Lượt xem của khách bị giới hạn

[Type sách] Không tự khinh bỉ không tự phí hoài - Vãn Tình

[Type sách] Không tự khinh bỉ không tự phí hoài - Vãn Tình

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
KHÔNG TỰ KHINH BỈ KHÔNG TỰ PHÍ HOÀI
14bf1d58dd8c3c0cf4d51c6939acc0b1.jpg

Tác giả: Vãn Tình
Dịch: Xanh Dương
Type: Xanh
NXB: Thế Giới
Văn án:​
Bạn thử nói xem, trên thế giới này, điều gì có thể hủy hoại cuộc đời bạn được chứ?

Một mối tình thất bại?
Một gã trai lỡ lầm?
Hay tuổi tác ngày một nhiều thêm?

Thực ra không một điều gì hay không một ai có thể hủy hoại bạn được, trừ khi chính bạn muốn hủy hoại bản thân. Nếu ta tìm bạn mạnh mẽ, chịu được muôn nẻo phong ba đường ở thì những ngăn trở và thử thách đó chỉ làm bạn mạnh mẽ mà thôi. Nếu bạn có thể vượt qua những khó khăn mà người khác chưa từng vượt qua thì bạn sẽ có được cuộc sống người khác khó lòng với.

Riêng về điều này, trời xanh luôn rất công bằng.
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
01. Đừng gửi gắm hi vọng vào việc đàn ông biết cắn rứt lương tâm
Trước đây, tôi từng quên một người chị đã có chồng. Biết tôi có một tài khoản mở chuyên viết về chủ đề tình cảm, chị bảo tôi gửi ID cho chị xem.

Mấy hôm sau, chị nhắn tin cho tôi: “Vãn Tình, sao diễn đàn của em lại tên là Khuynh đảo cuộc sống của chúng ta?"

Tôi nói, có lẽ là vì tôi hi vọng mỗi người phụ nữ đều có thể cố gắng nhiều nhất, sống một cuộc đời tốt đẹp hơn!

Chị nói: "Mấy ngày nay chị đọc khá nhiều bài viết của em, phát hiện giọng văn của em rất sắc sảo, đa số đều khích lệ chị em phải độc lập về mặt kinh tế và tính cách, phải có tôn nghiêm, có giới hạn chịu đựng. Tại sao em không viết đàn ông trong đời sống hôn nhân nên làm thế nào cho tốt, ví dụ như yêu thương vợ nhiều hơn, nhường nhịn vợ nhiều hơn?"

Tôi cười bảo: “Nếu viết những điều đó ra thật sự có thể biến đàn ông thành một người chồng tốt, em đảm bảo ngày nào cũng viết luôn" Trên thực tế, trước kia tôi cũng viết không ít về chủ đề đó rồi.

Ngày trước, tác phẩm của tôi khá cảm tính, tôi mong sao mọi người đàn ông trên đời đều có thể trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt, hi vọng họ có thể thương lấy người vợ của mình, đừng làm các cô tổn thương.

Mãi cho đến một ngày, một bạn đọc nhắn tin cho tôi rằng: “Chị Vãn Tình, những bài viết của chị rất hay, nhưng suy cho cùng sẽ có bao nhiêu người đàn ông đọc chủng? Rồi sẽ có bao nhiêu người đàn ông thay đổi hả chị? Em cho rằng đa số độc giả đều là nữ, sau khi đọc văn chị, họ sẽ thấy được an ủi tạm thời, thế nhưng khi quay lại với cuộc sống thường nhật thì cuộc sống vẫn y như vậy chị ạ.”

Tin nhắn ấy khiến tôi xúc động sâu sắc, nền tảng mạng của tôi có hàng triệu fan, theo số liệu chi tiết thống kê lượt xem, tỷ lệ nam nữ quả thực khác xa nhau, độc giả nữ chiếm hơn 80%, Còn độc giả nam chỉ có mười mấy phần trăm.

Bởi vậy, đúng như bạn đọc kia nói, bài viết của tôi chủ yếu dành cho các chị em phụ nữ. Họ hi vọng được an ủi nhờ lời văn, cũng hi vọng những áng văn ấy có thể giúp họ giải quyết vấn đề.

Song sự thực thì sao? Mong ước luôn luôn đẹp đẽ còn hiện thực bao giờ cũng phũ phàng. Bất kể có bao nhiêu bài viết giúp phụ nữ nói lên được những khó khăn của họ, giúp họ kêu gọi đàn ông phải xem trọng những gì họ đã hi sinh thì tình cảnh của đàn ông vẫn không hề thay đổi, vấn đề vẫn không được giải quyết. Bởi vì gửi chìa khóa giải quyết vấn đề cho đàn ông vốn không đáng tin. Chờ người khác cắn rứt lương tâm là một việc làm hết sức bị động, nếu bạn muốn vẹn toàn thì anh ta phải phối hợp với bạn, nếu anh ta không phối hợp thì bạn vốn chẳng làm gì được.

Sau này, văn phòng và chủ đề của tôi đều thay đổi, bắt đầu trở nên sắc bén hơn. Tôi không còn viết những dòng khiến mình lẫn chị em phụ nữ cảm động nữa, mà chủ yếu viết về việc độc lập và hoàn thiện bản thân. Bởi tôi phát hiện ra, một gã đàn ông nhẫn tâm đối xử tệ bạc với người phụ nữ của mình thì sao có thể chỉ nhờ dăm ba câu của người khác mà bất chợt tỉnh ngộ, từ đó trở đi biến thành một người đàn ông tốt? Tất nhiên, chúng ta không loại trừ khả năng này, nhưng tôi nghĩ xác suất cũng ngang ngửa với việc trúng xổ số!

Thế nên, phần lớn người đọc và chia sẻ mấy bài viết kiểu như "Xin hãy đối xử tốt với vợ bạn, xin hãy trân trọng vợ bạn” trên mạng đều là các chị em phụ nữ không được thương yêu không được trân trọng, bởi trong lòng họ có nhu cầu ấy nên sẽ tìm thấy tiếng nói chung. Nhưng hạng đàn ông không đối xử tốt với vợ mình thì một là không đọc loại văn này, hai là lòng dạ sắt đá, vốn không bị những bài viết kịa tác động.

Sau bao nhiêu năm, chúng ta không thể không đối mặt với một sự thật: Trên đời này, đàn ông chín chắn biết hàm ơn chẳng là bao, còn đàn ông lắm thói hư tật xấu thì nhiều như lá rụng mùa thu.

Dĩ nhiên, căn nguyên của việc này rất phức tạp, có lý do xuất phát từ chính đàn ông, cũng có lý do vì nhiều phụ nữ có tự tôn thấp yêu cầu thấp, và còn lý do bắt nguồn từ hoàn cảnh xã hội, cuối cùng dẫn đến việc xuất hiện hiện tượng này.

Ví như việc ngoại tình, biết bao người phụ nữ rửa mặt bằng nước mắt, đau khổ tột cùng vì chồng bồ bịch, lẽ nào chồng họ không nhìn thấy ư? Đàn ông biết thừa hành vi của mình sẽ khiến người kia khổ sở nhường nào, cũng biết mình không nên làm vợ tổn thương. Nhưng cánh đàn ông vẫn không tắt mộng tìm của lạ. Dòng nước mắt và nỗi đớn đau của phụ nữ vốn không đủ để họ dừng hành động tổn thương này lại, đức hi sinh và sự chịu đựng của phụ nữ cũng không thể khiến họ quay đầu. Bởi niềm đau và nước mắt của vợ không quan trọng bằng cảm giác thỏa mãn trong họ. Hơn thế nữa, họ biết rằng dù họ có ra ngoài tòm tem thì cũng sẽ có rất ít người vợ đòi ly hôn, phần lớn đều lựa chọn chịu đựng qua ngày vì con vì cái. Cái giá đàn ông phải trả là rất nhỏ, thậm chí chỉ là con số 0.

Rất nhiều chị em muốn biết, rốt cục phải làm thế nào thì đàn ông mới chung thủy trong hôn nhân? Câu trả lời thật ra rất đơn giản, chỉ khi phải trả một cái giá cực đắt vì phản bội vợ con, anh ta mới chùn bước. Nếu phản bội cuộc hôn nhân của mình mà sự nghiệp không mảy may tổn hại, của cải vẫn dư dả đủ đầy, vợ con luôn sát cánh bên mình, lại còn có thêm một cô em có thể nhen lên ngọn lửa tình hừng hực trong lòng, thì sao phải cố kiềm chế chi cho khổ?

Lại có một ví dụ khác, nhiều người đàn ông tuy không ngoại tình nhưng cách họ thể hiện trong đời sống hôn nhân có thể làm người khác phát điên. Họ chửi bới quát nạt vợ, không động tay vào bất cứ việc nhà nào, cũng chẳng hề quan tâm con cái. Chẳng lẽ họ không biết vợ họ muốn có được sự dịu dàng của họ sao? Họ biết chứ! Nhưng họ cũng biết tỏng rằng đối đãi với vợ bao năm như thế mà vợ vẫn chịu đựng được, vậy thì cớ gì họ phải thay đổi làm một người chồng mười phán vẹn mười.

