Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Lạc Thần Chí - Thanh Hải

[Tiên hiệp] Lạc Thần Chí - Thanh Hải

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Tên Tác Phẩm: LẠC THẦN CHÍ


file_0000000005a061f7a241e7815c2d8323.png

Tác giả : Thanh Hải
Độ tuổi : 16+
Tình trạng : Đang Sáng Tác
Tổng chương dự kiến : >50 chương

Giới Thiệu Truyện

Trong thế giới nơi ranh giới giữa sống và chết bị xóa nhòa, Vô Trần, cậu bé năm tuổi mang trong mình lời nguyền khắc nghiệt, bị dày vò đến tận cùng linh hồn. Bán thân cho thanh ma kiếm cổ xưa, cậu bước vào không gian tẫn tâm khư – nơi thử thách ý chí và bản ngã qua chín thế giới ảo tưởng khắc nghiệt. Trên con đường đau thương và hận thù, Vô Trần sẽ phải chiến đấu để không chỉ sinh tồn, mà còn để biến mình thành sức mạnh vô song, thay đổi số phận và thế giới.

Mô Tả Truyện

Vô Trần, cậu bé năm tuổi chịu đựng nửa năm đau đớn dưới lời nguyền “Hồn Tận Luyến Chú”, đã bán linh hồn cho thanh ma kiếm cổ xưa để tồn tại. Trong không gian tẫn tâm khư giữa sống và chết, cậu bắt đầu hành trình qua chín thế giới ảo tưởng của Cửu Thế Luyện Tâm — nơi rèn giũa ý chí, bản ngã và chấp niệm. Thanh ma kiếm cảnh báo: nếu lạc tâm, cậu sẽ mãi là nô lệ bóng tối, nhưng nếu kiên định, cậu sẽ từng bước vượt qua thử thách, hướng đến sự tái sinh thật sự.

Thảo Luận Truyện

Thread 'Tập Sự Bút Ký - Thanh Hải' https://forum.aatruyen.vn/threads/tap-su-but-ky-thanh-hai.1320/

 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 01 : Tiểu Bá Vương
Thuở hồng hoang, khi trời đất còn chưa phân định, linh khí tiên thiên ngưng tụ thành hình, hóa sinh ra những vị cổ thần đầu tiên. Họ là kẻ dựng nên càn khôn, có thể dời non lấp bể, tay nâng nhật nguyệt, chân đạp tinh hà. Chính họ đã sáng lập nên Tứ Thiên và Ba Mươi Sáu Địa Giới, hợp thành một đại thế giới mang danh Lạc Việt Thần Giới, đỉnh cao của Đạo vận trong toàn thể vũ trụ.

Cùng lúc ấy, cánh cổng Sơ Thiên mở ra, thiên địa linh vận tụ hội, ánh sáng đạo lý lan khắp tinh không. Thời đại ấy được ghi lại là thời kỳ rực rỡ bậc nhất trong cổ sử các giới. Những sinh linh đầu tiên ra đời trong linh khí dày đặc, vừa chào đời đã khai mở tiên mạch, thân như long tượng. Các vị Cổ Thần vây quanh Thế Giới Thụ, cây cổ mộc dựng giữa trung tâm Thần Giới, giảng đạo nghìn năm vạn kiếp. Lời của họ hóa thành đạo âm, vĩnh viễn vọng mãi trong không gian, từng chữ, từng câu như thiên ngôn đạo ngữ, chẳng thể xóa mờ theo năm tháng.

Xong, thịnh cực tất suy.

Khi Lạc Việt Thần Giới chạm tới đỉnh cao chưa từng có, thì Hạo Kiếp giáng lâm, tai kiếp lớn chưa từng có trong lịch sử vũ trụ. Một sức mạnh mịt mờ mang danh Thái Sơ Lực phủ xuống, tước đoạt thần uy của các Cổ Thần chỉ trong chớp mắt. Họ hóa hư vô, tan biến như chưa từng hiện diện. Đạo ngân của họ, đạo âm họ để lại cũng phai nhạt theo hư không.

Tứ Thiên, Ba Mươi Sáu Địa Giới va chạm trong hỗn loạn, từng mảnh vỡ trôi dạt trong vô tận thời không. Sơ Thiên Kỷ Nguyên từ đó cáo chung.

Hậu thế ghi nhớ thời đoạn ấy bằng cái tên Hỗn Loạn Kỷ Nguyên, thời đại mà cả thời gian cũng lạc mất chính mình. Vạn giới đổ nát, thần tích rơi rụng, từng chấn động vẳng đến tận nơi sâu thẳm nhất của tinh không. Nhưng vũ trụ dường như lạnh nhạt, không đoái hoài, chỉ cần vận mệnh còn trong tay, thì dẫu tất cả sụp đổ cũng chẳng đáng là gì.

Nhiều kỷ nguyên trôi qua, từ những mảnh vỡ của vạn giới, mười vùng giới vực dần dung hợp, lập thành Thập Vực, gom lại thành hình thái mới của Lạc Việt Thần Giới. Thập Vực chia làm Nhất Thiên – Cửu Địa, tưởng như thời đại mới sắp bắt đầu. Nhưng ngay trong chính sự dung hợp ấy, mâu thuẫn lại sinh, bị vũ trụ bài xích. Linh khí đảo nghịch, chảy ngược về hư không, khiến thiên địa linh khí cạn kiệt, đạo pháp lụi tàn.

Thời kỳ này, người đời gọi là Khai Nguyên Thời Đại, nơi vận mệnh khởi động lại, nhưng cũng là Mạt Pháp Thời Đại, khi thần lực chỉ còn là huyền thoại.

Sau vô số năm bị bài xích, linh khí bắt đầu trở lại, Nhất Thiên – Cửu Địa lần nữa hấp thu đạo vận. Nhưng Cửu Địa biến dị, gây ra đại nổ linh lực. Sự liên kết với Nhất Thiên bị cắt đứt. Từ đó, Nhất Thiên Thượng Giới độc chiếm linh khí, tiếp tục lưu giữ toàn bộ di sản Sơ Thiên, trở thành vùng đất thánh, Lạc Hồng Thiên Giới.

Và rồi – trong khoảnh khắc vũ trụ lặng thinh – một tiếng khóc trẻ thơ vang vọng.

“Oa oa...”
Ngay giây phút ấy, thời gian như đông cứng. Linh vận lệch quỹ đạo. Khai Nguyên Kỷ Nguyên bắt đầu rạn nứt, trời cao như cúi mình chào đón một vị thần mới giáng trần. Năm năm sau, linh khí toàn giới bắt đầu thức tỉnh, thiên tượng biến hóa, đại vận chuyển mình.

Bánh xe kỷ nguyên xoay vần.

Một kỷ nguyên mới bắt đầu từ tiếng khóc ấy.
Năm thứ nhất Khai Thần Kỷ Nguyên, sau đại biến khởi sinh từ tiếng khóc linh thai, thiên địa khởi chuyển, linh khí lần nữa hồi lưu. Cửu Đại Địa Giới sau thời kỳ mạt pháp được tái kiến lập, trong đó Văn Lang Địa Giới phục quốc, lập danh Văn Lang Quốc Độ.

Quốc độ này trải qua nhiều thế kỷ tàn lụi trong Mạt Pháp, linh mạch suy kiệt, đạo cơ tổn hại, di tích tiên đạo gần như bị xóa sạch. Khi linh vận có dấu hiệu tái khởi, biến cố bất ngờ giáng lâm: vụ bạo chấn quy mô lớn khởi từ Văn Lang Địa Giới lan rộng khắp Cửu Giới, dẫn tới một thời đoạn suy vong lần nữa, hậu thế gọi đó là Tiểu Mạt Kỳ.

Tuy nhiên, tiền nhân không lùi bước. Qua tích lũy lâu dài, hệ thống tu luyện được kiến lập, chia thành ba đại cảnh: Phàm Cảnh, Địa Cảnh và Thiên Cảnh.
– Phàm Cảnh khai mở cửu mạch, dẫn khí huyết tinh thuần, thể hợp với linh địa, gọi là Khí Huyết Phàm Cảnh, chia cửu trọng ứng với cửu mạch: Não môn (đỉnh đầu), Tâm môn (tim), Phế môn (phổi), Can môn (gan), Tỳ môn (bao tử), Thủ môn (hai tay), Cước môn (hai chân), Mệnh môn (hậu lưng), và Nguyên Thần môn (trung tâm ý thức).
- Địa Cảnh thông linh khí thiên địa, ba tầng:
 1. Hấp Linh Nhập Thể (Linh Tức Cảnh)
 2. Ngưng Tụ Linh Hải (Linh Hải Cảnh)
 3. Dưỡng Linh Hóa Thai (Linh Thai Cảnh)
- ppThiên Cảnh tiếp dẫn thiên ý, khắc lập Thần Đài, ba tầng:
 1. Thần Đài Cảnh (Dự lập thần đài, giao cảm thiên địa)
 2. Hóa Thần Cảnh (Khí thần tương dung)
 3. Thần Hồn Cảnh (Lột xác thần hồn, cảm ứng thần đạo)

Suốt nhiều trăm năm, chỉ ba nhân vật ghi nhận đã bước qua ngưỡng Thiên Cảnh.

Người thứ nhất: Trần gia lão tổ, lai lịch bất minh, tuổi tác cổ lão, tồn tại từ thời chuyển di hậu Khai Nguyên, được xem là một trong những người đặt nền móng hệ thống cảnh giới tu luyện đương thời.

Người thứ hai: Hoàng Chiến Quân, Quốc quân Văn Lang, xuất thân Hoàng tộc, danh xưng Hoàng Chủ, bước vào Thiên Cảnh từ hơn ba trăm năm trước.

Người thứ ba: Tô Phán Nhi, chính thất của Hoàng Chủ, quốc mẫu Văn Lang, tu vi ngang hàng phu quân, cũng nhập Thiên Cảnh vào cùng thời điểm.

Vào hậu kỳ Khai Nguyên, trong thời loạn chưa định hình, Văn Lang vẫn giữ thế quốc cố vững chắc, là thế lực độc tôn giữa Cửu Địa. Sự kết hợp của hai vị Thiên Cảnh phu thê tạo thành uy danh lẫy lừng, hiệu xưng “Song Thần Nam Bắc”, thống nhất lãnh thổ, lập nên một đế quốc hưng thịnh.

Khi quốc độ ổn định, Hoàng Chủ và Quốc Mẫu có điềm lành: linh thai kết huyết. Trong thời điểm ấy, Trần gia lão tổ đích thân xuất hiện, đem theo một cổ truyền ngôn:
"Thần khí dưỡng thai, bách niên giáng hạ; thiên địa xoay vầng, mở ra khởi nguyên vạn thế."
Lão tổ sau đó đề xuất lập khế ước thông gia, đem hậu nhân Trần thị gả vào hoàng thất khi linh nhi chào đời, nhằm kết nối ba đại thế lực tạo thế chân vạc vững bền.

Lời chưa dứt, hai phu thê chấp thuận, lập linh thai vào Thần Đài, trải qua trăm năm dẫn đạo, hội tụ thiên khí vào thể.

Trăm năm sau, linh nhi hạ sinh.

Tiếng khóc vang vọng thiên địa.

“Oa oa...”

Khoảnh khắc ấy, thiên tượng biến dị, linh cơ nghịch chuyển, đại vận đổi luân.
Khởi nguyên cũ tan vỡ.
Kỷ nguyên khai thiên sụp đổ .
Năm năm kể từ ngày tiếng khóc cất lên.
Khai Thần Kỷ Nguyên năm thứ nhất bắt đầu vận hành.
-----
Văn Lang Quốc Độ ,Thăng Long Thành nơi hoàng cung.
- Oa ha ha! Ai dám cản ta? Ta là Thần Đế chuyển thế đó! Các ngươi mà đụng tới ta là nghịch thiên, đại bất kính đó, biết chưa!

Tiếng cười trong vắt vang vọng khắp hành lang cung điện. Một cậu bé tóc tai rối bù, quần áo lấm lem, mặt mày mực meo, ôm khư khư một bức tranh lớn chạy loăng quăng như sóc trong sân ngự hoa. Theo sau là một đoàn hạ nhân mười mấy người, vừa thở hồng hộc vừa run cầm cập, sắc mặt tái mét.

- Thái tử ơi! Xin ngài! Đó là bức tranh của Quốc sư! Nếu ngài không trả lại, bọn hạ thần mất đầu như chơi đó!

– Đừng đùa! Ta là thiên mệnh tái thế! Tranh ta vẽ sau này cũng phải được treo ở điện Thần Đạo cơ mà! Ai mà không tin tài của bổn Thái tử là to gan bằng trời đó nha!

Cậu vừa hét vừa cười, chân nhỏ chạy thoăn thoắt, tay vẫn lăm lăm ôm bức tranh như báu vật.

Một cung nữ suýt ngã vì vấp gấu váy, nước mắt lưng tròng.

– Ôi trời ơi... ai cứu tụi tôi với...

Đám người đuổi theo lặng thinh, không dám hét lớn, chỉ sợ làm kinh động đến nhân vật tối cao trong cung.

Bỗng nhiên, giọng nói vang lên, không lớn nhưng uy nghiêm khiến cả sân điện như ngừng lại:

– Hoàng Vô Trần

Đám hạ nhân quỳ rạp, cúi đầu không dám nhìn lên. Cậu bé đứng sững lại, tiếng cười tắt ngúm, bức tranh rớt “bộp” xuống đất, lem thêm một vết mực dài. Cậu cúi đầu, đứng chết lặng, đôi mắt dần hoe đỏ.

Người xuất hiện là Hoàng Thiên Quân – Quốc chủ Văn Lang.

Ông bước chậm rãi, thần sắc nghiêm nghị, nét mặt tối sầm, cặp mày rậm chau lại như thể sắp tạo ra bão giông.

– Con đó... lại chạy loạn trong cung, còn dám phá tranh của Quốc sư? Lời cha dặn hằng ngày, con coi như nước đổ lá môn đúng không?

Cậu bé mím môi, ánh mắt ươn ướt, mặt mày nhăn nhó như sắp khóc, nhưng không nói gì. Dáng vẻ một tiểu bá vương vừa bị bắt quả tang.

Quốc chủ nhìn con, trong mắt thoáng lên chút bất lực:

- Con đúng là... sinh ra đã khác người. Mới ba tuổi đã mở Nguyên Thần Môn, năm tuổi đạt Phàm Cảnh đại viên mãn... không luyện cũng tự tiến. Thiên phú như thế là kỳ tích của đất trời. Nhưng con nghịch ngợm thế này... tương lai rồi sẽ ra sao?

Cậu nhóc ngẩng đầu, lí nhí:

- Con chỉ... chỉ muốn vẽ con rồng giống mẫu thân thôi mà... đâu có phá...

Ngay lúc ấy, giọng nữ dịu dàng vang lên từ sau lưng:

- Chàng à, con còn nhỏ, nghịch ngợm một chút cũng đâu có gì ghê gớm?

Tô Phán Nhi bước tới, ôm lấy con trai vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu, lau vệt mực lem trên má cậu. Cậu bé dụi mặt vào ngực mẹ, sụt sịt như tìm được nơi an toàn nhất.

Quốc chủ liếc thê tử, giọng vẫn nghiêm:

- Nàng chiều nó quá. Thiên phú cỡ nào cũng không thể để nó lớn lên thành đứa không có kỷ cương. Ta không muốn một ngày phong ba nổi lên, nó lại không đủ bản lĩnh gánh vác.

Tô Phán Nhi mím môi, ôm chặt con:

- Chàng nói không sai... Nhưng nó mới năm tuổi, biết gì về gánh vác đâu? Vẫn là đứa trẻ. Nếu vì sứ mệnh mà cướp đi tuổi thơ của nó, bắt nó sống trong kỷ luật sắt, không được khóc, không được cười, không được nghịch ngợm, thì cái vận mệnh đó... thiếp không cần.

- Nàng...

- Thiếp biết nó có thiên mệnh, nhưng nếu vì thiên mệnh mà mất tuổi thơ, thiếp sẽ là người đầu tiên phản kháng. Con của thiếp có thể là anh hùng, thần, đế... Nhưng hiện tại, nó là con của chúng ta. Nó cần được yêu thương, chứ không phải huấn luyện như chiến binh từ khi biết chạy.

Quốc chủ trầm ngâm, một lúc lâu mới thở dài:

- Nàng nói đúng... Ta sẽ bớt khắt khe... Nhưng nàng phải hứa không quá nuông chiều nó.

Tô Phán Nhi cười nhẹ, dịu dàng:

- Thiếp cưng nó, nhưng không mù quáng. Thiếp dạy con biết đúng sai, biết yêu thương và nghĩa khí. Con của chúng ta không chỉ mạnh mà còn có tâm.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng nụ cười và thấu hiểu. Họ không chỉ là đấng chí tôn quốc độ, mà còn là cha mẹ của một đứa trẻ mang hy vọng và gánh nặng.

Lúc ấy, Hoàng Vô Trần rụt rè ngẩng đầu, thấy cha mẹ nói chuyện dịu dàng, liền chớp mắt.

- Mẫu thân... vẫn là người tuyệt nhất!

Cậu nói nhỏ, giọng hí hửng, ánh mắt tinh quái lóe lên. Có vẻ lần này thoát nạn rồi.

