Nhìn bề ngoài Kerri Miller rất bình thường nhưng trong cô đang diễn ra một cuộc chiến sống còn.
Kerri Miller đã từng có tất cả trong tay. Từng là một thiếu nữ xinh đẹp, con cưng của một gia đình khá giả, cao 1,75m, rất được ái mộ. Ở trường cô là học sinh giỏi cả về văn hóa lẫn thể thao. Năm 1980 cô đậu vào đại học và đứng nhất môn khoa học chính trị, nấc thang đầu tiên để trở thành một luật sư sáng giá. Nhưng mọi chuyện bỗng trở nên tồi tệ.
Cô yêu một người lớn hơn cô 20 tuổi, đã có hai con riêng. Ngay sau ngày cưới chồng cô đã rủ cô dùng cocaine. Cô đồng ý vì cũng muốn nhập vào thế giới thời thượng của ông chồng giàu có. Lần đầu tiên dùng một ống hít ít chất bột trắng vào mũi, cô thấy mắt như chói lòa lên. Sau đó cô thấy thật phấn khích... thật dễ chịu.
Khi Kerri hít bột cocaine vào, màng ẩm ướt lót mũi của cô đã nhanh chóng thấm lấy cocaine. Những phân tử cocaine đã thấm vào màng mũi dễ dàng như cát chui qua lỗ sàng, để 15 phút sau tràn ngập hệ tuần hoàn của cô. Đến não chúng dễ dàng vượt qua rào cản để tác động lên tế bào não.
Cơn say thuốc của Kerri chỉ kéo dài có 20 phút nhưng cocaine đã kịp tạo một ổ khóa nơi não của cô. Và vài ngày sau khi được chồng mời hút lần nữa Kerri sẵn sàng nhận lời. Tối ấy sau khi hút cocaine, Kerri thật phấn khích trong chuyện chăn gối với chồng, thuốc như làm cô bay bổng trong cuộc tình.
Ở sâu trong não của Kerri là hệ chai - được coi như là “não thô” của loài linh trưởng, điều khiển những xúc cảm và những bản năng sơ khai chủ yếu cho sự sống còn như nhu cầu ăn và khả năng tránh hiểm nguy. Hệ chai cũng rất gắn bó với những vùng tạo cảm giác thống khoái.
Cocaine có tác dụng đi tắt qua những vùng liên kết kể trên để tạo thống khoái ngay tức thời. Những con bọ ở phòng thí nghiệm được cho dùng thả của cocaine đã bỏ ăn bỏ làm tình, chỉ dùng có thuốc để cuối cùng các vùng cảm nhận của não bị đốt cháy do bị tràn ngập cocaine. Cuối cùng bọ bị chết. Nhưng Kerri hoàn toàn không biết tác hại này.
Chỉ trong có mấy tháng, Kerri không còn dùng cocaine để chơi cho vui mà giờ đây cocaine đã trở thành nhu cầu phải có. Thế là sáng ra cô phải dùng cocaine để khởi động tinh thần, trưa dùng cocaine để tiếp tục phấn chấn, và tối dùng cocaine để giảm áp lực mệt mỏi.
Cô lý luận “được cảm thấy thoải mái thì có gì là xấu?” Cô tự dối lòng: mình chưa bị nghiện và có thể bỏ cocaine bất kỳ lúc nào mình muốn. Người nghiện là những người vạ vật chích choác ngoài đường phố chứ không là những phụ nữ thời thượng như cô.
Não của Kerri có khoảng 10 tỷ tế bào để điều hòa các hoạt động sinh lý và các cảm xúc, suy nghĩ của cô. Khi một tế bào não nhận tín hiệu từ một cảm giác thì nó bèn bùng lên, chuyển tín hiệu qua các nhánh thần kinh đến một tế bào não khác.
