Ở thành phố B, nhân khẩu đông đúc, truyền thừa ngàn năm tạo nên vô số truyền thuyết mê hoặc lòng người, trong đó có năm câu chuyện đô thị đương thời siêu nổi tiếng. Nếu anh sinh ra rồi lớn lên ở thành phố B mà không biết năm cái câu chuyện đương thời siêu nổi tiếng kia thì xin lỗi… sẽ không có ai công nhận anh là người thành phố B đâu.
Trong năm cái câu chuyện đô thị siêu nổi tiếng kia có một cái là về hai người trẻ tuổi, nhân vật chính trong cái câu chuyện đô thị kia là người truyền kỳ, hai lão đại kia có thể nói là người trên đỉnh núi của thương trường, một nam một nữ, một long một phượng, mỗi người lãnh đạo một gia tộc từng là thế gia trong triều, thân phận cực kì lớn. Hai đại lão như vậy vẫn còn trẻ tuổi nhưng thủ đoạn không ai dám chọc. Tin đồn đã được chứng thực nói về việc hai đại lão này cực kì ghét nhau, ghét tới mức nơi nào có người kia thì tuyệt đối sẽ không gặp được người còn lại.
Hai người này ghét nhau từ thời còn đi học tới khi lên làm sếp sòng vẫn còn duy trì, nhân viên phía dưới của cả hai cũng vì thế mà không hề qua lại gì với nhau, có khi còn tranh đua với nhau đến mức đập đầu chảy máu để tỏ rõ lòng trung thành với sếp. Lúc này hai nhân vật chính trong lời đồn lại kì dị đụng mặt nhau… trong mơ.
Phụng Hoành mặc đồ ngủ khoanh tay đứng trong không gian trắng xoá. Đối diện, cách cô hơn năm bước chân là một người đàn ông mặc tây trang, cà vạt chỉnh tề, gương mặt nhìn không ra cảm xúc nhìn Phụng Hoành. Phụng Hoành trong đôi mắt không che dấu chán ghét, không cảm tình lên tiếng.
“Đã lâu không gặp, kẻ thù.”
Long Thương Vân đối với việc Phụng Hoành mỗi lần gặp mặt đều gọi mình là kẻ thù không tỏ thái độ gì, chỉ mím môi đứng đó. Phụng Hoành sau khi lên tiếng chào hỏi cũng không liếc mắt nhìn hắn một lần nào nữa, cô quay đầu đưa mắt đánh giá xung quanh.
Cái chỗ này thật kì quái, ngoài trừ cô với tên kẻ thù truyền kiếp kia có màu sắc ra thì đâu đâu cũng trắng xoá, không nhìn ra được dấu vết chắp vá nào, mày Phụng Hoành hơi nhíu lại. Cô nhớ rõ mình đã lên giường ngủ, không hiểu làm sau lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn gặp phải cái tên mặt người chết kia, tâm trạng Phụng Hoành có tốt mấy thì cũng thành khó chịu.
Long Thương Vân nhìn Phụng Hoành mặc đồ ngủ, tóc tai rối loạn, bộ dạng này thật khác xa với dáng vẻ tinh anh bình thường của Phùng tổng nên tầm mắt hắn thỉnh thoảng lại phiêu tới trên người Phụng Hoành, thật tò mò. Tính ra từ lần cuối cùng họ gặp mặt cũng đã là hai năm trước rồi.
Không gian giữa hai người yên tĩnh đến mức quỷ dị, cả hai đều cảm nhận được áp lực nhưng do đã quá quen với tình huống này khi gặp mặt đối phương nên họ đều bình thường. Phụng Hoành cảm nhận tầm mắt Long Thương Vân thỉnh thoảng rơi trên người mình, cô cũng biết bản thân hiện tại hình tượng không tốt, không có giữ bộ dạng hoàn hảo từ đầu đến chân như Long Thương Vân, điều này làm một người nhiều năm so đo với hắn là cô cảm thấy bản thân đang thua trong tay người này một bậc. Phụng Hoành trong lòng thầm tức giận kẻ đã mang cô đến đây, đã cùng mang hai người đến cớ gì lại cho tên kia ăn mặc lịch sự gọn gàn mà cô lại phải chật vật như vậy!
