[Đam mỹ] Ẩn Trong Hồn Lụa Mảnh Tình Nam Phương - Ngọc Bắc Khanh
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 15,319
- Điểm cảm xúc
- 6,035
- Điểm
- 113

Chương 10: Cậu dám qua mặt tôi ư?
Một giấc ngủ thật ngon.
Hôm sau Thuận rời giường lúc bốn giờ sáng, đập vào mắt và ngũ quan tinh tế của người nọ khiến anh nhất thời khó tin. Sau đó nhớ lại đầu đuôi sự việc họ phải ngủ chung để đủ phòng, Thuận mới dời mắt đi.
Ngủ nghiêng cả một tối làm cổ anh đau nhức, anh nhận ra trên người mình đắp toàn bộ chăn, còn Thanh Thế đang chịu lạnh co rúm người như con tôm luộc. Trời đang hè nhưng mà không thể xem thường sương sớm được, chưa kể gần đây đồng ruộng ẩm thấp, muỗi đốt thì làm sao ngủ?
Thuận phì cười: “Đã không chịu lạnh được mà còn sĩ diện không dám kéo chăn."
Anh đâu có biết Thế cố ý đem toàn bộ chăn đắp hết cho anh chứ. Vốn định đắp chăn cho hắn rồi rón rén trèo xuống thần không biết quỷ không hay, nào ngờ giường ván gỗ chật quá, chịu không được trọng lượng của hai người nên kêu cọt kẹt cả buổi.
Mồ hôi rịn đầy trán anh, lẫn cả chóp mũi và dưới cằm, biết cứ thập thò không phải cách, dù sao thì cũng ồn ào rồi, Thuận dứt khoát chồm người dậy leo qua người Thế.
Lúc trèo qua vô ý trượt tay làm cả người đè hết lên thân hắn, Thế rên rỉ một tiếng, theo phản xạ trở mình, nhập nhèm mở mắt, khoảnh khắc ấy trông hắn quyến rũ khó tả.
“Anh dậy rồi?"
Thuận đang ngồi trên người hắn, hai chân đang vắt qua thắt lưng của người bên dưới, anh nhất thời tiến thoái lưỡng nan, cả người giống bị điểm huyệt không dám động đậy dù chỉ một chút.
Thế nhịn cười quan sát anh, biết rồi còn cố ý hỏi: “Anh làm gì trên người tôi thế?"
Thuận thẹn quá hóa giận, hỏi ngược: “Làm gì? Cậu ngủ không thể nghiêm chỉnh hơn được à, cái giường có bé tí mà nằm la liệt làm tôi không trèo xuống được."
Hắn nhởn nhơ hỏi: “Thế sao anh còn chưa chịu xuống, định ngồi đến bao giờ?"
Thuận khó xử trèo xuống. Hai người đàn ông cứ đụng đụng chạm chạm không hay chút nào, bọn họ cũng chưa thân nhau đến mức đó.
Ánh mắt thanh bạch thường ngày của anh hơi quẫn bách, lạnh nhạt nói: “Cậu ngủ tiếp đi, tôi đi đây."
Dáng vẻ lẫn trốn như con đà điều của anh làm Thế phì cười, kể từ khi anh đem chăn đắp cho hắn thì hắn đã thức giấc. Kể cả lời anh nói hắn sĩ diện hão hắn cũng nghe nốt, vì thế nên phải trả đũa, nếu không bản thân sẽ rất thiệt thòi...
[...]
Ngày thứ hai là lễ dệt vải, những nghệ nhân trong nhà sẽ cùng nhau dệt ra một tấm lụa chuẩn công thức Nam Phương để dâng lên tổ tiên. Hoạt động này cốt yếu là xem xem họ có quên đi truyền thống nghề dệt hay chưa. Đương nhiên tay nghề mỗi người mỗi khác không hề giống nhau, chất lượng tấm lụa cũng không đồng đều, nhưng đây là nghi thức thôi nên không đặt nặng vấn đề đẹp xấu.
