07
Trần Tuân thật ra cũng đang gặp rất nhiều khó khăn khi vừa phải chịu đựng sự công phá ô nhiễm từ quỷ khí, đồng thời đối phó với số lượng người tới ngày một khổng lồ hơn.
Mặc cho anh là dị năng giả có khả năng nhất định kháng lại sự ô nhiễm của quỷ khí do quỷ dị phát ra, nhưng cũng không chịu nổi thời gian lâu dài bị tác động.
Nguyên nhân chủ yếu cũng là vì dị năng của anh thuộc hệ hỗ trợ, do đó kháng tính và lượng máu của anh đều rất mỏng manh, thấp hơn gấp nhiều lần những đồng đội hệ chiến đấu khác.
Đây cũng là một trong những yếu điểm chết người của hệ hỗ trợ mà hiện vẫn chưa có phương pháp khắc phục.
“Trần Tuân, bên anh sao rồi?” Chúc Ly hô to. Anh vừa đem một người bị ô nhiễm đá bay vào tường đối diện, lại dùng gỗ đào đánh gục một kẻ khác, mồ hôi nhễ nhại thấm ướt áo quần anh, có số ít từ trán chảy vào mắt anh, cay xè, nhưng anh còn chẳng có thời gian quan tâm nó.
“Còn chưa chết, năm phút nữa, chúng ta sẽ sống sót.” Trần Tuân đáp lại, anh nói với Chúc Ly cũng là nói cho chính mình.
“Mịa nó, ông đây liều mạng!” Chúc Ly gằng lên một tiếng. Anh dùng nắm đấm đánh ngã một người ô nhiễm áp sát gần bên.
Trên người anh đã có không ít vết thương và bầm tím do người bị ô nhiễm gây ra, thậm chí hiện anh đang hành động với một bên cổ chân bị trật khớp sưng to bằng quả bóng tennic.
“Cẩn thận.” Trần Tuân hô to khi quay đầu thì phát hiện một người bị ô nhiễm chuẩn bị đánh lén phía sau Chúc Ly trong khi anh ấy đang chật vật đối phó với ba kẻ khác ở phía trước và hai bên.
Kẻ đánh lén cầm một cái ghế dựa bằng gỗ đặc trong tay. Nếu bị nó đánh trúng chắc chắn Chúc Ly sẽ bị thương nặng.
Thấy vậy, Trần Tuân không chút do dự phát lực đem những kẻ dây dưa bên cạnh ném ra vội vàng tiến về phía Chúc Ly cứu viện.
May thay, anh tới kịp lúc.
‘Ầm.’ Tên cầm ghế đánh lén bị Trần Tuân đá mạnh văng xa vài met.
Kết quả, Chúc Ly thoát nạn trong gang tất, nhưng lại mở ra một lỗ hổng phía bên hành lang đối diện.
Không thể làm gì hơn, bọn họ phải lập tức thay đổi kế hoạch tiến đến ngăn tại trước cửa phòng nhạc. Điều may mắn nhất là phòng nhạc chỉ có một cửa chính ra vào đang mở.
‘Rít rít!’
Ngay khi hai người đang nỗ lực đem người ô nhiễm đánh gục ném đi, thì chợt, âm thanh quỷ dị phát ra có sự biến đổi.
“Không ổn, nó hình như muốn cuồng loạn rồi.” Chúc Ly phát hiện đầu tiên, anh quát lớn, hỏi Trần Tuân: “Còn bao lâu?”
“Gần bốn phút. Chết tiệt, liều mạng, tôi trấn áp nó, còn lại giao cậu đấy.” Trần Tuân rít lên.
Trần Tuân không chần chừ mà tin tưởng giao sau lưng mình cho Chúc Ly. Anh đứng thẳng, mặt đối diện với cửa chính phòng nhạc nhắm chuẩn vị trí con quỷ dị đang ở.
Các ngón tay đan vào nhau tạo thành một dấu hiệu nào đó để ngang trước ngực, hai mắt anh lóe lên ánh sáng đỏ dị thường, toàn thân như có một làn sóng màu xanh nhạt lượn lờ.
Ngay lúc này, mắt thường không thể xem thấy tại tâm điểm hai tay anh đan vào nhau xuất hiện một sợi chỉ đỏ tươi. Nó dường như có linh tính vừa ra liền lập tức đánh dấu con quỷ dị đang ẩn mình sâu trong bóng tối của phòng nhạc, chính xác hướng vị trí con quỷ bay tới, rồi lấy tốc độ kinh người đem con quỷ trói lại định trụ.
