Có một bạn đọc từng gay gắt hỏi tôi: "Vãn Tình, tôi thương thấy chị viết về sự tương tác giữa chị và chồng trong những bài viết, cảm giác giữa hai người vừa có duyên lại vừa có tình. Nhưng tôi rất nghi ngờ, trên đời này thực sự có người chồng hoàn hảo đến thế à? Hay là chị cố tình bịa ra thế?"
Tôi trả lời rằng: "Tôi chưa từng cho rằng có người đàn ông nào hoàn hảo 100% trên đời này, bao gồm cả chồng tôi. Anh ấy không hoàn hảo, không hề ít tật xấu hơn những người đàn ông khác. Tôi đoán nếu tặng anh ấy cho bạn làm chồng, chưa chắc bạn đã vừa ý. Nhưng tôi hiểu được một điều, không ai hoàn hảo trong hôn nhân. Nhìn vào ưu điểm của đối phương nhiều hơn mới là bùa phép của tình yêu. Còn về khuyết điểm, chỉ cần không phải là ngoại tình, bạo lực, đánh bạc thì những tì vết nhỏ nhặt đều có thể nhận nhượng được cả. Vì chính bản thân chúng ta cũng không phải người hoàn hảo, nên cần gì phải quá khắt khe với đối phương, bạn nhỉ?”
Bạn nữ ấy nói tiếp: “Chị nói rất có lý, quả nhiên trình độ cao hơn tôi, nhưng chị làm như thế nào vậy? Tôi vừa thấy thỏi xấu của chồng là đã ba máu sau cơn rồi, nên chúng tôi rất hay cãi nhau, ngày nào cũng phải gà bay chó chạy, rất là mệt mỏi."
Thực ra tôi cũng từng trải qua một thời kỳ rất dài không thích ứng nổi vào lúc mới kết hôn.
Đầu tiên, điều kiện trường thành của chúng tôi khác nhau. Từ bé anh ấy đã sống ở thành phố lớn, còn tôi lớn lên ở một thị trản nhỏ, thói quen sinh hoạt và thói quen chi tiêu của chúng tôi ra khi biết.
Anh mắc bệnh và sạch sẽ nhẹ, được di truyền từ mẹ chồng tế ngày tắm hai lần vào sáng và tối, nếu mùa hè ra đường thì có thể tảm đến ba bốn lần, còn số lần rửa tay thì không đếm xuể.
Cá nhân tôi tự thấy thói quen vệ sinh của mình rất tốt, nhưng trong mắt anh lại thành có vấn đề. Mỗi lần ở ngoài đường về, tôi muốn nghĩ một lát thì anh đã đứng bên cạnh giục giã: "Em không đi tắm à? Em không rửa tay à?" Lúc tôi muốn lấy gì đó ăn, anh sẽ hỏi: "Cái này đã rửa chưa?"
Lúc vui vẻ, tôi thường phối hợp, còn nếu đang mệt rũ hoặc bực bội thì tôi sẽ cáu kinh đáp trả: “Anh là Đường Tăng đầu thai à? Căn nhà cằn nhằn còn phiền phức hơn mẹ em.”
Về thói quen chi tiêu, chúng tôi quả thật là đổi tính cách cho nhau. Anh ấy rất thích dạo siêu thị, thích gì là mua về nhà, còn tôi lại khá giống đàn ông, không mua đồ đạc không có tác dụng, đi dạo phố cũng phải có mục đích, không lượn lờ giết thì giờ, thế nên đồ đạc trong nhà tôi chủ yếu đều do anh sắm.
Có một lần, anh ấy vác một cái máy tập thể hình về, loanh quanh một vòng trong phòng rồi buồn phiền nói với tôi: “Anh thấy nhà mình nhỏ quá, chẳng có chỗ để đồ, mình mới dọn đến nhà này được hai năm, sao chật chội thế không biết?”
Tôi liếc mắt, thùng thẳng nói: “Không chịu nối di đỏ Suốt ngày tha đồ về nhà, hào là nhày tập cơ nào là đệm ngồi thiền, nào là đồn trang trí nhà có động hơn nữa thì sớm muộn cung có ngày bị nhồi chật thích thôi.”
Anh ấy nghe xong, im lặng kéo máy của mình ra ngoài ban công. Tôi nhìn đống đồ không dùng được, phí tiền lại còn chiến diện tích trong mắt mình, nhất định phải âm thầm lẩm nhẩm ba làn: “Tiền anh kiếm được muôn tiêu sao thì tiêu, tiền anh kiếm được muôn tiêu sao thì tiêu, tiền anh kiếm được muôn tiêu sao thì tiêu" mới có thể kiềm chế thôi thúc không trách móc anh.
Sau đó, anh ấy bận việc, thời gian ở nhà rất ít.
