Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] Dạy tôi ở cạnh người tôi yêu - By Hắc sắc

[Ngôn tình] Dạy tôi ở cạnh người tôi yêu - By Hắc sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Dạy tôi ở cạnh người tôi yêu

Tác giả:
Hắc sắc

Thể loại: xuyên nhanh, vườn trường, cổ đại, hiện đại, 1vs1,...

Tình trạng: Đang sáng tác

Số chương:?

Giới hạn: Không có

Dạy tôi.jpeg

Giới thiệu:

Tiêu Tình vì cứu một người mà chết. Vốn nghĩ bản thân đã chết không ngờ cô lại còn có cơ hội sống dậy, kí khế ước với một sinh vật mang tên là hệ thống, sau đó đi qua muôn vàn thế giới cùng nó thực hiện ước nguyện của người ủy thác.

Cuối cùng cô nhận ra.

“Hóa ra yêu thương một người chỉ cần tấm lòng chân thành thì không đủ...”

*Link thảo luận & góp ý: Kho tàng9 Hắc sắc
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 1: Ngã xuống

Trong căn biệt thự nhỏ ở lưng núi, một người ngồi trong căn phòng tối đi đến cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Tí tách! Tí tách!

Hạt mưa va vào cửa kính vang lên âm thanh. Trời từ mưa nhỏ dần lớn dần. Cô gái nửa người ở trong bóng tối mở to mắt nhìn chăm chú.

Đây là lần cuối cùng, cô nghĩ. Tiêu Tình muốn khắc ghi hình ảnh đẹp đẽ này vào trong linh hồn bởi sau này cô sẽ không còn cơ hội nữa.

Tiêu Tình không nghĩ để lại bất cứ thứ gì bởi cô không yên tâm vật trong tay bản thân sẽ bị bao nhiêu người theo dõi. Cô biết cách tốt nhất cho bản thân chính là yên tĩnh biến mất khỏi thế giới này, có như vậy bọn họ mới an toàn được.

Cô gái ở trong bóng tối lấy từ trong túi ra một khẩu súng ngắn, chỉ lên đầu mình, trên gương mặt vẫn là bình tĩnh nhìn không ra điều gì bất thường.

Cô nhẹ nhàng bóp còi. Trong đầu cô chợt lóe lên rất nhiều thứ, chẳng qua đã không còn ý nghĩa gì nữa.

“Đùng!”

Máu tươi văng lên vách, bóng người cũng ngã xuống.

Dưới chân núi, đám người khó khăn lắm mới tìm đến nơi này đột nhiên lại nghe tiếng súng, người dẫn đầu tức giận chửi tục một tiếng rồi nhanh chóng dẫn đàn em chạy hướng căn biệt thự trên lưng núi. Bọn họ đi ngang qua một cái cây cao và không thấy được trên đó có một người đang ẩn nấp. Người đàn ông ẩn mình trong bóng tối đôi mắt màu nhạt ánh lên ánh sáng lạnh, nhìn theo hướng đi của bọn họ rồi nhìn đến căn biệt thự cô độc nọ.

...

Trong căn phòng tối trong biệt thự, một người mở mắt tỉnh dậy. Cũng không thể gọi người này là một người được bởi vì ở bên cạnh cô có một cái xác giống hệt như cô đang nằm trên sàn đầy máu. Tiêu Tình liếc mắt nhìn một bẩn thân khác ở trong vũng máu. Cô ngơ ngác, chậm rãi ngồi dậy nhìn xác bản thân rồi lại nhìn lại chính mình. Đầu óc cô dính đặc lại như keo hồ, tràn ngập câu hỏi.

Đây là chuyện gì?

Cô không phải đã chết rồi sao?

Đó là xác của cô, vậy còn cô hiện tại là gì?

Tiêu Tình đưa tay thử chạm vào xác bản thân nhưng chỉ xuyên qua nó. Cô nhớ lại trong một bộ phim cổ từng thấy qua chuyện này. Trong bộ phim cũ kĩ từ những năm 2000 kia nam chính cũng giống như cô, tỉnh dậy và thấy một bản thân khác nằm bất động, nam chính không thể chạm vào bất cứ thứ gì ngoài những vật được đốt cúng. Đầu óc Tiêu Tình nhanh chóng thông suốt.

Cô hiện tại chính là ma!

Dù là người bình tĩnh tới đâu đột nhiên nhận ra bản thân không còn là người cũng không thể bình tĩnh nổi. Tiêu Tình trong chốc lát đầu óc trống rỗng.

Căn phòng vẫn là căn phòng tối đen lúc cô tự sát, xem ra cô thức tỉnh lại ngay sau khi cô chết. Tiêu Tình ngồi ngốc bên cái xác của bản thân, chìm vào không gian của riêng mình, bắt đầu suy nghĩ làm sao để nghiên cứu cái hiện tượng siêu linh khoa học đến giờ vẫn chưa thể giải thích này. Hiện tại cô đã chính mình thí nghiệm thành công, bản thân cô đã hoàn toàn tin tưởng, đáng tiếc những người sống còn lại chắc cũng phải giống cô mới có thể rõ ràng được.

Không gian yên tĩnh chỉ nghe âm thanh mưa rơi dữ dội từ bên ngoài, ở trong bóng tối tăng thêm một tầng quỷ dị.

Đột nhiên trong không gian yên tĩnh này vang lên âm thanh máy móc.

[Tít! Tít!]

[Khởi động hệ thống!]

[Khởi động hệ thống hoàn tất!]

Tiêu Tình ngay từ lúc âm thanh máy móc xuất hiện đã hồi phục tinh thần. Cô cảnh giác quay đầu nhìn xung quanh xác nhận âm thanh đến từ đâu rồi cuối cùng dừng lại nhìn khoảng không không xa. Cô gái mặc chiếc đầm đỏ chầm chậm đứng dậy, bàn chân trắng nõn như có như không ẩn hiện sau vải vóc. Tiêu Tình lùi lại.

Ở đó không gian trống rỗng mà cô nhìn tới giống như vặn vẹo rồi xuất hiện một cái lỗ đen, tiếng xé gió, lực hút hỗn loạn làm căn phòng gọn gàn bị đảo lộn. Tất cả mọi thứ đều bay lên. Tiêu Tình bám lấy cái bàn để bản thân không bị hất văng. Lực hút cùng gió hỗn loạn này sau một thời gian thì biến mất, mọi vật giống như bị ngưng đọng thời gian ngoại trừ Tiêu Tình. Cô hai mắt nhìn chằm cái lỗ đen to cỡ một trái bóng kia, cô nhìn thấy rõ có một sinh vật kì lạ đang gắng hết sức dùng thân thể mập mạp của mình thoát ra khỏi cái lỗ đen đó. Con vật giống như kiệt sức, chân ngắn đạp đạp, vừa ra được khỏi lỗ đen nó liền cong người thành một cục bông ngã lăn quay trên đất. Sau khi nó thoát ra lỗ đen thì lỗ đen kia cũng quỷ dị đóng lại.

Tiêu Tình hiện tại không chạm được vật thực nào nên không không tìm được vũ khí cho bản thân. Cô cảnh giác nhìn cục bông trắng trắng đen đen không xa, nếu nó có dị động gì cô liền tiên phát chế nhân.

Hệ thống dùng thân mình mập mình đứng dậy trong chật vật, vẻ mặt đáng thương phủi bụi trên người, tự bi ai cho bản thân một lúc sau tra tấn truyền tống rồi mới có tinh thần mỉm cười tươi rói đi giao lưu với người còn lại trong phòng.

“Xin chào kí chủ 1312, tui là hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn, là hệ thống kí khế ước với ngài, hi vọng sắp tới chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ. Hệ thống sẽ toàn tâm toàn ý, làm một trợ thủ đáng tin cậy, làm một hậu đài vững chắc cho kí chủ xông pha kiến thiết sự nghiệp, đạt được những thành tựu vĩ đại, giúp kí chủ trở thành một vĩ nhân được người người ngưỡng mộ. Yêu cầu của hệ thống không cao, chỉ cần kí chủ bao ăn, bao ở, bao học tập, bao người yêu... à cái cuối không có cũng được. Hệ thống không cần lương, chỉ cần mỗi tháng thêm chút năng lượng để hoạt động. Hàng chất lượng giá rẻ như vậy tuyệt đối không có người dễ dàng bỏ qua, bởi vì kí chủ là người được chọn nên hệ thống sẽ vô tự trợ giúp kí chủ. À mà chổ này hơi tối quá, kí chủ có nên đổi một chổ mới để kí hợp đồng với hệ thống không ạ? Sự kiện trọng đại, nên tổ chức hoành tráng tí!”

Tiêu Tình nhìn sinh vật kì lạ đột nhiên xuất hiện không vì nó có ngoại hình dễ thương mà thả lỏng cảnh giác. Cô cả người căng ra lúc nào cũng có thể phát động, lạnh lùng nói.

“Mày nói hươu nói vượn cái gì vậy?”

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn rối rắm, lấy tay mập gãi đầu, chẳng qua trường hợp kí chủ nghi ngờ, lạnh lùng này nọ nó cũng gặp qua nhiều nên rất nhanh lấy ra phương pháp đối phó, bày ra bộ mặt dễ thương nói.

"Kí chủ, hệ thống là hệ thống a! Là bảo bối, cục cưng, tâm can của kí chủ a! Là người bạn hiền đồng hành kiên định của kí chủ, giúp kí chủ trở thành người lợi hại, siêu lợi hại mà không cần hồi báo. Nếu kí chủ không tin, hệ thống có thể cung cấp thông tin những kí chủ trước của hệ thống cho kí chủ kiểm chứng. Kí chủ ngài có thể xem thử! Hệ thống tuyệt đối chân thật, đáng tin cậy!"

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn khẩn khoản nhìn kí chủ, kí chủ mau xem cặp mắt hạt tiêu đầy chân thành của nó đi, nó rất đáng tin cậy a!

Tiêu Tình cười lạnh với sinh vật kì lạ trước mặt.

“Trở thành người siêu lợi hại?”

Hệ thống gật đầu liên hồi!

“Trở thành vĩ nhân?”

Hệ thống lại kiên định gật đầu!

Tiêu Tình tiếp tục.

“Ý mày là tao có thể đứng trên đỉnh cao nhân sinh?”

Hệ thống vô cùng khẳng định vỗ ngực.

“Kí chủ có thể tin tưởng vào hệ thống, hệ thống có thể giúp kí chủ đạt được mục tiêu của mình bất chấp khó khăn thế nào!”

Tiêu Tinh đen mặt, không nhìn bộ dạng tự tin của nó nói.

“Nhưng tao chết rồi làm sao có thể đi đên đỉnh cao đời người?"

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn hai mắt hạt tiêu nhìn kí chủ lần này của nó. Thân hình chỉ có một khúc, đứng lên cũng chỉ ngang đầu gối Tiêu Tình cứng ngắc, nghi ngờ lên tiếng.

