Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên

[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
53
Điểm cảm xúc
248
Điểm
53
ẢNH HỒN TRUY TIÊN

20250709_100602.jpg

Tác giả: Thanh Hải
Thể loại: Tiên Hiệp- Kiếm Hiệp
Độ tuổi: 16+
Trạng thái: đang ra
Dự kiến chương: <50

Mô tả truyện

Tâm đổ máu,mắt đổ lệ,lưng mang đại thù,đối diện trời đất ,ta chỉ muốn hỏi.
- Kiếm này Thiên dám cản không.

Hỏi đáp và góp ý

Thread 'Góc thảo luận' https://forum.aatruyen.vn/threads/goc-thao-luan.1358/
 
Sửa lần cuối:

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
53
Điểm cảm xúc
248
Điểm
53
CHƯƠNG 1: Mẫu Mẫu Chi Hoa

Khai Thần lịch năm thứ nhất, Văn Lang Quốc Độ. Trời vừa chớm xuân, hoa đào trong hoàng cung Thăng Long mới hé nụ, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua như hơi thở của một thời đại đang cựa mình. Bên trong điện Phổ Đức, tiếng giảng đều đều của lão tiên sinh vang lên, chất giọng già nua mà uy nghiêm:
– Tương truyền, tổ tiên của chúng ta là những người đã sáng lập ra cõi trời này. Họ được nhắc trong các điển tích cổ, người đời gọi là Cổ Thần. Những kẻ đó có thể khai thiên tích địa, tạo ra những điều tưởng chừng không thể. Lực lượng của họ là vô tận...
Bên dưới, những gương mặt nhỏ tuổi ngồi ngay ngắn, phần lớn chỉ độ bốn, năm tuổi. Dù là trẻ con, khí chất quyền quý đã toát lên từ đôi mắt, sống lưng và sự kiêu ngạo tự nhiên. Duy chỉ có một cậu nhóc hai mắt láo liên, thần thái ranh mãnh khác hẳn. Hắn xì xào với hai gã cùng bàn, giọng khẽ như sợ bị lão tiên sinh phát hiện:
– Lúc nãy ta đi ngang phòng của Quốc Sư, các ngươi biết không? Có một bức tranh đẹp lắm, vẽ một đóa hoa gì đấy... nghe bọn hạ nhân gọi là "Mẫu Mẫu" gì đó. Ta nhìn thấy... giống khí chất mẫu thân ta lắm. Các ngươi có muốn xem không?
Chưa đợi hai tên kia kịp phản ứng, hắn đã lách người, lướt qua cửa như cơn gió, biến mất chỉ trong chớp mắt.
Hai tên còn lại chỉ biết trố mắt. Một trong số đó lẩm bẩm:
– Hình như... hắn lại mạnh lên. Ta cảm nhận được đạo ý thoáng qua. Cha ta bảo, đạo ý là thứ phải khổ luyện ba mươi năm mới mong chạm tới. Vậy mà hắn... mới năm tuổi.
Tên kia rũ rượi lắc đầu:
– Mẫu thân ta nói, ở Thăng Long Thành này, ngươi có thể so với bất kỳ ai, trừ Thái Tử. Hắn là yêu nghiệt, là Thần chuyển thế. Nghe nói khi hắn chào đời, trời đất đảo lộn, dư chấn kéo dài năm năm. Cả thời đại cũ cũng sụp đổ theo đó, thời đại mới bắt đầu từ hắn. Năm tuổi đã chạm ngưỡng đột phá địa cảnh. Đạo ý... chỉ là trò chơi với hắn.
Cả hai dù rất muốn chuồn theo nhưng cái mông vẫn ê ẩm từ lần trốn học trước. Thế là đành chịu cảnh ngồi nghe giảng về huyền thoại Cổ Thần đến mức muốn phát điên.
Cùng lúc đó, tại Ngư Hoa Viên, vị "yêu nghiệt" nhỏ tuổi đang chạy như bay. Quần áo mới tinh nay đã đầy mực, mặt mày lem luốc hệt như một con mèo hoang. Trong tay hắn là bức tranh và nghiên mực vừa "mượn" từ phòng Quốc Sư. Ánh mắt long lanh, tràn ngập khoái chí.
Sau lưng là hơn mười người – công công, thị nữ, hộ vệ – đang hớt hải đuổi theo. Kẻ nào cũng thở hổn hển, mặt mày phờ phạc, vừa lo vừa tức vừa sợ.
– Thái Tử! Xin người thương xót! Đó là bức thứ năm rồi đấy! Quốc Sư yêu tranh như mạng, nếu phát hiện ra thì... chúng thần nhất định mất đầu!
Một thị nữ già nhất vừa chạy vừa khóc, gương mặt trắng bệch. Nhưng cậu bé chẳng hề ngoái lại, vừa chạy vừa cười lớn:
– Đây là bức "Long Phượng Trình Tường trên đóa Mẫu Mẫu" mà ta vừa vẽ đó! Các ngươi thật chẳng biết gì về nghệ thuật! Bổn Thái Tử là Thần Nhân tái thế, mỗi hành động đều mang vận vị. Không hiểu cũng là chuyện thường thôi!
Nhưng niềm hân hoan ấy lập tức bị dập tắt khi một tiếng nói trầm ổn vang lên phía trước:
– Hoàng Vô Trần.
Bọn hạ nhân ngay lập tức quỳ xuống, người run lên. Vô Trần như bị định thân, bức tranh và nghiên mực rơi khỏi tay, hai mắt đỏ hoe, đầu cúi xuống như một con mèo con vừa bị bắt quả tang.
