Khai Thần lịch năm thứ nhất, Văn Lang Quốc Độ. Trời vừa chớm xuân, hoa đào trong hoàng cung Thăng Long mới hé nụ, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua như hơi thở của một thời đại đang cựa mình. Bên trong điện Phổ Đức, tiếng giảng đều đều của lão tiên sinh vang lên, chất giọng già nua mà uy nghiêm:
– Tương truyền, tổ tiên của chúng ta là những người đã sáng lập ra cõi trời này. Họ được nhắc trong các điển tích cổ, người đời gọi là Cổ Thần. Những kẻ đó có thể khai thiên tích địa, tạo ra những điều tưởng chừng không thể. Lực lượng của họ là vô tận...
Bên dưới, những gương mặt nhỏ tuổi ngồi ngay ngắn, phần lớn chỉ độ bốn, năm tuổi. Dù là trẻ con, khí chất quyền quý đã toát lên từ đôi mắt, sống lưng và sự kiêu ngạo tự nhiên. Duy chỉ có một cậu nhóc hai mắt láo liên, thần thái ranh mãnh khác hẳn. Hắn xì xào với hai gã cùng bàn, giọng khẽ như sợ bị lão tiên sinh phát hiện:
– Lúc nãy ta đi ngang phòng của Quốc Sư, các ngươi biết không? Có một bức tranh đẹp lắm, vẽ một đóa hoa gì đấy... nghe bọn hạ nhân gọi là "Mẫu Mẫu" gì đó. Ta nhìn thấy... giống khí chất mẫu thân ta lắm. Các ngươi có muốn xem không?
Chưa đợi hai tên kia kịp phản ứng, hắn đã lách người, lướt qua cửa như cơn gió, biến mất chỉ trong chớp mắt.
Hai tên còn lại chỉ biết trố mắt. Một trong số đó lẩm bẩm:
– Hình như... hắn lại mạnh lên. Ta cảm nhận được đạo ý thoáng qua. Cha ta bảo, đạo ý là thứ phải khổ luyện ba mươi năm mới mong chạm tới. Vậy mà hắn... mới năm tuổi.
Tên kia rũ rượi lắc đầu:
– Mẫu thân ta nói, ở Thăng Long Thành này, ngươi có thể so với bất kỳ ai, trừ Thái Tử. Hắn là yêu nghiệt, là Thần chuyển thế. Nghe nói khi hắn chào đời, trời đất đảo lộn, dư chấn kéo dài năm năm. Cả thời đại cũ cũng sụp đổ theo đó, thời đại mới bắt đầu từ hắn. Năm tuổi đã chạm ngưỡng đột phá địa cảnh. Đạo ý... chỉ là trò chơi với hắn.
Cả hai dù rất muốn chuồn theo nhưng cái mông vẫn ê ẩm từ lần trốn học trước. Thế là đành chịu cảnh ngồi nghe giảng về huyền thoại Cổ Thần đến mức muốn phát điên.
Cùng lúc đó, tại Ngư Hoa Viên, vị "yêu nghiệt" nhỏ tuổi đang chạy như bay. Quần áo mới tinh nay đã đầy mực, mặt mày lem luốc hệt như một con mèo hoang. Trong tay hắn là bức tranh và nghiên mực vừa "mượn" từ phòng Quốc Sư. Ánh mắt long lanh, tràn ngập khoái chí.
Sau lưng là hơn mười người – công công, thị nữ, hộ vệ – đang hớt hải đuổi theo. Kẻ nào cũng thở hổn hển, mặt mày phờ phạc, vừa lo vừa tức vừa sợ.
– Thái Tử! Xin người thương xót! Đó là bức thứ năm rồi đấy! Quốc Sư yêu tranh như mạng, nếu phát hiện ra thì... chúng thần nhất định mất đầu!
Một thị nữ già nhất vừa chạy vừa khóc, gương mặt trắng bệch. Nhưng cậu bé chẳng hề ngoái lại, vừa chạy vừa cười lớn:
– Đây là bức "Long Phượng Trình Tường trên đóa Mẫu Mẫu" mà ta vừa vẽ đó! Các ngươi thật chẳng biết gì về nghệ thuật! Bổn Thái Tử là Thần Nhân tái thế, mỗi hành động đều mang vận vị. Không hiểu cũng là chuyện thường thôi!
Nhưng niềm hân hoan ấy lập tức bị dập tắt khi một tiếng nói trầm ổn vang lên phía trước:
– Hoàng Vô Trần.
Bọn hạ nhân ngay lập tức quỳ xuống, người run lên. Vô Trần như bị định thân, bức tranh và nghiên mực rơi khỏi tay, hai mắt đỏ hoe, đầu cúi xuống như một con mèo con vừa bị bắt quả tang.
Hoàng Chiến Thiên – Quốc Quân đương triều – bước đến. Ông cúi nhìn đứa con nhỏ, ánh mắt pha lẫn bất lực và tức giận.
– Ngươi đó. Bảo ngươi học với Sở Tiên Sinh, ngươi ngày nào cũng chuồn. Lời ta nói... là nước đổ lá khoai phải không?
