Sau khi nghe hệ thống nói đại khái thông tin thì tôi rút gọn ra những thông tin chính sau: đâu tiên, vì tôi viết một bộ tiểu thuyết mà đã ba năm rồi vẫn viết chưa được một nữa mạch truyện, thực ra không phải vì mạch truyện của tôi dài mà do tôi lười, viết trong ba năm mà chẳng được bao nhiêu chương khiến cho thế giới trong tiểu thuyết có nhiều lỗ hổng, nhân vật càng ngày càng lệch lạc so với nội dung gốc nên tôi phải tự sửa chữa lại cốt truyện của mình. Thứ hai, có quá nhiều độc giả vote cho tôi lên cung trăng vì mãi chả thấy ra chương. Thứ ba, vì mạch truyện của tôi viết không thống nhất nên đã dẫn đến bi kịch của nhân vật chính, khiến cho nữ chính vừa xuất hiện được mười mất chương đã nghẻo.
Tôi khá thắc mắc với cái lý do thứ ba này, rõ ràng lúc tôi viết nữ chính vẫn còn chưa chết mà, và vẫn chưa có nguy hiểm gì có thể dẫn đến cái chết.
- Này hệ thống tại sao nữ chính lại chết?
Hệ thống nhìn tôi và nở một nụ cười không thể nào thân thiện hơn:
- Câu chuyện là như thế này:
‘Vị nữ tử xinh đẹp trước mặt lấy ra một cây kim được dấu trong ống tay áo, sau đó đột nhiên một quả cầu pha lê không biết từ đâu xuất hiện giữa không trung, nàng ta thành thục đưa tay của Lục Thiên Hương lên một quả cầu sau đó trích đầu ngón tay ở giữa lấy một giọt máu.
Khoảnh khắc vị nữ tử kia cầm lấy tay Lục Thiên Hương, nàng khẽ trùng mình một cái, bàn tay này thật sự quá lạnh rồi, nếu không phải dung mạo người trước mặt quá xuất chúng, cơ thể chuyển động thuần thục, e rằng Lục Thiên Hương còn cho rằng bản thân đang đụng vào tay của người chết.
Vừa lúc giọt máu của Lục Thiên Hương chạm vào quả cầu thuỷ tinh, bên trong liền xuất hiện một viền sáng, viền sáng đó sau đó không ngừng chuyển động mà chạy một vòng xung quanh bên trong quả cầu, tốc đó mỗi lúc càng nhanh dần, nhanh đức mức nhìn bằng bắt thường không còn thấy nổi chuyển động của nó.
Vị nữ tử xinh đẹp sắc mặt nãy giờ không biến sắc, lúc thấy cảnh này trong mắt liền có chút kính động. Đây chính là lần đầu tiên quả cầu thuỷ tinh của nàng có phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Lục Thiên Hương lúc này hai mắt ngơ ngác, không biết có chuyện gì đang xảy ra, nàng còn chưa kịp định hình hiện tượng lạ trước mặt nàng là gì, thì bên trong quả cầu bắt đầu xuất hiện hai luồn ánh sáng len lỏi ra bên ngoài.
Một cái kết nối lên tay của Lục Thiên Hương, một cái kết nói lên tay của vị nữ tử kia. Trong khoảnh khắc đó, dường như cả hai đều cảm nhận được có một sợi dây liên kết linh hồn và cơ thể hai người lại với nhau. Lúc này Lục Thiên Hương như vừa tiếp nhận một sức mạnh thần bí nào đó, đó là một sức mạnh khổng lồ, khiến cho cơ thể của Lục Thiên Hương có chút quá tải mà run lên vì đau đớn.
Lục Thiên Hương cảm nhận được, hình như có một tia sáng đang lên lõi trong đầu nàng, không ngừng truyền năng lượng vào cơ thể nàng, đầu nàng lúc này như muốn nổ tung, hai mắt nàng dần dần mơ hồ không còn nhìn rõ mọi thứ xung quanh, cả thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Sau tầm năm phút, thần trí của Lục Thiên Hương bắt đầu hồi phục trở lại, cơ thể cũng không còn đau đớn nữa. Nàng mơ hồ nhìn vị nữ tử trước mắt, có ý muốn hỏi chuyện vừa xảy ra.
Vị nữ tự kia vừa bắt gặp ánh mắt của Lục Thiên Hương vừa hiểu ý nàng muốn nói gì, giọng trầm ấm nói: Vừa rồi chính là hiện tượng liên kết sinh mạng và linh hồn.’
Tôi ngơ ngác nhìn hệ thống hồi tưởng lại câu chuyện:
- Rồi đã chết đâu?
Hệ thống mở hai mắt to tròn nhìn tôi:
- Đoạn này mới tới khúc chết nè.
- Hiện tượng liên kết sinh mạng và linh hồn, là hiện tượng hai linh hồn cùng gắn kết với nhau và cộng sinh cùng nhau trong một cơ thể. Nhưng nhân vật bí ẩn kia kia ngàn vạn lần cũng không lường trước được cơ thể của Lục Thiên Hương vốn đã ở thể cộng sinh không thể nào dung chứa thêm một linh hồn thứ hai. Cộng thêm sức mạnh từ linh hồn của nhân vật bí ẩn kia quá lớn, khiến cho cơ thể của Lục Thiên Hương vốn đã như ngàn cân treo sợ tóc trở nên phình trướng rồi phát bạo.
