Trong một thung lũng hẻo lánh, nép mình dưới chân dãy núi trùng điệp, tồn tại một ngôi làng nhỏ mang tên Bình An. Đúng như tên gọi, thuở ban đầu, nơi đây là một chốn thanh bình, người dân hiền lành, sống dựa vào những thửa ruộng bậc thang màu mỡ và nguồn lợi từ khu rừng già bao quanh. Tiếng cười nói rộn rã của trẻ thơ, tiếng gà gáy mỗi sớm mai, tiếng cối xay lúa đều đặn… tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng yên ả, ru ngủ bao thế hệ.
Nhưng khoảng thời gian tươi đẹp ấy đã lùi vào dĩ vãng. Gần đây, bóng ma của nỗi sợ hãi đã bao trùm lên khắp ngôi làng. Nguyên nhân không gì khác ngoài sự xuất hiện của một con Hổ Yêu hung dữ.
Không ai biết nó đến từ đâu, chỉ biết rằng mỗi khi đêm xuống, tiếng gầm rợn người của nó lại vang vọng khắp thung lũng, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Ban đầu, Hổ Yêu chỉ dám lảng vảng ở bìa rừng, rồi dần dần, sự táo tợn của nó tăng lên theo cấp số nhân. Nó bắt đầu tấn công gia súc của dân làng. Những con trâu, con bò béo tốt, những đàn gà, đàn vịt đang yên lành trong chuồng đều trở thành mồi cho cơn đói khát của con quái vật.
Những mái nhà tranh xơ xác nay càng thêm tiêu điều bởi sự thiếu vắng vật nuôi. Tiếng kêu khóc than vang vọng khắp nơi khi người dân phát hiện ra đàn gia súc của mình biến mất không dấu vết, chỉ còn lại những vệt máu tanh nồng và dấu chân to lớn in hằn trên đất.
Không dừng lại ở việc bắt gia súc, Hổ Yêu ngày càng lấn tới, đe dọa trực tiếp đến sự an toàn của người dân. Những người đi rừng không dám bén mảng vào sâu trong khu rừng già nữa. Những đứa trẻ không còn dám nô đùa ngoài sân vào buổi tối. Những người đàn ông trụ cột trong gia đình luôn sống trong thấp thỏm lo âu, không biết liệu đêm nay Hổ Yêu có ghé thăm nhà mình hay không.
Bầu không khí u ám, nặng nề bao trùm lên ngôi làng Bình An. Những gương mặt vốn hiền hòa, chất phác giờ đây hằn rõ vẻ mệt mỏi và sợ hãi. Họ tụ tập thành từng nhóm nhỏ, bàn tán xôn xao về con quái vật đáng sợ, cố gắng tìm ra một biện pháp để đối phó, nhưng tất cả đều vô vọng. Sức mạnh của một con Hổ Yêu vượt xa khả năng của những người dân chân lấm tay bùn.
Trong một căn nhà nhỏ ở cuối làng, ánh đèn dầu leo lét hắt ra những vệt sáng yếu ớt. Bà lão Tám, người có tuổi đời cao nhất trong làng, đang ngồi bên bếp lửa, khuôn mặt nhăn nheo đầy lo âu. Bà thở dài thườn thượt, nhìn ra bóng đêm mịt mùng bên ngoài. Tiếng gió rít qua mái tranh nghe như tiếng than khóc ai oán.
"Không biết rồi đây cuộc sống của chúng ta sẽ ra sao nữa?" Bà lẩm bẩm một mình, đôi mắt đượm buồn nhìn vào ngọn lửa đang cháy bập bùng. Nỗi sợ hãi Hổ Yêu đã gieo rắc vào lòng người dân Bình An một bóng đêm dài vô tận, và họ không biết khi nào bình minh mới có thể trở lại nơi này.
