[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên
- Tham gia
- 22/5/25
- Bài viết
- 83
- Điểm cảm xúc
- 346
- Điểm
- 53

-
Featured
- #21
Chương 20: Truyền kỳ
“Hắn dựng thiên hạ bằng máu, giữ nó bằng sự thờ ơ.
Người người ca tụng thời thái bình, nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào kẻ đã tạo ra nó.”
---
Khai Thần Lịch, năm thứ 11.
Mười năm - với đời người, không dài. Nhưng với thế gian này, mười năm ấy đủ để vẽ nên một truyền kỳ khiến bất kỳ kẻ nào từng sống qua cũng chẳng thể giữ nổi bình thản. Người ta gọi đó là kỷ nguyên của máu, kiếm và quyền lực.
Trong chín Địa Giới, có một giới tên là Âu Lạc. Không giống như Văn Lang Giới, nơi từng bị Đọa Tiên xâm phạm, cướp sạch giang sơn, khiến núi sông tan nát, dân chúng lưu vong, thì Âu Lạc lại như một kỳ tích.
Sau trận đại địa chấn làm rung chuyển cả Nhất Thiên Cửu Địa, khắp cửu giới chỉ còn lại phế tích và tro bụi. Vậy mà Âu Lạc Giới phục hồi nhanh một cách kỳ lạ. Không chỉ hồi sinh, nó còn phồn thịnh đến mức khó tin.
Khắp nơi là tiếng chim hót, hoa nở, ngựa xe như nước, trẻ con cười vang trong sân đình, kẻ buôn người bán gọi nhau rộn rã. Không ai tin được nơi đây từng bị chiến hỏa lướt qua. Âu Lạc Giới, giữa thời loạn, tựa như bồng lai.
Nhưng phía sau sự an bình đó, người dân truyền tai nhau một câu chuyện. Một truyền thuyết ;về một thiếu niên, một thanh kiếm, và con đường đế vương nhuốm máu của mười năm trước.
---
Năm ấy, thiên hạ đại loạn. Ngoại bang kéo quân, triều đình mục nát, vua quan bán nước, dân chúng cơ cực. Giữa bùn lầy lịch sử ấy, hắn xuất hiện.
Không ai biết hắn từ đâu đến, chỉ biết hắn xuất hiện vào năm ấy, tay cầm một thanh kiếm cũ mòn, y phục rách nát, ánh mắt thản nhiên như gió nhẹ, nụ cười hiền lành như gã bán kẹo đầu làng.
Nhưng rồi, chỉ trong một đêm, đầu rơi máu chảy. Kẻ thù bỗng nhiên bị chém sạch, triều đình đổi chủ, tân quân lên ngôi.
Hắn "Phương Vô Kỵ", thiếu niên không rõ gốc gác, không gia thế, không danh vọng ,chỉ để lại một câu khi ngồi lên long ỷ:
"Thiên hạ này, từ nay về sau, không cần ,người nói nhiều lời."
Mười năm trị vì, thiên hạ chưa từng có biến. Ngoại bang lui binh, các giới láng giềng đều cúi đầu xưng thần. Trong nước, mùa màng tốt tươi, đạo tặc tuyệt tích, bách tính no ấm, nhà nhà ca hát.
Nhưng lạ thay, người đời không gọi hắn là minh quân.
Bởi hắn không giống bất kỳ đế vương nào trong sử sách.
Hắn không lập hậu, không có cố mệnh đại thần, không tôn giáo, không lập pháp viện. Hắn tự mình định đoạt mọi việc lớn nhỏ, và người có ý kiến... thì chỉ còn là bài vị trên miếu.
Không ai dám cãi.
Không ai dám nghi.
Không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy ,đôi mắt từng soi thấy tim gan của hàng ngàn người rồi bình thản đưa tay rót trà.
Người đời run sợ, triều thần im lặng, cả thiên hạ như ngồi trên bàn chông, nhưng... bình yên.
Bởi thiếu niên ấy vẫn ngồi kia, trên long ỷ, cười như một kẻ vô hại, cười như chưa từng giết ai.
---
Tưởng rằng sau khi chiếm đế vị, hắn sẽ hướng mắt lên trời cao, đi tìm Tiên Lộ Vô Thượng như bao kẻ khác. Nhưng không.
Suốt mười năm, hắn không đả động gì đến tiên đạo. Mỗi đêm trong cung chỉ vang lên tiếng đàn hát, tiếng mỹ nữ cười đùa, tiếng cốc chạm nhau giữa men rượu nồng.
