Lượt xem của khách bị giới hạn

[Mạt thế] Người đẹp yêu kiều tìm cách sống sót trong truyện tận thế - Thu Dã

[Mạt thế] Người đẹp yêu kiều tìm cách sống sót trong truyện tận thế - Thu Dã

Lizzie

my chemical hype boy
Tham gia
26/8/22
Bài viết
8
Điểm cảm xúc
17
Điểm
3
NGƯỜI ĐẸP YÊU KIỀU TÌM CÁCH SỐNG SÓT TRONG TRUYỆN TẬN THẾ

Không Có Tiêu Đề1176_20220730204023 (1).png


Tác giả: Thu Dã
Editor: Lizzie
Thể loại truyện: Ngôn tình, từơng lai, tận thế, xuyên sách, HE, góc nhìn nữ chính
Tổng chương: 98
Tình trạng: Đang tiến hành
Tiến độ: 1 chương/ tuần
Nguồn: Tấn Giang
Bìa: @OONN
Góp ý tại đây!
Giới thiệu:
Phương Ương Ương xuyên thành bia đỡ đạn nữ phụ trong truyện tận thế mà cô từng đọc.

Đó là một người đẹp mềm yếu, có nước da trắng ngần, nhưng tay không thể nâng, vai không thể khiêng.

Ngoại trừ khuôn mặt xinh đẹp này ra, cô chẳng có cái gì cả —— thậm chí cô còn không thức tỉnh dị năng ở tận thế.

Còn 15 tiếng nữa là đến tận thế.

Phương Ương Ương nhìn nam chủ đang mua trà sữa cho bạn cùng lớp ở bên kia đường; nam hai đang huấn luyện phi công đu vòng xoay trụ trong 100m; và, nam ba đang ngồi ở băng ghế ngay cạnh cô tập trung làm bài thi.

Cô suy nghĩ nửa giây rồi ngoảnh lại ngồi sang bên cạnh nam ba. Dưới ánh nhìn ngỡ ngàng và thái độ không được tự nhiên của anh, cô dịu dàng nói: “Đậu Thanh, em thích anh rất lâu rồi… Anh có thể làm bạn trai em không?

Ràng buộc một nhân vật nam phụ phe chính diện có thể sống sót đến cuối truyện → cố sống chờ được cứu, còn sống → kế hoạch hoàn hảo!

Phương Ương Ương không ngờ là, vào ngày đầu tiên qua lại với Đậu Thanh, mười tiếng trước tận thế, nam chính lạnh lùng dồn cô vào góc tường rồi khàn giọng hỏi cô tại sao lại ở bên Đậu Thanh.

Ngày thứ ba yêu đương với Đậu Thanh, tận thế ngày thứ hai. Ở trong căn tin trường đại học, nam hai – người phụ trách những người sống sót đang cầm muôi cười tủm tỉm, gắp thêm mấy miếng thịt kho tàu lên trên phần cơm của cô.

Sau đó tại đây, anh ta nghiêng đầu, cười rạng rỡ hỏi: “Ương Ương, anh nấu cơm có ngon không?”

Phương Ương Ương gật đầu một cách chân thành.

Nam hai vẫn cười tủm tỉm: “Như vậy, em có thấy anh kém hơn Đậu Thanh nữa không?”

“Vì sao em lại ở bên cậu ta, mà không ở bên anh?”

. . . . . .

Tận thế ngày thứ năm, nam chính, nam hai, nam ba đều thức tỉnh dị năng.

Phương Ương Ương – người đã trói buộc nam ba cảm thấy đáng tin cậy. Nhưng cô không đoán trước được rằng, sau khi bọn họ thức tỉnh dị năng, dường như càng trở nên kỳ lạ.

.

Cần biết khi đọc truyện:

Bản chất là cạnh tranh, không NP, nữ chính được miêu tả với vẻ đẹp ở mức max.

Nữ chính là đồ vô dụng, là người đẹp tâm cơ, chẳng có gì ngoài vẻ đẹp.

Thẻ nội dung: Truyện tận thế dị năng ngọt ngào.

Từ khóa tìm kiếm: nhân vật: Phương Ương Ương┃ kết hợp với: Đậu Thanh; Mạnh Tử Chiêu; Yến Phong Cập ┃ khác: tận thế; nữ phụ

Một câu giới thiệu ngắn gọn: Người đẹp ôm đùi sống cho qua tận thế.

Lập ý: trong hoàn cảnh gian nan khốn khổ nào cũng phải cố gắng tiến về phía trước, sống thật tốt!
 
Sửa lần cuối:

Lizzie

my chemical hype boy
Tham gia
26/8/22
Bài viết
8
Điểm cảm xúc
17
Điểm
3
CHƯƠNG 1 - XUYÊN SÁCH
Góp ý tại đây

Edit: Lizzie

Khi Phương Ương Ương ý thức được mình xuyên sách, cô đã đi theo câu lạc bộ của trường đại học đến quảng trường Thành Nghị. Cô ngồi trên băng ghế, nhìn các thành viên câu lạc bộ ở xung quanh đang bắt đầu tuyên truyền biểu ngữ cho hoạt động gieo trồng vào cuối mùa thu năm nay.

