Lượt xem của khách bị giới hạn

[Event] Débat TOURNAMENT - Tranh luận

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Event] Débat TOURNAMENT - Tranh luận
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Débat TOURNAMENT
TRANH LUẬN

YTAKqE6.png
I/ Luật chơi:
  1. Game có 3 round, mỗi round sẽ có 1 chủ đề riêng biệt được BTC ấn định cho các đội. Hai đội sẽ biện luận về chủ đề được ấn định và bảo vệ chính kiến của team mình.
  2. Thời gian của mỗi round kéo dài trong 2 ngày.
  3. Các đội phân chia công việc, các thành viên có thể thảo luận và lên dàn ý trong conver của đội (do BTC tạo). Trong tất cả 3 round, 3 thành viên đều phải ra mặt thi đấu ít nhất 1 lần. Nếu thành viên nào không góp mặt trong cả 3 round thì tiền thưởng sẽ giảm một nửa, bất kể thành viên đó thuộc đội thắng hay thua.
  4. Bài lập luận/phản biện không được phép cop nguyên trên mạng mà không cải biến.
  5. Mỗi bài lập luận/phản biện được phép cách nhau 4 tiếng. Sau 4 tiếng đội còn lại không có phản hồi gì thì coi như đội lập luận trước đó giành chiến thắng.
  6. Thời gian tranh luận từ 8 giờ đến 21 giờ. Nếu đội nào vẫn còn tiếp tục tranh luận sau thời gian chỉ định thì sẽ bị trừ điểm.
  7. Đội nào mở màn đầu tiên sẽ được cộng thêm 2 điểm.
  8. Điểm đồng đội: 5 điểm. (Tùy theo cách phối hợp ăn ý, giúp đỡ nhau giữa các thành viên trong đội để chấm)
  9. Bài lập luận/phản biện sáng tạo, có kèm ảnh/câu chuyện minh họa, trình bày rõ ràng, logic,..v.v... sẽ được cộng thêm điểm.
II/ Lưu ý:
  1. Không đào sâu vào chuyện chính trị và tuyệt đối không đả động tới tôn giáo.
  2. Khi tham gia tranh luận có thể đá xoáy đối phương để phục vụ cuộc đấu nhưng tuyệt đối không được kích động hay gây war. Đội nào gây war lập tức nhận cảnh báo của BGK và bị trừ nửa số điểm. Nếu tiếp tục gây war, lập tức xử thua.
  3. Có thể đổi đề nếu 2 đội đồng ý, tất nhiên đề sẽ khó hơn. Mỗi round chỉ được phép đổi đề tối đa 2 lần.
  4. Để BGK dễ chấm, các bạn trong team khi phản biện nhớ hashtag lên đầu mỗi bài lập luận/phản biện, ví dụ #Team1
  5. Sau cả 3 round BGK mới công bố kết quả chứ không công bố theo từng round.
  6. Nếu 2 đội hòa nhau sẽ có round phụ phân thắng bại.
III/ Tổ đội:
 
Tham gia
19/4/20
Bài viết
124
Điểm cảm xúc
330
Điểm
63
Débat TOURNAMENT
ROUND 1


ĐỀ BÀI

"Ta nên luôn trung thực hay nói dối khi cần thiết?"

Team 1: Luôn trung thực
Team 2: Nói dối khi cần thiết
Round 1 sẽ diễn ra vào 8h sáng ngày 29/5/2021 và kết thúc vào 21h tối ngày 30/5/2021.
 
Sửa lần cuối:

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
#Team2
CÁC BẠN CHO CUỘC ĐỜI NÀY CẦN 100% TRUNG THỰC?
CÁC BẠN SẼ THAY ĐỔI SUY NGHĨ SAU KHI ĐỌC XONG BÀI NÀY.

Trước hết, chúng tôi cho rằng, tùy trường hợp mà chúng ta có những cách xử lý khác nhau, ở đây chúng tôi không phủ nhận sự thành thật nhưng trong một vài trường hợp chúng ta không phải lúc nào cũng thành thật được, sự nói dối đôi khi là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.

Mặc dù nhiều người tin rằng trung thực là đức tính tốt nhất, nhưng nhóm tôi không hoàn toàn đồng ý với điều đó. Luôn trung thực là một ý kiến hay,
1622252754272.png

với here là Trái Đất.

Có những lúc bạn không thể nói sự thật. Đơn giản vì nó làm tổn thương người khác. Theo kinh nghiệm của tôi, nói sự thật mọi lúc chỉ có thể tồn tại trong mơ. Trong thực tế, không thể tránh khỏi những lời nói dối. Có nhiều yếu tố liên quan đến vấn đề này. Để chứng minh điều này, tôi nghĩ mọi người nói dối hầu hết vì họ có thể đoán được những tác động tiêu cực của việc nói sự thật trần trụi sẽ gây ra, họ có nghĩa vụ phải nói dối để duy trì mối quan hệ và họ cũng nói dối vì tình huống mà họ mắc phải hoặc bị mắc kẹt. Có những lúc, việc nói ra sự thật không chỉ không khắc phục được tình hình mà còn khiến nó trở nên tồi tệ hơn.

Tôi biết là chỉ nói thế này thì khó mà thông não các bạn được. Nhưng thế kỷ XXI rồi. việc giảng giải cũng giống như tán gái vậy. Phải lấy VÍ DỤ.

Trong y khoa các bác sĩ đôi khi có thể dùng những lời nói dối như là một liều thuốc an thần để trấn an tinh thần của bệnh nhân, đặt trường hợp bạn là bác sĩ và trước mặt có một bệnh nhân đang bị bệnh hiểm nghèo thì bạn sẽ làm gì?

Nói rằng mai anh xuống lỗ và bảo gia đình chuẩn bị hòm?

Còn tôi chọn cách nói dối tình trạng bệnh nhân của mình. Làm như vậy sẽ giữ cho tinh thần người bệnh trong trạng thái tốt nhất các bạn cũng biết tinh thần lạc quan yêu đời có thể hẫu trợ được một phần nào đó trong quá trình điều trị tâm trạng tốt cũng giúp bệnh tình chuyển biến tốt hơn sự sống của người bệnh cũng được kéo dài.

Học Sinh Học một chút nhé.

Khi chúng ta cười, sẽ tiết ra endophin, giúp tăng hoạt tính của tế bào NK (Natural Killer). Tế bào NK là một bạch huyết bào trong hệ miễn dịch tự nhiên, có khả năng phản ứng nhanh với các tế bào nhiễm virus và tế bào dị biệt bao gồm các tế bào có khả năng hình thành ung thư. Nên người ta nói nụ cười chiến thắng ung thư không phải là chém gió đâu nhé.

Lại một ví dụ khác, tình hình dịch Covid 19 đang có chiều hướng chuyển biến phức tạp hơn bao giờ hết vấn đề ta đặt ra ở đây là số ca nhiễm và số ca tử vong là rất lớn. Vì không phải đất nước nào cũng có năng lực tiêm vaccine sự sống từ xa của bác sĩ Triều Tiên nên có những đất nước đang có con số tử vong cao ngất. Nếu chúng ta công khai ra con số thật sẽ làm người dân một nước hoang mang từ đó có thể dẫn tới những vấn đề không mong muốn, gây ra rất nhiều rắc rối cho chính quyền nước đó. Biện pháp giải quyết duy nhất hiện nay là nói dối với người dân về tình trạng ca nhiễm cũng như số ca tử vong nhằm trấn an mọi người đồng thời cũng tránh được rất nhiều vấn đề không đáng có phát sinh.

Như mọi người cũng đã biết các bậc làm cha mẹ luôn có xu hướng sống tiết kiệm không dám tiêu sài thứ gì, nhiều khi con cái mua món đồ hơi đắt tiền một tí là cha mẹ lại tiếc không muốn dùng. Có nhiều người thậm chí là không dám nhận, những việc như này sự nói dối đôi khi rất cần thiết. Chúng ta có thể khai báo giá tiền khác với thực tế, ví dụ mình mua tặng mẹ một cái túi sách giá 1 triệu thì ta thể nói là hàng sale 200k thôi để ba mẹ mình yên tâm dùng.

Có rất nhiều dẫn chứng trong cuộc sống chứng minh rằng nói dối là cần thiết cho con người. Từ khi con người được tạo ra, Adam và Eva đã nói dối vì họ sợ hãi sau khi ăn trái táo cấm. Chúng ta nói dối một cách dễ dàng, dù lớn hay nhỏ, với người lạ, đồng nghiệp, bạn bè và những người thân yêu.

Sự phổ biến của việc nói dối lần đầu tiên được ghi nhận một cách có hệ thống bởi Bella DePaulo, một nhà tâm lý học xã hội tại Đại học California, Santa Barbara. Hai thập kỷ trước, DePaulo và các đồng nghiệp của cô đã yêu cầu 147 người lớn ghi lại trong một tuần mỗi trường hợp họ cố gắng đánh lừa ai đó. Các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng họ nói dối trung bình một hoặc hai lần một ngày. Điều này chứng tỏ nói dối là một phần tất yếu trong cuộc sống. Khi nói dối đã được công nhận là một đặc điểm ăn sâu vào con người, các nhà nghiên cứu khoa học xã hội và khoa học thần kinh đã tìm cách làm sáng tỏ bản chất và gốc rễ của hành vi.

Các nhà nghiên cứu cho biết rằng chúng ta có xu hướng tin vào một số lời nói dối ngay cả khi chúng bị mâu thuẫn rõ ràng bởi bằng chứng rõ ràng. Những hiểu biết này cho thấy rằng xu hướng lừa dối người khác, hoặc do bạn tin tưởng con người. Đặc biệt là do hậu quả của thời đại truyền thông xã hội. Chúng ta không nên ngạc nhiên về việc con người có khả năng lừa dối lẫn nhau. Các nhà nghiên cứu cho rằng nói dối là một hành vi xuất hiện không lâu sau khi ngôn ngữ xuất hiện. Khả năng thao túng người khác mà không sử dụng vũ lực có thể mang lại lợi thế trong cuộc cạnh tranh tài nguyên và bạn tình. Sissela Bok, một nhà đạo đức học tại Đại học Harvard, một trong những nhà tư tưởng nổi bật nhất về chủ đề này, nhận xét: “Nói dối rất dễ dàng so với các cách khác để đạt được quyền lực. Nói dối để lấy tiền hoặc của cải của ai đó dễ hơn nhiều so với việc đấm vào mồm họ hoặc cướp ngân hàng."

