Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Truyện Đề Cử Mộng ước một đời - Lạc Trần Giang

[Truyện ngắn] Truyện Đề Cử Mộng ước một đời - Lạc Trần Giang

Thẩm cửu

Thanh chủ Thanh Tĩnh Phong
Thành viên BQT
Mod - Sáng Tác
Tham gia
21/4/20
Bài viết
308
Điểm cảm xúc
1,218
Điểm
93
Mộng ước một đời
Tác giả: Lạc Trần Giang
Thể loại: Đam mỹ, sinh tử văn, truyện ngắn, Se. (không đọc xin đừng nói lời cay đắng)
received_323032639575955.jpeg
P/s: tặng @trucxinh0505 @Mạnh @Jim Maryal @Tam Thất @Sợ Cẩu Phập @Candy Nguyễn


Tô Nhược Chi đứng trước cửa sân bay trong lòng vẫn có chút không yên, mười hai năm rồi anh mới trở về nước.

"Anh hai, anh mặc thêm áo vào đi, ở đây lạnh thế này, anh bị cảm phải làm sao!"

Vừa lên xe Cố Nhung đã đưa áo khoát qua, thêm cho Tô Nhược Chi một bao tay và khăn quàng cổ nữa cô mới tạm yên tâm, nếu không phải tại Tô Thù tự nhiên bỏ về đây anh hai của cô có phải mệt nhọc mà tìm thằng nhóc đó, cô mà bắt được Tô Thù chết với cô.

"Em lại chửi thầm thằng nhóc đó à, không thể nể mặt anh một chút sao?" Tô Nhược Chi nói đùa với Cố Nhung nhưng giọng anh đã bắt đầu nhỏ đần, sau đó liền thiếp đi lúc nào không biết. Có Nhung vội lấy nhiệt kế ra đo, đến khi thấy anh không sốt mới yên tâm. Cô nhìn ra ngoài cửa, bất giác nhớ đến một số chuyện trước đây, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, anh hai của cô vì sao lại khổ như thế này chứ.

Về đến biệt thự ven biển Tô Nhược Chi vẫn chưa tỉnh táo hẳn, mặc dù đã giữ ấm nhưng hai bàn tay anh vẫn lạnh ngắt, Cố Nhung vội đưa anh vào trong, còn cẩn thận đưa lên phòng sau đó đắp chăn kính, lại lần nữa đo nhiệt độ, thấy 39 độ cô lo tới mức run tay, lại không dám cho anh bụng rỗng uống thuốc, chỉ có thể pha một ly sữa cho anh uống tạm trước.

"Anh ngủ một chút đi, lát nữa em nấu cho anh chút cháo sao đó sẽ gọi anh dậy".

Tô Nhược Chi 'Ừ' một tiếng, anh đã mệt đến không mở nổi mắt vẫn đặn Cố Nhung :"Khi nào có tin tức của Tiểu Thù thì gọi anh dậy".

"Dạ" Cố Nhung hứa với anh, nhưng cô cũng biết khi anh thật sự ngủ thì rất khó tỉnh lại, sức khỏe của anh đã rất xấu rồi.

Cố Nhung trong bếp bận rộn nấu cháo cho Tô Nhược Chi hết một buổi chiều, lúc ra cửa vừa nhìn thấy Phùng Minh cõng Tô Thù đang ngủ đi vào, cậu bé năm nay mười một tuổi, đường nét khuôn mặt đã mang theo chút lạnh lùng, hoàn toàn không giống với vẻ thanh tú, nhẹ nhàng của ba cậu.

"Thằng bé làm sao vậy?"

Cố Nhung mặc dù tức giận nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Tô Thù thì không dành lòng nổi.

"Lúc sáng vừa mới phát bệnh, nếu chúng ta vẫn không tìm được tủy thích hợp, có lẽ thằng bé không chịu nổi năm nay".

Bây giờ đã là đầu tháng mười hai, chẳng khác nào nói Tô Thù không thể sống được một tháng nữa.

"Sẽ có thôi".

Không biết từ lúc nào Tô Nhược Chi đã đứng trên cầu thang, anh nhẹ nhàng đi xuống, nhìn thấy con trai nhợt nhạt vì bệnh tật, anh thật sự có chút tuyệt vọng. Nếu như anh có thể khỏe mạnh như người ta, có lẽ Tô Thù đã không bị bệnh tật giày vò thành thế này.

"Chiều nay anh ra ngoài một chút, hai người cứ ăn trước đi...." Tô Nhược Chi nói xong muốn ra ngoài liền bị Cô Nhung nắm lấy.

"Em đi với anh được không? Anh đang còn sốt". Cố Nhung nước mắt lưng tròng, nếu anh thật không cho cô theo cô sẽ khóc cho anh xem! Tô Nhược Chi khi đã quyết rất khó thay đổi nhưng anh cũng rất sợ nước mắt của Cố Nhung, chỉ có thể bất lực mà gật đầu.

Phùng Minh cũng muốn đi theo hai người, nhưng anh cũng biết Tô Nhược Chi đi gặp ai, anh không có can đảm gặp người đó, anh sợ nếu gặp rồi sẽ không nhịn được mà đánh người kia tới chết.

***

Cố Nhung lái xe đưa Tô Nhược Chi đi, vốn dĩ giờ hẹn là 5 giờ chiều, hai người còn tới sớm hơn mười phút, nhưng nhìn thấy Tô Nhược Chi ngủ thiếp đi lần nữa Cố Nhung không đành lòng đánh thức anh. Mãi đến hơn sáu giờ Tô Nhược Chi mới tỉnh lại, nhìn thấy thời gian, lại nhìn về phía quán cafe đối diện, nhìn thấy người kia ngồi trong góc đã có chút bực dọc, anh cũng không đành lòng trách móc Cố Nhung.

Cố Nhung vừa mở cửa xe đã thấy anh ngồi dậy, muốn giải thích đã bị anh ngăn lại.

"Em ở đây đi, anh đi gặp người đó một chút thôi, dù được hay không thì ít nhất cũng phải thử một lần, ít nhất cũng phải xem người đó có tủy thích hợp với Tiểu Thù không!".

Nói rồi Tô Nhược Chi đi thẳng vào quán cafe đối diện.

"Đã lâu không gặp, Cố Nhang".

Tô Nhược Chi vươn tay ra muốn bắt tay Cố Nhang, nhưng kết quả chỉ nhận được cái liếc mắt lạnh lùng của hắn, giữa anh và hắn có lẽ đã kết thúc lúc anh ký giấy ly hôn từ mười hai năm trước.