Phụng Hoành vào lúc Long Thương Vân nhìn tới cô lần thứ mười rốt cuộc nhịn không được châm chọc lên tiếng.
“Long gia, bộ dạng của tôi thu hút anh lắm à? Nhìn hoài không chán hả? Tôi vậy mà mới biết thì ra phụ nữ đối với anh vẫn còn lực hấp dẫn đấy, tôi còn tưởng anh là “ba chấm” cơ.”
Phụng Hoành vừa cười tươi vừa liếc hắn từ trên xuống dưới rồi từ dưới lên trên, một mặt đầy ý nghĩa “bất ngờ thật nha” hướng Long Thương Vân. Long Thương Vân đôi mắt đen sâu thẳm thoáng lướt qua tia sáng nhanh không bắt kịp, không nhanh không chậm đáp.
“Phụng tổng chú ý chuyện về tôi thế à.”
Long Thương Vân nhìn thẳng mặt Phụng Hoành đá cái bóng ẩn ý về chân cô. Phùng Hoành cười cười càng tươi rói, ngay thẳng đáp.
“Tôi đương nhiên chú ý anh rồi, ai bảo Long gia là ngọn núi chặn đường làm ăn với tôi chứ. Mà… chuyện anh không hứng thú với phụ nữ cũng không phải cái bí mật gì, toàn thành phố B này có mấy người lại không biết, thêm chuyện phía trước còn từng có người mẫu nam, diễn viên nam muốn anh làm kim chủ, ở trong giới sôi nổi vô cùng, tôi có lòng muốn làm một người xa lánh sự đời, muốn bản thân không biết, không nghe, không thấy chuyện của anh đúng là không được.”
Phụng Hoành khiêu khích trực diện, đứng trước tên mặt chết Long Thương Vân này cô cảm thấy làm như vậy hiệu quả là tốt nhất. Ai bảo cái tên này dùng đường cong cong quẹo quẹo thì tuyệt đối không ăn, dù sao cũng biết mặt nhau hết rồi nên hai đại lão này trước mặt đối phương mà giả đò thì đều cảm thấy bản thân thật là giả tạo lại buồn nôn. Long Thương Vân biệt hiệu mặt người chết trong lời Phụng Hoành âm trầm trong giây lát, hắn khống chế cảm xúc mình rất mạnh, nháy mắt lại khôi phục bình thường.
“Nhọc Phùng tổng đa tâm rửa tai nghe chuyện của tôi, nói vậy tôi phải bồi thường cho tâm tư trong sáng nhưng không giữ được của cô rồi.”
Phụng Hoành gật gù.
“Long gia quả là người thấu tình đạt lí, tôi thật sự cũng muốn nhận bồi thường cho tâm hồn trong sáng một lòng thanh tịnh của tôi bị anh vấy bẩn lắm. Chỉ mong là Long gia chân thành đưa quà tới chứ không phải miễn cưỡng bản thân, nếu không tôi cảm thấy tâm hồn trong sáng một lòng thanh tịnh của tôi ở trên trời nhìn thấy nhất định sẽ tổn thương trong lòng.”
Long Thương Vân: “…”
Phụng Hoành thấy hắn lại im lặng trong lòng thầm bắn pháo hoa.
Yessss!!! Nội tâm thiệt là vui vẻ đó mà!
Phụng Hoành không ngăn ý cười bên môi. Long Thương Vân không cãi nhau với cô, hắn biết mình ăn nói không giỏi bằng Phụng Hoành, mỗi lần đều bị cô dụ dỗ làm thang cho cô dẫm lên chèn ép lấy lợi ích từ hắn, biết rõ là vậy nhưng mà mỗi lần Phụng Hoành khích tướng thì hắn đều cắn câu.