Cậu dụi mặt vào ngực mẹ, lẩm bẩm:

- Mẫu thân là chân ái nha…

Tô Phán Nhi cười khẽ, thơm nhẹ trán con. Quốc chủ cũng dịu mắt, khẽ nói:

- Được rồi, con về tẩm điện cùng mẫu thân đi. Hôm nay tha cho con, nhưng lần sau còn lấy đồ của Quốc sư, ta sẽ không nhẹ tay nữa.

Vô Trần lí nhí “dạ”, nắm tay mẫu thân, vừa đi vừa quay đầu nhìn cha, ánh mắt ngập ngừng.

Khi hai mẹ con khuất, Quốc chủ quay lại nhìn đám hạ nhân vẫn quỳ giữa sân.

- Đứng dậy cả đi.

Giọng ông không còn uy nghiêm, nhưng vẫn trầm, không dễ xem thường.

- Các ngươi là thân cận bên thái tử, không giữ được vật quý, cũng không hướng dẫn được nó. Nếu không phải vì trung thành, lần này khó tha.

Một lão thái giám rạp đầu, giọng run:

- Bệ hạ, nô tài thất trách, xin ngài xử phạt...

- Ta đã dặn rồi – đừng để nó tiếp xúc quá sớm với những vật liên quan thiên đạo. Nó là linh thai trăm năm, vẫn là đứa trẻ. Dù là truyền nhân vận mệnh, cũng không thể gánh nặng sớm thế này.

Ánh mắt ông xa xăm nhìn bầu trời mây xám phía trên cung điện.

- Bảo vệ nó không phải bằng cách vây quanh, mà bằng để nó lớn lên trong ánh sáng, không phải sợ hãi.

Ông phất tay áo.

- Lui xuống hết. Từ nay, không ai được mang pháp khí, thư đạo hay linh họa vào khu vực thái tử. Vi phạm xử theo gia pháp.

-
Tuân chỉ!

Đám hạ nhân lùi dần. Sân điện chỉ còn bóng Hoàng Thiên Quân đứng trầm mặc.

Một lúc sau, có tiếng bước chân nhẹ. Tô Phán Nhi quay lại, đứng cạnh ông, không nói gì.

Hai người sóng vai nhìn về hành lang nơi con trai vừa đi qua.

Quốc chủ chậm rãi:

- Nàng có bao giờ nghĩ mình quá mềm yếu không?

- Nếu thiếp không mềm, con sẽ lớn lên giống chàng - mạnh mẽ nhưng cô độc.

Quốc chủ cười, nụ cười ngậm ngùi:

- Ta từng nghĩ chỉ cần nó mạnh, không sợ ai. Giờ ta sợ sức mạnh ấy làm nó mất đi trái tim trẻ thơ.

- Cho nên cần thiếp.

Tô Phán Nhi nhìn thẳng mắt ông, kiên định:

- Để con vừa cưỡi thần thú, vừa trồng hoa trong vườn. Vừa đối mặt sóng gió thiên đạo, vừa mỉm cười khi trời mưa.

- Nàng dám đảm bảo nó không quá cảm tính?

- Chàng dám chắc nếu không có trái tim, nó không thành kẻ vô tình?

Gió chiều khẽ lùa qua dãy hành lang đá ong, lay động chùm chuông ngọc treo ở góc hiên phát ra tiếng leng keng nhẹ nhàng. Hoàng Thiên Quân đứng trầm mặc một lát rồi chậm rãi xoay người.

- Về thôi. Trời sắp tối rồi.

Tô Phán Nhi khẽ gật đầu, không nói gì, chỉ bước theo bên cạnh.

Trên đường trở về tẩm điện, cả hai đi ngang khu luyện võ phía tây hoàng cung. Từ xa, tiếng binh khí va chạm, tiếng hô luyện của đám thiếu niên vang lên đều đặn. Một vài vị quan võ đang chỉ dạy binh pháp. Những hình bóng cao lớn, mạnh mẽ đan xen với ánh tà dương lấp lánh rơi xuống nền sân gạch.

Quốc chủ dừng lại giây lát, ánh mắt thoáng một tầng suy nghĩ.

- Mười năm nữa… nơi này có lẽ sẽ là chiến trường của nó.

- Mười năm nữa… - Tô Phán Nhi nắm nhẹ tay áo chồng - nếu con chọn bước ra.

Câu nói ngắn, nhưng lại là cột mốc. Không phải vận mệnh chọn nó – mà là để nó được chọn. Và đó là điều khác biệt.

Hai người nhìn nhau. Không cần nói thêm gì nữa.

Ở cuối hành lang, một cung nhân vội vàng chạy tới, cúi người báo tin:

- Bệ hạ, thái tử điện hạ… đang dạy bầy linh thú nhỏ vẽ tranh. Nhưng... có vẻ chúng đã... nhai hết giấy Tuyên Thành rồi ạ…

Tô Phán Nhi phì cười, che miệng. Quốc chủ nhíu mày, nhưng sau đó chỉ khẽ lắc đầu.

- Bảo đám thái giám thay giấy. Đừng đánh linh thú.

- Dạ… dạ vâng!

Khi cung nhân rời đi, Hoàng Thiên Quân hạ giọng, nửa như than, nửa như cười:

- Đúng là tiểu hỗn thế. Trần Nhi… con đúng là… mầm họa có thiên tư.

Tô Phán Nhi quay đi, giấu tiếng cười trong tay áo.

Hai bóng người lại tiếp tục bước chậm trong ánh nắng chiều tàn. Ở một nơi khác trong cung, tiếng con trẻ vẫn vang lên rộn ràng:

- Này! Đừng giành bút lông của ta! Rồng là phải uốn lượn như vầy nè, hiểu không hả con tiểu kỳ lân kia?

Không phải tiếng sấm, không phải thần âm… nhưng là tiếng vọng chân thật nhất của một đứa trẻ đang sống.

