Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Bàn về chuyện ngăn cản đồ đệ tu vô tình đạo - by Hắc sắc

[Truyện ngắn] Bàn về chuyện ngăn cản đồ đệ tu vô tình đạo - by Hắc sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Bàn về chuyện ngăn cản đồ đệ tu vô tình đạo

Tác giả: Hắc sắc

Thể loại: truyện ngắn

Số chương: 1

Không Có Tiêu Đề175_20210811212731.png
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Tu tiên giới.

Vấn Thiên tông.

Lúc này tại Mạn Kiếm phong, phong chủ Mạn Kiếm phong Túc Hư Thành đang điên cả đầu đi đi lại lại không ngừng, miệng không ngừng lẩm bẩm “tức chết ta rồi, tức chết rồi”. Túc Hư Hành nhịn không được giơ hay muốn bạo phát cơn giận trong lòng tuy nhiên mới giơ một nửa hắn mới kịp nhận ra bên cạnh là đèn lưu ly do chính tay cửu đệ tử hắn làm tặng mình nhân dịp sinh thần năm trăm tuổi thế là hắn kiềm mình lại. Đèn ngọc điêu khắc tinh xảo, dưới ánh sáng phản chiếu màu xanh trúc, Túc Dư Hành càng nhìn càng khó chịu.

“Hà cớ gì lại như vậy, cớ gì lại như vậy...”

Hắn tu hành hơn ngàn năm chưa từng có lúc nào phiền não như lúc này. Sáng nay tông môn trắc thí đạo tâm, không nghĩ tới Mạn Kiếm phong của hắn ngàn năm theo tính mình lại xuất hiện một đệ tử mang vô tình đạo, hơn nữa đây còn là cửu đệ tử hiếu thảo với hắn nhất. Cứ nghĩ tới cửu đệ tử bình thường đã mờ mịt với cảm xúc sau khi tu vô tình đạo sẽ hoàn toàn trở thành một khối băng di động thì hắn lại không thể chịu đựng được.

Vô tình đạo là cái gì chứ? Có người tu được sao! Mặc dù hầu hết cao thủ phi thăng phần lớn đều tu vô tình đạo nhưng hắn tuyệt đối không cho phép! Hắn tuyệt đối không cho phép đệ tử hắn tu vô tình đạo!

Chỉ là Thiên Thông kính đã cho ra kết quả như vậy, nếu hắn ngăn cản cửu đệ tử tu đạo nhất định sẽ bị đám lão gì trên mấy đỉnh phong khác làm phiền chết! Túc Hư Hành càng nghĩ càng bực. Hắn bực nhất vẫn là cửu đệ tử của hắn, vậy mà con bé lại tự mình tới xin hắn cho nàng tu vô tình đạo. Muốn chọc hắn tức chết sao!

Túc Hư Hành nắm chặt tay, cửu đệ tử của hắn còn nhỏ, nhất định là bị mấy tên lão già mà không nên nết kia đầu độc. Vô tình có gì tốt, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, tiêu dao đạo hắn không tốt sao! Vì cái thể chất trời sinh tu vô tình đạo là cái thá gì! Túc Hư Cảnh nhận định đạo tiêu dao cũng đang mách bảo hắn tuyệt đối không được cho cửu đệ tử đáng yêu của hắn tu vô tình đạo, bằng không hắn nhất định sẽ hối hận chết.

Lúc này trên ngọn núi sau Mạn Kiếm phong, một thiếu nữ mặc bạch y khẽ nhắm mắt đứng dưới thác tĩnh tâm. Thác nước này trên Mạn Kiếm phong không phải thác nước bình thường mà là thác nước từ trong linh tuyền chảy qua, linh khí nồng đậm tuy nhiên tu luyện vô cùng thống khổ, thiếu nữ tựa như bức tượng khoanh chân ngồi trên tảng đá sóng lưng thẳng tắp đón nhận thác nước ầm ầm đổ xuống trên người.

Tùy Tình lẳng lặng điều khiển linh khí chạy khắp kinh mạch một vòng, hai vòng,... Nàng tu luyện không kể ngày đêm, tuy là cửu đệ tử của phong chủ Mạn Kiếm phong nhưng thiên phú phi thường cùng nổ lực chăm chỉ hơn bất kì ai khiến nàng trở thành đệ tử nổi bật nhất trong chúng đệ tử. Sáng nay sau khi trắc khi ra đạo tâm là Vô tình đạo nàng cũng không có cảm xúc gì, chỉ là sư phụ phản đối làm nàng có chút do dự.

