Lượt xem của khách bị giới hạn

[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên

[Tiên hiệp] Ảnh Hồn Truy Tiên

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
295
Điểm
53
Chương 10 : Tận Cùng Yêu Thương

" Có lẽ yêu là thứ sai lầm cuối cùng mà ta vẫn sẽ chạm vào "
----

Kiếp thứ bảy - Trả Giá Bằng Máu

Không có tiếng ru của mẹ, không lời dạy của cha, âm thanh đầu tiên hắn nghe được là tiếng binh khí va chạm, tiếng máu táp vào mặt đất, và tiếng gào rít của hàng ngàn sinh linh giãy chết,hắn là con của một nữ tướng mang danh Chiến Mẫu Thiên Dực – người đàn bà từng đơn thân dẫn quân đánh xuyên mười sáu tòa thành trong bảy ngày đêm.

Ngày hắn chào đời, mẫu thân vẫn đang giữa vòng vây kẻ thù,hắn lọt lòng giữa đống xác chết, được bọc trong áo choàng đẫm máu, khi người mẹ ấy một tay ôm con, một tay vung kiếm chém đầu địch.

Hắn lớn lên trong doanh trại,ngày ngày luyện võ, học binh pháp, rèn ý chí bằng máu và nước mắt,mẫu thân chưa từng ôm hắn, nhưng ánh mắt nghiêm khắc và tự hào của bà chính là lời yêu thương duy nhất hắn biết.

Mười lăm tuổi, hắn đã là tiểu tướng thống lĩnh ba vạn binh mã,lạnh lùng, quả quyết, hắn khiến quân địch run sợ chỉ bằng danh xưng. Nhưng chiến tranh không có vinh quang,chỉ có những vũng lầy máu, nơi kẻ mạnh phải chôn chân trong nỗi cô độc.

Năm hai mươi tuổi, hắn tự tay giết chết vị vua tàn độc từng mưu sát mẫu thân mình, đoạt lấy vương vị,hắn trở thành Đế Quân Bất Khốc – một quân chủ huy hoàng,không rơi lệ khi lên ngôi, không khóc khi thề bảo vệ muôn dân, không chớp mắt ngay cả khi tự tay xử tử người huynh đệ từng cùng hắn lớn lên.

Bởi hắn tin, kẻ yếu mới cần đến nước mắt,hắn đã từng thề sẽ không để ai mà mình yêu thương phải chết nữa.

Thế nhưng lời thề ấy lại một lần nữa bị số phận giễu cợt.

Mười hai năm sau ngày đăng cơ, bốn mươi lăm quốc gia đồng loạt phát binh. Hoàng cung bị vây hãm, sụp đổ trong biển lửa. Mẫu thân hắn, đã già, bị trói giữa quảng trường, thiêu sống như một nghi lễ chấm dứt kỷ nguyên máu tanh.

Từ xa, hắn đứng nhìn ngọn lửa bốc lên,quân lính từng thề trung thành đã quay lưng,dân chúng từng tung hô giờ ném đá, mắng chửi hắn là Ma Quân, là Huyết Tinh.

Hắn không chống trả,không rút kiếm,chỉ bước qua những con đường loạn lạc, qua từng mảnh ký ức máu me.

Trên chiếc vương tọa đổ nát, hắn ngồi xuống, tay đặt lên đầu gối, mắt trống rỗng.

– Nếu phải giết hết để bảo vệ những điều mình yêu... thì rốt cuộc ta còn lại gì...?

Không ai trả lời.

Gió nổi lên,nhưng lần này, Tẫn Tâm Khư không còn run rẩy,chỉ có lặng im.

Bởi nỗi đau trong hắn đã vượt khỏi đau đớn, chỉ còn là khoảng trống không đáy.

Kiếp thứ bảy kết thúc nơi vương tọa lạnh lẽo, giữa biển người ruồng bỏ,hắn ngẩng đầu nhìn trời,không cầu xin, không van nài,chỉ muốn hỏi:

– Vì sao...?

---

Kiếp thứ tám - Cây Đèn Gió Tắt

Sinh ra ở một xóm nghèo tận cùng man hoang, hắn không có ánh sáng từ lúc lọt lòng,mẫu thân hắn "một kỹ nữ thất học" ôm hắn mỗi đêm, ru bằng những câu ca không tròn vần, vỗ về bằng mồ hôi và nước mắt,không ai biết cha hắn là ai,mọi người chỉ gọi hắn là “kẻ mù con đĩ”.

Tuổi thơ của hắn là những ngày lê lết nơi góc chợ, xin ăn từng mẩu cơm thừa, đổi bằng tiếng sáo mục nát hắn khổ luyện rất lâu mới thổi được một nốt buồn,mẫu thân hắn ho ngày một nhiều,người yếu dần đi,hắn không nhìn thấy, nhưng cảm nhận được, qua từng cái vuốt tóc chậm chạp, từng cái ôm lạnh lẽo hơn ngày trước.

Năm mười hai tuổi, bà mất.

Hắn ngồi bên xác mẹ hai ngày liền, không khóc, không kêu,chỉ lặng im. Vì hắn chưa từng biết nước mắt màu gì, chưa từng thấy đau đớn có hình dáng ra sao,chỉ biết bóng tối quanh hắn bỗng chốc trở nên đặc quánh, dày hơn cả trước kia.

Sau đó, hắn bị đưa vào giáo phường, nơi đào tạo những đứa trẻ mù thành người kể chuyện. Tại đây, hắn học nói, học viết bằng ngón tay, học cảm gió, học nghe nhịp tim người khác,họ nói hắn có năng khiếu hiếm có,mỗi khi kể chuyện, cả gian phòng như chìm vào thế giới của hắn. Có gì đó trong giọng nói ấy khiến người nghe buốt tâm và say sưa,như thể hắn đã sống qua từng câu chuyện, từng kiếp người mình kể lại.

Rồi hắn yêu.

Một thiếu nữ cũng là người kể chuyện,giọng nàng như suối mát giữa hoang mạc, bàn tay dìu hắn qua từng bậc thang, giữ tay hắn giữa mùa đông lạnh buốt,có lần, nàng đặt tay lên ngực hắn và thì thầm:

– Nơi đây, tim chàng đập,vậy là chàng đang sống.

Hắn tin,dù không nhìn thấy nàng, hắn cảm nhận được, nàng chính là ánh sáng đầu tiên trong kiếp sống mù lòa.

Nhưng với kẻ như hắn, ánh sáng là điều xa xỉ.

Một đêm, hắn bị đánh thuốc mê,khi tỉnh lại, tiếng gào thét của nàng vọng ra từ sau tấm bình phong,tiếng vải rách,tiếng roi da,tiếng cầu xin vang lên ,nhưng hắn lại không thể làm gì.

Giáo phường đã bán nàng, như họ vẫn thường làm với những thiếu nữ có giọng hay và dáng đẹp.

Hắn phát điên,gào thét trong tuyệt vọng,quỳ xuống, đập đầu vào tường đến khi máu chảy đầy mặt.

Rồi hắn bỏ trốn.

Lần theo ký ức, theo mùi hương còn vương trên tóc nàng, theo tiếng bước chân từng in sâu vào tâm trí,mất ba tháng, hắn tìm được nàng.

Kỹ viện sang trọng,giọng kể chuyện thân quen vang lên từ bên trong, nhưng giờ đây bị ép buộc, méo mó, phục vụ những kẻ quyền quý,hắn gõ cửa,không ai mở,hắn thổi sáo,không ai nghe,hắn ngồi chờ đến vài ngày nơi cửa.

Cho đến khi nàng bước ra, tay trong tay với một kẻ lạ mặt,son phấn đầy mặt,ánh mắt vô hồn.

Hắn hỏi trong run rẩy:

– Ta là ai...?

Nàng khẽ nói:

– Xin lỗi… ngươi nhầm người rồi.