"Kí chủ, ngài nói chết rồi nghĩa là sao? Ngài cứ đùa, đầu năm nay có nhiều kí chủ tự nguyền rủa mình vậy à. Có thể kí khế ước với hệ thống thì làm sao ngài lại chết được! Ha ha ha!" Nó cười ngu.

Vốn cô đứng chắn xác mình, Tiêu Tình bước sang trái một bước để lộ một người giống hệt mình đầu thủng một lỗ, nhún vai với nó.

“Tao không có lừa gạt chú mày, tao thật sự đã chết rồi, không tin thì nhìn đi!”

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn sau khi nhìn thấy xác kí chủ: “... Á! Á! Á! A! A! A! A! A! À! À! À! À! Trouble! Trouble!!!”

Tiêu Tình: “Câm miệng!”
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 2: Thảo luận nào!

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn đáng thương, hai mắt rưng rưng ngậm miệng lại trước gương mặt đen thui của kí chủ. Tiêu Tình sau một lúc rõ ràng đã xác định được cái sinh vật quái dị này chỉ số IQ không cao, cô ngồi trên sàn lạnh lùng nói với nó.

“Giờ mày biết được tình hình của tao rồi đó, tao không cần mày đâu. Mày đi được rồi. Kiếm người khác mà quậy đi.”

Tiêu Tình cảm thấy hơi mệt mỏi, ai biết cô chết rồi vẫn không được yên tĩnh như vậy.

Hệ thống nhát gan nhưng trong lòng vẫn còn không cam tâm chạy chạm tới bên thân xác của Tiêu Tình. Nó hơi nhát gan nhưng lúc này lại kiên định chạm hai tay mập của mình lên tay của Tiêu Tình, không có độ ấm nào, máu cũng đã đông lại, người chết không thể chết hơn được nữa. Nó suy sụp ngã ngồi trên sàn rồi đột nhiên khóc ré lên. Tiêu Tình thấy nó khóc vô cùng thương tâm, gương mặt nhìn không ra cảm xúc nào đột nhiên hơi cứng lại.

Không nghĩ đến người đầu tiên khóc tang cho cô lại là một con không biết là loài nào.

Có khi nó là kẻ đầu tiên đồng thời cũng là duy nhất cũng không chừng.

Tiêu Tình nghĩ như vậy, trong lòng thầm ghi một khoản cho một con hàng này. Cô mở miệng, bình tĩnh nói.

“Khóc cái gì? Tao cũng chỉ chết thôi, mày không cần quá đau lòng. Đi kiếm người khác cần mày giúp đỡ đi đến đỉnh cao nhân sinh đi.”

Hệ thống nức nở, nhận ra kí chủ an ủi nhưng không có ích nào với nó a!

“Không có đủ... năng lượng hức. Tui đến được đây đã tiêu hết năng lượng tích lũy rồi oa oa! Vốn tính cùng kí chủ kiếm năng lượng oa! Giờ thì hết đường oa oa! Tui sẽ trở thành một con hệ thống không có năng lượng rồi tắt máy oa oa! Tui sẽ chết a hu hu! Chết hu hu! Hệ thống chưa muốn chết hu hu hu! Kí chủ làm sao đây hu hu hu!”

Tiêu Tình im lặng trong chốc lát.

M*a, hóa ra mày khóc cho thân mày à!

Làm cô cứ tưởng nó khóc cho cô chứ!

Tiêu Tình bị ảo tưởng của bản thân làm cho nghẹn một cục tức trong họng, uổng công cô còn thầm cảm ơn nó! Đúng là mắt mù mà!

Hệ thống làm như không thấy mặt kí chủ ngày càng đen lại, lồm cồm bò dậy chạy tới ôm chân linh hồn Tiêu Tình, đáng thương thổ lộ.

“Kí chủ giờ phải làm sao đây ô? Tui còn trẻ lắm, tui còn chưa có vợ ô ô... tui chưa muốn chết hu hu hu!”

Tiêu Tình ngạc nhiên khi bản thân có thể chạm vào được cái cục bông này nhưng rất nhanh lại thấy có khả năng. Dù sao cách thức thứ này xuất hiện đã không dùng được lẽ thường để nói.

Âm thanh khóc lóc của hệ thống làm cô cảm thấy phiền nhưng Tiêu Tình rút quài mà rút không được cái chân của mình ra khỏi người nó nên sau đó cô cũng mặc kệ.

“Câm miệng!”

Tiêu Tình lại một lần nữa ra lệnh.

Hệ thống thấy xung quanh kí chủ đầy khí lạnh, không dám chọc, gian nan nín nhịn lại nước mắt ngọc ngà của mình. Nó khóc tới mức nước mắt nước mũi tùm lum làm Tiêu Tình ghét bỏ.

Dơ thật!

Cô nhíu mày nói.

“Năng lượng của mày còn bao nhiêu?”

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn lấy tay lông của mình vừa đáng thương lau nước mắt vừa nức nở nói.

“Còn... còn duy trì được một tháng sinh hoạt, không đủ năng lượng thực hiện bước nhảy...”

Tiêu Tình tính toán trong lòng.

“Vậy thì mày không cần lo, mặc dù chổ này hẻo lánh nhưng tao chắc chắn rất nhanh sẽ có người tới đây. Mày có thể chọn một người trong số họ làm kí chủ gì đó của mày, vậy là được rồi.”

Cô bấm bấm ngón tay. Đám người theo dõi cô kia chắc chắn đã tìm ra tung tích của cô, cô có lòng tin trong ba ngày này họ sẽ phát hiện ra xác của cô.

“Đến lúc đó mày nhờ kí chủ mới của mày an táng đơn giản cho tao coi như công tao tư vấn cho mày nãy giờ.”

Tiêu Tình không muốn nhìn thấy bản thân chết rồi cũng không được toàn thây. Cô nghĩ chắc chắn không có ai muốn thấy mình chết rồi còn bị kẻ thù chà đạp.

Hệ thống nghe kí chủ nói đến có lí có lẽ, nó nhịn không được xen vào.

“Kí chủ, tiêu chí chọn lựa kí chủ cao lắm, chắc gì trong mấy người sắp tới có người phù hợp hức... tui tiêu đời rồi hức!”

Tiêu Tình nghi ngờ nhìn nó.

“Còn có tiêu chuẩn gì nữa à?”

Hệ thống đáng thương gật gật đầu, buông chân Tiêu Tình ra, giơ bàn tay ngón ngắn ngủn của mình vừa hít nước mũi vừa đếm đếm.

“Kí chủ của hệ thống nhất định phải thõa điều kiện ngoại hình đẹp nè, IQ cao, EQ cao nè, là người tốt, biết yêu thương hệ thống,... quan trọng nhất là phải là một nhân vật quan trọng của lịch sử nè...”

Tiêu Tình vừa nghe hệ thống liệt kê tiêu chuẩn kén kí chủ của hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn mà trong lòng vui vui. Hệ thống chỉ tuyển kí chủ đạt tiêu chuẩn của nó, nói vậy còn không phải là cô có đầy đủ hết ưu điểm mà nó liệt kê sao. Tiêu Tình cảm thán, trên người ưu điểm quá cũng không tốt, nhìn xem cô vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại thông minh ai,... người giống như cô trên thế giới này có bao nhiêu người chứ.

Tiêu Tình thấy hệ thống rốt cuộc rặn không được cái tiêu chuẩn nào nữa, cười khẽ.

“Theo cái tiêu chuẩn của mày thì tới mấy kiếp mới tìm được một kí chủ chứ.”

Hệ thống khóc lên.

“Hu hu, đã nói rồi mà, tui tiêu chắc rồi, oa oa!”

Tiêu Tình sau khi được gián tiếp khen không còn giận nó vì vụ lúc trước nữa, cô lại suy nghĩ giúp nó.

“Hay mày giảm tiêu chuẩn xuống đi, nếu không mày thật sự không tìm được đường sống đó.”

Hệ thống đấm tay mập lên sàn oan ức hơn Tấm phải lựa đậu đáp.

“Tui cũng muốn giảm xuống lắm a! Nhưng ba ba tạo ra tui đã cài chế độ mặc định rồi, không sửa được u! Tất cả cũng tại kí chủ u!”

Tiêu Tình khóe miệng giật giật.

“Liên quan gì tao, chẳng lẽ vì tao chết nên tao hại mày à!”

Thằng nhãi này, quả nhiên không nên đối tốt với nó.

Hệ thống còn vô thẳng thắn đáp.

“Đúng vậy! Tất cả là tại kí chủ chết ô ô! Sao lại chết ô ô! Kí chủ không phải chết già sao, sao lại chết trẻ như vậy ô ô!”

Tiêu Tình ngoái tai, nói cứ như là cô muốn chết lắm vậy.

“Đừng đổ thừa, đó là tại mày không thăm dò đối tượng trước thôi, nếu mày thăm dò thông tin tao trước chắc chắn mày sẽ biết tao chết sớm ok. Hẳn là mày đến từ một văn minh cấp cao, thậm chí là tương lại đi. Mày không biết tính toán thì trách ai bây giờ!”

Cô càng nói càng hăng, hệ thống lại không giống như Tiêu Tình nghĩ khuất phục, ngược lại nó giống như được người gõ tỉnh. Đột nhiên bật dậy làm tầng thịt bụng rung rung.

“Đúng! Đúng rồi! Kí chủ không chết! Kí chủ không nên chết trẻ như vậy! Tui rõ ràng tra ra được kí chủ phải ba trăm năm nữa mới chết mà! Còn đạt được rất nhiều thành tựu nữa, kí chủ sao chết sớm như vậy được... Ấy chết!”

Chợt nó nhớ ra mình hớ lời vội bịt miệng lại. Tiêu Tình nghe nó nói đột nhiên có một suy đoán lớn mật nhưng cô không tin tưởng lắm.

“Nói cứ như mày đến từ tương lai vậy. Mày biết được những gì?”

Cô đang thăm dò. Hệ thống sau khi nói hớ lời lúng túng vặn vẹo thân mập của mình. Nó há miệng rồi ngậm lại rồi lại há miệng, hồi lâu mới thốt ra được.

“Hệ thống không nói ra được, kí chủ đừng làm khó tui. Tui chỉ có thể nói mạng kí chủ vốn chưa thể nào chết trong lúc này thôi. Kí chủ tin tưởng tui, nhất định có gì sai sót rồi.”

Tiêu Tình nhìn cục bông trắng trắng đen đen mập mập này khẳng định nói chỉ cười giễu. Ý nó nói cô sống sai rồi sao. Tiêu Tình lí trí không tin nhưng trong lòng cô lại gieo xuống một mầm móng phản đối không chân thật lắm. Hệ thống thấy kí chủ không tin, gấp gáp lên, đang muốn giải thích thêm thì cửa phòng đột nhiên bị người mở ra.

