Tiếng ly vỡ tan trên sàn gỗ ép của boong tàu là âm thanh khởi đầu cho sự sụp đổ.
Nó sắc lẻm, chói tai và cắt đứt khoảnh khắc bình yên giả tạo mà Trần Bách đã cố công xây dựng.
Bản tin thời sự trên TV đã tắt, nhưng những dòng chữ chạy dưới màn hình và giọng nói của nữ phát thanh viên vẫn còn vang vọng trong đầu hắn.
"Anh sao vậy, Lê Minh?" Giọng An đầy hoảng hốt, kéo hắn ra khỏi cõi chết lặng. "Mặt anh... trắng bệch cả rồi."
Bách giật mình, cố gắng điều khiển lại cơ mặt đang đông cứng.
"Không... không sao. Anh chỉ... trượt tay."
Hắn cúi xuống, vờ vĩnh nhặt những mảnh vỡ, nhưng bàn tay hắn run rẩy đến mức không thể cầm nắm.
Một mảnh thủy tinh sắc nhọn cứa vào ngón tay, máu đỏ ứa ra, nhỏ giọt xuống sàn. Hắn nhìn chằm chằm vào giọt máu, và trong một giây, hắn không thấy máu của mình, mà là máu của năm con người hắn đã giết đêm đó.
Bản tin đó thật sự đã lật mở lại cánh cửa từ địa ngục trong tâm trí Bách, một cánh cửa mà Bách nghĩ rằng tình yêu của An đã giúp hắn khoá lại vĩnh viễn.
Lớp vỏ bọc "Lê Minh" bắt đầu rạn nứt một cách nghiêm trọng. Hắn trở nên đa nghi một cách bệnh hoạn.
Mỗi hành khách nam có vóc dáng cao ráo, mỗi nhân viên an ninh của con tàu đi ngang qua đều khiến tim hắn đập loạn nhịp.
Một buổi chiều, khi đang ngồi cùng An ở quán cà phê ngoài trời, hắn thấy thuyền trưởng đang nói chuyện qua bộ đàm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía họ.
Trong đầu Bách, một kịch bản điên rồ lập tức hình thành: thuyền trưởng đã nhận được lệnh từ Interpol, ông ta đang báo cáo vị trí của hắn, và những nhân viên phục vụ xung quanh thực chất là cảnh sát chìm đang chờ lệnh để ập vào.
Hắn đột ngột đứng dậy, kéo tay An.
"Chúng ta về phòng thôi."
"Nhưng cà phê của chúng ta còn chưa uống xong," An ngạc nhiên.
"Anh không khỏe," hắn gằn giọng, kéo cô đi một cách thô bạo, để lại An với sự ngơ ngác.
Những giấc ngủ trở thành những cuộc hành hình với hắn.
Hắn không còn mơ thấy những gương mặt oán hận nữa, chúng còn tồi tệ hơn thế.
Hắn mơ thấy mình đang ở trong một căn phòng trắng toát, bị còng tay vào ghế, và người ngồi đối diện thẩm vấn hắn lại chính là An.
Trong mơ, đôi mắt cô không còn nhìn hắn yêu thương như mọi khi, mà chỉ có sự ghê tởm và lạnh lẽo.
Cô đưa ra những bức ảnh hiện trường, chỉ vào từng vết thương và hỏi:
"Cú đâm này, anh đã nghĩ gì khi ra tay? Anh có nghe thấy tiếng họ cầu xin không?"
Giọng nói sắc như dao, và mỗi câu trả lời của hắn lại khiến cô lùi xa thêm một chút.
Hắn thường giật mình tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi đầm đìa, tim đập như trống trận, và việc đầu tiên hắn làm là quay sang nhìn An, để chắc chắn rằng cô vẫn ở đó, vẫn đang ngủ yên, và giấc mơ kia chưa phải là sự thật.
Hắn bắt đầu nói mớ, những câu lẩm bẩm rời rạc. "Đừng... làm ơn... anh không cố ý..."