Ông thấy mình trị quốc trăm họ cũng không mệt bằng trông đứa con này. Phá hỏng linh thú, vẽ lên long bào, mắng đại thần, đập thánh chỉ – không gì là hắn chưa thử. Nhưng tu hành thì lại tiến như thần. Hai ngày trước, ông từng cấm túc, ra điều kiện phải lĩnh ngộ đạo ý mới được ra ngoài. Nghĩ rằng ít nhất cũng phải mất một tháng. Vậy mà chỉ hai ngày sau... hắn thành công. Một đứa trẻ năm tuổi.
– Con chỉ muốn vẽ một bức tranh tặng phụ thân và mẫu thân thôi... nên mới mượn đồ của Quốc Sư... phụ thân đừng giận... giận sẽ có hại cho sức khỏe...
Giọng lí nhí như muỗi kêu. Hoàng Chiến Thiên đang định quát thêm thì một giọng nữ vang lên phía sau:
– Chàng lại dọa hài tử nữa rồi. Nó còn nhỏ, nghịch một chút cũng đâu sao...
Tô Phán Nhi bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy con. Bàn tay dịu dàng lau đi đôi mắt đỏ hoe, vỗ về đứa bé đang rúc đầu vào ngực mẹ.
– Nàng lúc nào cũng nuông chiều. Thiên phú càng lớn, trách nhiệm càng nặng. Kỷ cương là nền tảng. Không dạy từ sớm, nó sẽ thành vô pháp vô thiên.
Lão thở dài. Nhưng lời của Tô Phán Nhi lại cứng rắn hơn cả:
– Con của thiếp sẽ là thần, là tiên, là anh hùng. Nhưng hơn hết... nó là một đứa trẻ. Nếu phải đánh đổi tuổi thơ để lấy thần vị... thiếp tình nguyện cắt đứt thần lộ. Con của thiếp... phải lớn lên như một người, trước khi trở thành Thần.
Hoàng Chiến Thiên lặng im. Ông hiểu. Nhưng ông cũng sợ. Vì ông biết, trách nhiệm không đợi người ta trưởng thành. Tuy vậy, nếu đó là con ông... thì có lẽ, ông có thể đặt niềm tin.
– Có lẽ nàng đúng. Nhưng đừng quá khoan dung. Nó sẽ ỷ lại.
Tô Phán Nhi chỉ gật nhẹ.
Cậu bé ngẩng đầu nhìn quanh, thấy không khí dịu lại thì lập tức nũng nịu:
– Mẫu thân vạn tuế...
– Vạn tuế cái đầu ngươi! Mau về phòng! Còn có lần sau... sẽ không được đi Vạn Tiên Cốc!
Hoàng Chiến Thiên gõ nhẹ lên đầu con, mặt nghiêm nghị.
– Phụ thân... ngài hứa là chỉ cần con đạt địa cảnh là được mà! Con... hứa sẽ ngoan... được không?
Cậu bé làm mặt đưa đám. Nhưng ánh mắt vẫn đầy tinh quái. Tô Phán Nhi bật cười, xoa đầu con rồi bế hắn trở về phòng.
Hoàng Chiến Thiên nhìn theo bóng hai mẹ con, khẽ lắc đầu.
– Đứng dậy hết đi. Lần này ta tha. Nhưng lần sau... theo lệ mà xử. Từ giờ hạn chế cho Thái Tử đến những nơi nghiêm trang. Đây là lần cuối ta nhắc các ngươi.
Lão đứng lặng, tay chắp sau lưng, nhìn về phía chân trời. Một lúc sau, Tô Phán Nhi lại tiến đến, lặng lẽ đứng bên cạnh.
– Nàng không thấy như thế là đang hại con sao? Nó sinh ra đã phải gắn với hai chữ "trách nhiệm". Nó không thể đi con đường nhàn hạ.
– Gánh vác? Chàng mong gì ở một đứa trẻ mới lên năm? Hãy để nó biết thế nào là vui buồn, yêu ghét, trước khi buộc nó phải đỡ lấy cả giang sơn. Nếu chàng muốn nó là một bản sao của chàng – cứ ép. Nhưng nếu muốn nó bay xa hơn... thì hãy để nó tự chọn đường.
Một khoảng lặng dài. Cuối cùng, ông khẽ gật đầu:
– Về thôi. Trời tối rồi.
Hai người sóng vai đi ngang qua khu hành binh, nơi hàng quân đang tập luyện. Hoàng Chiến Thiên khẽ nói:
– Vô Song Doanh... sau này hẳn nó sẽ thích.
– Phải. Nếu đó là lựa chọn của nó.
Một thái giám tất tả chạy đến, cúi gập người:
– Bệ hạ, Nương Nương... Thái Tử đã vẽ hết mấy trăm tờ giấy Tuyên Thành rồi ạ...
Cả hai nhìn nhau, chỉ biết thở dài.
Tô Phán Nhi lẩm bẩm, ánh mắt bất lực lẫn thương yêu:
– Hoàng Vô Trần... con đúng là một ngôi sao phá hoại mà...