Đôi lúc họ bên cạnh bạn là bình thường hiển nhiên, nhưng mất đi rồi thì đau thật. Không phải cố chấp vì một điều gì không buôn bỏ được. Nhưng cảm giác tôi bước lên nhận tấm bằng sau bao năm cố gắng. Người ngày nào đi cùng tôi đến trường nhập học. Người mà bất chấp sự phản đổi của cả gia đình vẩn...
Đến 1 thời điểm mà chính mình cũng không hiểu được mình nhớ khoảng thời gian đó, hay người đó.... mọi thứ trôi qua thật nhanh cứ ngỡ là giấc mơ.... rồi mấy ai hiểu được cảm giác này...đau đớn nhưng vẩn phải để người khác thấy bạn cười rồi lại nhốt mình 1 góc tối rơi nước mắt