Tiêu Tình nháy mắt lạnh lùng lui về phía sau, ẩn mình sau màn cửa, chợt nhận ra bản thân đã chết, không ai nhìn được mình cô mới đứng lại, lại bước ra nhìn người tới.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 3: Thằng khốn

Tiêu Tình bước ra nhìn kẻ đột nhiên xuất hiện nữa này. Một người đàn ông với một gương mặt vô cùng bình thường không tiếng động đi vào phòng. Hắn mặc đồ bình dân màu sắc tối, trên người mang theo một thanh kiếm lazer nằm trên lưng. Hông hắn mang đai lưng không gian có hạn, nhìn qua thấy thế nào cũng là một mạo hiểm giả.

Tiêu Tình lạnh lùng đứng đối diện hắn nhưng người này hiển nhiên không nhìn được cô, hắn cũng không nhìn được cục bông hệ thống Gấu mập vô địch ba ngàn tấn. Trong mắt người nọ chỉ thấy một cô gái nằm yên trong vũng máu, từ màu da có thể nhìn ra đã chết được một khoảng thời gian.

Tiêu Tình nhìn thấy hắn bước đến bên cạnh xác của mình, cơ thể căng thẳng, nhìn chằm chằm từng động tác của hắn. Hệ thống kể từ khi người nọ xuất hiện ngắt ngang nó đã chạy tới ôm chân kí chủ một lần nữa. Nó cảm thấy may mắn người này xuất hiện cắt đứt việc kí chủ ép hỏi lại sợ hãi, thân hình mập run run, nó cảm thấy hơi thở trên người người này đáng sợ không khác gì trên người kí chủ.

Nó đã trợ giúp rất nhiều kí chủ đi đến đỉnh cao nhân sinh tự nhiên gặp qua không ít người lợi hại nhưng nó còn chưa gặp qua người nào mang cho nó cảm giác đáng sợ như thế.

Người kia mắt đảo một vòng trong căn phòng. Bên mũi là mùi máu tanh nồng làm hắn nhíu mày. Hắn nhìn người đã chết kia một lúc lâu.

Đây hẳn là người đám người kia muốn tìm kiếm.

Hắn ngồi xổm xuống nhìn rõ dung mạo người đã chết.

Tiêu Tình khoanh tay đứng một bên không tha nhìn hắn. Hệ thống chọc chọc chân cô hỏi.

“Kí chủ! Kí chủ! Đây là ai vậy?”

Tiêu Tình không liếc nhìn nó một cái đáp.

“Không biết.”

Hệ thống muốn hỏi thêm nhưng thấy thái độ kí chủ đáng sợ không dám.

Cái người đàn ông kì quái này không quen không biết kí chủ, lại bình tĩnh nhìn một cái xác chết thế kia nói thế nào cũng thấy không phải người bình thường. Nó hơi sợ, “ực” một tiếng nuốt nước miếng.

Tiêu Tình cảm nhận được máu tươi trên người hắn chắc chắn đây là đồng loại. Dựa vào dao động năng lượng trên người hắn, cô chắc chắn bản thân cho dù có ở thời kì toàn thịnh cũng không nắm chắc có thể chống lại.

Tiêu Tình chắc chắn người này không phải người của bọn người kia, bởi bị đám người đuổi theo cô không phải là đám người có năng lực đáng để người này đi theo. Có lẽ là hắn đi ngang qua nhưng cô không thể nào vui khi thấy có người ngắm nhìn xác mình trần trụi nghiên cứu như thế.

Tiêu Tình suy nghĩ, nếu cô có thêm thời gian, cô nhất định bố trí bản thân một cái chết đẹp hơn, lại ở một nơi hẻo lánh, khó tìm hơn để sự yên bình sau khi chết của mình không bị người quấy nhiễu. Đáng tiếc cô không có thời gian.

Người kia nhìn cái người đã chết rồi đáy mắt mơ hồ. Hắn không nghĩ lại phát hiện ra người này chết.

Hắn nhớ lại đám người bản thân đã thấy lúc ẩn nấp, bọn họ không phải dạng người sẽ để cái xác này toàn thây. Để bọn họ lặn lội xa xôi đến đây tìm kiếm như thế hẳn người này đối với bọn họ rất quan trọng, nếu bọn ác nhân kia biết người họ muốn tìm đã chết vậy thì chúng nhất định không tha cho cô gái này.

Hắn xoa đầu ngón tay rồi quyết định, đứng dậy tiến tới ôm lấy cái xác đem đi.

Tiêu Tình trợn mắt nhìn sau đó nhanh chóng hồi thần la lên.

“Nè! Tên khốn kiếp kia! Mày muốn làm gì với xác của bà hả! Này! Đứng lại! Chết tiệt!”

Cô đuổi theo hắn, muốn giành lại xác định nhưng nấm đấm đều đánh xuyên qua người ta. Tiêu Tình tức giận. Mặc dù cô làm gì đều không động được một sợi tóc người đàn ông kia.

Hắn ta chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi trước khi đám người kia tới, ôm người chạy nhanh gọn lẹ nào có để ý cái xác bị ôm.

Tiêu Tình nhìn một bản thân khác máu me đầy người nhưng vẫn xinh đẹp lắm, thân thể xốc nổi trong tay tên kia nhịn không được bi thương cho bản thân.

“Ôi! Cơ thể của tao! Thằng khốn kia! Mày không biết thương hương tiếc ngọc à! Cổ... cổ sắp gãy luôn rồi!”

Tiêu Tình không bình tĩnh nổi.

Hệ thống thấy kí chủ đuổi theo người kia cũng lạch bạch chạy theo, vừa chạy vừa hô.

“Kí chủ! Kí chủ! Ngài chờ tui với! Kí chủ!”

Tiêu Tình nghe tiếng hệ thống chợt dừng chân lại, quay đầu nhìn hệ thống rồi đưa tay bắt lấy cái cục trắng đen này.

“Mày có thể chạm vào thực thể đúng không!”

Cô chỉ tay về cái tên đàn ông đang mang xác bản thân đi sắp khuất sau cầu thang nói.

“Mau ngăn cản hắn lại cho tao! Tao nhất định sẽ hồi báo mày.”

Hệ thống trước hai con mắt như hai hòn lửa hừng hực của kí chủ trong lòng giật thót, nó vùng vẫy nhưng không thoát ra được, ấp úng giải thích.

“Kí chủ thật ra... đúng là tôi chạm vào được nhưng hắn đâu có thấy được tui a a a a a a!!!”

Nó không nói hết được câu đã bị Tiêu Tình nắm giống như quả banh quăng về phía cái tên kia. Chuẩn xác “bang” một tiếng nện lên đầu hắn.

Người đàn ông kia bị đạn gấu công phá một cú, lảo đảo ngã về phía trước. Hắn mắt ánh lên ánh sáng lạnh.

“Là ai!”

Hắn lên tiếng.

Đây là lần đầu tiên hắn lên tiếng, giống nói trầm thấp lạnh lùng giống như băng hàn quét qua toàn không gian.

Tiêu Tình một chút cũng không sợ hắn, trừng mắt với hắn.

Người đàn ông kia thấy không gian tĩnh lặng cũng không có buông thả xuống, có thể không tiếng động tấn công hắn mà không bị hắn phát hiện hiển nhiên đối phương lợi hại hơn hắn nhiều. Nếu một chiêu lúc nãy không phải đơn thuần cảnh cáo mà là một đòn tất sát, hắn tuyệt đối không tránh được.

Đôi mắt vốn u tối lại thêm âm trầm. Hắn quay đầu ôm xác tăng tốc chạy lao ra khỏi cửa sổ.

Tiêu Tình không nghĩ tên này chơi lớn thế. Đợi đến khi cô tới bên của sổ nhìn xuống, tên kia cùng cái xác của cô đã biến mất sau đám cây.

“Chết tiệt!”

Tiêu Tình đấm tay lên thành cửa sổ, trong mắt là lửa giận.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn sau khi hồi phục thân mình chút ít sau va chạm nặng, lê thân mình cùng cái lưng đau tới bên cạnh kí chủ hung bạo nhà nó nói.

“Kí chủ, người mất dấu rồi, phải làm sao đây?”

Tiêu Tình nhắm mắt lại, tay siết chặt sau đó thả ra. Khi cô mở mắt lần nữa trong mắt nào còn tức giận mà chỉ còn một đôi mắt trong trẻo thấu triệt.

Tiêu Tình nở nụ cười. Hệ thống chỉ thấy không rét mà run.

“Tìm! Tao không tin là không tìm được! Huống hồ tao nghĩ khi tìm được thằng khốn kia có khi khốn cảnh của mày sẽ được giải quyết.”

Hệ thống nghi ngờ.

“Thật sao kí chủ! Làm sao được vậy?”

Tiêu Tình đặt một tay trên môi, làm động tác “suỵt” im lặng.

“Đến lúc đó mày sẽ biết thôi.”

Hệ thống nhìn kí chủ bình thường tới bất bình thường nhịn không được lùi bước về sau, tránh xa con người đáng sợ này.

Nó thầm oán, tại sao nó lại tới cái thế giới đáng sợ thế chứ ô!
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 4: Người và ma

Ở một nơi khác, người đàn ông chạy trốn đổi từ ôm công chúa sang cõng xác Tiêu Tình. Nếu không phải không gian thiết kế không thể để xác người vào được thì hắn đã sớm vứt cái xác này vào không gian giới hạn cho đỡ phiền rồi.

Hắn di chuyển càng lúc càng xa biệt thự kia, cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng biến mất, mày vốn nhíu cũng dần giãn ra.

Xem ra y không có ý muốn đuổi theo.

Tảng đá đang đè trong lòng buông xuống nhưng phiền muộn trong lòng hắn không tan biến.

Ngày hôm nay đã nhắc nhở hắn, hắn cần phải mạnh hơn nữa.

...

Ở tại căn biệt thự trên lưng núi, Tiêu Tình rất muốn đuổi theo cái tên khốn cướp xác cô nhưng vì cô không thể chạm vào thực thể nào nên không thể phóng lực nhảy xuống lầu được. Cô chỉ đành phải chạy một vòng dài, từ trên lầu xuống cầu thang rồi xuống tầng trệt.

Hệ thống chạy lạch bạch theo sau kí chủ không dám hó hé từ nào. Nó không quên trong thông tin ghi nhận vị này rất xấu tính đâu!

Tiêu Tình ra tới sảnh chính, còn chưa ra khỏi cửa đã thấy cổng rào bị người phá nát. Một đám người hùng hùng hổ hổ xông vào biệt thự.

Hệ thống đuổi kịp Tiêu Tình, lại thấy xuất hiện thêm một đám người hung ác, rụt người mập lại bên chân Tiêu Tình, do dự lên tiếng.

“Mấy người này là ai nữa vậy trời?”

