Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Bạch đào ô long - Khả Ái Trừng

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Bạch đào ô long - Khả Ái Trừng
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Thời điểm Văn Nghiễn đuổi tới thì phát hiện Bạch Đào đang núp ở giữa hai giá sách, bên cạnh là cửa thoát hiểm

Anh đi tới, còn chưa mở miệng gọi cậu, Bạch Đào đã bước nhanh tới bưng kín miệng của anh. Văn Nghiễn cực phối hợp nhượng Bạch Đào đem mình áp lên tường, dùng ánh mắt hỏi cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bạch Đào không nói gì, cậu thoạt nhìn rất hồi hộp, vành tai so với ngón tay anh vừa mút còn muốn hồng hơn, Văn Nghiễn có chút không rõ, anh thuận theo ánh mắt của Bạch Đào mà nhìn, cửa thoát hiểm khẽ mở ra, ngay sau đó anh nghe được tiếng nước mơ hồ còn có vài tiếng rên rỉ cực nhỏ. Bạch Đào đối với thanh âm này rất quen thuộc, là thời điểm hôn môi môi răng quấn quýt phát ra tiếng nước

Văn Nghiễn đã rõ ngọn nguồn câu chuyện, thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Bạch Đào. Mà Bạch Đào mặt càng đỏ hơn, cậu đối Văn Nghiễn làm khẩu hình nói:

“Ta không bịt miệng ngươi, ngươi tuyệt đối đừng lên tiếng a.”

Văn Nghiễn gật gật đầu, lại tại một chốc Bạch Đào sắp thu tay về thì duỗi ra đầu lưỡi nhanh chóng liếm liếm lòng bàn tay của cậu

Đầu lưỡi dính nị trơn trợt, liếm qua lòng bàn tay trong nháy mắt lại tựa lông chim phất qua, khinh liền ngứa. Bạch Đào cấp tốc thu tay về, cậu hiện tại tinh thần căng thẳng, không chịu được chút nào trêu chọc.

Bạch Đào không dám mở miệng mắng anh, chỉ có thể mềm nhũn trừng Văn Nghiễn, Văn Nghiễn cười cười, thân thủ đem Bạch Đào kéo đến áp lên tường, vị trí của hai người trong nháy mắt đảo lộn

Văn Nghiễn đem Bạch Đào vây tại giữa bức tường và vòng tay mình, anh chắc rằng Bạch Đào không dám giãy dụa lên tiếng, cho nên làm việc cũng có chút không chút kiêng kỵ

Văn Nghiễn nghĩ không sai, Bạch Đào xác thực không dám giãy dụa lên tiếng, cậu hạ thấp giọng, đặc biệt nhỏ giọng chất vấn Văn Nghiễn:

“Ngươi làm gì a?!”

Văn Nghiễn cúi đầu để sát vào, hô hấp nóng rực phun tại tai Bạch Đào, đôi môi như có như không liếm hôn vành tai, nhiệt khí mang theo tê dại từ tai tiến vào trong thân thể, thật giống toàn thân đều có con kiến đang bò, ngứa đến cậu đều đứng không vững

Bạch Đào một chút mềm nhũn chân, cậu theo bản năng bám lấy giá sách làm điểm tựa, kết quả làm ra tiếng động không lớn không nhỏ. Tâm Bạch Đào hơi cương một chút, theo bản năng nhìn Văn Nghiễn.

Đôi tình nhân đang thân mật ở bên kia tường cũng tạm thời ngừng lại, hiển nhiên bọn họ nghe được âm thang từ bên này, anh nghe được có người ở nhỏ giọng oán giận, nói cái gì nghe không rõ ràng lắm, thế nhưng âm thanh lại có mấy phần quen thuộc, là omega vừa nãy

Mà alpha động viên hắn, hai người nhỏ giọng nói một phút chốc, sau Bạch Đào nghe thấy tiếng bước chân, nhất định là alpha lại đây kiểm tra tình huống.

Bạch Đào bị doạ đến tim đập loạn, cậu cũng không hiểu, rõ ràng bọn họ đang thư viện play, tại sao hiện tại có tật giật mình lại là cậu?

Tiếng bước chân ngày càng gần, nhịp tim của Bạch Đào cũng càng lúc càng nhanh, cậu không muốn bị người phát hiện cậu ở đây nghe trộm, cậu thân thủ kéo kéo ống tay áo Văn Nghiễn

Văn Nghiễn cúi đầu, ánh mắt của Bạch Đào hoảng loạn, sợ đến vành mắt đều đỏ, cậu hiện tại cứ như vậy nhìn anh, không giữ lại chút nào mà khẩn cầu, thật giống hiện tại anh chính là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất của cậu. Bạch Đào xem lòng người cắt tóc ngứa(?), thân thể đều một tấc một tấc yếu mềm xuống.

Sao lại câu nhân như vậy?

Văn Nghiễn cũng nhìn chằm chằm Bạch Đào, hai người hô hấp quấn quýt.

“Hả?”

Bạch Đào hoảng hốt đến không được, sợ đến không dám thở mạnh, cậu mang theo một chút nức nở hỏi Văn Nghiễn:

“Ngươi mau suy nghĩ biện pháp a.”

Tâm Văn Nghiễn liền chùng xuống một khối, anh không chịu được Bạch Đào nhìn anh như vậy, càng không chịu được Bạch Đào mang theo tiếng khóc nức nở cầu anh

Văn Nghiễn ho khan một tiếng, bước chân gần trong gang tấc ngừng lại, dừng một chút, lại lần nữa trở về. Bạch Đào nghe bọn họ đang nói chuyện, âm thanh rất nhỏ, nghe không rõ ràng bọn họ nói cái gì. Ngay sau đó âm thanh hôn môi lần thứ hai vang lên, so với lúc trước càng to lớn hơn, càng trắng trợn không kiêng dè.

Omega nhỏ giọng rên rỉ, âm thanh cao thấp quấn lấy triền miên, như là biết bọn họ ở đây nghe lén, cố ý để bọn họ nghe thấy

Bạch Đào thật sự là không ở nổi nữa, cậu đẩy Văn Nghiễn một cái làm anh tránh ra.

Văn Nghiễn nguy nhưng bất động, trái lại liếm vành tai Bạch Đào, lời bình nói:

“Hắn kêu không dễ nghe như ngươi.”

Ai muốn nghe loại khích lệ này a?!

Bạch Đào giận dữ, liền trừng Văn Nghiễn một cái. Văn Nghiễn cười nhẹ hai tiếng, một tay chống đỡ vách tường, một tay thuận theo vạt áo của Bạch Đào chậm rãi sờ lên trên

Omega da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, sờ lên cảm giác rất tốt. Văn Nghiễn tại eo cậu xoa xoa, Bạch Đào lập tức liền run chân, đổ người về phía trước liền ngã vào lòng Văn Nghiễn

Nguyên bản cánh tay đang chống đỡ trên tường liền hạ xuống eo Bạch Đào, tay khác tại bên hông của cậu quấy phá. Bạch Đào nhịn không được, nhỏ giọng hừ một tiếng.

Âm thanh cách vách ngừng hai giây, sau đó omega rên to hơn, kêu càng thêm triền miên ngọt ngào. Gương mặt Bạch Đào càng đỏ hơn.

Omega kia không riêng rên rỉ rầm rì còn nói lời tao lãng

“Đừng… Chớ có sờ eo ta, thật là nhột…”

Eo Bạch Đào lập tức cũng cảm thấy ngứa.

“Ca ca sờ ngực ta, nhẹ…nhẹ một chút…”

Tay Văn Nghiễn chậm rãi hướng lên trên, che ở trên ngực của cậu, đầu ngón tay nắm đầu nhũ Bạch Đào, chậm rãi nhào nặn.

Tiếng hít thở của bọn họ ngày càng ồ ồ gấp gáp, lý trí của Bạch Đào cũng tại Văn Nghiễn ung dung thong thả nhào nặn bên trong, omega ở bên cạnh kêu ngọt ngào chậm rãi bé lại

Ánh mắt cậu từ từ tan rã, nhìn chằm chằm đôi môi Văn Nghiễn ngay gần trước mặt

Vừa ăn xong quả đào, đôi môi Văn Nghiễn đỏ lên, trên mặt còn có một tầng thủy quang.

Hảo muốn hôn lên để nếm thử đôi môi anh là mùi vị gì.

Cậu nghĩ như vậy, thân thể cũng không bị hạn chế tiến về phía trước, Bạch Đào ngửa đầu, bẹp một cái, hôn lên cằm Văn Nghiễn

Văn Nghiễn tiến lên, một lần nữa đem Bạch Đào đè ở trên tường, cúi đầu chuẩn xác tìm được môi của cậu, đầu lưỡi dễ dàng vói đi vào, tại trong miệng cậu khuấy đảo

Bạch Đào bị Văn Nghiễn đột nhiên xuất hiện lại hung hăng hôn môi đến thất điên bát đảo, mũi cậu tràn ra cường liệt thở dốc, suyễn đến cuối cùng mơ hồ còn có khóc nức nở.