Hoàng Chiến Thiên – Quốc Quân đương triều – bước đến. Ông cúi nhìn đứa con nhỏ, ánh mắt pha lẫn bất lực và tức giận.
– Ngươi đó. Bảo ngươi học với Sở Tiên Sinh, ngươi ngày nào cũng chuồn. Lời ta nói... là nước đổ lá khoai phải không?
Ông thấy mình trị quốc trăm họ cũng không mệt bằng trông đứa con này. Phá hỏng linh thú, vẽ lên long bào, mắng đại thần, đập thánh chỉ – không gì là hắn chưa thử. Nhưng tu hành thì lại tiến như thần. Hai ngày trước, ông từng cấm túc, ra điều kiện phải lĩnh ngộ đạo ý mới được ra ngoài. Nghĩ rằng ít nhất cũng phải mất một tháng. Vậy mà chỉ hai ngày sau... hắn thành công. Một đứa trẻ năm tuổi.
– Con chỉ muốn vẽ một bức tranh tặng phụ thân và mẫu thân thôi... nên mới mượn đồ của Quốc Sư... phụ thân đừng giận... giận sẽ có hại cho sức khỏe...
Giọng lí nhí như muỗi kêu. Hoàng Chiến Thiên đang định quát thêm thì một giọng nữ vang lên phía sau:
– Chàng lại dọa hài tử nữa rồi. Nó còn nhỏ, nghịch một chút cũng đâu sao...
Tô Phán Nhi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy con. Bàn tay dịu dàng lau đi đôi mắt đỏ hoe, vỗ về đứa bé đang rúc đầu vào ngực mẹ.
– Nàng lúc nào cũng nuông chiều. Thiên phú càng lớn, trách nhiệm càng nặng. Kỷ cương là nền tảng. Không dạy từ sớm, nó sẽ thành vô pháp vô thiên.
Lão thở dài. Nhưng lời của Tô Phán Nhi lại cứng rắn hơn cả:
– Con của thiếp sẽ là thần, là tiên, là anh hùng. Nhưng hơn hết... nó là một đứa trẻ. Nếu phải đánh đổi tuổi thơ để lấy thần vị... thiếp tình nguyện cắt đứt thần lộ. Con của thiếp... phải lớn lên như một người, trước khi trở thành Thần.
Hoàng Chiến Thiên lặng im. Ông hiểu. Nhưng ông cũng sợ. Vì ông biết, trách nhiệm không đợi người ta trưởng thành. Tuy vậy, nếu đó là con ông... thì có lẽ, ông có thể đặt niềm tin.
– Có lẽ nàng đúng. Nhưng đừng quá khoan dung. Nó sẽ ỷ lại.
Tô Phán Nhi chỉ gật nhẹ.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn quanh, thấy không khí dịu lại thì lập tức nũng nịu:
– Mẫu thân vạn tuế...
– Vạn tuế cái đầu ngươi! Mau về phòng! Còn có lần sau... sẽ không được đi Vạn Tiên Cốc!
Hoàng Chiến Thiên gõ nhẹ lên đầu con, mặt nghiêm nghị.
– Phụ thân... ngài hứa là chỉ cần con đạt địa cảnh là được mà! Con... hứa sẽ ngoan... được không?
Cậu bé làm mặt đưa đám. Nhưng ánh mắt vẫn đầy tinh quái. Tô Phán Nhi bật cười, xoa đầu con rồi bế hắn trở về phòng.
Hoàng Chiến Thiên nhìn theo bóng hai mẹ con, khẽ lắc đầu.
– Đứng dậy hết đi. Lần này ta tha. Nhưng lần sau... theo lệ mà xử. Từ giờ hạn chế cho Thái Tử đến những nơi nghiêm trang. Đây là lần cuối ta nhắc các ngươi.
Lão đứng lặng, tay chắp sau lưng, nhìn về phía chân trời. Một lúc sau, Tô Phán Nhi lại tiến đến, lặng lẽ đứng bên cạnh.
– Nàng không thấy như thế là đang hại con sao? Nó sinh ra đã phải gắn với hai chữ "trách nhiệm". Nó không thể đi con đường nhàn hạ.
– Gánh vác? Chàng mong gì ở một đứa trẻ mới lên năm? Hãy để nó biết thế nào là vui buồn, yêu ghét, trước khi buộc nó phải đỡ lấy cả giang sơn. Nếu chàng muốn nó là một bản sao của chàng – cứ ép. Nhưng nếu muốn nó bay xa hơn... thì hãy để nó tự chọn đường.
Một khoảng lặng dài. Cuối cùng, ông khẽ gật đầu:
– Về thôi. Trời tối rồi.
Hai người sóng vai đi ngang qua khu hành binh, nơi hàng quân đang tập luyện. Hoàng Chiến Thiên khẽ nói:
– Vô Song Doanh... sau này hẳn nó sẽ thích.
– Phải. Nếu đó là lựa chọn của nó.
Một thái giám tất tả chạy đến, cúi gập người:
– Bệ hạ, Nương Nương... Thái Tử đã vẽ hết mấy trăm tờ giấy Tuyên Thành rồi ạ...
Cả hai nhìn nhau, chỉ biết thở dài.
Tô Phán Nhi lẩm bẩm, ánh mắt bất lực lẫn thương yêu:
– Hoàng Vô Trần... con đúng là một ngôi sao phá hoại mà...
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
53
Điểm cảm xúc
248
Điểm
53
Chương 2: Đọa Tiên

