Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tình yêu bên trái, thiên đường bên phải - Phỉ Ngã Tư Tồn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Tình yêu bên trái, thiên đường bên phải - Phỉ Ngã Tư Tồn
Tham gia
6/4/19
Bài viết
10
Điểm cảm xúc
55
Điểm
13
Tên gốc: 爱情向左,天堂往右
Tên tiếng Việt: Tình yêu bên trái, thiên đường bên phải
Tác giả: 匪我思存/ Phỉ Ngã Tư Tồn
Chuyển ngữ: Futh
Thể loại: Đoản văn, SE
Tình trạng bản gốc: Hoàn
Tình trạng bản chuyển ngữ: Hoàn
cuxaugai.png


Vui lòng không tự re-up sang nơi khác khi chưa được sự cho phép của người chuyển ngữ.
-----​
Vi Lan nói: "An Thành, em gả cho anh được không?" Cao An Thành đang uống một ngụm cà phê, đầu lưỡi bị phỏng, đau đớn một hồi, muốn nuốt không được mà nôn cũng không thể, miễn cưỡng nuốt xuống, cổ họng như bị một con đao sắc bén nhẹ nhàng xoẹt qua. Vi Lan cười rộ lên, khóe môi khẽ cong như vầng trăng khuyết, má trái như ẩn như hiện lúm đồng tiền. Cô trêu chọc: "Cao An Thành, anh thấy việc cưới em là một chuyện gì đó rất đáng sợ sao?"

An Thành cũng cười rộ lên, lấy điện thoại di động ra, nói: "Phiền em cầu hôn một lần nữa, anh sẽ để nó làm nhạc chuông."

Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân*. Cô không thể nào hiểu được trái tim mình, An Thành thật sự rất yêu cô, cho nên mới luôn nuông chiều cô mọi thứ. Lúc cô khóc, An Thành là bờ vai vững chắc để cô dựa vào. Khi bị bệnh, cô tìm đến An Thành, điện thoại của anh luôn có thể kết nối, khi xuất hiện, sẽ luôn có một túi khăn giấy thơm ngát bên trong túi áo anh.

Mọi người xung quanh nhìn vào đều không thể chấp nhận được, Phỉ Thúy đã nói: "Thường Vi Lan, nếu như cậu không thích An Thành thì buông tha cho anh ta đi, một thanh niên tốt như vậy mà cậu lại khiến cho anh ta phải chịu tiếng oan." Vành mắt Vi Lan đỏ lên, tự nói:"Người chịu tiếng oan là tớ mới phải." Phỉ Thúy nghiến răng nghiến lợi, chỉ tiếc không thể đem sắt rèn thành thép, duỗi ngón tay chọt vào trán cô: "Cứ cho rằng cậu xinh đẹp đi, nhưng làm sao có thể đẹp mãi theo thời gian? Trần Phương Vũ đạp cậu rơi xuống hố, làm cho cậu không còn chút hi vọng." Một mặt nói, một mặt lại bênh An Thành: "Cao An Thành so với Trần Phương Vũ trẻ hơn, là một chàng trai tuấn tú rất có tiền đồ. Cao An Thành cẩn trọng hơn Trần Phương Vũ, sinh nhật của cậu Trần Phương Vũ không nhớ đến, nhưng mỗi năm Cao An Thành đều tặng quà rồi mời cậu đi ăn. Cao An Thành yêu cậu gấp trăm gấp nghìn, gấp bội gấp vạn lần tên kia."

Tình yêu đâu thể nào đem ra so sánh, nếu như có lý do, đó chẳng phải là tình yêu nữa rồi. Lời nói này là do Cao An Thành đã từng nói. Vi Lan vẫn còn nhớ kĩ lần đó, bản thân nắm lấy khung cửa sổ, khóc đến nghẹn lời, tóc tai bù xù như con điên, thét lên: "Trần Phương Vũ, nếu anh dám rời đi, em nhất định sẽ nhảy xuống. Dù có biến thành lệ quỷ cũng sẽ không buông tha cho anh." Trần Phương Vũ một chút do dự cũng không có, quay đầu đi thẳng. "Rầm!" Tiếng cửa đóng sập lại. Cô ngồi xổm trên bệ cửa sổ, lạnh run người, đến cả sức lực để khóc cũng chẳng còn nữa. Khi đã lỡ yêu quá nhiều, lòng tự trọng cũng theo đó mà biến mất, ở trước mặt Trần Phương Vũ, cho tới bây giờ người thua cuộc vẫn là cô, đem cái chết ra để uy hiếp càng khiến anh thêm chán ghét. Trương Tiểu Nhàn nói, trên đời này khoảng cách xa nhất không phải là chân trời góc biển, mà là em ở ngay bên cạnh anh mà anh lại chẳng hề hay biết. Nhưng sau này Vi Lan mới biết, đó không phải là khoảng cách xa nhất, mà là bạn rất yêu anh ta nhưng anh ta lại nhất quyết không yêu bạn.