Nó cũng không hi vọng kí chủ giải đáp thắc mắc giùm nó nhưng không nghĩ tới Tiêu Tình lại biết. Cô đứng ở cửa lạnh lùng nhìn đám người đi tới nhẹ phun ra ba chữ.

“Hắc Long bang!”

Hệ thống ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn kí chủ.

“Kí chủ người biết sao?”

Tiêu Tình gương mặt lạnh lùng nhẹ “ừm” một tiếng.

“Đây chính là đám người mà tao từng nhắc tới với mày đấy, mà theo yêu cầu của mày, trong bọn họ không có ai phù hợp với yêu cầu của mày đâu. Đi thôi!”

Nói xong hai chữ cuối, Tiêu Tình ngang nhiên đi lướt qua đám người vội vã xông vào biệt thự. Hệ thống theo sau cô, nó không nghi ngờ gì lời nói của cô bởi nó cũng nhìn ra đám người này không hợp với nó.

Trong lòng Tiêu Tình thầm cười lạnh, không biết mấy người kia khi biết cô chết sẽ mang vẻ mặt thế nào đây. Dù sao cũng đã tốn nhiều năm đuổi theo cô như vậy, nhân lực, vật lực tốn kém không ít lại không lấy được đồ, chắc tức chết đi!

Đáng tiếc hiện tại cô còn phải đi tìm tên khốn nạn kia để đảm bảo xác mình an toàn, nếu không cô thật muốn bám theo đám người này xem mấy bộ mặt thú vị kia.

Tiêu Tình ung dung bước ra cổng chính, rất nhanh bóng dáng của cô cùng hệ thống đã biến mất trong rừng rậm.

Trong biệt thự, đám người kia lục soát khắp nơi làm căn biệt thự hỗn độn. Tên đầu trọc dẫn đầu, mắt có một vết sẹo kéo dài bực bội nhìn máu tươi trên sàn nhà.

Chó chết! Máy trắc nghiệm lại cho ra kết quả máu là của con đàn bà kia!

Máu nhiều thế này nó còn có thể sống được sao!

Nếu nó mà chết vậy thì mạng mình cũng giữ không nổi.

Tên đầu trọc nghĩ tới ông chủ ra lệnh, chỉ cảm thấy muốn điên mất thôi.

Cái con đàn bà này làm sao lại chết chứ!

Hắn ta nhớ lại tiếng súng lúc trước thầm mắng bản thân phản ứng quá chậm.

Một tên đàn em nhìn thấy máu tươi khắp phòng cũng có cùng một suy nghĩ giống lão đại đầu trọc, hắn ta run run lên tiếng.

“Đại... đại ca, chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?”

Tên đầu trọc bực bội vô cùng. Mày hỏi tao tao biết hỏi ai!

Nghĩ như vậy nhưng hắn ta sẽ không nói ra để làm hỏng hình tượng của mình. Hắn sắc mặt đen sì, trầm giọng ra lệnh.

“Tìm! Tìm cho tao! Sống phải thấy người! Chết phải thấy xác!”

...

Trong rừng cách biệt thự không xa, Tiêu Tình chuẩn xác tìm đến nơi tên kia đã nhảy xuống.

Bước chân hắn rất nhẹ, không để lại dấu vết gì trên đất, nếu không phải cô nhận ra được dao động năng lượng còn vươn lại thì đúng thật là để lỡ tên khốn kiếp này.

Tiêu Tình đứng dậy, bước vội theo hướng đi tên kia để lại.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn chân ngắn không chạy lại cô. Nãy giờ nó cũng chịu trận đủ rồi, không muốn lập lại bi kịch nữa nên trước khi kí chủ cách xa nó đã lao tới bám lấy chân Tiêu Tình. Đáng thương gọi cô.

“Kí chủ ô ô!”

Tiêu Tình chỉ cảm thấy trên chân có thêm cái vật gì mềm mềm, nằng nặng, không cần cúi đầu cũng biết là cái sinh vật không biết tên tên là hệ thống. Cô đang thấy phiền muốn chết nên gắt giọng nói.

“Mày lại muốn gì nữa?”

Cô đang muốn nhanh chóng tìm thấy cái tên khốn kiếp kia, con hàng này có thể đừng cản đường cô được không.

Hệ thống hai mắt hạt tiêu lóng lánh ánh nước đáng thương nhìn kí chủ lạnh lùng này của nó, khóc lóc.

“Kí chủ chạy nhanh quá tui chạy theo hổng kịp ô ô. Kí chủ cõng tui được không ô ô... i mà... i mà... hức hức... Tui chạy hổng kịp a a!”

Tiêu Tình xoa tai mình, cô đang nghe cái gì ấy nhỉ?

Con hàng này cư nhiên bảo cô cõng nó, nó cư nhiên muốn cô cõng nó! Cô không nhịn được mỉa mai.

“Mày là cái gì của tao mà tao phải cõng mày? Mày không đuổi kịp tao thì ở lại đi, tao có bắt mày chạy theo tao đâu! Không kịp thì ở lại! Đừng cản đường tao!”

Đứng đây nói chuyện với nó nãy giờ đã chậm trễ không ít thời gian, cô rõ ràng với tốc độ của tên kia thì khoảng cách giữa cô và hắn đã xa hơn những gì mà cô có thể suy đoán. Tất cả là tại con hàng này!

Hệ thống thấy kí chủ tuyệt tình như vậy đau lòng không nói hết, nó chỉ biết ra sức làm nũng cầu xin kí chủ rủ lòng thương.

“Kí chủ ô ô, người ta không muốn ở lại, người ta muốn đi chung cùng kí chủ ô ô! Hệ thống là hệ thống của kí chủ hức hức! Là bảo bối, tâm can của kí chủ hu hu!”

Tiêu Tình suýt nữa chửi tục. Con hàng này! Tới giờ mà mày vẫn còn buồn nôn được hả!

Cái gì mà tâm can? Cái gì mà bảo bối? Nổi da gà hết rồi nè! Mày có nước là cục nợ của tao thì có!

Ma âm của hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn lại công kích, Tiêu Tình cảm thấy đầu mình muốn bị nó tra tấn phát điên.

Cô trong lòng niệm chú.

Cô, Tiêu Tình phải bình tĩnh lại, cô nhất định phải bình tĩnh lại, cô là một người ôn văn nho nhã, tinh tế thấu hiểu lòng người, tích cách “thùy mị”,... coi như bản thân nể tình con hàng không biết sống chết này nãy giờ theo cô làm bạn, cô nên rộng lượng với nó.

Tiêu Tình nở nụ cười mà không thấy chút ý cười nào, thấp giọng lên tiếng.

“Được rồi, được rồi bạn nhỏ. Hệ thống bạn hiền trung thành của tao! Tao hứa là không có bỏ rơi mày được chưa!”

Hệ thống lúc này mới hơi nin nín, làm biến mất ma âm tra tấn Tiêu Tình nãy giờ, hai mắt đẫm lệ ngọc của nó nhìn cô.

Tiêu Tình đỡ trán, cô đúng là chết cũng không được yên thân.

Tiêu Tình biểu tình hòa hoãn nói với nó.

“Giờ tao phải đuổi theo tên kia cho nên tao không có thời gian. Trước mắt mày buông chân tao ra, ở lại đây chờ tao, sau khi tao giải quyết xong tên kia thì tao trở về tìm mày được chưa! Tao đảm bảo sẽ tìm mày!”

Hệ thống không tin, lại ôm chân Tiêu Tình khóc rống lên.

“Ô ô không được oa oa, hệ thống phải đi theo kí chủ oa oa!”

Nó không tin kí chủ quay lại đâu! Kí chủ nhất định đang lừa gạt nó để bỏ rơi nó oa oa!

Tiêu Tình bậm môi, cảm thấy bản thân sắp buồn bực muốn chết. Cô cảm thấy mình giống như một người mẹ phải đối phó với một đứa con bám người! Phi phi! Bậy bạ, cô lấy đâu ra giống mà có con với làm mẹ chứ! Tiêu Tình điên đầu!

Cô chỉ biết khẳng định lời hứa của mình với cục bông trắng đen này.

“Tao nhất định sẽ tìm mày mà, sao mày còn không chịu nữa! Nếu đem mày theo tao sẽ phải chậm trễ thêm không ít thời gian! Mày có hiểu nổi lòng tao không? Nhìn tao đi! Giờ tao là ma, bao nhiêu kĩ băng băng rào vượt tường lúc sống tao đều không dùng được nữa, tao đã phải vác cái thân tao cuốc bộ từ từ đuổi theo người ta rồi, giờ mày còn bắt tao cõng mày thì biết đến khi nào tao mới đuổi kịp thằng kia chứ!”

Hệ thống nghe cô giải thích, nghe ra chân thành trong lời kí chủ, nỗi sợ bị bỏ rơi cũng nguôi ngoai đi không ít. Nói dụi mặt, chùi chùi nước mắt vào chân kí chủ rồi mềm mềm nói ra nghi hoặc của mình.

“Nhưng kí chủ có thể bay mà, đâu cần phải cuốc bộ đâu, kí chủ hoàn toàn có thể mang theo tui mà không sợ chậm mà...”

Tiêu Tình chỉ cho rằng nó không hiểu lời cô, cứ khăng khăng muốn đi theo. Cô đang do dự không biết có nên dùng vũ lực cưỡng chế với nó không đột nhiên trong đầu sáng lên, bắt được một ý trong lời nó.

“Khoan đã, mày vừa nói cái gì? Tao bay? Tao làm sao mà bay được chứ?”

Cô khinh bỉ nhìn nó. Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn hiếm khi dũng cảm trừng mắt lại cô nói.

“Kí chủ là ma đương nhiên bay được rồi, không những biết bay còn có thể xuyên tường nữa!”

Tiêu Tình nghe thấy cái gì đó trong tim tan nát.

Cô hồi tưởng lại bộ phim cổ về ma kia, phần lớn bộ phim đã bị thất lạc, hồi phục cũng không hoàn chỉnh... nhưng mà hình như, hình như giống giống với những gì con hàng này nói thì phải.

Tiêu Tình ngồi xuống trầm tư.

Thế lúc nãy nếu cô sớm xuyên tường, bay đi đuổi theo tên kia thì làm sao lại để mất dấu hắn được!

Tiêu Tình: “...”

Cô vậy mà chạy một vòng thật xa, cuốc bộ đi tìm...

Hệ thống nhìn sắc mặt kí chủ thay đổi liên hồi hiếm khi trí tuệ online, nhận ra mình đã get trúng điểm quan trọng.

“Kí chủ không biết à?”

Tiêu Tình không nhìn nó.

Hệ thống khinh bỉ nhìn cô.
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 5: Tìm thấy rồi

Tiêu Tình sau bị hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn cưỡng ép phổ cập kiến thức làm một con ma đúng chuẩn trong lòng cảm thấy xấu hổ, cảm thấy thế giới quan hoàn toàn thay đổi.

