Edit: Lizzie
Khi Phương Ương Ương ý thức được mình xuyên sách, cô đã đi theo câu lạc bộ của trường đại học đến quảng trường Thành Nghị. Cô ngồi trên băng ghế, nhìn các thành viên câu lạc bộ ở xung quanh đang bắt đầu tuyên truyền biểu ngữ cho hoạt động gieo trồng vào cuối mùa thu năm nay.
Mặt trời nhô lên cao.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào người cô, khiến cho dòng người qua đường bên cạnh không khỏi liếc nhìn cô vài lần.
Cô gái có làn da trắng như tuyết, đôi mắt tựa như vì sao. Hình như cô gái xinh đẹp đang buồn rầu, cô khẽ nhíu mày, nhìn những ngón tay mượt mà như ngọc. Cô hoảng hốt lật qua lật lại bàn tay, mu bàn tay. Một lúc lâu sau, cô đưa tay lên che mặt, thở dài một cách bất đắc dĩ.
Cô xuyên sách.
Thật sự không sai đâu.
Phương Ương Ương nhớ lại cuốn tiểu thuyết tận thế mà cô đã đọc qua khi ở trong phòng bệnh của bệnh viện. Càng nghĩ, cô càng mím chặt môi.
Đó là một cuốn tiểu thuyết nam tần với hành trình đi đến đỉnh cao nhân sinh trong thời tận thế mà chị gái cô đã mua ở một hiệu sách ven đường. Nam chính, nam hai, nam ba và ngay cả những vai phụ khác tạo thành một nhóm, ở tận thế dốc sức phấn đấu. Cuối cùng, họ thành công xây dựng căn cứ giữa tận thế, chỉ những nhóm người còn sống mới được di dời vào trong căn cứ. Sau cùng, trong một cuộc thí nghiệm dài, loài người đã nghiên cứu ra một loại thuốc dành cho động – thực vật biến dị, tập trung vào việc điều trị cho những động thực vật trở nên hung dữ đáng sợ sau khi thức tỉnh dị năng ở tận thế.
Trong tiểu thuyết, loài người chào đón thời đại mới chính là kết cục cuối cùng.
Những sinh mệnh mới ra đời thừa hưởng sức mạnh đặc biệt từ sự thức tỉnh của bố mẹ; đồng thời, môi trường sống của chúng cũng trở nên bình yên khi không có động – thực vật biến dị.
Nhân loại chính thức bước vào thời đại của sức mạnh đặc biệt.
Tận thế kết thúc, họ hoàn tất những công việc còn dang dở. Gen của tất cả sinh vật trên hành tinh đều phân chia và có một bước nhảy vọt.
. . . . . .
Phương Ương Ương nhìn chằm chằm mu bàn tay của mình một lúc lâu, sau đó cô cắn môi, dùng tay chà lên da mu bàn tay sáng bóng không tỳ vết. Từ sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy, cô chưa từng rời khỏi bệnh viện. Lúc đầu, khi tiêm, vì mạch máu nhỏ nên đã để lại trên mu bàn tay cô rất nhiều vết thâm đen. Sau này, lại chuyển sang tiêm vào cánh tay nhưng những vết tiêm trên mu bàn tay cô vẫn không biến mất.
Nửa tiếng trước, Phương Ương Ương tỉnh lại sau khi nghỉ trưa trong ký túc xá. Cô cứ nghĩ mình đang có một giấc mơ sáng suốt(*): Lúc làm hóa trị ở bệnh viện, cô luôn mơ mơ hồ hồ, nhưng cô không ngờ rằng, giấc mơ này lại chân thực đến thế.
(*) Giấc mơ sáng suốt: là một giấc mơ mà người trong mơ biết được rằng mình đang mơ.
Sau khi tỉnh dậy, điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn, nhắc cô xuống dưới ký túc xá tập hợp với nhóm và đi theo câu lạc bộ của trường.
Cô cho rằng đó là một giấc mơ hỗn loạn.
Cho đến mười phút trước, cô nghe thấy có người nói hôm nay là ngày 3 tháng 9.