Văn Nghiễn hô hấp cũng rối loạn, anh cấp Bạch Đào một ít thời gian để bình phục, sau đó đem môi chuyển qua đuôi mắt có chút hoe đỏ của Bạch Đào, nhẹ nhàng liếm đi nước mắt của cậu. Tay anh cũng từ trước ngực của Bạch Đào dời đến lưng cậu, thuận theo cột sống của cậu chậm rãi sờ xuống phía dưới

Mới vừa sờ xuống xương cụt, Văn Nghiễn cảm thấy vạt áo của mình lại bị người kéo kéo một chút

Anh hơi lùi về phía sau nhìn Bạch Đào.

Bạch Đào hô hấp vẫn loạn, ngay cả nói chuyện cũng như là khóc nức nở xin tha, cậu nói:

“Không muốn… Không nên ở chỗ này.”

“Ồ?” Văn Nghiễn nhíu mày hỏi ngược lại, “Không ở nơi này, ngươi muốn ở nơi nào?”

Tại chỗ công cộng làm chuyện như vậy Bạch Đào nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cậu sợ muốn chết, chỉ muốn mau chóng rời đi nơi này.

“Đừng nên ở nơi này, có được không?”

Thấy Văn Nghiễn không nói gì, cậu liền bồi thêm một câu:

“Van ngươi, ca ca.”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hầu kết của Văn Nghiễn hơi lăn, trong nháy mắt Bạch Đào gọi anh là ca ca, anh cảm giác huyết dịch cả người mình đều dâng trào, trong đầu nhất thời trống rỗng, chấm dứt vận chuyển, chờ anh phục hồi tinh thần lại, anh đã đem Bạch Đào kéo ra khỏi thư viện. Cách thư viện không xa là một rừng cây nhỏ, Văn Nghiễn đem Bạch Đào hướng về bên kia rồi.

Hiện tại trời mới sẩm tối, đèn đường còn chưa sáng lên, trong rừng cây nhỏ càng thêm tối, nếu như không đi tới, căn bản không thấy rõ bên trong còn có người.

Bạch Đào bị Văn Nghiễn một đường từ thư viện kéo tới đây, đặt tại trên nền đất, lá cây thô ráp mài lưng Bạch Đào, Bạch Đào bị đau ngâm một tiếng:

“Ngươi… Ngươi buông ta ra, đau a…”

Văn Nghiễn thả nhẹ lực đạo, ách thanh hỏi câuh:

“Chỗ nào đau?”

Bạch Đào ủy khuất khuất giơ cánh tay:

“Tay đau, lưng cũng đau.”

Văn Nghiễn nhấc lên bàn tay của cậu xem, phía trên là dấu đỏ do anh nắm ra, anh đem môi đến gần, dùng đầu lưỡi khẽ liếm vết hồng, Bạch Đào cảm thấy ngứa, muốn kéo tay về thì bị Văn Nghiễn cản lại.

“Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi liếm liếm, liếm liếm liền hết đau.”

“Ngươi… Ngươi đừng…”

Cậu còn chưa nói hết thì Văn Nghiễn đã nâng bàn tay của cậu hôn lên, anh liếm một đường từ khủy tay tới bàn tay, cuối cùng đem đầu ngón tay của cậu ngậm trong miệng mút vào.

Đầu ngón tay bị ngậm trong khoang miệng ướt át ấm áp, dòng điện tê dại xuyên qua toàn thân, Bạch Đào mới vừa bằng phẳng xuống hô hấp lại bắt đầu dồn dập, cậu vô lực xô đẩy Văn Nghiễn, nơi này quả thực so với thư viện càng thêm nguy hiểm, bốn phương tám hướng đều có khả năng có người xuất hiện, nếu ai đó nghe được tiếng động mà hiếu kỳ tiến đến chỗ này thì sẽ phát hiện ra mất

Càng căng thẳng thì thân thể sẽ càng mẫn cảm, rõ ràng tinh thần đã căng thẳng sắp đứt đoạn thế nhưng xúc cảm trên đầu ngón tay vẫn là cực kỳ rõ ràng.

Cách đó không xa có âm thanh vui cười truyền đến, đồng thời ngày càng gần. Bạch Đào nhát gan, tim đều bị doạ muốn nhảy ra ngoài, cậu không biết phải làm sao bây giờ, đành phải đem hi vọng ký thác lên trên người Văn Nghiễn

“Cầu ngươi…ta thật sự không muốn, không nên ở chỗ này bị người phát hiện.”

“Sao lại thích cầu người như vậy?” Văn Nghiễn cười nhẹ: “Lại kêu một tiếng dễ nghe, ta liền bỏ qua ngươi.”

“Kêu gì?” Bạch Đào có chút mê man.

“Vừa rồi gọi như thế nào thì hiện tại gọi như thế.” Văn Nghiễn tiến đến bên tai Bạch Đào: “Ngươi biết.”

Cậu kêu cái gì? Bạch Đào nghĩ không ra, âm thanh ngày càng gần, tình huống khẩn cấp, cậu không có thời gian tỉ mỉ suy nghĩ, Bạch Đào cắn môi dưới không xác định lắm mở miệng:

“Ca… Ca ca?”

“Lại kêu một tiếng.” Văn Nghiễn sờ sờ vành tai của cậu

Nói lần nữa liền dễ dàng hơn nhiều lắm, Bạch Đào gọi Văn Nghiễn:

“Ca ca.”

Văn Nghiễn cúi người ôm chặt lấy Bạch Đào, Bạch Đào không thở nổi, cảm giác eo của mình sắp bị Văn Nghiễn cắt đứt, cậu còn có cảm giác có thứ gì cứng cứng đỉnh bụng của mình, Bạch Đào nhớ tới đêm đó tay đau chân mỏi sợ đến tóc gáy đều dựng lên, giãy dụa muốn từ trong lòng Văn Nghiễn trốn chạy ra ngoài.

Văn Nghiễn kéo lại cậu, hạn chế động tác của Bạch Đào, nhẹ giọng dụ dỗ cậu:

“Đừng nhúc nhích, để ta ôm một cái, ôm rồi ta cái gì cũng không làm.”

Tuy rằng Văn Nghiễn hình như chưa gạt cậu nhưng Bạch Đào vẫn cảm thấy Văn Nghiễn là một tên lừa đảo, cậu đối với Văn Nghiễn có cảm giác nguy hiểm

Bạch Đào không yên lòng: “Ngươi nói thật sao?… Thật sự sẽ không làm gì chứ?”

Văn Nghiễn chỉ nói ba chữ: “Tin tưởng ta.”

Trong lòng Bạch Đào tuôn ra một cảm giác kỳ quái, cậu đem đầu chôn ở trong lồng ngực Văn Nghiễn, không cho anh phát hiện ra hai má mình đã sớm hồng đến không được:

“Ta liền tin tưởng ngươi lần này, ngươi không nên lừa ta.”

Tay Văn Nghiễn như có như không vuốt ve lưng Bạch Đào:

“Không lừa ngươi.”

Người đi ngang qua đã đi xa, bọn họ cũng không hướng trong rừng cây xem, cũng không phát hiện trong đó có hai người đang ôm chặt nhau

Ôm rất lâu, đồ vật đâm vào bụng cậu cũng không mềm xuống, Bạch Đào bị đâm bụng dưới mỏi, cậu có cảm giác bị gạt, không khỏi chất vấn Văn Nghiễn nói:

“Ngươi làm sao còn chưa mềm a!”

“Nào nhanh được như vậy” Văn Nghiễn tại hõm cổ của Bạch Đào cà cà, đôi môi dán vào vành tai của cậu nói chuyện: “Ta chậm như vậy, ngươi nên thoả mãn mới đúng.”

“Lưu manh!” Bạch Đào oán hận nói, cậu không biết từ đâu sinh ra khí lực đẩy Văn Nghiễn đang dính ở trên người mình ra, Văn Nghiễn không để ý liền bị cậu đấy đến cái cây đối diện, cúi đầu trầm thấp cười.

“Ngươi cười cái gì?!” Hiện tại không có người nên Bạch Đào cũng không sợ, sinh ra một chút lớn gan dám cùng Văn Nghiễn nói chuyện lớn tiếng.

Văn Nghiễn không hề trả lời vấn đề này, trái lại hỏi cậu:

“Ngươi ăn cơm chưa?”

Hỏi chen vào Bạch Đào liền quên mất chính mình vừa muốn nói gì, cậu thành thực lắc đầu:

“Còn chưa ăn cơm.”

“Vậy ngươi bây giờ có đói bụng hay không?”

Bạch Đào sờ sờ bụng của mình, hình như là có chút đói bụng.

Văn Nghiễn thấy Bạch Đào sờ bụng nhỏ rất đáng yêu, không nhịn được đi tới xoa bóp mặt của cậu sau đó liền cực kỳ tự nhiên dắt tay cậu:

“Đi thôi, trước tiên dẫn ngươi đi ăn cơm.”

Bạch Đào ngốc ngốc bị anh nắm đi ra khỏi rừng cây nhỏ, mãi một lúc cậu mới hoàn hồn lại, cậu không nhịn được nhìn cái chỗ giữa hai chân Văn Nghiễn

“Ngươi… Ngươi như vậy có thể bị người nhìn ra hay không.”

“Ta thế nào?” Văn Nghiễn cố ý hỏi cậu

“Như vậy…” Bạch Đào do dự một chút, kiên trì mở miệng: “Liền… Ngạnh, cứng rắn mà.”

