Những ngày lênh đênh trên biển của Trần Bách, dưới vỏ bọc Lê Minh, dần trôi qua trong một sự pha trộn kỳ lạ giữa sự cảnh giác thường trực và một niềm hy vọng mới chớm nở.
Con tàu "Hải Âu Định Mệnh" vẫn lướt đi êm ái trên mặt nước xanh thẳm, mang theo hắn đến một tương lai mà hắn đã từng nghĩ sẽ chỉ có sự giàu sang. Nhưng giờ đây, tương lai đó đã bắt đầu có một vệt nắng ấm áp, mang tên An.
An là một cô gái đến từ một thế giới hoàn toàn khác. Cô không khoác lên mình những bộ xiêm y hàng hiệu lấp lánh, không trang điểm cầu kỳ hay cố tỏ ra cao sang như những nữ hành khách hạng nhất khác.
Vẻ đẹp của cô không phải thứ đập vào mắt người ta một cách choáng ngợp, mà là thứ thấm dần, nhẹ nhàng như một cơn mưa xuân.
Nó nằm trong đôi mắt trong veo, tĩnh lặng như mặt hồ thu không gợn sóng, có khả năng nhìn thấu những lớp vỏ bọc gai góc nhất.
Nó nằm trong nụ cười rạng rỡ, không chút toan tính, luôn sẵn sàng nở trên môi như thể cuộc đời này vốn dĩ chỉ toàn những điều tốt đẹp.
Và nó nằm trong mái tóc đen dài, óng ả, không cần bất kỳ sự tô điểm nào, cứ thế buông xõa tự nhiên trên bờ vai mảnh dẻ, khẽ bay trong gió biển như một dòng suối mềm mại.
Cô là hiện thân của sự tự do mà Bách đã đánh mất.
Cô thường chọn cho mình những bộ trang phục bằng vải lanh đơn giản, màu sắc trang nhã, luôn mang lại cảm giác thoải mái.
Và người bạn đồng hành bất ly thân của cô là một cuốn sổ phác thảo đã sờn góc cùng vài cây bút chì
An không thuộc về những bữa tiệc tùng xa hoa, những canh bạc thâu đêm hay những cuộc trò chuyện phù phiếm bên ly rượu đắt tiền.
Thế giới của cô là bình minh nhuộm hồng chân trời, là tiếng sóng vỗ về mạn thuyền thành một bản giao hưởng bất tận, là dáng bay của một con hải âu đơn độc giữa không trung.
Cô tìm thấy niềm vui trong việc lưu giữ những mảnh ghép bình dị của sự sống bằng những nét vẽ tài hoa, biến chúng thành nghệ thuật
Sau cuộc gặp gỡ tình cờ và ngắn ngủi trong thư viện, An dường như lại càng bị thu hút bởi sự lạnh lùng của hắn, cô như luôn tìm cách tiếp cận Bách.
Cô, với sự nhạy cảm bẩm sinh của một người nghệ sĩ, không nhìn thấy một Lê Minh giàu có, lịch lãm mà mọi người vẫn thấy. Cô nhìn thấy một vùng biển động dữ dội bị che giấu sau một mặt hồ phẳng lặng.
Cô cảm nhận được một nỗi buồn sâu thẳm, một sự cô độc gần như tuyệt vọng ẩn sau đôi mắt sắc bén và vẻ ngoài bất cần.
Cô không hề biết về quá khứ nhuốm máu, về tội ác không thể gột rửa. Cô chỉ thấy một tâm hồn đang oằn mình dưới những vết thương vô hình.
Và bản năng của cô, sự đồng cảm thuần khiết nhất, thôi thúc cô phải tìm hiểu, phải chạm vào con người đó.
Cô tin một cách ngây thơ rằng, không có ai sinh ra đã là một tảng băng, chỉ là họ chưa tìm thấy đủ hơi ấm để tan chảy mà thôi.
____________
Một buổi sáng nọ, khi sương sớm còn giăng một lớp mỏng tang trên mặt biển, Bách ngồi một mình trên boong tàu phía sau, nơi ít người qua lại nhất.
Hắn chọn một góc khuất, lưng tựa vào thành tàu lạnh ngắt, đôi mắt vô hồn nhìn ra khoảng không vô định.
Tâm trí hắn không phải đang ngắm biển, mà đang bị nhấn chìm trong những hình ảnh của đêm định mệnh ấy. Tiếng hét câm lặng, ánh mắt kinh hoàng, và vũng máu loang dần trên sàn gỗ...
