Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Lỗi của ai - trucxinh0505

[Tản văn] Lỗi của ai - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,507
Điểm cảm xúc
5,013
Điểm
113
LỖI CỦA AI
Tác giả: trucxinh0505
tai-hinh-anh-buon-anh-buon-tam-trang-3.jpg

Đã đến giờ người thân được vào thăm bệnh, Ngân Nhi tay xách đủ thứ trái cây giàu vitamin C nhằm giúp con bé mau lành vết thương, tối qua gọi điện thoại hỏi thăm cháu, nó mè nheo cô hôm nay phải đến thăm nếu không thì nó bo xì cô luôn.

Dù chỉ nói chuyện qua điện thoại, nhưng nghĩ gương mặt giận giỗi của bé cô liền muốn cười và không nỡ từ chối. Cô hứa trưa nay đến thăm nó.

Đến phòng bệnh của cháu gái, định mở cửa vào thì bác sĩ và y tá đẩy cửa bước ra, cô giật mình trong lòng “Ôi, giờ mà bác sĩ còn đi thăm bệnh sao? mình vào trong được không đây ta?”. Cô do dự đẩy cửa nhìn vào, cháu bé thấy cô liền cười ngoác miệng, vẫy tay với cô. Chị ba của cô (mẹ cháu bé) nhìn ra thấy cô cũng cười nên cô mới yên tâm đi vào. Cháu gái nhìn túi quà cô mua thích chí hỏi.

– Út mua cho con hết chỗ này hả?

– Ừ, thích hong?

– Dạ thích lắm ạ, con cám ơn út nhiều.

Hai dì cháu vui vẻ hàn huyên thì cô nghe tiếng một bé trai hét lên.

– Sao cứu tôi làm gì? Sao không để tôi chết đi!

– Cháu nói linh tinh gì thế?

– Không phải sao? mẹ tôi mong tôi chết quách đi chứ sống chi chướng mắt bả.

– Cháu đừng nói thế, bà thương cháu mà. Cháu ngoan nằm nghỉ đợi bà xuống căn tin mua cháo cho cháu ăn nhé?

Thằng bé không trả lời, nó quay mặt vào góc vách tường. Bà thằng bé thở dài, nói với đứa cháu vài lời rồi nhờ mọi người trong phòng trông nó giúp để bà đi mua thức ăn cùng một số vật dụng linh tinh. Hôm nay đứa bé này mới được chuyển vào hèn gì mà cô thấy bác sĩ đi thăm bệnh trễ đến như vậy.

Chứng kiến lời đứa trẻ chỉ mới ba tuổi thốt ra, mọi người trong phòng đều xót xa, điều gì khiến một đứa trẻ còn quá nhỏ để thấu hiểu sự đời lại có thể nói ra lời lẽ đầy bi quan và chua chát đến thế?

Ngân Nhi và cháu gái không luyên thuyên như trước nữa, hai cô cháu nói chuyện giảm âm lượng có thể vì không muốn ảnh hưởng đến người bệnh nhí mới ấy.

Một thời gian sau này ngồi nói chuyện với chị ba, cô mới hiểu được điều gì khiến đứa trẻ đó lại có suy nghĩ tiêu cực như thế. Mẹ thằng bé lỡ có con nên mới cùng ba đứa bé lấy nhau khi còn rất trẻ, không bao lâu vì cả hai không có tiếng nói chung nên đã li dị.

Ba thằng bé lấy vợ khác, thằng bé sống với mẹ. Thiếu thốn tình yêu của ba, mẹ lại không quan tâm, mọi ăn uống, sinh hoạt của bé đều phó cho ông bà ngoại.

Khi nhắc đến chồng cũ, mẹ bé vô tư mắng nhiếc chồng trước mặt con và không quên thòng vài câu chửi lây sang con.

Trẻ con như một tờ giấy trắng, trẻ con nên người hay không là do chính tình yêu của người thân viết lên đó những điều tốt đẹp nhất. Khi mà tờ giấy ấy bị nhuộm bởi những bi quan, những sự thờ ơ, những sự hắt hủi… thì tờ giấy ấy sẽ như thế nào đây?

Nhìn lại thực trạng tuổi trẻ hiện nay, nhiều gia đình thiếu sự quan tâm con cái, dẫn đến nhiều đứa trẻ bị chứng bệnh tự bế và có nhiều suy nghĩ đầy tiêu cực, dẫn đến nhiều hệ lụy đầy thương tâm, đau lòng.

Đây là lỗi do ai? Và Ai sẽ là người có trách nhiệm lớn về những điều ấy?
 
Top