Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Khi tác giả bị bại não - QuangNguyen

[Truyện ngắn] Khi tác giả bị bại não - QuangNguyen

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
184
Điểm
33
khi tac gia bi bai nao.jpg


Thể loại: Truyện ngắn hài hước

Lời Cảnh Báo Sức Khỏe

Nếu bạn đang tìm kiếm một câu chuyện với logic chặt chẽ, nhân vật có chiều sâu tâm lý phức tạp, và những bài học cuộc sống sâu sắc... thì xin chúc mừng, bạn đã cầm nhầm sách rồi. Tốt nhất là hãy đặt nó xuống, đi pha một ly trà hoa cúc, và đọc một thứ gì đó bổ não hơn.

Còn nếu bạn vẫn ở đây, thì chào mừng đến với thế giới của một thằng tác giả bị bại não.

Đây không phải là một phép ẩn dụ. Tôi thực sự tin rằng người đã viết ra câu chuyện này đã làm điều đó trong một trạng thái kết hợp giữa đói ăn, thiếu ngủ, và có thể là sau khi vấp phải một cục đá và đập đầu xuống đất. Bởi vì không có một bộ não khỏe mạnh nào có thể sản sinh ra một mớ hỗn độn như thế này.

Tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho bất kỳ triệu chứng nào như đau đầu, chóng mặt, hoang mang, hay bất chợt có ham muốn đập đá ven đường sau khi đọc xong.

Giờ thì, hãy thắt dây an toàn, vứt não của bạn qua cửa sổ, và lật sang trang tiếp theo.
(Đã Hoàn Thành)
 
Sửa lần cuối:

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
184
Điểm
33
Tôi là nhân vật chính, kiểu rất chính.
Không phải kiểu nhân vật chính được thần linh ban phước, dị nhân, được phú bà bao nuôi hay có sức mạnh triệu hồi rồng, mà là kiểu nhân vật chính do một thằng tác giả dở hơi tạo ra trong lúc buồn ngủ, đói bụng và đang hết tiền mua mì tôm.
Tôi có đủ mắt mũi miệng, tóc tai mọc lưa thưa nhưng cũng không đến nỗi nào, chân tay vẫn nguyên vẹn (ít nhất là ở đoạn đầu truyện). Quan trọng nhất: não tôi hoạt động hoàn toàn bình thường, ít nhất là bình thường hơn cái não của tác giả.
Và như mọi ngày thôi, tôi... đang đi bộ trên đường.
Tôi đi bộ bằng 2 chân, có mang giày và vớ đầy đủ. Tôi đi trên một con đường lát đá tàng tàng, nắng vàng óng, gió thổi lồng lộng như phim điện ảnh hạng B đang quay slow-motion.
Tôi bước đi như một kẻ đầy hi vọng, đầy khát khao sống nhất trong vũ trụ này, cho đến khi — rầm! — tôi vấp phải một cục đá to tổ bố nằm giữa đường.
Một tiếng rắc! vang lên. Không phải tiếng đá vỡ đâu. Là tay tôi gãy.
Rồi rắc! tiếp theo là chân tôi gãy luôn. Cái combo tay trái gãy, chân phải gãy, tôi nằm sóng soài trên mặt đất như một cây xúc xích bị gập đôi.
Nhưng đó chưa phải là điều kỳ quặc nhất.
Vì ngay khi tôi nghĩ mình sẽ được đưa đi cấp cứu — hoặc ít nhất là được vài em y tá cosplay băng bó — thì cảnh vật xung quanh tôi mờ dần. Không phải vì tôi ngất, mà là vì tôi… đang dịch chuyển đi xuyên không.
Vâng, mỗi lần tôi vấp đá là tôi bị dịch chuyển về quá khứ.
Mà không phải quá khứ bình thường đâu, mà là một thứ quá khứ, nơi người ta gọi nhau bằng miệng — theo đúng nghĩa đen. Không điện thoại, không internet. Muốn gọi nhau thì phải hét gào cả người lên. Có đứa hét không ra hơi, chết vì đứt dây thanh quản.
Trong cái thời đại ngớ ngẩn này, tôi vẫn là nhân vật chính. Và như quy luật truyện rác: hào quang nhân vật chính, phản diện phải chết hết. Cứ ai có ria mép, cười gian xảo hoặc mặc áo choàng đen là tôi cho lên bảng điểm số hết. Tôi mạnh vô địch, đẹp trai không cần chỉnh, gái bu theo nườm nượp như ruồi bu… trái mít thối.
Nhưng đời không như mơ. Cái thằng tác giả ngu ngốc kia — không hiểu kiểu gì — đột nhiên chán tôi.
Và khi tác giả chán, thì phản diện sống dậy. Từ đống tro tàn, xương cốt, và cả mấy cái vai phụ không ai quan tâm, tất cả kéo đến đè tôi ra đâm một phát chí mạng.
Tôi chết. Rất chết. Chết theo kiểu slow-motion, nhưng mặt tôi lúc đó thì vẫn ngu ngu vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi tôi lên thiên đường (có lẽ là tầng trệt vì không thấy cầu thang), tôi mới nghe giọng tác giả vang vọng:
"Ơ, mới có 629 chữ à? Chưa đủ target 1000 chữ để đăng nữa!"
Thế là thằng cha đó viết tiếp. Viết thêm vài dòng nữa cho đủ số lượng.
Và bùm! Tôi được hồi sinh.
Mạnh mẽ hơn. Cơ bắp cuồn cuộn. Trí nhớ nguyên vẹn. Và lại tiếp tục công cuộc đi trên đường và vấp đá.
__________
Lần này, tôi bước đi cẩn thận hơn. Mắt mở to, lia lia nhìn dưới đất. Nhưng định mệnh là một thứ rất dai — và cục đá kia thì cũng dai không kém. Nó vẫn ở đó. Và tôi, như một thằng nghiện thể thao mạo hiểm, lại vấp.
RẦM!
Và lần này, tôi không về thời xa xưa thông thường nữa. Tôi được đưa về tận thời kì cổ đại khủng long.
Vâng, thời đại mà con nào cũng to tổ bố, đi ầm ầm như tổ chức rave party. Nhưng khổ nỗi, tôi — một nhân vật chính bị ép tái sinh quá nhiều lần — giờ đây chỉ cao 1m2 vì tác giả lười gõ chữ "mét tám".
Tôi nhìn quanh: không người, không nhà, không đồ ăn. Chỉ có một con khủng long bạo chúa đang chậm rãi quay đầu lại nhìn tôi bằng ánh mắt: “Ơ thằng nào đây?”
Và trước khi tôi kịp hét lên “Tao là nhân vật chính!!!”, thì nó đã… đạp tôi chết tươi.
Không thương tiếc. Không nhạc nền. Không một câu thoại ngầu lòi nào. Tôi đã chính thức thành miếng thịt dưới chân nó
Tác giả nhìn bản thảo. Đếm chữ.
996... 997... 998... 999...
Và...
1000.
Hắn gật đầu, thỏa mãn. Đặt bút xuống. Cười hề hề.
Tôi chết thật rồi.
Đcm thằng tác giả.
_______
Tôi chết thật.
Linh hồn tôi bay lơ lửng, nhìn xuống cái xác méo mó vì bị khủng long đạp.
Một cái chết không có hậu, không có cao trào , không có gái khóc bên mộ, thâm chí tôi còn chưa kịp đọc thoại nội tâm.
Chỉ có...sự nhục nhã cho ánh hào quang nhân vật chính.
Moá nó, càng nghĩ càng tức - Tôi nghĩ
Tôi không tha thứ cho tác giả — cái thằng ngồi trong góc phòng, vừa ăn mì vừa gõ máy tính bằng một tay, tay còn lại gãi mông.
Tôi quyết định phải kiện hắn.
Thế là tôi lang thang trong cõi linh hồn, tìm đường đến Toà Án Hư Cấu Tối Cao — nơi xét xử những ông tác giả vô trách nhiệm, những người tạo ra truyện chỉ để đủ số chữ.
Tôi run run đưa đơn kiện.
Trong đơn tôi viết:
“Tôi kiện tác giả vì tội sát nhân cấp độ 4, lợi dụng sức mạnh tác giả để điều khiển sinh mạng người khác. Đồng thời xúc phạm nhân phẩm nhân vật chính qua việc cho ngã liên tục vì một cục đá ngu ngốc.”
Quan tòa là một con cú xanh biết nói.
Nó liếc đơn, hỏi: — Bằng chứng đâu?
Tôi chìa ra chương này ra.
Cú xanh:
“Ừm… cũng khá bại não thật.”
Phiên toà kéo dài 3 chương. Tôi thắng kiện.
Toà tuyên bố:
“Tác giả sẽ bị đưa vào truyện. Không có quyền kiểm soát. Trở thành nhân vật phụ. Và bị... ngã vì cục đá.”
Tôi mỉm cười. Cuối cùng, tôi được làm tác giả.
________________
Tôi viết lại thế giới.
Lần này, tôi là người sáng tạo.
Tôi cho mình siêu năng lực.
Tôi cho khủng long biết sợ.
Tôi xoá cục đá khỏi bản đồ thế giới.
Tôi sống vui vẻ bên 27 nữ phụ anime xinh đẹp, do đích thân tôi du hành đa vũ trụ anime tuyển chọn
Nhưng rồi…
Tôi nghe thấy tiếng gõ bàn phím.
Không phải tôi.
Không phải ai trong truyện.
Có kẻ khác… đang viết tôi.
Tôi ngẩng đầu.
Phía trên trần truyện, có một bàn tay vô hình.
Bàn tay đó đang gõ:
“Và rồi nhân vật chính... lại vấp cục đá.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì…
Bịch.
Gãy.
Tay.
Và chân.
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
184
Điểm
33
Quay lại khoảng khắc trước lúc tôi bị ai đó điều khiển, cho vấp đá và lại bị xuyên không
......................
Từ khi được cú xanh phán, tôi từ nhân vật chính thành tác giả rồi, khà khà
Tôi đang viết lại thế giới.
Trước màn hình máy tính, một tay vò đầu, một tay gãi mông, tôi mới cảm nhận được làm tác giả cũng khó lắm chớ bộ, vừa phải sáng tạo nhân vật mà vừa phải nghĩ cốt truyện.
Mới ngồi gõ những dòng đầu tiên của Chap 2. Truyện mới, nhân vật mới. Nhưng đời không như mơ, vừa gõ được 3 dòng thì màn hình chớp tắt.
Rồi đùng một cái…
Tôi bị kéo vào trong màn hình.
LẠI. BỊ. XUYÊN. KHÔNG.
Moá nó, tao có vấp đá méo đâu – Tôi thầm mắng
Tác giả cũng không thoát được? Moá nó, Làm ơn! Vũ trụ này chơi kỳ vãi chưởng.
Tôi tỉnh lại. Lần này, trong đầu có tiếng nói vang lên:
“Xin chào. Tôi là hệ thống đồng hành được tích hợp trong bộ não của bạn. Gọi tôi là… A.N.H (AI Nhiệt Huyết).”
Tôi choáng váng: – “Cái quái gì? Ai trong đầu tôi? Hệ thống quái gì?”
Hệ thống nhẹ nhàng:
“Do bạn chọn làm tác giả, bạn đã kích hoạt chế độ Bị Vũ Trụ Điều Khiển. Bạn nghĩ bạn viết truyện, nhưng thực ra truyện viết bạn. Hệ thống này sẽ hỗ trợ bạn”
Tôi quay cuồng. Nhức não. Mặt đơ như bị bôi keo dán sắt. Rồi A.N.H bắt đầu hướng dẫn:
“Chào mừng đến với thế giới mới: Niggationia – nơi mọi nhân vật đều biết mình là nhân vật, nhưng vẫn phải sống như không biết. Mục tiêu của bạn là: Viết tiếp truyện trong đầu, để không bị xóa khỏi cốt truyện.”
Tôi giờ không chỉ là nhân vật, mà còn là tác giả… trong vai nhân vật… được hệ thống hỗ trợ… viết truyện trong đầu.
Não tôi đột nhiên xuất hiện cái 1 cái word sống động.
Tôi thử nghĩ: “Mình đang đứng trong một thành phố hiện đại, kế bên có nhà vệ sinh sạch,đối diện có cơm tấm, tay cầm trà sữa, và không có đá, tuyệt đối không có đá!”
TING!
Cảnh vật xung quanh lập tức biến đổi. Tôi đang đứng giữa phố, trên tay là ly trà sữa trân châu đường đen size XL. Phía trước là tiệm cơm tấm tên “Sườn Nướng Tâm Hồn”. Không đá. Tuyệt vời.
Tôi cười ngất: – “Trời má, vậy là mình thành thần cmn rồi!”
A.N.H đính chính liền:
“Không. Bạn chỉ là nhân vật chính được Hệ thống buff tạm thời. Buff sẽ hết khi bạn… lười sáng tạo.”
Tôi cứng họng.
Không được lười. Không được ngưng tưởng tượng. Không được ngồi đực mặt ra như khúc gỗ nữa.
Tôi vội tưởng tượng tiếp: “Tôi có một người bạn đồng hành. Tên là Mẫn Nhi. Vừa xinh gái, vừa dễ thương, vừa có võ.”
TING!
Một tiếng rầm vang lên, khói bụi cuộn tròn. Từ đó bước ra một thằng cha mặc hoodie đỏ, bụng tròn như quả bóng bay, đeo mắt kính râm và miệng đang gặm gà rán.
– “Tui là Béo! Bạn đồng hành số một! Thích màu đỏ chính nghĩa, đan lát, khâu vá, và ghét sự giả dối!”
“Moá, cái méo gì vậy, rõ ràng mình tưởng tượng gái mà”- Tôi tức đỏ cả mắt
Chưa kịp report với hệ thống thì từ phía sau… xuất hiện một đội phản diện. Mặc đồ hồng, mặt nạ trắng, tay cầm súng nước siêu cấp.
Tên cầm đầu hét lên: – “Nhân vật chính phát hiện! Ae, mau khử nó đi! Để độc giả chỉ đọc mỗi ae chúng ta thôi!”
Tôi tái mặt. A.N.H rít lên trong đầu:
“Cảnh báo! Cốt truyện đang muốn loại bỏ bạn! Phải viết nhanh kịch bản mới để phản kháng!”
Tôi hét: – “Béo! Giúp tao!”
Béo phóng tới, quay tròn như một cục mỡ di động tốc độ cao, đập vỡ đầu 1 thằng lính bằng… mông. Tôi tranh thủ tưởng tượng tiếp:
– “Tôi bỗng dưng biết võ! Tôi bay được! Tôi có đồ Superman nhưng quần sịp màu vàng”
TING!
Tôi hóa thành… một thằng hề, phóng lên trời y như một chiến thần, tóc của thằng hề phát nhạc remix “Buồn làm chi em ơi”
Và tất nhiên rồi với sức mạnh của nhân vật chính nên là địch chào thua hết.
Tôi ngồi bệt dưới đất, áo giáp hề phát sáng, hơi thở hổn hển. Đám phản diện thì đang tan biến như bụi phấn bảng gặp gió. Bên tai vẫn vang lên giọng của A.N.H – cái hệ thống khó chịu nhất hệ mặt trời:
“Bạn đã sống sót. Nhưng đừng mừng vội. Cốt truyện đang tự viết tiếp.”
Tôi: “Tự viết??? Gì chứ? Truyện của tôi mà!”
“Không. Bạn nghĩ bạn là tác giả, nhưng bạn quên mất — độc giả mới là những người quan trọng nhất. Nếu họ thích drama, bạn sẽ bị phản bội. Nếu họ thích ngôn tình, bạn sẽ hôn con khủng long. Nếu họ muốn twist, bạn sẽ… trở thành phản diện.”
Tôi đứng bật dậy, miệng la oai oái: – “Không! Tôi từ chối làm nạn nhân của độc giả! Tôi không hôn con khủng long nào hết!”
Nhưng vừa dứt câu...
TING!
Một cánh cổng ánh sáng mở ra. Từ đó bước ra một... con khủng long bạo chúa mặc váy công chúa, gương mặt được "cute hóa" như filter TikTok, mắt long lanh như mấy nhân vật anime.
Nó há miệng, giọng ngọt như chè thái: – “Xin chào quàng tử. Nương nương ta chờ mi từ chiều…”
Tôi thốt lên với A.N.H, gào lên: – “CÁI NÀY LÀ SAO HẢ???”
“1 độc giả vừa bình luận: Cho chap sau tình cảm chút đi! – hệ thống chỉ thực hiện lệnh thôi.”
Tôi muốn chết. Mà khổ nổi chết không được vì hệ thống sẽ tái sinh tôi lại.
…………………
Để thoát khỏi khủng long công chúa, tôi chạy. Vừa chạy vừa tưởng tượng:
-Khủng Long biến mất, thay thế bằng 1 em gái xinh tươi, đẹp như trong phim Anime
Bùm!! Con khủng long công chúa biến mất thật!!
Tôi chưa kịp mừng thì bỗng có tiếng gọi thánh thót từ xa vang vọng lên:
“Anh iuuu oiiii!!” - Từ xa xa, không chỉ một mà tới 5 anh da đen, cơ bắp lực lưỡng, mặc váy công chúa chạy lại phía tôi, đôi mắt hắn hình trái tim, và mái đầu bóng lưỡng khẽ cuống bay đôi mắt tôi
– “Béo!!! Cứu tao!!!”
Từ một tiệm bán bún đậu mắm tôm gần đó, Béo bay ra, tay cầm khay bún đậu to như nắp cống. Mắm tôm bắn tung tóe như súng phun lửa.
– “Ai dám động vào bạn tao thì chuẩn bị ngửi mắm tôm đi!”
1 anh da đen dừng lại, nghiêng đầu: – “Ôi… mùi này là... nước hoa Channel hương số 7 à?”
Tôi gào: – “Không! Là Mắm Tôm!”
Béo phóng thẳng vào 5 anh da đen, combo ba chiêu: “Gắp bún – vả mắm – quăng đậu hũ”. Mấy anh da đen công chúa bị mắm tôm làm ướt váy khóc nức nở rồi bỏ chạy mất.
Tôi thở phào: – “Cảm ơn béo… mày đã cứu mạng tao…”
Tôi sống sót. A.N.H trong đầu vỗ tay (ảo):
“Tốt. Bạn vừa viết nên Chap 2 của chính mình.”
Tôi thở dốc, gục xuống vỉa hè. Nhìn trời, hỏi A.N.H: – “Vậy… mình có thể dừng lại không?”
“Không. Câu chuyện chỉ dừng khi bạn không còn độc giả.”
Tôi cười khẩy. Nhìn thẳng vào mắt người đọc (vâng, là bạn đấy), rồi nói:
– “Đừng đọc nữa. Làm ơn. Tôi mệt rồi”
A.N.H lạnh lùng:
“Cảnh báo: nếu độc giả rời đi, bạn sẽ cũng sẽ biến mất”
Tôi bật dậy: – “Khoan đã!!! Vậy nếu độc giả thích, tôi sẽ sống?”
“Đúng.”
Tôi quay qua độc giả, mặt mếu: – “Bạn ơi, đừng lướt qua. Cho tôi xin một like, và một bình luận bằng tiếng thở dài. Chỉ cần bạn đọc tiếp… tôi sẽ được sống.”
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
184
Điểm
33
Tôi – vâng, nhân vật chính, cũng là tác giả, cũng là nạn nhân – vừa mới trải qua trận chiến sinh tử với đám phản diện cosplay Minion hồng và khủng long mặc váy cưới Chap trước.
Tôi vừa xin sống sót nhờ ánh mắt đầy nhân đạo của bạn (vâng, bạn đó, đang ngồi đọc nè), thì trong đầu chợt nãy lên ý tưởng nếu chap 1 mình không vấp đá thì sao nhỉ.
Tôi đứng hình. Não tôi bật chế độ hồi tưởng. Cảnh tượng tôi vấp đá, lăn như chả giò, vỡ mồm 7749 lần… hiện lên sống động như mới ngày hôm qua.
Tôi nghiến răng:
– “Không! Tôi phải cứu chính mình. Tôi phải quay lại Chap 1 và đập nát cái hòn đá định mệnh đó!”
Vừa nghĩ, tôi vừa rặn nát óc để tưởng tượng du hành xuyên không
Ting! A.N.H chợt hiện lên với bộ đồ du hành không gian:
“Chuẩn bị. Đếm ngược kích hoạt cổng Du Hành: 3… 2… 1… WHEEEEEEEEEE~”
Một cái lỗ xoáy hiện ra giữa không trung. Tôi bị hút vào.
BỐP!
Tôi hạ cánh. Chính xác là đâm đầu xuống nền xi măng đúng nơi Chap 1 bắt đầu. Tôi vừa kịp ngẩng mặt thì thấy…
TÔI – tức phiên bản tôi ở Chap 1, đang hồn nhiên đi bộ với đôi dép tổ ong, tai nghe bật nhạc “Em của ngày hôm qua”, và...
CÁI. CỤC.ĐÁ. KIA.
Nó vẫn nằm đó. Mặt đá lạnh lùng, kiêu hãnh như biết rõ mình chuẩn bị hủy hoại cuộc đời ai đó.
Tôi lao đến như cảnh siêu anh hùng cứu mĩ nữ rơi khỏi ban công.
– “KHÔNGGGG! ĐỪNG VƯỚNG VÀO ĐÁ!!!”
Tôi vừa hét vừa bật tốc độ 999, phi thân tới. Nhưng – xui như cái quần – tôi vấp ngay một hòn đá khác kế bên và ngã cắm mặt ngay trước chân... của tôi.
Tôi (Chap 1) dừng lại, cúi xuống:
– “Ủa ai vậy trời?”
Tôi (Chap 3) bò dậy, lắp bắp:
– “Tao… là mày… trong tương lai… Tao tới để cứu mày khỏi cái đá khốn kiếp này…”
Tôi (Chap 1):
– “Ủa, mắc gì phải cứu? Đá thôi mà, té xíu chứ có chết đâu?”
Tôi (Chap 3) rống lên:
– “KHÔNG! TÉ xong là xuyên không! Rồi bị hệ thống lừa, rồi viết truyện ngu, rồi bị khủng long cưới, rồi còn…”
Vừa nói, tôi chap 3 vừa tưởng tượng đám tan cục đá kế bên biến mất
TING!
Sau cú đấm phá tan viên đá định mệnh, tôi (Chap 3) đứng dậy sừng sững, gió tóc bay như cảnh slow motion anime. Tưởng như tôi đã giành chiến thắng.
Tôi (Chap 1) run run bước tới, rưng rưng cảm động:
– “Cảm ơn mày.. nhờ mày mà tao không bị vấp đá”
Tôi của Chap 1 đã được cứu. Cục đá bị biến mất. Không có xuyên không. Không có vũ trụ song song. Không có khủng long công chúa.
Nhưng... cũng chính giây phút đó, trời đất bắt đầu xoay cuồng
Một tiếng nổ long trời. Một khe nứt không gian xuất hiện.
Một bóng người mặc áo choàng dài, râu dài tới rốn, đeo kính râm, chân mang dép tổ ong. Hắn đội nón lá nhưng được đính full đá quý, lấp lánh như bảng xếp hạng doanh thu truyện hot.
– “KHÔNG ĐƯỢC PHÁ CỐT TRUYỆN!”
Tôi (chap 3) ngước nhìn. Là Tác Giả Gốc – kẻ đã bị tôi kiện ở cuối Chap 1.
Hắn giơ tay, búng ngón tay. Tách! – hòn đá biến mất hồi sinh trở lại, được gắn thêm đèn led phát sáng.
Tôi:
– “Đm gài trap đá có đèn LED nữa hả?!”
Giọng tác giả gốc vang lên:
“Ta cảnh báo ngươi, nhân vật chính! Nếu ngươi tiếp tục phá huỷ timeline của truyện, ta sẽ không dung thứ”
Tôi (Chap 1) và Tôi (Chap 3) đồng loạt há mồm: – “Ủa, ông là ai?”
Tác giả gốc trừng mắt: – “Tao là tao. Còn tụi mày là tụi mày.”
Bất chợt, tôi (chap 3) phát hiện tên này có gương mặt… giống hệt tôi.
Tôi (Chap 3) trố mắt:
– “Không thể nào… Mày là… tao?”
Hắn cười khẽ, giọng trầm như bụi thời gian:
– “Đúng. Tao là mày… nhưng ở tương lai. Tao là Tác Giả Gốc – phiên bản đã viết xong cái truyện này đến chương cuối cùng. Tao quay lại để sửa lỗi bẻ cốt truyện mà chính mày vừa tạo ra.”
Tôi lùi lại, mồ hôi lạnh chảy như nước suối:
– “Tao chỉ muốn thay đổi số phận… không vấp đá ngu ngốc…”
Tác Giả Gốc nhếch mép:
– “Số phận mày là để bị vấp đá. Tao viết ra vũ trụ này để nó vô lý. Để chính sự ngu này tạo nên sự hài. Và mày định sửa nó?”
Tôi gào lên:
– “Vì chính tao cũng biết đau mà!”
Tác Giả Gốc chầm chậm giơ tay. Từ không gian, hàng ngàn bản thảo rơi xuống như mưa. Mỗi tờ giấy là một phiên bản truyện – nơi tôi bị biến thành chả cá, bị cưới khủng long, bị bắt học lập trình trong 1000 năm…
– “Đây là những dòng tao đã viết. Tao đã chứng kiến tất cả. Và tao biết: nếu không vấp đá, mày không bao giờ trở thành tao.”
Không cam lòng, tôi (chap 3) rút kiếm ánh sáng, lao tới chém vào tác giả gốc.
– “Tao không sợ mày đâu! Truyện này bại não là vì mày viết ngu!”
Tác Giả Gốc bật cười:
– “Nhân vật chính, mày đang đi quá giới hạn của mày rồi”
Rồi tác giả tung ra skill điểu khiển cục đá bay vào tôi (chap 1)
Tôi suýt sụp đổ. Nếu cục đá chạm vào, tôi sẽ bị xuyên không và mọi thứ sẽ trở về như cũ – tôi gầm lên:
– “Không! Tao không để một hòn đá quyết định số phận!”
Tôi (Chap 3) bay lên trời, giáng một kiếm đấm trời giáng xuống viên đá.
BOOOOOOMMMMMM!
Một hố sâu xuất hiện. Đá tan thành bụi. Tác Giả Gốc bị vụ nổ hất văng, miệng hét toáng lên:
– “CHẾT TIỆT! TỤI BAY... PHÁ... MẠCH... TRUYỆNNNNNN—”
Xung quanh yên tĩnh.
Tôi quay qua tôi (Chap 1), mỉm cười:
– “An toàn rồi. Giờ mày có thể sống cuộc đời không đá. Không xuyên không. Không hệ thống…”
Tôi (Chap 1) cảm động rơi nước mắt.
Tôi (Chap 3) xoay người, chuẩn bị quay về tương lai…
Thì BỐP.. BỐP….BỐP
Từ trong hố sâu, thằng tác giả gốc đứng dậy nhếch mép:
“Được lắm, nếu mày đã muốn thế, tao sẽ cho mày biết sức mạnh của tác giả là như nào. Mày… chỉ là phiên bản nổi loạn viết chưa tới chương 10.”
Tôi (Chap 3) đứng đối diện, sau lưng là hệ thống A.N.H đang load công suất 99%. Tôi xiết chặt tay, ánh mắt quyết tâm, não bắt đầu tưởng tượng:
BÙM!
Hệ thống A.N.H sáng bừng trong đầu tôi.
[Buff Kích Hoạt]:
– Tăng 200% sức mạnh tưởng tượng.
– Triệu hồi vũ khí siêu cấp: lá cây
– Mở skill Ultimate: Hào quang nhân vật chính.
Tôi gào lên:
– “A.N.H! Cho tao… TRIỆU HỒI UYỀN NHÂN!”
TING!
Rầm! – Một cánh cửa phát nổ. Từ đó lao ra:
Bà bán cơm tấm
Đoàn người phản diện mặc áo hồng, cầm súng nước
Tôi ở chap 2
Và… Béo – đứa bạn tôi, đang cưỡi… con lợn.
Béo hét:
– “Anh em!!! Đánh tác giả, giành quyền làm truyện hài!!!”
Tác Giả Gốc bật cười:
– “Tội nghiệp... Mày nghĩ trí tưởng tượng của mày thắng được tao à?”
Hắn vung tay.
Tuyệt chiêu [Xóa Kịch Bản] kích hoạt.
Tôi gào lên:
– “A.N.H! Mở khóa Hào Quang nhân vật chính!”
TING! Một vũ trụ mới mở ra, nơi tôi là nhân vật chính không thể thua.
Tôi một lần nữa triệu hội tất cả sống dậy, và lao đến tấn công tên tác giả bằng lá cây.
Tác Giả Gốc lùi lại, đôi mắt lóe lên:
– “Tốt... giờ mày đã đủ mạnh... để biết rằng…”
Hắn giơ tay lên trời, gào to:
“TẤT CẢ CẦN MỘT DÒNG MIÊU TẢ!”
Tôi chưa kịp hiểu, thì trời đất… nứt cả ra. Tên tác giả triệu hồi 1 cây bút và 1 tờ giấy
Cả đám hoảng hốt, nếu để tên tác giả viết vào tờ giấy, mọi thứ sẽ bị hắn điểu khiển.
Vậy là cả đám nhao lên định ngăn tên tác giả lại, không cho hắn viết
Nhưng tất cả đã quá muộn, bút của Tên Tác Giả Gốc đặt xuống tờ giấy:
“Tôi tưởng rằng mình có thể chống lại tác giả, nhưng thật ra… tôi chỉ là một phần của kế hoạch. Xoá tất cả nhân vật phụ, xoá hệ thống”
TING!
“Hệ thống A.N.H đã bị gỡ cài đặt.”
TING!
“Tất cả nhân vật phụ đã bị xoá khỏi mạch truyện.”
Tôi (Chap 2) cũng bị hút vào một hố đen, kèm tiếng hét:
– “TUI CÒN CHƯA ĂN CƠM TẤM MÀ!!!!”
Tôi (chap 3) cố vùng vẫy, gào:
– “KHÔNNG!!! TAO CÒN… LƯỢT LIKE TỪ ĐỘC GIẢ MÀ!!!”
Tên tác giả nhếch mép: “Dịch chuyển nhân vật chính (chap 3) vào thế giới toàn đá và biến thành nhân vật phụ, xoá kí ức nhân vật chính ở thực tại (chap 1)”
Tôi (chap 3) kinh hãi, đứng bất động: “ Hắn quá mạnh”
Một hố đen từ từ mở ra trên đầu tôi và ……
________________________
…..Trời nắng nhẹ. Tôi bước trên đường làng quê yên ả. Tay cầm trà sữa, đang bước đi trong vô lo. Thì bỗng dưng....
VẤP!
BỐP!
Mặt tôi hôn mặt đất lần nữa, hoàn hảo như lần đầu.
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
184
Điểm
33
Sau cuộc chiến đầy cam go ở chương trước, tôi đã thua

