Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Cơn gió và Dũng

[Truyện ngắn] Cơn gió và Dũng

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
171
Điểm
33
Truyện kinh dị nên là nó rất là đáng sợ, cho tới khi mình tập viết....
____
Hồi 2 năm trước, mình có crush một bạn nữ rất mê truyện kinh dị, nên khi đó mình đã tập tành viết tập truyện, để gửi cho crush mình đọc, cơ mà hình như truyện dở quá nên cô ấy bỏ chạy luôn. Từ đó, mình cũng không viết truyện kinh dị nữa.

Tập truyện ngắn này được mình bắt đầu viết vào tháng 2/2023 và kết thúc sau 4 tháng suy nghĩ nát óc, nó gồm 2 truyện ngắn thuộc thể loại kinh dị lần lượt là Cơn Gió và Dũng.

Hi vọng mọi người không bỏ chạy như crush của mình :(
 
Sửa lần cuối:

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
171
Điểm
33
…….Hình như ngoài cửa đang có gió, gió thổi mỗi lúc càng mạnh, làm lung lay những cành cây khô héo trước hiên nhà. Những ánh đèn lấp ló trước cửa nhà, tiếng người, tiếng gõ cửa vang lên, hình như có ai đó gọi gã, rất dồn dập, rất gần……
…….Hắn đang cười, hắn cười rất to, tiếng cười của hắn vang vọng khắp phòng, khốn nạn thật…….
_____

Ngoài đường vắng hoe, màn đêm đặc quánh, gã đứng ở ngã tư đường, hắn đang đứng đợi gã.
Hắn là ai? Gã cũng không biết? Một chiếc bóng dài hơn bình thường? Một tiếng nói thì thầm mỗi đêm vẫn bám theo gã?

Vẫn như mọi ngày, họ đứng đó, bên lề đường, bên những góc phố, đứng và chờ đợi những “vận may” của mình.

Từng dòng người trong thị trấn thưa thớt đi qua, rồi đi lại, một cách vô cảm, đôi khi còn kèm theo vài tiếng chửi rủa….“Cái đồ ăn bám”, “Mẹ kiếp, nhìn khỏe mạnh thế mà sao không tự kiếm ăn đi”..….

….Gã mệt mỏi, muốn gục ngã. Nhưng đôi chân gã vẫn bước đi, như có một sức mạnh vô hình đang kéo lê gã. Hắn nói hắn sẽ đi tìm vận may.

Gã muốn về, nhưng cơ thể không còn nghe lời, cả ngày không có gì bỏ bụng, giờ lết về nhà có khi còn không nổi. Trước mắt gã, mọi thứ tối sầm...

- “Không sao đâu, vài ngày nữa là được xuất viện rồi, ngoan nhé”

Gã cảm thấy giọng nói nhẹ nhàng của 1 cô gái.

….Rồi có thứ gì đó chạm vào da thịt gã, lạnh quá, nó đi xuyên qua cơ thể gã sau đó 1 chất lỏng túa vào như đàn kiến, dần dần chiếm lấy cả cơ thể gã, 1 cảm giác dễ chịu như chiếm lấy tâm hồn gã, ru ngủ tâm hồn đang kiệt quệ của gã.

….Mở mắt ra, xung quanh có rất nhiều người vây lại, họ chỉ trỏ, họ nói gì đó, 1 người đàn ông lạ mặt bước lại gần, anh ta lay lay gã:

“Này anh trai, ổn không đấy?” nói rồi anh ta đỡ cơ thể mỏng manh của gã dậy.

Gã cảm ơn anh ta bằng giọng điệu yếu ớt, ánh mắt anh ta chân thành nhìn gã toát lên vẻ thương hại, hứa sẽ giúp đỡ gã, vậy là “vận may” của gã tới rồi…..
….Gã được đưa về một căn nhà nhỏ ở rìa thị trấn, được cho ăn, cho ở. Gia đình ông chủ - hai vợ chồng và hai cô con gái - đều đối xử rất tốt với gã. Gã cũng yêu quý họ. Gã cố gắng chôn vùi những lời thì thầm trong gió, cố gắng quên đi cái bóng đổ dài hơn bình thường ở ngã tư.

Nhưng hắn thì không quên……

…Hắn vẫn ở đó, lởn vởn trong những góc khuất của căn nhà, một sự hiện diện im lặng. Đôi khi, gã bắt gặp ánh nhìn của chính mình trong gương, nhưng lại thấy một tia lạnh lẽo xa lạ. Đôi mắt đó ghi nhớ từng nơi cất giấu của cải, khao khát một thứ gì đó không phải là lòng biết ơn. Cơn đói của hắn không phải là cơn đói thể xác…
_______

Một đêm nọ, gió lại nổi lên, dữ dội. Gã đang lau dọn dưới bếp, nhưng tâm trí lại lơ lửng trên lầu. Gã nghe thấy tiếng bước chân, rất nhẹ. Tiếng cạy tủ. Tiếng kim loại va vào nhau.

