Lượt xem của khách bị giới hạn

[Xuyên không] [Bách hợp] Xuyên đến cổ đại viết hoàn cái kết - Tóc Xanh

Bạn thích nhân vật chính chứ?

  • Không

  • Cũng bình thường


Kết quả chỉ có thể xem được sau khi bình chọn.
[Xuyên không] [Bách hợp] Xuyên đến cổ đại viết hoàn cái kết - Tóc Xanh

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Xuyên đến cổ đại viết hoàn cái kết
(Phần 2 của Tân đế vương - Tóc Xanh)
Xuyên Đến Cổ Đại.jpg

Tác giả: @Tóc Xanh
Thể loại: hệ thống, xuyên không, cổ đại, bách hợp
Tình trạng: đang tiến hành
Độ tuổi thích hợp để đọc: 16+
Truyện được đăng tải độc quyền tại AA Truyện
Văn án:
Một cô tác giả viết tiểu thuyết mạng chuyên đào hố nhưng không chịu lấp hố, sau đó bị một thế lực bí ẩn đưa đến thế giới của bộ tiểu thuyết cô ấy đang bỏ giữa chừng để hoàn thành câu chuyện.
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 1: Bay màu

Tôi một sinh viên vừa mới ra trường, ngày nào cũng đầu tắt mặt tối với đống deadline không bao giờ hết. Đồng thời tôi cũng là một người viết tiểu thuyết mạng, cũng khá lâu rồi tôi không cập nhập chương mới. Nhưng mà cũng đành chịu thôi, bởi vì ngoài việc hơi bận ra thì tôi cũng bị cạn ý tưởng mất rồi. Hầu như tất cả chất xám của tôi đều đổ dồn hết vào công việc, khiến cho đầu óc của tôi sau mỗi ngày làm việc đều ở trong trạng thái bị cạn kiệt ý tưởng.

Thực sự nhiều khi tôi cũng thấy bản thân rất có lỗi với độc giả của mình, nhưng có nhiều chuyện không phải bản thân cứ muốn là được.

Rồi vào một buổi tối đẹp trời, khi tôi đang vu vơ lướt website thì có một tài khoản lạ gửi cho tôi một đường link. Như một điều bình thường, đầu tôi liền nhảy số, chắc bấm vào link sẽ bị mất tài khoản chứ gì, có đứa ngu mới bấm, sau đó tôi lại tiếp tục lướt website tiếp.

Bẵng đi một ngày sau, tài khoản đó lại gửi cho tôi một cái link khác, tôi tiếp tục làm ngơ. Rồi một ngày, hai ngày, ba ngày… và rất nhiều ngày sau đó, ngày nào tài khoản lạ đó cũng gửi một đường link cho tôi. Thế là trước lại sau quen, tôi liền nhắn tin hỏi người kia:

- Bạn thật kiên nhẫn!

Người đó thả một cái icon mặt buồn vào tin nhắn của tôi, sau đó lại gửi cho tôi một đường link kèm theo một dòng tin nhắn:

- Mời bạn nhấn vào link giúp mình.

Tôi seen tin nhắn.

Cứ như thế lại một tháng nữa trôi qua và ngày nào người đó cũng kiên nhẫn gửi cho tôi một đoạn link và tôi thì vẫn nhất quyết không nhấn vào. Vì nể tình đã quen nhau được nửa năm, tôi quyết định nhắn cho người đó một tin nữa.

- Hi!

Người đó lại thả icon khóc lóc vào tin nhắn.

- Mình chân thành mới bạn nhấn vào link.

Tôi thả một cái icon cười khinh bỉ.

- Không.

Cũng là tôi sau đó:

- Năm nỉ đi rồi nhấn.

Người kia:

- Mình chân thành năn nỉ bạn.

Tôi:

- Quỳ lạy đi.

Người kia thả cho tôi một cái icon quỳ lạy. Vẫn là tôi sau đó seen và không nhấn vào link. Thế là người kia liên tục thả icon khóc khóc năn nỉ tôi tiên tục trong hai ngày sau đó. Tôi tự cảm thấy bản thân cũng có chút quá đáng, cũng là vì nể tình sự chân thành và tình bạn đã nửa năm qua của chúng tôi, nên tôi quyết định nhắn cho người đó một tin nhắn nữa.

- Nhấn vào link có bị mất tài khoản không?

Người đó gửi icon ngơ ngác cho tôi rồi trả lời:

- Tại sao lại bị mất tài khoản?

Tôi:

- Không phải nhấn vào link sẽ bị hack tài khoản sao?

Người đó thả icon cười cho tôi:

- Đảm bảo không mất tài khoản nên bạn cứ yên tâm nhấn vào đi ạ.

Tôi có chút nghi ngờ, nhưng mà người ta đã nói đến vậy rồi, cũng rất chân thật nên tôi quyết định tin người đó một lần. Tôi đưa tay nhấn vào link, rồi chuyện gì đến cũng sẽ đến. Tôi bị bay màu ngay ba giây sau đó.

Tại một không gian khác.

Ký chủ xin hãy tập trung nghe ta trình bày.

Tôi đưa khuôn mặt cười ba phần tức giận bảy phần bất lực nhìn con hamter trước mắt, đã tự tiện đưa người khác đến không gian khác thì thôi đi, còn phải dùng thân phận thú cưng của người khác để xuất hiện. Tôi đưa tay nắm lấy cặp má của nó mà lôi xuống, tức giận nói:

- Sao ngươi dám lừa ta, đưa ta đến cái nơi quỷ quái này!!!!

Nó nhìn tôi rơm rớm nước mắt mếu máo nói:

- Ký chủ xin hãy nhẹ tay, ta đâu có lừa ký chú, thực sự là không bị hack tài khoản mà.

Tôi bất lực nhìn nó, rồi tự nhủ “Đúng là ngu mà, đã biết là có vấn đề rồi mà vẫn còn nhấn vào, để giờ tài khoản không bị hack mà bản thân lại bị đăng xuất khỏi trái đất.”