Cô còn nghe được ai đó nhắc đến tên nam chính trong tiểu thuyết tận thế —— “Yến Phong Cập”.
“Nghe gì chưa? Yến Phong Cập của trường đại học Y khoa và những sinh viên được bảo lãnh nghiên cứu năm nay đã đến trường tôi. Thầy hướng dẫn của cậu ta đã bắt đầu hướng dẫn cậu ta rồi.”
“Gì? Năm nay cậu ta mới năm bốn thôi mà?”
“Cậu ta chính là học thần đấy, sao có thể giống với người bình thường như chúng ta?”
Trong hiện thực, “Yến Phong Cập” là một cái tên hơi khác biệt và giả tạo.
Trong khoảnh khắc nó vang lên bên tai, Phương Ương Ương sửng sốt. Lúc này cô mới bắt đầu cảm nhận rõ tất cả mọi thứ xung quanh.
Ở thế giới thật của Phương Ương Ương, vẫn là ba tháng đầu xuân, là thời tiết lành lạnh, cái lạnh se se của mùa xuân.
Mà giờ phút này, nắng đang chiếu xuống, ở khu vực cận nhiệt đới, tháng chín không được coi là mùa thu chính thức, cái nóng màu hè vẫn còn gay gắt,
Cô nghe thấy quán trà sữa gần quảng trường Thành Nghị đang tuyên truyền cho món trà sữa mới vào hôm nay.
Chuông điện thoại vang lên, có người gửi tin nhắn đến, hỏi cô có muốn uống gì không.
Phương Ương Ương ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn điện thoại không đi vào tâm trí cô. Cô ý thực được, mình đã xuyên sách, mà lại xuyên đến 15 giờ trước khi tận thế đến.
15 tiếng nữa, cả thế giới sẽ nghênh đón sự phân chia của gen sinh vật.
Từ gốc cây nhỏ bình thường nhất bên lề đường, cho đến những con hổ khỏe mạnh và những con sư tử hung dữ trong vườn bách thú, đến những con chó con mèo lang thang tàn tạ nhất ở đầu đường xó chợ, lại đến những, cho đến vô số con khỉ Macaque(*) trên núi khỉ gần đó…
(*) Khỉ Macaque: là một chi khỉ thuộc họ Khỉ cựu thế giới hay họ Khỉ đuôi dài.
Chúng nó đồng loạt biến đổi, động vật và thực vật có khả năng thích ứng với sự biến đổi này tốt hơn con người.
Cũng vì thế, con người trở thành phe yếu thế trong thời kỳ đầu của cuộc chiến đấu với các sinh vật biến dị.
Mãi về sau, qua việc thu thập và săn bắt tinh hạch trong cơ thể của động thực vật biến dị đã chết, con người có thể hấp thu tinh hạch, nâng cao dị năng của bản thân. Con người dần dần trở thành những dị năng giả mạnh mẽ, có khả năng tự giết chết những động thực vật biến dị.
Nhưng mà, tất cả mọi thứ ở trên, đều không liên quan gì đến Phương Ương Ương.
Phương Ương Ương, bia đỡ đạn nữ phụ trong truyện tận thế. Vào ngày đầu tiên của tận thế, vì trong ký túc xá trồng không ít hoa cỏ, thực vật lại biến dị, cuốn quanh cửa, khiến cô bị nhốt đến chết ở ký túc xá.
Dưới tình trạng không có lương thực và nước, cô sống tạm bợ bảy ngày rồi chết khi truyện tận thế bắt đầu.
Trong nguyên tác truyện tận thế chỉ đề cập một cách qua loa về việc thức tỉnh dị năng của Phương Ương Ương: “Cả thế giới biến đổi. Con người thức tỉnh dị năng vào ngày thứ năm, Phương Ương Ương ngắc ngoải trong ký túc xá, cô không thức tỉnh bất cứ dị năng nào… Cho dù là một hệ trong kim mộc thủy hỏa thổ cũng có thể cứu thoát cô khỏi tình cảnh khốn cùng lúc này, nhưng cô vẫn không thức tỉnh bất cứ cái nào trong số đó. Cuối cùng, cô chết trong ký túc xá Xuân Nhan thuộc đại học Tây Trì.”
