-----
Gió thổi. Cát bay. Thế giới này khởi đầu bằng một trận cuồng phong. Không có trời, cũng chẳng có đất – chỉ có cát. Những hạt cát mang theo ký ức của vạn kiếp, trôi dạt trong một cõi gọi là hư tẫn. Giữa biển cát mênh mông, một hạt bụi run rẩy. Nó không biết mình là gì. Không tên, không hình, không tiếng nói. Chỉ có ý thức – mờ nhạt và mong manh.
“Ta là gì?”
Câu hỏi đầu tiên vang lên trong lặng câm, giữa gào rú của bão cát. Một tia linh quang mỏng manh như sợi tóc lóe lên, xuyên qua tầng tầng cát mục rữa. Không có ai đáp lại. Nhưng ý niệm ấy không tan.
Gió cuốn nó đi. Vào vùng lốc xoáy rền vang. Áp lực đè nén như muốn nghiền nát linh thể.
“Tan… hay giữ?”
Không ai dạy nó lựa chọn. Nhưng nó không cam tâm. Dưới sức nặng của thiên địa vong diệt, nó co lại thành một điểm mờ – như bàn tay khép lại để giữ lại một giọt nước giữa sa mạc. Gió và cát lướt qua, cào nát phần ngoài, nhưng lõi linh vẫn còn đó. Nó bắt đầu nhớ. Không rõ ký ức từ đâu – chỉ là cảm giác lạnh. Đói. Trống rỗng. Một nỗi thiếu vắng không gọi được thành tên.
“Ta không muốn tan...”
Nó co lại thêm một lần nữa. Từ mờ mịt thành vệt sáng. Từ vệt sáng thành một hình dạng lờ nhò. Hình người. Không mắt, không tóc, không da thịt. Chỉ là một bóng mờ xám đục run rẩy giữa biển cát đỏ.
Một bước. Rồi một bước nữa. Thân thể như sắp rã nát, nhưng nó vẫn bước. Nó không biết mình đi đâu. Chỉ biết: không được dừng lại.
Từng cơn gió cát rạch qua như lưỡi dao. Mỗi bước là một lần tan đi rồi tụ lại. Nhưng càng gần vỡ tan, một thứ gì đó trong nó lại kết lại – chặt hơn, sâu hơn. Có lúc nó quỵ. Có lúc nó bò. Có lúc nó gào lên như loài thú lạc mẹ. Nhưng mỗi lần gào xong, nó lại lặng đi. Lâu hơn.
Một lần, nó gục xuống. Không gượng nổi nữa. Gió cát đè lên, phủ kín, như muốn nuốt linh thể vào lòng đất. Thế giới tối sầm.
“… Hết rồi sao?”
Im lặng. Chỉ còn tiếng gió. Nhưng lần này, gió không rít nữa. Gió thì thầm.
Trong giấc mơ, nó thấy một bóng người đứng giữa sa mạc. Không rõ mặt, chỉ thấy dáng người ấy chém một đường xuống đất. Không kiếm, không ánh sáng, nhưng cả cơn bão rẽ đôi. Một chữ hiện lên giữa hai dòng gió: nhân.
Nó tỉnh dậy.
Trước mắt là một thung lũng cạn. Có đá. Có nước. Gió đã tắt. Cát nằm yên.
Một cô gái ngồi đó, lưng quay lại, không nói gì. Nàng rót một chén nước, đặt trước mặt nó.
“Ngươi không giống thứ gì ta từng gặp… Khát không?”
Nó không trả lời. Chỉ nhìn chén nước, rồi ngẩng lên nhìn nàng. Không gió. Không lời. Chỉ có cái gật đầu rất khẽ.
Nàng mỉm cười. Đứng dậy. Bước đi. Không hỏi tên, cũng không để lại tên mình. Nó nhìn theo bóng lưng ấy khuất dần trong bụi cát.
Một lúc sau, nó cầm chén nước lên. Uống. Lần đầu tiên, nó biết vị của tồn tại.
Nó đứng dậy. Gió lại nổi lên. Nhưng lần này, nó không run rẩy nữa.
“Vô Trần.”
Một tiếng gọi từ sâu trong linh thể. Từ bụi mà sinh. Nhưng chẳng nhiễm bụi. Sau khi uống chén nước ấy, hắn có hình. Một thân ảnh mong manh, lờ nhò trong ánh nắng sa mạc. Nhưng đã là người – không còn là bóng.
Tên gọi đã có: vô trần. Không ai đặt. Hắn cũng chẳng biết tại sao. Chỉ là, khi mở mắt, tên ấy vang lên từ trong tâm thức như tiếng chuông đầu kiếp. Hắn không nghĩ nhiều. Chỉ bước. Theo hướng mà cô gái đã đi.
