Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Kiếm Vấn Nhân Gian

[Tiên hiệp] Kiếm Vấn Nhân Gian

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Tên tác phẩm: KIẾM VẤN NHÂN GIAN
kiem van nhan gian.jpg

Tác Giả : Thanh Hải
Thể loại : Tiên Hiệp
Tuổi: 13+
Trạng thái: đang ra

Văn án

Nơi ánh sáng không thể soi tới,nơi Thần cũng không dám đặt chân,có một kẻ bước vào, tay không, tâm trống.

Hắn không đi để sống,hắn đi để bị chôn.

+ Chôn cái tên bị thiên hạ nhổ nước miếng.
+ Chôn cái thân đã bị chính mẫu thân bóp nát.
+ Chôn cả thứ nhân tính từng bị gọi là rác rưởi.

Và nếu còn một hơi thở bước ra khỏi Tu La thì "hắn là ai?"

Trích Thoại

"Nếu cả thiên hạ đều gọi ta là rác rưởi...vậy thì cứ để một kẻ như ta, viết lại thiên mệnh."

Thảo Luận

Thread 'Góc thảo luận' https://forum.aatruyen.vn/threads/goc-thao-luan.1358/
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 1: Nhân Tâm

" Không phải sức mạnh,
mà là giới hạn định nghĩa một con người..."
----
Gió đêm gào thét.

Từng đợt gió cuốn qua khu rừng như tiếng khóc than vọng lại từ cõi sâu thẳm, mang theo mùi ẩm mốc của cỏ cây, mùi đất lạnh, và một thứ gì đó không thể gọi tên ,như linh hồn ai đó vừa rời bỏ xác thân, trôi về một nơi không bao giờ trở lại.

Một tiếng thét vang lên.

Thanh âm sắc lạnh xé rách màn đêm,là tiếng của một thiếu nữ,kinh hoàng, tuyệt vọng, lạc lõng giữa rừng khuya.

Rồi, sét đánh,một tia chớp rạch ngang bầu trời, ánh sáng trắng nhợt phô bày cảnh tượng phía dưới chỉ trong tích tắc, rừng rậm chằng chịt, đất đá lầy lội, và một bóng người ngã vật xuống.

Thiếu niên ấy ngã sấp, cơ thể run lên từng đợt như đang bị thứ gì đó thiêu đốt từ bên trong,không xa phía trước, một cô gái trẻ trong bộ y phục rách nát đang run rẩy lùi sâu vào bóng tối,nàng nép sau một gốc cây to, hai tay ôm chặt lấy thân mình như muốn biến mất khỏi thế gian.

Cặp mắt nàng hoe đỏ, ánh lên sự cảnh giác và sợ hãi,nhưng điều khiến nàng sợ không phải bóng tối. Mà là ánh mắt của thiếu niên kia.

Đôi mắt đỏ rực.

Không phải ánh đỏ của lửa,mà là ánh đỏ như thể dục vọng của ma quỷ đang bùng lên trong máu thịt, hỗn loạn, điên cuồng, không thể khống chế.

Rừng khuya trở nên im ắng lạ thường.

Gió ngưng thổi,trăng bị mây đen che phủ,mọi thứ như nín thở,chỉ còn hơi thở nặng nề của một người, tiếng tim đập hỗn loạn của một người khác, và một cơn biến cố đang dần hình thành.

Rất lâu sau, thiếu niên mở mắt.

Ánh mắt hắn trống rỗng, mê man.

Hắn cố gượng ngồi dậy, hai tay cắm xuống đất lạnh,cả cơ thể như bị nghiền ép từ bên trong, nhưng hắn vẫn cố gắng nhìn quanh, hơi thở ngắt quãng.

– Đây... là đâu?

Giọng hắn khàn đặc, đầy ngờ vực,một câu hỏi đơn giản, nhưng cũng chính là câu hỏi đầu tiên trong vô vàn hỗn loạn đang chực trào ra trong tâm trí hắn.

Hắn nhớ... mình không thuộc về nơi này.

Vừa đêm qua, hắn vẫn còn ở văn phòng, một căn phòng cũ kỹ nơi thành phố lớn,đèn nhấp nháy, đồng hồ đếm ngược, hắn đang cố hoàn thành dự án cuối cùng trước hạn chót,căng thẳng, mỏi mệt, hắn đổ người lên bàn trong một khoảnh khắc buông xuôi,và rồi...

... một tiếng nổ nhỏ vang lên.

Hắn va mạnh vào ổ điện.

Cảm giác tê rần, ánh sáng vụt tắt,mọi thứ lịm đi như một giấc mơ không lối thoát.

Khi tỉnh lại, hắn đang nằm giữa khu rừng xa lạ này, với cơ thể không phải của mình, với cảm giác xa lạ đến mức không thể diễn tả. Mỗi cử động đều khiến hắn thấy như đang cử động trong thân xác của một kẻ khác.

Một tiếng nức nở khe khẽ vọng lại từ bóng tối.

Hắn quay đầu,thấy cô gái.

Và ngay lúc đó, một dòng ký ức nữa đột ngột tràn vào.

Một cơn choáng váng như búa nện thẳng vào thái dương khiến hắn nghiêng người, run lên từng đợt,trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được một đoạn ký ức không thuộc về mình, là bạo lực, là máu, là dục vọng, là tiếng cười bệnh hoạn của một kẻ từng làm những chuyện không ai có thể tha thứ.

Hắn buột miệng, lẩm bẩm.

– Rác rưởi...

Ngay khi âm thanh ấy thoát ra khỏi môi, một giọng nói vang lên trong đầu.

Lạnh lùng, máy móc.

– Đinh! Chúc mừng ký chủ đã ký kết thành công với Hệ Thống Chí Tôn.

– Nhiệm vụ bắt buộc để kích hoạt hệ thống: hãm hiếp Thánh Nữ Sở Linh Nhi đang ở trước mặt.

– Thời gian: 60 phút.

– Thất bại: hệ thống rời đi, ký chủ bị phế.

Hắn chết sững.

Cả thế giới như đứng yên trong một nhịp thở,tim hắn đập nhanh, quá nhanh, đến mức không còn nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng nện thình thịch bên tai.

– Ngươi... chắc chứ?

Hắn gắng hỏi lại, giọng run rẩy.

– Đây là... thật?

– Hệ thống sẽ không sai.

Không hề có độ trễ,không có sự do dự,không có lòng thương xót.

Chỉ một dòng lệnh vô cảm.

Cái lạnh từ trong xương sống trào ngược lên đầu khiến hắn rùng mình,trong một thoáng, hắn muốn gào lên, muốn xé toạc thứ gì đó, nhưng hắn chỉ có thể ngồi đó, tay cắm vào đất, mắt nhìn về phía cô gái đang run rẩy trong tuyệt vọng.

Thánh Nữ.

Sở Linh Nhi.

Tên nàng đột nhiên hiện lên như một hồi chuông báo tử.

Nàng vẫn trốn sau gốc cây, ánh mắt như sương mù giăng kín, không còn sức để khóc, không còn hơi để van xin,y phục nàng rách nát, nhưng nàng vẫn cố ôm lấy chính mình, như đang bảo vệ điều gì đó thiêng liêng nhất, phẩm hạnh, lòng tin, hay chính là linh hồn nàng.

Hắn nuốt khan.

Không phải vì thèm khát.

Mà vì nghẹn.

Không phải nghẹn ở cổ họng, mà nghẹn ở nơi sâu nhất trong lòng.

Hắn không phải người cao thượng,trước kia từng say mê nhan sắc, từng có những phút giây buông thả,nhưng chưa bao giờ hắn vượt qua ranh giới đó.

Ranh giới giữa người và thú.

