Lượt xem của khách bị giới hạn

[Trọng sinh] Truy Thê - trucxinh0505

[Trọng sinh] Truy Thê - trucxinh0505

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Tên truyện: TRUY THÊ
Truy the.png

Tác giả: trucxinh0505
Thể loại: Cổ đại, trọng sinh
Tổng chương: Khoản 20 chương
Tình trạng: Đang tiến hành
Link thảo luận góp ý: Ở đây nhà cả nhà!

Văn án
Lâm Nhất: Nếu có thể lựa chọn lại, nguyện ước thứ nhất ‘Phụ mẫu bình an’; Nguyện ước thứ hai ‘Cùng gia đình xuôi nam sinh sống và… Không có bất cứ liên hệ nào cùng người kia!’

Nhìn hoa tuyết tung bay trước mắt, lời hứa năm nào bỗng mông lung vọng về ‘Huynh hứa nha, mùa xuân ngắm hoa, mùa đông cùng nhau ngắm tuyết, cuộc sống tiêu dao tự tại…’ rồi dần dần hòa cùng tiếng gió rít tan biến.

Phong Hạo hoảng thần, trong đôi mắt đầy tan thương, nỉ non: Ta sai rồi, ta không nghĩ muội chịu nhiều tổn thương như thế… Nếu có thể lựa chọn lại, ta sẽ không để muội chịu bất cứ tổn thương nào.



Thanh Liên: Điều ta hối hận khi đó không nên tìm đến Vương gia.

Vương Đông: Điều ta hối hận khi đó đã không quan tâm nàng nhiều hơn.

*** Các nhân vật trong truyện: Lâm Nhất/ Phong Hạo, Thanh Liên/ Vương Đông cùng các nhân vật phụ khác.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 1: Tỉnh mộng
Phong triều năm Thái An thứ sáu, quốc thái dân an, cuộc sống con dân ấm no hạnh phúc.

Cuối năm, ngày ba mươi tết, khắp nơi bừng bừng khí thế ăn tết.

Trên bầu trời trong xanh, vài áng mây trắng xốp nhàn hạ lượn lờ trôi.

Dưới đất, trăm hoa đua nở, đủ loại màu sắc xúm xính, xinh tươi.

Trên những đóa hoa tươi thắm, những chú ong mật vẫn chăm chỉ làm việc không nề hà nghỉ ngơi. Bên cạnh là những cánh bướm đủ màu sắc bay lượn hút mật hoa tranh kiếm ăn.

Một cơn gió nhẹ thổi qua làm cành lá nhẹ rung chẳng khác nào điệu nhạc vui mùa xuân, mang theo hương hoa bay khắp đất trời.

Đi đến đâu đều nghe thấy tiếng cười đùa, tiếng chúc tuổi nhau có một năm mới an khang, thịnh vượng và vạn sự như ý…

Không khí đón chào năm mới bên ngoài tưng bừng náo nhiệt, trong cung khí thế càng ngất trời.

Trước đó một tháng, quản sự các khâu đều tất bật chuẩn bị, giăng đèn kết hoa khắp nơi, cho dù ban ngày hay ban đêm, nhìn vào đều thấy đẹp mắt.

Từ sáng tinh mơ, các quan viên lũ lượt vào cung chúc tết hoàng thượng, thái hậu, quý phi.

Các quan viên nối đuôi nhau lên chúc tết và cũng nhận lời chúc từ các chủ tử.

Chúc tết xong, mọi người bắt đầu nhập tiệc cùng xem văn nghệ đón chào xuân.

Cung nhân lần lượt bưng từng món ăn, đồ uống lên.

Ngồi ở trên tòa cao, Phong Hạo nâng ly, giơ trước mặt nói “Nào, chúng ái khanh cùng trẫm nâng ly, chuẩn bị chào đón năm mới!”

Chúng quần thần đứng lên, cung kính giơ cao ly, đồng thanh hô “Hoàng thượng vạn tuế!”

Đợi hoàng thượng uống xong trước mới bắt đầu cùng uống, sau đó mới ngồi lại chỗ ngồi.

Âm nhạc vang lên, thanh âm réo rắt, vui tai, dưới lễ đài vũ sư trong y phục mềm mại sặc sỡ, dâng lên những điệu vũ uyển chuyển điêu luyện đầy đẹp mắt làm lòng người ngây ngất vui say.

Mà ở một nơi khác trong hoàng cung, trái ngược với không khí tưng bừng nơi đại điện, nơi đây đầy quặng quẽ cùng thê lương , đó là lãnh cung, nằm ở phía tây sâu nhất của hoàng cung.

Trên giường, một cô nương nằm bất động trên đó, gương mặt trắng bệch, đôi môi khô khốc, đôi mắt nhắm chặt, cũng không biết nàng đã nằm đó bao lâu rồi.

Lại qua một lúc sau, đôi mắt đang nhắm chặt ấy bỗng mở lớn, nhìn chằm chằm trên trần nhà, trên gương mặt toát lên sự khiếp sợ tận tâm can.

Nàng vẫn giữ tư thế như vậy qua một lúc nữa, trên môi đóng mở một hồi mới thốt lên một câu không đầu không đuôi.

“Là mơ sao?”

Hai tay để trước ngực vô thức nắm chặt chiếc chăn mỏng đang đắp trên mình.

Hiện tại Lâm Nhất không rõ những ngày tháng kia nàng trải qua đều là mơ hay sao?

Tại sao nàng có cảm giác giấc mơ kia rất là chân thực?

Nhưng nếu không phải là mơ, tại sao nàng lại đang ở chỗ này?

Hồi ức nhớ lại, nhất thời nàng không nhớ rõ chuyện hiện tại nhưng những hình ảnh trong giấc mơ kia lại càng hiện hữu rõ ràng làm nàng có chút loạn, nhíu nhíu chân mày.

Trong giấc mơ kia, nàng thấy mình bỏ mạng ở tại nơi này, xuất huyết mà chết, nghĩ đến đó, theo quán tính nàng đưa tay đặt lên bụng mình, cảm giác một sinh mệnh mỏng manh vẫn còn đó, tâm đang treo liền thả lỏng, thần sắc trên mặt lập tức bình tĩnh, để ý kỹ còn có chút mềm mại cùng thả lỏng.

Lâm Nhất lại thấy bản thân sống lại, khi đó chưa bị biếm vào lãnh cung, lại nhớ đến những hành động của bản thân lúc trước quá xốc nổi cùng ngốc nghếch, bản thân mang thai cũng không biết, bị người thiết kế có miệng không thể biện minh dẫn đến một thi hai mạng hối hận đều không kịp.

Được sống lại, Lâm Nhất thay đổi bản thân, sống khiêm tốn hơn, không cùng người ganh đua ân sủng, cũng hiểu chuyện hơn, buông bỏ chấm niệm quá khứ, chuyên tâm vì đứa nhỏ trong bụng mình.

Nàng nghĩ rằng, chỉ cần cẩn thận sống như vậy, không tranh đua cùng người, sinh hoạt mỗi ngày liền trôi qua an ổn, lại không nghĩ tới lòng người quá ác độc, nhân lúc nàng lâm bồn mà động tay động chân dẫn đến xuất huyết mà chết, một thi hai mệnh…

Lâm nhất không hiểu tại sao mình trải qua giấc mơ như vậy, dù lựa chọn như thế nào thì kết cục đều là như vậy.

Điều này nói lên điều gì?

Càng nghĩ càng không rõ nguyên nhân, Lâm Nhất quyết định không suy nghĩ nữa. Nếu những gì trong mơ chính là dự báo cho tương lai, tốt nhất bản thân nên tránh càng xa càng tốt.

Đảo mắt nhìn quanh phòng, Lâm Nhất thở dài một hơi.

Nàng nhúc nhích thân mình, từ từ ngồi dậy, đưa mắt nhìn ngoài cửa ra vào, mắt thấy sắc trời dần u tối, cùng lúc nơi bụng phát ra âm thanh bất nhã, Lâm Nhất mới nhớ dường như sáng giờ nàng chưa có gì bỏ vào bụng.

Đời trước bởi vì không hiểu chuyện, đã vào nơi này còn bày tính tình cho ai xem chứ? Trong lòng người đó nếu có nàng, cũng sẽ không đối xử với nàng tuyệt tình như vậy, đều là nàng cưỡng cầu mà thôi.

Nàng đứng lên, bị một trận quay cuồng đánh úp, cảm giác cả người như không có sức lực. Cổ họng đau rát dâng lên. Nhắm chặt đôi mắt, nàng vừa cổ động chính mình hãy cố lên, vừa chậm rãi hít thở ổn định hơi thở. Cảm giác cả người đã khá hơn, nàng mới chậm rãi đứng dậy từ từ đi ra cửa.

Nhìn thấy giỏ trúc đặt chỗ cửa nhỏ đưa cơm không biết đặt ở đó tự bao giờ, nhớ không sai thì hôm nay là ngày cuối cùng của năm, mọi cung nhân đều tập trung cho lễ giao thừa, chuẩn bị đón chào năm mới, nơi này chỉ có mình nàng mà thôi. Lâm Nhất cười giễu chính mình trước kia, tự nói với bản thân “Như vậy là tốt rồi!”

Cầm lấy giỏ trúc không nhanh không chậm đi trở về.

Trước kia nàng không để ý nơi đây như thế nào, lúc này thấy trong nhà có một cái bàn, một chiếc ghế dài, một cái tủ cùng một cái giường nhỏ thì thực thỏa mãn.

Đặt giỏ trúc lên bàn, mở ra, bên trong có một bình nước, một cái ly nhỏ, cùng một dĩa bánh màn thầu. Đưa lưỡi liếm liếm đôi môi khô khốc, cầm cái ly bỏ qua một bên, nàng cầm luôn cả bình nước lên ừng ực uống, cảm thấy thực thõa mãn mới dừng lại. Nước trong bình nàng uống gần như cạn sạch nhưng nàng không lo lắng, hôm nay uống nhiêu đó đã đủ rồi.

Thở phì phì một trận, một cảm giác sức sống lan tràn trỗi dậy, càng hiểu rõ hơn ý nghĩa câu nói nắng hạn gặp mưa rào là như thế nào.

Mặt ngoài vỏ bánh có chút khô nhưng vẫn còn ăn được, Lâm Nhất không ghét bỏ mà cầm lên bẻ ra đưa vào miềng từ từ nhai nuốt.

Ăn xong hai cái bánh không còn muốn ăn nữa, cầm bình nước lên uống hết số nước còn lại, bỏ bình nước trở lại trong giỏ trúc, ngồi ngẩn người một lúc, khi sắc trời gần như tối sầm nàng mới đứng lên cầm giỏ trúc đi để lại chỗ cũ.

Tính đến hôm nay là ngày thứ ba nàng chưa tắm gội rồi, cũng may hiện đang là đầu xuân, khí trời ban ngày không đến nỗi nóng gắt, ban đêm lại càng có chút lạnh lẽo cũng không đến nỗi quá khó chịu.

Bản thân mang thai hơn ba tháng cũng không biết, vào nơi này ồn ào la hét như người bị thần kinh, nhìn đồ ăn thì chê ỏng chê eo hết đổ, cuối cùng là nhịn đói nhìn khát gần ba ngày trời, những hành động đó đối vớicái thân thể này quả là lăn lộn quá sức, chuyện tắm gội để mai rồi tính, hiện tại điều nàng cần làm lúc này là nghỉ ngơi.

Trong nhà không có cái đèn nào, càng khuya trời càng lạnh hơn nên nàng đóng hết các cửa lại đỡ bị gió lùa mà bị đông lạnh.

Trời chưa tối hẳn, trong nhà gần như tối đen không thấy được gì.

Trải qua giấc mộng dài, một mình đối diện với bóng tối Lâm Nhất không còn nhiều cảm giác sợ hãi như trước nữa, nằm trở lại giường, kéo tấm chăn lên, hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đều dần chìm trong giấc ngủ sâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 2: Phát bệnh
Sắp đến giờ đón giao thừa, các vũ cơ tạm ngưng múa hát lui vào bên trong, trên gương mặt mọi người đều thể hiện kích động cùng mong chờ, đúng không giờ pháo trúc sẽ được đốt lên chúc mừng năm mới, lúc này mọi người cùng hướng về bên trái Cần điện, pháo hoa đã được chuẩn bị tốt đặt ở nơi đó.