“Phùng tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ tận tâm tận lòng gửi quà bồi tội cho cô… sau khi chúng ta thoát khỏi nơi này.”
Mặt người chết Long Thương Vân tâm tình đã bình lặng không gợn sóng trở lại bình thản đáp, nghĩ nghĩ lại thêm một câu ở đoạn sau. Phụng Hoành sau khi thắng hắn cũng không có đắc chí quá lâu, người như bọn có vui vẻ hay khó chịu đến mức nào thì cũng không giải phóng chúng ra được, đều phải khống chế tình cảm thật tốt, giữ một cái đầu lạnh, không lấn át lí trí. Ở tại thời điểm Long Thương Vân xuống nước cô đã khiến mình không vui vẻ nữa mà đặt chú ý về nơi quỷ dị họ đang đứng.
“Anh nói đúng, trước mắt thoát khỏi đây đã sau đó chúng ta giải quyết việc riêng tư sau.”
Cô thu hồi ý cười, trong mắt là lạnh lùng, cả người như lợi kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén.
Có thể không tiếng động đưa hai người lãnh đạo hai đại gia tộc Long gia cùng Phụng gia đến đây mà không bị họ phát hiện, thủ đoạn bậc này đã chạm đến kiêng kị của Phụng Hoành. Cô ghét nhất là việc không khống chế được tình huống xung quanh mình, bởi vì nó khiến cô cảm thấy mạng mình không an toàn, nếu cô và Long Thương Vân gặp chuyện ở đây thì không đơn giản là hai mạng người ngã xuống mà những người đi theo cô và hắn đều gặp nguy hiểm.
Phụng Hoành lí trí, đứng trước nguy hiểm không rõ ràng, cô đưa tay che miệng ho khan một tiếng rồi nói.
“Long gia, không biết anh đã phát hiện manh mối nào chưa?”
Long Thương Vân trầm tư, không vội trả lời mà hỏi ngược lại Phụng Hoành.
“Phụng tổng, lúc cô bị đưa đến đây là đang ngủ sao?”
Phụng Hoành không kiên nể quăng một ánh mắt “anh là người ngốc à” cho Long Thương Vân, tỏ vẻ nhìn bộ dạng cô còn chưa đủ biết sao!
“Còn anh thì sao? Đang làm việc? Nếu anh đang tỉnh táo thì hẳn phải biết nhiều hơn người ngủ say là tôi rồi nhỉ?”
Long Thương Vân lắc đầu.
“Không hẳn, tôi ở công ty làm việc sau đó cảm thấy hơi mệt nên chợp mắt một lúc, khi mở mắt ra đã ở đây.”
Phụng Hoành cười lạnh.
Chăm chỉ thế à?
Cô gõ nhịp lên tay mình nói.
“Xem ra chúng ta đều bị đưa đi trong lúc không có ý thức nhỉ, nhưng mà cũng thật lạ, anh và tôi không phải người sẽ mất cảnh giác như vậy. Khả năng cao là đối phương đánh thuốc chúng ta, nếu suy theo hướng này thì lại càng phức tạp. Lúc tôi ngủ, tôi đang ở Phụng gia. Phụng gia khả năng bảo bộ cực kì tốt, tôi không có thói quen có nhiều người trong nhà chính nên cả căn nhà đều không có người, hệ thống bảo hộ của Phùng gia tôi mặc dù không tự tin là tốt nhất thế giới nhưng cũng tự tin nó nằm trong tốp đầu, vậy thì ai có khả năng đánh thuốc bắt cóc tôi mà mang tôi đi?”