Rồi tiếng cửa mở. Bà chủ đã về.

Gã nghe thấy tiếng bà chủ kinh ngạc.

Gã muốn hét lên, muốn chạy lên, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống sàn.
Một cái lạnh buốt đột ngột truyền lên từ lòng bàn tay, dù gã chẳng cầm nắm thứ gì.

Gã chỉ nghe thấy một tiếng thét bị chặn lại nửa chừng, một âm thanh sền sệt ghê rợn, và tiếng vật nặng ngã xuống cầu thang.

Không khí đặc lại, mang theo vị sắt của một thứ gì đó vừa bị xé toạc….

Tiếng động đánh thức hai đứa trẻ. Gã nghe tiếng cô chị nói sẽ đi xem thử…..

Gã thấy, từ góc nhìn của một kẻ nào đó đang nấp trong bóng tối hành lang, bóng cô chị gái bước ra từ phòng ngủ. Lại một tiếng thét nữa…..bị bóp nghẹt nhanh chóng.

….Một lát sau, cô em gái rón rén bước ra khỏi phòng ngủ, gã muốn ngăn lại nhưng vô lực.

Ngoài hành lang trời tối om, bật đèn hành lang lên, cô bé kinh hãi nhìn thấy những giọt máu đỏ tươi vương vãi khắp sàn nhà, vài vệt máu lớn đã thẫm màu dính trên tường, phía sau cô phòng bếp sáng chưn….

…..cô bé sợ hãi từng bước đi vào thì thấy chị gái mình gương mặt tái mét đang ngối nhìn vào ly nước để trên bàn, một ly nước đỏ hồng.

….cô bé sợ hãi chạy lại ôm chị gái, nhưng chị gái không động đậy, cơ thể lạnh lẽo khẽ tựa vào người em gái, đôi mắt vẫn không hề khép lại…. cô bé sợ hãi đến mức ngất đi..

Gió rít lên từng hồi. Gã thấy cô em gái đang ngất lịm được bế xuống nhà. Một hành động nhẹ nhàng đến kỳ lạ, gần như dịu dàng. Rồi cô bé bị treo lên chiếc quạt trần lớn giữa phòng khách.

Một lúc sau, cô bé tỉnh dậy trong cảm giác lơ lửng và ngạt thở. Cô bé vùng vẫy trong vô vọng, gắng hết sức để gọi ai đó nhưng những tiếng thoát ra khỏi nơi cổ họng em chỉ là những ú ớ bất lực….

Đôi chân nhỏ đạp vào không khí một lúc, rồi dần dần bất động. Em ở đó như thiên thần bay giữa không trung. Và chiếc dây ở cổ kia như là vật duy nhất có thể níu em ở lại chốn trần gian này..

________

Tiếng xe máy của ông chủ xé tan màn đêm, kéo gã ra khỏi trạng thái tê liệt. Gã lọ mọ ra mở cổng.

Ông chủ bước vào nhà và chết lặng. Gương mặt hiền hoà của ông biến dạng vì sợ hãi. Gã hoảng hốt chạy lại gần ông chủ.

Trong nhà rất tối nhưng vẫn đủ giúp bọn họ nhìn rõ cảnh tượng hãi hùng đó. Ngay trong phòng khách, là hình ảnh một bé gái đang bị treo cổ, mắt tuyệt vọng mở to.

Ông chủ và gã vội vã chạy lên lầu thì phát hiện dưới ánh đèn vàng nơi hành lang, hàng loạt những vết máu loang lổ dính khắp tường và mặt sàn.
Dưới căn bếp, một cô bé mặt mày tím tái nằm vật dưới sàn, cơ thể bầm tím như vừa trải qua một cơn bạo hành. Ông chủ lao đến ôm cô bé, hoảng hốt gọi tên, nhưng chẳng thấy cô bé trả lời.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, ông chủ tựa cô bé vào thành ghế rồi tức tốc lao về phía lầu 3….

Nhưng nơi cầu thang lầu 3, một cái xác người phụ nữ bị chặt mất một cánh tay, máu vẫn cứ túa ra từ đó tạo nên một vũng máu lớn. Vũng máu và cái xác người phụ nữ chắn hết cả lối lên lầu, mùi tanh nồng của máu mãnh liệt xông vào mũi họ.