Vô tình đạo sao...

Có lẽ đây chính là ý trời đi...

Tùy Tình sau khi kết thúc tu luyện thì được Túc Hư Thành triệu kiến. Nàng sau khi thay xong y phục thì đạp kiếm bay về đỉnh phong rồi tự mình leo chín chín tám mươi mốt bậc thang vào đại điện diện kiến sư phụ. Túc Hư Thành nhìn thấy nàng thì tâm trạng vốn khó chịu liền vơi bớt không ít. Tùy Tình mặc đạo bào tông môn càng khiến nàng thêm tiên khí, vốn dĩ đã đẹp như tiên lại càng thêm giống thần tiên hơn. Nàng rũ mắt đứng đó cũng đã là cảnh đẹp ý vui, cửu đệ tử nhà hắn hoàn hảo như vậy thế nào lại phải tu cái đạo vô tình vừa khó vừa phiền phức đó chứ.

“Cửu nhi, con biết sư phụ gọi con đến đây là vì chuyện gì không?”

Hắn không nhanh không chậm hỏi. Tùy Tình thật thật trả lời.

“Sư phụ hẳn là vì chuyện đạo tâm của đệ tử.”

Túc Hư Thành khen.

“Con vẫn là nhanh nhạy, trong đám đệ tử của ta là người hiểu ta nhất.”

Tùy Tình đối với lời khen này không có biểu hiện gì, chỉ là trong lòng cũng có chút vui vẻ, được sư phụ khen là một trong số ít chuyện vui nàng có thể tìm thấy trên Vấn Thiên tông này.

Túc Hư Thành cười.

“Con chắc là biết ta không hề muốn con tu vô tình đạo đúng không?”

Tùy Tình lúc này mới nhíu mày, nàng ngay lập tức quỳ gối trên đại điện, dập mạnh đầu xuống nói.

“Sư phụ, xin cho đồ nhi tu vô tình đạo!”

Túc Hư Thành không nghĩ tới đồ đệ này của hắn đột nhiên bức hắn, cơn giận đè nén lại bùng cháy lên, hắn nhịn không được ném mạnh trà xuống đất “choang” một tiếng ngọc vỡ nát. Hắn nghiến răng bảo.

“Tùy Tình, con đây là chống đối ta ư! Từ trước tới giờ con chưa bao giờ như thế này!”

Tùy Tình đáp.

“Vậy sư phụ cứ xem đây là lần đầu tiên con trái lời người đi.”

Túc Hư Hành cảm thấy trong lòng ngực mình nghẹn một ngụm máu, muốn nuốt nuốt không trôi, muốn phun phun không nổi. Cửu đệ tử của hắn từ khi nào lại dám đối xử với hắn như vậy. Nàng muốn phản rồi sao!

Ngày hôm đó, Túc Hư Thành lần đầu tiên khắc khẩu với cửu đệ tử nhà hắn, hắn một mình cường thế cứng rắn không cho phép trẻ nhà mình lệch lạc. Tùy Tình bình tĩnh phản bác lại hắn khiến hắn nhiều lần nói không nên lời. Đó cũng là lần đầu tiên Túc Hư Thành thấy đệ tử mình nói nhiều như thế, cũng là lần đầu tiên thấy nàng cố chấp như thế. Rõ ràng đệ tử của hắn cũng không vô tình thế mà tại sao lại cố chấp với cái thứ vô tình đạo đó như thế chứ!

“Con nhất định sẽ hối hận!”

Tùy Tình rũ mắt xuống, không nhìn thẳng hắn nhưng dáng người vẫn thẳng như tùng đáp.

“Đệ tử sẽ không, không tu vô tình đạo mới là chuyện khiến đệ tử hối hận nhất.”

Túc Hư Thành ngàn năm tu hành suýt chút nữa vì cửu đệ tử của hắn mà tan nát. Cuối cùng vẫn là hắn không thể ngăn Tùy Tình rời khởi đại điện. Túc Hư Thành không cam tâm. Tùy Tình vẫn theo ý mình điền vô tình đạo vào bảng khảo sát tông môn. Túc Hư Thành không cần mặt già ban đêm trộm đến phòng chưởng môn sư huynh nhà hắn cướp đồ, hắn trốn trong góc tối sửa vô tình đạo của nàng thành tiêu dao đạo xong mới thõa mãn về ngủ.