Mọi người bị màn trình diễn pháo trúc sắp diễn ra thu hút sự chú ý, trong lúc chờ đếm ngược thời gian, người mặt đầy mong chờ đợi, kẻ quay sang người bên cạnh thì thầm to nhỏ, cuộc nói chuyện đều xoay quanh sự kiện sắp diễn ra. Mà vị chí tôn ngồi trên đài cao lúc này có vẻ không được khỏe, để ý kỹ sẽ thấy gương mặt Phong Hạo căng chặt, hai tay đặt trên tay vịnh ghế nắm chặt dưới ống tay áo, cả người có chút run run. Duy nhất vị cận thần bên cạnh hắn nhận ra sự bất thường đó, liền kín đáo lấy ra viên thuốc nhỏ trong ống tay áo, giả vờ ghé lại bên cạnh hắn như nghe phân phó gì đó rồi đưa cho hắn, thuận tiện rót một ly nước khác đưa qua.

Uống xong viên thuốc vị cận thần đưa, ít phút sau, sắc mặt Phong Hạo trông dễ nhìn hơn, cả người cũng thả lỏng ra được một chút.

Vút… Bùm! Bùm! Bùm! Trên không trung, thanh âm pháo trúc vang lên, cả một vùng trời tỏa sáng.

Oa! Cả Cần điện sôi nổi vang lên tiếng trầm trồ cùng thích thú.

Cảnh đẹp mỹ lệ trước mặt không khiến Phong Hạo vui mừng, hắn cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán, rồi không tiếng động cất vào ống tay áo, để ý kỹ sẽ thấy trên chiếc khăn trắng kia ám từng mảng vệt đen. Vị cận thần đứng ở phía sau, đứng thẳng lưng, trên mặt không biểu hiện gì, rũ mắt, dưới đáy mắt hằn sự lo lắng.

Pháo trúc liên tục tỏa sáng trong năm phút mới hoàn toàn ngừng hẳn.

Cả không gian trở lại tĩnh lặng, lúc này mọi người mới trong mộng tỉnh lại, sau quay mặt nhìn về phía đài cao, mọi người nhao nhao hô lên.

“Hoàng thượng vạn tuế!”

“Các nương nương kim an!”

“Chúc mừng năm mới…”

Không ai biết lúc này Phong Hạo đang cố gồng cả người lên tinh thần, hắn cố nhếch mép nở nụ cười hòa ái, đến lời nói vẫn không thể thốt ra được.

Vị cận thần nhanh nhẹ bước lên mấy bước, cuối chào mọi người, hơi nở nụ cười nói “Nô thần thay mặt hoàng thượng chúc mọi người năm mới mạnh khỏe, thắng lợi…” Hắn hơi dừng cười nhẹ, nói xong giơ một tay lên trời.

Mọi người đều đồng loạt cuối đầu cảm tạ “Chúng thần cảm tạ hoàng thượng!”

Vị cận thần nói tiếp “Hôm nay mỏi mệt nhiều, thời gian đã trễ, hoàng thượng chúc mọi người trở về bình an, một buổi tối ấm áp…”

Mọi người rối rít lên “Chúng thần cảm tạ hoàng thượng!”

Phong Hạo giơ tay phải lên, ra hiệu mọi người không cần câu nệ, lại nhìn qua vị cận thần.

Vị cận thần bước lên trước một bước, mặt nhìn thẳng hô lên “Bãi giá!”

Hô xong liền lui ra phía sau, Phong Hạo đưa mắt nhìn một vòng gật đầu với mọi người một cái, đứng dậy đi xuống đài, vì cận thần liền nối gót theo phía sau.

Mọi người đều đứng cuối đầu hô “Cung tiễn hoàng thượng!”

Không ai thấy đi lướt qua bọn họ, bước chân Phong Hạo có chút vội vàng, dáng người hơi chao đảo.

Ra khỏi Cần điện, vừa bước lên kiệu, bốn hộ sĩ liền nâng kiệu đi nhanh, vị cận thần đuổi theo sát phía sau.

Kiệu về tới Càn Thanh điện, chân kiệu vừa chạm đất, một hộ sĩ vén rèm qua một bên, Phong Hạo đã không còn sức nâng thân mình, trên gương mặt nhầy nhụa nước màu đen, ánh mắt không còn tiêu cự, vị cận thần cùng một hộ sĩ khác nhanh đỡ Phong Hạo đi vào bên trong.

Phong Hạo có tính ưa sạch sẽ, người hầu bên cạnh chỉ có vị cận thần kia, nhóm hộ sĩ thân tín ngoài thủ vệ, bảo vệ, làm những việc chạy vặt bên ngoài. Nha hoàn bà tử chỉ đến quét dọn theo giờ cố định, xong nhiệm vụ liền không ở chỗ này.

Lần này Phong Hạo phát bệnh bất ngờ, các hộ sĩ dù quá quen thuộc mỗi lần chủ thượng phát bệnh, nhưng lúc này nhìn thấy, trên mặt không khỏi thoáng biến sắc, rất nhanh liền tản ra, chạy vội chuẩn bị nước ấm cùng nguyên liệu để hắn ngâm mình.

Một hộ sĩ đi đến góc tường mé bên phải, tay phải đưa lên, bàn tay áp vào trên vách tường, một thông đạo bí mật mở ra.

Cửa vừa hé mở, một gương mặt khác rất giống Phong Hạo xuất hiện, giữa mày hắn nhíu lại hỏi.

“Chủ thượng phát bệnh…”

Gương mặt vị cận thần nặng nề, thoáng gật đầu một cái, đỡ Phong Hạo đi lướt nhanh vào phía trong.

“Nương nương… Nương nương xin dừng bước!”

“Các ngươi to gan, dám ngăn cản bổn cung!” Một âm thanh bén nhọn từ bên ngoài vang lên.

Vừa nghe, những người có mặt ở trong này đều thoáng giật mình, người có gương mặt giống Phong Hạo gầm qua kẽ răng “Mẹ kiếp, đến cũng lẹ!”

Người bị hắn chửi thầm chính là Dung quý phi.

Hắn nói với vị hộ sĩ kia “Ngươi thủ bên cạnh chủ thượng, chúng ta ra đi ứng đối cùng mụ ta.”

Vị hộ sĩ cung tay ra phía trước, cúi đầu nói “Thưa vâng!”

Vị cận thần cùng người giống Phong Hạo đi ra khỏi mật thất, rất nhanh cánh cửa đóng chặt lại không chút dấu vết.

Người giống Phong Hạo đi lại trường kỷ nữa nằm trên đó, lại sửa sang bản thân một chút mới gật đầu với vị cận thần kia.

Chậm rãi thả một hơi hút khí, vị cận thần mới ung dung đi ra ngoài, đứng trước cửa ra vào, tươi cười nói “Nương nương, hoàng thượng cho mời người.”

Sau đó dịch sang một bên, làm động tác cuối chào.

Dung Tương Như phất mạnh tay áo một cái, ánh mắt tức giận đảo qua các hộ sĩ một vòng, sau mới ưỡng ngực đi vào.

Đẩy mành cửa đi vào, mắt thấy Phong Hạo đang nằm nghỉ ngơi nơi kia, Dương Tương Như uyển điệu đi tới, giọng ngọt ngào đãi “Hoàng thượng…”

Vừa nghe, vị cận thần đi theo phía sau miệng thoáng hơi co gắp, mà Phong Hạo đang nằm ở nơi kia, tay tùy ý đặt bên sườn hông thoáng hơi run rẩy, rũ mắt, dưới đáy mắt tràn ngập chán ghét nhưng khi nhướn mày lên, đối diện cùng ánh mắt Dung phi liền không còn, thay vào đó đều là một bộ lười biếng cùng mệt mỏi.

Hắn hỏi “Quý phi tới, có việc gì không?”

Dung Tương Như ỏn ẻng ngồi xuống, cọ cọ bên người Phong Hạo nhu nhược nói “Hoàng thượng… Hôm nay ngày đầu năm…”

Kẻ thay Phong Hạo biết Dung Tương Như muốn gì, Hắn cố đè nén chán ghét trong lòng, lười biếng cắt ngang “Trẫm hiểu nàng vất vả nhiều để lo liệu cho ngày hôm nay… cũng trễ rồi, nàng mau trở về cung nghỉ ngơi cho khỏe.”

“Nhưng mà hoàng thượng…” Dung Tương Nhi không cam lòng níu kéo, lại nhìn Phong Hạo có vẻ rất mỏi mệt đang muốn nghỉ ngơi liền nói “Để thần thiếp hầu hạ hoàng thượng nghỉ ngơi!”

“Ta có Minh Húc là được rồi!” Nói xong đưa mắt ra hiệu với vị cận thần Minh Húc.

Minh Húc liền tiến lên một bước, làm động tác mời “Nương nương…”

Dung Tương Như còn muốn nói gì, nhìn Phong Hạo thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần một bộ không muốn tiếp, chỉ có thể không tình nguyện nhấc chân rời đi.

Lúc này ở trong mật thất, Phong Hạo nữa mình trần ngâm nước thuốc trong bồn gỗ, không còn tri thức.

Trong này, ngoài có hai vị hộ sĩ còn có một lão giả râu tóc nhuốm muối tiêu, người này là Tần Minh Trung, là y giả riêng của Phong Hạo.

Mắt thấy nước trong bồn càng lúc nhiễm màu đen càng đậm, một vị hộ sĩ liền nói với Tần Minh Trung kia “Tần tiên sinh, nước đã nhiễm đen hết rồi.”

Tần Minh Trung đi lại cúi đầu nhìn, sau đó phân phó hai người kia.

“Hai người đi mang nước ấm đổ đầy cái kia giúp ta!”

“Vâng tiên sinh!”

Hai người vội vàng đem nước đổ đầy cái bồn gỗ lớn bên cạnh, Tần Minh Trung cũng không rỗi vội bốc thuốc cho vào một rổ trúc, đổ hết vào bồn nước, lại lấy ra một cái bình sứ chầm chậm đổ vào năm giọt, sau đó nói.

“Hai người đưa ngài ấy chuyển qua bên này đi.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 3: Ân nhân (1)
Đêm lạnh như nước, bình thường thời điểm này bốn bề vắng lặng, mọi người đều đã nghỉ ngơi, nhưng đêm nay là giao thừa, khắp nơi đều sáng ánh đèn, thanh âm pháo trúc nơi nơi nối tiếp vang lên, từng chùm ánh sáng xinh đẹp, chói lóa xuất hiện giữa bầu trời tối mịt càng làm cho khắp đất trời rộn ràng, nhộn nhịp.

Chíuuu! Bùm bùm bùm...

Lâm Nhất đang ngủ say, bị thanh âm pháo trúc ồn ào làm cho thức giấc.

Từ sau giấc mơ dài kia, tinh thần cùng thể xác của nàng cả ngày qua dật dờ như người trong cõi mộng. Hơi giật nhẹ thân mình, nhíu nhíu chân mày, đôi mắt nhắm chặt từ từ mở ra. Nàng vẫn nằm yên, lại lắng nghe một chút, sau nghe rõ ràng, trong bóng đêm gương mặt hơi hoảng thần, trong đầu hiện lên ba chữ ‘Là giao thừa!’

Giao thừa là thời điểm nhà nhà đoàn viên, cùng ăn với nhau bữa cơm ấm cúng, Lâm Nhất bỗng nhớ tới ca ca cùng phụ thân ở quê nhà, nơi tim chợt nhói lên một cái.

Bên tai nàng văng vẳng lời phụ thân cùng ca ca khi đó…

Muội cùng hắn không hợp, ca không đồng ý muội nhảy vào hố lửa này…

Hoàng gia thâm sâu, nữ nhi à…

Tay Lâm Nhất nắm chặt trước ngực giảm bớt đau nhói nơi tim, hai dòng thanh lệ âm thầm tuôn xuống, uất nghẹn nơi cổ làm cho cổ họng nàng bỏng rát, một hồi lâu sau nghẹn ngào kêu lên.

“Phụ thân…ca ca… tiểu Nhất xin lỗi…”

Cùng lúc này, tại một ngôi nhà tranh nhỏ nằm trong góc khuất khu rừng phía sau lãnh cung. Bốn bề xung quanh thanh vắng, những tia sáng yếu ớt bên trong hắt ra thể hiện nơi này có người cư ngụ.

Mọi thứ bên trong nhà đều đơn chiếc, trên chiếc giường nhỏ, một thiếu phụ đang vỗ về ru ngủ một đứa trẻ nhỏ.