Một cửa nhỏ li ti phân cách các tế bào não với nhau. Cửa này được gọi là xy-náp và tác động như một ổ cắm điện. Cửa này sẽ giúp các chất trung gian thần kinh mang các tín hiệu đi qua.
Dopamine là một trong hàng trăm chất trung gian thần kinh của não. Khi có rối loạn cung cấp dopamine thì người bệnh thường sẽ bị các chứng như tâm thần phân liệt gây mất trí hoặc Parkinson gây run tay.
Ở một não hoạt động bình thường con kênh phân tử sẽ “bơm” những lượng dopamine dư thừa về nằm dự trữ trong tế bào thần kinh. Một số chuyên gia tin rằng cocaine đã khóa máy bơm khiến dopamine không được trở về kho dự trữ. Một số khác lại cho rằng cocaines kích hoạt máy bơm khiến có nhiều dopamine để sử dụng. Dù kiểu nào đi nữa thì cũng khiến dopamine nằm tồn tại trong xy-náp để liên tục kích thích các tế bào thần kinh. Chính nhờ sự nhiều quá mức chất hóa học như dopamine mà Kerri có cảm giác phấn khích khi dùng cocaine.
Sau một năm hút cocaine, mỗi ngày Kerri đã phải hút tới một gram cocaine - Và cô bắt đầu có ảo tưởng mình là nhà vô địch, cùng những cơn kích động, mất ngủ trầm trọng. Cô bắt đầu bất hòa với Toby chồng cô, nghi ngờ là anh giấu thuốc để hút riêng một mình. Cô bắt đầu làm người mẫu để tự mua thuốc dùng thêm. Khi nào thất nghiệp thì cô lấy sang phần tiền cô để dành để đóng tiền học đại học.
Không một ai, kể cả Kerri nhận ra là cô đã trở thành nghiện nặng. Việc học của cô tuột dốc, bị điểm kém thường xuyên. Mặc dù bề ngoài vẫn bình thường nhưng thật sự Kerri bắt đầu có rối loạn tâm thần. Cô cứ nghĩ có nữ nhân ngư và trốn vào tủ vì tin chắc rằng cảnh sát muốn bắt mình.
Sang năm thứ hai hít cocaine thì Kerri bắt đầu sụt cân. Rồi một sáng nọ cô sững sờ thấy có vết máu trên gối khi ngủ dậy. Thì ra mũi cô bắt đầu chảy máu.
Cocaine làm co mạch máu nên ngăn trở tuần hoàn máu. Vì thiếu máu tới nuôi nên màng mũi Kerri chết dần, đến khi mủn rồi tróc ra chúng làm chảy máu mũi.
Một số người hút cocaine bị lủng sụn ngăn giữa hai lỗ mũi, hoặc bị áp xe ở xoang. Tuy bị nặng như vậy nhưng người ghiền không thấy đau mấy vì cocaine tác dụng gây tê nên giảm đau.
Sự thèm thuốc của Kerri mạnh đến mức Kerri đói thuốc hơn là đói ăn. Cocaine cũng làm mất ngon miệng nên cô biếng ăn.
Để giải quyết chứng chảy máu mũi của Kerri, Toby dạy cô cách đổi qua dùng “gốc tự do”. Bằng những hóa chất làm bay hơi, Toby đã làm tinh khiết cocaine, không còn bị lẫn tạp chất như đường, kerosene, muối axit mà các tay buôn bán ma túy cho thêm vào cocaine để cho nặng. Nói cách khác Toby đã tinh chế cocaine nguyên chất mạnh gấp năm lần cocaine ngoài chợ.
Ngoài ra cocaine tinh khiết có thể hút được, nên Kerri có thể để mũi được nghỉ ngơi.
