Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] [Kiếm hiệp] Kiếm Vấn Nhân Gian -Thanh Hải

[Tiên hiệp] [Kiếm hiệp] Kiếm Vấn Nhân Gian -Thanh Hải

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
48
Điểm cảm xúc
202
Điểm
33
Tên Tác Phẩm : Kiếm Vấn Nhân Gian
Tác Giả : Thanh Hải
Chương 10 : Tâm Lộ Ký - Cửu Thế Tâm Kiếm
----
Trong hành trình nghịch thiên, có một đạo kiếm không sinh ra từ sát ý, không trưởng thành từ tranh đoạt – mà được rèn nên từ từng mảnh nhân tâm, từng giọt máu giữ lại vì một niệm người xưa.
Đạo kiếm đó, về sau được gọi là Nhân Tâm Kiếm.

Không ai biết nó mạnh ra sao. Chỉ biết rằng, mỗi lần kiếm ấy hiện hình, đều không vì giết. Và người cầm kiếm – Vô Trần – không vì đạo lý của trời, không vì lòng người thế tục, mà chỉ vì chưa từng quên mình là ai.


---

I. Nhân Tâm Kiếm – Chín Nhánh, Chín Tầng Tâm

Trải qua Luyện Ngục, từng cảnh giới không phải là một bậc cao hơn – mà là một lần mất thêm. Nhân Tâm Kiếm không bộc phát trong khoảnh khắc, mà trưởng thành từ từng vết rạn, từng hồi đau, từng lần đối diện với chính mình trong bóng tối.
Từ đó phân hóa thành Cửu Tâm Cửu Kiếm:

1. Hình Người – Tâm sơ khởi

Là khởi điểm của đạo. Kiếm sinh ra không từ ý chí chinh phục, mà từ ánh mắt từng tin mình, từ một bàn tay đã dẫn mình qua đêm tối đầu tiên.
Không sát khí, không kiếm thế – chỉ là một kiếm để nhớ rằng mình từng biết thế nào là thiện lương.

2. Tâm Rạn – Tâm bị chối bỏ

Khi cái thiện bị ruồng bỏ, khi lòng tốt hóa thành gánh nặng. Một kiếm rạn nứt – không phải vì đối thủ quá mạnh, mà vì người được cứu lại ngoảnh mặt.
Tâm rạn không vì yếu, mà vì còn muốn giữ lại một điều đã không còn ai tin.

3. Chiếu Kính – Tâm phản chiếu

Không chém địch, mà chém chính mình. Không phải bằng lý trí, mà bằng ánh nhìn thấu suốt đến rợn người vào nội tâm.
Khi không còn ai để hỏi đúng sai, khi gương vỡ cũng chẳng ai lau – một nhát kiếm trở thành chiếc gương phản chiếu bản thể: ta là gì nếu bỏ hết những gì ta từng là?

4. Vô Danh – Tâm lãng quên

Không phải cái chết làm một người biến mất – mà là khi không còn ai nhớ tên họ.
Nhưng nếu còn một kẻ giữ lại ánh kiếm từng vì nghĩa mà rút ra – thì dù tên tuổi phai mờ, nghĩa chưa từng mất.
Kiếm này mỏng, gần như vô hình – vì nó chỉ tồn tại trong ký ức của người khác.

5. Tâm Oán – Tâm phản kháng

Không phải tà tâm, mà là lòng đau đã không còn cách nào khác để lên tiếng.
Một kiếm lệch hướng, khó điều khiển – vì cơn oán không dành cho kẻ địch, mà dành cho thế giới từng khiến người ta phải phản kháng để còn là mình.

6. Kiếm Vỡ – Tâm tan tác

Lý tưởng gãy vụn. Đức tin hoang tàn.
Không ai khác phá hủy kiếm này – chính Vô Trần tự tay chém đứt niềm tin vào bản thân.
Nhưng mảnh vỡ ấy không tan vào hư vô – nó trở thành minh chứng: rằng đã từng tin, từng giữ, từng mất.

7. Không Kiếm – Tâm hư vô

Không hình, không chiêu, không lưỡi, không chuôi.
Khi mọi thứ đều đã mất – kể cả tên mình – thì còn lại gì?
Chỉ một mảnh trí nhớ mơ hồ: “Ta từng cầm kiếm.”
Chỉ vậy thôi, cũng đủ để kiếm tồn tại.

8. Tự Tâm – Tâm lựa chọn

Không còn ai phía trước, không còn ai phía sau.
Kiếm này không chống lại ai, không vì ai – chỉ vì một con đường đã tự tay chọn lấy.
Không hỏi đúng sai. Không cần chứng minh.
Chỉ một câu hỏi: nếu phải chọn lại, ta có còn là ta không?

9. Tâm Kết – Tâm toàn thể

Không mạnh nhất. Không nhanh nhất.
Nhưng là kiếm duy nhất trọn vẹn.
Nó không tìm cách thắng, cũng không để sống sót.
Chỉ để kết thúc một con đường đã đi trọn – không tiếc, không giấu, không quên.


---

II. Sát Vô Tướng – Khi Kiếm Không Còn Hình, Tâm Không Còn Tên

Vượt qua chín tầng, Vô Trần tưởng mọi thứ đã hoàn tất. Nhưng không ai báo trước rằng cuối con đường không phải ánh sáng – mà là 99 Ma Kiếm.
Mỗi thanh mang oán niệm, từng là nhân tâm, từng bị phản bội – giờ hóa thành lưỡi chém vô minh.
Hắn bị xé nát – thân thể rã tan, ký ức đứt đoạn, nhân tâm bào mòn.

Trong cõi hư vô ấy – không còn kiếm nào đáp lại gọi tên, không còn ai nhớ đến người cầm kiếm.
Chỉ còn một niệm không thể gọi thành lời:
Không thiện, không ác. Không cứu, không giết. Không vì ai, không chống lại ai.

Từ đó, sinh ra Sát Vô Tướng –
Không hình. Không chiêu. Không đối tượng.
Không vì giết, mà vẫn giết.
Không mang thù, nhưng không nương tay.
Không giữ nhân tâm, nhưng cũng chưa từng buông.

Và giữa khoảnh khắc vô tướng ấy – một ký ức hiện về:


---

Hắn từng ngã gục bên suối đá lạnh, máu khô trên môi, mắt chẳng còn trông thấy.
Khi cả thế giới bỏ rơi hắn như một kẻ vô danh, nàng xuất hiện.
Không phải kỳ nữ. Không phải thần tiên.
Chỉ là một cô gái áo trắng, không tên, không lời.

Nàng đưa cho hắn một chén nước.
Không phải linh thủy, không mang pháp lực – chỉ là nước suối.
Nhưng lúc đó, giữa hoang lạnh và tuyệt vọng, nó là thứ duy nhất khiến hắn còn là người.

Hắn không hỏi tên nàng.
Nàng không hỏi hắn là ai.

Một lần duy nhất.
Một chén nước.
Một niệm không thể gọi tên – nhưng sống dai hơn tất cả chân lý, pháp tắc hay đạo trời.


---

Và khi Sát Vô Tướng hiện hình – kiếm không có hình, tâm không có tên –
chính ký ức ấy là lưỡi kiếm cuối cùng.


---

III. Một Con Đường Không Có Cảnh Giới

Trong đạo pháp, cảnh giới là để tiến.
Trong Nhân Tâm Kiếm, cảnh giới là để mất – từng chút một.
Mất sự thuần khiết, mất lòng tin, mất bản thân – rồi tìm lại điều duy nhất không bị cắt lìa:
niệm của một con người vì một con người khác mà còn sống.

Cảnh giới của kiếm này không ở bên ngoài – mà nằm sâu trong lòng người.
Không thể truyền. Không thể học.
Chỉ có thể sống, trải, và giữ.


---

Vô Trần – đến cuối cùng – không còn kiếm để giương, không còn người để nhớ, không còn tên để gọi.
Nhưng vẫn còn một đạo chưa phai.
Một kiếm chưa gãy.
Một người – chưa quên mình từng vì ai mà cầm kiếm.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
48
Điểm cảm xúc
202
Điểm
33
Kiếm Vấn Nhân Gian
Thanh Hải
Chương 11 : Giữa Tro Tàn Và Ánh Sáng
----
Trời về khuya. Ánh trăng bị che khuất bởi mây, gió chỉ thổi nhẹ, không lạnh mà vẫn khiến người rùng mình.

Vô Trần ngồi bất động giữa khoảng đất cháy đen. Tro bụi vương trên vạt áo, tay áo rách một đường dài, để lộ cánh tay chi chít sẹo đã mờ. Mũi kiếm đặt ngang gối, đầu cúi thấp, giữa trán còn vệt máu chưa khô.

Hắn không bị thương. Máu ấy là do chính hắn dùng ý niệm ép ra.

Một dạng khai mở – không phải kinh mạch, mà là tâm niệm.

Sau lưng hắn, xác Huyết Tàn Tử đã lạnh. Không một tiếng động khi chết, cũng không vết thương nào rõ ràng. Đôi mắt vẫn mở, ánh nhìn vẫn căm hận như chưa kịp hiểu tại sao một người như hắn lại chết.

Bởi vì cái chết ấy – không đến từ chiêu thức. Không đến từ công pháp. Mà đến từ thứ hắn không học được – sát vô tướng.

Một kiếm không có hình, không mang sát khí, không cần dẫn động linh lực. Đó là kiếm của kẻ không còn gì để giữ. Không lý do, không ràng buộc, không lùi bước. Chỉ có ý chí tồn tại – và hủy diệt.

Không ai dạy kiếm này. Vì không ai dám dạy một kẻ có thể bước tới biên giới tâm ma mà không sụp đổ.

Hắn, chỉ học nó qua hành trình trong Luyện Ngục – một nơi không có thiên đạo, không có minh sư, không có lối ra. Chỉ có bóng tối, tiếng gào thét của kẻ bị đày, và những lần tái sinh trong đau đớn đến tận hồn phách.