Thanh âm mềm nhẹ non nớt vang lên “Vậy mai nương dẫn Bân nhi xuống núi, hứa nhé!”

Giọng thiếu phụ nhẹ nhàng cùng cưng chiều “Được, vậy Bân nhi ngủ ngoan trước nhé!”

Đứa nhỏ ngập ngừng nói “Dạ… Nương cũng nhanh đi ngủ…”

Nhìn đứa nhỏ quan tâm lo lắng cho mình, Thanh Liên nhếch nhẹ nụ cười “Ừm, nương dọn chỗ kia xong liền lên giường ngủ cùng Bân nhi, Bân nhi không cần đợi nương biết không?”

Đứa nhỏ lúc lắc cái đầu thể hiện đồng ý, nói “Nương ngủ ngon!”

Đưa tay vỗ nhẹ bên vai nhi tử, giọng nàng dịu dàng “Bân nhi ngủ ngon…”

Nàng cứ lập mãi tư thế như vậy cho đến khi đứa nhỏ ngủ thật say.

Tuy rằng mùa đông nhưng khi trời buổi tối vẫn rất lạnh lẽo, nàng sữa chăn đắp cẩn thận cho con, lai đi xem than hồng trong chậu đủ dùng đến sáng sớm không, sau đó mới đi lại bàn dọn dẹp chén bát trên đó.

Bình thường mỗi bữa ăn của hai mẫu tử đều rất đơn giản, ăn xong liền dọn dẹp chứ không để bày ở đó. Hôm nay là giao thừa, bữa cơm hai mẹ con phong phú hơn một chút, trên bàn ăn có món miếng gà cùng một cái bánh ngọt nhỏ.

Ăn miếng xong, nhi tử vừa ăn bánh ngọt, vừa muốn nàng kể chuyện cho bé nghe.

Năm nay tiểu Bân cũng đã ba tuổi, hai mẫu tử sống ở nơi này, một người bạn chơi cùng với bé đều không có. Nhưng nàng không có cách nào khác, sống ở nơi này mới cảm thấy an toàn chút, đều do người làm mẫu thân này liên lụy đến con, vì thế khi con mong muốn nghe kể một câu chuyện xưa, nàng liền vui vẻ đồng ý, còn hứa sáng mai dẫn con xuống núi du xuân.

Ngọn núi nhỏ này nằm giáp phía sau cung điện An Phong, với bốn ngọn núi lớn nhỏ xếp chồng lên nhau không tính là rộng lớn, cũng không có thú dữ sinh sống nhưng lại có rất nhiều cây thuốc thông dụng sinh trưởng. Đối với những căn bệnh bình thường như thổ tả, cảm sốt thường người dân trong kinh tự đi vào núi hái lá thuốc về uống. Cũng vì nguyên nhân đó, ngọn núi này hoàng gia không quản, chỉ khi phát sinh tranh chấp hay bất cứ vấn nạn không tốt triều đình liền can thiệp ngay cho nên không ai dám làm bậy ở nơi đây.

Trên núi này không chỉ có mỗi nhà của mẫu tử Thanh Liên, còn có một số nhà khác do người dân dựng lên, sau khi người trong kinh đi hái thuốc, hoặc là lên núi rèn luyện thân thể mỏi mệt sẽ có chỗ nghỉ chân, ở trường kỳ như hai mẹ con Thanh Liên là trường hợp duy nhất nhưng điểm này mọi người không chú ý nhiều lắm, điều họ quan tâm là hiểu viết về y lý của nàng, lại hiểu được hai mẫu tử không nơi nương tựa, càng thông cảm nhiều hơn.

Dọn dẹp xong bát đũa cất trong chạn, cuộc sống lúc này không quá khó khăn như mới đầu mới tới nơi này nhưng có thể tiết kiệm nàng đều tiết kiệm, thổi tắt ngọn đèn dầu duy nhất, sau đó lên giường ngủ cùng nhi tử.

Phía bắc An Phong, dù đã đầu xuân nhưng tuyết vẫn còn rơi, chỉ là khí lạnh không cắt da thịt như trong mùa đông.

Vương trạch, gia trạch dòng họ Vương, một trong phú hào bậc nhất vùng này.

Trái ngược với không khí mọi người vui mừng ăn tết, nơi này chẳng khác ngày thường là bao, không khí còn kém hơn chút nữa.

Gia chủ đương nhiệm nơi này hiện là Vương Đông.

Tại khách phòng, hắn đang không ngừng đi qua đi lại, vẻ mặt không kiên nhẫn cùng rất là tức giận, xung quanh là một đám tôi tớ, đều đứng thẳng lưng, mắt nhìn dưới đất không dám nhúc nhích. Mọi người hiểu biết tính cách ông chủ mình, tốt nhất không nên manh động, chỉ có kẻ đần mới dám kê đầu vào ngòi nổ lúc này.

Sau một hồi phá tiết, hắn bực tức hét lên “Các ngươi cút hết ra ngoài cho ta!”

Nghe xong lời này, trong lòng ai nấy đều nhẹ thở ra, cũng muốn co chân chạy nhanh đi, nhưng sợ ông chủ gai mắt ngược lại thảm hơn cho nên áp chế kích động trong lòng xuống, tuần tự người trước sau phóng nhẹ bước chân nhanh chạy ra ngoài.

Vương Đông buông người ngồi phịch xuống ghế, trên gương mặt anh tuấn đầy mệt mỏi, một tầng quần thâm trên mắt biểu hiện hắn đang thiếu ngủ trầm trọng. Tay phải chống thành ghế nhẹ xoa thái dương xua bớt căng thẳng, một mùi thức ăn vờn nơi chóp mũi, nhìn qua trên bàn, là tô miếng gà lúc nãy phòng bếp bưng lên hắn chưa kịp ăn.

Đưa tay kéo lại trước mặt, nhìn trong tô miếng như nhìn thấy một hình ảnh khác, bất giác khó chịu trong người dịu bớt phân nữa.

Tô miếng tuy không còn nóng, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn uống đàng hoàng, lúc này có chút đói, cầm đôi đũa lên cứ như vậy gắp cho vào trong miệng nhai nuốt ngon lành, tư thế đầy ưu nhã tự trong xương.

Trước kia mỗi khi ăn lễ đêm ba mươi, trước mặt hắn bày tràn đầy một mâm đồ ăn đủ hương sắc, không đơn giản chỉ một bát miếng gà như thế này. Cái thói quen này bắt đầu từ hai năm gần đây mà thôi, kể từ ngày thê tử hắn, Thanh Liên bồng theo nhi tử bỏ đi... hôm đó là tiết tháng bảy, bên ngoài mưa ngâu giăng đầy lối, không biết hiện giờ hai người đang ở nơi nào.

Sáng hôm sau, mùng một tết.

Phong Hạo cho bãi triều ba ngày để các quan viên ở nhà đón tết cùng người thân.

Mỗi sáng sớm Phong Hạo đều đến Trường thọ cung thỉn an Thái hậu, sau đó trở về Càn Thanh điện thì ở lì trong đó, nói là muốn thanh tịnh luyện chữ, mỗi ngày Dung Tương Như chạy đến mấy lần đều bị các hộ sĩ ngăn cản bên ngoài, và mỗi lần như vậy các hộ sĩ đều bị nàng ta mắng nhiếc một hồi mới dậm chân tức giận rời đi.

Trong căn hầm bí mật, Phong Hạo thật không còn bị ngâm trong bồn dược mà được đặt nằm ngay ngắn trên giường, trên người hắn cắm chi chít kim châm, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn xuống, hai mắt nhắm nghiền, gương căng chặt thể hiện sự đau đớn.

Cận thần Minh Húc nhìn biểu hiện của hắn, đau lòng hỏi Tần Minh Trung bên cạnh “Ngài có cách nào giảm bớt đau đớn hay không?”

Tần Minh Trung liếc nhìn hắn một cái, tỏ ý không muốn trả lời, ngươi nghĩ ta cũng không nghĩ hay sao?

Tối hôm qua bị thức giấc giữa đêm, bỗng nhớ về chuyện cũ trong lòng Lâm Nhất càng thêm thương tâm, đến gần sáng nàng mới ngủ thiếp đi, hiện tại vẫn còn đang ngủ, sợ là tới giữa trưa mới nàng mới dậy được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 4: Ân nhân 2
Sáng sớm mùng một.

Trong không khí se lạnh mang theo hương hoa mùa xuân, lúc này mặt trời mới vừa dâng lên, những tia sớm mai len qua cành cây, kẽ lá chiếu sáng lung linh.

Ngưỡng mặt lên trời, giang rộng đôi tay nhỏ, hít xuống một hơi, quay đầu vào trong nhà, tiểu Bân phấn khởi nói “Nương xong chưa? Bân nhi mặc xong quần áo rồi nè!”

Thanh Liên đang cất thức ăn vào trong chạn, cũng không quay đầu nói “Sắp xong, con đợi nương một chút.”

Thức ăn cất xong, nàng đi lại chậu nước rửa tay qua loa, chụp cái khăn bên cạnh lau khô, đẩy mành ra, đi lại giường, lật lật bên dưới mở ra một ngăn kéo bí mật, chỗ này cất giữ tiền tiêu hàng ngày của hai mẹ con. Nàng còn cất giữ ngân lượng ở một chỗ khác, số tiền đó dành khi cấp thiết mới lấy ra dùng cho nên chỗ để cũng bí mật hơn.

Lấy ra một ít tiền đồng cùng mấy tờ tiền giấy, tiền đồng cho vào túi tiền nhỏ dắt bên lưng, mấy tờ tiền giấy mệnh giá lớn nàng để bên trong mình. Sau đó đi lại chỗ máng đồ lấy nón vải cho hai mẹ con, tuy đã vào xuân nhưng sáng sớm vẫn còn khá lạnh lẽo, người lớn còn chịu được, rất không tốt cho trẻ nhỏ. Thuận tay nàng cầm theo túi tùy thân của mình, bên trong để một ít dược liệu thông dụng, thói quen công việc, đều phải cầm theo mới cảm thấy an tâm.

Thanh Liên vừa đi ra, tiểu Bân lạch bạch chạy đến bên cạnh nắm góc áo nàng lắc lắc, nũng nịu mang theo trách móc “Tiểu Bân chờ nương mỏi mòn…”

Nhìn điệu đáng yêu của nhi tử, Thanh Liên bật cười “Ừm, nương thân chậm chạm, nương tạ lỗi cùng Bân nhi, tha lỗi cho nương nhé.”

Sau một lát phụng phịu, đôi mày nhỏ mới giãn ra, tỏ vẻ khoan dung gật đầu, vì nương thành khẩn như vậy, Bân nhi chấp nhận lời xin lỗi này.

Loáng một cái trên gương mặt đầy tươi cười, tiểu Bân dựa sát vào nương mình nói “Chúng ta đi nhanh đi nương, nếu không sẽ không kịp.”

Đoạn đường từ giữa núi xuống lòng kinh thành mất ba cái canh giờ, tới nơi đã là đầu giờ tỵ, nếu lại chần chờ thêm, sợ trưa nắng gay gắt mới tới nơi, vừa mệt vừa đói, ăn xong lại lười vận động, cuối cùng chỉ có thể chờ đến chiều tối mới tiếp tục đi dạo được.

Thanh Liên cười sủng nịnh, đem nón nhỏ đội lên cho nhi tử, choàng thêm cái áo khoát da, đem cửa trong ngoài đóng cẩn thận, mới nắm tay con đi xuống núi.

Sáng sớm, động vật nhỏ cũng bắt đầu ra ngoài kiếm thức ăn, tiếng chim ríu rít dìu dắt nhau bay ngang qua đầu. Xa xa, thỏ nhỏ, sóc nhỏ, gà nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện chạy lướt qua, tất cả đều tràn đầy sức sống. Đối với tiểu Bân mà nói, những sinh vật kia ngày thường đều gặp, hiện không hứng thú bằng được mẫu thân dẫn xuống núi chơi, lại là ngày lễ tết, nơi đó chơi vui hơn nhiều.

Mới đầu tiểu Bân hưng phấn bước đi bằng đôi chân của mình, càng đi càng cảm thấy đôi chân càng nặng nề, sĩ diện chí nam nhi vẫn ương ngạnh bước đi, đến khi không nhấc nổi chân nữa mới thôi cậy mạnh. Đôi mắt tròn xoe đáng thương nhìn nương thân, kêu lên.