Quả nhiên tri thức là sức mạnh, bởi vì không biết mà cô đã bỏ qua một cơ hội vàng đuổi kịp tên kia, giờ còn phải ăn quả đắng cho con hàng hệ thống có cơ hội lên mặt!

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Tiêu Tình một chút cũng không để lộ tâm tình ra ngoài, chỉ đơ mặt đối phó với hệ thống.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn là một sinh vật rất biết tranh thủ, Tiêu Tình nghĩ. Bởi vì nó đã giúp đỡ cô cho nên cô không thể từ chối yêu cầu của nó, phải mang theo nó lên đường.

Tiêu Tình cắp hệ thống bên hông, dưới chân giẫm một cái, thân hình nhẹ như không phóng vút lên không trung.

Trong mắt cô chợt lóe qua kinh ngạc nhàn nhạt rồi biến mất. Trạng thái một bước lên không này giống như cao thủ gen SS từng biểu diễn, không, còn hơn cả thế.

Cô chỉ nghe thấy âm thanh nhưng không cảm nhận được gió lạnh. Tiêu Tình một tay cắp hệ thống lơ lửng trên không nhìn xuống rừng rậm mênh mông dưới chân tìm kiếm.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn bị kí chủ gắp lên, nó muốn kháng nghị rằng tư thế này không thoải mái lắm, hai chân không có lực đỡ của nó quơ quơ trong không trung. Hệ thống vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt nghiêm túc của kí chủ, lời đến bên miệng lại nghẹn lại.

Nó vẫn là im lặng làm một đồ trang trí thôi. Khó khăn lắm mới được kí chủ cho một vị trí trên chuyến hành trình ma này, địa vị nó không ổn định lắm, nếu giờ mà lại thêm yêu cầu chắc chắn kí chủ sẽ xử lí nó sạch sẽ.

Tiêu Tình không biết tâm tư con hàng hệ thống xoay chuyển. Cô dựa vào dao động năng lượng nhàn nhạt của tên kia mà bay vút đi theo một phương hướng.

Người kia quá lợi hại, không để lại nhiều dấu vết làm cô suýt nhiều lần bị hắn đánh lạc hướng. Nếu không phải truy kích là kỹ năng tốt nhất mà cô học được có lẽ cô không thể theo được lâu như thế.

Nhưng hiển nhiên núi cao còn có núi cao hơn, Tiêu Tình sau khi hao tổn hết một buổi chiều vẫn là bị đối phương bẫy một trận, lạc đường.

Tiêu Tình đáp xuống một cái cây cao tập trung cảm nhận dao động năng lượng còn sót lại trong không khí, mày nhíu lại.

“Chậc! Đứt rồi!”

Dao động bị cắt đứt ở đây, cô buồn bực ngồi trên cành cây lớn nhìn ánh chiều tà.

Hệ thống được kí chủ nhà nó thả ra, đi tới một chổ không xa lắc lắc cái eo đau của nó làm tầng lông run run. Nó vừa tập thể dục sau một ngày bị kí chủ hành hạ vừa hỏi Tiêu Tình.

“Kí chủ không đuổi theo trong đêm luôn ạ? Trong sách ghi ban đêm ma quỷ lộng hành dữ lắm!”

Tiêu Tình dùng ánh mắt “mày không hiểu” nhìn nó, cô khoanh chân trên cành cây. Trong bóng đêm, cô gái mặc chiếc đầm đỏ, da trắng như tuyết, cả người toát ra hơi thở cao quý, nếu coi nhẹ cái lỗ thủng trên đầu cô thì quả thật là quốc sắc thiên hương.

Tiêu Tình nhàn nhạt đáp.

“Không vội, dao động năng lượng tính theo thời gian thì hiện tại đã tan biến trở lại tự nhiên. Đợi ngày mai chuột lại xuất hiện rồi tìm cũng không muộn.”

Cô không muốn nói trắng ra là tiếp theo cô không biết đi chổ nào.

Hệ thống rất biết điều, không hỏi cô thêm gì nữa, sau khi làm cơ thể thoải mái xong thì nó tìm một chỗ trên cây nằm xuống ngủ.

Tiêu Tình nhìn cục bông trắng đen kia ngủ có một suy đoán, có lẽ nó là cỗ máy dùng giấc ngủ tiết kiệm năng lượng.

Trong đôi mắt của cô tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Nếu được thật muốn dở nó ra xem thử xem bên con sinh vật kì quái này có cái gì. Nhưng suy nghĩ này cũng không dừng lại trong đầu Tiêu Tình lâu lắm, cô còn nhớ sinh vật này đã giúp mình, nó là ân nhân của cô. Mổ xẻ ân nhân gì đó hoàn toàn không nhân đạo, cô chỉ nên sớm tìm được thân thể của mình, an giấc ngàn thu là tốt rồi.

...

Ở một nơi khác, người đàn ông được Tiêu Tình nhớ thương lúc trời chập tối cũng đã về được tới hang ổ của hắn.

Hắn thả cái xác xuống đất, mở tủ lấy ra một hộp thuốc dụng cụ. Hắn mắt cũng không chớp chuẩn xác lấy ra một con nhộng quay trở lại bên cạnh xác của Tiêu Tình.

Hắn ta nhìn chằm chằm cái xác vốn đã xấu lại theo một chuyến chạy trốn của hắn bị lá cây trong rừng chọc phá càng xấu hơn trong lòng nói không lên tư vị gì.

Do dự trong chốc lát hắn vẫn quyết định giữ nguyên như vậy.

Hẳn là người chết sẽ không trách hắn đâu.

Hắn nhấn cái nút nhỏ trên con nhộng trong tay sau đó quăng nó ra gần đó. Con nhộng biến lớn nhả ra một cái hộp hình chữ nhật.

Người đàn ông không có quan tài, tìm được một cái hộp tương tự đặt cái xác vào trong đó.

Làm xong mặt trời cũng hoàn toàn lặn xuống, vết thương cũ tái phát làm ngực hắn đau nhói, khụy gối bên cạnh quan tài.

Mồ hôi đổ trên gương mặt bình thường chỉ có đôi mắt không phù hợp.

Hắn lấy trong không gian ra thuốc uống xuống. Cơn đau thoáng dịu bớt đi nhưng vẫn rất đau.

Hắn chống tay lên thành quan tài của Tiêu Tình đứng dậy, đóng nắp hộp lại, nhỏ giọng nói một câu.

“Xin lỗi, ngày mai tôi sẽ chôn cô xuống.”

Hắn nói xong bờ môi cũng đã trắng bệch, lảo đảo chống đỡ thân mình đi được một đoạn rồi ngã xuống giường mềm, bất tỉnh.

...

Đêm khuya trong rừng rậm cũng không yên tĩnh. Thỉnh thoảng đâu đó lại vang lên tiếng gầm gào của hung thú cùng tiếng chim bay tán loạn.

Tiêu Tình ngồi trên cây, mắt phóng ra xa hoàn toàn không có dấu hiệu buồn ngủ. Cũng phải, cô là người đã chết rồi thì làm sao lại buồn ngủ được.

Tiêu Tình giữ nguyên tư thế thức trắng một đêm. Đợi đến khi mặt trời mọc, mắt cô mới chuyển động.

Tìm thấy rồi!
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 6: Bám theo

Tiêu Tình hai mắt sáng rực, đứng dậy nhìn về một chỗ trong biển xanh của rừng rậm. Cô quay đầu túm lấy con hàng hệ thống còn đang mơ ngủ, một chân giẫm xuống lại bay vút lên không.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn bị gió táp làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng dụi mắt, mềm mềm nói.

“Kí chủ?”

Đợi nó tỉnh lại, thấy mình lại lơ lửng trên không trong lòng sợ hãi đạp đạp chân trong không khí. Tiêu Tình bị nó giẫy dụa làm cho bực bội, không nhịn được nhắc nhở.

“Yên tĩnh lại!”

Hệ thống trấn định lại tâm tình nằm im không nhúc nhích như gấu bông. Nó run run hỏi.

“Kí chủ, mới sáng sớm tại sao đã bay bay thế?”

Nó muốn nói, kí chủ mới sáng sớm đã chơi lớn thế không sợ nó vỡ mật chết à!

Tiêu Tình không biết trong lòng nó đang gào thét, cô đang rất vui vẻ cười đáp.

“À! Tao cuối cùng cũng tìm thấy chổ ở tên kia rồi, đúng là trời không phụ lòng người. Mày bám chắc vào, tao tăng tốc lên đây!”

Hệ thống Gấu trúc mập ba ngàn tấn còn chưa hồi phục tinh thần từ lời nói của kí chủ đã cảm thấy trời đất đảo lộn. Nó chưa kịp hét lên thì Tiêu Tình đã rơi tự do với tốc độ tên lửa sau đó lại vọt vào rừng rậm. Nó muốn hét lên thật to, phóng hết sợ hãi ra ngoài nhưng mà nó không thể.

“Vụt!”

Tiêu Tình đáp xuống một cái cây cao, đứng thẳng dậy nhìn cảnh tượng phía dưới, môi cong lên cười lạnh. Hệ thống thoát khỏi gọng kìm của kí chủ, rơi xuống bên cạnh hóa đá, miệng mở to mà không khép lại được.

Tiêu Tình khoanh tay nhìn một người một thú giao đấu phía dưới trong mắt là sát ý.

“Thằng khốn kia, bắt bài rồi nhá~!”

Bên dưới, người đàn ông với gương mặt bình thường Tiêu Tình tâm niệm đang vờn tới vờn lui với một con cọp đầu rắn. Con cọp đầu rắn kia là một con yêu thú cấp bốn, nó không những có sức lực lớn mà còn có độc ăn mòn, tứ chi linh hoạt, nhưng rõ ràng dù nó là một con cọp đầu rắn trưởng thành rất lợi hại đi nữa thì nó cũng không đấu lại người đàn ông kia.

Hắn rút thanh kiếm laze trên lưng xuống bước chân không tiến động chớp mắt áp sát con cọp đầu rắn kia chuẩn xác đâm vào vị trí giữ đầu và thân nó. Con cọp đầu rắn kia rống lên vì đau đớn, mấy con rắn trên đầu vặn vẹo phun nọc đọc về phía người đàn ông kia nhưng đều bị hắn ung dung tránh thoát.

Hắn nhảy lùi về phía sau, đầu ngón tay tụ tập năng lượng tạo thành roi xanh quất về phía cái đầu rắn cắt đứt mấy con rắn trên đầu cọp đầu xuống. Tiêu Tình ở trên cây nhìn hắn thuần thục gặt xuống một đầu cọp đầu rắn âm thầm so sánh thân thủ của hắn với mình có chút không cam lòng cắn môi.

Người đàn ông kia giết chết cọp đầu xà, dùng kiếm laze chặt đầu nó xuống. Hắn như cảm nhận được gì, chuẩn xác quay đầu nhìn tới vị trí của Tiêu Tình trên cây, chỗ đó trống không nhưng hắn khẳng định có thứ gì đó ở đó.