Mất ba ngày tấm lụa mới được hoàn thành và dâng lên, lúc này xem như nghi lễ lớn nhất đã hết, bây giờ tới phần đãi tiệc mặn, nốt ngày thứ năm thì tất cả mọi người sẽ ra về.
Khâu dệt lụa đóng vai trò then chốt, nếu dệt sớm thì giỗ kết thúc sớm, dệt lâu thì giỗ phải kéo dài thêm vài ngày, kích cỡ tấm vải cũng được định sẵn từ trước. Năm nay Thuận hài lòng và không ngớt lời khen đối với thành quả, xong sớm bao nhiêu chứng tỏ mọi người đồng lòng đoàn kết bấy nhiêu, đấy là dấu hiệu đáng mừng.
Cúng giỗ thành công tốt đẹp mang ý nghĩa cát tường, suôn sẻ, khẳng định năm mới thành viên trong gia tộc sẽ sung túc bình yên, tai qua nạn khỏi, trên mặt mày ai nấy đều hân hoan mừng rỡ. Sáng ngày thứ sáu, Thuận và Thế cùng sóng vai nhau đi ra cửa để tiễn bà con thân thích về nhà.
Trong số họ hàng thì nhà chú ba anh làm ăn khởi sắc nhất, vợ con đều sung túc sang quý, nhất là hai cô con gái của chú đều đã lớn đến mức Thuận nhận không ra. Không hiểu vì cái gì mà hai cô bé cứ đứng ngập ngừng bên ngoài, mắt nhìn về phía này mà bẽn lẽn ý cười.
Thuận nghi ngờ nhìn sang Thế thì thấy Thế đang nhìn anh, hắn giật mình: “Gì vậy?"
"Không có gì."
Thuận thấy lạ chỗ nào ấy... mà khó nói rõ là lạ chỗ nào.
Và rồi anh cũng biết vì sao hai cô em gái mình ngại ngùng rồi. Khi một cô bé cầm bức thư tay chạy đến dúi vào tay Thanh Thế, anh mới ý thức được chúng đang liếc mắt đưa tình với Thế.
Sắc mặt Thuận lập tức trầm xuống, mấy cô bé này sao lại dạn dĩ như thế?
Gò má cô bé ửng đỏ, suốt quá trình chỉ dám nhìn mũi giày chứ không dám ngẩng đầu nhìn Thế, cô chìa bức thư màu trắng ra phía trước mặt, nói lắp: “Nếu anh có thời gian hãy hồi âm cho em nhé."
"Chào anh, chào anh cả em đi về!"
Thuận tiến lên một bước định gọi cô bé lại quở cho một trận thì bị người bên cạnh mạnh mẽ kéo tay, hắn mỉm cười, liếc anh: “Anh định làm gì vậy?"
"..." Tôi dạy em tôi, có liên quan gì đến cậu?
"Em gái anh cũng đã mười bảy mười tám rồi, cô bé bị thu hút bởi người khác giới là chuyện hiển nhiên, anh không cần phải nghiêm túc như vậy. Xem anh kìa, có khác gì ông già đâu, sau này anh mà sinh con gái thì chàng nào muốn ứng rễ phải chịu khổ không ít đây."
“Đến tuổi yêu đương thì không cần giữ lễ nữa ư? Nó với cậu gặp nhau mấy ngày chứ? Chỉ mới năm ngày, vậy mà đã dạn dĩ đưa thư!"
Anh cứ thấy vẻ mặt tuấn tú của Thế là trong lòng bất an, những cô nàng lơ tơ mơ không có chính kiến sẽ dễ dàng bị tóm, nhìn dẫn chứng là hai cô em gái của anh là biết ngay.
Anh đưa tay ra: "Đưa cho tôi."
"Đưa cái gì?"
“Thư tình, mau đưa cho tôi, con bé còn tuổi ăn tuổi học không thể yêu đương được đâu, cậu đừng có ý đồ với nó."
Thanh Thế mới đầu còn không hiểu, nghe được câu này thì tỉnh ngộ... Hắn bị oan nên cố gắng giải thích: “Tôi lớn bằng này không lý nào lại có ý đồ với em của anh, là do cô bé chủ động."