Và có lẽ… là tiếng đầu tiên chạm vào vận mệnh trời đất, không bằng kiếm – mà bằng tiếng cười.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 02: Thiên Hạ Loạn
Ở một góc sân phía sau ngự hoa viên, Thái tử Hoàng Vô Trần đang nghiêm túc chỉ tay về phía một con tiểu Hỏa Kỳ Lân, giọng điệu đạo mạo như một tiểu tiên sư:
"Ngươi vẽ rồng phải có hồn, hiểu chưa? Phải có râu dài, mắt sáng, mây mù cuồn cuộn! Không phải cái con sâu to tướng như ngươi mới vẽ đâu!"
Con tiểu linh thú chớp mắt, lè lưỡi, nhưng vẫn cố cầm cọ vẽ thêm một đường cong nguệch ngoạc. Bên cạnh, mấy con Linh Miêu và Tiểu Bạch Hổ thì đã… ngủ gục sau khi “vẽ” xong – hay đúng hơn là để đầy vết chân mực khắp sân. Mấy cung nữ chỉ dám đứng từ xa nhìn, không ai dám tới gần. Một vị thái giám già thì ngồi ôm đầu rên rỉ:
"Xong rồi… giấy Tuyên Thành quý giá đó, mỗi tờ có thể đổi lấy cả trăm cân linh đan… giờ thì bị ăn sạch… ăn sạch rồi trời ơi…"
Hoàng Vô Trần khoanh tay, hất cằm đắc ý: "Nhìn xem! Dạy thú cũng là tu đạo. Một ngày nào đó, bổn Thái tử sẽ có quân đoàn linh thú vẽ tranh, làm run sợ cả thiên đạo luôn!"
Rồi cậu chạy vòng quanh sân, áo choàng nhỏ tung bay, miệng cười giòn như gió xuân, vô tư như thể cả trời đất này không gì có thể cản nổi bước chân nghịch ngợm ấy.
Và trên cao, giữa tầng mây tím mờ, một ánh mắt lặng lẽ dõi theo. Từ một góc u minh vô danh, nơi từng là trung tâm của Sơ Thiên Thế Giới, một đạo ý niệm lặng lẽ thoáng qua, mang theo dư ba của một thời đại đã lụi tàn. Nhưng nó không hề chết hẳn. Bởi vì trong tiếng cười trẻ thơ kia, là mầm mống của một vận mệnh mới. Là hy vọng. Là biến số. Là… Thần.
Trong khuôn viên hậu điện, một cỗ linh thú lưng cánh mỏng đang chở theo một bóng người nhỏ nhắn phi vút giữa các hành lang cong uốn như sóng. Tiếng cười lanh lảnh vang lên, mang theo mùi thơm của gỗ đàn hương và bánh sen còn nóng:
"Bay lên! Mau, mau bay lên! Không được để đuôi nó dính mái điện nữa đấy!"
Trên lưng linh thú, Thái tử Hoàng Vô Trần mặc tử bào thêu văn long hỏa đang ngồi vắt vẻo, tay cầm dây điều khiển một chiếc diều lụa hình Bạch Hổ, dài hơn ba trượng, được chế từ tơ vàng ngàn năm.
Lũ tiểu nô phía sau mặt xanh như tàu lá, vừa chạy vừa cúi đầu, không dám hét to: "Thái tử điện hạ, xin… xin đừng bay sát chính điện… nếu kinh động Thánh quân…"
"Câm miệng! Cái đuôi của diều vướng vào long khí cũng là tại các ngươi chạy chậm!" Giọng bé trai dõng dạc, mang theo uy thế bẩm sinh khiến người nghe dù là tiểu nô hay cung giám cũng đều rụt cổ không dám phản bác.
Cách đó không xa, nơi tầng lầu cao nhất của Tụ Linh Các, Quốc mẫu Tô Phán Nhi đang tựa bên cửa sổ khảm ngọc lưu ly, ánh mắt dịu dàng dõi theo từng đường bay của đứa con. Nàng mặc cung phục thêu lam văn thủy vân, dung nhan như họa, mày mắt như tranh thủy mặc, vừa yên tĩnh như hồ nước, vừa sâu không lường được.
Một tỳ nữ đứng sau khẽ cúi người, nói nhỏ: "Bẩm Quốc mẫu… Thái tử điện hạ lại bắt linh thú của trưởng lão Nam viện cưỡi bay... hôm trước đã bị khiển trách rồi ạ…"
Tô Phán Nhi khẽ đặt tay lên chén trà, ngón tay ngọc thon dài vuốt nhẹ miệng chén. Ánh mắt nàng vẫn dõi theo hình bóng nhỏ bé của con trai, nhưng giọng nói thoát ra lại mang theo khí chất của một người đứng đầu hậu cung, cương nghị và đầy uy lực:
"Linh thú của Nam viện? Ta nhớ Trưởng lão Từ từng nói linh thú của viện ông ta đều là huyết mạch thượng cổ, có thể cưỡi mây đạp gió, sao lại dễ dàng bị một đứa trẻ năm tuổi 'bắt' được?" Nàng ngừng một lát, ánh mắt liếc nhẹ về phía tỳ nữ, như có như không mang theo một tia sắc lạnh. "Hay là… chính con linh thú kia thấy Thái tử có thiên tư, cam nguyện đi theo, chỉ là mấy lời 'khiển trách' kia là do kẻ hạ nhân các ngươi cố tình thêu dệt, bôi nhọ Thái tử?"
Tỳ nữ cứng người, lập tức quỳ rạp xuống, giọng run rẩy: "Nô tỳ… nô tỳ không dám! Xin Quốc mẫu minh xét!"
Tô Phán Nhi thu hồi ánh mắt, trở lại sự dịu dàng thường ngày, nhưng lời nói vẫn lạnh lùng không chút nhượng bộ: "Thái tử là linh thai trăm năm, được trời đất phù hộ. Nếu một con linh thú tầm thường cũng không thể chịu nổi sức nặng của long khí trên người nó, vậy thì không xứng đáng ở lại hoàng cung này. Con ta có thiên phú, có mệnh trời. Việc nó muốn cưỡi linh thú hay cho linh thú vẽ tranh, đều là ý trời. Kẻ nào dám can dự, chính là nghịch lại thiên ý, các ngươi rõ chưa?"
Nàng khẽ nâng chén trà lên, nhấp một ngụm. "Huống hồ, linh thú của Nam viện nếu không đủ tư cách để Thái tử cưỡi, thì nên đưa lên bếp lò mà nấu."
Tỳ nữ cúi đầu sát đất, không dám phản bác thêm lời nào.
Tô Phán Nhi vẫn chăm chú nhìn theo đứa con nhỏ, trong mắt là một thứ dịu dàng gần như đau đớn. Nàng biết hắn không phải đứa trẻ thường, và cũng hiểu rõ — càng là thiên tài nghịch thiên, vận mệnh càng không cho phép sống tùy ý. Nhưng nàng là mẫu thân. Không ai có quyền cướp mất tuổi thơ của con nàng, hay can thiệp vào những gì nó muốn làm, dù là nghịch ngợm nhất.
Tiếng chuông đồng ngân lên từ hướng Long Thần Tháp, báo giờ Tý đã qua. Từ phía chính cung, một đạo khí tức dày nặng như thần sơn khẽ động. Trên đài luyện khí, Chiến Thiên Quân đang luyện thương, đột ngột thu thế, mũi thương dừng giữa không trung như trụ trời ngăn vạn vật. Ánh mắt hắn nhìn lên bầu trời phía đông — nơi khí lưu đang bắt đầu loạn động.
Cùng lúc đó, Vô Trần đang vung dây cười lớn thì bỗng dừng lại. Tay cậu siết chặt dây diều, ánh mắt chằm chằm nhìn lên không trung.
Bầu trời… không biết từ khi nào đã đổi sắc. Tầng mây nguyên bản trắng ngà giờ đang chuyển dần sang màu xám xanh nhạt, rồi xám tro. Gió không thổi. Cây không lay. Nhưng khí áp đột nhiên nặng đến mức chim bay cũng khựng cánh.
Một sợi sáng mảnh như tóc rạch ngang không gian, không có tiếng sấm, chỉ có một đường phân cách giữa thiên – địa – nhân. Một tia quang từ rọi xuống từ tận ngoài cửu thiên.
Tụ Linh Các run lên một nhịp rất nhỏ. Hồ nước phía trước sôi lăn tăn như đang phản ứng với điều gì đó không thể diễn tả bằng lời.
Vô Trần nheo mắt, vô thức hỏi: "Diều của ta… sao không bay nữa rồi?"
Không ai đáp.
Vì từ phía chân trời, quang đạo từ thượng giới đang hạ xuống, mang theo khí tức khiến cả một tòa thành của Văn Lang chìm trong lặng câm.
Tô Phán Nhi siết nhẹ tấm rèm bên cửa. Ánh mắt nàng lạnh dần. Chiến Thiên Quân đã đứng thẳng nơi vọng lâu, tay cầm chiến thương dựng bên mình, ánh mắt như xuyên qua tầng trời, nhìn rõ thứ đang sắp sửa giáng hạ.
Kỳ dị không có thiên uy. Không có pháp âm. Không có chuông ngọc hay mưa hoa như ghi chép trong Thần Thư về những lần thượng giới giáng lâm.
Chỉ có… một đạo quang trụ vô thanh vô tức không mang theo thần thánh, mà chỉ có áp lực.
Và ở cuối quang đạo ấy, từng bóng người bắt đầu hiện ra như bước từ ảo ảnh của tầng trời thứ mười ba.
Ánh sáng nơi chân trời như rẽ đôi vòm thiên không, để lộ ra một khe hở trắng toát, kéo dài từ tầng mây cho tới đỉnh núi phía xa. Từ bên trong đó, tám bóng người từ từ hiện ra, không mang theo dị tượng lớn lao, không có mưa hoa trời rơi hay chuông vàng vang vọng — mà là một loại áp lực lạnh lẽo, cao cao tại thượng.
Bóng đầu tiên bước ra, trường bào trắng tuyết, tay áo rộng không nhiễm trần bụi. Mắt hắn nhắm hờ, dáng đi bình ổn như đang bước trên mặt nước tĩnh lặng. Chỉ một cái khẽ thở nhẹ, không gian quanh đó đã lập tức đông cứng lại như bị đóng băng.
Bóng thứ hai là nữ tử, sắc mặt lạnh nhạt, lưng đeo đàn ngọc, ánh mắt quét xuống như nhìn một vùng đất hoang không tên. Bên môi nàng phảng phất ý cười mỏng, nhưng là nụ cười của kẻ đã thấy mọi thứ ở thế gian đều vô nghĩa.
Từng người, từng người một bước ra từ trong quang trụ, không ai lên tiếng, không ai giao tiếp. Chỉ có khí tức không thể diễn tả đang từ từ lan rộng xuống phía dưới như sóng thần tràn xuống đồng bằng nhỏ bé, như thần linh bước vào nơi mà người phàm không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.
Phía dưới, trong hoàng thành Văn Lang, từ quan binh tới dân thường đều đã quỳ xuống, trán dán sát nền đất, run rẩy không dám động đậy. Có người đã sợ đến khóc, nhưng không dám phát ra tiếng nấc.
Chiến Thiên Quân đứng thẳng trên đài cao, trường bào tung bay, mắt nhìn lên bầu trời nhưng không hành lễ. Lưng hắn vẫn thẳng, tay nắm lấy thương, ánh mắt lặng như nước hồ cổ. Sau lưng hắn, Tô Phán Nhi cũng đã bước ra, ánh mắt nàng đảo qua đám tu sĩ kia một lượt, không kiêng nể.
Vô Trần đứng sau cánh cổng nhỏ giữa vườn hoa, một tay nắm thanh diều gãy, tay còn lại khẽ lau trán. Khí tức của những người kia khiến cả đám linh thú trong hoàng thành rít lên mà bỏ chạy, khiến cây cối không gió mà gục rạp, khiến chim trời rơi khỏi mây.
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên, đến từ kẻ đầu tiên: "Đây là... nhân gian cảnh giới thấp nhất?"
Một kẻ khác cười cợt: "Cũng chẳng khác gì mấy năm trước. Thế giới này mãi vẫn như vũng nước đục, đến một chút dao động cũng không tạo nổi."
"Không phải đến để than thở. Mau tìm xem nơi đây có động tĩnh gì. Trên đã truyền lệnh, thì dù là cỏ khô đá vụn cũng phải moi ra."
"Biết rồi, biết rồi. Lần này xuống vốn chỉ để giải sầu, không ngờ lại bị đẩy đến chốn hoang vu này..."
Bọn họ nói chuyện như thể đang ở một chiều không gian khác, lời nói vang vọng qua không khí nhưng người thường không nghe rõ. Chỉ có Chiến Thiên Quân và vài trưởng lão gần đó là có thể hiểu được một phần.
Tám người đứng giữa không trung, không người nào quay đầu xuống nhìn rõ cảnh tượng bên dưới, cũng không có một chút cảm thông hay hứng thú nào với sinh linh của cõi này. Họ không phải đến để giao lưu, cũng không phải để cứu độ.
Tô Phán Nhi khẽ nói: "Bọn họ... là tiên nhân?"
Chiến Thiên Quân trầm giọng: "Không. Bọn họ là khách. Không có lý do gì để quỳ trước khách."
Phía trên bầu trời, một đạo khí tức đột ngột khuếch tán. Một trong tám người — nữ tu cầm đàn — đã phất tay tạo ra một luồng sáng mỏng lan rộng khắp thành, tựa như tơ lụa quấn lấy mọi hơi thở, để tìm kiếm thứ gì đó. Ánh mắt nàng lạnh như băng tuyết nghìn năm, mi tâm không động đậy.
Không ai biết, họ đang tìm thứ gì.
Trời đất lặng câm dưới áp lực vô hình. Khi tám người từ trên cao giáng xuống, bầu trời Văn Lang như bị bóp nghẹt, linh khí dồn ứ, đạo vận đứt đoạn. Ngay cả mặt trời cũng bị mây đen che phủ, ánh sáng không thể xuyên xuống mặt đất.
Trong lúc chúng sinh đang rạp mình vì sợ hãi, tám thân ảnh lơ lửng giữa không trung không ai buồn nói lời nào. Đôi mắt lạnh nhạt quét qua sơn hà như nhìn một bức họa đã cũ, bụi bặm, mờ nhạt và mục nát.
Một nam tử cao lớn, thân khoác trường bào trắng viền vàng, chắp tay sau lưng, phóng mắt nhìn khắp đại địa, lạnh nhạt nói:
"Quả nhiên là nơi đạo tàn linh tuyệt. Cái gọi là Phàm Địa Thiên Tam Cảnh... cũng chỉ là phàm cảnh ngụy trang, không đáng nhắc đến."
Một nữ tử mặt che khăn lụa bạc, giọng như tơ mảnh, nhưng lại lạnh buốt thấu xương:
"Thần mạch đoạn rồi, kết giới cũng chỉ là hình thức... Cái gọi là cường giả nơi đây, không có nổi ba người chân chính bước vào Thiên Cảnh. Đã như vậy, chúng ta còn khách khí làm gì?"
Một tu sĩ khác cười khẽ, giọng nói như chuông ngọc ngân vang:
"Dưới Thiên Môn, đều là cỏ dại. Vốn định du ngoạn một phen, ai ngờ chỉ là một đống tro tàn..."
Khi lời vừa dứt, ánh mắt người này vô thức liếc xuống phía dưới — nơi Thái tử Hoàng Vô Trần vừa được mẫu thân dìu vào trong điện, ánh mắt non nớt vẫn còn hướng về trời cao, không chút sợ hãi. Ánh nhìn ấy, dù non trẻ, lại mang theo tia hoang dã bản năng như loài thú con lần đầu nhìn thấy thiên địch.
Tu sĩ kia bật cười, phất tay áo: "Một đứa trẻ mà dám nhìn lên sao? Thật không biết sống chết..."
Một người trong bọn bỗng đưa tay ra giữa không trung, khẽ vẽ một vòng. Không cần tụ khí, không cần pháp quyết, thiên địa tự vận chuyển theo ý hắn, sinh ra một đạo phù văn bay về tứ phương.
"Bắt đầu đi. Truy tung theo lệnh trên. Dù chỉ là một tia dấu vết… cũng phải lôi từ rễ ra."
Không ai phản đối. Không ai hỏi lại.
Tám người, tám luồng linh quang, như thiên tinh giáng trần, tản ra bốn phương tám hướng. Có người bước thẳng về phía Bắc nơi tổ địa hoang phế đã bị kết giới phong kín suốt ngàn năm. Có người đáp xuống rừng U Minh cổ xưa, nơi từng là linh sơn thần cảnh. Có người lại vào tận Luyện Hồn Cốc, vùng đất từ lâu bị coi là tử địa.
Không một tiếng động, không báo hiệu. Nhưng mỗi bước họ đi qua, thiên địa đều chấn động, linh thú ẩn mình, cỏ cây rạp xuống. Những trận pháp từng kiên cố nhất, gặp họ như giấy vụn.
Cung điện Long Hành Thành chấn động từng đợt. Trong đại điện, các lão tổ Hoàng tộc đang lặng lẽ rút về tầng sâu nhất của tổ đường, chỉ dám truyền âm bằng pháp trận. Không một ai dám trực tiếp ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Vì họ biết — dù có là Thiên Cảnh đi nữa, cũng không đủ tư cách nhìn thẳng tám người đó.
Không phải là thần.
Nhưng cũng không còn là người.
Mà là... tiên.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 03: Khói Lửa Đêm
Hoàng cung Văn Lang Quốc Độ, Thăng Long Thành.
Ba tháng kể từ ngày đạo quang từ thiên ngoại giáng xuống, Văn Lang quốc đã không còn là Văn Lang quốc nữa. Tám bóng người, tựa tám vị thần nhân từ trên cao bước xuống, ánh mắt cao ngạo, hành tung tuyệt đối, đạp nát từng tấc đất linh mạch. Nơi bọn họ đi qua, nếu ai dám cản trở, lập tức bị nghiền nát không chút thương tiết. Còn nếu chỉ tránh né... thì cũng chỉ sống thoi thóp thêm được vài ngày trong nỗi sợ hãi tột cùng.
Bọn họ vốn phụng mệnh thượng giới hạ phàm tìm kiếm một vật. Nhưng chính miệng kẻ đứng đầu, Hứa Diêu, từng lạnh lùng buông ra trước mặt bá quan Văn Lang:
"Chẳng qua là một mảnh phàm thổ vô dụng, đạo vận không ra đạo vận, tu đạo chẳng khác gì mượn hơi tàn. Cũng xứng gọi là quốc độ?"
Từ câu nói đó, cả triều đình chìm trong sấm sét. Chỉ một ngày sau, ba tông môn lớn phía Nam đồng loạt hóa tro tàn. Dân chúng gào khóc, tướng sĩ hoảng loạn, các tộc trưởng quỳ gối, nhưng cũng chỉ là dãy dụa trước số mệnh đã bị bóp chặt.
Trong cung Thăng Long, Hoàng Thiên Quân — Quốc chủ đương triều, một trong ba người duy nhất từng đạp vào Thiên Cảnh, từ khi những “tiên nhân” xuất hiện, ngày nào cũng chỉ khoác áo giáp, ngồi bất động trong chính điện nhìn về trời cao. Ông không run sợ cái chết, mà là sợ những kẻ như vậy sẽ đạp nát huyết mạch ngàn năm của Văn Lang, biến con cháu mình thành tro bụi giữa đất trời.
Và trong cung thất phía sau, đứa trẻ mới năm tuổi — Thái tử Hoàng Vô Trần — vẫn đang sống những ngày tháng nửa mộng nửa thật. Vô Trần chưa hiểu chiến loạn là gì, chỉ biết trong ba tháng nay, không còn được cưỡi diều giấy trên nóc điện, không còn được đuổi bắt học giả hay ném bánh sen vào ao cá linh. Những người hầu cười đùa với hắn ngày trước, giờ thay bằng những bóng áo xám lặng lẽ, mặt luôn cúi gằm. Mẫu thân hắn — Quốc mẫu Tô Phán Nhi — chẳng còn kể chuyện trước giờ ngủ nữa, chỉ ôm hắn chặt hơn mỗi đêm, ánh mắt dịu dàng nhưng sâu tận cùng là sầu thương khó tả.
Có lần, Vô Trần hỏi: "Mẫu thân, vì sao bầu trời mãi không sáng?"
Tô Phán Nhi nhìn đứa con thơ ngây, khẽ siết tay hắn: "Bởi có những kẻ che ánh dương của chúng ta, nhưng trời sẽ lại sáng, chỉ cần Trần nhi còn thở."
Trong bóng đêm bao phủ khắp các châu lãnh, đứa trẻ ấy vẫn còn cười, vẫn còn ngủ say trong lòng mẫu thân, nhưng những người lớn... không ai còn dám mơ mộng.
Khúc Ca Bi Tráng
Trời Văn Lang đỏ rực như máu. Những tầng kết giới từng bao phủ Thăng Long Thành tan dần như sương khói, không phải vì bị công phá, mà là tự động tan rã trước áp lực vượt ngoài lý giải.
Ngày thứ chín mươi bảy kể từ khi những kẻ từ trên trời bước xuống, trong chính điện, tiếng chuông Tụ Linh Các chưa kịp vang thì đã bị nghiền nát trong một luồng áp lực lạnh lẽo. Một trong tám người đó, kẻ có mái tóc trắng như băng, tên gọi Phó Lân, ánh mắt dừng lại thật lâu trên thân ảnh hai người nữ đang đứng phía sau tấm rèm ngọc của cung Huyền Hương.
Hắn không giấu giếm tà tâm. Đôi mắt không phải đang nhìn người, mà là ngắm một món bảo vật chưa khui. Dáng đứng lười nhác nhưng khí thế lại như đè ép cả không gian xung quanh, khiến đám thị vệ chưa kịp rút kiếm đã quỳ sụp vì huyết mạch đông cứng.
Phó Lân cười khẩy, phất tay đẩy tung cánh cửa điện. Trong thoáng chốc, Quốc mẫu Tô Phán Nhi và Trần thị (thiếp thất của Hoàng chủ) đều cảm nhận được sát cơ. Một bước hắn tiến vào, hư không rung lên như có hàng ngàn chiếc chuông ngầm vang vọng trong linh hồn. Cả điện thất run rẩy, sàn đá nứt toác dưới chân hắn dù chưa động tới.
Hai đạo quang mang từ ngoài điện lập tức bắn tới, mang theo uy thế Thiên Cảnh. Người dẫn đầu là Hoàng Thiên Quân, bậc quân vương của Văn Lang, thân khoác chiến bào, ánh mắt đỏ rực như thiêu đốt cả máu huyết, khí thế Thiên Cảnh bùng nổ. Người thứ hai là Trần gia lão tổ, thân ảnh mờ ảo như hòa vào hư không, tu vi Thiên Cảnh cũng không kém cạnh. Hai người chặn đứng Phó Lân, tạo cơ hội cho Tô Phán Nhi và Trần thị.
“Rút lui!” Hoàng Thiên Quân quát lớn, khí huyết chấn động, trong nháy mắt, tường điện lật đổ, linh lực cuộn xoáy như dậy sóng. Hai người phụ nữ phía sau được một cỗ lực lượng kéo lùi về sau, nhưng Phó Lân chỉ cười lạnh. Hắn không vội vàng diệt hai vị Thiên Cảnh đang chắn đường, mà ánh mắt khinh miệt lướt qua họ, tập trung vào Tô Phán Nhi.
"Ngươi... có vẻ thú vị hơn nhiều." Phó Lân cười cợt, một tay phất nhẹ vào hư không, không gian xung quanh Tô Phán Nhi và Trần thị như bị bóp méo, giam cầm họ. "Thiên Cảnh ở cái nơi rách nát này cũng dám chắn đường ta? Để ta xem các ngươi chịu đựng được bao lâu."
Ánh mắt hắn không nhìn Hoàng Thiên Quân hay Trần gia lão tổ, mà chỉ tập trung vào hai nữ nhân, đặc biệt là Tô Phán Nhi. Hắn muốn chơi đùa, muốn nhìn thấy sự tuyệt vọng trước khi kết liễu. Hoàng Thiên Quân và Trần gia lão tổ gầm lên, dốc toàn lực công kích, nhưng những đòn đánh Thiên Cảnh của họ như gió thoảng mây bay trước Phó Lân.
"Không máu, không tiếng hét. Chỉ là tan biến."
Một cái liếc mắt của Phó Lân. Chỉ một ánh nhìn lạnh lẽo, vô thanh vô tức như gió nhẹ lướt qua đồng cỏ. Hoàng Thiên Quân và Trần gia lão tổ — hai trụ cột cuối cùng của Văn Lang — liền hóa thành tro bụi trong khoảnh khắc. Như chưa từng tồn tại.
Hai nữ nhân phía sau , bị giam cầm trong không gian bóp méo, còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy thân ảnh hắn hiện lên như u linh, từng bước áp sát. Trong mắt Tô Phán Nhi là băng lạnh, còn Trần thị thì lặng lẽ nắm chặt đoản kiếm giấu trong tay áo.
"Đừng phí công." Phó Lân cười cợt, một tay phất nhẹ như định bóp nát mọi phản kháng. Hắn muốn nhìn thấy sự tuyệt vọng tột cùng.
Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, Tô Phán Nhi ngẩng đầu, mắt không hề dao động. Một luồng tử khí trỗi dậy từ sâu trong huyết mạch. Trần thị bên cạnh cũng nghiến răng, khí tức cùng bùng lên.
"Tự bạo? Các ngươi thật ngu." Phó Lân vẫn cười, nhưng ánh mắt thoáng một tia kinh ngạc trước sự quyết liệt này.
Tiếng nổ không vang, chỉ là một luồng ánh sáng trắng chớp qua, rồi mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Tấm rèm tan thành bụi. Cung điện chấn động. Hai nữ tử, mảnh y phục cuối cùng rơi theo gió, thân thể đã hóa thành hư vô. Sát thương là không có nhưng tóc hắn tán loạn một điểm ,quần áo bay phần phật.
Phó Lân không giận. Hắn cười. Một tràng cười vang dội giữa thành trì đổ nát, kéo dài không dứt.
"Không ai cấm được ta... Muốn chết thì cũng phải cho ta chút thú vị chứ?"
Dưới chân hắn, tàn tích của quốc gia linh thiêng ngàn năm bắt đầu rực cháy. Thiên Hỏa Thượng Giới từ lòng bàn tay hắn phóng ra, như một con rồng lửa nuốt trọn cả Long Hành Thành.
Văn Lang — vùng đất từng vang danh là một trong cửu thiên hạ giới của Lạc Việt Thần Giới — chỉ còn lại tàn tro dưới ánh lửa dữ. Không một ai sống sót trong cung cấm. Không có truyền thừa, không còn linh mạch. Ngay cả thần tượng của cổ tổ cũng hóa thành đá vụn giữa biển lửa.
Và trong khi ngọn lửa còn cháy rực nơi nền trời, bảy người còn lại lần lượt xuất hiện sau lưng Phó Lân. Bọn họ không vội rời đi. Lệnh chưa hoàn thành. Thứ cần tìm vẫn còn lẩn khuất.
Giữa Biển Lửa Sinh Ra Biến Số
Lửa thiêu rụi cả quốc đô rộng lớn, từng mái ngói long cung bị nung đến vỡ vụn, từng tòa tháp ngọc sụp đổ thành bụi. Khí tức linh lực nơi này bị thiêu đến cạn kiệt, mặt đất nứt toác, mùi máu tanh và khói cháy len lỏi khắp từng khe đá.
Trên bầu trời tro xám, bảy tên tu sĩ thượng giới đứng lơ lửng giữa không trung. Từng người khoác trường bào thêu phù văn, tóc dài tung bay trong linh phong, mắt lặng lẽ nhìn về phía tàn tích cháy đen bên dưới.
Bọn chúng tụ lại quanh một pháp trận đơn giản, dùng để đồng bộ kết quả tìm kiếm. Từng người lần lượt truyền vào pháp ấn khí tức mình đã dò xét, mỗi người đều lắc đầu, thần sắc có phần mất kiên nhẫn.
“Không có.” – Một gã áo đỏ thở dài – “Không phải ở đây.”
“Ba tháng trời, phàm cảnh này gần như bị lật tung... Nếu còn chưa tìm ra thì chỉ có hai khả năng: hoặc đã bị hủy, hoặc là bị giấu quá sâu.” – Một tên khác cười lạnh.
Kẻ dẫn đầu liếc mắt nhìn quanh, giọng nói trầm ổn: “Cũng có thể... chưa đúng vị trí.”
Cả bảy kẻ đều im lặng. Bọn chúng vốn xuống đây chỉ là để khoái hoạt, giải sầu, mệnh lệnh tìm vật bất quá là phụ. Nhưng hiện tại đã giết đến tay mỏi, máu chảy thành sông, thứ cần tìm vẫn như cũ không hiện thân, thật khiến lòng người bực bội.
Một kẻ khẽ nâng tay, ngọn thiên hỏa thượng giới còn chưa tắt hoàn toàn trên mặt đất lập tức phụt bùng lên. Những đốm lửa màu tím cháy âm ỉ trong lớp tro, như những con rắn nhỏ trườn trên xác người, xác ngựa, xác cung nữ, xác tướng sĩ.
Không còn tiếng hét. Không còn phản kháng. Ngay cả linh khí cũng đã tuyệt tích.
Trong biển tro ấy — giữa trung tâm hậu cung đã bị thiêu sạch, bỗng có tiếng “bụp” nhỏ vang lên.
Một tảng đá lớn bị đẩy lệch. Dưới lớp đổ nát ấy, một thân thể bé nhỏ nhuốm máu đang lết ra từng chút một.
Đầu tóc cháy sém, da thịt nứt nẻ, máu thấm đỏ cả đất. Tay run rẩy, từng móng tay bị tróc gần hết. Đôi mắt nhỏ từng hồn nhiên sáng ngời, nay chỉ còn lại tròng đen khô cạn, phủ bụi tro.
Là Thái tử Hoàng Vô Trần.
Đứa bé năm tuổi, con trai trưởng của Quốc chủ Hoàng Thiên Quân, lết ra khỏi tro tàn bằng chính cơ thể sắp tan rã. Không khóc, không kêu, chỉ bò... bò ra từ đống chết chóc, như một con sâu nhỏ bị bỏ quên giữa lửa.
Không ai trong bảy tên tu sĩ để ý đến. Bọn chúng vẫn đang nói chuyện.
“Tạm nghỉ một canh giờ, rồi dời đến phía nam. Chỗ đó có một mảnh di tích cổ, linh khí hơi bất thường.”
“Ừm, trước khi trở về... thử thêm lần nữa.”
Người cười, kẻ thờ ơ, chẳng ai để tâm dưới lớp tro ấy, có một sinh linh nhỏ đang nhìn lên... bằng ánh mắt không còn chút hơi thở trẻ con nào nữa.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 04 : Hồn Lửa Cháy
Ánh tà dương yếu ớt từ sau tầng mây đen vỡ vụn, rọi xuống mặt đất hoang tàn chẳng còn bóng người. Mùi máu tanh, khói đốt và tàn tro quện vào nhau thành một hỗn hợp khó tả, phủ lên từng tảng đá cháy sạm, từng mảnh gỗ cong vênh nứt nẻ, từng vết xương vụn lẫn trong tro bụi. Cảnh sắc ấy lặng ngắt đến rợn người.