Rất nhiều bạn nữ xin tôi giúp đỡ, phải làm sao để thay đổi chồng mình. Tôi tin chắc nhiều bạn đã từng làm việc này: Chia sẻ bài viết “Vợ sinh con cho bạn, giặt giũ nấu ăn cho bạn, chăm sóc cha mẹ bạn, hãy quý trọng những gì vợ làm". Nhưng tôi tin là, CƠ bạn sẽ không có ai thành công trong việc thay đổi chồng nhờ những bài chia sẻ ấy cả.

Đó là vì, khi đàn ông phụ bạc vợ thì chính họ đã âm thầm tự thuyết phục mình từ lâu rồi. Vài câu nói, mấy bài viết làm sao có thể thay đổi anh ta được? Anh ta sẽ chỉ cảm thấy người viết bài viết này thật tức cười, người chia sẻ bài viết này còn tức cười hơn.

Nếu họ thật sự có thể dễ dàng tiếp thu như thế thì trên đời này đã không còn đàn ông cặn bã nữa rồi. Thực tế thì dẫu có anh nào đó nhất thời xao động, lương tâm trỗi dậy thì tình trạng đó thường cũng chẳng kéo dài được lâu, và chi vài ngày sau là anh ta lại quay về với bộ mặt thật rồi, bởi cảm giác áy náy sẽ không tồn tại mãi.

Nhưng liệu có thật là đàn ông không thể thay đổi không? Tôi nghĩ là không có rất nhiều cô gái nói với tôi, dạo này chồng cô ấy thay đổi thật rồi, tốt hơn trước kia nhiều, bắt đầu hiểu rằng phải tôn trọng cô, cũng biết thương cô hơn.

Thật ra, sự chuyển biến của đàn ông cơ bản đều được tạo nên thi các cơ sở sau:

Trước kia, phụ nữ cự rụ tù ở nhà, không có thu nhập, luôn bị phụ thuộc. Nhưng hiện giờ, họ có sự nghiệp của mình, dù là thu nhập hay quan hệ xã hội đều đã khác trước. Đàn ông thấy được năng lực của vợ, càng thấy được nét hấp dẫn của vợ nên bắt đầu xem trọng vợ hơn,

Trước kia, phụ nữ luôn nhẫn nhục, chỉ có nghĩa vụ, không có quyền lợi. Nhưng hiện giờ họ không muốn chịu đựng nữa, họ bắt đầu chú trọng đến cảm nhận của mình, bắt đầu đề cao mình, bắt đầu cố gắng để có nhân cách và tính cách độc lập, họ không còn sợ ly hôn nữa. Đàn ông cảm nhận được sự thay đổi của họ, càng cảm nhận được sự đoạn tuyệt của họ biết rằng nếu mình cứ như trước thì họ sẽ không nuông chiều mình nữa, bởi thế không thể không điều chỉnh hành vi của mình,

Đó là lý do vì sao muốn thay đổi hoàn cảnh của mình thì đừng gửi gắm hi vọng vào việc đàn ông biết cắn rứt lương tâm, vì đó là hi vọng viển vông mù mịt. Mấu chốt thực sự nằm ở chính bạn: Vốn liếng của bạn, sức mạnh của bạn mới là yếu tố quan trọng quyết định việc anh ta đối xử với bạn ra sao. Dù sau khi bạn thay da đổi thịt mà anh ta vẫn quá quắt như cũ, bạn cũng không còn là con người chỉ có thể ép mình chấp nhận của ngày xưa nữa rồi. Bạn có thể tiến lên tấn công, cũng có thể lui về phòng ngự, từ lâu đã không cần sống trong uất ức nữa.
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
02. Thời đại kết hôn là có thể "đầu bạc răng long" đã chấm dứt rồi
Sáng nay, cô bạn 9 gọi điện cho tôi. S nói, Tết không đến làm phiền là vì biết tôi ra nước ngoài, nhưng sự thực là vì mấy năm nay cô ấy chật vật quả.

Tôi hỏi S sao thế. Cô ấy nói, năm ngoái cãi nhau với chồng, thể là chồng bỏ nhà ra đi du lịch một mình khắp nơi. Mấy hôm trước, chồng của S nhắn tin nói rằng thời gian này ở ngoài đã hiểu thấu rồi, cuộc đời ngắn ngủi, không muốn phí hoài cả đời trong cuộc hôn nhân như thế này nữa, anh ta muốn trải qua những ngày tháng anh ta mong muốn nên hi vọng có thể ly hôn trong hòa bình,

Tôi ngỡ ngàng, Tết nhất mà bỏ nhà ra đi? Sau đó, tôi có liên tưởng đến một mối quan hệ ngoài luồng như một lẽ rất bình thường.

Hình như S cũng đoán được suy nghĩ ấy của tôi. Cô ấy nói, ban đầu khi anh ta làm vậy, phản ứng đầu tiên của cô cũng là "Hay là cặp kè với con nào rồi", thế nhưng S truy hỏi, nghe ngóng suốt một thời gian dài mà vẫn không phát hiện ra dấu vết của bất cứ người đàn bà nào. Chồng cô cũng nói, anh ta vốn không có người khác, chỉ là không muốn sống cuộc sống như Cũ nữa mà thôi.

S suy sụp nói với tôi: “Cậu bảo tớ nên làm gì đây? Lấy nhau cũng sắp hai mươi năm, con cái cũng lớn cả rồi. Nếu báo anh ấy có bồ nhí thật, tớ cũng có thể hạ quyết tâm ra đi, đằng này giữa chúng tớ không hề có người thứ ba. Tớ thử nói chuyện với anh ấy nhiều lần rồi, thái độ của anh ấy rất kiên quyết, cậu nói xem rốt cục tớ đã làm sai điều gì mà anh ấy đối xử với tả như thế?"

S không muốn đối mặt với sự thật, nhưng tôi ít nhiều hiểu suy nghĩ của chồng cô ấy. Khách quan mà nói, chồng của S thực sự là một người đàn ông tốt, khả năng kiếm tiền cũng không đến nỗi nào, trừ phần tiêu vặt cố định phải giữ lại ra, anh ta giao hết tiền kiếm được cho S quản lý. Những lúc không đi làm, chồng của S đưa con ra ngoài chơi hoặc ở nhà giúp vợ nội trợ, không tính chuyện thi thoảng làm đối chén rượu ra thì thực sự không có thói xấu nào khác. Bình thường, S quyết định mọi việc trong nhà, việc gì chồng muốn làm mà S không đồng ý, anh ta sẽ không làm nữa. Tuy bình thường cũng có khi S trách móc chồng, nhưng tôi biết, trong lòng cô ấy vẫn rất vừa lòng với anh ta. S chưa từng nghĩ rằng, người chồng như thế lại nghĩ tới chuyện ly hôn.

Tuy nhiên, tôi cũng thừa hiểu, một người đàn ông tốt và an phận dường ấy, không hề có bất kỳ ngoại lực nào tác động như ngoại tình mà lại đưa ra yêu cầu ly hôn, thì thường là rất khó Xoay chuyển được họ. Đây có thể là kết quả của việc những thay đổi về lượng dẫn đến thay đổi về chất. Lần này, khả năng S có thể cứu vãn hôn nhân trong mắt tôi là không nhiều.

S nói: "Anh ấy nói với tớ, mấy năm qua quả thực rất áp lực, cảm thấy không thở nổi. Tớ tệ tới vậy ư? So với mẹ tớ thì tỷ đã tốt gấp tý lần rồi, nhưng đấy cậu xem, bố tớ vẫn yên phận sống với mẹ tớ cả đời, chưa từng thấy ông nói muốn ly hôn bao giờ”

Tôi thở dài bảo: "Thời đại của bố mẹ cậu khác mà!”

Trên thực tế, điều tôi muốn nói là, nếu bố mẹ S sống trong thời đại này thì không biết đã ly hôn bao nhiêu lần rồi.

Mẹ của S rất nổi tiếng trong khu tôi ở. Bà là người mà Phòng Quản lý đô thị và thực thi pháp luật phải nể ba phần, ai cũng thấy được sự chua ngoa và quá quắt của bà.

Mẹ của S từng mở một cửa hàng bán đồ nhu yếu phẩm hàng ngày. Vì muốn bày hàng dễ hơn mà mẹ S chiếm hơn nửa vỉa hè. Bên Quản lý đô thị tới kiểm tra, đương nhiên không cho bày như vậy nữa. Nhưng bằng sự đanh đá và ngang ngược của mình, mẹ S lại làm cho bên Quản lý đô thị không thể không thỏa hiệp, cuối cùng họ còn phải xin xỏ: “Bác ơi, chúng cháu cũng phải về báo cáo công việc với lãnh đạo cấp trên, nếu không thì thế này, trong mấy ngày đặc biệt, bác phối hợp với công tác của chúng cháu một chút, thu dọn hàng hóa lại được không?"

Mẹ S cũng câng nói: "Thấy mấy chú cũng khó khăn, thôi thì tôi làm việc tốt vậy!”

Đấy là mẹ s - một người đàn bà có thể khiến Phòng quản lý đô thị cũng phải bó tay chịu trói. Tất nhiên khi ở nhà, bà nói một là một, hai là hai. Theo lời s kể, trước đây bố S vẫn còn chống đối lại, nhưng sau một lần bị mẹ S mắng té tát, ông nóng máu đẩy bà ngã xuống đất, mẹ S liền đứng lên cào xước hết mật ông.

