Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Ánh Mắt Của Quỷ - Xuân Phúc

[Huyền huyễn] Ánh Mắt Của Quỷ - Xuân Phúc

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
120
Điểm
18
nazarr 3.jpg


Tên truyện: Ánh Mắt Của Quỷ.
Tên tác giả: Xuân Phúc.
Thể loại: Huyền Huyễn.
Link thảo luận: Vào đây.
Tình trạng: Đang tiến hành.
Rating: Dành cho người trên 18 tuổi.
Văn án: Ta yêu người là sai sao?
 
Sửa lần cuối bởi điều hành viên:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
120
Điểm
18
Chương 1: Dayaan
Nam Ấn, ngày 6 tháng 4 năm 1913.

Mohini, người hầu gái trong gia đình Revavaanshiv mang hai cốc nước cam lên phòng khách, ánh mắt gian xảo nhìn chằm chằm vào chiếc cốc thứ hai, bờ môi đỏ mọng khẽ hé mở cho một luồng khói đen bay ra, đáp thẳng xuống cốc nước cam, khiến nước bên trong thoáng đổi màu, sắc cam trở nên sậm hơn đôi chút.

- Mời cậu chủ, mời cô chủ! - Cô nói vẻ giả tạo che đi dã tâm hung hiểm.

- Cảm ơn! - Alex nói.

Anh vô tình chọn lấy cốc nước cam sẫm màu, uống liền nửa cốc, không nhận ra rằng trong cốc có một luồng khói đen bay vào miệng của anh. Có gì đó không bình thường ở đây, nhưng là gì? Vợ Alex, Marykha cảm thấy bất an, cô nhận thấy có điều bất thường, tuy vậy, cô vẫn chưa biết đó là gì.

- Anh sẽ là của tôi, Alex! Chỉ của riêng tôi thôi!

Mohini cười nham hiểm trong lúc đem chiếc khay trống trơn xuống nhà bếp, đêm nay ma thuật của mình sẽ phát huy tác dụng!

Cùng lúc đó, tia sáng mặt trời cuối cùng tắt ngấm, báo hiệu màn đêm dần bao trùm lên mọi vật, cũng là báo hiệu cho sự trỗi dậy của các thế lực tà ác nhất.

- Alex, anh không sao chứ?

Marykha lo lắng hỏi khi thấy chồng mình loạng choạng rồi ngất lịm đi, có vẻ như linh cảm của cô đã đúng. Cô không hề hay biết rằng ngay phía sau, Mohini đang nhoẻn miệng cười gian xảo, bộ móng đen dài sắc nhọn giữ chặt thanh sắt dài cùng màu trong lòng bàn tay, đôi mắt vàng kim ánh lên vẻ tà ác xen lẫn ma mãnh.

"Binh!"

Marykha bị Mohini đánh mạnh vào đầu và ngất đi trong khi giọng cười man rợ của cô hầu gái tràn ngập khắp phòng khách rộng lớn.

- Alex, chúng ta đi thôi! - Mohini ra hiệu.

Alex lập tức như người mất hồn, hai mắt trắng dã đi theo cô ta, giữa mi tâm xuất hiện một đám khói xám đen, xung quanh còn có các đường gân sậm màu bao bọc. Anh cứ thế đi theo Mohini rời khỏi dinh thự Revavaanshiv trước ánh mắt khó hiểu cùng tò mò của hai đứa con ngây thơ, Taamsi và Ansh.

- Ôi thần linh ơi! Hai con, đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Bà Damini hốt hoảng lao tới bên hai cháu của mình, ai đã làm chuyện này? Nhưng điều bà quan tâm nhất lúc này chính là Taamsi và Ansh, bà mong rằng bọn trẻ không sao.

- Bà ơi - Cô em gái cất giọng trẻ thơ ngọt ngào cao vút. - Cô Mohini, người giúp việc cho nhà mình, chính mắt con nhìn thấy cô ấy đánh ngất mẹ và dẫn cha đi đó, bà nội.

- Phải đó - Cậu anh trai giọng trầm hơn nói. - Khi cô ấy dẫn cha đi, cha không hề có phản ứng gì hết, giống như là bị thôi miên vậy đó!