Tiêu Tình thấy hắn nhìn tới chỗ mình nhưng cô biết hắn nhìn không thấy cô, cô quay đầu nhìn hệ thống vẫn chưa hồi phục từ hóa đá bên chân, trên gương mặt xinh đẹp là nụ cười thiên chân nhưng lại khiến người đối diện chỉ cảm thấy tà ác.

“Hệ thống cưng!”

Hệ thống Gấu trúc mạp vô địch ba ngàn tấn được kí chủ gọi mà cảm thấy lạnh cả sống lưng, lông run run. Nó ngẩng đầu đối diện với đôi mắt đầy toan tính của kí chủ nhớ lại tình huống lúc trước, vội xua xua tay với Tiêu Tình.

“Kí... kí chủ đầu tên kia cứng như đá vậy! Tui không muốn chơi nữa đâu ô!”

Tiêu Tình thấy nó từ chối rất không vui nhưng cô biết nó là cầu nối duy nhất để cô có thể liên hệ với thế giới người sống. Lần này thật ra cô cũng không tính làm ra hành động kích động gì giống như lần trước, dù sau nếu đối phương lại chạy vậy thì cô sẽ gặp phiền phức.

“Mày đừng lo, còn chưa thấy cái xác của tao thì giờ tao cần làm gì đối phương chứ. Tao làm sao lại là một người suốt ngày chỉ nghĩ tới bạo lực được! Mày nói đúng không?”

Hệ thống rất muốn thành thật nói kí chủ nó là một người rất bạo lực nhưng mà nhìn tới nụ cười đáng sợ của kí chủ, nó rất không có cốt khí giả ngu.

“Kí chủ nói đúng ha ha! Kí chủ là người dịu dàng nhất hệ thống tui từng gặp ha ha ha!”

Tiêu Tình nở nụ cười rạng rỡ, hệ thống thở phào. Người đàn ông kia cảm nhận hơi thở kì lạ kia lại biến mất mày hơi nhíu lại. Hắn đem thân mình còn lại của cọp đầu rắn bỏ vào không gian giới hạn rồi quay trở về.

Trên đường đi hắn lại lập bẫy khắp nơi, Tiêu Tình làm ma thì ung dung bay trên đầu hắn. Hệ thống thấp thỏm lo lắng kí chủ bất cứ lúc nào cũng có thể biến mình thành đạn mà bắn đi.

Một lúc sau, hắn cũng về tới hang ổ của mình. Tiêu Tình nhìn vách núi ngụy trang, xem cái tên kia nhập mật mã, cảm thán theo sau hắn vào trong hang động. Bên trong hoàn cảnh khác hoàn toàn bên ngoài, là một căn phòng lớn chia làm bốn phần, lắp đặt các thiết bị tối tân nhất mà kẻ có tiền chưa chắc có được, trái ngược hoàn toàn với hình tượng mạo hiểm giả nghèo của tên đàn ông kia.

Hắn hoàn toàn không phát hiện ra bản thân bị một ma cùng một sinh vật vô hình theo dõi, hắn đưa tay tháo đai lưng xuống, treo kiếm lên giá, đi vào phòng tắm rửa mặt. Hệ thống bị cắp bên hông kí chủ, hai chân đạp đạp không khí, mắt sáng lấp lánh nhìn xung quanh.

“Kí chủ, vị này thật ngon nha!”

Tiêu Tình nhìn con hàng hệ thống chảy nước miếng với các thiết bị còn đang lắp ráp dở trên bàn cảm thấy nó thật xấu xí, cô không nhận mình quen cái mặt hàng này.

Tiêu Tình không hứng thú với tên đàn ông kia cùng đồ của hắn, cô vội nhìn xung quanh tìm kiếm xác của mình. Liên minh có lệnh cấm về cơ thể người nên tất cả các thiết bị đều không chấp nhận vật như xác người vào không gian, vậy nên hắn chắc chắn chỉ có thể để xác cô bên ngoài.

Tiêu Tình trầm mặc đi tới đi lui tìm kiếm. Vì có khả năng xuyên tường nên cô chui đầu vào mấy cái hộp có khả năng chứa xác mình tìm kiếm. Kiếm rồi lại kiếm, đã hơn một giờ rồi mà cô vẫn không thấy cái xác mình đâu. Tiêu Tình rất bực bội.

Lúc này người đàn ông kia đã tắm xong, trên người mặc một chiếc quần dài, đầu phủ khăn vừa lau tóc vừa đi ra ngoài. Hắn đi xuyên qua người Tiêu Tình, cô cảm thấy bị xuyên người không dễ chịu chút nào, cộng thêm mối hận nãy giờ tìm không thấy xác mình đâu, cô tức giận đấm hắn nhưng hiển nhiên không ăn thua.

Hệ thống lạch bạch chạy tới bên bàn lắp rắp thiết bị lỡ dỡ, nó hai mắt sáng rực, nhón nhón cái thân một cục của mình để thấy cho rõ. Bàn cao hơn thân nó nhiều nên nó đành nhảy lên, gian nan lắc lắc cái thân mập của mình nhô lên được cái đầu nhỏ.

Tiêu Tình mãi không thấy xác của bản thân trong lòng bất an, sợ là cô đã bị phanh xác thành mẫu vụt rồi đi. Tiêu Tình tiêu cực nghĩ tới nhiều cảnh tượng máu me mà tên kia làm với xác mình. Lúc này cô thấy người đang ông kia tay cầm một bó hoa dại trắng nhỏ đi ra ngoài.

Tiêu Tình biết muốn biết chuyện gì xảy ra với xác của mình nên cô túm hệ thống theo sau hắn. Tiêu Tình trong đầu suy nghĩ luân chuyển nghĩ tìm mọi cách để tra hỏi tên trước mặt này xác cô ở đâu nhưng một đường dài theo sau hắn vẫn không nghĩ ra.

Hiện tại cô là ma, muốn chạm vào vật thể thật đều phải thông qua con hàng hệ thống này. Hắn ta không cảm nhận được sự tồn tại của cô và hệ thống vậy thì cô có thể lợi dụng hắn lơ là cùng hệ thống tập kích, khống chế hắn sau đó tra hỏi. Tiêu Tình cảm thấy việc này rất khả thi, chẳng qua với sức cùn của hệ thống mà cô muốn một kích tất sát vậy thì phải chuẩn bị kĩ càng.

Tiêu Tình nói rõ kế hoạch của mình với hệ thống, hệ thống khó tin nhìn kí chủ của mình. Vậy mà cũng được à!

Người đàn ông kia đi ra vùng đất bằng phẳng trước cửa hang không xa. Trong lúc một ma cùng một hệ thống ráo riết lập kế hoạch hãm hại hắn thì hắn đã đi tới từng cái cây con mọc ở khoảng sân trống đó, đặt ở mỗi chổ một cây hoa.

Một ma cùng một hệ thống thấy hành động kì hoặc của người đàn ông kia ngừng lại nhìn hắn. Tiêu Tình cảm thấy hành động của hắn khá quen thuộc, hình như đã thấy ở đâu đó.

Hắn đặt hết ở chổ cây con rồi đi tới một chổ đất còn chưa mọc cây, chỉ đặt một tảng đá, hắn ngồi xuống để hết số hoa còn lại trên tay xuống đó.

“Vì cô là thành viên mới nên cho cô hoa nhiều một chút, xin hãy yên nghỉ.”

Tiêu Tình đứng bên cạnh hắn, mắt rũ xuống cúi đầu nhìn bông hoa dại. Hệ thống cảm nhận được kí chủ khác thường, níu vấy cô giật giật.

Tiêu Tình đột nhiên nhảy lên rồi chui vào trong lòng đất, quả nhiên nhìn thấy cái xác thủng lỗ quen thuộc nằm trong một cái hộp. Tiêu Tình không biết nói rõ tâm tình của mình thế nào.

Cô đưa tay chạm lên gương mặt lạnh lẽo của bản thân, chợt nghĩ.

Thật buồn cười!
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 7: Bước tiếp theo

Tiêu Tình cười lạnh. Không nghĩ tới cái người cô cho là người xấu muốn hại mình lại cho xác cô một cái quan tài rồi còn chôn cô xuống đất. Sau khi cô chết đúng là gặp nhiều chuyện kì lạ.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn nhìn chầm chầm mặt đất lúc trước kí chủ đứng, một lúc sau nó thấy Tiêu Tình chui lên trở lại. Sắc mặt cô bình thường. Cô nhìn lại bó hoa dại một lần nữa rồi không nhanh không chậm nói với hệ thống.

“Được rồi, kế hoạch thay đổi, đi thôi.”

Hệ thống không hiểu gì hết nhưng vẫn làm bé ngoan lạch bạch chạy theo sau kí chủ. Đằng sau bọn họ, người đàn ông kia cũng đứng thẳng dậy nhấc chân rời đi. Ở dưới lòng đất khoảng sân trống đó yên nghĩ hơn hai mươi cái xác lớn nhỏ bất đồng, điểm duy nhất giống nhau có lẽ là nụ cười yên bình.

...

Tiêu Tình ngồi trên cái cây bên ngoài hang ổ của người đàn ông kia, hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn thì nằm trên bộ rễ nổi cảm nhận gió mát hiu hiu thổi, bóng cây mát rượi. Nó thấy kí chủ nãy giờ lơ đễnh sao ấy, nhịn không được hỏi một câu ngắt ngang mạch suy nghĩ của Tiêu Tình.

“Kí chủ, lúc trước ngài nói sau khi tìm được vị kia sẽ giải quyết được vấn đề của tui đúng không? Giờ ngài có thể tiết lộ chút ít cho tôi được không ạ?”

A! Đây chính là sự kiện trọng đại nhất đời nó, quyết định sự sống chết của nó đó!

Tiêu Tình ngồi trên cây đung đưa chân lười biếng trả lời nó.

“À, thì bảo tên kia làm kí chủ của mày là xong rồi!”

Hệ thống không thể tin được bật dậy la lên.

“Nhưng anh trai này đâu có đẹp trai đâu! Kí chủ ngài đừng nói mình quên tiêu chuẩn kén kí chủ của hệ thống rồi nhé!”

Nó cần hansome man, nó cần beautiful girl ok!

Tiêu Tình ngã lưng tựa vào cây, phóng mắt nhìn tên người kia khoanh chân nhập định ở cái cây đối diện, lạnh nhạt đáp.

“Mày đừng lo, với kinh nghiệm nhìn người lâu năm của tao thì tao chắc chắn tên này chỉ mang da giả mà thôi, khung xương hắn không tồi, mặt thật đảm bảo bao đẹp. Huống hồ mày coi người ta đi, thực lực chắc chắn mạnh hơn tao, còn cho tao một cái mộ, người như vậy không phải người tốt thì ai là người tốt được đây.”