Nó lại nhìn tôi vừa khóc vừa nói:

- Những hệ thống khác chỉ cần gửi một đường link là đã thành công đưa ký chủ đến thế giới khác rồi, ký chủ của mình thì hay rồi, làm hệ thống như mình phải kiên trì tận nửa năm, khóc lóc, năn nỉ, quỳ lạy mới có thể khiến ký chủ nhấn vào link. Tưởng như thế là xong rồi, ai ngờ ký chủ của mình lại còn hung dữ như vậy.

Tôi nhìn cái hệ thống mít ướt bằng ánh mắt mười phần bất lực, đáng lẽ tôi mới là người phải khóc mà.

- Hơ, hơ, hơ.

[Thảo luận - góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 2: Cái chết của nhân vật chính

Sau khi nghe hệ thống nói đại khái thông tin thì tôi rút gọn ra những thông tin chính sau: đâu tiên, vì tôi viết một bộ tiểu thuyết mà đã ba năm rồi vẫn viết chưa được một nữa mạch truyện, thực ra không phải vì mạch truyện của tôi dài mà do tôi lười, viết trong ba năm mà chẳng được bao nhiêu chương khiến cho thế giới trong tiểu thuyết có nhiều lỗ hổng, nhân vật càng ngày càng lệch lạc so với nội dung gốc nên tôi phải tự sửa chữa lại cốt truyện của mình. Thứ hai, có quá nhiều độc giả vote cho tôi lên cung trăng vì mãi chả thấy ra chương. Thứ ba, vì mạch truyện của tôi viết không thống nhất nên đã dẫn đến bi kịch của nhân vật chính, khiến cho nữ chính vừa xuất hiện được mười mất chương đã nghẻo.

Tôi khá thắc mắc với cái lý do thứ ba này, rõ ràng lúc tôi viết nữ chính vẫn còn chưa chết mà, và vẫn chưa có nguy hiểm gì có thể dẫn đến cái chết.

- Này hệ thống tại sao nữ chính lại chết?

Hệ thống nhìn tôi và nở một nụ cười không thể nào thân thiện hơn:

- Câu chuyện là như thế này:

‘Vị nữ tử xinh đẹp trước mặt lấy ra một cây kim được dấu trong ống tay áo, sau đó đột nhiên một quả cầu pha lê không biết từ đâu xuất hiện giữa không trung, nàng ta thành thục đưa tay của Lục Thiên Hương lên một quả cầu sau đó trích đầu ngón tay ở giữa lấy một giọt máu.

Khoảnh khắc vị nữ tử kia cầm lấy tay Lục Thiên Hương, nàng khẽ trùng mình một cái, bàn tay này thật sự quá lạnh rồi, nếu không phải dung mạo người trước mặt quá xuất chúng, cơ thể chuyển động thuần thục, e rằng Lục Thiên Hương còn cho rằng bản thân đang đụng vào tay của người chết.

Vừa lúc giọt máu của Lục Thiên Hương chạm vào quả cầu thuỷ tinh, bên trong liền xuất hiện một viền sáng, viền sáng đó sau đó không ngừng chuyển động mà chạy một vòng xung quanh bên trong quả cầu, tốc đó mỗi lúc càng nhanh dần, nhanh đức mức nhìn bằng bắt thường không còn thấy nổi chuyển động của nó.

Vị nữ tử xinh đẹp sắc mặt nãy giờ không biến sắc, lúc thấy cảnh này trong mắt liền có chút kính động. Đây chính là lần đầu tiên quả cầu thuỷ tinh của nàng có phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Lục Thiên Hương lúc này hai mắt ngơ ngác, không biết có chuyện gì đang xảy ra, nàng còn chưa kịp định hình hiện tượng lạ trước mặt nàng là gì, thì bên trong quả cầu bắt đầu xuất hiện hai luồn ánh sáng len lỏi ra bên ngoài.

Một cái kết nối lên tay của Lục Thiên Hương, một cái kết nói lên tay của vị nữ tử kia. Trong khoảnh khắc đó, dường như cả hai đều cảm nhận được có một sợi dây liên kết linh hồn và cơ thể hai người lại với nhau. Lúc này Lục Thiên Hương như vừa tiếp nhận một sức mạnh thần bí nào đó, đó là một sức mạnh khổng lồ, khiến cho cơ thể của Lục Thiên Hương có chút quá tải mà run lên vì đau đớn.

Lục Thiên Hương cảm nhận được, hình như có một tia sáng đang lên lõi trong đầu nàng, không ngừng truyền năng lượng vào cơ thể nàng, đầu nàng lúc này như muốn nổ tung, hai mắt nàng dần dần mơ hồ không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cả thân thể không tự chủ được mà run rẩy.

Sau tầm năm phút, thần trí của Lục Thiên Hương bắt đầu hồi phục trở lại, cơ thể cũng không còn đau đớn nữa. Nàng mơ hồ nhìn vị nữ tử trước mắt, có ý muốn hỏi chuyện vừa xảy ra.

Vị nữ tự kia vừa bắt gặp ánh mắt của Lục Thiên Hương vừa hiểu ý nàng muốn nói gì, giọng trầm ấm nói: Vừa rồi chính là hiện tượng liên kết sinh mạng và linh hồn.’

Tôi ngơ ngác nhìn hệ thống hồi tưởng lại câu chuyện:

- Rồi đã chết đâu?

Hệ thống mở hai mắt to tròn nhìn tôi:

- Đoạn này mới tới khúc chết nè.

- Hiện tượng liên kết sinh mạng và linh hồn, là hiện tượng hai linh hồn cùng gắn kết với nhau và cộng sinh cùng nhau trong một cơ thể. Nhưng nhân vật bí ẩn kia kia ngàn vạn lần cũng không lường trước được cơ thể của Lục Thiên Hương vốn đã ở thể cộng sinh không thể nào dung chứa thêm một linh hồn thứ hai. Cộng thêm sức mạnh từ linh hồn của nhân vật bí ẩn kia quá lớn, khiến cho cơ thể của Lục Thiên Hương vốn đã như ngàn cân treo sợ tóc trở nên phình trướng rồi phát bạo.