“Nương…”

Một đứa trẻ ba tuổi, kiên trì đi được nữa đường núi quả thực đáng khen, Thanh Liên cuối xuống, đem nhi tử đặt ngồi xuống một bệ đá, xoa nắn đôi chân nhỏ một chút, nàng hỏi “Đã đỡ nhiều chưa con?”

Hai mắt tiểu Bân nhắm nghiền thả lỏng, thực là dễ chịu, dần dần cảm giác đau nhức không còn thay vào đó có chút tê tê.

Mở mắt ra, có chút làm nũng “Dạ rồi… tiểu Bân muốn nương cõng xuống núi.”

Véo yêu một cái trên má, Thanh Liên xoay người, đưa lưng trước mặt nhi tử, nói “Bân nhi lên đi!”

Tiểu Bân vui vẻ bò lên lưng Thanh Liên, đôi tay nhỏ vòng ôm nàng.

Mới đầu đứa nhỏ còn luyên thuyên hỏi chuyện, dần dần chủ đề nói chuyện thưa dần, sau đó không nghe thanh âm ríu rít bên tai nữa.

Thanh Liên hơi dừng lại, nghe ngóng phía sau, ngủ rồi sao?

Truyền đến tiếng gáy nhỏ đều đều, thực sự đã ngủ rồi.

Có lẽ trong lòng quá nôn nóng, khi trời vẫn còn mờ tối đã thức dậy, bình thường phải hơn sáu giờ thằng bé mới rời khỏi giường.

Thanh liên nở nụ cười nhu hòa, tiếp tục cõng nhi tử đi xuống núi.

Hôm nay mùng một, mọi người đều quây quần bên nhau, hoặc đi đến nhà thân thích hoặc đi ra phố du xuân, không người lên núi, một đường này duy chỉ có hai mẫu tử song hành cùng nhau, đối với Thanh Liên mà nói như vậy nàng đã thỏa mãn rồi.

Lúc này gia trạch họ Vương phương bắc.

Trước ngày lễ tết, gia trạch lớn đều chuẩn bị danh sách lễ tết, quà tặng trước một tháng, sau khi Thanh Liên rời đi, tinh thần Vương Đông càng lúc càng xấu hơn. Ngoài giải quyết việc kinh doanh, giao tế bên ngoài cùng tìm kiếm nương tử, nhi tử đủ khiến tinh thần hắn mỏi mệt rã rời.

Hai năm trước còn đỡ, năm nay, Lâm quản gia dựa theo danh mục quà tặng trước đó tự chuẩn bị đầy đủ, hợp lý. Riêng danh sách thưởng hạ nhân, ông cũng đã làm xong, mắt thấy hôm nay gia chủ còn ở liền cầm tới cho hắn xem một chút.

Gương mặt Vương Đông hằn sự mỏi mệt, cả người dựa vào sau ghế, một tay đưa lên xoa nhẹ thái dương, nhìn cũng không nhìn, nói với ông “Bác cứ dựa theo tiền lệ là được.”

Lâm quản gia nói vâng, đi lại cầm danh sách “Vâng, vậy tôi đi xuống phát cho mọi người theo danh sách này.”

Lâm quản gia đi theo Vương gia từ thời Vương phụ, cách làm người của ông thế nào Vương Đông rõ ràng, hiện là thân tín mà hắn tin tưởng. Đưa tay nhẹ phất ý bảo ông cứ đi làm đi.

Lâm quản gia nhận mệnh lui.

Đêm qua ăn xong bát miếng, thẩn thờ ngồi cả đêm sau đó ngủ quên lúc nào không hay. Sáng giờ cũng chưa ăn uống gì, cảm giác khát nước, cổ họng khô, kéo bình trà nóng đặt sẵn trên bàn, rót cho bản thân một ly, bưng lên thổi thổi nhấp uống.

Cửa lớn bị mở ra, một phụ nhân thanh tú thướt tha đi vào, mang theo hương nhài nhàn nhạt dễ ngửi.

Người này là Thanh Tĩnh, nữ nhân hắn quen thuở niên thiếu, mối quan hệ của cả hai đều rất tốt. Đối với nữ nhân hắn luôn đạm mạc, là người kế thừa gia tộc hắn không thể không lập thân. Từng nghĩ nếu phải lập gia thất, cưới nàng cũng không tệ. Nhưng chuyện đó hãy để năm, mười năm nữa hẵng nói, hắn muốn toàn tâm toàn ý với việc phát triển kinh doanh gia tộc hơn nữa.

Một hôm phụ mẫu hắn đón về một cô nương, nói là nữ nhi của một vị bằng hữu, cả nhà không may qua đời, để lại còn mỗi mình cô ta. Còn nói đó là thê tử tương lai của hắn, đợi năm năm nữa, hắn mười tám, nàng tròn mười lăm sẽ cử hành hôn lễ cho cả hai.

Trước nay hành sự luôn có chủ kiến, phụ mẫu cũng đều không có áp đặt cái gì, bất thình lình buộc cưới một thê tử không quen biết, trong lòng bức bối khó chịu, liền nổi lên kháng cự mạnh mẽ…

“Đông gia…” Thanh âm mềm nhẹ vang lên, đánh gãy hồi ức của hắn.

Vương Đông nhướn mày, hơi chút phiền muộn nói “Sao muội đến rồi?”

Vương trạch truyền thống nhất thế một đôi, chuyện đó phụ thân hắn rất kiên quyết, giữa hắn và Thanh Tĩnh đều không thể, nàng cũng lập gia đình trước hắn hai năm. Nàng cũng là người số khổ, bị gia đình trượng phu bạo hành, cha mẹ cũng không dung, từng bằng hữu với nhau hắn không thể không quan tâm đến, đón hai mẫu tử nàng về nhà ở tạm, nhưng lại thiếu suy xét chu toàn mới ra cớ sự như vậy.

Hơn hai năm trước hắn an bài một cửa hàng cho hai mẫu tử, vừa có chỗ ở cũng có thu nhập tự nuôi bản thân, còn chuyện sau đó hắn không thể quản nữa.

Bị hỏi như vậy, tươi cười trên mặt Thanh Tĩnh hơi chút cứng lại, quên luôn lời định nói ra “… Muội… muội…”

Hôm nay là mùng một, cũng không muốn hai bên quá không thoải mái, sao gì người cũng tới rồi, nói vài câu hội thoại cũng được. Nhưng không phải nơi này, sau hắn phải làm việc lại này với đám tôi tớ trong nhà, mỗi khách nhân có nơi tiếp đãi khác nhau, mà nàng, hạn chế qua lại mới là tốt nhất, thê nhi hắn còn chưa có tìm về được đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 5: Ân nhân 3
Dưới một gốc cây to bên trái, có hai chú thỏ nhỏ lông xám đang tìm kiếm cái gì trong đám cỏ, có lẽ chúng đang kiếm thức ăn. Không xa trên một cành cây còn hơi trụi lá, hai chú chim nhỏ chiêm chíp ríu rít, nghe qua thanh âm có vẻ rất là vui vẻ.

Thanh Liên cảm giác tâm tình mình cũng thực vui vẻ, thở mạnh một cái, trong hơi thở mang theo làn khói trắng nhàn nhạt, vì lúc này vẫn còn sớm, lại đang ở lưng chừng núi, dù đã vào đầu xuân nhưng cái lạnh không giảm là mấy.

Vừa thở ra một hơi thật mạnh, đồng thời hít một trận lạnh lẽo vào trong lồng ngực, hơi thoáng rùng mình một cái, theo bản năng cả người rung lắc đột ngột, Tiểu Bân đang ghé đầu trên vai nàng mơ màng giật mình phát ra tiếng.

“Ưm…”

Nghe tiếng con trai, nàng hơi nghiêng đầu hỏi thăm “Không sao chứ con?”

Tiểu Bân hơi hé đôi mắt có chút nặng nề, có lẽ hôm nay bé dậy quá sớm cho nên lúc này buồn ngủ kéo tới, giọng nói đầy ngái ngủ “Gần tới chưa nương?”

Gương mặt Thanh Liên đầy dịu dàng nói “Còn nữa đoạn đường nữa, con ngủ tiếp đi, tới nơi nương gọi dậy.”

“Dạ…” Thanh âm mềm nhẹ kéo dài, sau đó tiếp tục giấc mộng ngọt ngào của mình.

Nghe vậy trên môi Thanh Liên nhẹ cong khóe môi, gương mặt nhu hòa hơn, bớt thanh lãnh của ngày thường.

Ngày thường đoạn đường này người qua lại không nhiều, hôm nay là mùng một, khung cảnh thiên nhiên yên bình không thiếu tiếng rộn rã của thú rừng gọi nhau.

Lúc này là đi xuống núi, đã đi hơn nữa đoạn đường, trên lưng cõng theo đứa bé, bước chân nàng càng thong dong trấn định, nếu đổi lại từ dưới núi đi lên, nàng sẽ dừng nghỉ ngơi một chút mới đi tiếp được.

Suốt dọc đường xuống núi, Thanh Liên cũng giống nhi tử, trong tâm mang theo tâm tình vui vẻ cùng mong chờ. Phải nói từ lúc đến nơi này sinh sống, những ngày đầu năm nàng đều không xuống núi vui xuân, một mặt khi đó Bân nhi còn nhỏ, thêm nữa tâm tình nàng không tốt, càng không muốn đi đâu cả.

Đứng trước ngã ba đường vắng hoe…

Tâm Thanh Liên lộp bộp một cái.

Trước kia sống cùng phụ thân cũng ở trên núi, nàng chỉ biết ngày lễ tết dưới núi tươi vui nhộn nhịp. Sau đó đến Vương gia, nàng cũng ít ra cửa, cho nên khái niệm về ngày lễ tết bên ngoài vui chơi thế nào nàng cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết những ngày đó ở Vương gia, không khí vui mừng khắp viện, người đến người đi thăm hỏi nhau luôn tấp nập. Nàng không nghĩ ở bên ngoài lại vắng tanh như vậy!

Ngoái đầu nhìn đoạn đường bản thân vừa đi xuống, cảm giác trước mắt hơi chút nhòe.

Bên tai truyền tới thanh âm thở nhè nhẹ của nhi tử, trong lòng nàng có quyết định “Đã xuống rồi đi một vòng cho biết…”

Vì thế khi đi đến trên đường cái, không phải không có người qua lại là khá nhiều, từng đoàn từng đoàn, nhóm xe ngựa hoặc nhóm người cưỡi ngựa qua lại. Trước kia người đi trên đường đủ mọi thành phần, vì ngày lễ tết, những người mưu sinh về nhà mình đón tết. Mục tiêu mọi người lúc này đều hướng về có một ‘Chúc tết, thăm hỏi nhau!’ Nếu là người không quen biết, cứ vậy đi lướt qua nhau, ngẫu nhiên gặp người quen mới gật đầu chào nhau một cái, cửa miệng không quên nói câu chúc mừng năm mới.

Hàng quán hai bên đường đều đóng cửa niêm phong, nhà nào khai trương sớm nhất cũng hẹn đến mùng hai tết. Trong lúc Thanh Liên muốn bỏ cuộc thì nghe được thanh âm quen thuộc từ cửa hàng ăn uống. Thanh âm không rõ ràng lắm, có lẽ bởi nàng học võ, tai nhanh nhạy hơn người thường, nói đến học võ, trừ phụ thân cùng sư phụ cũng chưa ai rõ ràng nàng biết võ công, kể cả nhà chồng trước đó của nàng.

Lắng nghe một chút, thanh âm là từ phía con đường bên kia truyền đến.

Lần theo thanh âm, đứng trước một khách điếm, nhìn bốn chữ to trên bảng ‘Tứ hải huynh đệ.’ Nàng có cảm giác hiểu một chút ngày này sao vẫn có người làm buông bán. Cảm giác lão bản này thật biết làm ăn. Không phải có người lỡ đường sao? Nếu các khách điếm đều đóng cửa, dù sao đóng lều dã ngoại đối với bọn họ cũng quen rồi, chỉ là ngày này ăn thức ăn khô, chịu rét trong lòng có chút thương cảm, thực nhớ nhà. Nếu có một nơi như vậy, có nước ấm, nệm ấm chăn êm, cơm canh nóng hổi cũng vơi bớt phần nào thương cảm đó…

Thanh Liên còn chưa thoát khỏi suy nghĩ bản thân, một thanh âm vang lên đánh gãy “Khách quan muốn vào trong uống chén nước ấm hay sao?”