Chương 2: Bạch Sóc Đạo Sĩ Xuất Hiện
Vào một buổi sớm mai tĩnh lặng, khi những tia nắng ban mai đầu tiên còn e ấp sau rặng núi, một hình bóng nhỏ bé nhưng oai nghiêm xuất hiện ở đầu làng Bình An. Đó là một chú sóc trắng, không giống bất kỳ con sóc nào mà người dân nơi đây từng thấy. Bộ lông trắng muốt của nó tỏa ra một vầng sáng dịu nhẹ dưới ánh mặt trời, đôi mắt đen láy sáng ngời vẻ thông tuệ và điềm tĩnh.
Điều khiến chú sóc này trở nên đặc biệt hơn cả chính là bộ trang phục đạo sĩ mà nó đang mặc. Một chiếc áo bào trắng tinh khôi, được thêu chỉ vàng tinh xảo hình những đám mây và các ký tự cổ bí ẩn, khoác hờ trên thân hình nhanh nhẹn. Bên hông chú sóc còn đeo một thanh kiếm nhỏ nhắn, vỏ kiếm được làm từ gỗ đào quý hiếm, tỏa ra một mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
Chú sóc ấy chính là Bạch Sóc Đạo Sĩ.
Không ai biết lai lịch thật sự của Bạch Sóc Đạo Sĩ. Người ta chỉ nghe phong thanh rằng ở một ngọn núi cao, nơi mây mù bao phủ quanh năm, có một vị đạo sĩ sóc trắng tu luyện đạo pháp cao thâm. Ngài có khả năng cảm nhận được những biến động trong thiên địa, thấu hiểu lòng người và sở hữu những phép thuật kỳ diệu.
Bạch Sóc Đạo Sĩ đã nghe được tiếng than khóc, sự oán hận và nỗi sợ hãi đang bao trùm lên ngôi làng Bình An. Với trái tim nhân hậu và tinh thần trách nhiệm của một người tu đạo, ngài quyết định rời khỏi nơi ẩn tu, tìm đến ngôi làng này để giúp đỡ những người dân khốn khổ.
Bước chân của Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng như làn gió thoảng. Ngài điềm tĩnh quan sát khung cảnh tiêu điều của ngôi làng. Những ngôi nhà đóng cửa im ỉm, không còn nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con. Khuôn mặt những người dân mà ngài bắt gặp đều hằn rõ vẻ lo lắng và mệt mỏi.
Khi Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng chân ở quảng trường trung tâm, nơi vốn là chỗ tụ tập vui vẻ của dân làng, giờ đây lại vắng vẻ đến nao lòng. Một vài người dân rụt rè nhìn ngài, trong ánh mắt họ vừa có sự tò mò, vừa có chút nghi ngại. Một chú sóc nhỏ bé như vậy, liệu có thể giúp họ thoát khỏi nỗi kinh hoàng mang tên Hổ Yêu?
Bà cụ Tám run rẩy bước tới, đôi mắt già nua ngước nhìn Bạch Sóc Đạo Sĩ. "Ngài... ngài là ai vậy?" giọng bà khẽ run.
Bạch Sóc Đạo Sĩ khẽ cúi đầu, giọng nói trong trẻo nhưng đầy uy lực vang lên: "Bần đạo là Bạch Sóc Đạo Sĩ. Ta đến đây để giúp mọi người giải trừ tai họa."
Lời nói của Bạch Sóc Đạo Sĩ như một làn gió mát thổi vào không khí căng thẳng của quảng trường. Mặc dù vẫn còn nghi ngờ, nhưng trong ánh mắt của nhiều người dân đã xuất hiện một tia hy vọng le lói. Họ đã quá mệt mỏi với cuộc sống trong sợ hãi, và bất kỳ sự giúp đỡ nào, dù nhỏ bé đến đâu, cũng đều đáng quý.
Một người đàn ông trung niên, khuôn mặt khắc khổ, bước lên phía trước. "Đạo sĩ, ngài có thật sự có cách đối phó với con Hổ Yêu đó không? Nó rất hung dữ, đã bắt đi rất nhiều gia súc của chúng tôi rồi."