Có một ngày dành cho nói dối là ngày Cá tháng Tư, vào ngày này mọi người trên thế giới có thể nói khoác với nhau mà không sợ ai đó giận. Một nhóm các nhà khoa học Mỹ đã làm một thí nghiệm nghiên cứu về tần suất nói dối của 1000 người Mỹ trưởng thành. Một người nói dối trung bình 1,65 lần/ ngày. Thí nghiệm này dành cho nhiều lứa tuổi, giới tính như: trẻ bắt đầu nói dối từ khi 6 tháng tuổi, xu hướng nói dối nhiều hơn khi giao tiếp qua điện thoại,, tần suất nói dối của đàn ông gấp 2 lần phụ nữ, và câu nói dối phổ biến nhất là: “Không có gì, tôi ổn.” Phụ nữ nói dối trung bình 3 lần 1 ngày với đồng nghiệp, chồng hoặc sếp của họ. Đàn ông nói dối trung bình 6 lần 1 ngày với vợ, đồng nghiệp hoặc sếp của họ. Chỉ có 12% số người trưởng thành thừa nhận nói dối “thường xuyên” và 31% người được hỏi từng nói dối trên hồ sơ.

Nói dối còn hiện diện trong những câu chuyện. Hầu hết những câu chuyện cổ tích đều là bịa đặt, để tạo nên hàng ngàn tuổi thơ cho trẻ em. Đó là một sự nói dối được cả thế giới công nhận. Ví dụ như người nghệ sĩ Zardulu tạo nên những video và hình ảnh trên internet nói “Giống như tất cả các câu chuyện thần thoại, chuyện của tôi được viết ra để tạo ra cảm giác kỳ thú về thế giới cho con người.”

Robert Feldman, một nhà tâm lý học tại Đại học Massachusetts, gọi đó là lợi thế của kẻ nói dối. “Mọi người không mong đợi những lời nói dối, mọi người không tìm kiếm những lời nói dối,” anh nói, “và rất nhiều lúc, mọi người muốn nghe những gì họ đang nghe”. Chúng ta đưa ra rất ít phản kháng đối với những lừa dối làm hài lòng và an ủi chúng ta — đó có thể là lời khen ngợi sai sự thật hoặc lời hứa về lợi nhuận đầu tư cao không tưởng.

Trong khi nhiều người tìm kiếm sự trung thực và chân thành trong một mối quan hệ, thì thực tế ngày nay rất khó để duy trì một mối quan hệ bằng cách nói sự thật mọi lúc. Trên thực tế, khi mọi người tham gia vào một mối quan hệ mới, điều quan trọng nhất họ cần là tin tưởng lẫn nhau.

Ví dụ, hãy lấy trường hợp một người chồng lừa dối vợ mình. Nếu anh ấy nói toàn bộ sự thật với cô ấy, hậu quả duy nhất là mối quan hệ của họ sẽ bị hủy hoại.

Hầu hết chúng ta đều ít nhất một lần trong đời đưa ra những lời bào chữa khập khiễng về việc không tham dự đám cưới, đám hỏi hay đám tang. Điều đó không có nghĩa là chúng ta là những kẻ nói dối. Những tình huống chúng ta tham gia khiến chúng ta phải nói dối; tuy nhiên, tôi tin rằng điều này là bình thường.

Lời nói dối không phải lúc nào cũng luôn xấu, một lời nói dối có thể đúng trong một số trường hợp mà lời nói thật không thể nào có thể chấp nhận được.

Một người đàn ông nói dối vợ về nơi hai người sẽ đến để đưa cô ấy đến nơi đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ..

Một em nhỏ được cứu khỏi tai nạn máy bay trong tình trạng rất yếu. Cha mẹ của anh ấy đã thiệt mạng trong vụ tai nạn nhưng anh ấy không hề hay biết về điều này. Em ấy hỏi về cha mẹ của mình và bác sĩ chăm sóc nói rằng họ ổn. Bác sĩ dự định sẽ nói sự thật khi đứa trẻ khỏe hơn.

Bố của bạn bị mất trí nhớ nặng và đang ở viện dưỡng lão. Khi đến lúc bạn phải rời đi, ông trở nên cực kỳ kích động. Trong những trường hợp bạn nói rằng bạn sẽ trở lại vào ngày mai, ông tỏ ra khá ôn hòa về việc bạn sẽ rời đi. Bạn nói với ông rằng bây giờ mỗi khi bạn rời đi thì bạn sẽ quay lại vào ngày mai vì biết rằng trong một thời gian rất ngắn sau khi bạn đi về, ông sẽ quên những gì bạn nói.

Chồng của một người phụ nữ chết đuối trong một vụ tai nạn ô tô khi chiếc xe lao khỏi cầu xuống một vùng nước. Rõ ràng từ những bằng chứng vật chứng cho thấy anh ta đã cố gắng thoát ra khỏi xe một cách tuyệt vọng và chết một cách thảm khốc. Tại bệnh viện nơi thi thể của anh ta được đưa đến, người vợ của anh ta đã hỏi bác sĩ có mặt tại bệnh viện về cái chết của chồng cô ta. Anh ta trả lời: “Anh ta chết ngay lập tức do tác động của vụ va chạm. Anh ấy đã không đau khổ.”

Trong một nỗ lực nhằm thực thi các quy tắc chống phân biệt chủng tộc, “những người kiểm tra” đã được cử đi thuê nhà. Đầu tiên, một cặp vợ chồng người Mỹ gốc Phi tuyên bố đã kết hôn với hai con và thu nhập đủ trả tiền thuê nhà sẽ cố gắng thuê nhà. Nếu họ được thông báo là không có nhà, một cặp vợ chồng người da trắng có cùng gia đình và kinh tế sẽ được gửi đến. Nếu họ được cho thuê thì sẽ có bằng chứng thuyết phục về sự phân biệt chủng tộc.

Tháng 11 năm 1962, trong cuộc khủng hoảng tên lửa Cuba, Tổng thống Kennedy đã tổ chức một hội nghị. Khi được hỏi liệu ông có thảo luận về bất kỳ vấn đề nào khác ngoài tên lửa của Cuba với Liên Xô hay không, ông hoàn toàn phủ nhận. Trên thực tế, ông đã hứa them rằng Hoa Kỳ sẽ loại bỏ tên lửa khỏi Thổ Nhĩ Kỳ.

Một phụ nữ phỏng vấn xin việc trong một khoa triết học nhỏ được hỏi liệu cô ấy có ý định sinh con không. Nếu cô ấy nói (một cách lịch sự) không phải việc của họ thì cô ấy sẽ không nhận được công việc, cô ấy nói dối và nói rằng cô ấy không có ý định có gia đình.

Tôi đàm phán việc mua xe với một nhân viên kinh doanh. Anh ấy hỏi tôi mức tiền tối đa mà tôi có thể trả là bao nhiêu. Tôi nói 150.000.000 nhưng trên thực tế nó có thể là 200.000.000.

Chúng ta luôn khen ngợi con cái của mình về những nỗ lực sớm nhất của chúng để hát hoặc nhảy, vẽ hoặc làm thơ. Đối với một số trẻ, sự khuyến khích này dẫn đến việc thực hành trong tương lai, từ đó thúc đẩy sự phát triển và tạo ra những thành tích thực sự cho chúng.

Tóm lại, chúng ta nói dối, đôi khi là để bảo vệ bản thân chúng ta, mọi người xung quanh, đôi khi là chính người nhận được lời nói dối ấy.

Gì? Nói dối sẽ ảnh hưởng đến trẻ nhỏ ư?

Tất nhiên rồi.

Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ tôi uống sữa socola, mẹ tôi đã nói rằng "Sữa socola vắt ra từ con bò có màu nâu."

Tất nhiên, với một búp măng non 16 tuổi thì đó chỉ là lời nói bông đùa. Nhưng với đứa trẻ 6 tuổi thì khác.
1622252789629.png


HỒI ĐẤY TÔI NGHĨ CON BÒ NÓ NHƯ NÀY NÀY

Bạn có nhớ lần đầu bạn không làm bài tập và lên nói với cô giáo rằng bạn quên vở không? Tôi thì không. Với tôi, đó như một sự thật hiển nhiên vậy. Dần dần, nó upgrade lên thành giả chữ ký và nhờ bác xe ôm đi họp phụ huynh.

Không, tôi chưa làm điều đó bao giờ cả.

Tôi không ủng hộ việc làm sai trái đó.

THỀ LUÔN.

Nhưng với một đứa học sinh thì khác. Sợ ăn đòn, sợ bị tịch thu điện thoại, sợ không được đi chơi, sợ nhiều thứ khác. Và nỗi sợ ấy đã khiến đứa trẻ phải nói dối dù cho đó chỉ là tạm thời.

Hãy nhớ về Thomas Alva Edison.

Mẹ ông ấy đã đọc lá thư của thầy: "Con bà là một thiên tài. Chúng tôi không còn gì để dạy cậu."

Nhờ thế mà trong đầu ông đã tự kỷ ám thị rằng, ông là một thiên tài.

Đến mấy chục năm sau, ông mới tìm ra bức thư ấy và đọc lại "Con bà là thằng thiểu năng, chúng tôi không thể dạy được."

Khi ấy người mẹ có lẽ chỉ đơn giản là không muốn con mình buồn. Nhưng nhờ bà ấy, mà chúng ta có một người được gọi là Vua Phát Minh.