Mặt trời nhô lên cao.

Ánh nắng mặt trời chiếu vào người cô, khiến cho dòng người qua đường bên cạnh không khỏi liếc nhìn cô vài lần.

Cô gái có làn da trắng như tuyết, đôi mắt tựa như vì sao. Hình như cô gái xinh đẹp đang buồn rầu, cô khẽ nhíu mày, nhìn những ngón tay mượt mà như ngọc. Cô hoảng hốt lật qua lật lại bàn tay, mu bàn tay. Một lúc lâu sau, cô đưa tay lên che mặt, thở dài một cách bất đắc dĩ.

Cô xuyên sách.

Thật sự không sai đâu.

Phương Ương Ương nhớ lại cuốn tiểu thuyết tận thế mà cô đã đọc qua khi ở trong phòng bệnh của bệnh viện. Càng nghĩ, cô càng mím chặt môi.

Đó là một cuốn tiểu thuyết nam tần với hành trình đi đến đỉnh cao nhân sinh trong thời tận thế mà chị gái cô đã mua ở một hiệu sách ven đường. Nam chính, nam hai, nam ba và ngay cả những vai phụ khác tạo thành một nhóm, ở tận thế dốc sức phấn đấu. Cuối cùng, họ thành công xây dựng căn cứ giữa tận thế, chỉ những nhóm người còn sống mới được di dời vào trong căn cứ. Sau cùng, trong một cuộc thí nghiệm dài, loài người đã nghiên cứu ra một loại thuốc dành cho động – thực vật biến dị, tập trung vào việc điều trị cho những động thực vật trở nên hung dữ đáng sợ sau khi thức tỉnh dị năng ở tận thế.

Trong tiểu thuyết, loài người chào đón thời đại mới chính là kết cục cuối cùng.

Những sinh mệnh mới ra đời thừa hưởng sức mạnh đặc biệt từ sự thức tỉnh của bố mẹ; đồng thời, môi trường sống của chúng cũng trở nên bình yên khi không có động – thực vật biến dị.

Nhân loại chính thức bước vào thời đại của sức mạnh đặc biệt.

Tận thế kết thúc, họ hoàn tất những công việc còn dang dở. Gen của tất cả sinh vật trên hành tinh đều phân chia và có một bước nhảy vọt.

. . . . . .

Phương Ương Ương nhìn chằm chằm mu bàn tay của mình một lúc lâu, sau đó cô cắn môi, dùng tay chà lên da mu bàn tay sáng bóng không tỳ vết. Từ sau khi được chẩn đoán mắc bệnh ung thư tuyến tụy, cô chưa từng rời khỏi bệnh viện. Lúc đầu, khi tiêm, vì mạch máu nhỏ nên đã để lại trên mu bàn tay cô rất nhiều vết thâm đen. Sau này, lại chuyển sang tiêm vào cánh tay nhưng những vết tiêm trên mu bàn tay cô vẫn không biến mất.

Nửa tiếng trước, Phương Ương Ương tỉnh lại sau khi nghỉ trưa trong ký túc xá. Cô cứ nghĩ mình đang có một giấc mơ sáng suốt(*): Lúc làm hóa trị ở bệnh viện, cô luôn mơ mơ hồ hồ, nhưng cô không ngờ rằng, giấc mơ này lại chân thực đến thế.

(*) Giấc mơ sáng suốt: là một giấc mơ mà người trong mơ biết được rằng mình đang mơ.

Sau khi tỉnh dậy, điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn, nhắc cô xuống dưới ký túc xá tập hợp với nhóm và đi theo câu lạc bộ của trường.

Cô cho rằng đó là một giấc mơ hỗn loạn.

Cho đến mười phút trước, cô nghe thấy có người nói hôm nay là ngày 3 tháng 9.

Cô còn nghe được ai đó nhắc đến tên nam chính trong tiểu thuyết tận thế —— “Yến Phong Cập”.

“Nghe gì chưa? Yến Phong Cập của trường đại học Y khoa và những sinh viên được bảo lãnh nghiên cứu năm nay đã đến trường tôi. Thầy hướng dẫn của cậu ta đã bắt đầu hướng dẫn cậu ta rồi.”

“Gì? Năm nay cậu ta mới năm bốn thôi mà?”

“Cậu ta chính là học thần đấy, sao có thể giống với người bình thường như chúng ta?”

Trong hiện thực, “Yến Phong Cập” là một cái tên hơi khác biệt và giả tạo.

