Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Hạnh phúc là màu đen - Jim Maryal

[Truyện ngắn] Hạnh phúc là màu đen - Jim Maryal

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63
Tên tác phẩm: Hạnh phúc là màu đen
Tác giả: Jim Maryal
Số chương: 1
Thể loại: truyện ngắn tình cảm
Donate gạch tại:
Sao Hoả của Jim - nơi nhận gỗ xây chuồng mèooo
1624633248527.png
 

Jim Maryal

Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
25/5/21
Bài viết
222
Điểm cảm xúc
379
Điểm
63

Hạnh phúc là màu đen

Cho tới bây giờ, khi đã có được một cuộc sống đáng giá mà bao nhiêu người thèm muốn cũng không có, tôi vẫn luôn tự hỏi tại sao hạnh phúc đến với tôi lại là màu đen - đặc biệt hơn bất cứ ai khác. Và tôi cũng luôn tự trả lời bản thân rằng, bởi vì mình đã lựa chọn đúng...

Hồi nhỏ, tôi là một cậu trai lạnh lùng, chẳng mấy khi tiếp xúc với người ngoài bao giờ, kể cả bạn học cùng lớp. Cuộc sống của tôi vô cùng tẻ nhạt, chỉ bởi những trận cãi vã không hồi kết của bố mẹ... Họ không hạnh phúc, và đương nhiên tôi cũng không hạnh phúc vì bị ghét bỏ. Nhiều lần tôi tự hỏi, vì sao mình không phải là những đứa khác, được bố mẹ nuông chiều, và tôi không khỏi chạnh lòng khi nghĩ về điều đó. Mỗi lần tan học, phụ huynh đến đón con nườm nượp. Họ hỏi han, con họ nũng nịu. Vậy mà tôi thấy chướng mắt, bèn bước nhanh về ngôi nhà lạnh lẽo không tình thương kia.

Cuộc sống cứ thế trôi qua, tôi cứ vô tâm với mọi thứ cho đến một ngày, lớp tôi có một nữ sinh mới chuyển đến. Đó là Quyên, một cô bạn thân thiện. Cô nàng được xếp ngồi cạnh tôi, và kể từ đó tôi được sống tạm thời trong thế giới ấm áp của trái tim ấm áp ấy.

"Bạn tên gì nhỉ?"

Quyên híp mắt cười duyên, sau đó nhận được câu trả lời cộc lốc từ tôi:

"Tập."

"Ồ, cái tên của bạn đặc biệt thật đấy. Chúng ta cùng giúp đỡ nhau nhé?"

Tôi không trả lời, đơn giản vì không thèm quan tâm.

Những ngày sau đó, Quyên liên tục làm tôi khó chịu.

"Tập ơi, cho tớ mượn vở Anh văn!"

"Ngăn bàn."

"Tập ơi, cậu đi mua bút với tớ nhé!"

"Không."

"Tập ơi, hôm nay tớ vui lắm. Để tớ kể cho cậu nghe. Hôm nay em gái tớ về quê ngoại xong mua vòng tay cho tớ này, xinh không!?"

"..."

"Tập ơi, hôm nay cậu chở tớ về nhé! Mẹ tớ hôm nay bận việc rồi..."

"Bận."

"Tập này..."

...

Ngày nào cũng thế, tôi dần quen với sự hiện diện của Quyên trong cuộc sống nhạt nhẽo. Dường như trái tim tôi cũng đang ấm dần lên theo từng ngày, cho đến một hôm...

"Tập ơi."

"Gì?"

Quyên gương mặt bí xị nhìn tôi, đôi mắt long lanh nước.

"Bố mẹ tớ ly hôn rồi. Tớ phải sống với bà ngoại rồi..."

Lúc ấy, không hiểu tại sao máu tôi lại sôi lên, rồi cơn giận vô cớ cũng bừng bừng bốc theo.

"Bố mẹ cậu ly hôn! Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi! Bố mẹ tôi còn chẳng cho tôi lấy chút tình thương nào như cậu. Quyên sung sướng hơn tôi mà bây giờ còn than vãn cái gì! Cậu là đang cố ý chọc tức tôi đúng chứ! Quên chuyện làm bạn với nhau đi. Từ nay tôi và cậu không còn là bạn bè gì nữa hết!"

Đáng lẽ ra tôi nên an ủi Quyên trong lúc cậu ấy cần tôi nhất. Thế nhưng, cơn giận dữ trong tôi đã chấm dứt tất cả. Tôi hùng hổ lao ra khỏi trường bỏ mặc chuyện đang trong giờ giải lao và sắp vào lớp. Cơn giận đã làm tôi mất trí. Tôi cứ lao ra ngoài đường lớn mà không thèm để ý đến tiếng gọi tên mình phía sau lưng.

Rồi chuyện gì đến cũng đến.