Tùy Tình không biết sư phụ của mình còn sẽ trẻ con như vậy, đợi tới lúc nàng nhìn thấy công pháp thay đổi thành công pháp tiêu dao đạo thì nàng mới nhận ra sư phụ quyết tâm ngăn cản mình thế nào. Trong mắt nàng chợt lóe lên bất đắc dĩ.

“Tội gì phải như thế...”

Sư phụ quên rằng dù không có công pháp thì với khả năng của nàng tìm được một bộ công pháp tu vô tình đạo khác vô cùng dễ dàng sao. Người càng cố chấp như vậy chỉ khiến nàng sa đọa hơn thôi.

Tùy Tình nhìn lại nơi mình sống từ nhỏ đến nay, cảnh vật sớm đã khắc sâu vào đầu nàng, một tấc cũng không quên. Nàng nghĩ sai rồi, lẽ ra nàng nên nhận ra sớm hơn. Ở lại đây tu vô tình đạo chỉ là cái cớ.

“Cầm lên được, bỏ xuống được. Cầm lên được, bỏ xuống được.”

Tùy Tình nhắm mắt lại niệm không ngừng, chính vì không bỏ xuống được nên mới muốn ở lại, nhưng càng ở lại lún càng sâu, không dám để người biết, nàng tuyệt đối không thể đọa ma, nàng phải tu vô tình đạo.

Túc Hư Thành đang răn dạy thập nhất không ngoan thì đột nhiên nghe thấy tin dữ, cửu đồ đệ nhà hắn đã nhận ủy thác nhiệm vụ bí mật cấp bậc Hồng của tông môn xông vào ma giới. Hắn sau khi nghe xong thì sợ hãi, cửu đệ tử nhà hắn mặc dù là thiên tài ngàn năm có một nhưng xông vào ma giới như vậy khác nào tự sát chứ. Đám sư huynh, sư tỉ cùng đám lão già trong tông môn vội vàng ngăn cản hắn. Túc Hư Thành giận sôi, đám người này chính là muốn giết cửu đệ tử của hắn.

“Túc phong chủ a, thật sự không có chuyện gì đâu, cửu đồ đệ của ngài hiện tại rất mạnh bởi vì nàng đã tu vô tình đạo, hơn nữa còn là công pháp tuyệt mật của tông môn rồi!”

Túc Hư Thành nghe như sét đánh bên tai, hắn thiên tính vạn tính vẫn không thoát được kết cục này ư! Đúng là đáng buồn cười. Túc Hư Thành không biết bản thân mình bị làm sao chỉ là đột nhiên hắn thấy đau vô cùng. Ban đầu hắn nghĩ là vì cửu đồ đệ phản nghịch không nghe lời hắn sau đó hắn lại nghĩ hắn đang buồn vì trẻ nhỏ trong nhà không ngoan tuy nhiên cơn đau nhói âm ỉ kéo dài làm hắn nhận ra tất cả đều không phải.

Hắn đối với lão cửu đặc biệt hơn tất cả những người còn lại nhưng nàng đã tu vô tình đạo rồi.

Một trăm năm sau, đại chiến tiên ma lại lần nữa mở ra. Túc Hư Thành dẫn theo người Vấn Thiên tông tham chiến, lúc đó hắn mới có cơ hội gặp lại cửu đệ tử bất hiếu của hắn. Nàng mặc lam y lúc trước hắn tặng nàng lúc nàng đột phát Kim Đan. Đôi mắt không có ánh sáng từng kiếm từng kiếm vung lên khiến chúng ma tuyệt diệt. Rõ ràng trên người tràn đầy chính khí nhưng khi nhìn vào đôi mắt kia lại khiến người không gió mà lặng lẽo từng cơn.

Túc Hư Thành vẫn đau lòng nàng. Lúc hắn mới gặp nàng, lão cửu suýt chết cóng trong tuyết, từ đó về sau vì khắc phục điểm yếu sợ tuyết nàng biến mình thành một người không khác gì tuyết trời đông. Lão đại, lão nhị, lão tam,... thập nhất, thập nhị nhìn thấy nàng thì vui vẻ xoay quanh nàng, cả bọn đa số tu tiêu dao đạo, những đứa còn lại mặc dù không tu nhưng vẫn tu đạo khiến hắn hài lòng, chỉ có cửu nhi...

“Vì cái gì mà muốn vô tình đây...”