"Có việc thì nói, tôi không phải rảnh rỗi như đại nhạc sĩ cậu!"

Cố Nhang hững hờ nói, còn mang theo chút oán giận, hắn hận anh, cũng là hận bản thân hắn, dù nói đã quên được anh nhưng khi nghe anh gọi, đã chạy thẳng tới đây, kết quả vẫn là không thể quên đi.

"Tôi muốn nhờ anh giúp một việc". Tô Nhược Chi vừa nói đã để trên bàn một sấp ảnh và văn kiện rồi đẩy đến trước mặt Cố Nhang.

Cố Nhang cầm sấp ảnh lên, là hình ảnh của một bé trai, có tấm từ rất nhỏ, có tấm khoảng ba bốn tuổi, sau đó từng tấm từng tấm, nhìn như có thể thấy cậu bé lớn lên theo từng năm, mãi đến tấm cuối cùng là lúc cậu đang ngồi trước bàn tiệc, thổi bánh sinh nhật của mình - Mười một tuổi.

Cố Nhang cũng không nhìn văn kiện mà ngẩn đầu nhìn Tô Nhược Chi hỏi: "Ý cậu là gì!"

"Thằng bé... là con anh!" Tô Nhược Chi có chút ngập ngừng khi nói câu này.

Cố Nhang liếc Tô Nhược Chi một cái, hắn ta cười lên còn mang theo chút mỉa mai: "Con của tôi? Cậu đẻ à! Hahaha". Cố Nhang cười như thế, trong tâm lại lạnh nhạt đi một phần, Tô Nhược Chi có thể nói bất cứ thứ gì, hắn cũng có thể chiều theo ý anh mà nghe theo, nhưng là chuyện con cái là cấm kị, anh không nên nói.

"Ở đó có kết quả xét nghiệm ADN, nếu anh vẫn không tin có thể làm lại một bản". Khi Nghe câu kia của Cố Nhang, Tô Nhược Chi vô thức nắm chặt bàn tay mình, anh không biết mình nên trả lời Cố Nhang thế nào, Tô Thù là do anh sinh thì anh có thể nói thật sao?

Cố Nhang thu lại nụ cười của mình, lạnh lùng hỏi: "Cậu muốn gì ở tôi?"

"Thằng bé bị ung thư máu, cần ghép tủy nhưng chúng tôi không tìm được tủy thích hợp, nếu có thể tôi nhờ anh đi thử một lần, dù gì... Thằng bé cũng là con trai anh".

"Con trai tôi... Cậu nói như vậy thì sẽ vậy sao? Giống như mười hai năm trước cậu ký đơn ly hôn rồi rời đi, không nói một lời, chính là như vậy, phải không?"

"Tôi... " Tô Nhược Chi không cách nào trả lời được, tay phải vô thức cầm lấy cafe trên bàn, muốn uống một chút nhưng khi cầm lên một khoảng tay liền không giữ được mà làm rơi cốc. Tay anh run nhẹ, chưa kịp phản ứng đã bị một bàn tay khác nắm lấy.

"Cậu bị làm sao vậy?". Cố Nhang vừa chạm vào bàn tay anh đã phát hiện tay anh rất nóng, muốn nói thêm gì thì Tô Nhược Chi đã hất bàn tay hắn ra.

"Không sao! Chỉ lỡ tay thôi". Tô Nhược Chi nói như vậy nhưng vẫn không giữ được tay phải đang run lên của mình. Anh muốn nói mình ổn, chỉ là thân thể giống như muốn làm phản, đầu anh bỗng dưng rất đau, trước mắt cũng bắt đầu mờ nhạt, trước khi ngất đi anh chỉ kịp nhìn thấy Cố Nhang vội đỡ lấy anh, ánh mắt đó là đau lòng sao? Tô Nhược Chi anh không dám nghĩ tới, Cố Nhang không ghét bỏ anh thì anh đã mãn nguyện rồi.

***

Tô Nhược Chi tỉnh lại lần nữa đã thấy mình nằm trong bệnh viện, cái mùi thuốc sát trùng này khiến anh cực kỳ khó chịu.

Nghiên người nhìn thấy Cố Nhang đang ngồi trên ghế, đang xem gì đó trên điện thoại, Tô Nhược Chi không hiểu vì sao lại nhớ lúc hai người còn bên nhau, mỗi khi anh bệnh cũng là như vậy, dù Cố Nhang có bận như thế nào cũng sẽ chăm sóc anh.

"Cậu nhìn đủ chưa?" Cố Nhang hỏi như vậy là Tô Nhược Chi có chút giật mình, hắn phát hiện ra từ lúc nào.

Tô Nhược Chi nhìn quanh một hồi rồi hỏi: "Cố Nhung đâu?" Anh phát hiện ra dù bao nhiêu năm đi nữa mặt anh vẫn không thể dày như Cố Nhang được.

"Con bé đi mua cơm cho tôi, bây giờ đến em gái tôi cậu còn có thể sai khiến, Tô Nhược Chi cậu bây giờ rất giỏi rồi". Cố Nhang nói ba câu thì hai câu phải chăm chọc mới chịu được, Tô Nhược Chi cũng mặc kệ hắn.

Hơn mười phút sau Cố Nhung trở về cầm theo một chút bánh bông lan cho Cố Nhang, cũng không thèm nhìn hắn mà đến thẳng bên giường Tô Nhược Chi, ngồi xuống.

"Anh hai, em chuẩn bị xong rồi, anh đi nổi không?"

"Đi? Cậu ta sốt gần 40 độ em còn muốn đưa đi đâu?" Cố Nhang cũng mặc kệ em gái không quan tâm mình, hắn chỉ cảm thấy cô điên rồi, Tô Nhược Chi yếu như thế còn muốn đi đâu.

"Anh không cần biết. Chuyện anh nên nghĩ là có đồng ý xét nghiệm hay không là được rồi". Nói rồi Tô Nhược Chi để Cố Nhung dìu mình rời đi. Cố Nhang chưa trả lời có nghĩa là hắn sẽ suy nghĩ lại, anh sợ nếu anh không đi nhanh đến cơ hội suy nghĩ Cố Nhang cũng sẽ không cho anh, như vậy Tô Thù phải làm sao.

Nhìn bóng lưng Cố Nhung và Tô Nhược Chi đi mất, Cố Nhang liền bấm điện thoại gọi đi, rất nhanh bên kia đã bắt máy.

"Tài liệu mà lúc trước anh điều tra giúp tôi, bây giờ tôi muốn xem rồi, gửi qua đi, giá cả tùy anh quyết".