Hai mắt tôi mở tròn ngơ ngác nhìn hệ thống, cái mặt tôi như đần thúi ra:

- Ủa, thế mà cũng chết được nữa à? Vừa mới viết hết chương mà nhân vật chính cũng lăn ra nghẻo luôn được hả? Ở đâu ra cái quý tắc đó thế?

Hệ thống khẩn trương giải thích:

- Dù là tiểu thuyết mạng thì vẫn có vài nguyên tắc bất thành văn, nếu tác giả buff quá lố cho nhân vật hoặc lỡ ảo tưởng quá tay thì nhân vật chính có thể chết bất đắc kỳ tử mà chưa kịp gửi lại lời trăng trối.

Tôi nhìn hệ thống với vẻ mặt bất mãn:

- Đứa ra đề ra mấy cái quy tắc đó hả?!! Sao ta lại không biết???

Hế thống khẩn trương đáp:

- Ký chủ xin bình tĩnh, đường mòn xuất hiện là vì có nhiều người đi lại trên cùng một vị trí trong một thời gian dài mới hình thành, quy tắc này cũng chính là như câu nói trên.

Nếu lúc này có một cái gương ở đây thì nó cũng chẳng thể soi rõ khuôn mặt tôi lúc này, vì mặt tôi lúc này đen như cuộc đời và nhân vật chính của tôi vậy.

Hệ thống lại tiếp tục giải thích:

- Nhưng vì để ngăn chặn bi kịch không đáng có của nhân vật chính và đi đến cái kết có hậu, hệ thống đã cho ký chủ thêm một cơ hội nữa để sửa đổi câu chuyện theo hướng tích cực hơn. Đồng thời cũng kéo lại lượt tương tác đã mất trong thời gian ký chủ ngâm giấm tiểu thuyết. Chúc mừng ký chủ có cơ hội làm lại cuộc đời.

Tôi nhìn hệ thống với ánh mắt sắt lịm không thể nào dịu dàng hơn:

- Rồi ta phải làm gì để sửa chữa bộ truyện?

Hệ thống rùng mình sau đó gượng cười đáp:

- Đơn giản thôi, ký chủ hóa thân thành nhân vật chính rồi bị bón hành thay nhân vật chính là được.

Tôi nhìn hệ thống, hệ thống nhìn lại tôi, hai đứa chúng tôi nhìn nhau cười, sau đó tôi quát lớn:

- Ngươi chơi ta đấy à!!!

Hệ thống giật mình một cái sau đó khẩn trương nói:

- Ký chủ xin bình tĩnh, đây là quy tắc là quy tắc.

Tôi quát lớn:

- Lại là quy tắc, đứa nào đặt ra quy tắc này!!!!!

Hệ thống e dè nhìn tôi đáp:

- Là các tiểu thuyết gia khác, không phải là do tự ta đặt ra đâu.

Phải mất nữa tiếng sau tôi mới có thể bình tỉnh và có thể chấp nhận sự thật rằng mình rất đen, mặc dù trước giờ tôi cũng đã biết bản thân không được may mắn cho lắm nhưng đen tới mức này chắc là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm trong đời.

Thôi thì đời người ai chả có lúc lầm lỡ, lỡ làm sai rồi thì giờ làm lại cho đúng thôi, chứ đằng nào tôi cũng lỡ đăng xuất khỏi trái đất rồi.

- Này, nếu đi đến cái kết có hậu cho nhân vật chính rồi ta sẽ được về nhà chứ?

Hệ thống vui vẻ đáp:

- Đương nhiên rồi.

Tôi:

- Ok, vậy ta sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này.

- Mà sao hệ thống nhà ngươi lại cosplay thú cưng nhà ta?

Hệ thống:

- Vì để mang lại sự gần gũi với ký chủ, hệ thống được lập trình xuất hiện với hình dạng dễ thương và được ký chủ yêu mến nhất, mà trong đó thú cưng là vật được ưu tiên xuất hiện nhiều nhất, cũng rất được ưu chuộng trong thế giới hệ thống.

Tôi:

- Thế người có tên không?

Hệ thống:

- Tên ta là 5203. Nhưng nếu ký chủ thích có thể đặt cho ta một cái tên gọi cho gần gũi.

Tôi:

- Vậy gọi là Dâu Béo đi, đó cũng là tên thú cưng nhà ta.

Hệ thống:

- Cảm ơn ký chủ đã đặt tên, mặc dù ta chưa thấy cái tên nào xấu như thế!

Tôi liếc nhìn hệ thống:

- Thế giờ nhà ngươi có ý kiến gì không?

Hệ thống có chút hơi rén xua tay đáp:

- Không có, không có.

- Nếu đã chuẩn bị xong tinh thần, vậy giờ mời ký chủ xuyên vào thế giới tiểu thuyết.

Từ phía hệ thống xuất hiện một luồng sáng rất mạnh, mạnh đến mức đau cả mắt, nhức cả đầu.

[Thảo luận - góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 3: Ta xuyên không trở thành một đứa trẻ bị béo phì

Tôi bị choáng váng trong mười giây sau đó, tôi có cảm giác như mình đang nằm, từng luồng sáng nhẹ nhàng lướt qua khung cửa sổ rồi chạm vào mắt tôi. Tôi đưa tay che lấy mắt mình, cảm giác bản thân có chút nhẹ nhõm.

Sau đó tôi chợt bừng tỉnh, như người vừa bị vỡ mộng. Nhìn lên đối tay bé bé xinh xinh, vừa hồng hào vừa trắng trẻo, đẹp đến mức khiến bản thân tôi không ngừng cảm thán “Đúng là nữ chính đến tay cũng đẹp như thế!”, sau đó tôi cứ như vậy chìm đắm trong vẻ đẹp của đôi tay, đến khi có một con muỗi mất nết nào đó cắn vào mông tôi, tôi đưa tay ra tính đập cho nó một phát, khoảnh khắc tôi giơ tay lên tự đánh vào mông mình, cái đánh đau điếng ấy khiến tôi lúc này mới được giải ngố, tôi đây chính là xuyên không rồi.

Tôi nằm trên giường lấy tay che miệng lại không ngừng cảm thán với bản thân, tôi vừa rồi chính là được trải nghiệm cảm giác xuyên không trong truyền thuyết. Chớp nhoáng một cái liền nói xuyên không là xuyên rồi, lại còn là xuyên đến cơ thể của nữ chính do chính mình tạo ra nữa chứ!