Sau khi để chất cocaine tinh khiết có dạng như cục đá vào trong ống tẩu, Toby đưa Kerri hút thử. Cô hút một hơi mạnh. Chỉ trong vài giây, cô say thuốc thật sâu. Nhưng sau khoái cảm đó, đến tối Kerri thấy khó thở. Ngực cô như có một con voi đứng lên. Sáng hôm sau cảm giác ấy vẫn còn nhưng Toby trấn an cô là chuyện ấy “vẫn thường” xảy ra ở người mới thử và chỉ sau vài giờ thì cảm giác như bị vặn đinh vít ấy sẽ mất.
Thực ra gốc tự do gây nhiều tác dụng hơn là chỉ đơn giản làm Kerri khoái cảm như trước đây. Cocaine tác động trực tiếp lên cơ tim khiến nó giảm đập, lên mạch máu khiến chúng co lại nên không mang đủ máu đến nuôi tim, trong khi đó tim lại bị đòi hỏi phải làm việc nhiều hơn để đưa máu đến cơ thể bởi vì các mạch máu dẫn máu đến cơ thể cũng bị co lại. Thế là một vòng bệnh hoạn xảy ra: tim không đủ sức bơm máu kịp nên máu bị ứ lại và dồn lên đọng ở phổi, khiến người nghiện bị khó thở và đau đớn y như bị ngạt thở khi chết chìm.
Người nghiện do đó dễ có nguy cơ lên cơn đau tim hay tai biến mạch máu não. Kerri lần này rất may mắn là chỉ bị đau ngực.
Mặc dù Kerri tốt nghiệp được đại học nhưng cô đã không còn khả năng vào học chuyên ngành luật. Trong cuộc sống bây giờ cô chỉ có quan tâm đến cocaine. Vả lại cô cũng đã nướng hết tiền để dành trả tiền học cho việc mua cocaine.
Nếu trước đây Kerri và Toby tạo thành một đôi tâm đầu ý hợp với nhau thì nay cả hai luôn gấu ó nhau. Đã hai lần Kerri bỏ nhà đi nhưng lại phải quay về vì đói thuốc. Khi hàng xóm bắt đầu khai báo với cảnh sát về cảnh bất hòa nghiêm trọng của hai vợ chồng thì hai đứa trẻ được gửi về nhà mẹ ruột chúng.
Kerri xa lánh bạn thân cũng như người thân. Cha cô đã chết vì đau tim sau bao năm cố cai nghiện rượu. Mẹ cô và chị cô không còn hy vọng thấy Kerri hồi phục nên họ còn bàn đến việc làm đám ma như thế nào khi cô chết.
Đến lúc này, để cảm thấy người mình bình thường, Kerri đã phải hút mỗi ngày tới 3,5 gram cocaine tinh khiết. Để có cả ngàn đô trả mỗi ngày như vậy, Kerri đã phải nhận tiếp tay với một tên buôn ma túy núp sau tiệm bán đồ cổ ở mặt tiền đường là nơi tiêu thụ cocaine và rửa tiền. Cô kiếm rất nhiều tiền.
Khi Kerri không say thuốc thì cô say rượu. Để khỏi bị những con trầm cảm sau khi say thuốc. Cô cũng dùng valium liều cao. Càng ngày cô càng sa vào vũng lầy dùng cocaine càng lúc càng tăng liều.
Mỗi khi tác động của cocaine không còn thì lượng dopamine trong não Kerri tụt xuống, khiến cô sinh buồn bực xuống tinh thần. Bình thường não sẽ lấy dopamine từ protein trong thực phẩm dùng. Nhưng ở người nghiện dopamine nhanh chóng bị cạn kiệt phần do ăn uống kém, thiếu protein, phần do cocaine ức chế máy bơm tái chế dopamine như ta đã nói ở trên.
Do tác động ức chế hệ thần kinh trung ương nên các chất như valium và rượu giúp chống trả hậu quả do thiếu dopamine gây ra, nhưng sự chống trả này chỉ tạm thời thôi. Và lại có một vòng luẩn quẩn ngược đời. Khi dùng quá nhiều valium và rượu - như trong một thời gian nhịn thuốc chẳng hạn - thì sau đó Kerri lại thấy tăng thèm thuốc.