Chúng như những con đỉa đói bám riết lấy tâm trí, hút cạn sinh lực và sự bình yên của hắn.
Hắn cố gắng xua đuổi, cố gắng tập trung vào tiếng sóng, vào cơn gió mặn chát, nhưng vô ích. Chúng dường như đã thành một phần của hắn.
Cô đứng đó, ngược lại với ánh nắng ban mai yếu ớt, khiến mái tóc cô viền lên một quầng sáng dịu dàng.
Trên tay cô là hai cốc cà phê sứ, khói trắng mỏng manh bay lên. Cô mỉm cười, một nụ cười không hề có ý dò xét, chỉ đơn thuần là một lời chào thân thiện.
"Biển buổi sáng đẹp thật đấy, phải không?" Cô nói, đoạn bước tới và chìa một cốc về phía hắn. "Nó khiến tôi cảm thấy bình yên. Tôi nghĩ có lẽ anh cũng cần một chút."
Bách ngập ngừng. Đã bao lâu rồi chưa có ai chủ động quan tâm đến hắn một cách vô tư như vậy? Hắn quen với những mối quan hệ được xây dựng trên lợi ích, trên sự trao đổi sòng phẳng.
Sự tử tế đột ngột này khiến hắn bối rối. Nhưng hơi ấm từ cốc cà phê và sự chân thành trong mắt cô đã khiến hắn bất giác đưa tay ra nhận lấy.
"Cảm ơn," hắn lí nhí, giọng khàn đi.
"Anh có vẻ hay suy nghĩ nhiều," An nói, giọng điệu nhẹ nhàng, "Có chuyện gì khiến anh bận lòng sao?"
Bách giật mình.
Hắn đã quá quen với việc che giấu cảm xúc, nhưng cô gái này... cô ấy có khả năng nhìn xuyên thấu đáng sợ.
"Không có gì," hắn đáp cụt lủn. "Tôi chỉ... đang nghĩ về công việc."
An không hỏi gì thêm. Cô chỉ khẽ mỉm cười.
Cô nhấp một ngụm cà phê, rồi lặng lẽ mở cuốn sổ phác thảo ra. Không gian giữa họ chìm vào im lặng,Nó được lấp đầy bởi tiếng sóng, tiếng gió, và tiếng bút chì sột soạt trên mặt giấy.
Bách, dù cố tỏ ra không quan tâm, vẫn không thể ngăn mình liếc nhìn sang.
Nét bút của cô thật kỳ diệu. Chúng mềm mại, uyển chuyển nhưng cũng đầy tự tin. Dưới bàn tay cô, con tàu "Hải Âu Định Mệnh" hiện ra không phải là một khối sắt lạnh lẽo, mà là một sinh thể có hồn, đang kiêu hãnh lướt đi dưới một bầu trời đầy nắng và hy vọng.
Bức tranh của cô tràn ngập ánh sáng và sức sống, một sự đối lập tàn nhẫn với thế giới nội tâm u tối của hắn.
"Cô vẽ đẹp thật," Bách buột miệng. Lời khen thốt ra trước khi hắn kịp nhận thức.
An ngẩng đầu lên, đôi mắt cô ấy sáng bừng. "Cảm ơn anh. Anh có muốn thử không? Vẽ giúp tôi giải tỏa rất nhiều."
Bách lắc đầu ngay lập tức. "Tôi không có năng khiếu."
"Nghệ thuật không nằm ở năng khiếu, nó nằm ở cảm xúc," An nói một cách dịu dàng. "Anh không cần vẽ một bức tranh đẹp. Anh chỉ cần vẽ ra những gì đang đè nặng trong lòng mình. Cứ thử đi. Đừng sợ xấu. Quan trọng là anh cảm thấy thế nào khi vẽ."
Cô xé một tờ giấy trắng từ cuốn sổ và đưa cho hắn cùng một cây bút chì. Bách nhìn chằm chằm vào hai vật thể đơn sơ ấy như thể chúng là một quả lựu đạn sắp phát nổ.
Cầm bút để vẽ. Hắn chỉ quen cầm dao, cầm tiền, cầm những thứ có thể mang lại quyền lực hoặc sự hủy diệt.
Nhưng hắn đã cầm lấy. Có lẽ vì sự kiên nhẫn trong mắt An, có lẽ vì một góc sâu thẳm nào đó trong hắn cũng đang khao khát được giải bày.
Hắn bắt đầu vẽ. Những đường nét đầu tiên thật vụng về, thô kệch.
