[Tiên hiệp] Kiếm Vấn Nhân Gian
- Tham gia
- 22/5/25
- Bài viết
- 83
- Điểm cảm xúc
- 338
- Điểm
- 53

-
Featured
- #11
Chương 10: Thức Tỉnh
"Không phải ai tỉnh dậy cũng còn là người cũ.
Có kẻ mở mắt giữa yên bình, có kẻ mở mắt giữa máu tanh.
Và đôi khi… tỉnh giấc chỉ để bắt đầu một cơn ác mộng không có hồi kết..."
---
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có cảm giác như mình đã bị xé toạc ra rồi ghép lại, từng mảnh xương thịt đều mơ hồ như không thuộc về bản thân nữa.
Khi lần nữa có ý thức trở lại, hắn còn chưa kịp mở mắt thì tiếng động đầu tiên đã ập đến - tiếng kèn lệnh rít lên từng hồi, chói tai như có thể xé toạc lồng ngực. Rồi tiếng trống trận, tiếng la hét, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng. Tiếng ngựa hí, tiếng người rú lên trong đau đớn. Tất cả như một cơn sóng ập vào não hắn, khiến tim đập thình thịch như vừa bị ném vào một cơn ác mộng đang vận hành thật sự.
Hắn mở choàng mắt.
Trước mắt là chiến trường.
Một khoảnh khắc nào đó, hắn đã nghĩ mình đang mơ. Nhưng mùi máu tanh nồng nặc xuyên vào mũi, những tàn thi vương vãi, những cái xác không nguyên vẹn, cánh tay bị chặt đứt rơi vãi đầy đất, xương trắng loang lổ xen giữa vũng bùn... Những tiếng kêu rên, tiếng nức nở đứt đoạn, tiếng gào thét điên dại...
Tất cả đều thật.
Hắn không hiểu mình là ai. Không nhớ tại sao lại ở đây. Nhưng thứ duy nhất rõ ràng là: nơi này đang giết người.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một toán binh lính từ đâu ùa tới. Không ai nhìn hắn kỹ, cũng chẳng ai thắc mắc. Một kẻ nào đó nhét đại vào tay hắn một bộ giáp rách tả tơi, rồi ném cho hắn một thanh kiếm gãy.
"Đứng lên. Mặc vào. Còn sống thì chiến."
Giọng nói dứt khoát, không có lấy một cảm xúc.
Trên chiến trường, tên họ không quan trọng. Hắn là ai, đến từ đâu, chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng binh khí và mùi máu kéo đi. Một người sống sót là một mảnh chiến lực. Không ai có thời gian để đặt câu hỏi.
Bộ giáp nặng trĩu, nhưng lạnh. Hắn mặc nó trong vô thức, tay run run, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi những thân thể vỡ vụn quanh mình. Có một người còn đang thở, nằm gần hắn, một cánh tay bị nghiền nát, miệng sùi bọt mép, gọi tên ai đó trước khi trút hơi thở.
Một mũi tên bay vèo qua, cắm phập xuống đất ngay bên cạnh hắn.
Đó là lúc hắn đứng bật dậy. Không phải vì dũng cảm, mà vì bản năng. Một luồng thứ gì đó trong người trỗi dậy. Hắn không có thời gian để sợ, cũng chẳng kịp nghĩ. Kẻ thù đã tới, và trong tay hắn là thanh kiếm gãy.
Hắn giết người đầu tiên.
Máu nóng bắn lên mặt. Một nhát chém vụng về, nhưng trúng cổ. Kẻ kia ngã gục, máu phun ra thành tia. Hắn lùi lại một bước, tay run bần bật. Nhưng kẻ thứ hai lao đến. Rồi thứ ba.
Hắn không nghĩ nữa. Chỉ chém. Tay cứng lại. Mắt mở to, đỏ au. Tiếng hét của kẻ thù, tiếng xương gãy, tiếng máu phụt ra từ cổ họng... tất cả khiến hắn càng lúc càng chìm sâu hơn vào cơn mê đỏ.
Người bên cạnh hắn khẽ rùng mình.
"Ác ma... hắn là ác ma sao?"
"Không... hắn còn đáng sợ hơn ác ma. Ngươi nhìn mắt hắn đi..."
Giọng nói nào đó vang lên, nhưng hắn không nghe rõ. Trong tầm mắt hắn lúc đó, chỉ còn thù địch, chỉ còn máu.
Trận chiến hôm ấy không lớn. Một vùng đất hẹp, vài trăm người chém giết suốt một ngày, rồi cả hai bên đều rút lui. Những gì còn sót lại là xương thịt tả tơi, giáp sắt vỡ vụn, và mùi máu tanh không thể tẩy rửa.
Mặt trời lặn. Gió đêm thổi đến mang theo mùi thối rữa. Hắn buông thanh kiếm.
Tay vẫn còn run.
Rồi hắn quỳ xuống và nôn.
Từng đợt. Ruột gan như lộn nhào, mọi thứ trong người đều tuôn ra. Cổ họng hắn rát cháy, bụng co thắt, nước mắt tự nhiên trào ra không ngăn được.
