Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Nếu người nhìn lại - Gaily

[Truyện ngắn] Nếu người nhìn lại - Gaily

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
IsAWHRH.jpg
Design by @Cam Miên
Tác giả: Gaily
Thể loại: Truyện ngắn
Tình trạng: Đang cập nhật.
Link thảo luận góp ý: Đây
Văn án.
Anh vô cùng yêu cô ấy, yêu một cách điên cuồng, lần đầu tiên em thấy anh như thế. Con trai yêu ai đó sẽ thay đổi triệt để nhỉ? Anh như biến thành người khác vậy. Ánh mắt ấy, ánh mắt sáng rực, đầy ấm áp trìu mến khi anh nhìn cô ấy, khi anh nói về cô ấy với em, ánh mắt khiến em thật sự ghen tị. Chuyện tình của anh không mấy suôn sẻ, nhưng tình yêu của anh dành cho cô ấy, nỗi lòng, tâm tư ấy. Chỉ cần dựa vào đó thôi em cũng đủ biết mình cùng đường rồi. Người đến trước là em, bên anh cũng là em, lắng nghe anh cũng là em, cùng anh buồn vui cũng là em nhưng người bên anh lại là cô ấy. Ngày hôm nay, ngày anh hạnh phúc nhất sẽ là ngày em buông bỏ anh, em đã từng rất cố chấp mà nhỉ?
- Minh Hạo, tân hôn vui vẻ! Nếu cậu nhìn về phía sau sẽ thấy một tình yêu đầy hạnh phúc đó!
- Ờ đúng vậy, cô ấy đang ở sau tớ, đúng là một tình yêu đầy hạnh phúc!​

 
Sửa lần cuối:

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 1: Tên cậu ấy là Triệu Noãn.
Mọi người thân mến, tớ là Lam Nguyệt, tớ muốn kể cho mọi người về người mà tớ thích, thanh mai trúc mã của tớ! Cậu ấy nhìn cũng được, chơi thể thao rất giỏi, giọng nói rất ấm áp, rất hay chọc ghẹo tớ, hơn tất cả cậu ấy luôn quan tâm tớ mặc dù cái bản mặt thèm chết của cậu ấy khiến người khác không thể nào thân thiện mà nói chuyện nhẹ nhàng được chứ không phải tớ hung dữ đâu nhé! Người đáng ghét như cậu ấy chắc chỉ có tớ mới thích thôi cơ mà vì tên đầu gỗ đó và mục tiêu của chúng tớ nên tớ tiếp tục làm bạn với cậu ta vậy, mặc dù ủy khuất nhưng tớ đành chịu vậy ai bảo cậu ta có người bạn tốt như tớ cơ chứ.

Chúng tớ thuộc A2 của Cao Trung Cao Lãng, trường này học rất khó khăn ấy, mỗi tuần đều phải thi và xếp lớp lại, rất may là tớ và tên Minh Hạo ngu ngốc vẫn chung một lớp, đây là tuần thứ 12 của học kì 2 rồi, haiz chúng tớ có 6 tuần nữa để học tuần thứ 19 là thi rồi. Mau ghê vậy mà tớ sắp được làm đàn chị rồi! Có vẻ cấu trúc của lớp tớ tuần này không thay đổi mấy, nghe nói có mĩ nữ từ A3 lên thì phải tên là Triệu Noãn. Một cái tên thật ấm áp nhỉ! 6 tuần tới không phải thi, có lẽ tớ sẽ làm thân với cậu ấy, dù sao cũng là bạn học trong 2 tháng tới mà, lại còn là mĩ nữ nữa chứ!

- Lớp đứng. - Tiếng của lớp trưởng vang lên đầy uy vũ, lớp trưởng lớp tớ là một bạn học rất giỏi, thường thì người có điểm cao nhất trong lớp của tuần thi sẽ là lớp trưởng, cậu ấy vẫn luôn thuộc lớp A2 vị trí trước giờ chưa từng thay đổi mặc dù với trình độ đó có thể lọt top của A1 đấy, tớ không rõ lắm, nghe nói rằng bạn trai cậu ấy luôn vào A2 nên cậu ấy mới vậy, có thời kì tớ hỏi chuyện cậu ấy mới bảo: "Dù sao cũng là học, A1 hay A2 cũng không khác biệt mấy, tớ vẫn có thể duy trì thành tích vậy là ổn rồi, dù sao có động lực mới có thể học được, cậu ấy ở đây tớ nỡ đến A1 sao?" Aaaaaaaaaa đây là loại tin đồn gì chứ, mọi người có thể phân biệt không vậy, rõ ràng là công khai yêu đương a. Cũng nhờ cậu ấy tớ mới có thêm niềm tin bé nhỏ, không hiểu sao lại vậy nhỉ? Người đang yêu đúng là khó hiểu, cơ mà kệ ngoài tớ ra ai có thể chịu được Tông Minh Hạo cơ chứ!