Long Thương Vân từng được chứng kiến hệ thống bảo hộ của Phùng gia hoạt động. Năm đó mấy chi họ của Phụng Hoành không yên phận đều bị Phụng Hoành chỉnh thảm, bọn họ không cam lòng thuê sát thủ ám sát Phụng Hoành nhưng mà bọn chúng còn không có bước được một bước qua cổng Phụng gia đã bị ra đa cảm ứng tới bắn thành tổ ong. Tổ tiên Phụng gia có truyền thừa quân đội lâu năm, có tổ tiên tinh thông bẫy rập, người Phụng gia đến nay phụng sự trong quân đội vẫn có nên mấy công nghệ này chưa bao giờ thiếu. Hắn vẫn rất tinh tưởng cổng nhà Phụng Hoành nếu không có sự cho phép của cô giống như tường đồng vách sắt không thể xuyên thủng.
Hai người đồng thời nhìn nhau, thấy rõ trong mắt đối phương suy nghĩ. Trong lúc hai người còn đang nghi hoặc đột nhiên trong không gian trắng xoá xuất hiện một giọng nói trẻ con.
“Xin chào hai phàm nhân vừa đáng yêu vừa đáng hận của ta!”
Long Thương Vân cùng Phụng Hoành đồng loạt quay đầu hướng về phía hư không trống rỗng phát ra âm thanh. Ở đó không gian chớp mắt vặn vẹo rồi xuất hiện một cái hố đen, một đứa bé từ trong hố đen bước ra. Nháy mắt khi đứa bé kia xuất hiện thì lỗ đen biến mất. Đứa bé kia mặc đạo bào màu trắng, đeo mặt nạ thỏ, tựa như con nhà giàu ngày xưa lơ lửng trong không trung, chắp tay sau lưng, một bộ tiểu đại nhân giương cằm tươi cười hướng bọn họ.
“Các người hẳn là đang rất tò mò mình đang ở đâu đi?”
Phụng Hoành đáy mắt lướt qua ánh sáng lạnh, trong đầu rất nhanh đưa tới nhiều giả thiết nhưng không vội kết luận. Cái hiện tượng siêu nhiên trước mặt làm cô hoài nghi bản thân có phải lạm thuốc quá nhiều mà phát sinh ảo giác hay không. Đồng dạng giống Phụng Hoành còn có Long Thương Vân cũng hơi ngây người, nhưng rất nhanh hắn đã tiếp thu sự việc siêu nhiên này.
Đứa bé kì lạ kia thấy hai người không nói lời nào cũng không tức giận, nó giống như không hề hi vọng bọn họ mở miệng nói với nó lời nào mà tự biên tự diễn đảo mắt qua hai người, giọng nói non nớt lại ác ý vang lên.
“Chậc chậc, này lời đồn quả không sai, tuấn nam mĩ nữ nhưng đối với nhau địch ý dày đặc! Cũng không uổng công ta tốn nhiều tế bào não như vậy!”
Nó làm bộ thực hứng thú cũng thật tiếc nuối lại còn có rối rắm.
“Bản tiên tự giới thiệu cho các ngươi biết, bản tiên là Đồng Văn tiên, sinh ra từ các loại tình cảm, mong ước của những người yêu thích hoặc viết đồng văn và fanfic cộng hưởng mà tạo thành. Có thể nói bản tiên là một vị tiên thuộc chi nhánh văn tiên, thân phận cao quý, tao nhã. Hai người đã ảnh hưởng lớn to lớn đến cuộc sống yên bình ngày ngày đọc đồng văn, fanfic, gặm gà rán của bản tiên cho nên bản tiên muốn trừng phạt hai người các ngươi, chính ta là người đã đưa các ngươi đến đây, nói vậy là hai người các ngươi rõ ràng rồi chứ!”
Nó khoanh chân ngồi lơ lửng trong không trung hướng bọn họ vô cùng tức giận nói.
“Bây giờ các ngươi đang ở trong mộng của mình, bản tiên muốn các ngươi ở trong mộng thống khổ như vậy mới thoả nổi giận to lớn bằng trời của bản tiên! Hừ!”