Trời chưa sáng hẳn, mây mù kéo về như điềm chẳng lành. Trên vùng đất hoang vu phía Tây Bắc, một khe nứt đen ngòm rạch ngang nền trời. Bầu khí loãng dần, gió nổi lên từng cơn, mang theo mùi kim loại ngai ngái, thối rữa xen lẫn một thứ linh khí nồng đậm đến mức khiến thảo mộc lân cận héo úa ngay trong khoảnh khắc.
Tám bóng người lặng lẽ bước ra từ hư không.
Không tiếng động. Không điềm báo. Chỉ có một chấn động rất nhẹ, chỉ những tu sĩ từ Địa cảnh trở lên mới cảm nhận được. Đó không phải linh áp – mà là một sự đảo nghịch trật tự.
Chúng mặc tiên bào cổ xưa, từng đường vân thêu pháp ấn thượng cổ, mỗi bước đều dẫn theo đạo vận rung động không gian. Nhưng ánh mắt không hề sáng – mà tối, đục và đầy dục vọng. Như thể linh hồn đã bị ăn mòn bởi thời gian, khát khao và quyền lực.
Kẻ đi đầu, mặt như quỷ khô, đôi mắt lõm sâu nhưng lóe lên ánh lửa. Gã cười khẽ:
– Khí tức này... đúng là ở đây rồi. Hồn thai còn chưa hoàn thiện. Vừa lúc để lấy.
Một kẻ khác ngẩng đầu nhìn trời:
– Tám trăm năm... cuối cùng cũng có người dám phá Ấn Cổ Tầng Thứ Mười Ba. Là ai đây...?
Chúng không nói thêm. Chỉ im lặng chia nhau tản đi, như đàn thú săn mồi theo bản năng. Đích đến của chúng là vùng trung tâm lục quốc – nơi đang phất lên như một đế quốc thần thánh: Văn Lang.
Chỉ trong một ngày, tám kẻ này đã khiến sáu vùng thành trì biên giới lặng tiếng. Không khói. Không báo động. Chỉ có gió ngược và máu tanh ngấm vào đất. Dân chúng tưởng thiên tai. Các tu sĩ tưởng dị tượng. Nhưng không ai biết – bầy tiên thú mang mặt người đang lặng lẽ xâm chiếm.
Trong số tám kẻ ấy, một tên bước chậm hơn những kẻ còn lại. Gã mặc trường bào màu tro, tóc dài phủ lưng, mặt trắng không tì vết, nhưng ánh mắt đen đặc như vực sâu.
Khi tiến đến rìa kinh thành Thăng Long, ánh mắt gã bỗng khựng lại.
Nơi cuối con đường là một hồ sen. Trong làn sương mờ, một nữ nhân đứng bên bờ nước, tay khẽ đưa theo làn gió, áo lụa phất nhẹ, ánh mắt đọng một lớp u buồn dịu dàng mà kiên cường.
Là nàng – Tô Phán Nhi.
Gã ngẩn người, như thể bị hút bởi một đạo ý không thể cưỡng lại. Ánh mắt gã rơi xuống từng đường cong, từng nét mặt, từng nhịp thở nàng mang. Nhưng thứ gã cảm nhận không phải là vẻ đẹp – mà là một thứ mồi lửa thắp lên dục vọng đã chết từ lâu.
– Một linh thể hoàn mỹ... lại còn mang khí tức chiến tướng cổ. Quả là vật trời ban cho...
Giọng gã như sắt mài trên đá. Trong khoảnh khắc, sát ý và dục niệm cùng trỗi dậy.
Gã tiến thêm một bước. Không khí quanh gã lập tức vặn vẹo. Cây cỏ héo rụi. Chim muông trong vòng mười dặm bay tán loạn.
Tô Phán Nhi khựng người. Bản năng chiến trường trong nàng lập tức cảnh báo. Nàng xoay người, tay chạm vào chuôi đoản kiếm giấu trong lớp áo lụa. Một vòng kết giới mỏng hiện ra dưới chân.
Cùng lúc ấy, trong hoàng cung, Hoàng Chiến Thiên mở mắt. Linh thức ông dao động như có kim châm đâm thẳng vào thần hồn. Không gọi ai, ông lao thẳng về phía hồ sen.
Tiếng bước chân vang lên nặng nề giữa lòng đêm.
Và tại tẩm điện, Hoàng Vô Trần giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh thấm ướt cả gối. Cậu bé không hiểu vì sao – nhưng linh hồn dường như vừa bị đánh thức bởi một nỗi mất mát chưa rõ tên gọi.
Ngoài hồ sen, Tô Phán Nhi đã rút kiếm. Nhưng kiếm khí chưa đầy một thước thì đã bị tan rã. Một luồng lực vô hình quét ngang, hồ nước lặng lẽ phân đôi.