Ông chủ như không thể đứng vững, quỳ xuống vũng máu kế xác vợ. Bàn tay ông chủ run rẩy bấm điện thoại.

Cuộc gọi vừa kết thúc…..

…Từ trong bóng tối sâu thẳm nhất của căn nhà, một bóng đen lao ra. Gã thấy lưỡi dao lóe lên. Gã cảm nhận được lực của nhát chém, dù gã chỉ đứng yên. Ông chủ gục xuống.

Gió ồ ạt thổi vào, lạnh lẽo và tang tóc.

Bóng đen đó quay lại, nhìn gã. Nó đang cười. Một nụ cười man dại, thỏa mãn. Gã nhìn vào đôi mắt đó và thấy chính sự kinh hoàng của mình phản chiếu lại. Hai mà một. Một mà hai.

Rồi một cú đâm trời giáng vào đầu. Mọi thứ mờ đi…

_________

Nhiều giờ sau, cảnh sát ập vào căn nhà nhỏ nhưng hung thủ không để lại dấu vết, người ta không tìm được 1 chứng cứ nào, chỉ thấy 4 cái xác và 1 gã bị mất trí. Nhiều ngày, nhiều tháng trôi qua, bệnh tình của gã càng nặng hơn, cảnh sát cũng đành bó tay với vụ án này, còn gã thì bị đẩy vào nhà thương điên ngoài thị trấn.
Nhiều tháng trôi qua…..

Chiều hôm đó, trong căn phòng trắng toát, một nữ y tá tiêm cho gã liều thuốc an thần. Gã nhờ cô mở cửa sổ. Gió lại thổi vào….

Nhìn gã, cô y tá nhẹ nhàng nói, giọng dịu dàng như một ký ức xa xăm: "Không sao đâu. Ngoan nhé, vài ngày nữa là được xuất viện rồi."

Cô y tá nhẹ nhàng bước ra ngoài…

Câu nói đó. Cơn gió đó.

Ký ức đó như một lưỡi dao rạch nát tâm trí gã…

Bàn tay không cầm dao nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Đôi chân không bước đi nhưng vẫn nghe tiếng động.

Nụ cười của hắn. Nụ cười hiện lên mồn một trong tâm trí gã.

"Không... không... không phải tôi...tôi…tôi vô tội…." gã gào lên, lùi lại, tay chỉ loạn xạ về khoảng không trước mặt. "Là hắn! Là hắn! Không phải tôi!"

Loạng choạng, gã ngã vật xuống sàn gạch trắng tinh. Vết thương cũ trên đầu như nứt ra, máu lại tuôn. Vũng máu loang ra, phản chiếu khuôn mặt gã. Nhưng trong hình ảnh phản chiếu đó, gã không thấy mình. Gã thấy hắn đang mỉm cười…..

……Ngoài cửa sổ, gió vẫn thổi. Nó cuốn những chiếc lá vàng từ ngọn cây già bay theo cơn gió mà tuôn vào phòng vào phòng, như muốn phủ lên người gã…..

…..Gió có thể cuốn đi lá cây, nhưng không bao giờ cuốn đi được những lời thì thầm. Nó sẽ còn ở đó mãi mãi, trong một tâm hồn đã vĩnh viễn không còn lối thoát…….
 

Quangnguyen

Bán Muối Toàn Thời Gian, Viết Dạo Bán Thời Gian
Tác giả
Tham gia
10/7/25
Bài viết
49
Điểm cảm xúc
171
Điểm
33
Dũng và An đã cùng nhau lớn lên tại một thị trấn nhỏ yên bình, nơi mà mỗi con đường, góc phố đều lưu giữ kỷ niệm của hai đứa trẻ. Từ nhỏ, cả hai đã trở thành đôi bạn không thể tách rời. Ngày ngày, họ gặp nhau tại công viên tại trung tâm thị trấn, nơi có chiếc xích đu cũ kỹ mà An luôn yêu thích. Đó cũng là nơi Dũng đã hứa rằng cậu sẽ luôn ở bên An, dù có chuyện gì xảy ra.

Chiều hôm đó, bầu trời phủ đầy mây xám, như một dấu hiệu báo trước những điều không lành. An ngồi trên chiếc xích đu, đung đưa chân nhẹ nhàng, mắt nhìn xa xăm về phía đường chân trời. Dũng ngồi bên cạnh, lặng lẽ nhìn bạn mình, lòng nặng trĩu.

“Cậu thực sự phải đi à?” – An khẽ hỏi, giọng buồn bã – “Tớ sẽ nhớ cậu lắm.”