Có tiếng bước chân. Một người lính đi ngang qua, giật mình nhìn thấy cảnh tượng ấy. Gã dừng lại, tròn mắt:
"Ngươi đừng nói là... lần đầu giết người?"
Hắn ngẩng đầu lên, mồ hôi, nước mắt, chất nôn hòa trộn trên mặt. Không biết là vì kiệt sức hay vì sợ, mà hắn chỉ khẽ gật đầu.
Người kia sững lại. Rồi chậm rãi lùi một bước, nhìn hắn từ đầu đến chân như muốn xác nhận điều gì đó vượt ngoài khả năng chấp nhận của bản thân.
"Má ơi..." gã thốt lên, giọng khàn khàn như nghẹn lại trong cổ họng.
"Lão tử ở chiến trường tám năm... còn chưa từng thấy ai lần đầu giết người mà điên cuồng như ngươi."
Không ai hỏi thêm. Không ai nói gì nữa. Đêm đó, hắn được đưa về doanh trại, được phân vào doanh số 27. Gã lính kia sau này mới biết tên, gọi là Đại Ngưu.
Sau trận chiến đầu tiên, hắn sốt li bì. Ba ngày nằm mê man, giữa đám người đang bận lau vũ khí, bận vá giáp, chẳng ai quan tâm đến hắn - trừ một người.
Mỗi ngày, Đại Ngưu đều lẳng lặng mang đến một chút nước ấm, ít cháo nguội. Không ai bảo gã làm thế, cũng chẳng ai cảm ơn. Nhưng hắn, mỗi lần hé mắt giữa cơn mê sảng, đều thấy nụ cười ngu ngơ ấy bên mép giường. Không rực rỡ, không huy hoàng, nhưng ấm.
Giữa nơi địa ngục ấy, hắn đã nhớ nụ cười đó. Rất lâu.
Sáng ngày thứ tư sau khi tỉnh dậy, A Tử bước ra khỏi lều. Mặt trời đã lên từ lâu, nhưng ánh sáng nơi doanh trại vẫn vẩn đục. Không có sự sống. Chỉ có tiếng rèn binh khí, tiếng rít giáp sắt va nhau, và tiếng la của những kẻ mới nhập ngũ đang bị đánh đập để “làm quen với đau đớn”.
Cơ thể hắn nhẹ đi, không phải vì khỏe lại, mà vì trống rỗng. Hắn nhìn quanh, không ai quen, không ai nhìn hắn. Một thân thể giữa ngàn vạn người, ai cũng mang khuôn mặt giống nhau: nhợt nhạt, chai lì, lạnh như đá.
Có kẻ mở mắt giữa yên bình, có kẻ mở mắt giữa máu tanh.
Và đôi khi… tỉnh giấc chỉ để bắt đầu một cơn ác mộng không có hồi kết..."
---
Chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Không có ánh sáng, không có tiếng động, chỉ có cảm giác như mình đã bị xé toạc ra rồi ghép lại, từng mảnh xương thịt đều mơ hồ như không thuộc về bản thân nữa.
Khi lần nữa có ý thức trở lại, hắn còn chưa kịp mở mắt thì tiếng động đầu tiên đã ập đến - tiếng kèn lệnh rít lên từng hồi, chói tai như có thể xé toạc lồng ngực. Rồi tiếng trống trận, tiếng la hét, tiếng kim loại va vào nhau loảng xoảng. Tiếng ngựa hí, tiếng người rú lên trong đau đớn. Tất cả như một cơn sóng ập vào não hắn, khiến tim đập thình thịch như vừa bị ném vào một cơn ác mộng đang vận hành thật sự.
Hắn mở choàng mắt.
Trước mắt là chiến trường.
Một khoảnh khắc nào đó, hắn đã nghĩ mình đang mơ. Nhưng mùi máu tanh nồng nặc xuyên vào mũi, những tàn thi vương vãi, những cái xác không nguyên vẹn, cánh tay bị chặt đứt rơi vãi đầy đất, xương trắng loang lổ xen giữa vũng bùn... Những tiếng kêu rên, tiếng nức nở đứt đoạn, tiếng gào thét điên dại...
Tất cả đều thật.
Hắn không hiểu mình là ai. Không nhớ tại sao lại ở đây. Nhưng thứ duy nhất rõ ràng là: nơi này đang giết người.
Còn chưa kịp lấy lại tinh thần, một toán binh lính từ đâu ùa tới. Không ai nhìn hắn kỹ, cũng chẳng ai thắc mắc. Một kẻ nào đó nhét đại vào tay hắn một bộ giáp rách tả tơi, rồi ném cho hắn một thanh kiếm gãy.
"Đứng lên. Mặc vào. Còn sống thì chiến."
Giọng nói dứt khoát, không có lấy một cảm xúc.
Trên chiến trường, tên họ không quan trọng. Hắn là ai, đến từ đâu, chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng binh khí và mùi máu kéo đi. Một người sống sót là một mảnh chiến lực. Không ai có thời gian để đặt câu hỏi.