“Như vậy a” Văn Nghiễn bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vậy ngươi giúp ta xem một chút có thể bị nhìn ra?”

Bạch Đào nghe vậy liền nhìn chỗ giữa hai chân Văn Nghiễn, kỳ thực buổi tối khó nhìn rõ, để sát vào xem mới có thể nhìn ra nơi đó căng phồng, bất quá có ai nhàn rỗi đến không có chuyện gì nhìn chỗ thân dưới của alpha đâu, Bạch Đào mãnh thu hồi nhãn thần, phát hiện Văn Nghiễn đang mỉm cười nhìn cậu, ánh mắt tối nghĩa không rõ.

Bạch Đào phản ứng lại, nhất thời vừa xấu hổ vừa tức giận:

“Ngươi… Ngươi cố ý!”

“Ta cố ý cái gì?” Văn Nghiễn liền giả vờ không hiểu.

Thế nhưng hiện tại Bạch Đào không ăn bộ dáng này của anh, từ vừa nãy khi ở thư viện rồi đến rừng cây nhỏ, cậu có cảm giác mình vẫn luôn bị Văn Nghiễn đùa bỡn ở trong lòng bàn tay, Văn Nghiễn là cố ý đùa cậu đi, nói không chừng khi mới bắt đầu quen nhau ở trong tháng máy rồi đi mướn phòng cũng đều là cố ý, như vậy là có ý tứ gì?

Bạch Đào càng nghĩ càng oan ức, càng nghĩ càng sinh khí, cậu phẫn hận đá một cước vào hòn đá nhỏ ở ven đường, giận đùng đùng hướng phía trước đi.

Văn Nghiễn lúc này mới nhận ra được không đúng liền vội vàng đuổi theo:

“Làm sao vậy bé ngoan?”

“Ngươi là ai a, đi ra, phiền chết rồi!”

Bạch Đào hiện tại chính là nổi nóng, mới không muốn nhìn anh đâu

Văn Nghiễn cau mày, cứng rắn giữ lại vai của Bạch Đào, chờ nhìn thấy gương mặt của Bạch Đào, trong lòng anh chấn động một chút, hạ thấp giọng nói:

“Tại sao lại khóc?.”

Bạch Đào thật thương tâm, rơi lệ đầy mặt cũng không phát hiện, chờ Văn Nghiễn hỏi mới phản ứng được, vừa chật vật lung tung lau lệ trên mặt vừa nói:

“Ai cần ngươi lo cho ta!”

“Ta không quản ngươi thì ai quản ngươi?” Văn Nghiễn trong lòng cũng vừa tức vừa đau lòng, anh muốn lau nước mắt cho Bạch Đào nhưng bị cậu quay đầu tránh né: “Ngươi hảo hảo nói cho ta, đến cùng làm sao vậy?”

Bạch Đào nghẹn ngào nói: “Chúng ta… Này tính là gì a? Ngươi có phải là muốn trêu đùa ta? Ta… Ta cho ngươi biết a, ta chính là omega chân chính.”

“Ta không trêu đùa ngươi.” Văn Nghiễn biết nguyên nhân làm Bạch Đào sinh khí, có chút không biết nên khóc hay cười: “Ta cũng là một alpha chân chính a.”

Anh bất đắc dĩ thở dài, nói: “Không nhìn ra được sao? Tiểu Bạch đồng học?”

“Ta nhìn ra cái gì?” Bạch Đào còn có chút thút thít, nước mắt mông lung nhìn Văn Nghiễn.

“Ta đang theo đuổi ngươi.”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Trên mặt Bạch Đào mang theo nước mắt, người lại ngốc tại chỗ, nhìn có chút ngu ngơ nhưng Văn Nghiễn lại cảm thấy cậu rất đáng yêu.

Quá một lúc cậu mới phản ứng được, gập ghềnh trắc trở nói:

“… Nào có ai truy người giống ngươi đâu?”

“Kia phải truy như thế nào?” Ngữ khí của Văn Nghiễn lập tức nghiêm túc lên, anh nhìn Bạch Đào: “Ta chưa từng truy người, ngươi dạy ta phải làm sao để truy ngươi?”

Bạch Đào nghe Văn Nghiễn nói như vậy, liền là luống cuống liền là ngọt ngào, rõ ràng tâm lý còn có chút khó chịu, khóe miệng lại không khống chế được nở nụ cười, cậu nhìn Văn Nghiễn một cái, không nói gì.

Văn Nghiễn đến gần kéo tay Bạch Đào, tay Bạch Đào lạnh ngắt, Văn Nghiễn tăng cường độ nặn nặn, hỏi cậu: “Tay làm sao lại như băng vậy?”

Bạch Đào muốn rụt tay về lại bị Văn Nghiễn nắm càng chặt, từ nãy đến giờ, Bạch Đào có cảm giác bầu không khí giữa cậu và anh trở nên hơi kỳ quái, cậu há miệng, muốn cùng Văn Nghiễn nói chuyện lại không biết nên nói cái gì, đơn giản ngậm miệng lại, tùy ý để Văn Nghiễn nắm tay của mình.

Văn Nghiễn đem Bạch Đào ủ ấm lên sau đó mới nói:

“Trước tiên đi ăn cơm đi.”

Trong trường học có canteen có đồ ăn không tệ, bởi vì giá cả đắt đỏ cho nên người ở bên trong không phải rất nhiều, nhưng nơi này rất thanh tịnh, hoàn cảnh cũng rất tốt nên cũng không đến nỗi không có ai đến, sinh ý coi như không tệ.

Văn Nghiễn cùng Bạch Đào chọn ở cái bàn trong một góc, nhân viên phục vụ lấy thực đơn lại đây, Văn Nghiễn đem thực đơn đưa cho Bạch Đào, để cậu chọn đồ ăn mình thích ăn

Bạch Đào cầm trong tay thực đơn, tâm tư của cậu không đặt ở vấn đề này cho nên đem thực đơn lật tới lật lui nhìn nhiều lần cũng không biết chọn gì. Bạch Đào đem thực đơn trả lại cho Văn Nghiễn, nói:

“Ta chọn không ra, ngươi điểm đi.”

Văn Nghiễn tiếp nhận thực đơn, anh cũng không biết Bạch Đào thích ăn cái gì, cho nên chọn mỗi món sẽ hỏi Bạch Đào có thích ăn không

Bạch Đào không kén ăn, trừ thịt mỡ ra thì những cái khác đều ăn được. Cho nên Văn Nghiễn chọn đồ ăn cũng coi như thuận lợi. Điểm hảo sau nhân viên phục vụ đi xuống, trên bàn cơm hai người nhất thời có chút trầm mặc.

Bạch Đào cúi đầu nhìn lá trà đang dao động trong chén trà trước mặt mình, cậu nghĩ, này hình như là lần đầu tiên cậu ngồi ăn với Văn Nghiễn. Trên thực tế tính ra thời gian bọn họ nhận thức nhau khá ngắn, mới gặp có ba lần mà thôi.

Lần đầu tiên là tại thư viện, Văn Nghiễn giúp cậu lấy một quyển sách tại giá sách cao nhất, sau đó thang máy bị cúp điện, đi tửu điếm tình nhân. Lần thứ hai là ở ký túc xá của cậu, anh giúp cậu bôi thuốc. Lần thứ ba chính là hiện tại.

Bạch Đào cũng biết mình đối với tình cảm phản ứng trì độn, dù có ngu ngốc đến mấy thì cậu cũng biết cậu và Văn Nghiễn phát triển quá nhanh, làm sao chỉ mới gặp mặt ba lần liền yêu nhau được, nếu Văn Nghiễn nói anh chỉ muốn cùng cậu làm bạn tình, lý do này Bạch Đào trái lại càng có thể tiếp thu.

“Ta…” Bạch Đào vừa lên tiếng liền cảm thấy thanh âm của mình có chút khàn khàn, vì vậy ho khan một chút, tiếp tục nói: “Ngươi mới vừa nói…”

“Là thật sự.” Văn Nghiễn biết Bạch Đào muốn nói cái gì, vẻ mặt của anh thành thật, ngữ khí bình tĩnh.

“Chúng ta mới gặp mặt bất quá mới có ba lần, lẫn nhau cũng không đủ giải…”

Bạch Đào nói không có sức lực, mà Văn Nghiễn nghe được ý tại ngôn ngoại của cậu là từ chối.

Mặc dù mới gặp ba lần nhưng Văn Nghiễn đã biết được đại khái tính tình của Bạch Đào, thiện lương, tính khí nhuyễn, dễ thẹn thùng dễ khóc, cũng dễ hống, đối với tình cảm thì bị động.

Kỳ thực tính khí của một người rất phức tạp, dù cho quen nhau rất lâu cũng không nhất định sẽ hiểu rõ ràng. Có thể Văn Nghiễn bằng ba lần ở chung liền trực tiếp xác định mình đối với Bạch Đào là yêu thích, tuy rằng quyết định rất nhanh nhưng Văn Nghiễn không chút nào cảm thấy qua loa. Cách suy nghĩ của anh rất đơn giản, muốn đồ vật liền đi lấy, không lấy được phải cố gắng lấy, anh muốn Bạch Đào nên mới không quản bọn họ tổng cộng tiếp xúc mấy lần, này không trọng yếu.