Phía trên trời cao, tám bóng người vẫn lơ lửng giữa không trung, giống như từ đầu đến cuối chưa từng dính chút bụi trần. Bọn họ không nói một lời, thần sắc thản nhiên, ánh mắt nhạt nhẽo nhìn xuống mảnh đất từng gọi là Long Hành cổ quốc. Trong số đó, một người chắp tay sau lưng, ánh mắt không mang lấy một tia cảm xúc – Phó Lân.

Hắn là người duy nhất còn giữ lại ánh nhìn chăm chú. Khi bảy kẻ còn lại lần lượt xoay người chuẩn bị rời khỏi, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đảo một vòng qua đống đổ nát đen sẫm phía dưới, mi tâm khẽ nhíu lại, như đang cảm ứng điều gì.

Ngay lúc ấy, một luồng linh khí yếu ớt thoát ra từ giữa biển tro. Nó mỏng đến mức gần như không tồn tại, như một hơi thở mong manh bị gió cuốn tan, thế nhưng với nhãn lực của một thượng giới tu sĩ, không gì có thể che giấu.

Ánh mắt Phó Lân nheo lại. Gió lặng dần.

Một vật thể bé nhỏ từ trong đống gạch vụn lửa cháy lết ra ngoài. Đầu tiên là một bàn tay nhỏ nhắn, móng tay cháy sém, đầu ngón tím bầm. Rồi là cánh tay run rẩy kéo theo nửa thân trên, toàn thân đầy máu tươi và những vết phỏng khô sần. Mái tóc bết dính, máu khô phủ kín da đầu, gương mặt mơ hồ đến không còn rõ nét.

Là một đứa trẻ.

Chỉ mới năm tuổi, thế nhưng đôi mắt ấy… hoàn toàn không tương xứng với thân xác. Không có tiếng khóc, không có tiếng van xin. Chỉ là ánh nhìn trống rỗng đến lạnh lẽo, như một mặt gương vỡ, phản chiếu lại tất cả sự thờ ơ của trời đất, phản chiếu luôn cả cái thế giới vừa bị cướp mất khỏi tay mình.

Phó Lân khẽ nở nụ cười, chẳng rõ là hứng thú hay đùa cợt.
Một tiểu hài tử… lại có thể nhìn hắn bằng đôi mắt đó.

Gió nổi lên trở lại, cuốn một lớp tro mỏng bay tán loạn. Trong khoảnh khắc, Phó Lân khẽ nghiêng đầu, nhìn chăm chú như đang cân nhắc điều gì. Đứa trẻ kia vẫn nằm đó, thân hình rách nát, nhưng ánh mắt chưa từng cúi xuống.

Chính là… Hoàng Vô Trần.

Thái Tử Văn Lang , kẻ duy nhất còn sống sót giữa địa ngục. Nhưng thứ còn sống… không phải thân thể.
Mà là oán niệm.
Ánh mắt Phó Lân vẫn dừng lại nơi thân thể nhỏ bé đang bò ra khỏi đống tàn tro. Một ánh nhìn chẳng khác gì kẻ đang quan sát một món đồ chơi rách nát nhưng khiến hắn nổi hứng. Hắn không lập tức rời đi cùng những kẻ khác, mà đứng lặng, tựa hồ trong đầu đang cân nhắc điều gì đó thú vị hơn việc cứ thế bỏ qua.

Một kẻ chẳng còn giá trị lợi dụng.
Một đứa bé chưa bước vào tu hành.
Một kẻ dưới cả phàm nhân trong mắt thượng giới.

Nhưng... ánh mắt kia. Lạnh. Tĩnh. Như từng chết qua một lần, lại còn chưa chết đủ.

Phó Lân bước ra một bước, chân không chạm đất, cả thân thể liền từ trên cao hạ xuống, khiến gió xoáy trào lên từng luồng khí xoáy quanh đống tro bụi. Đứa bé vẫn nằm đó, không nhúc nhích, cũng chẳng sợ hãi. Chỉ có đôi mắt vẫn dõi theo thân ảnh ấy, lạnh lẽo đến khó tin.

Không ai nói gì. Không khí như đông đặc.

Phó Lân khẽ nhếch môi, lẩm bẩm – không phải nói với đứa trẻ, mà như đang tự hỏi bản thân.

"Thứ ánh mắt đó... nên để nó kéo dài bao lâu nhỉ?"

Trong lúc những kẻ khác bắt đầu phân tán tìm kiếm thêm lần cuối, Phó Lân đứng thẳng người, hai tay đan chéo trước ngực. Hư không chấn động.

Một luồng khí tức lạ lùng lan ra, tựa như hàng vạn linh hồn rên xiết từ đáy cõi u minh, uất khí ngưng thành bóng đen tràn ngập thiên địa. Gió ngừng thổi, khói cháy tan biến, ngay cả đám tro phủ quanh Vô Trần cũng lập tức bị cuốn sạch để lộ ra thân thể nhỏ nhoi bê bết máu.

Phó Lân niệm lên từng chữ, âm thanh không vang ra ngoài nhưng từng âm tiết như khắc thẳng vào linh hồn.

"Hồn Tận Luyến Chú."

Lời nguyền cổ xưa truyền từ thượng giới – không dùng để giết, mà để gặm nhấm. Một ngày trôi qua, linh hồn kẻ bị chú sẽ bị xé rách một phần, lặp lại mãi mãi đến khi hồn diệt thần tán, nhưng lại không bao giờ có thể chết. Không thể tự sát, không thể chuyển thế, không thể bị giết bởi kẻ khác, thậm chí chẳng thể phát ra tiếng hét nào cho trọn vẹn.

Chỉ có thể chịu đựng.
Sống không bằng chết.

Từ lòng bàn tay Phó Lân, một đạo ấn văn đen tím vặn vẹo như con rắn giãy chết lao xuống giữa trán Vô Trần. Thân thể đứa trẻ co rút lại, máu tươi trào ra từ bảy khiếu, da thịt vốn cháy sém lại thêm một tầng mục nát, tưởng chừng không chịu nổi thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.

Phó Lân quay người, ánh mắt đã lạnh nhạt trở lại. Giọng nói vang ra, không rõ là cười hay khinh thường:

"Một ánh mắt dám ngước lên trời, để xem ngươi còn giữ được đến bao giờ."

Hắn rời đi, hòa vào đám tu sĩ đang lần lượt tản ra khắp vùng hoang phế.
Còn nơi đó, chỉ còn lại một thân ảnh bé nhỏ co quắp, sống sót giữa địa ngục, nhưng đã không còn là một đứa trẻ.
Sau khi Phó Lân rời đi, mảnh thiên địa chìm vào một sự yên tĩnh đến rợn người. Không còn tiếng người, không còn tiếng gió, chỉ còn làn khói mỏng lượn lờ bên trên biển tro đen trải dài vô tận. Vài ngọn lửa yếu ớt vẫn cháy âm ỉ, như chưa chịu cam lòng tắt hẳn.

Trên mặt đất hoang tàn, nơi từng là trung tâm của cổ quốc hùng mạnh, một thân ảnh nhỏ bé nằm bất động giữa đống tro bụi. Vô Trần, thân thể máu me be bét, da thịt cháy nám từng mảng, từng hơi thở mong manh như chỉ chực tan biến trong gió. Nhưng ánh mắt ấy vẫn mở, nhìn thẳng lên bầu trời. Không còn hồn nhiên, không còn sự ngây thơ của một đứa trẻ năm tuổi – chỉ có sự lạnh lùng vô cảm, xen lẫn tia quật cường như muốn thiêu cháy cả thiên giới.

Cấm chú Hồn Tận Luyến Chú đang ăn mòn thần hồn.

Một luồng khí âm u vờn quanh thân thể nó, từng sợi như chiếc móc câu quấn vào cốt tuỷ linh hồn mà kéo, mà xé. Không đau về xác thịt, mà là đau về sự tồn tại. Mỗi hơi thở, mỗi nhịp tim đập, đều như đang sống lại khoảnh khắc thân nhân tan biến, cảnh quốc phá nhà tan…

…và cả ánh mắt của kẻ đã gieo xuống địa ngục này.

Xung quanh, những đạo tàn hồn chưa tan hết của thần dân cổ quốc vờn nhẹ trong gió như những tia sáng mỏng. Không ai khóc, không ai oán trách – chỉ có một loại cảm xúc không tên đọng lại, tụ quanh thân thể đứa bé như một vòng bảo hộ cuối cùng.

Nhưng không ai cứu được nó.

Ở nơi xa hơn, bảy bóng người dừng lại giữa không trung, ánh mắt lướt qua bốn phía như đang cảm ứng điều gì. Một người chau mày nói:

“Không có tín hiệu gì… thứ cần tìm, vẫn chưa xuất hiện.”

Người khác cười nhạt:
“Ba tháng lục soát, giết sạch toàn bộ phàm nhân nơi đây, vẫn không thấy. Có khi lão già trên kia để lạc hướng rồi cũng nên.”

Không ai đáp lại. Không khí mang theo vẻ thất vọng xen lẫn chán ghét. Bọn họ không muốn ở lại thêm phút giây nào. Nơi đây trong mắt họ chẳng khác gì một vùng đất chết – ô uế, bẩn thỉu và vô nghĩa.

Rất nhanh, tất cả dần tụ lại với nhau, đứng trên tầng mây ngũ sắc mà bàn bạc. Những vệt ánh sáng thượng giới dần hội tụ quanh họ, chuẩn bị dẫn đường trở về.

Còn phía dưới...

Giữa vùng đất cháy khô, nơi máu và tro hoà quyện, đứa trẻ vẫn chưa chết. Mặc dù thần trí sắp tan, linh hồn đang bị xé thành trăm mảnh, Vô Trần vẫn nằm đó. Không khóc, không hét, không run rẩy.

Chỉ có ánh mắt kia. Nhìn thẳng lên bầu trời. Không còn oán hận, không còn kinh hoảng.

Chỉ là... lạnh lẽo.

Như tro tàn chưa tắt lửa.
Như một ngọn lửa âm ỉ cháy giữa địa ngục, chờ ngày bùng lên thiêu trụi thiên giới.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 05: Sương Mù Máu
Trải qua nửa năm càn quét, tám bóng người đến từ thượng giới cuối cùng cũng biến mất giữa tầng không, để lại phía sau một thế giới nhuộm màu tàn tro. Trời đã trở lại trong xanh, mây lững lờ trôi như chưa từng bị xé rách bởi uy năng của bọn họ, nhưng mảnh đất này... không còn là mảnh đất cũ. Núi sông biến dạng, sinh linh tuyệt tích, linh mạch đoạn tuyệt. Cảnh tượng hôm nay chẳng khác gì một cõi U Minh hoang lạnh giữa nhân gian.

Thứ khiến tám người ấy bỏ công giáng lâm không phải là châu báu hay quyền lực, mà là một truyền thuyết – một truyền thuyết mơ hồ tới mức chính những người kể lại cũng không thể xác minh được thật giả. Tẫn Ngôn Ma Kiếm. Một cái tên như vọng lại từ đáy vực thời gian, gợi ra bóng hình mờ nhạt của một thanh kiếm đã vượt khỏi mọi tri thức và tưởng tượng. Tương truyền, nó không sinh từ tay người, mà nở ra từ hư không, từ tiếng gào thét đầu tiên của vũ trụ, khi ánh sáng và bóng tối còn chưa phân rạch, khi ngôn ngữ vẫn chưa có hình dạng.

Tẫn Ngôn – là lời nói tận cùng. Là thanh âm cuối cùng trước khi vạn vật tan biến. Ma Kiếm – là ý chí của diệt diệt sinh sinh, là mảnh bóng tối còn sót lại khi mọi thứ đã bị thiêu hủy.

Nó không nằm ở đây. Không ai từng thấy nó. Nhưng có một dòng chảy vô hình đang len lỏi giữa trời đất, như dẫn dắt, như trêu chọc những kẻ tham vọng. Tám tu sĩ thượng giới, vốn là hậu duệ của những thế gia cổ xưa, đến nơi này với tư cách thi hành nhiệm vụ – nhưng tâm lý lại mang theo sự khinh thị, ngạo mạn và đùa cợt. Họ xới tung mọi linh mạch, nghiền nát mọi bảo điện, phá vỡ mọi di tích cổ xưa, từng phiến đá, từng giọt nước nơi đây cũng không được tha.

Họ không thật lòng tin thanh kiếm kia tồn tại. Nhưng họ sợ… sợ nếu có ai đó tìm ra trước họ. Chỉ cần một khả năng dù là nhỏ nhất, họ cũng phải hủy đi toàn bộ cơ hội còn sót lại cho kẻ khác. Thứ họ không có được – cũng không ai được phép có.

Thế là hơn sáu tháng trôi qua, từng ngày từng đêm như cơn ác mộng phủ xuống toàn bộ mảnh đất cổ quốc. Họ không chỉ tìm kiếm – mà là hủy diệt triệt để. Không còn người để ngăn cản. Không còn sinh linh đủ tư cách chất vấn. Cuối cùng, khi tất cả chỉ còn là cát bụi, khi bản thân cũng chẳng còn kiên nhẫn, tám người ấy đứng giữa trời đất, lặng im nhìn xuống nơi từng là một vương triều ngạo nghễ, rồi chẳng thốt một lời nào – rời đi.

Chỉ còn gió. Một cơn gió mang theo hơi nóng của tro tàn, quét ngang qua đỉnh điện đã sụp, cuốn lên những tàn tích cuối cùng của một nền văn minh vừa bị xóa tên khỏi lịch sử.
Giữa đại địa tan hoang, sâu trong một góc hẻo lánh bị lửa trời thiêu sạch mọi thứ, giữa vô vàn tro tàn và đá vụn chất cao như núi, có một cái hốc đen sì bị che khuất bởi thi thể nửa cháy nửa mục của vô số cung nhân và hộ vệ. Nơi đó từng là một mật thất của hậu cung, không ngờ lại trở thành chốn duy nhất chưa bị thiêu hủy hoàn toàn.

Và tại nơi ấy… một đứa trẻ đang thở.

Không phải là một hơi thở sinh động, mà là tiếng rít khe khẽ, khô khốc, đứt đoạn. Hoàng Vô Trần – đứa bé từng mang trong mình thân phận đại hoàng tử, từng được quốc chủ yêu thương và chư vị phu nhân cưng chiều – giờ đây chỉ còn là một thân thể gầy gò đến đáng sợ, tựa như được bọc bằng da khô và máu cứng lại.

Trong sáu tháng qua, Vô Trần không chết. Nhưng hắn cũng chẳng sống đúng nghĩa.