Một chữ "hãm hiếp", nghe qua tưởng như đơn giản,nhưng khi đối diện với nó, khi thấy ánh mắt của một người sắp bị xé nát... hắn biết, nếu hắn làm điều đó, hắn sẽ không còn là người nữa.

Và rồi, giọng hệ thống vang lên lần nữa.

Không phải để nhắc nhở.

Mà để bắt đầu đếm ngược.

– Cảnh báo: thời gian còn lại 60 giây. Nếu ký chủ không hoàn thành, hệ thống sẽ trừng phạt.

– 10...

– 9...

– 8...

Không khí đặc quánh.

Gió lặng.

Tim đập.

Và giữa những nhịp đếm, một linh hồn đang phải lựa chọn ,giữa sống sót và làm người, giữa sức mạnh và lương tri, giữa quyền năng và sự tha thứ.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 2: Tự Trọng

"Có nỗi đau nào cao quý hơn việc giữ lại phần người trong chính mình?"
----
– 7…

– 6…

– 5…

Từng nhịp đếm vang vọng trong đầu hắn như tiếng gõ tang, khô khốc và vô cảm,giống như đang có một cái đồng hồ đếm ngược treo ngay trước ngực, mà kim chỉ thời gian không đo từng giây… mà đo từng mảnh linh hồn.

Hắn quỳ xuống, hai tay chống đất.

Cơ thể hắn vẫn đang run lên.

Không phải vì sợ.

Mà vì hắn biết… mình sẽ chọn điều gì.

– 4…

Gió lại nổi lên, lần này là gió lạnh thấu xương,đêm đen càng lúc càng đặc quánh, như có thứ gì đó sắp trồi lên từ bóng tối để chứng kiến một quyết định, hay để chôn vùi nó.

– 3…

Thiếu nữ phía sau gốc cây không dám thở mạnh,đôi mắt nàng nhìn chằm chằm về phía thiếu niên, người vừa mới có ánh nhìn như kẻ hoang dại, nhưng giờ đây lại đang gục đầu xuống đất như kẻ sắp chết,nàng không hiểu.

Không hiểu hắn là ai.

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Không hiểu tại sao mình chưa bị làm nhục, dù đã chuẩn bị tinh thần cho điều tồi tệ nhất.

– 2…

Hắn ngẩng đầu lên.

Không nhìn nàng.

Chỉ nhìn bầu trời đen kịt không trăng, không sao.

Như thể đang tìm một câu trả lời, hay chỉ đơn giản là muốn nhìn thấy điều gì đó sau cùng.

– 1…

Hắn nhắm mắt.

Một lời thì thầm rất khẽ thoát ra từ môi:

– Xin lỗi.

– Nhiệm vụ thất bại,tiến hành trừng phạt.

Âm thanh hệ thống lạnh như băng chém vào tâm trí hắn không chút nhân từ.

Ngay khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được.

Đầu tiên là một luồng khí nóng bốc lên từ đan điền, như một ngọn lửa thiêu rụi kinh mạch từ trong ra ngoài,mắt hắn trợn lớn,máu trào khỏi mũi, khỏi miệng, khỏi cả hai tai như những sợi chỉ đỏ,cơ thể hắn co giật, xương cốt vang lên những tiếng rạn nứt rợn người.

Hắn muốn hét.

Nhưng cổ họng đã bị nghẹn cứng lại.

Từng mạch máu trong người như đang nổ tung, từng khớp xương như đang bị nghiền nát bởi bàn tay vô hình của thứ gì đó không thuộc về cõi người.

Hắn không giãy giụa.

Chỉ gục xuống, hai tay vẫn chống đất, răng nghiến chặt đến bật máu.

Nỗi đau vượt xa ngưỡng chịu đựng của con người.

Đây không phải là đòn trừng phạt thể xác đơn thuần,mà là một sự hủy hoại toàn diện, cả thân thể, tinh thần, ý chí,một kiểu hủy diệt được tính toán lạnh lùng, để khiến người ta không còn cơ hội vùng lên lần nữa.

Nhưng hắn không gào thét.

Hắn cắn răng chịu đựng, như thể đang thầm nói với kẻ nào đó:

"Ngươi có thể giết ta,nhưng không thể bắt ta trở thành thứ súc sinh đó."

Giữa cơn đau, một cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong lòng hắn.

Nhẹ.

Thanh thản.

Giống như có một phần trong hắn đã được gột rửa,giống như hắn vừa bước qua một ranh giới nào đó, không phải của sức mạnh, mà là của lương tâm.

Một nụ cười nhẹ thoáng hiện trên môi.

– Còn tốt… chưa làm súc sinh.


---

Cô gái đứng bất động.

Nàng chưa bao giờ thấy một người đau đớn đến mức đó mà vẫn không rên la, không cầu cứu, không oán than.

Nàng cũng không biết vì sao hắn bị trừng phạt,chỉ biết, hắn đã không làm gì mình,dù đã có thể.

Và điều khiến nàng bối rối nhất... là ánh mắt hắn nhìn mình trước khi ngã xuống.

Không hận thù.

Không dục vọng.

Chỉ có một thứ gì đó rất sâu, rất mệt mỏi... và rất người.

Một lúc lâu sau, nàng bước ra khỏi gốc cây.

Chân nàng run, nhưng không vì sợ.

Mà vì có một điều gì đó đang dâng lên trong lòng, không thể gọi tên.

Nàng cúi xuống, nhìn hắn nằm đó thân thể bê bết máu, hơi thở yếu ớt, nhưng đôi mắt vẫn mở, vẫn sáng.

Ánh mắt ấy nhìn thẳng vào nàng,không trốn tránh,không cầu xin.

Nàng khẽ cất tiếng.

– Ngươi… không phải hắn,ngươi là ai?

Hắn nhìn nàng thật lâu,rất lâu.

Như thể đang cân nhắc có nên trả lời, hay như thể đang cố nhớ xem… hắn thực sự là ai.

Rồi, giọng hắn vang lên, khàn đục, rời rạc, nhưng rõ ràng:

– Chỉ là một kẻ… không muốn làm súc sinh thôi.

Nàng không nói gì.

Chỉ nhìn hắn.

Lần đầu tiên, nàng cảm thấy trong thế giới này, ngoài thù hận và dục vọng, ngoài quyền lực và bạo lực, vẫn còn một thứ gì đó khác.

Thứ khiến một người sẵn sàng chịu nghiền nát, chỉ để giữ lại một giới hạn.


---

Bầu trời vẫn đen.

Gió vẫn thổi.

Nhưng không còn là tiếng gió gào cuồng dại như lúc đầu,mà là một cơn gió trầm lặng, thoảng qua như lời tiễn đưa.

Một cánh chim đêm bay qua bầu trời, bóng hình nó hòa vào màn đêm vô tận.

Bên dưới, giữa rừng rậm, một kẻ đã từ chối sức mạnh để giữ lại nhân tính, đang nằm đó.

Máu đọng lại thành từng vệt, nhưng ánh mắt vẫn còn sáng.

Sáng hơn cả sao trời dù đêm nay không có sao.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 3: Anh Hùng

"Thế gian không viết nên anh hùng- nó chỉ đứng nhìn ai chưa từng gục xuống..."
----

Lạc Việt Thần Giới, kể từ thời điểm một kiếm khai thiên rạch ngang hắc ám, hình thành trật tự mới, đã trải qua vô số năm tháng chìm nổi. Dẫu thời gian phủ bụi lên muôn vật, vẫn có những cái tên không thể bị chôn vùi – ba người cầm kiếm, ba luồng ý chí từng đối đầu với ác mộng từ ngoài thế giới này.

Người đời gọi họ là Chính, là Ma, là Tự Tại. Nhưng chẳng ai biết tên thật của họ là gì, chỉ nhớ được trận chiến năm ấy máu nhuộm mười phương, kiếm khí rạch nát tầng trời, ánh sáng cuối cùng của hy vọng nhân gian khởi lên rồi tắt lịm trong cái giá của nghìn đời.