Câu trả lời nhẹ như gió thoảng. Nhưng đủ giết hắn lần nữa.

Nàng quay đi, không ngoảnh lại,hắn ngồi đó, dưới mái hiên chênh vênh,cây đèn dầu cạnh bên chập chờn,gió lùa qua,đèn tắt.

Và hắn cũng không còn ngồi đó nữa.

Kiếp thứ tám, không máu me, không chiến tranh, chỉ là một kẻ mù và một cây đèn cạn dầu. Trong bóng tối sâu hơn cả hư vô, hắn thì thầm:

– Có lẽ… tình yêu là hình phạt độc ác nhất của Tẫn Tâm Khư.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
295
Điểm
53
Chương 11 : Ký Ức Thứ Chín

“Ký ức là ngọn lửa cuối cùng.
Chỉ khi nó bừng lên… mới biết mình đã chết bao nhiêu lần.”
----
Kiếp thứ chín - Tàn Niệm
Trời không sáng,cũng chẳng tối,cả thế giới phủ trong một màu xám tro vô định, lạnh lẽo đến mức từng hơi thở như đông cứng lại trong lồng ngực.
Hắn mở mắt,không biết đây là đâu,không có ký ức, không có thân phận, không có cả cảm xúc.
Không ai nói cho hắn biết mình là ai.
Hắn lang thang giữa một vùng đất được gọi là Vãng Mộng Trì – nơi mà tất cả ký ức cũ đều bị xóa sạch, chỉ còn lại một mảnh linh hồn mỏng như sương khói.
Hắn không đau, cũng chẳng vui,không đói, cũng chẳng sợ,hắn chỉ... tồn tại.
Cho đến một ngày, một đứa bé xuất hiện,nó ôm lấy chân hắn, run rẩy gọi:
– Phụ thân...
Hắn không biết phải phản ứng thế nào. Nhưng khi đứa bé đặt tay lên hắn, một dòng ký ức như lũ vỡ tràn về,mà đến hắn cũng chẳng biết mình từng có nó.
Một căn nhà nhỏ,một người vợ tóc dài hay hát vu vơ giữa mùa thu,một hài tử hay làm nũng, và rồi… một ngọn lửa thiêu rụi tất cả.
Một giọng nói vang lên từ cõi vô hình.
– Ngươi đã từng sống.
– Nhưng ngươi không nhớ,vì quên nên ngươi không đau,nhưng nếu muốn bước tiếp, ngươi phải nhớ,phải nhìn lại,phải đối diện.
Từ một mảnh ký ức, hàng trăm, hàng nghìn cảnh tượng tuôn trào,hắn thấy mình trong những kiếp trước,nhưng hắn từng trải qua sao ,sao lại xa lạ quá...,giết chóc, chia ly, thù hận,máu và nước mắt đan xen.
Ngay cả yêu thương, cuối cùng cũng chỉ là thứ bị hắn phá nát rồi bỏ lại.
Tẫn Tâm Khư không cho hắn lựa chọn.
Nó bắt hắn nhớ, từng gương mặt hắn từng lãng quên, từng cái tên hắn từng chôn vùi, từng lỗi lầm mà hắn cố chối bỏ.
Hắn quỳ gối,miệng bật máu.
Mỗi ký ức là một lưỡi dao, xé từng lớp linh hồn đang cố vá víu lại,cơn đau không đến từ thể xác, mà đến từ cái nhận thức cay nghiệt, rằng tất cả những gì hắn từng cố gìn giữ… đều đã mất "Mãi mãi...".
– Ngươi từng thề sẽ trả thù,từng nói sẽ không chết,từng nói sẽ đạp nát Thiên Thượng Thiên.
– Giờ ngươi còn lại gì...?
Hắn không trả lời.
Mười vạn linh ảnh hiện ra,là những người hắn từng giết, từng bỏ rơi, từng lạnh lùng bước qua trong những kiếp lặp đi lặp lạ trong đầu ,xa lạ nhưng lại thật đến kỳ lạ.
Cả những kẻ từng yêu hắn, khóc vì hắn, chết vì hắn, cũng đứng đó, lặng im, không oán trách.
Tẫn Tâm Khư hỏi:
– Ngươi có hối hận không...?
Hắn cúi đầu.
Rồi khẽ lắc.
– Không.
– Nếu phải sống lại, ta vẫn chọn như vậy,ta vẫn sẽ yêu, vẫn sẽ giết, vẫn sẽ sai và vẫn sẽ gục ngã.
– Nhưng... ta sẽ không quên.
Lời đáp khiến cả Vãng Mộng Trì rung chuyển.
Một tia sáng từ đáy vực lóe lên, rạch một đường dài giữa bóng tối,hắn đứng dậy, toàn thân rách nát, linh hồn cháy âm ỉ như than đỏ.
Trong ánh mắt ,lần đầu tiên trong chín kiếp có ánh lửa.
– Ngươi tên là gì...?
Một giọng nói vang lên, vững chắc như tiếng chuông giữa vực chết.
– Hoàng Vô Trần.
Tẫn Tâm Khư tan rã.
Không gian xám tro nứt vỡ thành từng mảnh.
Một cánh cửa đen thẫm hiện ra, phía trên khắc bốn chữ cổ:
" Ngũ Giới Sát Lục "
Kiếp thứ chín kết thúc.
Không có sự giải thoát.
Chỉ là sự chuẩn bị cho một địa ngục mới.
Nếu chín kiếp là để rèn linh hồn thành lưỡi kiếm...
Thì giờ đây, lưỡi kiếm ấy sẽ bắt đầu chém xuống thế gian.
– Ta không sống để tìm yên bình.
– Ta sống… để trả lại nỗi đau cho thế giới.
Giới Thứ Nhất - Địa Sát Giới
Hoàng Vô Trần đứng trước cánh cửa đen thẫm vừa mở ra.
Khí tức nơi đây không còn là sự mộng ảo trong chín kiếp, mà là một thứ gì đó thô bạo, đẫm máu, tràn ngập sát khí nguyên thủy nhất của tạo hóa.
Cánh cửa mở, sát niệm trong trời đất như tìm được mạch nguồn, điên cuồng tràn về phía hắn.
Không có lời chào đón.
Không kẻ hướng dẫn.
Chỉ có một biển máu hiện ra trước mắt.
Địa Sát Giới – nơi luyện bản năng giết chóc.
Nơi mọi sự sống đều không có giá trị nếu không kèm theo sát lục.
Hắn rơi xuống.
Không phải rơi như mộng, mà là bị đẩy văng như một mảnh xương thừa bị trời cao vứt bỏ.
Cơ thể va vào những tảng đá lạnh lẽo, da thịt rách toạc, xương gãy vụn.
Hắn thở dốc,nhưng không được quyền nghỉ.
Ngay khi chạm đất, những thứ không rõ hình thù đã bò ra từ đầm máu, ánh mắt đỏ rực, tiếng gầm gừ như mãnh thú bị phong ấn suốt ngàn năm.
Không có giới thiệu.
Chỉ có một quy tắc duy nhất: hoặc giết, hoặc chết.
Một thanh đao gỉ sét hiện ra trong tay hắn ,nặng, cùn, và mẻ như chính hắn lúc này.
Bản năng trỗi dậy.
Hắn không còn thời gian để đắn đo hay nghĩ suy.
Nhát chém đầu tiên cắt vào cổ sinh vật đầu tiên, cũng khiến vai hắn trật khớp vì lực phản chấn.
Mỗi đòn ra tay, là một phần cơ thể hắn rách toạc.
Nhưng những kẻ kia, không biết mệt, không biết đau ,cứ lao đến như thể máu hắn là thứ dẫn dụ chúng sống dậy.
Ba ngày đầu, hắn giết bằng bản năng.
Bảy ngày tiếp theo, hắn giết bằng nỗi sợ.
Một tháng sau, hắn giết trong câm lặng.
Cả Địa Sát Giới là một vùng đất ngập máu và xác chết.
Không ai nói chuyện với ai.
Chỉ có tiếng chém giết, tiếng thịt bị xé nát, và tiếng gào không dứt của những linh hồn đang sống dở chết dở.
Đôi lúc, hắn bắt gặp những người giống mình ,cũng là người,nhưng mắt trắng dã, tâm đã chết.
Họ đã quên tên, quên lý do từng bước vào đây.
Họ giết không để sống.
Họ giết vì không biết làm gì khác.
Một hôm, hắn bị trọng thương.
Ngực bị đâm xuyên,chân gãy gập.
Trong cơn mê man, hắn thấy một đứa bé ,gương mặt giống hệt hắn thời nhỏ, đang ôm đầu khóc bên thi thể một người phụ nữ.
Hắn chợt nhớ…
Mình đã từng khóc.
Đã từng ghét máu.
Đã từng muốn sống yên bình.
Nhưng rồi, tất cả bị đốt cháy dưới một ngọn lửa.
Ngọn lửa ấy, hắn không quên.
Khi mở mắt, hắn đứng dậy.
Rút lưỡi đao ra khỏi ngực,gượng cười:
– Hoàng Vô Trần… ngươi vào đây đâu phải để giữ lại một phần người.
– Ngươi vào đây là để trở thành một con quỷ.
Từ đó, hắn bắt đầu giết có nhịp điệu.
Có chiến thuật.
Có sát tâm.
Từ một kẻ khốn cùng lết qua xác chết để sống sót, hắn trở thành hung thần mà đến cả quái vật cũng tránh xa.
Không ai biết đã bao lâu trôi qua.
Chỉ biết, ngày hắn bước qua ranh giới cuối cùng của Địa Sát Giới, cả vùng đất ấy chìm trong yên lặng.
Một thứ yên lặng không phải vì không có âm thanh…
Mà là vì không còn thứ gì để phát ra âm thanh nữa.
Hắn đứng đó, áo rách nát, tóc dài rối bù, đôi mắt đỏ như máu.
Một giọng nói vang lên, như đã chờ đợi từ lâu.
– Kẻ giết mười vạn sinh linh, tâm không dao động, chính thức hoàn thành Giới Thứ Nhất: Địa Sát.
– Hãy bước vào Giới Thứ Hai… nơi giết không còn vì sống, mà là để chọn ai đáng sống.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
295
Điểm
53
Chương 12 : Ngươi Còn Lại Gì...?