Từ đằng xa, chiếc xe con lao tới với tốc độ chóng mặt cùng tiếng bíp còi inh tai...

Bộp. Bịch.

Trước mắt tôi choáng váng.

Tôi vừa bị xe tông và đang ngã trên nền đất ư?

Tôi sợ hãi và nhắm chặt hai mắt chờ đợi cơn đau ập đến. Nhưng không. Tôi cảm thấy có gì đó không đúng.

Và tôi mở mắt ra.

Ngay trước mắt tôi là hình ảnh Quyên nằm ngay dưới mũi xe, máu me đầy người. Và mọi người đang vây quanh cô ấy...

Tôi chưa hết bàng hoàng. Người bị tông là cô ấy. Không có khả năng. Vì sao chứ? Nhưng rõ ràng sự thật vẫn là cô ấy. Còn tôi đáng lí ra là kẻ thay vì phải nằm đó thì đang nằm đây. Rồi đầu tôi nổ oành. Trước giờ phút sinh mệnh ấy, Quyên đã kịp chạy đến và đẩy tôi ra... Và cô ấy là nạn nhân...

Rồi tôi ngất đi trong bàng hoàng, kinh ngạc, sợ hãi và tủi hổ.

...

Trong giấc mơ tôi thấy Quyên, chập chờn trước mắt tôi. Quyên mỉm cười dịu dàng với tôi, vẫy tay với tôi.

"Xin lỗi cậu."

Quyên nói trong nước mắt. Dù cho hình ảnh trước mắt dường như rất mơ hồ, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy quặn lòng trước những giọt nước mắt này. Và lúc ấy, tôi chợt nhận ra một điều quan trọng nhất cuộc đời mình. Dù cho là một lần duy nhất trong đời, tôi cũng muốn níu giữ cô ấy lại. Dù cho là ích kỷ, tôi vẫn không muốn xa cô ấy.

"Hãy ở lại với tôi, Quyên. Tôi... yêu cậu!"

Dù cho cô ấy có chết đi, không sao, tôi vẫn muốn níu giữ phần tàn hồn còn sót lại của cô ấy.

"Hãy tha thứ cho tôi, dù một lần thôi cũng được. Tôi muốn ở bên cậu... trọn đời..."

Quyên ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi, rồi nở một nụ cười hạnh phúc. Lúc ấy, tôi hiểu ra rằng mình đã thành công rồi. Và tôi cũng khóc.

Hình ảnh chập chờn rồi hoàn toàn biến mất, ánh mắt tôi mông lung mở ra. Làn nước ấm trên má vẫn còn đọng lại, hoà quyện với mùi thuốc sát trùng nơi đây.

Bệnh viện.

Tôi chỉ kịp nghĩ đến hai từ này và đảo mắt xung quanh một vòng. Tiếng ngáy thân quen của bố. Tiếng thở đều đều của mẹ. Hai người nằm ngay trên cái ghế dài của bệnh viện. Trông gương mặt họ chứa đầy những lo âu mà tôi chưa bao giờ thấy.

Chợt tôi nghĩ đến Quyên.

Cô ấy đâu? Tôi hoang mang tột độ, cố gỡ những thứ rườm rà trên tay xuống để đứng lên.

Mẹ tôi giật mình thức dậy, bà nhìn thấy tôi đang cố gỡ ống thở và những thứ lằng nhằng khác.

Ngay khi tôi đinh ninh rằng mình sẽ bị ăn đòn và nhận được một tràng mắng té tát thì một thứ gì đấy mềm mềm bao bọc lấy tôi. Đó là mẹ. Tôi ngạc nhiên hết cỡ. Mẹ đang ôm tôi sao? Không thể nào! Và mẹ tôi khóc nức nở, giống như bà rất lo lắng cho tôi.

"Con trai, con của mẹ dậy rồi! Tạ ơn ông trời có mắt, tạ ơn ông trời..."

Bố tôi cũng theo đó mà tỉnh dậy. Ông nhìn tôi với ánh mắt đen hun hút cùng sự dịu dàng hiếm có. Tôi lại thêm phần bàng hoàng. Đây là bố mẹ tôi ư? Đây là những người đã khiến cuộc sống của tôi tẻ nhạt đó ư? Và tôi cũng bật khóc. Dù cho khó trước mặt bố mẹ mình là vô cùng xấu hổ với độ tuổi 17 này, nhưng tôi không kiềm được.

Và tôi lại sực nhớ ra.

"Quyên. Con phải đi tìm Quyên! Cô ấy đâu rồi mẹ..."

Tôi luống cuống gỡ mớ dây rắc rối trên tay, lúng túng hỏi người mẹ trước mặt. Bà giữ tay tôi lại, nhẹ nhàng gỡ ra từng sợi dây bị mắc.