Chuyện kể lại rằng, năm xưa, sau khi Ma Kiếm một kiếm xé toạc bầu trời Thiên Thượng Thiên, liên kết càn khôn, Thần Giới sơ khai bắt đầu thành hình. Trật tự, ánh sáng, quy tắc – tất cả tưởng chừng đang vận hành theo một thứ đạo lý mới. Nhưng cũng chính lúc ấy, Thông Thiên Đảo giáng thế.

Không ai biết Thông Thiên Đảo đến từ đâu. Chỉ biết khi nó hiện ra, mọi khái niệm về thần linh, yêu ma, sinh tử hay chấp niệm… đều bị nghiền nát như tơ vụn trước cơn bão vũ trụ. Một thế lực vượt ngoài lý tính, vượt cả Thiên Đạo, nhưng lại mang dấu hiệu của sự tha hóa đến cực độ – nó không hủy diệt để sáng tạo, mà hủy diệt để cắn nuốt.

Không quá ba ngày, một phần ba Thần Giới sụp đổ. Trăm vạn sinh linh biến mất trong im lặng, chẳng kịp kêu gào.

Ngay khoảnh khắc tuyệt vọng nhất, ba người bước ra.

Không ai biết họ từ đâu đến. Có kẻ nói họ là tạo vật từ thời Thái Sơ, sinh ra khi chưa có sinh tử, chưa có thiện ác. Có người lại bảo họ là kết tinh của ba dòng ý chí phản nghịch chống lại Thiên Mệnh, từ vô tận kiếp trước tích tụ thành hình.

Một người mang kiếm sáng – đường kiếm ấy như chẻ đôi ánh sáng, đứng sừng sững như một bức tường chắn giữa nhân gian và hủy diệt. Người ấy không cười, không khóc, chỉ đứng đó – lưng che cho muôn dân, trước mặt là địa ngục.

Một người mang kiếm đen – kiếm còn chưa rút ra khỏi vỏ, sát khí đã ngập thiên địa. Người ấy lao thẳng vào đại quân Thông Thiên, không thèm giữ mạng, không cần chiến thuật. Mỗi nhát kiếm đi qua là xé toạc linh hồn kẻ địch, không để lại tro cốt.

Người cuối cùng mang kiếm gãy – ánh mắt điên loạn nhưng tự do. Hắn cười dài, tóc rối, áo rách, bước giữa núi xác không đổi sắc. Xung quanh hắn, kẻ chết không đếm xuể, nhưng hắn chỉ khẽ nghiêng đầu, nói một câu duy nhất:

"Chơi chưa đủ vui."

Cuộc chiến ấy không kéo dài. Vì thời gian chẳng còn nghĩa lý gì trong không gian bị bẻ cong đến rối loạn. Người ta chỉ biết rằng, ba kiếm đối đầu với một biển sinh linh từ Thông Thiên Đảo – mỗi kẻ trong số đó đều có sức mạnh sánh ngang bọn họ, nhưng vẫn bị giết sạch.

Mười ngày, hai mươi đêm. Cuối cùng, tưởng chừng bóng tối đã lùi bước.

Thì một người bước ra.

Không có bước chân. Không có bóng. Chỉ có một nụ cười chế giễu nửa miệng và một câu nói khiến cả thiên địa run rẩy.

"Thông Thiên Đảo Chủ… kẻ đã nửa bước bước vào Sáng Thế, nhưng lại chọn trở thành ma."

Hắn không hề vội. Chỉ lặng lẽ nhìn ba người, rồi nhìn về phía Thần Giới đang rệu rã. Ánh mắt hắn hiện lên vẻ đói khát không thể che giấu.

"Thế giới này… vẫn còn ngon hơn ta tưởng."

Không một lời đáp trả.

Ba người nhìn nhau, không ai gật đầu, không ai nói ra điều gì. Nhưng ý chí như đã đồng nhất từ trước. Ba thân ảnh hóa thành ánh sáng, ba thanh kiếm rung lên từng đợt như tiếng ai ca hát trong hư vô, rồi hợp thành một.

Một thanh kiếm đen, không có chuôi, không có vỏ, không có danh xưng.

Chỉ là một dòng chảy của ý chí nghịch thiên ngưng tụ thành hình, chứa đựng sức mạnh vượt trên cả Sáng Thế.

Khi kiếm được rút ra, cả Thần Giới chấn động. Đảo Chủ chưa kịp cười lần thứ hai đã tan biến, không một dấu vết.

Thời gian không kịp ghi lại khoảnh khắc ấy. Người ta nói, từ khi ánh sáng kiếm lóe lên đến khi hắn biến mất chỉ vỏn vẹn chưa tới ba giây.

Một tồn tại gần như vĩnh hằng, bị xóa sổ bởi ba người không ai nhớ nổi tên.

Sau đó, kiếm rạn nứt. Họ cũng biến mất.

Thế giới trở lại yên bình.

Chỉ còn lại giai thoại được chép lại bằng máu.

Và lời đồn rằng, thanh kiếm đen kia – nếu có người nắm được – thì dù là cỏ rác cũng có thể chạm đến cảnh giới Chí Tôn.

Nhưng suốt hàng vạn năm sau, chưa ai tìm thấy kiếm. Và chưa ai dám chắc, liệu ba người ấy có thật sự tan biến… hay đang chờ một thời khắc khác, để trở lại một lần nữa.

Gió lặng. Trận chiến trong truyền kỳ dần tan vào hư vô.

Giữa những lớp mây mù tiên vụ, có một tiếng cười khùng khục vang lên.

“Chậc, chậc… đến đoạn ba người hợp kiếm chém Đảo Chủ là ta lại nổi da gà…”

Một lão đạo râu ngắn, mắt sáng như đèn, ngồi bệt giữa đình đài tiên khí lượn lờ, trên tay là một cuốn sách cũ kỹ với trang giấy ngả màu thời gian. Lão lật từng trang như nâng bảo vật.

“Lão Lục, ngươi có thôi đi không,” một giọng mệt mỏi vang lên. Lão Tứ — dáng gầy, tay chống má, vẻ mặt đầy chịu đựng — ném qua một ánh mắt ngao ngán. “Suốt ngày chí tôn với thần thoại, ta nghe đến phát ngán rồi.”

Lão Lục híp mắt cười:

“Đừng có giả vờ thanh cao. Cuốn này ta lấy từ phòng ngươi đấy.”

Lão Tứ nhướn mày:

“Vì ta muốn giấu cho khỏi tai ngươi.”

“Muộn rồi.” Lão Lục lật thêm một trang, ánh mắt như dính chặt lấy chữ nghĩa. “Chỉ cần nghĩ đến việc thanh kiếm đen kia vẫn còn tồn tại đâu đó trong thiên giới này… là ta ngủ không yên.”

“Ngươi từ khi nào ngủ yên được?”

Lão Tứ thở dài, đưa mắt nhìn ra khoảng trống trước đình đài — nơi một tấm kính treo lơ lửng giữa hư không, chiếu lại hình ảnh máu me và bi thương của một thiếu niên đang gục ngã.

Không ai nói gì thêm nữa.

Không gian đột ngột trầm xuống, như thể dư âm sử thi vừa rồi chính là lời cảnh báo — hoặc là khởi đầu của một chu kỳ lặp lại.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 4: Chứng Nhân

"Nếu Thiên Mệnh có thể chọn lại, vậy thứ ta đánh đổi… là để làm gì?
Hay ngay từ đầu, ta chỉ là một phương án thử sai?"
-----
Bên ngoài tầng trời thứ bảy của Lạc Việt Thần Giới, nơi vân khí bất diệt, sương phủ nghìn trượng, có một vùng đất được bao bọc bởi luồng khí không thể phân biệt là đạo hay ma, thật hay hư.