Nơi đó, người ta không tìm cách mạnh hơn – mà chỉ học cách không chết. Và trong quá trình ấy, hắn đã dần vứt bỏ từng chút một những thứ từng níu giữ con người mình.

Tình cảm, đạo nghĩa, hoài bão, hy vọng. Thứ còn sót lại cuối cùng, là sự im lặng.

Chính trong cõi im lặng ấy, một ngày kia, hắn cảm nhận được "kiếm".

Không phải từ tay. Mà từ tim.

Không cần động tác. Chỉ một niệm. Và kẻ đối diện – ngã xuống.
Sau khi Huyết Tàn Tử gục xuống, hắn không đứng lên ngay. Chỉ mở mắt nhìn viên ngọc nhỏ trong tay – vật đã theo hắn từ thời còn là ngoại môn đệ tử, rồi biến mất trong Luyện Ngục, và bằng cách nào đó lại trở về trong tay hắn.

Bấy lâu nay, nó vẫn như phế vật – không sáng, không ấm, không phản ứng.

Nhưng lúc này – luồng sát niệm sinh ra từ sát vô tướng như một làn khí mảnh tràn vào mảnh ngọc.

Ngay khoảnh khắc ấy – ngọc bừng sáng.

Không chói lóa. Nhưng thấu tận não tủy.

Hoa văn cổ nổi lên như vết khắc bị che giấu từ thuở xa xưa. Những đường vân đan xen như tạo nên một trận pháp nhỏ – không phải để công kích, mà như để gọi tên điều gì đó đã ngủ yên quá lâu.

Vô Trần nhíu mày. Hắn cảm nhận được – trong ngọc không chỉ là linh khí. Mà là một ý chí – sâu, rộng, và xa hơn bất kỳ tu giả nào hắn từng thấy.

Trong nháy mắt, từ viên ngọc bắn lên một cột sáng mảnh như sợi tóc, xuyên qua tầng mây, không âm thanh, không linh lực dao động, nhưng có sức lay động cả cõi trời.

Một tín hiệu.

Một lời báo.

Trên trời, nơi ánh mắt người phàm không thể chạm tới, có kẻ mở mắt.

Một ánh nhìn. Một thoáng hiện. Một... sự xác nhận.

Không có uy áp. Không có khí tức. Nhưng cả thế giới như lặng đi một nhịp.

Ở các vùng biên cảnh, trong các bí cảnh ẩn sâu, nơi mà tu giả không dám đặt chân... những sinh linh cổ xưa nhất đều cảm thấy một luồng ý niệm lạnh như sương từ trời cao quét qua.

Từ phía bên ngoài tầng giới – một thượng vị giả đến từ thiên ngoại đã chú ý tới hắn.

Không ai biết họ là ai. Chỉ biết rằng, khi họ nhìn xuống, cả đạo lẫn ma đều cúi đầu. Không bởi sợ – mà bởi bản năng sinh tồn.

Vô Trần đứng dậy, lưng thẳng như kiếm.

Ánh sáng từ viên ngọc đã tắt, nhưng dư âm vẫn còn trong không khí – một thứ khiến mọi thần niệm đến gần hắn đều vỡ vụn.

Từ khoảnh khắc này – hắn không còn vô danh.

Cũng không còn quyền lựa chọn.

Tên hắn, đã bị treo trên trời.

Hắn biết, từng bước chân sau này, đều có ánh nhìn dõi theo. Không phải để bảo hộ. Mà để xét xử.

Hắn siết chặt chuôi kiếm. Không phải để chém. Mà để nhớ – tay này, từng giết người, từng cứu người, và giờ… chỉ để tồn tại.
Miếng Ngọc chợt sáng lên...Miếng ngọc này không còn là tàn tích của Sát vô tướng nữa. Mà là một cánh cổng. Một điểm liên thông.

Một lựa chọn… hoặc là cơ duyên, hoặc là họa diệt thân.

Vô Trần đưa tay nhặt lấy mảnh ngọc, ngắm nhìn hồi lâu. Hắn biết rõ hậu quả. Nhưng vẫn không từ chối.

Hắn nhắm mắt. Không cầu nguyện. Chỉ để bản thân đối diện.

"Miếng ngọc này… là phần nhân tình ta thiếu của chén nước năm xưa. Ta chưa từng muốn giữ, nhưng nếu cúi đầu giao ra… thì là điều không thể."

Chỉ cần còn nhớ lời hứa. Còn nhớ ánh mắt. Còn nhớ một chén nước trong tay.

Thì dù đối diện với thiên ngoại chi uy… hắn cũng tuyệt không lùi bước.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
48
Điểm cảm xúc
202
Điểm
33
Kiếm Vấn Nhân Gian
Thanh Hải
Chương 12 : Lặng Nhìn Mình Tan
-----
Gió ở biên địa luôn khô. Nhưng từ ba ngày nay, nó tanh tanh mùi máu.