Trong khoảnh khắc nó vang lên bên tai, Phương Ương Ương sửng sốt. Lúc này cô mới bắt đầu cảm nhận rõ tất cả mọi thứ xung quanh.

Ở thế giới thật của Phương Ương Ương, vẫn là ba tháng đầu xuân, là thời tiết lành lạnh, cái lạnh se se của mùa xuân.

Mà giờ phút này, nắng đang chiếu xuống, ở khu vực cận nhiệt đới, tháng chín không được coi là mùa thu chính thức, cái nóng màu hè vẫn còn gay gắt,

Cô nghe thấy quán trà sữa gần quảng trường Thành Nghị đang tuyên truyền cho món trà sữa mới vào hôm nay.

Chuông điện thoại vang lên, có người gửi tin nhắn đến, hỏi cô có muốn uống gì không.

Phương Ương Ương ngơ ngẩn nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn điện thoại không đi vào tâm trí cô. Cô ý thực được, mình đã xuyên sách, mà lại xuyên đến 15 giờ trước khi tận thế đến.

15 tiếng nữa, cả thế giới sẽ nghênh đón sự phân chia của gen sinh vật.

Từ gốc cây nhỏ bình thường nhất bên lề đường, cho đến những con hổ khỏe mạnh và những con sư tử hung dữ trong vườn bách thú, đến những con chó con mèo lang thang tàn tạ nhất ở đầu đường xó chợ, lại đến những, cho đến vô số con khỉ Macaque(*) trên núi khỉ gần đó…

(*) Khỉ Macaque: là một chi khỉ thuộc họ Khỉ cựu thế giới hay họ Khỉ đuôi dài.

Chúng nó đồng loạt biến đổi, động vật và thực vật có khả năng thích ứng với sự biến đổi này tốt hơn con người.

Cũng vì thế, con người trở thành phe yếu thế trong thời kỳ đầu của cuộc chiến đấu với các sinh vật biến dị.

Mãi về sau, qua việc thu thập và săn bắt tinh hạch trong cơ thể của động thực vật biến dị đã chết, con người có thể hấp thu tinh hạch, nâng cao dị năng của bản thân. Con người dần dần trở thành những dị năng giả mạnh mẽ, có khả năng tự giết chết những động thực vật biến dị.

Nhưng mà, tất cả mọi thứ ở trên, đều không liên quan gì đến Phương Ương Ương.

Phương Ương Ương, bia đỡ đạn nữ phụ trong truyện tận thế. Vào ngày đầu tiên của tận thế, vì trong ký túc xá trồng không ít hoa cỏ, thực vật lại biến dị, cuốn quanh cửa, khiến cô bị nhốt đến chết ở ký túc xá.

Dưới tình trạng không có lương thực và nước, cô sống tạm bợ bảy ngày rồi chết khi truyện tận thế bắt đầu.

Trong nguyên tác truyện tận thế chỉ đề cập một cách qua loa về việc thức tỉnh dị năng của Phương Ương Ương: “Cả thế giới biến đổi. Con người thức tỉnh dị năng vào ngày thứ năm, Phương Ương Ương ngắc ngoải trong ký túc xá, cô không thức tỉnh bất cứ dị năng nào… Cho dù là một hệ trong kim mộc thủy hỏa thổ cũng có thể cứu thoát cô khỏi tình cảnh khốn cùng lúc này, nhưng cô vẫn không thức tỉnh bất cứ cái nào trong số đó. Cuối cùng, cô chết trong ký túc xá Xuân Nhan thuộc đại học Tây Trì.”

Nghĩ đến đây, tim Phương Ương Ương run rẩy. Cô quyết định, trước khi tận thế đến, cô sẽ thu dọn một ít quần áo, đồ dùng hằng ngày, và sẽ không trở về ký túc xá của nguyên chủ nữa.

Lại nghĩ đến việc nguyên chủ không có khả năng thức tỉnh dị năng, lòng cô càng thêm buồn rầu. Trong chốc lát, cô không biết chuyện mình xuyên sách rốt cuộc là tốt hay xấu.

Ung thư tuyến tụy – một trong những căn bệnh ung thư có tiên lượng bệnh tệ nhất, dù đã điều trị ở bệnh viện nhưng cô cũng không thể sống quá hai mươi tuổi.

Xuyên đến truyện tận thế, trở thành một bia đỡ đạn nữ phụ, lại còn là một nữ phụ không thức tỉnh dị năng… Ngay cả khi tránh được cái chết ban đầu, thì dưới hoàn cảnh tận thế ác liệt, cô có khả năng sống thêm được bao lâu?

Phương Ương Ương rơi vào im lặng.

Cô không thể kìm lòng mà giơ tay lên, cắn các khớp ngón tay rồi sững sờ nhìn xung quanh.