Âm thanh ma quỷ im bặt, toàn bộ không gian lâm vào tĩnh lặng rợn người.
Âm thanh vừa biến mất, những người ô nhiễm đang điên cuồng tấn công lao đến như bão tố cũng lập tức dừng lại ầm ầm ngã xuống tại chỗ.
“Thành công rồi sao?” Chúc Ly nhìn hàng loạt người ngã sấp xoài lổn ngổn xung quanh, nhưng vẫn không dám thiếu cảnh giác. Anh nắm chặt vũ khí trong tay nghiêm cẩn canh chừng bảo hộ Trần Tuân bên cạnh.
Vào lúc này anh càng không dám sơ xuất, vì chỉ cần một tác động nhỏ sẽ ảnh hưởng toàn cục đem mọi nỗ lực của bọn họ từ đầu đến giờ đổ sông đổ biển cả.
Anh không cho rằng quỷ dị bị khống chế là an toàn tuyệt đối có thể thả lỏng, ai biết điều gì sẽ xảy ra trong bốn phút cuối này. Lại nói năng lực trấn áp của Trần Tuân chỉ có khoản ba phút, còn một phút cuối sống chết đang đếm ngược.
Nếu họ đủ may mắn đội cứu hộ kịp thời đến trước hạn, nếu xui rủi, không, họ không thể trông chờ dựa hết vào người khác, họ chỉ có thể dựa mình.
Chúc Ly dùng dư quang liếc nhìn Trần Tuân phía sau, rồi quay lại nhìn xung quanh, ánh mắt anh chợt dừng lại ở một phương hướng, lông mi dài nhẹ chớp hoàn hảo che lấp đi một tia sáng chợt lóe lên nơi đáy mắt.
Tay anh vô thức nâng lên xoa nhẹ lên vị trí trước ngực mình, môi mỏng khẽ rung động mấp máy không tiếng động như đang tự mình nói điều gì đó.
Trần Tuân hiện tại chỉ là tạm thời khống chế quỷ dị mà không phải phong ấn hay diệt sát nó, cho nên quỷ vực vẫn còn tồn tại, không gian chung quanh chỉ tạm đình chỉ im lặng, bóng tối vẫn hiện hữu chứ không biến mất.
Chúc Ly vừa cảnh giác canh gác vừa âm thầm đánh giá Trần Tuân.
Anh nghĩ thầm: ‘Thật là một năng lực mạnh mẽ, có thể trong thời gian ngắn đem quỷ dị trấn áp, nếu lại đem năng lực này tiến cấp lên thì nó sẽ càng thêm lợi hại thế nào nữa.
Không hổ là thành viên chính thức thuộc tiểu đội diệt quỷ cấp A.
Nếu mình nhớ không nhầm thì theo như trong sách nói, những người sở hữu năng lực càng mạnh cái giá phải trả để gánh vác nó cũng càng lớn. Cái giá đó hình như là dùng tuổi thọ để đổi lấy sức mạnh. Tuổi thọ một giảm, cách cái chết càng mau.
Nếu không có cách bổ sung tuổi thọ hoặc xóa bớt gánh nặng do cái giá phải trả mang lại thì dị năng giả rất đoản mệnh.’
Dường như minh chứng cho suy nghĩ của Chúc Ly, sắc mặt Trần Tuân ở bên cạnh càng thêm nhợt nhạt. Thời gian dần trôi, hai mắt và khóe miệng anh đều có máu chảy ra. Thân thể anh lung lay như tùy thời có thể ngã xuống.
‘♩ ♪ ♫ ♬ ♭ ♮ ♯’
Âm thanh quỷ dị lúc có lúc không vang lên, dường như con quỷ đó đang công phá sự trói buộc của Trần Tuân và sắp thành công.
Vẫn còn gần một phút nữa.
“C..Chạy…” Trần Tuân run rẩy nói, tiếng nói gần như âm gió khó nghe thấy nếu không ở gần sát.
“…” Chúc Ly nghe vậy biết tình hình không ổn lập tức không nói hai lời một tay nắm lấy tay Trần Tuân kéo mạnh cường thế đem anh mang theo chạy về một hướng hành lang mà anh đã xem xét chọn sẵng đường lui trước đó.