“Tớ không muốn đâu, nhưng bố mẹ tớ đã quyết định rồi.” – Dũng đáp, tay nắm chặt sợi xích, như cố giữ lại chút gì đó thân quen.

“Nhưng cậu đã hứa sẽ mãi mãi ở bên tớ cơ mà” – An nói, ánh mắt đượm buồn hướng lên bầu trời xám xịt – “Ở đây không có cậu, tớ chán chết mất.”

Dũng im lặng, ánh mắt chứa đựng sự tiếc nuối và bất lực. Nhưng rồi cậu bất ngờ nở một nụ cười, quay sang An và nói chắc nịch:

“Tớ đã hứa với cậu rồi, đừng lo, tớ sẽ tìm cách quay lại đây.”

An không trả lời, chỉ nắm chặt tay Dũng, đôi mắt lấp lánh như muốn khắc ghi khoảnh khắc này mãi mãi.

Tối hôm đó, trong căn nhà nhỏ, Dũng không thể chịu đựng được nữa. Cậu quyết định sẽ nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ về việc muốn ở lại thị trấn này. Trong phòng khách ấm cúng, ánh đèn vàng nhạt hắt lên bức tường những bóng người mờ ảo.

“Bố, mẹ, con không muốn đi đâu cả!” – Dũng mở đầu, giọng run run – Đây là nhà của con, bạn bè của con đều ở đây. Con không thể bỏ lại tất cả để đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ như vậy.

Bố Dũng dừng lại, nhìn con trai với ánh mắt nghiêm nghị:

“Dũng, chúng ta không thể mãi ở lại đây. Công việc mới của bố ở thành phố lớn là một cơ hội tốt, không chỉ cho bố mẹ mà còn cho cả con nữa. Con sẽ có môi trường học tập tốt hơn, nhiều cơ hội hơn.”

Dũng siết chặt nắm tay, giọng cậu bùng nổ:
“Nhưng ở đây con đã có An, có bạn bè, có tất cả những gì con yêu quý. Con không cần môi trường tốt hơn hay cơ hội mới! Con chỉ muốn ở lại nơi này, nơi mà con thuộc về!”

Mẹ Dũng tiến lại gần, đặt tay lên vai cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy tiếc nuối:
“Mẹ hiểu con đang cảm thấy thế nào, Dũng. Nhưng rồi con sẽ hiểu rằng, đôi khi chúng ta phải rời xa những điều thân thuộc để lớn lên. An sẽ hiểu mà, và con có thể liên lạc với cô bé qua điện thoại, thư từ… Chúng ta không thể để cảm xúc lấn át quyết định của cả gia đình.”

Dũng cảm thấy trái tim mình vỡ vụn. Cậu muốn hét lên, muốn chạy ra ngoài để thoát khỏi cảm giác bất lực này, nhưng cậu biết rằng mọi cố gắng của mình chỉ là vô ích. Bố mẹ đã quyết định, và cậu chẳng có quyền thay đổi điều đó.

….Sáng hôm sau, gia đình Dũng đang tất bật thu xếp hành lý. Xe ô tô đã đỗ trước cổng, sẵn sàng khởi hành. Dũng đứng lặng lẽ, nhìn ngôi nhà và những con đường thân quen lần cuối.

Chợt thấy bóng hình quen thuộc của An từ đằng xa chạy đến, trên tay cầm một bức thư nhỏ và một chiếc bùa hộ mệnh được đan bằng chỉ đỏ.

“Dũng, tớ không muốn cậu đi, nhưng nếu đây là điều cậu phải làm, thì hãy giữ lấy cái này. Đây là lời hứa cuối cùng của tớ.” – An đưa một lá bùa cho Dũng – “Tớ sẽ luôn chờ cậu quay về. Dù cậu đi đến đâu, tớ tin rằng cậu sẽ nhớ đến lời hứa của mình.”

Dũng cầm lấy chiếc bùa, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay của An còn đọng lại trên nó. Cậu gật đầu, mắt đỏ hoe:
“Tớ hứa… Tớ sẽ quay lại.”

Chiếc xe lăn bánh, An đứng lặng nhìn theo. Bỗng gương mặt cô bé hiện lên sự vui vẻ không giải thích được, như thể một phần trong tâm hồn cô biết rằng lời hứa này sẽ trở thành sự thật.