Da của Kerri bắt đầu ngứa và cảm giác như có kiến bò. Một ngày cô tắm vòi sen cả chục lần nhưng vẫn không thấy hết. Rồi cô bắt đầu thấy ảo giác.
Một phụ nữ chỉ còn cái đầu mất cái thân, tóc đỏ quạch, mắt sâu hoắm tay lơ lửng trên đầu cô. Hố sâu khác biệt giữa phấn khích và xuống tinh thần càng ngày càng sâu khiến Kerri hai lần định tự tử. Một lần cô uống cả lít rượu wishky chung với cả bum thuốc ngủ và thuốc giảm đau. Lần khác cô dùng quá liều Tylenol đến mức bị suy thận cấp phải cấp cứu chạy thận nhân tạo.
Đến lúc này Kerri cần có cocaine mới sống được. Sự thèm khát thuốc của cô đánh bại mọi nhu cầu khác như thèm ăn, thích ái ân, làm việc, gia đình. Cô luôn run lẩy bẩy, nôn ọe, co giật. Nhưng nếu thử giảm liều cocaine là cô lại thấy đói thuốc hơn.
Những ảo giác của Kerri do cocaine gây ra: những khoảng thời gian dài cocaine tạo quá nhiều dopamine chảy trong xy-náp đã khiến cô trở nên điên loạn. Đường dẫn thần kinh bị kích thích bởi cocaine đã đưa đến não những thông tin sai lệch. Cảm giác kiến bò của Kerri thường được gọi là “bọ cocaine”.
Ngược lại khi hết tác dụng của cocaine thì nồng độ dopamine bị tụt xuống mà kho dự trữ thì cạn kiệt nên không tự bù đắp nâng nồng độ dopamine lên nổi, khiến Kerri rơi vào cơn suy sụp tinh thần sau khi hưng phấn do cocaine.
Với ý chí phi thường, Kerri hàn gắn lại với Toby và muốn làm mẹ. Nhưng khi mang thai được bốn tháng thì Kerri nhận ra là mình đã sai lầm khi muốn có con. Tính phong lưu và sự nghiện ngập của Toby khiến Kerri lo lắng cho đứa con chưa chào đời của mình. Vì vậy cô dọn ra ở chung với một người bạn nhưng vẫn tiếp tục dùng cocaine tinh khiết và uống rượu. Chỉ mãi đến lúc chuyển cô mới thấy sợ: không biết con mình có bị dị tật hay cũng nghiện thuốc. Cô cầu nguyện: “Câu Trời cho con con được bình thường. Con hứa sẽ cai thuốc”
Đúng ngày cô sinh, một bé trai bụ bẫm khỏe mạnh chào đời. Cô đặt tên con là Joshua. Tuy nhiên cô nhanh chóng quên lời hứa với Trời và chưa kịp rời bệnh viện cô đã hút cocain trở lại. Về nhà mỗi khi Joshua la khóc thì cô hét ầm lên với con; khi con yên lặng thì cô lại quên mất con nên cứ bỏ mặc nó.
Tại chỗ buôn ma túy chung, Kerri bắt đầu nghi ngờ kẻ đối tác âm mưu gài bẫy mình cho cảnh sát Vì vậy cô bỏ sang làm việc cho một tên buôn ma túy khác. Tên này cũng là con nghiện và còn thêm nghề dẫn gái.
Thế là Kerri trở thành gái mãi dâm hạng sang. Từ thường dùng là “theo hầu” các nhà kinh doanh giàu có ở các buổi tiếp tân. Đối với Kerri việc làm mới này không có gì quan trọng bởi vì cocaine đã làm giảm nhu cầu tình dục cũng như tự trọng nơi cô nên cô coi đây đơn thuần chỉ là công việc.