Anh ta không yêu bạn, tất cả lỗi lầm đều là do bạn, hơi thở của bạn cũng trở nên dư thừa. Anh ta không yêu bạn, bạn sẽ chẳng thể nào gọi điện được cho anh ta, anh ta cũng sẽ không quan tâm đến giọt nước mắt của bạn. Vậy nên nếu đã đến bước đường cùng, hãy quay đầu lại, đừng vì một chút ngu muội mà như con thiêu thân lao vào lửa, như người sắp chết chìm lại chỉ có thể nắm lấy một cành cây trôi lơ lửng.

Đầu mùa xuân, An Thành mời cô ăn cơm, nói: "Vi Lan, anh sắp kết hôn, sau này em phải biết tự chăm sóc cho bản thân thật tốt, biết chưa?" Cô khẽ giật mình, rồi cười rộ lên: "Chúc mừng." Nói liên miên hỏi về bạn gái của anh, đưa ra các kế hoạch về tuần trăng mật sao cho lãng mạn nhất, nói rằng cuối cùng người bạn của mình cũng đã quyết định bước vào nấm mồ của hôn nhân. An Thành lái xe đưa cô về, trước lầu không có đèn, xe tắt máy, màn đêm đen sì, xung quanh đều tĩnh lặng. Anh bỗng nhiên nắm lấy tay cô: "Vi Lan, chỉ cần em nói một lời, anh sẽ lập tức chia tay cô ấy." Ánh mắt của cô dần thích nghi với bóng tối, cũng dần nhìn thấy rõ đôi mắt của anh, sáng rực như có ánh lửa. Cô từng chút rút tay về, mỗi giây cô rút tay lại, ánh mắt của anh ảm đạm đi vài phần.

Thật tàn nhẫn, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng. Hai giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay anh. Vì nó mà anh quyết định hủy bỏ hôn lễ, bạn gái của anh đến tận công ty, tặng cho cô một cái tát. Đánh đến mức tai cô ù đi. Hóa ra ở giữa thiên đường và địa ngục chỉ là một ranh giới mong manh. Nhìn cô gái điên loạn này, cô dường như nhìn thấy chính bản thân mình trong đó. Trái tim đầy vết thương của cô lại tê dại.

Hôn lễ của Trần Phương Vũ diễn ra theo kế hoạch, cô một mình đi dự. Sắc mặt của anh như nhìn thấy ma, không lẽ mọi người đều nghĩ cô sẽ trang điểm lộng lẫy rồi lên sân khấu làm loạn như trong các bộ phim truyền hình sao? Cô cười rộ lên, đưa phong bì mừng cưới rồi xoay người về nhà. Đến ngã tư đầu tiên gặp đèn đỏ, taxi dừng lại, thế giới ngoài cửa sổ xe đều dừng lại, khói xe bốc lên, cô lặng người rồi bật cười, cười không ngừng nghỉ, tài xế sợ đến mức liên tục quay đầu lại, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Cô thuê bộ phim Hàn 40 tập về coi, tình yêu của họ, cũng oanh liệt chết đi sống lại. Trên mặt đất, đĩa phim bị quăng tứ phía, đây một cái, kia một cái, nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Chuông cửa vang lên, cô chán ghét ôm đầu gối ngồi trong góc, nhân vật nữ chính trong đĩa khóc không thành tiếng: "Không có anh, em phải sống thế nào?" Tình yêu không phải là thứ cần thiết nhất, có rất nhiều người chưa từng yêu, cũng có nhiều người đã chấp nhận buông bỏ, rồi cũng đều bình thản mà sống hết cả đời đấy thôi. Thế nhưng trái tim của cô đã bị lấy mất rồi, mãi mãi cùng sẽ chẳng thể nào lấy lại.

