" Không phải sức mạnh,
mà là giới hạn định nghĩa một con người..."
----
Gió đêm gào thét.
Từng đợt gió cuốn qua khu rừng như tiếng khóc than vọng lại từ cõi sâu thẳm, mang theo mùi ẩm mốc của cỏ cây, mùi đất lạnh, và một thứ gì đó không thể gọi tên ,như linh hồn ai đó vừa rời bỏ xác thân, trôi về một nơi không bao giờ trở lại.
Một tiếng thét vang lên.
Thanh âm sắc lạnh xé rách màn đêm,là tiếng của một thiếu nữ,kinh hoàng, tuyệt vọng, lạc lõng giữa rừng khuya.
Rồi, sét đánh,một tia chớp rạch ngang bầu trời, ánh sáng trắng nhợt phô bày cảnh tượng phía dưới chỉ trong tích tắc, rừng rậm chằng chịt, đất đá lầy lội, và một bóng người ngã vật xuống.
Thiếu niên ấy ngã sấp, cơ thể run lên từng đợt như đang bị thứ gì đó thiêu đốt từ bên trong,không xa phía trước, một cô gái trẻ trong bộ y phục rách nát đang run rẩy lùi sâu vào bóng tối,nàng nép sau một gốc cây to, hai tay ôm chặt lấy thân mình như muốn biến mất khỏi thế gian.
Cặp mắt nàng hoe đỏ, ánh lên sự cảnh giác và sợ hãi,nhưng điều khiến nàng sợ không phải bóng tối. Mà là ánh mắt của thiếu niên kia.
Đôi mắt đỏ rực.
Không phải ánh đỏ của lửa,mà là ánh đỏ như thể dục vọng của ma quỷ đang bùng lên trong máu thịt, hỗn loạn, điên cuồng, không thể khống chế.
Rừng khuya trở nên im ắng lạ thường.
Gió ngưng thổi,trăng bị mây đen che phủ,mọi thứ như nín thở,chỉ còn hơi thở nặng nề của một người, tiếng tim đập hỗn loạn của một người khác, và một cơn biến cố đang dần hình thành.
Rất lâu sau, thiếu niên mở mắt.
Ánh mắt hắn trống rỗng, mê man.
Hắn cố gượng ngồi dậy, hai tay cắm xuống đất lạnh,cả cơ thể như bị nghiền ép từ bên trong, nhưng hắn vẫn cố gắng nhìn quanh, hơi thở ngắt quãng.
– Đây... là đâu?
Giọng hắn khàn đặc, đầy ngờ vực,một câu hỏi đơn giản, nhưng cũng chính là câu hỏi đầu tiên trong vô vàn hỗn loạn đang chực trào ra trong tâm trí hắn.
Hắn nhớ... mình không thuộc về nơi này.
Vừa đêm qua, hắn vẫn còn ở văn phòng, một căn phòng cũ kỹ nơi thành phố lớn,đèn nhấp nháy, đồng hồ đếm ngược, hắn đang cố hoàn thành dự án cuối cùng trước hạn chót,căng thẳng, mỏi mệt, hắn đổ người lên bàn trong một khoảnh khắc buông xuôi,và rồi...
... một tiếng nổ nhỏ vang lên.
Hắn va mạnh vào ổ điện.
Cảm giác tê rần, ánh sáng vụt tắt,mọi thứ lịm đi như một giấc mơ không lối thoát.
Khi tỉnh lại, hắn đang nằm giữa khu rừng xa lạ này, với cơ thể không phải của mình, với cảm giác xa lạ đến mức không thể diễn tả. Mỗi cử động đều khiến hắn thấy như đang cử động trong thân xác của một kẻ khác.
Một tiếng nức nở khe khẽ vọng lại từ bóng tối.
Hắn quay đầu,thấy cô gái.
Và ngay lúc đó, một dòng ký ức nữa đột ngột tràn vào.
Một cơn choáng váng như búa nện thẳng vào thái dương khiến hắn nghiêng người, run lên từng đợt,trong khoảnh khắc, hắn cảm giác được một đoạn ký ức không thuộc về mình, là bạo lực, là máu, là dục vọng, là tiếng cười bệnh hoạn của một kẻ từng làm những chuyện không ai có thể tha thứ.
Hắn buột miệng, lẩm bẩm.
– Rác rưởi...
Ngay khi âm thanh ấy thoát ra khỏi môi, một giọng nói vang lên trong đầu.
Lạnh lùng, máy móc.
– Đinh! Chúc mừng ký chủ đã ký kết thành công với Hệ Thống Chí Tôn.
– Nhiệm vụ bắt buộc để kích hoạt hệ thống: hãm hiếp Thánh Nữ Sở Linh Nhi đang ở trước mặt.
– Thời gian: 60 phút.
– Thất bại: hệ thống rời đi, ký chủ bị phế.
Hắn chết sững.
Cả thế giới như đứng yên trong một nhịp thở,tim hắn đập nhanh, quá nhanh, đến mức không còn nghe được tiếng gì khác ngoài tiếng nện thình thịch bên tai.
– Ngươi... chắc chứ?
Hắn gắng hỏi lại, giọng run rẩy.
– Đây là... thật?
– Hệ thống sẽ không sai.
Không hề có độ trễ,không có sự do dự,không có lòng thương xót.
Chỉ một dòng lệnh vô cảm.
Cái lạnh từ trong xương sống trào ngược lên đầu khiến hắn rùng mình,trong một thoáng, hắn muốn gào lên, muốn xé toạc thứ gì đó, nhưng hắn chỉ có thể ngồi đó, tay cắm vào đất, mắt nhìn về phía cô gái đang run rẩy trong tuyệt vọng.
Thánh Nữ.
Sở Linh Nhi.
Tên nàng đột nhiên hiện lên như một hồi chuông báo tử.
Nàng vẫn trốn sau gốc cây, ánh mắt như sương mù giăng kín, không còn sức để khóc, không còn hơi để van xin,y phục nàng rách nát, nhưng nàng vẫn cố ôm lấy chính mình, như đang bảo vệ điều gì đó thiêng liêng nhất, phẩm hạnh, lòng tin, hay chính là linh hồn nàng.
Hắn nuốt khan.
Không phải vì thèm khát.
Mà vì nghẹn.
Không phải nghẹn ở cổ họng, mà nghẹn ở nơi sâu nhất trong lòng.
Hắn không phải người cao thượng,trước kia từng say mê nhan sắc, từng có những phút giây buông thả,nhưng chưa bao giờ hắn vượt qua ranh giới đó.
Ranh giới giữa người và thú.
Một chữ "hãm hiếp", nghe qua tưởng như đơn giản,nhưng khi đối diện với nó, khi thấy ánh mắt của một người sắp bị xé nát... hắn biết, nếu hắn làm điều đó, hắn sẽ không còn là người nữa.
Và rồi, giọng hệ thống vang lên lần nữa.
Không phải để nhắc nhở.
Mà để bắt đầu đếm ngược.
– Cảnh báo: thời gian còn lại 60 giây. Nếu ký chủ không hoàn thành, hệ thống sẽ trừng phạt.
– 10...
– 9...
– 8...
Không khí đặc quánh.
Gió lặng.
Tim đập.
Và giữa những nhịp đếm, một linh hồn đang phải lựa chọn ,giữa sống sót và làm người, giữa sức mạnh và lương tri, giữa quyền năng và sự tha thứ.