Người đời gọi đó là Thông Thiên Tọa – nơi tụ hội của những kẻ từng được Thiên Đạo chọn, hoặc từng suýt bước vào lối sáng tạo. Cũng có kẻ nói, nơi ấy không thuộc về bất kỳ chiều không gian nào, chỉ hiện hữu khi Thiên Cơ bất ổn, khi một thời đại cần định lại hướng đi.

Giữa vầng sáng mù mịt, một đình đài hiện ra, hoa cỏ rung nhè nhẹ theo tiếng nhạc vô thanh, vạn vật vận hành như đã được định sẵn từ thuở hồng hoang.

Trong đình, sáu lão đạo ngồi quanh một bàn đá. Người áo xanh tay lần chuỗi tràng hạt gãy mất ba viên. Kẻ áo xám mặt như đất khô, chỉ thở nhẹ cũng khiến lá cỏ ngoài xa rụng hết. Lão mang bào trắng nghiêng đầu uống rượu, ánh mắt lờ đờ như không thuộc về cõi này. Ba người còn lại – một đang ngủ gật, một đang chơi cờ với chính mình, một thì chỉ nhìn mãi vào mặt gương giữa bàn.

Tấm gương ấy không phản chiếu gì ngoài một cảnh tượng.

Một thiếu niên quỳ rạp, thân thể máu me, tay chân bẻ gãy, khí tức suy tàn đến mức như sắp hóa tro bụi. Nhưng đôi mắt hắn vẫn mở, đôi môi còn thốt được một câu.

"…Còn tốt, chưa làm súc sinh."

Không ai lên tiếng. Không ai tỏ thái độ.

Chỉ là tĩnh lặng. Một dạng tĩnh lặng của những kẻ đã sống quá lâu, thấy quá nhiều, từng chứng kiến cả Thần Giới bị nuốt chửng rồi tái tạo.

Cuối cùng, có kẻ thở dài.

"Ý chí vượt quy tắc… lại một lần nữa bị chà đạp. Đáng tiếc thật."

Kẻ ngủ gật mở mắt.

" Đúng là đáng tiếc..."

"Có vẻ các ngươi còn quá xem thường thứ mà nó mang theo." – Lão chơi cờ khẽ nhúc nhích một quân đen. "Thứ ấy liên quan đến chính kẻ đã từng bước vào Sáng Thế – Đảo Chủ năm xưa."

"Nhưng đó chỉ là lời đồn,chưa ai chứng thực"
Một thanh âm chậm rãi vang lên,bầu không khí lại chìm trong im lặng, lần này có chút nặng nề.

"Hệ thống… đang chọn lại." – Giọng một lão khác vang lên, nhẹ như làn khói. "Nó muốn nghịch đảo thời không, một lần nữa tìm ra Thiên Mệnh Nhân."

"Chuyện đó xưa nay chưa từng xảy ra. Mỗi thời đại, chỉ một người. Lần này lại là ngoại lệ." – Lão đạo cầm tràng hạt buông tay, từng viên lăn xuống đất, không phát ra tiếng động.

"Và người mới được chọn...trong cùng một cảnh tượng...cùng một thời điểm ...ở tâng không gian khác lại làm theo ý nó mà chẳng do dự dù là 1 giây..."

"Cầm thú."

Một kẻ bật cười, nhưng không rõ là giễu cợt hay khinh miệt.

"Vậy các ngươi tính sao? Với hắn – kẻ bị phế kia?"

"Như bao lần trước thôi. Mặc kệ. Chết là hết."

"Không chắc đâu." – Kẻ chơi cờ lật ngửa một quân trắng. "Lần này, là hai Thiên Mệnh Nhân cùng tồn tại. Một được chọn. Một bị bỏ. Nhưng hệ thống lại không hủy bỏ hoàn toàn kẻ cũ. Điều đó… không bình thường."

"Ngươi nghĩ là… có lỗ hổng?"

"Không,là sự thử nghiệm."

Một giọng khác chen vào, lười biếng, mang mùi rượu, nhưng không lẫn vào đâu được.

"Thử nghiệm hay không thử nghiệm, để ta đi là được."

Tất cả nhìn về phía lão Cửu. Người tóc rối, râu dài không cột, áo choàng bẩn rượu, tay cầm một thanh kiếm gãy đến gần chuôi, vỏ còn khắc dòng chữ mờ như khói: Vô Danh Khứ Kiếm.

"Thôi đi...Lão Cửu, lần nào ngươi nói vậy là có người chết."
Một đạo nhân nhăn mặt.
"Nó mới chỉ là phế bỏ. Còn ngươi là mưu sát chuyên nghiệp."

"Chết thì chết. Có sao đâu."
Lão Cửu gãi đầu, mặt nhăn nhó như con mèo bị đá trúng đuôi.
"Ít ra ta cũng cho người ta một cơ hội. Đến cái nơi của ta, ai còn đi ra được thì đều không phải người thường."

"Ngươi dám chắc lần này sẽ khác à?"

"Ta không chắc."
Lão uống cạn chén rượu, rồi khẽ nói như thì thầm với chính mình.
"Nhưng nếu hắn còn cười được trong tình cảnh ấy… ta muốn xem thử, liệu hắn cười đến lúc nào."

Nói rồi, tay trái nâng lên. Một luồng sáng chậm rãi rời khỏi lòng bàn tay, bay vào tấm kính. Trong khoảnh khắc đó, thanh kiếm gãy rung lên một nhịp, phát ra âm thanh như ai đang khóc trong đêm vắng.

Cả đình đài lại rơi vào tĩnh lặng.

Mây mù bên ngoài bỗng đổi hướng. Xa xa, một vết rạn mờ như tơ máu xuất hiện giữa tầng trời thứ sáu.

Người cũ chưa chết, thì thiên đạo chưa yên.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 5: Thệ Ngôn

"Thiên Đạo ngoảnh mặt. Người quay lưng. Hệ thống từ chối.
Vậy còn lại gì, ngoài một thân xác… và một lời cười khàn giữa Tu La Môn?"
----
Gió trong rừng sâu vẫn thổi, từng đợt lạnh buốt như đang len vào tận xương cốt. Sương mù lan dần, mờ che bóng người đang quỳ dưới đất.

Máu vẽ một vệt dài như lưỡi kiếm xé đôi cỏ lá, từ dưới chân hắn kéo ra xa – nơi bóng thiếu niên ấy đang lê từng bước rời đi.

Sở Linh Nhi đứng đó, không tiến tới cũng không quay đi. Nàng nhìn bóng lưng gầy gò, máu ướt đẫm áo rách, không còn chút sức sống – nhưng vẫn không khuỵu xuống. Cũng chính lúc đó, nàng nghe thấy câu nói vọng lại, từ giữa tiếng gió:

“…Lỗi của hắn, ta sẽ không cầu xin. Cũng sẽ không muốn sự tha thứ. Nhưng nếu đã chiếm lấy thân thể hắn… thì ta thề: nếu còn sống, ta sẽ trả nàng một cái công đạo cho sự khinh mạn ngày hôm nay.”

Giọng khản đặc, yếu đến mức gần như không thể truyền tới, vậy mà lại in sâu vào tâm trí hơn bất cứ tiếng hét nào.

Sở Linh Nhi không đáp. Một lúc sau, nàng khẽ thở ra.

“Ngươi không phải hắn. Nhưng hành động của hắn đã chạm tới giới hạn của Thánh Tông.”

Sau lưng nàng, ánh sáng chợt lóe lên. Hơn trăm bóng áo trắng từ trời giáng xuống, khí tức đồng nhất, là lực lượng tinh anh nhất dưới trướng Thánh Tông.

Tất cả cùng quỳ một gối, giọng đồng thanh vang lên.