Trọng yếu là anh biết anh yêu ai, anh muốn ai

“Cho nên?” Văn Nghiễn hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”

Bạch Đào cho là Văn Nghiễn đã hiểu ý tứ của cậu, nhưng bây giờ nghe Văn Nghiễn hỏi ngược lại làm cậu đem lời nói rõ ràng hơn, cậu vẫn cảm thấy có chút lúng túng.

“Ta cảm thấy chúng ta…” Bạch Đào nói chuyện một nửa liền ngừng lại, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ một lần nữa tìm từ, cảm giác nói thế nào cũng đều không đúng lắm.

Bầu không khí càng thêm buồn bực, Văn Nghiễn thay Bạch Đào đem lời muốn nói nói ra miệng:

“Ngươi có phải cảm thấy ta không thật sự yêu thích ngươi, nói theo đuổi ngươi chỉ là câu khách sáo, kỳ thực ta chỉ là muốn chơi ngươi phải không?”

Bạch Đào không nói gì, thế nhưng đây đúng là ý nghĩ của cậu trong lòng, cậu vẫn luôn cảm thấy luyến ái là quy trình nhận thức, tìm hiểu, xác định quan hệ, lên giường làm tình, thế nhưng cậu cùng Văn Nghiễn hình như là ngược lại, mới quen liền đi nhà trọ tình nhân mướn phòng, đem chuyện nên làm đều đã làm, sau mới nhớ tới hiện tại phải biết rõ nhau

Này cho người một loại cảm giác rất bất an.

Bạch Đào gật gật đầu: “Ta cảm thấy ngươi không phải là qua loa quyết định, tại…tại nhà trọ tình nhân lần kia là ta chủ động giúp ngươi, ngươi đừng có gánh nặng trong lòng…”

Đoạn thoại này là Bạch Đào nhất thời nói ra, nói chuyện đứt quãng không một chút lưu loát, nhưng chuyện này cũng không hề ảnh hưởng tới Văn Nghiễn đang lý giải tư tưởng trong câu nói của cậu

Anh nở nụ cười làm tâm lý Bạch Đào cả kinh:

“Ta làm sao có gánh nặng trong lòng? Ngươi cũng không biết ta, cho nên không cần phải gấp thay ta nói ý nghĩ của mình”

“Ta biết ý nghĩ trong lòng ngươi, cũng biết ngươi lo lắng cái gì, không bằng như vậy, chúng ta đem chuyện lúc trước toàn bộ quên đi, coi như là không có chuyện gì phát sinh, một lần nữa nhận thức, sau đó ta dựa theo quy trình phổ thông theo đuổi ngươi, có được không?”

Còn không đợi Bạch Đào lý giải xong toàn bộ ý tứ trong lời nói của anh, Văn Nghiễn cũng đã đối với cậu đưa tay ra:

“Ngươi hảo, ta là Văn Nghiễn, sinh viên của hệ máy tính, học hào 1517084115, rất hân hạnh được biết ngươi.”

Bạch Đào ngây ngốc cùng Văn Nghiễn bắt tay:

“Ta gọi Bạch Đào, là sinh viên hệ văn học, ta cũng rất hân hạnh được biết ngươi.”

Văn Nghiễn nói tiếp: “Vậy liền coi đây là một lần nữa nhận thức, bước kế tiếp ta nên làm như thế nào?”

Bước kế tiếp? Trước phải tán gẫu bồi dưỡng tình cảm? Sau đó chờ không sai biệt lắm là có thể ước hẹn đi? Thế nhưng Bạch Đào cảm thấy giữa cậu và Văn Nghiễn có thể tiết kiệm được không ít bước không cần thiết đi.

“Hẹn… Hẹn hò đi.” Bạch Đào có chút không xác định.

Văn Nghiễn gật gật đầu, đối với ý nghĩ này của Bạch Đào rất là tán thành:

“Hảo a, ngươi muốn hẹn hò như thế nào? Chúng ta đi đâu hẹn hò?”

“Ta cũng không biết.” Bạch Đào chưa từng cùng alpha hẹn hò, cậu đối với khái niệm hẹ hò chỉ dừng lại tại hai người cùng đi ra ngoài ăn bữa cơm, có thời gian thì đi xem phim chiếu rạp

Bạch Đào trong đầu hồi tưởng quá trình người khác hẹn hò:

“Bình thường hẹn hò thì ăn cơm xem phim phải không? Bạn cùng phòng khi hẹn hò còn đi du lịch”

Văn Nghiễn nói: “Đừng suy nghĩ, địa phương mà các đôi tình nhân hay đến thì chúng ta đều đã đi một lần rồi, bọn họ làm gì thì chúng ta cũng đều làm qua một lần rồi, bọn họ có gì thì ngươi cũng sẽ có cái đó, hơn nữa ta bảo đảm, ta đưa cho ngươi hội so với bọn họ đưa cho nhau sẽ càng nhiều hơn.”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Văn Nghiễn làm một cái danh sách, đem địa phương có thể làm nơi hẹn hò toàn bộ đều đưa ra cho Bạch Đào chọn, nhìn cậu muốn đi đâu.

Bạch Đào nhìn danh sách một loạt các địa điểm hẹn hò lý tưởng liền cảm giác chứng không dứt khoát của mình phát tác, cảm thấy nơi này rất tốt, chỗ đó cũng không tồi, chọn tới chọn lui chọn không ra.

Văn Nghiễn đợi một lúc nhưng không thấy Bạch Đào rep thì liền biết hiện tại cậu đang suy nghĩ gì, anh trực tiếp gọi điện cho cậu, Bạch Đào bên này lập tức nhận, cậu đang ở ký túc xá, sợ bạn cùng phòng nghe được liền nhỏ giọng ‘Này’ một tiếng

Văn Nghiễn nói: “Những chỗ này chúng ta đều sẽ đi, hiện tại ngươi liền chọn ra một chỗ ngươi muốn đi nhất là tốt rồi.”

“Như vậy a” Bạch Đào trầm ngâm một chút, quyết định trước tiên nên đi nơi nào: “Vậy đi công viên trò chơi đi.”

“Hảo” Dừng một chút, Văn Nghiễn lại hỏi: “Ngươi ăn gì chưa? Lát nữa ngươi có muốn cùng ta ăn một bữa cơm hay không? Ta muốn gặp ngươi.”

Chưa nghe thấy câu trả lời của Bạch Đào thì Văn Nghiễn đã nghe ở đầu dây bên kia truyền tới một thanh âm xa lạ:

“Bạch Đào, ngươi cùng bạn trai ngươi gọi điện thoại à?! Cuối tuần này các ngươi ra ngoài chơi có về ký túc xá hay không? Nhớ làm tốt biện pháp an toàn a.”

Tiếp đến chính là giọng của Bạch Đào có chút vội vàng:

“Ngươi đừng nói bừa!!!”

Trong loa truyền đến âm thanh cười nói vui vẻ xen lẫn tiếng Bạch Đào vô lực biện giải, một lúc sau, âm thanh đối diện mới nhỏ lại, nhất định là Bạch Đào ra ban công nghe điện thoại của anh. Anh biết Bạch Đào vào lúc này nhất định sẽ thẹn thùng, mặt của cậu nhất định sẽ đỏ bừng lên rất đáng yêu.

“Này, ngươi còn nghe sao?”

Thanh âm của Bạch Đào nhuyễn nhu âm cuối làm tâm anh ngứa

“Ân, ta đang nghe.”

Văn Nghiễn cũng đi ra ban công, ngửa đầu cùng Bạch Đào xem cùng một mảnh ánh trăng sao.

“Bạn cùng phòng của ta hắn nói mò, bọn họ rất thích trêu đùa ta”

Trong lời nói của Bạch Đào có một chút điểm oán giận, cậu oán giận lên như là đang làm nũng, tổng khiến người không nhịn được muốn ôm lấy cậu, nói một ít lời ngon tiếng ngọt hống hống cậu

Văn Nghiễn rất yêu thích Bạch Đào như vậy nói chuyện cùng anh, hướng anh oán giận những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nói ngày hôm nay cậu đụng phải người nào rồi nói cái gì. Cậu giống như là đem toàn bộ sinh hoạt kể cho anh mà không giữ lại chút nào, chia sẻ cảm xúc của mình trong một ngày, sau đó nhượng Văn Nghiễn không trở ngại chút nào xâm lấn sinh hoạt của cậu nắm giữ cậu hết thảy.

Văn Nghiễn mỉm cười hỏi cậu: “Cho nên cuối tuần này ngươi còn muốn về ký túc xá sao?”

Bên kia yên tĩnh vài giây, sau đó điện thoại liền bị cúp.

Văn Nghiễn nhìn thông báo cuộc gọi đã kết thúc trên màn hình, lắc đầu cười cười. Da mặt Bạch Đào hảo mỏng, lá gan quá nhỏ, căn bản không chịu nổi trêu đùa.

Hai ngày sau đó Bạch Đào da mặt mỏng không có tiếp nhận điện thoại của Văn Nghiễn không biết xấu hổ, thế nhưng vi tin ngược lại vẫn là mỗi ngày phát, tán gẫu về chuyện lặt vặt phát sinh mỗi ngày

Sáng sớm ngày cuối tuần Văn Nghiễn đã ở dưới ký túc xá của Bạch Đào chờ cậu, Bạch Đào quên mất chính mình cuối tuần không đặt báo thức, khi nghe Văn Nghiễn gọi điện mới cuống quít rời giường rửa mặt, qua gần hai mươi phút cậu mới chuẩn bị hảo, thở hổn hển từ trên lầu chạy xuống chỗ Văn Nghiễn, đối với anh nói xin lỗi:

“Xin lỗi, tối hôm qua ta quên đặt đồng hồ báo thức.”