Vô Trần đi qua dãy cồn đá cháy nắng, thân ảnh lẫn vào bụi cát mờ nhòe như bóng ma. Mỗi bước chân hắn chạm đất, mảnh cổ ngọc trong ngực lại khẽ rung lên một nhịp. Không lớn, không mạnh, nhưng đều đặn như tiếng trống tang trong lòng. Hắn chẳng rõ là vì sát lệnh treo đầu đang lan xa, hay vì mảnh ngọc kia – từ đầu – vốn là tai họa.

Ba ngày. Không nghỉ. Không ăn. Không ngủ. Chỉ đi.

Hắn từng nghĩ mình quen rồi – với cô độc, với những ánh mắt lạnh lẽo. Nhưng chưa bao giờ, cái gọi là “thế gian” lại quay lưng đồng loạt đến thế.

Ngày đầu tiên, hắn đi ngang qua một trấn nhỏ. Không vào trong. Nhưng vẫn nhìn. Trẻ con chạy ngoài hiên, người già phơi thuốc, khói bếp len qua mái lá, thơm mùi gạo mới. Một góc rất đỗi bình yên.

Hắn đứng yên nhìn. Một khắc. Rồi quay đi.

Trấn ấy bị thiêu rụi đêm hôm đó. Không rõ là vì hắn từng lướt qua, hay chỉ vì thiên lệnh quá tàn khốc: ai từng thấy, từng nói tên – đều phải chết.

Không ai sống sót.

Đêm đầu tiên, hắn ẩn mình dưới khe núi. Gió hú từng hồi như tiếng gọi ma. Hắn không thắp lửa. Không ngủ. Không nhắm mắt. Chỉ ngồi tựa vào vách đá lạnh, nhìn hai bàn tay mình.

Máu của Huyết Tàn Tử đã khô. Nhưng dấu vết vẫn còn. Nó bám vào da, vào ngón tay, như thứ gì đó không thể rửa sạch – không phải bởi máu, mà bởi ý niệm sau cùng trước khi kẻ kia tan thành bụi: “tại sao?”

Hắn không trả lời. Khi ấy. Bây giờ cũng vậy.

Thanh kiếm gãy đặt cạnh, mảnh vỡ vẫn lấp lánh ánh kim mờ. Hắn từng dùng nó để giữ lời hứa, để bảo vệ người yếu, để giữ lấy đạo tâm giữa biển người điên đảo.

Nhưng bây giờ?

Không ai cần hắn bảo vệ. Không ai tin hắn. Không ai muốn hắn sống.

Sáng hôm sau, hắn đi tiếp. Qua một quán trà ven đường. Cũ kỹ, chỉ có một già nhân canh lửa.

Hắn dừng lại. Không vì khát. Mà vì... hồi ức.

Năm xưa, nơi hoang mạc chết, hắn từng được người xa lạ gọi một chén nước. Không hỏi tên, không nói đạo lý – chỉ đơn giản là một người thấy một kẻ hấp hối, rồi đưa tay ra.

Chén nước đó, hắn từng dùng làm lý do để giữ nhân tâm.

Hôm nay, hắn cũng gọi một chén nước.

Chủ quán rót, không nhìn mặt, không hỏi câu nào. Hắn uống cạn. Gật đầu, không nói gì thêm.

Khi hắn vừa rời bước, phía sau vang lên tiếng truyền âm rất nhỏ:
– Kiếm gãy… báo ngay cho trạm tuần gần nhất.

Hắn không trách. Cũng chẳng giận.

Người kia không biết hắn là ai. Chỉ thấy biểu hiện trùng khớp với những gì sát lệnh mô tả.

Kẻ mang ngọc – phải chết. Đó là đạo lý mới của thiên hạ.

Gió vẫn khô. Nhưng không còn tanh mùi máu.

Chỉ có bụi. Và… gương.

Vô Trần đứng lặng giữa một không gian bất tận, nơi mọi thứ đều bị phản chiếu. Không có trời. Không có đất. Chỉ là những mảng kính vỡ, lơ lửng và chuyển động chậm rãi như những mảnh ký ức trôi dạt.

Mỗi bước hắn đi, lại có một hình bóng hắn hiện ra từ mặt gương. Không cười. Không nói. Chỉ… nhìn.

Hắn tiến đến một tấm gương nứt. Trong đó, là hình ảnh hắn ngày trước – tay cầm kiếm, mắt còn sáng. Khi ấy, hắn còn tin vào hai chữ “nhân tình”.

Một tấm gương khác lướt qua. Trong đó là hắn – đầu cúi, lưng còng – ôm thi thể một người con gái. Không có tiếng khóc, chỉ có nước mắt nhỏ lên máu.

Rồi một gương nữa. Lạnh lùng, tối đen. Trong ấy là hắn – nhưng ánh mắt vô cảm, tay nhuốm máu, dưới chân là xác những người từng gọi hắn là “ân nhân”.

– Ngươi… là ai? – hắn cất tiếng, rất khẽ.

Và gương đồng thanh đáp lại:
– Ngươi là ta.

