Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên

[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
51
Điểm cảm xúc
216
Điểm
53
Chương 10 : Tận Cùng Yêu Thương

" Có lẽ yêu là thứ sai lầm cuối cùng mà ta vẫn sẽ chạm vào "
----

Kiếp thứ bảy - Trả Giá Bằng Máu

Không có tiếng ru của mẹ, không lời dạy của cha, âm thanh đầu tiên hắn nghe được là tiếng binh khí va chạm, tiếng máu táp vào mặt đất, và tiếng gào rít của hàng ngàn sinh linh giãy chết,hắn là con của một nữ tướng mang danh Chiến Mẫu Thiên Dực – người đàn bà từng đơn thân dẫn quân đánh xuyên mười sáu tòa thành trong bảy ngày đêm.

Ngày hắn chào đời, mẫu thân vẫn đang giữa vòng vây kẻ thù,hắn lọt lòng giữa đống xác chết, được bọc trong áo choàng đẫm máu, khi người mẹ ấy một tay ôm con, một tay vung kiếm chém đầu địch.

Hắn lớn lên trong doanh trại,ngày ngày luyện võ, học binh pháp, rèn ý chí bằng máu và nước mắt,mẫu thân chưa từng ôm hắn, nhưng ánh mắt nghiêm khắc và tự hào của bà chính là lời yêu thương duy nhất hắn biết.

Mười lăm tuổi, hắn đã là tiểu tướng thống lĩnh ba vạn binh mã,lạnh lùng, quả quyết, hắn khiến quân địch run sợ chỉ bằng danh xưng. Nhưng chiến tranh không có vinh quang,chỉ có những vũng lầy máu, nơi kẻ mạnh phải chôn chân trong nỗi cô độc.

Năm hai mươi tuổi, hắn tự tay giết chết vị vua tàn độc từng mưu sát mẫu thân mình, đoạt lấy vương vị,hắn trở thành Đế Quân Bất Khốc – một quân chủ huy hoàng,không rơi lệ khi lên ngôi, không khóc khi thề bảo vệ muôn dân, không chớp mắt ngay cả khi tự tay xử tử người huynh đệ từng cùng hắn lớn lên.

Bởi hắn tin, kẻ yếu mới cần đến nước mắt,hắn đã từng thề sẽ không để ai mà mình yêu thương phải chết nữa.

Thế nhưng lời thề ấy lại một lần nữa bị số phận giễu cợt.

Mười hai năm sau ngày đăng cơ, bốn mươi lăm quốc gia đồng loạt phát binh. Hoàng cung bị vây hãm, sụp đổ trong biển lửa. Mẫu thân hắn, đã già, bị trói giữa quảng trường, thiêu sống như một nghi lễ chấm dứt kỷ nguyên máu tanh.

Từ xa, hắn đứng nhìn ngọn lửa bốc lên,quân lính từng thề trung thành đã quay lưng,dân chúng từng tung hô giờ ném đá, mắng chửi hắn là Ma Quân, là Huyết Tinh.

Hắn không chống trả,không rút kiếm,chỉ bước qua những con đường loạn lạc, qua từng mảnh ký ức máu me.

Trên chiếc vương tọa đổ nát, hắn ngồi xuống, tay đặt lên đầu gối, mắt trống rỗng.

– Nếu phải giết hết để bảo vệ những điều mình yêu... thì rốt cuộc ta còn lại gì...?

Không ai trả lời.

Gió nổi lên,nhưng lần này, Tẫn Tâm Khư không còn run rẩy,chỉ có lặng im.

Bởi nỗi đau trong hắn đã vượt khỏi đau đớn, chỉ còn là khoảng trống không đáy.

Kiếp thứ bảy kết thúc nơi vương tọa lạnh lẽo, giữa biển người ruồng bỏ,hắn ngẩng đầu nhìn trời,không cầu xin, không van nài,chỉ muốn hỏi:

– Vì sao...?

---

Kiếp thứ tám - Cây Đèn Gió Tắt

Sinh ra ở một xóm nghèo tận cùng man hoang, hắn không có ánh sáng từ lúc lọt lòng,mẫu thân hắn "một kỹ nữ thất học" ôm hắn mỗi đêm, ru bằng những câu ca không tròn vần, vỗ về bằng mồ hôi và nước mắt,không ai biết cha hắn là ai,mọi người chỉ gọi hắn là “kẻ mù con đĩ”.

