Chấp niệm
Hoàng tuyền chốn âm u,
Bỉ ngạn đỏ như máu.
Một ngàn năm hoa nở,
Một ngàn năm hoa tàn.
Hoa lá mãi cách xa.
Nàng mang theo oán niệm,
Cố chấp, cùng đau thương,
Nàng hỏi Mạnh Bà Thang:
“Kiếp nào được trùng phùng?”
Mạnh Bà trả lời rằng:
“Tình là do nhân quả,
Duyên quyết định sinh tử...