Hệ thống theo lời của Tiêu Tình nhìn tới anh trai nọ, cảm thấy kí chủ nói rất có lí nhưng mà không hiểu sao nó lại không cam lòng lắm. Nó ngồi xuống bộ rễ nổi lại, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Tiêu Tình hỏi.

“Vậy còn kí chủ thì sao?”

Tiêu tình nghe câu hỏi của nó cười cười, hai tay gối đầu thu hồi tầm mắt từ cái cây đối diện lại nhìn lên bầu trời xanh, thoải mái đáp.

“Tao đã chết rồi, đương nhiên chờ về với lòng đất chứ còn gì nữa. Mày quan tâm tao, tao rất biết ơn nhưng mà mày vẫn là nhanh chóng kí khế ước gì đó với người mới rồi đi kiếm năng lượng đi. Mày chỉ còn một tháng để làm thôi đó.”

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn nghe Tiêu Tình phân tích lí lẽ rõ ràng nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn buồn buồn. Nó thấy kí chủ rõ ràng, tiêu sái thoải mái chưa từng có nhưng không hiểu sao nó lại nghĩ bóng dáng đó thật cô độc. Nó cuối đầu tự hỏi hồi lâu, đột nhiên nắm chặt tay lông, nó muốn báo đáp Tiêu Tình đã giúp đỡ nó.

Nó chạy vào trong hang ổ của anh trai, à không, giờ là anh đẹp trai, tìm một góc an toàn chui thân mập vào trong đó. Dưới gầm giường, hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn nằm sấp. Nó búng ngón tay ngắn ngủn một cái, chớp mắt một cái bảng hệ thống điều hành trong suốt hiện ra trước mặt nó. Nó nhanh chóng chọt chọt ngón tay ngắn ú của mình lên cái bảng điều hành hệ thống kia liên tục. Thuần thục nhấp mở nhiều mục, nó tìm thấy dữ liệu về kí chủ của nó, Tiêu Tình. Nó luôn cảm thấy cái chết của kí chủ của nó không được bình thường, nó muốn điều tra xem.

Hệ thống vừa mở thông tin ra xem sắc mặt càng về sau càng biến đổi lợi hại. Thông tin cũ cùng thông tin mới từ khi người sinh ra đến năm ba mươi tuổi đều không có gì khác biệt, nhưng từ năm ba mươi tuổi trở đi thì khác hoàn toàn. Nó nhìn thời gian người phải chết chênh lệch nhau rất nhiều, tất cả những gì ghi nhận về Tiêu Tình sau năm ba mươi lăm tuổi đều biến mất.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn nghĩ tới kí chủ nhà nó lại vội càng tìm kiếm thông tin liên quan đến người nhà của Tiêu Tình, xem xong trong lòng nó hoảng loạn. Hệ thống nằm sắp dưới giường lật người lại, lo lắng nhìn ra ngoài cửa. Kí chủ của nó vẫn đang thư giãn nằm trên cây.

Tiêu Tình không biết tâm tình của hệ thống, cô đang suy nghĩ xem mình chừng nào linh hồn mình mới được an nghỉ. Ở trên cây này cô có thể nhìn thấy được khoảng sân trống của người kia, cô có thể nhìn thấy vị trí mộ của mình, cô thầm nghĩ hẳn là sẽ nhanh thôi.

An nghỉ, Tiêu Tình thầm lẩm bẩm từ này trong lòng, quả là điều tốt đẹp.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn sau một khoảng thời gian đấu tranh nội tâm quyết liệt, nó vội vàng chạy ra ngoài, đứng dưới cái cây Tiêu Tình nằm hô lên.

“Kí chủ!”

Tiêu Tình bị nó làm phiền hiếm khi không tức giận nó mà chỉ phất phất tay ra hiệu cho nó.

“Được rồi, tao biết mày rất bám tao nhưng mà mày tốt nhất vẫn là đi kí khế ước với tên kia đi!”

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn rất cảm động với hành động cao đẹp của kí chủ, trong lòng nó càng khẳng định quyết định của mình. Nó nói với Tiêu Tình.

“Kí chủ, không xong rồi, người nhà ngài sắp bị giết hết rồi!”

Tiêu Tình bật dật.

“Mày nói cái gì?”
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 8: Chưa chết hẳn

“Kí chủ, không xong rồi, người nhà ngài sắp bị giết hết rồi!”

Tiêu Tình nằm trên cây thân hình cứng lại, đột ngột bật dậy. Trên mặt cô là lạnh lùng chưa từng có. Hệ thống nhìn thấy sát khí trên người Tiêu Tình, thân mập cảm thấy sợ hãi.

“Mày nói cái gì? Nếu mày dám đùa tao, xin lỗi, ta không có thời gian giỡn với mày đâu nhá!”

Tiêu Tình gắt giọng nói. Hiển nhiên hệ thống đã chạm đến điểm mấu chốt trên người cô.

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn bị sát khí của kí chủ dọa sợ rụt người lại nhưng nó vẫn kiên định đáp lại kí chủ.

“Kí chủ! Hệ thống không lừa ngài, người nhà sắp bị người ta ám hại chết rồi!”

Nắm tay Tiêu Tình siết lại, trong mắt có máu, cô ghét nhất có ai động vào người nhà cô.

Ở cái cây đối diện, người đàn ông đang nhập định như cảm nhận được gì mở mắt ra, hai mắt nhìn chằm chằm vị trí của Tiêu Tình cùng hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn.

Tiêu Tình cười lạnh.

“Được! Vậy mày nói thử xem, gia đình tao chết kiểu nào. Nếu câu trả lời của mày không làm tao thỏa mãn... vậy thì đừng trách tao vô tình!”

Hệ thống nuốt nước bọt, kí chủ thật đáng sợ a!

Nhưng mà càng như vậy càng chứng tỏ kí chủ nhà nó rất quan tâm đến người nhà. Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn nhớ lại nội dung thông tin quỹ đạo thế giới mới mà mình dò được, trong lòng càng quyết tâm, sắp xếp lại từ ngữ nói với Tiêu Tình.

“Kí chủ, kí chủ đối tốt với tui lắm, tui không muốn kí chủ tâm nguyện không thực hiện được. Kí chủ thật ra tự sát vì không muốn liên lụy người nhà của mình có phải không! Ngài đã sắp xếp một người tên là Tiêu Lương Ngọc giúp đỡ người nhà ngài trốn thoát đúng không! Kí chủ, tên đó, chính tên Tiêu Lương Ngọc đó đã bán đứng người nhà ngài, hắn ta nói nơi bọn họ ẩn náu cho đám người truy sát ngài, bọn họ sắp cử sát thủ đến giết hại gia đình ngài đó! Hệ thống tuyệt đối không nói dối, mặc dù hiện tại tui không nói nguyên do tui biết được cho kí chủ nhưng tui tuyệt đối sẽ không nói dối! Kí chủ! Ngày mai bọn sát thủ kia sẽ đi đến được chỗ của người nhà ngài a!”

Đáy mắt Tiêu Tình trống rỗng. Trong lòng cô rất không muốn tin nhưng thực tế lí trí lại nói cho cô biết hệ thống không nói dối bởi vì những gì hệ thống nói lại trùng khớp với những sự việc cô an bài trước khi chết, chuyện này chỉ có vài người biết được, hơn nữa toàn bộ đều là thân tín của cô, cô không thể lừa mình dối người được.

Tiêu Tình âm thầm cắn môi, đầu óc trong phút chốc hỗn độn. Không gian nặng nề khiến người khó thở.

Tiêu Tình mặt lạnh đi, bật dậy, nhảy từ trên cây xuống. Hệ thống không đoán được kí chủ đang như thế nào. Lúc Tiêu Tình lần nữa mở mắt ra, trong mắt chỉ còn lại lạnh nhạt.

Cô đã từng không dưới một lần đoán hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn là cái gì, nó đến từ đầu, do ai tạo ra, nó tồn tại vì mục đích gì... Cô không đoán được nhưng cô chắc chắn hệ thống không phải nền văn minh hiện tại ở thế giới này có thể chế tạo ra. Cô nhớ lại ngày đầu tiên gặp hệ thống, trong lòng nghi ngờ càng nặng.

Hệ thống Gấu trúc mập ba ngàn tấn không rõ kí chủ rốt cuộc có tin mình hay không, nó nói ra những gì mình đã nghĩ lúc trước cho Tiêu Tình lựa chọn.

“Kí chủ, nếu kí chủ không tin, hệ thống có thể giúp kí chủ nhìn một lần, mặc dù nó sẽ tiêu tốn một chút năng lượng của hệ thống nhưng hệ thống cam lòng vì kí chủ.”

Hệ thống nói xong không chờ Tiêu Tình ngăn cản nó làm bậy thì trước mặt hai người đã xuất hiện một màn hình lớn. Tiêu Tình nhìn thấy rõ nơi cô chuẩn bị cho người nhà mình an toàn rút lui bị lửa bao phủ, cả căn cứ đều bị đập nát, gương mặt quen thuộc của Tiêu Lương Ngọc xuất hiện, hắn ta quỳ gối xin theo tên đeo mặt nạ vượn người. Tiêu Tình mắt dần đỏ lên nhìn xác người quen thuộc rải rác.

“Đủ rồi...”

Cô nhắm mắt lại, kìm nén hết tất cả tình tự vừa dâng lên trong lòng xuống nhỏ giọng nói một câu. Hệ thống vội tắt máy, cơ thể nó không dễ chịu chút nào. Năng lượng nó vốn không có nhiều, lần này lại tiêu hao thêm một ít.

Tiêu Tình đứng đó, cả người như tượng, cô điều chỉnh lại suy nghĩ của bản thân một lúc rồi chân thành nói với hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn.

“Cảm ơn mày.”

Nếu không có nó cô sẽ không biết được bản thân vất vả trù tính cuối cùng đều là công dã tràng, người nhà của cô chết không nhắm mắt mà cô không hay, bọn họ sau khi chết nhất định sẽ không oán trách cô nhưng Tiêu Tình cảm thấy trái tim đau nhói. Cô hiện tại hận không thể giết chết đám người kia nhưng cô có thể làm được gì, cô đã chết rồi, cô chỉ là một con ma ngay cả một con dao cũng cầm không nổi thì làm sao báo thù, thì làm sao cứu người nhà cô đây!

Một ngày! Cô chỉ có một ngày!

Tiêu Tình tin tưởng hệ thống, cũng rất biết ơn nó, năng lượng chính là mạng của nó, năng lượng ít đi một phần nghĩa là thời gian nó sống ít đi một phần.

“Ân tình này của mày, Tiêu Tình tao sẽ không bao giờ quên.”

Hệ thống thấy kí chủ nghiêm túc, trịnh trọng cảm ơn mình hơi ngượng ngùng gãi đầu. Nó biết nỗi lo lắng của Tiêu Tình, nó đứng thẳng trước mặt cô, mặt nghiêm túc nói.

