Không có ánh sáng. Không một tia sáng nào. Không có hình thể, không hình bóng, không màu sắc để bấu víu. Cả không gian dường như bị nuốt chửng bởi một vực thẳm vô hình, không đáy. Không có dòng chảy của thời gian. Không có ngày mai, không có hôm qua, chỉ có một giây phút vô tận kéo dài đến vô cùng.
Khi bước qua tầng thứ tám – Cảnh Không Kiếm – Vô Trần đã từng tin đó là điểm cuối cùng. Là tận cùng của một hành trình đẫm máu và tàn nhẫn, nơi linh hồn và thể xác phải chịu đựng đến cùng cực. Hắn từng chờ đợi sự giải thoát. Mong muốn sự kết thúc. Nhưng bây giờ, giữa hư không không lối thoát này, sự kết thúc ấy lại không hề đến.
Trước mắt hắn là một khe nứt mảnh như sợi chỉ, nằm lửng lơ giữa khoảng trống không màu sắc, không không khí, không tiếng động. Nó không hề kêu gọi, không hứa hẹn, cũng không đe dọa. Nó chỉ im lặng. Im lặng đến mức khiến người ta phải hét lên giữa câm lặng của vũ trụ.
Nhưng trong lòng Vô Trần, trái tim đau thắt từng nhịp. Đau đến mức như có hàng nghìn mũi kim vô hình đang khoét sâu vào từng tế bào. Như thể nơi đó – khe nứt ấy – ẩn chứa một điều chưa từng được gọi tên, một khối u của ký ức, của linh hồn, đã ăn mòn hắn suốt ngàn kiếp.
Và rồi, khe nứt mở ra.
Hắn không rơi. Không bay. Không hề di chuyển.
Hắn chỉ đơn giản biến mất khỏi mọi hiện hữu. Không gian không còn chỗ để hắn đứng. Thời gian không còn để hắn trôi qua.
Không có đất, không có trời, không có thân xác, không có tâm trí. Chỉ là một khoảng không mù mịt, không lối thoát.
Trong khoảng không ấy, cảm giác sợ hãi không hề tồn tại. Không đau đớn. Không thắc mắc.
Chỉ là một nỗi cô đơn sâu thẳm đến tận cùng, một thứ cảm giác đến nỗi chỉ muốn hét lên mà không thành tiếng, muốn chạy trốn mà không có nơi nào để chạy, muốn tan biến mà vẫn tồn tại vĩnh viễn.
Vô Trần chạm vào nỗi cô đơn đó. Và nhận ra hắn không cô đơn. Hắn không đơn độc. Bởi vì nơi đây, hắn – hoặc chính linh hồn hắn – đã từng hiện hữu vô số lần, vô số kiếp.
Một vạn kiếp. Một vạn khát vọng. Một vạn con người trong cùng một thân xác, cùng một tâm hồn.
Đó không phải một cảnh giới luyện ngục như trước đây hắn từng tưởng. Đó là chính hắn. Là tất cả những khả năng từng hiện hữu, đang hiện hữu, hoặc mãi mãi không bao giờ thành hiện thực – nhưng vẫn nằm sâu trong tâm trí, trong máu thịt, trong từng tế bào của hắn.
Hắn ngẩng đầu, nhưng trời không còn là trời. Không còn bầu trời xanh, không còn những tầng mây hay ánh sáng lấp lánh. Mà là một mặt nước khổng lồ, treo ngược giữa không gian vô định, phản chiếu vô vàn hình ảnh của chính hắn.
Có một Vô Trần đã trở thành đế quân, chinh phục thiên hạ bằng máu và gươm. Có một người khác rút lui về núi sâu, sống trong cô độc, gầy gò tiều tụy. Có kẻ nhuốm đầy máu tội lỗi, bị trời đất ruồng bỏ, hóa thân thành quỷ ma. Có kẻ trở thành vị thánh cô độc, lặng lẽ trong hàng triệu lời tụng ca.
Và cũng có những kẻ – chính là hắn – chưa từng cầm kiếm, chưa từng lựa chọn con đường nào, bị quên lãng ngay từ lúc còn chưa bắt đầu.