" Khi chẳng còn gì để giết nữa...ngươi còn lại gì..."
----
Giới Thứ Hai: Nhân Sát Giới

Hoàng Vô Trần bước ra khỏi Địa Sát Giới trong yên lặng, thân thể hắn như chiếc vỏ rỗng, bên trong chỉ còn lại hơi thở của máu và bản năng giết chóc,nhưng chưa kịp chạm đến sự giải thoát, hắn lập tức bị ném vào một thế giới mới, không tối, không đẫm máu, nhưng trống rỗng và lạnh lẽo đến mức không ai có thể chịu đựng quá lâu mà không phát điên.

Giới Thứ Hai – Nhân Sát Giới.

Nơi này không có quái vật,không có đầm máu,không có tiếng gào thét của địa ngục.

Chỉ có con người.

Những con người thân thiện, biết nói cười, biết yêu thương, biết tin tưởng,họ nhìn hắn bằng ánh mắt ấm áp, đưa tay mời hắn về làng, đặt cho hắn một cái tên mới, một gia đình mới,một người vợ hiền lành dịu dàng,một đứa con thơ gọi hắn là cha với giọng bi bô,một thôn làng yên bình bên triền núi, nơi mọi người cùng nhau dựng nhà, chia sẻ bữa cơm chiều.

Hắn sống ở đó.

Một tháng, hai tháng, một năm…

Hắn bắt đầu quên,quên máu, quên lưỡi đao, quên cả cái tên “Hoàng Vô Trần”,mỗi sáng hắn dậy sớm cùng vợ ra đồng, chiều về bế con, tối thì kể chuyện cổ tích,mọi thứ đẹp đến mức hắn bắt đầu tin rằng cơn ác mộng trước đó chỉ là thử thách của Tẫn Tâm Khư, và hắn… đã vượt qua rồi.

Nhưng một đêm nọ, khi đang ôm đứa con trong tay, hắn nghe thấy tiếng gọi từ bên tai.

– Giết.

Hắn quay đầu.

Không có ai.

Hắn tiếp tục sống, nhưng đêm nào cũng nghe thấy tiếng đó,ban đầu chỉ là một chữ "Giết",sau đó là giọng của những kẻ từng chết dưới tay hắn,rồi là tiếng khóc của mẫu thân,rồi là tiếng cười của Phó Lân,tiếng gào thét của lửa,của máu,của tro tàn.

"Đây không phải thật..." Hắn lẩm bẩm.

Nhưng khi hắn cố phủ nhận, thì làng cháy.

Từng ngôi nhà ,từng con người, từng đứa trẻ, từng giọt tình cảm… đều rực lên trong biển lửa,không ai cứu ai,hắn chạy tìm vợ con,tìm được rồi nhưng khi bế đứa bé lên, nó nhìn hắn… không còn là ánh mắt thơ ngây,mà là đôi mắt trắng dã, lạnh lùng như oan hồn.

– Ngươi đã giết ta trong kiếp trước.

Rồi nó vỡ tan như một cái bóng.

Vợ hắn bước đến, ôm lấy hắn từ sau lưng,dịu dàng, như mọi khi,nhưng giọng nàng lại lạnh như băng:

– Tất cả chúng ta… đều là nhân quả ngươi chưa trả.

Hắn quay đầu lại, nàng đã hóa thành xương trắng,cả ngôi làng tan biến,mỗi người hắn từng sống chung, từng cười cùng, từng ăn cơm cùng, đều là oán linh từng chết dưới tay hắn trong Địa Sát Giới,chúng mượn hình người để kéo hắn vào ảo mộng, để khiến hắn tin… rồi giết hắn khi lòng đã yếu mềm.

Một vết đao cắt vào ngực hắn, là từ chính bàn tay mình.

Hắn phát điên.

Hắn gào, hắn đập đầu vào đá, hắn xé toạc những thứ còn sót lại,hắn không biết mình đang ở đâu, là mơ hay thực,một thế giới đầy ắp yêu thương hóa ra chỉ là lưỡi dao bén nhất, đâm vào nơi sâu nhất, không phải thân xác, mà là linh hồn.

Ba năm trong Nhân Sát Giới, hắn sống như một kẻ tâm thần.

Tận đến một ngày, hắn ngồi trước một vũng nước, gương mặt phản chiếu trong đó là vô vàn khuôn mặt hắn từng giết,cả đời giết chóc, hắn tưởng mình là kẻ thù của thế giới,nhưng đến lúc này, hắn mới nhận ra…

– Kẻ mà ta giết nhiều nhất… là chính ta.

Từng phiên bản của hắn, từng con người hắn từng muốn trở thành, từng hi vọng hắn từng ôm lấy, đều đã bị chính tay hắn bóp chết.

Và khi hắn thừa nhận điều đó, Nhân Sát Giới sụp đổ.

Hắn bước ra khỏi thế giới ấy với hai mắt đỏ ngầu, hai tay siết chặt.

Một giọng nói trầm trầm vang lên trong đầu:

– Giới Thứ Hai " Nhân Sát "hoàn thành.

– Ngươi đã học được: giết người dễ… giết chính mình mới là đau nhất.

Cánh cửa thứ ba mở ra.

