Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tập tản văn] Truyện Đề Cử Nhật ký đời thường - Tóc Xanh

[Tập tản văn] Truyện Đề Cử Nhật ký đời thường - Tóc Xanh

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Nhật ký đời thường
7c898ebaa77b636fa4a1f028b14e4978.jpg

Tác giả: Tóc Xanh
Tình trạng: chưa hoàn
Tóm tắt:

Cuộc sống của chúng ta là một câu chuyện dài, nhưng xoay quanh nó là những câu chuyện ngắn đầy ý nghĩa. Chúng ta không ngừng lớn, không ngừng học hỏi và phát triển từ những câu chuyện của những người đi trước, của những người xung quanh ta hay thậm chí là từ chính trải nghiệm của bản thân. Nhật ký đời thường là nơi mình ghi lại những câu chuyện, những cảm xúc vụn vặt của mỗi ngày trôi qua. Bạn không cần trở thành nhà văn để có thể cầm bút lên và viết, chỉ cần bạn muốn thì cứ viết thôi.
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
---------- Chuyện cắt tóc ---------

Tôi có một người bạn, cô ấy có mái tóc dài đen bóng rất đẹp nhưng vì một người cô ấy đã cắt nó đi.

Hôm đó cô ấy gọi cho tôi bảo: chọn cho tao một kiểu tóc ngắn thật đẹp đi, tao muốn đi cắt.

Vừa nghe xong tôi khá bất ngờ, chẳng phải cô ấy rất yêu mái tóc của mình sao, sao có thể nói cắt là cắt? Người khiến cô ấy làm như vậy có lẽ rất quan trọng với cô ấy.

Tôi hỏi lại: - Vậy đã chắc chưa.
Cô ấy im lặng một hồi sau lại đáp: chắc rồi cuối tuần này đưa tao đi cắt nhé!

Tôi cũng im lặng. Tôi biết cô ấy là một người rất quả quyết đã nói là sẽ làm tôi có nói gì cũng không thể cản được. Tôi không hỏi nữa liền kiếm một kiểu tóc gửi qua cho cô ấy. Cả hai chúng tôi cùng nhau hẹn cuối tuần sẽ đi.

Nhưng rồi hôm sau cô ấy gọi điện cho tôi và muốn đi cắt ngay bây giờ. Tôi không biết cô ấy đã gặp chuyện gì nhưng chắc là phải tổn thương lắm.
Lúc cô ấy ngồi vào ghế để chuẩn bị cắt tóc tôi hỏi: có chắc không, cắt ngắn lỡ xấu muốn để dài cũng khó.

Cô ấy cười bảo tôi: - Thế thì tao đi cạo luôn.

Tôi không rõ cô ấy đang nghĩ gì, cũng không biết mình nên làm gì.

Tôi nhìn cô ấy, nhìn vào sâu trong ánh mắt cô ấy tôi thấy một nỗi buồn thăm thẳm không thể nói thành lời.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
-------------- Tình yêu sét đánh --------

Tôi đã từng xem rất nhiều phim truyền hình về tình yêu sét đánh. Đó là một tình yêu đẹp đầy mơ mộng trải dài là những thổn thức nhớ nhung. Lúc yêu não bộ của ta sẽ tự lượt bỏ tất thảy mọi điểm xấu của đối phương nên trong mắt ta luôn thấy người ấy luôn hoàn hảo nhất.

Nhưng mà tình yêu sét đánh đâu phải lúc nào cũng là những cái kết có hậu. Đôi khi nó mang lại cho ta sự ray rứt bân khuân và những nỗi đau không ai thấu.

Vô tình gặp gỡ để rồi nhớ nhung mang tình yêu chôn dấu, yêu một người nhưng không thể chạm tới chỉ có thể nhìn người ta vui vẻ với người khác. Trong thâm tâm tự nhủ nếu người ta hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc. Nhưng sao nước mắt cứ rơi, nỗi đau cứ giằng xé trái tim.

Nếu có thể chỉ mong người có thể ngoảnh mặt nhìn một lần thì bản thân sẽ cảm thấy hạnh phúc biết mấy. Nhưng cớ sao người cứ vô tình, tự trách bản thân chưa đủ chân thành để có được tình yêu của người. Ngày tháng chờ đợi càng dài nỗi đau càng sâu, phải làm sao để người thấu tâm can.

Tôi hỏi cô ấy: - Đau đến vậy rồi sao không từ bỏ đi?

Cô ấy cười trả lời: - Biết đâu người đó sẽ là người cuối cùng của mình sao.