Nếu như người mẹ ấy đọc bức thư đó thật, biết đâu ông sẽ rơi vào trầm cảm cùng sợi dây thừng cột thòng lọng trên cây thì sao?

Rồi nhân loại sẽ chỉ còn mỗi cái nịt, khi mà Edison không phát minh ra cái gì cả.

Và đó, cũng là một trong những tác dụng của việc nói dối.

Bạn có nhớ thằng bé lớp bên cạnh muốn tán tỉnh bạn không?

Tôi thì không. Vì chẳng có thằng bé nào ở lớp bên cạnh muốn tán tỉnh tôi cả. Nhưng con bé thì nhiều.

Nhưng nếu đó là bạn thì sao?

Nếu thằng bé lớp bên cạnh muốn cua bạn nhưng bạn không thích nó?

Dù bạn đã nói rằng bạn không ưa nó đi chăng nữa nhưng nó vẫn lì?

Đó là lúc bạn sẽ lừa thằng bé là bạn đã có người yêu... Dù bạn ế.

Một nghiên cứu đã chỉ ra rằng, một người có khả năng nói dối từ một đến hai lần một ngày.

Có thể vì nhiều nguyên nhân.

Như ai đó mượn tiền nhưng bạn không muốn cho mượn nên nói rằng mình hết tiền.

Khi bạn muốn ông công an giao thông thả mình nên chém là có người thân đang nằm viện chờ gấp.

Khi bạn muốn nghỉ học nên nói dối giáo viên mình bị ốm.

Khi bạn muốn dụ con mèo lại gần nên giả vờ cho nó con cá.

Khi bạn giả gái dụ trai... À, cái này không liên quan lắm, nhưng cảm giác giả gái rồi được mấy anh đẹp trai cho kẹo nó cũng thích lắm
Theo cú pháp trên ta có, con người sẽ nói dối khi họ muốn đạt được một điều gì đó..

Thật vậy. Ngay từ thuở hồng hoang con người đã biết tự lừa dối mình về một thực thể ở trên cao được gọi là thần thánh. Đó là cách để con người thời đại ấy giải thích cho những hiện tượng nằm ngoài khả năng hiểu biết của bản thân. Đến khi khoa học phát triển, những điều nghe tưởng chừng như mê tín ấy đã ăn sâu vào tiềm thức và văn hóa của nhân loại.

Kết luận lại là,
nói dối sẽ giúp ta bảo vệ bản thân, cũng như những người xung quanh. Nói dối sẽ không phải là tội ác, nếu bạn biết chừng mực và nói dối vì mục đích tốt của mọi người.
 
Sửa lần cuối:

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,491
Điểm cảm xúc
1,411
Điểm
113
#Team 1
Có rất nhiều dẫn chứng trong cuộc sống chứng minh rằng nói dối là cần thiết cho con người. Từ khi con người được tạo ra, Adam và Eva đã nói dối vì họ sợ hãi sau khi ăn trái táo cấm. Chúng ta nói dối một cách dễ dàng, dù lớn hay nhỏ, với người lạ, đồng nghiệp, bạn bè và những người thân yêu.
Mọi người đều là lừa dối nhau hay sao?
Hãy nhớ về Thomas Alva Edison.
Mẹ ông ấy đã đọc lá thư của thầy: "Con bà là một thiên tài. Chúng tôi không còn gì để dạy cậu."
Nhờ thế mà trong đầu ông đã tự kỷ ám thị rằng, ông là một thiên tài.
Đến mấy chục năm sau, ông mới tìm ra bức thư ấy và đọc lại "Con bà là thằng thiểu năng, chúng tôi không thể dạy được."
Khi ấy người mẹ có lẽ chỉ đơn giản là không muốn con mình buồn. Nhưng nhờ bà ấy, mà chúng ta có một người được gọi là Vua Phát Minh.
Nếu như người mẹ ấy đọc bức thư đó thật, biết đâu ông sẽ rơi vào trầm cảm cùng sợi dây thừng cột thòng lọng trên cây thì sao?
Rồi nhân loại sẽ chỉ còn mỗi cái nịt, khi mà Edison không phát minh ra cái gì cả.
Cái ông thầy này nói sai, không phải người này Thiển năng mà là Thiên tài chớ bộ, người mẹ biết nên nói thật, ông thầy mới là người nói sai. Bởi thiên tài luôn nhạy cảm hơn người thường gấp trăm ngàn lần nên đối với cái nhìn trực quan bên ngoài, họ bị nhầm tưởng hoặc nói cách khác, họ không muốn người khác hơn mình.
Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ tôi uống sữa socola, mẹ tôi đã nói rằng "Sữa socola vắt ra từ con bò có màu nâu."
Tất nhiên, với một búp măng non 16 tuổi thì đó chỉ là lời nói bông đùa. Nhưng với đứa trẻ 6 tuổi thì khác.
Không nên nói dối trẻ con, trẻ con là trang giấy trắng, nếu bạn đang vẽ đường cho hưu chạy đấy, tương lai đứa trẻ đó sẽ như thế nào đây?
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
#Team2
Mọi người đều là lừa dối nhau hay sao?
tất cả dẫn chứng bên dưới chứng minh nhé.
Cái ông thầy này nói sai, không phải người này Thiển năng mà là Thiên tài chớ bộ, người mẹ biết nên nói thật, ông thầy mới là người nói sai. Bởi thiên tài luôn nhạy cảm hơn người thường gấp trăm ngàn lần nên đối với cái nhìn trực quan bên ngoài, họ bị nhầm tưởng hoặc nói cách khác, họ không muốn người khác hơn mình.
Vậy là bà chưa đọc và hiểu kĩ câu chuyện của Edison?
Một giáo viên tiểu học của Thomas Edison đã viết thư cho mẹ cậu. Sau khi đưa thư cho mẹ, Edison có hỏi bà về nội dung, bà khóc khi đọc cho con từng chữ một: “Con trai bà là một thiên tài. Trường học này quá bé và không có giáo viên đủ tốt để đào tạo nó. Xin hãy để nó tự dạy chính mình”.
Rất nhiều năm sau, khi mẹ đã qua đời và Edison đã trở thành một trong những nhà phát minh vĩ đại nhất thế kỷ, ông ngồi xem lại những vật dụng cũ trong gia đình mình. Ông tìm thấy tờ giấy ghi dòng chữ: “Con trai bà là một kẻ đần độn. Chúng tôi sẽ không để nó đến trường nữa”.
Edison đã khóc trong nhiều giờ liền, sau đó viết vào nhật ký: “Thomas Alva Edison là một đứa trẻ đần độn, nhờ người mẹ anh hùng mà trở thành thiên tài của thế kỷ”.
Edison sẽ không thể trở thành Thiên tài thực sự nếu không có lời nói dối của bà mẹ. Nếu như bà mẹ không nói dối và đọc lên lá thư của sự thật, Edison sẽ nghĩ cậu là thiên tài sao? Mọi thiên tài đều không thể được tạo thành nếu không có niềm tin và động lực, nhất là trong trường hợp này người mẹ vĩ đại của Edison đã tạo ra niềm tin đó cho bản thân cậu.
Không nên nói dối trẻ con, trẻ con là trang giấy trắng, nếu bạn đang vẽ đường cho hưu chạy đấy, tương lai đứa trẻ đó sẽ như thế nào đây?
Trong nhiều trường hợp, đối với trẻ em việc nói dối là an toàn. Chính như bạn nói "trẻ con là trang giấy trắng", nếu một ngày con bà hỏi: "Mẹ ơi, con được sinh ra như thế nào?" thì bà sẽ trả lời sao? Chắc hẳn hầu hết chúng ta khi còn nhỏ đã tò mò những chuyện chẳng hạn như thế, và hầu hết chúng ta khi còn nhỏ được bảo rằng: "Mày được sinh ra từ nách", "Tao nhặt mày từ bãi rác/ ngoài đường về"... Vậy theo bạn người lớn có nên nói sự thật không? Trẻ con còn tin vào phim ảnh, hoạt hình, những thứ dối trá không có thật, chỉ là tưởng tượng của con người đúng không? "Sau này lớn lên tớ muốn làm siên nhân". Nếu không có những lầm tưởng đó, liệu chúng ta có một tuổi thơ đẹp hay không?
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
#Team1

Đội 1 với phương châm ‘Trung thực trong lời ăn tiếng nói và lối sống’
~hb14~

Trung thực là thành thực với bản thân, người thân, bạn bè và xã hội, nó là nhân tố chính tạo nên giá trị của một con người chân chính với đôi mắt sáng trong, phong thái đĩnh đạc thu hút ánh nhìn từ người khác.

Phẩm chất tốt chính là chân chất, thật thà, tôn trọng sự thật được tóm gọn trong hai từ ‘Trung thực’

Cho nên nếu nói rằng:


[Có những lúc bạn không thể nói sự thật. Đơn giản vì nó làm tổn thương người khác… Để chứng minh điều này, tôi nghĩ mọi người nói dối hầu hết vì họ có thể đoán được những tác động tiêu cực của việc nói sự thật trần trụi sẽ gây ra, họ có nghĩa vụ phải nói dối để duy trì mối quan hệ và họ cũng nói dối vì tình huống mà họ mắc phải hoặc bị mắc kẹt. Có những lúc, việc nói ra sự thật không chỉ không khắc phục được tình hình mà còn khiến nó trở nên tồi tệ hơn.]

Vấn đề một khi đã tồn tại thì không phải đơn giản một hai câu nói dối là có thể biến mất. ~hb18~

VD: Một người vô tình biết được bạn trai bạn cô ấy ngoại tình. Nếu cô ấy nói dối người bạn cô ấy thì bạn cô ấy sẽ tiếp tục bị lừa gạt. Nếu cô ấy nói thật cô ấy vẫn sẽ bị tổn thương. Có rất nhiều vấn đề dù là nói dối hay nói thật thì đều gây tổn thương cho người khác nên không phải chỉ vì nói sự thật sẽ tổn thương người khác.