Nghe đến đây, bà Damini tái xanh mặt, lẽ nào người phụ nữ đó thật sự tồn tại sao? Nếu vậy thì cả gia đình này sắp gặp đại họa rồi! Tai họa thật sự sắp ập đến rồi! Mong thần linh bảo vệ cho chúng con! Mặc dù vô cùng kinh hãi nhưng bà vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

- Không sao đâu, các con cứ đi ngủ đi, bà sẽ lo liệu mọi thứ! Đi, mau đi ngủ thôi!

Bỏ ngoài tai những câu hỏi của bọn trẻ, bà Damini dẫn chúng lên phòng ngủ tựa như thường ngày.

--/0/--

- Tới đây với em, Alex! Tới đây!

Mohini đưa các ngón tay thon thả kéo Alex vào trong một hang động tăm tối, mạng nhện phủ khắp nơi, thi thoảng có vài con rết bò ngang qua hoặc vài con quạ buồn chán lượn lờ trên trên trần hang đầu thạch nhũ. Anh bước chân vào hang bằng một động tác không khác gì máy móc, khung cảnh u tối đáng sợ bỗng chốc tiêu biến, hang sâu tối đen được thắp sáng bởi vô số ngọn nến hồng tỏa hương thơm thoang thoảng khỏa lấp đi mùi ẩm mốc khó chịu.

- Anh thấy sao hả anh yêu? - Mohini cất giọng nhẹ nhàng, quyến rũ và ngọt ngào tựa thứ mật ong hảo hạng.

- Anh thấy yêu em! - Alex sắt đá đáp lại lời mời gọi từ Mohini, khuôn mặt lộ rõ vẻ sượng trân trông thấy.

- Em cũng yêu anh! Yêu anh rất nhiều! Thật sự ban đầu em là một Dayaan, em chỉ muốn dùng sinh lực mà anh có để hòng kéo dài tuổi thọ nhưng rồi một ngày, em nhận ra rằng em đã yêu anh, yêu anh say đắm, yêu anh hơn tất cả mọi thứ, hơn tất cả mọi người đàn ông em từng gặp đó, anh có biết không?

Mohini lao đến như con thú hoang, bờ môi đỏ mọng trao cho Alex một nụ hôn nồng cháy nhất, đôi tay mềm mại đặt trên bộ ngực rắn chắc của anh, ánh mắt điên dại tìm kiếm sự thỏa mãn nơi người đàn ông mà cô ta yêu cuồng nhiệt, mái tóc đen bồng bềnh bay phấp phới dù chẳng có ngọn gió nào ở đây, làn da trắng muốt càng trở nên hồng hào hơn sau mỗi hơi thở của Alex, một luồng năng lượng màu vàng kim rực sáng giữa hai người, di chuyển vòng quanh Mohini và dần bị cơ thể cô ta nuốt trọn, khuôn mặt gian xảo hồ như trẻ lại nhiều tuổi.

--/0/--

Tại dinh thự nhà Revavaanshiv, bà Damini đóng của phòng Marykha lại, khuôn mặt già nua lộ rõ biểu tình lo lắng.

- Cầu xin nữ thần phù hộ gia đình con! Con không muốn con trai của con giống như cha nó năm xưa, vì cô ta mà bỏ mạng.

Bà đi về hướng phòng ngủ của mình, trên đường đi không ngừng đọc kinh, nắm chặt chiếc mặt dây chuyền thạch anh tím trong bàn tay run run.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
120
Điểm
18
Chương 2: Cuộc Chiến Với Phù Thuỷ
Marykha lờ mờ mở mắt, khung cảnh xung quanh cô nhạt nhoà, hòa lẫn vào nhau như một ma trận không lối thoát, cơn đau đầu khủng khiếp hành hạ thân xác cô từng giây phút và chưa hề có dấu hiệu giảm đi càng giày vò Marykha tựa hồ vô số con quái vật nhỏ xíu thi nhau gặm nhấm thân xác yếu đuối của cô.

- Mohini... tại sao... tại sao cô ta làm như vậy?

Marykha thật không thể hiểu nổi tại sao cô hầu gái mà mình luôn quý trọng và xem như người thân lại muốn cướp đi người chồng cô yêu nhất, nhưng ngay bây giờ cô cần phải tìm được Alex, cô cần phải biết tại sao anh có thể chấp nhận nghe theo lời Mohini và rời bỏ cô, rời bỏ tình yêu cô dành cho anh, rời bỏ hai đứa con mà anh coi như báu vật suốt bao năm qua, tại sao? Marykha lao ra khỏi dinh thự Revavaanshiv, chỉ có tìm được Mohini và chồng thì câu hỏi trong đầu cô mới có được câu trả lời thỏa đáng.

- Tôi sẽ không khoan nhượng với cô đâu, Mohini! Cô có thể lấy đi môi thứ của tôi nhưng cô không thể lấy đi Alex của tôi!

--/0/--

Mohini cười đầy thỏa mãng, cả người từ từ bay lên không trung, mái tóc đen dài óng ả bao quanh cơ thể cô ta, lượn lờ quanh vòng eo thon gọn, rũ xuống che đậy khuôn mặt ác quỷ và từ trong những sợi tóc mềm mại uyển chuyển đó là hai đốm sáng rực lên sắc vàng kim.

- Cô ta sẽ không thể đến đây được, không thể! Đi và ngăn cô ta cho ta, đi mau! - Cô ta nói, chỉ tay ra hiệu cho bọn quạ nhàn rỗi, bọn chúng lập tức phóng ra khỏi hang động tối đen.

Hang sâu trở về với bộ dạng thật của chính nó, bốn phía chỉ tồn tại tiếng gào thét hung dữ từ những cơn gió bão ngoài kia vọng vào, khung cảnh tăm tối đến đáng sợ, thi thoảng có vài tia sét lóe sáng giữa những đám mây đen vầng vũ trên bầu trời đen như mực kèm theo tiếng sấm rền vang, mùi ẩm mốc khó chịu tỏa ra từ các ngóc ngách ẩm thấp cùng âm thanh chói tai của lũ quạ tạo thành một bản hòa tấu kinh hãi.

- Alex, anh đang ở đâu?

Marykha mặc cho những cơn gió mạnh cố ngăn cản bước chân, cô vẫn tiến về phía trước bất chấp nguy hiểm. Bầu trời đầy dông tố giờ đây có thêm lũ quạ hắc ám, chúng vừa bay vừa kêu inh ỏi, trong nháy mắt, bọn quạ đã bao vây Marykha, hợp thành một màn chắn không cho cô đi tiếp, cùng lúc đó, một cơn lốc xoáy nuốt trọn Marykha, bụi cát mù mịt tựa hồ bức tường giam cầm cô.

- Ha ha ha! A ha ha ha!

Mohini nhoẻn miện cười khanh khách, giọng cười len lỏi đến từng ngỏ ngách dù là tối tăm nhất, hai bàn chân chậm rãi xoay ngược ra sau, móng chân dài sắc nhọn dần chuyển thành màu đen, mái tóc cũng bạc trắng, làn da căng mịn phút chốc nhăn nheo, lốm đốm, bờ môi mất đi sắc đỏ, khô khốc như đồng ruộng khi hạn hán bộ váy đỏ lúc nãy cũng thay bằng một bộ váy đen tà ác.

- Sớm thôi, con dâu nhà Revavaanshiv sẽ làm mồi cho lũ quạ, và mình sẽ thế chỗ cô ta trong trái tim Alex, nhưng mình phải đi chào hỏi mẹ chồng tương lai đã!

--/0/--

Bà Damini đi đi lại lại, đưa ánh mắt lo lắng về phía cánh cửa chính nặng nề, bà sao có thể ngủ khi cả con trai lẫn con dâu đều biến mất không dấu vết? Giờ bà không biết phải làm như thế nào. Biết bao câu hỏi cần lời giải đáp thật sự khiến bà Damini rối trí.

"Á á á!"

Đột nhiên một tiếng thét xé lòng kéo bà Damini về với hiện thực, lại là thứ gì nữa đây? Lẽ nào buổi tối hôm nay đối với gia đình này chưa đủ rắc rối hay sao?

"Cạch!"

Cửa phòng ngủ của Ansh và Taamsi vốn mở hé bỗng đóng chặt, bên trong tối đen, tiếng kêu la hầu như đã im bặt, chỉ để lại căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ. Bà Damini thận trọng bước tới gần, qua tấm kính mờ, bà giật mình lùi lại, trên đó viết dòng chữ: "Xin chào, mẹ chồng tương lai!" bằng mực đỏ, hoặc khủng khiếp hơn, bằng máu người, bà từ từ vặn tay nắm cửa bằng sắt lạnh toát, đôi chân mềm nhũn vì sợ hãi, từng giọt mồ hôi chảy dài trên gò má người "mẹ chồng tương lai", lượn quanh cằm của bà.