“Nó nhỏ tuổi không hiểu chuyện không đồng nghĩa với việc cậu cũng hùa theo ý nó, ban nãy cậu phải từ chối mới đúng."
Hai người đàn ông nảy sinh tranh cãi, Thuận hất mặt sang hướng khác, nói: “Đưa thư cho tôi."
Ngược lại với anh, Thế dường như không dễ dàng giao nộp, lời nói ra mang hàm ý chọc ghẹo nhiều hơn xem anh muốn làm cái gì: “Anh giành lấy được thì nó là của anh."
Hắn nói xong đột nhiên chạy nhanh vào sân nhà, Thuận không có trẻ trung gì nữa mà bay nhảy như hắn, anh không đuổi theo mà để ý đến một vấn đề khác, đến đây mặt anh đanh lại, thoáng cái chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ.
"Đoàn Thanh Thế! Chân cậu bay nhảy tốt thế từ khi nào? Sao ngày nào cậu cũng bắt tôi xoa bóp, cậu dám qua mặt tôi ư?!"
Thanh Thế biết mình bị lộ nên cũng dừng chân, lúng túng nhìn anh.
"Cậu... quá đáng!"
Biết mình bị chơi xỏ làm cảm giác trong anh không mấy dễ chịu, mấy ngày qua anh không ngừng đọc thêm sách bấm huyệt để cải thiện tình trạng của hắn, đến phần ăn của hắn cũng dặn dò gia nhân làm theo thực đơn phù hợp với bệnh trật khớp... ai ngờ bản thân bị đem ra bỡn cợt như vậy.
Thấy gương mặt lạnh như sương ngưng kết ở phía xa xa, hắn bất giác nuốt nước bọt, hạ giọng thăm dò: "Anh giận tôi à?"
“Đừng giận, về sau tôi sẽ ăn ngay nói thật, không giấu anh bất kỳ điều gì nữa..."
Nếu anh biết thân phật thật sự mà hắn luôn che giấu, liệu anh có đuổi hắn đi luôn hay không? Thuận là người thật thà, yêu ghét ra mặt, anh hận nhất là sự lừa dối, mà hắn thì ngay từ đầu đã tiếp xúc anh bằng sự dối gạt...
Hôm sau Thuận rời giường lúc bốn giờ sáng, đập vào mắt và ngũ quan tinh tế của người nọ khiến anh nhất thời khó tin. Sau đó nhớ lại đầu đuôi sự việc họ phải ngủ chung để đủ phòng, Thuận mới dời mắt đi.
Ngủ nghiêng cả một tối làm cổ anh đau nhức, anh nhận ra trên người mình đắp toàn bộ chăn, còn Thanh Thế đang chịu lạnh co rúm người như con tôm luộc. Trời đang hè nhưng mà không thể xem thường sương sớm được, chưa kể gần đây đồng ruộng ẩm thấp, muỗi đốt thì làm sao ngủ?
Thuận phì cười: “Đã không chịu lạnh được mà còn sĩ diện không dám kéo chăn."
Anh đâu có biết Thế cố ý đem toàn bộ chăn đắp hết cho anh chứ. Vốn định đắp chăn cho hắn rồi rón rén trèo xuống thần không biết quỷ không hay, nào ngờ giường ván gỗ chật quá, chịu không được trọng lượng của hai người nên kêu cọt kẹt cả buổi.
Mồ hôi rịn đầy trán anh, lẫn cả chóp mũi và dưới cằm, biết cứ thập thò không phải cách, dù sao thì cũng ồn ào rồi, Thuận dứt khoát chồm người dậy leo qua người Thế.
Lúc trèo qua vô ý trượt tay làm cả người đè hết lên thân hắn, Thế rên rỉ một tiếng, theo phản xạ trở mình, nhập nhèm mở mắt, khoảnh khắc ấy trông hắn quyến rũ khó tả.
“Anh dậy rồi?"
Thuận đang ngồi trên người hắn, hai chân đang vắt qua thắt lưng của người bên dưới, anh nhất thời tiến thoái lưỡng nan, cả người giống bị điểm huyệt không dám động đậy dù chỉ một chút.
Thế nhịn cười quan sát anh, biết rồi còn cố ý hỏi: “Anh làm gì trên người tôi thế?"
Thuận thẹn quá hóa giận, hỏi ngược: “Làm gì? Cậu ngủ không thể nghiêm chỉnh hơn được à, cái giường có bé tí mà nằm la liệt làm tôi không trèo xuống được."
Hắn nhởn nhơ hỏi: “Thế sao anh còn chưa chịu xuống, định ngồi đến bao giờ?"
Thuận khó xử trèo xuống. Hai người đàn ông cứ đụng đụng chạm chạm không hay chút nào, bọn họ cũng chưa thân nhau đến mức đó.
Ánh mắt thanh bạch thường ngày của anh hơi quẫn bách, lạnh nhạt nói: “Cậu ngủ tiếp đi, tôi đi đây."
Dáng vẻ lẫn trốn như con đà điều của anh làm Thế phì cười, kể từ khi anh đem chăn đắp cho hắn thì hắn đã thức giấc. Kể cả lời anh nói hắn sĩ diện hão hắn cũng nghe nốt, vì thế nên phải trả đũa, nếu không bản thân sẽ rất thiệt thòi...
[...]
Ngày thứ hai là lễ dệt vải, những nghệ nhân trong nhà sẽ cùng nhau dệt ra một tấm lụa chuẩn công thức Nam Phương để dâng lên tổ tiên. Hoạt động này cốt yếu là xem xem họ có quên đi truyền thống nghề dệt hay chưa. Đương nhiên tay nghề mỗi người mỗi khác không hề giống nhau, chất lượng tấm lụa cũng không đồng đều, nhưng đây là nghi thức thôi nên không đặt nặng vấn đề đẹp xấu.
Mất ba ngày tấm lụa mới được hoàn thành và dâng lên, lúc này xem như nghi lễ lớn nhất đã hết, bây giờ tới phần đãi tiệc mặn, nốt ngày thứ năm thì tất cả mọi người sẽ ra về.
Khâu dệt lụa đóng vai trò then chốt, nếu dệt sớm thì giỗ kết thúc sớm, dệt lâu thì giỗ phải kéo dài thêm vài ngày, kích cỡ tấm vải cũng được định sẵn từ trước. Năm nay Thuận hài lòng và không ngớt lời khen đối với thành quả, xong sớm bao nhiêu chứng tỏ mọi người đồng lòng đoàn kết bấy nhiêu, đấy là dấu hiệu đáng mừng.
Cúng giỗ thành công tốt đẹp mang ý nghĩa cát tường, suôn sẻ, khẳng định năm mới thành viên trong gia tộc sẽ sung túc bình yên, tai qua nạn khỏi, trên mặt mày ai nấy đều hân hoan mừng rỡ. Sáng ngày thứ sáu, Thuận và Thế cùng sóng vai nhau đi ra cửa để tiễn bà con thân thích về nhà.
Trong số họ hàng thì nhà chú ba anh làm ăn khởi sắc nhất, vợ con đều sung túc sang quý, nhất là hai cô con gái của chú đều đã lớn đến mức Thuận nhận không ra. Không hiểu vì cái gì mà hai cô bé cứ đứng ngập ngừng bên ngoài, mắt nhìn về phía này mà bẽn lẽn ý cười.
Thuận nghi ngờ nhìn sang Thế thì thấy Thế đang nhìn anh, hắn giật mình: “Gì vậy?"
"Không có gì."
Thuận thấy lạ chỗ nào ấy... mà khó nói rõ là lạ chỗ nào.
Và rồi anh cũng biết vì sao hai cô em gái mình ngại ngùng rồi. Khi một cô bé cầm bức thư tay chạy đến dúi vào tay Thanh Thế, anh mới ý thức được chúng đang liếc mắt đưa tình với Thế.
Sắc mặt Thuận lập tức trầm xuống, mấy cô bé này sao lại dạn dĩ như thế?
