“Tôi không thể vào trong này sao?”
Phụng Hành có chút thất vọng hỏi.
Bác bảo vệ khoanh tay, kiên quyết đáp.
“Không được!”
Phụng Hành ngẩng đầu nhìn nơi được gọi là trường. Kiến trúc vuông vức này có rất nhiều phòng, mà Từ Từ cô muốn báo thù thì đang ở một nơi trong số chúng.
Phụng Hành quan sát vẻ mặt của bác bảo vệ kia. Sau khi nắm chắc không được cho qua, cô cũng từ bỏ việc xông vào.
“Nếu tôi chờ ở đây thì được đúng không?”
Bác bảo vệ gật đầu, nhìn cô gái nhỏ này lặng lẽ tìm một bóng râm ngoài cổng trường ngồi xuống. Ông thầm thở dài trong lòng, không biết đứa trẻ trông cũng xinh đẹp, sáng sủa này nghĩ quẩn cái gì mà giờ này lại trốn học đến trước cổng trường trường khác ngồi đợi.
Ông vừa lắc đầu vừa ngồi xuống ghế dựa, bật ti vi, tìm kiếm bộ phim hoạt hình ăn khách đã đến giờ chiếu.
Bác bảo vệ tập trung xem phim nên không nhìn thấy đầu của Phụng Hành cũng ló qua cửa sổ, lén xem chung với mình.
Ti vi nhỏ trong phòng bác bảo vệ đang trình diễn bộ phim hoạt hình giáo dục gia đình nổi tiếng đương thời. Em gái nhỏ của nhân vật chính là một em bé đáng yêu, ngoan ngoãn, bám anh trai. Bộ phim có nội dung thể hiện sinh hoạt ấm áp của hai anh em sau khi phải xa cha mẹ.
Nhân vật chính vẫn còn là học sinh nên phải vừa học, vừa làm. Em gái mới bốn tuổi của nhân vật chính nhiều lúc sẽ ở cạnh người cô còn đang độc thân của họ. Bộ phim đang chiếu đến tập em gái nhân vật chính muốn đến đưa cơm cho anh trai theo cổ vũ của người cô dễ thương.
Phụng Hành khi nhìn thấy bé con nho nhỏ ôm túi đựng cơm to bằng người mình bước đi, hai mắt sáng lên. Phía sau bé con, cô của cô bé và chú hàng xóm cải trang đi theo sau bảo vệ, cố gắng không để cô bé phát hiện.
Câu chuyện thật sự rất thú vị. Phụng Hành chăm chú xem. Cô không ngờ nhân tộc lại có nhiều thứ thú vị như vậy.
Phụng Hành tiếp tục lén xem phim cùng bác bảo vệ.
Bác bảo vệ bật cười không ngừng.
Phụng Hành cùng ông tập trung xem em gái nhân vật chính sẽ đem cơm trưa đến cho nhân vật chính như thế nào.
Phụng Hành nhìn thấy em gái nhân vật chính đứng trước trường nhân vật chính. Nhưng vì quá lùn nên ban đầu bác bảo vệ không phát hiện ra cô bé. Mãi một lúc sau, nhờ trợ giúp của người cô, cô bé mới nói chuyện được với bác bảo vệ.
Dĩ nhiên, bác bảo vệ trong phim cũng giống bác bảo vệ bên ngoài, không chống cự được sự dễ thương của em gái nhân vật chính. Đồng ý giúp đỡ bé con. Người cô cùng người chú hàng xóm ra hiệu cảm ơn với ông. Sau đó, bé con được bác bảo vệ mở cổng cho vào trong trường, bắt đầu đi tìm phòng học của anh trai.
Phụng Hành nghe thấy bác bảo vệ cảm thán người bảo vệ trong phim này thiếu tinh tế. Nếu là ông thì ông nhất định sẽ dẫn em gái nhân vật chính tới gặp tận mặt anh trai cô bé.
Phụng Hành nghe thế thì liếc mắt suy nghĩ, sau đó gương mặt bừng sáng.
Bác bảo vệ nhập tâm vào bộ phim, nhìn cảnh nhân vật chính vừa cảm động vừa ôm em gái vào lòng trong sự hâm mộ của bạn bè xung quanh. Ông cảm thán.