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi tử khí lặng thầm như lệ máu.
Giới Thứ Ba: Tâm Sát Giới

Khi bước qua cánh cửa thứ ba, Hoàng Vô Trần không còn cảm nhận được thân thể mình đang di chuyển,giống như hắn đang rơi, không phải vào vực thẳm, mà là vào chính bên trong tâm trí,không có máu, không có kẻ thù, cũng chẳng có ai để ôm lấy hay phản bội hắn,tất cả chỉ là một màn đêm vô tận, một không gian yên lặng đến nghẹt thở.

Giới Thứ Ba – Tâm Sát Giới.

Không ai giết hắn.

Không ai bảo hắn giết ai.

Nhưng chính vì thế… hắn mới bắt đầu sợ.

Một giọng nói vang lên từ tận sâu trong đầu, không lớn, không hung hãn, mà bình thản như chính bản thân hắn đang thì thầm:

– Vô Trần… ngươi còn lại gì?

Ban đầu hắn phớt lờ,hắn nghĩ đó chỉ là một tàn âm từ Nhân Sát Giới,nhưng rồi giọng nói đó cứ lặp đi lặp lại,từ nhẹ nhàng thành rỉ rả, từ rỉ rả hóa gào thét,nó không nói gì nhiều,chỉ hỏi một câu:

– Ngươi còn lại gì?

Hắn muốn gào lên...“Còn thù hận...”
Nhưng giọng nói đáp:

– Ngươi không còn người để thù,phụ mẫu đã chết,kẻ thù đã rời đi,giờ chỉ còn một mình ngươi cùng ký ức.

Ký ức.

Chúng trỗi dậy như thủy triều, nhấn chìm lý trí hắn.

Những đêm trong hoàng cung, nép mình vào lòng mẫu thân.

Những lần bị quát mắng rồi được ôm vào lòng.

Những tháng ngày đơn sơ nơi thôn làng...

Những ánh mắt hắn từng tin tưởng rồi bị phản bội.

Những tình cảm đã tan như khói.

Mỗi mảnh ký ức như một mảnh gương vỡ, cắt sâu vào tâm trí,và hắn nhận ra càng cố quên, chúng càng khắc sâu.

Tại một khoảnh khắc nào đó, hắn thấy chính mình ,một Hoàng Vô Trần thời thơ ấu, đang đứng trong bóng tối.

Đứa bé ấy nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, giọng run rẩy hỏi:

– Tại sao ngươi bỏ ta lại?

– Tại sao ngươi giết hết những điều ta từng yêu?

– Ngươi… là gì của ta?

Hắn lùi lại.

Hắn không biết trả lời.

Hắn đã giết bao kẻ, sống sót qua địa ngục, bước trên núi thây sông máu. Nhưng đứng trước đứa bé kia… hắn thấy mình yếu đuối, nhỏ bé, và trần trụi.

Hắn quỳ xuống, ôm lấy đứa bé, khẽ nói:

– Tha thứ cho ta…

– Ta không còn gì… ngoài chính ngươi.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả tan biến.

Không còn bóng tối, không còn gương vỡ, không còn giọng nói thì thầm nữa.

Chỉ còn hắn… ngồi giữa một cánh đồng lặng lẽ, nhìn lên bầu trời không sao.

Tâm hắn rỗng lặng, không còn sát khí.

Một thanh âm xa xăm vang lên, nhẹ như sương:

– Tâm Sát… không phải là giết người, hay giết thân.

– Mà là dám nhìn thẳng vào thứ bản thân muốn chôn sâu nhất.

– Giới Thứ Ba "Tâm Sát "hoàn thành.

Cánh cửa thứ tư hé mở, lần này… mang theo hương hoa.

Nhưng hắn biết, chẳng có thứ gì dịu dàng thật sự đang chờ đợi.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
295
Điểm
53
Chương 13: Hư Tình- Thực Mệnh

"Không phải mọi mất mát đều chảy máu,có những nỗi đau chỉ âm thầm lại vĩnh viễn không thể lành."
----

Cánh cửa thứ tư không mở ra bằng máu tanh hay tiếng gào thét,nó mở bằng tiếng cười,trong trẻo như chuông bạc, mang theo hương thơm dìu dịu của một loài hoa hắn không còn nhớ tên.

Hắn mở mắt.

Một khu vườn hiện ra, tràn ngập ánh nắng và màu sắc,hắn đứng giữa thảm cỏ xanh mượt, bầu trời trong vắt như ngọc lưu ly, và phía xa là một thiếu nữ đang ngồi bên hồ sen,nàng nghiêng đầu nhìn hắn, nở nụ cười dịu dàng khiến tim hắn chùng xuống.

– Cuối cùng chàng cũng đến.

Giọng nàng quen thuộc, như thể hắn từng nghe từ rất lâu, hay từ một kiếp nào xa xăm.

Hắn không hỏi nàng là ai,không phản ứng trước khung cảnh hoàn mỹ,sau ba giới đã qua, hắn học được cách nghi ngờ mọi thứ quá đẹp đẽ.

Nhưng Tình Sát Giới không giống những nơi trước.

Nó không bắt hắn giết người,không gợi nhắc quá khứ,không hành hạ thân xác hay tâm trí.

Nó chỉ để hắn… yêu.

Và hắn đã yêu,một cách chậm rãi, tự nhiên, không phòng bị.

Từ lúc nào không rõ, hắn thôi dò xét cảnh vật, thôi nghi hoặc người con gái ấy. Hắn bắt đầu mong chờ những bữa cơm nàng nấu, học cắm hoa, học đàn, học cách làm những điều từng cho là vô nghĩa,hắn kể cho nàng nghe về những gì mình đã trải qua,có điều mơ hồ, có điều đau đến không thể thốt nên lời.

Nàng không hỏi nhiều,chỉ lặng lẽ ngồi nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, thỉnh thoảng lau nước mắt cho hắn.

Một năm trôi qua,rồi hai năm,rồi mười năm...

Hắn quên mất đây là thử thách,quên mất bản thân từng bước vào nơi này để vượt qua một giới,hắn thật sự muốn sống mãi ở đây.

Cho đến một đêm, khi hắn tỉnh giấc vì tiếng khóc,nàng ngồi bên hồ sen, ôm gối, mắt hoe đỏ.

– Chàng có thể ở lại với thiếp mãi không...?

Hắn gật đầu, không do dự.

Nàng nhìn hắn, ánh mắt rối bời, rồi khẽ thì thầm như sợ chính mình cũng nghe thấy:

– Nếu ta… chỉ là ảo ảnh thì sao...?

Hắn chết lặng.

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn bộ khung cảnh bắt đầu vỡ vụn như tấm gương rơi từ trời cao. Khu vườn tan biến,bầu trời hóa tro bụi,hương sen chuyển thành mùi xác chết.

Người con gái ấy vẫn ngồi đó, thân thể mờ dần đi, nhưng ánh mắt thì không thay đổi.

– Tình là thứ ngươi không có quyền giữ,ngươi sinh ra giữa máu tanh, mang theo vận mệnh của hận thù. Những thứ như ta… mãi mãi không tồn tại trong đời ngươi.

Hắn lao đến, muốn ôm nàng lại, giữ chút hơi ấm cuối cùng,nhưng tay hắn chỉ chạm vào khoảng không.

Và hắn gào lên.

Lần đầu tiên kể từ khi bước vào Tẫn Tâm Khư, hắn khóc như một đứa trẻ. Không vì bị phản bội,không vì đau đớn,mà vì đã mất đi điều hắn khao khát nhất, một tình cảm chân thành, dù biết là giả, vẫn muốn tin là thật.

Một giọng nói vang lên, bi thương hơn mọi lần trước:

– Tình Sát… là khi ngươi buộc phải buông tay điều khiến ngươi cảm thấy mình là con người.

– Giới Thứ Tư " Tình Sát " hoàn thành.

Cánh cửa thứ năm mở ra, nhưng hắn không đứng dậy ngay.

Hắn ngồi đó rất lâu,không gào,không thở dốc.