Trong truyện tận thế, đại học Tây Trì là đại học tốt nhất cả nước, với những lứa sinh viên xuất sắc, phải là xếp hạng trước một trăm của các tỉnh thành trong cả nước thì mới có thể học ở trường đại học và cao đẳng. Sau khi tận thế đến, nhờ vào những giáo viên và các sinh viên trẻ ưu tú có chiến lược và đáng tin cậy, với sự hợp tác của giáo viên và học sinh, tỉ lệ sống sót lên đến sáu mươi phần trăm, khiến cho tương lai của con người được chấn hưng, gìn giữ những lực lượng mũi nhọn nhất của Trung Quốc.

Nam chính, nam hai, nam ba đều là sinh viên của đại học Tây Trì.

Yến Phong Cập, sinh viên năm cuối được bảo lãnh nghiên cứu của đại học Y thuộc đại học Tây Trì, có thành tích xuất sắc và nổi bật, là tinh anh trong tinh anh. Anh ta là người khơi nguồn cho sự hợp tác giữa các giáo viên và sinh viên còn sống của đại học Tây Trì, đưa ra những quyết định sáng suốt, cứu sống phần lớn giáo viên và sinh viên trong trường, và cũng đưa mọi người đến khu an toàn.

Mạnh Tử Chiêu, sinh viên năm hai của Học viện Hàng Không thuộc đại học Tây Trì. Cậu ta có một thể trạng tốt, trong nước có sự nghiệp hàng không, lại còn nhận được giấy chứng nhận hàng không cho phép bay ở nước ngoài từ lâu. Trong truyện tận thế, cậu ta là lực lượng quan trọng cho các chuyến bay lưu thông trên trời sau này.

Đậu Thanh, sinh viên năm ba ngành Tin sinh học, học bá của viện nghiên cứu An toàn thông tin và Dữ liệu thuộc đại học Tây Trì. Sau này, anh đã có những cống hiến to lớn trong việc nghiên cứu ra loại thuốc giúp con người quản lý các động thực vật biến dị.

. . . . . .

Phương Ương Ương nhìn ngó xung quanh rồi ngạc nhiên khi phát hiện, ngay lúc này, trong phạm vi trăm mét của cô, cả ba nhân vật nam này đều xuất hiện.

Trên băng ghế cách đó không xa, Đậu Thanh đang cầm máy tính bảng và bút, bắt đầu làm các câu hỏi trong bài kiểm tra điện tử.

Trên bãi cỏ xanh trong quảng trường Thành Nghị – bãi tập cố định của Học viện Hàng không, rất nhiều học viên đang tập luyện đu vòng xoay trụ. Mạnh Tử Chiêu là một trong số đó. Anh đưa chai nước khoáng trong tay cho một học viên nam, sau đó dễ dàng nhảy lên vòng xoay trụ, hai tay giữ chặt, (vòng xoay) di chuyển theo một đường thẳng tắp, thực hành huấn luyện đu vòng xoay trụ lăn hơn mười mét trên bãi cỏ.

Mà Yến Phong Cập, anh ta đang đứng trước cửa quán trà sữa, chắc là mua trà sữa cho bạn học. Dáng người chàng thanh niên cao ngất, áo sơ mi trắng, quần đen dài, sườn mặt lạnh nhạt. Anh ta đang cầm điện thoại, nhìn như đang xem tin nhắn.

Phương Ương Ương hít một hơi thật sâu.

Cô muốn sống sót, mà nếu muốn sống sót, nhất định phải ôm được một cái đùi. =]]

Phương Ương Ương nhớ lại kết cục cuối cùng của họ trong truyện tận thế.

Nam chính Yến Phong Cập trở thành một trong những người sáng lập ra căn cứ tận thế, xung quanh không thiếu phụ nữ, và cũng có không ít người tự nguyện dâng hiến.

Nam hai Mạnh Tử Chiêu và người nhà của cậu ta đều thuận lợi sống đến cuối truyện. Sau khi loài người giải quyết thành công động thực vật biến dị, gia đình sắp xếp cho cậu ta những cuộc xem mắt với những người phụ nữ trẻ tuổi cùng tầng lớp.

Nam ba Đậu Thanh, không cha không mẹ, xuất thân từ viện phúc lợi. Anh dựa vào trí tuệ xuất sắc của mình, thành công nghiên cứu ra thuốc, trở thành một trong những người có công lớn nhất trong việc chấn hưng loài người. Anh vẫn độc thân từ tận thế cho đến khi tận thế kết thúc.

Phương Ương Ương cắn môi.

Ánh mắt của cô dừng trên người cậu thanh niên đang cúi đầu làm đề thi trên băng ghế cách đó không xa.

Gọng kính kim loại, nước da tái nhợt, vẻ ngoài tuấn tú. Anh không chăm chút cho bản thân nên để mái tóc rối bời xõa xuống trán.

Lòng can đảm của Phương Ương Ương trỗi dậy, cô nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đang đeo ở cổ tay —— còn mười bốn giờ ba mươi lăm phút nữa tận thế sẽ đến.