Hoàng Chiến Thiên giáng xuống như sấm, kiếm khí bộc phát. Ông và Phán Nhi đứng song hành. Một người là quân chủ, một người là trấn quốc nữ tướng. Cả hai từng đạp gãy trăm thành, giờ chỉ còn lại thân thể và một đốm lửa cuối cùng.
Gã “Tiên” nghiêng đầu. Nhấc tay.
Chỉ một phất nhẹ. Không pháp quyết. Không ấn chú.
Hoàng Chiến Thiên – người được xưng là quái tài vạn cổ – tan biến.
Không nổ tung. Không gào thét. Không máu thịt bắn ra. Chỉ là... tan chảy như sương mai dưới ánh nắng sớm. Trắng xoá. Lặng lẽ. Không tiếng động.
Tô Phán Nhi đứng chết lặng. Ánh mắt nàng rạn nứt. Cái giá của một bước chân gã là chồng nàng... không còn.
Gã nhìn nàng, dục niệm không những không suy giảm, mà càng thêm rực cháy. Gã tiến thêm một bước, bàn tay vươn ra, như muốn bóp lấy sinh mệnh nàng.
– Giờ thì không còn ai ngăn ta nữa...
Nàng run lên. Không phải vì sợ – mà vì tức giận, đau đớn và quyết tuyệt.
Nàng ngoái đầu, nhìn về phía hoàng cung.
Giữa khoảnh khắc ấy, tất cả dừng lại. Nàng thấy khuôn mặt con mình lem mực, bức tranh vo tròn trong góc giường, tiếng gọi “mẫu thân” khi say ngủ.
Nàng cắn răng, khẽ nhắm mắt.
– Trần nhi... tha lỗi cho mẫu thân.
Khí tức bùng nổ. Kinh mạch vỡ nát. Thần hồn thiêu đốt.
Gã còn chưa kịp chạm tay, đã nghe một tiếng “đùng” vang lên. Ánh sáng chói lòa. Tô Phán Nhi tan biến như hoa rụng giữa gió xuân. Không còn máu, không còn thân xác – chỉ còn lại từng đốm sáng nhỏ, rơi rụng vào hư không.
Nàng dùng cấm pháp tuyệt sát – Xích Hồn Ảnh Biến – thiêu đốt linh mạch, tự diệt hồn thân để giữ lại tự do, phẩm giá và tình yêu của mình.
Gã khựng lại. Tay còn lửng giữa không trung.
Gió cuốn tà áo. Mắt gã dần trầm xuống.
– Một đứa con mang dòng máu như vậy... không thể để nó trưởng thành.
Gã hít sâu một hơi, quay thân, sải bước về phía hoàng cung.
Không gian rung chuyển. Trời đất nghịch đảo.
Chỉ trong mấy nhịp chân, gã đã đứng trước cổng chính cung thành. Trận pháp hộ quốc lóe sáng, pháp ấn cổ khởi động, ba mươi sáu cột đá long văn dâng linh áp, chấn động toàn bộ kinh thành.
Gã thản nhiên nhấc tay.
– Biến.
Một chữ rơi xuống, nhẹ như mây khói.
Toàn bộ kết giới sụp đổ. Trận pháp ngự quốc – hơn hai trăm năm huyết mạch Văn Lăng dựng nên – sụp đổ như cát vụn.
Không ai ngăn được.
Gã tiến vào, từng bước đạp nát thềm ngọc. Cung điện lần lượt sụp đổ sau lưng. Cấm quân như rơm rạ. Tiếng hét loạn lạc vang khắp nơi, nhưng chỉ như muỗi kêu trong tai hổ.
Cuối cùng, gã đứng trước tẩm điện nơi Thái Tử đang nghỉ.
Ánh mắt gã xuyên qua cánh cửa, lạnh lùng như lưỡi câu xuyên qua lòng cá. Một luồng khí đen vươn ra từ đồng tử gã, muốn chộp lấy không gian bao quanh như lưới đánh rồng.
Bên trong, Hoàng Vô Trần bừng tỉnh. Cậu không hiểu điều gì đang diễn ra, chỉ thấy ngực đau thắt, đầu ong ong, và linh hồn như vừa mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
Một giọng nói xa xăm, không rõ từ đâu, vang lên trong đầu:
– Tỉnh dậy... trời đã đổi rồi.
Cậu bé mở bừng mắt.
Ngay khoảnh khắc ấy, một chấn động cực mạnh vang lên trên đầu điện. Nóc nhà run rẩy như sắp đổ. Trần nhà nứt toác.
Ngoài kia, bầu trời... đã đổi sắc.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
53
Điểm cảm xúc
248
Điểm
53
Chương 3 : Trời Đổi Màu

Hoàng cung chìm trong biển lửa.

Ngọn lửa bùng lên từ chính điện, lan khắp lầu son gác ngọc, đốt rụi từng viên ngói phủ kim, từng dải rèm thêu long phượng, từng bức họa ghi dấu thời huy hoàng của một vương triều. Hào quang của đế quốc Văn Lăng – nơi từng xưng là trung tâm của thiên hạ – giờ chỉ còn lại tro bụi đỏ rực giữa màn đêm thê lương.

Giữa mớ hỗn độn, một bàn tay trắng bệch cử động yếu ớt. Cánh tay nhỏ nhắn ấy run lên, níu vào khoảng không như bám víu một điều gì đã tan biến.

Phó Lân – kẻ tiên nhân mang lòng dã thú – đã bước vào tẩm điện Thái tử mà không ai kịp cản ngăn. Trong chớp mắt, hắn chộp lấy thân thể non nớt ấy như một món đồ chơi gãy vụn.

Không cần pháp quyết, không cần hình thức rườm rà. Chỉ một cái chạm nhẹ nơi ngực, một luồng lực đen như vực sâu nuốt trọn ánh sáng.

Xương cốt bắt đầu gãy nát. Linh căn bị xé toạc. Máu trào ra từ tai, từ mắt, từng ngón tay co quắp.

Thứ gọi là thần cách – mầm thai thần đạo được vạn vật kính ngưỡng – bị chôn sống giữa lồng ngực, hóa thành tro bụi.

Gã không giết. Nhưng những gì còn lại sau cùng, còn tàn khốc hơn cả cái chết.

Một ngọn lửa đỏ thẫm bùng lên từ tay gã, thiêu rụi cả điện Long Hòa. Những cột trụ nghìn năm, tượng thần cổ xưa, thánh thư và ngọc tịch – tất cả hóa thành lửa. Phía sau lưng hắn, vương triều rực cháy.

Bảy kẻ còn lại lặng lẽ xuất hiện giữa không trung. Chúng khoanh tay, áo bào phần phật theo gió, ánh mắt như thú hoang ngửi thấy mùi máu mới.

Phó Lân giơ cao thân thể đẫm máu bé nhỏ – tưởng như đã chết – như một chiến lợi phẩm vặt từ tay trời.
Rồi không chút lưu luyến, hắn vung tay ném xuống như rác rưởi, thân thể ấy rơi vào đống tro tàn, bất động.

– Một đứa trẻ khiến thiên địa đảo điên ngày chào đời... mà giờ đây chẳng khác gì một cọng cỏ mục.

Hắn cười, âm thanh réo rắt như chuông tang gõ xuống đỉnh trời. Bảy tên còn lại cũng bật cười, vang dội, lạnh buốt. Tràng cười như tống tiễn linh hồn cuối cùng của một thời đại.

Nhưng rồi…

"Rơm rớp..."

Một âm thanh nhỏ nhoi vang lên giữa đống tro tàn.

Từ đống đổ nát, thân thể nhỏ bé ấy – lẽ ra đã mất hoàn toàn tri giác – lại khẽ nhúc nhích. Tay chân gãy gập, máu me bết dính, toàn thân cháy sém. Nhưng đôi mắt vẫn mở – mờ đục, câm lặng, trống rỗng.

Hoàng Vô Trần... vẫn còn sống.

Không ai đỡ. Không còn ai gọi tên. Không phụ thân, không mẫu thân. Không ai cả. Chỉ có cậu – một phế thể, một linh hồn chưa kịp lớn, đứng giữa biển lửa như một nắm tro biết cử động.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Trong đầu cậu vẫn còn lẩn quẩn suy nghĩ... làm sao để thuần hóa được con phượng hoàng đỏ rực, để khoe với mẫu thân, để được phụ thân xoa đầu tán thưởng.