Chúng ta không được nhầm lẫn giữa người thành thật thành những người nói lời nói phô, khô khan, khó nghe,… Nói chuyện là một nghệ thuật và người nói là một nghệ nhân. Cùng một câu nói với một ý nghĩa với những từ thêm bớt, sắc thái khi nói có thể mang đến nhiều cảm nhận khác nhau. Việc suy nghĩ nói đúng, nói thật chỉ làm người khác thấy chói tai là một sai lầm.

Bạn không thể nhầm lẫn giữa lời nói chân thật với lời nói miệt thị.

Một ví dụ thế này: Một bạn gái hỏi tôi nghĩ thế nào về chiếc váy cô ấy đang mặc?

Nếu tôi trả lời: Thật tồi tệ, quá là cải lương. Trả lời như vậy chính là tôi đang mạt thị bạn ấy.

Nếu tôi trả lời: Không hợp với bạn, tôi nghĩ bạn nên chọn màu thế này… nó sẽ hợp với bạn, thật đấy, bạn thử xem! Câu trả lời này là tôi nói thật, không nói sai sự thật về chiếc áo cô ấy đang mặc bạn nhé.~hb17~

Trong một cuộc thảo luận, anh A cần các bạn của mình cho một lời khuyên hữu ích để anh ấy xem có nên quyết định chọn con đường đó không.

Anh B vì ngại đụng chạm mà không nói, kiểu nói chuyện nương theo chiều gió, ý bảo anh A cứ tự quyết định, anh B ủng hộ. Đến khi anh A ngã ngựa vì quyết định thiếu sáng suốt kia, khi đó anh B ở đâu, sẽ ở bên cạnh anh A giúp đỡ hay không? Hay là chạy mất dép?

Anh C thì khác, anh nói ra điểm mạnh điểm yếu và cho lời khuyên, nghe xong anh A cảm thán "A, cậu thẳng thắn thật đấy, tôi rất thích."

Trung thực chính là ăn ngay, nói thẳng, đúng nói đúng, sai nói sai tất nhiên không phải kiểu tôi đúng tôi có quyền mắng chửi bạn mà là chứng minh cho bạn biết, bạn đã sai rồi. Nếu tôi nói bạn không nghe thì tùy bạn vì tôi không có quyền hoặc nghĩa vụ bắt ép bạn nghe hoặc hiểu giống tôi, và sai lầm mà bạn lựa chọn thì tự bạn gánh chịu bởi tôi không phải là đấng cứu thế.

Trong xã hội, nếu bản tính chân thực là cần thiết, nó giúp mọi người tin tưởng nhau, vui vẻ thoải mái thay vì luôn mang tâm phòng bị ‘hắn nói thật hay giả đây!’ Cuộc sống giả dối là cuộc sống mệt mỏi và tồi tệ nhất! :mem0003:

Sống Trung thực cuộc sống chúng ta sẽ thoải mái hơn
:pik0015:

Khi chúng ta ăn ngay nói thật, sẽ chẳng phải lo nghĩ xem khi nào bị vạch trần, không có áy náy cũng như lo âu, như mình hồi bé thì cũng có lúc lảng tránh, nói dối mẹ, khi mẹ hỏi mình "Con có đau không?" mình không muốn mẹ lo lắng nên nói "Không đau!" Mẹ tưởng thật nên tiếp tục lo toang công việc nhà, để mình ngồi trong phong tủi khỉ vì dỗi mẹ vô tâm quá, con đang đau muốn chết đây này!

Sau này lớn lên chút, tôi hiểu hơn, đâu cần nói dối mà mẹ cũng không phải lo lắng nhiều, lúc đó tôi có thể nói như thế này với mẹ “Dạ, có chút, con còn chịu được!” Lúc ấy mẹ sẽ nghĩ con của mình trưởng thành rồi, còn biết lo nghĩ cho mẹ nữa, không phải mẹ thương, yêu chiều tôi hơn hay sao ( ͡° ل͜ ͡°)
:pik0006:
Người thật thà có hiểu biết luôn được mọi người yêu mến, tin dùng
:331:

Quan điểm này chúng tôi muốn nhấn mạnh rằng, thật thà + hiểu biết chứ không phải thật thà + ngu ngốc, luận điểm này bạn phải phân rõ ràng nhé.

Ví dụ trong phạm vi ở lớp học: Cô bạn/ anh bạn có tính trung thực luôn được mọi người yêu thích và muốn người đó giữ vì trí tốt nhất ‘Lớp trưởng’ Không kỳ vọng lòng tin của mọi người, bạn lớp trưởng này thực sự giúp đỡ lớp nhất là nhiều, các bạn trong lớp cảm thấy thật vui vì có được bạn lớp trưởng như vậy.

Hay một bạn tên là Mỹ Dung học tại trường THPT Hương Khê, trên đường bạn ấy đi học về nhặt được 300 triệu và 3 cây vàng, nhặt được bạn liền đem nộp công an địa phương để trả lại cho người bị đánh mất chứ không cất giữ làm của riêng (Của trời cho thì tôi có quyền sử dụng ^0^)

Một ví dụ khác, trong phạm vi phòng ban công ty: Cô bạn/ anh bạn có tính trung thực sẽ được đồng nghiệp, các xếp bình bầu/ đề bạt chức vụ trọng yếu mà mọi người tin tưởng. Không phụ lòng tin của mọi người, đối với đồng nghiệp không cần luôn đề phòng hay nịnh bợ lấy lòng, đối với cấp trên cảm thấy an tâm vì tài sản công ty không bị biển thủ hay sai phạm nào khác.

Không chỉ là cá nhân trung thực mà tổ chức, quốc gia cũng sẽ có được cái nhìn thiện cảm từ người khác. ~hb15~

VD: Năm 2013, GD&ĐT đã đưa bài “Việt Nam tự hào về kết quả khảo sát PISA là trung thực, khách quan”. Kết quả Khảo sát PISA được công bố toàn cầu với các phân tích mặt mạnh, mặt yếu của chính sách giáo dục quốc gia nên ngay chính trong bản thân các nước thành viên của OECD, mỗi lần công bố kết quả Khảo sát người ta thường so sánh thứ hạng nước này với nước kia. Việc tham gia cuộc khảo sát đối với nền giáo dục Việt Nam có ý nghĩ vô cùng quan trọng. Bởi vì danh tiếng tổ chức được các nước tin cậy, và là thang đo cho nhiều nước nhìn về nền giáo dục Việt Nam.


Trung thực trong quan hệ với mọi người là một điểm cộng. :pik0008:

Đánh giá một người không phải vì vẻ bề ngoài mà là toàn bộ con người anh ta, người ta nói, nữ yêu tai, nam yêu mắt.

Nếu một bạn nữ chỉ vì những lời ngon ngọt mà bất chấp không phân rõ trắng đen, bởi vì ở bên ai anh đều nói “Yêu em nhất!” “Em là tình yêu duy nhất của anh!” sau đó vỡ lẽ đều là lời nói chót lưỡi đầu môi mà thôi.

Nếu một bạn nam vì vẻ bề ngoài của bạn nữ mà yêu say đắm, sau đó vỡ lẽ đây chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi, như vậy bọn họ có đi đến thiên trường địa cửu tận mai sau.

Bởi yêu, tin sai người dẫn đến hận, hận này quả thực chúng tôi không dám khinh nhờn bởi tin tức liên tục đưa các tin giết người cũng từ chữ hận này mà ra…

Trong công việc, người trung thực được tin dùng. Trên thực tế, nói dối bị xếp vào một lỗi nghiêm trọng trong quá trình ứng tuyển, đồng thời ảnh hưởng đến uy tín của bản thân người đó. :333:

“Hầu hết ứng viên nói dối về những vấn đề sau:

Bằng cấp, bảng điểm: "Tôi đã tốt nghiệp với điểm trung bình 4.0 từ một trường đại học top đầu".

Chức danh và/hoặc trách nhiệm trước đây: "Với tư cách là CEO/trưởng nhóm, tôi đã giám sát 50/10 người".

Kết quả công việc trước đó: "Tôi giúp công ty tăng doanh số 150%".

Thời gian làm việc: "Tôi có 10 năm kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực này".

Mức độ thành thạo: "Tôi nói thông thạo tiếng Pháp và chuyên sâu về Excel".

Trên thực tế, ngoài các vấn đề đạo đức liên quan đến việc nói dối, ứng viên có nguy cơ bị nhà tuyển dụng phát hiện không trung thực, đặc biệt là khi tổng thể các thông tin có vẻ mâu thuẫn với nhau (bạn có trình độ cao nhất, đầy đủ kinh nghiệm và kỹ năng lãnh đạo nhưng lại xin vào vị trí nhân viên với mức lương trung bình). Đa số họ loại bỏ ứng viên ngay khi phát hiện được một số sự thật tiêu cực/không phù hợp thông qua hình ảnh và nội dung mà ứng viên thể hiện trên mạng xã hội và khoảng hơn 10 % nhà tuyển dụng loại bỏ hồ sơ xin việc khi nhận ra rằng người tìm việc đang nói dối.” (Trích Nói dối trong CV xin việc: Lỗi sai nghiêm trọng mà 50% ứng viên mắc phải).

:330:
Chúng ta cũng cần phải nhìn nhận rõ bản chất của việc “nói dối khi cần thiết”.

Tình huống cần thiết.

Chúng ta cho rằng nên nói dối khi cần thiết, tuy nhiên trong trường hợp một học sinh thi điểm vì không muốn ba mẹ la mà nối dối, khi một nhân viên làm vỡ bình hoa đổ lỗi cho nhân viên còn lại vì không muốn bị đuổi việc, khi một người chồng ngoại tình nói dối với vợ đi công tác, một học sinh ở trong lớp có người bị bắt nạt vì không muốn mình bị cả lớp bắt nạt dù không thích nhưng vẫn nói dối ghét ùa theo bắt nạt người khác,… tất cả bọn họ đều cho rằng tình huống mình cần thiết và nói dối, lời nói dối này giúp họ bảo vệ được lợi ích của bản thân, tổn thương đến người khác.