“Thuộc hạ thất trách, để Thánh Nữ bị khinh sợ.”

Nàng không đáp ngay. Chỉ khi ánh mắt đã thôi dõi theo bóng lưng kia, nàng mới nhẹ giọng.

“Ta không sao. Hồi Thánh Tông thôi.”

Dứt lời, nàng xoay người, áo trắng phất nhẹ, rồi rời đi không quay đầu lại. Từng bước chân nàng để lại không hề mang theo sát khí hay hận ý, chỉ là một loại tịch mịch vô thanh, như giữa nàng và thiếu niên ấy đã vĩnh viễn không còn đường chung.

Phía xa, thiếu niên vẫn tiếp tục bước đi, đôi chân kéo lê đầy máu. Không ai đỡ, không ai nhìn, càng không ai còn cho hắn một ánh mắt thương hại.

Hắn không biết đã đi bao lâu.

Cuối cùng, khi lên tới đỉnh núi, hắn ngã xuống, nằm ngửa ra đất, thở không nổi, đầu óc trống rỗng.

Trên trời, mây đen kéo về như một tấm màn chực đè xuống.

Hắn mở mắt, mỉm cười, nụ cười méo mó vì đau, vì cạn kiệt.

"Ta chắc… ta là kẻ xuyên không… thảm nhất lịch sử."

Không có hệ thống. Không có kỹ năng thần thánh. Không có buff. Không có cả lòng tin.

Chỉ có một thân xác tàn phế. Và một mớ ký ức chẳng thuộc về thế giới này.

"Giá mà… chết sớm đi thì có khi lại đỡ."

Lời nói ấy vừa dứt, trước mắt hắn đột nhiên vỡ ra một khe nứt. Không phải đất nứt. Cũng không phải ảo giác. Mà là không gian thật sự… đang nứt ra như gương bị vỡ.

Từ trong khe nứt, một lực hút khủng khiếp tràn tới.

Hắn chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị kéo tuột vào bóng tối.


---

Khi hắn mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy là… máu.

Bốn chữ máu to tướng, viết bằng nét run rẩy và lệch lạc, dính trên bức tường xám mốc đối diện.

"TU LA CHI MÔN"

Mùi tanh của sắt gỉ, của linh hồn bị tra tấn, như bao phủ cả không gian.

Nơi này không có cửa ra. Không có lối thoát. Chỉ có những bức tường run rẩy như da thịt, những vách đá hít thở chầm chậm như phổi chết, và ánh sáng lập lòe xanh lục như lửa ma.

Hắn đứng dậy, hoặc đúng hơn là cố lết dậy. Mỗi bước chân trên mặt đất đều phát ra âm thanh dính đặc – như giẫm lên máu chưa đông.

Từng bước, từng bước.

Không có ai chào đón.

Không có hệ thống nói chuyện.

Không có bản đồ.

Chỉ có một hàng chữ nhỏ khắc phía dưới dòng máu:

“Kẻ bước vào, vĩnh viễn không được lui. Tu La Vô Môn, chỉ tiến, không quay đầu.”

Hắn nhìn hàng chữ ấy rất lâu. Sau đó ngẩng đầu, khẽ cười, cổ họng khô khốc như chưa từng biết đến nước.

"Được thôi. Nếu trời đã ném ta vào đây… thì cứ xem thử, ta bước đến đâu."

Phía trước, lối đi mở ra.

Tiếng kim loại va chạm. Tiếng khóc. Tiếng cười. Tiếng thét nghẹn… từ hàng ngàn kiếp sống khác trộn vào nhau.

Tu La Môn đã mở.

Hắn bắt đầu đi.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 6: Tử Địa

"Có những cánh cửa, một khi đã mở, thì không còn con đường quay lại.
Có những kẻ, một khi đã bước qua, thì không còn là chính mình.”
---
"Tu La Chi Môn"

Có một truyền thuyết bị người đời rỉ tai nhau từ đời này sang đời khác.

Rằng ở nơi tận cùng của thế giới tu đạo, nơi các điển tịch cổ xưa cũng chỉ dám gọi mơ hồ là “vùng cấm địa phía nam Hư Thiên”, tồn tại một cánh cửa không tên. Nó không được ghi chép trong bất kỳ sách cổ nào, không được nhắc tới trong các môn phái chính thống, thậm chí những kẻ từng chạm đến thông tin ấy đều bị cảnh báo phải vĩnh viễn giữ im lặng.

Người đời, dẫu không biết gì nhiều, vẫn đặt cho nó một cái tên,một cái tên trần trụi, lạnh lẽo như chính bản chất của nó: Tu La Chi Môn.

Không ai biết nó xuất hiện từ khi nào,không có kẻ nào nhớ được người đầu tiên bước vào rồi biến mất là ai,chỉ biết rằng, bất kỳ ai từng nghe đến nó dù chỉ một lần, đều mang theo cảm giác lạnh sống lưng, như có móng vuốt vô hình vừa lướt nhẹ qua xương sống mình.

Người tạo ra Tu La Chi Môn… là một kẻ điên.

Không phải loại điên của kẻ tu sai tâm pháp mà phát tẩu nhập ma,cũng chẳng phải vì yêu, vì hận, vì bị phản bội,đó là một kiểu điên khác , sâu sắc hơn, nguy hiểm hơn,chỉ sinh ra khi một người nắm trong tay quyền năng ngang hàng Thánh Nhân, rồi một ngày đột nhiên chán chường đến cực độ, đến mức muốn nhìn thiên hạ sụp đổ chỉ để giết thời gian.

Hắn tạo ra nơi ấy không phải để giúp ai thành tựu,càng không phải để truyền lại pháp đạo hay rèn luyện ý chí.

Hắn dựng nên Tu La Chi Môn… chỉ để nhìn người ta chết.

Từng kẻ một.
Chậm rãi.
Đau đớn.
Không ai hay, không ai cứu.

Có lời đồn rằng đến tận bây giờ, hắn vẫn còn sống,ẩn mình đâu đó sau những tầng không gian méo mó, lặng lẽ đứng nhìn từng sinh linh bước vào,không giận, không thương,chỉ có ánh mắt lãnh đạm của một kẻ đang xem trò tiêu khiển trong lúc chờ sự bất tử kết thúc.

Tu La Chi Môn không dành cho người có ước mộng.
Cũng không dành cho kẻ cầu đạo.
Tu La Chi Môn… là nơi người ta học cách chết.


---

Hắn lê bước qua khu rừng xác thịt đang không ngừng co bóp như sống,mỗi lần đặt chân xuống, mặt đất lại phát ra âm thanh ướt nhẹp như giẫm lên xác người mới chết. Không một lần quay đầu,không một chút do dự,hắn không còn gì để mất nữa rồi,cho dù phía trước là địa ngục… thì đã sao?

Ngay khi chỉ còn cách cánh cửa máu vài bước chân, một giọng nói vang lên,thanh âm rất nhẹ, gần như thì thầm, nhưng lại vọng thẳng vào trong đầu, như thể từ trong xương tủy mà phát ra. Tai hắn đột nhiên ù đi. Máu bắt đầu túa ra từ lỗ tai.

“Tu La Chi Môn… đã quá lâu để ta còn nhớ được ngươi là người thứ bao nhiêu bước vào. Nơi đó, ngươi sẽ trải qua những thử thách của năm kiếp sống,mỗi một kiếp, là một lần nhân sinh thay đổi,ngươi sẽ có những lựa chọn,và nếu bước ra được... ngươi sẽ có được sức mạnh vượt xa những gì thế gian có thể tưởng tượng.”

Hắn lặng lẽ nhìn quanh,không một bóng người,chỉ có mùi tanh lạnh, dày đặc như sương, đang thấm dần qua da thịt,những bức tường thịt xung quanh vẫn uốn éo, như đang run rẩy theo nhịp tim của một thứ gì đó còn sống.