Tắt đi điện thoại, Cố Nhang vẫn nhìn ra cửa như thể có thể thấy người kia vậy.

- Tô Nhược Chi, nếu em đã trốn tôi mười hai năm thì sao bây giờ còn quay về đây.

***

Hai mươi lăm tuổi xuất hiện trước công chúng, dẫn theo con trai của mình vừa đàn vừa hát một lần xuất hiện đã chinh phục khán giả, bài hát "Yêu người".

Hai mươi sáu tuổi mặc dù hoạt động ở nước ngoài nhưng vẫn nằm trong top của giải 'Âm nhạc cống hiến'.

Hai năm sau đó liên tục được đề cử trong giải Grammy, dù vẫn không nhận được thưởng nhưng tên anh cũng đã nổi tiếng thế giới.

Sau đó anh giống như lui về ở ẩn, Tô Thù cũng không hứng thú cũng mất tích theo.

- Rõ ràng trước đây Tô Nhược Chi thích dương cầm như thế, vì sao từ khi xuất hiện đã lui về làm nhạc sĩ, cũng rất ít khi biểu diễn, đa phần chỉ có Tô Thù xuất hiện. Với lại từ sau khi Tô Nhược Chi ra nước ngoài, khoảng thời gian từ mười tám tuổi đến trước hai mươi lăm tuổi anh đã ở đâu?

Cố Nhang tìm thám tử điều tra Tô Nhược Chi nhưng chưa bao giờ coi qua những tài liệu đó, đến lúc này mới nhìn đến, nếu hắn biết tài liệu chỉ được thế này thì đã xem sớm hơn rồi.

***

Sáng sớm, Tô Nhược Chi vừa tỉnh dậy cũng không bất ngờ khi thấy Tô Thù, trên tay cậu còn cầm khăn, ánh mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào anh.

"Sáng sớm con không ngủ chạy qua phòng ba làm gì?" Tô Nhược Chi vẫn còn chút choáng váng, chỉ đành ngồi dựa vào đầu giường nhìn con trai đang bối rối trước mặt mình, Tô Thù rất giống Cố Nhang ở điểm này - Ngoài lạnh trong nóng, rõ ràng quan tâm mọi người nhưng lại không chịu thừa nhận.

"Con rảnh rỗi không được sao? Với lại ở dưới nhà có khách, nhìn không có điểm nào được mà cô út còn cho vào". Tô Thù nói xong còn mang theo chút ghét bỏ.

Khách? Tô Nhược Chi hình như biết người đó, nếu người đó tới đây thì có phải là tin lời anh không?

"Con đi với ba xuống dưới đi", nói rồi Tô Nhược Chi nhanh chóng rời giường, làm vệ sinh xong liền dẫn Tô Thù xuống dưới nhà.

Đúng như anh nghĩ, là Cố Nhang.

"Anh đồng ý với tôi?" Tô Nhược Chi vừa xuống đã nói vào vấn đề chính, anh sợ Cố Nhang sẽ đổi ý.

"Được, nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn ở lại đây, đến khi hoàn thành xong kiểm tra!"

Tô Nhược Chi có chút bất ngờ vì lời đề nghị của Cố Nhang, không biết hắn muốn gì, đang yên đang lành vì sao muốn ở đây.

"Vì sao muốn ở lại?" Tô Nhược Chi không trả lời Cố Nhang mà hỏi ngược lại.

"Bồi dưỡng tình cảm! Không được sao?" Nói xong Cố Nhang liếc qua Tô Thù nãy giờ vẫn đang ngồi một góc trong phòng.

Nhìn thấy ánh mắt đó của Cố Nhang, Tô Nhược Chi gật đầu nói: "Vậy được".

"Con không đồng ý, khó khăn lắm ba mới chịu về nước, con còn muốn yên bình vì sao còn có người lạ chứ". Có một điều Tô Thù chưa nói, ánh mắt kia của Cố Nhang cậu rất không thích, hơn cả hôm qua khi tỉnh dậy Phùng Minh có nói mọi chuyện với cậu. Nói rằng Cố Nhang là cha cậu, nên bây giờ hắn đến đây cậu rất không thích.

Dù Tô Nhược Chi từ nhỏ đến lớn đều có vẻ không quan tâm Tô Thù nhiều, không hề nhắc đến mẹ nhưng cậu biết anh thương cậu thế nào, nếu theo cách nói của họ thì ba ba không phải ba ruột sao? Tô Thù không quan tâm, cậu chỉ cần một người ba là Tô Nhược Chi thôi.

"Anh ta là ảnh đế đấy, ở đây với chúng ta con còn có thể khoe khoang với Jessica, cô bé không phải rất thích sao". Tô Nhược Chi không ép buộc Tô Thù mà nhẹ nhàng nói, anh biết nhóc nhà anh thích cô bé kia, vừa nhắc tới người thì cậu bé liền mềm lòng.

"Chuyện này... Xem như tạm chấp nhận đi".

Tô Thù không có chút chống cự nào, một phát trúng tâm.

"Được rồi mọi người vào ăn sáng đi".

Phùng Minh đi từ bếp ra, gọi mọi người vào ăn. Anh không dám nhìn Cố Nhang, lúc trước Cố Nhang cũng từng nhiều lần hỏi anh biết Tô Nhược Chi ở đâu không, lúc đó anh điều nói không biết. Bây giờ còn bị bắt tại trận thế này nói không chột dạ là không thể nào.

Buổi sáng trải qua trong yên bình, Cố Nhang buổi chiều cho người chuyển đồ tới, chính thức ở chung.

***

Tô Thù lúc đầu vẫn còn bài xích Cố Nhang, mấy ngày hôm sau anh rảnh có lúc sẽ làm một số món ăn cho cậu , Tô Thù không nói ra miệng nhưng rõ ràng rất thích.

"Hôm nay chú làm món gì?" Mới sáng Tô Thù đã hỏi Cố Nhang nấu món gì cho cậu.

"Chú có việc rồi, ngày mai chú bù cho". Cố Nhang ngồi trong phòng khách, tay cầm tài liệu đọc gì đó, cũng không ngẩn đầu lên mà trả lời Tô thù.

"Con đừng lúc nào cũng bắt anh ấy làm này nọ, không phải lúc nào anh ấy cũng rảnh". Tô Nhược Chi đi xuống cốc đầu Tô Thù một cái rồi đuổi cậu nhóc về phòng.