Do hút cocaine tim cô ngày càng đập nhanh và ho nhiều. Hàm và cổ bắt đầu có cảm giác tê kiến bò. Đôi khi thuốc làm đầu gối cô quy xuống.
Cảm giác kiến bò ở hàm và cổ Kerri là tác dụng phụ của cơn động kinh thể nhẹ thường thấy ở người nghiện cocaine. Thuốc bắt đầu gây hại các cơ quan sống còn.
Các tế bào thần kinh khởi động hiệp đồng tạo những cơn bão điện trong não cô. Trái tim bị thiếu oxygen của Kerri bây giờ đập không điều hòa và phải chống lại những cơn cao huyết áp. Phổi cô đầy dịch bị ứ từ tim nên làm việc rất kém. Cô trở nên khó thở và phải ho để làm trong phổi.
Những con quỷ tệ nhất sống trong trí Kerri. Để chống lại những kẻ truy đuổi trong ảo tưởng của mình, Kerri đã mua một con chó và một khẩu súng lục.
Đến lúc này Kerri đã nghiện thuốc được sáu năm. Cô đã hầu như mất tất cả, kể cả chồng. Ông ta đã tự tử thành công còn cô thì được cứu sống.
Josh là tất cả những gì Kerri còn nhưng cuối cùng cocaine cũng lấy mất nó. Phòng xã hội đã phải cách ly Josh khỏi Kerri và đưa nó cho một gia đình khác nhận làm con nuôi, bởi vì tòa xử Kerri là một người mẹ vô trách nhiệm và là tội phạm (bốn lần lái xe quá tốc độ cho phép và hai lần ở tù vì nghiện ngập).
Ngày 16 tháng 8 năm 1988, là ngày sinh nhật thứ 27 của Kerri. Người bạn chung phòng với Kerri tổ chức một bữa tiệc cho cô ở quán. Kerri bảo bạn đi trước, còn cô vào phòng tắm hút cocaine. Vừa hút một hơi có cảm thấy tim đập mạnh như muốn vỡ ra. Đầu cô quay cuồng. Khi cô đứng dậy thì cô ngã lăn ra. Rồi cô ngất đi.
Khi tỉnh lại cô cố bò ra chỗ để điện thoại. Cô gọi một người bạn cầu cứu rồi lăn ra bất tỉnh. Cuối cùng những con quỷ dữ đã thắng cô.
Nhiệt độ thân thể của Kerri đã lên tới 40,5°. Não cô cuồng loạn bởi vì các tế bào bị kích động đến bốc cháy. Cô rơi vào hôn mê, chân tay co giật từng cơn. Nhưng thuốc vẫn chưa hết hành hạ cô.
Khi cô tỉnh lại và cố bò đến bên điện thoại thì một động mạch nhỏ bên não phải của cô bị co lại (do cocaine đã lên cơn co giật) khiến một cục máu đông long ra làm vùng phải bị nghẽn mạch não, thiếu máu nuôi. Kerri đã bị một cơn tai biến mạch máu não.
Chỉ trong vài giây các tế bào thần kinh vận động của cô bắt đầu chết. Miệng cô bị méo, tay và chân trái cô không còn cảm giác. Rồi cô ngưng thở. Quả tim kiệt sức của cô bắt đầu đập không đều nên không còn tưới máu nổi cho cơ thể.
Kerri không hề nhận thức bất kỳ điều gì vừa kể. Thật ra cô đã chết.
Khi toán cấp cứu đến, họ vội hồi sức tim mạch cho cô và đánh xốc điện tim. Họ nhẹ nhõm khi thấy dấu hiệu sinh tồn (mạch, nhiệt, nhịp thở, huyết áp) của cô có lại.
Kerri tỉnh lại tại bệnh viện với một ống thở. Bác sĩ cấp cứu bảo cô là ông ta thật kinh ngạc khi thấy cô có thể sống sót sau một cơn tai biến do cocaine. Cô bị liệt và chỉ có thời gian mới trả lời là cô có đi lại được hay không.