Hắn khàn giọng hỏi:
“Ta sẽ trải qua những gì? Và ngươi là ai? Là người đưa ta vào đây sao?”

Giọng kia đáp, không chậm không nhanh:
“Ngươi có thể xem là vậy. Ngươi sẽ trải qua năm kiếp,đó chỉ là những lần nhân sinh khác thôi,rất nhẹ nhàng… rất tự tại,và nếu ngươi quên mất thời gian… thì sẽ ở đó… cho đến khi mục ruỗng.”

Hắn bật cười khô khốc. Giọng lẫn vào hơi thở gấp gáp:
“Nhẹ nhàng… tự tại… ở cái nơi này?”

Cảnh tượng xung quanh như địa ngục vừa mở mắt. Khiến hắn nghĩ đến những khổ ải vô tận mình sắp phải đối mặt,vậy mà lại nghe được hai chữ “nhẹ nhàng”… hắn không thể không cười.

Giọng nói kia vẫn kiên nhẫn:
“Khụ… khụ… Ít nhất thì… ta nghĩ vậy. Tuy trước ngươi, những kẻ khác đều chết sạch. Chưa có ai từng trở ra. Nhưng đó là do họ tự cam đọa lạc. Tâm tính yếu kém. Còn ngươi… ngươi không giống họ. Ngươi là Thiên Mệnh Nhân duy nhất từng bước vào nơi đó. Có khả năng rất lớn… sẽ vô địch thiên hạ…”

Câu nói cuối nghe như thể được thốt ra một cách miễn cưỡng. Như thể chính người nói cũng không thật sự tin vào điều mình đang nói.

Hắn chậm rãi lắc đầu. Một lúc sau mới thì thào:
“Ta do dự gì chứ… đã chết hai lần… thêm một lần nữa cũng chẳng là chuyện gì to tát.”

Nói rồi, hắn tiếp tục bước. Thân thể tàn tạ, lảo đảo… từng bước một tiến về phía cánh cửa đỏ như máu.

Ngay trước khi thân ảnh hắn khuất hẳn vào khoảng tối, giọng nói kia lại vang lên lần cuối:
“Đợi đã… Ta muốn biết tên ngươi.”

Hắn dừng lại, không ngoảnh đầu:
“Huỳnh Thanh Bình… Không, đó là tên ở kiếp trước. Với thân xác này… ngươi có thể gọi ta là… Lãnh Lộ Tử.”

Giọng nói trôi dần vào bóng tối.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 7: Tâm Giới

“Ngươi tưởng ngươi là kẻ quan sát,
Nhưng rồi sẽ đến ngày, ngươi cũng trở thành con cờ trong chính ván cờ của mình.”

Trong một gian đình nhỏ, treo lơ lửng giữa hư không, được dựng bằng những mảnh ký ức vụn vỡ, có một lão già đang ngồi trước tấm gương cổ. Tấm gương mờ đục ấy không phản chiếu hình ảnh của lão, mà chỉ chiếu lại bóng lưng đang khuất dần vào hư vô của một kẻ khác.

Lão nhìn theo, rồi bất giác đỏ mặt. Không phải vì xúc động. Mà như thể... chính lão cũng thấy xấu hổ vì thứ mình vừa nói ra.

Phía sau có tiếng cười khẩy vang lên, giọng nói đầy giễu cợt:
“Lão Cửu, ngươi lừa người ta đạt đến cảnh giới xuất thần rồi đó. Lần nào cũng đỏ mặt. Giả vờ ngượng ngùng gì nữa? Cái nơi quỷ quái đó mà ngươi còn dám nói là ‘nhẹ nhàng, tự tại’? Lại còn ‘Thiên Mệnh Nhân’… nghe mòn cả lỗ tai. Ngươi không kiếm nổi một câu hấp dẫn hơn à?”

Lão Cửu khẽ nhíu mày, nhưng không đáp.

Giọng nói sau lưng vẫn tiếp tục, lần này lộ rõ vẻ châm biếm:
“Hay là ngươi lại hy vọng lần này sẽ khác? Ngươi vẫn tin vào cái gọi là kỳ tích à? Kẻ điên như ngươi mà còn biết mơ mộng nữa sao?”

Lão Cửu quay đầu lại, mắt nheo lại, giọng trầm thấp:
“Lão Tứ, ngươi đang muốn ăn kiếm à?”

Lão Tứ cười lớn, bước ra khỏi bóng tối.
“Sao? Ta nói sai à? Cả thiên hạ đều bảo ngươi là kẻ điên thích mưu sát thiên mệnh, chẳng lẽ ngươi còn định phản bác? Nhìn xem, bao nhiêu người đã chết rồi vì cái trò chơi này của ngươi? Hay giờ ngươi tính đổi tên Tu La Chi Môn thành Đồ Trường của Lão Cửu?”

Bầu không khí căng lên như dây cung. Nhưng trước khi hai người kịp xông vào nhau, một giọng nói thứ ba vang lên,khẽ nhưng dứt khoát:
“Lão Cửu, vừa rồi ngươi nói lần này sẽ khác. Thật sao?”

Cả gian đình im bặt.

Lão Cửu không quay lại. Chỉ lặng im một lúc lâu, rồi nhẹ giọng thở ra:
“Ta... không biết.”

Không ai lên tiếng.

Chỉ có tiếng gió thổi qua kẽ đình, mang theo hơi lạnh từ một nơi không ai dám gọi tên.

Lão Cửu tiếp lời, ánh mắt vẫn nhìn vào hư không trước mặt:
“Ban đầu, nơi đó chỉ là một pháp trận thí luyện. Ta chỉ muốn tạo ra một không gian thử nghiệm… một chút trò chơi nhỏ cho đám trẻ con luyện tâm, luyện đạo. Lần mở thứ nhất, không có chuyện gì. Lần thứ hai, vẫn ổn. Nhưng lần thứ ba... có gì đó đã thay đổi.”

“Từ lúc đó trở đi, cánh cửa không còn do ta kiểm soát nữa. Những tầng không gian bên trong bắt đầu tự mở rộng. Tự hình thành. Tự nuốt chửng những kẻ bước vào. Và rồi... cái tên Tu La Chi Môn xuất hiện.”

Lão Tứ cười lạnh:
“Chẳng phải ngươi vẫn đứng ngoài nhìn thiên hạ chết sạch đó sao? Nhìn chúng giãy giụa, rồi cười như thể chẳng liên quan gì.”

Lão Cửu lắc đầu, giọng khản đi:
“Ngươi không hiểu. Ta cũng là kẻ bị nó chơi đùa. Bao nhiêu năm qua, từng người từng người bước vào, không một ai trở lại. Không phải vì họ yếu. Mà là vì… nơi đó không còn là pháp trận nữa. Nó là một ý chí sống.”

Lão Tứ bật cười thành tiếng.
“Ý chí sống? Ngươi đang tự huyễn hay thật sự không kiểm soát nổi nữa? Dù là gì thì cũng chỉ có một kết cục ,kẻ bước vào đều chết. Kể cả Thiên Mệnh Nhân ngươi vừa đẩy vào. Lần này, cũng chẳng khác gì.”

Lão Cửu khựng người.

Một lúc lâu sau, lão mới nói, chậm rãi, như đang tự nói với chính mình hơn là đáp lại:
“Khả năng thành công gần như bằng không. Nhưng hắn… hắn đã bị phế rồi. Đằng nào cũng sẽ chết. Vậy thì, chi bằng để cái chết của hắn biến thành một khả năng. Dù chỉ là một tia hy vọng mong manh...”

Không gian chìm vào tĩnh lặng.

Mỗi người trong đình đài đều hiểu rõ một điều: Tu La Chi Môn không mở ra cho kẻ sống,nó chỉ đón những kẻ đã chết, nhưng chưa chịu chấp nhận cái chết.