Cố Nhang một tuần này hoàn toàn không ra khỏi cửa, cả ngày ở nhà dụ dỗ con trai anh, hay là anh ta nghĩ nhà mình giàu nên không cầm làm nữa.

"Có kết quả rồi!" Cố Nhang đưa một sấp tài liệu đến trước mặt Tô Nhược Chi, hôm vừa tới anh đã đi kiểm tra, hôm nay vừa nhận được, chỉ là kết quả không như dự đoán.

"Không hợp sao?" Tô Nhược Chi không nhận lấy mà hỏi lại, thật ra vừa nhìn thấy biểu cảm của Cố Nhang thì anh đã biết rồi.

"Ừ".

"Không sao! Tôi tìm được tủy thích hợp rồi, anh không cần lo lắng, ngày mai anh rời khỏi đây được rồi". Tô Nhược Chi có ý muốn đuổi người nhưng trong lời nói lại mang theo chút lưu luyến đến anh cũng không nhận ra.

"Cậu dùng người xong rồi nghĩ muốn đuổi là đuổi sao?" Cố Nhang có chút bất lực hỏi Tô Nhược Chi, cậu nói muốn bồi dưỡng tình cảm lúc đầu của hắn, anh cũng nghe hiểu bởi vì hắn muốn bên cạnh anh như lúc đầu. Hắn không bỏ được anh.

"Hai tuần nữa anh kết hôn rồi, đừng quên. Tôn Như Ngọc là một cô gái tốt, hãy trân trọng cô ấy". Tô Nhược Chi không muốn nói nhiều với Cố Nhang, liền dứt khoát trở về phòng mình.

Một tuần này sức khỏe Tô Nhược Chi càng tệ hơn, anh muốn đuổi Cố Nhang đi một phần cũng vì điều này, anh không muốn hắn nhìn thấy anh trong bộ dạng này. Thiếu niên năm ấy đã chết rồi.

Cố Nhang đang tìm cách ở lại nên buổi chiều định nấu một bàn tiệc, muốn dụ dỗ Tô Thù đứng về phía hắn. Còn về phần Tôn Như Ngọc, cô ấy là vợ sắp cưới của hắn nhưng hắn chưa từng yêu cô, cũng đã nói rõ ràng nhiều lần.

Chín năm trước Cố Nhang từng bị tai nạn giao thông, lúc đó là Tôn Như Ngọc đã cứu anh, nếu không cái mạng này đã không còn. Sau đó cô còn ngày đêm chăm sóc, tình cảm này Cố Nhang mãi mãi không quên. Tôn Như Ngọc là em gái Phùng Minh, cũng là con gái của đạo diễn Tôn, thêm một phần nhân tình này hắn càng không đành lòng.

Loay hoay suốt một buổi chiều vẫn chưa nhìn thấy Tô Nhược Chi mà đã có hai người khác đến tìm, là mẹ hắn Liễu Tuệ Mẫn và Tôn Như Ngọc.

Liễu Tuệ Mẫn vừa vào cửa nhìn thấy Cố Nhung đã buông lời chửi cô, dù biết mẹ không thích em gái nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy bà ấy như vậy.

"Mẹ vừa phải thôi, con bé dù sao cũng là em gái con!" Cố Nhang có chút bực dọc bảo vệ Cố Nhung sau lưng mình.

"Mẹ không chỉ chửi nó mà còn chửi thằng khốn nạn Tô Nhược Chi, lúc trước không phải cậu ta nói được lắm sao, lấy năm tỷ rồi sẽ rời khỏi con, bây giờ thì sao! Không phải dụ dỗ con tới đây. Cái loại người như cậu ta mẹ không được nói sao?"

Lời của Liễu Tuệ Mẫn không nhỏ, Tô Nhược Chi đứng trên lầu, hai tay nắm thành quyền, cả người anh run lên từng cơn, nước mắt không ngừng rơi xuống. Anh có thể nói gì chứ, anh không dám xuống gặp bà ấy giải thích.

Liễu Tuệ Mẫn vẫn đang chửi dưới lầu, Cố Nhang thì đang bảo vệ Cố Nhung, chỉ có Tôn Như Ngọc đang nhìn về phía cầu thang, ánh mắt cô ngấn lệ còn mang theo lo lắng nhìn anh như muốn hỏi: Anh có khỏe không?

Tô Nhược Chi giống như hiểu ý cô mà lắc đầu biểu thị mình không sao, anh cũng không đi xuống dưới mà quay về phòng mình. Anh biết Cố Nhang có thể bảo vệ cô ấy, hoặc cho Cố Nhang không bảo vệ được Cố Nhung vẫn sẽ không yếu thế, cô nhịn Liễu Tuệ Mẫn nhưng cũng chỉ trong mức giới hạn mà thôi.

Trở về phòng của mình, Tô Nhược Chi liền nằm xuống, rõ ràng trời nóng như thế nhưng anh lại cảm thấy rất lạnh, cả người run lên, đầu đau lên từng cơn, anh cũng không nghe rõ mọi thứ xung quanh nữa, trước mắt đã có chút mơ hồ. Tiếng chửi bới dưới lầu văng vẳng, đến một lúc sau thì hoàn toàn im lặng, Tô Nhược Chi giống như được giải thoát, sau đó liền rơi vào hôn mê sâu.

***

Mười hai năm trước.

"Chỉ cần cậu rời khỏi con trai tôi, hai tỷ này là của cậu!" Liễu Tuệ Mẫn đẩy một tấm thẻ đến trước mặt Tô Nhược Chi, miệng cười đầy khinh miệt.

"Dì Liễu, số tiền này con không cần, chỉ xin dì chúc phúc cho con và Cố Nhang". Ánh mắt Tô Nhược Chi chân thành, anh quen biết Cố Nhang mười hai năm, chính thức yêu nhau ba năm, hai người họ còn vừa mới đăng ký kết hôn.

"Vậy cậu cũng bỏ mặt con bé này, hửm". Liễu Tuệ Mẫn bỏ điện thoại trên bàn, trên đó có một video đang bắt đầu phát.

Trong video Cố Nhung bị trói ở trên giường, cả người chỉ còn mặc mỗi bộ đồ lót, xung quanh còn có hai nam nhân lạ mặt đang sờ mó lên người cô. Nhìn thấy như vậy, Tô Nhược Chi không cách nào bình tĩnh được, Cố Nhung mới mười ba tuổi, mặc dù chỉ là con gái của chồng nhưng bà ta thật sự điên rồi, anh không dám đánh cược an nguy của cô.