“Hồn Tận Luyến Chú” như một ác ma vô hình ẩn bên trong linh hồn hắn, ngày ngày gặm nhấm từng sợi tơ tinh thần, cắn xé từng ý niệm ý thức. Mỗi khi trời tối, Vô Trần lại cảm thấy như bản thân bị ném vào một vực thẳm đen ngòm không đáy, nghe thấy vô số tiếng gào rú hỗn loạn, có lúc là tiếng mẹ khóc, có lúc là tiếng cha tan xác, có lúc lại là tiếng cười ngạo mạn của kẻ đã gieo lời chú kia.

Đau. Không thể miêu tả nỗi đau ấy bằng lời. Nó không phải đau thể xác – vì thân thể hắn đã sớm vượt ngưỡng chịu đựng. Cái đau ấy đến từ từng mảnh ký ức, từng hình ảnh bị xé vụn rồi ép hắn nhìn lại, mỗi ngày, mỗi đêm.

Hắn từng muốn chết. Nhưng không thể. Cấm chú ngăn hắn tự sát, ngăn cả linh hồn rời xác. Mỗi khi ý nghĩ kết thúc vụt lên, liền bị một ngọn lửa mờ nhạt bên trong não thiêu đốt, khiến hắn co quắp, lăn lộn, giãy giụa không tiếng kêu.

Thời gian với một đứa trẻ năm tuổi là dòng suối dài bất tận. Nhưng với Vô Trần lúc này, nửa năm ấy là một địa ngục không có ánh sáng. Một mình hắn nằm giữa thế giới đã bị bỏ rơi, bị vùi lấp trong máu khô và xương cốt, với những giấc mơ bị ám bởi lửa cháy và tiếng thét tuyệt vọng.

Thế nhưng… hắn vẫn chưa chết.

Bởi sâu thẳm trong đôi mắt từng hồn nhiên ấy, giờ đã đọng lại một ánh lặng thầm không thể miêu tả. Không còn là sự ngây thơ – mà là sự trống rỗng. Không còn nước mắt – chỉ còn cái nhìn lạnh buốt như đá băng chưa từng bị ánh sáng chiếu đến.

Một đứa trẻ, đáng lẽ không nên mang theo ánh nhìn đó.

Và chính ánh nhìn ấy… chính cái im lặng còn đáng sợ hơn cả tiếng khóc ấy… đang âm thầm khắc một vết nứt không thể lành trong số mệnh của thế gian.
Khi bầu trời dần chuyển xanh trở lại, không còn hào quang chói lọi của tám đạo nhân thượng giới, cũng chẳng còn dư ảnh của thiên hỏa khủng khiếp – chỉ có mây nhạt nhẹ trôi, gió uể oải lướt qua trên đại địa cháy đen. Sự yên bình này không đến từ hồi sinh, mà là thứ tĩnh lặng khô cạn sau một hồi tàn sát tận diệt.

Bọn họ đã đi rồi. Tám kẻ từ thượng giới đến trong dáng vẻ kiêu ngạo và bất cần. Sáu tháng lật tung mọi ngóc ngách, sáu tháng thừa cơ hoang tàn mà thỏa mãn bản tính cợt nhả, cuối cùng vẫn không thể tìm ra bóng dáng Tẫn Ngôn Ma Kiếm. Dù vậy, đối với bọn họ, đây cũng chẳng phải là một thất bại đáng bận tâm – vì bản thân việc đến hạ giới, với họ, đã là một trò tiêu khiển kéo dài hơn dự kiến.

"Rốt cuộc thì cũng chỉ là đống tro tàn." Một tên cười khẽ, vỗ nhẹ tay áo phủi tro bụi khi đứng trên phi đài ánh sáng. Người khác khoanh tay, hờ hững liếc nhìn đống phế tích dưới chân, giọng mỉa mai: "Vốn đã phàm tục, nay còn phàm hơn cả tro tàn. Đi thôi."

Tám luồng sáng lại lần lượt vút lên không trung, biến mất vào hư vô như chưa từng hiện diện. Trời lại yên. Đất lại lặng. Chỉ có những đống xương đen vụn vỡ, cùng vô số lăng tẩm bị hủy hoại, chứng kiến rằng nơi này từng là một đế quốc phồn hoa.

Dưới tầng tro bụi ấy, Vô Trần đã không còn là Vô Trần của nửa năm trước.

Hắn không khóc khi nhìn bầu trời trong trẻo. Cũng không cười khi hơi ấm mặt trời lần đầu rọi vào thân thể đẫm máu đã khô cứng của mình. Đôi mắt hắn, sau hàng trăm ngày bị cấm chú dày vò, giờ đã không còn ánh nhìn của một đứa trẻ. Không là giận. Không là oán. Chỉ là một khoảng lặng chết chóc.

Thân thể bé nhỏ lê từng tấc qua lớp tro dày, mỗi động tác đều khiến thịt da nứt nẻ, máu tươi chảy ra nhưng khô lại ngay trong gió.

Hắn bước qua những nơi từng là điện ngọc, từng có tiếng nhạc du dương và mùi hương cung nữ. Giờ chỉ còn mùi khét của xương cháy và khói ám. Hắn dừng lại nơi một bệ đá sụp đổ – nơi mà mẫu thân hắn từng hay ngồi thêu gấm mỗi sáng – rồi cứ thế đứng yên rất lâu, như thể mong chờ ai đó gọi tên hắn một lần nữa.

Không có ai. Không còn ai.

Bầu trời thượng giới khép lại. Cõi trần gian hóa lặng. Và giữa ngã rẽ của sống và chết, một sinh linh mang ánh mắt tịch mịch đã cất bước… lặng lẽ đi về phía định mệnh.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 06 : Người Bán Linh Hồn
Nửa năm trôi qua, từng ngày với vô trần là những chuỗi ngày địa ngục trần gian không lối thoát. Cấm chú “Hồn Tận Luyến Chú” như một nanh vuốt vô hình gặm nhấm linh hồn hắn, từng chút từng chút một, không khoan nhượng. Mỗi ngày khi mặt trời ló rạng cũng là lúc hắn mở mắt trong đau đớn, không thể tự sát, không thể trốn thoát, không thể một lần buông lời than thở. Từng tiếng gào thét dâng lên đều bị nghẹn lại, như bị xiềng xích siết chặt trong lòng ngục tối, không thể phát ra thành âm thanh.

Đôi mắt vô trần dần trở nên mờ đi, tối sầm trong đau đớn dằn vặt. Nhưng bên trong ánh mắt ấy lại chảy tràn một ngọn lửa hận thù mãnh liệt, một ngọn lửa cháy rực đến tận cùng. Hắn không thể chết, không thể buông tay, chỉ có thể chịu đựng và nung nấu một ý chí mạnh mẽ để vượt qua sự tra tấn không ngừng.

Sự tra tấn tưởng như vô tận ấy không chỉ phá hoại thể xác mà còn cào xé tâm hồn hắn đến tận cùng, từng hơi thở đều như thở trên lưỡi dao. Hắn cảm nhận rõ từng mảng linh hồn mình như bị bóc tách ra, từng miếng một, đau đớn và tuyệt vọng vô cùng. Nhưng trong sâu thẳm, ý chí kia lại như một tia sáng le lói, thắp lên hi vọng cuối cùng cho cuộc sống bị ràng buộc.

Vào một ngày tưởng chừng như vô tận, khi ngọn lửa hận thù đã cháy đến đỉnh điểm, một biến cố bất ngờ xảy ra. Trong màn đêm tăm tối của tâm hồn, một thanh kiếm ma quái xuất hiện như từ hư vô, ánh sáng lạnh lùng tỏa ra bao phủ toàn bộ không gian. Thanh kiếm ấy không chỉ là vũ khí mà còn là linh hồn, chứa đựng sức mạnh hồng hoang của thời đại cổ xưa. Chính sức mạnh đó đã khơi dậy một giao điểm thần bí trong ý chí vô trần, tạo nên một bước ngoặt không thể đảo ngược.

Khi vô trần chạm vào thanh ma kiếm ấy, thân thể hắn như hóa thành bụi tro, tan biến trong ánh sáng lạnh lẽo. Cấm chú tưởng chừng muốn tràn theo, nhưng trước ý chí mãnh liệt ấy, nó cũng bị tiêu diệt trong nháy mắt. Hắn chỉ còn lại một tia ý thức mỏng manh, bước vào một tầng không gian bí ẩn gọi là tẫn tâm khư – nơi mà linh hồn và thể xác bắt đầu một hành trình mới, một cuộc giao kèo bán thân với thanh ma kiếm, mà hắn chấp nhận mà không hề do dự.

Nơi đó, ý chí hận thù và oán khí bắt đầu hòa quyện, tạo nên sức mạnh mới cho vô trần, mở ra một chương mới cho cuộc đời đầy bi thương nhưng cũng tràn đầy kỳ vọng.
Trong tẫn tâm khư, không gian đen tối bao trùm, tĩnh lặng như vô tận. Vô trần chỉ còn là một tia ý thức yếu ớt, cảm nhận rõ từng sợi oán khí, hận ý ngự trị khắp nơi. Khí lạnh và u ám quấn quanh hắn như một tấm áo giáp vô hình, vừa bóp nghẹt lại vừa bao bọc. Ở nơi này, thời gian như bị giam cầm, không trôi chảy theo cách thông thường mà bị kéo giãn đến vô hạn, khiến mỗi giây phút đau đớn như kéo dài mãi không dứt.

Thanh ma kiếm nằm lơ lửng trước mắt hắn, ánh sáng đen tuyền của nó phản chiếu sự huyền bí của thuở hồng hoang, một sức mạnh vượt lên trên tất cả những gì con người từng biết. Hắn cảm nhận được sự thôi thúc, sự ràng buộc không thể tránh khỏi giữa bản thân và thanh kiếm. Sự giao ước bán thân được hình thành, không chỉ là sự trao đổi sức mạnh mà còn là sự kết nối linh hồn sâu sắc.

Trong quá trình này, thân thể vô trần bắt đầu tái tạo từng mảnh, từng tế bào từ trong bóng tối. Oán khí trở thành chất liệu, hận thù làm nên hồn vía, từng chút từng chút thấm vào từng thớ thịt đang hồi sinh. Hắn không còn là đứa trẻ năm tuổi ngày nào, mà là một thực thể mới, mạnh mẽ hơn, gai góc hơn, đượm màu ma quái. Từng vết thương cũ như được nối lại bằng sức mạnh đen tối, từng sợi thần kinh mới mọc lên mang theo hương vị của hận thù và khát vọng sống mãnh liệt.

Dẫu cơ thể dần hồi sinh, nỗi đau vẫn không hề nguôi ngoai. Mỗi đêm, vô trần phải chiến đấu với chính bản thân mình, với cơn cám dỗ từ thanh ma kiếm, với ý chí sắt đá phải giữ vững để không bị cuốn vào bóng tối hoàn toàn. Hắn biết con đường phía trước đầy hiểm nguy, nhưng cũng là con đường duy nhất để thoát khỏi kiếp nạn. Cuộc sống mới của vô trần bắt đầu từ đây, không còn là một đứa trẻ yếu đuối, mà là kẻ mang trong mình sức mạnh hắc ám, sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách.
Vô trần vẫn nằm yên trong bóng tối dày đặc của tẫn tâm khư. Không gian bao quanh hắn như một biển đen mênh mông, không ánh sáng, không tiếng động, chỉ còn lại hơi thở yếu ớt hòa cùng tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực. Những cơn đau giằng xé thể xác vẫn không ngừng bủa vây, nhưng đã không còn là đau đớn đơn thuần mà là thứ cảm giác vừa tàn phá vừa biến đổi. Thịt da từng mảnh một bị ma kiếm khắc họa lại, từng mạch máu từng thớ xương được hun đúc bằng hận ý, oán khí và sự phẫn nộ sâu sắc.

Ma kiếm không đơn thuần chỉ là một thanh kiếm, nó là một thực thể có linh hồn riêng, một sự tồn tại ma quái không ai có thể đoán trước. Luồng ý chí ma kiếm len lỏi vào từng ngóc ngách trong tâm trí vô trần, khiến hắn như bị kéo giãn giữa ranh giới sống và chết, giữa ánh sáng và bóng tối. Mỗi ngày trong tẫn tâm khư đều là một thử thách mới, những ảo cảnh kinh hoàng liên tục hiện ra, buộc hắn phải chiến đấu với chính bản thân mình, đối mặt với những bóng ma quá khứ, với những hối hận và đau thương chưa thể nguôi ngoai.

Sự dằn vặt kéo dài suốt hơn trăm ngày, mỗi ngày trôi qua đều là một địa ngục mở ra, mà không có một tia hy vọng nào lóe lên. Vô trần không thể chết, không thể tự sát, không thể kêu cứu hay trốn tránh. Ánh mắt hắn dần mất đi vẻ hồn nhiên ngày nào, thay vào đó là sự lạnh lùng sắc bén đến rợn người. Trong mắt, hận ý và oán khí hòa quyện, cháy bừng như ngọn lửa thiêu đốt cả thể xác lẫn tâm hồn.

Dần dần, ý chí của vô trần không chỉ là phản kháng đơn thuần mà trở thành một thứ sức mạnh tiềm tàng, một ngọn lửa bùng lên dữ dội hơn bất kỳ thứ gì khác trong tẫn tâm khư này. Hắn học cách chấp nhận mọi đau đớn, dùng chính sự dằn vặt để rèn luyện bản thân. Mỗi lần ma kiếm thử thách, mỗi lần ý chí hắn bị vắt kiệt, thì cũng là lúc sức mạnh bên trong hắn lớn lên, ý chí kiên cường hơn bao giờ hết.

Vô trần bắt đầu hiểu ra rằng cuộc thí luyện này không chỉ đơn thuần là trừng phạt hay giam cầm, mà là sự tái sinh dưới bàn tay của thanh ma kiếm. Hắn không còn là đứa trẻ yếu ớt lúc đầu, mà là một kẻ đã trải qua hàng trăm ngày đau thương, dằn vặt, cũng là kẻ chuẩn bị vươn mình mạnh mẽ. Từng mảnh hồn từng mảnh xác vụn vỡ đang được kết nối lại, tái tạo từng chút một bằng sức mạnh của chính bản thân hắn hòa quyện cùng ma kiếm.

Vẫn nằm trong bóng tối, vô trần không rời đi, không trốn chạy, mà âm thầm chờ đợi. Cuộc thí luyện của ma kiếm vẫn chưa kết thúc, và hắn, với trái tim cháy bỏng hận thù và ý chí không khuất phục, sẵn sàng đối mặt với những thử thách tiếp theo, bước qua cánh cổng sinh tử để vươn lên thành một thực thể mới – một người mang sức mạnh của ma kiếm, một kẻ không còn là nạn nhân, mà là kẻ sẽ thay đổi vận mệnh của chính mình và thế giới.
Từ đáy giếng máu, thân thể hắn tái tạo trong đau đớn không tiếng. Mỗi giọt huyết, mỗi mảnh xương, mỗi dây thần kinh được thấm nhuộm bởi khí tức tà dị của Ma Kiếm. Nhưng chẳng còn tiếng thét. Hắn đã học cách không gào lên nữa. Khi thân thể dựng dậy lần thứ hai, gầy gò và non nớt như thể vừa ra khỏi bụng mẹ, cũng là lúc linh hồn hắn gắn trọn với thanh kiếm đen dựng ngược bên cạnh. Hắn không còn cha mẹ, không còn tên họ, không còn nhân gian. Chỉ còn lời nguyền đã khắc lên máu thịt, và một thanh kiếm không có hơi thở của người sống.

“Vô Trần,” kiếm nói.


Hắn ngẩng đầu, mắt đỏ.

“Ngươi đã cho ta thân. Giờ, đến tâm.”


Rồi lối mở của Tẫn Tâm Khư hiện ra trước mặt hắn—không phải cửa đá, không là bóng tối, mà là một vệt mờ trong không gian, như gió hít sâu một hơi lạnh và để lại vết rách trong trời. Hắn không hỏi thêm điều gì. Vì hỏi cũng vô ích. Hắn biết, đây chỉ là bắt đầu.

“…Lạnh.”

“Vì ngươi không còn máu.”

“…Đau.”

“Vì da thịt không còn quen với tồn tại.”

“…Đây là đâu?”

“Nơi những gì yếu đuối sẽ hóa thành quên lãng.”


Vô Trần đứng giữa một nền đá tối như tro, dưới chân không có bóng, trên đầu không có trời.

“Ngươi bảo... sẽ cho ta trở thành kiếm chủ.”

“Không. Ta bảo sẽ nghiền nát ngươi.”

“…Vậy tại sao lại cứu ta?”

“Vì ngươi đã bán linh hồn.”

“…Còn thân thể?”

“Đã tái tạo. Nhưng không phải của ngươi nữa.”


Hắn không đáp. Hắn siết bàn tay, đầu ngón cứng như đá, không còn cảm giác.

“Ta... vẫn còn là ta chứ?”

“Chưa từng là ai cả.”


Một khoảng lặng kéo dài như không khí cũng rút lui khỏi căn phòng.

“Ngươi định đưa ta đi đâu?”

“Không đi đâu cả. Ngươi sẽ rơi.”

“Rơi vào đâu?”