“Nếu mà mấy đứa nhóc bên ngoài cũng ngoan được như vậy thì tốt quá…”
Bác bảo vệ tưởng tượng ra cảnh tượng bản thân có một đứa cháu ngoan như em gái nhân vật chính. Ông nhất định vui chết mất. Mấy lão già khác nhất định sẽ ghen tị với ông!
Trong lúc bác bảo vệ đang dạt dào cảm xúc, bỗng ông nghe thấy tiếng kêu ở bên ngoài.
Bác bảo vệ hồi thần, đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, ngó ra ngoài. Ông nhìn thấy cô gái nhỏ lúc nãy đang khoanh tay, cúi đầu với ông, dáng vẻ ngập ngừng.
Ông nghe cô gái nhỏ kia nói rằng muốn tìm anh trai để đưa đồ.
Bác bảo vệ tức thời sắc mặt đặc sắc.
Phụng Hành thời khắc chú ý động thái của ông. Nhận thấy sắc mặt nhân tộc kia biến hoá không ngừng, cô trong lòng thầm mừng. Chẳng lẽ thành công rồi.
Bác bảo vệ đập tay xuống bàn, một bộ tiếc hận.
“Sao con không nói sớm! Con nói cho bác biết anh con là ai, bác dẫn con tới gặp cậu ta!”
Không ngờ ông còn có ngày đụng tới hiện trường sống! Còn vừa mới được thấy trên ti vi nữa, chỉ là độ tuổi nhân vật thì…
Phụng Hành giả bộ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông, vui vẻ cúi người với bác bảo vệ, nói.
“Thật sao ạ!? Con cảm ơn bác nhiều lắm ạ!”
Bác bảo vệ vỗ ngực, quyết tâm nói.
“Có gì đâu! Đây là chuyện bác nên làm mà!”
Phụng Hành gật đầu đồng ý liên hồi với ông.
Bác bảo vệ mở cổng. Phụng Hành vừa đi vào trong sân trường đã nghe bác bảo vệ nói.
“Hiện tại còn đang là giờ học, chúng ta không thể làm phiền người khác. Nhưng vì con, bác mới phá lệ đó…”
Ông thật lòng quan tâm nói, Phụng Hành cảm nhận được. Cô có chút áy náy vì nói dối. Nhưng không đợi cô hối lỗi lâu lắm thì Phụng Hành đã nghe bác bảo vệ tiếp lời.
“Con nói cho bác tên của anh trai con đi, cả lớp của cậu ta nữa. Bác sẽ liên hệ với giáo viên bảo cậu ta ra gặp con.”
Ông tự hào về bản thân trong lòng. Đây mới đúng là việc một người tinh tế nên làm!
Phụng Hành vui vẻ gật đầu, nói.
“Từ. Anh ấy họ Từ ạ.”
Cô không nhận ra sau khi mình nói xong thì không khí bỗng thay đổi khác thường. Bác bảo vệ nhìn chằm chằm cô. Phụng Hành mỉm cười đối diện với ông ta.
“Vậy tên của học sinh đó là gì? Trong trường này có nhiều người họ Từ lắm.”
Bác bảo vệ vừa nói xong, mày cũng bắt đầu nhướng lên.
Phụng Hành ngạc nhiên, cô nhanh chóng hồi tưởng, đáp.
“Từ… Từ Từ! Anh ấy kêu là Từ Từ!”
Cô gái nhỏ nói vội vàng như sợ cơ hội khó khăn có được lại vuột mất.
Lông mày bác bảo vệ càng nhướng lên cao.
“Ở đây không có học sinh nào có tên đó. Con nói tên ở nhà thì không kiếm được người đâu! Con biết tên trên giấy tờ của anh trai mình không?”
Phụng Hành rốt cuộc nhận ra vấn đề. Lưng cô âm thầm đổ mồ hôi.
Không gian yên tĩnh ~.
Trời biết Phụng Hành không biết tên thật của họ Từ kia! Cô cứ nghĩ chỉ cần nói họ là tìm được cậu ta!
Trong dữ liệu của cô, cậu ta được gọi bằng danh hiệu nam phụ số 1, em trai Từ Kiêu. Ngoại trừ biết cậu ta họ Từ ra thì cô không biết tên cậu ta là gì! Cô biết tên trường cậu ta là do nghe cậu ta và mẹ cậu nói chuyện. Người nhà cũng không gọi tên thật của cậu ta!