"Đừng lo con trai, cô ấy không sao đâu. Ban đầu người ta chẩn đoán cô ấy không qua khỏi, nhưng thế nào mà cô gái có nghị lực phi thường đó lại có thể vượt qua tất cả nỗi đau để trở lại với cuộc sống..."

Là tôi! Chính tôi đã níu kéo cô ấy ở lại. Dù không biết tại sao nhưng lòng tôi ngập tràn một thứ cảm xúc kỳ lạ. Đây có lẽ là hạnh phúc mà người ta thường nhắc tới chăng?

Những ngày sau đó, nhờ sự trợ giúp của mẹ, tôi thường xuyên sang thăm cô ấy. Tưởng chừng như tất cả đều sắp qua khỏi thì bác sĩ đột nhiên thông báo một tin trời đánh: Võng mạc của cô ấy bị nhiễm trùng nặng, có thể cô ấy sẽ không thể nhìn thấy suốt phần đời còn lại.

Tôi hoàn toàn suy sụp. Tại tôi. Tất cả là tại tôi! Nếu như ngày đó tôi không quát mắng cô ấy. Nếu như ngày đó tôi không giận cô ấy vô cớ, tôi sẽ không chạy ra ngoài! Nhưng tất cả đã là quá muộn... Không! Tôi quyết làm cho cô ấy nhìn thấy. Cuộc đời còn bạc bẽo cô ấy hơn tôi gấp trăm nghìn lần! Vậy mà cô ấy vẫn lạc quan, vui vẻ mỗi ngày. Cô ấy coi tôi là chỗ dựa tinh thần trong cuộc sống, vậy mà tôi lại phũ phàng với cô ấy!

Tôi khập khiễng đi tìm bác sĩ, gấp rút cầu xin ông ta.

"Bác sĩ làm ơn hãy khiến cho đôi mắt của Quyên luôn sáng! Bác sĩ hãy lấy mắt của cháu để thế cho cô ấy! Cháu tình nguyện làm điều đó. Cháu không cần gì cả, chỉ cần mắt cô ấy sáng. Cháu ghét đôi mắt của mình lắm, làm ơn đi bác sĩ..."

Ông bác sĩ già sai người tiêm cho tôi một mũi an thần, khiến tôi chìm vào giấc ngủ tạm thời.

Hình như ông ấy đã nói chuyện với bố mẹ tôi. Hình như tôi nghe có tiếng khóc, tiếng an ủi của bố dành cho mẹ... Thật mơ hồ! Tất cả mọi chuyện đều giống như chưa hề xảy ra...

Không biết qua bao lâu, tôi bừng tỉnh.

Bố và mẹ đã đồng ý cho tôi hiến mắt, với điều kiện chỉ hiến một con mắt và để lại một con mắt.

Ca phẫu thuật hiến mắt của tôi đã thành công ngoài sức tưởng tượng. Việc đầu tiên khi trở lại với thế giới là một nửa nơi đây đã biến thành màu đen, và phần còn lại dường như sáng và rực rỡ hơn trước kia nữa. Tôi cảm thấy thanh thản và nhẹ nhõm. Ít nhất là do có thể đem lại ánh sáng cho Quyên. Nhưng với tôi, đó là trách nhiệm, tôi sẽ nhận trách nhiệm với cô ấy suốt đời này. Tôi sẽ nhận tội với cô ấy. Tôi sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc của cô ấy suốt đời. Tôi xin hứa với bản thân mình như thế.

Và đúng lúc ấy, Quyên nằm giường bên cạnh mở mắt nhìn tôi. Cả hai cùng cười với nhau như thấu hết mọi suy nghĩ. Và chúng tôi cũng sẽ cứ cười như thế nếu bố mẹ của chúng tôi bước vào.

Mẹ tôi chạy lại ôm tôi vào lòng. Mặc dù hơi mắc cỡ nhưng tôi vẫn phải phì cười vì tính cách trẻ con của mẹ. Bố tôi đứng ngay sau không nói gì, chỉ nhìn tôi và Quyên, và cười.

Còn bố mẹ Quyên, họ đứng cách xa nhau nhưng vẫn thăm hỏi Quyên. Tôi chợt cảm thấy Quyên thật tội nghiệp, vậy mà bấy lâu nay tôi vẫn cứ ích kỷ như thế...

Vài hôm sau chúng tôi trở lại trường bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn khác trước với một con mắt bị mù. Những trải nghiệm của thời học sinh đã thắt chặt chúng tôi lại với nhau hơn, để làm nên cuộc sống chính hiệu của ngày hôm nay!

Tôi muốn nhắn nhủ với các bạn một điều rằng: Hãy yêu bằng chính trái tim của mình, lựa chọn cho bản thân một tình yêu có thể làm thay đổi cả cuộc đời.
 
Top