Nghĩ đến đây, tim Phương Ương Ương run rẩy. Cô quyết định, trước khi tận thế đến, cô sẽ thu dọn một ít quần áo, đồ dùng hằng ngày, và sẽ không trở về ký túc xá của nguyên chủ nữa.
Lại nghĩ đến việc nguyên chủ không có khả năng thức tỉnh dị năng, lòng cô càng thêm buồn rầu. Trong chốc lát, cô không biết chuyện mình xuyên sách rốt cuộc là tốt hay xấu.
Ung thư tuyến tụy – một trong những căn bệnh ung thư có tiên lượng bệnh tệ nhất, dù đã điều trị ở bệnh viện nhưng cô cũng không thể sống quá hai mươi tuổi.
Xuyên đến truyện tận thế, trở thành một bia đỡ đạn nữ phụ, lại còn là một nữ phụ không thức tỉnh dị năng… Ngay cả khi tránh được cái chết ban đầu, thì dưới hoàn cảnh tận thế ác liệt, cô có khả năng sống thêm được bao lâu?
Phương Ương Ương rơi vào im lặng.
Cô không thể kìm lòng mà giơ tay lên, cắn các khớp ngón tay rồi sững sờ nhìn xung quanh.
Trong truyện tận thế, đại học Tây Trì là đại học tốt nhất cả nước, với những lứa sinh viên xuất sắc, phải là xếp hạng trước một trăm của các tỉnh thành trong cả nước thì mới có thể học ở trường đại học và cao đẳng. Sau khi tận thế đến, nhờ vào những giáo viên và các sinh viên trẻ ưu tú có chiến lược và đáng tin cậy, với sự hợp tác của giáo viên và học sinh, tỉ lệ sống sót lên đến sáu mươi phần trăm, khiến cho tương lai của con người được chấn hưng, gìn giữ những lực lượng mũi nhọn nhất của Trung Quốc.
Nam chính, nam hai, nam ba đều là sinh viên của đại học Tây Trì.
Yến Phong Cập, sinh viên năm cuối được bảo lãnh nghiên cứu của đại học Y thuộc đại học Tây Trì, có thành tích xuất sắc và nổi bật, là tinh anh trong tinh anh. Anh ta là người khơi nguồn cho sự hợp tác giữa các giáo viên và sinh viên còn sống của đại học Tây Trì, đưa ra những quyết định sáng suốt, cứu sống phần lớn giáo viên và sinh viên trong trường, và cũng đưa mọi người đến khu an toàn.
Mạnh Tử Chiêu, sinh viên năm hai của Học viện Hàng Không thuộc đại học Tây Trì. Cậu ta có một thể trạng tốt, trong nước có sự nghiệp hàng không, lại còn nhận được giấy chứng nhận hàng không cho phép bay ở nước ngoài từ lâu. Trong truyện tận thế, cậu ta là lực lượng quan trọng cho các chuyến bay lưu thông trên trời sau này.
Đậu Thanh, sinh viên năm ba ngành Tin sinh học, học bá của viện nghiên cứu An toàn thông tin và Dữ liệu thuộc đại học Tây Trì. Sau này, anh đã có những cống hiến to lớn trong việc nghiên cứu ra loại thuốc giúp con người quản lý các động thực vật biến dị.
. . . . . .
Phương Ương Ương nhìn ngó xung quanh rồi ngạc nhiên khi phát hiện, ngay lúc này, trong phạm vi trăm mét của cô, cả ba nhân vật nam này đều xuất hiện.
Trên băng ghế cách đó không xa, Đậu Thanh đang cầm máy tính bảng và bút, bắt đầu làm các câu hỏi trong bài kiểm tra điện tử.