Hắn thở dài, cũng không có đi đến chổ cửu đệ tử mà xoay người rời đi. Không hiểu vì sao hắn sợ nhìn thấy một cửu nhi như vậy, hắn chỉ muốn nhớ lão cửu Tùy Tình trong trí nhớ của hắn.

“Rõ ràng ta đã đặt cho nàng tên Tùy Tình...”

Túc Hư Thành thở dài lẩm bẩm một mình, hắn già thật rồi.

Chớp mắt đại chiến tiên ma kết thúc, lại chớp mắt ba trăm năm trôi qua, dù là tu tiên giới không có khái niệm thời gian thì lúc này cũng là cảnh còn người mất. Túc Hư Thành ở trên Mạn Kiếm phong cảm nhận thiên kiếp của mình đang đến gần tuy nhiên hắn mệt mỏi quá, khả năng cao là sẽ không qua được, sẽ vẫn lạc tại đây. Những người khác trong Vấn Thiên tông đều biết suy nghĩ này của hắn, bọn họ cũng hiểu ra.

Túc Hư Thành hắn tu tiêu dao đạo luôn tự nhận mình tiêu dao nhưng hắn bây giờ có chút nào tiêu dao. Vì sợ thiên kiếp ảnh hưởng tông môn, hắn đến cực bắc thế giới, ngồi trên đỉnh núi tuyết nhìn ngắm bốn phía trắng xóa chợt nhớ cửu đệ tử bất hiếu nhà hắn, với thiên phú của nàng e rằng lúc này thất tình lục dục đều cắt hết, cách đại thành không xa. Trên đầu Túc Hư Thành dần dần hình thành lôi kiếp, hắn cười khổ. Giờ phút này còn lo lắng cho ai, hắn lo thân mình còn không xong.

Một trăm lẻ tám đạo tử lôi giáng xuống người hắn. Túc Hư Thành tu vi cao cường cũng không chịu nổi, hắn tự hỏi chẳng lẽ lần này thiên đạo muốn tuyệt diệt hắn. Đạo bào là pháp bảo trên người sớm bị sét đánh rách bướm, trên người hắn không có chổ nào lành lặn, máu không ngừng phun trôi theo đó là sinh mệnh lực. Túc Hư Thành không cam tâm, đợi đánh xong là hắn chết không thể nghi ngờ, hắn xong thật rồi.

Chỉ là đạo sét đáng lí phải giáng xuống tiếp theo lại không giáng xuống người hắn. Túc Hư Thành nhìn cách đó không xa, một người mặc lam y đạm mạc chống lại thiên đạo che chở hắn. Còn không phải nghịch đồ cửu nhi sao. Không hiểu sao hắn đột nhiên lại muốn khóc. Lão cửu đang khóc, nàng không có tu vô tình đạo! Hắn nằm dài trên tuyết trắng thắm máu mà đỏ lên như biển hoa bỉ ngạn cười.

Hai thầy trò cuối cùng cũng không chống lại được thiên kiếp của Túc Hư Thành. Tùy Tình vì che chở cho hắn mà tan biến, hắn cũng tan xương nát thịt, chỉ may mắn thần hồn hắn kịp che chở cho lão cửu đi vào luân hồi một lần nữa tu đạo. Sao khi chuyển thế, Túc Hư Thành mặt mày vui vẻ hỏi Tùy Tình.

“Còn nói muốn tu vô tình đạo, hừ, coi như lần này ta tha cho con, kiếp sau con muốn tu thế nào?”

Tùy Tình nhìn hắn rồi cười.

“Con muốn tu vô tình đạo.”

Túc Hư Thành: “... Nghịch đồ này, con muốn chết sao!”

Tùy Tình chỉ cười không nói gì, chỉ muốn không chắc sẽ tu được, tâm nàng không thanh tịnh chẳng qua cũng không cần nói cho sư phụ biết.

Tùy Tình cảm thấy bản thân thật buồn cười. Cuối cùng nàng cố gắng nhiều năm như vậy hóa ra sớm đã là nghịch đồ trong lòng sư phụ. Chỉ vì một lần không nghe lời, sớm biết nàng đã hơn thế, có lẽ kiếp sau nàng nên thử... càng nghịch đồ hơn.

...

Vô tình đạo dạy người cầm lên được bỏ xuống được, có tình rồi dứt tình. Ta cầm lên tình nhưng không nở bỏ nên... vô pháp vô tình.
 
Sửa lần cuối:
Top