Rất nhiều phụ nữ đều không chịu được cảnh đàn ông thường xuyên vắng nhà, cho dù là vì sự nghiệp. Bởi phụ nữ cảm tỉnh, có khi bị ấm ức điều gì đó, tâm trạng không vui, cũng có khi là vì thấy người khó chịu, nên những lúc này đặc biệt hi vọng chồng mình nhà, dù cho anh không giải quyết được vấn đề thì có chồng cạnh vẫn tốt hơn. Thế nên xác suất xảy ra trục trặc của những cặp vợ chồng ở xa nhau thường rất cao, bởi lúc vợ cần chồng thì chồng lại không ở đó, vì thế hờn giận và mất mát cứ tích tụ lại, tiến tới bùng nổ cãi vã, cho đến mức ảnh hưởng lên đời sống tình cảm,
Tuy Vợ chồng chúng tôi không mỗi người một nơi, nhưng thực ra nhiều khi cũng chẳng khác là bao. Một lần xa nhau lâu nhất là anh chỉ ở cùng tôi hai cuối tuần trọn vẹn trong vòng tám tháng, mỗi lần tôi muốn anh giúp tôi làm gì, anh luôn phải tra lịch xem ngày trước, ấn định cho rõ thời gian, sau đó nếu có việc gì đột xuất thì sẽ thay đổi thêm một lần nữa.
Lúc ở nhà, do đã đi làm mệt mỏi, phải xã giao nhiều, nhưng lại thấy tôi hi vọng anh chuyện phiếm với tôi, anh thường ra về ảy náy nói: "Hôm nay anh mệt lắm rồi, ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh sẽ ở cùng em thật nhiều.” Nhưng sang hôm sau, tôi luôn không còn sự hào hứng của ngày hôm qua nữa.
Mà điều tôi không chịu nổi nhất chính là sở thích của chúng tôi bất đồng.
Lúc trước khi trang trí nhà cửa, để được gần nhau hơn một chút, phòng đọc sách của tôi và phòng xem phim của anh chỉ ngăn cách nhau bằng một bức vách, thể là những hiệu ứng đặc biệt của mấy phim bom tấn anh thích âm vang như sấm dậy rung trời. Đó là lúc tôi ghét anh nhất. Bạn cần biết rằng các tác giả ghét nhất là lúc mất cảm hứng. Khi mất cảm hứng, tôi còn có ý nghĩ ly hôn. Tôi từng nghĩ, nếu mình sống một mình thì tự do biết bao, bình lặng biết bao, không như bây giờ, bên tại không phải mưa bom bão đạn thì là hiệu ứng điếc tai, đúng là muốn chết quách đi cho xong.
Anh ấy còn nhẹ dạ quá mức trong cuộc sống, cơ bản là thuộc về phía chịu bất lợi. Sau khi lấy nhau, chúng tôi là một khối lợi ích chung, anh chịu thiệt nghĩa là tôi chịu thiệt. Mỗi lần thấy anh bị lừa, tôi lại hậm hực muốn chết, nếu là tôi thì sao người khác có thể lựa như vậy chứ?
Khi ấy, anh trai tôi rất quan tâm đến đời sống hôn nhân của tôi, mà tôi chủ yếu đều kể với anh trai những điều rắc rối trong hôn nhân của mình.
Anh trai tôi là người cực kỳ thông minh, luôn có thể dẫn tới quay về chính đạo.
Anh tôi nói: “Em gái của anh ơi, tâm thái này của em không tốt. Hôn nhân mà, làm gì có mười phân vẹn mười, em phải nghĩ đến những tính tốt của chú ấy nhiều hơn! Chú ấy thích sạch sẽ không phải rất tốt à? Nếu chú ấy lôi thôi lếch thếch, với tỉnh em còn khó chịu hơn, nói không chừng không bao lâu sau em sẽ ghét chủ ấy. Chú ấy thích mua đồ, ít nhất chứng tỏ rằng chú ấy có yêu cầu với cuộc sống; còn về chuyện bận rộn, ít có thời gian ở bên em, quả thật rất tủi thân. Nhưng em thử nghĩ ngược lại xem, nếu ngày nào chú ấy cũng ở nhà, không để tâm đến sự nghiệp, có phải em còn điên hơn không? Thật ra em không phải đàn ông, không biết rằng thường xuyên đi công tác mệt cỡ nào, chú ấy cố gắng làm việc cũng là vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, cho em sống thoải mái hơn. Em nghĩ thử xem, em muốn gì chủ ấy cũng cố gắng đáp ứng đầy đủ, em nên săn sóc chú ấy nhiều hơn mới phải! Nếu em cảm thấy mình rảnh rỗi quá thì lại càng được dịp làm việc em muốn làm.