Cảnh vật dần thay đổi. Sa mạc nhường chỗ cho vách đá dựng đứng, khe sâu và những lối nhỏ quanh co. Mỗi bước là một lần thử thách. Có lúc trời tối đột ngột. Có khi gió hú giữa hốc đá như tiếng khóc từ cổ mộ.
Hắn không dừng lại. Không đói. Không mệt. Cơ thể mới như chưa từng học được cảm giác của kẻ sống. Chỉ có một điều duy nhất làm hắn dừng lại – một nhành hoa dại, mọc chơ vơ giữa vách đá.
Hắn cúi xuống. Đưa tay chạm vào cánh hoa mỏng manh. Lạnh. Lần đầu tiên, hắn cảm thấy... tay mình có nhiệt. Cánh hoa run lên, rồi tan thành bụi sáng. Một chữ hiện ra giữa không trung: khởi.
Hắn không hiểu. Nhưng mắt hắn có ánh nhìn – sâu và rất cũ.
Trên vách núi có một hang đá nhỏ. Hắn vào trong. Bóng tối phủ kín. Nhưng hắn lại thấy rõ – vách đá, bụi đất, cả những vết khắc mờ nhòe như của móng tay cào lên.
Một người từng sống ở đây. Hoặc từng chết.
Hắn không nhớ. Nhưng tay hắn, lần nữa, đưa lên chạm vào những vết khắc ấy. Một dòng ký ức tràn về – không phải của hắn, nhưng như chảy qua máu hắn.
Một đứa trẻ khóc giữa đêm bão. Một người mẹ ôm con, run rẩy trong hốc đá, từng thìa cháo lạnh như máu. Một ngón tay khô quắt, vạch chữ “nguyện” lên đá.
Cảm xúc trào dâng, như một con sóng nhấn chìm hắn. Hắn bật dậy. Thở gấp. Tay siết lại.
“Đây là... tàn niệm.”
Giọng nói phát ra, khản đặc, như tiếng nói đầu tiên trong kiếp người. Nhưng rõ.
Hắn ở lại trong hang ba ngày. Không ăn, không ngủ. Chỉ ngồi, nhìn lên trần đá. Mỗi đêm, một mảnh ký ức khác hiện lên – không của ai cả, nhưng đủ để khắc lên hắn điều gì đó. Đêm thứ ba, hắn đứng dậy. Đem đá vụn, khắc một chữ duy nhất lên vách: sinh. Rồi hắn rời đi. Không quay đầu lại.
Ra khỏi khe núi, trời đã sáng. Trên con đường mòn mờ bụi, một bóng người chờ sẵn. Cô gái. Vẫn áo trắng, vẫn tóc buông dài. Không hỏi hắn đi đâu. Không hỏi vì sao trở lại. Chỉ đưa cho hắn một túi vải cũ. Trong đó có một khúc gỗ, mảnh da dê và một miếng lệnh bài nứt đôi.
“Ta từng có tên. Nhưng không dùng đến nữa.” Giọng nàng như gió nhẹ qua vai. “Cái này, giờ là của ngươi.”
Hắn cầm lấy. Nhìn nàng. Rồi gật đầu. Không lời cảm tạ. Chỉ có một bước tiến về phía trước – như bước đầu tiên của một con người tái sinh.
Trời dần ngả chiều. Vô Trần cùng cô gái đi xuyên qua một dãy đồi thấp, đất đỏ xen lẫn đá trắng. Không cây, không nước. Nhưng lạ thay, nơi đây không còn vẻ chết chóc như sa mạc trước kia – chỉ là yên tĩnh, như một miền ký ức lâu đời đang ngủ. Cô gái không nói gì. Hắn cũng không hỏi. Chỉ đi theo, như thể đã định từ trước.
Cho đến khi mặt trời gần lặn, nàng dừng lại. Trước mặt họ là một bức tường đá khổng lồ – không vết nứt, không dấu thời gian, chỉ có một khe nhỏ vừa đủ một người lách vào.
“Ngươi đi tiếp một mình.” Cô gái nói, giọng không rõ buồn vui. “Ta không thể vào. Nơi đó... là chỗ người và không người phân biệt.”
Hắn gật đầu, không do dự. Bóng cô gái đứng lại sau lưng, không tiễn, cũng không quay đi. Hắn bước qua khe đá.
Bên trong là một hành lang hẹp, đá nhẵn như gương, phản chiếu thân hình hắn mờ nhạt trong ánh sáng lờ mờ từ đâu đó chiếu tới. Dù không khí không lạnh, hắn vẫn cảm thấy từng bước như đi vào ký ức của chính mình. Cuối hành lang, một cánh cửa đá khắc đầy những ký hiệu cổ. Không có tay nắm. Nhưng khi hắn chạm tay vào, nó mở ra nhẹ như hơi thở.
