Lượt xem của khách bị giới hạn

[My Diary] Viết cho Tôi của ngày mai

[My Diary] Viết cho Tôi của ngày mai
Tham gia
26/7/25
Bài viết
3
Điểm cảm xúc
9
Điểm
3
Nói một cách nguyên thủy thì Tôi - một sinh vật có linh hồn, một cá thể nhỏ bé đã tồn tại nhiều năm trong vũ trụ này. Dù nhỏ bé về hình thức nhưng tâm hồn tôi rất phong phú, nó vượt xa những gì tôi biết về thế giới, nó bí ẩn không thua kém gì những điều các nhà khoa học đã chứng minh về sự sinh ra và tồn tại của vũ trụ. Nhà khoa học không biết hết về vũ trụ bao la giống như việc tôi không thể hiểu hết về chính mình.

Dù biết mình chẳng là ai trong thế giới này nhưng với tôi - Tôi - thật sự rộng lớn, bao la hơn tất cả. Tôi ở đây và viết cho Tôi của ngày mai những bài học hành trang, để Tôi của ngày mai có thể viết tiếp những trang trong Cuốn Tiểu Thuyết Cuộc Đời, một cách chỉn chu và hoàn thiện nhất.

Cảm ơn Ai Đó nếu dành sự quan tâm cho tôi và đọc những trang nhật ký này.
Cảm ơn Admin đã duy trì một diễn đàn truyện, nơi tôi có thể giãi bày những điều khó nói đến những người yêu sách, tôi tin những người yêu đọc sách như tôi và bạn đều có chung tâm hồn mộng mơ của người nghệ sĩ. Mong rằng diễn đàn sẽ luôn lớn mạnh để tôi có thể tiếp tục viết và hoàn thiện được Cuốn Tiểu Thuyết riêng của Tôi.
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
26/7/25
Bài viết
3
Điểm cảm xúc
9
Điểm
3
Có những ngày buồn đến thế...

Hôm nay *chỉ chỉ chú ý thời gian*, sau bao nhiêu ngày tự vùi mình trong ký ức, kỉ niệm, quá khứ. Tôi chợt nhận ra rằng mình nhỏ bé quá trong thế giới này, tôi chẳng là ai hết, không ai có nghĩa vụ phải đề cao tôi, phải nuông chiều tôi, phải nghe theo tôi cả. Tất nhiên là trừ bố mẹ, gia đình của tôi ra, thế nhưng với sự vô thường thì gia đình tôi cũng không thể bên tôi mãi mãi. Tôi - một cá thể biệt lập trong vũ trụ này chắc chắn và luôn luôn phải tự đi trên đôi chân của mình.

Ấy vậy mà... tôi đã từng nghĩ mình là tâm điểm. Mọi người phải thế này thế kia để đáp ứng nhu cầu của tôi, cho nên tôi sinh ra tính ích kỉ, yêu bản thân tuyệt đối, tôi ít nghĩ cho người xung quanh, tôi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình. Tôi vui, buồn, chán, ghét, tức giận, cáu kỉnh, hằn học, khó chịu, khó ở, mệt mỏi,... tôi bày tỏ ra một cách nhanh chóng và che đậy nó rằng "tôi là người thẳng tính".

Chẳng ai sẽ luôn luôn đi cùng tôi đến cuối cuộc đời, cho nên khi có ai đó đến và ở bên tôi dù là ngắn ngủi (cũng tính cỡ vài năm) thì tôi nên trân trọng. Biết đâu sự vô thường sẽ mang tôi hoặc người ấy đi, biết đâu tôi sẽ phải cô đơn khi không còn người ấy, biết đâu tôi sẽ chẳng thể gặp lại người mà tôi muốn gặp nữa.

Thế nhưng tôi nhỏ bé lắm, tôi không thể muốn mà có được đâu. Cho nên là Tôi ơi! Hãy sống vui trong chính giây phút hiện tại, hãy hài lòng hơn với những gì đang có, những gì bạn đang có ngày mai có thể sẽ không còn bên bạn nữa đâu. Xin hãy trân trọng nhé Tôi của ngày mai!