Hơn mười năm sau đó, mẹ S càng ngày càng gay gắt, bố S càng ngày càng trầm lặng. Cuối cùng, ông rơi vào trạng thái hầu như không nói không rằng, việc lớn việc nhỏ gì trong nhà cũng do mẹ S tự quyết hết. Hễ không hài lòng là bà bắt đầu chửi cả nhà, còn ông vẫn tồn tại như một pho tượng sáp, không hề tức giận, lặng lẽ kiệm lời. Song, bọn họ vẫn sống bên nhau tới già.

So với mẹ, S đương nhiên tốt hơn nhiều, ít nhất cô cũng không ra tay đánh chồng, cũng không la lối lăn lộn mỗi ngày. Nhưng không thể không thừa nhận, S cũng thừa hưởng tính cách hống hách nói sao là vậy của mẹ mình. Dĩ nhiên, cô chỉ thể hiện tính cách này với chồng cô, còn với bạn bè chúng tôi thì vẫn rất bình thường.

Bởi thế, S tủi thân nói với tôi: “Mẹ tớ như thế mà bố tớ còn không đòi ly hôn. Tớ còn tốt hơn mẹ nhiều, tớ thực sự chưa từng nghĩ rằng anh ấy lại muốn ly hôn tớ.”

Tôi tin lời S nói, song vấn đề lớn nhất trong hôn nhân chính là chắc chắn rằng người kia sẽ không ly hôn với mình. Một khi hình thành ý nghĩ đó thì sẽ cho rằng - bất kể mình tệ hại ra sao, người kia cũng sẽ ở bên mình đến khi đầu bạc răng long. Với hôn nhân mà nói, sự tự tin này giống như một khối u ác tính.

Những phụ nữ có suy nghĩ này thường sẽ không nghĩ tới việc trở nên tốt hơn trong hôn nhân, cũng sẽ không chú trọng cảm xúc của bạn đời, lại càng không nghĩ cách để mình trưởng thành hơn. Vì chắc chắn về hôn nhân nên họ vứt bỏ khả năng trở thành một người tốt hơn.

Quả thực, suy nghĩ này đã được tạo lập từ cách đây rất lâu rồi. Vào thời 20-30 năm trước, vợ chồng cãi cọ ầm ĩ không hề ít, cố gắng sống tạm bợ với nhau nhiều nhan nhản, còn những cặp ly hôn lại chẳng có là bao. Cũng giống như bố mẹ S vậy, dù cuộc sống hôn nhân có áp lực, bức bối thì cũng không nghĩ tới việc ly hôn.

Thế nên nếu tỷ lệ ly hôn giai đoạn ấy rất thấp, thì cũng có thể suy ra một phần là hôn nhân chất lượng cao rất hiếm. Với đàn ông, họ uống rượu, đánh bạc, không có chỉ cầu tiến cũng không có gì đáng sợ, dù gì cũng đã có vợ rồi, dẫu thế nào đi chăng nữa thì vợ cũng không rời xa mình, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó mà! Với phụ nữ, họ có hung dữ tai quái, lải nhải lắm mồm cũng chẳng sao, dù gì cũng đã lấy chồng rồi, bất kể thế nào đi nữa thì cũng sẽ sống bên nhau trọn đời, đàn ông mà ruồng rẫy người vợ thuở hàn vi, người đời lại không nhổ nước bọt dìm chết mấy lão chắc?

Tuy nhiên, thời đại này khác rồi, hình thức vợ chồng chung sống bền vững xưa kia giờ đã hết tác dụng. Với các cuộc hôn nhân trước đây, sống với nhau được đặt lên hàng đầu, còn nhu cầu về mặt tinh thần không quá cao. Hoàn cảnh thời bấy giờ cũng không ủng hộ họ quyết đoán ly hôn. Thậm chí kể cả khi tới nông nỗi không thể sống với nhau được nữa, cũng có rất ít người nghĩ đến việc giải quyết bằng cách ly hôn, đa số đều tiếp tục chịu đựng, chịu đựng đến khi sáu mươi, bảy mươi tuổi rồi thì cuộc đời cũng cứ thế trôi qua.

Nhưng với con người hiện tại, nhu cầu tinh thần đã vượt qua nhu cầu vật chất, xã hội cũng đã có cái nhìn bao dung hơn với việc ly hôn, những cám dỗ bên ngoài cũng nhiều hơn rất nhiều, tính chất không bền vững của hôn nhân tăng vọt, nên những quan niệm trước kia không áp dụng được nữa. Dẫu có bao nhiêu người hoài niệm thời đại kết hôn chính là bên nhau trọn đời cũng không thể ngăn cản guồng quay xã hội đang lăn về phía trước.

Có người nói, phụ nữ bây giờ rất thiếu sự bảo vệ, đàn ông hở một cái là ngoại tình, rồi ly hôn. Thế nhưng quyền ly hôn dành cho cả hai giới, nếu đàn ông không muốn chung sống với vợ nữa có thể đưa ra đề nghị ly hôn, khi phụ nữ cảm thấy hôn nhân của mình tồi tệ cũng có thể lựa chọn chấm dứt nó.

Chuyện gì cũng có hai mặt. Ly hôn dĩ nhiên không phải là chuyện đáng ăn mừng, thế nhưng mặt khác, ly hôn cũng là cách nói “không” với cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Trên thực tế, dù Luật Hôn nhân có sửa đổi ra sao, thời đại có thay đổi thế nào thì những cuộc hôn nhân hạnh phúc cũng sẽ không bị ảnh hưởng, vì họ vốn không nghĩ đến việc ly hôn.

Bạn ơi, tuyệt đối đừng có suy nghĩ "Xưa nay tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại ly hôn với tôi trong xã hội hiện nay. Muốn cuộc hôn nhân đầu bạc răng long được, thì không thể chỉ trong vào tờ giấy chứng nhận kết hôn, mà cả hai phải cùng hết lòng bồi đắp hôn nhân, chở che tình yêu, làm cho người còn lại cảm nhận được sự ấm áp và yên bình trong hôn nhân, nhìn người kia không ngừng chín chắn hơn, đồng thời phải ủng hộ, bầu bạn và cùng nhau trưởng thành. Cuộc hôn nhân như vậy mới có thể giúp cả hai bên nhau trọn đời.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
03. Trên đời này không có người chồng hoàn hảo 100%
Có một bạn đọc từng gay gắt hỏi tôi: "Vãn Tình, tôi thương thấy chị viết về sự tương tác giữa chị và chồng trong những bài viết, cảm giác giữa hai người vừa có duyên lại vừa có tình. Nhưng tôi rất nghi ngờ, trên đời này thực sự có người chồng hoàn hảo đến thế à? Hay là chị cố tình bịa ra thế?"

Tôi trả lời rằng: "Tôi chưa từng cho rằng có người đàn ông nào hoàn hảo 100% trên đời này, bao gồm cả chồng tôi. Anh ấy không hoàn hảo, không hề ít tật xấu hơn những người đàn ông khác. Tôi đoán nếu tặng anh ấy cho bạn làm chồng, chưa chắc bạn đã vừa ý. Nhưng tôi hiểu được một điều, không ai hoàn hảo trong hôn nhân. Nhìn vào ưu điểm của đối phương nhiều hơn mới là bùa phép của tình yêu. Còn về khuyết điểm, chỉ cần không phải là ngoại tình, bạo lực, đánh bạc thì những tì vết nhỏ nhặt đều có thể nhận nhượng được cả. Vì chính bản thân chúng ta cũng không phải người hoàn hảo, nên cần gì phải quá khắt khe với đối phương, bạn nhỉ?”

Bạn nữ ấy nói tiếp: “Chị nói rất có lý, quả nhiên trình độ cao hơn tôi, nhưng chị làm như thế nào vậy? Tôi vừa thấy thỏi xấu của chồng là đã ba máu sau cơn rồi, nên chúng tôi rất hay cãi nhau, ngày nào cũng phải gà bay chó chạy, rất là mệt mỏi."

Thực ra tôi cũng từng trải qua một thời kỳ rất dài không thích ứng nổi vào lúc mới kết hôn.

Đầu tiên, điều kiện trường thành của chúng tôi khác nhau. Từ bé anh ấy đã sống ở thành phố lớn, còn tôi lớn lên ở một thị trản nhỏ, thói quen sinh hoạt và thói quen chi tiêu của chúng tôi ra khi biết.

Anh mắc bệnh và sạch sẽ nhẹ, được di truyền từ mẹ chồng tế ngày tắm hai lần vào sáng và tối, nếu mùa hè ra đường thì có thể tảm đến ba bốn lần, còn số lần rửa tay thì không đếm xuể.

Cá nhân tôi tự thấy thói quen vệ sinh của mình rất tốt, nhưng trong mắt anh lại thành có vấn đề. Mỗi lần ở ngoài đường về, tôi muốn nghĩ một lát thì anh đã đứng bên cạnh giục giã: "Em không đi tắm à? Em không rửa tay à?" Lúc tôi muốn lấy gì đó ăn, anh sẽ hỏi: "Cái này đã rửa chưa?"

Lúc vui vẻ, tôi thường phối hợp, còn nếu đang mệt rũ hoặc bực bội thì tôi sẽ cáu kinh đáp trả: “Anh là Đường Tăng đầu thai à? Căn nhà cằn nhằn còn phiền phức hơn mẹ em.”

Về thói quen chi tiêu, chúng tôi quả thật là đổi tính cách cho nhau. Anh ấy rất thích dạo siêu thị, thích gì là mua về nhà, còn tôi lại khá giống đàn ông, không mua đồ đạc không có tác dụng, đi dạo phố cũng phải có mục đích, không lượn lờ giết thì giờ, thế nên đồ đạc trong nhà tôi chủ yếu đều do anh sắm.