Bạch Sóc Đạo Sĩ nhìn thẳng vào mắt người đàn ông, giọng nói kiên định: "bần đạo không dám chắc chắn mọi điều, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức. Oán khí của con Hổ Yêu này rất nặng, chắc chắn có nguyên nhân sâu xa.Bần đạo cần phải tìm hiểu rõ ngọn ngành trước khi đưa ra quyết định."
Nghe những lời nói đầy trách nhiệm của Bạch Sóc Đạo Sĩ, sự nghi ngờ trong lòng người dân dần tan biến. Họ bắt đầu kể cho ngài nghe về những nỗi kinh hoàng mà họ đã trải qua, về những đêm mất ngủ vì tiếng gầm rú đáng sợ, về những thiệt hại không thể bù đắp.
Bạch Sóc Đạo Sĩ lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ đồng cảm sâu sắc. Ngài biết rằng để giải quyết tận gốc vấn đề này, không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn. Hành trình của Bạch Sóc Đạo Sĩ ở ngôi làng Bình An chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng sự xuất hiện của ngài đã thắp lên một ngọn lửa hy vọng trong trái tim những người dân đang tuyệt vọng.
Chương 3: Lời Thề Dưới Ánh Trăng
Đêm đó, trăng tròn vằng vặc chiếu sáng khắp thung lũng Bình An, nhuộm cả ngôi làng trong một màu bạc huyền ảo. Sau khi lắng nghe những câu chuyện đầy đau khổ của người dân, Bạch Sóc Đạo Sĩ quyết định không nghỉ ngơi mà lặng lẽ rời khỏi ngôi nhà được dân làng nhường cho. Ngài muốn tận mắt chứng kiến sự xuất hiện của Hổ Yêu, cảm nhận rõ ràng nguồn gốc của nỗi kinh hoàng đang ám ảnh nơi đây.
Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng di chuyển, thân hình nhỏ bé thoăn thoắt ẩn mình trong bóng tối. Ngài men theo những con đường mòn quen thuộc dẫn ra bìa rừng, nơi Hổ Yêu thường xuyên xuất hiện. Không gian tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ có tiếng côn trùng rả rích đâu đó và tiếng lá cây xào xạc khi gió nhẹ thổi qua.
Đến một khoảng đất trống gần khu chuồng gia súc bỏ hoang ở rìa làng, Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng lại, kiên nhẫn ẩn mình sau một bụi cây rậm rạp. Ngài tập trung cao độ, đôi tai vểnh lên lắng nghe mọi âm thanh trong đêm tối, đôi mắt đen láy không ngừng quan sát xung quanh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, bầu không khí càng lúc càng trở nên căng thẳng. Bỗng nhiên, từ sâu trong khu rừng già vọng ra một tiếng gầm trầm đục, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Tiếng gầm ấy vang vọng khắp thung lũng, khiến những người dân đang cố gắng chợp mắt trong nhà cũng phải giật mình tỉnh giấc, nỗi sợ hãi lại trào dâng trong lòng họ.
Bạch Sóc Đạo Sĩ khẽ nheo mắt, ngài biết, Hổ Yêu đã xuất hiện.
Trong ánh trăng mờ ảo, một bóng đen khổng lồ từ từ hiện ra từ bóng tối của khu rừng. Đó là một con hổ to lớn, thân hình vạm vỡ với những vằn đen nổi bật trên bộ lông màu vàng hung. Nhưng điều khiến nó trở nên đáng sợ hơn cả chính là đôi mắt đỏ ngầu như máu, toát ra một sự hung tợn và oán hận ngút trời.
Hổ Yêu gầm lên một tiếng nữa, âm thanh vang vọng như sấm rền. Nó lững thững tiến về phía khu chuồng gia súc bỏ hoang, nơi vẫn còn vương lại mùi của những con vật xấu số. Dường như cơn đói vẫn chưa buông tha cho nó.