Sau đó cô Bạch bắt đầu nói chuyện với lớp, đại khái là nói bọn tớ 2 tháng này phải học hành nghiêm túc vì đây là thời gian trọng điểm, kì thi này vô cùng quan trọng, thành tích không thể xem thường. Cơ mà nãy giờ vẫn không thấy Triệu Noãn đâu, chắc cậu ấy đi muộn. Lớp tớ đang xì xầm nói về cậu ấy, quả nhiên là mĩ nữ, đi trễ cũng bị người ta nói ra nói vào, không nổi bật gì như tớ vẫn là tốt nhất! Mà từ bàn tớ nhìn sang bàn của Minh Hạo có một góc nghiêng thần thánh ý, quả là thần thánh a, tên mặt đần đần đó nhìn ở góc này cũng thật là soái a. Chuông reo rồi, hết buổi hôm nay vẫn không thấy Triệu Noãn đâu, sao lại nghỉ ngay hôm đầu nhỉ? Hay là ốm chăng? Mà tớ cũng không để tâm cho lắm, tớ với A Hạo cùng về, hiếm lắm mới có ngày cậu ấy không sinh hoạt câu lạc bộ, mọi người nghĩ cậu ấy vô CLB nào? Chắc là về thể thao này nọ chứ gì! Nhưng không tên đầu óc có vấn đề này lại vào CLB Văn học, bạn học trong lớp đều nghĩ cậu ấy giỏi văn, nhưng không môn văn luôn là môn mém đạt điểm liệt của cậu ấy, thật ra lí do củ chuối là vì hội trưởng CLB là người đầu tiên đưa tờ rao mời chào cho cậu ấy hôm khai giảng nên tên này chốt luôn. Nếu người đứng ở cổng không phải là chị ấy chắc hắn đã vào CLB nào đó khác rồi...

- Này A Hạo, tại sao cậu lại khó chịu với thầy Nghiêm vậy? Không phải cậu rất thích Sử sao?
- Vì nhìn mặt khó ưa.
- Ò, ra là thế....


Đó là cuộc đối thoại duy nhất của chúng tôi trên đường về nhà đấy, thật là một tên nhạt nhẽo... Hôm nay dì Trần mang cho nhà tớ một nồi canh cá, tớ rất thích ăn canh cá do dì Trần nấu, đây cũng là món khoái khẩu của A Hạo nhưng chú Tông lại không ăn được nên lâu lâu dì mới nấu một lần, mỗi lần đều cho nhà tớ một nồi to, có lẽ dì chấm tớ làm con dâu nên vậy đấy, hihi. Tớ vẫn nghĩ như thế cho đến khi A Hạo đẩy tớ một phát từ trên trời rơi xuống đấy!

Hôm đó là vào tuần 18 ngày thứ 7 sát tuần thi nên chúng tớ mới ở lại thư viện học bổ túc một chút, tớ vẫn coi Triệu Noãn là một người bình thường đến tận hôm đó. A Hạo là tên ngứa tay ngứa chân, đời nào lại chịu ngồi yên học chứ, nên đã đi mua nước, máy bán nước cũng ngay đó nên tớ nghĩ sẽ về nhanh thôi, cơ mà đến tận lúc thư viện đóng cửa cũng không thấy cậu ấy quay lại, tớ nghĩ có chuyện gì rồi nên mới thu dọn cả đồ của cậu ấy rồi chạy nhanh hết sức về nhà, nhà tớ cách nhà A Hạo 1 nhà nên tớ qua thẳng nhà A Hạo luôn. Dì Trần mở cửa, dì nhận sách vở của cậu ấy, rồi nói với tớ: "Hạo Hạo nó nói bạn bị thương nên đưa về nhà rồi, nếu cháu qua nhắn lại như vậy." Tớ mới cảm ơn rồi chào tạm biệt dì Trần, về nhà tớ mới nghĩ A Hạo có duy một người bạn thân là Thần Vĩ nhưng khi tớ hỏi thì tên đó có bị làm sao đâu? Rốt cuộc là ai bị thương mà một tin nhắn cũng không nhắn được, ngày mai tớ phải hỏi rõ mới được, tên điên này, làm tớ lo gần chết.