Có một lần, anh ấy vác một cái máy tập thể hình về, loanh quanh một vòng trong phòng rồi buồn phiền nói với tôi: “Anh thấy nhà mình nhỏ quá, chẳng có chỗ để đồ, mình mới dọn đến nhà này được hai năm, sao chật chội thế không biết?”

Tôi liếc mắt, thùng thẳng nói: “Không chịu nối di đỏ Suốt ngày tha đồ về nhà, hào là nhày tập cơ nào là đệm ngồi thiền, nào là đồn trang trí nhà có động hơn nữa thì sớm muộn cung có ngày bị nhồi chật thích thôi.”

Anh ấy nghe xong, im lặng kéo máy của mình ra ngoài ban công. Tôi nhìn đống đồ không dùng được, phí tiền lại còn chiến diện tích trong mắt mình, nhất định phải âm thầm lẩm nhẩm ba làn: “Tiền anh kiếm được muôn tiêu sao thì tiêu, tiền anh kiếm được muôn tiêu sao thì tiêu, tiền anh kiếm được muôn tiêu sao thì tiêu" mới có thể kiềm chế thôi thúc không trách móc anh.

Sau đó, anh ấy bận việc, thời gian ở nhà rất ít.

Rất nhiều phụ nữ đều không chịu được cảnh đàn ông thường xuyên vắng nhà, cho dù là vì sự nghiệp. Bởi phụ nữ cảm tỉnh, có khi bị ấm ức điều gì đó, tâm trạng không vui, cũng có khi là vì thấy người khó chịu, nên những lúc này đặc biệt hi vọng chồng mình nhà, dù cho anh không giải quyết được vấn đề thì có chồng cạnh vẫn tốt hơn. Thế nên xác suất xảy ra trục trặc của những cặp vợ chồng ở xa nhau thường rất cao, bởi lúc vợ cần chồng thì chồng lại không ở đó, vì thế hờn giận và mất mát cứ tích tụ lại, tiến tới bùng nổ cãi vã, cho đến mức ảnh hưởng lên đời sống tình cảm,

Tuy Vợ chồng chúng tôi không mỗi người một nơi, nhưng thực ra nhiều khi cũng chẳng khác là bao. Một lần xa nhau lâu nhất là anh chỉ ở cùng tôi hai cuối tuần trọn vẹn trong vòng tám tháng, mỗi lần tôi muốn anh giúp tôi làm gì, anh luôn phải tra lịch xem ngày trước, ấn định cho rõ thời gian, sau đó nếu có việc gì đột xuất thì sẽ thay đổi thêm một lần nữa.

Lúc ở nhà, do đã đi làm mệt mỏi, phải xã giao nhiều, nhưng lại thấy tôi hi vọng anh chuyện phiếm với tôi, anh thường ra về ảy náy nói: "Hôm nay anh mệt lắm rồi, ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh sẽ ở cùng em thật nhiều.” Nhưng sang hôm sau, tôi luôn không còn sự hào hứng của ngày hôm qua nữa.

Mà điều tôi không chịu nổi nhất chính là sở thích của chúng tôi bất đồng.

Lúc trước khi trang trí nhà cửa, để được gần nhau hơn một chút, phòng đọc sách của tôi và phòng xem phim của anh chỉ ngăn cách nhau bằng một bức vách, thể là những hiệu ứng đặc biệt của mấy phim bom tấn anh thích âm vang như sấm dậy rung trời. Đó là lúc tôi ghét anh nhất. Bạn cần biết rằng các tác giả ghét nhất là lúc mất cảm hứng. Khi mất cảm hứng, tôi còn có ý nghĩ ly hôn. Tôi từng nghĩ, nếu mình sống một mình thì tự do biết bao, bình lặng biết bao, không như bây giờ, bên tại không phải mưa bom bão đạn thì là hiệu ứng điếc tai, đúng là muốn chết quách đi cho xong.

Anh ấy còn nhẹ dạ quá mức trong cuộc sống, cơ bản là thuộc về phía chịu bất lợi. Sau khi lấy nhau, chúng tôi là một khối lợi ích chung, anh chịu thiệt nghĩa là tôi chịu thiệt. Mỗi lần thấy anh bị lừa, tôi lại hậm hực muốn chết, nếu là tôi thì sao người khác có thể lựa như vậy chứ?

Khi ấy, anh trai tôi rất quan tâm đến đời sống hôn nhân của tôi, mà tôi chủ yếu đều kể với anh trai những điều rắc rối trong hôn nhân của mình.

Anh trai tôi là người cực kỳ thông minh, luôn có thể dẫn tới quay về chính đạo.

Anh tôi nói: “Em gái của anh ơi, tâm thái này của em không tốt. Hôn nhân mà, làm gì có mười phân vẹn mười, em phải nghĩ đến những tính tốt của chú ấy nhiều hơn! Chú ấy thích sạch sẽ không phải rất tốt à? Nếu chú ấy lôi thôi lếch thếch, với tỉnh em còn khó chịu hơn, nói không chừng không bao lâu sau em sẽ ghét chủ ấy. Chú ấy thích mua đồ, ít nhất chứng tỏ rằng chú ấy có yêu cầu với cuộc sống; còn về chuyện bận rộn, ít có thời gian ở bên em, quả thật rất tủi thân. Nhưng em thử nghĩ ngược lại xem, nếu ngày nào chú ấy cũng ở nhà, không để tâm đến sự nghiệp, có phải em còn điên hơn không? Thật ra em không phải đàn ông, không biết rằng thường xuyên đi công tác mệt cỡ nào, chú ấy cố gắng làm việc cũng là vì muốn kiếm nhiều tiền hơn, cho em sống thoải mái hơn. Em nghĩ thử xem, em muốn gì chủ ấy cũng cố gắng đáp ứng đầy đủ, em nên săn sóc chú ấy nhiều hơn mới phải! Nếu em cảm thấy mình rảnh rỗi quá thì lại càng được dịp làm việc em muốn làm.

Còn chuyện chú ấy ảnh hưởng em sáng tác cũng không phải vấn đề gì to tát. Lúc chú ấy xem phim thì em cố gắng làm những việc không quan trọng, lúc nào thực sự có cảm hứng muốn viết bài thì nói cho chú ấy biết nhu cầu của em, bảo chủ ấy ra rạp chiếu phim xen, Thứ thực sự bào mòn tình cảm, giết chết hôn nhân thường không phải là ngoại tình hay bạo lực gia đình, mà là những lặt vặt trong cuộc sống dồn nén lại, tạo thành bất mãn. Em phải học cách giao tiếp, bao dung, châm chước, nghĩ đến ưu điểm của chú ấy nhiều hơn, như thế sẽ có ích cho hôn nhân của em."

Tôi nghe lời anh trai, bắt đầu nhìn vào ưu điểm của chồng.

Thời còn độc thân, phòng tội lúc nào cũng lộn xộn. Nhưng Sau khi lấy anh ấy, nhà cửa luôn sạch sẽ tinh tươm, đến cô bạn thân của tôi còn không tin nổi giờ phòng ốc của tôi lại có thể gọn gàng, ngăn nắp đến thế.

Tính tôi vốn tự do, không thích bị trói buộc. Anh cho tôi tự do thoải mái, bất kể là việc tôi thích hay cả những việc quan trọng như có con hay không. Anh luôn bao dung vô hạn với tôi, không tạo cho tôi một chút áp lực nào.

Tuy anh bộn bề nhiều việc, nhưng anh để tôi chi tiêu thỏa thích toàn bộ thu nhập của anh. Anh chưa bao giờ phản đối việc tôi muốn làm gì mua gì, thậm chí cũng không hỏi một câu luôn, tin tưởng tội vô điều kiện.

Tuy anh luôn bị thiệt, nhưng tính tình hiền hậu, chưa bao giờ tính toán với tôi. Dù là lúc chúng tôi cãi nhau, anh cũng không nhẫn tâm dùng lời nói làm tôi đau đớn. Bao nhiêu năm nay, anh chưa từng nối câu với tôi, dù bị tôi dồn ép đến mức không còn đường lui, cùng lắm anh cũng chỉ đi ra ngoài để bình tĩnh lại.

Nghĩ như thế, tôi lập tức mềm lòng, như g điều mà tôi khi chịu cũng không còn nghiêm trọng như vậy (1ứa. Tôi bắt đầu thấu hiểu anh, cảm thông anh.

Trên thực tế, chẳng ai là kẻ ngốc. Anh cảm nhận được sự thay đổi của tôi, anh cũng hiểu được sự nhường nhìn từ tối, thế nên anh cũng chủ động phối hợp với thói quen của tôi, bỏ qua những khuyết điểm của tôi.

Anh vẫn luôn luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tán thưởng, Con tôi nhờ sự nhắc nhở của anh trai mới học được điều này, sau cùng chúng tôi đã học được cách nhìn nhận người kia bằng sự khen ngợi trong hôn nhân.

Không thể không nói, vẫn cùng là cuộc hôn nhân đó, vẫn cùng yêu người đó, nhưng khi tầm thái thay đổi, một ý nghĩ cũng có thể biến nó thành thiên đường hoặc địa ngục.