Nghĩ đến đây, tôi không kìm được hưng phấn liền bật dậy chạy đi chạy lại trong phòng tìm một cái gương. Cuối cùng từ trong ngăn kéo tôi tìm được một chiếc gương cũ. Tôi vui vẻ đưa mặt mình lại gần cái gương, tôi còn đang tính tự khen bản thân mấy câu thì…

- Chết tiệt, sao béo thế này!

Sau đó mặt tôi như tối sầm lại “Người ta thì hai má bánh bao vừa trắng vừa thơm, phúng phính đáng yêu, nhìn cái mặt tôi lúc này xem chả khác gì cái đầu lợn, hai má thì đầy ụ như cái bánh bao nhân mỡ, đôi mắt thì híp lại, cúi xuống một cái liền thấy cái bụng tròn vo chả khác gì cái lu.”

- Dâu Béo mau ra đây, ngươi chơi ta đó à!!!

Dâu Béo từ không trung xuất hiện, biểu cảm có chút mệt mỏi:

- Ký chủ có chuyện gì sao?

Tôi cáu gắt nói:

- Chẳng phải nói để ta xuyên vào cơ thể của Lục Thiên Hương sao?

Hệ thống:

- Thì đúng rồi, đây là cơ thể của Lục Thiên Hương mà.

Tôi lườm Dâu Béo một cái:

- Ngươi đừng có mồm điêu, rõ ràng ta nhớ Lục Thiên Hương là một mỹ nữ hàng thật giá thật kia mà, mà cái bộ dạng lúc này nhìn chỗ nào giống một mỹ nữ hả?

Dâu Béo nhìn tôi thở dài một cái:

- Ký chủ, quả thật đây là Lục Thiên Hương, nhưng mà là Lục Thiên Hương lúc 4 tuổi.

Tôi có chút mơ hồ tự nhìn lại bản thân, tôi cẩn thận quan sát tất cả bộ phận trên cơ thể rồi so sánh nó với vật dụng bên trong phòng, quả thật là những đồ dùng này có chút lớn hơn tôi rất nhiều.

- Không đúng, cho dù là Lục Thiên Hương lúc 4 tuổi cũng không thể xấu xí như vậy.

Dâu Béo cười khoảy lên:

- Ký chủ người nhìn kỹ lại xem, ngoại trừ cơ thể có chút béo ra thì ngũ quan của cơ thể này không phải cũng rất đẹp sao?

Tôi cẩn thận nhìn lại khuôn mặt mình trong gương, đúng thật là ngũ quan cũng có chút xinh xắn chỉ là do bị mỡ che lấp đi nên không dễ dàng nhận ra.

Tôi ho nhẹ vài cái rồi giả bộ lảng tránh sang chủ đề khác:

- Mà này Dâu Béo, ngươi có biết vì sao Lục Thiên Hương lúc nhỏ lại béo như vậy không, ta nhớ là vì nữ chính sinh non nên thân thể từ nhỏ rất yêu ớt cơ mà làm sao có thể béo thành bộ dạng này được?

Dâu Béo tỉ mỉ giải thích:

- Chính vì cơ thể nữ chính trời sinh yếu ớt nên mẫu thân của nàng ta mỗi ngày đều cho nàng ta uống rất nhiều dược liệu quý hiếm, lâu ngày dần những thuốc bổ này tích tục trong cơ thể của Lục Thiên Hương càng ngày càng nhiều khiến cho nàng ta phát phì.

Lòng tôi tự nhiên có chút cảm thán:

- Nói như vậy cơ thể này của ta chẳng phải là một cái bình đựng thuốc sao, đừng nói là giúp nữ chính sống tới già ta sợ với tình trạng này ta sẽ chết vì béo phì mất.

Dâu Béo lục lọi thứ gì đó từ hệ thống:

- Đợi ta một chút, để ta kiểm tra cơ thể cho ký chủ.

Sau đó một bảng thông tin hiện ra từ không trung, bên trên hiển thị tình trạng sức khỏe của nữ chính lúc này.

Chỉ số hiển thị cho thấy nguy cơ bị bệnh béo phì của nữ chính lên đến 90%, xương khớp yếu ớt, thể chất rất tệ, thực sự có thể sống đến bây giờ đã là điều không dễ dàng gì.

Lúc này bản thân tôi không tự chủ được mà thở dài một tiếng:

- Ta cảm thấy bản thân đúng là có chút quá đáng với nữ chính, chỉ là viết thêm vài dòng văn để tình tiết có thêm vài phần kịch tính mà đã khiến cho cuộc sống lúc nhỏ của nữ chính đúng thật là không dễ dàng gì.

Đột nhiên miệng tôi lúc này thốt ra những lời rất chi là đậm chất đa cấp:

- Ta phải giúp nữ chính giảm cân, ta phải khiến sức khỏe của nữ chính tốt lên. Ta nhất định có thể làm được. Ta nhất định có thể làm được.

Sau đó tôi nhìn Dâu Béo trước mặt, hai mắt như lóe sáng:

- Này Dâu Béo ngươi buff nhân vật chính cho ta đi.

Dâu Béo nhìn tôi với ánh mắt bất lực nói:

- Ký chủ không được đâu, như vậy sẽ khiến thế giới này sụp đổ mất.

Tôi nhìn Dâu Béo nũng nịu:

- Buff một chút cũng không được sao?

Dâu Béo khoanh hai tay lại cương quyết:

- Không được, tuy nhiên Dâu Béo ta cũng có thể tặng cho ký chủ một khóa học trèn luyện sức khỏe, do chính sư phụ cao cấp nhất của hệ thống thiết kế.

Tôi có chút bất lực nhìn Dâu Béo, miệng phúng phính, hai ngón tay trỏ liên tục chạm vào nhau:

- Thực sự không còn biện pháp nào khác sao?

Dâu Béo nghiêm nghị nói:

- Không.

[Thảo luận - góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 4: Không danh không phận

Đang nói chuyện thì bỗng nhiên tôi nghe tiếng bước chân từ ngoài hành lang vọng lại. Tôi đưa ngón trỏ lên miệng ám hiệu Dâu Béo nên giữ yên lặng. Tôi lắng tai nghe thật kỹ, quả thật là đang có người tiến lại đây. Tôi quắc quắc tay kêu Dâu Béo lại thì thầm vào tai nó nói:

- Này Dâu Béo hệ thống nhà ngươi có bị người khác nhìn thấy được không?

Nó nhìn tôi gật đầu rồi lại lắc đầu. Tôi càu mày nhìn nó đầy nghi vấn:

- Thế là người khác nhìn thấy được hay không thấy được?

Nó nhìn tôi tươi cười nói:

- Hệ thống có hai dạng hiển thị, một là hiển thị dưới dạng hệ thống màng hình ảo và chỉ có mình ký chủ mới thấy được hệ thống. Hai là hiển thị dưới dạng thú cưng, dưới dạng hiển thị này thì bất kỳ ai cũng có thể thấy hệ thống dưới dạng thú cưng của ký chủ, tuy nhiên về mặt giao tiếp thì vẫn chỉ có ký chủ mới có thể nghe thấy được hệ thống.

- Hiện tại ký chủ vẫn chưa chọn hiển thị dưới dạng thú cưng nên hệ thống đang hiển thị dưới dạng màng hình ảo chỉ có mình ký chủ có thể thấy.

Lúc này tôi bỗng thở phào một tiếng nhẹ nhõm, bây giờ tôi đã có chút yên tâm hơn. Tôi quay mặt sang nhìn Dâu Béo, lông mày có chút nhướng lên, nở một nụ cười tinh ranh:

- Này Dâu Béo ngươi đoán xem ai sẽ tới chỗ chúng ta đây hả?

Ánh mắt Dâu Béo cũng trở nên vô cùng thích thú, nó suy nghĩ một lát rồi liền nhanh nhảu trả lời:

- Chắc chắn là mẫu thân của nữ chính rồi, ở cái lãnh cung này còn có ai khác được chứ.

Tôi lắng tai nghe tiếng bước chân một lát, tiếng bước chân có chút gấp gáp, tuy lực bước ở chân không lớn nhưng nhịp điệu của bước chân có chút thô bạo, chắc chắn người tới không có thiện ý rồi. Đột nhiên trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh của Đại Công Chúa, bởi vì Đại Công Chúa chính là một nhân vật phản diện ghét sự hiện diện của Lục Thiên Hương nhất.

- Ta đoán người tới chính là Đại Công Chúa.

Dâu Béo có chút nghi vấn nhìn tôi:

- Cô ta đến đây làm gì chứ?

Tôi nhìn Dâu Béo khẳng định chắc nịch:

- Chắc là Hoàng Hậu đến thăm mẫu thân ta, cô ta tranh thủ đi theo tới đây bắt nạt ta đây mà.

Tôi chậm rãi bước từng bước nhẹ nhàng lại gần cánh cửa lớn, cố gắng nhất có thể để không phát ra tiếng động. Tiếng bước chân ngày càng gần, bịch bịch bịch, cuối cùng nó dừng lại ở trước cửa. Tôi đứng nép bên góc cánh cửa, tim không tự chủ được mà có chút hồi hộp. Người phía trước cánh cửa cũng đứng đó một lúc rồi mới đẩy cửa bước vào.

Khe cửa bổng dần dần được mở ra, tôi nhào ra hét một tiếng thật lớn. Người đằng trước liền giật mình cũng hét một tiếng thật lớn vào mặt tôi. Thấy người trước mắt là một nam nhân, tôi cũng giật mình mà hét theo người đó. Thế là bọn tôi cùng nhau đồng thanh hét.

Một lúc sau tôi mệt quá hét không nổi nữa liền dừng lại, tim tôi lúc này đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hơi thở tôi có chút nặng nề, tôi thở hồng hộc nhìn người trước mắt. Nhìn kỹ lại thì người này ăn mặc một thân nam trang màu xám xanh, nhìn bộ dáng thì cũng không lớn hơn tôi lúc này là bao nhiêu.

- Ngươi im miệng ngay cho ta, dọa chết ta rồi.

Lúc này, người này mới ngừng hét, khuôn mặt đầy tức giận nhìn tôi:

- Ngươi… ngươi đúng là quá đáng, rõ ràng ngươi núp ở đó hù ta trước, bây giờ còn lớn tiếng với ta.

Tôi vừa nhăn mặt nhìn cái con người phía trước, ánh mắt đầy chán ghét, tay trỏ tôi chỉ vào người trước mặt:

- Đây là phòng của ta ta muốn làm gì là quyền của ta. Một kẻ thân phận bất minh như người lại xông vào phòng ta bây giờ lại còn đổ lại cho ta, ra vẻ này nọ, ngươi nghĩ mình là ai hả?

Người trước mắt chỉ tay lại vào mặt tôi nói:

- Thân phận bất minh gì chứ, ta chính là con trai của Quân Đinh Hầu, là mệnh quan triều đình đấy.

Tôi hất tay người kia xuống, hai tay chống nạnh nói lớn:

- Ngươi là con của mệnh quan triều đình thì to lắm sao, ta đây chính là con gái của Hoàng Đế đấy, người thấy bản công chúa còn không mau hành lễ, ở đó ra vẻ gì chứ.

Hắn nhìn tôi cười khinh một cái:

- Ngươi ra vẻ công chúa gì chứ, ngươi chính là đứa con bị bỏ rơi của Hoàng Đế. Mẫu thân ngươi từ Hoàng Hậu lại bị phế truất vào lãnh cung không một danh phận, thì thứ như ngươi lúc nào lại ra vẻ làm công chúa.

Tôi lúc này giận đến tím mặt, cái thứ này ở đâu xuất hiện rồi còn ra vẻ này nọ, còn dám sỉ nhục nhân vật chính của tôi, lúc này máu giận của tôi như đang lên tới não, tôi dơ chân lên đá vào ống chân của hắn một cái, sau đó tung một cước nữa vào bụng hắn.