Biểu tình của Văn Nghiễn vẫn bình thường, cũng không có bởi vì chờ lâu mà bực mình, anh vuốt vuốt lại tóc bị bay toán loạn của cậu sau đó dắt tay cậu, nói:

“Chỉ cần ngươi tới, muộn mấy cũng không tính là muộn.”

Bạch Đào kỳ thực đối với luyến ái có rất nhiều ảo tưởng, nhưng bây giờ cùng Văn Nghiễn tay trong tay đứng ở trước cổng công viên trò chơi, tâm lý ngược lại sinh ra mấy phần cảm giác không thực

Cậu thật cùng Văn Nghiễn nói chuyện yêu đương, hơn nữa còn tay dắt tay đi công viên trò chơi hẹn hò a.

Văn Nghiễn đã đặt vé online nên không cần phải xếp hàng, trực tiếp xoát mã đi vào, vào cuối tuần công viên trò chơi có rất nhiều người, mỗi cái trò chơi đều có một hàng dài xếp hàng, Bạch Đào không dám chơi mấy trò kích thích như tàu lượn siêu tốc này nọ, cái khác cũng không biết muốn chơi gì, đơn giản nắm tay Văn Nghiễn ở trong công viên trò chơi tản bộ.

Văn Nghiễn nhìn thấy bên cạnh có chú hề đang bán bóng bay, vây quanh là một vòng tiểu bằng hữu, anh cũng đi tới mua một quả bóng bay hình trái tim trở về thắt ở cổ tay Bạch Đào

Bạch Đào kéo kéo cái dây trên cổ tay, nói:

“Ngươi cho ta trói cái này là sợ ta đi mất sao?”

“Đúng vậy, bên trong nhiều người như vậy, vạn nhất ngươi đi lạc ta phải làm sao a?”

“Vậy ngươi nắm tay chặt một chút, ta sẽ không đi lạc nha.” Bạch Đào gãi gãi lòng bàn tay của Văn Nghiễn, sau đó hỏi anh: “Ngươi có muốn ở trong vòng đu quay hôn môi không?”

Văn Nghiễn cúi đầu nhìn cậu, tầm mắt của Bạch Đào cũng nhìn vòng đu quay to đùng sừng sững ở bên cạnh, thấy Văn Nghiễn thật lâu không trả lời, lại hỏi:

“Ở vòng đu quay hôn môi sẽ rất bình thường sao?”

Văn Nghiễn nói: “Không có chút nào bình thường, ta cũng muốn cùng ngươi tại vòng đu quay hôn môi.”

Bọn họ sắp xếp cái muốn chơi đầu tiên chính là vòng đu quay, người chơi cái này không phải rất nhiều, không tới mười phút bọn họ liền ngồi lên một khoang hai người. Chờ vòng đu quay chuyển tới điểm cao nhất bọn họ đã bắt đầu hôn môi.

Bạch Đào nhón chân lên nhắm mắt tiến lại gần, đem môi mình kề sát môi Văn Nghiễn, bộ dáng cậu hôn môi rất nghiêm túc, như hiến tế vậy. Văn Nghiễn ngậm môi dưới của cậu, rất mềm rất nhẹ rất cẩn thận hôn cậu, không hề có dục vọng, chỉ thuần túy là một nụ hôn.

Vòng đu quay quay một vòng mất mười phút, từ điểm cao nhất xuống dưới tổng cộng năm phút đồng hồ, bọn họ liền hôn môi suốt năm phút đồng hồ

Chờ bọn cậu ngồi xong vòng đu quay xuống dưới, Văn Nghiễn đột nhiên hỏi Bạch Đào:

“Ngươi tại vòng đu quay cùng ta hôn môi, là muốn cùng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ sao?”

Bạch Đào xoát một cái liền đỏ mặt, thời điểm hôn môi thì không đỏ mặt, hiện tại mặt đỏ đặc biệt, Văn Nghiễn đột nhiên cúi đầu tại trên môi của cậu hôn một chút, dẫn tới những tiểu bằng hữu ở xung quanh quay qua nhìn hai người bọn họ.

Bạch Đào không chịu được ánh mắt của tiểu hài tử ngây thơ tò mò, nhanh chóng lôi kéo Văn Nghiễn chạy trốn, chờ chạy đến một chỗ vắng người, Bạch Đào mới bỏ tay Văn Nghiễn ra nằm nhoài lên ghế đá thở dốc.

Văn Nghiễn cũng suyễn, thở gấp rồi đột nhiên nở nụ cười:

“Ta có cảm giác chúng ta như là học sinh trung học nói chuyện yêu đương, quá ngây thơ.”

Bạch Đào nhìn anh rồi cũng cười theo, Văn Nghiễn hỏi cậu:

“Ngươi có muốn đi đu quay ngựa gỗ hay không a?”

“A? Nhưng đó là chỗ của tiểu bằng hữu.”

Bạch Đào nhìn sang, ngồi trên ngựa gỗ đều là nhóc con, cha mẹ các bé thì ở bên ngoài nhìn.

“Ngươi cũng là tiểu bằng hữu a.” Văn Nghiễn một lần nữa nắm lấy bàn tay của Bạch Đào: “Tiểu bằng hữu Bạch Đào có muốn chơi đu quay ngựa gỗ hay không a?”

“Muốn!” Bạch Đào đột nhiên nở nụ cười, cậu nhào tới ôm lấy eo Văn Nghiễn: “Ta muốn chơi đu quay ngựa gỗ!”
TIN HOT
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Bạch Đào ngày hôm nay chơi đến điên rồi, cùng một đám tiểu hài tử chơi từ trò này đến trò khác, mà Văn Nghiễn có lúc cùng cậu chơi, có lúc đứng ngoài cùng các vị phụ huynh nhìn Bạch Đào và các tiểu hài nhi chơi đùa.

Văn Nghiễn cùng các vị phụ huynh đứng ở ngoài cũng không tẻ nhạt, anh đứng ở chỗ đó cùng nói về vấn đề giáo dục trẻ nhỏ với mọi người, thật giống như Bạch Đào là một đứa bé do chính tay anh nuôi dạy

Chờ chơi hết trò này đám trẻ con như ong vỡ tổ tìm kiếm cha mẹ của mình, xung quanh đều là thanh âm kỷ kỷ tra tra, Bạch Đào cũng đi ra, nhảy ra đến trước người Văn Nghiễn, Văn Nghiễn xoa nắn lòng bàn tay của cậu, hỏi cậu có nóng hay không, có muốn ăn kem ốc quế hay không

Gương mặt của Bạch Đào trắng mịn bị ánh nắng làm hồng lên, hai người bọn họ đi mua kem ốc quế ăn. Văn Nghiễn nhìn Bạch Đào liếm kem ốc quế, tâm tư đột nhiên bay đến một sự tình khác.

Bọn họ vẫn luôn chơi đến khi xế chiều, công viên trò chơi đến giờ đóng cửa mới ra về, Bạch Đào còn chưa chơi đủ, vẫn có chút lưu luyến, Văn Nghiễn đến gần hôn cậu, hống hống cậu nói:

“Ngươi nếu chưa chơi đủ thì lần sau ta dẫn ngươi đi chơi tiếp.”

Sau khi bọn họ về tới nội thành cũng không có vội vã về trường học mà trước đi ăn bữa cơm lấp đầy bụng, sau đó mới tay trong tay chậm rãi về trường học

Mới từ trong tiệm cơm đi ra không bao lâu, quẹo vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh thì đột nhiên Văn Nghiễn nghe thấy được mùi vị tin tức tố, liên quan không khí chung quanh cũng đột nhiên nóng lên, sắc mặt Bạch Đào hồng hồng, mềm cả người không đứng lên nổi, cậu lôi kéo ống tay áo của Văn Nghiễn đem thân thể của mình hướng thân thể anh cọ cọ. Hiện tại trong đầu cậu hoàn toàn mơ hồ, cái gì cũng đều nghĩ không ra, cậu chỉ cảm thấy trong cơ thể của mình trống rỗng lợi hại, cậu muốn ôm người trước mặt này, muốn hôn môi anh

Trong đầu là nghĩ như vậy, cậu cũng liền làm như vậy. Bạch Đào ôm cánh tay Văn Nghiễn, đến gần muốn cùng anh hôn môi.

Chờ Bạch Đào hôn lên môi của anh, Văn Nghiễn mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, Bạch Đào hình như là phát tình.