Bộ giáp nặng trĩu, nhưng lạnh. Hắn mặc nó trong vô thức, tay run run, đôi mắt vẫn chưa rời khỏi những thân thể vỡ vụn quanh mình. Có một người còn đang thở, nằm gần hắn, một cánh tay bị nghiền nát, miệng sùi bọt mép, gọi tên ai đó trước khi trút hơi thở.
Một mũi tên bay vèo qua, cắm phập xuống đất ngay bên cạnh hắn.
Đó là lúc hắn đứng bật dậy. Không phải vì dũng cảm, mà vì bản năng. Một luồng thứ gì đó trong người trỗi dậy. Hắn không có thời gian để sợ, cũng chẳng kịp nghĩ. Kẻ thù đã tới, và trong tay hắn là thanh kiếm gãy.
Hắn giết người đầu tiên.
Máu nóng bắn lên mặt. Một nhát chém vụng về, nhưng trúng cổ. Kẻ kia ngã gục, máu phun ra thành tia. Hắn lùi lại một bước, tay run bần bật. Nhưng kẻ thứ hai lao đến. Rồi thứ ba.
Hắn không nghĩ nữa. Chỉ chém. Tay cứng lại. Mắt mở to, đỏ au. Tiếng hét của kẻ thù, tiếng xương gãy, tiếng máu phụt ra từ cổ họng... tất cả khiến hắn càng lúc càng chìm sâu hơn vào cơn mê đỏ.
Người bên cạnh hắn khẽ rùng mình.
"Ác ma... hắn là ác ma sao?"
"Không... hắn còn đáng sợ hơn ác ma. Ngươi nhìn mắt hắn đi..."
Giọng nói nào đó vang lên, nhưng hắn không nghe rõ. Trong tầm mắt hắn lúc đó, chỉ còn thù địch, chỉ còn máu.
Trận chiến hôm ấy không lớn. Một vùng đất hẹp, vài trăm người chém giết suốt một ngày, rồi cả hai bên đều rút lui. Những gì còn sót lại là xương thịt tả tơi, giáp sắt vỡ vụn, và mùi máu tanh không thể tẩy rửa.
Mặt trời lặn. Gió đêm thổi đến mang theo mùi thối rữa. Hắn buông thanh kiếm.
Tay vẫn còn run.
Rồi hắn quỳ xuống và nôn.
Từng đợt. Ruột gan như lộn nhào, mọi thứ trong người đều tuôn ra. Cổ họng hắn rát cháy, bụng co thắt, nước mắt tự nhiên trào ra không ngăn được.
Có tiếng bước chân. Một người lính đi ngang qua, giật mình nhìn thấy cảnh tượng ấy. Gã dừng lại, tròn mắt:
"Ngươi đừng nói là... lần đầu giết người?"
Hắn ngẩng đầu lên, mồ hôi, nước mắt, chất nôn hòa trộn trên mặt. Không biết là vì kiệt sức hay vì sợ, mà hắn chỉ khẽ gật đầu.
Người kia sững lại. Rồi chậm rãi lùi một bước, nhìn hắn từ đầu đến chân như muốn xác nhận điều gì đó vượt ngoài khả năng chấp nhận của bản thân.
"Má ơi..." gã thốt lên, giọng khàn khàn như nghẹn lại trong cổ họng.
"Lão tử ở chiến trường tám năm... còn chưa từng thấy ai lần đầu giết người mà điên cuồng như ngươi."
Không ai hỏi thêm. Không ai nói gì nữa. Đêm đó, hắn được đưa về doanh trại, được phân vào doanh số 27. Gã lính kia sau này mới biết tên, gọi là Đại Ngưu.
Sau trận chiến đầu tiên, hắn sốt li bì. Ba ngày nằm mê man, giữa đám người đang bận lau vũ khí, bận vá giáp, chẳng ai quan tâm đến hắn - trừ một người.
Mỗi ngày, Đại Ngưu đều lẳng lặng mang đến một chút nước ấm, ít cháo nguội. Không ai bảo gã làm thế, cũng chẳng ai cảm ơn. Nhưng hắn, mỗi lần hé mắt giữa cơn mê sảng, đều thấy nụ cười ngu ngơ ấy bên mép giường. Không rực rỡ, không huy hoàng, nhưng ấm.
Giữa nơi địa ngục ấy, hắn đã nhớ nụ cười đó. Rất lâu.
Sáng ngày thứ tư sau khi tỉnh dậy, A Tử bước ra khỏi lều. Mặt trời đã lên từ lâu, nhưng ánh sáng nơi doanh trại vẫn vẩn đục. Không có sự sống. Chỉ có tiếng rèn binh khí, tiếng rít giáp sắt va nhau, và tiếng la của những kẻ mới nhập ngũ đang bị đánh đập để “làm quen với đau đớn”.
Cơ thể hắn nhẹ đi, không phải vì khỏe lại, mà vì trống rỗng. Hắn nhìn quanh, không ai quen, không ai nhìn hắn. Một thân thể giữa ngàn vạn người, ai cũng mang khuôn mặt giống nhau: nhợt nhạt, chai lì, lạnh như đá.
Sửa lần cuối: