Alex lần mò đi theo một con đường dài và hẹp, tối om, nguồn sáng duy nhất đến từ các ngọn đuốc cháy le lói dát vàng mọi vật, dưới chân anh luôn có cảm giác như có thứ gì đó bò lổm ngổm, nhớp nháp và đen sì, hoàn toàn hòa lẫn với bóng tối. Bỗng, Alex giẫm phải một vật cứng hình tam giác màu đỏ trước ba ngã rẽ.
- Đúng là ông trời giúp mình rồi!
Đoạn, anh nắm chặt viên đá và đi về hướng đầu nhọn của nó chỉ về, lập tức, đám côn trùng dưới chân liền tiêu tan, nhường đường cho Alex. Đi một quãng thì đột nhiên, sau lưng anh, tro tụ lại thành hình một con bọ cạp khổng lồ, cặp càng dài phá vỡ hai bên vách hang, đất đá bắn tứ tung tạo ra một chiếc bóng trắng lao đến chỗ Alex, chiếc miệng rộng ngoác hôi thối nuốt trọn anh ta vào bụng.
- Ngươi... Ngươi mau thả ta ra! Mau thả ta ra!
"Bùm!"
Hòn đá đỏ trên tay Alex phát nổ, xé nát cơ thể chiếc bóng cùng con bọ cạp kia ra từng mảnh vụn nhỏ. Nhưng ngay lúc đó, trần hang nứt toác, những hòn đá to tướng rơi xuống đầu anh chàng tội nghiệp, mặt đất cũng rung lắc dữ dội, từ các khe hở trồi lên vô số rắn.
- Nhiều rắn như vậy, làm sao mình thoát được đây?
Những con rắn quấn lấy Alex, che kín thân thể anh ta, trong phút chốc, chúng đã kéo Alex xuống lòng đất.
--/0/--
Malykha cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, mọi thứ xung quanh cô mờ nhạt, thậm chí còn có vài chiếc bóng đen bay lượn.
- Đây là đâu, mình đang ở đâu? Mohini, cô ta đâu rồi? Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
- Cô tìm tôi à?
Malykha không thể cử động, cứ như các cơ bắp đáng thương của cô đang ngừng hoạt động vì quá kiệt sức.
- C... Cô muốn gì?
- Tôi muốn cô chết! - Người phụ nữ, đúng hơn là một cô gái trẻ, đứng trước Malykha, nói giọng thù địch. - Tôi chỉ đùa thôi, nếu cô chết thì trò chơi này chẳng còn gì vui! Và tôi nghĩ cô nên nhanh chân lên, cô chỉ có sáu mươi phút để tìm Alex, hãy nhớ rằng đó sẽ là sáu mươi phút khó khăn nhất, tôi sẽ không để cô tìm được Alex dễ dàng đâu!
- Tôi cầu xin cô mà, Mohini, cô tha cho gia đình chúng tôi đi!
- Cô thật biết lấy lòng mẹ chồng đó, Malykha! Cô và bà già đó giống hệt nhau! Nhưng thay vì cầu xin, cô nên cố gắng vượt qua sáu mươi phút này đi! - Nói rồi, Mohini búng tay và biến mất. - Thời giang bắt đầu!
- Mohini! Mohini!
Malykha bất giác khóc nức nở, giờ mình biết tìm Alex ở đâu đây? Nhưng cô đứng lên, lau khô nước mắt và bước về phía trước, cô không còn gì để mất, không gì có thể làm cô sợ hãi, cô phải tìm ra chồng của mình bằng bất cứ giá nào. Nhưng một lần nữa, như Mohini đã nói, hàng hà sa số châu chấu bay ra từ những cái cây lớn, bao vây Malykha và nhấc bổng cô lên không trung.
- Ah!
Chúng thi nhau càu cấu Malykha, chiếc miệng nhỏ nhưng đáng sợ của chúng cắn xuyên qua quần áo cô, để máu đỏ chảy trên cơ thể chúng. Tuy nhiên, chúng không dám đậu hay thậm chí bay xung quanh chiếc nhẫn kim cương nơi tay trái Malykha.
- Chiếc nhẫn! Chiếc nhẫn là cách để tiêu diệt chúng!
Nói là làm, Malykha dí chiếc nhẫn vào một con trong số chúng, nhìn thấy hình phản chiếu của bản thân, con vật hoảng loạn cực độ, hai mắt nó chuyển sang màu đen và cả cơ thể nó nổ tung. Cứ như vậy, từng con một, cả binh đoàn châu chấu bị tiêu diệt sạch.
--/0/--
- Có chết tôi cũng không trao sức mạnh cho cô đâu, đồ phù thủy ác độc!
- Vậy sao? Vậy thì có nghĩa là khi bà chết, sức mạnh của bà sẽ thuộc về tôi.
Mohini rút ra một thanh kiếm sắc bén, vung tay chặt phăng đầu bà Damini, huyết dịch phun thành vòi nhuộm đỏ khuôn mặt tà ác lẫn quần áo của ả ta.