Một tiếng vỡ. Từ xa vọng lại, như tiếng khóc của đứa trẻ bị bỏ quên.

Rồi tiếng cười – trầm, sâu, như vọng từ đáy linh hồn.

Một bản thể khác bước ra từ bóng gương. Cũng là hắn. Nhưng không có kiếm. Không có vết thương. Chỉ có đôi mắt đầy khinh bạc và giọng nói êm như lưỡi dao mỏng:

– Ngươi vẫn chưa chịu buông à?

– Buông gì? – Vô Trần hỏi.

– Ký ức. Chấp niệm. Cái thứ ‘nhân’ đã khiến ngươi gãy kiếm, mất tên, và giờ bị cả thế giới nguyền rủa.

Bản thể kia tiến lại gần, từng bước đều như dẫm lên lòng hắn:

– Ngươi đã đi qua luyện ngục. Đã bị xóa khỏi trí nhớ của người đời. Đã bị phản bội. Đã nhìn thấy sự thật về chính mình. Nhưng ngươi vẫn cố bám vào cái gọi là đạo tâm? Hài thật.

Vô Trần siết chặt tay.

– Ký ức là thứ duy nhất ta còn. Nếu ta bỏ, ta còn là ai?

– Là một kẻ tự do! – bản thể kia rít lên. – Ngươi không còn ai để nhớ, không còn ai nhớ đến. Ngươi có thể làm lại! Không cần kiếm. Không cần đau. Không cần mang theo cái gánh nhân tình thối rữa ấy nữa!

Không gian xung quanh bắt đầu tan chảy như sáp. Những tấm gương rạn vỡ, phản chiếu đủ mọi khuôn mặt hắn – khóc, cười, la hét, lạnh lùng, điên loạn.

Vô Trần bước lùi lại. Một bước. Rồi hai bước.

Nhưng từng bước lùi, hắn lại đạp lên chính ký ức của mình.

Hắn thấy người con gái đầu tiên cho hắn chén nước – gương mặt nàng đã mờ.

Hắn thấy tỷ tỷ trong ảo cảnh luyện ngục, người từng dạy hắn cách cười – giọng nói đã nhòa.

Hắn thấy ánh kiếm vung ra vì một ngôi làng từng che chở – nay chỉ còn tro.

Bản thể kia bước sát lại, thì thầm:

– Chỉ cần ngươi quên… mọi đau đớn sẽ hết.

Hắn nhìn vào mắt của chính mình – và thấy một vực sâu.

Trống rỗng. Yên tĩnh. Bình yên đến lạnh lẽo.

Hắn khẽ hỏi:

– Nếu không còn nỗi đau, ta sẽ là ai?

Bản thể kia mỉm cười:

– Ngươi sẽ là... điều gì ngươi muốn.

Hắn im lặng. Bóng gương dần khép lại. Không gian sụp xuống. Thế giới trở thành một màu trắng rỗng.

Vô Trần khụy gối.

Một lần nữa, hắn sắp từ bỏ.

Một lần nữa, hắn sắp chọn lãng quên.

Nhưng…

Một âm thanh rất nhỏ vang lên trong tim hắn.

Không phải tiếng gọi.

Chỉ là tiếng nước.

Giọt nước rơi xuống đá.

Rất khẽ.

Rất quen.

Chén nước.

Giữa muôn vạn ký ức bị bóp méo, giữa cả một thế giới gương phản chiếu hỗn loạn, hắn nhớ ra – có một giọt nước.

Được trao cho hắn không vì mục đích, không vì lý tưởng.

Chỉ vì… “ngươi nhìn quá buồn.”

Và thế là đủ.

Hắn đứng dậy.

Rất chậm.

Bản thể kia mở to mắt.

– Ngươi…?

Vô Trần không rút kiếm. Bởi kiếm đã gãy. Chỉ còn tay trần.

Nhưng hắn giơ tay lên – chạm vào ngực mình.

Một dòng sáng nhỏ rỉ ra từ cổ ngọc.

Không phải máu. Không phải kiếm khí.

Mà là… niệm.

Một niệm duy nhất, còn sót lại sau tất cả:
– Ta đã từng sống.

Không để được nhớ. Không để được ca tụng.

Mà chỉ để biết – rằng dù bị xóa tên, bị phản bội, bị cuốn trôi khỏi lịch sử – hắn vẫn từng cầm kiếm, từng giữ một lời hứa, từng không khuất phục.

Và ngay khoảnh khắc ấy, gương vỡ vụn.

Không gian rạn ra thành hàng ngàn mảnh.

Bản thể đối diện thét lên – rồi tan chảy như sáp dưới nắng.

Gió vẫn thổi, nhưng tiếng gió giờ không còn như tiếng hú. Nó đã biến thành tiếng cười. Lạnh lẽo. Mỉa mai.

Vô Trần dừng chân trên gờ đá cháy. Trước mặt hắn, là một kẻ đang quỳ rạp. Mặt cúi sát đất, nhưng toàn thân quen đến rợn người. Hắn không cần nhìn kỹ. Bởi… đó là hắn.