Cái tên "Phong Lưu Đế Vương" từ đó mà ra.
Kẻ từng một tay vẽ lại bản đồ thiên hạ, giờ sống như một kẻ thích chơi đùa hơn trị quốc. Nhưng không ai dám coi thường hắn.
Bởi kẻ từng lướt qua vạn xác người để giành lấy ngai vàng, dù có cười đùa thế nào, thì nụ cười ấy vẫn khiến người ta ớn lạnh sống lưng.
---
Trong cung, một vị quan già run run tay đặt bản tấu lên bàn. Bên trong là những dòng chữ ngay ngắn, kèm theo biểu chương đậm nét.
Bên trên, long ỷ dát vàng. Người ngồi đó, khoác long bào nửa mở, tóc rối, một tay cầm chén trà, tay còn lại đang ngáp dài.
Phương Vô Kỵ lật sơ vài trang chiếu thư, nhíu mày.
“Bọn họ nghĩ trẫm rảnh lắm sao? Tấu gì mà dài như truyện ngôn tình vậy…”
Gã lật sang tờ khác, lại khịt mũi.
“Cái tên này... không có việc gì hay sao mà lại dâng sớ xin cưới phi tử thứ một trăm linh chín? Khinh trẫm chưa lập hậu chắc?”
Hắn càu nhàu, vứt bản tấu qua một bên.
“Bà nó chứ, mỗi ngày trăm tờ sớ như thế, nhìn đến phát ngán...”
Cung nhân đứng cạnh cúi đầu không dám thở mạnh.
Hắn thở dài, vươn vai rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời lam sẫm trải dài. Ánh nắng nhẹ rọi lên mái điện ngọc, từng lớp sóng sáng phản chiếu như hoàng kim.
Chốn này, từng được nhuộm đỏ bởi máu. Giờ đây lại yên ả như chưa từng có chiến tranh.
Phương Vô Kỵ ngả lưng xuống, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn long ỷ.
“Ừ thì, ta là đế vương...”
Giọng nói nhỏ như gió thoảng.
Phía sau hắn, một thanh tiểu kiếm trong suốt khẽ rung lên giữa không trung, phát ra tiếng kim loại va chạm nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc.
Chỉ mình hắn nghe được.
Người người ca tụng thời thái bình, nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào kẻ đã tạo ra nó.”
---
Khai Thần Lịch, năm thứ 11.
Mười năm - với đời người, không dài. Nhưng với thế gian này, mười năm ấy đủ để vẽ nên một truyền kỳ khiến bất kỳ kẻ nào từng sống qua cũng chẳng thể giữ nổi bình thản. Người ta gọi đó là kỷ nguyên của máu, kiếm và quyền lực.
Trong chín Địa Giới, có một giới tên là Âu Lạc. Không giống như Văn Lang Giới, nơi từng bị Đọa Tiên xâm phạm, cướp sạch giang sơn, khiến núi sông tan nát, dân chúng lưu vong, thì Âu Lạc lại như một kỳ tích.
Sau trận đại địa chấn làm rung chuyển cả Nhất Thiên Cửu Địa, khắp cửu giới chỉ còn lại phế tích và tro bụi. Vậy mà Âu Lạc Giới phục hồi nhanh một cách kỳ lạ. Không chỉ hồi sinh, nó còn phồn thịnh đến mức khó tin.
Khắp nơi là tiếng chim hót, hoa nở, ngựa xe như nước, trẻ con cười vang trong sân đình, kẻ buôn người bán gọi nhau rộn rã. Không ai tin được nơi đây từng bị chiến hỏa lướt qua. Âu Lạc Giới, giữa thời loạn, tựa như bồng lai.
Nhưng phía sau sự an bình đó, người dân truyền tai nhau một câu chuyện. Một truyền thuyết ;về một thiếu niên, một thanh kiếm, và con đường đế vương nhuốm máu của mười năm trước.
---
Năm ấy, thiên hạ đại loạn. Ngoại bang kéo quân, triều đình mục nát, vua quan bán nước, dân chúng cơ cực. Giữa bùn lầy lịch sử ấy, hắn xuất hiện.
Không ai biết hắn từ đâu đến, chỉ biết hắn xuất hiện vào năm ấy, tay cầm một thanh kiếm cũ mòn, y phục rách nát, ánh mắt thản nhiên như gió nhẹ, nụ cười hiền lành như gã bán kẹo đầu làng.