Hắn ôm chân mình lăn trên mặt đất la thất thanh, vẻ mặt đầy đau đớn. Lúc này, cơ mặt tôi giản ra, trong lòng tôi có chút hả hê, bản thân tôi còn đang tự mãn quay lưng lại dự tính đóng cửa vào trong thì từ đằng sau có một lực rất lớn đạp tôi ngã nhào vào trong. Vừa mới ngã úp mặt trên mặt đất, tôi còn chưa biết có chuyện gì thì từ đằng sau cái kẻ hay ra vẻ này nọ lại nhào tới ngồi lên eo tôi không ngừng đánh vào mông tôi.

Lúc này thực sự máu liều của tôi nhiều hơn máu não rồi, tôi dùng hết sức bình sinh từ lúc cha nương sinh ra tới giờ xoay eo hất tay một cái thật mạnh đập vào người tên kia. Hắn bị tôi đánh một cú mạnh liền ngã xổng xoài xuống sàn. Nhân cơ hội đó tôi ngã nhào lên người hắn, hai tay bẻ hai chân hắn về phía sau rồi giữ chắc.

Từ lúc xuyên không đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy bản thân mập mạp một chút thật có ích, có thể trực tiếp dùng chiêu lấy mỡ đè người, đè cho tên kia không ngóc đầu lên nổi. Đè cho hắn phải bất lực nằm dưới đất không thể động đậy được. Tôi nhìn hắn bất lực nằm trên đất kêu la, bản thân có chút tự mãn mà nói:

- Này thì cho ngươi dám sỉ nhục mẫu thân ta.

[Thảo luận - góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Sửa lần cuối:

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 5: Bánh rất ngọt

Ngoài hậu viện, một thân ảnh mảnh mai đang múc từng gáo nước tưới lên những đám rau mơn mởn phía dưới. Từng chồi non mọc lên hứng lấy những làn nước mát lạnh, tiếng chim ca ríu rít không ngừng đang làm tổ trên một cái cây đại thụ bên góc vườn. Từng khóm hoa đang đua nhau khoe sắc vươn mình đón lấy những tia nắng mai ấm áp.

Từ đằng xa có tiếng người đẩy cửa bước vào, dáng người người này cao sang quý phái, từng bước chân uyển chuyển thanh tao, trang phục từ trên xuống dưới một thân quý giá, trang sức cũng thuộc hạng trân bảo trên đời, ngàn vàng khó mua.

Một giọng nói trong trẻo thốt lên:

- Tố Lan, ta đã bảo mấy việc nặng nhọc này cứ để cung nữ làm cơ mà, sao người không chịu nghe lời gì hết vậy!

Trần Đoan Phượng Hiền cau mày vội chạy lại cầm lấy tay của Bạch Tố Lan, cung nữ theo sau Trần Đoan Phượng Hiền cũng vội chạy lại đỡ lấy gáo nước trên tay Bạch Tố Lan.

Bạch Tố Lan đảo mắt nhìn Trần Đoàn Phượng Hiền nở một nụ cười thật tươi:

- Ta ở đây cũng rảnh rỗi, chỉ có thể tự mình chăm sóc ruộng rau này để bản thân đỡ nhàm chán thôi.

Trần Đoan Phượng Hiền trước đó còn đang cau mày khó chịu khi nhìn thấy nụ cười của Bạch Tố Lan hai chân mày cũng dần giản ra, nàng dìu lấy tay của Bạch Tố Lan bước từng bước lại gần một cái chòi gần đó, giọng nói triều mến hướng Bạch Tố Lan nói:

- Được được, nếu người muốn làm thì cũng phải gọi cung nữ làm cùng ngươi, sức khỏe ngươi vốn không tốt sao có thể tự mình làm hết công việc nặng nhọc này.

Bạch Tố Lan lấy tay vỗ vỗ nhẹ nhàng lên bàn tay đang đỡ lấy mình của Trần Đoan Phượng Hiền, giọng nói dịu dàng, ánh mắt toát lên vẻ long lanh.

- Không sao thật mà, ta có thể tự mình làm được.

Trần Đoan Phượng Hiền biết bản thân không khuyên nổi Bạch Tố Lan chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Bạch Tố Lan vẫn vô cùng triều mến.

- Sức khỏe dạo gần đây của ngươi sao rồi, sao ta trông thấy người lại càng ngày càng xanh xao?

Bạch Tô Lan gượng cười, trả lời vô cùng qua loa:

- Ta cảm thấy bản thân đang rất tốt, ngươi không cần phải lo lắng.

Trần Đoan Phượng Hiền khựng lại một chút, vẻ mặt đầy lo lắng:

- Hay ta sẽ cho người mang thêm dược liệu qua cho ngươi, tìm thêm cho ngươi vài nha hoàn nữa, nếu người cần gì thì cứ nói với ta, nhìn ngươi như vậy ta thật sự không yên tâm.

Bạch Tố Lan phì cười, ánh mắt hướng về nơi vô định vẻ mặt đầy sầu muộn:

- Phượng Hiền à, ngươi không cần phải làm như vậy đâu, những thứ mà ngươi cho ta trước đây đã nhiều lắm rồi.

Trần Đoan Phượng Hiên nhìn Bạch Tố Lan ánh mắt đầy chan chứa, trong ánh mắt ấy có sự hối lỗi xem lẫn sự yêu thương và cả nỗi buồn mang mát.

Giọng Trần Đoan Phượng Hiền trĩu nặng:

- Ngươi vẫn còn giận chuyện ta làm năm đó sao?

Bạch Tố Lan mỉm cười, lắc đầu vài cái:

- Chuyện qua lâu như vậy rồi, ta còn giận ngươi làm gì cơ chứ, mong muốn duy nhất của ta lúc này là có thể tận mắt nhìn thấy nữ nhi của mình trưởng thành.

Trần Đoan Phượng Hiền siết chặt lấy tay của Bạch Tố Lan khẳng định chắc nịch, ánh mắt toát ra vài phần giận dữ:

- Ngươi nhất định có thể, vậy nên ngươi phải giữ gìn sức khỏe của bản thân thật tốt để sống thật lâu, nếu ngươi có mệnh hệ gì, ta không đảm bảo là sẽ không gây hại gì cho Lục Thiên hương đâu.