“Rít Rít!!!”
Âm thanh chói tai với tầng số cao không tưởng từ trong phòng nhạc phát ra đem các cánh cửa phá tan nổ tung.
Âm thanh tựa như những lưỡi dao vô hình có con mắt ra đa khóa mục tiêu là bọn họ liên tục công kích.
“Ầm ầm.”
Lưỡi dao tần số cao đi đến đâu va phải vật cản lập tức đem vật đó chém nát, vô số mảnh kính từ các cánh cửa và cát bụi từ tường xi măng bị đánh nổ bắn văng tung tóe khắp nơi.
Hai người Chúc Ly và Trần Tuân chật vật chạy trốn trên đường.
Họ không những vừa phải mò mẫm di chuyển nhanh trong không gian tối đen, vừa phải tránh đi công kích đến từ sóng âm của quỷ dị theo đuổi sát nút phía sau với hậu mãi đính kèm là vô số mảnh vỡ thủy tinh sắc bén hay cát bụi xi măng, mảnh vỡ bàn ghế tủ cứng rắn, thậm chí là khối gạch, góc tường,… đang bay tán loạn ở trên không lẫn mọi ngõ ngách chung quanh.
Đó là chưa kể những công kích đến từ vô số người bị ô nhiễm bị quỷ dị không chế.
Quả thật lúc này hai người tựa như lạc vào một bộ phim hành động trốn sát cực kỳ nguy hiểm nào đó.
“A!” Trần Tuân hét lên một tiếng, một bên vai anh bị thứ gì đó đánh trúng, rất đau khiến anh không khỏi rên rỉ.
“Cậu tự chạy trước đi, mặc tôi, tôi sẽ dụ nó để cậu trốn đi, cố gắng trốn kỹ, chỉ một lúc nữa là đồng đội tôi đến rồi.” Trần Tuân nói.
Vì anh đã dùng dị năng quá nhiều vượt hạn mức cho phép khiến cho tác dụng phụ hồi trả cũng nặng nề hơn, tình trạng anh lúc này rất tồi tệ. Có thể dựa Chúc Ly kéo chạy xa một đoạn như vậy đã là ý chí anh quá mạnh mẽ kiên định rồi. Gặp người thường đã sớm nằm sấp không đứng dậy nổi chứ nói chi chạy trốn.
Bây giờ lại bị thương nặng, thương càng thêm thương anh hiện tại đến một cái nhấc tay cũng là việc khó khăn.
Không khí rét lạnh ập đến, Trần Tuân cảm thấy như tử thần đang vẫy gọi mình phía trước.
Xong đời!!!
Trần Tuân nhắm mắt nhận mệnh.
Cái chết đang đến trước mặt, nhưng may thay, có vẻ hôm nay thần chết quá bận rộn không có thời gian chú ý đến hai người bọn họ.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, hướng phòng nhạc, một tiếng nổ lớn trầm đục vang lên, dường như là âm thanh của cửa sổ bị phá.
“Rít, Két, Két!” Âm thanh quỷ dị chói tai vang lên cao vút rồi im bặc.
Đồng thời cùng lúc âm thanh quỷ dị biến mất những công kích sóng âm cũng theo đó ngừng lại. Người bị ô nhiễm càng như rối đứt dây ngã xuống rào rạt nghiêng ngã la liệt nằm chồng chéo đè gác lên nhau bày ra trạng thái ngổn ngang hết sức.
“Lão Trần, ông ở đâu? Còn sống không? Hú một tiếng cái coi.” Phía xa một âm thanh xa lạ vang lên. Là đồng đội của Trần Tuân đến chi viện.
Có vẻ họ đã kịp thời đến và hạ gục con quỷ trong phòng nhạc kia.
“Có, tôi ở đây này.” Trần Tuân nghe ra âm thanh đồng đội thì vui mừng vì vừa tìm được đường sống trong cái chết, anh hô to. Ánh mắt hướng về phía âm thanh người đồng đội hét lên: “Trương Quỳ, tôi ở đây.”
Chúc Ly nhìn vài giây xác nhận thật là người của tiểu đội Thiên Hà đến cứu viện thì lập tức an tâm. Anh quan sát xung quanh một vòng, rồi nhân lúc Trần Tuân không chú ý lặng lẽ ẩn vào bóng tối đang còn chưa tan hẳn do quỷ dị vừa bị giết tức thì để rời đi.