Tuổi thơ của hắn là những ngày lê lết nơi góc chợ, xin ăn từng mẩu cơm thừa, đổi bằng tiếng sáo mục nát hắn khổ luyện rất lâu mới thổi được một nốt buồn,mẫu thân hắn ho ngày một nhiều,người yếu dần đi,hắn không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được, qua từng cái vuốt tóc chậm chạp, từng cái ôm lạnh lẽo hơn ngày trước.

Năm mười hai tuổi, bà mất.

Hắn ngồi bên xác mẹ hai ngày liền, không khóc, không kêu,chỉ lặng im. Vì hắn chưa từng biết nước mắt màu gì, chưa từng thấy đau đớn có hình dáng ra sao,chỉ biết bóng tối quanh hắn bỗng chốc trở nên đặc quánh, dày hơn cả trước kia.

Sau đó, hắn bị đưa vào giáo phường, nơi đào tạo những đứa trẻ mù thành người kể chuyện. Tại đây, hắn học nói, học viết bằng ngón tay, học cảm gió, học nghe nhịp tim người khác,họ nói hắn có năng khiếu hiếm có,mỗi khi kể chuyện, cả gian phòng như chìm vào thế giới của hắn. Có gì đó trong giọng nói ấy khiến người nghe buốt tâm và say sưa,như thể hắn đã sống qua từng câu chuyện, từng kiếp người mình kể lại.

Rồi hắn yêu.

Một thiếu nữ cũng là người kể chuyện,giọng nàng như suối mát giữa hoang mạc, bàn tay dìu hắn qua từng bậc thang, giữ tay hắn giữa mùa đông lạnh buốt,có lần, nàng đặt tay lên ngực hắn và thì thầm:

– Nơi đây, tim chàng đập,vậy là chàng đang sống.

Hắn tin,dù không nhìn thấy nàng, hắn cảm nhận được, nàng chính là ánh sáng đầu tiên trong kiếp sống mù lòa.

Nhưng với kẻ như hắn, ánh sáng là điều xa xỉ.

Một đêm, hắn bị đánh thuốc mê,khi tỉnh lại, tiếng gào thét của nàng vọng ra từ sau tấm bình phong,tiếng vải rách,tiếng roi da,tiếng cầu xin vang lên ,nhưng hắn lại không thể làm gì.

Giáo phường đã bán nàng, như họ vẫn thường làm với những thiếu nữ có giọng hay và dáng đẹp.

Hắn phát điên,gào thét trong tuyệt vọng,quỳ xuống, đập đầu vào tường đến khi máu chảy đầy mặt.

Rồi hắn bỏ trốn.

Lần theo ký ức, theo mùi hương còn vương trên tóc nàng, theo tiếng bước chân từng in sâu vào tâm trí,mất ba tháng, hắn tìm được nàng.

Kỹ viện sang trọng,giọng kể chuyện thân quen vang lên từ bên trong, nhưng giờ đây bị ép buộc, méo mó, phục vụ những kẻ quyền quý,hắn gõ cửa,không ai mở,hắn thổi sáo,không ai nghe,hắn ngồi chờ đến vài ngày nơi cửa.

Cho đến khi nàng bước ra, tay trong tay với một kẻ lạ mặt,son phấn đầy mặt,ánh mắt vô hồn.

Hắn hỏi trong run rẩy:

– Ta là ai...?

Nàng khẽ nói:

– Xin lỗi… ngươi nhầm người rồi.

Câu trả lời nhẹ như gió thoảng. Nhưng đủ giết hắn lần nữa.

Nàng quay đi, không ngoảnh lại,hắn ngồi đó, dưới mái hiên chênh vênh,cây đèn dầu cạnh bên chập chờn,gió lùa qua,đèn tắt.

Và hắn cũng không còn ngồi đó nữa.

Kiếp thứ tám, không máu me, không chiến tranh, chỉ là một kẻ mù và một cây đèn cạn dầu. Trong bóng tối sâu hơn cả hư vô, hắn thì thầm:

– Có lẽ… tình yêu là hình phạt độc ác nhất của Tẫn Tâm Khư.
 
Top