Một lúc sau, lão Tứ lại cất tiếng, lần này như trút một hơi thở dài pha lẫn khinh miệt:
“Lão Cửu, ngươi nói chuyện không đau eo đúng không? Thử nghiệm của ngươi… thử nghiệm... ha! Là bao nhiêu người chết rồi? Ngươi đúng là điên,nhưng mà này… ngươi không phải là kẻ điên bình thường,ngươi là kẻ điên được hậu thuẫn bởi thiên mệnh. Mà thiên mệnh ấy, lại chính tay ngươi lôi ra tàn sát.”

Lão Cửu siết chặt tay, ánh mắt dần lạnh lại.
- Lão Tứ...ngươi muốn chết...?

Lão Tứ không dừng:
“Ngươi không tức thì thôi. Mà đã tức là muốn đánh nhau, đúng không? Đến đây, lão tử sợ ngươi chắc?”

“Ngươi...”

Một luồng kiếm ý bắn thẳng qua mái đình, cắt phăng một góc không gian như thể xé giấy. Nhưng trận cãi vã ấy… chỉ là phần nổi. Ẩn dưới nó là nỗi sợ và cả tuyệt vọng, của những kẻ từng tạo ra trò chơi, nhưng giờ đây chính họ cũng chẳng thể nào rút lại.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 8: Mộng Hồi

"Giấc mơ ấy…
chỉ có một tiếng gọi, một bữa cơm, một nụ cười.
Và hắn, lần đầu biết mình từng hạnh phúc đến thế..."
---
“Bình! Suốt ngày ngủ gà ngủ gật, giờ này đã đến trưa rồi đó. Con không mệt sao…”

Một tiếng quát đầy giận dữ xé toạc không gian mơ hồ, kéo hắn bật dậy như thể bị ai đó giật khỏi vực sâu.

Hắn mở mắt. Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào khiến đầu đau như búa bổ. Trong đầu hắn vẫn còn những mảnh vụn ký ức của một nơi - một cái tên chẳng thể nào quên: Tu La Chi Môn.

Nhưng giọng nói vừa rồi… tại sao lại quen đến vậy?

Phải mất một lúc rất lâu, hắn mới lấy lại được tiêu cự. Mọi thứ hiện lên dần rõ nét. Trước mặt hắn là một người phụ nữ - mái tóc được búi gọn, trên mặt còn vết nhăn nơi khóe mắt, nhưng khí chất toát ra vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc.

Ánh mắt hắn run rẩy. Hắn thì thầm, nghẹn ngào như người sắp vỡ vụn:

“…Mẹ?”

Không có tiếng trả lời ngay. Người phụ nữ nhướng mày, có phần ngạc nhiên trước ánh mắt đầy xúc động ấy.

“Gì vậy con? Vẫn chưa tỉnh ngủ à? Nằm mơ thấy cái gì mà khóc bù lu bù loa thế hả?”

Hắn đứng sững. Một giấc mộng ấm áp? Hay một sự trừng phạt ngọt ngào? Trước mắt hắn là người mẹ ở kiếp trước - người đã ra đi vào cái đêm mưa phùn năm ấy, chết vì cơn đau tim không ai biết đến, không một lời từ biệt, không một nụ cười cuối cùng.

Cái đêm đó, hắn về nhà sau một tháng trời bận rộn. Cánh cửa mở ra chỉ còn tiếng thở yếu ớt bị chôn trong im lặng. Bà đã ra đi, trong căn phòng lạnh, trong cô độc. Hắn đã ôm mộ bà mà khóc, khóc như đứa trẻ, khóc đến mức tưởng rằng nước mắt sẽ chảy suốt cả đời.

“Không thể nào… mẹ đã…”

Hắn thì thào, ánh mắt không rời khuôn mặt kia. Người phụ nữ ấy chau mày, rồi bất chợt mỉm cười. Bà bước lại, ôm lấy hắn, tay vỗ nhẹ lên lưng:

“Con lại xem mấy bộ phim bi kịch rồi đúng không? Tỉnh rồi thì xuống rửa mặt, cơm canh xong cả rồi đó, toàn món con thích đấy.”

Bữa cơm hôm ấy... có canh chua cá lóc, có thịt kho trứng, có rau muống xào tỏi, có chén mắm nêm pha sẵn. Nhưng quan trọng nhất là có bà.

Hắn nhìn bà rất lâu. Ánh mắt hắn như muốn khắc sâu từng nếp nhăn, từng động tác gắp rau, từng nụ cười thoáng qua. Hắn sợ. Rất sợ. Sợ rằng chỉ cần chớp mắt một cái, tất cả sẽ tan đi như sương sớm.

Tối hôm đó, hắn ngồi dưới chân bà, nghe bà kể chuyện cũ. Những câu chuyện nhỏ nhặt chẳng có gì đặc biệt- chuyện bà lén trốn cha đi xem cải lương, chuyện lần đầu bà tập nấu món cá nhưng quên bỏ muối, chuyện hắn còn bé suýt chui vào nồi cơm điện vì tưởng đó là chỗ ấm…

Hắn bật cười. Một tiếng cười hiếm hoi, chân thật. Bà cũng cười. Hắn ngả đầu vào lòng bà, như thể muốn thời gian dừng lại.

Từ hôm ấy, hắn chẳng còn bước ra khỏi nhà. Lần đầu tiên, hắn không đi chơi với đám bạn. Lần đầu tiên, hắn không nổi cáu khi bị sai vặt. Hắn giành phần rửa chén, lau bàn, phụ bà nấu ăn. Từng việc nhỏ như nghi thức của sự chuộc lỗi.

Mỗi sáng thức dậy, hắn đều nhìn bà rất lâu. Mỗi lần bà nắm tay hắn, hắn đều siết lại thật chặt. Mỗi lần bà mắng, hắn chỉ im lặng nghe, như sợ rằng nếu phản ứng thì cảnh tượng trước mắt sẽ tan biến.

Thời gian trôi qua. Một năm. Năm năm. Mười năm. Hai mươi

Hắn dần quên mất rằng nơi này là một thử thách. Hắn quên mất Tu La Chi Môn. Hắn tin đây là thật — và nếu chết trong mộng này, thì cũng đáng.

Có lẽ đây là phần đời mà hắn chưa từng sống. Một lần làm con thật đúng nghĩa.

Một lần được yêu, được tha thứ, được làm lại.

Cho đến một đêm.
Đêm ấy, trời không trăng. Căn phòng chìm trong một màu tối tĩnh lặng.

Hắn mở mắt giữa khuya - không lý do. Tim đập mạnh như vừa trải qua cơn ác mộng, nhưng đầu óc trống rỗng. Không có gì. Chỉ có tiếng gió rít khe cửa và tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường.

Hắn quay đầu.

Người phụ nữ đang ngồi nơi bàn ăn. Bóng lưng quen thuộc, nhưng… có gì đó sai.

Rất sai.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Người thuyết thư
Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
83
Điểm cảm xúc
347
Điểm
53
Chương 9: Hư Ảo

"Hắn biết đó là mộng.
Nhưng vẫn quỳ xuống trước người đã chết.
Tay không cầm kiếm, lòng lại vỡ làm đôi..."
---
Ánh đèn mờ hắt lên làm làn da bà trở nên trắng nhợt, gần như trong suốt. Bàn tay cầm thìa run nhẹ, nhưng khi quay đầu lại, khuôn mặt ấy — không còn nụ cười.

Chỉ còn trống rỗng, và một thứ gì đó… rất lạnh.

“Bình.”

Giọng nói phát ra không còn hơi ấm. Nó vang lên như vọng từ đáy giếng cạn.

“Ngày đó… con biết mẹ đau lắm không?”

Hắn sững sờ.