Tôi mất tất cả sau trận tử chiến đó, bạn bè, hệ thống, kể cả sức mạnh nhân vật chính vì tên tác giả bại não ngu ngốc đã neff tôi xuống làm nhân vật phụ và mở ra một cái cổng dịch chuyển tôi đi.
……….
Bịch

Rầm

Lại là nó.

Cục đá.

Cái thứ vô tri vô giác nhưng có khả năng xuất hiện ở bất cứ đâu, trong bất kỳ thời gian, không gian, vũ trụ nào.

Nó không bao giờ biến mất, không bao giờ bị dọn sạch, không bao giờ tan biến.

Cứ mỗi lần tôi nghĩ mình đã vượt qua nó...

Nó lại nằm đó, lặng thầm, chờ đợi.

Sau cú ngã mới nhất, tôi tỉnh dậy trong một chiều không gian méo mó.

Bầu trời màu tím. Đất thì bằng phẳng

“Trời đất” - Tôi thốt lên kinh ngạc

Trước mặt tôi là… một cộng đồng đá.

Gồm nhiều cục đá, to nhỏ đủ loại.

Mà cục đá tôi vừa vấp là cục đá to nhất – tên là Cen. Trên đầu nó có gắn 2 con mắt be bé mà tròn vo

Nó nhìn tôi như nhìn 1 kẻ lập dị: “Không thể nào, ngươi….ngươi tự do sao?”

Tôi đứng hình. Lần đầu tiên trong đời, tôi nghe đá nói chuyện.

Qua lời kể của Cen, tui mới biết thì ra…

Đây là The Stone Planet - thế giới của đá

Tại đây, Đá là chủ thể quản lí thế giới, con người chỉ là vật cấp thấp, bị quản lí hoặc phải phục tùng cho xã hội loài đá

Và điều tề nhất là tôi đã bị dịch chuyển tới đây và làm nhân vật phụ.

