Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Anthony - Đanh Mộc

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Truyện ngắn] Anthony - Đanh Mộc
Tham gia
17/4/19
Bài viết
8
Điểm cảm xúc
45
Điểm
13
Truyện ngắn - Anthony
download (1).jpg

Tác giả: Đanh Mộc

Đó là một buổi sớm mùa đông tại Barcelona, khi Anthony đang tắm nắng ở một quán cà phê nhỏ xinh đẹp. Gã đã vô tình trông thấy một cô gái với mái tóc màu vàng hoe, cùng với cái nắng của thành phố, cô gái bỗng trở nên đặc biệt trong đôi mắt nhỏ hẹp của gã. Anthony là một gã đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, trước kia gã kiếm sống bằng nghề vẽ tranh trên những con phố của Barcelona. Còn bây giờ, gã đang phải loay hoay lựa chọn những con đường để có thể tiếp tục sống và chống chọi với căn bệnh phổi chết tiệt.

Sáu tháng trước, khi gã đang vẽ tranh trên phố, mùa đông lạnh của Barcelona khiến gã khó thở và ho khan. Như thường lệ, gã cứ nghĩ đây chỉ là triệu chứng của bệnh cảm bình thường. Thế mà cho đến khi gã ho liên tục rồi nhổ vào khăn tay một vệt máu đỏ tươi, gã còn nhớ lúc đó đã nghĩ thầm như thế này: Hay ho rồi đây. Và đúng thật, hay ho rồi. Kể từ dạo đó người ta chẳng còn thấy Anthony lang thang trên những con phố đông đúc, vì gã đang phải khổ sở với căn bệnh phổi của mình. Đầu tiên là ho khan, rồi đến khó thở, mệt mỏi và sụt cân, cho đến khi gã ngày càng nhợt nhạt, yếu ớt thì cũng là lúc bác sĩ chuẩn đoán gã mắc bệnh ung thư phổi. Lúc nghe đến ba từ 'ung thư phổi', gã mỉm cười khinh bỉ, đúng là ông trời luôn muốn lấy đi cuộc sống của những người như hắn - những người khao khát được sống hơn hết thảy.

Từ đó, người ta thấy một gã đàn ông cao lớn nhưng nhợt nhạt ngày ngày đi lại trong khuôn viên bệnh viện bằng chiếc xe lăn. Người ta thầm nghĩ, hẳn đây là một gã đàn ông quyến rũ, và cũng có vài cô y tá bảo với Anthony như thế. Nhưng lần nào gã cũng đáp: "Một gã đàn ông quyến rũ ngồi xe lăn".

Thế là cũng đã gần mười tháng kể từ khi Anthony đến bệnh viện điều trị, ngày ngày y tá vẫn đưa gã ra vườn tắm nắng và cho uống thuốc đều đặn. Dù thế, trông gã vẫn chẳng khá hơn chút nào, nhưng khi y tá hỏi đến gã vẫn đáp ngắn gọn: khá hơn rồi. Anthony vốn là một kẻ lầm lì, người ta nói chuyện với gã chỉ muốn đấm vào mặt gã cho bõ tức. Đầu gã đã rụng hết tóc do hóa trị, nhưng gã chẳng để tâm mấy, vẫn cái bộ dạng bất cần và cợt nhả. Nhưng, ai cũng biết, Anthony là một gã yêu đời với cái đầu trụi tóc do ung thư phổi.

Anthony không có gia đình và nhiều bạn bè ở Barcelona, vì bố mẹ gã đang sống ở Manhattan. Khi gã bệnh, chỉ có người anh em chí cốt là Jack ngày ngày mang đồ đến thăm gã, chăm sóc cho gã từng chút một như một ả vợ nhu nhược và chỉ biết đến chồng.

Hôm nay, cũng lại là Jack đưa gã ra quán cà phê tắm nắng, thật ra nói như thế nhưng sự thật là Anthony đã ngán ngẩm với cảnh ngày ngày hít thở mùi thuốc khử trùng của bệnh viện nên mới viện cớ để thoát khỏi cái 'địa ngục' ấy. Jack gọi cho gã một cốc nước nóng, rồi chuồn đi mất mà gã chẳng biết. Nhưng gã cũng chẳng để tâm làm gì, bởi vì gã đang chú ý đến cô gái tóc vàng hoe với chiếc gậy đang sờ soạng qua đường - tiến lại chỗ gã.