Còn chuyện chú ấy ảnh hưởng em sáng tác cũng không phải vấn đề gì to tát. Lúc chú ấy xem phim thì em cố gắng làm những việc không quan trọng, lúc nào thực sự có cảm hứng muốn viết bài thì nói cho chú ấy biết nhu cầu của em, bảo chủ ấy ra rạp chiếu phim xen, Thứ thực sự bào mòn tình cảm, giết chết hôn nhân thường không phải là ngoại tình hay bạo lực gia đình, mà là những lặt vặt trong cuộc sống dồn nén lại, tạo thành bất mãn. Em phải học cách giao tiếp, bao dung, châm chước, nghĩ đến ưu điểm của chú ấy nhiều hơn, như thế sẽ có ích cho hôn nhân của em."
Tôi nghe lời anh trai, bắt đầu nhìn vào ưu điểm của chồng.
Thời còn độc thân, phòng tội lúc nào cũng lộn xộn. Nhưng Sau khi lấy anh ấy, nhà cửa luôn sạch sẽ tinh tươm, đến cô bạn thân của tôi còn không tin nổi giờ phòng ốc của tôi lại có thể gọn gàng, ngăn nắp đến thế.
Tính tôi vốn tự do, không thích bị trói buộc. Anh cho tôi tự do thoải mái, bất kể là việc tôi thích hay cả những việc quan trọng như có con hay không. Anh luôn bao dung vô hạn với tôi, không tạo cho tôi một chút áp lực nào.
Tuy anh bộn bề nhiều việc, nhưng anh để tôi chi tiêu thỏa thích toàn bộ thu nhập của anh. Anh chưa bao giờ phản đối việc tôi muốn làm gì mua gì, thậm chí cũng không hỏi một câu luôn, tin tưởng tội vô điều kiện.
Tuy anh luôn bị thiệt, nhưng tính tình hiền hậu, chưa bao giờ tính toán với tôi. Dù là lúc chúng tôi cãi nhau, anh cũng không nhẫn tâm dùng lời nói làm tôi đau đớn. Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng nối câu với tôi, dù bị tôi dồn ép đến mức không còn đường lui, cùng lắm anh cũng chỉ đi ra ngoài để bình tĩnh lại.
Nghĩ như thế, tôi lập tức mềm lòng, như g điều mà tôi khi chịu cũng không còn nghiêm trọng như vậy (1ứa. Tôi bắt đầu thấu hiểu anh, cảm thông anh.
Trên thực tế, chẳng ai là kẻ ngốc. Anh cảm nhận được sự thay đổi của tôi, anh cũng hiểu được sự nhường nhìn từ tối, thế nên anh cũng chủ động phối hợp với thói quen của tôi, bỏ qua những khuyết điểm của tôi.
Anh vẫn luôn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, Con tôi nhờ sự nhắc nhở của anh trai mới học được điều này, sau cùng chúng tôi đã học được cách nhìn nhận người kia bằng sự khen ngợi trong hôn nhân.
Không thể không nói, vẫn cùng là cuộc hôn nhân đó, vẫn cùng yêu người đó, nhưng khi tầm thái thay đổi, một ý nghĩ cũng có thể biến nó thành thiên đường hoặc địa ngục.
Hiện tại, tôi gần như đã không chú ý đến khuyết điểm của chồng nữa, chỉ cần anh tốt với tôi, có trách nhiệm với gia đình, chút tật xấu vặt vãnh này có là gì? Ai mà không có khuyết điểm? Thế nên tôi càng ngày càng vừa lòng với anh ấy, không phải vì anh thực sự hoàn hảo, mà vì tôi cố phóng đại ưu điểm của anh, thu nhỏ khuyết điểm của anh. Bởi vậy mà tình cảm của hai vợ chồng ngày càng khăng khít, không cần cố ép mình phải bao dung phải thông cảm, cũng không phải tự bắt buộc mình một chút nào.
Rất nhiều phụ nữ sau khi kết hôn bất mãn với chồng. Thật ra chỉ cần thay đổi tính tình, thay đổi cách đối xử là có thể đoàn kết đã hoàn toàn khác biệt.
Tuy nhiên cũng có một điều các bạn cần phải chú ý: Nếu bạn bao dung thông cảm, anh ta cũng trân trọng biết ơn thì cuộc sống hôn nhân của các bạn sẽ càng lúc càng tràn đầy xúc cảm. Nhưng nếu bạn bao dung thông cảm mà anh ta lại được đăng chân lân đảng đầu, bạn nhất định phải khiến anh ta hiểu rằng, sở dĩ bạn làm vậy là vì bạn thương anh ta, quý trọng cuộc hôn nhân này chứ không phải vì bạn không thể rời xa anh ta, có thể để mặc anh ta đối xử quá đáng với bạn.