“Con có ảnh của anh mình không, đưa bác coi. Không có học sinh nào trong trường này mà bác không biết mặt. Nếu không, con gửi đồ muốn đưa cho anh con để bác nhận giùm rồi bác giao lại cho cậu ta cũng được.”
Ông chìa tay trước mặt Phụng Hành. Phụng Hành tiếp tục im lặng.
Mày bác bảo vệ nhướng càng lúc càng cao.
…
Một lúc sau, Phụng Hành tiếp tục ở bên ngoài song sắt ngẩng đầu nhìn lướt qua các dãy phòng học.
Bác bảo vệ vẻ mặt phức tạp, vừa uống cà phê vừa nhìn cô, lắc đầu.
Cũng may là ông thông minh.
Thế giới này quả nhiên đâu dễ đụng chuyện trên phim như vậy.
Phụng Hành mỉm cười với ông, đổi lấy bác bảo vệ tặc lưỡi quay lưng, không muốn để ý tới cô. Ông than thở nói.
“Về sau bớt nghiện phim lại đi cháu gái. Đùa như vậy không vui đâu.”
Phụng Hành bị làm lơ cũng không giận, lần này cô thành thật ngồi đợi họ Từ kia ra.
Không còn cách nào khác, dù đã dung thủ đoạn nhưng cô vẫn không thể xông vào “trường” mà.
Phụng Hành: “…” Ngại quá.
…
Trong khi đó, tại một nơi khác.
Một người vẻ mặt bực dọc ngồi trên giường bệnh.
Người nọ một tay vuốt tóc lên để lộ một gương mặt đẹp, sắc cạnh, hoang dã và tối tăm. Nếu Phụng Hành ở đây thì cô sẽ nhận ra bộ đồ người kia đang mặc chính là bộ đồ trên người tên lái xe lạng lách bị cô hành hung trừ hại cho dân.
Hàn Thần tức tối đấm mạnh lên niệm giường. Gã nhớ lại chuyện mình ngã xe, sau đó bị đám người thấp kém kia xúm vào đánh.
“Đáng chết!!!”
Gã ném mạnh gối xuống sàn.
Quản gia mở cửa đi vào, ông ta thấy thế nhưng dáng vẻ nghiêm cẩn một chút cũng không thay đổi. Không vì hành động của gã mà thể hiện thái độ gì. Ông ta chỉ từ tốn nói.
“Cậu chủ, ông chủ nói cậu sẽ nghỉ dưỡng một thời gian.”
Hàn Thần vội ngẩng đầu nhìn ông ta.
“Cái gì!”
“Ông nói cái gì!! Ai cần nghỉ dưỡng chứ! Mấy người lại muốn nhốt tôi lại chứ gì! Là bà mẹ kế tốt của tôi lại thổi gió bên tai lão già kia sao! Mấy người nghĩ tôi sẽ yên lặng nghe theo lời các người à, đừng hòng!!!”
Gã túm cái gối còn lại ném về phía quản gia.
“Cút!!!”
Ông quản gia nhẹ nhàng né tránh chiếc gối kia. Lúc này mới có vẻ mặt thương xót nhìn gã ta.
“Cậu chủ, cậu đừng tức giận. Ông chủ đang xử lý hậu quả cho cậu. Chuyện lần này không lớn không nhỏ nhưng nếu bị đối thủ biết được sẽ bất lợi với cậu, bất lợi với công ty. Ông chủ chỉ muốn cậu tạm lánh mặt một thời gian cho qua cơn sóng gió. Mong cậu hiểu cho ngài ấy.”
Hàn Thần có dấu hiệu nghe lọt, dần nguôi ngoai. Gã ta cúi đầu, trầm giọng nói.
“Bao lâu? Bâu lâu tôi được ra ngoài?”
Quản gian rũ mắt, từ tốn đáp.
“Hai tuần. Vết thương của cậu chủ cũng cần thời gian để hồi phục. Trong vòng hai tuần này, tôi sẽ làm thủ tục xin nghỉ học cho cậu chủ.”
Hàn Thần phất tay, ra hiệu cho ông ta ra ngoài. Quản gia cúi người với gã ta rồi rời đi. Trong phòng phút chốc quay trở lại yên tĩnh.