Chỉ có một khoảng trống rỗng đang gặm nhấm bên trong.

Giới Thứ Năm: Mệnh Sát Giới

Sau Tình Sát Giới, Hoàng Vô Trần lặng lẽ đứng dậy, bước qua cánh cửa cuối cùng,nơi sâu thẳm nhất trong Ngũ Giới Sát Lục.

Không gian không tối, cũng không sáng,chỉ là một khoảng mờ nhòe, lơ lửng giữa tồn tại và hư vô,nơi không có hình hài, không có quy tắc. Mỗi bước chân như không giẫm lên đất mà lướt qua một dòng chảy vô hình của định mệnh.

Hắn nhận ra , đây là Mệnh Sát Giới.

Không giống những giới trước, giới này không bắt hắn giết ai, cũng không bắt hắn yêu thương hay phản kháng,nó chỉ yêu cầu hắn chấp nhận.

Và đó mới là điều tàn nhẫn nhất.

Một bàn tay vươn ra từ xa.

Là hắn một phiên bản khác, mặc hoàng bào, đội ngọc miện, đứng trên đài cao giữa muôn dân quỳ lạy.

Một giọng nói vang lên:

– Nếu ngươi không bị phế, nếu mẫu thân ngươi không chết, nếu ngươi vẫn là thái tử, ngươi đã trở thành đế vương, là chí tôn trên chín tầng trời.

Một hình ảnh khác hiện ra, hắn trong y phục xám tro, tóc dài rối tung, ngồi thiền giữa vực sâu vạn trượng,xung quanh là xác chết rữa nát, huyết khí bốc lên như mây.

– Nếu ngươi chọn thù hận, nuốt hết nhân tình thế thái, ngươi sẽ thành Ma Vương , bất diệt, bất tử, khiến thiên địa cúi đầu.

Một bóng thứ ba xuất hiện hắn trong lốt tiều phu, vai gánh củi, mặt lấm tấm nụ cười hiền lành, sống ẩn dật giữa núi non.

– Nếu ngươi chọn quên, chọn sống đời bình thường, ngươi sẽ sống trọn một kiếp người.

Ba con đường. Ba số mệnh. Mỗi một con đường đều có hắn. Mỗi một hắn đều nhìn hắn "bản thể hiện tại" với ánh mắt lạnh nhạt, khinh bỉ, hoài nghi.

– Ngươi là gì trong số bọn ta...?

Giọng nói đồng thanh.

– Là kẻ bị vứt bỏ...? Là kẻ không có quyền lựa chọn...? Là kẻ chỉ ôm lấy cái lời thề nhỏ nhoi của trẻ thơ năm nào...?

– Hay là kẻ khát sống nhưng không đủ can đảm để đi đến cùng...?

Hắn không đáp.

Vì hắn không biết.

Bao năm qua, hắn giết, hắn yêu, hắn mất, hắn đau,nhưng chưa bao giờ thực sự hiểu mình đang đi về đâu,hắn vẫn bước, vẫn gồng gánh thù hận, nhưng càng đi càng lạc lõng, càng không chắc chính mình.

Một bóng trắng hiện ra là Tẫn Ngôn Kiếm.

Thanh kiếm xoay tròn giữa không gian, phát ra âm thanh như tiếng khóc của hàng ngàn linh hồn , linh lực lạnh băng vây lấy hắn, buộc hắn đứng yên.

Một giọng nói xưa vọng lại ,dịu hơn, chậm hơn:

– Sát lục là một phần của con đường ngươi chọn,nhưng để đi xa hơn, ngươi phải học cách đối thoại với chính mình.

– Tam Bộ Vấn Tâm không còn là sát lục,mà là đối diện với bản tâm, với bản ngã,đi qua gương trí tuệ, máu và nước mắt.

– Và nếu ngươi không trả lời được câu hỏi: “Ta là ai...?”, ngươi sẽ chết,vĩnh viễn không còn đường quay lại.

Mệnh Sát Giới không giết hắn.

Nhưng khiến hắn nhận ra,tất cả những con đường, dù vinh quang hay tăm tối, đều mang cùng một cái tên "Hoàng Vô Trần ".

Và chỉ hắn mới có quyền chọn,không phải định mệnh, không phải thù hận,không phải thanh kiếm kia.

Hắn cúi đầu, nhắm mắt,rồi ngẩng lên, bước về phía Tẫn Ngôn Kiếm.

– Ta không chọn làm thần,không chọn làm ma,không chọn làm phàm nhân.

– Ta chỉ là Hoàng Vô Trần.

Tẫn Ngôn Kiếm rung nhẹ.

Không gian nứt vỡ,một tầng trói buộc như bị tháo gỡ,trước mặt hắn, một cánh cửa hiện ra, trên đó khắc ba chữ bằng máu:

Vấn - Tâm - Đài.

Gió thổi qua, lạnh buốt.

Chân hắn run nhẹ.

Nhưng hắn không lui.

Chỉ một bước nữa ,hắn sẽ bước vào tầng sâu nhất.

Tam Bộ Vấn Tâm.

Nơi không còn sát lục.

Chỉ còn chính mình.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
295
Điểm
53
Chương 14 : Vấn Tâm Tam Bộ

"Có những vết thương… càng tu lâu, càng chôn sâu đến mức chính mình cũng không dám chạm vào.
Mà chôn sâu… không có nghĩa là đã lành..."
----

Vấn Tâm Bộ Nhất: Chiếu Tâm Kính

Bước chân đầu tiên vào Vấn Tâm Đài, mọi thứ lập tức thay đổi.

Không còn gió,không có thời gian,không gian nơi đây như bị đông cứng, mọi chuyển động chậm chạp đến lạ thường,ngay cả hơi thở cũng lặng im giữa hư vô.

Trước mặt Hoàng Vô Trần là một chiếc gương,không khung, không viền, không phản chiếu dáng hình,chỉ là một mặt phẳng tối đen, âm u đến mức tưởng như có thể nuốt trọn linh hồn bất kỳ ai dám đứng gần.

Giọng nói quen thuộc của Tẫn Ngôn Kiếm vang lên trong đầu hắn.

– Đây là Chiếu Tâm Kính, cũng là bộ thứ nhất trong Tam Bộ Vấn Tâm,nó không phản chiếu dáng hình, mà là bản tâm,là điều ngươi che giấu, phủ định, bóp méo, dằn xuống… hay thậm chí đã quên,ngươi muốn bước tiếp, phải nhìn thẳng vào nó.

Vô Trần siết chặt tay,hắn từng nghĩ mình đã quen với đau khổ, từng trải qua sinh tử, cắn răng bước qua ngũ giới sát lục… thì còn gì khiến hắn sợ hãi...?

Nhưng khi vừa chạm tay vào mặt gương…

Ký ức bùng nổ.

Không phải là hình ảnh, mà là cảm giác,là hồi ức.

Từng tầng ký ức như dòng nước chảy ngược, dội về không thể ngăn cản.

Hắn thấy mình trong một kiếp nào đó ,ngồi lặng lẽ dưới hiên nhà cũ, nước mắt lăn dài khi nhìn thân thể lạnh ngắt của lão nhân nằm bên bếp tro tàn,lại thấy chính mình đâm kiếm vào người bạn duy nhất, rồi gào khóc giữa rừng sâu,lại thấy bản thân nắm tay người con gái mình yêu nhất… rồi buông ra, chỉ để giữ lấy con đường tu hành.

Tất cả đều là hắn,từng phiên bản hắn trong vô số luân hồi,từng mảnh quá khứ chồng chất, xé toạc tâm trí.

Một cơn chóng mặt ập tới.

Rồi… một đứa trẻ hiện ra trong gương.

Nó co ro bên bức tường đổ nát, gầy gò, tàn tạ, mắt sưng đỏ. Giọng run run:

– Mẫu thân… phụ thân… con sai rồi… Con không nên nghịch… con sẽ ngoan mà…

Hoàng Vô Trần chết lặng.