Hai mắt tôi mở tròn ngơ ngác nhìn hệ thống, cái mặt tôi như đần thúi ra:
- Ủa, thế mà cũng chết được nữa à? Vừa mới viết hết chương mà nhân vật chính cũng lăn ra nghẻo luôn được hả? Ở đâu ra cái quý tắc đó thế?
Hệ thống khẩn trương giải thích:
- Dù là tiểu thuyết mạng thì vẫn có vài nguyên tắc bất thành văn, nếu tác giả buff quá lố cho nhân vật hoặc lỡ ảo tưởng quá tay thì nhân vật chính có thể chết bất đắc kỳ tử mà chưa kịp gửi lại lời trăng trối.
Tôi nhìn hệ thống với vẻ mặt bất mãn:
- Đứa ra đề ra mấy cái quy tắc đó hả?!! Sao ta lại không biết???
Hế thống khẩn trương đáp:
- Ký chủ xin bình tĩnh, đường mòn xuất hiện là vì có nhiều người đi lại trên cùng một vị trí trong một thời gian dài mới hình thành, quy tắc này cũng chính là như câu nói trên.
Nếu lúc này có một cái gương ở đây thì nó cũng chẳng thể soi rõ khuôn mặt tôi lúc này, vì mặt tôi lúc này đen như cuộc đời và nhân vật chính của tôi vậy.
Hệ thống lại tiếp tục giải thích:
- Nhưng vì để ngăn chặn bi kịch không đáng có của nhân vật chính và đi đến cái kết có hậu, hệ thống đã cho ký chủ thêm một cơ hội nữa để sửa đổi câu chuyện theo hướng tích cực hơn. Đồng thời cũng kéo lại lượt tương tác đã mất trong thời gian ký chủ ngâm giấm tiểu thuyết. Chúc mừng ký chủ có cơ hội làm lại cuộc đời.
Tôi nhìn hệ thống với ánh mắt sắt lịm không thể nào dịu dàng hơn:
- Rồi ta phải làm gì để sửa chữa bộ truyện?
Hệ thống rùng mình sau đó gượng cười đáp:
- Đơn giản thôi, ký chủ hóa thân thành nhân vật chính rồi bị bón hành thay nhân vật chính là được.
Tôi nhìn hệ thống, hệ thống nhìn lại tôi, hai đứa chúng tôi nhìn nhau cười, sau đó tôi quát lớn:
- Ngươi chơi ta đấy à!!!
Hệ thống giật mình một cái sau đó khẩn trương nói:
- Ký chủ xin bình tĩnh, đây là quy tắc là quy tắc.
Tôi quát lớn:
- Lại là quy tắc, đứa nào đặt ra quy tắc này!!!!!
Hệ thống e dè nhìn tôi đáp:
- Là các tiểu thuyết gia khác, không phải là do tự ta đặt ra đâu.
Phải mất nữa tiếng sau tôi mới có thể bình tỉnh và có thể chấp nhận sự thật rằng mình rất đen, mặc dù trước giờ tôi cũng đã biết bản thân không được may mắn cho lắm nhưng đen tới mức này chắc là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm trong đời.
Thôi thì đời người ai chả có lúc lầm lỡ, lỡ làm sai rồi thì giờ làm lại cho đúng thôi, chứ đằng nào tôi cũng lỡ đăng xuất khỏi trái đất rồi.
- Này, nếu đi đến cái kết có hậu cho nhân vật chính rồi ta sẽ được về nhà chứ?
Hệ thống vui vẻ đáp:
- Đương nhiên rồi.
Tôi:
- Ok, vậy ta sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này.
- Mà sao hệ thống nhà ngươi lại cosplay thú cưng nhà ta?
Hệ thống:
- Vì để mang lại sự gần gũi với ký chủ, hệ thống được lập trình xuất hiện với hình dạng dễ thương và được ký chủ yêu mến nhất, mà trong đó thú cưng là vật được ưu tiên xuất hiện nhiều nhất, cũng rất được ưu chuộng trong thế giới hệ thống.
Tôi:
- Thế người có tên không?
Hệ thống:
- Tên ta là 5203. Nhưng nếu ký chủ thích có thể đặt cho ta một cái tên gọi cho gần gũi.
Tôi:
- Vậy gọi là Dâu Béo đi, đó cũng là tên thú cưng nhà ta.
Hệ thống:
- Cảm ơn ký chủ đã đặt tên, mặc dù ta chưa thấy cái tên nào xấu như thế!
Tôi liếc nhìn hệ thống:
- Thế giờ nhà ngươi có ý kiến gì không?
Hệ thống có chút hơi rén xua tay đáp:
- Không có, không có.
- Nếu đã chuẩn bị xong tinh thần, vậy giờ mời ký chủ xuyên vào thế giới tiểu thuyết.
Từ phía hệ thống xuất hiện một luồng sáng rất mạnh, mạnh đến mức đau cả mắt, nhức cả đầu.