- Ansh, Taamsi... các con c... có sao không? Ansh? Taamsi?

Không có tiếng trả lời, bà Damini đẩy cửa bước vào trong, mùi máu tươi tanh tưởi ùa ra ngoài, bà có thể cảm thấy có một giọt chất lỏng ấm nóng nhỏ xuống trán của mình.

- Á á á á!

Thứ chất lỏng trên đầu bà thực chất chính là máu người, máu nhỏ xuống từ chiếc đầu bị chặt lìa khỏi cổ của Taamsi, những sợi tóc đen dài óng mượt chĩa ra từ tai, mắt, mũi, miệng giữ chiếc đầu trên không trung, cạnh tay, chân và bụng cô bé, tất cả đều bị chặt đứt lìa. Bà Damini bất giác đưa ánh nhìn kinh hãi sang chiếc giường được nhuộm đỏ.

- Ansh!

Bà dùng tay che mắt lại, người nằm trên giường là Ansh, hộp sọ vỡ nát, não văng tung tóe khắp nơi, ruột, gan, tim, phổi dạ dày và thận được đặt ngay ngắn cạnh chiếc bụng bị xé toạc ướt đẫm máu.

"Két... ét... ét!"
Bà Damini bịt hai tai lại, bà có thể nhìn rõ năm vết cào xước trên lớp kính cửa sổ ướt đẫm máu. Bà bước đến, hai bàn tay run rẩy mở hé một cánh cửa sổ, ánh mắt sợ sệt nhìn qua khe hở tối đen. Sau lưng bà Damini, một chiếc bóng đen xuất hiện, mái tóc dài quấn chặt chân bà ta.
- T... Tôi xin cô h... hãy thả tôi ra!
- Mẹ sao vậy, mẹ chồng tương lai đáng kính? Con làm mẹ sợ hả? - Chiếc bóng cất giọng nhẹ nhàng, đôi mắt vàng kim lóe sáng trong bóng tối.
Bà Damini rùng mình, bà đã không còn đường thoát thân, tôi sẽ tiễn bà đi theo con dâu Marykha của bà, ngay bây giờ, ngay tại đây.
-
M... Mohini, t... tôi biết là cô đ... đang ở đây, xin cô hãy rũ lòng thương tha cho tôi! T... Tôi xin cô!
Mohini khẽ cong môi cười, từ tốn nhặt chiếc rìu dưới sàn lên, đưa mắt nhìn sang bà Damini tội nghiệp, bàn chân bước tới thêm bước nữa, giơ cao cây rìu, lưỡi rìu bằng sắt sáng loáng chặt đứt chiếc đầu bà ta, huyết dịch nóng hổi bắn lên mặt cô, đỏ tươi. Bà Damini chết mà mắt vẫn mở trừng trừng, miệng há hốc để lộ hàm tăng trắng hếu và chiếc lưỡi đỏ hồng, phần thân chầm chậm ngã xuống, máu trào ra từ chiếc cổ bị chặt đứt chảy thàng vũng lớn trên sàn nhà.
 
Sửa lần cuối:

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
120
Điểm
18
Chương 3: Người Rắn
Alex cố mở mắt, khắp nơi chỉ có màn đêm tối đen bao trùm, thi thoảng vọng lại tiếng sấm rèn vang, tiếng kêu đinh tai nhức óc của lũ quạ phiền phức.

- Đây là đâu?

Đầu óc anh như quay cuồng, bóng đêm kinh hoàng tựa hồ một tấm rèm che phủ nơi hang sâu lạnh lẽo.

- Anh yêu, anh tỉnh rồi sao?

Mohini cất giọng mê luyến, ngọt ngào như rót mật vào tai, từng bước, từng bước nhẹ nhàng tiến tới gần anh yêu của cô ta, chiếc lắc chân bằng bạc kêu leng keng theo mỗi bước chân đầy ma mị. Ánh mắt vàng kim quỷ dị lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động nơi Alex, đôi bàn tay dài trắng sứ tựa lên bờ vai rắn rõi của anh, bờ môi đỏ mọng thì thầm vào tai Alex.

- Anh có yêu em không? - Ả ta nhỏ giọng hỏi.

- Nhưng cô là ai?

- Rồi anh sẽ biết!