Nhưng rồi, chỉ trong một đêm, đầu rơi máu chảy. Kẻ thù bỗng nhiên bị chém sạch, triều đình đổi chủ, tân quân lên ngôi.
Hắn "Phương Vô Kỵ", thiếu niên không rõ gốc gác, không gia thế, không danh vọng ,chỉ để lại một câu khi ngồi lên long ỷ:
"Thiên hạ này, từ nay về sau, không cần ,người nói nhiều lời."
Mười năm trị vì, thiên hạ chưa từng có biến. Ngoại bang lui binh, các giới láng giềng đều cúi đầu xưng thần. Trong nước, mùa màng tốt tươi, đạo tặc tuyệt tích, bách tính no ấm, nhà nhà ca hát.
Nhưng lạ thay, người đời không gọi hắn là minh quân.
Bởi hắn không giống bất kỳ đế vương nào trong sử sách.
Hắn không lập hậu, không có cố mệnh đại thần, không tôn giáo, không lập pháp viện. Hắn tự mình định đoạt mọi việc lớn nhỏ, và người có ý kiến... thì chỉ còn là bài vị trên miếu.
Không ai dám cãi.
Không ai dám nghi.
Không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt ấy ,đôi mắt từng soi thấy tim gan của hàng ngàn người rồi bình thản đưa tay rót trà.
Người đời run sợ, triều thần im lặng, cả thiên hạ như ngồi trên bàn chông, nhưng... bình yên.
Bởi thiếu niên ấy vẫn ngồi kia, trên long ỷ, cười như một kẻ vô hại, cười như chưa từng giết ai.
---
Tưởng rằng sau khi chiếm đế vị, hắn sẽ hướng mắt lên trời cao, đi tìm Tiên Lộ Vô Thượng như bao kẻ khác. Nhưng không.
Suốt mười năm, hắn không đả động gì đến tiên đạo. Mỗi đêm trong cung chỉ vang lên tiếng đàn hát, tiếng mỹ nữ cười đùa, tiếng cốc chạm nhau giữa men rượu nồng.
Cái tên "Phong Lưu Đế Vương" từ đó mà ra.
Kẻ từng một tay vẽ lại bản đồ thiên hạ, giờ sống như một kẻ thích chơi đùa hơn trị quốc. Nhưng không ai dám coi thường hắn.
Bởi kẻ từng lướt qua vạn xác người để giành lấy ngai vàng, dù có cười đùa thế nào, thì nụ cười ấy vẫn khiến người ta ớn lạnh sống lưng.
---
Trong cung, một vị quan già run run tay đặt bản tấu lên bàn. Bên trong là những dòng chữ ngay ngắn, kèm theo biểu chương đậm nét.
Bên trên, long ỷ dát vàng. Người ngồi đó, khoác long bào nửa mở, tóc rối, một tay cầm chén trà, tay còn lại đang ngáp dài.
Phương Vô Kỵ lật sơ vài trang chiếu thư, nhíu mày.
“Bọn họ nghĩ trẫm rảnh lắm sao? Tấu gì mà dài như truyện ngôn tình vậy…”
Gã lật sang tờ khác, lại khịt mũi.
“Cái tên này... không có việc gì hay sao mà lại dâng sớ xin cưới phi tử thứ một trăm linh chín? Khinh trẫm chưa lập hậu chắc?”
Hắn càu nhàu, vứt bản tấu qua một bên.
“Bà nó chứ, mỗi ngày trăm tờ sớ như thế, nhìn đến phát ngán...”
Cung nhân đứng cạnh cúi đầu không dám thở mạnh.
Hắn thở dài, vươn vai rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời lam sẫm trải dài. Ánh nắng nhẹ rọi lên mái điện ngọc, từng lớp sóng sáng phản chiếu như hoàng kim.
Chốn này, từng được nhuộm đỏ bởi máu. Giờ đây lại yên ả như chưa từng có chiến tranh.
Phương Vô Kỵ ngả lưng xuống, ngón tay khẽ gõ lên tay vịn long ỷ.
“Ừ thì, ta là đế vương...”
Giọng nói nhỏ như gió thoảng.
Phía sau hắn, một thanh tiểu kiếm trong suốt khẽ rung lên giữa không trung, phát ra tiếng kim loại va chạm nhẹ nhàng như tiếng chuông bạc.
Chỉ mình hắn nghe được.