Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tản văn] Mưa cuối thu - Gaily

[Tản văn] Mưa cuối thu - Gaily

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Mưa cuối thu
hinh-anh-nang-mua-thu-dep_043604744.jpg

Tác giả: Gaily
Thể loại: Tản văn
Tình trạng:
Link thảo luận góp ý: Đây

~o~

"Nhanh lên, muộn rồi, sắp qua thời gian hạn định rồi, mauuuuu!" - Tiếng bàn phím vang lên, Cloud ở bên kia bàn phím liên tục thúc giục.

"Em biết rồi, đợi tí, sắp được rồi, đang căn lề, khổ lắm." - Fall đáp lại bằng một tốc độ bàn thờ, nhanh chóng hoàn thành bài đăng.


Wedding siêu tươi đẹp của hai người.

~o~

Nghĩ lại ngày hôm đó thật vui, mọi chuyện thật vội vã cơ mà lại vô cùng thú vị, tự chuẩn bị tất cả, cùng nhau chọn nhạc, chọn ảnh, chọn khách mời. Khoảnh khắc đó mãi mãi không quay lại nữa...

Fall bước ra cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa, cơn mưa cuối thu thật nhẹ nhàng, nó là cái kết của mùa thu, mở ra mùa đông với tuyết trắng bao phủ, mọi chuyện được khắc sâu vào trong tuyết, ngủ mãi trong mùa đông giá lạnh. Cô ngắm nhìn cơn mưa, nó thật êm tai đồng thờilà một bài ca ru ngủ hoàn hảo, cô nhớ đến Cloud, mong trời lạnh bệnh của anh không tái phát, căn bệnh đau dạ dày đáng ghét.

Bên ngoài trời đã tối sầm, mặc dù mới hơn 6h nhưng về cuối thu gần đông trời tối thật mau! Đèn đường mang sắc cam hòa với cơn mưa tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Bên ngoài thật trống vắng, không có một ai cả. Bên trong Fall cũng vậy, trống vắng đến khó tả, cảm giác như chỉ một lực tác động nhẹ cũng đủ khiến cô vỡ tan thành từng mảnh. Cloud đã từ chối cô rồi, hôm ấy là một ngày cuối thu của tháng 10.

Tháng 10 đã đọng lại trong cô một kí ức chả mấy vui vẻ, nó đau đớn đến khó tả. Hòa vào với cơn mưa bất chợt, nó như từng vết cắt vào sâu trong da thịt của cô, tâm trạng cô lúc này không thể tồi tệ hơn. Cô không quá nhớ Cloud, cô nhớ những kỉ niệm đã từng, những ngày vui vẻ thâu đêm tới sáng, nhớ những lời an ủi nhẹ nhàng mà ấm áp, nhớ những lời dạy bảo ân cần, nhớ những ngày mưa to gió lớn cùng khóc cùng cười, cô nhớ quá khứ.

Bước ra khỏi cửa, cô cầm ô đi đến công viên, nơi này giờ chẳng có ai, chắc chỉ mình cô điên đến mức đến công viên lúc trời mưa. Cô bước vào mái che đợi xe bus trước công viên, ngồi xuống đó, có một số xe qua lại nơi này, rất ít, ai ai cũng vội vã tránh mưa. Mỗi lần tan học, đi xe về nhà, xe luôn đáp tại nơi này, cô thường đứng đây kể cho Cloud nghe về buổi học, những tin nhắn sử dụng 3G tuy là một người tiết kiệm nhưng cô lại không tiếc những chi tiết nhỏ này. Nơi đây cũng là một nơi hoài niệm.

Có người từng hỏi, tại sao lại là "Fall" mà không phải thứ gì khác, cô chỉ cười nhẹ và nói: "Chỉ là mây mùa thu thật đẹp, trắng tinh, cao vút trên bây trời xanh thăm thẳm, khiến người ta dễ chịu." Cái tên từng là niềm tự hào và hạnh phúc giờ đây lại mang một thứ gì đó rất u ám và đau thương....

Dạo gần đây cô và Cloud có liên lạc lại chút ít, tuy nhiên chỉ là những câu xã giao mà nói với người ngoài còn ngượng. Không như trước nữa, rào cản quá lớn và quan trọng Fall không đủ can đảm bước đến, Cloud thì lại lùi về xa, mọi chuyện đã kết thúc... Một chuyện tình từng rất đẹp, giờ chỉ còn lại là hoang sơ và đau khổ. Nó cũng không được coi là chuyện tình, nó chỉ là đơn phương của Fall mà thôi. Đơn phương, một từ ngữ đau đớn và mất mát.

Không thật lòng nữa thì có lẽ nên dừng lại, Fall đau khổ lắm, cô không muốn xa lạ như thế. Cô cùng không muốn Cloud đau lòng, nhưng chắc gì Cloud đã đau lòng vì cô, có lẽ cô nghĩ quá nhiều.

"Bên nhau một phút là đủ, chỉ cần 60s ấy thật lòng." Một câu đơn giản nghĩ ra khi tổ chức wedding lại là câu kết đau khổ cho chuyện tình. Thật lòng mà nói cô muốn hai người cùng đối diện, thật lòng mình nói ra tất cả, dù vui hay buồn biết vẫn hơn không, dù thật hay giả chính miệng nói ra vẫn nhẹ lòng hơn một chút.

Quan trọng hơn hết, Fall yêu Cloud cũng như việc cô coi Cloud là cả thế giới hoàn tàn là sự thật, còn Cloud? Có bao nhiêu phần là dối trá? Nhưng cuối cùng, cũng như việc 1 năm có 4 mùa là không thể thay đổi thì việc thu yêu mây cũng không thể đổi thay. Vào mùa thu mây là của trời, của thu. Thu sẽ ôm lấy mây âu yếm không rời. Cho đến khi cơn mưa nhẹ nhàng bước đến, đẩy cánh cửa mùa đông mở ra, đẩy mây đi xa mãi, xa mãi cho đến tận vòng lặp tiếp theo. Tuy khoảng cách xa về cả không thời gian nhưng việc thu yêu mây là mãi mãi, trường tồn, vĩnh cửu...
 
Top