Tô Nhược Chi hít một hơi thật sâu để mình bình ổn lại, một lúc sau mới mở miệng nói tiếp: "Được, nhưng tôi muốn năm tỷ, và bà phải đưa Cố Nhung đến đây, tôi sẽ ký đơn".

Nhận được đáp ứng của anh, Liễu Tuệ Mẫn đã cho người đưa Cố Nhung tới, bà ta ác độc nhưng vẫn sẽ giữ lời.

Khi Cố Nhung được đưa đến, trạng thái của cô vẫn không tốt lắm, khuôn mặt tái nhợt còn mang theo chút sợ hãi.

Ký xong đơn, Tô Nhược Chi liền cầm lấy thẻ và đưa Cố Nhung rời khỏi đó ngay lập tức, anh sợ nếu mình ở lại giây phút nào thì sẽ hối hận mất.

Hôm nay có lẽ là ngày tệ hại nhất của Tô Nhược Chi, buổi sáng anh mới nhận được báo cáo sức khỏe, bác sĩ nói anh bị u não giai đoạn đầu, dù là u ác tính nhưng cũng sẽ không nguy hiểm nên anh đã định sẽ bàn bạc với Cố Nhang xem có nên phẫu thuật không, nhưng giờ đã không cần nữa rồi.

Trở về căn phòng của hai người, Tô Nhược Chi chỉ lấy đi mấy món đồ thuộc về anh, đến điện thoại Cố Nhang mua cho anh anh cũng để lại.

Dẫn theo Cố Nhung, Tô Nhược Chi suy nghĩ một lúc mới đi đến nhà Phùng Minh, anh không có người thân nào cả, trừ Cố Nhang anh chỉ có thể tin tưởng Phùng Minh.

"Cậu cho mình ở đây vài ngày được không?"

Phùng Minh có chút bất ngờ khi thấy Tô Nhược Chi, anh biết tên bạn thân của mình đang trong thời gian hạnh phúc, thế quái nào lại đến tìm anh, còn đắt theo nhóc con Cố Nhung nữa.

"Hai người cãi nhau sao?"

"Không có, tôi muốn ngủ, cậu đừng phiền tôi". Tô Nhược Chi chỉ bỏ lại một câu như thế rồi vào thẳng phòng ngủ của Phùng Minh mà chiếm phòng, còn ngang nhiên khóa trái.

"Cậu..."

Phùng Minh thật không nói nổi Tô Nhược Chi, tính cách ngang tàn này khi nào mới đổi đây, quay sang muốn hỏi Cố Nhung, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của cô liền không đành lòng. Thôi thì buổi chiều hỏi Tô Nhược Chi cho rõ vậy. Chứ Phùng Minh cũng không có can đảm để hỏi Cố Nhang, nói gì bây giờ Cố Nhang còn đang ở đoàn phim, đạo diễn là Tôn Thành, cha kế Phùng Minh. Ông ấy nổi tiếng khó tính với diễn viên, anh không muốn gây thêm rắc rối.

Phùng Minh cứ nghĩ buổi chiều có thể từ từ nói chuyện với Tô Nhược Chi, kết quả đợi đến tối vẫn không thấy anh ra khỏi cửa phòng. Lúc đó Phùng Minh mới cảm thấy có chuyện không đúng, phá cửa xông vào thì thấy Tô Nhược Chi nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh.

Khi đưa Tô Nhược Chi vào phòng cấp cứu, đến khi thấy anh bình yên trở ra Phùng Minh mới có thể an tâm hơn một chút.

Khi Tô Nhược Chi tỉnh lại đã là buổi đêm, bác sĩ vừa đến thăm anh cũng nói rõ tình hình. Lúc sáng mới khuyên người nhập viện điều trị, bây giờ nhập viện thật rồi ông cũng không vui vẻ gì.

"Cậu Tô, tình trạng của cậu tệ hơn chúng tôi nghĩ, tôi khuyến nghị cậu nên phẫu thuật nhanh nhất có thể". Bác sĩ Trần ngập ngừng nói, rõ ràng ông chưa nói hết câu.

"Bác sĩ, bạn tôi bị làm sao? Không phải cậu ấy chỉ sốt thông thường thôi sao?" Phùng Minh vừa vào cửa đã nghe được câu này, có chút khó hiểu nhìn Tô Nhược Chi và bác sĩ Trần.

Bác sĩ Trần nhìn thấy Tô Nhược Chi cũng không nói gì liền không giấu giếm mà nói bệnh tình của Tô Nhược Chi cho Phùng Minh nghe, nói xong ông còn có chút ngập ngừng như muốn nói gì đó.

"Bác sĩ Trần, ông có gì cứ nói thẳng".

"Cậu Tô, thật ra chúng tôi còn phát hiện ra cậu... mang thai!" Nói xong những lới này bác sĩ Trần cũng nhẹ nhàng hơn. Chuyện một chàng trai có thai đúng là khó nói mà, ông cũng cảm thấy khó mà tin được.

"Có thai?"

"Phải, hơn hai tháng rồi, chỉ là đứa bé rất yếu. hơn cả chúng tôi khuyến nghị cậu bỏ nó, nếu không khi cậu phẫu thuật khả năng tử vong sẽ cao hơn. Bây giờ cậu chỉ cần phá thai, tĩnh dưỡng một tháng thì có thể phẫu thuật".

"Nếu tôi không phá thai thì sao?" Tô Nhược Chi không biết nghĩ đến cái gì, nước mắt rơi xuống, tay vô ý xoa lên bụng mình.

Đứa nhỏ này là con của anh và Cố Nhang! Làm sao anh có thể bỏ nó.

"Chuyện này, cậu nên nghĩ lại đi, dù bây giờ chỉ là giai đoạn đầu nhưng nếu bỏ qua thời gian này, sức khỏe cậu e là không chịu được". Bác sĩ Trần vẫn cố khuyên anh.

"Bất quá một mạng đổi một mạng thôi, tôi thấy đáng là được". Tô Nhược Chi không muốn nói vấn đề này với bác sĩ Trần nữa, liền nói mình mệt rồi muốn nghỉ ngơi.

Đến khi bác sĩ Trần đã rời khỏi, Phùng minh mới bước đến cạnh giường, chưa kịp nói lời nào thì đã nghe Tô Nhược Chi nói: "Mình cũng không muốn sống nữa rồi, nếu không có nó có lẽ mình sẽ đi đến một nới nào đó sau đó chết đi, nên mình xin cậu, đừng bắt mình phải bỏ nó.