Văn Nghiễn biết biện pháp giải quyết tốt nhất là tiêm cho Bạch Đào thuốc ức chế, hoặc là hiện tại ôm cậu đến khách sạn gần đây mướn phòng, thế nhưng hiện tại không khí ở nơi này tràn ngập mùi vị trái đào mật ngọt ngào cực kỳ nồng, căn bản là nắm giữ không được chính mình, Văn Nghiễn thực sự nhịn không được, anh đem Bạch Đào áp tại trên tường, đáp lại nụ hôn của cậu

Hai người trong hẻm nhỏ hẻo lánh hôn sâu, nhiệt độ trong không khí tăng cao, Bạch Đào nghe thấy một mùi thơm ngát như hương trà, mùi vị này nhấn cậu vào vòng xoáy tình dục càng sâu

Mặt Bạch Đào đỏ như tích huyết, cậu nức nở hảm nhiệt, không nhịn được đem thân mình hướng vào trong lòng Văn Nghiễn

Tay Văn Nghiễn ôm eo Bạch Đào, lúc này anh đã không có dư thừa khí lực suy nghĩ lực tay của mình có lớn hay không, có thể lưu lại dấu vết trên người Bạch Đào hay không, lý trí của anh hiện tại căng thẳng như dây đàn, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt phựt

Bạch Đào chỉ cảm thấy mỗi một tấc da thịt trên người đều hư không, đều khát vọng có một đôi tay đến an ủi chúng nó, hậu huyệt chảy ra dâm thủy, đem quần lót đều làm ướt, nước mắt của cậu đong đầy viền mắt, oan ức kêu Văn Nghiễn:

“Ca ca giúp ta một chút, ca ca cứu ta…”

“Thao!”

Văn Nghiễn nhịn không được mắng một tiếng thô tục, tay anh từ trên eo Bạch Đào dời lên trên, không chút lưu tình xoa nắn đầu nhũ của cậu

Mùi vị tin tức tố trong không khí liền ngọt ngào hơn, bỗng nhiên có ánh sáng đèn pin chiếu vào mặt hai người, từ xa xa truyền tới một thanh âm xa lạ:

“Ta là cảnh sát, xin hỏi các ngươi hiện tại có cần trợ giúp không?”

Lý trí của Văn Nghiễn một giây hấp lại, anh buông lỏng Bạch Đào ra, còn không quá hai giây, Bạch Đào liền quấn lấy, Văn Nghiễn thoáng ngẩng đầu lên không cho Bạch Đào hôn lên môi mình, Bạch Đào liền nhón chân lên cắn hầu kết của anh hôn vành tai của anh, thật như bạch tuộc dính người.

Văn Nghiễn một bên nhịn Bạch Đào tại trên người mình lung tung châm lửa, một bên lên tinh thần ứng phó với cảnh sát nói:

“Cậu ấy phát tình, chúng ta đi tìm phòng khách sạn”

Anh đang nói, Bạch Đào đã ôm cổ của anh bám lên trên, Văn Nghiễn một tay đỡ mông Bạch Đào không để cậu ngã xuống, nghiêng mặt né tránh Bạch Đào đòi hôn hôn:

“Bé ngoan ngươi nhẫn một chút, ta đây liền đi tìm khách sạn.”

Bạch Đào không thể nào nhẫn nổi, cả người cậu đều nóng đến lợi hại, chỉ muốn được alpha trước mặt này dùng răng ranh cắn vào tuyến thể, đem tin ltức tố truyền vào trong đó.

Cậu khóc lóc nức nở nói: “Ca ca… Ca ca cho ta…”

Gần đây chỉ có một khách sạn, Văn Nghiễn ôm Bạch Đào dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới đó, lễ tân nhìn trạng thái của hai người bọn họ, bị doạ đến chưa kịp thu tiền tiền đã trực tiếp ném ra một cái thẻ mở cửa phòng, Văn Nghiễn cắn răng nói tiếng cảm tạ, sau đó ôm Bạch Đào hướng trong phòng đi.

Sau khi vào phòng tinh thần căng thẳng của Văn Nghiễn mới bình tĩnh lại, anh đặt Bạch Đào ở trên giường, sau đó lập tức áp xuống.

Chân Bạch Đào quấn lấy eo Văn Nghiễn, đem cái mông của mình cọ cọ thân dưới của anh, mặt sau quần của cậu đã ướt nhẹp làm tay Văn Nghiễn cũng ướt. Tay Văn Nghiễn thuận theo cạp quần chui vào, động tới nơi xuất ra dâm thủy, nơi đó rất dễ dàng liền nhét vào được một ngón tay.

“Ca ca… Ca ca, ta muốn…”

Bạch Đào chưa bao giờ có cảm giác kỳ quái như bây giờ, cậu cảm thấy nghẹn trướng muốn dừng lại lại cảm thấy còn chưa đủ muốn càng nhiều hơn

Tay của Văn Nghiễn ở bên trong giảo động mấy lần, tiếng nước dính nị, hiển nhiên đã chuẩn bị kỹ càng để tiếp thu một vật

Cậu liền bỏ thêm một ngón tay, kiên trì cấp Bạch Đào làm mở rộng, Bạch Đào khuất chân nằm ngửa ở trên giường, quần đã cởi đến đầu gối, ngón tay ra vào truyền đến tiếng vang dính nị tình sắc làm cho cậu thẹn thùng cực kỳ, nhưng hiện tại cậu không nghĩ nhiều, chỉ nha nghẹn ngào nuốt gọi, muốn Văn Nghiễn cho cậu càng nhiều khoái cảm

“Ca ca thân ta… Ca ca ta muốn…”

Hiện tại trong đầu cậu trống rỗng, chỉ hiểu được mình bây giờ rất muốn nói ra nhưng cũng không quản được mình nói cái gì

Văn Nghiễn cúi đầu ấn trụ đôi môi của Bạch Đào, dễ như ăn cháo cạy ra hàm răng cậu mút vào đầu lưỡi, nước bọt không kịp nuốt xuống thuận theo khóe miệng chảy ra ngoài, tích đến trên xương quai xanh của Bạch Đào ra một vũng nước nhỏ

Bạch Đào ôm cổ Văn Nghiễn, ưỡn ngực đem mình hướng đến phía trước, muốn cho anh thưởng thức cậu càng nhiều.

Một tay của Văn Nghiễn mở rộng hậu huyệt, tay còn lại di chuyển đến tuyến thể trên gáy Bạch Đào, dùng ngón tay ma sát chỗ da thịt nhạy cảm kia

Bạch Đào không chịu được dằn vặt như thế, cắn cắn môi dưới của Văn Nghiễn, mơ hồ không rõ cầu anh:

“Ca ca tiến vào… Cầu ngươi tiến vào… Cứu ta…”

Văn Nghiễn cũng không nhịn được nữa, anh cởi quần ra, dương cụ cương cứng phát đau đặt vào giữa hai chân Bạch Đào, Bạch Đào ngắn ngủi kêu một tiếng.

Văn Nghiễn nắm chặt thân thể chặn Bạch Đào, không giữ lại chút nào đem phân thân toàn bộ tiến vào
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Xuân sắc đầy phòng

Trên giường lớn có hai bóng người đang dây dưa, hai chân da dẻ trắng nõn quấn bên hông da màu nâu mật, bị đỉnh hướng lên trên

Trong phòng tràn đầy tiếng thân thể va chạm cùng tiếng nước dính nị rút ra cắm vào, Bạch Đào không có khí lực kêu, toàn thân cậu một chút khí lực cũng không có, tim cậu đập nhanh lợi hại, chỉ có thể từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Cậu cảm giác mình bị Văn Nghiễn xuyên hỏng, khoang sinh sản cũng sớm đã bị làm khai, đại điểu của Văn Nghiễn nằm trong lỗ nhỏ mềm mại của Bạch Đào, mỗi lần anh động đều sẽ lôi kéo vài tầng kích thích

Bạch Đào hiện tại liền khí lực để khóc cũng không có, cậu nhỏ giọng sụt sùi, thời điểm Văn Nghiễn cúi người hôn môi cậu, Bạch Đào khóc chít chít xin tha:

“Không… Không muốn, ca ca, không muốn… Ta không được.”

Văn Nghiễn ôn nhu cẩn thận hôn cậu:

“Làm sao liền không được, lúc này mới là lần thứ nhất.”

Nước mắt của Bạch Đào trào ra càng nhiều, cậu vô ý thức nỉ non:

“Ca ca… Ca ca…”

Tần suất rút ra cắm vào của Văn Nghiễn chậm lại, anh ôm lấy Bạch Đào, từ dưới lên trên chậm rãi đỉnh cậu. Loại tư thế này nhượng tính cụ tiến vào càng sâu, trong lúc hoảng hốt Bạch Đào cảm giác mình bị Văn Nghiễn đỉnh xuyên, dâm thủy trong hậu huyệt càng nhiều, drap giường đã ướt một mảng lớn.

Văn Nghiễn một bên chậm rãi đỉnh cậu, một bên lấy tay vuốt nhẹ nơi thịt mềm ở gáy Bạch Đào

Thời điểm lần thứ nhất làm khai khoang sinh sản của Bạch Đào, răng nanh của anh cũng đã cắn nơi thịt mềm trên gáy kia, đem tin tức tố của mình truyền vào, hoàn thành lâm thời ký hiệu. Hiện tại trên người anh cũng tràn đầy mùi vị ngọt ngào của trái đào mật

Quả đào da mỏng mọng nước, mùi thơm ngọt, ăn càng là ngọt.

Bạch Đào bị Văn Nghiễn đỉnh, mỗi một tế bào trong thân thể cậu đều trở nên mệt mỏi, vô luận là đổi tư thế gì cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi, cho dù cậu nằm ở trên giường, chỉ mở rộng chân cũng cảm thấy mệt.