Bạch Tố Lan thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn Trần Đoan Phượng Hiền vẫn long lanh như vậy nhưng lại cứ thoang thoảng một nỗi buồn giấu kín.

Hai người ngồi xuống ghế, hai cung nữ bên cạnh liền chạy đi pha trà, hai cung nữ khác thì đứng hai bên tay cầm quạt đưa qua đưa lại, một cung nữ khác thì nhẹ nhàng đặt từng khay thức ăn đã chuẩn bị sẵn từ Ngự Thiện Phòng lên cái bàn đá tròn.

Nhìn vào một bàn thức ăn mà Trần Đoan Phượng Hiền mang tới, Bạch Tố Lan đưa tay lấy một chiếc bánh quế hoa đưa vào miệng của Trần Đoan Phượng Hiền.

- Thôi không nói chuyện của ta nữa, ngươi đã cất công chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn như vậy cho ta thì cũng nên ăn thử một miếng đi chứ!

Trần Đoan Phượng Hiền nắm lấy cánh tay đang cầm miếng bánh của Bạch Tố Lan kéo lại gần, môi nàng ta chạm nhẹ vào bánh rồi cắn một miếng. Ánh mắt nhìn Bạch Tố Lan đầy vui vẻ.

- Bánh rất ngon.

Hai mắt của Bạch Tố Lan sáng lên, miệng nhanh nhảu trả lời:

- Ngon đến vậy sao?

Sau đó, Bạch Tố Lan lấy miếng bánh của Trần Đoan Phượng Hiền đang ăn dở cắn một miếng, rồi đầu gật gù vài cái.

- Thực sự rất ngon, còn rất ngọt nữa.

Trần Đoan Phượng Hiền hai má ửng hồng, nhìn biểu cảm có chút ngượng ngùng. Bạch Tô Lan nàng ta thực sự rất biết trêu đùa lên con tim nhỏ bé của Trần Đoan Phượng Hiền. Mấy hành động ngượng ngùng như này mà nàng ta có thể làm một cách tự nhiên như vậy. Nhìn chẳng ra dáng một mẫu thân gì cả, trông bộ dạng ăn bánh của nàng ta cứ như một tiểu cô nương vậy.

Theo như mong muốn của độc giả ở phần 1 thì ở phần truyện này tui sẽ viết thêm câu chuyện của mẹ nữ chính nha!

[Thảo luận - góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 

Tóc Xanh

Trà đá thêm đường
Thành viên BQT
Administrator
PR Team
Type Team
Item team
Tham gia
17/4/19
Bài viết
873
Điểm cảm xúc
2,026
Điểm
93
Custom Item
Chương 6: Náo loạn

Ở hậu viện lúc này, Hoàng Hậu và Bạch Tố Lan đang dung bữa sáng thì nghe tiếng la thất thanh từ phòng của Lục Thiên Hương vọng lại. Bỗng nhiên, Bạch Tố Lan có một dự cảm không lành liền thả đũa vội vàng đứng lên, chạy thật nhanh về phía phòng của nữ nhi.

Hoàng Hậu lúc này cũng không còn vẻ mặt vui vẻ nữa như vừa rồi nữa, hai đầu chân mày nhau lại, ánh mắt có chút tức giận. Nàng ta từ từ đứng dậy, nhã nhặn đi phía sau lưng Bạch Tố Lan. Mấy cung nữ cũng vội vàng đi theo sau Hoàng Hậu.

Trong hậu viện nhỏ lúc này có hai đứa trẻ không ngừng cấu xé nhau, đứa thì vung tay đánh, đứa thì vung chân đá. Chẳng ai chịu thua ai. Cánh cửa vừa mở ra, hình ảnh lộn xộn trước mắt liền làm cho mọi người không biết nói gì.

Dưới nền đất hai đứa trẻ đang lăn lộn qua lại đánh nhau, trận chiến có vẻ còn đang kịch liệt thì tiếng động lớn khiến cho hai đứa trẻ dừng lại nhìn ra phía cửa. Nhìn một đoàn người đang đứng nhìn thoáng chốc hai đứa trẻ bị giật mình, trong lòng có chút lo sợ.

Lục Thiên Hương bỗng chốc òa khóc lớn, nước mắt nước mũi tèm lem chạy đến ôm chân mẫu thân. Hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi gò má đang ửng đỏ, tay nàng dơ ra như muốn mẫu thân bế lấy nàng. Bạch Tố Lan thấy nữ nhi khóc lớn như vậy cũng cảm thấy xót xa, không kiềm được mà ôm nàng vào lòng, tay đưa sau lưng nữ nhi mà vỗ về.

Trong lòng Bạch Tố Lan không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì mà khiến hai đứa trẻ đánh nhau, rốt cuộc đứa trẻ trước mắt này là ai, tại sao lại ở đây, và vì sao nữ nhi của nàng lại khóc tới mức nghẹn ngào như này????

Những câu hỏi tần tần lớp lớp không ngừng xuất hiện trong đầu Bạch Tố Lan, nàng ôm nữ nhi trong lòng đang khóc nấc lên từng hồi mà nhẹ nhàng vỗ về, ánh mắt yêu thương nhìn con gái. Đôi môi xinh đẹp không ngừng thốt lên:

- Không sao, không sao, có mẫu thân đây rồi!

Đứa trẻ còn lại đang ngồi dưới đất nhìn thấy một màng này không khỏi giật mình một cái, hắn chỉ đánh vào mông nàng ta có mấy cái không ngờ nàng ta lại khóc thành bộ dạng như vậy. Đã vậy, còn kinh động đến nhiều người như vậy. Kỳ này hắn về nhà thì xác định là thảm hơn chữ thảm rồi. Nghĩ đến đây hắn không tự chủ được mà nuốt xuống vài ngụm nước bọt, trong lòng cũng tự có một dự cảm không lành.

Phải đến một lúc sau dưới sự vỗ về của mẫu thân Lục Thiên Hương mới ngừng khóc. Bạch Tố Lan nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên đôi gò má ửng đỏ.