“Chín tầng giả mộng. Chín đời không trở lại.”

“…Nếu ta không sống sót?”

“Ngươi đã chết rồi. Đây chỉ là phần còn lại.”


Vô Trần khẽ nhíu mày, tay đưa lên ngực, nơi tim từng đập.

“Ta nghe tiếng gì đó...”

“Đó là ngươi. Tự gọi mình lần cuối.”


Bên dưới chân hắn, một khe sáng chậm rãi mở ra.

“…Tên ngươi là gì?”

“Ta không có tên.”

“Nhưng ngươi đang nói.”

“Vì ngươi là nô lệ của ta.”

“…Nếu ta vượt qua chín thế?”

“Ngươi sẽ không còn hỏi điều đó nữa.”


Tiếng gió từ khe sâu không rít, không hú, chỉ như một cái thở dài của đá.

“Ta có thể giữ lại một phần của mình không?”

“Ngươi giữ được gì... cứ giữ.”


Không có bước chân. Vô Trần tự nhiên rơi vào. Không sợ. Không gọi. Chỉ lặng, như thể cậu vẫn chưa từng tồn tại.

“Thế đầu... là gì?”

“Khởi sinh. Rất nhẹ. Chỉ là một giấc mơ yên bình.”

“…Yên bình? Ở đây?”

“Yên bình là cái bẫy đầu tiên. Kẻ yếu mềm sẽ không muốn rời đi.”
Ánh sáng từ kiếm như thở dài, vỗ về nhưng đầy đe dọa.

“Ngươi sẽ có lại gia đình, tên gọi, một cái ôm, một buổi sớm bình dị, một bát cháo nóng ấm...”


Hắn hít một hơi thật sâu, hình dung cảnh ấy thật gần, ngỡ như có thể chạm vào.

“Vậy là tốt sao?”

“Nếu ngươi tin như thế.”
Thanh kiếm lạnh lùng như băng:

“Rồi chúng sẽ bị thiêu rụi trước mắt ngươi. Những thứ ngươi từng gọi là ‘yên bình’ sẽ cháy thành tro tàn, nỗi đau sẽ khiến ngươi tỉnh ngộ. Ngươi cần có hình dạng rõ ràng của tâm hồn trước khi bị đập tan... để không bị mất hết.”


Hắn cắn môi, một dòng nước mắt nóng rơi trên má lạnh ngắt.

“Tại sao phải cho ta yên bình rồi lại lấy đi?”

“Bởi vì, chỉ khi ngươi biết thế nào là ‘yên bình’, ngươi mới thấy rõ mình mất gì. Mất đi, mới biết phải đấu tranh.”


Ánh sáng chậm rãi lan tỏa, rồi biến đổi thành một cơn lốc cuốn phăng mọi cảm xúc yếu đuối.

“Ta... có thể không đi vào giấc mơ đó không?”

“Không. Một khi đã rơi, ngươi sẽ chạm đáy. Và phải tự mình tìm cách đứng dậy.”

“Chạm rồi... có lên lại không?”

“Không ai lên lại như cũ.”

“…Ngươi từng thử chưa?”

“Ta không cần thử. Ta là kiếm. Ngươi là tay cầm.”

“…Nếu ta lạc đường?”

“Ngươi sẽ sống trọn một đời sai lầm. Và chết y hệt như ngươi từng chết.”

“Linh hồn... vẫn là của ta chứ?”

“Không. Chỉ còn chút phản chiếu. Dùng để gọi ngươi là ‘ta’.”

“Vậy... nếu ta quên mất rằng ta đang rèn luyện thì sao?”

“Thì ngươi sẽ tin đó là thật. Và cái chết trong ảo mộng sẽ kéo theo thật sự.”

“Đau không?”

“Còn hơn đau.”


Hắn cúi đầu. Tóc dài phủ xuống gò má khô lạnh, như giấy cũ.

“Vào thế... là ngủ sao?”

“Không. Là tỉnh theo cách khác.”

“Ta có thể tỉnh lại?”

“Khi tâm không còn gì để vỡ nữa.”


Phía trước, một khe ánh sáng mở ra — không chói, không ấm, như da bụng mẹ mơ hồ từ một ký ức lạc.

“…Nếu ta không muốn quên?”

“Thì phải nhớ trong khi mọi thứ đều đòi hỏi ngươi quên.”

“…Nếu ta nhớ lầm?”

“Thì ngươi sẽ giết chính người mình từng yêu thương.”

“…Thế giới này là bao nhiêu lời nói dối?”

“Chín.”

“…Và thật thì ở đâu?”

“Trong nỗi cô độc cuối cùng.”


Hắn bước một bước. Ánh sáng không đến gần hơn. Chỉ lạnh đi một phần.

“Ngươi run.”

“Không phải.”

“Là lạnh?”

“…Không biết.”

“Ngươi sắp quên.”

“Ta đang cố nhớ.”

“Cố để làm gì?”

“Vì nếu quên… ta sẽ chẳng biết ta là ai.”

“Đúng. Và chính lúc đó, cửu thế bắt đầu.”


Hắn nhìn vào khe ánh sáng phía trước, không rộng, không sâu. Nhưng không có đáy. Giống như nhìn vào một giấc mơ, chưa bắt đầu đã muốn khóc.

“Đó là… ảo?”

“Không. Là thật hơn ngươi từng biết.”
“Nhưng là giả tạo.”

“Thật hay giả, chỉ tâm phân biệt. Tâm ngươi còn chưa đủ mạnh để gọi tên.”

“Vậy ta bước vào, rồi?”

“Ngươi sẽ không thấy ta nữa.”

“Không nghe tiếng?”

“Không.”

“Không cảm được máu?”

“Không.”

“Không nhớ là đang rèn luyện?”

“Chỉ còn một điều để nhớ: Nếu tâm ngươi tan, ngươi là nô lệ.”

“Ta đã là nô lệ.”

“Chỉ mới là thể xác. Còn linh hồn, nếu gãy lần nữa… thì không còn gì nữa.”

“…Nếu ta sống cả chín kiếp đó mà không tỉnh?”

“Thì ngươi mãi mãi ở trong đó.”

“Và nếu ta tỉnh?”

“Thì ngươi bước qua được một bước trong tẫn tâm khư.”

“Chỉ một bước?”

“Ừ. Chỉ một. Ngươi chưa là gì cả.”
Hắn im lặng. Trong ngực có gì đó nhói, nhưng hắn không biết đó là sợ hãi, hay mong đợi.

“Ngươi không dặn gì thêm sao?”

“Không. Ngươi đâu còn là ngươi nữa.”

“Vậy ai là ta?”

“Đi rồi sẽ biết. Nếu ngươi còn giữ lại được một chữ ‘ta’ sau chín thế.”


Ánh sáng rung nhẹ, như khe mi mắt đang khép lại. Hắn đưa chân về phía đó. Hơi ấm không có, gió không có, chỉ còn tiếng trong đầu mình.

“Ta là Vô Trần.”
Không ai đáp lại. Và hắn biến mất.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 07 : Giấc Mộng Tan Vỡ
A Trần sống một đời thật bình dị.

Hắn không nhớ mình là ai, đến từ đâu, vì sao lại tồn tại. Nhưng trong cái làng nhỏ nằm nép bên triền núi, không có ai hỏi điều đó. Bởi ai cũng bận sống.

Người ta chỉ biết, sáng sớm mùa thu năm ấy, ông thợ săn Lữ già nhặt được một đứa trẻ nằm bên bờ suối. Trần truồng, tóc tai rối bù, da tái như tro lạnh. Đứa bé không nói, không khóc, chỉ nhìn ông bằng đôi mắt đen hoang vu như bóng tối trước rạng đông.

“Không cha, không mẹ… thôi, gọi là A Trần vậy. Cát bụi có nhau.”


Tên là vậy, đời cũng vậy.

Ông thợ rèn trong làng – Bá Thúc – là người duy nhất đồng ý cưu mang. Ông góa vợ, không con, sống một mình với lò rèn suốt bao năm. Tính khí cộc cằn, lưng cong vì khói lửa, bàn tay to như búa đá. Làng ai cũng sợ ông. Vậy mà khi ông gật đầu, không ai dám cản.

A Trần lớn lên trong tiếng búa rền rĩ và mùi khói cháy. Không sách vở, không thầy dạy. Nhưng từng sáng, hắn dậy sớm hơn cả gà, ra gánh nước, nhóm lửa, quét sân. Không ai bảo, không ai nhắc. Chỉ làm, rồi cúi đầu chờ sai việc tiếp theo. Dần dần, người trong làng không còn thấy hắn là “đứa lạ”.

Tháng đầu, Bá Thúc không nói nhiều, chỉ ra hiệu bằng tay. Nhưng rồi ông bắt đầu lẩm bẩm:

“Cái lưỡi rìu đấy, mài chéo quá rồi, con ạ.”

“Bếp mà đốt gỗ mục thì sắt non.”


Lúc nhận ra mình đã gọi đứa nhỏ là “con”, ông im luôn hai ngày liền.

Nhưng A Trần chỉ cười. Nụ cười mộc mạc, hiếm hoi nhưng ấm. Mỗi khi cậu cười, mắt ông già lại dừng búa một khắc, như nhớ ra thứ gì mình đã đánh mất từ lâu.

Cuộc sống trôi qua như một giấc mơ chậm.

Mùa đông, hai người ngồi bên bếp lửa ăn cháo củ cải. Mùa xuân, cùng nhau trồng vài gốc đậu xanh sau nhà. Có hôm trời đổ mưa bất chợt, cả hai ngồi trú dưới mái hiên, nhai bánh ngô khô, nhìn nước chảy như tóc người đàn bà bỏ đi.

Có lần, Bá Thúc bị cảm, sốt cao, run rẩy giữa đêm. A Trần đắp chăn, nấu nước lá, ngồi canh suốt. Đôi tay từng quen cầm búa rèn, nay đặt lên trán ông, nhẹ như gió đầu hè.

“Cha, mai con tự nhóm lò.”


Ông quay mặt vào vách, không nói gì. Nhưng từ đêm đó, A Trần không còn phải chờ sai bảo. Cậu trở thành một phần lẽ tự nhiên trong căn nhà ấy.

Mỗi sáng, cậu ra giếng sớm, nhìn thấy mặt mình mờ nhòe trong nước. Gương mặt không còn bé, nhưng vẫn chưa thành người lớn. Gò má gầy, da rám nắng, nhưng ánh mắt… có thứ gì đó cũ kỹ hơn tuổi.

Có lúc ngồi một mình giữa trưa, tiếng ve râm ran, cậu thấy tim mình chùng xuống – như thể đã từng sống ở đâu đó, đã từng có một người mẹ, một nơi chốn, một điều gì thật xa xăm mà chẳng thể gọi tên.

“Cha,” cậu hỏi một hôm. “Sống yên như vầy… là đủ chưa?”


Bá Thúc ngẩng lên từ đống than, thở ra hơi khói:

“Yên à? Hồi trẻ, ta chạy theo yên bình mấy mươi năm. Giờ có nó rồi… lại sợ.”

“Sợ gì?”

“Sợ nó không thật.”

“Nhưng có đau gì đâu…”

“Chính vì không đau… nên mới đáng sợ.”


Cậu ngơ ngác.

Ông đặt tay lên đầu cậu, bàn tay thô ráp, nặng như đá:

“Nhớ kỹ. Nếu một ngày yên bình này tan, mà tim con còn nhớ được nó… thì chưa phải mất hết.”


Và yên bình ấy, tan thật.

Nhưng chưa phải bây giờ.
Đêm hôm đó, trăng tròn. Tròn đến đáng ngờ.

Gió núi về sớm hơn thường lệ. Làng dưới núi ngủ sớm, vì ai cũng biết, đêm không nên quá dài với người bình thường.

A Trần đắp chăn cho Bá Thúc, rồi ra sân dọn than còn sót. Tiếng côn trùng bỗng tắt giữa chừng như thể vừa bị ai chặn họng. Cậu ngẩng đầu – núi phía xa, lấp ló mấy đốm lửa đỏ như mắt thú.

Không phải lửa rừng.

Không phải người đi săn.

Là kẻ lạ.

Một tiếng la vọng lên từ đầu làng. Rồi thêm tiếng vỡ. Rồi cháy.

Lửa thật – không từ bếp, không từ lễ hội.

Làng nhỏ như cái tổ chim, ai châm một đốm là cháy trụi. A Trần vùng chạy ra cổng, đúng lúc bóng người ào đến như gió rừng khát máu. Hắn ta cưỡi ngựa, mặt che khăn đen, lưỡi đao dài như móc câu. Không hỏi, không nói. Chém.

Một mái nhà sập xuống trước mặt cậu, kèm tiếng khóc trẻ con lịm đi trong lửa. Cậu gào lên, nhưng không ai nghe.

“Trần! Trần! Về!”


Bá Thúc – người già đã nằm bệnh suốt ba ngày – đang chống gậy lết ra cổng, mặt tím tái, tay run như chiếc lá. Nhưng mắt ông – vẫn còn lửa.

“Đừng ra đó! Chạy đi! Nghe ta…!”


Đằng sau, bọn cướp tràn vào như lũ cào cào. Tiếng hét, tiếng dao, tiếng người bị xé ra khỏi nhau.

Một tên nhìn thấy họ.

Tiến lại.

Cười.

“Hai mạng. Một già một non. Lửa còn dư.”


Hắn nâng kiếm.

Bá Thúc dang tay chắn A Trần. Mắt không run.

“Ngươi cướp gì cũng được. Đừng chạm nó.”


Tên kia bật cười:

“Ta lấy nó. Vậy không phải chạm nữa.”


Rồi đâm.

Lưỡi kiếm xuyên qua bụng ông như cắt vải ướt. Máu phụt ra, đỏ đen như sắt rỉ. Ông không gào. Chỉ quay đầu lại nhìn cậu – ánh mắt mù sương nhưng cố giữ vững:

“Chạy… đi…”


A Trần không chạy.

Tay cậu run như chưa từng cầm gì nặng hơn cái xẻng. Nhưng không biết từ đâu, một mảnh sắt nóng nằm trong đống than rơi ra, đỏ rực.

Cậu nắm lấy nó.

Bàn tay cháy.

Da thịt sủi bọt.

Không buông.

Rồi vung lên.

Lưỡi sắt không bén, nhưng đủ nặng để rạch nát mặt tên cướp. Máu bắn lên má cậu. Hắn rú lên, lùi lại. Nhưng đồng bọn phía sau đã thấy. Không một tên, mà là bảy. Tám. Mười.

A Trần đứng chắn trước thân ông già đang gục xuống.

Mắt cậu – lần đầu – đỏ như lửa.

“Đừng lại gần.”


Tên đầu đàn cười khẩy:

“Thằng nhãi biết đánh à?”


Cậu không đáp.

Chỉ bước một bước.

Một bước thôi. Nhưng dưới chân, là làn khói đen mờ hiện. Thứ mà không một ai trong làng nhìn thấy – kể cả chính cậu. Chỉ có bọn cướp – khi nhìn vào mắt A Trần – bất giác thụt lại nửa bước. Như thể thứ gì đó... không đúng.

Quá muộn.

A Trần lao lên.

Lưỡi sắt cùn nhưng bàn tay không run. Cậu không còn đánh như người chưa từng học. Cậu đánh như kẻ đã giết. Đã chết. Đã từng rơi vào nơi không có ngày.

Tên đầu tiên bị đập vỡ sọ.

Tên thứ hai bị xé họng bằng cạnh rìu gãy.

Tên thứ ba chưa kịp thét thì mắt đã bị đốt trụi bởi than cháy.

Cậu không hét, không khóc. Chỉ đánh. Máu văng lên áo, lên mặt, lên trời đêm. Máu sặc trong mũi, trơn trong tay, nóng trên cổ. Nhưng cậu vẫn không dừng. Cảm giác như từ nơi nào rất xa, có ai đó đang quan sát qua từng cú vung tay.

Cho đến khi… không còn tên nào đứng được nữa.

Chỉ còn cậu – và Bá Thúc đang nằm giữa đất.

“Cha…” – Giọng cậu nhỏ đi. Như trở lại thành đứa bé bên suối.


Bá Thúc nắm lấy cổ tay cậu – bàn tay đầy máu, cháy sém, run lẩy bẩy.

“Trần… con…”


Không kịp nói gì thêm.

Mắt ông nhắm lại. Tay rơi. Người lạnh.

Một cơn gió lùa qua. Những đốm than tắt dần.

Cậu đứng giữa xác người, máu, lửa, tro. Trong một khoảnh khắc, không còn nghe thấy gì. Tai ù như sau một tiếng nổ lớn. Cái chết, dù là của kẻ ác, cũng để lại tiếng vang.

Rồi… khe sáng lại mở ra.

Không ai thấy.

Không ai nghe.

Chỉ cậu – đứng trong đời mộng đầu tiên – bỗng nhớ lại. Một phần. Một âm vang.

"Ta… không phải A Trần."


Và thế giới bắt đầu tan rã.

Căn nhà gỗ nứt thành từng mảnh. Gương mặt cha nuôi tan vào cát. Cây cối hóa khói. Cậu đưa tay giữ lấy – tất cả đều vụn như tro giấy.

"Không! Dừng lại!"

"Không còn dừng được nữa."


Một giọng nói xa xăm – không từ ai – nhưng trầm như kim loại dưới lòng giếng.