Hôm sau tụi tớ vẫn đi cùng nhau bình thường, đoạn đường vẫn yên lặng như thế, lâu lâu nói một vài câu, tớ nghĩ để lên lớp coi ai bị thương rồi mới hỏi thì đột nhiên cậu ấy lên tiếng... Này A Nguyệt, thích một người là như thế nào vậy? Tớ đột nhiên nghĩ... không lẽ cậu ấy định tỏ tình? Aaaa tớ vẫn chưa chuẩn bị tâm lí đâu.... Nhưng vẫn dùng bộ óc tuyệt mĩ khi đã đọc qua 7749 bộ ngôn tình sủng ngược mà giải thích cho cậu ta. Sau đó A Hạo đứng ngẩn ra một lúc liền nói:

A Nguyệt, hình như tớ thích một người mất rồi, tên cậu ấy là Triệu Noãn...
 
Sửa lần cuối:

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 2: Người cậu yêu thật sự là ai?

Hể... Cậu nói cậu thích một người à? Hmm... tớ không biết là cậu thân với Triệu mĩ nhân đó.

Tớ đã rất cố gắng, rất cố gắng mới có thể nói được câu ấy, tớ sợ tớ sẽ khóc nấc lên mất, A Hạo làm ơn nói với tớ là chỉ là tình cảm bình thường đi... Sau đó Minh Hạo mới kể cho tớ nghe, hôm qua cậu ấy đi mua nước, tình cờ gặp một bạn nữ, cậu ấy nói bị đau ruột thừa nên A Hạo mới đưa cậu ấy đi bệnh viện, trước khi về có hỏi tên nói là Triệu Noãn, cậu ấy nói chẳng có tí kí ức nào của Triệu Noãn ở trong lớp nên thật sự rất hối hận, còn nghe cậu ấy kể bác sĩ nói "NOÃN NOÃN" phải nằm viện hơn 1 tuần vì mổ nên nếu có lên lớp chắc chắn A Hạo sẽ xin cho cậu ấy nghỉ. Còn lí do vì sao cậu ấy thích Triệu Noãn, tôi không biết, cậu ấy cũng không nói, tôi cũng không hỏi, tự dưng tớ có cảm giác... nếu nói xong tớ sẽ khóc mất. Nên sau đó liền lấy cớ ghé mua đồ, rồi nói A Hạo đi trước, tớ khi ấy không thể đối mặt với cậu ấy, người tớ yêu vô cùng sâu đậm...

Sau khi ghé vào cửa hàng tiện lợi tớ chậm rãi đi trên con đường đến trường, mọi thứ vẫn vậy không có gì thay đổi cả, chỉ là tớ đi rất chậm có lẽ là do tâm tình của tớ rất nặng, tớ trước giờ chỉ thích mỗi A Hạo, cũng chỉ hướng về mình cậu ấy, hôm nay nghe những lời đó thật sự không chịu nổi. Trên đường tớ gặp Dư Thiển - một cô bạn cùng lớp nên đã nói với cậu ấy là tớ rất mệt muốn lên phòng y tế nghỉ ngơi, mong cậu ấy có thể xin hộ tớ, lấy lí do là tớ bị sốt. Cô Lâm rất chu đáo, cô đã lấy thuốc cho tớ rồi mới lên tiết, trường tớ giáo viên môn Sinh sẽ thay ca quản lí phòng y tế nên nơi đây là địa phận của học sinh. Hôm nay có 3 tiết Quốc phòng - Bơi - Điền kinh nên tớ có thể thoải mái giãi bày tâm trạng ở căn phòng này mà không lo sẽ có ai đó đến làm phiền, cũng có thể vạch ra trái tim đang thắt lại của tớ ôm nó vào lòng mà khóc. Thực sự tớ mong sẽ thấy A Hạo, nhưng cũng không mong cậu ấy nhìn thấy bộ dạng của tớ bây giờ, tên ngốc ấy sẽ không hiểu đâu cơ mà sẽ rất lo lắng, còn tớ thì không muốn vậy...