Hắn gồng cứng cả cánh tay, cố gắng kiểm soát cây bút, nhưng nó cứ trượt đi, tạo ra những vệt than chì hỗn loạn, đen kịt.
Nó không ra một hình thù gì cả, chỉ là một mớ bòng bong. Hắn định vò nát tờ giấy, nhưng An đã đặt tay lên cổ tay hắn.
"Đừng gồng mình quá," cô thì thầm. "Cứ để cảm xúc dẫn lối. Nếu anh đang giận dữ, hãy vẽ những đường mạnh mẽ. Nếu anh đang buồn bã, hãy để nét bút chùng xuống. Tờ giấy này sẽ không phán xét anh."
Câu nói ấy đánh một tiếng vang lớn trong lòng Bách.
_________
Kể từ ngày hôm đó, bức tường băng giữa họ bắt đầu xuất hiện những vết nứt.
Họ thường xuyên ngồi cùng nhau trên boong tàu, không nhất thiết phải nói chuyện. Đôi khi, An chỉ ngồi đó phác thảo, còn Bách đọc một cuốn sách hoặc đơn giản là nhắm mắt, lắng nghe cô kể chuyện.
An kể cho hắn nghe về tuổi thơ của cô ở một thị trấn ven biển yên bình, về những ước mơ giản dị là có một phòng tranh nhỏ của riêng mình. Những lời nói của cô, giống như những nét vẽ của cô, đều trong trẻo và đầy ánh sáng.
Chúng như những giọt nước mát lành, từ từ thấm vào mảnh đất tâm hồn đã khô cằn và nứt nẻ của Bách. Hắn, kẻ đã quen với sự dối trá, lọc lừa, lại thấy mình bị cuốn vào sự chân thành của cô. Hắn bắt đầu khao khát thế giới mà cô miêu tả, một thế giới mà hắn đã tự tay phá hủy.
__________
An chỉ tay lên một chòm sao, kể cho hắn nghe một câu chuyện cổ tích mà cô từng được nghe kể. Chuyện về một nàng công chúa bị một lời nguyền giam giữ trong một tòa lâu đài bằng băng giá, trái tim nàng cũng dần đông cứng lại. Chỉ có tình yêu chân thành, một nụ hôn xuất phát từ sự thấu hiểu và hy sinh, mới có thể phá giải lời nguyền và làm tan chảy băng giá.
Khi câu chuyện kết thúc, cô quay sang nhìn hắn, đôi mắt lấp lánh dưới ánh trăng như hai vì sao sa. "Anh có tin vào tình yêu không, anh Lê Minh?" cô hỏi, giọng nói thì thầm trong tiếng gió biển.
Bách sững người. Tình yêu? Hắn đã từng nghĩ nó là thứ vớ vẩn, là điểm yếu của những kẻ ngu ngốc.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt An, nhìn vào sự mong chờ dịu dàng trong đó, hắn lại không thể nói ra lời cay độc.
Hắn nhìn cô thật lâu, ánh mắt vốn luôn sắc lạnh giờ đây dịu dàng hơn bao giờ hết.
Hắn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo ấy – một gã đàn ông cô độc, mệt mỏi, chứ không phải một tên sát nhân.
"Trước đây," hắn chậm rãi cất lời, giọng trầm khàn, "tôi không tin. Nhưng bây giờ... có lẽ tôi bắt đầu tin."
An mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc. Cô khẽ tựa đầu vào vai hắn, một cử chỉ tự nhiên không chút ngượng ngùng.
"Tình yêu có thể chữa lành mọi vết thương, anh ạ. Nó có thể giúp chúng ta tìm thấy con người thật của mình, và tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ."
Cái tựa đầu nhẹ bẫng ấy lại có sức nặng ngàn cân đối với Bách. Hơi ấm từ cô truyền qua lớp áo, len lỏi vào da thịt và chạm đến trái tim băng giá của hắn.
Hắn không đẩy cô ra. Lần đầu tiên trong đời, hắn cho phép một người khác tiến vào không gian an toàn của mình, và ngạc nhiên thay, hắn không cảm thấy bị đe dọa. Hắn chỉ cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ.
Sự thân mật giữa họ ngày càng sâu sắc hơn sau đêm đó. Họ dành gần như toàn bộ thời gian cho nhau, chia sẻ những suy nghĩ, những cảm xúc mà họ chưa từng nói với ai.
