Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

[Đam mỹ] Bạn cùng phòng của thần tượng học đường - Emery Li

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 70: Buổi sáng hôm sau
Editor: trucxinh0505

06:00

Aki nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại của mình. Có ai thức dậy sớm vào ngày rảnh rỗi của mình chứ nhỉ? Hôm nay anh không có lớp học cũng không có ca làm việc, anh sẵn sàng dành thời gian còn lại trong ngày trên giường.

Anh lăn người nằm sấp, quyết tâm ngủ thêm chút nữa. Đêm qua thật tốt. Thậm chí tuyệt vời. Tất cả họ đều đã có khoảng thời gian vui vẻ trò chuyện trong bữa tối và chơi trò chơi cùng nhau. Sau đó, Zy và Drew thưởng thức bộ phim trong khi Aki thích nói chuyện với Liam. Anh hy vọng bạn cùng phòng của mình cũng cảm thấy như vậy.

Hai người họ dành phần còn lại của bộ phim để nói về những điều ngẫu nhiên, để mọi thứ chìm vào tiếng ồn xung quanh. Liam không còn sợ hãi sau khi họ xem xong.

Aki vươn vai ôm lấy một chiếc gối. 'Đêm qua thực sự rất tuyệt.' Nó giống như một giấc mơ đẹp mà bạn muốn tiếp tục ngay cả đã thức dậy.

Ngoại trừ việc Aki đang đuổi theo giấc ngủ của mình, muốn tiếp tục giấc mơ đó vì ai biết được anh sẽ tìm thấy điều gì ở đời thực. Điều gì sẽ xảy ra nếu thay vì một giấc mơ, anh lại gặp phải một cơn ác mộng chứ? Thay vì mỉm cười, anh sẽ thức dậy với một vẻ mặt cau có, với đôi lông mày nhíu chặt lại.

Anh lại lăn. Tại sao anh lại nghĩ về bạn cùng phòng của mình chứ? Tại sao nó lại làm phiền anh? Tại sao anh lại bị ảnh hưởng? Nó như thể…

'KHÔNG. Dừng lại. Bạn sẽ không. Đừng nói điều đó. Đừng quên điều gì đã xảy ra vào lần cuối cùng bạn cảm thấy như vậy. Hãy dành nỗi đau cho riêng mình thôi, làm ơn đi.'

Rên rỉ một tiếng, anh đẩy mình đứng dậy. Dường như giấc ngủ không đến thăm anh lần thứ hai, anh bước xuống giường đi vào bếp.

Khi đi vòng qua phòng bên, anh nhìn thấy Drew và Zy đang ngủ, đầu họ chụm vào nhau, rất có thể là đang âu yếm nhau. Cả hai chọn ngủ ở phòng khách vì tiếp tục xem thêm phim anh ấy chọn trước đó. Liam xin lỗi khi xem một bộ phim kinh dị khác sắp ra mắt. Aki cũng làm như vậy. Ngoài việc không có tâm trạng trở thành bánh xe thứ ba được tôn vinh, những lo lắng suốt cả ngày đã làm hao mòn năng lượng của anh.

Bây giờ, nhìn thấy hai người như thế này, Aki không biết phải làm gì. Liệu anh có nên tiếp tục và giả vờ như không để ý không? Nếu làm vậy liệu anh có cảm thấy nỗi đau như cũ không? Anh đã nhìn thấy họ cùng nhau tối qua và cả hai không thực sự tinh tế trong cách họ nhìn và chạm vào nhau. Không phải trắng trợn PDA nhưng bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy cũng sẽ biết về mối quan hệ của họ.

Tối qua Aki ổn. Liam là một sự xao lãng hữu ích đối với những đường nhăn lo lắng và đôi môi trễ xuống. Nhưng bây giờ, đối mặt với tất cả những điều này một mình, trong buổi sáng yên tĩnh này, liệu anh có ổn không? “Nhìn thấy rồi à? Đây là những gì tớ đã nói, và cậu đang ở đây, đang cố gắng tạo ra một hố đen khác để chui vào khi cậu vừa mới bò ra khỏi hố đầu tiên.”