Đúng là khi yêu ai cũng trở thành kẻ ngốc, để rồi cứ mãi làm những chuyện ngốc nghếch.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item


CÔ ĐƠN KHÔNG PHẢI LÀ MỘT SỰ LỰA CHỌN
Giữa cái màng đêm u tối của thành phố, đã lâu lắm rồi tôi chưa ngước nhìn lên bầu trời. Đưa bàn tay hứng lấy từng vì sao lọt qua kẽ tay tôi nắm chặc lấy chúng như niềm khao khát từ thuở bé thơ.Trời càng về đêm trong lòng tôi lại càng não nề, cũng không biết vì sao sắc trời càng về khuya tôi lại càng cảm thấy cô đơn hay có thể vì sự tĩnh lặng đến lạnh lẽo của nó khiến tôi như chìm vào một khoản lặng thinh của biển trời ký ức.

Đôi lúc tôi cảm thấy thành phố này thật ngột ngạt nó như một ngọn núi lớn có thể đè chết tôi bất cứ lúc nào. Tôi nào muốn thế, nhưng tôi như một cánh chim nhỏ giữa biển trời rộng lớn vật lộn với cuộc chiến mưu sinh mỗi ngày.

Bây giờ, có những chuyện không thể nói, có những việc không thể làm. Nào được như thời thơ bé, mỗi ngày được ôm giấc mộng xanh mai này mong lớn lên được như chú chim đại bàn tung cánh mạnh mẽ giữa bầu trời rộng lớn, bay qua đại dương mênh mông đến những chân trời trải đầy cỏ biếc, hoa thơm.

Tôi cảm thấy lúc tôi lên 4 lên 5 tuổi thật tốt, lúc ấy tôi ngây thơ, trong sáng biết mấy mỗi ngày chỉ cần chạy nhảy rong chơi đó đây chẳng suy nghĩ gì nhiều. Không thích ai liền không thèm chơi với người ấy, ghét thẳng ra mặt cơ. Bây giờ lớn đến nhường này rồi bản thân cũng đã gặp qua rất nhiều loại người, có người mang đến tổn thương sâu sắc, có người lại mang đến nhiều trãi nghiệm thú vị, có người lại khiến cho mình không khỏi suy nghĩ vì ấy náy, có người lại khiến mình không bao giờ muốn gặp lại nữa...

Giữa biển người mênh mông thật khó để tìm được thấu hiểu mình.

Trước đây có một cô gái nói với tôi rằng "Cô đơn là một sự lựa chọn của bản thân". Lúc đó tôi chưa đủ chững chạc, cũng chưa từng trải sự đời liền tin là như vậy. Nhưng đến bây giờ tôi mới hiểu ra rằng cô đơn không phải là sự lựa chọn. Tôi không hề lựa chọn nó! Nó đến với tôi một cách tự nhiên như nổi buồn đến với cơn mưa vậy.

Cảm giác cô đơn của tôi tràn về như một cơn mưa phùn, chẳng đủ để làm ướt áo nhưng càng đứng lâu giữa cơn mưa ấy lại càng khiến tôi cảm nhận rõ cái lạnh của nó. Hạt mưa cứ nhè nhẹ bám lại trên vạt áo rồi khi đã đủ đầy thì tôi mới biết áo mình đã ướt từ lúc nào chẳng hay.

Đôi khi tôi cảm thấy ở một mình thật đáng sợ, lúc ấy tâm hôn tôi như một đứa trẻ có thể bật khóc bất cứ lúc nào. Đây chính là lúc tôi cảm thấy bản thân mình yếu đuối nhất.

Chỉ mong sau này tôi sẽ tiếp nhận nó như một mùi vị của cuộc sống mà không còn sợ hãi nữa.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item

Đôi khi sự vô tình của chúng ta sẽ giết chết một tâm hồn

Mình từng tham gia một group trên Facebook, họ là một nhóm người viết truyện ngắn và tản văn và thay phiên nhau đăng định kỳ trên Fanpage.

Mình phải xét tuyển đến hai lần mới đậu, lúc đầu mình được thông báo rằng mình sẽ có 2 tháng thực tập và mọi người trong group sẽ giúp đỡ mình phát triển hơn. Lúc đó mình cảm thấy rất vui, mình cảm thấy không có gì quý hơn khi người khác giúp đỡ để bài viết của mình ngày càng hoàn thiện hơn cả.