Mohini búng tay, dây leo từ trần hang chầm chậm quấn chặt Alex, móng tay cô ta dài ra, đen và nhọn hoắt, trong miệng cô bò ra một con rết đỏ tươi như máu, nó bò lên vai anh, những chiếc chân tựa mũi kim châm chích vào da thịt Alex.

- C... Cô làm gì vậy? Mau... Mau thả tôi ra!

Alex run lẩy bẩy, từ trước tới nay, rết là loài vật anh sợ nhất, Mohini thật quá biết cách khai thác nỗi sợ của người khác.

- Anh có yêu em không? - Cô ta lặp lại.

- T... Tôi yêu cô! - Alex đáp vẻ đầy gượng ép.

Vừa nói xong, con rết đỏ kia đột nhiên tan biến, đám dây leo cũng cháy thành tro bụi trước ánh mắt kinh hãi của chính Alex.

- Em cũng yêu anh!

--/0/--

Marykha tỉnh lại, xung quanh cô là rất nhiều cây cối mọc um tùm, bên cạnh là một thác nước đổ xuống một dòng suối trong veo uốn lượn giữa các hòn đá đủ màu sắc lấp lánh dưới ánh sáng lờ mờ, chúng như tô điểm cho những ngọn cỏ xanh mướt.

- Marykha! Marykha! Marykha!

Marykha đứng dậy, toan đi theo tiếng gọi quái gở kia, như lại ngã xuống khi cảm giác đau đớn lan tỏa qua các ngón chân rớm máu. Bãi cỏ xanh bỗng hóa thành đống mảnh vỡ thủy tinh sắc bén, dòng suối mát lạnh biến mất, thay vào đó là dòng sông dung nham nóng rẫy hồ như có thể thiêu đốt mọi thứ xung quanh nó, hình ảnh những hòn đá đủ màu sắc kia mờ dần, mờ dần đến khi thứ duy nhất ta thấy được là vô vàn đầu lâu trắng hếu, từ hốc mắt chui ra hàng tá dòi bọ, rắn rết đua nhau gặm nhấm các miếng da, thịt bầy nhầy bốc mùi hôi thối còn chưa kịp phân hủy.

- Á... á... á! - Marykha thét lên, ánh mắt biểu tình hãi hùng nhắm chặt.

Đột nhiên, có một bàn tay trắng với làn da trắng sứ nhẹ nhàng đặt trên vai cô, năm chiếc móng tay nhọn hoắt toát ra mùi tanh tưởi của máu người cào lên lưng Marykha.

- Cô chủ yêu quý! Cô sợ à?

- Mohini! Là cô!

Mohini ở ngay đó, đôi mắt vàng kim quỷ dị chú mục "cô chủ" của cô ta, mái tóc dài đen nhánh chĩa ra mọi hướng, đan vào nhau như mạng nhện, hai bàn chân lơ lửng bẻ ngược ra sau chậm rãi đáp xuống mặt đất, từng bước tiến tới gần Marykha, nhoẻn miệng cười nham hiểm, làn da trắng càng khiến bờ môi cô ta trông đỏ hơn nữa.

- C... Cô định làm gì? Đừng... Đừng tới gần tôi!

- Cô biết không, Marykha, những người trước đó cũng nói như vậy, và nếu cô nghĩ bọn họ còn sống thì xin chúc mừng, cô đã sai lầm rồi, không một ai trong số họ sống sót.

--/0/--

Bà Damini thấy mình nằm trên sàn, bên ngoài, mưa đã ngớt tự bao giờ, để lại hai hàng dấu chân dẫn đến phòng Ansh và Taamsi.

- Ansh, Taamsi! Cô ta sẽ giết bọn nhỏ! Cô ta sẽ giết bọn chúng!

Bà vội vã bước lên chiếc cầu thang lạnh toát, nhịp tim của bà hồ như đập nhanh hơn sau mỗi bước chân. Những chiếc đèn bắt đầu nhấp nháy, chớp tắt liên tục, cửa sổ không ngừng tự động đóng mở, để các cơn gió mạnh tự do thổi tung rèm cửa mỏng manh.

"Leng keng! Leng keng!"

Âm thanh của chiếc lắc chân bạc mà Mohini luôn đeo ở cổ chân như hình với bóng lại vang lên, gieo rắc nỗi kinh hãi nơi bà Damini.

- Là... Là cô ta! Chính là cô ta! - Bà run rẩy.