Long Thương Vân: “…”
Phụng Hoành: “…”
Phụng Hoành cạn lời, thằng nhóc trước mặt quá mức kì lạ. Đồng văn? Fanfic? Còn thuộc văn tiên? Là cái quỷ gì thế!
Chẳng qua trực giác của cô cho cô biết lời nó nói không phải không có chỗ hợp lí với tình hình thực tế. Chuyện đang xảy ra nằm ngoài tầm kiểm soát của Phụng Hoành, cô đành nhịn đánh giá của mình về thằng nhóc kì lạ kia ở trong lòng và im lặng để xem tiếp diễn biến tiếp theo nhằm tìm kiếm thứ có lợi cho mình. Phụng Hoành nhìn cậu bé lơ lửng thật ra hơi hiếu kì nó là thật hay chỉ là ảo ảnh, cô đưa tay sờ, chạm xuyên qua nó nhưng cảm giác hơi kì lạ, không giống ảnh chiếu lắm. Đồng Văn tiên bé nhỏ thấy tay Phụng Hoành xuyên người mình thì nó giật mình la lên, đánh đánh rớt bàn tay cô, hét lên.
“A! Cái tên phàm nhân nhà ngươi đang làm gì vậy hả! Đúng là phạm thượng!”
Chuyện kì lạ xảy ra, lúc Phụng Hoành chủ động chạm vào nó lại không chạm vào được, vậy mà lúc nó đánh cô vậy mà thật sự chạm tới. Phụng Hoành không giải thích được, bình tĩnh thu tay lại trước mặt Đồng Văn tiên đang tức giận nhảy bật lên. Nó chỉ chỉ tay vào cô cùng Long Thương Vân bên cạnh ác khí nói.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Đã tới nơi này rồi vậy mà các ngươi còn không hối cãi sám hối cho hành vi tội lỗi của bản thân vậy đừng trách sao bản tiên độc ác! Các ngươi sẽ bị hành hạ, hành hạ!!!”
Nó nói xong, dưới chân hai người xuất hiện một cái hố đen, hai người nhanh chóng rơi xuống, bóng đen vô tận dưới chân làm hai người không biết rõ hố này sâu bao nhiêu. Phụng Hoành hoảnh loạn trong chốc lát rồi quay đầu lại thấy Thương mặt chết kia bình tĩnh khác thường, cô không muốn mất mặt trước tên này nên cũng điều chỉnh vẻ mặt tỏ vẻ bản thân không sao, lãnh đạm hỏi.
“Anh có cái đánh giá gì cho chuyện này không?”
Long Thương Vân hồi lâu phun ra được hai chữ.
“Mơ thôi.”
Phụng Hoành cười lạnh, đúng là mơ thôi, nhưng mà giấc mơ này chân thật quá rồi! Cô muốn nhanh chóng tỉnh dậy a!
Hai người rơi xuống càng lúc càng nhanh tiếng gió càng lúc càng lớn. Nháy mắt khi hai người bị ánh sáng bao phủ, thoát khỏi hố đen kia, Long Thương Vân thấy Phụng Hoành càng lúc càng cách xa mình vội với tay nắm lấy tay cô nhưng hụt. Hắn đáy lòng thật ra cũng không tốt hơn Phụng Hoành được bao nhiêu bởi vì ngũ quan cảm nhận quá chân thật khiến hắn không thể phủ định cùng bàng quang.
“Phụng Hoành!”
Long Thương Vân hô một tiếng, hắn đã không còn nhìn thấy được bóng dáng Phụng Hoành nữa.
…
Phụng Hoành vào lúc thoát khỏi cái hố đen kia cảm thấy đầu rất đau, rất nhanh sau đó cô đánh mất ý thức, khi Phùng Hoành lần nữa tỉnh dậy cô mông lung nhìn bầu trời trong xanh trước mắt. Tiếng sóng ập vào bờ rì rào vọng vào tai cô. Phụng Hoành ngồi dậy nhìn xung quanh, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.
“Đây là đâu thế này?”