Mang niềm bỡ ngỡ vào nhóm chat việc đầu tiên của mình là nói "xin chào" nhưng mình đã bị quát. Mình bị quát vì không chào hỏi đúng cách, bạn X nói rằng mình cần phải giới thiệu tên tuổi để mọi người biết về mình mới phải phép. Mình bối rối, mình vội vàng xin lỗi và giới thiệu về bản thân. Lúc ấy chỉ có một người chào hỏi lại mình.

Lần đầu tiên mình gửi bài vào nhóm chat mình đã rất mong chờ những lời góp ý chân thành từ mọi người. Nhưng chẳng ai quan tâm đến bài viết của mình, sau một hồi lâu chờ đợi cuối cùng mình cũng nhận được lời góp ý đầu tiên. Lời góp ý đầu tiên là của bạn X bạn ấy có vẻ hơi nặng lời đối với mình mình cảm thấy hơi shock và có chút tổn thương. Lúc đấy mình nghĩ rằng chỉ là bạn ý không biết cách góp ý cho người khác mà thôi.

Lần thứ hai mình gửi bài vào group, mình đã viết ra thứ cảm giác tận sâu trong tâm hồn lúc đó mình đã đúc kết ra rằng cô đơn không phải là một sự lựa chọn mà nó xuất phát từ chính tâm hồn của mỗi chúng ta. Mình đã viết tản văn này với tất cả những gì mình có, mình mong chờ một lời động viên, một viên thuốc an thần rằng "bạn đã làm rất tốt nhưng chỉ còn thiếu sót một vài chỗ thôi" hoặc "Mình nghĩ bạn đã rất cố gắng nhưng bài của bạn vẫn còn rất nhiều thiếu sót...". Nhưng không, thứ mình nhận lại được chính là những lời chỉ trích thậm tệ.

Lúc này tâm hồn mình như bước vào một cuộc khủng hoảng thật sự, lần đầu tiên mình cảm thấy tự ti trong bốn năm viết tiểu thuyết. Mình cảm thấy trong bốn năm ấy mình chẳng có gì chẳng làm được gì, mọi thứ đều sụp đổ. Ngày hôm ấy chính là ngày bản thân mình sợ hãi bởi những lời góp ý nhất. Mình chạy đến tìm những người bạn của mình để họ có thể vỗ vồ mãnh tâm hồn đang bị sức nẻ.

Khi bình tâm trở lại, mình nhớ về những ngày trước đây nhưng ngày mình mới bước vào org - một diễn đàn viết tiểu thuyết. Lúc ấy mình được mọi người dẫn dắt, chỉ bảo bằng thứ tình cảm quý báu thuần khiết không chút mưu lợi. Họ truyền cho mọi người thứ gọi là đam mê, thứ gọi là nhiệt huyết tuổi trẻ để khi nhớ lại đều khiến mọi người vỡ òa trong thứ tình yêu thuần khiết ấy.

Mình nhận ra một điều rằng, lời nói là vô hại. Nhưng nếu người ta dùng những từ ngữ nặng lời để đay nghiến một ai đó thì nó sẽ trở thành một thứ vũ khí làm tổn thương đến người khác. Nhưng nếu người ta dùng lời nói một cách nhẹ nhàng hơn, tình cảm hơn thì cho dù có khó nghe đối phương cũng có thể tiếp nhận được.

Mình không ngại nhận những lời góp ý thật lòng của các bạn nhưng mình mong các bạn hãy dùng những từ ngữ nhẹ nhàng với mình và cả những người khác nữa. Đôi khi sự vô tình của chúng ta sẽ giết chết một tâm hồn.

[Thảo luận - Góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Tuổi 21 hoang mang và vô định

Mình đã chẳng còn nhớ bao lâu rồi mình chưa ngồi lại và viết ra những câu chuyện nữa. Cuộc sống này cứ mãi bộn bề khiến cho những giòng suy nghĩ của mình trở thành một mớ hổn độn. Mình đã bước qua ngưỡng tuổi 21 với với nhiều hoài nghi về tương lai, vô định và lạc lối.

Chẳng biết từ lúc nào mình lại hoài nghi về bản thân?! Có lẽ là vô thức sau những lần lựa chọn và vấp ngã. Mình cũng chẳng biết nữa...

Tuổi 21 mờ mịt quá, khiến mình vừa đi vừa ngã, vừa khóc lại vừa cười. Nếu tuổi 20 mình mang trong người bao nhiêu là nhiệt huyết thì tuổi 21 mình lại hoang mang bấy nhiêu, mình chơi vơi giữa một đám người khoe nhà, khoe xe, khoe sự nghiệp thành công rực rỡ. Mình nhìn vào họ và nhìn lại bản thân chẳng có gì. Và dường như sự tư ti đang gặm nhấm linh hồn mình.