__________________________________________________

Góc tự vấn

Bạn có nghĩ rằng bạn sinh ra trên cuộc đời này là món quà của tạo hóa không? Bạn không có lỗi, việc bạn sống và hành động mỗi ngày đều là bài học, hành trang giúp bạn trưởng thành hơn. Chính vì những sự nuối tiếc, ân hận ấy mà bạn đã sống chậm hơn nhiều, bạn tìm cách quay lại vào bên trong chính mình để thấy được tâm hồn bạn thật bao la rộng lớn, khiến cho bạn ngày càng tò mò về chính mình và nỗ lực để hiểu bản thân mình hơn.

Bạn biết đến sự vô thường, biết rằng cha mẹ không ở bên bạn mãi mãi cho nên từng giây phút bên cha mẹ bạn đều cố gắng cho họ vui. Mâu thuẫn gia đình không còn khiến bạn tức giận hay chối bỏ, bạn nhìn gia đình bằng con mắt yêu thương, bạn sợ mất cha mẹ mỗi ngày nên mỗi ngày bạn đều cố gắng để cho cha mẹ một cuộc sống bình an. Bạn giải thích cho cha mẹ hiểu về sự vô thường, để gia đình bạn luôn gắn kết. Và giờ đây bạn đang rất tự hào về gia đình mình. Đó là điều quý giá bạn có được sau những bài học đau thương.

Bạn biết rằng bạn nên trân trọng từng hơi thở đang hiện hữu, bạn trân trọng hơn từng cái chạm của cơn gió qua làn da, kẽ tóc. Bạn hiểu được thêm về những mối quan hệ hằng ngày, bạn hiểu đối phương có bị tổn thương hay không vì lời nói hoặc hành động của bạn. Bạn không còn đề cao cái tôi như trước nữa. Bạn ít đánh giá người khác hơn và dành nhiều thời gian tìm hiểu về chính mình.

Tôi yêu bạn lắm Tôi của quá khứ, nhờ bạn mà tôi đã có được không ít thành công. Cho nên, Tôi của ngày mai ơi hãy lạc quan lên nhé, tôi buồn nay thì ngày mai bạn sẽ trưởng thành. Chúng ta cùng cố gắng nha, love all
 
Sửa lần cuối:
Tham gia
26/7/25
Bài viết
3
Điểm cảm xúc
9
Điểm
3
Ngày đầu tiên tôi cho phép chính mình tự do....

Hôm nay - ngày đầu tiên tôi chấp nhận tha thứ cho bản thân sau nhiều tháng năm tự dằn vặt mình vì những điều trong quá khứ. Tôi cảm thấy dễ thở hơn, không khí trong lành hơn, tôi nghe rõ tiếng chim hót...

Tôi đã từng khóc ướt gối suốt mấy đêm liền, chỉ ngừng lại khi đã mệt mỏi. Tôi ân hân vì những điều mình đã từng làm, từng gây ra, ân hận vì những suy nghĩ tiêu cực làm ảnh hưởng cho người ấy.

Tôi đã đọc rất nhiều câu quote chữ lành, tập thiền, tập chững lại, đọc sách self help, nghe postcard.

Tôi nhận ra vấn đề nằm ở tôi chứ không phải người ấy, tôi không bao giờ nói với ai rằng người ấy không tốt nên mới chia tay, mà tất cả là vì tôi không tốt.

Tôi khó có thể thay đổi một cách nhanh chóng, dù đã từng có nhiều cơ hội.

Tôi cũng nhận ra rằng mình nên buông bỏ thôi, vì những điều đã từng đẹp trong quá khứ đến thời điểm hiện tại đã không còn phù hợp nữa. Vì mình đã thay đổi, vì họ cũng đã thay đổi... cả hai cùng dạy nhau cách trưởng thành, để rồi khi có nó thì chúng ta cũng không còn nhau nữa.

Tôi đã từng tiếc nuối mối tình đẹp, tôi nhớ cảm giác năm ấy, từng cái chạm.

Bây giờ tôi chọn dừng lại để hít thở nhiều hơn, tôi muốn cảm nhận về thế giới.
 
Top