Không sai một sợi tóc, một vết máu khô, một vết nứt bên hông kiếm gãy.

Kẻ kia ngẩng đầu. Mắt đỏ hoe, môi nhếch lên thành nụ cười dị dạng:

– Cuối cùng cũng nhìn ta rồi, hả?

Giọng nói ấy vọng lại trong đầu hắn như từ vực sâu vọng lên – một tàn ảnh, một phần hắn tưởng đã chôn dưới hàng nghìn tầng ký ức và máu.

– Ta là ai? – bản ngã kia hỏi, giọng khản đặc như cổ họng bị thiêu. – Ta là ngươi – khi chưa biết đạo là gì. Ta là ngươi – khi còn run rẩy xin sống trong luyện ngục thứ sáu. Là ngươi – lúc quỳ trước hư ảnh mẹ để xin một lần được gọi tên…

Vô Trần không đáp. Tay nắm chặt chuôi kiếm gãy. Nhưng cổ tay hắn run.

– Ngươi giết ta rồi mà, nhớ không? – bản ngã ngửa mặt cười, nước mắt hòa máu rỉ nơi khóe môi. – Từng lần vượt qua ảo mộng, từng lần chém nát đau khổ, từng lần tự tay xóa đi cảm xúc… đó đều là xác của ta, ngươi xây đạo tâm bằng tro cốt của ta!

Hắn khẽ nói:

– Ta phải sống.

– Phải sống… như một vỏ rỗng à?

– Không tên. Không ký ức. Không người tin.

– Ngươi không sống, Vô Trần. Ngươi chỉ trôi!

Bản ngã ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn – đôi mắt ánh lên tia máu, nhưng cũng đầy thương hại.

– Không còn ta, ngươi sẽ tan. Sớm thôi…

Vô Trần thở nặng nề. Không khí như rút sạch. Cảnh vật xung quanh bắt đầu nhòe đi, méo mó.

Không còn vách đá. Không còn gió. Chỉ có hắn – và chính mình.

Và rồi hắn nhào tới, bóp chặt cổ bản ngã. Không hét. Không giận. Không do dự.

Chỉ siết.

Siết đến khi ánh mắt kia tắt. Đến khi cơ thể kia vỡ ra như tro, tan vào hư không.

Không ai cản. Không ai khóc.

Chỉ còn hắn – quỳ trên mặt đất – hai tay trống không.

Một giọng cười vẳng lên, không rõ từ đâu: nhỏ, khô, đứt đoạn.

Hắn cúi xuống nhìn ngực mình – nơi cổ ngọc từng đeo.

Không còn gì. Nhưng da nơi đó… đang rạn nứt. Không vì đòn, không vì đạo lực.

Mà vì… chính hắn đã nuốt mảnh ngọc vào lòng.

Không còn đeo bên ngoài.

Vì chính hắn đã trở thành nó.

Ngọc không phải vật. Mà là tích tụ của những mảnh đau đớn, oán niệm, nhân tâm bị chối bỏ, và khát vọng muốn sống đến tận cùng.

Ngọc không gãy. Mà là hắn – đã vỡ.

Lặng lẽ, Vô Trần đứng dậy.

Không nói một lời. Không hướng về đâu.

Bầu trời trên cao vẫn đục.

Nhưng một tia sáng nhỏ – mong manh – cắt ngang đám mây tro. Không phải ánh sáng cứu rỗi.

Chỉ là… một lằn nứt.

Giống như vết nứt nơi ngực hắn.

Gió không ngừng. Máu vẫn tanh.

Nhưng bước chân hắn – nhẹ hơn. Không vì hắn được tha. Mà vì hắn… không còn gì để mất nữa.

Không còn ai để giết. Không còn tên để giữ.

Không còn bản thân để quay về.

Chỉ còn… một kiếm.

Một kiếm cuối cùng – đi đến tận cùng đoạn đường không có tên.

Thế giới trắng trôi về hư vô.

Chỉ còn lại hắn.

Và một bóng kiếm mờ, dần hình thành từ ánh sáng trong ngực.

Không phải kiếm giết người.

Không phải kiếm cứu người.

Mà là kiếm… để nhớ rằng: hắn không lùi.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
48
Điểm cảm xúc
202
Điểm
33
Kiếm Vấn Nhân Gian
Thanh Hải
Chương 13 Giọt Nước Chi Ân
----
Mưa vẫn rơi.

Lạnh. Dai dẳng. Không ồ ạt, không giận dữ – chỉ lặng lẽ, như thể trời đất đang khóc cho một điều gì đó đã mất từ lâu. Những giọt nước nhỏ xuống thân thể hắn như kim nhọn – không khiến hắn đau, nhưng khiến hắn nhớ rằng: hắn vẫn còn sống. Một sự sống không ai cần, không ai đợi, không ai gọi tên.