Điều đó có nghĩa là tôi sẽ phải tìm nhân vật chính để lật đổ sự kiểm soát của loài đá này.

Nhưng đó là tương lai, còn hiện tại, tôi đã bị bắt làm nô lệ của Cen.

Và chuỗi ngày sau đó là những ngày lao động không biết mệt của tôi

Vào một ngày đẹp trời, sau khi hành hạ tôi qua ba phần truyện,
sỉ nhục nhân phẩm, phá hủy xương khớp,

Nó nói:
“Hành hạ mày mãi cũng không vui nữa. Tao muốn... nổi tiếng.”

Tôi (đang nằm cáng) gào lên:
"Nổi tiếng kiểu gì? Ông là một cục đá! Ông không có thanh quản! Không có mồm! Không có dây thanh âm! Ông là MỘT MIẾNG SỎI!!! ĐỒ TỒI"

Cen bỏ ngoài tai những lời chửi rủa của tôi, nó thản nhiên nói:
“Mày bị ngu à, vậy sau mày nghe tao nói được. haha, Auto-tune làm được tất cả, giờ tao sẽ đầu tư 1 cái auto-tune thật hay để làm ca sĩ nổi tiếng”

Và thế là… tôi bất đắc dĩ trở thành quản lý cho cục đá.

Với sự đầu tư kĩ lưỡng về auto-tune và trang phục trình diễn. Cen mua một cái thắt lưng dịch chuyển.

Bằng vào quyền năng của đá, Cen mở 1 cái cánh cửa dịch chuyển đến Act Planet (thế giới nghệ thuật) để đi thi hát
………..
Ngày đầu tiên đi casting The Vóice, cả ban giám khảo đều đứng hình. Vì đó là một cục đá bước lên sân khấu nhưng không đi bằng chân mà… trượt bằng sự tự tin (trượt tới đâu, xước sân khấu đến đó)

Máy chiếu hiển thị:
Tên thí sinh: Cen (Đá Phiêu Diêu)
Thể loại: Pop Ballad

Nó mặc trên mình cái áo màu đỏ rực, gương mặt đầy tự tin nhưng thật ra vì quá lo lắng, nên nó quên gắn cái auto-tune xịn xò mà nó đã mua

Nên khi nó hát.

Không ai hiểu gì.

Chỉ là tiếng:
“...cạch… cụp... cộc...”

Những âm thanh vang vọng như echo trong hang động, phối với nền nhạc của DJ XucVat và lời dịch tiếng đá cổ đại như sau:
“Đừng đánh giá một cục đá qua vẻ ngoài của nó.
Vì bên trong... cũng chỉ là đá thôi.”

Tôi đứng bên dưới đang khẩn trương mặc cái thắc lưng dịch chuyển để trốn đi và hả hê vì chắc 90% nó sẽ thất bại.

Nhưng điều tôi không thể ngờ nhất chính là…..

Giám khảo đầu tiên (là một người đàn ông trung niên): Quay ghế.
— "Tôi cảm nhận được nội tâm!"

Giám khảo thứ hai (là một con bò tót): Quay ghế.
— "Tôi tưởng như mình đang được ngồi massage bằng đá nóng."

Giám khảo thứ ba (là một con gấu): Bật khóc.
— “Bố tôi từng vấp đá, giờ tôi mới hiểu… đó là một bản giao hưởng.”

Tôi...ngồi dưới hậu trường, hoang mang cực độ. Nhưng không còn cách nào khác, tôi phải trốn đi, nếu Cen biết tôi không cài auto-tune vào áo nó, chắc nó sẽ giết tôi mất.

Nghĩ là làm, tôi thậm chí còn không đọc hướng dẫn sử dụng thắc lưng dịch chuyển mà cứ thế trốn đi.
………
Đá thi xong, tâm trạng như trên mây.

Nó không còn thực sự quan tâm đến tên nô lệ của mình nữa. Thứ nó quan tâm bây giờ là giật giải quán quân và trở nên nổi tiếng ở thế giới này.

Đêm chung kết.

Cục đá lên sân khấu, áo hồng phát sáng rực rỡ

Nó thể hiện ca khúc tự sáng tác:
“Vấp”
(Một bản tình ca buồn của đá dành cho những người từng vấp đá)

Và kết quả là:

Quán quân The Voice mùa này: CỤC ĐÁ!
Á quân: Một con mèo biết gõ piano bằng chân sau.

Kể từ đó, cục đá trở thành hiện tượng mạng. Fan gọi nó là “StoneBieber”.

Nó đi tour vòng quanh thế giới, xuất hiện trên trang bìa Rolling Stone.
……….
Sau khi giành quán quân The Voice,

Cục Đá (hay còn gọi thân mật là StoneBieber) trở thành hiện tượng toàn Act Planet, được săn đón bởi fan, báo chí, và các công ty xây dựng lớn.

Trong một sự kiện khánh thành công trình ảo tưởng "Trường Mầm Non Đỉnh Núi".

Cục Đá gặp Tảng Xi Măng – mỹ nhân nổi tiếng với thân hình mịn, giọng hát khàn khàn và khả năng giữ dáng suốt 400 năm.

Từ ánh nhìn đầu tiên, có một sự trộn lẫn hoá học.

Cục đá thầm thì:
“Baby, Em… có chất kết dính mà anh chưa từng thấy ở ai.”

Tảng Xi Măng đáp lại:
“Anh... rắn chắc hơn cả lời hứa của mấy đứa con trai ngành xây dựng.”

Và thế là... một chuyện tình bê tông bắt đầu.

Cen công khai tình yêu đích thực của mình ngay trong đêm đó.

Mọi thứ yên bình cho đến khi một thùng cát giận dữ tung tin nhắn riêng tư lên mạng xã hội:
“Đừng tin nó, Cục Đá đã từng đổ tôi năm 2007!!! Rồi bỏ đi theo xi măng vì 'nó mịn hơn'. Đồ phản bội!"

Giới mạng dậy sóng. Hashtag #ĐáMặt#XiMăngĐừngDínhLừa lên top 1 trending chỉ sau 3 tiếng.

Các phóng viên vây kín nhà Cục Đá:
— "Anh có thực sự yêu Xi Măng, hay chỉ muốn PR cho bản thân?"

Cen phải mở họp báo gấp vào sáng hôm sau.

Giọng auto-tune trầm, vang vọng qua micro:
“Tôi là đá, tôi không biết nói dối.
Nhưng tôi biết yêu, và tôi yêu thật lòng”

Khán phòng dù không hiểu gì nhưng vẫn vỗ tay rào rào. Nhưng...

Một tảng xi măng bê tông cốt thép – tên là Sơ vửa Cường Lực – xuất hiện tuyên bố:

“Tôi là người yêu hợp pháp của Cục Đá suốt 5 năm! Chúng tôi từng xây nhà với nhau!!!”

Truyền thông sốc. Fan rạn nứt.

Một nửa #TeamMăngMịn
Một nửa #TeamVửaCườngLực

……..

Ngay tối hôm đó, Cen mở một livestream giải thích cặn kẽ: “Sơ vửa cường lực là vợ cũ của tôi, và chúng tôi đã chia tay nhau trước khi tôi, tức ca sĩ Đá công khai mối quan hệ với Xi Măng mịn”

Sau tối đó, Cen nghĩ tuy không có miệng nhưng mình vẫn có thể hát, không có chân vẫn có thể leo top trending. Cen quyết tâm sẽ ra sản phẩm âm nhạc trong lúc ồn ào này để kiếm thật nhiều tiền.

Nhưng điều Cen không thể ngờ chính là….

“Tôi là Gạch. Được nung từ đất, tôi từng là 1 hotboy, tôi đã gắn bó với Xi Măng – theo đúng nghĩa đen. Nhưng rồi cô ấy bỏ tôi… để gắn bó với một cục Đá xài autotune.”
– Trích Tảng Gạch, chương trình “Vỉa Hè Có Ai?”
………

Trên sóng trực tiếp show "Chuyện Đêm Xi Măng", khi Xi Măng đang ngồi phỏng vấn, chia sẻ về mối tình cảm hóa đá với Cục Đá, thì đột nhiên…

“Cạch!”

Một Tảng Gạch đỏ au, trông phong trần, rạn nứt sexy, bước vào.

Cao 20cm, nặng 4kg – đúng gu Xi Măng thời còn trẻ.

Gạch nhìn thẳng vào camera:
“Tôi và Xi Măng từng xây nhà với nhau.
Ở công trình Quận Tư năm 2004.
Tôi từng là một phần tường bếp.
Nhưng rồi… cô ấy bị trộn loãng và rót lên một cục Đá!”

Xi Măng nghẹn ngào đáp trả:
“Gạch à… anh nóng bỏng, nhưng anh luôn đòi kiểm soát em mỗi ngày. Đá, anh ấy thì không nói gì cả… nhưng luôn lặng lẽ chịu đựng em.”
….

Chỉ 30p sau, Đá đã có mặt tại trường quay để 3 mặt 1 lời với Xi măng và Gạch đỏ

Nhưng hành động của Đá khiến Xi măng không khỏi bất ngờ

Cục Đá chỉ lăn nhẹ 30 độ.

Một cú nghiêng đầu trầm ngâm khiến khán giả "Ồooooo…"

Gạch bực: “Thấy chưa?! Hắn không nói gì! Hắn chỉ… nằm đó! Cô yêu một sự im lặng sao?! Chúng ta từng là cả bức tường gắn kết!”

Xi Măng lau xi cũ dưới mắt:
“Anh là tường, nhưng Đá là nền của tôi, Đá cho tôi điểm tựa.”

Toàn khán phòng vỗ tay, có người còn phải lau nước mắt vì xúc động.

Gạch đưa ra tối hậu thư:
“Hoặc là anh, hoặc là cục Đá cứng đơ kia!”

Xi Măng đứng dậy, giơ tay lên trời:
“Tôi chọn…. không thuộc về ai hết! Và tôi nhất định sẽ không yêu lại Gạch cũ!”
 
Sửa lần cuối:

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
184
Điểm
33
Đó là đêm 29 tháng 9 năm 2009

cơn mưa cấp 13 trút xuống hành tinh Construction Materials như thể trời đang dội nước giận dữ.

Nước ngập tới nách, xi măng trôi lề đường, và tường nhà rệu rã.

Một tiếng RẦM!!!

Một mảng tường đổ.

Trong đó… là tôi. Một tảng Gạch nung đỏ, từng nằm kiêu hãnh giữa bếp nhà chị Tư bán bánh canh.

Tôi rơi. Tôi vỡ. Tôi được xe rác hốt chung với rác rau cải.

Nhưng rồi… tôi được tái sinh….

Tôi bị nghiền nát.

Trộn cùng đá vụn, xi măng, nước bẩn công trình…

Nén lại trong khuôn – và tôi ra đời lần nữa – dưới danh nghĩa: ĐÁ KỸ THUẬT– M20.

Tôi không nhớ gì nữa.

Dưới tác động của vũ trụ, hoặc do tôi may mắn, tôi đã được vận chuyển đến Stone’s Planet và sống 1 cuộc đời của đá như bao cục đá khác.