Tớ đã khóc nguyên 3 tiết sau đó lên lớp, tớ không thể bỏ Lí - Hóa được, đây là hai môn chủ đạo của tớ và sắp thi rồi. Các cậu nghĩ thử xem, một cô gái đã khóc qua 3 tiết thì sẽ như thế nào? A Hạo có qua hỏi tớ, thì tớ nói là tối qua có sốt, sáng nay còn mệt cậu không cần lo lắng. Haha, lời nói dối này ai mà tin được chứ, cơ mà A Hạo cũng không hỏi thêm gì cả, có vẻ cậu ấy muốn nói gì đó nhưng sau thấy tớ như vậy lại thôi. Nếu là tớ của ngày thường chắc chắn sẽ dò hỏi nhưng hôm nay thì không, tớ không có tâm trạng cũng không muốn nghe... Hôm sau thì phát sốt thật nên tớ nghỉ học, sau đó là chủ nhật nên đã tròn 3 ngày tớ không gặp A Hạo, cậu ấy cũng không có phản ứng gì, xem ra đã có thể cùng Triệu Noãn bồi đắp tình cảm, cũng có thể đang lên kế hoạch tỏ tình. Trước giờ Minh Hạo là người kiên định, nếu thích gì nhất định sẽ không để vụt mất, tớ quá ảo tưởng rồi, chỉ có mình tớ nghĩ về tương lai của cả hai, cũng là mình tớ trao đi tình yêu đầy nhiệt huyết để rồi thu về sự ảm đạm và thê lương. Tớ đã nghĩ chúng tớ rất hợp nhau nhưng bây giờ hóa ra không phải, một người yêu quá nhiều còn một người không hề yêu, căn bản chúng tớ là "bạn". Tớ là một người nghĩ nhiều, chỉ cần có chuyện buồn nhất định sẽ suy nghĩ rất lâu, sau đó cần một thời gian dài để quên đi. Còn bây giờ? A Hạo tớ phải làm sao để quên cậu đây? Cậu thật bất công, người đến trước là tớ, người bên cạnh cậu cũng là tớ, người vui buồn với cậu, chia sẻ cùng cậu là tớ. Tớ đã bên cạnh cậu hơn 15 năm kể từ khi nhà cậu chuyển đến, vậy mà bây giờ lại là người đứng sau đơn phương nhìn về, thật không công bằng... Cơ mà tớ cũng suy nghĩ thông rồi, dù sao cũng là cậu thích cô ấy, tớ sẽ cổ vũ cậu hết mình tuy nhiên chắc gì cô ấy thích cậu chứ, hai người chưa hẹn hò, chưa kết hôn tớ sẽ vẫn còn cơ hội, tớ chỉ cần là Lam Nguyệt như cũ, nhất kiến chung tình, việc còn lại để số phận quyết định đi! Tông Minh Hạo, tớ chưa bỏ cuộc đâu nhé!

Hôm sau tớ mới hỏi Dư Thiển thì mới biết mấy ngày này Triệu Noãn vẫn đi học bình thường, không hề ốm đau gì hết... Haha, hóa ra cậu ấy đã lấy một lí do thật vụng về để nói dối tớ, xem chừng tình bạn 15 năm cũng chẳng là gì khi yêu nhỉ. Tớ có chút thất vọng và chán nản. Tớ chỉ mới vượt qua được 10cm từ cú sốc lần trước và giờ cậu ấy lại cho tớ thêm chả chặng đường nữa, thật nực cười...

Hôm nay tớ cũng sinh hoạt CLB Nấu ăn của bản thân, cậu ấy cũng đến CLB Văn học, vì học dài nên ra chơi cũng chăm chú làm bài tập, suốt buổi chẳng nói gì, chắc là do sợ Noãn Noãn của cậu ấy hiểu lầm, hihi. Rồi chúng tớ lại cùng nhau về một cách tình cờ, nhưng cũng là một đoạn im lặng dài đằng đẵng. Bỗng nhiên cậu ấy lên tiếng phá vỡ không gian tĩnh mịch ấy: "Cậu ấy không phải Triệu Noãn ở lớp mình." Tớ còn chưa định hình được cậu ấy đang nói gì thì cậu ấy lại tiếp tục... Triệu Noãn mà tớ gặp là một người khác, nhưng tớ không biết khối mình có hai người cùng tên đó... Tớ định nói với cậu mấy hôm nay rồi cơ mà cậu có vẻ mệt, tớ thật sự không biết nên làm gì...