Cô gái trẻ xinh đẹp mặc chiếc váy trắng như tuyết. Dưới ánh mặt trời, làn váy bồng bềnh tạo ra những ánh sáng đầy sắc màu đẹp đẽ. Ánh nắng xuyên qua phần ren nhỏ ở viền để lại những vệt đen nhàn nhạt, giống như một vẻ đẹp thơ mộng.

Má cô hồng như mây, đôi mắt tựa vì sao, cô khẽ ngồi xuống bên cạnh chàng thanh niên.

Ngón tay đang vuốt máy tính bảng một cách cứng nhắc của Đậu Thanh khẽ run lên.

Anh còn chưa kịp nói gì thì chợt nghe thấy một giọng nói mềm mại ngọt ngào, như sương như mây vang lên bên tai.

“Đậu Thanh ơi, em thích anh từ lâu rồi… Anh có thể làm bạn trai của em không?”

Bàn tay cứng nhắc đang trượt máy tính bảng của anh run lên mãnh liệt. Anh đóng luôn bài kiểm tra điện tử chưa hoàn thành xong trên APP của mình lại.

Cổ họng của Đậu Thanh chan chát, anh cố bình tĩnh lại rồi nhìn cô nửa giây, sau đó anh lập tức gật đầu đồng ý.

“Được.”

Anh thấy được vẻ mặt sợ đến mức sửng sốt trong giây lát của cô khi nghe thấy câu trả lời nhanh chóng và thẳng thắn của anh.

Đậu Thanh chầm chậm nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động.

“Tôi nói, được, tôi đồng ý làm bạn trai của em.”
 
Sửa lần cuối:

Lizzie

my chemical hype boy
Tham gia
26/8/22
Bài viết
8
Điểm cảm xúc
17
Điểm
3
CHƯƠNG 2 - MƯỜI TIẾNG TRƯỚC TẬN THẾ
Góp ý tại đây

Edit: Lizzie

Còn hơn mười một tiếng nữa là đến tận thế.

Mười bảy giờ tối theo giờ địa phương.

Câu lạc bộ nghiên cứu nông nghiệp do chuyên ngành của Học viện Nông nghiệp thuộc đại học Tây Trì thành lập. Sau khi kết thúc tuyên truyền cho hoạt động gieo trồng mùa thu vào đầu giờ chiều, lúc gần tối, thành viên trong câu lạc bộ mời Phương Ương Ương đi ăn cơm trong nhà ăn mới mở với họ. Nghe nói, trong các quầy hàng ở nhà ăn có rất nhiều món ngon.

Lúc này Phương Ương Ương không có tâm trạng đến nhà ăn để ăn cơm nữa. Cô từ chối các thành viên trong câu lạc bộ rồi vội vàng chạy về ký túc xá, thu dọn tất cả những thứ mà cô cảm thấy có ích. Sau đó, cô cầm cặp sách, một mình rời khỏi ký túc xá.

Hầu hết các thành viên trong câu lạc bộ đều là sinh viên của học viện Nông nghiệp, một số ít là sinh viên chuyên ngành khác tham gia vì hứng thú.

Phương Ương Ương là một trong những người thuộc nhóm sau.

Nguyên chủ Phương Ương Ương học chuyên ngành ngôn ngữ phụ(*). Khi một câu lạc bộ lớn chiêu mộ thành viên mới, bạn bè trêu cô ấy nên đã đưa ra một phần đơn xin gia nhập câu lạc bộ, vì thế cô ấy đã tham gia câu lạc bộ Nghiên cứu nông nghiệp này.

(*) Ngôn ngữ phụ: Là những ngôn ngữ không phải tiếng Trung.

Trong sách không miêu tả về Phương Ương Ương quá nhiều, cũng không nói đến quan hệ xã hội, và chỉ miêu tả về nguyên nhân cái chết của cô ấy. Nhưng, Phương Ương Ương đoán, “Phương Ương Ương” trong nguyên tác chắc hẳn là một sinh viên năm hai có quan hệ cá nhân không tồi. Từ khi xuyên sách cho đến giờ, chỉ được gần mấy giờ thôi mà cô đã được không ít thành viên câu lạc bộ thân mật gọi là “Ương Ương” và mời đi ăn cơm.

Đi ra khỏi ký túc xá, Phương Ương Ương không biết bây giờ mình có thể đi đâu. Lưỡng lự một lúc, cô quyết định đêm nay sẽ tạm thời ở lại nhà ăn trước.

Nhà ăn đại học Tây Trì mở liên tục 24/24 giờ, phục vụ cho các giáo sư và sinh viên nghỉ ca đêm, ôn tập cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học(*), khi mệt mỏi có thể ăn khuya.

(*) Tuyển sinh sau đại học: Học đại học xong và muốn học cao hơn, giống như nghiên cứu sinh.