Nhưng những người ấy đã không còn.

Cậu dụi mắt. Tro bụi và máu khiến tầm nhìn mờ đi. Đau đớn đã vượt quá giới hạn cơ thể. Hoặc có thể, trái tim non trẻ ấy đã cạn khô mọi cảm xúc.

Đôi mắt cậu bỗng trở nên kỳ lạ – không run rẩy, không oán hờn, không van xin – chỉ còn lại một tia ánh sáng mờ mịt, lạnh như sắt rỉ.

Cậu ngẩng đầu nhìn lên trời – nơi tám bóng người đang lơ lửng giữa hư không, cao hơn cả pháp lý, cao hơn cả sinh tử.

Giọng cậu vang lên, khản đặc và đứt đoạn:

– Ta muốn biết... tên ngươi.

Bảy tên còn lại sững người.

Gã Phó Lân hơi nghiêng đầu, lộ ra vẻ ngạc nhiên thích thú.

– Nếu một ngày nào đó... ta đặt chân lên tiên lộ... ngươi hay cả nhà ngươi... đều phải tan nát dưới thù hận của ta... Ta thề với thần đạo... sẽ làm như thế.

Gió ngừng. Lửa tắt. Không gian như ngừng thở.

Một lời thề được thốt ra từ đáy vực sâu, từ thân thể bị nghiền nát, từ linh hồn đã mất thần cách... lại khiến tám kẻ được xưng là ‘tiên’ cùng lúc im bặt.

Phó Lân bật cười. Không còn là tiếng cười khinh rẻ – mà là niềm thích thú như vừa nghe được một câu chuyện cười kỳ lạ.

– Một trò đùa không tệ.

Hắn vươn tay, điểm nhẹ vào trán cậu bé.

Một đạo ánh sáng như khói hòa vào cơ thể nhỏ bé. Lặng lẽ, không thể gột rửa. Không thể phá giải.

– Ta gọi Phó Lân. Ở Thiên Thượng Thiên. Nếu ngươi còn đủ sức để đến trước mặt ta... có lẽ ta sẽ cho ngươi một cái chết thật thống khoái.

Cậu ngã quỵ.

Cơ thể không còn cảm giác. Linh hồn bị rạch một đường sâu hút.

Bởi trên đời này tồn tại một loại cấm chú – một khi bị gieo xuống, chỉ cần ngươi chưa vượt qua người đó về tu vi, sẽ chịu giày vò hơn cả ở địa ngục.

Không thể chết. Không thể thoát.

Ký ức đau đớn nhất sẽ lặp đi lặp lại mỗi ngày. Xương cốt sẽ nát vụn rồi tự lành, chỉ để tiếp tục nát vụn. Tâm trí sẽ nổ tung rồi gom lại, chỉ để bị xé vụn thêm lần nữa.

Không ai cứu được. Không ai hiểu được.

Một hình phạt không dành cho người phàm.

Giữa biển lửa và tro bụi, giữa ánh mắt khinh mạn của tám kẻ trên cao...

Một thù hận đã được gieo xuống.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
53
Điểm cảm xúc
248
Điểm
53
Chương 4 : Tử Hình

Bọn chúng rời đi như chưa từng đến.

Không lưu lại một bóng người, không để lại một lời cảnh báo. Nhưng những gì chúng để lại – là máu, là lửa, là nỗi khiếp sợ khắc sâu đến tận cốt tủy của một dân tộc. Và hơn hết… là một sinh mệnh bị nghiền nát mà chưa thể chết.

Nửa năm sau.

Ngày đó không ai nhớ rõ là ngày bao nhiêu. Chỉ biết mây đen không tan, gió cuốn từng cơn lạnh buốt như gào thét. Không ai lui tới nơi từng là hoàng cung. Nơi đó bị xem là đất chết – là vết thương của trời – là địa ngục bị đóng băng bởi một loại tà chú vượt ngoài hiểu biết.

Ở trung tâm mảnh đất ấy, giữa đống tro tàn nửa năm vẫn còn âm ỉ đỏ, một hài tử nhỏ bé vẫn còn… sống.

Hoàng Vô Trần.

Cậu không thể chết.

Không phải vì ý chí, cũng không vì sức mạnh. Mà vì một loại cấm chú khủng khiếp vẫn còn đang giam cầm cậu – giày xéo cậu, nghiền nát thân thể từng khắc từng giây.

Mỗi ngày, từng khoảnh khắc, là từng mũi dao đâm xuyên qua toàn thân. Không cùng một chỗ, không cùng một kiểu đau. Có khi là lưỡi cưa xuyên qua xương sống. Có khi là gân cốt bị lột sống. Có khi là lửa cháy trong huyết quản, hoặc một tiếng hét vang lên từ chính linh hồn bị xé rách.