- Bà già tội nghiệp!

Mohini trèo lên tường, đôi bàn tay thon dài bám chặt vào tường, bộ móng nhọn để lại năm vết xước dấp dính một thứ chất dịch đỏ thẫm.

"Cạch!"

Cánh cửa phòng ngủ bật mở, bà Damini kinh ngạc nhìn xung quanh, rồi như không tin vào mắt mình, bà nhìn kĩ thêm lần nữa. Hai cháu nội của bà ta đang say giấc trên giường, dù có nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần đi chăng nữa, bà Damini chẳng thể tìm ra vệt máu nào.

- Sao có thể?

Ánh mắt bà Damini lộ rõ biểu tình ngạc nhiên vô cùng, bầu không khí tĩnh lặng đến rợn người.

"Leng keng! Leng keng!"

Âm thanh ám ảnh kia vang lên, ngày càng gần người phụ nữ tội nghiệp.

"Leng keng! Leng keng!"

Đều đều, cái âm thanh này khiến bà Damini như phát điên, lao ra khỏi phòng, tay nắm chặt tràng hạt bằng gỗ, đi nhanh hết sức có thể lên sân thượng với hy vọng tìm thấy Mohini. Quả đúng như vậy, Mohini đứng trên sân thượng, mái tóc dài chấm gót đu đưa sang hai bên.

- Tôi biết bà sẽ tới đây mà! - Ả ta cất giọng.

- Xem như tôi xin cô, hãy buông tha cho chúng tôi!

- Vậy thì bà nên đưa nó cho tôi!

- Nó?

Nghe bà Damini nói thế, Mohini phá lên cười, đám tóc quấn lấy chân bà ta.

- Đừng nói dối nữa, bà không giấu được tôi đâu. Bà là một con rắn biến hình!

Sắc mặt bà Damini thay đổi hẳn, lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn lo sợ.

- Cô... Cô biết tôi... là người rắn sao? Làm sao cô biết được?

- Bà đi mà hỏi con trai bà, anh ta cũng là một người rắn giống như bà vậy!

- Không thể nào! C... Con trai tôi là người rắn! - Khuôn mặt bà Damini tái mét. - Tại sao ông trời lại cho con của con đi theo con đường của mẹ nó chứ?

- Thôi đủ rồi đó! - Mohini gầm lên, lẽ nào bà già này đang thử thách lòng kiên nhẫn của cô? - Nghe cho rõ đây, tôi không có cả thế kỉ để chờ bà đưa tất cả sức mạnh cho tôi đâu! Mau đưa nó cho tôi hoặc chính tôi sẽ đoạt lấy nó!

Cô ta nói, siết chặt những sợi tóc quanh chân bà Damini đến khi chúng rớm máu, những giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nền xi măng xám trắng.
 

Xuân Phúc

Tác giả
Tham gia
17/9/20
Bài viết
50
Điểm cảm xúc
120
Điểm
18
Chương 4: Trò Chơi Tử Thần
Alex lần mò đi theo một con đường dài và hẹp, tối om, nguồn sáng duy nhất đến từ các ngọn đuốc cháy le lói dát vàng mọi vật, dưới chân anh luôn có cảm giác như có thứ gì đó bò lổm ngổm, nhớp nháp và đen sì, hoàn toàn hòa lẫn với bóng tối. Bỗng, Alex giẫm phải một vật cứng hình tam giác màu đỏ trước ba ngã rẽ.

- Đúng là ông trời giúp mình rồi!

Đoạn, anh nắm chặt viên đá và đi về hướng đầu nhọn của nó chỉ về, lập tức, đám côn trùng dưới chân liền tiêu tan, nhường đường cho Alex. Đi một quãng thì đột nhiên, sau lưng anh, tro tụ lại thành hình một con bọ cạp khổng lồ, cặp càng dài phá vỡ hai bên vách hang, đất đá bắn tứ tung tạo ra một chiếc bóng trắng lao đến chỗ Alex, chiếc miệng rộng ngoác hôi thối nuốt trọn anh ta vào bụng.

- Ngươi... Ngươi mau thả ta ra! Mau thả ta ra!

"Bùm!"