Cuối cùng cô cũng đứng lên đi mở cửa, là An Thành, dù đang là mùa xuân 23 độ nhưng trên trán anh lại toàn là mồ hôi. Vừa thấy cô, thái độ ngày thường bỗng tan biến, thay vào đó là vẻ mặt hung dữ: "Em đang làm gì thế hả? Vì sao lại tắt điện thoại? Sao không chịu ra mở cửa? Có biết thiếu chút nữa là anh đạp cửa xông vào rồi không?" Phải rất yêu một người, cho nên mới điên loạn như vậy, mới gặp chút trắc trở mà đã không thể nào chịu đựng được. Cô oa một tiếng rồi khóc lớn lên, giống như đứa nhỏ gặp mẹ mình, chịu nhiều uất ức, cũng biết rõ chỉ có anh là chấp nhận dung túng cô như thế.

Càng được nuông chiều, thì lại càng không biết quý trọng. Cô mượn rượu để say, nửa cười nửa dỗi: "An Thành, hôm nay anh ở lại đây có được không?" Anh quay mặt đi không dám nhìn cô, cô ngửa mặt cười to, cúi người xuống nói nhẹ vào tai anh: "Cao An Thành, anh có muốn ở lại hay không thì nói một lời." Ánh mắt cô sáng ngời như những ngôi sao, ngón tay lướt nhẹ qua mí mắt mềm mại của anh: "An Thành, anh là một người đàn ông tốt." Biết rõ anh chỉ cần ba chữ, nhưng cô lại không thể nào cho anh, ích kỉ và tàn nhẫn, lại dùng cách khác khiến cho anh thêm hiểu lầm, thêm hi vọng. Sáng sớm hôm sau, anh nói: "Vi Lan, anh yêu em." Cô cầm điện thoại ở trên gối nói: "Lặp lại lần nữa, em muốn lấy nó làm nhạc chuông."

Đó là lần duy nhất anh thật sự tức giận. Cũng chỉ là không gọi điện cho cô vài ngày. Cô chủ động gọi đến, anh cũng chịu bắt máy, chỉ là dù cô có nói đông nói tây, nói hưu nói vượn thì anh cũng chỉ nhàn nhạt đáp "Ừm...". Ba bốn ngày trôi qua, mọi chuyện vẫn cứ nhàn nhạt như vậy. Phỉ Thúy có chút khoái chí, châm chọc: "Cuối cùng cũng đã gặp báo ứng rồi." Vi Lan khẽ cười, ngoài cửa sổ là một cây ngọc lan cao lớn, nở ra một bông hoa trắng noãn, như một đóa sen - nhưng nó cũng chỉ là giống thôi. Ở thành phố này, không có hoa sen. Hoa hồng được đặt trong một ly thủy tinh trong suốt, cánh hoa nở ra, rồi héo tàn nhưng vẫn để lại một mùi thơm ngát.

Rất lâu sau này, khi mọi chuyện dường như đã kết thúc. Người đứng trước mặt Thường Vi Lan là Cao An Thành, trong mắt người khác, họ không phải là một cặp đôi hạnh phúc. Đêm mưa mùa thu, tiếng mưa rơi kéo dài, từ quán bar, anh đem đĩa CD bỏ vào, âm thanh điện tử phát ra. Cô đột nhiên nói:"An Thành, nếu như anh không yêu em nhiều như vậy, có lẽ chúng ta còn có thể."

Anh yên lặng một chút, rồi nói: "Anh biết."

Tình yêu là một cán cân, hai đầu cán cân không bằng nhau, nhất định sẽ bị mất cân bằng. Bên nào càng nặng sẽ càng bị đẩy xuống tận cùng. Cô ích kỉ, muốn kéo anh xuống sâu thẳm tận cùng với mình, nhưng anh lại chấp nhận, bình thản chịu đựng đau khổ cùng cô.

Giống như muốn cùng cô đọ sức, là cô yêu Trần Phương Vũ nhiều hơn, hay là anh yêu cô nhiều hơn. Cho dù ai là người thằng cuộc, thì chưa chắc họ có thể được hạnh phúc. Thiên đường bên trái, nhưng tình yêu lại là bên phải.

*Dĩ kỳ nhân chi đạo, hoàn trị kỳ nhân chi thân: theo tục ngữ của Việt Nam nghĩa là "Gậy ông đập lưng ông".
[END]​
 
Sửa lần cuối:
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top