Ông cảnh báo cô một điều: nếu cô dùng trở lại cocaine thì cô sẽ chết.
Xuất viện về nhà trên chiếc xe lăn, Kerri quyết tâm không làm kẻ tật nguyền suốt đời. Một nhân viên vật lý trị liệu thường xuyên đến nhà tập cho cô và sau bốn tháng, vào lễ Noel cô đã có thể chống nạng đi.
Ấy vậy mà cocaine vẫn có thể cuốn hút cô một lần nữa. Sau sáu tháng sống thanh thản vì bỏ được thuốc, vào tháng hai 1989, mấy người bạn rủ Kerri dự party.
Một người đưa ống tẩu ra mời Kerri hút cocaine tinh chất. Cô nghĩ “Có lẽ lần này mình đủ sức kiềm chế nó nên thử hút lại xem sao”. Thế là cô nhận ống tẩu và hút. Đầu cô quay cuồng với khoái cảm quen thuộc. Cô hít thêm một hơi, một hơi nữa...
Bảy ngày sau cô là người duy nhất trong bọn còn ở lại khách sạn. Cô không còn nhớ gì rõ ràng về tuần lễ vừa qua. Cô đã không ăn, không tắm. Nhìn vào gương, cô thấy một thân thể tàn tạ đang nhìn sững lại cô, khiến cô lạnh buốt cả người.
Cô chợt nhận ra thế là đủ rồi, không chỉ với cocaine mà cả thuốc ngủ và rượu nữa. Sau sáu năm lãng phí đời mình, đánh mất gia đình, tiêu phí 300.000 đô, Kerri Miller nhận thức được mình đã xuống tới đáy của vũng lầy.
Ba ngày sau cô đi dự một cuộc họp của hội “Những người nghiện cocaine vô danh”, rồi cô vào bệnh viện cai nghiện. Hai tuần sau cô xuất hiện và bắt đầu tập vật lý trị liệu. Cô kiên trì tập nên chín tháng sau lần tai biến cô đã có thể nâng cốc với cái tay liệt, và 16 tháng sau cô đã đi không cần nạng.
Khi thể xác cô lành lại thì tâm hồn cô cũng hàn gắn. Cô củng cố quan hệ với những người cai nghiện và cắt đứt quan hệ với những người quen trong thời kỳ nghiện. Cocaine vẫn luôn chực chờ cô dù chỉ lần sa ngã trở lại. Nhưng Kerri cố chống trả.
Hai năm sau, với cương vị lãnh đạo trong một công ty dịch vụ - tài chính, nom bề ngoài Kerri có vẻ bình thường. Nhưng thật ra cocaine đã để lại một dấu ấn không phai nơi cô: chân trái bị liệt cũ của cô vẫn hơi bị cà nhắc. Tổn thương của não vẫn thỉnh thoảng gây ra những cơn ngất và co giật nhẹ. Trí nhớ cô có những lỗ trống - có khi hàng tuần hàng tháng cô quên hết. Và dĩ nhiên cô nhớ và tiếc con mình. Cô vẫn luôn cảnh giác bị nghiện lại. Cô đính hôn với Steve cũng là một người cai nghiện. Cả hai mong sẽ hỗ trợ nhau để không rơi trở lại móng vuốt của những con quỷ của cocaine.
Câu chuyện của Kerri không phải là độc nhất. Nét đặc biệt của truyện là lòng cam đảm, ý chí, và thiện chí chia sẻ kinh nghiệm bản thân với người khác. Cô nói:
- Cocaine là một tên lừa phỉnh có hạng. Nó hứa hẹn cho ta thiên đàng nhưng thật ra nó phá hủy mọi thứ có quanh ta. Tôi biết - tôi đã thấy quỷ dữ. Nó đến trong một ống thủy tinh nhỏ bé.
Per Ola & Emily D'Aulaire.