- Hôm nay tao ngồi nói chuyện trong lớp ấy mày.
Ừ, sao đấy?
- Tao nói chuyện với P, nó nói người như tao chó nó yêu.
Uầy, ca gây thù chuốc oán gì với tỷ tỷ tên P đúng hong?
- Hahaa, ừ.
- Rồi tao nói là như mày cũng không có ai yêu đâu con.
- Nó bảo không ai yêu thì tao yêu mày.
Rồi ca nói sao?
- Thế mày định yêu chó hả?
- Nó trả lời ừ.
- Bất giác lúc đó tao lại đồng ý và giờ tao đã thoát kiếp FA có ny rồiiiii. /không hiểu sao vui lắm mày ạ./
Ỏ thế là ca em hết FA dồi ư? Ghê quá điiiii
Haiz, sai một li đi một dặm.
Lúc ấy tâm trạng thật lắng đọng, có thể nghe rõ tiếng nước mắt nghẹ ngào chảy xuống, nhưng chỉ có thể đeo lên một chiếc mặt nạ vui vẻ cười nói tiếp. Haha cuộc đời thật buồn cười, người như cô điên cuồng yêu anh cũng không bằng một câu bông đùa. Sự quan tâm ấy, chắc là đã tan thành hư vô. Khi xem phim idol có câu chỉ cần tiếng hát của bạn đủ lớn, cảm xúc của bạn đủ mãnh liệt thì có thể chạm đến người đó. Toàn bộ đều là giả dối. Chúng ta không thể có một chuyện tình như trong phim. Vì phim là phim, thực tế là thực tế, thực tế luôn phũ phàng và nếu không thể tiếp nhận thì mãi mãi không thể bước tiếp. Khi nghe anh kể câu chuyện tim cô như thắt lại, cô cứ nghĩ anh từ chối vì có người trong lòng, khi ấy tim đập thật nhanh. Nhưng rồi anh lại đồng ý, cái gì đến nhanh, dừng cũng nhanh, trái tim cô như dừng lại, nghẹn lại. Một cảm xúc khó tả, khóe mắt cay cay và rơi từng giọt lệ trong khi tay vẫn viết những câu nói vui tươi ngọt ngào. Bản thân thật giả tạo... Muốn hét to rằng em yêu anh nhưng bàn tay không theo trái tim, nó theo lí trí. Miệt mài viết: "Mong ca có một tình yêu đẹp để lưu giữ kỉ niệm cho cấp ba nhé!" Ồ lí trí cô thật rộng lượng. Thật đáng ngưỡng mộ a. Nhưng lí trí đâu biết vì một phút rộng lượng của lí trí đã để lại cho trái tim một nỗi buồn sâu sắc tựa như bầu trời đêm những ngày giông bão vậy…