Trên hành lang tầng một nhà ăn có vòi nước và gương soi để tiện việc rửa bát đũa.

Phương Ương Ương thất thần nhìn cô gái trong gương một lúc lâu. Mười lăm phút sau, cô dùng tay vốc nước, tẩy rửa qua loa cho bản thân rồi dùng khăn tay lau khô những giọt nước trên hai má. Cô nhíu mày, thầm nghĩ.

Bia đỡ đạn nữ phụ “Phương Ương Ương” không chỉ có tên giống với Phương Ương Ương mà còn có khuôn mặt giống y hệt Phương Ương Ương trong hiện thực.

Sau khi bị ung thư mấy tháng, Phương Ương Ương đã phải uống thuốc và điều trị bằng hóa chất ở bệnh viện, khuôn mặt trước kia của cô đã không còn khỏe mạnh và tươi tắn giống như cô được nhìn thấy lúc này.

Cô dùng tay ấn nhẹ vào làn da trên cánh tay và cảm nhận được sự nhẵn nhụi, không giống như cảm giác đàn hồi chậm trước kia sau khi cô bị chứng phù.

Phương Ương Ương nhắm mắt, cô hít một hơi thật sâu. Xuyên sách, có được một thân thể khỏe mạnh, cô không thể bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này được. Ít nhất thì cô cũng phải sống thật tốt.

Nghĩ thế, cô quay lại chỗ ngồi nơi cô đặt túi sách, lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi cho bạn trai mới của mình – Đậu Thanh.

=

“Không phải chứ, chỉ sau một lần ra khỏi cửa mà cậu đã có bạn gái rồi à?”

Bạn cùng phòng ngạc nhiên.

“Đậu Thanh, cậu thật đỉnh của chóp đấy. Tôi còn nghĩ tôi sẽ là người đầu tiên trong phòng ngủ của chúng ta thoát kiếp độc thân ——” Tôn Nghị, người vẫn đang theo đuổi hoa khôi của ngành thò đầu từ trên giường xuống. Anh ta là phú nhị đại trong vùng. Vì có tiền nên anh ta đã đổi đến ba chiếc Cayenne trong một học kỳ, rất thích ngủ nhờ ký túc xá để chép bài tập của Đậu Thanh. Trí thông minh của anh ta cũng không thấp, dù sao anh ta cũng thi vào Tây Trì nhờ năng lực của bản thân, nhưng anh ta lại là một tên lười biếng. Theo lời của anh ta —— nhà tôi có tiền như vậy, tôi học tốt hay học kém cũng không ảnh hưởng đến việc tôi sẽ kế thừa gia nghiệp trong tương lai nên không cần phải đối xử quá nghiêm khác với bản thân.

“Cậu theo đuổi được cô gái nhỏ nào thế?”

“…” Đậu Thanh không nói gì. Anh ngồi trước máy tính và bắt đầu đánh máy.

Một người bạn cùng phòng khác trêu đùa: “Đậu Thanh lại bắt đầu làm việc đấy à?”

Đậu Thanh nói “Ừ”.

Tôn Nghị: “Nếu thiếu tiền thì cứ vay tôi, đừng khách sáo.”

Anh ta từ trên giường ló đầu ra để thăm dò, rồi lại rụt đầu về vì tự thấy bẽ mặt.

Đậu Thanh: “Cám ơn, nhưng tôi không cần.”

Bạn cùng phòng đều có tiền hơn Đậu Thanh. Đậu Thanh không cha không mẹ, lớn lên trong viện phúc lợi. Sau khi thi vào Tây Trì, anh đã tìm việc làm thêm ngay từ năm nhất. Dù Tôn Nghị đã nói rất nhiều lần, nếu anh thiếu tiền thì có thể đến thực tập ở công ty của ba mẹ anh ta, một tháng có thể nhận được ít nhất hai vạn tiền lương. Nhưng Đậu Thanh đã từ chối khéo.

Ở cùng nhau từ năm nhất đến năm ba, Đậu Thanh dựa vào việc học của bản thân để làm rất nhiều việc, kiếm được không ít tiền. Ít nhất anh tự kiếm tiền cho sinh hoạt ngày thường, máy tính, điện thoại,… Thậm chí anh vừa kiếm tiền, vừa có thể giữ vững thành tích đứng đầu trong chuyên ngành, hàng năm đều nhận được phần thưởng của nhà nước.

Người ta không thể không khâm phục cách quản lý thời gian và tinh lực của anh.

Đậu Thanh không quan tâm đến tiếng nói chuyện của đám bạn cùng phòng. Anh tập trung tinh thần vào tài liệu mà bạn bè gửi đến, đọc nhanh như gió, phân tích số liệu, rồi gửi lại cho bạn bè trong thời gian cho phép.

Từ đầu đến cuối chỉ mất nửa tiếng, lúc này anh mới có thời gian xem điện thoại.

Vừa mới xem, anh bỗng nhiên ngây người.