Hắn bước đi trên mặt nước treo ngược, mỗi bước là một lựa chọn chưa từng được chọn, một đời sống chưa từng được sống.
Một tiếng nói vang lên. Không phải từ ai đó. Không từ đâu cả. Mà như phát ra từ tận sâu thẳm tâm trí hắn:
– Ngươi là ai, nếu bỏ đi tất cả?
Người bước ra, mang khuôn mặt của Vô Trần. Trường bào đen tuyền, không một vũ khí, không một khí tức. Chỉ có ánh mắt lạnh lùng, vô cảm, như đã từ bỏ thế gian từ lâu.
Người ấy không tấn công, không thách thức. Chỉ đứng đó, nói – mà như không mở miệng:
– Ta là ngươi, nếu ngày ấy từng chọn dừng lại. Nếu từng đặt kiếm xuống. Nếu từng thừa nhận rằng: không phải ai sinh ra cũng phải gánh đạo.
– Ngươi đã đến tầng thứ tám. Ngươi giữ được hình, giữ được tâm, giữ được kiếm. Nhưng điều đó chứng tỏ gì ngoài sự cố chấp đến cạn máu?
– Ngươi gọi đó là đạo. Ta gọi đó là tự hành hạ mình.
Tầng thứ chín không phải là cảnh giới để thử thách, cũng không phải nơi để phán xét. Nó là một tấm gương khổng lồ, phản chiếu mọi khả năng, mọi con đường, mọi lựa chọn từng bị bỏ lại phía sau. Tất cả những khả thể của một con người – những “cái tôi” từng tồn tại, từng thất bại, từng vùi lấp trong bóng tối của thời gian.
Vô Trần đứng giữa vô số chiếc gương dựng lên xung quanh, mỗi chiếc phản chiếu một cuộc đời khác nhau của hắn. Có những hình ảnh huy hoàng, oai phong lẫm liệt. Có những dáng hình nhuốm đầy đau khổ, dằn vặt và thất bại. Có những khuôn mặt đã phai mờ trong quên lãng, chưa từng nắm lấy thanh kiếm, chưa từng bước vào con đường tu đạo.
Từng chiếc gương đều kể một câu chuyện chưa từng được viết ra, một dòng thời gian khác, một vận mệnh khác. Nhưng tất cả đều là hắn.
Người với bộ trường bào đen ấy bước tới gần, chỉ tay vào một chiếc gương nhỏ, nơi hình ảnh Vô Trần năm mười tuổi đang ngồi bên tỷ tỷ, bên bếp lửa đỏ, chưa biết đến gươm đao, chưa biết đến đau thương và định mệnh.
– Ngươi có từng tiếc không?
Giọng nói không vang ra từ miệng, mà như thấm vào từng sợi dây thần kinh, khiến hắn phải giật mình.
– Nếu ngày ấy không bước đi. Nếu ngày ấy chọn ở lại. Nếu ngày ấy chọn sống một đời bình thường, thì giờ đây ngươi có phải kẻ đứng giữa hư vô, cô đơn không một người bên cạnh?
Vô Trần nhắm mắt lại.
Bóng tối trong lòng như cuộn xoáy dữ dội hơn bất cứ trận bão nào từng đi qua cuộc đời hắn.
Hắn nhớ đến tỷ tỷ – người con gái dịu dàng, luôn thấu hiểu và bao dung. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy, như một ngọn lửa nhỏ trong đêm lạnh, từng là lý do để hắn kiên trì đi tiếp dù mỏi mệt.
Hắn nhớ ánh mắt cô gái áo trắng năm xưa, người đã cho hắn chén nước khi hắn chỉ là một kẻ lạc lối giữa sa mạc vô tình.
Nhớ cả những vết máu, đẫm đỏ trên lưỡi kiếm. Máu của kẻ thù. Máu của người vô tội. Máu của những người hắn không thể cứu được, và cũng là máu của những người hắn buộc phải giết đi để sinh tồn.
Nhưng sâu thẳm trong ký ức, có một hình ảnh nhỏ bé mà chưa từng phai mờ – một người dân thường, một kẻ nhỏ bé từng được hắn cứu, không một lời cảm ơn, không một sự kính trọng, chỉ lặng lẽ đưa lưng che mưa, để thanh kiếm của hắn không bị rỉ sét.