Không còn ai đuổi theo hắn. Không phải vì hắn đã thoát, mà vì không ai nghĩ một kẻ như hắn có thể còn đường sống. Không tông môn. Không chỗ dựa. Không đồng minh. Không truyền thừa. Một thân một mình giữa vạn giới sát lệnh – cái chết là kết cục tất yếu, chẳng cần ai vấy tay.

Vô Trần ngồi đó, không trốn, không chạy – chỉ ngồi. Tựa vào một thân cây hóa thạch từ thuở hồng hoang, tán lá đã hóa đá, những đường vân khắc vào lưng hắn như dấu ấn của thời gian. Mảnh kiếm gãy nằm yên trên đùi, như một thứ đã bị thế gian bỏ quên. Còn cổ ngọc nơi ngực – vẫn phát ánh sáng bạc yếu ớt, chập chờn như hồn ma.

Ngực hắn không còn đau nhói nữa. Máu đã đông. Thịt đã liền. Nhưng một điều gì đó bên trong thì vẫn chưa lành. Một vết rạn. Không ở thân thể. Mà ở lòng người.

Hắn đã quên cảm giác ấm áp là gì. Cái ấm của một bếp lửa, của một giọng gọi, của một ánh mắt tin tưởng. Mọi thứ giờ chỉ còn lại cơn mỏi – không phải của cơ bắp, mà của tồn tại.

Hắn không sợ cái chết. Hắn chỉ mỏi. Mỏi đến mức không muốn nghĩ, không muốn nhớ, không muốn gọi tên chính mình nữa.

“Chỉ cần thả tay… là hết.”

Một giọng nói vang lên trong lòng. Nhỏ thôi. Như hơi thở. Nhưng rõ ràng. Không phải của kẻ khác. Là hắn. Là phần yếu nhất trong hắn – phần đã quá chán nản với việc chạy trốn, với việc gồng mình chống lại thế giới.

"Cổ ngọc đó… không phải của ngươi.
Ngươi không hiểu truyền thừa.
Không cầu bá đạo.
Không mưu đại nghiệp.
Giữ nó – là nghịch thiên.
Thả đi.
Quỳ xuống.
Nhận tội.
Có thể giữ được một mạng.
Không vinh hiển… nhưng là sống."

Hắn cười khẽ. Nụ cười không có âm thanh, chỉ khẽ nhếch mép – rồi tắt ngay sau đó, như thể chính hắn cũng thấy nó vô nghĩa.

Hắn đã nghĩ đến việc quỳ. Không ít lần.

Mỗi lần nghe tin một người từng giúp hắn bị truy giết. Mỗi lần thấy một vùng quê bị thiêu rụi vì bị vu là “che chở phản nghịch”. Mỗi lần đứng trước tấm bia tên những người vô danh bị xóa khỏi thiên cơ – chỉ vì một lần dám đưa hắn một bát cháo, hay che lưng khi hắn lạc lối.

"Ngươi là tai họa.
Ngươi kéo người khác chết theo.
Ngươi chỉ là một cái bóng chưa chịu tắt.
Buông đi…"

Hắn nhắm mắt. Không để tránh nước mưa – mà để tránh những ký ức cứ tràn lên, dìm hắn như sóng ngầm dưới đáy tâm hồn.

Gương mặt họ hiện về – không phải rõ nét, mà lờ mờ như cơn mê sốt. Ánh mắt họ, bàn tay họ, câu nói cuối cùng trước khi bị chém ngã.

Tất cả đều là: “Không cần trả ơn. Đi đi.”

Và hắn đi. Một lần. Rồi một lần nữa. Mỗi lần mang thêm tội, mang thêm gánh, mang thêm máu.

“Nếu ngươi thật sự muốn cảm ơn – thì sống.
Sống thay phần của chúng ta.
Sống, dù không ai tin.”

Nhưng hắn cũng đã hỏi: “Sống – để làm gì?”

Đó là lúc hắn nhớ đến một ký ức. Nhỏ thôi. Mờ nhạt. Không oai hùng. Không kỳ ngộ. Chỉ là một bát nước.
Khi đó hắn gần như đã chết – máu cạn, xương gãy, ý niệm như tàn tro. Hắn lê lết qua khe núi, da rách bươm bởi gai đá, tim đập như con cá mắc cạn.

Và nàng – dáng người nhỏ, áo vải bạc màu – không hỏi gì. Không tránh né. Không mảy may sợ hãi.

Chỉ lặng lẽ đặt xuống một ống nước tre. Rồi quay đi.

Không lời. Không tên. Không cần biết đối phương là ai.

Hắn đã run tay cầm lấy – không vì khát, mà vì tim hắn đã ngưng đập với con người.

Nước chảy vào cổ họng – mát. Rất mát. Nhưng điều khiến hắn tỉnh lại không phải là nước, mà là ánh mắt kia: không thương hại, không thù ghét, cũng không sùng kính.

Chỉ là… con người nhìn một con người.