"Vì ngươi đã chọn giết. Giấc mộng yên bình không giữ kẻ dính máu."


Mắt A Trần mở to. Không còn là mắt trẻ. Là Vô Trần.

Ánh sáng phía chân trời vỡ ra như miệng của một giấc mộng mới đang chờ. Và hắn – lại rơi.
Hắn rơi.
Không theo chiều nào cả. Chỉ là rơi.

Giấc mộng vỡ ra sau lưng như gương vỡ. Mỗi mảnh mang theo một hình ảnh – tiếng cười, bát cháo nóng, người cha nuôi gầy guộc, ngọn đồi vàng, và… máu.

Khi chạm xuống, mặt đất lại là đá đen.
Lạnh như lần đầu. Lặng như đáy giếng.

Vô Trần quỳ một chân, tay vẫn nắm lại. Máu trong mộng đã khô từ lâu, nhưng hắn vẫn cảm thấy độ ấm. Như thể, mộng kia không phải ảo ảnh – mà là một đoạn đời hắn thực sống, thực giết, và thực mất mát.

Một tiếng kim loại nhẹ vang lên. Thanh Ma Kiếm đang dựng giữa không trung, như thể chờ hắn từ trước.

– “Ngươi đã giết.”

Giọng nói vang lên từ không khí – quen, nhưng giờ đây trầm hơn, như gợn sóng trong hồ đặc quánh.

Hắn không trả lời. Chỉ đứng dậy.

– “Ngươi quên rồi, nhưng tay ngươi vẫn biết cách cầm vũ khí.”
– “…Ta không muốn nhớ.”
– “Không cần. Mỗi thế là một khuôn tâm. Máu sẽ tự rỉ ra từ những vết nứt chưa từng liền lại.”

Hắn ngẩng đầu. Không có trời. Chỉ có ánh sáng nhợt nhạt phát ra từ những khe nứt nơi đá.

– “Giấc mộng… có thật không?”
– “Ngươi sống thật. Yêu thật. Đau thật.”
– “Vậy… ông ấy, Bá Thúc, đã thật sự chết sao?”
– “Ông ấy chưa từng tồn tại. Nhưng nỗi đau khi ông chết thì có.”
– “Ta đã giết.”
– “Đó là phần ngươi giữ được.”
– “…Ta không hiểu.”
– “Ngươi không cần hiểu. Cửu thế luyện tâm không phải để hiểu, mà để chịu đựng. Đến cuối cùng, thứ ngươi giữ lại được – chính là tâm của ngươi.”

Hắn lặng. Lòng ngực nhói lên – không còn tim, nhưng vẫn biết đau.

– “Ngươi đang rạn.”
– “…Ta thấy.”
– “Thế đầu luôn vậy. Ngọt rồi đắng. Yên bình rồi đổ nát. Những kẻ yếu sẽ chọn ở lại mãi mãi, không dám giết.”
– “Nhưng ta đã giết.”
– “Và vì thế, ngươi rơi về đây. Một bước xa hơn đám còn lại.”

Thanh kiếm hạ thấp xuống, như trao lại vai trò cho hắn.

– “Còn tám thế nữa.”
– “…Sẽ đều như vậy sao?”
– “Không. Sẽ tệ hơn. Vì tâm ngươi sẽ càng yếu dần, nếu không biết giữ gì.”
– “Giữ gì?”
– “Ngươi hỏi sai rồi. Phải hỏi: còn giữ nổi gì?”

Gió không thổi. Nhưng quanh hắn, những mảnh của giấc mộng cũ đang tan vào bóng tối – như tro giấy bị hút về phía khe sáng kế tiếp.

– “Bao lâu nữa thì rơi?”
– “Ngay khi ngươi sẵn sàng quên thêm một lần nữa.”
– “…Nếu ta không muốn?”
– “Thì ngươi sẽ ở đây. Mãi mãi. Không mộng. Không sống. Không chết.”

Hắn nhìn bàn tay mình – tróc da, cháy bỏng, từng cầm mảnh sắt giết người.

– “Lần này, ta sẽ nhớ.”
– “Không được. Ngươi phải quên để sống lại. Nhưng nếu tâm đủ mạnh… sẽ còn lại chút gì đó. Một mảnh gương nhỏ. Một âm thanh. Một câu hỏi.”

– “…Câu hỏi?”
– “Là ngươi còn là ai.”

Một khe ánh sáng mới mở ra – không phải từ dưới chân. Mà từ giữa ngực. Như thể nơi ấy là cửa, là đáy, là bầu trời kế tiếp.

– “Rơi đi.”
– “Ta… vẫn còn là Vô Trần chứ?”
– “Không quan trọng. Miễn ngươi vẫn có một người nào đó để bảo vệ, dù không nhớ vì sao.”

Hắn hít sâu.
Lần này, không lạnh.
Chỉ trống.

Khi hắn bước vào ánh sáng lần nữa, thanh kiếm nói lần cuối:

– “Thế thứ hai sẽ không cho ngươi tình thân, cũng không cho yên bình. Nó cho niềm tin, rồi phản bội.”
– “Tốt. Ta đã chuẩn bị.”

Hắn bước.

Và biến mất.
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 08 : Gông Và Máu
Hắn tỉnh dậy trong bóng tối. Không ánh sáng, không tên, không ký ức. Chỉ có dây xích móc vào xương vai, nặng và lạnh như từng đóng ở đó cả đời.

Âm thanh đầu tiên hắn nghe là tiếng roi da quất xuống lưng kẻ bên cạnh. Một tiếng rít bật ra, không phải của người – mà là âm thanh của một con thú bị lột da sống. Máu văng lên mặt hắn, còn chưa khô đã bị tro bụi che kín. Hắn chưa kịp hiểu gì thì cổ đã bị kéo bật dậy bằng móc sắt.

Lũ mới! Dậy! Làm!


Không có giới thiệu. Không có luật lệ. Không có chào hỏi. Chỉ có mệnh lệnh. Và đau đớn.

Ngày đầu tiên, hắn đào đá bằng tay trần. Bàn tay bật máu, móng gãy, da tuột từng mảng. Ngày thứ hai, hắn phải kéo gỗ, bùn trộn với máu lết qua kẽ chân. Ngày thứ ba, hắn vác xác người – xác đồng loại – đổ vào lò nung, để chúng cháy thành than dùng đốt lửa trong đêm. Lúc đổ xong xác cuối cùng, hắn thấy đôi mắt chưa khép của một thiếu nữ nhìn về phía mình – không oán, không sợ – chỉ có một câu hỏi: "Mày khác gì tao?"

Không ai gọi tên hắn. Và hắn cũng chẳng biết mình là ai. Trong những đêm đầu tiên, khi mọi người lả đi vì đói và đau, hắn vẫn không thể ngủ. Có thứ gì đó trong đầu hắn thì thầm, một giọng nói như vang lên từ dưới đáy giếng:

Hãy nhớ: ngươi đã chọn bước tiếp. Đây là giá của bước đó.


Hắn không hiểu. Nhưng cảm thấy máu mình đang nhớ.

Chủ nhân của hắn tên Ngạ Tôn – một kẻ không có mặt người. Da lão nứt nẻ như đất chết, mỗi lần cười là từng đường máu rỉ ra từ khoé miệng, khô lại trên hàm răng đen. Mỗi ngày, lão đi qua từng dãy lao động, không để kiểm tra, không để sai việc – mà chỉ để nhìn xem ai sắp chết. Hễ ánh mắt dừng lại trên ai, người đó hôm sau đều không dậy nổi nữa.

Vào ngày thứ mười ba, sau bốn lần hắn bị treo ngược, bị đập xương mà không chết, Ngạ Tôn đứng lại trước hắn lần đầu.

Mày là thằng mới sống dai nhất.


Hắn không trả lời. Chỉ nhìn. Và vì cái nhìn đó, hắn bị treo ba ngày liền mà không cho nước. Lưỡi khô lại, tay cứng như gỗ, nhưng hắn vẫn không rên. Không hận. Chỉ nhớ.

Đến ngày hai mươi mốt, hắn gặp Nguyệt Linh – nữ nô tóc bạc, mắt lạc thần, môi nứt nhưng lời nói lạnh hơn tro nguội. Gặp trong buồng chứa xác, khi cả hai được lệnh mang thi thể đi thiêu.

Đừng nhìn chủ nhân. Đừng hỏi. Đừng tin ai sống quá mười ngày.


Hắn không hỏi tại sao. Chỉ thì thào khi ánh lửa hắt qua xương gò má của cái xác họ đang vác:

Ngươi là ai?

Là kẻ từng thử chạy. Và giờ còn sống để nhắc ngươi đừng thử.


Lúc đó, hắn nghĩ nàng chỉ là một thân xác khác đang mượn miệng người để thì thầm lại bài học đã quá quen thuộc với đám nô lệ: không có thoát. Nhưng trong đáy mắt nàng, hắn thấy có một tàn tro khác – như thể thứ gì đó đã cháy nhưng chưa tắt hẳn.

Đêm đó, hắn mơ. Không rõ là mộng hay ký ức, chỉ thấy mình đứng giữa biển tro, tay ôm một thân xác đang tan thành bụi. Trong giấc mơ, không có tiếng khóc. Chỉ có mùi sắt rỉ và khói.

Khi tỉnh dậy, hắn thấy một giọt nước nhỏ trên má mình. Không phải nước mắt. Là hơi nước nhỏ xuống từ vách đá ẩm, như thể đất cũng đang thở cho hắn sống thêm một ngày nữa.

Một ngày nữa.

Chỉ để chịu đựng.

Hoặc… để nhớ thêm một mảnh nhỏ mình là ai.
Một đêm nọ, trại gọi tập hợp. Không vì lệnh lao động, cũng chẳng vì tra khảo. Mà là một buổi “thưởng”.

Ngạ Tôn đứng giữa sân, tay cầm một khối gì đó bọc vải đỏ. Sau lưng lão là tên đao nô lực lưỡng, và một người – bị trói gô, quỳ rạp, đầu cúi sát đất.

“Có kẻ trốn chạy.” – Giọng Ngạ Tôn rít lên như hơi than đang nổ – “Nhưng ta rộng lượng. Không giết. Chỉ cần kẻ từng hứa trung thành đứng ra xử tội thay. Ai từng thề vì ta, nay giữ lời đi.”

Không ai lên tiếng. Gió lùa qua những mảnh vải rách như xác người, lật tung những sợi tóc bết máu. Đám nô lệ đứng chôn chân – ai cũng từng nói một lời gì đó để sống thêm, nhưng không ai nghĩ sẽ bị đòi lại.

“Không ai sao?” – Ngạ Tôn gật đầu, như thể đã đoán trước. Rồi lão nhìn thẳng về phía hắn.

“Ngươi. Vô danh. Ngươi từng nói sẽ ‘không phản’. Giờ giữ lời đi.”

Hắn không nhớ đã nói câu đó. Nhưng nhìn ánh mắt lão, hắn biết – lão không cần lời thật. Chỉ cần một lý do.

Kẻ bị trói ngẩng đầu – là Nguyệt Linh. Môi nàng bị rạch, máu nhỏ thành sợi từ cằm. Nhưng mắt vẫn không hạ.

“Ngươi nói xem, giết nàng – có giữ được danh dự không?” – Ngạ Tôn cười – “Hay chỉ là giữ mạng?”

Cả trại im lặng. Không có đạo lý. Không có lý do. Chỉ có một cái lưỡi đao đặt vào tay hắn – và một ánh nhìn duy nhất đang chờ: mắt nàng.

Không cầu xin. Không oán giận. Cũng không bảo hắn chối từ. Chỉ có một điều – là niềm tin.

Một niềm tin nhỏ đến mức mong manh – nhưng thật đến không thể làm ngơ.

Tay hắn siết lại. Mũi đao lạnh, nặng. Từng tiếng người thì thầm xung quanh – bảo hắn hãy làm. Giữ mạng. Còn đường sống. Rồi sẽ quên. Sẽ sống tiếp. Nhưng trong tai hắn lại vang lên một câu duy nhất: “Mày khác gì tao?”

Hắn hít một hơi. Không phải sợ. Mà là để giữ một mảnh gì đó chưa vỡ.

Hắn bước lên. Nhìn thẳng vào mắt nàng. Rồi quay lại, ném lưỡi đao xuống đất.

“Giết ta đi. Ta không giữ lời.”

Ngạ Tôn không cười nữa. Tay lão khẽ giật. Lưỡi roi bật lên như rắn hổ. Nhưng chưa kịp đánh xuống, một tiếng động vang lên – từ phía sau trại.

Tiếng nổ. Một cột khói. Và… loạn.

Lửa bùng lên từ kho dự trữ. Một nhóm nô lệ nổi dậy. Không nhiều, không mạnh, nhưng đủ gây hỗn loạn. Trong khoảnh khắc ấy, Nguyệt Linh rướn người húc ngã tên gác. Hắn chụp lấy lưỡi đao. Và giết.

Không phải giết nàng. Mà giết kẻ đang cầm chìa khóa.

Máu phun lên cổ tay, ấm và trơn. Một sợi xích đứt. Một người tự do. Rồi hai. Rồi ba.

Đêm đó, hắn không chạy trốn. Hắn đánh. Không vì nghĩa lớn. Không vì đại nghiệp. Chỉ vì một lần giữ đúng niềm tin – dù nhỏ đến đâu.

Khi bình minh lên, trại bị chiếm. Không còn ai ra lệnh. Không ai gọi là “nô lệ” nữa. Nhưng trong mắt hắn, chẳng có chiến thắng. Chỉ là một chỗ xiềng đã đứt – để lộ ra xiềng khác trong lòng.

Nguyệt Linh được thả. Nàng đi ngang qua hắn, không nói một lời. Nhưng khẽ gật đầu – như chấp nhận hắn, lần đầu, là người.
Trại sụp. Lũ chủ bị giết, đám cai đầu hàng, vài tên tự sát trước khi đến phiên. Nô lệ tự do – một khái niệm lạ lẫm đến mức ai cũng ngơ ngác. Những người từng sống cúi đầu không dám thở, giờ không biết phải đi đâu. Tự do, khi rơi xuống quá đột ngột, lại giống như một vực sâu không đáy. Họ nhìn nhau. Rồi nhìn hắn.

“Làm gì tiếp?” – Có kẻ hỏi. Giọng không lớn, không run, nhưng trống rỗng như rãnh đất nứt giữa sa mạc. Hắn không trả lời. Không ai trả lời. Chỉ có Nguyệt Linh bước ra, người vẫn băng bó, nhưng mắt sáng như đá sau mưa. “Chúng ta đi. Không ở đây. Không làm vua trên đống xác.” Câu nói ấy khiến tất cả chợt tỉnh. Họ không phải kẻ thay ngôi. Chỉ là những bóng mờ vừa thoát khỏi tay kẻ ác. Nếu không bước tiếp, sẽ lại thành kẻ ác mới.

Họ ra đi. Chia làm nhóm nhỏ, mỗi người một hướng. Không ai biết đi đâu, nhưng ít nhất – là đi. Hắn không đi cùng ai. Chỉ lặng lẽ rời trại sau khi chắc chắn tất cả đều đã thoát. Lúc quay đầu, trại không còn là địa ngục. Mà chỉ là một mảnh gỗ cháy, nơi hắn để lại một phần mình – cùng máu, cùng xiềng, cùng một câu hỏi chưa có lời đáp: “Giết… là đúng sao?”

Đêm thứ ba sau khi rời trại, hắn gặp lại Nguyệt Linh. Nàng ngồi bên một bờ suối, gội tóc, yên lặng như thể chưa từng giết người, chưa từng bị giam. Hắn ngồi xuống bên cạnh, không nói. Chỉ lắng nghe tiếng nước chảy. Một lúc lâu sau, nàng mới lên tiếng: “Ngươi giết người đầu tiên, có run không?” Hắn gật. “Có.” “Giết người thứ hai?” “…Cũng có.” “Vậy giết Ngạ Tôn – ngươi run không?” Hắn không trả lời. Nàng không đợi. “Ngươi giết hắn không phải vì căm thù. Mà vì cần giữ lại chút gì đó không bị tha hóa.”

Hắn quay sang nhìn nàng. “Thứ gì?” “Một mảnh gai trong tim.” – nàng đáp, mắt không nhìn hắn – “Nếu không còn đau, ngươi sẽ thành hắn.”

Gió lạnh lướt qua mặt suối, cuốn theo những mảnh lá khô. Hắn nhìn bàn tay mình – từng xiềng, từng dính máu, từng giết. Nhưng cũng từng buông. Từng cứu. Từng giữ.

Gai trong tim – không phải để cản trở. Mà để nhắc rằng trái tim vẫn còn sống.

Khi rạng đông ló ra sau rặng núi xa, hắn đứng dậy, nhìn về phía ánh sáng. Không ai đợi hắn. Không ai gọi tên. Nhưng lần đầu tiên, hắn bước đi không phải vì trốn, cũng không phải vì bị đẩy – mà vì muốn.

Và từ khe tối trong tâm thức, một giọng thì thầm lại vang lên – xa, nhưng rõ:

“Ngươi đã mất lòng tin… nhưng không mất nhân tâm. Thế thứ ba… sẽ lấy đến cả điều đó.”