Anh bắt đầu quen với việc coi hai người họ là một cặp. Tuy anh không thể không cảm thấy khó xử khi ở gần họ. Như thể anh đang bước đi trên ranh giới mong manh giữa việc tiếp tục tiến lên và sự tan nát cõi lòng. Anh bị mắc kẹt giữa những cảm xúc của mình và không biết phải làm gì với chúng.

'Mình thực sự nên ép bản thân ngủ ngay cả khi sau đó mình bị đau đầu.' Anh có thể giải quyết được cơn đau đầu đó hơn cơn đau đầu mà anh đang trải qua lúc này.

Anh cân nhắc việc nên trở về phòng và ngủ. Khi quay gót, anh nhận thấy cửa phòng chứa đồ đang mở. Aki nuốt khan. Họ có một luật bất thành văn là không bao giờ đặt chân vào phòng chứa đồ. Nó không bao giờ được mở và anh không bao giờ lại hỏi về nó. Có vẻ như Liam chưa sẵn sàng để kể những gì để bên trong phòng. Aki nghĩ anh sẽ đợi cho đến khi Liam tin tưởng để anh biết bên trong có gì.

Tuy nhiên, nó như một trái cấm đầy cám dỗ, cánh cửa phòng chứa đồ đang được mở.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 71: Phòng chứa đồ (1)
Editor: trucxinh0505

Aki bước một bước về phía cửa, sau đó tạm dừng. Lại một bước nữa, một sự tạm dừng khác. Anh sẽ tìm thấy gì trong căn phòng đó? Nó có giống căn phòng của Blue Beard trong truyện dân gian hay không?

'Đừng lố bịch. Liam sẽ không cất giữ xác chết đâu.’ Anh trợn mắt nói với chính mình. Nhưng sẽ không đau khi nhìn thấy những gì bên trong phải không? Chỉ lần này thôi,’ anh nghĩ. 'Mình chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đi ra khỏi phòng.'

Anh cắn môi dưới khi lê bước về phía cánh cửa hấp dẫn đó, đi một cách yên tĩnh nhất có thể. Nếu Liam bắt gặp anh đang lảng vảng xung quanh, anh sẽ xin lỗi ngay. Càng đến gần phòng, tim trong lồng ngực càng đập mạnh như thể vang vọng khắp nơi. Anh dừng bước trước cánh cửa cách một bước. Chỉ cần anh nghển cổ lên, căng thêm một chút nữa là có thể nhìn được bên trong.

Đó là những gì anh đã làm. Nhưng anh không ngờ mình sẽ chuyển động sau một hơi thở gấp gáp khi nhìn thấy thứ bên trong. Như thể đang trong trạng thái mộng mơ, anh đẩy cánh cửa rộng hơn một chút để có thể đi qua, may mắn là nó không kêu cót két.

Căn phòng giống như phòng của anh đang ở nhưng hẹp hơn. Tuy nhiên, thoạt nhìn, nó có vẻ rộng rãi hơn vì không có đồ đạc bên trong. Căn phòng không có những thứ thông thường mà bạn thường thấy trong một căn phòng như giường hay tủ quần áo. Đối với điều này, cái này không có nghĩa là một căn phòng mà giống một studio hơn. Những bức tranh khác nhau tô điểm cho các bức tường, một số đã bị treo đến phai màu. Phía bên kia là một chiếc bàn đựng những bức ảnh được đóng khung đặt trên đó. Và ở giữa là cái giá vẽ, được đặt nơi có ánh sáng tự nhiên tốt hơn và tầm nhìn rộng hơn, nơi Liam tập trung vào bức tranh của mình.

Anh lướt ngón tay trên các cạnh của khung vẽ khi bước đi. Một số là hình ảnh của khung cảnh bên ngoài nhà họ. Những nơi khác trông giống như một nơi nào đó trên đất nước mà Aki nghi ngờ là nơi mà Liam lớn lên.

Aki chưa bao giờ nhìn thấy điều gì như thế này trong suốt cuộc đời mình. Anh không thể vẽ để cứu mạng mình. Bản thân những bức tranh này như có phép thuật, chuyển cảnh quan bên ngoài vào trong này.

Anh nhìn chằm chằm vào từng bức tranh với sự tập trung cao độ đến nỗi âm thanh lớn do anh tạo ra khi va vào bàn khiến anh giật mình. Đôi mắt anh lập tức bay tới giữa phòng.