“Kí chủ, hệ thống đã suy nghĩ kĩ rồi! Hệ thống tui vẫn muốn kí khế ước với kí chủ!”

Tiêu Tình ngẩn người ra nhìn nó, cô biết nó nói thật. Tiêu Tình cảm thấy buồn cười. Một sinh vật cô chỉ gặp được mấy ngày lại muốn sống chết cùng cô, kẻ cô tín nhiệm dùng mạng bồi dưỡng lại ở sau lưng đâm cô một đao, đúng là đáng buồn cười mà!

“Được không? Không phải mày chỉ trợ giúp người sống thôi à?”

Không thể phủ định rằng khi nghe hệ thống mở lời Tiêu Tình đã động tâm, nó là sinh vật siêu phàm trí tuệ thế giới của cô, cô tin tưởng năng lực của nó lợi hại hơn xa những gì cô có thể tưởng tượng nhiều, nếu có nó trợ giúp một con ma như cô có thể vẫn còn cơ hội. Cô cũng không cam lòng kết thúc cuộc đời mình như vậy.

Hệ thống vỗ ngực mình tràn đầy tự tin.

“Kí chủ yên tâm, hệ thống lúc nãy đã tra lại kho dữ liệu rồi, mặc dù từ lúc baba tui tạo ra tui đến nay tui chưa từng kí kết khế ước nào với người chết nhưng mà trong mã lệnh nói là không cấm nghĩa là vẫn có thể, hơn nữa kí chủ cũng không thể xem là chết hoàn toàn, nên tui cam đoan chúng ta có thể!”

Trái tim của Tiêu Tình lắng đọng xuống, cô nghi ngờ hỏi nó.

“Mày nói tao chưa chết hẳn nghĩa là thế nào?”
 
Sửa lần cuối:

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 9: Kí kết khế ước

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn lúc này lại không giải đáp thắc mắc cho cô. Nó đưa tay lông gãi đầu lãng tránh.

“Chuyện này... hiện tại kí chủ không có quyền hạn để biết, hệ thống không thể tiết lộ được. Nhưng kí chủ sẽ kí khế ước với tôi đúng không?”

Nó thấp thỏm nhìn Tiêu Tình, cô bị bộ dạng của nó làm cho buồn cười.

“Mày thấy đấy, tao cũng không có lựa chọn nào khác, huống hồ tao nhận ơn mày, hiện tại nếu có cách báo đáp mày thì tao sao còn từ chối chứ...”

Tiêu Tình cũng không thất vọng mấy khi không moi thêm được thông tin nào được từ hệ thống, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên nó từ chối giải đáp thắc mắc của cô. Đối với Tiêu Tình hiện tại cô quả thật không còn lựa chọn nào khác.

Hệ thống hai mắt lấp la lấp lánh nhìn Tiêu Tình tung hô.

“Vậy chúng ta kí khế ước thôi kí chủ!”

Trước mặt cô xuất hiện một cái bảng xanh, là khế ước của cô và hệ thống, trên đó bao gồm quyền và nghĩa vụ hai bên, Tiêu Tình nhìn đến “gian hàng hệ thống” trong mắt thoáng hiện lên gợn sóng. Ra đây là cách hệ thống hoạt động. Cô thấy rất bất ngờ. Tiêu Tình một chút cũng không sợ đây là âm mưu, bởi vì cô là người trắng tay, rất liều.

Cô sau khi đọc xong khế ước một lần, xác nhận không có gì bất thường, ghi nhớ hết không xót một chữ trong bản khế ước, cô ấn ngón tay cái lên tên mình kí kết. Sau khi làm xong, bản xanh trong suốt lơ lửng bỗng hóa thành mấy cây súng đồ chơi bắn hoa giấy “bùm bùm” lên không. Một âm thanh máy móc xuất hiện.

[Xin chúc mừng bạn đã trở thành kí chủ thứ 3 của hệ thống, mã số 1312! Xin chúc mừng!]

Tiêu Tình: “...”

Hệ thống hoan hô, uốn éo cái thân của nó nhảy nhót. Nó rất sung sướng a! Cuối cùng nó cũng có kí chủ rồi a! Nó không sợ chết máy nữa á!

“Kí chủ! Kí chủ! Giờ ngài có muốn làm nhiệm vụ luôn không?”

Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn nhịn không được bắt đầu ngầm hối thúc kí chủ mới của nó làm việc. Nó đang rất cần có thêm năng lượng a!

Tiêu Tình rũ mắt tính toán lại thời gian còn lại của bản thân cũng không phản đối.

“Được, đi thôi.”

Cô cần nhanh chóng tìm được cách giải quyết tình trạng này trước khi toàn bộ người nhà cô bị giết. Trong đầu Tiêu Tình thầm tính xác xuất mình thành công, hiện tại là 0%. Cô không có thời gian. Như cảm nhận được gì, cô quay đầu, bất chợt đối diện với gương mặt gần trong gan tất của người đàn ông kia. Tiêu Tình nhìn thấy rõ trong đôi mắt kia không có mình, bình tĩnh dịch bước chân. Lướt qua hắn đi đến chỗ hệ thống.

“Đi thôi.”

Linh hồn cô dần trong suốt rồi biến mất, cả hệ thống cũng vậy. Không gian trong mắt người nọ từ đầu đến cuối đều giống như nhau, không vì sự tồn tại của Tiêu Tình cùng hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn mà náo nhiệt, cũng không vì sự biến mất của họ mà yên tĩnh đi.

Hắn đứng thẳng dậy, nhìn về phía vị trí trống rỗng mà Tiêu Tình cùng hệ thống biến mất, tựa như có linh cảm nào đó mày hắn chợt nhíu lại.

Là ảo giác sao?

...

[Thế giới 1: Dị loại]

Tiêu Tình mở mắt ra, cô bình tĩnh quan sát xung quanh. Cô đang ở trong một căn phòng với hai màu đen trắng. Cô trải thần thức ra điều tra, dao động trả trở lại cho cô những thông tin kì lạ. Không phát hiện thấy sinh vật sống, nơi này giống như một nhà giam, bên kia bước tường là thế giới tối đen, tinh thần lực đi vào giống như hòn đá ném vào trong hồ nước dao động trên mặt trong chốc lát rồi biến mất hoàn toàn. Tiêu Tình nhớ lại nội dung khế ước, trong lòng đã có kết luận tương đối, cô khẽ mở miệng.

“Hệ thống, đưa thông tin thế giới cho tôi.”

Khi vào thế giới nhiệm vụ hệ thống cũng không có ở bên cạnh Tiêu Tình. Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn nhận được yêu cầu của kí chủ nhanh chóng đáp trả lại cô. Nó đang rất gấp rút a, nếu lần này mà nó không thu được năng lượng để hoạt động vậy thì nó chỉ có thể uất hận mà trở thành một đóng sắt vụn thôi đó.

“Kí chủ, thế giới này cấp bậc khá cao, ngài nhất định phải cẩn thận đó!”

Tiêu Tình nhẹ “ừ” một tiếng xem như trả lời nó rồi cô nhắm mắt lại tiếp nhận thông tin hệ thống đưa tới. Đầu Tiêu Tình thoáng đau nhói rồi biến mất, bởi vì Tiêu Tình là một người có năng lượng tinh thần cao nên việc tiếp nhận thông tin của hệ thống không hề đau đớn như những kí chủ trước đây nó dẫn dắt. Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn quan sát cô thấy thế vô cùng yên lòng.

Tiêu Tình ngồi trên ghế sofa trong căn phòng kì lạ tiếp thu thông tin nhiệm vụ. Hệ thống của Tiêu Tình là một hệ thống vô cùng đứng đắn. Công việc của nó là liên kết với những thế giới bị bệnh rồi dẫn kí chủ đến trị bệnh cho thế giới đó, đổi lại thế giới sẽ tặng một phần năng lượng sự sống của nó cho hệ thống xem như cái giá phải trả. Hệ thống đánh giá mức độ hoàn thành và tính toán lượng công việc của kí chủ để cho điểm kí chủ giống như lương. Kí chủ có thể dùng điểm đổi lấy đồ trong cửa hàng hệ thống hoặc làm những việc khác, những điểm này cũng là năng lượng.

Bọn họ truyền tống ngẫu nhiên đến một thế giới bị bệnh cấp bậc khá cao, thế giới này đã bệnh nặng và cận kề hủy diệt, nếu không có kí chủ chữa trị vậy thì nhanh mười năm, chậm nhất cũng một trăm năm sau nó sẽ sụp đổ. Tiêu Tình xem thông tin nhiệm vụ, trên mặt không có cảm xúc gì đặc biệt.

Bệnh của thế giới này liên quan đến một hành tinh nằm trong lòng nó, cụ thể hơn là liên quan đến tộc người nằm trên hành tinh đó. Hành tinh kia tên gọi là Kaya, gồm người giống như người Trái Đất của cô một ngàn năm trước và một loại người tiến hóa bị xem là dị loại. Người tiến hóa ban đầu cũng giống người bình thường nhưng sau đó họ thức tỉnh năng lực phi thường, người Kaya lo sợ người tiến hóa nên tìm mọi cách để đàn áp. Dần dần người tiến hóa ngày càng nhiều, hành động đàn áp của người Kaya càng dã man, làn sóng đấu tranh nổi lên. Hai bên chiến tranh khốc liệt cuối cùng dẫn đến hành tinh Kaya hủy diệt.

Người trên hành tinh ráo riết chạy trốn. Các cuộc chiến tranh trên hành tinh Kaya đã làm nó ô nhiễm nghiêm trọng, hành tinh Kaya trở thành mầm bệnh lây lan qua các hành tinh lân cận của nó rồi khiến thế giới diệt vong. Tiêu Tình nhìn dự đoán của ý chí thế giới về chính cơ thể của mình, ngón tay gõ nhịp lên ghế. Ừm, nhiệm vụ của cô là chữa trị cho thế giới, đồng nghĩa với việc loại bỏ Kaya.

“Hệ thống, chức năng truyền tống ngẫu nhiên mà ba ba cậu thiết kế cho cậu đúng là rất tuyệt vời!”

Tiêu Tình vỗ tay nhưng cô không hề tỏ vẻ mình đang vui vẻ. Hệ thống Gấu trúc mập vô địch ba ngàn tấn cũng thấy mới nhiệm vụ đầu tiên mà đã bắt kí chủ ngăn cản thế giới hủy diệt thế này thì đúng là không nhân đạo nhưng nó cũng có cách nào khác đâu. Nó cũng là nạn nhân đấy chứ! Nhiệm vụ khó quá không làm được đồng nghĩa với không có năng lượng, nó sẽ là sắt vụn a!

“Kí chủ~! Ngài nhất định phải cứu tui a!”

“Biết rồi.”

Tiêu Tình xoa đầu hơi đau nhức vì tiếp nhận thông tin. Cô ngã người trên ghế nhìn vào khoảng không không ngừng suy nghĩ. Ca này khó ăn đây.
 
Top