- Tôi phải là kẻ mạnh nhất!
Nói rồi, cô ta dùng bộ móng dài moi tim người đàn bà tội nghiệp, trái tim đẫm máu, theo đúng nghĩa đen, đoạn, Mohini cho quả tim vào miệng và nuốt chửng.
- Ha ha ha! A ha ha ha!
"Đoàng! Đoàng!"
Sét rạch ngang dọc bầu trời đêm tĩnh lặng, gió từ đâu thổi tới, nghe như tiếng quỷ hồn gào thét, thỏa sức bẻ cong những cành cây yếu ớt, hất tung những chiếc lá khô bay tứ tung.
- Tất cả đang xoay chuyển, xoay chuyển cho sự xuất hiện của Sarpayaan! Sớm thôi, ta sẽ là phù thủy hùng mạnh nhất! A ha ha ha!
--/0/--
Alex bị các sợi xích sắt bụi bặm gỉ sét giữ chặt, chỉ động đậy thôi cũng rất khó khăn.
- Có ai không? Cứu tôi! Cứu tôi với!
Dù biết rằng chẳng có ai đến, Alex vẫn nuôi hy vọng rằng người nào đó sẽ nghe thấy tiếng kêu của anh. Và rồi, anh bị thu hút bởi một chiếc bóng đang tiến đến gần, một cô gái có bím tóc đen và óng mượt, dài chấm đất, hai bàn chân hướng ra sau và đôi mắt vàng kim gian tà.
- Anh nên dành sức để giúp Malykha khi cô ta tới đây thì hơn, vợ anh chỉ có sáu mươi phút thôi.
- Cô làm trò gì thế hả, Mohini? Cô điên rồi!
- Phải, em phát điên vì anh đấy, anh yêu! Anh có muốn nhìn thấy vợ anh không? Để em cho anh xem!
Cô ta hất cằm, một màn hình lớn màu vàng xuất hiện, hình ảnh Malykha đang bước đến cửa hang u tối, ánh trăng bàng bạc cạnh các tia sét dữ dội chảy dài trên vai cô được tái hiện như thật.
- Malykha! Là Malykha! Cô định làm gì cô ấy?
- Em chỉ cho cô ta chơi trò chơi thôi mà, không được sao?
- Cô đúng là mất nhân tính rồi!
- Phải, nhưng tất cả là vì anh và cha của anh đấy, ba mươi năm trước, lão ta cũng ruồng bỏ tình yêu của tôi chỉ vì tôi là một Dayaan, giống như anh bây giờ vậy. Tôi lúc đó trao cả trái tim mình cho cha anh, rồi chính cha anh, ông ta xa lánh tôi, lạnh nhạt với tôi. Tôi đau khổ lắm anh có biết không?
Bất giác, nước mắt dồn nén bấy lâu tuôn trào nơi Mohini, tất cả chỉ vì cô không phải là con người thôi sao? Chỉ vì cô là phù thủy thì không có quền yêu hay sao? Cô cảm thấy căm phẫn và chỉ muốn tận diệt hết toàn bộ nhân loại.
Alex khựng lại, bao câu nói bỗng chốc đông cứng trong cổ anh, anh không ngờ người như Mohini cũng mềm yếu, cũng cần sự yêu thương, cũng có lúc đau khổ như con người bình thường.
- Nhưng giờ tôi đã trở lại, tôi sẽ trả thù các người, từng người, từng người đều phải nhận lấy cơn thịnh nộ của tôi! Mẹ anh xem như đã xong, bà ấy chết rồi! Ha ha ha! A ha ha ha! Bà ấy chết rồi! Anh muốn xem không?
Cô ta búng tay, khung cảnh lúc Mohini chặt đầu, moi tim bà Damini liền hiện ra trên chiếc màn hình kia.
- Cô... Cô thật quá độc ác! Cả đời này tôi không bao giờ yêu cô đâu! Tôi căm ghét cô!
- Tôi cũng chẳng cần anh yêu tôi! Tôi chỉ cần anh đau khổ giống như tôi khi xưa! - Cô ta phá lên cười, cười để che đi những giọt nước mắt trong lòng. - Dev! Ông có thấy không? Tôi sẽ khiến người thân của ông phải đau đớn, khổ sở, van xin tôi ban cái chết cho họ, như tôi ba mươi năm trước! Nhìn kĩ đây!
Mohini đâm chiếc móng tay dài và nhọn vào bụng Alex, máu tưới đẫm cho bàn tay cô ta, nhỏ xuống mặt đất lạnh cùng giọng cười tà ác đầy hả hê.
- Ông có giỏi thì mau cứu con trai ông đi, nó đang ở đây, mau, mau tới đây! Trước kia ông luôn nói bảo vệ con trai ông mà, ông đâu rồi? - Cô ả nói giọng chế giễu.
Nói rồi, Mohini cào rách ngực Alex, huyết dịch nóng đỏ bắn lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng ma mãnh của cô ả, càng khiến Mohini thêm phần thỏa mãn thú tính nơi một con người tràn ngập thù hận.