Tin nhắn điện thoại:

[A Phương Ương Ương]: Đậu Thanh, bây giờ em đang ở nhà ăn Giang Phổ, anh có muốn xuống đây ăn cơm với em không?

Mấy phút sau.

Anh không trả lời.

[A Phương Ương Ương]: Anh không nhìn điện thoại ư? Không sao đâu, nếu anh không rảnh thì thôi.

Tin cuối được gửi từ mười phút trước.

Đậu Thanh nghẹt thở, anh lập tức trả lời lại Phương Ương Ương, tay anh run rẩy loạn xạ.

Anh gõ “Xin lỗi, lúc nãy tôi” rồi lại xóa đi từng chữ một. Bạn của anh nhắn tin đến, hỏi anh hôm nay và gần đây nhận nhiều việc thế để làm gì.

Đậu Thanh nhìn lướt qua màn hình, tạm thời không có thời gian trả lời lại người bạn kia. Cả cơ thể và tâm trí anh đang chìm đắm trong việc nhắn tin trả lời lại Phương Ương Ương.

“Xin lỗi, lúc nãy tôi không nhìn thấy điện thoại, bây giờ tôi sẽ xuống dưới tìm em.”

Phương Ương Ương chậm chpj gửi tin nhắn đến: Được, không sao cả, em vẫn còn ở nhà ăn.

Cô gửi đến một bức ảnh chỗ ngồi của cô trong nhà ăn.

Cô gái có nước da trắng như tuyết, đôi mắt trong veo, hai đầu lông mày mang một vẻ xinh đẹp và rạng rỡ khiến người ta khó quên, khóe miệng cô khẽ nhếch.

Đậu Thanh kinh ngạc trước khuôn mặt xinh đẹp của cô trong bức ảnh. Anh sửng sốt vài giây rồi gửi chữ “Được” qua.

Khi gấp màn hình máy tính, anh lại giải thích cho bạn mình rằng anh có việc nên phải tạm thời rời đi, rồi trả lời ngắn gọn về chuyện nhận thêm việc.

[ Để có thêm tiền nuôi bạn gái.]

Anh vội vàng xuống lầu, không quên nhìn lại bức ảnh mà bạn gái gửi đến.

Lúc này nhìn lại, Đậu Thanh mới chú ý tới một bóng người quen thuộc ở sau lưng Phương Ương Ương. Anh nheo mắt phân biệt, lòng trầm xuống: Yến Phong Cập?

Anh tăng tốc chạy đến nhà ăn Giang Phổ.

=

Mười tiếng trước khi tận thế đến.

Phương Ương Ương lấy điện thoại di động của nguyên chủ từ trong túi sách ra. Mật khẩu màn hình khóa điện thoại và mật khẩu thẻ ngân hàng của nguyên chủ đều giống của cô.

Trùng hợp như thế khiến cho Phương Ương Ương nhíu mày, nhưng cô không có thời gian để suy nghĩ sâu xa hơn.

Giai đoạn trước, đại học Tây Trì là nơi an toàn nhất, bởi vì còn có nam chính, nam hai, nam ba, hơn nữa cả trường toàn là những lực lượng tinh anh. Khi quân đội Trung Quốc biết được có khoảng 60% giáo sư và sinh viên đại học Tây Trì còn sống, họ đã ưu tiên đưa các giáo sư và sinh viên ở đây đến căn cứ an toàn.

Trong truyện tận thế, nhà ăn Giang Phổ chính là nơi nam chính bắt đầu phát huy khả năng tổ chức của mình.

Tận thế đến vào lúc bốn giờ sáng, khi ấy thậm chí còn có nhiều sinh viên đang ngủ. Sáu giờ sáng, các sinh viên có lớp học vào sáng sớm tỉnh lại và sợ đến mức hét toáng lên trước bóng tối đen kịt phủ kín bầu trời bên ngoài. Mây đen bao phủ cả bầu trời, cây cối xnah tươi gần ký túc xá trở nên điên cuồng, mọc ra một cách vặn vẹo, cành lá rũ rượi, phiến lá trở nên to lớn.

. . . . . .

Nhà ăn Giang Phổ trở thành nơi ổn định tạm thời của gần trăm sinh viên và giáo viên. Nam chính, nam hai đều ở đây.

Còn nam ba, Phương Ương Ương nhớ lại, trong nguyên tác truyện tận thế đã nói đến một cách ngắn gọn rằng anh ở trong nhà ăn của một khu ký túc xá khác. Anh vượt qua giai đoạn đầu một cách an toàn cho đến khi tập hợp lại với nam chính, nam hai và những người khác.

Phương Ương Ương nghĩ xem có nên thông báo cho những người khác trong truyện về tin tức tận thế sau này hay không.

Nhưng rốt cuộc cô không nói.