Phía sau là một căn phòng tròn. Giữa phòng có một chiếc bệ đá, trên đó đặt một vật gì đó phủ vải đen. Hắn tiến lại gần. Vén tấm vải lên. Dưới đó là một tấm mặt nạ. Không mạ vàng, không chạm trổ. Chỉ là một khối gốm sứ trắng, vô cảm. Hai hốc mắt rỗng, miệng khép hờ, như đang chờ ai đeo lên để sống lại.
Hắn đưa tay chạm vào. Một dòng âm thanh vang lên – không rõ nam nữ, không rõ gần xa:
“Ngươi đã chọn bước vào. Không ai ép. Từ đây trở đi, không còn là người. Cũng chưa chắc là không người.”
Tấm mặt nạ tan vào tay hắn như tro bụi. Nhưng nơi cổ tay, một dấu ấn hiện lên: hình tròn khuyết một góc, giống như vầng trăng non. Hắn đưa mắt nhìn. Không ngạc nhiên. Chỉ thì thầm: “Ta biết mà.”
Trở ra ngoài, trời đã tối hẳn. Cô gái vẫn đứng đó. Nhưng lần này, nàng không còn là người. Thân ảnh mờ đi, như sương trắng. Đôi mắt lặng, nhìn hắn không nói.
“Ngươi biết ta không phải người, sao còn đi theo?” Giọng nàng vang lên trong đầu hắn, không qua tai.
“Vì ta cũng chẳng chắc mình là người.” Hắn đáp, giọng rất khẽ.
Cô gái im lặng một lúc, rồi cười. Nụ cười thoáng qua như vệt trăng trên mặt nước. Đẹp, nhưng không thể giữ. Nàng giơ tay, vẽ lên không trung một vòng tròn khuyết. Ánh sáng tỏa ra từ hình vẽ đó, bao lấy nàng. Rồi tan.
Chỉ còn lại tiếng gió thổi qua khe đá. Và Vô Trần, đứng giữa trời đêm, tay nắm lấy khoảng không vừa mất. Hắn không biết mình là ai. Nhưng lần đầu tiên, hắn hiểu một điều: mình vẫn còn đường để đi. Dù là đi giữa người hay giữa không người.
Gió đêm lạnh, thổi qua khe núi hẹp. Vô Trần đứng lặng rất lâu, nhìn chỗ cô gái vừa biến mất. Chỉ còn dấu sáng nhạt tàn dần trong không khí – như thể nàng chưa từng tồn tại.
Hắn cúi xuống. Túi vải nàng trao vẫn ở trong tay – nặng hơn lúc trước. Mở ra, chỉ có ba thứ: mảnh da dê, lệnh bài nứt, và một đoạn gỗ thô dài gần một thước. Không mũi, không chuôi, chỉ là thân kiếm cũ nát.
Hắn ngồi xuống tảng đá gần đó. Trăng lên rồi. Ánh bạc đổ xuống mặt gỗ – lúc này mới thấy, bên trong gỗ có vân thép lấp lánh. Một thanh kiếm gãy. Tay hắn khẽ đặt lên mặt gỗ. Không có lưỡi, không có sắc, nhưng tay lại run lên – một thứ gì đó từ sâu trong khối gỗ tỏa ra. Không phải khí tức. Là... tâm niệm.
Mảnh da dê rơi ra. Trên đó, chỉ có một dòng chữ:
“Kiếm này không chém người. Chỉ chém vọng.”
Vô Trần đọc xong, ánh mắt sâu đi. Hắn không biết ai để lại. Có lẽ là nàng. Có lẽ là người từng mang thanh kiếm này. Cũng có thể – chính là hắn, ở một kiếp nào đó đã quên.
Hắn nhắm mắt. Tay vẫn giữ lấy đoạn kiếm. Không có phong, không có chiêu, không có sư phụ nào dạy hắn kiếm pháp. Nhưng khi hắn cầm nó, hơi thở hắn thay đổi.
Gió dừng. Không khí ngưng. Trong một thoáng, mọi âm thanh biến mất – chỉ còn nhịp tim hắn, đập một tiếng rất chậm, rất sâu.
Trong đầu hắn, một hình ảnh hiện lên: một người đứng giữa trời bão, tay cầm đoạn kiếm gãy, chém xuống không phải đất – mà là chính bóng mình dưới chân. Một kiếm, chém vọng niệm.
Vô Trần mở mắt. Đứng dậy. Một kiếm nhẹ nhàng chém xuống.
Không có ánh sáng. Không có kiếm khí. Nhưng cỏ dưới chân hắn – vốn khô xác – bỗng mềm ra, mọc một vệt xanh dài bằng lưỡi kiếm.
Đêm đó, hắn ngồi dưới trăng, không tu luyện, không nhập định. Chỉ cầm đoạn kiếm, giữ yên trong lòng bàn tay – như thể giữ một câu hỏi chưa ai trả lời.