Một đêm, An bị đánh thức bởi tiếng rên rỉ của hắn. Cô thấy Bách đang co quắp, gương mặt nhăn nhúm vì đau đớn trong giấc ngủ. "Máu... nhiều máu quá..." hắn thì thào.
An ngồi dậy, lòng cô thắt lại. Cô nhẹ nhàng lay hắn dậy. "Lê Minh, anh gặp ác mộng à?"
Bách choàng tỉnh, mắt mở to, hoang dại. Phải mất vài giây hắn mới nhận ra An. Hắn thở hổn hển, rồi vội vàng ôm chầm lấy cô, siết chặt như người chết đuối vớ được phao.
"An..An...Anh sợ lắm."
"Có em đây rồi," cô vỗ về lưng hắn. "Chỉ là một giấc mơ thôi."
Nhưng An biết, đó không đơn giản là một giấc mơ.
Nụ cười gượng gạo, những câu trả lời qua loa, và giờ là những cơn ác mộng. Cô biết "Lê Minh" đang che giấu một bí mật gì đó.
______________
An là một họa sĩ. Điều đó không chỉ có nghĩa là cô nhạy cảm với màu sắc và đường nét, mà còn có nghĩa là cô có một khả năng quan sát phi thường, điều đó còn tăng lên nhiều lần nhờ vào trực giác của một người phụ nữ.
Cô có thể nhìn thấy những chi tiết mà người khác bỏ qua. Và những chi tiết về "Lê Minh" ngày càng trở nên mâu thuẫn.
Sự nghi ngờ của cô bắt đầu nhen nhóm từ sau bản tin thời sự. Cô nhớ lại phản ứng của hắn, sự sợ hãi không thể che giấu.
Cô bắt đầu kết nối các sự kiện. Hắn nói hắn là một doanh nhân, nhưng lại có vẻ không mấy quan tâm đến thị trường chứng khoán hay các tin tức kinh tế.
Hắn kể về những ngôi trường hắn đã theo học, nhưng lại không có những thói quen và kiến thức cơ bản mỗi khi nói chuyện. Hắn nói hắn nhớ nhà, nhưng chưa một lần cô thấy hắn gọi điện về cho gia đình.
Với giác quan của một người nghệ sĩ và sự tò mò của một người phụ nữ đang yêu, An bắt đầu cuộc "điều tra" của riêng mình.
Trên một con tàu lênh đênh giữa biển, công cụ duy nhất của cô là chiếc máy tính bảng và mạng wifi chập chờn của du thuyền.
Cô bắt đầu bằng cụm từ khóa đơn giản: "vụ án chấn động Việt Nam gần đây".
Hàng loạt kết quả hiện ra, nhưng một tiêu đề đã đập vào mắt cô: "Vụ thảm sát 5 người trong gia đình doanh nhân: Hung thủ vẫn là một ẩn số".
Cô bấm vào. Bài báo mô tả chi tiết hiện trường rùng rợn, sự ra tay tàn độc của hung thủ, và việc các nạn nhân bị sát hại bằng một loại vũ khí sắc bén bất thường. Trái tim An đập mạnh.
Cô đọc tiếp, và rồi cô thấy một chi tiết khiến cô lạnh sống lưng: "Theo nguồn tin riêng, vật chứng quan trọng nhất mà cơ quan điều tra thu được là một mảnh kim loại cực hiếm, được cho là hợp kim Titan, gãy ra từ hung khí."
Titan. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với Bách về những chiếc đồng hồ cao cấp. Hắn đã từng bình luận về một chiếc Richard Mille của hành khách khác, nói rằng vỏ của nó làm từ hợp kim Titan cấp 5, loại dùng trong hàng không vũ trụ. Kiến thức đó không giống của một doanh nhân bất động sản.
Cô tìm kiếm sâu hơn, đọc tất cả các bài báo liên quan.
Cô đọc về cuộc vây bắt đường dây buôn bán kim loại ở Hải Phòng, về việc cảnh sát đã lần ra manh mối từ chính loại hợp kim Titan-vanadi đó.
Và rồi, cô đọc lại bản tin mà hắn đã xem ngày hôm đó. "Cơ quan điều tra đã xác định được nghi phạm chính và đang khẩn trương truy bắt."
Mọi mảnh ghép bắt đầu khớp vào nhau một cách đáng sợ.
Sự giàu có bất thường, kiến thức kỳ lạ, quá khứ mơ hồ, nỗi sợ hãi tột độ khi nghe tin cảnh sát phá án. An run rẩy.
Cô không muốn tin, nhưng lý trí mách bảo cô rằng người đàn ông cô yêu, người mang tên Lê Minh, có liên quan mật thiết đến con quái vật mà cả nước đang truy lùng.
________
Ngày hôm sau, cô quyết định thử hắn.
Khi cả hai đang dùng bữa trưa, cô thờ ơ nói: "Thật khủng khiếp. Em vừa đọc tin về vụ thảm sát ở Việt Nam. Họ nói hung thủ dùng một con dao làm từ vật liệu chế tạo máy bay. Thật không thể tin nổi."
Bách đang cắt miếng bít tết thì khựng lại, con dao trên tay hắn siết chặt đến nỗi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Hắn không ngẩng đầu lên, nhưng An có thể thấy một giọt mồ hôi đang lăn dài trên thái dương hắn. "Vậy sao," hắn đáp, giọng đều đều một cách bất thường. "Chắc là một kẻ điên rồ nào đó."
Phản ứng đó đã xác nhận tất cả.
____________
Giác quan của một sát thủ không bao giờ sai. Trần Bách, dù đang chìm trong hoảng loạn, vẫn nhận ra sự thay đổi trong An.
Hắn thấy cô thức khuya hơn, lén lút dùng máy tính bảng.
Hắn thấy ánh mắt cô nhìn hắn đôi khi không còn là sự yêu thương thuần túy, mà xen lẫn một chút dò xét, một chút sợ hãi.
Hắn biết, cô đang nghi ngờ. Cô đang muốn tìm hiểu về quá khứ của hắn.
Một con thú bị dồn vào chân tường chỉ có hai lựa chọn: chiến đấu hoặc bỏ chạy.
Nhưng Bách không thể chạy được nữa. Con tàu này là cái lồng của hắn.
Lựa chọn còn lại là "chiến đấu". Bản năng sát thủ lạnh lùng trong hắn trỗi dậy, thì thầm một giải pháp đơn giản và tàn nhẫn: khử An. Một tai nạn đáng tiếc trên biển. Một cú đẩy nhẹ từ lan can trong một đêm vắng. Không ai sẽ biết. Hắn sẽ lại được an toàn.
Ý nghĩ đó loé lên trong đầu hắn, lạnh lẽo và sắc bén.
Hắn nhìn An đang ngủ, bàn tay vô thức siết lại. Nhưng rồi, hắn nhìn vào gương mặt thanh thản của cô, nhớ lại nụ cười của cô, nhớ lại những lời vỗ về, nhớ lại cách cô ôm lấy hắn sau những cơn ác mộng.
Tình yêu mà cô đã dành cho hắn trong suốt những tháng ngày qua là thứ duy nhất kéo hắn ra khỏi bóng tối.
Giết cô cũng đồng nghĩa với việc tự tay dập tắt ngọn hải đăng duy nhất của đời mình, và tự dìm mình xuống vực thẳm vĩnh viễn.
Hắn không thể. Con người "Trần Bách" muốn giết cô, nhưng con người "Lê Minh" mà hắn đã sống cùng cô lại không cho phép. Hắn đứng trước một lựa chọn thứ ba, một lựa chọn mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
_______________
Tại Hà Nội, đội trọng án của Thanh tra Long đang chạy đua với thời gian.
Yêu cầu rà soát tất cả các hành khách nam, quốc tịch Việt Nam, từ 28 đến 35 tuổi, xuất cảnh bằng du thuyền quốc tế trong một tháng qua đã trả về một kết quả nản lòng: gần hai ngàn hồ sơ. Hung thủ như một hạt cát giữa sa mạc.
"Thế này thì tìm đến bao giờ?" Trung úy Nam vò đầu bứt tai. "Con tàu có thể đã cập bến, và hắn có thể cao chạy xa bay.”
Thanh tra Long im lặng, đôi mắt ông dán vào màn hình máy tính đang hiển thị một danh sách dài vô tận.
Ông rít một hơi thuốc lào, nhả ra một làn khói đặc quánh.
"Bình tĩnh. Kẻ gây án càng thông minh, càng tỉ mỉ, thì lại càng để lại những dấu vết của logic. Chúng ta chỉ cần tìm ra cái logic đó."
Ông gọi 1 cậu thiếu úy, chuyên gia mảng công nghệ của đội, đến. "Cậu hãy lập trình một bộ lọc đa lớp cho tôi. Chúng ta sẽ không tìm kiếm thủ công nữa."
Bộ lọc thứ nhất được áp dụng. "Hùng 'Sẹo' nói hắn trông rất trí thức, không giống dân giang hồ. Với số tiền đang nắm giữ, hắn có thể đi tàu hạng sang để “bắt đầu cuộc sống mới”. Vậy thì, lọc tất cả những người mua vé hạng phổ thông hoặc giá rẻ. Chỉ giữ lại vé hạng thương gia, hạng nhất và các phòng suite cao cấp."
Con số từ gần hai ngàn lập tức giảm xuống còn khoảng bốn trăm. Một kết quả đáng khích lệ.
"Tiếp tục," Thanh tra Long ra lệnh.
"Một kẻ cẩn trọng như hắn sẽ không dùng thẻ tín dụng mang tên thật. Hắn trả bằng vàng, nghĩa là hắn muốn xóa dấu vết.”
“Vậy, lọc tiếp theo điều kiện thanh toán. Loại bỏ tất cả các giao dịch bằng thẻ tín dụng cá nhân hoặc chuyển khoản từ các tài khoản ngân hàng đã tồn tại lâu năm. Chỉ giữ lại những hồ sơ thanh toán bằng tiền mặt, bằng chuyển khoản từ các tài khoản mới lập ngay trước chuyến đi, hoặc thông qua các công ty môi giới du lịch không rõ ràng."
Bộ lọc thứ hai chạy. Danh sách từ bốn trăm người rút xuống còn bảy mươi hai. Căn phòng bắt đầu có chút không khí lạc quan, phấn khởi.
"Vẫn còn quá nhiều," Nam nói. "Và chúng ta không có ảnh của tất cả bọn họ để cho nhân chứng nhận dạng."
"Từ từ," Thanh tra Long nói, đôi mắt ông ánh lên vẻ sắc sảo và kinh nghiệm lâu năm.
"Đây mới là bước quan trọng nhất. Hùng 'Sẹo' nói hung thủ bảo rằng hắn sẽ ra đi sau khi “giải quyết xong vài món nợ”. Món nợ cuối cùng chính là gia đình ông Hoàng. Vụ án được xác định xảy ra vào khoảng đêm 15 hoặc rạng sáng 16 tháng 5. Một kẻ đã lên kế hoạch kỹ lưỡng sẽ không đặt vé từ trước quá lâu để tránh bị chú ý, nhưng cũng không thể đặt ngay sau khi gây án vì còn phải chuẩn bị trốn chạy. Vậy chúng ta hãy tạo một khoảng thời gian vàng."
Ông khoanh một vùng trên lịch. "Lọc tất cả những vé được đặt trong khoảng thời gian từ chiều ngày 16 tháng 5, tức là chiều cùng ngày của vụ án, cho đến ngày 25 tháng 5. Đây là khoảng thời gian hợp lý nhất để một kẻ vừa gây án lớn chuẩn bị mọi thứ và đặt vé tẩu thoát."
Cậu thiếu úy gật đầu, ngón tay lướt trên bàn phím. Lệnh được thực thi. Cả đội nín thở nhìn con số trên màn hình nhảy múa.
72... 45... 21... 10...
Cuối cùng, danh sách dừng lại ở con số 8. Tám cái tên. Tám nghi phạm tiềm năng nhất.