“Tình huống cần thiết” xuất hiện bất cứ lúc nào mỗi khi con người nhận thấy nó ảnh hưởng đến bọn họ dù là việc nhỏ nhặt hay lớn lao, thậm chí chỉ vì đơn thuần muốn nói dối. Không thể dùng vỏ bọc tốt đẹp để bao lấy những điều này. Đâu ai ngăn được người xấu nói dối và để thế giới này tràn đầy lời nói dối tốt đẹp, có kết thúc có hậu. :222:

Không phải ai nói dối cũng vì suy nghĩ cho người khác, thậm chí kể cả khi bản thân một người nói dối vì suy nghĩ cho người khác thì không ai có thể chắc chắn rằng những gì bạn đang làm thật sự tốt với họ.


[Trong y khoa các bác sĩ đôi khi có thể dùng những lời nói dối như là một liều thuốc an thần để trấn an tinh thần của bệnh nhân, đặt trường hợp bạn là bác sĩ và trước mặt có một bệnh nhân đang bị bệnh hiểm nghèo thì bạn sẽ làm gì?

Nói rằng mai anh xuống lỗ và bảo gia đình chuẩn bị hòm?

Còn tôi chọn cách nói dối tình trạng bệnh nhân của mình. Làm như vậy sẽ giữ cho tinh thần người bệnh trong trạng thái tốt nhất các bạn cũng biết tinh thần lạc quan yêu đời có thể hẫu trợ được một phần nào đó trong quá trình điều trị tâm trạng tốt cũng giúp bệnh tình chuyển biến tốt hơn sự sống của người bệnh cũng được kéo dài.]
Cái ý này, biết rằng "mai anh xuống lỗ và bảo gia đình chuẩn bị hòm?" chỉ là joke tí cho bài vui, nhưng nó thô quá =))))) Bạn nghĩ xem kiểu bác sĩ cứ nói "gia đình yên tâm, sức khỏe của chị nhà đã tốt lên nhiều", ờ rồi mấy tháng sau lại lăn ra, chúng ta ai cũng ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa. Có rất nhiều bệnh nhân cũng chuẩn bị tâm lý sẵn cho mình, rằng "còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi", họ có thể tiếp nhận được sự thật, chẳng cần lời giấu giếm nào ở đây. Còn nếu bệnh nhân chưa rõ tình trạng của mình, hãy nói với người nhà, để họ hiểu rõ trước, nếu là 1 bệnh nhân đa cảm, có lẽ họ cũng biết thông qua sắc mặt gia đình, họ sẽ từ từ hiểu được, mình không còn nhiều thời gian, để những giây phút cuối, họ cố gắng thự hiện nốt mong muốn của mình, chứ không phải nằm trên giường bệnh chờ hồi phục vì bác sĩ bảo "anh khỏe lên trông thấy đấy". :327:

VD: Một bác sĩ cứu chữa cho một đứa trẻ mắc căn bệnh thoái hoá não. Đứa trẻ rất thích chơi bóng và căn bệnh làm cậu khó có thể khống chế cơ thể của mình rồi từ từ suy kiệt mà chết, căn bệnh vẫn chưa có cách cứu chữa. Vị bác sĩ kia vì không muốn cậu bé hoạt động mạnh thúc đẩy cơ thể càng yếu nên nói dối với cậu rằng sau khi cậu khỏi họ sẽ cùng chơi bóng với nhau. Cậu bé không sống được bao lâu thì mất, cậu chỉ muốn được chơi bóng, môn thể thao cậu yêu thích. Biết rõ cậu sẽ không qua khỏi, có phải lời nói dối tốt đẹp của vị bác sĩ kia đã tước mất cơ hội chơi bóng cuối cùng trong đời của cậu bé. Thay vì nằm trên giường cảm nhận cái chết đang đến gần, có thể cậu đã có thể tươi cười trong những ngày cuối đời.

Cùng một bức tranh, mỗi người nhìn ra được hình dáng khác nhau. Chúng ta không thể dùng tấm chắn ý tốt mà áp đặt suy nghĩ của bản thân cho người khác, khoác lên mình áo choàng chính nghĩa lừa gạt người khác vì muốn tốt cho họ rồi để họ mất mác càng nhiều hơn. Bởi sống trên đời nào có ai có thể biết chính xác tâm tư, tình cảm, suy nghĩ của người khác. Chúng ta cho rằng chúng ta đang làm đúng nhưng sự thật chúng ta đang làm sai chỉ là chúng ta không nhận ra.

:332:
[Lại một ví dụ khác, tình hình dịch Covid 19 đang có chiều hướng chuyển biến phức tạp hơn bao giờ hết vấn đề ta đặt ra ở đây là số ca nhiễm và số ca tử vong là rất lớn. Vì không phải đất nước nào cũng có năng lực tiêm vaccine sự sống từ xa của bác sĩ Triều Tiên nên có những đất nước đang có con số tử vong cao ngất. Nếu chúng ta công khai ra con số thật sẽ làm người dân một nước hoang mang từ đó có thể dẫn tới những vấn đề không mong muốn, gây ra rất nhiều rắc rối cho chính quyền nước đó. Biện pháp giải quyết duy nhất hiện nay là nói dối với người dân về tình trạng ca nhiễm cũng như số ca tử vong nhằm trấn an mọi người đồng thời cũng tránh được rất nhiều vấn đề không đáng có phát sinh.]

VD: Trong đại dịch COVID, mỗi quốc gia đối phó khác nhau. Có quốc gia vì trấn an người dân mà không công bố ca nhiễm thật, tuy nhiên với một dịch bệnh có tốc độ lây lan chống mặt và phương thức lây lan dễ dàng thì việc kiểm soát dịch rất khó. Vì để sớm khoanh vùng dịch Việt Nam khuyến khích người dân thành thật khai báo. Mỗi một người khai gian, trốn cách li trong thời điểm này đều là mối nguy hại của xã hội. Nếu không biết được tình hình diễn biến như thế nào chúng ta có thể tự hỏi liệu trong lúc chúng ta không biết chúng ta sẽ bị lây nhiễm trong lúc chúng ta không biết, làm bùng nổ dịch lớn hơn.

[Sự phổ biến của việc nói dối lần đầu tiên được ghi nhận một cách có hệ thống bởi Bella DePaulo, một nhà tâm lý học xã hội tại Đại học California, Santa Barbara. Hai thập kỷ trước, DePaulo và các đồng nghiệp của cô đã yêu cầu 147 người lớn ghi lại trong một tuần mỗi trường hợp họ cố gắng đánh lừa ai đó. Các nhà nghiên cứu phát hiện ra rằng họ nói dối trung bình một hoặc hai lần một ngày. Điều này chứng tỏ nói dối là một phần tất yếu trong cuộc sống. Khi nói dối đã được công nhận là một đặc điểm ăn sâu vào con người, các nhà nghiên cứu khoa học xã hội và khoa học thần kinh đã tìm cách làm sáng tỏ bản chất và gốc rễ của hành vi.

Các nhà nghiên cứu cho biết rằng chúng ta có xu hướng tin vào một số lời nói dối ngay cả khi chúng bị mâu thuẫn rõ ràng bởi bằng chứng rõ ràng. Những hiểu biết này cho thấy rằng xu hướng lừa dối người khác, hoặc do bạn tin tưởng con người. Đặc biệt là do hậu quả của thời đại truyền thông xã hội. Chúng ta không nên ngạc nhiên về việc con người có khả năng lừa dối lẫn nhau. Các nhà nghiên cứu cho rằng nói dối là một hành vi xuất hiện không lâu sau khi ngôn ngữ xuất hiện. Khả năng thao túng người khác mà không sử dụng vũ lực có thể mang lại lợi thế trong cuộc cạnh tranh tài nguyên và bạn tình. Sissela Bok, một nhà đạo đức học tại Đại học Harvard, một trong những nhà tư tưởng nổi bật nhất về chủ đề này, nhận xét: “Nói dối rất dễ dàng so với các cách khác để đạt được quyền lực. Nói dối để lấy tiền hoặc của cải của ai đó dễ hơn nhiều so với việc đấm vào mồm họ hoặc cướp ngân hàng."

Có một ngày dành cho nói dối là ngày Cá tháng Tư, vào ngày này mọi người trên thế giới có thể nói khoác với nhau mà không sợ ai đó giận. Một nhóm các nhà khoa học Mỹ đã làm một thí nghiệm nghiên cứu về tần suất nói dối của 1000 người Mỹ trưởng thành. Một người nói dối trung bình 1,65 lần/ ngày. Thí nghiệm này dành cho nhiều lứa tuổi, giới tính như: trẻ bắt đầu nói dối từ khi 6 tháng tuổi, xu hướng nói dối nhiều hơn khi giao tiếp qua điện thoại,, tần suất nói dối của đàn ông gấp 2 lần phụ nữ, và câu nói dối phổ biến nhất là: “Không có gì, tôi ổn.” Phụ nữ nói dối trung bình 3 lần 1 ngày với đồng nghiệp, chồng hoặc sếp của họ. Đàn ông nói dối trung bình 6 lần 1 ngày với vợ, đồng nghiệp hoặc sếp của họ. Chỉ có 12% số người trưởng thành thừa nhận nói dối “thường xuyên” và 31% người được hỏi từng nói dối trên hồ sơ.]

Không thể phủ nhận việc nói dối là bản chất của con người. Tuy nhiên điều đó không có nghĩa rằng chúng ta khuyến khích sự nói dối. Đặc biệt là trong công việc. :618:

“… Chúng ta thường nói dối để giữ thể diện, để tránh làm tổn thương cảm xúc của người khác, để gây ấn tượng với đối phương, trốn tránh trách nhiệm, che dấu hành vi sai trái, ngăn chặn xung đột và còn nhiều lý do khác nữa. Và chúng ta nói dối rất nhiều.