Hiện tại, tôi gần như đã không chú ý đến khuyết điểm của chồng nữa, chỉ cần anh tốt với tôi, có trách nhiệm với gia đình, chút tật xấu vặt vãnh này có là gì? Ai mà không có khuyết điểm? Thế nên tôi càng ngày càng vừa lòng với anh ấy, không phải vì anh thực sự hoàn hảo, mà vì tôi cố phóng đại ưu điểm của anh, thu nhỏ khuyết điểm của anh. Bởi vậy mà tình cảm của hai vợ chồng ngày càng khăng khít, không cần cố ép mình phải bao dung phải thông cảm, cũng không phải tự bắt buộc mình một chút nào.

Rất nhiều phụ nữ sau khi kết hôn bất mãn với chồng. Thật ra chỉ cần thay đổi tính tình, thay đổi cách đối xử là có thể đoàn kết đã hoàn toàn khác biệt.

Tuy nhiên cũng có một điều các bạn cần phải chú ý: Nếu bạn bao dung thông cảm, anh ta cũng trân trọng biết ơn thì cuộc sống hôn nhân của các bạn sẽ càng lúc càng tràn đầy xúc cảm. Nhưng nếu bạn bao dung thông cảm mà anh ta lại được đăng chân lân đảng đầu, bạn nhất định phải khiến anh ta hiểu rằng, sở dĩ bạn làm vậy là vì bạn thương anh ta, quý trọng cuộc hôn nhân này chứ không phải vì bạn không thể rời xa anh ta, có thể để mặc anh ta đối xử quá đáng với bạn.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
04. Rốt cục "lần đầu tiên" quan trọng đến mức nào?
Tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện có thật, do chín, bản thân tôi trải qua,

Trong một lần đi chọn ngọc bích, tôi nhìn thấy rất nhiều chuỗi vòng có chất lượng khá tốt, tỷ lệ giữa giá trị và giá trị sử dụng cũng cao, nên liền nhập thử 200 chiếc. Tối đó sau khi về khách sạn, tôi đăng hình ảnh lên mạng, không ngờ chưa đầy một tiếng đồng hồ đã bán sạch bách.

Rất nhiều người nói với tôi, trước đây thấy thị trường toàn bản mấy nghìn tệ một chiếc, không ngờ lần này chỉ tốn vài trăm tệ đã mua được rồi, nên họ mua hẳn 8-10 chiếc về tặng bạn bè, họ hàng của mình. Mấy cô bé không kịp mua rất buồn, hỏi tôi có còn nữa không?

Tôi bảo: "Đừng lo, ngày mai chị nhập thêm một lô nữa về là được.”

Hôm sau, tôi hớn ha hớn hở đi đến tiệm, nói lấy thêm mấy trăm chiếc vòng cổ hôm qua. Bà chủ nói: “Chuyện nhỏ" rồi nhanh nhẹn mang ra cho tôi chọn. Đến lúc thanh toán tiền, bà chủ nói với tôi giá mỗi chiếc tăng thêm 20 tệ so với hôm qua.

Tôi kinh ngạc hỏi: "Vì sao? Không phải giá cả giống hôm qua à?”

Đối phương ngụy biện bảo: “Ngọc bích luôn tăng giá mà."

Gặp kiểu buôn bán thế này, tôi thực sự muốn quay đầu đi luôn cho rồi. Tôi đây làm trong ngành ngọc bích, lẽ nào lại không biết mức độ tăng giá của nó? Mà dù có tăng thật cũng không thể tăng sau một đêm được.

Nếu một tháng sau, cô ta nói với tôi phải tăng 20 tệ thì tôi còn hiểu được, đằng này mới chỉ một đêm, đây rõ ràng là lên giá tại chỗ.

Tôi nói: "Tăng giá cũng không thể tăng sau một đêm được, hơn nữa lại là cùng một mặt hàng, chị làm ăn thế này chằng ra sao cả"

Đối phương tiếp tục ngụy biện: “Không cùng một lô, lô hôm qua đã bán hết rồi. Đây là lô mới”

Hôm qua lúc mua 200 chiếc vòng kia, tôi đã so đi so lại, chọn lựa kỹ lưỡng từng chiếc một rồi, tôi biết rất rõ có phải cùng một lô hay không. Nghĩ tới việc đã hứa với rất nhiều khách rằng hôm nay nhất định sẽ có vòng, tôi kiềm nén hỏi: "Nếu chị vẫn tính giá hôm qua thì tôi lấy thêm 200 chiếc nữa, còn nếu chị cứ buôn bán thế này thì thôi vậy"

Cô ta ngượng ngập nói: "Cô làm ăn tốt thể thì thiếu gì 20 tệ chứ, dù sao giá nhập của cô đã đặt rồi, tăng giá bán lên một chút là được, khách hàng cũng có để ý phải trả thêm 20 tệ đầu. Họ mà ra cửa hàng mua cũng phải mấy nghìn tệ một chiếc ấy chứ!”

Tôi cười nhạt "Tôi không phải chị, không làm ăn giống chị. Tôi không làm được chuyện tăng giá sau một đêm, dù khách có đồng ý mua thì tôi cũng không làm thế, dù là giá nhập của tôi thực sự đắt hơn 20 tệ.”

Cuối cùng, cô ta nhượng bộ nói: "Vậy thêm 10 tệ một chiếc nhé, dù sao cô cũng buồn may bán đắt, bõ bèn gì vài đồng còn ấy phải không?”

Tôi lắc đầu, bỏ đi.

Sau đó, tôi nhận thêm vài chục chiếc khác ở một cửa tiệm khác, vừa đủ đáp ứng các cô bé mình đã hứa. Thực ra, nhập vào cũng đắt hơn vài chục tệ một chiếc, song chất lượng ngọc lại tốt hơn một chút nên cũng coi như đáng giá. Tôi vẫn bán theo giá cũ cho các em, cũng không kể cho các em biết câu chuyện này, chủ yếu coi như lao động công ích, nhưng bản thân vẫn thấy rất vui.

Lần thứ hai, khi tôi nhìn thấy số vòng cổ kia thì cô ta lại giới thiệu với tôi lần nữa, tôi cười lắc đầu rồi đi. Cô ta gọi với theo: “Tôi lấy cô giá gốc đấy!"

Tôi âm thầm thở dài, nói không cần đâu. Cô ta lấy làm khó hiểu: “Người ta thích vòng này bán ở chỗ cô lắm mà, sao cô lại không lấy, CÔ có thù với tiền à?"

Tôi cười nói: "Quan điểm của chúng ta khác nhau, tôi thà bỏ qua vai món đồ và tiền bạc, chứ không muốn phải bận lòng

Cô ta nhìn tôi mà không dám từ đại, nói một câu: “Tôi thấy Có dốt thật.”

Sau này, kinh tế vào thời kỳ suy thoái, mọi ngành nghề đều bị ảnh hưởng, riêng cửa tiệm Vân * Hiên của tôi thì không, hơn nữa càng ngày càng phát đạt. Lúc tôi đến lần nữa, bà chủ kia hiển nhiên làm ăn bết bát, nói với tôi: "Lấy một ít đi, tôi bớt cho cô 10 tệ một chiếc được không?"

* Tên Cửa hàng đã quý của tác giả Văn Tình

Tôi nhìn cô ta, nói: "Tôi lấy 300 chiếc vòng, nhưng chị không cần bớt cho tôi 10 tệ một chiếc, cứ lấy giá ban đầu đi!”

Cô ta xấu hổ nói: “Tại sao? Tính rẻ cho cô mà cô cũng không cần à?"

Tôi nói: "Giờ kinh tế suy thoái, mọi người buôn bán khó khăn, không muốn đục nước béo cò, tôi chỉ hi vọng hợp tác chân thành với nhau, sau này chị hợp tác với tôi lâu rồi thì sẽ hiểu tính tôi thế nào.”

Từ đó trở đi, cô ấy không làm trò tăng giá sau một đêm nữa, mỗi lần có hàng tốt đều báo tôi đến chọn trước.

Năm nay, cô ấy bùi ngùi bảo tôi, hai năm trước thị trường ảm đạm, năm nay tốt hơn rồi, nhưng giá đá thật sự đắt hơn rất nhiều.

Cô ấy nói đúng sự thực, cũng biết vì chuyện trước đây nên không dám tùy tiện bảo tôi phải tăng giá rồi. Tôi chủ động bảo: "Tôi biết giờ chi phí bên chị cũng cao, lô này tính cho tôi thêm 20 tệ rỗi chiếc đi!"

Cô ấy phấn khởi nói: “Hợp tác với cô vui thật, chẳng cần giở trò khôn vặt. Tối nay, tôi mời cô ăn cơm"

Tôi kể câu chuyện này là vì có rất nhiều bạn gái xin tôi giúp đỡ trong khoảng thời gian này. Các cô tốt bụng lại giàu lòng bi sinh, một lòng một dạ với chồng và mẹ chồng, nhưng Vì sao chồng và mẹ chồng lại không tôn trọng các cô, coi những đức tính tốt của vợ, của con dâu là công cụ để ức hiếp chính họ chứ?

Nghe xong chuyện các cô ấy kể tôi chỉ biết cảm khái, cảnh ngộ các cô ấy gặp phải gần như là đã định trước từ lần đầu tiên rồi.

Khi người và người sống chung với nhau, lần đầu tiên hết sức quan trọng, đặc biệt là lần đầu tiên có mâu thuẫn, lần đầu tiện đi quá giới hạn. Cách thức giải quyết của lần đầu tiên đa số sẽ đặt nền móng chủ đạo cho việc chung sống trong tương lai.