À thì nói lúc này tớ đang vui thì khiếm nhã thật đấy, vậy mà lại là thất lạc người tình. Tớ lên tiếng an ủi cậu ấy, còn chắc kèo sẽ giúp cậu ấy tìm kiếm, có mà tìm cái gì thì tớ không biết, tớ có nói là tìm gì đâu hihi. Tớ mong cô ấy vĩnh viễn biến mất, không còn ai tranh giành cậu với tớ nữa. Nhưng khi nhìn gương mặt u ám ấy của cậu, nó làm tớ thật sự rơi vào tuyệt vọng đấy. Rốt cuộc người ấy là ai mà có thể khiến cậu như thế? Có thể khiến tớ nhìn thấy một mặt của Tông Minh Hạo như thế, nhân vật đó rốt cuộc hiển hách ra sao? Ngày hôm đó rốt cuộc có chuyện gì? Người cậu yêu thật sự là ai?
 
Sửa lần cuối:

Tuyết Dương

Shiga Haruki
Tham gia
10/5/20
Bài viết
1,774
Điểm cảm xúc
3,367
Điểm
113
Chương 3: Cậu thật sự cho tớ một lí do
Ngay khi A Hạo lạc mất người thương thì cũng là lúc chúng tớ bước vào kì thi, kì thi lần này khá khó và tớ làm bài không được tốt, kết quả môn Toán thực sự tệ, thầy An không thể chấp nhận nổi đến nỗi mắng cho tớ một trận thừa sống thiếu chết. Đây cũng là lúc tớ nghĩ bản thân nên chăm chỉ học hành lại rồi, đợt ôn thi đó vì chuyện của A Hạo mà bê tha buông bỏ quá. Đây không phải tớ, tớ phải sốc lại tinh thần rồi học hành đàng hoàng mới được.

Dạo này mọi ánh nhìn trong lớp đều hướng về Triệu Noãn, vì thi xong rồi mà, lúc trước bận thi có thể bỏ qua mĩ nữ, còn giờ thì phải tìm hiểu chân tơ kẽ tóc chứ. Tớ thì không quan tâm lắm, dù đó không phải là người A Hạo thích thật sự nhưng có lẽ vì cú shock tinh thần kia nên tớ triệt để cho cậu ấy vào danh sách đen. Tớ biết đấy là ích kỉ nhưng tớ không thể làm khác được, trái tim tớ không thể chấp nhận cái tên ấy nữa rồi.

Dư Thiển cũng là một nhân vật hóng hớt thuộc dạng pro của lớp tớ, cậu ấy nói rằng Triệu Noãn có một em gái tuyệt sắc không kém, lại còn thích lấy danh chị đi lung tung nữa, còn là mới ra viện nên Noãn phải chăm sóc rất kĩ cô em gái này a. À thì tớ cũng không có hứng thú với gia đình người ta đâu, nhưng mà nghe đi nghe lại thì tiểu sử cô em này có hơi... chắc không có chuyện trùng hợp vậy đâu ha... Tớ đột nhiên có linh cảm xấu về cô em này, thực sự sợ hãi.

Hôm nay trong lúc ăn trưa, A Hạo có hỏi về cô em này, hỏi xem tớ có cùng suy nghĩ với cậu ấy bây giờ không. Tớ mới đáp lại là chưa biết được, cái gì cũng phải xác thực bằng mắt. Trùng hợp thay lớp tớ lại sắp có buổi thăm nhà Triệu Noãn. Hôm đó là sinh nhật tớ, A Hạo ban đầu đã nói là không đi, còn giờ có đi hay không thì tớ không biết. Sắp ở đây cũng không xa đâu, chính xác là ngày mai đó.