Ký ức đỏ gạch bị vùi sâu… cho đến ngày hôm nay.
________
Trong một tập đặc biệt của show “Vật liệu và Quá khứ”,

Tảng Gạch quay lại, mang theo giấy chứng nhận công trình năm 2008 và ảnh selfie chụp chung với tôi lúc tôi còn đỏ au.

Gạch chỉ vào ảnh:
“Đây! Đây là hắn! Hắn từng là viên Gạch nằm cạnh tôi, bị mưa đánh bật! Hắn không phải Đá tự nhiên gì sất! Hắn là… GẠCH CŨ ĐƯỢC ÉP LẠI!”

Khán phòng sốc.

Ở nhà, qua màn hình TV, Xi Măng rơi lệ. Ở một nơi nào đó trên Art Planet, Bê tông cũng bật khóc.

Và tôi, ca sĩ Đá, StoneBieber… nứt nhẹ một đường ở nơi tim (nếu tôi có tim).

Sau khi Tảng Gạch vạch mặt Cục Đá từng là Gạch, mạng xã hội bùng nổ:

#ĐáLừaDối
#KhôngTựNhiênMàCứng
#GạchMớiLàChânÁi

"Đá giả" trở thành meme quốc dân (ảnh photoshop đội nón đỏ gạch)

Cộng đồng mạng dựng sục sôi.

Báo chí liên tục giật tít:
"Tên của Ca sĩ Đá có nên bị rút khỏi vỉa hè danh dự Quận 1?"

Trên fanpage chính thức, Đá không đăng gì.

Không phát ngôn.

Không trả lời phỏng vấn.

Dư luận chờ…

Ngày 1: Không thấy gì.

Ngày 2: Bắt đầu chán.

Ngày 3: Một tảng gạch khác scandal hơn (Gạch Block bị bắt vì trốn thuế)

Ngày 5: Trending #Đá dừng lại, thay bằng #ĐáCũngKhổ

Giới chuyên gia gọi đây là chiêu “Truyền thông” – tức: “Im lặng nhiều đến mức người ta tưởng mình vô tội”

Dư luận bắt đầu tự tưởng tượng:
“Biết đâu Đá im lặng vì đang tự vấn bản thân?”

“Hay Đá đang thiền?"

“Tội nghiệp Đá, ai mà không từng là Gạch chứ!”

Một sáng nọ, người ta phát hiện trên bài post mới nhất trên fb của Đá, Đá đăng 1 bức ảnh có ai đó vẽ một chiếc lá nhỏ lên thân Đá.

Không ai biết ai đã vẽ.

Nhưng cộng đồng mạng đồng loạt thốt lên:

“Ca sĩ Đá biết yêu thiên nhiên!”

“Ca sĩ Đá là biểu tượng của tái sinh!”

“Ca sĩ Đá im lặng, nhưng nhân văn!”

Trend mới:

#ĐáXanh
#FanĐáLuônỞĐây
#GạchThìĐãSao

Nhiều năm sau, trong những lời dạy cách trốn chạy drama, một bậc tiền nhân tên Đá đã nói: “Tôi không phản bác, không chứng minh, không thanh minh. Vì trong một thế giới đầy tiếng ồn…Đôi khi, điều khiến người ta phải quay đầu…Là một hòn đá… không lên tiếng”
___
Los Angeles, 9h sáng theo giờ xây dựng toàn cầu

Một sự kiện chấn động vừa diễn ra:

The Rock (Dwayne Johnson), ngôi sao hành động cơ bắp nổi tiếng thế giới, chính thức nộp đơn kiện Cục Đá – hiện tượng mạng từ hành tinh Art’s Planet – vì tội đạo nhái hình ảnh, phong cách và cả “sự rắn rỏi đầy nam tính”.

NỘI DUNG ĐƠN KIỆN:
"Tôi là The Rock duy nhất.
Tôi đóng phim, tôi cứu thế giới, tôi cười một cái là cả tòa nhà sập vì... độ ngầu.
Vậy mà một cục đá vô tri vô giác, không biết diễn, không biết nói, thậm chí không có cả chân mày — lại dám đi thi The Voice, yêu xi măng, rồi bị gọi là ‘đá biết yêu’?
Đó là xúc phạm toàn bộ sự nghiệp của tôi!!!”
– trích lời The Rock trong buổi họp báo căng như thép cốt bê tông.

PHẢN HỒI TỪ PHÍA CỤC ĐÁ:

Trong một buổi livestream kéo dài đúng… 4 phút im lặng (vì nó quên bật autotune)
Nhưng sau một hồi loay hoay, cuối cùng, đội ngũ hậu kì của ca sĩ Đá cũng đã bật một chiếc loa bluetooth đặt kế bên Cục Đá để vang lên giọng AI mượt mà:
“Tôi không phải là The Rock.
Và tôi cũng vấp ngã, yêu, và bị phản bội như bao người khác. Tôi chỉ muốn được tồn tại… trong yên bình.”

Câu nói gây chấn động. Fan hashtag rần rần:
#JusticeForDa
#FreeTheStone
#RockVsRockCivilWar
______
Cuối cùng phiên toàn lịch sử giữa Đá và Rock cũng đã diễn ra

Toà án Mỹ xây dựng một phòng xử đặc biệt liên hành tinh giữa Trái Đất và Art Planet.

Chủ tọa: Tảng Gạch Cổ Thụ – giàu kinh nghiệm, từng xử vụ "Xi Măng lừa Gạch nung" và HighF - chủ toạ người Campuchia, người từng xử vụ “nhà của Spiderman bị hack mạng”

Luật sư của The Rock: ông Malcom biết tuốt.
Luật sư của Cục Đá: ĐáMeowMeow.

Phiên tòa kéo dài 3 ngày, The Rock trình bày luận điểm bằng cách đập gãy một khối bê tông cốt thép.

Cục Đá, qua màng hình chỉ… đứng im. Nhưng im lặng của đá lại có sức nặng hơn ngàn lời.

Cuối cùng, sau khi 2 chủ toạ ngồi bàn luận nữa phút, tuyên bố:
“Vì cả hai đều là... đá thật sự, nên không có chuyện đạo nhái. Nhưng đề nghị Cục Đá chỉ được sử dụng nghệ danh ‘StoneBieber” để tránh nhầm lẫn.”

Cục Đá lên sóng truyền hình, chia sẻ sau vụ kiện:
“Tôi không cần danh tiếng. Tôi chỉ muốn sống trong bình yên.”

Ngay trên sóng truyền hình, ca sĩ StoneBieber, quyết định giải nghệ và trở về Stone Planet với hi vọng được sống yên bình (trong đống tiền đã kiếm được từ Art Planet).
Trong khi đó, The Rock… được mời đóng phim Fast & Furious 200: Đua xe trong công trường trong khi nhổ tóc bạc.
 
Sửa lần cuối:

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
184
Điểm
33
BỊCH!

Vẫn là cú hạ cánh bằng mặt thương hiệu. Sau cú nhảy mù vào khe nứt không gian, tôi cảm giác mình bị quăng quật như một món đồ trong máy giặt công nghiệp. Và rồi, tôi tiếp đất.

Cái cảm giác khi bạn vừa thực hiện một cú nhảy vọt lượng tử bằng một thiết bị công nghệ cao mà bạn chôm được, và rồi hạ cánh bằng mặt xuống một nền đất cứng như... đá, thật sự rất thốn.

Nó thốn từ quai hàm xuống tới gót chân, và lan toả ra từng tế bào não đang gào thét trong tuyệt vọng. Tôi lồm cồm bò dậy, phủi lớp bụi đá dày cộp trên cái bộ đồ nô lệ rách bươm, và hít một hơi thật sâu.

Đúng vậy, tôi nô lệ của Cen – tên ca sĩ đá, người đã trộm đai dịch chuyển của ca sĩ đá khi hắn còn đang thi The Voice.

Cứ ngỡ là đã được tự do rồi ai ngờ cái mùi không khí này... cái mùi của sự áp bức, của mồ hôi và nước mắt trộn lẫn với mùi khoáng chất đặc trưng.

Quen quá. Quen đến mức tôi chỉ muốn nôn ra mật xanh mật vàng.

Đúng rồi. Cái dây đai dịch chuyển chết tiệt của thằng chủ cũ, ca sĩ Đá, thay vì đưa tôi đến một thiên đường nhiệt đới nào đó với mấy em chân dài mặc bikini lá dừa, nó lại thẳng tay ném tôi về đúng cái địa ngục trần gian mà tôi vừa bán sống bán chết để trốn thoát.

Stone Planet. Cái tên nghe sang chảnh như một khu resort 5 sao, nhưng thực chất là một cái trại tập trung khổng lồ, nơi giống loài của tôi, loài người, bị coi như súc vật.

Tôi nhìn quanh. Vẫn là những toà nhà xám xịt, góc cạnh được đẽo trực tiếp từ những khối đá nguyên khối. Vẫn là những con đường lổn nhổn sỏi dăm. Và vẫn là lũ người Đá, bọn chủ nhân của hành tinh này, đang đi lại nghênh ngang. Bọn chúng, những sinh vật hình người được cấu tạo từ khoáng chất, với làn da cứng như đá hoa cương và trái tim lạnh như băng. Ánh mắt chúng nhìn những nô lệ loài người không khác gì cách người ta nhìn một con gián.

Và thằng khốn nạn nhất trong số chúng, thằng đã biến cuộc đời tôi thành một chuỗi ngày bị hành hạ cả thể xác lẫn tinh thần, chính là ca sĩ Đá. Một ngôi sao nhạc pop của giới Art Planet, một tên sở hữu nụ cười toả nắng... và một cái roi da có gắn mảnh chai.

Hắn ta đánh đập tôi mỗi khi autotune không lên nốt, bắt tôi lau chùi bộ sưu tập đá quý của hắn bằng lưỡi, và bắt tôi phải nghe đi nghe lại cái album mới nhất của hắn – một bản tra tấn thính giác thực sự. Cái đai lưng này, là thứ duy nhất tôi kịp chôm được khi hắn đang trình diễn tronmg cuộc thi The Voice.

Không có Cen nào đứng chờ để sai vặt tôi. Không có thân phận nô lệ nào được gán cho tôi. Tôi là một kẻ vô danh, một nô lệ được tự do.

______

Cơn đói cồn cào kéo tôi về thực tại. Cái bụng tôi đang biểu tình dữ dội hơn cả một cuộc bạo loạn. Nhưng nhìn xung quanh, ngoài đá, đá và... đá, thì chẳng có gì bỏ vào mồm được. Tôi tuyệt vọng ngồi bệt xuống, đầu óc quay cuồng. Trốn thoát để rồi chết đói ở đây sao? Cái kịch bản này nó củ chuối hơn cả phim Ấn Độ.

Đang lúc chán đời định nhặt một cục sỏi lên gặm cho đỡ buồn, thì tôi nghe thấy tiếng roi quất chan chát và tiếng la hét thảm thiết. Tò mò, tôi lết cái thân tàn ma dại của mình về phía âm thanh.

Trong một con hẻm nhỏ, một cảnh tượng quen thuộc đến đau lòng hiện ra, những gì tôi thấy khiến cơn giận trong tôi, cơn giận dành cho Tác Giả Gốc và toàn bộ cái vũ trụ vô lý này, bùng lên như xăng gặp lửa.