Phùng Minh quen biết Tô Nhược Chi mười hai năm, số lần mà anh thấy Tô Nhược Chi khóc có thể điếm trên đầu ngón tay, Tô Nhược Chi mà anh biết dù bị thương đến gãy tay gãy chân, hay khi bà nội mất cũng sẽ không rơi giọt lệ nào, nhưng bây giờ lại khóc, cứ lặng yên như thế mà rơi lệ. Càng khiến người khác đau lòng.

Phùng Minh luôn có mơ ước muốn làm một đạo diễn như cha kế của mình, ông là một tượng đài không thể sụp đổ. Nhưng khi nhìn bạn thân mình nằm đó anh đã thay đổi, anh muốn làm một bác sĩ, còn phải là một bác sĩ giỏi nhất. Như vậy anh có thể cứu Tô Nhược Chi, còn cả đứa bé trong bụng cậu ấy nữa.

___

Tô Nhược Chi chỉ vì muốn dưỡng thai mà bỏ qua thời gian phẫu thuật tốt nhất, cơ thể cũng cực kỳ suy yếu, sau khi sinh phải dưỡng thân thể ba năm mới khá hơn một chút. Sau khi phẫu thuật vẫn luôn có di chứng, còn dễ bị cảm sốt và đau đầu.

Lúc đó Tô Thù cũng đã ba tuổi, anh đưa cậu nhóc về nước, ít nhất để cậu gặp cha mình một lần. Kết quả nhìn thấy Cố Nhang đi ra từ một quán Bar, người đã say khướt, Tô Nhược Chi đi theo hắn một đoạn đường dài.

Khi đi qua đoạn đường, có một tài xế say rượu lái xe lao về phía Cố Nhang, Tô Nhược Chi lúc đó chỉ nghĩ mình phải bảo vệ hắn mà lao về phía hắn.

Vụ tai nạn này khiến Tô Nhược Chi gãy nát sáu cái xương sườn, tay phải dập nát hoàn toàn, cả người gần như không có chỗ nào lành lặn.

Khi tỉnh lại Tô Nhược Chi hỏi câu đầu tiên lại là "Cố Nhang có làm sao không?"

Cố Nhang được Tô Nhược Chi đẩy ra chỉ bị chấn động não, nhưng do uống rượu nhiều mãi đến hôm sau mới tỉnh. Nhìn thấy Tôn Như Ngọc đang ngồi gọt táo bên cạnh, khi nhìn thấy hắn tỉnh dậy cô đã rất vui vẻ.

"Là em đã cứu anh sao?" Cố Nhang có chút không chắc chắn mà hỏi, cô bé Tôn Như Ngọc anh biết chưa bao giờ nói dối, tấm lòng lương thiện thuần khiết, đến chó mèo bị thương còn đau lòng bảo về chúng nó.

"Em... Vâng ạ". Tôn Như Ngọc cúi đầu xuống, Cố Nhang không thấy được biểu cảm của cô, chỉ nghĩ cô bé này lại ngại ngùng thôi.

"Anh Cố... Anh nghỉ ngơi đi, em ra ngoài một xíu". Tôn Như Ngọc nói rồi chạy nhanh ra cửa, nước mắt của cô rơi xuống, đây là lần đầu tiên cô nói dối, cô không muốn như thế.

Bước từng bước về phía một phòng bệnh trong góc, Tôn Như Ngọc hít sâu một hơi, lau đi nước mắt còn trên khóe mắt sau đó mới đi vào phòng.

"Anh Nhược Chi, anh đỡ hơn chưa, anh trai em chiều nay sẽ về đây. Tiểu Thù em cũng nhờ người chăm sóc rồi, anh yên tâm đi.

Tô Nhược Chi nhìn ánh mắt kia của Tôn Như Ngọc đã biết cô vừa mới khóc, có chút tự trách hỏi:

"Có phải anh làm khó em không? Bắt em nói dối như thế".

"Không có, anh Nhược Chi em không sao mà, em sẽ chăm sóc anh Cố giúp anh, anh yên tâm đi, em sẽ không nói gì đâu".

"Ừm". Tô Nhược Chi muốn nói thêm với Tôn Như Ngọc, nhưng sức khỏe của anh không cho phép, chỉ nói mấy câu như thế mà anh đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Tôn Như Ngọc Từ nhỏ đã thích Tô Nhược Chi, khi đưa anh vào bệnh viện, lần đầu tiên anh tỉnh dậy lại hỏi Cố Nhang, sau đó còn cầu xin cô giúp mình chăm sóc Cố Nhang. Tô Nhược Chi biết Tôn Như Ngọc thích mình, anh lại ít kỷ mà đưa ra yêu cầu với cô gái nhỏ đó, cô lương thiện như thế sẽ không từ chối anh.

Tô Nhược Chi cứ như thế đẩy cô gái đó về phía Cố Nhang, không thể quay lại được nữa.

___

Tô Nhược Chi vẫn luôn xuất hiện di chứng, năm hai mươi tám tuổi khi kiểm tra sức khỏe định kỳ, bác sĩ nói anh bị phình động mạch não, phải phẫu thuật nhưng vì điều kiện sức khỏe vẫn không cách nào thực hiện được. Thêm cả việc Tô Thù không lâu trước đây được chuẩn đoán bị ung thư máu, Tô Nhược Chi càng kiên quyết hơn, kết quả cứ kéo dài được là sẽ kéo dài.

***

Tô Nhược Chi hôn mê ba ngày sau mới tỉnh dậy, cũng không phải rất yếu nhưng cũng không nói gì, cho ăn sẽ ăn, bảo anh ngủ thì anh sẽ ngủ, đến Tô Thù còn sắp nổi điên lên.

"Ba muốn gì thì nói, từ bao giờ lại khó hầu hạ như thế hả?"

Cậu không chịu nổi nữa rồi, ba như vậy khiến cậu rất khó chịu.

Tình trạng Tô Nhược Chi như vậy khiến mọi người vẫn bức bối nhưng cũng không dám kích thích anh.

Lại thêm bốn ngày nữa, khi Tô Thù vừa đi vào đã nghe Tô Nhược Chi nói: "Con nhập viện để chuẩn bị đi, tuần sau sẽ ghép tủy, ba đã tìm được Tủy thích hợp rồi, con chỉ cần nghỉ ngơi là được rồi".

"Con không muốn". Tô Thù nhất quyết không chịu, ba cậu tìm tủy sống hai năm nay cho cậu, không hề có kết quả, vậy bây giờ lại có người thích hợp sao?

"Nếu con ngoan ngoãn thì trước ngày ghép tủy ba sẽ nói cho con biết mẹ con là ai. Nếu con không thích thì thôi".