Nhiều khi mình thấy bản thân mình tệ quá, đến một mục tiêu rõ ràng về tương lại cũng không có, rồi mình lao đầu chạy, rồi lại dừng lại, rồi lại chạy...
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
BẠN CÓ BAO GIỜ ĐỌC LẠI MỘT CUỐN SÁCH?
Nếu là mình của trước đây mình sẽ ngay lập tức trả lời là không, mình sẽ không bao giờ đọc lại một cuốn sách, vì lúc đó mình cho rằng việc đọc lại một cuốn sách thực sự rất nhàm chán và tại sao mình phải đọc nó đến hai lần nhỉ?!

Nhưng đến bây giờ khi nhìn đến đống sách đã bám bụi của mình trên kệ, lướt qua từng tiêu đề của từng cuốn lòng mình lại có chút gì đó bân khuân. Mình đưa tay với lấy một cuốn trong số chúng sau đó cẩn thận lau từng vết bụi bẩn trên tấm bìa mới kin.

Nhìn vào tên của cuốn sách "Đừng nản chí cố lên nào!" mình bắt đầu lật từng trang sách một, đọc lại những dòng chữ mình đã từng đọc qua. Nhưng sao lần này lạ quá! Mình đã nhận ra rằng cảm xúc khi đọc lại những dòng chữ này khác với cảm xúc lần đâu tiên, khi mắt mình đặt lên chúng.

Cái cảm xúc lúc này của mình như đi lại trên một con đường quen thuộc nhưng lại thấy vô cùng mới mẽ và xa lạ. Mọi thứ thật kỳ lạ, mình nhận ra mình đã bỏ lỡ nhiều giá trị tích cực như thế nào. Thật đáng hổ thẹn khi mình đã từng giỏng dạc nói rằng mình đã đọc qua cuốn sách này.

Và mình cũng nhận ra một điều, trong từng giai đoạn khác nhau của cuộc đời thì giá trị của một cuốn sách mang lại cũng khác nhau. Mình thực sự trân trọng khi đã cho bản thân cơ hội để đọc lại những cuốn sách cũ, để có thể một lần nữa nhận ra chúng quý giá đến nhường nào.

Vậy nên hãy biết ơn vì sự hối hận
"Hối hận là mình chứng cho sự trưởng thành
Vậy nên đừng tự trách
..." trang 68
Trích: Đừng nản chí cố lên nào!
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
TÔI ĐÃ TỪNG LÀ MỘT CON NGƯỜI KEO KIỆT

Người ta thường dùng từ keo kiệt để chỉ những người kì bo, bủn xỉn. Đúng vậy, trước đây tôi là một con người thế đấy!

Tôi ky bo lời cảm ơn và xin lỗi, để bụng những thứ nhỏ nhặt, lúc nào cáu gắt và u sầu mà không hề biết rằng trong vô thức tôi đã khiến bản thân cách xa với tình yêu. Để rồi khi trái tim kêu gào lên vì đói khát tình cảm, tôi mới nhận ra bản thân đã trở nên xấu xí tới mức nào.

Thật khó khăn để chấp nhận bản thân là một con người xấu xí đúng không nào? Tôi cũng đã có nhiều lần chối bỏ cái bản ngã tồi tệ ấy của mình, nhưng nó chỉ kiến tôi càng ngày càng trở thành một người keo kiệt. Bởi vì, đến việc chập nhận và tha thứ cho bản thân tôi còn không làm được.

Nhưng thật may mắn biết bao khi trái tim tôi lại rất hào phóng, nó luôn mách bảo trong tâm trí tôi rằng, không sao đâu vì bạn đã có tôi bên cạnh, không sao đâu vì tôi luôn tha thứ cho những lỗi lầm của bạn, không sao đâu...

Trái tim dạy tôi sự hàm ơn và ý nghĩa của tình yêu với cuộc sống này, để tâm trí tôi biết rằng sự keo kiệt của nó đã khiến thân xác tôi héo mòn đến cỡ nào.
"Vậy nên ngay bây giờ, hãy biết ơn, và yêu thương
đừng tự khiến mình đau lòng thêm nữa.
Chúng ta hãy biết ơn và yêu thương ngay bây giờ
và dứt khoát phải trở nên hạnh phúc."
Trích: Trang 179|Đừng nản chí, cố lên nào!

Khi trái tim bạn mách bảo hãy trao đi yêu thương,
đó là lúc bạn trở nên hào phóng.
Và cũng đừng sợ hãi tổn thương,
vì khi trao đi yêu thương bạn sẽ nhận ra mình đang hạnh phúc.