Tôi thấy những con người gầy gò, đôi mắt vô hồn, bị đối xử như những công cụ biết nói. Tôi thấy một tảng đá bắt một ông lão phải dùng lưng mình làm bàn kê cho nó ngồi phơi nắng, chỉ vì nó lười lăn tới chỗ có nắng. Tôi thấy một đám sỏi con ném bùn vào một cô bé chỉ vì cô bé lỡ đi ngang qua chúng và làm chúng “chói mắt”. Chói mắt một đám sỏi? Logic ở đâu?

Ngày xưa, khi còn là nô lệ của ca sĩ Đá, tôi cũng đã từng ở trong tình huống này. Tôi đã từng co rúm, sợ hãi, và cầu nguyện cho tên ác quỷ kia dừng tay. Nhưng hôm nay thì khác.

Trái tim trong tôi đã vỡ nát. Không phải là sự thương cảm. Không phải là lòng trắc ẩn. Mà là một sự tức giận lạnh lẽo, một sự khinh bỉ tột độ. Tôi không nhìn thấy một đồng loại đáng thương. Tôi nhìn thấy một công cụ. Một đám đông yếu đuối, tuyệt vọng, và dễ dàng bị kích động.

Khoảnh khắc đó, mọi thứ vỡ òa. Cục đá đó. Cái hình ảnh đó. Nó là hiện thân của tất cả. Là Tác Giả Gốc. Là những lần tôi vấp ngã. Là con khủng long mặc váy cưới. Là sự bất công của cả cái truyện này.

Một cái gì đó trong tôi… đứt. Cái dây thần kinh “cam chịu”.

Nó đứt hẳn. Đứt không còn một sợi để nối lại.

Tôi bước ra khỏi bóng tối, không còn che giấu nữa.

Tôi nhặt một viên đá cuội gần đó, to bằng nắm tay, cảm nhận sức nặng và sự thô ráp của nó. Tôi nhớ lại những lần bị ca sĩ Đá ném đá vào người chỉ vì tôi lỡ làm vỡ một cái ly. Tôi nhớ lại cảm giác đau đớn, nhục nhã. Và rồi, tôi ném.

Viên đá bay đi, xoáy tít trong không khí, và va thẳng vào thái dương của tên Đá. Một tiếng "cốp" khô khốc vang lên. Tên đá lảo đảo, đưa tay lên ôm đầu. Hắn quay lại, ánh mắt đỏ ngầu tìm kiếm kẻ thủ ác.

Tôi bước ra khỏi bóng tối, ưỡn cái ngực lép kẹp của mình ra, và nhếch mép cười. "Mày đánh đủ chưa, thằng súc vật?"

Tên đá gầm lên một tiếng, vứt cái roi đi và lao về phía tôi. Hắn to gấp đôi tôi, và chắc chắn là cứng hơn gấp trăm lần. Nhưng tôi không sợ. Vì tôi không có gì để mất.

Tôi né cú đấm trời giáng của hắn, lách người ra sau, và dùng hết sức bình sinh đá vào kheo chân hắn. Hắn khuỵu xuống. Tôi nhanh như cắt chộp lấy một mảnh đá vỡ sắc nhọn dưới đất, và trước khi hắn kịp đứng dậy, tôi đã đâm thẳng vào mắt hắn.

Một tiếng thét kinh hoàng vang vọng khắp con hẻm. Máu (hay một thứ chất lỏng sệt sệt màu xám) tuôn ra từ hốc mắt của tên đá. Hắn ôm mặt quằn quại trong đau đớn.

Tôi không dừng lại. Tôi tiếp tục đâm, chém, dùng mảnh đá như một con dao, trút hết tất cả sự căm phẫn, uất hận mà tôi đã phải chịu đựng bấy lâu nay lên người hắn. Tôi không còn là một con người. Tôi là một con thú hoang đang xé xác kẻ thù.

Những tên sỏi con sợ hãi bỏ chạy.

Những người nô lệ khác đứng chết trân.

Họ nhìn tôi, một thằng nhóc gầy gò, đang tàn sát một tên Đá to lớn, với một sự kinh hoàng và... ngưỡng mộ.

Khi tên đá đã ngừng thở, tôi mới đứng dậy. Người tôi lấm lem thứ chất lỏng màu xám của hắn. Tôi quay lại nhìn đám đông, ánh mắt lạnh như tiền.

"Chúng mày thấy chưa?" Tôi gằn giọng, giơ cao mảnh đá dính máu. "Bọn chúng không phải là bất tử! Bọn chúng cũng biết đau! Bọn chúng cũng biết chết!"

Tôi bước tới chỗ người đàn ông bị hành hạ lúc nãy, đỡ ông ta dậy. "Tên ông là gì?"

"Tôi... tôi là K." Người đàn ông run rẩy trả lời.

"Nghe đây, K. Và tất cả chúng mày nghe đây!" Tôi quét mắt nhìn đám đông. "Tao đã từng là nô lệ, giống như chúng mày. Tao đã bị đánh đập, bị hành hạ, bị coi như một món đồ chơi. Nhưng tao đã trốn thoát. Và tao đã quay trở lại. Không phải để cứu chúng mày. Mà để cho chúng mày một cơ hội tự cứu lấy mình."

Tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu bài diễn văn mà tôi đã âm thầm soạn sẵn trong đầu. "Chúng nó có bao nhiêu người? Vài triệu? Chúng ta có bao nhiêu người? Hàng trăm triệu! Chúng nó có sức mạnh, có vũ khí. Nhưng chúng ta có sự căm thù! Chúng ta có sự tuyệt vọng! Hãy biến sự căm thù thành vũ khí! Hãy biến sự tuyệt vọng thành sức mạnh!"

"Chúng mày muốn tiếp tục sống như những con chó, bị đánh đập, bị giết thịt bất cứ lúc nào sao? Hay chúng mày muốn đứng lên, chiến đấu, và giành lại những gì thuộc về mình? Giành lại tự do! Giành lại nhân phẩm!”

Tôi biết mình đang nói nhảm. Nhưng nó lại có tác dụng. Ánh mắt của những người nô lệ bắt đầu thay đổi. Từ vô hồn, chúng ánh lên một tia sáng yếu ớt.

"Nhưng... chúng ta làm được không?" Một người phụ nữ rụt rè hỏi. "Chúng quá mạnh."

Tôi cười khẩy, một nụ cười man rợ. "Mạnh ư? Một tên 'mạnh' vừa nằm chết dưới chân tao kìa." Tôi chỉ vào cái xác của tảng đá. "Chúng nó chỉ mạnh khi chúng ta quỳ gối. Đứng thẳng lưng lên, và chúng mày sẽ thấy chúng nó cũng chỉ là một lũ đá tảng ngu ngốc mà thôi."

“Từ hôm nay!” Tôi tuyên bố, lời lẽ hùng hồn như trong một bài diễn văn tôi từng xem trên YouTube. “Tao sẽ thành lập “Biệt Đội Đập Đá Chuyên Nghiệp”, gọi tắt là B.Đ.Đ.Đ.C.N! Mục tiêu của chúng ta: không phải là bình đẳng! Không phải là tự do! Mà là… LẬT ĐỔ! Chúng ta sẽ không giải phóng nô lệ, chúng ta sẽ biến chúng thành nô lệ!”

“GÉT GÔ!!!” Tôi hét lên, giơ nắm đấm lên trời.

Và thế là, "Biệt Đội Đập Đá Chuyên Nghiệp" ra đời, ngay trong con hẻm bẩn thỉu và hôi thối đó. Tôi, một thằng nô lệ vừa trốn thoát, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh. Không phải bằng lòng nhân ái, mà bằng sự tàn bạo.

Những ngày sau đó, tôi bắt đầu công cuộc "cải tạo" đội quân ô hợp của mình. Tôi không dạy họ về chiến thuật cao siêu hay lý tưởng cao đẹp. Tôi dạy họ những thứ thực tế hơn.

"Bài học đầu tiên: Vứt mẹ lòng thương hại đi!" Tôi hét vào mặt một cậu thanh niên đang do dự không dám xuống tay với một con chuột đá (một loại sinh vật gây hại ở đây). "Hôm nay mày tha cho nó, ngày mai chính đồng loại của nó sẽ gặm xác mày! Trong cuộc chiến này, chỉ có hai lựa chọn: giết hoặc bị giết!"

Tôi huấn luyện họ cách sử dụng chính môi trường xung quanh làm vũ khí. Cách gài bẫy bằng dây leo, cách tạo ra những hố chông từ những mảnh đá sắc nhọn, cách lợi dụng địa hình để phục kích. Tôi biến họ thành những sát thủ thầm lặng, những bóng ma trong lòng thành phố đá.

Tôi cũng dạy họ về tâm lý.

"Hãy nhìn vào mắt chúng nó khi chúng mày ra tay," tôi nói trong một buổi huấn luyện. "Hãy để chúng nó thấy sự căm thù trong mắt mày. Hãy để nỗi sợ hãi là liều thuốc độc cuối cùng giết chết chúng nó từ bên trong."

Những cuộc tấn công đầu tiên của chúng tôi chỉ là những vụ nhỏ lẻ. Một tên lính gác bị xiên chết trong đêm. Một kho lương thực bị đốt trụi. Một bức tượng của tên Vua Đá bị bôi bẩn bằng... phân người. Chúng tôi gieo rắc nỗi sợ hãi, sự hoang mang trong lòng kẻ thù. Chúng bắt đầu phải dè chừng, phải sống trong lo âu.

Dần dần, lực lượng của chúng tôi ngày càng lớn mạnh. Tiếng tăm về "Kẻ Báo Thù" lan đi khắp nơi. Nhiều nô lệ đã bỏ trốn khỏi chủ nhân của mình để tìm đến gia nhập với chúng tôi. Họ nhìn tôi như một vị thánh, một đấng cứu thế. Quả là một lũ ngu!!

__________

Trong một lần tấn công vào một khu mỏ, nơi hàng ngàn nô lệ đang bị bóc lột đến chết, chúng tôi đã gặp phải sự kháng cự quyết liệt. Bọn lính Đá được trang bị tận răng, và chúng còn có cả những con "Chó Đá" – những sinh vật bốn chân hung dữ được huấn luyện để săn người.

Quân của tôi bắt đầu nao núng. Một nhóm bị dồn vào một góc, nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn. K, người đàn ông đầu tiên đi theo tôi, nhìn tôi cầu khẩn: "Thủ lĩnh, chúng ta phải cứu họ!"

Tôi nhìn vào tình thế. Cứu họ đồng nghĩa với việc kế hoạch tấn công chính của chúng tôi sẽ bị bại lộ và toàn bộ lực lượng sẽ gặp nguy hiểm. Hy sinh họ, chúng tôi sẽ chiếm được kho vũ khí và giải thoát được hàng ngàn người khác.

Tôi nhìn K, ánh mắt kiên quyết. "Họ là những người lính. Và đây là chiến tranh. Sự hy sinh của họ là cần thiết."