Một tiểu nhị tầm mười lăm mười sáu tuổi, làn da hơi ngăm, ánh mắt lanh lợi, cười thân thiện chào hỏi.

Thu lại suy nghĩ mông lung, Thanh Liên nhẹ gật đầu “Được.”

Bước vào bên trong, cảm giác hơi ấm áp ập đến trên mặt, da mặt lạnh lẽo bất thình lình gặp ấm hơi cứng lại, nàng đưa một tay lên vuốt nhanh trên mặt một cái.

Tiểu nhị ân cần xếp chỗ ngồi cho hai mẫu tử, còn tinh tế chạy nhanh đem thau nước ấm tới cho mẫu tử nàng rửa mặt.

Thanh Liên nói “Đa tạ!”

Tiểu nhị cười nói “Khách quan tự nhiên, chút ta quay lại chọn thức ăn cho ngài.” Nói xong chạy đi tiếp tục làm việc của bản thân.

Thanh Liên đánh thức tiểu Bân dậy.

Có lẽ ngủ đủ rồi, tiểu Bân rất nhanh tỉnh táo, nàng cho con ngồi xuống ghế, lấy khăn mặt trong túi ra thấm nước ấm vắt, lau mặt cho con trai và cho mình.

Hai mẫu tử thu thập xong thì vị tiểu nhị kia đã trở lại, trước bày lên bàn bộ trà nước ấm, mới hỏi muốn dùng gì? Hắn ta liệt kê một số món chiêu bài bổn tiệm, nghe xong, Thanh Liên chọn.

“Một canh măng chân giò, khổ qua nhồi thịt, dĩa bánh tét, dĩa dưa chua và thịt kho tàu.”

Tiểu nhị đáp vâng, trước khi đi lau khô cái bàn, đẩy bộ trà nước đặt giữa bàn, mới bưng thau nước dơ cùng đi vào bên trong đổ.

Khi hai mẫu tử đi vào, bị không ít ánh mắt khách nhân bên trong nhìn lại, lúc này trong khách điếm hầu hết là nam nhân, có lẽ họ muốn tìm thêm người đồng đạo mà thôi, thấy người tới là hai mẫu tử liền thu hồi ánh mắt, cũng không có ý gì khác, Thanh Liên cũng nhẹ thở trong lòng.

Bỗng nhìn qua, thấy tiểu Bân phụng phịu nhìn mình, nàng mỉm cười hỏi “Bân nhi, sao thế con?”

“Nương hứa xuống núi sẽ gọi Bân nhi dậy…” Nói xong, trên gương mặt tròn nhỏ tỏ vẻ rất là bất mãn, quay mặt qua bên cạnh không nhìn nương mình, hành động này bé không biết bản thân mình đáng yêu cỡ nào.

Nghe nhi tử trách móc, trong lòng hơi ngượn ngùng, nàng nào quên chứ, chỉ là tình hình trước mặt không giống như nàng nghĩ mà thôi. Không thể nói là nương không biết ngày mùng một không thể xuống núi đi chơi mà ở trong nhà sao? Cũng may tìm được khách điếm này, thôi thì ăn xong đã rồi tính tiếp.

Nàng tỏ vẻ thành tâm xin lỗi, nói “Ừm, nương quên mất, cho nương xin lỗi.”

Tiểu Bân còn muốn không thèm để ý nương mình thêm tí nữa, nhưng vừa lúc thức ăn được bưng lên, mùi thơm thức ăn xông thẳng vào mũi, con sâu trong bụng cũng ồn ào biểu tình ồn ột, bất đắc dĩ bé nghĩ trong lòng tạm bỏ qua cho nương lần này vậy.

Nhìn thần sắc cùng ánh mắt soắn xít của con trai, Thanh Liên cười thầm, cũng không vạch trần, nàng múc một khúc chân giò cùng nước canh, đưa trước mặt tiểu Bân nói “Con trước uống chén canh ấm bụng đã… Tha lỗi cho nương lần này được không.”

Đã suy nghĩ xong, tiểu Bân không soắn xít vấn đề đó nữa, ngữa mặt nhìn nàng cười nói.

“Vậy, con tha lỗi cho nương vậy…”

“Ừm, nương cám ơn Bân nhi.”

Nuốt xuống ngụm canh, tiểu Bân không quên nhắc nhở nương mình “Nương cũng ăn đi nha.”

Thanh Liên vui vẻ gật đầu, hai mẫu tử đang cùng ăn vui vẻ, bỗng một giọng tranh cãi khá rõ to, tay đang gắp miếng khổ qua nhồi thịt cho vào miệng cắn bỗng dừng lại.

“Cấm túc Hoàng hậu nương nương lãnh cung… Ngươi nói không sai chứ?”

“Không sai!” Người kia còn khẳng định bồi thêm một câu “Bằng hữu ta có người nhà làm quan trong triều, không thể sai được…”

Sau đó họ còn nói rất nhiều điều nhưng Thanh Liên đều không nghe được, trong đầu nàng không ngừng lặp lại mấy chữ ‘Hoàng hậu nương nương… Ân nhân…’ này.

Trong lúc nàng còn đang ngẩn người, lại không biết ở trong một góc khác, có một đôi mắt đang nhìn mình…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 6: Ân nhân 4
“Ngươi chắc chắn nhìn rõ chứ?” Nam nhân trung niên mặc quần áo chưởng quầy, gương mặt phúc hậu, ánh mắt khôn khéo, nhìn chằm chằm người kia xác định hỏi.

“Chắc chắn thưa ngài!” Nam thanh niên kia trả lời, nhìn cách ăn mặc của hắn cũng không phải chân chạy bình thường.

Gương mặt vị chương quầy kia giãn thả lỏng, cười nói “Ngươi làm tốt lắm, lui xuống tiếp tục nhìn… Ta truyền tin cho thiếu gia liền trở lại, có tin tức mới thông báo liền cho ta.” Nói xong vẫy vẫy tay cho hắn lui xuống trước.

“Vâng, Dương gia.” Đáp xong nam thanh niên liền rời đi.

Vị chưởng quầy đi trở lại bàn đọc sách, điều mực xong, trãi ra một tờ giấy ngay ngắn lên bàn, liền chấm bút viết như bay lên đó, xong, cầm lên thổi thổi cho mực mau khô, xong rồi liền cho vào phong thư niêm lại, đứng lên, mở cửa, bước nhanh ra ngoài.

Đứng trước một thanh niên mặc đồ kiểu bảo tiêu, cẩn thận phân phó “Ngươi nhanh đưa cho thiếu gia, nhớ, rất gấp…”

“Đã rõ, Dương gia!” Người kia phục lệnh, lời vừa nói xong người nhoáng đã mất tăm.

Làm xong việc, Dương chưởng quầy trở lại chỗ thanh niên kia, ghé sát bên cạnh nhẹ hỏi “Người đâu?”

Nương theo ngón tay thanh niên chỉ, phương hướng có chút xa lại có hơi chút khuất, hắn phải nhíu hai mắt lại mới nhìn được rõ, sau đó đồng tử bỗng trừng lớn, mặt đầy vui mừng, tay chắp trước ngực, miệng không ngừng lẩm bẩm “Ông trời phù hộ! Ông trời phù hộ…”

Giây phút xúc động qua, hắn điều chỉnh thân mình đứng thẳng lại, ngoắc thanh niên bên cạnh ghé tai nói nhỏ gì đó, sau đó phất tay nói “Đi đi!”

“Vâng, Dương gia!” Thanh niên nhận mệnh nhanh chóng lui xuống phía sau.

Không bao lâu hắn đã quay trở lại, đi lướt qua Dương chưởng quầy đi đến chính giữa sảnh, ánh mắt hướng đến các khách nhân, tươi cười cao giọng nói “Thưa quý quan khách, hôm nay là ngày đầu năm mới, đại diện chưởng chúng ta gửi đến mọi người một năm mới an bình, mạnh khỏe và thuận lợi…”

Khi hắn dõng dạc cất giọng nói, theo quán tính mọi người đều tạm ngưng việc đang làm hướng nhìn về phía hắn.

Thanh Liên cũng vì vậy kéo suy nghĩ bản thân trở về, bất giác cũng nhìn hướng về bên kia.

Mọi người nghe hắn nói tới đây liền vỗ tay hô to, ngươi chúc một câu, ta chúc một câu, mọi người lại xoay qua bàn bên cạnh chúc tết cho nhau, dù đều không quen biết.

“Tốt! Tốt…”

“Chúc chưởng quầy Vương mua may bán đắt, bình an thắng lợi…”

Bị lây không khí vui mừng kia, tiểu Bân cũng quay qua nương mình, đẩy ghế ra đứng xuống đất, lòng tràn đầy phấn khởi muốn chúc tết nương mình. Nghĩ thì nhanh nhưng khi đứng yên ở đó, đối diện ánh mắt chăm chú của nương, bé bỗng bối rối lên, trong đầu là một mớ lộn xộn. Lại vô thức đưa hai tay đan vào nhau không ngừng vặn vặn các ngón tay, môi mím mím vài cái, miệng nhỏ hé mở lặp lại vài lần, định nói chuyện thì như bị cái gì đó chặn lại nói không nên lời.

Thấy nhi tử luống cuống khẩn trương, Thanh Liên nhìn con trìu mến hỏi “Bân nhi muốn nói gì với nương sao?”

“Bân nhi… Bân nhi muốn nói…” Hai mắt bé mở to nhìn nàng, tròng mắt xoay vòng mấy cái bỗng sáng ngời lên, “… Chúc nương mạnh khỏe, xinh đẹp nhất… và… và… Sống lâu trăm tuổi…”

Thanh Liên cười hì hì, xoa xoa cái đầu nhỏ có chút hài hước nói “Ừm, nương sống lâu trăm tuổi… Lúc ấy phải nhờ Bân nhi chăm sóc rồi!”

Đôi mắt tiểu Bân sáng quắc lên, tỏ vẻ nương an tâm, đầu không ngừng gật, lại sà vào lòng nương làm nũng “Nương yên tâm, lúc ấy Bân nhi sẽ cõng nương đi chơi.”

Trong đầu đứa bé bốn tuổi, chuyện được đi chơi là vui vẻ, hạnh phúc nhất, Thanh Liên ôm chầm nhi tử trong lòng, hôn liên tiếp trên mặt bé mấy cái, cười thỏa mãn “Ừm, nương cám ơn con…”

Bên này hai mẫu tử tỏ tình thương mến thương, bên kia, mọi người đều đã chào hỏi nhau xong, mọi người trở về chỗ ngồi của mình, cùng hướng về nam thanh niên có chút mong đợi. Thấy mọi người ổn định lại, nam thanh niên mới hắng giọng, đề âm lượng mình lên “… Lúc này đây, mọi người có mặt ở chỗ này đều không dễ dàng, ai ai cũng vì kiếm thêm chút tiền để gia đình mình tốt hơn… Cho nên, Dương chưởng quầy chúng ta quyết định tặng cho quý khách quan một phần quà…”

Chưa biết đó là quà gì, nghe được có quà, trong sảnh vừa yên tĩnh lại bỗng như vỡ òa lên.

Cùng lúc đó, nam thanh niên giơ thẳng hai cánh tay lên cao, vỗ vào lòng bàn tay bốp bốp mấy tiếng, tựa như tín hiệu lệnh, một đoàn tiểu nhị trong tay bưng bê từ phía sau nối tiếp đi lên, đi đến từng bàn, ai cũng có phần, mỗi bàn một có thêm một cái lẩu dê nóng hổi cùng một vò rượu thượng hạng.

Người ngồi trong sảnh phần lớn là thương nhân, trong nhóm khách nhân, nam nhân chiếm số đông, dù vậy, nữ nhân nếu đã xuất đầu lộ diện đều cũng sẽ uống một chút rượu. Nhận quà tặng từ chưởng quầy, mọi người đều thực sảng khoái.

Mọi người thực sự rất vui vẻ, không ngừng nói tạ, hôm nay định ở chỗ này cả ngày rồi, ăn no uống say, ngủ đủ một giấc, ngày mai thuận lợi làm xong công việc liền có thể trở về ăn tết cùng gia đình mình rồi.

Hai mẫu tử Thanh Liên khi chọn món, kêu nước uống chỉ chọn nước hoa quả, lúc này đích thân Dương chưởng quầy bưng quà tặng qua bên này, cũng không ai quản có gì đó không thích hợp, mọi người còn đang hân hoan ăn uống.