Đột nhiên, từ một góc khuất, một tiếng kêu thảng thốt vang lên. Một người nông dân trẻ tuổi, có lẽ vì quá lo lắng cho đàn gia súc còn sót lại, đã cả gan lẻn ra ngoài quan sát. Khi nhìn thấy Hổ Yêu, sự sợ hãi tột độ đã khiến anh ta không thể giữ được bình tĩnh.
Hổ Yêu lập tức quay phắt lại, đôi mắt đỏ rực khóa chặt vào người nông dân đang run rẩy. Nó gầm lên một tiếng giận dữ, bộ lông dựng đứng, những chiếc móng vuốt sắc nhọn khẽ cào trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, Bạch Sóc Đạo Sĩ không hề do dự. Ngài nhanh như cắt lao ra khỏi bụi cây, thân hình nhỏ bé nhưng động tác lại vô cùng dứt khoát. Ngài rút thanh kiếm gỗ đào bên hông, lưỡi kiếm phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.
"Dừng lại!" Giọng nói của Bạch Sóc Đạo Sĩ vang lên, tuy nhỏ bé nhưng lại chứa đựng một sức mạnh kỳ lạ, khiến Hổ Yêu khựng lại một thoáng.
Tuy nhiên, cơn thịnh nộ và oán hận đã lấn át mọi lý trí. Hổ Yêu gầm lên một tiếng long trời lở đất, rồi lao về phía Bạch Sóc Đạo Sĩ với tốc độ kinh hoàng.
Bạch Sóc Đạo Sĩ nhanh chóng thi triển thân pháp linh hoạt, né tránh cú vồ uy lực của Hổ Yêu. Ngài cảm nhận được một luồng khí đen kịt, lạnh lẽo tỏa ra từ con quái vật. Đó chính là oán khí, một nguồn năng lượng tiêu cực mạnh mẽ đang chi phối hành động của nó.
Trong ánh trăng huyền ảo, cuộc đối đầu giữa một đạo sĩ sóc trắng nhỏ bé và một con Hổ Yêu khổng lồ diễn ra đầy căng thẳng. Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng, để giải quyết vấn đề này, ngài không thể chỉ dùng sức mạnh. Ngài cần phải tìm hiểu tận gốc nguyên nhân của oán khí đang giày vò con Hổ này, và chỉ có như vậy, ngài mới có thể mang lại bình yên thật sự cho ngôi làng Bình An. Dưới ánh trăng lạnh lẽo, Bạch Sóc Đạo Sĩ thầm thề trong lòng, ngài sẽ không bỏ cuộc cho đến khi tìm ra được câu trả lời.
Chương 4: Hành Trình Vào Rừng Sâu
Sau đêm đối đầu ngắn ngủi với Hổ Yêu, Bạch Sóc Đạo Sĩ nhận ra rằng sức mạnh đơn thuần không thể giải quyết vấn đề. Oán khí của con quái vật quá mạnh mẽ và dường như có một nguồn gốc sâu xa. Để thật sự giúp đỡ dân làng Bình An, ngài cần phải tìm hiểu ngọn ngành, khám phá ra điều gì đã biến một con hổ bình thường trở nên hung dữ và đầy hận thù như vậy.
Vào buổi sáng hôm sau, khi sương mù vẫn còn lảng bảng trên những ngọn cây, Bạch Sóc Đạo Sĩ đã chuẩn bị cho hành trình của mình vào khu rừng già. Ngài khoác lại chiếc áo bào trắng, đeo thanh kiếm gỗ đào bên hông và mang theo một chiếc túi nhỏ đựng vài lá bùa hộ mệnh cùng một bình hồ lô nhỏ chứa nước thánh. Hành trang của ngài tuy đơn giản nhưng lại ẩn chứa những pháp lực tiềm tàng.