"Nhưng... họ là anh em của chúng ta!" K hét lên, không tin vào tai mình.

"Không có anh em nào ở đây cả," tôi lạnh lùng đáp. "Chỉ có công cụ. Một vài cái búa bị gãy để phá sập cả một bức tường thành. Quá hời."

Nói rồi, tôi ra hiệu cho cánh quân chủ lực tiến công theo kế hoạch, bỏ mặc tiếng la hét thảm thiết của nhóm binh lính kia sau lưng. K đứng chết lặng, nhìn tôi như nhìn một con quái vật.

Chúng tôi đã thắng trận đó. Một chiến thắng vang dội. Hàng ngàn nô lệ được giải thoát, và chúng tôi chiếm được một kho vũ khí khổng lồ. Đêm đó, trong khi mọi người đang ăn mừng, ca hát, thì tôi ngồi một mình trên một mỏm đá cao, nhìn xuống trại. Tôi không cảm thấy vui. Tôi chỉ cảm thấy một sự trống rỗng lạnh lẽo. Tôi đã hy sinh một phần con người của mình để đổi lấy chiến thắng này. Và tôi biết, đây mới chỉ là bắt đầu.

______________

Tôi nhớ về ca sĩ Đá. Tôi tự hỏi không biết bây giờ hắn đang làm gì. Chắc là đang tức điên lên vì bị một thằng nô lệ quèn như tôi qua mặt. Tôi mỉm cười.

"Mày chờ đấy, Đá," tôi thì thầm với màn đêm. "Trò vui chỉ mới bắt đầu thôi."

Ngọn lửa báo thù trong tôi đã bùng lên thành một đám cháy không thể dập tắt. Nó thiêu rụi tất cả, từ lòng trắc ẩn, tình yêu thương, cho đến cả những ký ức về một con người mà tôi đã từng là. Giờ đây, chỉ còn lại một con quỷ, một kẻ hủy diệt, với một mục tiêu duy nhất:

Đập đá. Đến viên cuối cùng.

Hào quang phản diện, nó là một thứ thật tuyệt vời.
 
Sửa lần cuối:

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
54
Điểm cảm xúc
184
Điểm
33
Ca sĩ Đá, hay theo nghệ danh mới được toà án liên hành tinh cấp phép là StoneBieber, chính thức tuyên bố giải nghệ ngay trên sóng truyền hình của Art Planet.

Vụ kiện ồn ào với The Rock đã vắt kiệt sức lực của hắn. Hắn đã thắng, theo một cách nào đó. Hắn được giữ lại danh dự (của một cục đá) và được phép tiếp tục tồn tại mà không bị nhầm lẫn với một diễn viên cơ bắp người Trái Đất.

Nhưng cái giá phải trả là sự mệt mỏi. Hắn nhận ra ánh hào quang sân khấu, những tiếng hò reo của fan hâm mộ, những hợp đồng quảng cáo béo bở cho kem đánh răng vị khoáng chất… tất cả đều là phù du.

"Tôi không cần danh tiếng," hắn đã nói vậy trước hàng tỷ khán giả, giọng điệu trầm buồn. "Tôi chỉ muốn về nhà."

Và thế là, hắn về.

Chiếc phi thuyền cá nhân mạ crôm sáng bóng, hình dáng như một viên sỏi được gọt đẽo tinh xảo, xuyên qua tầng khí quyển của Stone Planet.

Ca sĩ Đá (tên thật là Cen) ngồi trên chiếc ghế da làm từ da của một loài bò sát vũ trụ nào đó, nhấp một ly nước khoáng tinh khiết và mỉm cười mãn nguyện.

Hắn tưởng tượng ra cảnh tượng quen thuộc: những ngọn núi đá hùng vĩ, những dòng sông dung nham lấp lánh, và những người dân Đá của hắn đang chăm chỉ lao động, với đám nô lệ loài người ngoan ngoãn phục dịch ở phía sau. Hắn sẽ xây một biệt thự trên đỉnh núi cao nhất, sống một cuộc đời an nhàn, và thỉnh thoảng sẽ sáng tác vài bản ballad về nỗi cô đơn của một hòn đá.

Nhưng khi phi thuyền hạ cánh xuống sân bay vũ trụ trung tâm, ca sĩ Đá bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.

Cực kỳ không ổn.

Sân bay, nơi lẽ ra phải được canh gác bởi những Vệ Binh Đá tinh nhuệ, giờ đây lại đầy rẫy những bóng người. Con người. Bọn họ mặc những bộ đồng phục được cắt may từ vải vóc, tay lăm lăm những khẩu súng laser đời cũ mà chúng nó chôm được từ đâu đó. Và trên ngực áo của mỗi tên, đều có một huy hiệu hình một viên đá bị đập vỡ.

Cen bước ra khỏi phi thuyền, cặp kính râm che đi sự ngỡ ngàng trong đôi mắt thạch anh của hắn. Một tên chỉ huy loài người, mặt non choẹt nhưng ánh mắt thì già dặn một cách đáng sợ, tiến lại gần.

"Giấy tờ," tên đó gằn giọng, chìa tay ra.

Ca sĩ Đá nhíu mày. "Mày có biết tao là ai không?"

Tên chỉ huy cười khẩy, một nụ cười mà Cen đã từng thấy hàng triệu lần trên mặt những tên nô lệ khi chúng bị dồn vào đường cùng. "Tao không quan tâm mày là cục đá nào. Ở Stone Planet bây giờ, mọi cục đá đều phải tuân theo luật. Giấy tờ đâu?"

Cơn giận bắt đầu âm ỉ trong lồng ngực đá của Cen.

Hắn, một quý tộc, một ngôi sao, lại bị một thằng người, một giống loài hạ đẳng, đòi hỏi giấy tờ ngay trên quê hương của mình?

Hắn đi vào thành phố, và cảnh tượng càng lúc càng khiến hắn chết lặng.

Không còn một người Đá nào trên đường phố.

Hoàn toàn không. Thay vào đó là con người.

Họ ở khắp mọi nơi.

Họ sống trong những ngôi nhà của người Đá. Họ lái những chiếc xe của người Đá.

Họ thậm chí còn đang cố gắng cải tạo những công trình kiến trúc góc cạnh, thô kệch của người Đá bằng cách treo lên những bức tranh hoa lá sặc sỡ và những dải đèn nhấp nháy rẻ tiền.

Cả hành tinh trông như một cái chợ trời khổng lồ và vô cùng thiếu thẩm mỹ.

Những bức tượng vĩ đại của các vị Vua Đá năm xưa đã bị kéo đổ. Trên bệ tượng, chúng nó dựng lên những bức tượng mới, tạc bằng… thạch cao, hình một thằng nhóc loài người gầy gò với ánh mắt điên cuồng.

"Đó là ai?" ca sĩ Đá túm lấy một người qua đường (là người, dĩ nhiên rồi) và hỏi.

Người đó giật mình, nhưng khi nhận ra Cen là một người Đá, ánh mắt anh ta lập tức chuyển từ sợ hãi sang căm ghét. "Đó là Thủ Lĩnh Tối Cao. Là Kẻ Giải Phóng. Là người đã dạy cho chúng tôi biết rằng đá không phải để thờ, mà là để đập."

Nói rồi, người đó nhổ một bãi nước bọt xuống chân ca sĩ Đá và bỏ đi.

Ca sĩ Đá đứng như trời trồng. Thủ Lĩnh Tối Cao? Kẻ Giải Phóng?

Cen bắt đầu xâu chuỗi các sự kiện. Không lẽ nào là thằng nô lệ của hắn. Thằng nhóc đã ăn cắp cái đai lưng dịch chuyển của hắn. Hắn đã trốn thoát.

Và bằng một cách thần kỳ nào đó, nó không chỉ quay trở lại, mà còn lật đổ cả một nền văn minh.

Nếu như vậy hắn phải gặp nó. Ngay lập tức.

Dinh thự của Vua Đá, giờ được đổi tên thành "Cung Điện Đập Đá", nằm trên ngọn đồi cao nhất thành phố.

Cen không gặp chút khó khăn nào để vào trong.

Bọn lính gác loài người, dù căm ghét, nhưng vẫn còn một sự sợ hãi bản năng đối với người Đá. Chúng chỉ dám nhìn hắn trừng trừng khi hắn sải bước qua.

Trong đại sảnh, nơi từng treo những tấm thảm thêu lịch sử của tộc Đá, giờ đây treo đầy những vũ khí thô sơ làm từ đá bị đập vỡ. Và trên ngai vàng làm từ một khối kim cương nguyên chất của Vua Đá, là một bóng người quen thuộc.

Là nó. Thằng nô lệ cũ của hắn. "Tôi".

Nó đã thay đổi. Không còn là thằng nhóc gầy gò, rách rưới ngày nào. Nó mặc một bộ đồ đen tuyền, ngồi vắt vẻo trên ngai vàng, một chân gác lên tay vịn.

Ánh mắt nó không còn sự sợ hãi, mà là một sự trống rỗng, lạnh lẽo của một kẻ đã nhìn thấy quá nhiều, và đã làm quá nhiều điều khủng khiếp.

Bên cạnh nó là K, người đàn ông trung niên giờ đã trở thành cánh tay phải đắc lực, vẻ mặt đầy trung thành.

"Ồ, xem ai tới kìa," "tôi" lên tiếng, giọng điệu mỉa mai. "Chủ nhân cũ của ta. Ngôi sao nhạc pop vũ trụ đã về hưu. Nghe nói ngài vừa có một vụ kiện khá ồn ào. Thắng chứ?"

Ca sĩ Đá bước tới, đứng đối diện ngai vàng. "Mày đã làm gì hành tinh của tao?"

"Hành tinh của ngài?" "tôi" bật cười, một tiếng cười khô khốc.

"Ngài nhầm rồi. Đây là hành tinh của chúng tôi. Của những người đã từng bị các người coi như súc vật. Giờ thì bàn cờ đã lật. Bọn tao không còn là những con tốt. Bọn tao là những người chơi."

"Những người Đá khác đâu?"

"Tôi" nhún vai. "Đâu đó dưới lòng đất này. Hoặc đã bị nghiền thành sỏi để rải đường. Hoặc trở thành đồ trang sức cho những người vợ của binh lính của ta. Ta không rõ nữa, ta không có thói quen quản lý rác thải."

Sự tàn nhẫn trong lời nói của nó khiến ca sĩ Đá rùng mình. Hắn nhận ra, thằng nhóc trước mặt không còn là tên nô lệ ngày nào nữa.

"Mày nghĩ mày thắng rồi sao?" Cen gầm gừ.

"Mày nghĩ mày có thể xoá sổ cả một chủng tộc mà không phải trả giá ư? Mày quên rồi à? Tao biết điểm yếu của mày. Một bí mật nhỏ mà mày luôn cố gắng che giấu."

"Tôi" ngừng cười. Ánh mắt nó nheo lại.

"Đúng vậy," ca sĩ Đá tiếp tục, cảm thấy mình đã nắm lại được thế chủ động.