Cô gái đứng cách gã hai bước chân, dường như cô đang suy nghĩ gì đó, đôi môi mím chặt và đôi mày hơi nhíu lại.

Cô đứng trước mặt gã, im lặng, không nhúc nhích thêm bước nào nữa. Anthony hơi chúi người về phía cô gái, gã huơ huơ cái tay trước mặt cô, rồi bỗng khựng người, thu tay lại và mỉm cười khinh bỉ. Gã hắng giọng, chưa bao giờ dịu dàng đến vậy: "Cô muốn đi đâu thế?"

Cô gái có vẻ không được vui lắm, nhưng vẫn trả lời gã: "Đây là Peace phải không?"

Anthony khựng lại một chút mới nhận ra 'Peace' là tên của quán cà phê nhỏ này. Gã gật đầu đáp: "Phải, cô muốn vào trong ư?"

Cô gái lắc đầu, "Tôi chỉ muốn mua một cốc cà phê thôi".

Anthony đáp một tiếng, gã bảo gì đó rồi quay xe lăn lại, khó khăn di chuyển vào trong quán cà phê. Phục vụ đứng ở quầy pha chế trông thấy gã liền hỏi: "Anh cần gì ạ?"

"Cà phê".

Nói rồi gã lại xoay xe quay trở ngược ra cửa, tự gã cũng đang bực bội vì những hành động của bản thân.

"Tôi gọi giúp cô rồi, đợi một chút nhé."

Cô gái gật đầu, gã lại hỏi tiếp: "Cô tên gì nhỉ?"

"Nim".

"Cô làm gì nhỉ?"

Nim đáp: "Tôi làm tình nguyện ở một bệnh viện, nhưng phải đến mai tôi mới đến đó được. Bệnh viện gần đây thôi, nên cũng rất tiện."

Ngày hôm đó, không hiểu vì sao Anthony có cảm giác đây không phải là một sự tình cờ. Mà là một sự sắp đặt ông trời dành cho gã, bởi lẽ hắn có cảm giác đây là người hắn đang chờ đợi, từ lâu lắm rồi.

*

Cái lạnh của Barcelona không hề giảm đi vào ngày hôm sau, y tá khoác áo cho gã và đưa gã ra vườn tắm nắng. Gã đã rất trông chờ ngày hôm nay sẽ đến Peace và chờ Nim đi ngang qua để bắt chuyện. Đơn giản thế thôi nhưng gã chẳng làm được vì hôm nay Jack đang bận hẹn hò với ả bạn gái đỏng đảnh mới quen một tuần trước.

Anthony đành an phận ở lại bệnh viện, một phần nữa vì gã đang cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Cơn ho rạng sáng khiến gã mệt lử, hơn nữa gã cũng đã ho ra máu rất nhiều lần. Cơ thể gã dường như rã rời, cánh tay gã nhấc lên không nổi và bờ vai đau nhức. Gã không có hứng để tắm nắng, thế là gã càu nhàu với y tá đưa gã quay trở lại phòng. Vốn đang buồn bực, nhưng khi cánh cửa phòng bệnh mở ra, gã trông thấy một cô gái với mái tóc vàng hoe mặc quần áo y tá đang cắm những bông hoa tulip vàng vào bình. Ánh nắng sớm rọi vào phòng hắt lên người cô gái, gã bỗng mỉm cười, là Nim.

Những cánh hoa tulip màu vàng xinh đẹp và mái tóc vàng hoe của cô gái, đó là những kí ức mà gã chẳng thể nào quên...

*

Những ngày sau đó, Nim hay ngồi cùng gã trước cửa sổ phòng bệnh, trò chuyện với gã, hát cho gã nghe. Chẳng biết từ bao giờ , Anthony có thói quen ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của Nim, gã như muốn khắc sâu gương mặt ấy vào trong trí nhớ của mình. Vì bởi lẽ, ông trời không hề muốn cho gã cơ hội để ngắm gương mặt ấy mỗi ngày.