Thân thể cảm giác mệt nhưng khoái cảm vẫn như từng đợt sóng ập tới, bức bách cậu phát ra rên rỉ, không chút lưu tình trá ra hậu huyệt càng nhiều nước, mu bàn chân chặt chẽ banh trực liền đột nhiên thả lỏng, Bạch Đào nghênh đón cao trào không biết là lần thứ mấy trong đêm nay, cường liệt khoái cảm qua đi cậu cảm giác mình sắp chết ở trên giường.

Cậu cao trào, Văn Nghiễn vẫn chưa xuất, Văn Nghiễn đem cậu thả ngã ở trên giường, đem chân chiết đến trước ngực anh, dùng tư thế truyền thống nhanh chóng làm cậu

Mới vừa cao trào khoang sinh sản không chịu nổi va chạm nhanh mạnh như vậy, khoái cảm mới vừa thối lui biến thành cơn sóng thần một lần nữa ập tới, Bạch Đào căng thẳng, tiếng rên rỉ của cậu cất cao hai quãng. Cậu gào khóc đạt tới một cao trào khác, eo hướng lên trên nhô lên, co quắp mấy lần liền chậm rãi hạ xuống.

Văn Nghiễn lui ra ngoài, miệng hậu huyệt chậm rãi thu lại, đem đồ vật anh bắn vững vàng khóa ở bên trong.

Bạch Đào còn chưa hoàn hồn lại, hai mắt cậu mất tiêu cự, mê man nhìn đèn vàng ám muội trên trần nhà, hiện tại cậu cũng không còn khí lực để suy nghĩ, cậu cảm giác mình đã bị làm hỏng, Văn Nghiễn nếu vẫn muốn làm cậu, Bạch Đào cảm thấy được mình khả năng không nhìn thấy dương quang ngày mai

Văn Nghiễn đem Bạch Đào kéo lên ôm vào trong ngực, ôn nhu hôn hôn khoé mắt cậu:

“Ngươi thoải mái sao?”

Bạch Đào trừng mắt nhìn, nước mắt liền rớt xuống, cậu tóm chặt lấy tất cả cơ hội xin tha:

“… Ta thật sự không được, ca ca, tha cho ta đi.”

Văn Nghiễn trìu mến xoa bóp mặt Bạch Đào, sau đó đem cậu ôm chặt:

“Kia nghỉ một lát, chúng ta đợi chút nữa trở lại.”

Bạch Đào không biết mình là làm sao vượt qua kỳ động dục, ý thức của cậu mơ hồ, chỉ nhớ chính mình động dục nhiệt tình quấn lấy Văn Nghiễn, nhưng đến cuối cùng cậu vẫn là xin tha. Làm xong một hồi cậu mệt đến đầu ngón tay cũng không muốn động

Bụng nhỏ của Bạch Đào bị Văn Nghiễn bắn phình to, khoang sinh sản tham ăn đem đồ vật mà Văn Nghiễn bắn vào chặt chẽ khóa ở bên trong, một chút cũng không để chảy ra. Một hồi tình cuối cùng cũng kết thúc, thời điểm Văn Nghiễn tắm cho Bạch Đào xong rồi bế cậu đi ra, Bạch Đào vô ý thức vuốt ve bụng của mình, không biết nghĩ tới cái gì đột nhiên hỏi Văn Nghiễn:

“Ngươi nói nếu ta mang thai thì nên làm sao bây giờ a?”

Ánh mắt của Văn Nghiễn có một chút thay đổi, Bạch Đào như là một yêu tinh không rành thế sự, vô ý thức câu dẫn làm hồn phách của người ta lay động. Giọng anh khàn khàn:

“Nếu có thai thì liền sinh.”

“Nhưng là ta còn đang đi học, nếu sinh bảo bảo thì việc học của ta làm sao bây giờ?”

Bạch Đào cau mày, rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Tay Văn Nghiễn nắm lấy tay Bạch Đào, cùng cậu đồng thời xoa xoa bụng nhỏ của cậu. Thật giống như trong bụng Bạch Đào có một tiểu sinh mệnh, trong lòng Văn Nghiễn dâng lên một loại tình cảm kỳ diệu

Anh chôn đầu vào hõm cổ của Bạch Đào, hơi cọ cọ, nói:

“Đào Đào, nếu không chúng ta kết hôn đi.”

“A?” Bạch Đào bị doạ sợ hết hồn: “Ngươi ngươi ngươi ngươi nói cái gì?”

“Ta nói chúng ta kết hôn đi.” Văn Nghiễn nói lại, biểu tình nghiêm túc trịnh trọng.

“Chúng ta vừa mới nói chuyện yêu đương.” Bạch Đào cúi đầu không dám nhìn Văn Nghiễn: “Hiện tại kết hôn có phải là quá nhanh hay không?”

Văn Nghiễn cũng không có bởi vì Bạch Đào nhuyễn từ chối mà không vui, anh hôn hôn vành tai của Bạch Đào:

“Ta biết ngươi đang lo lắng cái gì, cũng biết băn khoăn của ngươi, thế nhưng ngươi phải biết ta không phải đầu óc nóng lên mới nói muốn kết hôn, ta là nghiêm túc nói với ngươi, ta muốn cùng ngươi kết hôn.”

“Trước khi biết ngươi ta chưa từng yêu người khác, sau khi biết ngươi ta chỉ thích một mình ngươi, ta đối với ngươi yêu thích vừa là nhất kiến chung tình, vừa là số mệnh an bài.”

Bạch Đào không nghĩ tới Văn Nghiễn cư nhiên sẽ nói lời tâm tình, vui mừng ở trong lòng lặng yên trào dâng, cậu nghiêng thân mình cùng Văn Nghiễn trao đổi một cái hôn lưu luyến lâu dài

Hôn xong Văn Nghiễn liền cắn cắn khoé miệng Bạch Đào, đối với cậu nói:

“Ngươi bây giờ muốn nói chuyện yêu đương thì chúng ta trước hết nói chuyện yêu đương, chờ đến lúc ngươi muốn kết hôn thì chúng ta lập tức đi cục dân chính.”

Bạch Đào ôm lấy eo Văn Nghiễn, chôn ở trong lồng ngực của cậu trầm trầm hờn dỗi hỏi anh:

“Nguyên lai ngươi như thế yêu ta a?”

Văn Nghiễn ôm chặt lấy Bạch Đào, cố ý dùng giọng nũng nịu đối Bạch Đào nói:

“Là a, ta siêu cấp yêu ngươi.”

Bạch Đào cố ý hỏi anh: “Vậy ta vẫn luôn không muốn kết hôn vậy ngươi làm sao a?”

Văn Nghiễn đột nhiên đem cậu ôm ngang lên, sợ đến mức Bạch Đào nhanh chóng ôm lấy cổ của cậu

Văn Nghiễn một bên ôm cậu một biên nói:

“Còn có một biện pháp khác.”

Bạch Đào hiếu kỳ hỏi: “Biện pháp gì?”

Văn Nghiễn đem Bạch Đào vừa mới tắm rửa sạch sẽ đặt trên giường, anh giả bộ hung tợn nói:

“Vậy ta đem ngươi khóa ở trên giường, mỗi ngày làm ngươi, làm khai khoang sinh sản của ngươi ở bên trong rót tinh, mãi cho đến khi ngươi mang thai mới thôi, đến lúc đó ngươi không cùng ta kết hôn cũng không được!”

Cuối cùng thì một hồi tình lại bắt đầu.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Bạch Đào cùng Văn Nghiễn tự xác định quan hệ đến hiện tại là đã qua ba kỳ động dục.

Văn Nghiễn động tác rất nhanh, sau khi Bạch Đào kết thúc kỳ động dục thứ nhất liền đi một vòng tinh tế chọn quà đến nhà Bạch Đào bái phỏng

Phụ thân Bạch Đào biết Bạch Đào có bạn trai, cũng biết người bạn trai này bồi Bạch Đào qua một kỳ động dục, ông đối với Văn Nghiễn – cái người lừa gạt con trai bảo bối của ông rất có ý kiến, chưa từng cho Văn Nghiễn một lần hoà nhã, tình cảnh dựa cả vào mẫu thân của Bạch Đào

Bạch Đào ngồi ở bên cạnh lâm vào tình thế khó xử, một bên sợ ba ba quá mức làm khó dễ Văn Nghiễn, một bên lại sợ Văn Nghiễn đột nhiên mở miệng nói muốn kết hôn sẽ làm cha cậu có thể tức đến ngất đi. Cũng may mụ mụ của cậu rất yêu thích Văn Nghiễn, có nàng ở bên cạnh điều đình bầu không khí cũng không đến nỗi quá lúng túng.

Thời điểm làm cơm Bạch Đào đi vào bếp làm trợ thủ cho mẹ, mẹ cậu nhỏ giọng hỏi cậu:

“Làm sao mới vừa nói chuyện yêu đương ngươi liền đem người dẫn về ra mắt gia đình a.”

Bạch Đào dẹt dẹt cái miệng, một bên nhặt rau một bên oán giận nói:

“Là anh ấy nói nhất định phải tới.”

Mẹ cậu cười nói: “Ta xem đứa nhỏ này rất tốt, thế nhưng ba ngươi chỉ sợ khó cho qua.”