Hàn Thần ngã lưng lên giường, đau đớn làm gã ta nhíu mày. Gã ta với tay lấy điện thoại gọi cho đàn em.
“… Thần ca, anh có sao không? Nghe nói anh té xe hả? Có nghiêm trọng không?”
Bên kia truyền tới giọng nói quan tâm của đàn em nhưng Hàn Thần chỉ thấy phiền phức. Gã nói.
“Không có gì. Nhưng không thể ra ngoài trong hai tuần…”
Tên đàn em thở phào, cảm thán may mắn vài tiếng xong rồi nói.
“… Vậy còn chuyện của nhỏ đeo mắt kính kia thì sao ạ? Cứ vậy mà bỏ qua cho nó sao anh?”
Hàn Thần nghe thế, mày giãn ra, cười lạnh nói.
“Bỏ qua… tao đời nào bỏ qua cho nó. Chỉ tạm thời không tìm nó tính sổ thôi. Đợi qua thời gian này, tao sẽ kiếm nó. Trong thời gian đó, tụi bây không được động tới nó nghe chưa.”
Tên đàn em vội cười hùa theo lấy lòng gã. Hàn Thần nghĩ tới chuyện bắt nạt đứa con gái to gan kia thì tâm trạng thoải mái hơn không ít. Gã tắt máy, sau đó mỉm cười lâm vào ngủ say.
…
Tại một nơi khác, Diệp Ly khó hiểu nhìn thiếu nữ đeo mắt kính vẫn ngồi yên ổn trong lớp học bài. Cô ta hỏi hệ thống trong đầu.
‘Hệ thống, tại sao nữ chính lại ở đây? Tình tiết Hàn Thần gặp nữ chính trong nguyên tác chẳng lẽ lại thay đổi rồi?’
Một âm thanh máy móc đáp lại cô ta trong đầu.
[Tít! Nam chính gặp tai nạn ngoài ý muốn, tình tiết đã thay đổi.]
Diệp Ly nghe tình tiết đã thay đổi thì vui mừng trong lòng nhưng nhớ ra là do Hàn Thần gặp tai nạn thì hốt hoảng bật dậy hô to.
“Cái gì!”
Mọi người trong lớp bị tiếng hô to của cô ta làm giật mình, quay đầu nhìn Diệp Ly. Diệp Ly lúng túng. Giáo viên không hài lòng nói cô ta không được làm phiền người khác.
Diệp Ly cố nén chấn động trong lòng, ngoan ngoãn đáp lại với giáo viên. Sau đó, yên lặng trao đổi với hệ thống trong đầu.
Cô ta đau lòng cho Hàn Thần, không nghĩ tới nguyên tác thay đổi là vì gã ta gặp chuyện. Từ chỗ hệ thống biết được hắn ta chỉ bị thương nhẹ, cô ta mới yên lòng.
‘Đây đã là lần hội ngộ thất bại thứ ba rồi. Như vầy thì làm sao tôi tác thành nam nữ chính thành công được!’
Diệp Ly than thở trong lòng với hệ thống. Nhưng cô ta không nhận ra giọng nói của mình có sự hả hê trong đó.
Hệ thống nhìn thấu cô ta, nó nói.
[Tít! Nhiệm vụ là thay đổi kết cục BE. Phạm vi phán định kết cục HE lại rất rộng lớn, ký chủ có thể tự do phát huy. Không cần bó buộc bản thân, chẳng hạn như… ký chủ có thể đổi đối tượng bên cạnh nam chính.]
Diệp Ly nghe nó nói trong lòng nhịn không được mong chờ, cô ta một bên đỏ mặt, một bên trách móc hệ thống trong đầu.
‘Nói gì vậy, còn cách nào nhanh hoàn thành nhiệm vụ hơn tác hợp nam nữ chính à. Hàn Thần chung tình với nữ chính như vậy, đâu phải muốn đổi là đổi.’
Cô ta nói tới đây thì âm thầm cắn môi.
‘Nhưng mà cốt truyện cứ bị phá thế này thì phương án đó cũng không được… Tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại…’
Cô ta không nhận ra giọng nói mình mang dáng vẻ đắc ý cỡ nào. Hệ thống cũng không vạch trần. Nó chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, còn việc hoàn thành như thế nào thì nó không quan tâm.