Vô Trần không quay lại. Hắn bước. Trong ngực, gai tim chưa nhổ.
Mỗi bước chân đi xa trại cũ, lòng hắn nhẹ đi một phần, mà nặng thêm một phần khác. Tự do không giống như hắn tưởng. Nó không hẳn là cánh cổng mở tung, mà là một cánh đồng rộng – nơi không còn ai dẫn đường. Hắn mang theo không gì nhiều: thanh kiếm cũ mẻ rỉ, vài mảnh bánh khô, và giấc ngủ ngắn trong mỗi đêm lặng gió. Nhưng thứ nặng nhất – lại không nằm trong tay, mà là sau mắt. Những ký ức vẫn lặng lẽ đeo theo hắn, không hằn thành giấc mơ, chỉ như hơi khói nhẹ, nhưng không tan.

Vài đêm sau, hắn dừng dưới một vòm đá đổ. Nơi đó không có dấu người, chỉ có tàn tích của một ngôi miếu đã quên. Trong ánh trăng nhợt nhạt, hắn ngồi xuống, đặt lưng vào vách đá lạnh. Không cầu nguyện, không nhớ tên vị thần nào từng ngự tại đây. Chỉ ngồi.

Khi mắt khép lại, không phải bóng ma kẻ thù hiện lên. Mà là khuôn mặt của một đứa trẻ từng được ông già đắp chăn. Là ánh mắt Nguyệt Linh lúc nhìn về phía ánh sáng. Là gió rít trong ống tre rỗng của đám trẻ từng thổi trong lồng sắt. Là những thứ không ai dạy hắn phải nhớ. Nhưng vẫn nhớ.

Rồi – gió đổi chiều.

Không mùi lửa. Không tiếng gào. Nhưng không khí bỗng trĩu xuống, như sắp mưa. Hắn mở mắt. Trước mặt – một khe đá cũ bỗng phát sáng, rất nhẹ, như vết nứt đang lộ thiên giữa hai tầng giấc. Hắn không đứng lên. Chỉ nhìn.

Có gì đó gọi tên hắn. Không phải bằng lời. Mà bằng một khoảng trống – vừa mở ra, vừa nuốt lấy.

Vô Trần thở chậm, đặt tay lên chuôi kiếm. Không để rút. Mà để nhớ. Hắn không còn xiềng, không còn trại, không còn người để gọi là thân. Nhưng có điều này – hắn biết rõ hơn bao giờ hết:

Mình đã bước qua một cánh cửa không thể quay lại.

Ánh sáng trong khe bắt đầu rung. Không vội vàng, không kéo giật. Như thể hỏi – “Ngươi sẵn sàng chưa?”

Hắn không đáp.

Chỉ bước vào.

Gió tắt. Đá khép.

Một thế giới nữa lại rút hơi thở.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
67
Điểm cảm xúc
275
Điểm
53
Chương 09 : Ngọn Lửa Dục Vọng
Hắn mở mắt, không còn ánh sáng trắng. Chỉ có sắc vàng đập thẳng vào đồng tử như ánh mặt trời đúc thành hình. Trần điện cao vút lấp lánh ngọc lam, tường bọc lụa tía, dưới chân là thảm đỏ dày đến mức bước đi không phát ra tiếng. Trước mặt hắn, bậc ngọc thạch dẫn lên ngai vàng, mỗi bậc khắc một dòng đại huấn, mỗi dòng đều viết bằng máu của những vị vua trước. Ngai không lớn, không hoa mỹ, nhưng dựng trên một khối đá đen khổng lồ – lạnh, cứng, không thể dời.

Hắn đang ngồi trên đó.

Một vị tể tướng đầu bạc đứng giữa đại điện, hai tay nâng tấu sớ, cúi rạp người đến tận đất.

Bệ hạ, thiên hạ đã quy về một mối, đại lễ đăng cơ chờ chỉ.


Hắn không đáp. Mắt nhìn xuống. Hàng trăm quan viên phủ phục dưới chân ngai, dập đầu không dám ngẩng, từng người từng người đều đã từng là đối thủ, từng chĩa kiếm, từng cãi phách, từng muốn truất phế nhau. Giờ đây tất cả đều gọi hắn là vua.

Một nữ nhân đứng cạnh, y phục trắng như tuyết, tóc cài trâm phượng, tay cầm chén rượu ngọc bích. Nàng không cúi, cũng không ngẩng cao. Chỉ đưa chén lên – như một thói quen đã tập thành. Hắn đưa tay cầm lấy. Rượu ấm. Thơm. Nhưng không có vị. Hắn đã từng uống rượu gạo giữa bãi tha ma, từng uống rượu cặn giữa đêm đông gió quật, từng nốc từng ngụm chỉ để quên đi bàn tay đẫm máu của mình. Nhưng giờ đây, vị rượu mất rồi. Chỉ còn tiếng sáo du dương văng vẳng từ đâu đó, tựa như một khúc ca tiễn người vào giấc mộng ngọt ngào.

Một kẻ bị áp giải lên giữa điện. Quần áo rách nát, khuôn mặt quen thuộc nhưng chẳng thể gọi tên. Có lẽ từng là tướng dưới trướng phản loạn, có lẽ là quan cũ của triều trước. Hắn quỳ run bần bật.

Bệ hạ, thần… mong được tha tội.


Hắn nhìn. Không cảm thấy gì. Không giận. Không hận. Không thương. Chỉ phất tay áo một cái.

Không khí xé ra một tiếng xoẹt. Đầu rơi. Không máu. Không tiếng kêu. Không ai dám thở mạnh.

Từ sau lưng, trăm quan đồng thanh, âm vang như sấm:

Thiên tử vạn tuế!


Âm thanh ấy không khiến hắn kiêu hãnh. Cũng không khiến hắn cảm thấy sợ. Chỉ như một khúc nhạc lặp đi lặp lại – quá hoàn hảo, đến mức giả tạo. Như thể ai đó dựng nên tất cả để hắn ngồi vào đúng vị trí ấy. Lúc đó, hắn mới nhận ra: mình là Đế Vương. Là kẻ ngồi trên tất cả. Là chủ nhân của luật lệ, của số phận, của từng hơi thở trong thiên hạ này.

Hắn nhắm mắt. Tưởng mình sẽ thấy ký ức – nhưng không còn. Không còn đá đen lạnh buốt. Không còn tro tàn giấc mộng. Không còn thanh kiếm cắm giữa không trung hay câu hỏi vang lên từ khoảng tối. Chỉ có một khoảng trống – sâu thẳm, âm ỉ, lạnh như đáy giếng mà hắn từng quỳ xuống lần đầu tiên.

Nhưng không ai nhận ra. Vì ánh sáng của quyền lực quá chói, che được cả khoảng trống trong mắt người.

Một vị hoạn quan tiến tới, khom lưng.

Bệ hạ, hậu cung đã chuẩn bị đủ lễ nhập điện. Chờ chỉ.


Hắn gật đầu. Không cần nghĩ. Mọi quyết định của hắn giờ là mệnh lệnh của trời. Và trời – đã im lặng. Tức là đồng ý.

Hắn đứng lên. Cả đại điện nín thở. Hắn bước xuống khỏi ngai, không vội, không chậm. Mỗi bước đều vang vọng như tiếng chuông tang cho những gì hắn từng là.

Ngai vàng ở lại phía sau – cao vời vợi, rực rỡ, vững chắc. Nhưng cũng lạnh. Và không có hơi người.

Trong lòng hắn, một câu hỏi vừa sinh ra. Nhỏ thôi. Nhưng sắc như mảnh gương vỡ.

Ta đang ngồi trên thiên hạ... hay trên chính linh hồn đã mục nát của mình?
Hắn bước vào hậu cung, nơi ánh đèn lồng đỏ rực soi bóng những mảnh gương vỡ trên sàn nhà. Mùi trầm hương thoang thoảng, hòa cùng mùi nước hoa đậm đặc từ những mỹ nhân trong y phục lụa là. Tất cả đều cười, cúi đầu chào – nhưng nụ cười ấy không phải dành cho hắn. Đó là nụ cười của những kẻ vừa được trao cho quyền lợi, và vừa phải chấp nhận bị giám sát.

Bệ hạ, đây là mỹ nhân của triều, người sẽ cùng ngài viết tiếp lịch sử. Xin bệ hạ an tâm.


Nàng ta cúi đầu, đôi mắt thoáng buồn, nhưng giọng nói vẫn tròn vành rõ chữ, như thể đã quen với việc phải giấu đi tất cả những điều chân thật.

Hắn nhìn quanh. Một vòng tròn quyền lực nhỏ bé được dựng nên trong căn phòng này. Mỗi người một câu chuyện, một âm mưu, một hiềm khích. Họ không thực sự ở đây để yêu, chỉ để phục vụ, để thao túng, để sống sót.

Ta không muốn những thứ giả tạo.

Bệ hạ, quyền lực không cho phép ta lựa chọn. Muốn tồn tại, phải biết nhẫn nhịn.


Lời nói vang lên từ phía sau – là tể tướng già với ánh mắt lạnh như băng. Ông ta đã chứng kiến biết bao triều đại sụp đổ vì những ham muốn không kiểm soát. Giờ đây, đối diện với kẻ trẻ tuổi trên ngai, ông vẫn không nhường nhịn một chút nào.

Hắn cười mỉa mai.

Vậy thì hãy cho ta thấy sức mạnh của quyền lực.

Nhưng quyền lực cũng là một cái bẫy, bệ hạ. Người sa vào nó sẽ đánh mất bản thân.

Người chưa thử thì làm sao biết?


Một mỹ nhân bước tới, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn. Giọng nàng như nước mùa xuân, ngọt ngào nhưng ẩn chứa sắc bén:

Bệ hạ, hãy cẩn thận. Quyền lực có thể làm ngài trở thành vua, nhưng cũng có thể biến ngài thành quỷ.


Hắn nhìn nàng. Không trả lời. Trong lòng dâng lên cơn bão. Muốn phá bỏ hết mọi ràng buộc, muốn đập tan những xiềng xích vô hình đan dệt từ lời thề, từ trách nhiệm, từ quyền lực.

Hắn nhớ lại lúc mới bước lên ngai vàng, từng nghi hoặc về bản thân, về cái giá phải trả cho quyền lực.

Ta có thể giữ được tâm không dao động không?

Đó là câu hỏi của đế vương thật sự. Không ai có thể trả lời thay.


Tiếng nhạc lại vang lên, nhưng lần này là khúc điệu nghẹn ngào, pha chút hoang mang. Hắn cảm nhận trong ngực như có một vết thương không lành. Quyền lực không chỉ là ngai vàng, là tể tướng, là hậu cung; nó còn là cô đơn, là nghi ngờ, là những giấc mơ bị giết chết trong bóng tối.

Ta sẽ không để mình trở thành kẻ sa đọa.

Nhưng cũng đừng quá gò ép. Quyền lực mà không biết sử dụng thì cũng như con dao cùn.

Ta đã chọn con đường này. Dù có đổ vỡ, cũng không lùi bước.


Hắn cất bước đi qua hành lang dài phủ đầy tranh vẽ về những chiến công vang dội và thảm họa khốc liệt. Mỗi bức tranh như một lời nhắc nhở: quyền lực không miễn dịch với thời gian, không tồn tại mãi mãi.

Nếu một ngày phải từ bỏ tất cả, ta sẽ không hối tiếc.

Đó là điều duy nhất còn giữ được lòng tin giữa cơn bão quyền lực.


Hắn dừng lại, nhìn ra cửa sổ. Bầu trời ngoài kia tối dần, sao bắt đầu ló rạng. Trong ánh sáng yếu ớt của bình minh, hắn thấy mình nhỏ bé hơn bao giờ hết. Nhưng cũng vững vàng hơn.

Vậy hãy để ta chứng minh, một kẻ có quyền lực vẫn có thể giữ được tâm bất động.


Không ai trả lời. Chỉ còn tiếng gió và những mảnh giấc mơ cũ, đang từ từ tan biến trong ánh sáng mới.
Không giống những nỗi đau cơ thể hay tâm hồn từng trải qua, cám dỗ đến nhẹ nhàng nhưng nguy hiểm hơn cả. Hắn đứng giữa đỉnh cao quyền lực, nơi mọi cám dỗ được bày ra như một bàn tiệc xa hoa. Mọi thứ đều trong tầm tay, chỉ cần chìa tay ra là có thể nắm lấy.

Hãy nhìn xem, Vô Trần. Đó là của cải, danh vọng, sức mạnh vô biên. Ai cũng mong muốn có được.


Một giọng nói không rõ từ đâu vọng lại, như tiếng vọng từ lòng đất, vừa trầm trầm, vừa đầy uy lực.

Nhưng… ta có thể từ bỏ tất cả không?


Câu hỏi như đâm sâu vào không gian tĩnh lặng. Hắn cảm nhận một luồng gió lạnh chạy qua da thịt, không phải gió ngoài trời mà là gió của ý chí đang bị thử thách.

Muốn giữ tâm bất động, phải biết buông bỏ. Chỉ khi ta buông bỏ được dục vọng, mới có thể thấy rõ bản thân thật sự là ai.


Hắn nhớ lại những lần nhìn người thân, bạn bè, những đồng minh từng một thời tin tưởng, giờ đây cũng chỉ là những con cờ trong bàn cờ quyền lực.

Ta đã từng bị phản bội, từng bị bỏ rơi. Quyền lực cho ta sức mạnh, nhưng cũng giam giữ ta trong ngục tù của những nghi ngờ và cô đơn.

Hãy tự hỏi mình: quyền lực là để sống hay là để tồn tại?


Hắn lặng người, nhìn bàn tay. Đó là bàn tay đã nắm vững thanh Ma Kiếm qua bao trận chiến, cũng là bàn tay có thể nhấn nút hủy diệt những kẻ không còn giá trị.

Nếu một ngày ta chọn từ bỏ ngai vàng, liệu niềm tin đó có đủ lớn để vượt qua tất cả?


Ánh mắt hắn lóe lên một tia quyết tâm.

Ta sẽ không để dục vọng làm mờ mắt, cũng không để quyền lực làm mất đi bản chất thật.

Nhưng đừng quên, dục vọng không phải kẻ thù, mà là thử thách. Ai chiến thắng được nó mới xứng đáng là chủ nhân của chính mình.


Hắn cười, một nụ cười pha lẫn hương vị của vị đắng cay và ngọt ngào. Quyền lực, dục vọng, niềm tin và sự phản bội – tất cả hòa quyện thành một bản nhạc u ám nhưng cũng đầy sức sống.

Đêm nay, ta sẽ ngủ với sự bình yên trong lòng.

Nhưng ngày mai, ta sẽ chiến đấu với chính bản thân mình một lần nữa.


Hắn quay bước, bóng dáng hòa vào bóng tối của cung điện, để lại sau lưng một không gian tĩnh lặng nhưng đầy ẩn ý.
Ngày qua ngày, thời gian trôi như dòng nước lặng lẽ không ngừng, cuốn theo từng cơn sóng lòng. Hắn, Vô Trần, đứng giữa thiên hạ, nắm giữ quyền lực vô hạn, nhưng tâm vẫn như một mặt hồ phẳng lặng, không gợn sóng. Mọi dục vọng, mọi cám dỗ như đã được gạn lọc, trở thành thứ tro tàn nguội lạnh.

“Sức mạnh là thứ dễ có nhất, nhưng giữ được sự trong sáng của tâm hồn mới khó.” Giọng nói ấy vang lên, không phải từ ai khác, mà là từ chính bên trong hắn.


Hắn không còn là kẻ bị dòng đời xô đẩy. Giờ đây, hắn là người chủ động bước trên con đường của chính mình — một con đường không có sự quay đầu, chỉ có tiến về phía trước, qua những thử thách chưa từng biết.

Đã đến lúc kết thúc một chu kỳ, và bắt đầu một chu kỳ mới.


Ánh sáng nhợt nhạt bỗng lóe lên nơi lòng bàn tay, biến thành một khe sáng, không giống như trước kia – không từ dưới chân hay từ ngực – mà từ chính sâu thẳm nội tâm.

“Chỉ khi người ta dám buông bỏ, thì mới thực sự nhận ra mình còn giữ lại điều gì.” Hắn mỉm cười, nhẹ nhàng bước vào khe sáng.


Từng mảnh giấc mơ, từng kí ức đau thương, từng cám dỗ ngọt ngào và cả những trận chiến đẫm máu – tất cả đều dần tan biến vào hư không, nhưng không phải để mất đi. Chúng được biến thành sức mạnh, thành bài học, thành mảnh ghép để tạo nên một con người mới.

“Vô Trần đã chết rồi.” Giọng nói vang lên không chút tiếc nuối. “Hắn chỉ là bước đầu, là nền tảng để xây dựng thứ gì đó lớn lao hơn.”


Bước qua khe sáng, hắn biết rằng phía trước còn nhiều cánh cửa khác, nhiều thế giới khác cần vượt qua. Mỗi thế giới là một bài học, một phép thử để tôi luyện tâm hồn.

“Mỗi lần rơi là một lần đứng dậy, mỗi lần quên là một lần nhớ lại sâu sắc hơn.”


Hắn – người không còn là kẻ bị số phận nắm giữ, mà là kẻ điều khiển cuộc chơi của chính mình – bước vào bóng tối với ánh mắt vững vàng, không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ.

“Hành trình thật sự mới chỉ bắt đầu.”
 
Top