Cũng như lần tôi nhập vòng cổ vậy, nếu tôi chấp nhận việc tăng giá quái lạ lần đầu tiên đó thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, mãi cho đến khi tôi mệt rã mới thôi. Đến lúc tôi muốn xoay chuyển tình hình sẽ khó khăn muôn vàn, vì tôi đã quen thoa hiệp rồi, đối phương tin chắc rồi tôi sẽ lại tiếp tục thỏa hiệp thêm một lần nữa.

Thế nên, cho dù phải bỏ đi bao nhiêu tiền tôi cũng từ chối trong lần đầu tiên. Việc này sẽ làm đối phương hiểu được: Tôi sẽ chấp nhận điều gì, không chấp nhận điều gì. Nhưng có rất nhiều có gái lại làm ngược lại hoàn toàn, lần đầu tiên đã để người ta được voi đòi tiên, sau đó người ta thường sẽ cảm thấy không có gì là quá đáng, còn các cô gái chỉ biết đành ưng thuận,

Ví dụ, lần đầu tiên bị mẹ chồng bắt chẹt lại ngại chống cự, sợ ảnh hưởng đến hòa khí gia đình, sợ khiến chồng có ấn tượng xấu với mình, vì thế đành chọn cách cam chịu và thỏa hiệp. Ví dụ, lần đầu tiên chồng không xem mình ra gì, sợ cãi nhau thì chồng lại càng không thích mình, thể là không dám bảo vệ cả giới hạn của mình, im lặng lựa chọn dĩ hòa vi quý.

Nhưng các cô ấy không hiểu rằng, người đã ép bạn thỏa hiệp thì tuyệt đối không chỉ bắt bạn thỏa hiệp một lần. Chỉ cần lần đầu tiên bạn chịu thỏa hiệp, vậy thì nhất định sẽ có vô số lần khác nữa, đến lúc đó bạn kháng cự lại mới là tan đàn xẻ nghé thực sự. Thiếu sót lớn nhất của các cô gái chính là sự quyết đoán để đối mặt và giải quyết vấn đề ngay từ đầu, lại càng thiếu con mắt nhìn xa trông rộng, không thấy trước được diễn biến và kết Cục sau này. Thường là họ bị dồn đến bước đường cùng rồi mà vẫn không biết rốt cục tại sao lại như thế.

Nguyên nhân chính là: Bạn đã đánh mất giới hạn chịu đựng của mình ngay trong lần đầu tiên,

Chính vì thế nên các cô gái thông minh đều hiểu rằng, chúng ta phải dùng hành động thực tế để người còn lại hiểu giới hạn và danh dự là gì ngay từ đầu.

Nhưng xin bạn hãy nhớ kỹ cho, không phải với ai cũng chơi được đòn tâm lý này, bạn phải trừ hai tuýp người này ra:

Một là người rất hiền lành trung hậu. Với những người ta thế này, bạn cứ hiền hậu tốt bụng là được, đòn tâm lý gì cũng là thừa thãi.

Hai là người rất chín chắn rộng lượng. Bản thân những người như vậy thực tế đã chế ngự được thói hư tật xấu của tính người rồi. Họ biết đạo lý song phương cùng thắng, bạn chơi chiếu với họ sẽ chỉ mang lại tác dụng ngược, vì trong mắt họ, các chiêu bài đó chỉ là trò trẻ con.

Ngặt nỗi trên đời này, hai tuýp người bên trên rất ít. Những người chúng ta gặp gỡ chủ yếu đều đang liên tục thách thức sức chịu đựng của chúng ta. Bởi vậy, bạn phải hiểu lần đầu tiên giữ vững ranh giới chịu đựng của bản thân quan trọng đến mức nào. Xử lý lần đầu tiên thật tốt thì sẽ giảm thiểu được vô vàn rắc rối trong cuộc sống tương lai của bạn.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
05. Phụ nữ thông minh sẽ không níu giữ hôn nhân
A Mi là một người bạn tôi quen trên mạng. Chúng tôi quen biết nhau từ thời tôi còn học đại học. Lúc ấy, A Mi còn chưa tới ba mươi. Tôi và A Mi chơi game chung rất vui vẻ, chị vốn tốt tính lại rất hào phóng, vì nhiều tuổi hơn tôi nên luôn quan tâm chăm sóc tôi. Tôi rất thích chị ấy.

Lúc đó, hôn nhân của chị rất hạnh phúc, điều kiện trong nhà khấm khá, hai vợ chồng chưa có con, chị lại làm việc cho một cơ quan chính phủ nên thời gian rảnh rỗi tương đối nhiều. Chúng tôi có một hội chơi game, mối quan hệ giữa mọi người đều rất tốt đẹp.

Sau khoảng hai năm quen nhau, một tối nọ, chị tìm tôi cùng chơi game. Sau khi chơi được một lát, chị nói với tôi hôm nay tâm tình chị không vui, muốn giết thời gian nhưng phát hiện ra chơi game lại càng chán, thế nên chị muốn tán chuyện với tôi.

Đêm hôm đó, A Mi nói cho tôi biết: “Tình Tình, trước đây chị luôn có điều giấu em"

Tôi ngơ ngác, nghĩ thầm tôi với chị thường nói chuyện qua mạng với nhau, cũng thường xuyên gọi video, chị có thể giấu tôi điều gì chứ? Hơn nữa, tôi chỉ là một đứa sinh viên nghèo, cũng chẳng có chỗ nào đáng để chị giấu cả!

Ngày hôm ấy, A Mi kể chuyện của chị cho tôi nghe,

Vừa tốt nghiệp xong, A Mi lấy người chồng bây giờ của mình. Trước đây, chị nói điều kiện nhà chồng khá – thực ra cũng là nói bớt, thực tế là nhà chồng chị không chỉ là khấm khá mà còn giàu nhất vùng. Sau khi lấy nhau, vì sợ chưa có con sẽ buồn chán nên bố chồng A Mi lo lót cho chị một chỗ làm mát may mát mặt nhờ quan hệ, không quan trọng tiền lương nhiều hay ít, công việc cũng rất nhẹ nhàng. Người khác cũng biết cơ cấu gia đình chị, về cơ bản không ai gây trở ngại gì nên A Mi rất tự do về mặt giờ giấc.

Trong mắt nhiều người, A Mi rất may mắn: Vừa mới tốt nghiệp đã lấy chồng giàu, ngày ngày có giúp việc hầu hạ, không có chút áp lực cuộc sống nào.

Ban đầu, chị cũng nghĩ vậy, chồng chị cũng đối xử tốt với chị, tháng nào cũng cho chị rất nhiều tiền tiêu vặt, chị gần như tiêu không hết. Thế nhưng việc này chỉ duy trì được ba năm. Ba năm sau, chồng chị đã yêu người khác, không còn đối đãi với chị như trước nữa. Khi đó còn trẻ, chị đề cập thẳng đến việc ly hôn, song bố chồng không đồng ý. Nhà chồng thuộc dạng có tiếng tăm trong vùng, ly hôn cũng chẳng phải việc gì vẻ vang nên bố chồng cấm con trai làm càn ở ngoài, đồng thời cũng bảo chị mau chóng có em bé.

Lúc ấy, người duy nhất chồng chị e dè chính là bố mình. Bố anh ta đã lên tiếng, anh ta cũng không dám không vâng lời, anh ta liền giải thích với chị, ngỏ ý sau này sẽ hết lòng với chị.

Cũng vì thế, A Mi từ bỏ ý định ly hôn. Tuy bố mẹ chồng có quyền thế nhưng bình thường cũng không bạc đãi chị, thực sự coi chị là con dâu, nhất là cách đối xử của bố chồng với chị thật sự không có gì để chê, ông thường xuyên dạy dỗ con trai vì con dâu,

A Mi nghe lời bố chồng, năm sau chị sinh một cậu con trai. Sau khi có con, chồng chị quả thực kiềm chế tính lăng nhăng hơn nhiều, cũng giảm bớt số lần về muộn, vô cùng yêu thương Con trai. Bố mẹ chồng còn tốt với A Mi và cháu trai hơn cả trước kia,

A Mi nghĩ thầm, kiến thức xã hội của bố mẹ chồng nhiều hơn chị, họ lại thật lòng với chị như thế, có lẽ nghe lời bố mẹ là đúng rồi.

Sau khi có cháu trai, bố chồng thường xuyên tận tâm chỉ bảo con trai phải coi gia đình là quan trọng nhất. A Mi cảm thấy như được quay về ngày xưa, con trai đã có vú nuôi và giúp việc chăm sóc, A Mi chỉ cần chơi đùa với con thôi, cuộc sống của chị trôi qua rất êm đềm.

Còn tôi cũng đã tốt nghiệp đại học, chúng tôi rất ít chơi game, chuyển sang nói chuyện là chính.

Sau này, bố mẹ chồng chị lần lượt qua đời, con trai cũng lớn dần, tôi cũng trưởng thành hơn. Nhờ có mạng, chị lại có thể dốc hết tâm sự với một đứa ở bên kia màn hình là tôi. A Mi tâm sự rất nhiều điều không thể nói với những người thực ngoài đời.

Đến lúc A Mi gần bốn mươi tuổi, chồng chị lại có quan hệ ngoài luồng. Lần này, chồng chị đã biết thế nào là tình cảm chân thanh, nên muốn ly hôn với chị vì người phụ nữ kia.