Chỉ cần có ai đó không quên hắn, dù là một người bé nhỏ nhất.
Chỉ cần hắn vẫn còn nhớ.
Vô Trần mở mắt ra, nhìn thẳng vào chiếc gương.
Hắn không nói gì.
Hắn bước tới, thẳng vào chiếc gương mà người kia đã chỉ.
Ngay khoảnh khắc đó, từng chiếc gương xung quanh lập tức vỡ tan.
Tất cả những lựa chọn khác, tất cả những khả năng khác, những con đường chưa từng chọn, những cuộc đời chưa từng sống… đều biến mất.
Chỉ còn lại một mình hắn, thân thể rách nát, tay nắm chặt thanh kiếm bản mệnh, thanh kiếm từng bị chính hắn chối bỏ.
Người kia, với khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc, không biến mất.
Chỉ mỉm cười nhẹ:
– Vậy thì đi tiếp đi. Nhưng đừng oán ta, nếu phía trước không còn gì để tin.
Vô Trần quay người, bước đi.
Không có ánh sáng mở ra.
Không có tiếng kèn vang dội.
Không có thần tiên hay ma quỷ.
Chỉ có con đường hắn tự tạo ra, đi trên chính tâm trí của mình – con đường chưa từng ai đi, chưa từng ai dám đi.
Không còn lựa chọn. Không còn con đường nào khác để trở lại. Mọi khả năng, mọi kiếp sống, mọi “nếu như” đều đã tan biến cùng với những mảnh gương vỡ vụn.
Chỉ còn lại một mình Vô Trần – thân thể rách nát, đau đớn nhưng kiên định, tay vẫn nắm chặt thanh bản mệnh kiếm từng bị hắn chối bỏ.
Hắn đứng đó, giữa khoảng không mờ mịt vô tận, không có điểm bắt đầu, không có điểm kết thúc, không có mục tiêu rõ ràng.
Người với gương mặt lạnh lùng không biến mất mà vẫn theo sát phía sau, như một phần của chính hắn – phần đã từng từ bỏ, từng hối tiếc, từng sợ hãi.
– Vậy thì đi tiếp đi. Nhưng đừng oán ta… nếu phía trước chẳng còn gì để tin.
Vô Trần không trả lời. Không lời nào có thể diễn tả được sự thinh lặng sâu thẳm trong tâm hồn hắn.
Hắn quay người, bước vào con đường chỉ có mình hắn nhìn thấy, con đường được sinh ra từ trong chính tâm trí, từ sâu thẳm nội tâm, từ những vết thương chưa từng lành.
Đó không phải vì khát vọng vinh quang. Không vì trả thù. Không vì lý tưởng hay đạo nghĩa nào cao xa.
Chỉ bởi một lần, từng có người đặt niềm tin vào hắn, không cần biết tên hắn là gì, không cần biết hắn sẽ đi đến đâu.
Gió nhẹ nổi lên – như hơi thở cuối cùng của một giấc mơ vừa tan vỡ.
Không ai hay biết – tầng thứ chín không phải do thiên đạo tạo ra, không phải là phần thưởng hay thử thách.
Mà là do chính hắn – Vô Trần – người đầu tiên, người duy nhất – đã bước tới tận cùng của tâm trí mình và tạo ra nó.
Một tầng luyện ngục không để phán xét. Không để thắng thua. Không để thử thách.
Mà chỉ để chứng minh rằng:
Một con người, dù bị cả thế gian quên lãng, dù mang trong mình biết bao đau đớn và cô đơn, vẫn có thể chọn không quên mình là ai.
Chọn đi tiếp trên con đường mình tự tạo ra, không ai có thể bước thay.
Không ánh sáng dẫn lối. Không kèn trống vang vọng.
Chỉ có một tiếng thở dài dài đằng đẵng trong tâm hồn, tiếng thở của một kẻ biết rằng cuộc hành trình không bao giờ có điểm dừng cuối cùng.
Và trong tiếng thở dài ấy, là sự tự do lớn lao nhất.