Sự lừa dối khiến doanh nghiệp và chính phủ nhiều quốc gia phải trả giá bằng hàng tỷ USD. Nó cũng khiến các mối quan hệ bị hủy hoại, phá vỡ đi những gì chúng ta quan tâm và thậm chí là cướp đi sinh mạng của nhiều người…

Chúng ta có thể bắt gặp việc nói dối của con người phổ biến nhất là tại nơi làm việc. Theo một nghiên cứu mới thực hiện năm 2020 của Zety thì trong số hơn 1.000 người Mỹ được khảo sát, 96% thú nhận từng nói dối để không phải làm việc ở công sở. Dưới đây là kết quả sơ lược của cuộc khảo sát:

Những lời nói dối phổ biến nhất tại công sở gồm cảm thấy ốm yếu (84%), gia đình có người cấp cứu (65%), có lịch hẹn gặp bác sĩ (60%), gia đình có người chết (31%).

Trung bình, một người đã sử dụng 7 lý do khác nhau để không phải làm việc vào những dịp khác nhau.

Chỉ 27% số người đã từng nói dối để nghỉ làm cảm thấy hối hận.

41% số người từng nói dối để nghỉ làm cho biết mình sẽ tiếp tục nói dối.

91% những người nói dối để rời khỏi văn phòng không bao giờ bị phát hiện hành vi của mình.

Cũng theo nghiên cứu của Zety, nam giới bị phát hiện đang nói dối nhiều hơn nữ giới. Đối với những người bị phát hiện hành vi của mình, 70% cho biết cảm thấy hối hận. Với những người không cảm thấy hối hận khi nói dối thì 59% trong số này khi được hỏi cho biết họ sẽ không tái phạm.

Trong vai trò là người lãnh đạo, nếu muốn giảm mức độ nói dối ở nơi làm việc, trước tiên cần phải xem cảm giác của nhân viên hiện tại đang như thế nào. Bạn cần tìm hiểu xem việc nói thật ở nơi làm việc có ổn không, việc không thành công trong công việc có ổn không, có ổn không khi chỉ làm việc ở mức bình thường?

Để làm được điều này, bạn cần thực hiện việc khảo sát về mức độ hứng thú với công việc của nhân viên, vào đầu mỗi cuộc họp cũng nên kiểm tra xem mọi người đang có cảm xúc như thế nào và tạo các nhóm hỗ trợ nếu một nhân viên nào đó cần sự trợ giúp.

Vậy cuối cùng thì tại sao chúng ta lại nói dối? Câu trả lời đơn giản là vì hiệu quả tạm thời mà nó mang lại.

Con người thường có xu hướng hài lòng và hãnh diện nếu lời nói dối về bản thân được người khác tin tưởng. Tuy nhiên, có lẽ bạn nên ngừng việc dối trá lại và tập nói thật nhiều hơn. Khi đó, bạn sẽ cảm thấy cuộc sống trở nên đơn giản và dễ chịu hơn rất nhiều.” (Trích Khám phá tại sao con người lại nói dối).

Chúng ta chỉ được thoã mãn nhất thời vì tạm thời rời được vấn đề mà ta đang mắc kẹt nhưng thực tế chúng ta chẳng thoát khỏi nó. Đối với những thói quen xấu thì nói dối qua được nhất thời, nếu không khắc phục thì chúng sẽ quay trở lại, về chuyện này ta nên thành thực chấp nhận lỗi của bản thân rồi thay đổi chứ không phải lừa gạt cho qua chuyện. :1304:


[Nói dối còn hiện diện trong những câu chuyện. Hầu hết những câu chuyện cổ tích đều là bịa đặt, để tạo nên hàng ngàn tuổi thơ cho trẻ em. Đó là một sự nói dối được cả thế giới công nhận. Ví dụ như người nghệ sĩ Zardulu tạo nên những video và hình ảnh trên internet nói “Giống như tất cả các câu chuyện thần thoại, chuyện của tôi được viết ra để tạo ra cảm giác kỳ thú về thế giới cho con người.”]

Nghệ thuật không phải là bịa đặt. Đặc điểm của nghệ thuật là có thể được mô tả bởi sự bắt chước (phản ánh cuộc sống), sự thể hiện, trao truyền cảm xúc, và những phẩm chất khác,…(trích Wikipedia). Mỗi câu chuyện đều có ý nghĩa riêng để làm người tạo ra, truyền đạt đạt được mục đích nào đó ở người đọc, người nghe, người xem... “…Một lời nói dối (hay nói xạo, nói láo, nói dóc, bóc phét, nói điêu) là một phát ngôn sai trái có mục đích, dùng cho việc lừa gạt người khác” (trích Wikipedia), câu chuyện phản ánh sự thật phía sau, không tách rời thực tế không phải là lời nói dối, con người không hiểu sai và bị lừa gạt. :1470:

[Robert Feldman, một nhà tâm lý học tại Đại học Massachusetts, gọi đó là lợi thế của kẻ nói dối. “Mọi người không mong đợi những lời nói dối, mọi người không tìm kiếm những lời nói dối,” anh nói, “và rất nhiều lúc, mọi người muốn nghe những gì họ đang nghe”. Chúng ta đưa ra rất ít phản kháng đối với những lừa dối làm hài lòng và an ủi chúng ta — đó có thể là lời khen ngợi sai sự thật hoặc lời hứa về lợi nhuận đầu tư cao không tưởng.]
Đúng rằng chúng ta thích nghe nói dối tuy nhiên việc chúng ta thích và việc nó tốt không giống nhau. Tin tưởng những lời khen mà không lí trí dễ gây ảo tưởng sức mạnh. Chúng ta có thể vì muốn một người khác mà khen ngợi họ nhưng phải rõ ràng nếu không có ai nhắc nhở tật xấu của họ thì họ sẽ trở nên tồi tệ.

Những lời nói về lợi nhuận cao thường được nhắc tới trong giao dịch nhưng thực tế không ai có thể đảm bảo lời 100%.

:1337:
VD: Cơn sốt đất ảo: “Cơn sốt đất ảo chỉ sự gia tăng giá đất trên diện rộng với mức tăng đột biến (tăng gấp 1,5-2 lần) trong thời gian ngắn nhưng nhu cầu sử dụng đất không có thật. Người mua đất chủ yếu là giới đầu cơ, không mua để ở, cũng không xây dựng để kinh doanh mà thường bỏ hoang và mua không quan tâm đến giá trị thực tế. Cơn sốt đất ảo giá đất được hình thành do tin đồn hoặc thông tin không rõ ràng, chưa có cơ sở chắc chắn. Mặt bằng giá đất liên tục tăng do tâm lý đám đông, dẫn đến xuất hiện nhiều nhu cầu ảo, khiến giá đất tăng thiếu cơ sở thực tế hoặc bị kỳ vọng thái quá.”

Nếu không lí trí phân biệt rõ ràng, chỉ dựa vào những lời nói dối vô căn cứ vẽ nên mộng ảo giàu sang thì chúng ta sẽ phải bị tổn thất rất lớn.


VD: Trong một vụ án, một người vì sợ liên luỵ đến mình mà nói dối. Đối với họ họ nhận định đó là cần thiết, làm cản trở công tác điều tra. Đó là đúng sao?

Có rất nhiều dẫn chứng trong cuộc sống chứng minh rằng nói dối là cần thiết cho con người. Từ khi con người được tạo ra, Adam và Eva đã nói dối vì họ sợ hãi sau khi ăn trái táo cấm. Chúng ta nói dối một cách dễ dàng, dù lớn hay nhỏ, với người lạ, đồng nghiệp, bạn bè và những người thân yêu.

Khi sống quanh mình, bỗng bạn phát hiện mọi người đều lừa dối mình, cảm giác của bạn khi ấy sẽ thế nào? Bạn tiếp tục thân thiết cùng người đó hay không? :1348:

Hay ông sếp bạn phát hiện, tất cả các báo cao của bạn đều không đúng thực tiễn, vậy ông ấy sẽ tiếp tục tin dùng bạn hay nhanh chóng sa thải bạn?


Hãy nhớ về Thomas Alva Edison.
Mẹ ông ấy đã đọc lá thư của thầy: "Con bà là một thiên tài. Chúng tôi không còn gì để dạy cậu."
Nhờ thế mà trong đầu ông đã tự kỷ ám thị rằng, ông là một thiên tài.
Đến mấy chục năm sau, ông mới tìm ra bức thư ấy và đọc lại "Con bà là thằng thiểu năng, chúng tôi không thể dạy được."
Khi ấy người mẹ có lẽ chỉ đơn giản là không muốn con mình buồn. Nhưng nhờ bà ấy, mà chúng ta có một người được gọi là Vua Phát Minh.
Nếu như người mẹ ấy đọc bức thư đó thật, biết đâu ông sẽ rơi vào trầm cảm cùng sợi dây thừng cột thòng lọng trên cây thì sao?
Rồi nhân loại sẽ chỉ còn mỗi cái nịt, khi mà Edison không phát minh ra cái gì cả.

Trường hợp vị Thomas theo cách giải thích của các nha tâm lý học thì ông ta chính là thiên tài bẩm sinh, khác với thiên tài bình thường.

Mỗi vị thiên tài có sự nhạy bén về mỗi lĩnh vực khác nhau, có người nhạy bén với số học, có người nhạy bén với thiên văn học, có người nhạy bén với vị giác… Bởi tầng số nhạy bén gấp nhiều lần đối với người bình thường cho nên sự giao tiếp giữa họ và người bình thường không đồng nhất, hay nói cách khác, giữa người ngu ngốc và người bình thường không cùng thông số cho nên hai nên không thể cùng tương tác với nhau. Chính vì vậy, anh bình thường và anh thiên tài bẩm sinh đều không hiểu nhau, cả hai đều cho rằng đối phương là ngu ngốc, không đáng để bản thân quan tâm.