Trong suốt 15 năm nay, chưa năm nào A Hạo bỏ qua sinh nhật tớ, hồi tháng 11 mới thi xong ngay sau đó là sinh nhật tớ, 1/12 A Hạo năm nào cũng nói rằng thi tốt thì sinh nhật mới vui vẻ, nên luôn thúc giục tớ chăm chỉ học hành. Nhưng cậu ấy đâu biết vui nhất là sinh nhật năm nào cũng có cậu ấy ở bên cạnh tớ, vui cùng tớ buồn cùng tớ... Mai là sinh nhật tớ, tối nay mới nói với mẹ là năm nay không muốn làm gì. Mẹ cũng đồng ý, vì mẹ biết tớ thi không tốt, ắt sẽ không vui. Mỗi lần như thế sinh nhật chỉ có A Hạo cùng tớ nấu mì trường thọ, cùng nhau ăn.

Sinh nhật tớ trùng ngay chủ nhật, cả lớp đều đi nhà Triệu Noãn rồi, còn mình tớ là lăn lộn trên giường, Dư Thiển có nói đêm nay có tổ chức tiệc nướng, Noãn nói muốn tớ đến, nhưng tớ lại viện cớ ăn sinh nhật cùng gia đình đồng thời vì bản thân đang mệt nên không đi được. Tớ định hỏi xem A Hạo có đó không, nhưng tớ cư nhiên muốn có sự bất ngờ, mong rằng cậu ấy sẽ đến như mọi năm. Chọn cách tin tưởng cậu ấy tuyệt đối. Tin rằng vào bước ngoặt chuyển giao từ 15 sang 16 này cậu ấy vẫn chọn tớ. Vì lí do gì cũng được. Dù sao cô em gái kia mới là nghi ngờ thôi mà, cậu ấy sẽ không bỏ tớ đâu.

Tối nay bố tớ phải tăng ca, mẹ cùng em trai tớ đã đi về ngoại từ đêm qua do nay được nghỉ, mọi năm nếu tớ tổ chức sinh nhật mẹ sẽ ở lại, còn nếu không thì mẹ cũng tin là có A Hạo vốn dĩ không phải lo cho tớ. Tớ cũng nghĩ thế... Cơ mà A Hạo đúng là con người thời cơ, cậu ấy biết tận dụng thời điểm khiến tớ thất vọng. Cậu ấy không đến, tớ đã đợi, bây giờ là 11 giờ rồi, mì thì cũng nấu rồi, tiếc là không có ai ăn. A Hạo gửi tớ một tin nhắn "Nguyệt, xin lỗi, tớ có việc". Đúng vậy, trong cuộc đời của cậu ấy, điển hình là ngày hôm nay, có rất nhiều sự kiện xảy ra, cũng gặp qua nhiều người nhưng cậu ấy biết đâu... tớ thì chỉ có cậu ấy thôi...

Cậu ấy cho tớ một vết thương đầu tiên của tuổi mới, khiến tớ khắc ghi tận trong xương tủy rằng Lam Nguyệt đã không còn giữ được Tông Minh Hạo nữa rồi... Cậu ấy khiến tớ thất vọng đến thế, nhưng tớ lấy gì để oán trách đây? Từ trước đến giờ vốn dĩ không có một danh phận nào, giữa hai chúng tớ chỉ có từ "bạn tốt" hay "thanh mai trúc mã" vốn dĩ chỉ có tình cảm từ phía tớ, vốn dĩ chỉ có tớ mộng tưởng. Mọi người đều đồn rằng Lam Nguyệt là của Tông Minh Hạo, nhưng tiếc rằng Lam Nguyệt chưa từng có được Tông Minh Hạo, một phút một giây... đều chưa từng... Tông Minh Hạo của ngày hôm nay đã thật sự cho tớ một lí do, một lí do để tớ có thể buông bỏ đi hy vọng này. Nhưng một thì liệu có đủ không? Đối với con người cố chấp là tớ, đối với con người lụy tình đến cuồng si thì lí do ấy có đủ không?

Trời mưa rồi, một cơn mưa bóng mây, đi qua nhanh chóng, nhưng lại để lại bầu không khí lạnh lẽo đến lạ. Có lẽ ông trời đang khóc thương cho tớ, hoặc đơn giản chỉ rơi một giọt nước mắt sau đó phì cười, cười cho sự cố chấp, ngu ngốc và ảo tưởng của tớ sau này...
 
Top