"In ảnh hồ sơ xuất nhập cảnh của tám người này ra," Thanh tra Long ra lệnh, giọng ông không giấu được sự phấn khích. "Đưa đến cho Hùng “Sẹo” ngay lập tức."
Một tiếng sau, kết quả được báo về từ trại giam. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Hùng "Sẹo" đã loại bỏ năm người. Gã chần chừ rất lâu trước ba tấm ảnh cuối cùng.
"Tôi... tôi không chắc 100%," gã nói. "Hôm đó trời tối, gã lại đeo kính và đội mũ. Nhưng... một trong ba người này chắc chắn là hắn. Tôi nhớ cái dáng người và ánh mắt đó."
Ba nghi phạm cuối cùng.
Lê Minh, 28 tuổi, đăng ký là doanh nhân bất động sản, đi trên du thuyền "Hải Âu Định Mệnh" đến Ý.
Vũ Thành Trung, 34 tuổi, kỹ sư phần mềm, đi trên một con tàu khác đến Singapore.
Phạm Gia Khiêm, 30 tuổi, nhà nghiên cứu sinh học, đi trên một chuyến tàu đến Úc.
"Lê Minh..." Thanh tra Long lẩm bẩm cái tên. "Hải Âu Định Mệnh... Theo lịch trình, con tàu đó sắp cập cảng tại Genoa, Ý trong vòng 72 giờ nữa."
Ông ngay lập tức nhấc điện thoại. "Nối máy cho tôi đến văn phòng Interpol Việt Nam. Gửi yêu cầu hợp tác khẩn cấp đến cảnh sát Ý, Singapore và Úc. Ưu tiên số một: đối tượng Lê Minh trên tàu Hải Âu Định Mệnh. Cung cấp toàn bộ thông tin, hình ảnh và lệnh truy nã đỏ. Yêu cầu cảnh sát biển Ý phối hợp, giám sát và sẵn sàng tiếp cận con tàu ngay khi vào hải phận. Ba ngày là một khoảng thời gian dài trên biển, chúng ta không được để hắn có cơ hội tẩu thoát lần nữa. Phải bắt được hắn trước khi hắn đặt chân lên đất liền!"
Tấm lưới đã được siết lại đến vòng cuối cùng. Ba gọng kìm vô hình đang vươn ra ba hướng khác nhau trên đại dương, sẵn sàng chụp xuống con mồi.
_____________
Đêm đó, bầu trời đầy sao và mặt biển yên tĩnh đến lạ thường.
Trong cabin sang trọng, Bách và An vừa trải qua một đêm ân ái nồng nàn, một sự hòa quyện của cả thể xác và tâm hồn.
Nhưng nó không giống những lần trước. Lần này, nó mang theo sự say đắm đến tuyệt vọng của một lời từ biệt.
Họ nằm bên nhau, im lặng lắng nghe tiếng sóng vỗ. An gối đầu lên ngực Bách, cảm nhận từng nhịp đập mạnh mẽ, dồn dập của trái tim hắn.
"Ba ngày nữa... chúng ta sẽ đến nơi," An thì thầm.
"Ừ," Bách đáp, giọng hắn khàn đi. Hắn vuốt ve mái tóc cô, hít hà mùi hương quen thuộc lần cuối. Hắn biết thời gian đã hết.
Hắn xoay người An lại, đối mặt với cô trong ánh sáng mờ ảo của những ngọn đèn từ xa hắt vào qua cửa sổ. Hắn nhìn sâu vào mắt cô, một ánh nhìn chứa đựng tất cả sự đau khổ, hối hận và tình yêu của hắn.
“An này," hắn bắt đầu, giọng run rẩy. "Anh...Anh không phải là Lê Minh."
An im lặng. Cô không ngạc nhiên. Cô chỉ siết nhẹ tay hắn, như một lời động viên câm lặng để hắn nói tiếp.
"Tên thật của anh là Trần Bách."
Hắn hít một hơi thật sâu, rồi trút ra tất cả.