Trên bãi cỏ xanh trong quảng trường Thành Nghị – bãi tập cố định của Học viện Hàng không, rất nhiều học viên đang tập luyện đu vòng xoay trụ. Mạnh Tử Chiêu là một trong số đó. Anh đưa chai nước khoáng trong tay cho một học viên nam, sau đó dễ dàng nhảy lên vòng xoay trụ, hai tay giữ chặt, (vòng xoay) di chuyển theo một đường thẳng tắp, thực hành huấn luyện đu vòng xoay trụ lăn hơn mười mét trên bãi cỏ.
Mà Yến Phong Cập, anh ta đang đứng trước cửa quán trà sữa, chắc là mua trà sữa cho bạn học. Dáng người chàng thanh niên cao ngất, áo sơ mi trắng, quần đen dài, sườn mặt lạnh nhạt. Anh ta đang cầm điện thoại, nhìn như đang xem tin nhắn.
Phương Ương Ương hít một hơi thật sâu.
Cô muốn sống sót, mà nếu muốn sống sót, nhất định phải ôm được một cái đùi. =]]
Phương Ương Ương nhớ lại kết cục cuối cùng của họ trong truyện tận thế.
Nam chính Yến Phong Cập trở thành một trong những người sáng lập ra căn cứ tận thế, xung quanh không thiếu phụ nữ, và cũng có không ít người tự nguyện dâng hiến.
Nam hai Mạnh Tử Chiêu và người nhà của cậu ta đều thuận lợi sống đến cuối truyện. Sau khi loài người giải quyết thành công động thực vật biến dị, gia đình sắp xếp cho cậu ta những cuộc xem mắt với những người phụ nữ trẻ tuổi cùng tầng lớp.
Nam ba Đậu Thanh, không cha không mẹ, xuất thân từ viện phúc lợi. Anh dựa vào trí tuệ xuất sắc của mình, thành công nghiên cứu ra thuốc, trở thành một trong những người có công lớn nhất trong việc chấn hưng loài người. Anh vẫn độc thân từ tận thế cho đến khi tận thế kết thúc.
Phương Ương Ương cắn môi.
Ánh mắt của cô dừng trên người cậu thanh niên đang cúi đầu làm đề thi trên băng ghế cách đó không xa.
Gọng kính kim loại, nước da tái nhợt, vẻ ngoài tuấn tú. Anh không chăm chút cho bản thân nên để mái tóc rối bời xõa xuống trán.
Lòng can đảm của Phương Ương Ương trỗi dậy, cô nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đang đeo ở cổ tay —— còn mười bốn giờ ba mươi lăm phút nữa tận thế sẽ đến.
Cô gái trẻ xinh đẹp mặc chiếc váy trắng như tuyết. Dưới ánh mặt trời, làn váy bồng bềnh tạo ra những ánh sáng đầy sắc màu đẹp đẽ. Ánh nắng xuyên qua phần ren nhỏ ở viền để lại những vệt đen nhàn nhạt, giống như một vẻ đẹp thơ mộng.
Má cô hồng như mây, đôi mắt tựa vì sao, cô khẽ ngồi xuống bên cạnh chàng thanh niên.
Ngón tay đang vuốt máy tính bảng một cách cứng nhắc của Đậu Thanh khẽ run lên.
Anh còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy một giọng nói mềm mại ngọt ngào, như sương như mây vang lên bên tai.
“Đậu Thanh ơi, em thích anh từ lâu rồi… Anh có thể làm bạn trai của em không?”
Bàn tay cứng nhắc đang trượt máy tính bảng của anh run lên mãnh liệt. Anh đóng luôn bài kiểm tra điện tử chưa hoàn thành xong trên APP của mình lại.
Cổ họng của Đậu Thanh chan chát, anh cố bình tĩnh lại rồi nhìn cô nửa giây, sau đó anh lập tức gật đầu đồng ý.
“Được.”
Anh thấy được vẻ mặt sợ đến mức sửng sốt trong giây lát của cô khi nghe thấy câu trả lời nhanh chóng và thẳng thắn của anh.
Đậu Thanh chầm chậm nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động.
“Tôi nói, được, tôi đồng ý làm bạn trai của em.”