Hòn đá đỏ trên tay Alex phát nổ, xé nát cơ thể chiếc bóng cùng con bọ cạp kia ra từng mảnh vụn nhỏ. Nhưng ngay lúc đó, trần hang nứt toác, những hòn đá to tướng rơi xuống đầu anh chàng tội nghiệp, mặt đất cũng rung lắc dữ dội, từ các khe hở trồi lên vô số rắn.

- Nhiều rắn như vậy, làm sao mình thoát được đây?

Những con rắn quấn lấy Alex, che kín thân thể anh ta, trong phút chốc, chúng đã kéo Alex xuống lòng đất.

--/0/--

Malykha cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, mọi thứ xung quanh cô mờ nhạt, thậm chí còn có vài chiếc bóng đen bay lượn.

- Đây là đâu, mình đang ở đâu? Mohini, cô ta đâu rồi? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?

- Cô tìm tôi à?

Malykha không thể cử động, cứ như các cơ bắp đáng thương của cô đang ngừng hoạt động vì quá kiệt sức.

- C... Cô muốn gì?

- Tôi muốn cô chết! - Người phụ nữ, đúng hơn là một cô gái trẻ, đứng trước Malykha, nói giọng thù địch. - Tôi chỉ đùa thôi, nếu cô chết thì trò chơi này chẳng còn gì vui! Và tôi nghĩ cô nên nhanh chân lên, cô chỉ có sáu mươi phút để tìm Alex, hãy nhớ rằng đó sẽ là sáu mươi phút khó khăn nhất, tôi sẽ không để cô tìm được Alex dễ dàng đâu!

- Tôi cầu xin cô mà, Mohini, cô tha cho gia đình chúng tôi đi!

- Cô thật biết lấy lòng mẹ chồng đó, Malykha! Cô và bà già đó giống hệt nhau! Nhưng thay vì cầu xin, cô nên cố gắng vượt qua sáu mươi phút này đi! - Nói rồi, Mohini búng tay và biến mất. - Thời giang bắt đầu!

- Mohini! Mohini!

Malykha bất giác khóc nức nở, giờ mình biết tìm Alex ở đâu đây? Nhưng cô đứng lên, lau khô nước mắt và bước về phía trước, cô không còn gì để mất, không gì có thể làm cô sợ hãi, cô phải tìm ra chồng của mình bằng bất cứ giá nào. Nhưng một lần nữa, như Mohini đã nói, hàng hà sa số châu chấu bay ra từ những cái cây lớn, bao vây Malykha và nhấc bổng cô lên không trung.

- Ah!

Chúng thi nhau càu cấu Malykha, chiếc miệng nhỏ nhưng đáng sợ của chúng cắn xuyên qua quần áo cô, để máu đỏ chảy trên cơ thể chúng. Tuy nhiên, chúng không dám đậu hay thậm chí bay xung quanh chiếc nhẫn kim cương nơi tay trái Malykha.

- Chiếc nhẫn! Chiếc nhẫn là cách để tiêu diệt chúng!

Nói là làm, Malykha dí chiếc nhẫn vào một con trong số chúng, nhìn thấy hình phản chiếu của bản thân, con vật hoảng loạn cực độ, hai mắt nó chuyển sang màu đen và cả cơ thể nó nổ tung. Cứ như vậy, từng con một, cả binh đoàn châu chấu bị tiêu diệt sạch.

--/0/--

- Có chết tôi cũng không trao sức mạnh cho cô đâu, đồ phù thủy ác độc!

- Vậy sao? Vậy thì có nghĩa là khi bà chết, sức mạnh của bà sẽ thuộc về tôi.

Mohini rút ra một thanh kiếm sắc bén, vung tay chặt phăng đầu bà Damini, huyết dịch phun thành vòi nhuộm đỏ khuôn mặt tà ác lẫn quần áo của ả ta.

- Tôi phải là kẻ mạnh nhất!

Nói rồi, cô ta dùng bộ móng dài moi tim người đàn bà tội nghiệp, trái tim đẫm máu, theo đúng nghĩa đen, đoạn, Mohini cho quả tim vào miệng và nuốt chửng.

- Ha ha ha! A ha ha ha!

"Đoàng! Đoàng!"

Sét rạch ngang dọc bầu trời đêm tĩnh lặng, gió từ đâu thổi tới, nghe như tiếng quỷ hồn gào thét, thỏa sức bẻ cong những cành cây yếu ớt, hất tung những chiếc lá khô bay tứ tung.