Tưởng chừng không thể tệ hơn.

Nhưng vẫn còn. Còn tệ hơn cả nỗi đau đó – là ký ức.

Cảnh tượng ngày ấy – nơi phụ mẫu bị giết, nơi cậu bị phế bỏ, nơi gã gọi là Phó Lân gieo cấm chú rồi vứt cậu như rác rưởi – cứ tái hiện, lặp đi lặp lại, như một thước phim không bao giờ chịu ngừng.

Không ai cứu được. Không ai đến gần được. Những kẻ từng tò mò, từng dừng chân gần vùng hoàng cung đổ nát – đều chết. Không vì lửa, không vì quỷ khí, mà vì cấm chú phản vệ. Thân thể tan biến, linh hồn vỡ vụn, như chưa từng tồn tại.

Chỉ một mình cậu.

Một mình nằm đó suốt nửa năm.

Không thể trốn. Không thể làm gì. Không ăn, không uống, không ngủ, không chết.

Thân thể đã chẳng còn là thân thể. Tóc rụng từng mảng, da cháy khét, ánh mắt đã từng sáng rực giờ mờ dần, lặng lẽ. Nhưng trái tim… vẫn đập. Từng nhịp, như đang khắc thêm thù hận vào từng mạch máu cạn khô.

Cậu đã từng muốn tự sát.

Dù chỉ là đập đầu vào đá, hay tự móc họng. Nhưng cấm chú như trói buộc cả ý niệm ấy. Chết – là một đặc ân. Và cậu, không được phép có nó.

Tưởng chừng ý thức sắp tan rã.

Nhưng rồi, trong một khắc nhòe nhoẹt giữa mộng và thực, cậu thấy gì đó. Một bóng người. Không, là hai. Là… phụ thân? Mẫu thân?

Họ đang đến gần.

Họ… tới đón ta sao?

Ta sắp được giải thoát rồi ư?

Cậu không rõ. Mọi giác quan đã mờ đi quá lâu, như lớp tro che khuất ngọn lửa cuối cùng. Cậu giơ tay – hay nghĩ là mình đang giơ tay – về phía hai bóng người kia.

Phụ mẫu... ta... nhớ hai người...

Nhưng... còn thù thì sao?

Ánh mắt cậu khẽ lay động. Một tia run rẩy giữa mê vụ vô tận.

Nếu giờ đi theo hai người... thì những kẻ kia... sẽ ung dung cười mãi trên trời cao?

Nhưng ta làm được gì?

Chẳng thể tu. Chẳng thể cử động. Không ai giúp. Không ai dạy.

Chỉ có thể nằm đây... chờ được ban cho cái chết mà thôi...

Cậu khẽ nhắm mắt lại.

Không phải để từ bỏ. Mà để hỏi lần cuối: có ai ngoài ta không? Có ai nghe ta không? Trời có mắt không?

Hay... ta phải bò ra khỏi địa ngục này... bằng chính tàn tích của mình?
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
53
Điểm cảm xúc
248
Điểm
53
Chương 5: Vô Quang

Tương truyền từ thuở khai thiên, tồn tại một cố sự mà chính những người kể lại cũng chẳng dám tin vào điều mình đang nói. Một truyền thuyết cổ đến nỗi cả thần linh cũng chỉ xem như huyễn tưởng – rằng đã từng có ba thanh kiếm, mang theo lực lượng của Thái Sơ, có thể khai thiên tích địa, tạo ra những quy luật vĩnh cửu, vượt trên cả thiên đạo.

Ba thanh kiếm – ba trụ cột thời đại – không thuộc về bất kỳ tộc nào, không bị điều khiển bởi bất kỳ thần niệm nào. Chúng là sinh linh sơ khai, là đạo lý nguyên thủy của vạn vật.

Trong sử sách, từng xuất hiện bóng dáng của hai thanh kiếm. Chúng được ghi chép rải rác trong các điển thư tàn lụi, nơi những người nắm giữ từng khuấy đảo càn khôn, đổi thay cả vận mệnh thời đại. Nhưng đến trước thời đại cũ, hai thanh ấy cũng biến mất. Không để lại hình ảnh. Không còn dấu vết trong dòng thời gian. Như chưa từng tồn tại.

Còn thanh thứ ba, chưa từng ai trông thấy.

Hay đúng hơn, chưa từng có ai sống sót sau khi nắm giữ nó.
---
Giữa lòng hoàng cung đã hóa tro tàn.

Hài tử kia vẫn nằm đó. Hơi thở mỏng như tơ. Thân xác rách nát. Nhưng... mắt cậu vẫn còn mở. Mắt đã mờ. Thế nhưng trong đáy mắt – là thù hận – đang âm ỉ cháy.

"Không… ta không cam tâm."