Tô Nhược Chi bỏ lại câu này rồi bước xuống giường, cũng không nghe câu trả lời của Tô Thù mà rời khỏi đó, hôm nay anh đã hẹn Cố Nhang, dù mọi chuyện như thế nào cũng nên kết thúc rồi.

---

Vẫn là quán cafe đó, hai người ngồi đối diện nhau, mãi một lúc Cố Nhang mới nói: "Chúng ta thật sự sẽ kết thúc như thế này sao?" Nói rồi hắn lấy ra tờ đơn ly hôn mà Tô Nhược Chi đã viết mười hai năm trước bỏ lên bàn, tờ đơn này hắn chưa từng viết tên mình vào.

Nhìn thấy vậy Tô Nhược Chi có chút bất ngờ nhưng rất nhanh bày ra vẻ mặt hờ hững, trả lời Cố Nhang.

"Anh cũng không phải không biết mười hai năm trước tôi lấy năm tỷ của mẹ anh, còn tiện tay lôi kéo em gái anh ra nước ngoài. Anh biết vì sao không? Vì khi đó tôi bị u não, cần tiền phẫu thuật mà anh không cho tôi được số tiền đó nên chỉ có thể rời xa anh thôi". Tô Nhược Chi có chút ngập ngừng nói tiếp "Còn về phần Tô Thù, lúc đó tôi nghĩ mình không chỉ nên lấy năm tỷ thôi nên đã lấy tinh trùng của anh rồi nhờ người mang thai hộ, một lần liền thành. Bây giờ nó không giúp tôi có tiền, còn bệnh tật liên miên, tôi không muốn nuôi nữa. Vậy nên nếu anh không phiền thì sau khi kết hôn có thể nuôi thằng nhóc đó, tôi không có ý kiến".

Cố Nhang nghe Tô Nhược Chi từng bị bệnh liền rất đau lòng, nhưng khi nghe đến Tô Thù thì chỉ muốn đập người trước mắt mình, Tô Nhược Chi như vậy hắn cảm thấy rất xa lạ, không còn là thiếu niên vô ưu mà hắn biết nữa rồi.

"Cậu..."

"Tôi không cần anh đồng ý, hôm nay tôi chỉ đến để thông báo, anh có thể đưa Tô Thù đi nhưng chỉ sau khi anh kết hôn, còn một tuần này anh không được gặp nó".

Tô Nhược Chi hoàn toàn không nghe Cố Nhang nói, anh nói xong liền nhanh chóng rời đi. Anh biết Cố Nhang vẫn đang cho người điều tra mình, vậy thôi nhất quyết nói ra, nửa thật nửa giả cũng tốt. Nói như vậy sẽ khơi lên lòng tự tôn của Cố Nhang, như vậy ít nhất khi anh đi rồi vẫn sẽ có người chăm sóc con trai, Cố Nhang cũng tốt, Tôn Như Ngọc cũng được, hai người họ ít nhất sẽ chăm sóc Tô Thù tốt hơn anh bây giờ.

___

Ngày 24 tháng 12, trước một ngày ghép tủy Tô Nhược Chi thật sự nói cho Tô Thù biết người sinh ra mình là ai. Anh cầm giấy khai sinh, lại đưa những hình lúc mang thai cho cậu xem, từ từ kể lại tất cả. Cứ nghĩ Tô Thù sẽ rất khó chấp nhận, kết quả cậu bé chỉ gật đầu một chút xem như mình đã biết.

Tô Thù là một đứa bé nhạy cảm, cậu vô số lần nhìn vết sẹo trên bụng ba mình, lại luôn hỏi mẹ là ai chỉ vì muốn biết kết quả thôi, Tô Thù có nét giống Cố Nhang, nhưng có một số điểm rất giống Tô Nhược Chi, từ cách ăn uống đến dị ứng, cả nhóm máu hiếm của họ.

"Nói cũng nói rồi, con yên tâm nghỉ ngơi đi".

Tô Nhược Chi hôn nhẹ lên trán con trai rồi rời khỏi phòng bệnh đi đến phòng làm việc của Phùng Minh.

"Tôi đi rồi hãy giúp tôi chăm sóc tiểu Thù, nếu Cố Nhang đến hãy giao nó cho anh ấy, ít nhất tiểu Thù có thể ở với cha của mình, còn có Như Ngọc nữa, cô ấy sẽ thương..."

"Nhược Chi, cậu câm miệng cho tôi".

Không đợi Tô Nhược Chi nói xong Phùng Minh đã quát lớn, khi biết Tô Nhược Chi muốn hiến tủy cho Tô Thù thì cả anh và Cố Nhung đều ngăn cản. Nhưng họ cũng biết Tô Nhược Chi đã quyết thì sẽ không ai ngăn cản được.

Trước đây khi Tô Thù vừa phát bệnh Tô Nhược Chi đã đi kiểm tra, biết tủy của mình thích hợp nhưng hai người đã kiên quyết phản đối, lại nói nếu anh hiến tủy rồi xảy ra chuyện không ai chăm sóc Tô Thù, khi đó họ đã thuyết phục được anh, nhưng giờ thì không như vậy, Phùng Minh biết Tô Nhược Chi không muốn sống nữa, ai cũng không thay được.

"Cậu sẽ không sao mà... Không sao..." Phùng minh nói những lời này rồi cứ như thế khóc nấc lên, làm gì còn dáng vẻ viện phó trước mặt mọi người, lúc sáng trước khi ra khỏi nhà anh còn bảo Cố Nhung cứ như trẻ con, lúc nào cũng khóc, thật sự rất khó coi, kết quả bây giờ mình lại biến thành bộ dạng giống vậy.

Nếu Tô Nhược Chi hiến tủy cho Tô Thù, mạch máu vốn đang phình của anh có thể vỡ bất cứ lúc nào, mọi người đều nói không sao thì sẽ không sao thật à!

Ngày 25 tháng 12, Sinh nhật Tô Nhược Chi. Cũng là ngày này mười hai năm về trước Cố Nhang đã dẫn anh đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Nhưng hôm nay cũng là ngày này, Cố Nhang hôm nay lại đắt tay Tôn Như Ngọc vào lễ đường.

"Con trai, chỉ cần ngủ một giấc, khi tỉnh dậy ba sẽ dẫn con đi chơi, sẽ nấu cho con những món con thích, nha".

Tô Nhược Chi hôn lên trán Tô Thù, nhìn mọi người đẩy cậu đi, sau đó mới đi về phía phòng của mình.