“Mẹ…?”

“Mẹ gọi cho con. Mẹ biết con bận. Nhưng mẹ chỉ muốn nghe giọng con một chút. Chỉ một chút thôi. Nhưng con… nói là phiền.”

Giọng nói lặp lại, mỗi lúc một sắc hơn. Căn phòng mờ tối bỗng như đang co rút lại, bức tường mờ đi, cảnh vật biến dạng.

Hắn lùi bước. Ánh mắt bà giờ đã nhuốm một màu máu. Khóe miệng cong lên, không phải nụ cười - mà là đau đớn bị đè nén quá lâu, méo mó đến đáng sợ.

“Con có biết… mẹ sợ lắm không? Cơn đau như có ai bóp chặt tim. Mẹ ngồi trên giường, tay run rẩy bấm số con. Nhưng chỉ nhận lại một câu…”

“…Phiền quá.”

Câu nói ấy bật ra như một lưỡi dao chém thẳng vào tim hắn. Hắn lùi thêm một bước, cả người run lên.

“Không phải… mẹ, không phải vậy…”

“Mẹ phiền lắm sao…?”

“Mẹ phiền lắm sao…?”

“Mẹ phiền lắm sao, Bình?!”

Giọng nói gào thét vang dội khắp căn phòng. Rồi một hình ảnh đột ngột hiện lên — bà lao tới, tay cầm một chiếc kéo sắc bén, cắm thẳng vào bụng hắn.

Hắn không né.

Không la hét.

Chỉ khụy gối. Ôm lấy bà. Máu từ bụng tuôn ra, ấm nóng, từng nhịp đập như thầm đếm từng giọt hối hận.

“Đây là đau ư…? Nhưng có đau bằng nỗi đau trong tim không…”

Hắn siết bà, cố giữ chặt hình bóng đang run rẩy ấy - dù là thật hay ảo, dù là trách móc hay trừng phạt.

Chính khoảnh khắc ấy, một giọng nói trầm khàn vang lên như đến từ khoảng không:

“Đây là tâm ma của ngươi. Điều ngươi sợ hãi nhất. Nếu muốn vượt qua kiếp thứ nhất… ngươi phải chém bỏ nó.”

“Không cần cảm thấy tội lỗi. Đó chỉ là ảo ảnh. Là phản chiếu tâm ngươi. Không phải thật.”

Không phải thật?

Hắn biết. Từ khi bắt đầu, hắn đã biết.

Nhưng hắn vẫn chọn tin.

Vẫn chọn ở lại.

Hắn từng nghĩ nếu được ôm lấy mẹ lần nữa, dù là giả, cũng đủ để chết trong yên lòng.

Nhưng bây giờ… hắn vẫn còn sống.

Và phải lựa chọn.


---

Hắn mở mắt giữa không trung. Trôi nổi trong dòng xoáy ánh sáng như một kẻ bị gột sạch khỏi thời gian.

“Ta thất bại rồi sao…?”

Hắn thì thầm, giọng khàn đặc, cơ thể vô lực.

“…Phải rồi, ta đã chết ở nơi đó. Chết trong sự điên cuồng đó…”

“Cũng tốt. Ta… chưa thành súc sinh.”

Câu nói chưa dứt, một bóng kiếm lại xuất hiện, lặng lẽ hiện hình như thể nó chưa từng rời đi.

Thanh kiếm không nói gì.

Chỉ có giọng vang vọng từ tận sâu của thức hải:

“Ngươi đã vượt qua kiếp thứ nhất.”

“Không… Không phải…”

Hắn quỳ xuống, cả người run lên.

“Không thể nào… Làm sao ta có thể chém được bà… Làm sao ta có thể tự tay… Không thể nào…”

Ký ức kéo về như lũ. Từng ánh mắt, từng tiếng cười, từng lời mắng yêu - tan biến. Như bụi.

Hắn cố giữ lấy nhưng chỉ thấy đôi tay trắng toát.

“Ta… là súc sinh rồi…”

Lời cuối cùng bật ra, hắn nằm bệt, mặt vùi xuống lòng hư không, như một đứa trẻ bị vỡ vụn lần nữa.

Hắn chẳng còn hơi sức để ngửa mặt nhìn trời, chẳng còn khí lực để gào lên một câu oán hận, nhưng miệng vẫn mấp máy:

“…Đây là nhẹ nhàng… Đây là tự tại… hả, thằng chó?”

Nỗi đau không phải từ vết thương.

Mà từ chỗ sâu nhất của lòng người.

Những ký ức hắn từng khắc sâu - từng mảnh - đang tan đi như thể bị ai đó bóp nát trong tay.

Hắn thét lên. Nhưng chẳng có âm thanh nào thốt ra.


---

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi bóng tối nuốt trọn, hắn thấy thanh kiếm nhẹ run lên.

Một cái run khe khẽ.

Như thể chính nó… cũng bật khóc.
Một lần nữa, hắn mở mắt.

Không còn ánh đỏ cuồng loạn, không còn hơi thở tanh mùi máu… chỉ là một khoảng trắng kéo dài vô tận.

Không gian này như không tồn tại. Không âm thanh. Không phương hướng. Cũng không còn đau đớn.

Hắn ngồi đó, lặng lẽ. Không biết đã qua bao lâu, chỉ biết nơi đây... lạnh. Không phải cái lạnh buốt thấu da thịt, mà là cái lạnh từ bên trong. Như thể có thứ gì đó trong hắn vừa rơi mất.

Hắn đưa tay lên ngực, vết máu đã biến mất từ lâu. Nhưng cảm giác trống rỗng vẫn còn.
Một mảng ký ức… cũng dường như đã theo đó mà rơi rụng.

Hắn cố nhớ lại gương mặt bà… nhưng mơ hồ lạ thường. Chỉ nhớ có đôi tay từng ôm mình rất chặt, nhớ giọng nói mắng yêu mỗi sáng, nhớ cả món thịt kho tàu thơm ngào ngạt… nhưng gương mặt ấy... sao lại nhạt dần, như tranh chì bị nước làm mờ.

Hắn muốn thét, nhưng cổ họng chỉ khô khốc. Muốn khóc, mà nước mắt cũng chẳng còn.

“Đây là cái giá của sự lựa chọn ư…?”

Bên cạnh hắn, thanh kiếm hư ảnh vẫn lặng lẽ cắm giữa khoảng không, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ thân kiếm như mạch đập yếu ớt còn sót lại.

Hắn nhìn nó, như muốn hỏi… nhưng chính hắn cũng chẳng còn gì để hỏi nữa.

Lâu thật lâu sau, một giọng nói lại vang lên – vẫn là âm thanh kia, vọng sâu như thể từ bên trong Tu La Môn, hoặc từ trong chính tâm hắn.

“Ngươi đã vượt qua Kiếp thứ nhất. Cái chết không lấy được mạng ngươi, nhưng lại cắt đi một phần hồn ngươi.”

“Mỗi kiếp là một lưỡi dao.”

“Càng đi tiếp, càng không còn đường quay lại.”

Hắn nhìn vào khoảng trắng trước mặt. Một cánh cửa đang từ từ hiện ra – lặng lẽ, không tiếng động.

Hắn không bước vội. Cũng không quay đầu.

Hắn chỉ cúi thấp người, nhặt thanh kiếm kia lên… như thể nó là vật duy nhất còn thật.

“Nếu còn lần nữa… ta vẫn ôm bà mà chết.”

“Nhưng nếu lần nữa… ta không muốn phải giết lại bà một lần nào nữa.”

“Nếu đây là con đường ta chọn… thì người phải chết kế tiếp... không được là người.”

Rồi hắn bước.

Không nhanh. Không chậm.

Như thể mỗi bước chân… là từng lời từ biệt với chính mình.
 
Sửa lần cuối:
Top