Vì thiên tài bẩm sinh không ai hiểu anh ấy, cho nên anh ấy mới sống khép kính trong giới trị quan bản thân, và người mẹ, người yêu anh nhất, đã dùng tình thương mình để kéo người con ấy ra, bởi vậy, người con ấy mới đem cái thiên tài của mình lộ ra thế giới quan bên ngoài. :1381:

Nếu nói là lời nói dối của người mẹ giúp anh ta trở thành thiên tài thì phải nói rằng vì tình thương chân thành của người mẹ đả động đến trái tim anh ta, một lời nói dối phiến diện không thể giúp anh ta trở thành một thiên tài được.

Chúng ta chỉ nhắc tới những vĩ nhân thành công nhờ lời nói dối nhưng chúng ta cũng phải nhìn lại thật rõ so với những vĩ nhân kia chúng ta càng có nhiều người bình thường tan vỡ vì những lời nói dối. Lời nói của Adolf Hitler đã huỷ diệt dân tộc Do Thái, lôi kéo hàng triệu người vào cuộc chiến tranh thế giới. Nịnh thần nổi gió bên tai hoàng đế, một lời thiên tử buông xuống diệt cửu tộc là bình thường. Chúng ta không thể chỉ vì trường hợp hy hữu mà nhận định toàn cục.


Tôi vẫn nhớ khi còn nhỏ tôi uống sữa socola, mẹ tôi đã nói rằng "Sữa socola vắt ra từ con bò có màu nâu."

Tất nhiên, với một búp măng non 16 tuổi thì đó chỉ là lời nói bông đùa. Nhưng với đứa trẻ 6 tuổi thì khác.
:1370:
Với quan điểm của chúng tôi, trẻ con là trang giấy trắng cần người lớn chỉ vẽ tô điểm cho sinh động, nếu bạn nói rằng giúp trẻ tốt hơn vì lời nói dối lại thiếu thiện chí cùng tình yêu thương chân thành, tôi nói thật, tương lai đứa trẻ đó chỉ vây quanh bởi lời nói dối, khó có thể tin tưởng người khác. Trong nhiều trường hợp chúng sẽ nghĩ họ chắc đang đùa với mình và làm ra quyết định sai lầm. Vậy thì hậu quả chúng gánh, chúng đâu thể đổ lỗi cho ai.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
#team2
Cá nhân tôi cũng biết, trung thực là một đức tính tốt. Và uy tín của con người cũng là vô cùng quan trọng.
Nhưng hãy nghĩ đến các ví dụ mà team 1 đã đưa ra. Nếu nói sự thật rằng người bệnh nhân đang mắc bệnh nan y thì liệu anh ta có còn lạc quan được không? Trong khi đó như tôi đã nói, tinh thần lạc quan và nụ cười chính là liều thuốc giúp con người mạnh mẽ hơn?

Còn ở môi trường công sở, khi bạn là người nhân viên, mọi thứ sẽ rất đơn giản. Nhưng nếu bạn là người quản lý của một doanh nghiệp đang đi xuống. Bạn có dám nói với nhân viên không?
Thậm chí không cần mở lời, người quản lý chỉ cần trưng ra bộ mặt u ám là đủ để ảnh hưởng đến tinh thần của cả công ty rồi. Đó là lý do ta thấy những chủ doanh nghiệp lớn thường luôn tươi cười dù trên lưng họ là vô số áp lực.
Tương tự thế, ở môi trường học đường, giáo viên vừa bị bồ đá nên lên lớp với khuôn mặt đưa đám sẽ ảnh hưởng đến không chỉ một mà là nhiều lớp học. Đó là lúc người giáo viên đưa ra câu "tôi ổn" nhưng ai biết sự thật như thế nào. Vì để không ảnh hưởng đến tập thể, mọi người đều cố gắng đưa ra những lời nói dối, những khuôn mặt giả tạo và những nụ cười gượng gạo. Đó là vì tập thể

Có những lời nói dối vì thiện chí. Tất nhiên tôi không ủng hộ việc lừa đảo. Tôi chỉ muốn nói rằng, những lời nói dối đúng người đúng chỗ đúng lúc có thể giúp ích rất nhiều.

Đứa trẻ thích đá bóng kia thật tội nghiệp. Nhưng nếu đứa bé ấy thực sự không thể vận động mạnh thì khi đang chơi bóng, cơ thể nó sẽ phải chịu sức ép của cả căn bệnh hiểm nghèo và sức nặng của cơ thể sau khi vận động. Nếu chẳng may nó bị kích động dẫn tới một cái chết đau đớn hơn?

Hơn nữa,
Chúng ta cho rằng nên nói dối khi cần thiết
bạn Phập đã thừa nhận rằng nên nói dối khi cần thiết. Chúng tôi thắng chưa?
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
#Team 1
Cá nhân tôi cũng biết, trung thực là một đức tính tốt. Và uy tín của con người cũng là vô cùng quan trọng.
Nhưng hãy nghĩ đến các ví dụ mà team 1 đã đưa ra. Nếu nói sự thật rằng người bệnh nhân đang mắc bệnh nan y thì liệu anh ta có còn lạc quan được không? Trong khi đó như tôi đã nói, tinh thần lạc quan và nụ cười chính là liều thuốc giúp con người mạnh mẽ hơn?
Nụ cười không thể chữa nan y. Dĩ nhiên có thể làm bệnh nhân vui vẻ sống thì tốt nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta được quyền tước đi sự lựa chọn và quyền được biết sự thật của họ. Chúng ta đâu thể biết được họ thật sự cần gì, đâu phải cả nào nói dối cũng hốt trúng thuốc, tỉ lệ đó nhỏ lắm.
Hơn nữa,

bạn Phập đã thừa nhận rằng nên nói dối khi cần thiết. Chúng tôi thắng chưa?
Cái này có lẽ @Mạnh hiểu sai. Câu này là câu dẫn, ý là mọi người thường nghĩ ngư vầy nhưng thực tế nhưng nó không đúng. ~hb18~
 
Sửa lần cuối:

Thiên Nam

Design Team
Tham gia
13/4/19
Bài viết
1,053
Điểm cảm xúc
1,391
Điểm
113
#Team 2
Thế team hai có thực sự chưa từng nói dối không?
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
#Team2

Chỉ nói dối khi cần thiết, và nói dối khi cần thiết khác với lừa dối.

1622295497469.png

Tôi nghĩ rằng đã đến lúc phải nói ra điều gì đã nằm trong lương tâm của chúng ta lâu nhất, vì vậy, hãy nói cho tôi biết: Lời nói dối lớn nhất mà bạn từng nói là gì?

Đó có phải là nơi bạn đã đến? Rằng không có bài kiểm tra nào vào thứ Ba? Dù bạn có tin hay không thì MỌI NGƯỜI đều đã từng nói một lời nói dối khổng lồ, vậy cái gì là của bạn?
Những lời nói dối khi cần thiết và được nói nhiều nhất là:

“Tớ ổn, không sao đâu” ~hb18~

Bạn nói câu này khi bạn không muốn người khác lo lắng cho mình.

“Tôi đồng ý sau khi đã đọc điều khoản và điều kiện của app/web này”.

Ờ, sự thật là tôi chưa từng một lần đọc tử tế một trong số chúng. Tôi đồng ý vì như vậy tiết kiệm thời gian, và nó chẳng làm sao hết.

Vấn đề một khi đã tồn tại thì không phải đơn giản một hai câu nói dối là có thể biến mất.

Trong bài lập luận của chúng tôi, tôi có dùng cụm từ “có những lúc”. Giả dụ một người bạn rất béo của bạn hỏi bạn: “Tao có béo không?” Bạn trả lời thành thực và thẳng thắn: “Mày rất béo, mày nên giảm cân.” Điều này sẽ làm người bạn đó bị tổn thương. Thay vào đó, một lời nói dối vô thưởng vô phạt như: “Mày không béo lắm, mày chỉ hơi mũm mĩm thôi, ăn ít đi là được” thì mức độ nghiêm trọng của vấn đề đã được giảm đi rất nhiều, người bạn đó còn có động lực nữa không phải sao? Vậy thì trường hợp này chứng minh rằng cho dù vấn đề có tồn tại thì một câu nói sự thật làm tổn thương người khác và một câu nói dối vô thưởng vô phạt vẫn là phương án tốt hơn.

Nói chuyện là một nghệ thuật và người nói là một nghệ nhân. Cùng một câu nói với một ý nghĩa với những từ thêm bớt, sắc thái khi nói có thể mang đến nhiều cảm nhận khác nhau.

Đúng vậy, “nói chuyện là một nghệ thuật và người nói là một nghệ nhân”. Theo Wikipedia, “Nếu lấy một nghĩa rộng về nghệ thuật, thì những tác phẩm nghệ thuật đã tồn tại từ thuở khai sinh loài người: từ nghệ thuật thời tiền sử cho đến nghệ thuật đương đại; tuy nhiên, một số lý thuyết giới hạn khái niệm nghệ thuật vào những xã hội hiện đại ở phương Tây. Nghĩa đầu tiên và rộng nhất về nghệ thuật là nghĩa gần nhất với nghĩa La-tinh cũ mà có thể dịch nôm na là "kỹ năng" hay "sự khéo léo". Ở đây tôi nhấn mạnh vào hai từ “kỹ năng” và “khéo léo”. Lời nói của con người khi nói ra phải có sự khéo léo, tránh nói những câu “sự thật mất lòng”. Chúng ta có thể sử dụng những từ/ cụm từ đồng nghĩa để thay thế cho việc nói thật, và đồng thời thể hiện sự khéo léo trong nghệ thuật giao tiếp của ta. Vì vậy, nói dối cũng là một nghệ thuật.


Trong một cuộc thảo luận, anh A cần các bạn của mình cho một lời khuyên hữu ích để anh ấy xem có nên quyết định chọn con đường đó không.

Anh B vì ngại đụng chạm mà không nói, kiểu nói chuyện nương theo chiều gió, ý bảo anh A cứ tự quyết định, anh B ủng hộ. Đến khi anh A ngã ngựa vì quyết định thiếu sáng suốt kia, khi đó anh B ở đâu, sẽ ở bên cạnh anh A giúp đỡ hay không? Hay là chạy mất dép? Anh C thì khác, anh nói ra điểm mạnh điểm yếu và cho lời khuyên, nghe xong anh A cảm thán "A, cậu thẳng thắn thật đấy, tôi rất thích."