Hoàng Hậu lúc này mới bắt đầu lên tiếng, vẻ mặt nghiêm nghị, giọng nói đánh thép:

- Rốt cuộc ở đây có chuyện gì, ngươi là ai?

Nam hài tử lúc này chợt giật mình vẻ mặt đầy hoảng hốt, vội quỳ dưới đất, giọng nói có chút sợ hãi:

- Thần… Thần là con trai của Quân Đinh Hầu tên là Quân Phù Sinh.

Hoàng Hậu vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn vào nam hai từ phía dưới:

- Sao ngươi lại ở đây?

Rồi bỗng giọng nói Hoàng Hậu trở nên sắc lạnh:

- Ngươi có biết đây là nơi cấm người khác ra vào?

Sắc mặt Quân Phù Sinh bỗng tái mét, trong lòng hắn vô cùng lo sợ. Là thị nữ của mẫu thân hắn bảo đây là nơi ở của phế Hậu, hắn đến đây là muốn đòi lại công đạo của mẫu thân hắn, chứ không hề biết đây là nơi cấm, cũng không ngờ tới Hoàng Hậu nương nương lại ở đây. Nếu lúc này hắn mà nói hắn đến đây để ra vẻ bắt nạt hai mẫu tử phế Hậu, liệu… liệu hắn có bị Hoàng Hậu nương nương nhốt vào ngục rồi dùng hình thẩm vấn không. Nghĩ tới đây hắn liền sợ hãi, cả người không kìm được mà run rẩy không thốt nổi nên lời.

Lúc này Lục Thiên Hương bỗng nhiên lên tiếng, tay chỉ vào mặt Quân Phù Sinh đang quỳ phía dưới mếu máo nói:

- Hắn sỉ nhục mẫu thân ta, hắn nói mẫu thân ta là phế hậu bị Hoàng Đế vứt bỏ, sống không danh không phận, còn ta là con hoang của mẫu thân.

Bạch Tố Lan nhìn con gái với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc, thì ra đây là lý do nữ nhi của nàng đánh nhau với người khác. Sau đó Bạch Tố Lan nhìn vào nam hài tử trước mắt, ánh mắt dịu dàng lúc nãy cũng vội vàng thu lại mà để lại một cái nhìn sắc lạnh.

- Ngươi nói ai là con hoang, dù ta có là phế Hậu thì con gái của ta vẫn là Công Chúa của Vân Lang Quốc.

- Dù ta có là Hoàng Hậu bị vứt bỏ thì ta vẫn là con gái của Bạch Hạo Thần – Vị anh hùng vang danh thiên hạ khiến kẻ địch chỉ cần nghe tên đã khiếp sợ. Ngươi đây chính là đang nghi ngờ huyết thống của Hoàng Thất và huyết thống chính mạch của Bạch gia.

Nghe đến đây Quân Phù Sinh giật thót tim, hắn chỉ là nghe thị nữ của mẫu thân hắn nói phế Hậu vị vứt bỏ còn không bằng một cung nữ, nữ nhi của nàng ta thân phận càng ti tiện thấp hèn không khác gì con hoang. Hắn ta vốn không có ý nghi ngờ huyết thống của Hoàng Thất, ai lại giám nghĩ đến chuyện khi quân phạm thượng đó chứ. Hắn càng không ngờ đến phế Hậu lại chính là con gái của chiến thần vang danh thiên hạ, người mà hắn ngày đêm ngưỡng mộ, hắn như thế sao lại giám đắc tội với Bạch gia chứ!?

Cả người hắn run lẩy bẩy vội vàng khua tay giải thích:

- Không… không, ta không phải có ý đó.

Hoàng Hậu nhìn Bạch Tố Lan lúc này ánh mắt đầy ý vị, nhìn nàng ta lúc này giống như một con nhím đang xù lông. Từ trước đến nay dù bị bàn tán, khinh miệt như nào nàng ta vẫn giữ một bộ dạng thờ ơ, lạnh nhạt. Lâu lắm rồi Trần Đoan Phượng Hiền mới thấy bộ dạng uy phong như vậy của Bạch Tố Lan, khóe miệng không khỏi kìm được mà bất giác cong lên một chút rồi lại vội vàng hạ xuống.

Hoàng Hậu vội ho nhẹ vàng tiếng để giải tỏa bầu không khí căng:

- Ai đưa ngươi đến đây, sao ngươi lại ở đây một mình?

Quân Phù Sinh như tìm thấy được cọng rơm cứu mạng liền không dấu diếm gì mà trả lời:

- Là thị nữ của mẫu thân ta đưa ta tới đây, sau khi vào cửa ta liền không thấy nàng ta đâu nữa.

Hoàng Hậu nghe tới đây liền châu mày lại, một thị nữ nhỏ nhoi lại dám tính kế trên đầu chủ nhân của mình sao? Ở đây rốt cuộc là đang mưu tính chuyện gì? Chẳng lẽ Vũ Hạ Ý muốn hại chết đích tử Hầu phủ.

Nhưng suy tính kỹ lại một chút thì lại thấy có thể làm loại chuyện như này tuyệt đối không phải là phong thái của Vũ Hạ Ý, nhớ năm đó nàng ta bày đủ mưu kế bất chấp thủ đoạn để được gả cho Quân Đinh Hầu, dù bị Quân Đinh Hầu đối xử lạnh nhạt lại còn đem về một đứa con trai của thị thiếp ở ngoài về phủ nuôi dưỡng làm trưởng tử, nàng ta vẫn cắn răng nhẫn nhịn làm một một chủ mẫu hiền từ, một hiền thê dịu dàng đoan chính bao nhiêu năm nay, há lại làm ra loại chuyện giấu đầu lòi đuôi, tự hủy hoại thanh danh như vậy.

Nhưng trước mắt hài tử này nên giải quyết ra sao, nghĩ đến đây nàng có chút đau đầu. Nàng không thể trách phạt quá khắt khe với một đứa trẻ không hiểu chuyện được, nhưng lại càng không muốn Bạch Tố Lan chịu ấm ức. Rốt cuộc chuyện này nên đổ lên đầu ai đây?

[Thảo luận - góp ý] Những tác phẩm của Xanh
 
Top