…..Đêm đó, gia đình Dũng nghỉ lại ở một khách sạn nhỏ ven đường. Bố mẹ cậu đã ngủ say, nhưng Dũng cứ trằn trọc mãi, không tài nào chợp mắt được. Cậu dần mơ màng chìm vào một giấc mơ kỳ lạ, nơi cậu thấy mình đang ở công viên quen thuộc. Mọi thứ xung quanh bao trùm trong màn sương mờ ảo. Chiếc xích đu cũ kêu kẽo kẹt trong gió, nhưng An không giống như trước nữa.

Cô bé đứng đó, đôi mắt đen ngòm sâu thẳm không hề có lòng trắng, miệng cười kéo dài đến tận tai. Giọng nói của cô vang vọng, lạnh lẽo như tiếng vọng từ cõi chết:
“Cậu đã hứa rồi… Cậu sẽ mãi mãi ở bên tớ.”

Dũng muốn bỏ chạy nhưng chân cậu như bị ghim chặt xuống đất. Cậu chỉ có thể đứng đó, nhìn An tiến lại gần với từng bước nặng nề.

….Giật mình tỉnh dậy, Dũng thấy trái tim mình đập dồn dập. Cậu vội chạy đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Trong màn đêm mờ mịt, cậu lại thấy bóng dáng của An đang đứng dưới sân, ánh mắt vô hồn hướng lên phía cậu.

Cảm giác thực tại tách rời, chỉ còn cậu và An. Đôi chân Dũng như bị điều khiển, tự động bước ra khỏi phòng, theo ánh mắt mời gọi ấy. Cậu mơ màng đi qua hành lang tối tăm, bước xuống cầu thang rồi tiến ra ngoài trời đêm lạnh lẽo.

Khi tiến lại gần An, cậu nhận ra khu công viên nơi chiếc xích đu quen thuộc, mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo. Cậu nhìn thấy An đang đứng ở đó, bên cạnh chiếc xích đu. Ánh mắt của cô bé vô hồn, tay duỗi ra như đang mời cậu lại gần. Một sức mạnh vô hình kéo Dũng tiến tới, không thể cưỡng lại.

Khi Dũng chạm tay vào chiếc xích đu, một lực kéo mạnh mẽ từ phía sau cậu như muốn lôi cậu ngược trở lại. Dũng gào lên trong câm lặng, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại, không phát ra được âm thanh nào. Những sợi xích đột nhiên vươn ra như những chiếc xúc tu sống, quấn chặt lấy cơ thể cậu, siết từng chút một.

Cảm giác đau đớn tột cùng lan tỏa khắp cơ thể. Các sợi xích rít lên ghê rợn, ăn sâu vào da thịt, cắt qua xương và cơ. Mỗi lần cậu cố giãy dụa, tiếng kim loại kẽo kẹt vang lên, hòa quyện cùng tiếng gió thét gào.

….Mắt Dũng trợn trừng, cố gắng nhìn về phía An. Nhưng tất cả những gì cậu thấy là nụ cười ma quái của cô bé đang lớn dần lên, che khuất cả tầm nhìn. Cậu cảm nhận xương cốt mình bị nghiền nát từ từ, mỗi khớp xương gãy vụn dưới sức ép không tưởng. Máu từ các vết cắt chảy ra….. nhuộm đỏ cả chiếc xích đu.

…..Sáng hôm sau, bố mẹ Dũng hốt hoảng khi phát hiện cậu con trai đã biến mất. Cửa sổ phòng mở toang, chiếc giường trống trơn. Họ lập tức gọi cảnh sát và một cuộc tìm kiếm quy mô lớn được triển khai. Người ta lục tung khu vực xung quanh khách sạn, nhưng không tìm thấy dấu vết nào của Dũng. Tất cả mọi người đều chìm trong hoang mang và lo lắng.

…Vài ngày sau, một người dân tình cờ phát hiện điều gì đó kỳ lạ trong công viên cũ của thị trấn. Khi họ tới nơi, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt. Trên chiếc xích đu, thân thể Dũng ngồi bất động, đôi mắt sâu hoắm vô hồn. Da cậu nhợt nhạt, miệng mở rộng như đang cười nhưng trông vô cùng méo mó, bất thường. Cả cơ thể như bị gắn chặt vào chiếc xích đu, không cách nào rời ra.

Ngay bên cạnh, chiếc xích đu thứ hai di chuyển chậm rãi trong không khí, như thể có ai đó vô hình đang ngồi trên. Rồi từ đâu đó, giọng nói trẻ con vang lên, đều đều và lạnh lẽo:
“Cậu đã hứa… Cậu sẽ mãi mãi ở bên tớ…”

….Người dân xung quanh đều run sợ, không ai dám đến gần. Từ đó về sau, không ai dám đến gần chiếc xích đu ấy nữa.......
 
Sửa lần cuối:
Top