An kể cho Bách nghe về những áp lực vô hình từ xã hội, về nỗi sợ không thể trở thành một họa sĩ giỏi như kỳ vọng. Bách, trong sự an toàn của vòng tay vô hình mà An tạo ra, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mình có thể tin tưởng một người.
Hắn bắt đầu mở lòng. Hắn không nói về tội ác, không thể.
Nhưng hắn kể cho cô nghe về tuổi thơ cơ cực, về những bữa đói bữa no, về sự bất công của xã hội đã dập tắt những ước mơ non nớt của hắn. Giọng hắn đều đều, vô cảm, như đang kể chuyện của người khác, nhưng An có thể nghe thấy sự ẩn khuất phía sau đó.
Cô không nói gì, không đưa ra lời khuyên sáo rỗng. Cô chỉ lắng nghe chăm chú, và khi hắn kết thúc, cô chỉ đơn giản là nắm lấy bàn tay chai sần của hắn, siết nhẹ.
"Em hiểu," cô nói. Hai từ đơn giản ấy còn có sức mạnh hơn vạn lời an ủi. Sự thấu hiểu không lời của An khiến Bách cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến mức gần như muốn bật khóc.
_________
Đêm đó, cũng dưới ánh trăng vàng vọt, khi họ đứng ở mũi tàu, để gió biển lùa vào tóc, Bách đã làm một điều mà hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.
Hắn quay người lại, đối diện với An, dùng cả hai tay nâng niu khuôn mặt cô. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, như muốn khắc ghi hình ảnh này vào tận cùng tâm khảm.
Và rồi, hắn cúi xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn đầu tiên. Nó không vội vã, không mãnh liệt, mà dịu dàng, thăm dò và chất chứa vô vàn cảm xúc không thể gọi tên.
Nó có vị mặn của gió biển, vị đắng của quá khứ trong hắn, và vị ngọt của sự ngây thơ nơi cô. Nó không chỉ là sự kết nối về thể xác, mà là sự giao thoa của hai tâm hồn, một tối một sáng, một băng một lửa.
Trong khoảnh khắc đó, Bách cảm thấy như tất cả gánh nặng của tội lỗi, những bóng ma ám ảnh, đều tạm thời lùi lại phía sau.
Hắn không còn là Trần Bách, kẻ sát nhân máu lạnh đang chạy trốn. Hắn là Lê Minh, một người đàn ông đang yêu, một người đang khao khát được cứu rỗi.
Hắn nhận ra một sự thật cay đắng: sự giàu sang mà hắn đã đánh đổi bằng máu và tính mạng người khác không thể mang lại hạnh phúc. Hắn có tiền, rất nhiều tiền, nhưng hắn vẫn cô độc, vẫn sống trong địa ngục của chính mình.
Chỉ khi gặp An, hắn mới tìm thấy ý nghĩa thực sự của cuộc sống. Nó không nằm ở những cọc tiền, mà nằm ở một cái nắm tay, một cái tựa đầu, một nụ hôn dịu dàng. Nó là sự thấu hiểu, là sự bình yên trong tâm hồn.
Nỗi sợ bị phát hiện vẫn còn đó, lẩn khuất như một con cá mập dưới làn nước sâu. Nhưng giờ đây, một nỗi sợ hãi khác, lớn hơn, mãnh liệt hơn đã trỗi dậy: nỗi sợ mất An. Mất đi vệt nắng duy nhất trong cuộc đời tăm tối của mình.
Hắn muốn được sống. Không phải là tồn tại trong sợ hãi, mà là sống một cuộc đời bình thường, hạnh phúc bên cô.
Quá khứ tội lỗi là một gánh nặng, một sợi dây xích vô hình đang níu giữ hắn.
Hắn bắt đầu mơ về một tương lai, một ngôi nhà nhỏ ven biển, nơi mỗi sáng thức dậy đều thấy nụ cười của An, nơi hắn có thể vẽ những bức tranh của riêng mình, dù chúng có vụng về đến đâu.
Hắn thậm chí còn bắt đầu tính kế, một kế hoạch điên rồ, để có thể giải thoát hoàn toàn, để có thể trở thành một người xứng đáng với tình yêu tinh khôi của cô.
Những ngày trên tàu cứ thế trôi đi, mỗi ngày trôi qua là một sự biến chuyển sâu sắc trong tâm hồn Bách.
An đã thực sự trở thành một vệt nắng dịu dàng giữa đại dương băng giá của cuộc đời hắn. Một tia hy vọng mong manh, nhưng đủ mạnh mẽ để thắp sáng cả con đường tăm tối phía trước.