Giọng thì thầm khản đặc vang lên, nhỏ như gió thoảng nhưng như xuyên thủng cả màn đêm. Từng từ, từng chữ như cào xé trong cổ họng. Mỗi hơi thở là một cơn đau chẻ nát xương tủy, nhưng ý chí… càng lúc càng sáng.

"Ta đã thề với thần đạo… sẽ đạp nát chúng…"

"Giờ lại nằm đây… chờ được chết sao?"

Cậu rít lên, đôi mắt vốn đã nhạt màu bỗng bừng lên một tia sáng không thuộc về nhân gian. Dù không còn khí lực, dù đau đớn đến mức thân thể không còn là của mình nữa, nhưng cái lửa trong tim… vẫn cháy.

Ngay lúc đó…

"Phốc!"

Một âm thanh dị biệt vang lên giữa không gian mục rữa.

Trước mặt cậu – một vết nứt không gian đột ngột mở ra. Không có linh lực, không có uy áp. Chỉ đơn giản… như mặt nước bị khoét một lỗ đen.

Từ trong đó, một tiểu kiếm nhỏ như ngón tay, toàn thân đen sẫm, lặng lẽ trôi ra. Không ánh sáng, không lấp lánh, không thần văn.

Nhưng… trong khoảnh khắc nó xuất hiện, cả địa giới như bị rút cạn ánh sáng.

Ánh dương ngừng chiếu. Linh khí ngừng chuyển. Vạn vật rơi vào trạng thái vô quang tuyệt đối. Không có ánh sáng, không có âm thanh. Cả trời đất như nín thở.

Hai mắt Hoàng Vô Trần… lập tức mù lòa.

Nhưng bằng một cách nào đó, cậu vẫn nhìn thấy thanh kiếm. Không phải bằng mắt. Mà là bằng ý thức, bằng linh hồn, hoặc bằng một tầng cảm giác vượt lên mọi định nghĩa thông thường.

Một cảm giác… như cỏ mục giữa bão giông bắt được một sợi rơm, như kẻ chết đuối nắm lấy cổ vật của thần.

Cậu cố cử động. Run rẩy. Từng ngón tay rách nát quờ quạng trong vô thức. Rồi chạm vào.

Ngay khi đầu ngón tay chạm được thân kiếm, thân thể cậu tan biến – không phải theo nghĩa bị hủy diệt, mà là hóa thành một tia ý thức, dung nhập vào bên trong thanh kiếm ấy.

Một luồng sáng lạnh nhạt bùng nổ.

Là cấm chú.

Con quái vật ẩn trong cấm chú nhận ra ý thức mục tiêu đang rời khỏi thân thể. Nó điên cuồng đuổi theo, hiện hình thành một thực thể đen ngòm như rắn cổ, muốn nuốt trọn luồng ý niệm cuối cùng kia.

Nhưng vừa xuất hiện… nó bị nghiền nát ngay tức khắc.

Không tiếng động. Không phản kháng. Chỉ một cái “nghĩ” của thanh tiểu kiếm, con rắn – và cả tàn tích của cấm chú vạn cổ – hóa thành bụi xám, tan vào hư không, không để lại chút vết tích.
---
Cùng lúc đó – ở Thiên Thượng Thiên.

Một cung điện treo lơ lửng giữa tầng trời thứ chín. Tiếng đàn, tiếng rượu, tiếng cười vang vọng.

Phó Lân đang tựa lưng trên ngọc sàng, miệng khẽ nhấp rượu ngọc trong tay, xung quanh là hàng mỹ nữ từ các tộc, tuyệt sắc không ai sánh bằng. Hắn vẫn nửa cười nửa say, ánh mắt liếc nhìn chúng sinh như trò đùa.

Bỗng dưng… tay khựng lại.

Rượu chưa chạm môi. Hơi thở khựng một giây. Gương mặt tuấn mỹ hơi nhăn lại, rồi khẽ bật cười.

Nụ cười ấy khiến những mỹ nữ quanh hắn đều ngây dại, không biết điều gì vừa xảy ra.

– Chết rồi sao? Chỉ mới nửa năm… đã bỏ cuộc?

Hắn khẽ thở dài, đặt ly rượu xuống bàn ngọc, lắc đầu đầy tiếc nuối:

– Đáng tiếc… ta còn đang chờ ánh mắt ấy xuất hiện trước mặt mình cơ mà…

Nói đoạn, hắn lại nâng ly rượu, tiếp tục cuộc truy hoan còn dang dở.

Không ai biết – rằng phía chân trời vừa xuất hiện một mạch vận mệnh đã bị phong ấn từ thuở Thái Sơ. Một thanh kiếm không ai từng thấy. Một ý chí không ai từng hiểu. Một hài tử tưởng như đã chết…

Giờ đây đã bước vào địa vực của những tồn tại không thể gọi tên.
 
Top