Khác hẳn với lần đầu tiên, lần này A Mi không hề muốn ly hôn chút nào.

Một là chị đã gần bốn mươi, hai là con đã lớn khôn, ba là chị không thể dâng hết mọi thứ của mình lên cho người đàn bà khác, nên chị nói dù anh ta có ngoại tình, chị cũng sẽ không ly hộn. Cũng may chồng chị còn bận tâm đến thân phận, thể diện và con cái, thấy chị không chịu ly hôn cũng không ép buộc, chỉ có điều số lần về nhà từ từ giảm bớt đi.

Tuy tạm thời bảo vệ được hôn nhân nhưng A Mi không hạnh phúc. Tôi hỏi, chị định sống nửa đời còn lại như thế này à? Chị thở dài báo: "Không biết nữa, có lẽ anh ấy ở bên ngoài mệt rồi lại trở về nhà!"

Tôi không biết làm vậy rốt cục có đúng không, nhưng ai cũng có sự kiên trì và nỗi khổ tâm của họ, người khác khó mà nói được gì. Nếu như sau cùng, mọi chuyện có thể như chị mong muốn thì có lẽ với chị mà nói, đó cũng là an ủi.

Nhưng trước đó không lâu, một người bạn thân từng kể tội nghe một câu chuyện làm tôi nhớ đến A Mi, tôi lại bắt đầu lo lắng về đoạn kết của chị.

Bạn thân kế, cô ấy có người bạn thường xuyên lâm vào cảnh hôn nhân ngoại tình. Người bạn đó cố gắng giữ một mái nhà trên danh nghĩa, còn người chồng thì ngoại trừ về nhà ăn Tết, các ngày thường đã ở chung với bồ nhí từ lâu. Nhưng người bạn kia không chịu ly hôn, nói chỉ cần một ngày mình không ly hôn,
người thứ ba vĩnh viễn là người thứ ba. Chị ấy phải làm cho ả bị người ta khinh bỉ, làm cho con ả trở thành đứa con hoang, mãi mãi không được nhìn thấy ánh sáng.

Giờ chị ấy đã giữ mái nhà này suốt mười hai năm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ chị sẽ như thế cả đời. Mười hai năm qua, người chồng nhiều lần nhắc tới việc ly hôn nhưng vẫn không thành do chị không đồng ý. Chị vẫn cho rằng, chỉ cần mình không nhả ra, cuộc hôn này sẽ luôn được duy trì tiếp, đối phương chi có thể làm người thứ ba suốt đời.

Nhưng lúc chị gần năm mươi tuổi lại xảy ra một điều ngoài ý muốn. Bồ nhí của chồng mang thai, lại còn sinh được một đứa bé trai. Chồng chị hơi trọng nam khinh nữ, mà con của chị lại là Con gái. Để con trai được danh chính ngôn thuận, người chồng lại đưa ra đề nghị ly hôn một lần nữa, đương nhiên chị không đồng ý. Hai vợ chồng nhiều lần trao đổi mà không có tác dụng gì, người chồng nóng lòng muốn cho con trai mình một thân phận quang minh chính đại liền đệ đơn ra tòa xin ly hôn.

Lần đầu tiên, vì chị ấy cực lực phản đối nên tòa không tuyên bố ly hôn. Sáu tháng sau, người chồng lại đệ đơn, lần này bất kể chị nói gì tòa án vẫn phán xử bọn họ ly hôn.

Ngày nhận phán quyết, chị không tài nào tin nổi sự thật, kết quả này là củ sốc rất lớn với chị. Phải biết rằng từng ấy năm, niềm tin không ly hôn đã chèo chống cho chị, chị luôn cho rằng chỉ cần mình không chịu ly hôn thì cuộc hôn nhân này sẽ không thể nào chấm dứt, nhưng bây giờ vẫn phải ly hôn rồi

Bạn thân nói: "Thật ra tớ không hiểu được những người phụ nữ cứ giữ rịt lấy hôn nhân của họ, giữ như vậy có nghĩa lý gì không? Làm vậy chỉ phí hoài quãng thời gian tươi đẹp của mình mà thôi. Hơn nữa, kết hôn phải hai bên đồng ý mới được, ly hôn cũng không phải chỉ một người không muốn là có thể bên nhau, Chỉ cần người kia thật sự muốn ly hôn, mình có muốn giữ cũng không giữ được”

Có người bảo tôi rằng, trên *Baidu có một box tên là "Níu giữ hôn nhân", trong đó bao gồm một số các chị em phụ nữ có đời sống vợ chồng không hạnh phúc. Các cô lập thành một nhóm, an ủi, khích lệ lẫn nhau, thì phải bảo vệ hôn nhân của mình. Có không ít những người đã giữ 8-10 năm, có người chờ chồng chơi không nổi bên ngoài nữa sẽ quay về, và có rất nhiều người không muốn để bồ nhí được sống yên thân.

* Phiên âm theo tiếng Trung là Bách Độ, là công ty cung cấp dịch vụ tìm kiếm dữ liệu trên mạng lớn nhất Trung Quốc Đại lục. Baidu đã tạo ra một diễn đàn trực truyến Có tên Tieba (Thiếp Ba) với lượng người dùng hết sức đông đảo, bên trong diễn đàn này CÓ Các box nhỏ với từng chủ đề riêng biệt dành cho người dùng có chung sở thích tham gia đăng bài, bình luận, phát triển box.

Nhưng bạn yêu quý ơi, người sống không yên thân nhất chính là bạn! Những chuỗi ngày níu giữ hôn nhân đó còn khổ hơn ở góa. Ở góa, ít nhất cũng không có ai đâm một con dao vào tim bạn mỗi ngày, không có ai liên tục tổn thương bạn, khiến bạn tuyệt vọng.

Phụ nữ thông minh sẽ không níu giữ hôn nhân. Một là họ biết rằng một khi đàn ông đã thay lòng, chỉ còn cái xác rỗng thì hôn nhân chẳng có ý nghĩa gì. Hai là họ hiểu rằng điều quan trọng nhất trong hôn nhân chính là đội bên tình nguyện, dù bạn muốn níu giữ hôn nhân thì đối phương cũng phải phối hợp với bạn, nếu đối phương đứt gánh nửa đường thì bạn có muốn giữ cũng không giữ được. Vậy thì bạn cần gì phải tiêu tốn thời gian quý giá và tôn nghiêm của mình chứ?

Mà dù có giữ được thì sao? Bạn thật sự cần một người đàn ông tuổi cao sức yếu, bệnh tật đầy mình, cả đời làm bạn tổn thương đến thế ư?
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
06. Nhất định đừng hùa theo những mối quan hệ tầng thấp
Z là đồng nghiệp cũ của tôi, vào công ty muộn hơn tôi một năm, EQ của cô ấy rất cao, có thể nói là rất biết điều, nên quan: hệ với mọi người cùng phòng cũng không tồi.

Ở công ty cũ, mọi người cùng làm việc trong một văn phòng lớn, tới giờ nghỉ thường chia nhau ít đồ ăn vặt, xì xầm "buôn” vài ba chuyện tầm phào trong công ty. Chức vụ công việc của tất cả xêm xênh nhau, thu nhập cũng tầm tầm như nhau nên mọi người chơi với nhau rất hòa hợp.

Sau này, trong phòng có một cơ hội thăng tiến, các cô khác đều đăng ký tên, riêng Z vào công ty sau cùng nên không đủ tiêu chuẩn năm làm việc tối thiểu theo quy định của công ty.

Cô ấy muốn đăng ký tham gia, nhưng lại lo rằng đến yêu cầu cơ bản nhất mình cũng không thỏa mãn. Trong phòng đều là đối thủ cạnh tranh, Z không tiện bàn bạc với mọi người nên chạy sang hỏi ý kiến tôi. Tôi nói với Z rằng, muốn thì cứ thử đi, không lên chức được cũng không mất mặt mà.

Bản thân Z rất muốn tham gia, chỉ còn thiếu một người ủng hộ, thế nên sau khi nghe tôi nói vậy, cô ấy quay về và bắt đầu tích cực chuẩn bị. Có lẽ ngay từ những ngày bình thường, Z đã rất chú trọng việc giao tiếp với lãnh đạo, cũng rất biết cách để lại ấn tượng tốt trước mặt cấp trên, nên cuối cùng cô hạ gục những người khác, giành được cơ hội thăng chức đó.

Tuy nhiên, phấn khởi chưa được hai ngày, Z phát hiện ra mọi người trong phòng bắt đầu xa lánh cô. Họ không gọi cô đi ăn cùng, cũng không lôi cô đi buôn chuyện. Nhiều lần, 2 nói xen vào thì họ tán đi cả, cô cố gắng gợi ý bắt chuyện thì không một ai đáp lời.

Thời gian đó, tôi thường xuyên nghe thấy những bình luận ác ý về Z, chủ yếu đến từ các cô đồng nghiệp cùng phòng Z. Họ nói, Sở dĩ Z có thể thắng được là vì giỏi xun xoe vuốt đuôi lãnh đạo, và bình thường Z nhiệt tình với người khác đều vì có mục đích cả.