Thời điểm làm xong cơm bưng lên bàn, Bạch Đào phát hiện biểu tình của cha cậu dĩ nhiên nhu hòa lại, cùng Văn Nghiễn không biết đang thảo luận về vấn đề gì, cách gọi cũng từ ngươi biến thành tiểu Nghiễn

Trên bàn cơm Bạch Đào hiếu kỳ đến gần cùng Văn Nghiễn kề tai nói nhỏ:

“Ngươi cùng ba ta nói cái gì a, thái độ của ba chuyển biến nhanh như vậy.”

Văn Nghiễn lặng lẽ nắm chặt tay Bạch Đào, xoa nắn lòng bàn tay mềm mại của cậu nói:

“Không nói cho ngươi.”

Bạch Đào gần đây bị sủng tính khí cũng dần lớn, cậu thấy Văn Nghiễn không nói, ngay lập tức liền muốn nổi giận hất tay ra lại bị Văn Nghiễn nắm càng chặt.

“Ăn cơm, ngươi làm cái gì?!”

Văn Nghiễn mạn điều tư lý(?) nói: “Ăn cơm không ảnh hưởng đến việc nắm tay, ta có thể dùng tay trái ăn cơm.”

Nói xong anh thật sự dùng tay trái gắp một khối đậu phụ phóng tới trong bát của Bạch Đào, sau đó dùng rất giọng thành khẩn đối mẹ của Bạch Đào:

“Dì làm cơm thật ngon!.”

Rõ ràng còn chưa ăn mà vẫn dám nịnh hót. Mà mẹ của Bạch Đào rất ăn bộ dáng này của Văn Nghiễn, bị cậu đùa đến cười không ngậm miệng vào được:

“Kia tiểu Nghiễn thường đến chơi, dì nấu cơm cho ngươi ăn.”

Văn Nghiễn rất nghiêm túc gật gật đầu, nói:

“Cảm ơn dì.”

Sau đó Văn Nghiễn nói được là làm được, anh đi đến nhà Bạch Đào so với Bạch Đào về nhà đều chuyên cần hơn, vốn là đối với anh vẫn có ý kiến ba ba Bạch Đào bây giờ nhìn Văn Nghiễn chỗ nào cũng tốt, thật giống như Văn Nghiễn mới là con ruột của ông đâu

Kết thúc nghỉ hè, sau một tháng kể từ ngày khai giảng, Bạch Đào cảm giác thân thể của mình không thoải mái, bị Văn Nghiễn kéo đến bệnh viện kiểm tra, lúc này mới phát hiện trong bụng của cậu đã có tiểu bảo bảo, đã có thai được hai tháng.

Bạch Đào bị kết quả kiểm tra doạ cho bối rối mà Văn Nghiễn ở bên cạnh cũng là mộng, anh không dám tin tưởng nhìn bác sĩ, lại hỏi một lần nữa:

“Ngài nói cái gì?”

Bác sĩ trả lời anh: “Cậu ấy mang thai, thai nhi đã được hai tháng, để an toàn thì vẫn nên siêu âm cho cậu ấy.”

Bạch Đào ngoan ngoãn nằm ở trên giường, cậu vén lên vạt áo, tùy ý để bác sĩ bôi gel siêu âm lành lạnh lên bụng của cậu, bác sĩ một bên di động thiết bị, một bên nhìn hình ảnh giảng giải:

“Thai nhi đã thành hình, ngươi xem, nơi này là đầu, nơi này là cánh tay.”

Bạch Đào nhìn hình ảnh cơ đen thùi lùi một đống, căn bản là không thấy được chỗ nào là đầu chỗ nào là cánh tay, cậu nhẹ giọng hỏi:

“Ta mang thai?”

“Ta là thật sự mang thai sao?”

Bác sĩ có chút nghi hoặc nhìn cậu:

“Phải, ngươi mang thai.”

Bạch Đào một cái chớp mắt, nước mắt liền rớt xuống, cậu hô một tiếng:

“Văn Nghiễn”

Văn Nghiễn lập tức vén mành lên vọt tới bên cạnh cậu nắm chặt tay cậu:

“Ngươi làm sao vậy?”

Bạch Đào khóc thút thít nghẹn ngào nói:

“Ta mang thai, làm sao bây giờ a.”

Văn Nghiễn nắm thật chặt tay Bạch Đào, nhượng cậu có đủ cảm giác an toàn, anh hôn lên mi mắt của cậu, nói:

“Chúng ta trước tiên kết hôn, đứa bé này ngươi muốn liền lưu lại, không muốn chúng ta cũng không cần, ngươi đừng sợ, hết thảy đều có ta.”

Buổi sáng làm kiểm tra, buổi chiều gia trưởng hai bên đều biết tin tức Bạch Đào mang thai, buổi tối người hai nhà liền ngồi cùng ăn một bữa cơm, đồng thời thảo luận biện pháp giải quyết cái vấn đề này

Sau khi ba ba Bạch Đào nghe đến tin tức này thì hảo cảm đối Văn Nghiễn trực tiếp rớt xuống số âm, từ khi ông ngồi xuống ghế lô đến bây giờ, ngoại trừ đối với Văn Nghiễn hừ lạnh một tiếng thì không cùng anh nói được một câu. Cha mẹ Văn Nghiễn ngược lại vẫn luôn cười híp mắt, mụ mụ của Văn Nghiễn vẫn luôn nắm tay Bạch Đào, hỏi thân thể cậu bây giờ như thế nào, có cái gì không thoải mái hay không

Phụ thân Văn Nghiễn ho khan một tiếng, mở miệng hỏi:

“Chuyện này, các ngươi muốn giải quyết như thế nào?”

Văn Nghiễn đứng dậy, đi tới trước mặt cha mẹ Bạch Đào nghiêm túc nói:

“Thưa chú, thưa dì, ta muốn cùng Bạch Đào kết hôn, nguyên nhân không phải là bởi vì cậu ấy mang thai, cho dù không có đứa bé này, ta vẫn muốn cùng cậu ấy kết hôn.”

Còn không đợi cha mẹ Bạch Đào phản ứng lại, anh liền đi tới trước mặt Bạch Đào quỳ một chân xuống, anh từ trong túi áo lấy ra một cái hộp nhung nhỏ, đưa tới trước mắt Bạch Đào

“Đào Đào, ngươi có nguyện ý gả cho ta không?”

Trong phòng khách nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đang chờ câu trả lời của Bạch Đào

Từ sáng sớm khi kiểm tra ra có thai bắt đầu, cảm xúc của Bạch Đào rất mông lung, cậu thấy Văn Nghiễn đưa tới một cái hộp nhung tinh xảo cùng với nhẫn kim cương tinh tế bên trong, nước mắt không biết làm sao liền rớt xuống.

Văn Nghiễn bị doạ hoảng rồi, anh lập tức đứng lên đem Bạch Đào ôm vào trong ngực, vì cậu lau đi lệ trên mặt, ngữ khí thương tiếc:

“Làm sao vậy, ngươi đừng khóc.”

Bạch Đào vừa khóc vừa nói: “Ta còn chưa nhẫn, ngươi đứng lên làm gì a.”

Văn Nghiễn một lần nữa quỳ xuống, đem nhẫn đeo vào ngón áp út của Bạch Đào

Sắc mặt của ba ba Bạch Đào hơi trầm nhưng đến cuối cung vẫn không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận cuộc hôn nhân này

Thời điểm mùa xuân, bụng của Bạch Đào đã lộ rõ. Cậu và Văn Nghiễn đã đăng ký kết hôn, thế nhưng vẫn chưa làm lễ cưới.

Bạch Đào không nghĩ lớn bụng làm lễ cưới, Văn Nghiễn hoàn toàn nghe theo ý nghĩ của cậu

Văn Nghiễn cùng Bạch Đào đều tạm nghỉ học, Văn Nghiễn ở phụ cận trường học mua một căn nhà, mỗi ngày nấu ăn cho Bạch Đào, muốn đem cậu uy mập một chút.

Bụng Bạch Đào sau khi lớn lên liền lười đi lại, nhưng bác sĩ khuyên phải vận động một chút mới tốt cho em bé và ba của em bé, Văn Nghiễn ngoại trừ mỗi ngày chăm sóc Bạch Đào, còn phải tìm cách làm cho cậu động động.

Một buổi sáng sớm nào đó, Bạch Đào mới vừa rời giường rửa mặt xong, Văn Nghiễn không biết từ đâu rút ra một đoạn tơ lụa, bịt kín hai mắt của Bạch Đào, anh nói:

“Ta dẫn ngươi đi một chỗ.”

Bạch Đào nắm chặt tay Văn Nghiễn cùng anh đi về phía trước, ra cửa, lên xe, đi một hồi lâu mới dừng lại.

Văn Nghiễn đem Bạch Đào từ trong xe ôm ra, ôm cậu đi tới một nơi mới thả cậu xuống

Khăn lụa bị kéo xuống, đập vào mắt là một rừng hoa đào nở rộ thập phần xinh đẹp

Bạch Đào kích động nắm chặt cánh tay Văn Nghiễn:

“Mùa xuân đến rồi!”

Văn Nghiễn đến gần ghé vào lỗ tai cậu khẽ nói:

“Ngươi chính là mùa xuân của ta.”
TIN HOT
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top