Vậy còn về trường hợp ngược lại thì sao? Nếu anh B khuyên chân thành anh A đi theo con đường này/ con đường kia và sau đó anh A cũng thất bại, thì anh A lại đổ lỗi cho anh B? Hơn nữa, con đường đời của chúng ta là do chúng ta quyết định và lựa chọn. Từng bước đi đúng đắn hay sai lầm đều là do chính chúng ta lựa chọn, anh B không thể sống cuộc đời của anh A, tất nhiên không thể khuyên anh A đi theo con đường nào là đúng đắn nhất. Như bố mẹ bạn muốn bạn học ngành y, hay công an và nói: “Đó là con đường tốt và ổn định”. Bạn công nhận đúng là như thế, vì đó là sự thật, nhưng bạn không thích con đường được sắp đặt sẵn, thì nên nghe theo sự lựa chọn của bản thân và sống cuộc đời của chính mình, hay sống hộ người khác, cứ sống theo lời người khác muốn?


Trong xã hội, nếu bản tính chân thực là cần thiết, nó giúp mọi người tin tưởng nhau, vui vẻ thoải mái thay vì luôn mang tâm phòng bị ‘hắn nói thật hay giả đây!’ Cuộc sống giả dối là cuộc sống mệt mỏi và tồi tệ nhất!

Đó chỉ là về mặt lý thuyết. Trên thực tế, luôn tin tưởng nhau và không mang tâm phòng bị “hắn nói thật hay giả đây” đều ở rất ít người. Trẻ em luôn được dặn là: “Không được nhận đồ ăn người lạ cho”. Nếu trẻ con không được dặn thế và tin người lạ, chúng sẽ bị bắt cóc, thậm chí bị bán. Trong bài lập luận trước, chúng tôi đã đưa ra những dẫn chứng cụ thể về con số người nói dối hàng ngày, hàng giờ liền.

“Một nhóm các nhà khoa học Mỹ đã làm một thí nghiệm nghiên cứu về tần suất nói dối của 1000 người Mỹ trưởng thành. Một người nói dối trung bình 1,65 lần/ ngày. Thí nghiệm này dành cho nhiều lứa tuổi, giới tính như: trẻ bắt đầu nói dối từ khi 6 tháng tuổi, xu hướng nói dối nhiều hơn khi giao tiếp qua điện thoại,, tần suất nói dối của đàn ông gấp 2 lần phụ nữ, và câu nói dối phổ biến nhất là: “Không có gì, tôi ổn.” Phụ nữ nói dối trung bình 3 lần 1 ngày với đồng nghiệp, chồng hoặc sếp của họ. Đàn ông nói dối trung bình 6 lần 1 ngày với vợ, đồng nghiệp hoặc sếp của họ. Chỉ có 12% số người trưởng thành thừa nhận nói dối “thường xuyên” và 31% người được hỏi từng nói dối trên hồ sơ.”

Cuộc sống giả dối đúng là luôn mệt mỏi và tồi tệ, tuy nhiên cuộc sống chính là như vậy, tôi tin tưởng bạn nói cho bạn nghe những bí mật, bạn lại đâm sau lưng tôi một nhát! Vậy có nên luôn chuẩn bị một tâm lí phòng bị hay không?:pik0006:


Đánh giá một người không phải vì vẻ bề ngoài mà là toàn bộ con người anh ta, người ta nói, nữ yêu tai, nam yêu mắt.

Nếu một bạn nữ chỉ vì những lời ngon ngọt mà bất chấp không phân rõ trắng đen, bởi vì ở bên ai anh đều nói “Yêu em nhất!” “Em là tình yêu duy nhất của anh!” sau đó vỡ lẽ đều là lời nói chót lưỡi đầu môi mà thôi.

Nếu một bạn nam vì vẻ bề ngoài của bạn nữ mà yêu say đắm, sau đó vỡ lẽ đây chỉ là cái vỏ rỗng mà thôi, như vậy bọn họ có đi đến thiên trường địa cửu tận mai sau. Bởi yêu, tin sai người dẫn đến hận, hận này quả thực chúng tôi không dám khinh nhờn bởi tin tức liên tục đưa các tin giết người cũng từ chữ hận này mà ra…

Ở đây bạn hãy phân biệt rõ ràng giữa “lừa dối”“nói dối” nhé.

Nói dối liên quan đến một người bằng lời nói với người khác một điều gì đó là một tuyên bố sai trong nỗ lực làm cho người thứ hai tin rằng những gì anh ta nói là sự thật. Lừa dối là nói hoặc làm điều gì đó với mục đích gây tổn hại cho người khác.

Ví dụ ở trên chỉ là minh chứng cụ thể cho việc “lừa dối”, chứ không phải là “nói dối khi cần thiết” - chủ đề của chúng ta.


VD: Trong đại dịch COVID, mỗi quốc gia đối phó khác nhau. Có quốc gia vì trấn an người dân mà không công bố ca nhiễm thật, tuy nhiên với một dịch bệnh có tốc độ lây lan chống mặt và phương thức lây lan dễ dàng thì việc kiểm soát dịch rất khó. Vì để sớm khoanh vùng dịch Việt Nam khuyến khích người dân thành thật khai báo. Mỗi một người khai gian, trốn cách li trong thời điểm này đều là mối nguy hại của xã hội. Nếu không biết được tình hình diễn biến như thế nào chúng ta có thể tự hỏi liệu trong lúc chúng ta không biết chúng ta sẽ bị lây nhiễm trong lúc chúng ta không biết, làm bùng nổ dịch lớn hơn.

Như tôi đã nói ở trên. Lừa dối làm tổn hại đến người khác và nói dối khi cần thiết nhằm bảo vệ bản thân, gia đình và xã hội là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau. Việc khai báo không trung thực là đã thuộc về phạm trù “luật pháp”. Điều này làm ảnh hưởng đến toàn xã hội, vì vậy nó không còn là vấn đề “khai gian vì cần thiết”.


Trường hợp vị Thomas theo cách giải thích của các nha tâm lý học thì ông ta chính là thiên tài bẩm sinh, khác với thiên tài bình thường.

Mỗi vị thiên tài có sự nhạy bén về mỗi lĩnh vực khác nhau, có người nhạy bén với số học, có người nhạy bén với thiên văn học, có người nhạy bén với vị giác… Bởi tầng số nhạy bén gấp nhiều lần đối với người bình thường cho nên sự giao tiếp giữa họ và người bình thường không đồng nhất, hay nói cách khác, giữa người ngu ngốc và người bình thường không cùng thông số cho nên hai nên không thể cùng tương tác với nhau. Chính vì vậy, anh bình thường và anh thiên tài bẩm sinh đều không hiểu nhau, cả hai đều cho rằng đối phương là ngu ngốc, không đáng để bản thân quan tâm.

Vì thiên tài bẩm sinh không ai hiểu anh ấy, cho nên anh ấy mới sống khép kính trong giới trị quan bản thân, và người mẹ, người yêu anh nhất, đã dùng tình thương mình để kéo người con ấy ra, bởi vậy, người con ấy mới đem cái thiên tài của mình lộ ra thế giới quan bên ngoài.

Nếu nói là lời nói dối của người mẹ giúp anh ta trở thành thiên tài thì phải nói rằng vì tình thương chân thành của người mẹ đả động đến trái tim anh ta, một lời nói dối phiến diện không thể giúp anh ta trở thành một thiên tài được.

Về trường hợp này tôi muốn nói kĩ hơn một chút. Các nhà tâm lý học đã chứng minh ông ấy là thiên tài khi ông ấy bao nhiêu tuổi, sau khi trở thành thiên tài hay khi vẫn còn là một đứa trẻ tự kỷ? Rất nhiều thiên tài trên thế giới từ trước đến nay thành công được đều nhờ vào sự quan tâm giáo dục từ gia đình. Ở đây chúng tôi nhấn mạnh đến lời nói dối của người mẹ. Nếu như không có lời nói dối đó cộng với sự yêu thương Edison thì chúng ta làm sao có được một thiên tài? Và lời nói dối của bà mẹ không phải là “lời nói dối phiến diện”.


Với quan điểm của chúng tôi, trẻ con là trang giấy trắng cần người lớn chỉ vẽ tô điểm cho sinh động, nếu bạn nói rằng giúp trẻ tốt hơn vì lời nói dối lại thiếu thiện chí cùng tình yêu thương chân thành, tôi nói thật, tương lai đứa trẻ đó chỉ vây quanh bởi lời nói dối, khó có thể tin tưởng người khác. Trong nhiều trường hợp chúng sẽ nghĩ họ chắc đang đùa với mình và làm ra quyết định sai lầm. Vậy thì hậu quả chúng gánh, chúng đâu thể đổ lỗi cho ai.

Tôi xin trích lại phần lập luận tôi đã nói bên trên:

“Trong nhiều trường hợp, đối với trẻ em việc nói dối là an toàn. Chính như bạn nói "trẻ con là trang giấy trắng", nếu một ngày con bà hỏi: "Mẹ ơi, con được sinh ra như thế nào?" thì bà sẽ trả lời sao? Chắc hẳn hầu hết chúng ta khi còn nhỏ đã tò mò những chuyện chẳng hạn như thế, và hầu hết chúng ta khi còn nhỏ được bảo rằng: "Mày được sinh ra từ nách", "Tao nhặt mày từ bãi rác/ ngoài đường về"... Vậy theo bạn người lớn có nên nói sự thật không? Trẻ con còn tin vào phim ảnh, hoạt hình, những thứ dối trá không có thật, chỉ là tưởng tượng của con người đúng không? "Sau này lớn lên tớ muốn làm siên nhân". Nếu không có những lầm tưởng đó, liệu chúng ta có một tuổi thơ đẹp hay không?
:202:
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top