Trong tiểu thuyết này, vai chính hay vai phụ đều rất thông minh. Nếu cô nói ra tận thế trong tương lai, sợ rằng sẽ không có ai tin. Và đợi đến khi tận thế thực sự đến, những lời cô nói ra sẽ trở thành căn cứ xác thực khiến người khác nghi ngờ.

Còn mười tiếng nữa là đến tận thế.

Bốn giờ rạng sáng mai, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ sâu, tận thế đến —— thế giới trở nên khác biệt so với trước kia.

Phương Ương Ương đi đến cửa hàng tiện lợi trong căn tin mua bánh mì, nước khoáng, cố gắng nhét tất cả vào cặp sách.

Mười chai nước khoáng, mười lăm miếng bánh mì.

Chiếc túi cặp sách mà cô mang theo là một cặp sách làm bằng vải thô được nguyên chủ để trong ký xá, thường dùng khi đi dạo hàng ngày. Túi có sức chứa lớn, chất vải bền, thích hợp cho việc đi đường dài và hoạt động thường ngày.

Là mẫu màu xanh ngọc mà con gái sẽ thích, mặt trên còn điểm xuyết một con bướm, thoạt nhìn cũng không dễ nhìn thấy.

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đậu Thanh, cô đặt cặp sách về chỗ ngồi lúc đầu trong nhà ăn. Đặt một quyển sách trên mặt bàn, coi như là chiếm chỗ, sẽ không có người đến ngồi. Ngoài những người đến ăn cơm, trong nhà ăn này chỉ có một vào người đang ôn bài trên bàn ăn.

Qua mấy tiếng sau, người trong nhà ăn càng ngày càng ít.

Cuối cùng chỉ còn lại vài đầu bếp phụ trách ca đêm, và một vài giáo viên học sinh trở về khu ký túc xá mua bữa ăn khuya sau khi làm xong thực nghiệm.

Lòng bàn tay của Phương Ương Ương đổ mồ hôi. Nghĩ đến mười tiếng nữa sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng cô lại thấy lo âu, cứ bất an mãi.

Cô lại đi đến vòi nước ở căn tin để rửa tay.

Vừa mới lấy khăn tay lau đi những giọt nước, cô bỗng nhiên nghe thấy có ai đó ở phía sau gọi cô.

“Phương Ương Ương.”

Âm sắc trầm mà tao nhã giống như tiếng đàn violon. Chàng trai trẻ bước từng bước đến, anh ta vẫn còn mặc áo sơ mi trắng và quần đen như khi Phương Ương Ương nhìn thấy anh ta vào mấy tiếng trước.

Trông anh ta càng thêm đẹp trai.

“…” Phương Ương Ương sững sờ. Cô vô thức lùi về phía sau vài bước.

Chàng trai có vẻ hơi không vừa lòng với phản ứng sợ hãi của cô. Anh ta cố gắng thở thật chậm, hàm chứa sương lạnh, kiềm chế cảm xúc. Anh ta từng bước áp sát cô lên bờ tường ở hành lang.

Yến Phong Cập cúi đầu, ánh mắt nhìn từ lông mi đen dày của cô, lướt xuống, nhìn đến chóp mũi thanh tú đang vểnh lên, và đôi môi mềm mại như cánh hoa đang khẽ mím.

Anh ta hỏi cô: “Em đang yêu đương?”

Trong lòng Phương Ương Ương đầy mờ mịt. Cô không biết chủ cũ lại quen biết Yến Phong Cập —— khoan đã, bọn họ lại quen biết nhau sao?

“Đúng, tôi đang yêu đương.”

Phương Ương Ương thốt ra mà không kịp nghĩ gì nhiều.

Yến Phong Cập lạnh lùng mà cười nhạo một tiếng: “Cùng Đậu Thanh sao?”

Phương Ương Ương nhíu mày. Cô ngẩng mặt lên, giận dữ trừng mắt với anh ta: “Thì sao? Anh có ý kiến gì?”

Anh chàng tuấn tú chăm chú nhìn khuôn mặt cô thật lâu, một lúc sau, anh ta thu lại tất cả sự đùa cợt chế nhạo đối với “Đậu Thanh”, thậm chí còn bớt lạnh lùng. Tay đang rũ xuống bên người khẽ cử động, anh ta khàn giọng, nói một cách khó khăn: “Vì sao lại là Đậu Thanh?”

Khó có thể bỏ qua sự lạnh nhạt trào phúng trên khuôn mặt của Yến Phong Cập: “Hôm qua anh gửi tin nhắn cho em, hỏi em có uống trà sữa không, em không thèm trả lời anh.”

“Sau đó em lại ở cùng một chỗ với Đậu Thanh.”

Phương Ương Ương: …

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đã sửa lại một bug nhỏ mà độc giả tìm ra, cảm ơn các độc giả đã bình luận nhắc nhở, cảm ơn rất nhiều ~ (cúi đầu).
 
Top