- Tất cả đang xoay chuyển, xoay chuyển cho sự xuất hiện của Sarpayaan! Sớm thôi, ta sẽ là phù thủy hùng mạnh nhất! A ha ha ha!

--/0/--

Alex bị các sợi xích sắt bụi bặm gỉ sét giữ chặt, chỉ động đậy thôi cũng rất khó khăn.

- Có ai không? Cứu tôi! Cứu tôi với!

Dù biết rằng chẳng có ai đến, Alex vẫn nuôi hy vọng rằng người nào đó sẽ nghe thấy tiếng kêu của anh. Và rồi, anh bị thu hút bởi một chiếc bóng đang tiến đến gần, một cô gái có bím tóc đen và óng mượt, dài chấm đất, hai bàn chân hướng ra sau và đôi mắt vàng kim gian tà.

- Anh nên dành sức để giúp Malykha khi cô ta tới đây thì hơn, vợ anh chỉ có sáu mươi phút thôi.

- Cô làm trò gì thế hả, Mohini? Cô điên rồi!

- Phải, em phát điên vì anh đấy, anh yêu! Anh có muốn nhìn thấy vợ anh không? Để em cho anh xem!

Cô ta hất cằm, một màn hình lớn màu vàng xuất hiện, hình ảnh Malykha đang bước đến cửa hang u tối, ánh trăng bàng bạc cạnh các tia sét dữ dội chảy dài trên vai cô được tái hiện như thật.

- Malykha! Là Malykha! Cô định làm gì cô ấy?

- Em chỉ cho cô ta chơi trò chơi thôi mà, không được sao?

- Cô đúng là mất nhân tính rồi!

- Phải, nhưng tất cả là vì anh và cha của anh đấy, ba mươi năm trước, lão ta cũng ruồng bỏ tình yêu của tôi chỉ vì tôi là một Dayaan, giống như anh bây giờ vậy. Tôi lúc đó trao cả trái tim mình cho cha anh, rồi chính cha anh, ông ta xa lánh tôi, lạnh nhạt với tôi. Tôi đau khổ lắm anh có biết không?

Bất giác, nước mắt dồn nén bấy lâu tuôn trào nơi Mohini, tất cả chỉ vì cô không phải là con người thôi sao? Chỉ vì cô là phù thủy thì không có quền yêu hay sao? Cô cảm thấy căm phẫn và chỉ muốn tận diệt hết toàn bộ nhân loại.

Alex khựng lại, bao câu nói bỗng chốc đông cứng trong cổ anh, anh không ngờ người như Mohini cũng mềm yếu, cũng cần sự yêu thương, cũng có lúc đau khổ như con người bình thường.

- Nhưng giờ tôi đã trở lại, tôi sẽ trả thù các người, từng người, từng người đều phải nhận lấy cơn thịnh nộ của tôi! Mẹ anh xem như đã xong, bà ấy chết rồi! Ha ha ha! A ha ha ha! Bà ấy chết rồi! Anh muốn xem không?

Cô ta búng tay, khung cảnh lúc Mohini chặt đầu, moi tim bà Damini liền hiện ra trên chiếc màn hình kia.

- Cô... Cô thật quá độc ác! Cả đời này tôi không bao giờ yêu cô đâu! Tôi căm ghét cô!

- Tôi cũng chẳng cần anh yêu tôi! Tôi chỉ cần anh đau khổ giống như tôi khi xưa! - Cô ta phá lên cười, cười để che đi những giọt nước mắt trong lòng. - Dev! Ông có thấy không? Tôi sẽ khiến người thân của ông phải đau đớn, khổ sở, van xin tôi ban cái chết cho họ, như tôi ba mươi năm trước! Nhìn kĩ đây!

Mohini đâm chiếc móng tay dài và nhọn vào bụng Alex, máu tưới đẫm cho bàn tay cô ta, nhỏ xuống mặt đất lạnh cùng giọng cười tà ác đầy hả hê.

- Ông có giỏi thì mau cứu con trai ông đi, nó đang ở đây, mau, mau tới đây! Trước kia ông luôn nói bảo vệ con trai ông mà, ông đâu rồi? - Cô ả nói giọng chế giễu.

Nói rồi, Mohini cào rách ngực Alex, huyết dịch nóng đỏ bắn lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng ma mãnh của cô ả, càng khiến Mohini thêm phần thỏa mãn thú tính nơi một con người tràn ngập thù hận.
 
Top