Sau này, hắn từng hỏi trong cơn mê sảng:
“Vì sao không sợ ta?”
Không ai trả lời. Hoặc có thể nàng đã trả lời bằng cách quay lưng, bước đi như thể chẳng có gì phải sợ. Như thể hắn chỉ là một người, và nàng – chỉ là một người, giữa thế giới lạnh lẽo này.
Không pháp lực. Không đạo lý. Không nguyên nhân. Chỉ là một bát nước. Một hành động. Một lần không quay lưng.
Từ đó, hắn sống.
Không phải vì nước. Mà vì lần đầu tiên, hắn được nhìn như một người.
Hắn từng nói với chính mình:
“Ta phải sống, để nhớ điều này.
Phải sống, để không quên ánh mắt ấy.
Phải sống… để một ngày nào đó, ta cũng có thể – như nàng.”
Bát nước đó, hắn mang theo như một đạo tâm.
Và hôm nay giữa vạn tiếng mưa lạnh, giữa tàn dư của thất bại, hắn vẫn chưa học cách buông.
Mưa đã ngừng tự lúc nào. Bầu trời vẫn xám, phù văn sát lệnh vẫn lơ lửng, khắc tên hắn bằng dòng máu lạnh của thiên đạo – nhưng không còn rơi nữa. Dường như chính trời cũng đang chờ xem: liệu một kẻ đã mất tất cả còn đứng dậy vì điều gì?

Vô Trần mở mắt.

Không có kỳ tích. Không có lôi kiếp. Không có truyền thừa bừng sáng phá mây trời. Chỉ là một kẻ đơn độc, thân thể rách nát, ánh mắt trầm như đá cổ. Nhưng lần đầu tiên sau nhiều năm sống như tàn dư, ánh mắt ấy có trọng tâm.

Hắn siết lại mảnh kiếm gãy. Vẫn cùn, vẫn vô dụng, nhưng hắn không buông. Bởi nếu ngay cả mảnh tàn tích này cũng không giữ nổi – thì hắn còn giữ được cái gì?

Cổ ngọc nơi ngực khẽ rung. Không phải vì pháp lực – mà vì hắn đang thở. Hơi thở đều, sâu, như một khúc mở đầu của hành trình mới.

Không ai đứng cùng hắn. Không một bóng người bên cạnh. Nhưng hắn không còn cảm giác cô độc.

Hắn từng sống vì trốn chạy. Giờ đây, hắn sống – để giữ lại điều cuối cùng chưa đánh mất.

Không phải quyền lực. Không phải danh tiếng.
Mà là một ký ức.
Một đạo tâm.

Một kẻ từng được nhìn bằng ánh mắt không khinh bỉ, không nghi ngờ – không thể sống như một cái bóng mãi được.

Phải đứng. Không vì ai khác.
Mà vì không thể tự phản bội lòng mình thêm lần nào nữa.

Hắn đứng dậy. Không oai phong, không vĩ đại – chỉ là đứng, như một cành cây khô vẫn cố vươn lên giữa đồng hoang. Nhưng trong cái đứng đó, có một điều mà ngay cả thiên đạo cũng không ban xuống được: sự lựa chọn.

Không ai bắt hắn phải tiếp tục. Không ai yêu cầu. Không ai mong đợi.

Chính vì vậy, sự lựa chọn của hắn – là hoàn toàn tự do.

Ánh nhìn của hắn hướng về phía chân trời, nơi một đám cháy đang le lói trong mưa cũ. Có lẽ là một đợt truy sát mới, một vùng làng bị vu oan, một kẻ khác như hắn đang bị săn giết. Không ai cầu cứu. Không ai ra hiệu. Nhưng hắn biết – hắn phải đi.

Không vì cứu người. Không vì làm đúng.

Mà vì nếu không đi, hắn đã không còn là Vô Trần.

Bởi nếu một bát nước ngày xưa đã giữ hắn sống, thì giờ đây – hắn có trách nhiệm giữ cho điều đó không hóa thành dĩ vãng.

Không có lời thề nào được thốt ra. Không có đại ngôn. Không có quyết tâm rền vang.

Chỉ có một bước chân. Rồi một bước nữa. Dưới làn đất ướt, bước chân nhẹ, nhưng in rất sâu.

Bởi mỗi bước, hắn đều đi ngược dòng gió – không phải gió của thời tiết, mà là gió của thế cuộc. Một kẻ đi ngược lại số phận không cần vũ khí – hắn chỉ cần không quên.

Hắn không biết mình sẽ đến được đâu. Không biết ngọc trong ngực còn giữ được bao lâu. Không biết mình có đủ sức đi tiếp một ngày, một tháng, hay chỉ vài canh giờ.

Nhưng hắn đi.

Bởi từ khoảnh khắc hắn đứng dậy, hắn đã chọn:
Không sống để trốn.
Không giữ để chiếm.
Không chống để thắng.

Mà là sống để nhớ. Giữ để trả. Chống – để không quỳ.

Nếu phải chết, hắn sẽ chết như một kẻ từng được trao một bát nước giữa rừng hoang – và không để ký ức ấy hóa thành điều hư ảo.
 
Sửa lần cuối:
Top