Hắn nhận ra đứa trẻ ấy chính là hắn, ở khoảnh khắc cuối cùng trước khi tất cả sụp đổ. Khi bị nghiền nát, thân thể phế bỏ, tinh thần tan vỡ,khi từng nghĩ.
"chỉ cần được chết… cũng đã là một ân huệ...".

Chiếc gương bắt đầu nứt.

Tiếng cười vang lên, chính là từ hắn.

– Ngươi nghĩ mình mạnh mẽ lắm sao, Hoàng Vô Trần?

– Ngươi tưởng vượt qua sát lục là đủ sao?

– Không! Ngươi chỉ là một đứa trẻ rách nát, mượn hận thù để che giấu nỗi sợ hãi bị bỏ rơi.

Hắn ôm đầu, toàn thân run rẩy,hơi thở nghẹn lại,mỗi tiếng vang lên trong gương đều là tiếng lòng sâu thẳm hắn chối bỏ.

Không ai cứu được hắn ở đây.

Không ai để đổ lỗi.

Chỉ còn chính bản thân,phải đối mặt,phải tha thứ… hoặc hủy diệt.

Một lúc lâu sau, Vô Trần mở mắt.

Hắn đứng trước Chiếu Tâm Kính,ánh nhìn sâu hơn trước.

Khẽ nói:

– Đúng… ta từng yếu đuối,từng bất lực, từng chỉ mong có người ôm ta một lần.

– Nhưng giờ ta biết… sẽ không ai đến.

– Và ta… sẽ tự bước tiếp,thay cho tất cả những bản thể từng gục ngã vì yếu mềm.

Chiếc gương vụn vỡ, hóa thành tro bụi.

Một tiếng thì thầm vang lên trong đầu:

– Vấn Tâm Bộ Nhất… vượt qua.

Trước mặt hắn, một bậc thềm hiện ra, dẫn lên tầng thứ hai của Vấn Tâm Đài.

Nơi đó… không còn là hồi ức. Mà là lựa chọn.


---

Vấn Tâm Bộ Nhị: Lưỡng Tâm Đài

Bậc thềm chìm trong ánh sáng mờ ảo như sương khói,mỗi bước chân đặt xuống đều không tạo ra tiếng động, cứ như thể hắn đang bước vào một tầng không thực, nơi mà thật và giả, mộng và thực, hòa vào một.

Trên đài có hai cánh cửa.

Một cánh mở ra vầng nắng rực rỡ, khung cảnh là một vùng quê thanh bình,mái nhà tranh nhỏ, tiếng cười lanh lảnh vang lên từ mâm cơm ấm áp,ở đó, hắn không là Thái tử, không mang thiên mệnh,không có lời thề,không có thù hận, mà chỉ là một người thường, có phụ mẫu, có thê tử, có hài nhi.

Cánh còn lại mở ra huyết quang rực trời,khắp nơi là xác chết và ma khí, hắn đứng trên đỉnh tháp, ánh mắt vô tình nhìn xuống vạn giới thần ma, vạn linh quy phục,một bước hắn đi, trời đất nghịch đảo. Một ý hắn khởi, thiên đạo gãy đổ,nhưng nơi đó… cô độc đến tận cùng, không một người bên cạnh, không một nụ cười thật sự.

Một giọng nói vang lên, không phải của Tẫn Ngôn Kiếm, mà là chính hắn:

– Đây là Bộ thứ hai của Vấn Tâm: Lưỡng Tâm Đài,một bên là nhân, một bên là thần,một bên là tình, một bên là lực,chỉ được chọn một.

Hoàng Vô Trần đứng lặng thật lâu.

Gió từ hai cánh cửa thổi qua, mang theo hai mùi vị, một mùi cơm gạo thân thuộc, một mùi máu tanh và linh áp cuộn trào,một ấm áp đến nhói lòng,một quyến rũ như ma dược.

Hắn nhìn cánh cửa đầu tiên, nơi tiếng trẻ con gọi “phụ thân” vang vọng,cậu bé kia trông rất giống hắn khi còn nhỏ, hoặc là một giấc mộng chưa từng được sống.

Rồi nhìn sang cánh cửa thứ hai,chính hắn đang bước qua biển máu,một mình,không ai gọi tên.

– Ngươi chọn gì...?

Tiếng hỏi lặp lại, lần này sâu hơn, như muốn moi ra quyết định tận tâm can.

Vô Trần không trả lời.

Hắn ngồi xuống giữa hai cánh cửa, nhắm mắt lại. Từng kiếp hiện về: bị phản bội, bị cô lập, bị bỏ rơi. Hắn từng sống như chết, từng chết như chưa từng sống. Tất cả những gì đã trải qua… để đổi lấy điều gì?

Tình...? Lý...? Hay là vì… không thể buông...?

Một lúc sau, hắn mở mắt,ánh nhìn sáng rõ như vừa được gột sạch bụi mù.

Hắn không bước vào cánh cửa nào.

Chỉ đưa tay, điểm một chỉ.

Cả hai cánh cửa vỡ vụn,cảnh tượng phía sau cũng tan như mộng sương.

– Ta không chọn.

– Ta sẽ không bỏ bất kỳ điều gì cả.

– Ta muốn có cả thê tử… lẫn sức mạnh.

– Nếu thế gian bảo không thể, ta sẽ bước con đường chưa ai từng đi.

Một tiếng “keng” như kiếm ngân vang vọng khắp đài.

Tẫn Ngôn Kiếm hiện ra, lạnh lẽo xoay quanh hắn.

– Kẻ vượt qua Lưỡng Tâm, xưa nay chưa từng có,cũng chưa ai dám từ chối.

– Ngươi đi con đường thứ ba… sẽ phải trả giá gấp trăm lần.

Hoàng Vô Trần khẽ cười.

– Ta quen rồi.

Gió tan,Vấn Tâm Đài hóa tro.

Trước mặt hắn, tầng cuối cùng hiện ra, một bậc đá đen như vực sâu,trên bậc đá khắc ba chữ:

Trảm Tâm Đài

– Đây là Bộ thứ ba… cũng là nơi quyết định ngươi có thể sống mà bước ra khỏi Tẫn Tâm Khư hay không.

Vô Trần không dừng lại.

Hắn đã bước giữa những ký ức rách nát, đã đứng giữa hai thái cực, đã đối diện với tất cả nỗi sợ của một con người.

Giờ là lúc…

Đối diện với chính bản thể của mình.
 

Thanh Hải

Tác giả
Tham gia
22/5/25
Bài viết
63
Điểm cảm xúc
295
Điểm
53
Chương 15 : Không Trọn Vẹn

"Có những cuộc chiến không để thắng, chỉ để chứng minh:
- ta chưa từng cúi đầu...dù chỉ còn là tro bụi… cũng sẽ gào lên chống lại số mệnh..."
------
Trảm Tâm – Vấn Tâm Bộ Tam

Gió trên tầng ba của Trảm Tâm Đài không phải là gió thật.

Nó không đến từ trời cao, cũng chẳng bắt nguồn từ thiên địa tuần hoàn,gió nơi đây là hơi thở của ký ức, là dư âm của những gì không còn tồn tại,khi nó lướt qua da thịt, không mang theo cảm giác mát lạnh, mà như những lưỡi dao vô hình, rạch từng đường lên linh hồn, khoét sâu vào những vết sẹo chưa từng lành lại,mỗi làn gió như một đoạn đời bị bỏ quên, như những lời nguyền lặng lẽ thì thầm trong vô thức.

Hoàng Vô Trần bước lên từng bậc đá đen thẫm, sắc đá như đã hút hết ánh sáng xung quanh, phản chiếu thân ảnh hắn như bóng ma giữa đêm trường,trước mặt là một khoảng không rộng lớn, trống rỗng đến nghẹt thở,không một giọng hỏi như tầng thứ nhất,không một bóng dáng thử thách như tầng thứ hai,chỉ có ba chữ được khắc sâu vào bàn đá đen:

Trảm Tâm Đài.