Người dân Bình An, sau khi chứng kiến sự dũng cảm của Bạch Sóc Đạo Sĩ đêm qua, đã dành cho ngài sự tin tưởng và kính trọng hơn. Họ tập trung tiễn ngài ở đầu làng, ánh mắt đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập hy vọng.
"Đạo sĩ, xin ngài hãy cẩn thận," bà lão Tám nắm chặt tay Bạch Sóc Đạo Sĩ, giọng nói nghẹn ngào. "Khu rừng này rất nguy hiểm, đã có nhiều người đi vào mà không trở về."
Bạch Sóc Đạo Sĩ khẽ mỉm cười, đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ nhàng. "Xin mọi người hãy yên tâm, bần đạo sẽ cố gắng hết sức."
Rồi, với bước chân kiên định, Bạch Sóc Đạo Sĩ tiến vào khu rừng già. Cánh rừng rậm rạp và âm u, ánh sáng mặt trời khó khăn lắm mới xuyên qua được tán lá dày đặc, tạo thành những vệt sáng huyền ảo trên mặt đất ẩm ướt. Tiếng chim hót líu lo đâu đó, hòa cùng tiếng gió thổi xào xạc qua những hàng cây cổ thụ, tạo nên một bản nhạc du dương nhưng cũng đầy bí ẩn.
Bạch Sóc Đạo Sĩ di chuyển một cách thận trọng, đôi mắt không ngừng quan sát xung quanh, cố gắng tìm kiếm bất kỳ dấu vết nào có thể dẫn đến nguồn gốc oán khí của Hổ Yêu. Ngài nhận thấy rằng khu rừng này khác hẳn vẻ yên bình thường ngày. Một luồng khí âm u, lạnh lẽo bao trùm khắp không gian, khiến cho cây cối dường như cũng trở nên ảm đạm hơn.
Ngài men theo những con đường mòn đầy rêu phong, nhảy qua những gốc cây mục nát và những tảng đá phủ đầy dương xỉ. Thỉnh thoảng, ngài dừng lại, khẽ nhắm mắt, vận dụng linh lực để cảm nhận những dao động bất thường trong không khí.
Sau một quãng đường dài, khi mặt trời đã lên khá cao, Bạch Sóc Đạo Sĩ đặt chân đến một cây cầu đá cổ kính, phủ đầy rêu xanh. Cây cầu bắc qua một con suối nhỏ chảy róc rách, dẫn sâu hơn vào vùng lõi của khu rừng già. Đứng trên cầu đá, Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, âm u hơn hẳn so với những nơi khác. Linh cảm mách bảo ngài rằng, bí mật mà ngài đang tìm kiếm có lẽ nằm ở phía bên kia cây cầu này.
Không chút do dự, Bạch Sóc Đạo Sĩ bước những bước nhẹ nhàng và quyết đoán lên cây cầu đá, hướng về phía bóng tối hun hút của khu rừng già phía trước. Hành trình tìm kiếm sự thật về Hổ Yêu và nguồn gốc oán khí chỉ vừa mới bắt đầu, và Bạch Sóc Đạo Sĩ biết rằng phía trước ngài còn rất nhiều khó khăn và thử thách đang chờ đợi. Nhưng với lòng quyết tâm và tinh thần trách nhiệm cao cả, ngài tin rằng mình sẽ có thể vượt qua tất cả để mang lại bình yên cho ngôi làng Bình An
Chương 5: Bí Mật Ngôi Đền Cổ
Bước qua cây cầu đá rêu phong, Bạch Sóc Đạo Sĩ cảm nhận rõ rệt sự thay đổi của không gian. Cây cối trở nên cao lớn và cổ thụ hơn, tán lá dày đặc che khuất gần như hoàn toàn ánh mặt trời, khiến khu rừng trở nên tối tăm và ẩm thấp. Những dây leo chằng chịt như mạng nhện giăng mắc khắp nơi, cản trở bước chân của ngài. Mùi đất ẩm hòa quyện với mùi lá mục lâu năm tạo nên một thứ hương đặc trưng của rừng già.