Tôi rất biết ơn những người bạn, những người thân thân yêu của mình, họ thật hào phóng với tôi, khi đã bỏ thời gian quý báu của mình để lắng nghe và trò chuyện cùng tôi. Thậm chí họ còn sẵn sàng chia sẽ và dạy tôi những kinh nghiệm quý báu của chính mình.

Cảm ơn vì tất cả, cảm ơn vì đã đến bên cạnh tôi. Cảm ơn vì đã hào phóng dành tình yêu thương của bản thân cho tôi nhiều đến như vậy.

"Mình viết bài này với sự hàm ơn sâu sắc của mình đến những người đã và đang yêu thương mình, và mình cũng muốn lan toả năng lượng tích cực, sự chân thành của mình đến những người đọc bài viết này.

Cầu mong mỗi người chúng ta đều là một người hào phóng."​
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
SÀI GÒN CÓ NHỮNG NGÀY NÊN THƠ

Đối với những ai đã và đang sống tại Sài Gòn thì chắc hẳn cũng đã quá quen thuộc với sự nhộn nhịp và tấp nập ở nơi đây. Nhưng có bao giờ bạn dừng chân một lát và ngắm nhìn thật kỹ Sài Gòn cũng có những ngày thật nên thơ, bởi những đoá hoa kèn hồng cùng bầu trời xanh thăm thẳm chưa?

Đôi khi chúng ta cũng nên sống chậm lại vài nhịp và tự thưởng cho bản thân một chút ngọt ngào, với những tia nắng dịu dàng và sắc hồng của hoa trong một buổi chiều nắng hạ.

Để đến một lúc nào đó, khi bản thân đã quá mệt mỏi với cuộc sống mưu sinh đầy vất vã, thì những ký ức tươi đẹp sẽ bất giác khiến bạn bật cười.

15/3/2022 Sài Gòn những ngày nên thơ.
Xanh​
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
886
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
TẠI SAO NGƯỜI TA LẠI NÓI RẰNG THANH XUÂN CỦA CON GÁI ĐÁNG GIÁ HƠN CON TRAI?


Bởi vì, thanh xuân của con gái ngắn hơn của con trai rất nhiều. Nó không chỉ biểu hiện qua thời gian mà còn biểu hiện qua ngoại hình của hai phái. Bước sang tuổi 25 da của con gái sẽ bắt đầu lão hóa, lúc đó trên da mặt sẽ xuất hiện nhiều vết nhăn và nám hơn. Còn con trai ở tuổi 25 thì vẫn đang ở độ tuổi thanh xuân mơn mởn tràn đầy sức sống.

Sau tuổi 25 cũng là độ tuổi lý tưởng và thích hợp nhất cho quá trình sinh nở. Đây là một quá trình thiên liên và cao quý, mà hầu như bất cứ người phụ nữ nào cũng mong muốn sinh một đứa con cho người mình yêu. Nhưng lúc đó cơ thể người mẹ cũng phải chịu ảnh hưởng rất nhiều từ quá trình này khiến cho quá trình lão hoá lại càng nhanh. Còn con trai sau độ tuổi 25 vẫn còn đang mãi mê cho sự nghiệp.

Bước sang tuổi 35 cơ thể phụ nữ bắt đầu suy yếu nhiều hơn nên việc sinh nở sẽ trở nên khó khăn vô cùng, nó còn có thể ảnh hưởng đến tính mạng của người mẹ. Nhưng đàn ông tuổi 35 lại là độ tuổi chín muồi nhất của sự trưởng thành và ổn định.

Vậy bạn nói xem, thanh xuân của con gái có thật sự đáng giá?

Thanh xuân của con gái đáng giá không có nghĩa là thanh xuân của con trai không đáng giá. Chỉ là thanh xuân của con gái rất ngắn như một bông hoa mong manh sớm nở tối tàn vậy. Nên các bạn con trai đừng so bì với con gái nếu họ có nói rằng thanh xuân của con gái đáng giá hơn của con trai nhé!

Thật ra thanh xuân của ai cũng đều đáng quý như nhau, vậy nên chúng ta hãy biết ơn vì đã từng có ai đó dành cả thanh xuân cho mình.

"Đây là một bài viết được lấy dưới góc độ là một người con gái là mình, nhưng nó không hoàn toàn phiến diện đâu. Mình mong sau bài viết này, các bạn sẽ có cái nhìn thoáng hơn về định nghĩa thanh xuân của hai phái nam - nữ."
 
Top