Trước bàn đá, một người đang ngồi,một người mà hắn không thể không nhận ra.

Là chính hắn.

Nhưng không phải hắn bây giờ.

Người kia vận chiến y đen sẫm, ánh kim u ám loang lổ những dấu máu khô như đã từ lâu lắm,mái tóc bạc như sương phủ, ánh mắt sâu thẳm không đáy,thanh kiếm đen đặt ngang đùi, không rút mà cũng không rời,không có dao động linh lực, không có khí thế áp bức,chỉ là sự tĩnh lặng tuyệt đối, tĩnh lặng đến mức khiến thời gian cũng ngừng trôi.

Hắn giống như một pho tượng, tượng đá được tạc từ hận thù và cô độc.

Vô Trần dừng lại, cảm thấy không khí nơi đây như đông lại quanh cổ họng,hắn mở lời :

– Ngươi là ai...?

Giọng nói của chính hắn vang lên từ phía trước, nhưng mang theo thứ âm điệu khô cạn, như đã bị bào mòn bởi hàng vạn năm lặng thinh.

– Ta là ngươi,là thứ ngươi sẽ trở thành nếu cứ bước tiếp,là bản thể sau cùng khi trái tim đã bị chôn sâu dưới vạn trùng sát niệm.

– Vậy ngươi là tương lai...?

– Không! Ta là hậu quả! Là cái giá cho con đường mà ngươi chọn.

Vô Trần nhìn đối phương, hay đúng hơn là nhìn chính mình ,thứ bản thể lạnh lẽo đã bị lột sạch mọi cảm xúc,không còn nụ cười, không còn giận dữ, thậm chí không còn cả nỗi đau,hắn hỏi:

– Ngươi có còn hận không...?

Người kia im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi lắc đầu.

– Không! Hận cũng là một dạng cảm xúc,ta đã không còn gì để hận,không còn ai để nhớ,không có lý do để sống, và cũng không cần lý do để chết.

Vô Trần cảm thấy tim mình chấn động,như thể những gì trước mắt không còn là một ảo ảnh,mà là một tương lai đang đợi hắn, âm thầm, không cưỡng lại được.

– Nếu đó là điều cuối cùng... ta không muốn trở thành ngươi.

– Ngươi không có lựa chọn,muốn bước lên Nhất Lộ Đăng Thiên, ngươi phải chém bỏ chính mình.

Người kia đứng dậy,kiếm được rút ra, không mang theo sát khí, nhưng trong khoảnh khắc đó, bầu không gian như bị xé rách,một khe hở trong thực tại hiện lên, nơi thời gian và không gian không còn là thật, nơi mọi thứ trở nên mơ hồ.

Trận chiến bắt đầu.

Không có tiếng hét,không có va chạm long trời,chỉ là từng nhát kiếm như chảy trong máu, từng động tác phản chiếu lẫn nhau,họ giống nhau đến từng chi tiết, từng chiêu thức như đã được ghi khắc từ thuở sơ khai,không phải giao tranh giữa hai kẻ thù,mà là cuộc mổ xẻ bản thể,là sự giằng co giữa người từng là và người sắp trở thành.

Mỗi lần kiếm chạm là một đoạn ký ức bật lên.

Mẫu thân ngoáy đầu,ánh mắt sầu bi giữa biển lửa, vòng tay ôm hắn siết chặt, cơ thể dần cháy rụi. Phụ thân gào thét trong tuyệt vọng, tay run rẩy đẩy hắn ra khỏi một vực sâu đẫm máu,tiếng nói vang lên trong cơn hấp hối: “Sống… để trả thù,mạnh… để không còn đau,vô tình… để không bị thương nữa.”

Từng mảnh ký ức ấy không phai đi. Mà như bị dồn ép đến bờ vực, khiến từng nhát kiếm càng lúc càng nặng nề.

Cuối cùng, một tiếng va chạm khẽ vang,một người khuỵu xuống.

Người kia " bản thể lạnh lùng " ôm ngực, khóe môi nhếch lên.

Không phải nụ cười đắc ý,mà là một thứ… dịu dàng,xa lạ.

– Ngươi… vẫn giữ được lửa,hãy giữ lấy nó,đừng để nó tắt như ta.

Nói rồi, hắn tan biến,như khói bụi chưa từng hiện hữu,như một đoạn ký ức được chôn sâu vĩnh viễn.

Vô Trần đứng lặng giữa Trảm Tâm Đài,trên tay là kiếm, nhưng mũi kiếm dính máu của chính hắn. Vết thương không chí mạng, nhưng sâu thẳm,không nằm trên cơ thể,mà nằm trong lòng.

Chính lúc đó, thanh kiếm đen lại hiện ra. Một giọng nói trầm thấp vang lên từ tận sâu đáy tâm trí:

– " Vấn Tâm Bộ Tam "Trảm Tâm. Ngươi đã bước qua con đường mà mười hai người trước không thể.

– Nhưng điều chờ ngươi phía sau… còn khủng khiếp hơn.

Không khí ngưng đọng,trên không, từng đạo văn ấn hiện ra, chập chờn như sương khói.

– Thiên Nhất Lộ – Tẫn Ngôn Tâm. Nơi đó, ngươi không còn đối đầu với chính mình,mà là đối đầu với ta – ý chí cổ xưa đã mục ruỗng, tinh hoa tích tụ của hàng ngàn năm huyết lộ.

– Nếu ngươi thắng… ta nhận ngươi làm chủ.

– Nếu ngươi thua… linh hồn ngươi sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong thân kiếm,không chết, không sống, không tồn tại.

Vô Trần im lặng.

Máu trên mặt đã khô.

Hắn rút một hơi thở sâu, lau mảnh máu còn dính trên má.

– Ta đến đây… không phải để xin thương hại,cũng không để chờ một thanh kiếm chọn mình.

Hắn siết chặt chuôi kiếm, ánh mắt như bừng cháy lần nữa.

– Ta đến… là để khiến kiếm cúi đầu.

Trảm Tâm Đài bắt đầu rung chuyển,mặt đá nứt ra như mạng nhện,cả không gian như bị xé toạc khỏi thực tại,một cánh cổng đen từ từ hiện ra, khắc sáu chữ máu :

Thiên Nhất Lộ – Tẫn Ngôn Tâm.

Cánh cổng không mở ra.

Nó chờ được bước tới.

Và khi Vô Trần bước tới, không khí nơi Trảm Tâm Đài lập tức sụp đổ, hóa thành tro tàn, cuốn theo gió, lần này là gió thật,gió của tầng trời cuối cùng.

Phía sau cánh cổng ấy…

Không chỉ là con đường.

Mà là một Thien Lộ không thể quay đầu.
----
Nhất Lộ Đăng Thiên - Chiến Tẫn Ngôn Ý

Thiên không còn xanh, địa không còn đen,không gian nơi này chẳng còn mang hình hài của thế giới mà con người có thể thấu hiểu,khi bước chân đầu tiên của Hoàng Vô Trần giẫm xuống mảnh đất vô định ấy, toàn bộ thời không như lớp sơn mỏng phủ lên mặt gương bất chợt vỡ toang, rơi rụng từng mảnh,đằng sau là một cõi mù mịt, vô danh, vô lượng, một vết rạn nứt của hư vô đang phơi bày trọn vẹn cội nguồn hỗn độn.

Không có ánh sáng,không có bóng tối.

Chỉ có một điểm.

Một điểm đen cô độc nằm lặng lẽ giữa vô biên như trái tim mục nát của một thực thể đã vỡ nát bởi quá khứ,nơi ấy, linh hồn của Tẫn Ngôn – ý chí cổ xưa từng chạm đến vực Vĩnh Hằng, đang mục ruỗng dần theo năm tháng,không còn uy nghi, không còn toàn vẹn, chỉ còn tồn tại như một lời nguyền chưa chịu ngủ yên.