Trước bình minh, hắn đứng dậy. Cột thanh kiếm gãy lên lưng, mang theo da dê và lệnh bài vào áo.
Không ai gọi hắn là kiếm tu. Hắn cũng không biết kiếm là gì. Nhưng từ đêm đó, hắn mang kiếm.
Trời sắp tối. Vô Trần đi qua một vùng đất cằn, đá và đất đỏ lẫn vào nhau, không thấy cỏ, không nghe tiếng thú. Gió thổi nghiêng nắng, bóng hắn kéo dài, nhòe dần xuống những bậc đá cũ nát.
Dưới chân đồi là một cái giếng cạn. Không người. Nhưng có tiếng nước rơi tí tách – như thể tận đáy có thứ gì vẫn đang thở.
Hắn dừng lại, nhìn vào giếng.
Một đứa trẻ ngồi đó từ bao giờ. Gầy gò, tóc rối, đôi mắt to ngước lên nhìn hắn, không sợ chỉ là tò mò.
“Ngươi từ đâu đến?” – Giọng trẻ con, khản khô như đất bị nứt lâu ngày.
Hắn không trả lời. Đứng yên trong gió.
“Ngươi không phải người trong thôn... Không giống ai cả.” – Đứa trẻ vẫn nói, như thể tự nói với mình.
Hắn nhìn đứa bé. Rồi ngồi xuống, bên thành giếng. Tay đặt lên đầu gối, ánh mắt lặng như mặt nước trong giếng.
Một lúc sau, đứa trẻ hỏi: “Ngươi có tên không?”
Vô Trần không đáp. Nhưng gió bỗng lặng đi. Ánh tà dương chạm tới mép giếng. Hắn quay đầu, nhìn mặt trời trôi xuống sau núi.
“Vô Trần.”
“Là gì?”
Hắn nghĩ một chút, rồi đáp: “Không bụi.”
Đứa trẻ cười. Rất khẽ, như tiếng thở. “Không có bụi thì chẳng phải người. Người nào mà không dính bụi…”
Nó vừa nói xong thì phía xa có tiếng gọi. “Tiểu Cẩu! Về mau!”
Đứa trẻ giật mình đứng dậy. Chần chừ một chút, rồi quay nhìn hắn: “Ngươi đừng để người lớn thấy. Họ bảo giếng này có ma.”
Hắn không nói gì. Chỉ nhìn theo bóng đứa trẻ chạy qua bụi cỏ, về phía xóm nhà xám tro.
Chỉ một lúc sau, vài người lớn đi ngang qua. Một bà cụ lưng còng, một gã vác củi, một người đàn bà trẻ tay bồng con. Họ liếc về phía hắn – và dừng lại.
“Là ai vậy?”
“Nó từ đâu ra?”
“Mặt không rõ, thân hình như tro cháy...”
Một tiếng thấp, như gió: “Ma đấy. Đứa bé lại nói chuyện với ma rồi.”
Không ai lại gần. Họ vòng đi, rất xa.
Hắn vẫn ngồi đó, như thể không nghe. Trời sụp tối. Bóng hắn tan dần trong màu trời.
Một con chó hoang chạy qua, sủa một tiếng rồi im bặt. Đứa trẻ từ xa len lén quay lại. Trong tay nó là một nắm cơm nhỏ, quấn trong lá khô.
“Ma cũng đói chứ? Ta không chắc... Nhưng nếu ngươi là người, chắc ngươi đói.”
Hắn nhận lấy. Không ăn. Chỉ nhìn đứa trẻ, lần này rất lâu.
Một lúc, hắn nói: “Ngươi không sợ ta là ma à?”
Đứa trẻ gãi đầu: “Nếu ngươi là ma... thì cũng không đáng sợ lắm. Ma không nhìn ta như người nhìn.”
Hắn cụp mắt.
Lúc đứa trẻ rời đi, hắn mở nắm cơm, ăn một miếng. Tay run khẽ – không phải vì đói, mà vì thứ trong lòng ấm lên, giống như lần uống nước đầu tiên trong sa mạc.
Đêm xuống. Hắn đi, rời khỏi giếng cạn, khỏi lũ trẻ, khỏi ánh nhìn người làng.
Trong bóng tối, hắn nhìn tay mình.
Một kẻ từng không có hình, không có tên, không có gốc gác. Giờ có tiếng gọi. Nhưng chẳng ai tin hắn là người.
Hắn không tức giận. Chỉ lẩm bẩm – như nói với chính mình:
“Có tên, chưa chắc là có hình.
Có hình, chưa chắc là người.
Không được tin vào cái người ta nhìn thấy đầu tiên.”
Gió lại nổi. Cát lại bay. Nhưng lần này, hắn đi không quay đầu.