất, cũng có người nghĩ rằng giàu có sung túc mới là trọn vẹn. Người không trải qua thì không hiểu được, nhưng đó thực sự là cảm nhận trân thực nhất trong lòng họ, chúng ta không thể giúp ích cho hạnh phúc của người khác, vậy ít nhất cũng đừng làm phiền bọn họ.

Tốt nhất là ta đừng làm phiền hạnh phúc của người khác, vì hạnh phúc của chúng ta cũng chưa chắc là hạnh phúc trong mắt người khác, nhưng chúng ta cũng không mong bị người khác làm phiền.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 9: Tôi tôn trọng sự bình đẳng ở mọi hình thức trên thế gian này

Gần đây chúng tôi đều chấn động trước một câu chuyện, bạn bè tôi đều đăng status cầu nguyện, tôi cũng đăng bài: "Giữa ngày mai và tai nạn bất ngờ, chúng ta không bao giờ biết thứ nào sẽ tới trước, bởi vậy chuyện bạn muốn làm, nơi bạn muốn đi, thứ bạn muốn có, chỉ cần đủ khả năng thì hãy nắm bắt ngay đừng do dự nữa."

Mới đăng bài, đã nhận được rất nhiều bình luận từ mọi người, ai cũng cảm khái về sự vô thường và sự yếu đuối của sinh mệnh. Trong đó có một bình luận cực kỳ nổi bật: "Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô chỉ có cảm khái mấy câu thế này thôi à? Cô đúng là đồ ích kỷ."

Tôi vừa đọc xong lại phát hiện người này bình luận thêm một câu: "Cô có biết những người này đáng thương đến mức nào không? Dù sao cô cũng ở nhà, sao cô không tới giúp họ? Dù cô sợ ô nhiễm cũng có thể quyên góp tiền đấy!"

Có người bạn chung trả lời cô ta: "Cô còn rảnh mà ngồi gõ bàn phím thì sao không đi giúp người ta?"

Cô ta đáp: "Tôi còn phải đi làm chứ, cô ta có phải đi làm chấm công đâu, mà cô ta giàu hơn tôi, có thể làm từ thiện nhiều hơn tôi." (Tôi chắc chắn không được xem như một người giàu có, nhưng so sánh với mức lương ba ngàn tệ của cô ta, cô ta liền thấy tôi giàu hơn cô ta.)

Bạn tôi không khỏi bênh vực tôi: "Số tiền cô ấy quyên góp từ thiện còn nhiều hơn cả số tiền cô đóng thuế đấy, chẳng lẽ cô ấy làm gì cũng phải thông báo cho cô sao?"

Tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng block người đó.

Sau đó, khi tôi lên weibo, lại phát hiện tin nhắn của cô ta: "Sao cô lại block tôi? Cô chột dạ à? Nếu tôi là cô, nhất định tôi sẽ quyên góp nhiều tiền cho bọn họ. Cô thử nghĩ xem, chỉ cần là người có nhân tính thì chắc chắn sẽ không thể nào thờ ơ."

Tôi lại block, sau đó phát hiện cô ta kiên nhẫn theo đuổi tôi đến diễn đàn mở: "Nếu bọn họ là người nhà của cô, liệu cô có dốc toàn lực để cứu bọn họ không? Chỉ khi người nhà cô gặp chuyện khônh may thì cô mới hiểu được thôi."

Nhờ cô ta tôi bỗng nhớ tới một người khác. Vụ động đất ở Ngọc Thụ năm xưa, vì chồng tôi tin Phật nên chúng tôi đã hứa với nhau, chỉ cần thấy người ăn xin hoặc xảy ra thiên tai, chúng tôi đều sẽ góp một phần tấm lòng, có lẽ không nhiều nhưng đó cũng là ý tốt. Đương nhiên trận động đất đó cũng không ngoại lệ.

Hôm sau, khi tôi đi dạo phố với bạn thì có gặp một người quen. Thấy chúng tôi từ xa, cô ta bèn chạy lại tới hỏi có biết vụ động đất ở Ngọc Thụ không, chúng tôi gật đầu, cô ta bèn hỏi chúng tôi có quyên góp không, quyên góp bao nhiêu, tôi thành thập đáp tôi quyên góp năm trăm tệ.

Khi đó cô ta bèn nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên: "Tai họa lớn như thế mà cô quyên góp có năm trăm tệ thôi à? Đến người nghèo như tôi mà còn quyên góp hai trăm đấy nhé."

Vẻ mặt cô ta hiện rõ vẻ khiển trách như lẽ đương nhiên, dường như tôi quyên góp vậy là một việc đáng xấu hổ. Nói thật, tôi cũng biết năm trăm tệ không nhiều nhưng từ năm 2008 tới nay, thiên tai vãn xảy ra không ngừng. Lúc Vấn Xuyên xảy ra động đất, thấy nhiều người gặp tai họa như vậy, hầu như chúng ta đều quyên góp rất nhiều, nhưng các vụ việc cứ lần lượt xảy ra, quyên góp hết lần này tới lần khác, không thể phủ nhận còn quyên góp được nhiều như lần đầu tiên nữa, tôi tin rằng phần lớn mọi người đều nghĩ giống tôi.