Những lời này ít nhiều đều đến tại Z. Những ngày sau khi cô thăng chức quả thực không tốt đẹp gì: Cảm xúc tuột dốc, chịu đựng đủ mọi sự chê bai và tẩy chay, cô đơn một mình, giống như một con mèo con bị chủ bỏ rơi. Cũng chính trong thời gian đó, Z qua lại thân thiết với tối hẳn, vì trong phòng không có ai chấp nhận để ý đến cô.

Z tốn không ít công sức để nối lại mối quan hệ với các đồng nghiệp khác, chẳng hạn thường xuyên mua hoa quả, đồ ăn đến văn phòng, hi vọng mọi người có thể nhìn thấy thành ý của mình. Thế nhưng ai nấy đều phản ứng rất lạnh nhạt, Z đành phải chia cho từng người một, song những người khác hoặc nói mình không thích ăn cái này, hoặc là nhận nhưng cùng lắm cũng chỉ khách sáo nói một tiếng cảm ơn đầy xa lạ.

Sau khi nhận được tiền lương tháng đầu tiên ở chức vụ mới, Z chủ động mời mọi người đi ăn và đi hát karaoke, nhưng chỉ lác đác vài người có mặt, những người còn lại không phải vì số tự, việc thì cũng là bận công tác. Thế nhưng tới lúc người khác TIẾT thì vẫn có mặt ủng hộ

Lúc đó, có một đồng nghiệp khác tên là San San vừa được điều từ phòng khác sang. Thông thường, mỗi khi đến phòng mới, nhân viên đều cần phải có thời gian để hòa nhập với tuổi trường, song không biết có phải vì muốn đả kích 2 không tin mọi người rất thân mật với San San, luôn chủ động gọi cô ấy đi ăn cơm, lúc nói chuyện phiếm cũng kéo cô ấy theo cùng. Mọi người vẫn buôn chuyện đồn nhảm trong công ty, chia nhau đồ ăn vặt, chỉ chừa lại mình Z khỏi mọi cuộc vui, San San chẳng mấy chốc đã cảm nhận được sự bài trừ của mọi người với Z, thế là cô ấy cũng chủ động vạch rõ giới hạn với Z, vội vàng gia nhập nhóm người kia.

Có thể nói, Z đã bị cô lập hoàn toàn, thấy người khác nhiệt tình với San San, lại nhìn họ xa lánh mình, sự phân biệt đối xử này khiến cô vô cùng khó chịu. Z nói với tôi: “Em thật sự rất muốn vui vẻ ở cạnh các bạn ấy như trước kia, nhưng em không biết phải làm thế nào mới được."

Tôi nhìn Z hết lòng nịnh nọt, chiều theo ý những người kia mà cũng thấy mệt thay cô, nên nói như gãi đúng chỗ ngứa: “Em có làm gì cũng vô ích, ăn mày sẽ không ghen tị với tỉ phú, nhưng nhất định sẽ ghen tị với gã ăn mày hàng xóm có thu nhập nhiều hơn mình hàng ngày. Đây là tính người, càng là những người thuộc tầng thấp thì tính cách đó càng rõ nét hơn. Nếu em tiếp tục thể hiện em khó chịu vì không được đối phương tán đồng thì đối phương lại càng không để em được toại nguyện. Nếu chỉ là em, chị sẽ thuận theo tự nhiên, giành lấy một vị trí cao hơn nữa, Thời gian và thành tựu mới là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.”

Không biết lời tôi nói có tác dụng hay là Z không nghĩ ra được cách nào tốt hơn mà từ đó trở đi, cô ấy bắt đầu đi về một mình, dành nhiều thời gian vùi mình vào công việc hơn, cũng không còn canh cánh trong lòng vì bị mọi người tẩy chay nữa. Hiển nhiên, ngày càng có nhiều lời đồn về Z hơn. Trong lúc cô cố gắng làm việc thì người ta lại nói cô thể hiện cho lãnh đạo xem, trong lúc cô đi về một mình thì người ta lại nói cuối cùng đã nhận rõ bộ mặt thật của cô, không ai thèm giao du với cô nữa.

Có lẽ nghe đồn đại nhiều thành quen, Z không có giành được sự chấp nhận của mọi người nữa, im lặng chịu đựng tất cả mọi chuyện. Lúc ấy, tôi khá thông cảm với cô, ai mà không mong mỏi bản thân có cơ hội phát triển cơ chứ, ai mà không hi vọng mình có thu nhập cao cơ chứ? Cần gì phải đối xử với nhau như thế!

Vậy là chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau, có điều ! không còn trút hết tâm sự với tôi về nỗi bực dọc vì bị gạt sang một bên nữa.

Một năm sau, công ty định thành lập vài phòng bạn mới, muốn bồi dưỡng một nhóm các quản lý trẻ tuổi nhưng nhất định phải có kinh nghiệm thực tế. I liền xin được điều sang bên đó, hoàn toàn rút khỏi các mối quan hệ kia.

Ba năm sau, Zquay trở lại công ty, được ủy nhiệm làm trưởng phòng mới Những đồng nghiệp từng không thích Z đều nhiệt tình chào hỏi cổ, dường như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra. Vậy đấy, thời gian chính là cách giải quyết tốt nhất, mà của bây giờ đã ở vị trí cao hơn họ rất nhiều, có so sánh tẩy chay cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Khi được chào hỏi, Z cũng thân thiện trả lời, nhưng không hề muốn quay trở lại với nhóm bạn này nữa. Cô không bợ đỡ, lại càng không trù dập. Tất cả đơn giản chỉ là nhóm người đó đã không còn thích hợp với Z nữa.

Z cũng có nhiều mối quan hệ với nhóm người ở tầng lớp cao hơn, chủ đề tán gẫu của mọi người không còn là những chuyện ngồi lê đôi mách trong công ty nữa, cũng không còn là phim truyền hình, điện ảnh nữa, mà là làm thế nào để đề bạt bản thân, làm thế nào để tái đầu tư tăng tiền vốn, làm thế nào để cải thiện khả năng lãnh đạo...

Cô ấy nói với tôi: "Gái ơi, chị có biết tại sao mình lại thân thiết thể không?"

Tôi kiêu kỳ đáp: “Vì nhân phẩm của chị khá là tốt hả?"

Cô bĩu môi hứ một tiếng: “Ứ phải, vì lúc ấy ai cũng cho em ăn bánh bơ đội mũ phớt, chị mỗi chị chịu để ý tới em, em cũng không còn sự lựa chọn nào khác!

Tôi trợn tròn mắt, Z gửi mấy ảnh cho tôi xem, đó là căn biệt thự cố mua, phía trước có một khoảng sân nhỏ, có đang ngồi trên ghế đọc sách tắm nắng. Nhìn vẻ mãn nguyện của 2, tôi thoáng cảm khái. Thật ra năm đó xuất phát điểm của rất nhiều người không quá chênh lệch, giờ đã nhiều năm trôi qua, khác biệt thực sự đã rất rõ ràng. Có người đã đứng ở cương vị quản lý, lương một năm vài trăm nghìn tệ, thậm chí cả hơn triệu tệ, lại có kẻ bao nhiêu năm trời vẫn giậm chân tại chỗ, hàng tháng vẫn nhận vài nghìn đồng tiền lương, nói chuyện chồng con, chuyện tầm phào, chuyện bê bối, mắng chửi lãnh đạo không cho mình cơ hội.

Chẳng hạn như San San, thực ra bằng cấp của cô ấy cao hơn hẳn Z, bề ngoài cũng xuất sắc hơn, nhưng hiện giờ vẫn ở vị trí cũ, làm những việc cơ bản nhất. Chứng kiến Z ngày một phát triển, San San cũng thấm sốt ruột, cũng muốn học theo Z để đạt được một khởi đầu mới. Nhưng cô ấy đã đắm mình với những mối quan hệ nhóm kia lâu tới nỗi thực sự bị dán nhãn rồi. Trong mắt lãnh đạo, các cô chỉ là một đám làm những việc căn bản, ngày ngày tán dóc về quần áo son phấn, suốt ngày hóng hớt những biến cố của lãnh đạo. Khả năng và tác phong của San San đã bị lãnh đạo xem nhẹ từ lâu, tất nhiên nhiều cơ hội sẽ không dành cho cô ấy. Điều này đã trở thành chướng ngại lớn nhất với sự phát triển của San San. Cuối cùng, cô ấy nhận thấy mình không có hi vọng gì để tiến xa hơn nên đã bỏ hẳn ý định này, hoàn toàn yên tâm với vòng giao thiệp bạn bè cũ.

Bạn thấy đấy, khi vừa bước chân vào xã hội, những mối quan hệ chúng ta có thể tiếp xúc thường rất lộn xộn, cả lề lối và mức độ đều chẳng đâu vào đâu. Muốn hòa nhập với những người này thực ra rất đơn giản, bạn chỉ cần làm những điều giống như họ làm là được. Thế nhưng những người nhìn xa trông rộng sẽ không bao giờ tốn thời gian với điều đó. Hòa mình vào đám đồng không phù hợp thật sự không quan trọng đến thế, tăng giá trị bản thân mới là điều quan trọng nhất.

Bạn là người thế nào thì sẽ bị cuốn vào một vòng giao thiệp như thế. Nếu một vòng giao thiệp không đón nhận bạn thì chứng tỏ bạn không thuộc về nơi đó. Nếu một vòng giao thiệp tầng thấp không chào đón bạn, bạn nên thấy mừng mới phải. Hãy cố gắng tìm đến những mối quan hệ giao tiếp cao hơn, bạn thân mến ạ.
 
Top