"Tao biết về cái đêm mày tè dầm ra giường năm 12 tuổi và khóc lóc gọi mẹ. Tao biết về việc mày vẫn phải ngủ với một con gấu bông ngay cả khi bị bắt làm nô lệ. Mày nghĩ đám lính của mày sẽ nghĩ gì khi biết Thủ Lĩnh Tối Cao của chúng, Kẻ Báo Thù vĩ đại, thực chất chỉ là một thằng nhóc yếu đuối, sợ hãi bóng tối và vẫn còn tè dầm?"

K và những tên lính gác trong phòng bắt đầu nhìn "tôi" với ánh mắt khác. Sự nghi ngờ bắt đầu len lỏi.

Nhưng "tôi" chỉ im lặng. Nó từ từ đứng dậy, bước xuống khỏi ngai vàng.

"Mày nghĩ cái bí mật đó quan trọng à?" "tôi" hỏi, giọng bình thản đến đáng sợ.

"Tất nhiên là nó quan trọng," ca sĩ Đá cười đắc thắng. "Nó sẽ phá hủy hình tượng của mày. Nó sẽ khiến đế chế của mày sụp đổ."

"Tôi" bước tới, đối mặt với ca sĩ Đá, khoảng cách chỉ còn vài bước chân. "Mày sai rồi."

Và rồi, nó tấn công.

Nhanh như một tia chớp, nó rút một con dao găm làm từ đá vỏ chai sắc lẹm và lao tới. Ca sĩ Đá, dù bất ngờ, nhưng với phản xạ của một… ca sĩ, đã kịp lùi lại.

Hắn vung tay, một sóng âm vô hình phát ra từ lòng bàn tay, đẩy "tôi" văng ra xa.

"Ngu ngốc!" ca sĩ Đá hét lên. "Mày không phải là đối thủ của tao!"

Trận chiến sinh tử bắt đầu. Đại sảnh trở thành một võ đài. Ca sĩ Đá chiến đấu kiên cường, mỗi đòn đánh đều mạnh mẽ. Hắn sử dụng sóng âm để tấn công từ xa, biến những mảnh vỡ trên sàn thành những viên đạn chết người. "Tôi" thì ngược lại, chiến đấu như một con thú hoang. Nó luồn lách, né tránh, tìm kiếm sơ hở nhỏ nhất để áp sát và tung đòn kết liễu.

Binh lính của "tôi" đứng nhìn, không dám xen vào. Đây là cuộc chiến của những con quái vật.

Sau một hồi giao tranh, "tôi" bắt đầu thấm mệt. Sức mạnh và thể chất của Cen vượt trội hơn hẳn.

Trong một khoảnh khắc mất tập trung, "tôi" bị một sóng âm đánh trúng, ngã khụy xuống. Cen bước tới, một tay túm lấy cổ áo nó, tay kia giơ lên, sẵn sàng tung ra đòn kết liễu.

"Thấy chưa?" Cen thở hổn hển, gằn giọng. "Sự yếu đuối của mày đã định sẵn thất bại này. Giờ thì quỳ xuống, và có lẽ tao sẽ tha cho mày một mạng, thằng nô lệ tè dầm."

Nhưng thay vì sợ hãi, "tôi" lại ngẩng lên và mỉm cười. Một nụ cười thật sự, lần đầu tiên sau một thời gian dài.

"Mày vẫn không hiểu à?" nó thì thầm. "Tao không quan tâm đến cái bí mật đó. Tao không quan tâm đến việc bọn lính nghĩ gì. Tao không quan tâm đến cái hành tinh này. Tao không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả."

Nó nhìn thẳng vào mắt Cen, và trong đôi mắt trống rỗng đó, một ngọn lửa điên cuồng bùng lên.

"Tao chỉ quan tâm đến một thứ duy nhất thôi," nó nói, giọng rít qua kẽ răng. "Là được tự tay giết chết mày. Thằng khốn đã hành hạ tao suốt ba chương truyện. Mày có nhớ không? Cái roi da? Cái album tra tấn lỗ tai? Mày bắt tao lau đá quý bằng lưỡi! BẰNG LƯỠI ĐẤY, THẰNG KHỐN!"

Nói rồi, nó dùng chút sức lực cuối cùng, cắn mạnh vào bàn tay đang túm cổ áo mình của Cen. Mặc dù tay làm bằng Đá nhưng vẫn đau đớn hét lên và buông nó ra.

Nhân cơ hội đó, "tôi" lảo đảo chạy về phía ngai vàng. Trên tay vịn của ngai vàng, có một nút bấm màu đỏ, to bằng quả trứng ngỗng, với dòng chữ "KHÔNG ĐƯỢC NHẤN" được khắc nguệch ngoạc bên cạnh.

"Đừng!" K hét lên, nhận ra ý định của nó. "Thủ lĩnh, đừng làm vậy! Chúng ta đã thắng rồi! Hành tinh này là của chúng ta!"

"Câm mồm!" "tôi" quay lại hét vào mặt K. "Của chúng ta? Không có gì là của chúng ta cả! Tất cả là một cơn ác mộng! Và tao sẽ kết thúc nó! Và tao sẽ kết thúc bộ truyện vớ vẫn này! HAHAHA"

Nó quay lại nhìn ca sĩ Đá, nụ cười man dại nở trên môi. "Nếu tao không thể giết được mày, thì tất cả chúng ta sẽ cùng chết chung!"

Và nó đập tay xuống nút màu đỏ.

Một tiếng còi báo động chói tai vang lên khắp cung điện.

Một giọng nói máy móc lạnh lùng vang vọng từ những chiếc loa ẩn: "Kích hoạt trình tự hủy. Hành tinh sẽ phát nổ sau 60 giây. Chúc quý vị có một ngày tận thế vui vẻ."

Mọi thứ trở nên hỗn loạn. Binh lính la hét, dẫm đạp lên nhau để tìm đường thoát. K đứng chết lặng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ. Ông ta đã đi theo một con quỷ, và giờ con quỷ đó đang kéo tất cả xuống địa ngục cùng nó.

Cen sững sờ trong giây lát, rồi hắn bừng tỉnh. Hắn vội vàng mò mẫm trong túi. Cái đai lưng dịch chuyển! May mà hắn đã mua nó – phiên bản hiện đại, có thể bỏ túi. Hắn vội vàng đeo nó vào, bấm loạn xạ lên các nút.

"Mày không thoát được đâu!" "tôi" cười điên dại, nhìn ca sĩ Đá với ánh mắt hả hê.

"5... 4... 3..."

Cen tìm thấy nút dịch chuyển khẩn cấp.

"2..."

Hắn nhấn nút.

"1..."

Một luồng sáng chói loà bao bọc lấy ca sĩ Đá, và hắn biến mất. Ngay sau đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Cung điện, thành phố, và cả hành tinh Stone Planet vỡ tan thành hàng tỷ mảnh vụn, tạo ra một tinh vân mới lấp lánh và chết chóc giữa vũ trụ.

____

Cen mở mắt.

Đó là cái tên duy nhất hắn còn nhớ về bản thân mình. Cen. Một mảnh vỡ.

Hắn đang nằm trên một thảm cỏ xanh mướt, ẩm ướt. Không khí có mùi của đất, của cây cối, và một chút mùi khói xe ở xa xa.

Hắn nhìn xuống cơ thể mình. Hay đúng hơn là những gì còn sót lại của nó.

Hắn chỉ còn lại một đầu. Mọi thứ bên dưới đã biến mất trong vụ nổ. Hắn chỉ là một cục đá biết suy nghĩ, một cái đầu lâu di động.

Hắn đã sống sót. Nhưng cái giá phải trả quá đắt. Hành tinh của hắn, đồng loại của hắn, tất cả đã bị hủy diệt bởi một thằng nô lệ điên loạn.

Cơn thịnh nộ và đau đớn dâng lên trong hắn, nhưng hắn thậm chí không thể gào thét.

Bỗng nhiên, hắn nghe thấy tiếng bước chân. Một chàng trai trẻ đang đi bộ trên đường, vừa đi vừa huýt sáo một giai điệu vui tươi. Trông cậu ta thật vô tư, thật yêu đời. Một hình ảnh đối lập hoàn toàn với sự tan nát của Cen.

Chàng trai đó, không ai khác, chính là "tôi" của Chương 1.

Cậu ta bước đi, đầy hi vọng, đầy khát khao sống, cho đến khi

Rầm!

Cậu ta vấp phải Cen. Vấp phải một cục đá biết suy nghĩ đang nằm giữa đường.

Cú vấp trời giáng khiến cậu ta ngã sóng soài. Nhưng điều tồi tệ hơn đã xảy ra. Cái gót giày của cậu ta, trong một cú vung chân vô tình, đã đập thẳng vào cái đai lưng dịch chuyển vẫn còn dính trên đầu Cen.

Chiếc đai, vốn đã bị hỏng hóc nặng sau vụ nổ, loé lên một tia sáng kỳ lạ.

Cen và chàng trai xui xẻo cùng lúc cảm thấy một cảm giác chóng mặt kinh hoàng. Cảnh vật xung quanh họ mờ đi, xoắn lại thành một vòng xoáy màu sắc.

Khi họ định thần lại, họ không còn ở trong công viên nữa. Xung quanh họ là những con khủng long to lớn đang gặm cỏ.

Chiếc đai đã đưa họ về thời tiền sử.

Chưa kịp để Cen tiêu hoá chuyện gì đang xảy ra, chàng trai "tôi" lại lồm cồm bò dậy, và trong lúc hoảng loạn, cậu ta lại... vấp phải Cen một lần nữa.

RẦM!

Lại một cú vấp. Lại một cú đá vô tình vào cái đai.

Và vèo!

Khung cảnh lại thay đổi. Lần này là một đấu trường La Mã cổ đại, với hàng ngàn khán giả đang hò reo.

Cen nhìn chàng trai đang ngơ ngác, rồi nhìn xuống cái đai lưng đang chập chờn của mình. Hắn chợt hiểu ra. Hắn đã mất tất cả.

Nhưng vũ trụ, trong sự trớ trêu của nó, đã ban cho hắn một mục tiêu mới.

Hành tinh của hắn đã bị hủy diệt bởi một phiên bản "tôi". Giờ đây, số phận lại trói buộc hắn với một phiên bản "tôi" khác, một thằng hậu đậu hay bị vấp ngã.

Cen nhìn chàng trai với ánh mắt rực lửa. Hận thù cho hành tinh của mình, cho đồng loại của mình, tất cả đều dồn lên cái thằng cha vô tội trước mặt.

"Tao sẽ dí mày tới cùng trời cuối đất," Cen thì thầm bằng ngôn ngữ của loài Đá, một lời thề vang vọng qua các chiều không gian. "Mỗi một lần mày vấp ngã, tao sẽ ở đó. Tao sẽ tìm cách giết mày, để báo thù cho những gì mày-kia đã làm!!"

Và ở một góc khác của đấu trường, chàng trai "tôi" đáng thương lại lồm cồm đứng dậy, phủi bụi trên quần, và lẩm bẩm: "Ủa, mình đang ở đâu đây? Sao lắm người mặc váy thế nhỉ?"

Rồi cậu ta loạng choạng bước đi, và lại vấp phải một viên sỏi.
 
Sửa lần cuối:
Top