Bạch Sóc Đạo Sĩ cẩn thận rẽ từng đám dây leo, men theo một con đường mòn gần như đã bị lãng quên. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của ngài khẽ khua động lớp lá khô xào xạc dưới chân. Không gian yên tĩnh đến mức ngài có thể nghe rõ cả tiếng tim mình đang đập.
Đi sâu vào bên trong khu rừng, Bạch Sóc Đạo Sĩ bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu kỳ lạ. Những tảng đá lớn nằm rải rác khắp nơi không phải là hình dạng tự nhiên, mà dường như đã được chạm khắc một cách có chủ ý. Trên bề mặt đá phủ đầy rêu phong, vẫn còn loáng thoáng nhìn thấy những hình vẽ kỳ lạ, những ký tự cổ xưa mà ngài chưa từng thấy bao giờ.
Linh cảm mách bảo Bạch Sóc Đạo Sĩ rằng ngài đang đi đúng hướng. Những dấu tích này chắc chắn có liên quan đến nguồn gốc của Hổ Yêu và oán khí mà nó mang trong mình.
Sau một hồi lâu men theo con đường mòn ẩn hiện, Bạch Sóc Đạo Sĩ bất ngờ nhìn thấy một cấu trúc kỳ lạ ẩn mình sau những tán cây cổ thụ. Đó là một ngôi đền cổ, được xây dựng hoàn toàn bằng đá tảng màu xám đen. Thời gian và sự khắc nghiệt của thiên nhiên đã in dấu lên từng viên đá, khiến ngôi đền trông nứt nẻ và cũ kỹ. Rêu xanh phủ kín mái vòm và những bức tường, tạo nên một vẻ đẹp cổ kính và huyền bí.
Phía trước ngôi đền, hai cột đá lớn bị thời gian bào mòn gần như không còn hình dạng ban đầu. Một tấm rèm bằng những sợi rêu dày đặc rủ xuống trước cửa đền, che khuất hoàn toàn không gian bên trong.
Bạch Sóc Đạo Sĩ dừng lại, đôi mắt đen láy mở lớn đầy ngạc nhiên. Ngài có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng cổ xưa, mạnh mẽ đang tỏa ra từ ngôi đền này. Đó không phải là oán khí, mà là một thứ linh lực đã ngủ quên từ rất lâu.
Với sự tò mò và thôi thúc khám phá, Bạch Sóc Đạo Sĩ nhẹ nhàng vén tấm rèm rêu, bước vào bên trong ngôi đền.
Không gian bên trong tối tăm và ẩm ướt. Ánh sáng yếu ớt từ những lỗ hổng trên mái vòm chiếu xuống, tạo thành những vệt sáng huyền ảo, soi rọi những hình chạm trổ kỳ lạ trên những bức tường đá. Ngài nhận thấy những hình ảnh về một con hổ cổ đại, to lớn và uy nghiêm, được khắc rất tỉ mỉ. Bên cạnh đó còn có những hình vẽ về các loại pháp khí mà ngài chưa từng nhìn thấy.
Bụi thời gian phủ một lớp dày trên mọi vật. Không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi lách tách của rêu và tro từ trên cao xuống. Một mùi hương cổ xưa, pha lẫn giữa mùi gỗ mục và một thứ hương trầm thoang thoảng, lan tỏa khắp không gian.
Bạch Sóc Đạo Sĩ chậm rãi bước đi, quan sát từng chi tiết trong ngôi đền. Ngài biết rằng nơi đây đang cất giữ những bí mật quan trọng về quá khứ của Hổ Yêu, và có lẽ, cả nguyên nhân dẫn đến sự biến đổi bi thương của nó. Hành trình tìm kiếm câu trả lời của Bạch Sóc Đạo Sĩ đã đến một bước ngoặt quan trọng, và những gì ngài khám phá ra trong ngôi đền cổ này có thể sẽ thay đổi số phận của cả ngôi làng Bình An