- Xin lỗi con trai, những lời ba hứa có lẽ ba không thực hiện được rồi.

***

Tôn Như Ngọc ngồi trong phòng chờ, hôm nay là ngày vui của cô nhưng cô không cách nào vui vẻ được. Người mà cô yêu vẫn còn đang trong phòng bệnh, chỉ khi có kết quả cô mới có thể yên tâm được.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn lên màn hình thấy hiển thị là 'Anh hai' Tôn Như Ngọc hít một hơi thật sâu sau đó mới bắt máy.

"Em có thể đưa... Cố Nhang... tới đây được không?... Nhược Chi có thể... không qua khỏi".

Một câu như thế mà Phùng Minh phải nói rất lâu, Tôn Như Ngọc còn nghe thấy anh khóc, khóc một cách đầy tuyệt vọng.

Cô không biết mình ra khỏi phòng chờ như thế nào, cô cứ máy móc nhìn vào trong đám đông tìm kiếm Cố Nhang sau đó đến trước mặt hắn.

Tôn Như Ngọc biết mình đang khóc nhưng không cách nào ngăn được nước mắt, cô nắm lấy tay Cố Nhang kéo đi trong ánh mắt của tất cả mọi người.

Giờ phút này cô không quan tâm người ta nói mình thế nào, đám cưới này sẽ ra sau, nếu Tô Nhược Chi thật sự ra đi cô cũng không muốn sống nữa, cô yêu anh bằng cả tình yêu, có thể vì anh mà chăm sóc người anh yêu, nhưng cô sẽ không thể sống nếu anh đã mất.

"Anh Nhược Chi sắp chết rồi, chúng ta phải đến gặp anh ấy". Tôn Như Ngọc vừa nói ra Cố Nhang liền có cảm giác không chân thật, rõ ràng tuần trước hắn vừa gặp anh, vẫn còn khỏe mạnh như thế mà, hắn không tin nhưng lại không cách nào phản bác, cứ máy móc đi theo Tôn Như Ngọc.

___

Khi hai người vừa tới nơi chỉ kịp nhìn thấy bác sĩ trùm vải trắng lên Tô Nhược Chi, Cố Nhung được Phùng Minh ôm lấy đã khóc đến ngất đi. Tôn Như Ngọc đi từng bước về phía giường, nhưng không cách nào giở miếng vải đó ra.

Cố Nhang vẫn còn đứng ở cửa không nhúc nhích, hắn cứ như thế nhìn chằm chằm vào chiếc giường trắng đó nhưng không cách nào tiến lên phía trước một bước.

"Cậu không muốn nhìn cậu ấy một lần cuối sao?" Phùng Minh nói ra câu này, giọng anh cũng khàn đặc, lạnh lùng hỏi.

"Không, mọi người đang lừa tôi, người đang đang nằm ở đó không phải là Nhược Chi, em ấy chắc chắn lừa tôi, muốn tôi quay lại, chắc chắn là như vậy, là như vậy".

Cố Nhang sau khi nói như vậy thì luôn lặp lại không ngừng những lời nói đó, Phùng Minh rất muốn ra tay nhưng đã có người ra tay trước anh.

Tôn Như Ngọc cứ như thế tát Cố Nhang, cô không chỉ đánh một mà liên tiếp ba cái, người con gái đó rõ ràng ngây thơ như thế, hiền lành như thế bây giờ lại có ý muốn giết chết người trước mặt. Cô thật không hiểu Tô Nhược Chi vì sao yêu phải một tên khốn nạn như thế này. Cô rất muốn chửi, muốn đánh thật mạnh, như cô lại sợ anh Nhược Chi của cô thấy sẽ đau lòng, cô không biết Cố Nhang điên hay mình điên nữa.

Sau khi bị Tôn Như Ngọc tát Cố Nhang có chút ngẩn người, hắn như một xác sống đi từng bước về phía giường bệnh, kéo miếng vải xuống. Đến khi nhìn thấy Tô Nhược Chi hắn giống như một kẻ điên mà cười lớn, lại vuốt ve khuôn mặt anh một lần, sau đó trùm miếng vải lại rồi rời đi.

Hắn cảm thấy mình điên rồi, Nhược Chi của hắn nằm đó. Hắn còn nhớ khi kết hôn đã từng nói sẽ chết cùng chết, vậy nên bây giờ chỉ cần hắn chết đi thì có thể gặp được Nhược Chi của hắn rồi - Như thế rất tốt.

"Tô Thù còn trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu cậu không muốn thằng bé thành cô nhi thì cứ việc tìm chết đi".

Phùng Minh nói xong câu này liền ôm lấy Cố Nhung nhanh chóng rời khỏi, anh sợ mình ở lại cũng sẽ điên giống hai người này mất.

***

Tô Nhược Chi đi rồi, hôm đó Tôn Như Ngọc đã nói tất cả cho Cố Nhang, kể cả những oán niệm của cô. Những chuyện Tô Nhược Chi đã chịu đựng, ước mơ của anh, niềm tin của anh đã bị Cố Nhang bào mòn, cô phải nói cho hắn biết.

Hôm đó Cố Nhang cứ ngây ngốc nghe mọi người chửi, hắn từng ước trong đêm giáng sinh rằng muốn người hắn yêu mãi hạnh phúc, nhưng giờ người đã ra đi rồi, ước mơ của hắn cũng chỉ là mộng ước mà thôi.

Tối hôm đó Tôn Như Ngọc uống thuốc tự vẫn, khi phát hiện ra thì cô đã tắt thở rồi. Tô Nhược Chi là người đưa cô từ cõi chết trở về, là người cho cô hy vọng và niềm tin, dù anh chưa từng yêu cô nhưng Tôn Như Ngọc chưa từng oán hận, cô yêu anh là được rồi.

Khi Tô Thù tỉnh lại nghe nói ba đã chết, cậu bé không khóc cũng không nháo, cứ yên lặng như thế, nhất quyết xuất viện để đưa tang cho ba. Mãi đến khi xong hết tang sự, Phùng Minh nhìn thấy Tô Thù trốn trong phòng Tô Nhược Chi khóc một ngày, sau đó cậu bé đi ra xem như không có chuyện gì, nhưng Phùng Minh biết Tô Thù đã trưởng thành rồi. Chỉ là cậu nói muốn tiếp tục ở lại đây không đi nữa, dù Cố Nhang có tới cũng xem như người vô hình.

Ba cậu đã chết rồi, cậu cũng không cần thêm một người cha nữa - Mãi mãi cũng không!
 
Top