Gò má cô bé ửng đỏ, suốt quá trình chỉ dám nhìn mũi giày chứ không dám ngẩng đầu nhìn Thế, cô chìa bức thư màu trắng ra phía trước mặt, nói lắp: “Nếu anh có thời gian hãy hồi âm cho em nhé."
"Chào anh, chào anh cả em đi về!"
Thuận tiến lên một bước định gọi cô bé lại quở cho một trận thì bị người bên cạnh mạnh mẽ kéo tay, hắn mỉm cười, liếc anh: “Anh định làm gì vậy?"
"..." Tôi dạy em tôi, có liên quan gì đến cậu?
"Em gái anh cũng đã mười bảy mười tám rồi, cô bé bị thu hút bởi người khác giới là chuyện hiển nhiên, anh không cần phải nghiêm túc như vậy. Xem anh kìa, có khác gì ông già đâu, sau này anh mà sinh con gái thì chàng nào muốn ứng rễ phải chịu khổ không ít đây."
“Đến tuổi yêu đương thì không cần giữ lễ nữa ư? Nó với cậu gặp nhau mấy ngày chứ? Chỉ mới năm ngày, vậy mà đã dạn dĩ đưa thư!"
Anh cứ thấy vẻ mặt tuấn tú của Thế là trong lòng bất an, những cô nàng lơ tơ mơ không có chính kiến sẽ dễ dàng bị tóm, nhìn dẫn chứng là hai cô em gái của anh là biết ngay.
Anh đưa tay ra: "Đưa cho tôi."
"Đưa cái gì?"
“Thư tình, mau đưa cho tôi, con bé còn tuổi ăn tuổi học không thể yêu đương được đâu, cậu đừng có ý đồ với nó."
Thanh Thế mới đầu còn không hiểu, nghe được câu này thì tỉnh ngộ... Hắn bị oan nên cố gắng giải thích: “Tôi lớn bằng này không lý nào lại có ý đồ với em của anh, là do cô bé chủ động."
“Nó nhỏ tuổi không hiểu chuyện không đồng nghĩa với việc cậu cũng hùa theo ý nó, ban nãy cậu phải từ chối mới đúng."
Hai người đàn ông nảy sinh tranh cãi, Thuận hất mặt sang hướng khác, nói: “Đưa thư cho tôi."
Ngược lại với anh, Thế dường như không dễ dàng giao nộp, lời nói ra mang hàm ý chọc ghẹo nhiều hơn xem anh muốn làm cái gì: “Anh giành lấy được thì nó là của anh."
Hắn nói xong đột nhiên chạy nhanh vào sân nhà, Thuận không có trẻ trung gì nữa mà bay nhảy như hắn, anh không đuổi theo mà để ý đến một vấn đề khác, đến đây mặt anh đanh lại, thoáng cái chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ.
"Đoàn Thanh Thế! Chân cậu bay nhảy tốt thế từ khi nào? Sao ngày nào cậu cũng bắt tôi xoa bóp, cậu dám qua mặt tôi ư?!"
Thanh Thế biết mình bị lộ nên cũng dừng chân, lúng túng nhìn anh.
"Cậu... quá đáng!"
Biết mình bị chơi xỏ làm cảm giác trong anh không mấy dễ chịu, mấy ngày qua anh không ngừng đọc thêm sách bấm huyệt để cải thiện tình trạng của hắn, đến phần ăn của hắn cũng dặn dò gia nhân làm theo thực đơn phù hợp với bệnh trật khớp... ai ngờ bản thân bị đem ra bỡn cợt như vậy.
Thấy gương mặt lạnh như sương ngưng kết ở phía xa xa, hắn bất giác nuốt nước bọt, hạ giọng thăm dò: "Anh giận tôi à?"
“Đừng giận, về sau tôi sẽ ăn ngay nói thật, không giấu anh bất kỳ điều gì nữa..."
Nếu anh biết thân phật thật sự mà hắn luôn che giấu, liệu anh có đuổi hắn đi luôn hay không? Thuận là người thật thà, yêu ghét ra mặt, anh hận nhất là sự lừa dối, mà hắn thì ngay từ đầu đã tiếp xúc anh bằng sự dối gạt...