Quà tặng bàn hai mẫu tử khác hoàn toàn với các khách nhân kia, gồm một dĩa bánh ngọt xốp mềm cùng một hộp mứt hoa quả, nhìn qua không phải người bình thường có thể mua được.

Nhìn quà tặng đặt trên bàn mình, đôi mắt tiểu Bân mở to, miệng há thành chữ O, nhìn chằm chằm. Sau đó, đôi mắt không ngừng di chuyển, hết nhìn Dương chưởng quầy, nhìn phần quà tặng trước mặt, lại nhìn nương nhà mình.

Nhìn cử chỉ yêu thích cùng ánh mắt khao khát của con, cái đầu nhỏ không ngừng lắc lư, hai bàn tay nhỏ vịn chặt cái mép bàn, đáy lòng Thanh Liên không khỏi thổn thức một trận, nhẹ cười làm cho con yên tâm, sau đó quay sang Dương chưởng quầy khách khí nói tạ.

Dương chưởng quầy xua xua tay nói không sao, nói hai người vui vẻ là được, lại thân thiện hỏi thăm tiểu Bân vài câu bang quơ, sau mới chào tạm biệt đi vào bên trong.

Khi đi qua nam thanh niên kia, hắn nói “Tiểu Tần, nhớ kỹ không cần kinh động người, hiểu chứ?”

Tần Nam nhìn Dương chưởng quầy gật, dùng ánh mắt nói ngài hãy yên tâm.

Dương chưởng quầy sau khi đi vào bên trong, cũng không đi lên phía ngoài này lần nào nữa.

Rất nhanh đã tới giữa trưa, phần lớn ai nấy đều no say, trở về phòng thuê của mình ở phía sau nghỉ ngơi, người ngồi trong sảnh đều là những người từ bên ngoài trở về ăn trưa hoặc sau cuộc say đêm qua bây giờ mới tỉnh đi ra gọi cơm canh ăn.

Bên ngoài ánh dương đã gay gắt, Thanh Liên không tính toán về nhà lúc này, thấy tiểu Bân buồn ngủ, nàng tính đặt con nằm trên ghế đầu gác lên chân mình, lại thấy nam nhân lúc nãy phát biểu tặng quà ở đại sảnh đi lại chỗ mình.

Tần Nam nhìn nàng, cử chỉ ưu nhã, nụ cười chuyên nghiệp treo trên môi nói “Xin hỏi… Không biết khách quan có muốn một phòng bao hay không?”

Bị bất ngờ, Thanh Liên còn đang lưỡng lự thì hắn liền nói “Phu nhân yên tâm, lão bản chúng ta nói hôm nay giảm giá hai phần ba, có thể thoải mái ở đến sáng ngày mai đều được.”

Cứ như vậy, hai mẫu tử trong mơ hồ đều không biết bản thân được an bài đến gian phòng hạng nhất, được hưởng đãi ngộ phục vụ tốt nhất.

Thanh Liên nhìn chung quanh gian phòng một lượt, tất cả đều sạch sẽ, bố cục phòng thực hợp ý mình, tinh thần thư thái cùng thả lỏng, bị cơn buồn ngủ như thủy triều kéo đến, nàng đi lại giường, đặt lưng nằm xuống bên cạnh con trai, cứ như vậy ngủ rồi.

Mà lúc này, ở trên đường, một người lưng đeo theo túi tùy thân, cưỡi khoái mã không ngừng thúc ngựa chạy về hướng bắc xa xôi…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 7: Phát hiện (1)
Lâm Nhất bị bụng đói mà tỉnh ngủ.

Đêm qua nhớ về người thân, lòng nàng bị đủ loại buồn đau cùng ân hận bủa vây không ngủ được, mãi cho đến sáng cũng không biết ngủ từ lúc nào. Nhìn trong phòng tràn ngập ánh sáng, cảm thấy phải là chính ngọ rồi.

Khi nhỏm dậy cảm giác cả người có chút hư, nàng nằm trở lại trên giường, hai mắt vô thức nhìn trần nhà, đại não đều đứng yên không suy nghĩ.

Nơi bụng lần nữa truyền tới nhắc nhở, nàng mới nghiên người từ từ ngồi dậy, định xuống giường xỏ dép vào. Nhìn chăn mền trước mặt lộn xộn, mày đẹp hơi nhíu lại, chần chừ một chút, Lâm Nhất đưa tay đem chăn gấp lại, để gọn cùng gối ở đầu giường. Vừa bước xuống giường, nàng cảm giác cả người hơi chút mệt lã. Nghĩ đến cả ngày qua chỉ ăn hai cái bánh màn thầu cùng uống chút nước, từ sáng đến giờ vẫn chưa ăn gì, cho nên cơ thể mới kháng nghị, hiện tại nàng ăn không chỉ cho bản thân, mà còn cho đứa nhỏ nữa.

Nhớ đến đứa nhỏ đang dần hình thành trong lòng mình, mang theo tiếc nuối hai đời, Lâm Nhất càng quyết tâm bảo vệ con thật tốt hơn.

Đưa tay đặt trước bụng, đầu hơi rũ xuống, ánh mắt mang theo áy náy “Cho mẫu thân xin lỗi...”

Trong phòng, ngoài cửa chính và một cửa sổ thì không có thêm cái cửa nào nữa. Cửa sổ nằm bên tay trái, cách giường nàng vài bước chân, Lâm Nhất vịnh giường đi vòng qua cửa sổ, dùng then cài chống cửa lên, gió mát từ bên ngoài theo đó tràn vào, cảm giác cả người thư thái không ít. Nàng cũng không đứng ngốc ở đó lâu, liền trở ra mở cửa lớn đi đến chỗ cửa nhỏ.

Hôm nay tâm tình nàng bình tĩnh hơn, lúc này mới có tâm trạng để ý nhìn xung quanh, phát hiện cây trồng đều là cổ thụ lớn, bóng mát che phủ khắp đường đi, cho nên buổi trưa gió vẫn mát đến như vậy.

Đến chỗ cửa nhỏ, nhìn đồ ăn vẫn giống hôm qua, trong lòng có chút tủi thân, nàng hơi nhướn người lớn tiếng gọi ở bên ngoài.

“Có ai ở đó không? Có ai không?”

Vẫn không nghe thấy ai trả lời, Lâm Nhất kiên trì tiếp tục gọi, dù không nghĩ cho bản thân, nhưng vì đứa nhỏ nàng cần phải nghĩ.

“Có ai ở đó không…”

Không phụ sự kiên trì của nàng, cuối cùng cũng có tiếng đáp lại.

“Làm ồn ào gì đó!” Một tiếng quát không kiên nhẫn vang lên, sau đó một gương mặt béo tròn thiếu thân thiện xuất hiện.

Nàng ta xuất hiện bất thình lình, Lâm nhất hơi giật mình lụi phía sau một bước, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói “Ta muốn cơm thịt!”

Trên mặt nữ nhân kia xuất hiện một tia khinh thị, trợn mắt ồm ồm nói “Có cái ăn là phước lắm rồi, còn muốn ăn thịt sao?”

Nghĩ đến đứa nhỏ đang đợi ăn, Lâm Nhất đổi sang giọng cầu khẩn “Nếu không, có thể cho ta thêm chút cơm rau nữa đi, làm ơn…”

Thấy sắc mặt nữ nhân kia có chút giãn xuống, Lâm Nhất vội nói câu “Ta muốn…”

Lời chưa nói xong đã bị nữ nhân kia hung hăng đánh gãy, “Không nên quá tham lam!”

Vì cái gì đã mắng nàng tham lam rồi! Cảm thấy nữ nhân kia đang muốn đi, Lâm Nhất tranh thủ nói nhanh “Ta muốn tắm rửa một chút, đã hơn ba ngày ta chưa tắm rồi…”

Ánh mắt nữ nhân kia bỗng tối lại, hầm hừ “Không tắm gội cũng không có chết đâu!” sau đó liền xoay người đi rồi.

Bỏ lại Lâm Nhất đứng tại chỗ nóng nãy giậm chân gọi theo “Này này…”

Trong lòng tràn ngập thất vọng cùng chán nản, cầm giỏ trúc đi trở về.

Vừa xoay người, nàng bỗng phát hiện, chỗ bên kia như là nơi giặt giũ, cách chỗ nàng một đoạn đường. Đi đến gần nhìn đúng là không lầm, có sân phơi, giếng nước, nhà tắm và nhà xí nữa. Liền hiểu được vẻ mặt nữ nhân kia tại sao tức giận khi nghe nàng nói.

Có lẽ cho rằng nàng đang dở giọng chủ tử sai khiến nàng ta xách nước hầu hạ mình đi.

Hiểu được Lâm Nhất âm thầm cười khổ, ở chỗ này, trải qua hai đời, tất cả mũi nhọn đều đã bị mài mòn, nàng nào còn ý nghĩ không thực tế như vậy, chỉ cầu một cuộc sống bình đạm, hài tử hạ sinh bình an là hy vọng duy nhất của nàng.

Khi còn là cô nương, đôi lúc được ca ca dẫn theo đi bên ngoài, cũng từng sinh hoạt dã ngoại một thời gian, thử làm qua một chút ít cộng việc, hiện tại không có quá bỡ ngỡ.

Lâm Nhất quyết định đi múc nước rửa mặt súc miệng trước, còn tắm gội giặt giũ gì đó thì để sau.

Đặt giỏ trúc xuống, nàng xắn tay áo lên, cầm thùng múc nước đi lại chỗ miệng giếng, đầu hơi cuối xuống nhìn phía dưới, quyết định đem thùng nước thả từ từ xuống.

Cảm giác được đáy thùng đã chạm mặt nước, khó khăn liền xuất hiện, nàng không biết làm sao múc được nước vào thùng. Nàng giật giật, lắc lắc sợi dây một hồi mà cái thùng chỉ lắc chễm chệ nằm trên mặt nước. Lâm Nhất gấp muốn khóc đến nơi, nghĩ đến những hạ nhân làm được công việc này càng hâm mộ không thôi.

Một thanh âm không vui vang lên bên cạnh “Ngươi cứ múc như vậy đến tối cũng múc không xong.”

Tâm đang nhập thần, bất thình lình nghe được thanh âm dọa nàng suýt buông sợi dây trong tay ra. Trong lúc nàng còn thất hồn lạc phách, nữ nhân kia giành sợi dây trong tay nàng, gương mặt khó đăm đăm, hơi lé mắt liếc nàng một cái nói “Nhìn ta làm mẫu cho này… Thế này… Thấy rõ chưa?”

Thấy bộ dạng Lâm Nhất chịu khó học hỏi, thanh âm nữ nhân đỡ gay gắt hơn, nàng nói “… Giờ thì kéo lên thôi, thế này… thế này… Được rồi!”

Nhận thùng nước trong tay nữ nhân kia, Lâm Nhất nói tạ.

Nữ nhân kia khoát tay nói “Lần đầu múc nước, đừng lấy nhiều nước, non nữa thùng là được, kéo không được không nói, lỡ cả người té xuống cũng không ai cứu kịp…” Đi được vài bước, hơi nghiên đầu nói tiếp “Cơm canh ta để chỗ kia!” Nói xong câu này liền đi rồi, không đợi Lâm Nhất nói cảm ơn.

Cảm giác nữ nhân kia miệng cứng lòng mềm, không phải kiểu thấy người khó khăn mà bỏ đá xuống giếng, ngẫm lại hai giấc mơ kia, linh quang chợt lóe qua ‘Nếu như không mơ giấc mơ kia… Bản thân mình thật sự sẽ như cái giấc mơ ban đầu sao?’ Vừa nghĩ đến nàng thoáng rùng mình một cái, các lỗ chân lông đều dựng đứng lên, trái tim đập mạnh thình thịch, cả người chao nghiên một cái, may mà chưa té ngã xuống đất.

Lâm Nhất ngồi bệt xuống, lòng bàn tay đan vào nhau xoa xoa cho ấm lên, lại vừa điều tức trước ngực, trong đầu liên tục lập nhiều lại lần ‘… Chuyện chưa phát sinh… Cần ngẫm từ từ mới được…’ Làm ra quyết định trong lòng, tinh thần cũng dần bình ổn, nhịp tim đập trở lại bình thường.

Nàng đứng dậy phủi phủi bụi bẩn trên người, lấy nước rửa mặt súc miệng vệ sinh cá nhân xong, cầm theo giỏ trúc đi lại cửa nhỏ, thấy trong giỏ trúc kia ngoài cơm canh có thêm một trái trứng nữa, nụ cười lâu rồi xuất hiện trên mặt gương mặt nàng, miệng lẩm bẩm nói “Cảm ơn…”

Về đến phòng ngủ cảm giác bụng đói thật mãnh liệt, tay chân run rẩy cả lên, đặt hai giỏ trúc lên bàn, lấy bình nước ra uống trước một ngụm, tiếp theo uống vài muỗng nước canh rồi mới ăn cơm, cơm cùng thức ăn không còn nóng nhưng đều là đồ của hôm nay làm, càng hảo cảm với nữ nhân kia thêm một chút.

Dù rất đói bụng nhưng động tác nàng ăn uống chậm từ từ, thói quen phụ thân răn dạy từ nhỏ, khi ăn uống phải nhai kỹ nuốt chậm mới tốt.

Mới ăn xong liền không thể nằm, nhưng mấy ngày nay chuyện xảy ra quả thực quá sức chịu đựng đối với nàng. Ngồi xuống dựa vào đầu giường, cảm giác bớt căn no mới ngã người nằm xuống giường, hai mắt vẫn nhìn trên trần nhà không tiêu cự, chân mày lâu lâu nhíu lại một cái, một tay co để bên cạnh, tay kia xoa xoa trước bụng, trong đầu không ngừng suy nghĩ nhưng mãi vẫn chưa nắm bắt được điểm mấu chốt nào… Khi bên tai nghe được tiếng chim ríu rít bên ngoài truyền đến, đưa mắt nhìn ra ngoài, thấy sắc trời đã ngả chiều, đám chim nhỏ sau một ngày kiếm ăn đã trở về tổ ấm.

Chỉ nghĩ nằm một chút lại không nghĩ nằm hết cả buổi trưa, nếu lúc này tắm gội sợ bị nhiễm lạnh ngã bệnh liền không tốt, hôm nay trước lau mình đỡ, chuyện tắm gội để hôm sau làm đi.

Nghĩ vậy nàng đứng dậy đi lại cái tủ duy nhất trong phòng, xem trong có quần áo gì để thay đổi hay không, từ lúc bị đưa đến đây đều không được mang theo bất cứ thứ gì. Mang theo tâm trạng thấp thỏm cùng hy vọng, nàng vừa kéo ngăn kéo thứ nhất ra, hai mắt không khỏi mở lớn…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 8: Phát hiện (2)
Bên trong ngăn tủ này chứa rất nhiều đồ ăn vặt như quả hạt khô, bánh kẹo ép đường, keo sên hoa quả, đường mạch nha, tổ yến, gạo trắng, bột mì, bột ngô, lá trà, gia vị nêm các loại, mỗi thứ một ít. Điều nàng ngạc nhiên chính là những thứ này đều là món ăn nàng yêu thích, có thể trữ ăn cả tháng đều được.

Mở ngăn kéo đầu đầy ngạc nhiên, tâm mang tò mò mở tiếp ngăn thứ hai, miệng vừa khép lại liền mở lớn, nàng có chút không tin vào mắt của mình. Đưa tay sờ sờ lên, đồ vật không biến mất, Lâm Nhất thực sự rất thích đồ vật ở ngăn này. Có bốn bộ y phục mùa xuân, màu sắc đều thanh nhã, tựa như theo sở thích nàng mà cố ý an bài vậy. Đồ vật làm nàng chú ý nhất đó là hai thất vải nguyên, một cuộn màu xanh đen, cái kia màu xanh chuối nhạt, còn có đồ dùng kim chỉ đầy đủ, vừa lúc làm mấy bộ quần áo, tã lót cho hài tử rồi. Nhác thấy còn có một hộp trúc đặt trong góc, dự định cầm xem xem, cảm giác có chút nặng, cứ để vậy mở ra, nhìn đồ vật trong đó nàng chấn động không thôi, là ‘hộp dược lý’ đều là những thuốc thường dùng, trên mỗi bình đều ghi chú tỉ mỉ công dụng cùng cách dùng của nó.

Mở tiếp ngăn kéo thứ ba ra, nàng vẫn ngạc nhiên không kém, không ngờ còn có chăn mềm cùng bao gối đầu, rất giống cái trong phòng ngủ phượng tê cung của nàng, nơi này có đến hai bộ, là dùng để thay đổi sao?

Còn lại ngăn cuối cùng bên dưới, tâm nàng hồi hợp không thôi, không biết còn bất ngờ gì, thực sự những thứ này nàng đều chưa nghĩ đến.

Vừa ngồi xổm xuống đưa tay kéo ngăn kéo ra, tâm Lâm Nhất như bị cố định vài giây. Trong ngăn tủ này được chia làm hai phần, một bên chứa than củi, bên kia đặt để các dụng cụ đồ dùng, gồm một bếp lò, một bộ mồi lửa, hai cái nồi, chén bát muỗng đũa mỗi thứ một cặp, còn có một bộ ấm trà với bốn cái tách nhỏ nữa.

Trãi qua một phen từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bất giác cảm thấy những thứ kia như là cố ý đặt để cho nàng vậy.

Là ai? Ai đặt những thứ này? Đối phương làm vậy là có ý gì?

Nếu nói làm vậy để lấy lòng nàng thì cũng không đúng, nàng ở chỗ này còn ai muốn lấy lòng nàng chứ?

Cả người còn đang hoang mang, thì một câu hỏi kỳ quái chạy qua trong đầu ‘Nếu… Nếu giấc mơ kia là kiếp trước của mình, như vậy… Có phải mình đã bỏ qua cái gì hay không?’

Một trận sợ hãi không tên bỗng trào dâng trong nội tâm, cả người lạnh lẽo mềm nhũn xuống, nàng ngã ngồi bệt dưới đất, một tay chống nền nhà, tay kia để trước ngực xoa xoa, làm cho hơi thở bản thân thông nhuận chút.

Qua một lúc lâu, khi hơi thở bình ổn lại, nàng phát hiện cả người thấm đẫm mồ hôi.

Cảm giác được sức lực trở lại, Lâm Nhất vịn cạnh tủ từ từ đứng lên, vừa ngẩn đầu nhìn, đập vào mắt một mảnh tối mịch, trong đầu báo động lên ‘Tối rồi!’

Cảm thấy chuyện gì đến sẽ đến, chú tâm một chút là được, không thể bản thân tự loạn trước, nghĩ như vậy bất giác cả người thong dong trở lại.

Hiện tại là đầu tháng, bầu trời không trăng, đêm đen như mực, không có ánh đèn chiếu sáng, không thấy được bất cứ cái gì.

Lâm Nhất lần mò đi lại chỗ cái tủ, tìm ra mồi lửa cùng bất đèn, đèn vừa thắp lên, cả không gian liền bừng sáng.

Gió đêm thổi vào, ngọn đèn vừa thắp có chút không giữ được, Lâm Nhật vội vàng chạy đi đóng cửa sổ lại, ánh sáng trong phòng ổn định hơn, cảm giác cả người cũng bớt lạnh lẽo. Lúc nãy vã một trận mồ hôi, trên người dính dính không chịu nổi, chỉ là giờ này không thể ra ngoài múc nước, nàng đành nhịn tới sáng mai.

Nhìn hai giỏ trúc đặt trên bàn, nàng mới nhớ còn chưa ăn cơm tối. Mặc dù biết trong ngăn tủ có sẵn nguyên liệu nấu ăn, nhưng chưa biết mục đích người an bài những thứ này như thế nào, cũng không thể để những người khác nhìn ra nàng có cái gì bất thường, dù đã trễ cũng phải đem giỏ trúc đi trả, cơm ngày ba bữa nàng đều muốn lấy.

Nhớ trong ngăn cuối có một cái đèn lồng, liền đem bất lửa để vào trong, dẫn theo đèn lòng cùng ra cửa.

Vừa ra cửa hứng trọn một trận lạnh lẽo gió đêm đánh tới, theo quán tính nàng lùi vội hai bước, đi lại giường cầm cái chăn mỏng quấn lên người, sau đó mới tiếp tục đi ra cửa.

Hôm nay là mùng hai tết nhưng bên ngoài không có lấy một ngọn đèn nào, bao trùm toàn cảnh là một màn đêm tối cùng yên tĩnh đến cùng cực.

Bước chân Lâm Nhất có chút mau.

Tới nơi vội vàng đặt hai giỏ trúc xuống liền xoay người đi trở về, cảm giác lông tơ đều dựng đứng lên, trống ngực không ngừng đập thình thình.

Vào đến nhà nàng liền kéo cửa đóng lại, cả người vô lực ngã ngồi bên trên bàn, cảm giác đi lại ban đêm thực đáng sợ không thôi.

Cảm giác được trong người có chút nóng, nỗi sợ hãi cũng đã vơi đi, Lâm Nhất bỏ tấm chăn quấn trên người ra thả đại xuống giường, đem bấc đèn để trên bàn, kiểng chân lên đem cái lồng đèn để trên nóc tủ, cất đặt xong quay sang chuẩn bị bữa tối đơn giản cho bản thân.

Trong nhà có bếp lò, có than củi, còn có hai cái màn thầu lúc sáng, Lâm Nhất quyết định nấu nước sôi hãm trà, thời gian đã trễ nên chỉ cho vào vài lá trà, sau đó khuấy thêm một chút đường mật nha liền có ly nước ấm làm ấm bụng, ăn thêm một cái bánh như vậy bữa tối hôm nay đã ổn rồi.

Nghĩ tốt rồi nhưng lúc làm thì không suông sẻ như vậy, loay hoay một hồi than củi vẫn chưa đốt được, nhớ có lần buồn chán, nhìn chậu than sưởi, nàng có hỏi nha hoàn tiểu Lê thế nào nhỉ, “Cái tha củi này ngươi làm sao đốt nó lên?”

Tiểu Lê liền cười nói “Thưa nương nương, là chúng nô tì đổ chút nến sáp vào đốt ạ…” Như suy nghĩ một chút, sau đó tiểu Lê nói “Cũng có thể dùng củi nhỏ đốt trước sau đó cho than củi lên…”

Ở đây không có nến sáp, chỉ có củi nhỏ, nghĩ đến một mình chạy ra bên ngoài kia lượm củi, Lâm Nhất liền chùn bước chân, nghĩ đến, thôi ráng chịu đựng thêm đêm nay, sáng ngày mai rồi tính… Ừm, tính toán từ ngày mai mỗi ngày đều lượm về chút củi, cũng không thể trông chờ chỗ than củi này dùng mãi được.

Trong lòng làm xong quyết định, liền đứng dậy đi lại chỗ bàn ngồi xuống, mở bình nước lọc dốc uống vài ngụm, mới cầm cái bánh lên xé nhỏ từ từ ăn, ăn xong lại uống thêm chút nước nữa, cảm giác trong bụng cũng đã no lâng, nàng có thói quen ăn xong không đi nằm liền, lại ngồi tại chỗ thêm một chút nữa. Một tay nàng đặt trên bàn, tay kia để dưới bụng xoa xoa, ánh mắt dừng trên ngọn đèn, tâm lúc này như đang phiêu diêu chốn nào.

Ngày hôm sau.

Lâm Nhất ngủ đủ tự tỉnh lại, nhìn trong phòng tràn ngập ánh sáng, cũng không gay gắt bằng hôm qua, nghĩ đến có lẽ thời gian chưa quá trễ lắm.

Thoạt nhìn tinh thần nàng hôm nay so hôm qua tốt hơn nhiều, hành động gấp mền mùng cũng lưu loát hơn.

Bước xuống giường điều đầu tiên là đi chống cửa sổ lên, đứng ở đó hít một hơi hương gió trời, xác nhận thời gian chưa quá trễ, nhớ đến đêm qua đã tính toán xong, trong lòng liền dấy lên một ngọn lửa nồng nhiệt.

Trước khi bắt tay làm công việc của hôm nay, điều đầu tiên là dùng bữa sáng trước đã, nàng đến chỗ cửa nhỏ, mặc dù biết rõ sẽ không có món ngon gì nhưng vẫn có chút chờ mong, có lẽ là do mang thai, cảm nhận thèm ăn so với trước kia tốt hơn rất nhiều.