Tôi vốn chẳng muốn bận tâm đến cô ta, nhưng cô ta cũng không muốn buông ta tôi. Cô ta chỉ túi đồ tôi vừa mua, tỏ ý chúng tôi không đủ lòng nhân ái, lẽ ra tôi phải dùng hết tiền mua đồ để đi quyên góp. Thời điểm đó tôi còn chưa bình tĩnh như bây giờ, càng nghe càng bực, còn đưa ra một đề nghị: "Nếu cô thấy nên cân đo lòng nhân ái bằng thu nhập,vậy chúng ta cùng quyên góp một tháng thu nhập, thế coi như công bằng, được chứ?"

Không ngoài dự đoán của tôi, cô ta lập tức từ chối, lý do là cô ta còn phải lo cơm áo gạo tiền, còn phải nuôi con dưỡng cái, không thừa nhiều tiền nhưng nếu cô ta là tôi, nhất định sẽ không mua những thứ vô dụng này mà mang toàn bộ tiền đi quyên góp cho nhân dân vùng thiên tai.

Không chỉ với tôi cô ta mới đối xử như vậy. Mấy năm trước, chỉ cần gặp ai mắc bệnh nan y, trẻ con vùng nào không tới trường, chắc chắn cô ta sẽ gửi tin tức cho chúng tôi, ý rằng cơ hội để để chúng tôi làm việc tốt tới rồi đó.

Ban đầu chúng tôi cũng không quá bận tâm, thậm chí còn nghĩ cô ta cao thượng hơn mình nhiều. Nhưng sau vài lần tôi nhận ra có gì đó không ổn, thế là bắt đầu không phối hợp nữa. Nhưng chỉ cần chúng tôi không làm theo ý cô ta, cô ta liền nói những lời cay nghiệt thậm chí còn nguyền rủa chúng tôi ví dụ như: "Tới lúc người thân mấy người mắc bệnh nan y, các người cũng sẽ khoanh tay đứng nhìn à?" Thế là có rất nhiều người block cô ta, nếu thấy cô ta trên đường sẽ tránh mặt. Nhưng mười năm trước, chúng tôi đều là bạn bè, thời điểm đó thu nhập của chúng tôi sàn sàn nhau không ai giàu hơn ai nếu xét về điều kiện gia đình thì có khi cô ta còn khá giả hơn chúng tôi.

Sau đó, vài người bạn đều xin nghỉ việc để tự thân lập nghiệp, có người mở tiệm trà, có người thành lập công ty riêng, cũng từng rủ cô ta tham gia nhưng cô ta thấy khởi nghệp quá nguy hiểm, không yên ổn bằng đi làm công ăn lương. Mỗi người một lí tưởng nên chúng tôi bắt ép.

Mấy năm sau, sự khác biệt bắt đầu xuất hiện, bạn bè lúc trước đều có sự nghiệp riêng, thu thập cũng tăng lên. Thế là chúng tôi bỗng biến thành những người "có tội".

Bởi tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo, nên ở bên cạnh có rất nhiều người thế này: Cha mẹ họ chỉ là những người bình thường, trong gia tộc không phải dạng giàu có, mọi chuyện đều dựa vào bảo thân, bởi vậy phải nỗ lực nhiều hơn mới trở thành giai cấp trung lưu. Nhưng một khi thành công, họ sẽ bị những người xung quanh khoác lên đủ loại trách nhiệm không liên quan tới họ như lẽ đương nhiên, nếu từ chối liền bị chữi bởi là người vô lương tâm. Mà những kẻ đề xuất ra chuyện này lại tỏ vẻ thản nhiên: Bởi vì anh giàu hơn tôi nên anh phải gánh nhiều trách nhiệm hơn tôi, cha mẹ anh thì một mình anh phải nuôi, tiền chữa bệnh anh cũng phải lo hết, tương lai con cháu anh cũng không được đổ cho người khác.

Trong khi mọi thành quả của họ đều do họ tự thân nỗ lực.

Trước giờ tôi không nghĩ người này phải giàu hơn người kia phải nghèo, năng lực và hoàn cảnh không liên quan đến nhau, chỉ cần có năng lực và lí tưởng thì ai cũng nên được tôn trọng. Rất nhiều người cho rằng, "người nghèo" là những người có thu nhập thấp, nhưng tôi cho rằng "người nghèo" là những người thiếu thốn bần cùng về cả vật chất và tinh thần. Trên thế gian này có rất nhiều người không có thu nhập cao nhưng tay làm hàm nhai, luôn cố gắng giúp người nhà có cuộc sống tốt nhất, bọn họ không đòi hỏi nhiều, chỉ cần một ngày ăn đủ ba bữa, người trong nhà khỏe mạnh bình an là đủ. Có người xuất thân bình thường, nhưng có giấc mơ có lí tưởng, hăng hái nỗ lực. Bất kể là người lao động hay thanh niên trẻ có giấc mơ hoài bão, tôi đều thấy cảm động.

Tôi không nghĩ con người có thể phân chia địa vị cao thấp sang hèn, nếu thực sự phải phân chia cao thấp sang hèn, vậy chỉ có thể phân chia linh hồn mà thôi.

Tôi tôn trọng mọi sự bình đẳng trên thế gian này, không quan trọng bạn mặc hàng hiệu hay không, chỉ cần tâm hồn bạn cao thượng thì bạn cũng xứng đáng được người khác tôn trọng. Dù thành tựu của bạn là cao hay thấp dù bạn là nhân tài kiệt xuất hay là một người rất đỗi bình thường, chỉ cần bạn đối xử công tâm với người khác, vậy bạn chính là người đáng được tôn trọng nhất trên thế gian này.
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top