Phía trước, một bóng người ngồi trên ngai làm từ vô vàn mảnh sắt gãy nát, như được ghép lại từ những di thể từng bị nghiền nát bởi tham vọng. Không thấy mặt, không thấy thân, nhưng mỗi một nhịp thở của nó lại khiến không gian co rút, từng làn sóng chấn động như thủy triều nổi dậy giữa cõi chết.

Một câu hỏi vang lên,không phải âm thanh, mà là vô số văn tự đen như máu từ trên cao giáng xuống, đâm thẳng vào tâm trí Hoàng Vô Trần,hắn khụy xuống,linh hồn như bị kéo căng, da thịt như rách toạc dù gió chẳng hề thổi.

Ý chí kia không hỏi để được nghe trả lời,nó hỏi như thẩm phán, như đao phủ, như kẻ đã chứng kiến quá nhiều sự khuất phục mà sinh ra sự khinh miệt tuyệt đối.

"Mười hai kẻ trước đã đến. Chúng dùng ước nguyện, dùng khát vọng, dùng hận thù để khuất phục ta. Nhưng tất cả… đều là rác rưởi."

Hoàng Vô Trần không đáp,máu ứa ra nơi khóe môi,hắn gượng đứng dậy, từng khớp xương gãy rạn phát ra âm thanh ghê rợn, như một bản giao hưởng tuyệt vọng của thân thể đã vượt quá giới hạn chịu đựng,ánh mắt hắn không còn sáng, nhưng chưa từng tắt đi.

"Ta không đến để khuất phục ngươi."

Giọng hắn khàn đặc nhưng lộ ra sự sắc bén chưa từng có:

"Ta đến… để đạp nát ngươi."

Ngai sắt chấn động ,bóng người đứng lên.

Trận chiến bắt đầu.

Không có tiếng nổ,không có ánh sáng,không có kiếm, không có gì cả,chỉ có ý chí.

Hai dòng ý chí như hai thiên hà va chạm, xoắn lấy nhau, cào xé, nghiền nát, rồi phân rã,một bên là ký ức bị phong ấn suốt hàng kỷ nguyên, là tinh hoa của toàn bộ thời đại trước khi thời gian ra đời,một bên là ý niệm của kẻ đã bị dồn đến chân tường, không còn gì để mất.

Không có chiêu thức,chỉ có đối kháng thuần túy giữa hai bản thể không chịu khuất phục.

Tẫn Ngôn gào lên, một cơn bão ký ức cuốn tới,không gian tan vỡ thành những mảnh hồi tưởng vặn vẹo là mẫu thân la hét giữa biển lửa, phụ thân tan biến trong tay của kẻ thù, từng gương mặt thân quen trở thành ác mộng, nụ cười hoen máu, đôi mắt không bao giờ khép lại.

"Ngươi muốn sức mạnh để báo thù...? Vậy hãy trả giá!"

Hoàng Vô Trần gào lên,hai tay hắn siết chặt vào khoảng không, như đang bóp nghẹt chính định mệnh,mỗi lần bị nghiền nát, hắn lại đứng lên,không phải bằng cơ thể, mà bằng tất cả những lần hắn từng tin, từng yêu, từng mất, từng đau.

"Ta cho ngươi sức mạnh… Nhưng ta sẽ lấy đi lý trí, lấy đi trái tim, lấy đi hy vọng,ngươi chấp nhận không...?"

"Không!"

Hắn hét, nhưng âm thanh không vang lên giữa cõi vô định ấy,chỉ có máu trào ra từ miệng, đôi mắt mờ đục, và linh hồn đang gào thét bên trong lớp da thịt đã mục rữa.

"Nếu phải đánh đổi tất cả để báo thù, vậy… kẻ thù chết rồi, ta còn là gì...?"

Không có trả lời.

Chỉ có nghiền ép.

Không có lối ra.

Chỉ có thời không sụp đổ.

Ý chí của Tẫn Ngôn bủa vây hắn như vực thẳm nuốt chửng toàn bộ ánh sáng,không còn đâu là bản ngã, đâu là hoài niệm,chỉ có một cơn lũ tràn ngập trong đau đớn, lạnh lẽo, tan vỡ, và tuyệt vọng,hắn bị giật tung khỏi chính mình,ý nghĩ trở nên mù mờ,ý thức tan rã.

Hắn đã chết...rất nhiều lần.

Hắn đã tan biến...vô số lần.

Nhưng hắn vẫn đứng lên,không phải bởi vì hắn mạnh,mà bởi vì… hắn không cho phép mình nằm xuống.

"Vì sao ngươi không chịu chết...?"

"Vì ta… còn thù chưa trả!"

Tẫn Ngôn gầm lên,không gian vỡ tan thành vô số mảnh thời gian ngắn ngủi,từng đoạn là những kiếp luân hồi bị bóp méo, lặp lại, gào khóc trong điên dại,quá khứ biến thành roi da quất vào linh hồn hắn,tương lai hóa thành lưỡi dao đặt sẵn nơi yết hầu.

"Ngươi biết… để khuất phục ta, ngươi phải đánh đổi toàn bộ bản thân,ngươi có dám...?"

Hoàng Vô Trần rống lên như dã thú hấp hối, nhưng không lùi bước.

"Ta không khuất phục ngươi… Ta sẽ kéo ngươi chết cùng!"

Khoảnh khắc ấy, toàn bộ những gì còn sót lại trong hắn bạo tạc.

Không còn giới hạn.

Không còn định nghĩa.

Chỉ là… một sinh linh dùng toàn bộ bản thể để nghênh chiến với định mệnh,không giữ lại gì,không nuối tiếc gì.

Ý chí Tẫn Ngôn vỡ nát.

Không gian sụp đổ.

"Thái sơ chi lực" thứ từng tồn tại trước cả thời gian, bị kéo theo vào tận cùng hư vô,một khoảng trắng trơn lạnh lẽo, vô cảm, lặng im,không còn ánh sáng,không còn tiếng gào,không còn gì cả.

Phải chẳng chỉ chỉ còn lại vực sâu vô tận.

Khi Hoàng Vô Trần mở mắt, hắn nằm giữa tĩnh lặng,máu đã cạn,ý niệm rách nát,hắn còn thở không...? hay chỉ là phản xạ của một linh hồn chưa tan biến...?

Trước mặt hắn, Tẫn Ngôn Kiếm nằm nghiêng,một đường nứt chạy dọc thân kiếm, như một vết thương không bao giờ lành.

"Ngươi thắng rồi…" một giọng nói rạn vỡ vang lên từ thân kiếm. "Nhưng… ngươi cũng chết rồi."

"Ta còn thở."

"Thở… nhưng không còn trọn vẹn."

"Ta không cần trọn vẹn,ta chỉ cần… bước tiếp."

Tẫn Ngôn im lặng thật lâu.

"Vậy từ nay, ngươi là chủ nhân của ta."

Hoàng Vô Trần nhắm mắt một lúc,khi mở ra, mắt hắn không còn ánh sáng, nhưng cũng không còn bóng tối.

"Không! Ta không cần làm chủ nhân của thứ gì cả,ta chỉ là kẻ… đã chém đứt gông xiềng của chính mình."

Tẫn Ngôn vỡ,nhưng vẫn đi theo hắn.

Một kiếm – không hoàn hảo.

Một người – không toàn vẹn.

Nhưng từ hôm ấy, giữa thế gian mịt mùng, một đường kiếm lặng lẽ rạch mở bóng tối,từng nhịp, từng bước… là tiếng vọng của kẻ không chịu khuất phục.

Và đó cũng là hồi chuông đầu tiên của một kỷ nguyên nhuộm máu trời đất.
 
Top