Anthony nhẹ nhàng hỏi: "Nim, em có sợ cái chết không?"

"Không".

"Còn tôi thì sợ, vô cùng sợ. Tôi muốn sống, cho dù chỉ để hít thở thôi".

Nim xoa nhẹ mu bàn tay của gã, bàn tay to lớn thô ráp mạnh mẽ. Nhưng cô biết, hắn đang rất yếu ớt và nhợt nhạt. Cô ước mình có thể nhìn thấy vẻ mặt của gã lúc này, cô sẽ ôm gã và nhìn vào mắt gã, rồi bảo gã sẽ sống. Nhưng cô biết, nói như thế là cô đang dối lòng. Bởi vì, gã sẽ chết, Anthony sẽ chết. Chính căn bệnh ung thư đang khiến gã dần rời xa cuộc sống này, dần dần mất đi những khát khao vốn có của gã.

Cô mỉm cười, "Anthony, những cánh hoa anh đào sẽ nở vào tháng sau, khi mùa đông qua đi. Lúc đó tôi sẽ đưa anh đi ngắm hoa anh đào, hãy thay tôi ngắm nhìn những cánh hoa anh đào xinh đẹp nhé".

Một tháng sau đó, khi mùa đông qua đi, hoa anh đào cuối cùng cũng nở. Anthony đã yếu đi rất nhiều, gã không còn đủ khỏe mạnh để cùng Nim ngắm hoa. Gã nhìn những bông hoa tulip màu vàng rực đang dần tàn lụi, bỗng mỉm cười:

"Nim, anh muốn sống, đầu tiên là để được hít thở. Nhưng đến cuối cùng, anh muốn sống vì anh muốn ngắm nhìn em mỗi ngày".

Tình yêu đầu là gì, phải chăng cũng chỉ là thứ cảm giác sợ hãi mất đi. Gã chưa từng tin vào thứ tình yêu gọi là 'yêu từ cái nhìn đầu tiên', nhưng gã mãi nhớ về giây phút đầu tiên khi trông thấy Nim bên đường. Đó có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời gã.

Hoa anh đào đã nở, hoa tulip bắt đầu tàn, Anthony đã không qua khỏi trong cái đêm cuối cùng của mùa đông.

Gã mãi mãi ở lại với những bông tuyết trắng và cái lạnh của Barcelona, ở lại trong màu trắng kí ức của Nim, mãi mãi...

*

Hôm nay, như thường ngày, Nim vẫn thay nước cho bình hoa tulip. Thế nhưng, cô nhận ra những cánh hoa tulip đã tàn mất rồi, Anthony cũng không còn nằm trên giường bệnh. Cửa sổ đóng kín ngột ngạt, chỉ nghe được mùi thuốc khử trùng nồng nặc của bệnh viện mà thôi.

Nim có cảm giác Anthony vẫn đang ngồi trên xe lăn, yếu ớt nói về khát khao được sống của mình.

Hoa anh đào đang nở, nhưng cô không thể ngắm nhìn chúng, như Anthony đã bỏ lỡ thời khắc xinh đẹp khi mặt trời lên lần nữa vậy.

*

Rất lâu sau này, khi Nim đứng dưới cơn mưa anh đào, cô đưa tay nắm chặt từng cánh hoa rơi, cũng là khi cô hiểu được thì ra thứ Anthony khát khao không chỉ là được sống. Mà còn là cái cảm giác được thức dậy một lần nữa, chỉ đơn giản như thế thôi.

Theo từng đợt mưa anh đào rơi xuống, bỗng hiện ra trong trí nhớ của Nim một đôi nam nữ đang ngồi bên cửa sổ, dường như họ đang nói gì đó, trông vui vẻ đến lạ.

"Anh muốn được sống".

"Em cũng vậy, thật tốt vì em vẫn đang sống".

"Ừ, anh sẽ sống, anh hứa".

Anthony sẽ sống, như cái cách gã mơ ước, ở một thế giới khác...

Đanh Mộc

17.4.19
Gửi Barcelona và Lionel thương mến, hẹn sớm gặp nhau.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top