Hắn kể về quá khứ của mình, về sự nghèo khó và nỗi ám ảnh đổi đời. Hắn kể về việc lên kế hoạch, về việc tiếp cận gia đình ông Hoàng. Và rồi, hắn kể về đêm kinh hoàng đó.
Hắn không bỏ sót một chi tiết nào.
Hắn kể về cách hắn đã dùng con dao găm bằng hợp kim Titan-vanadi, thứ vũ khí mà hắn tự hào là "tác phẩm nghệ thuật của sự chết chóc", để kết liễu từng mạng người.
Hắn kể về sự sợ hãi của các nạn nhân, về tiếng la hét đã bị dập tắt, về cách hắn đã bình tĩnh lau dọn hiện trường.
Giọng hắn đều đều, lạnh lẽo, như một người đang đọc lại một bản báo cáo, nhưng đôi mắt hắn lại ngập tràn nước.
An lắng nghe, cơ thể cô cứng đờ.
Cô cảm thấy một cơn buồn nôn dâng lên trong cổ họng.
Người đàn ông mà cô yêu, người đã dịu dàng với cô, người đã ôm cô ngủ mỗi đêm, lại chính là con quỷ tàn độc đó.
Sự thật còn khủng khiếp hơn cả những gì cô tưởng tượng.
Khi Bách kể xong, hắn buông tay cô ra, ngồi dậy và quay lưng về phía cô, bờ vai rộng lớn của hắn run lên.
"Bây giờ... em đã biết tất cả," hắn nói, giọng vỡ vụn. "Em có thể hét lên, có thể gọi an ninh. Anh đáng bị như vậy."
Căn phòng chìm vào sự im lặng. Bách chờ đợi. Hắn chờ đợi tiếng thét, tiếng khóc, tiếng bước chân trốn chạy nơi cô.
5 phút trôi qua..
10 phút trôi qua…
30 phút trôi qua…
Nhưng không có gì cả.
Một lúc lâu sau, hắn cảm thấy một vòng tay nhỏ bé, run rẩy ôm lấy hắn từ phía sau.
An vùi mặt vào lưng hắn, và hắn cảm thấy vai áo mình ướt đẫm. Cô đang khóc, nhưng không phải là những tiếng khóc nức nở, mà là sự thổn thức trong im lặng, một sự đau đớn đến tột cùng.
"Tại sao?" cô thì thầm, giọng lạc đi. "Tại sao anh lại nói cho em biết?"
"Bởi vì anh yêu em," Bách đáp, nước mắt hắn cuối cùng cũng trào ra. "Anh không thể tiếp tục lừa dối em. Anh không thể để em sống bên một con quái vật. Anh thà bị em căm ghét còn hơn là nhìn thấy em một ngày nào đó phát hiện ra sự thật dối trá và tan nát."
Hắn quay lại, ôm lấy cô.
Hai con người, một ác quỷ và một thiên thần, ôm lấy nhau khóc trong đêm tối. Nước mắt của sự hối hận và nước mắt của sự tan vỡ hòa vào làm một.
"Anh... anh sẽ đầu thú khi tàu cập bến," Bách nói. "Anh sẽ trả giá cho tội ác của mình. Anh chỉ xin em một điều... hãy quên anh đi. Hãy sống một cuộc đời hạnh phúc."
An lắc đầu trong vòng tay hắn. "Em không thể," cô nói, giọng kiên quyết hơn. "Em không thể quên. Em cũng không thể tha thứ cho những gì anh đã làm với họ. Nhưng... em sẽ ở đó. Khi họ bắt anh, em sẽ ở đó và em sẽ chờ ngày anh được chở về. Em sẽ không bỏ rơi anh."
Lời nói của An không phải là sự tha thứ, nhưng nó là một sự cứu rỗi. Bách cảm tưởng rằng, dù phía trước có là bản án tử hình, hắn cũng không còn cô độc nữa.
Nước Ý xa xôi đang ở rất gần rồi.
Đối với hầu hết hành khách, đó là một khởi đầu mới.
Đối với Trần Bách, đó là sự kết thúc.