Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Một chiếc bông đen đáng yêu - trucxinh0505

[Tản văn] Một chiếc bông đen đáng yêu - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,507
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
MỘT CHIẾC BÔNG ĐEN ĐÁNG YÊU
IMG_20220804_143212.jpg
Mỗi sinh linh trên đời đều đóng góp một phần tô điểm cho cuộc sống này.

Sáng sớm mùng hai tết ngày em đến với thế giới này.

Em là đứa con đầu tiên của mẹ Meo, là anh cả của ba em trai cùng em gái.

Bởi vì mẹ của em khó sinh, vỡ ối từ bảy giờ tối hôm trước nhưng khi đó không ai làm việc cả, cũng may sáng sớm mùng hai cả nhà liên lạc được một tiệm thú y, cả mấy mẹ con đều không sao cả nhưng người chịu ảnh hưởng di chứng chính là đứa anh trai này.

Ban đầu cả nhà cũng không biết đứa nào sinh đầu tiên đâu vì mẹ Meo sinh mổ, khi thấy mặt bốn đứa nhóc thì đã nằm trong lồng kính rồi. Khi đó còn nhầm em chính là bé gái nữa cho nên khi có một cô bé muốn đặt tên cho đám nhóc ta đã chọn chữ Đào trong chữ Sakura mà em ấy đưa cho.

Sau đó phát hiện em có biểu hiện hơi chậm chạp, thiết nghĩ con gái như vậy cũng tốt rồi, nào ngờ mấy tháng sau em trổ mã, cả nhà mới phát hiện ra bản thân lầm rồi, em là con trai cơ.

Cái Hoa là người đầu tiên phát hiện ra em bị ảnh hưởng di chứng khi sinh ra đời, cổ của em không được bình thường, ảnh hưởng bị chèn ép trong thời gian dài gây nên, dẫn đến ăn uống của em cũng hơi khó khăn trong nhai nuốt một chút. Hệ thần kinh của em cũng yếu hơn các em của mình, lượng giấc ngủ một ngày đều trên mười lăm giờ mới đủ, trước kia không hiểu còn nghĩ em là đứa lười biếng, ham ngủ nữa cơ.

Em hiền lắm, không quậy phá, không ham ăn, chỉ có một tính xấu đó là thích yên tĩnh và khi ngủ rồi thì thiên lôi đánh tới mới chịu thức giấc, lúc ấy mặt em hoắc lắm.

Cũng không biết em đã làm gì để người ta cảnh cáo cạo lông vùng bụng hai lần.

Cũng không hiểu tại sao bị người ta bắt làm ra như vậy, làm thế nào em vẫn cứ chạy sang bên đó.

Bốn giờ sáng như thường lệ, em cùng mẹ và mấy đứa em chạy đi chơi sau hơn bốn giờ bị nhốt trong nhà, bình thường phải hơn sáu giờ em mới chạy về ăn sáng nhưng hôm nay mới năm giờ đã mò về nhà rồi.

Cái Hoa phát hiện em không bình thường.

Em bị đâm một nhát ở vùng bụng phải.

Vết thương ngoài da đã khỏi nhưng nội thương bắt đầu bành trướng.

Em không điều khiển được đại tiện, tiểu tiện của mình.

Bụng em càng lúc càng đau nhiều hơn.

Em bị xuất huyết đại tràng.

Cơn cuồng đau càng lúc càng lớn.

Em nhìn ta, thanh âm mềm nhẹ gọi "Meo meo..."

Nhìn ánh mắt em, tâm ta đau lắm, ta phải làm sao để em bớt đau đớn đây!

Ngày mai chúng ta tiễn em đi, mong em sẽ không còn chịu đựng nỗi đau này nữa.

Hình ảnh của em sẽ lưu mãi trong tim chúng ta.

Tạm biệt, tạm biệt bé Đào bé nhỏ đáng yêu của ta...
 
Top