Trong giỏ trúc, ngoài bình nước lọc, hai cái bánh khô được thay bằng một thố cháo trắng còn hơi âm ấm, một chén nhỏ dưa muối cùng thịt băm kho tiêu, vừa nhìn thấy trong lòng nàng đều tràn ngập thỏa mãn.

Một người, trãi qua mất mát cùng đau thương, một cuộc sống bình dị như vậy cũng đủ thỏa mãn trong lòng…
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,607
Điểm cảm xúc
5,132
Điểm
113
Chương 9: Việc nhà (1)
Bởi vì cảm xúc phát ra từ đáy lòng, nụ cười của nàng trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết, nếu có đại ca Lâm Hưng nàng ở đây, sẽ không khỏi bật thốt lên “Đây mới là muội muội của ta!”

Trong lúc Lâm Nhất còn hồn nhiên vui vẻ, không biết rằng nhất cử nhất động của mình nữ nhân kia đều thu vào trong mắt.

Dù trong lòng rất vui, nàng không quên chính sự, hơi nhón chân ghé đầu qua cửa sổ nhỏ, nàng gọi gióng ra bên ngoài.

“Ma ma, người có ở đó không? Có ở không…”

Bởi vì tầm nhìn hạn chế chỉ thấy ở phía trước, Lâm Nhất còn đang rướn cổ ngưỡn mặt, khi thân ảnh nữ nhân kia lù lù xuất hiện, cũng bị làm cho giật nảy một cái.

Rất nhanh nàng lấy lại tinh thần, treo nụ cười nhạt trên môi, liền nói ra yêu cầu đêm qua suy nghĩ tốt, “Chỗ ta còn thiếu mấy món đồ, làm phiền ma ma mang giúp hai cái lu đựng nước, một thùng tắm với một chậu giặt đồ.”

Hiện tại nàng đề trước mấy thứ này, muốn nhiều hơn sợ nóng vội sẽ hóa lốp.

Trước ánh mắt mong đợi của nàng, trên mặt nữ nhân kia thoáng dừng lại mới nói “Cái này… Để ta đi xem thế nào.” Nói xong liền quay người rời đi.

Nhìn ra được thái độ nữ nhân kia ôn hòa hơn, dù chưa được nàng đảm bảo, Lâm Nhất biết bản thân đã thành công, liền mở miệng gọi với theo “Mang tới bà cứ để ở chỗ này là được nha…”

Ánh mắt Lâm Nhất mãi dõi theo thân ảnh của nàng ta cho đến khi mất hút ở khúc quanh mới dừng lại, lúc này mới vui vẻ thong thả cầm giỏ trúc trở về phòng.

Nhìn thời gian cũng đã qua giờ thìn, cơ thể này mấy ngày qua bị lăn qua lăn lại có chút chịu không nổi, vệ sinh cá nhân gì đó làm sau đi, hiện tại nàng lấp cái bụng rỗng trước đã.

Thói quen tốt, sau một đêm dài thức dậy uống trước một ly nước lọc, sau đó nàng cầm muỗng đũa lên bắt đầu ăn bữa sáng.

Ăn xong nàng ngồi nghỉ tại chỗ thêm một chút, cảm giác sức lực toàn thân trở lại liền biết bữa sáng ăn vào đã phát huy tác dụng, bèn đứng dậy thu dọn chén bát cùng bình nước hôm qua uống cạn để vào giỏ trúc, chầm chậm đi lại chỗ cửa nhỏ trả.

Lâm Nhất nhìn chung quanh một lượt tìm kiếm, không thấy đồ vật mình cần đâu, biết nữ nhân kia chưa trở lại, liền quay theo hướng ngược lại đi lượm củi trước.

Lúc ở Lâm gia Lâm Nhất không phải làm việc nhà, nhập cung rồi càng không cần bận tâm đến việc cơm bưng nước rót nói chi đến công việc hạ đẳng đi lượm củi này, cũng không biết sẽ mệt đến mức độ nào.

Thoạt nhìn việc lượm củi khá nhàn, chỉ cần khom người nhặt những cành củi khô xếp gọn lại một chỗ, cành nào dài quá hoặc nhiều nhánh thì bẻ gọn lại, thực tế làm mới biết được, người không quen rất nhanh bị đau ngang thắt lưng.

Là phụ nhân mang thai, may mà đưa nhỏ này hiểu chuyện không nháo nàng, rất giống như giấc mơ của nàng vậy. Cảm giác ngang thắt lưng ê ẩm, Lâm Nhất duỗi thẳng lưng, hai tay vòng ra sau xoa bóp lưng một lúc cho đến khi cơn đau giảm bớt ngừng lại.

Hiện tại là đầu xuân, còn tầm bốn tháng nữa mới đến mùa mưa, khi đó thai nhi cũng tầm bảy tháng sẽ nặng nề hơn, nên nàng tranh thủ làm những công việc chuẩn bị thực tốt trước.

Khi xếp củi nàng cố ý phân thành hai nhóm, củi nhỏ dùng nhóm lửa cùng củi vừa đốt lửa. Nhìn hai bó củi tầm một vòng tay ôm của mình, nàng sẽ không cậy mạnh mà ôm một lần về. Củi nhỏ nàng sẽ chia ra làm hai lần di chuyển, còn cây củi lớn sẽ chia thành ba lần ôm.

Hiện tại sức khỏe nàng chưa thực tốt lắm, hôm nay chủ yếu đi xem xét xung quanh nơi ở, biết được có rất nhiều củi đốt nàng cũng yên tâm hơn, còn thầm may mắn vì là lãnh cung nên mới tìm thấy được nhiều củi khô như vậy.

Củi nhỏ nàng đặt kế bên bếp lò khi nhóm lửa sẽ tiện lấy chụm, nàng ôm củi nhỏ về trước còn cây củi lớn để đó ngày mai ôm sau.

Lâm Nhất đi lại chỗ cửa nhỏ, thấy đồ vật mình yêu cầu không những đủ, còn có thêm nước giặt, nước tắm, một gáo múc nước cùng một ghế đẩu nhỏ nữa, tâm Lâm Nhất hoan hỷ không thôi. Đồ đem đến rồi cũng không thấy bóng dáng người đâu, nàng vẫn ghé lại cửa nhỏ nói vọng ra.

“Ma ma, đa tạ bà!”

Nói xong liền quay sang vén tay áo lên, đi sắp đặt các đồ vật.

Hai cái lu này khá nặng, Lâm Nhất quyết định dời một cái đến gần bờ giếng trước, mỗi ngày luôn đổ đầy nước, thuận tiện sinh hoạt trong ngày, cái kia ngày mai sẽ dời về phòng sau.

Dời xong cái lu đựng nước, Lâm Nhất đi xem xét nhà tắm, nhà xí thế nào, có cần một phen công phu tẩy rửa hay không, vừa nhìn thấy liền thở nhẹ nhõm một hơi. Dù không sạch sẽ lắm nhưng không giống bị bỏ xó, ít nhất ba năm tháng cũng có người đến dọn dẹp, chỉ cần khua mạng nhện cùng quét đi bụi bẩn là được.

Nghĩ đến cũng cần một cái chổi, liền nhớ chỗ lượm củi mọc rất nhiều cỏ chỉ, thân cứng, cao qua đầu gối nàng, gia đình bình thường dùng nó làm chổi quét sân, liền bỏ qua xin nữ nhân kia. Ở trong cung không dùng chổi cỏ này mà dùng chổi chà vận từ miền trung về, kiểu dáng không những đẹp quét dọn cũng dễ dàng hơn.

Đều xác định cơ bản xong, Lâm Nhất bắt tay vào việc múc nước dưới giếng.

Lần trước múc nước là nữ nhân kia giúp nàng, lần này nàng tự mình làm.

Trong đầu liên tưởng lại cảnh tượng lúc đó, khi nàng làm theo đúng thật không sai, cái thùng bắt đầu lấy nước được, không quên câu nữ nhân kia nhắc nhở ‘Lần đầu múc nước, đừng lấy nhiều nước, non nữa thùng là được, kéo không được không nói, lỡ cả người té xuống cũng không ai cứu kịp…’ Thấy nước vào được một phần ba thùng, nàng liền kéo miệng thùng đứng lên, hít sâu một hơi, sau đó tập trung tinh thần, hai tay dùng sức kéo thùng nước từ từ lên… Cuối cùng thùng nước lên tới nơi, mừng hết lớn à.

Phải nói công việc múc nước này khá tốn sức, vì chưa quen thuộc nên không dám sử dụng nước loạn, trước mắt việc cần dùng nước rất nhiều, sau này quen thuộc rồi sẽ tính sau. Nước hôm nay múc đủ nàng làm vệ sinh cá nhân, lau mình và giặt bộ đồ trên người, bộ đồ này bẩn lắm rồi, không thể để kéo dài hơn nữa.

Làm xong hết thảy nhìn thời gian đã là giờ mùi, cơm trưa đã đặt chỗ cửa nhỏ từ lâu, cơm dù không còn nóng, nhìn qua khá là ngon miệng, một con cá nục chiên, nước tương ớt thái nhỏ cùng canh bầu nấu chay. Kinh đô Phong triều lập ở miền nam, gần biển cùng sông hồ, hải sản dạt dào, trong mâm cơm các hộ gia đình thường thấy những món ăn này.

Lâm Nhất định cầm giỏ trúc về phòng ăn nhưng lúc này toàn thân như đình công, tứ chi mệt rã không muốn động, bụng đói cồn cào dán đến lưng. Nghĩ đến nơi này không có ai, cũng không cần nhiều quy củ như vậy, liền xách ghế cái đẩu đi tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống bắt đầu dùng cơm. Bữa cơm này nàng ăn thực tận hứng.

Cơm nước xong xuôi, nàng giữ lại bình nước còn thừa, tất cả chén bát cho trở lại giỏ trúc đem đi trả.

Về đến phòng, Lâm Nhất liền leo lên giường ngủ nghỉ, giấc ngủ này kéo dài ba giờ liền…

Nói đến hai mẫu tử Thanh Liên, sau khi mướn phòng ở tới sáng hôm sau.

Sáng hôm sau, hai mẫu tử thu dọn chuẩn bị trả phòng, nàng vừa mở cửa, liền thấy nam nhân kia quay đầu lại, mặt đầy tươi cười “Chào buổi sớm khách quan!”

Thanh Liên hơi chút bất ngờ, gật đầu đáp lại “Chào ngài, buổi sớm tốt lành!”

“Đêm qua khách ngủ tốt không?”

Trước sự tiếp đón đầy nhiệt tình này, Thanh Liên gật đầu cười “Rất tốt!”

Trong lúc Thanh Liên không để ý, nam thanh niên kia trộm thở nhẹ nhõm một hơi, sau đó liền nâng tinh thần lên nói “Không biết khách quan còn muốn thuê tiếp không?”

Thanh Liên định nói rằng nàng chuẩn bị đi trả phòng thì thấy nam thanh niên kia cười nói tiếp.

“… Là như vầy, hai ngày nữa là lễ hội thuyền rồng, không biết khách quan có muốn thuê tiếp chờ xem hay không? Với lại từ nay đến hết mùng mười rất nhiều lễ hội, sự kiện diễn ra…”

Thanh Liên định nói không cần, dù sao đoạn đường không xa, như là biết được ý nghĩ của nàng, nam thanh niên liền cười nói “Tối hôm qua khách quan không ra sảnh dùng cơm liền không biết chuyện này…”

Đối diện ánh mắt Thanh Niên nghi ngờ, hắn nói “Mọi người hỏi lão bản chúng tôi còn có chương trình gì không? Lão bản nghĩ liền mở trò chơi bốc thăm may mắn, mọi người ai cũng có phần, khách quan không xuống ta bốc thay giúp, thật không ngờ…” Ngừng một chút hắn đắc ý hỏi ngược lại nàng “Khách quan biết là gì hay không?”

Trong lúc nàng còn đang mờ mịt, thì hắn cười ha ha nói “Giảm giá phòng ở một phần ba trong nữa tháng!”

“Sao chứ?” Thanh Liên còn đang không thể tin được, tiểu Bân đứng bên cạnh dựa nàng làm nũng.

“Hay ở lại chơi thêm vài ngày… Được không nương!”

Nơi này chỗ ngủ thực ấm, cơm ăn đều thực ngon, còn có nhiều chỗ vui chơi nữa.

Trước ánh mắt mong chờ của con, nghĩ đến mấy năm qua thua thiệt con quá nhiều, Thanh Liên liền gật đầu đồng ý.
 
Top