Liam quay lại với vẻ mặt giật mình giống như Aki, tay anh giơ lên không trung, cầm một chiếc bàn chải.

Phải mất vài nhịp tim, Aki mới lấy lại được bình tĩnh và giọng nói. "Tớ -- tớ xin lỗi vì đã xông vào. Nó mở và – tớ chỉ muốn -- ý tớ là--" Anh khua khoắng cánh tay, mắt đảo quanh.

Liam đặt bàn chải của mình xuống. "Không sao đâu. Tớ chưa bao giờ nói rằng bạn không được phép vào cái phòng này.

"Ừ, nhưng--"

"Chỉ là... khá xấu hổ khi cậu xem tranh của tớ, chúng không đẹp đến thế."

Cơn giận bùng lên trong Aki. "Ai đã nói thế!?"

Liam nói cùng với nụ cười buồn bã khiến cho Aki muốn đấm bất cứ ai nói những lời đó với bạn cùng phòng của mình. Anh nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao họ dám. Và không, cậu không dám nói đó là sự thật vì tớ sẽ coi đó là một sự xúc phạm như một người không thể vẽ được người que."

Liam cố nén cười. "Không còn cách nào…"

"Ha! Cậu nên nói điều đó với Rina—nhân tiện, đó là em gái tớ." Aki thở dài. Anh hy vọng bất cứ ai nói những lời nói dối đó với Liam sẽ không bao giờ phạm sai lầm khi đi qua con đường của anh hoặc anh sẽ nói một lời với họ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 72: Phòng chứa đồ (2)
Editor: trucxinh0505

Liam nở một nụ cười không chạm tới mắt. "Dậy sớm, có lớp sớm à?"

Aki trả lời với một nụ cười gượng gạo và lắc đầu. Lại cái nhìn đó nhìn Liam, kiểu như có thứ gì đó đang bóp chặt vào ngực mình, cánh tay anh ngứa ngáy muốn ôm lấy người bạn cùng phòng của mình.

Anh biết cái nhìn đó. Anh ấy biết điều đó quá rõ.

Bây giờ anh tò mò không biết người yêu của Liam đã làm gì khiến anh buồn bã như vậy vào sáng sớm. Đây có phải là về người yêu cũ của anh ấy không? Vì vậy, ngay cả những người như anh ấy, Liam, một người trông có vẻ như bất cứ ai họ muốn, vẫn chỉ có thể trải qua tình yêu đơn phương. Cảm giác đó cũng như chính anh vậy, làm thế nào có thể được? Có lẽ đó là lý do tại sao Zy chưa bao giờ để ý đến anh hay bất cứ ai để hẹn hò nghiêm túc với anh.

Anh không thể chịu nổi khi nhìn Liam lúc này. "Tớ chỉ định đi dạo xung quanh một chút, nếu bạn không phiền trong khi đang vẽ."

Liam gật đầu, quay lại với công việc của mình. Aki quay lại với những bức tranh.

"Chỉ!"

Aki quay lại phía Liam đúng lúc thấy anh ấy gần như ngã nhào sau cú anh xoay người.

Mặt Liam đỏ bừng, ho nhẹ và làm dịu đi vẻ mặt đang điên cuồng của mình. "Chỉ là không phải những thứ ở trong góc đó."

Aki quay lại nhìn nơi Liam đang chỉ và thấy một chùm tranh xếp thành hàng trong góc, được phủ một tấm vải trắng lên. Anh chỉ vào những thứ đó, "Chúng chưa hoàn thành à?"

"Chúng đều là sản phẩm thất bại. Tớ đã… thử nghiệm—đại loại—các phong cách hội họa khác. Tớ luôn sử dụng những địa điểm đẹp hoặc những địa điểm… quan trọng đối với tớ. Tớ muốn thử có thể là trái cây hoặc những bức chân dung.” Liam cười một cách lo lắng, mặt anh vẫn đỏ bừng.

"Tớ hiểu rồi. Tớ nghĩ khi cậu vẽ giỏi cậu có thể làm bất cứ điều gì. Được rồi, tớ sẽ không làm vậy." Anh nói vậy, nhưng trong lòng không khỏi thắc mắc về những bức tranh đó vẽ cái gì, có phải chúng thực sự chỉ là trái cây không?

Sau khi dành thêm thời gian ngắm nhìn những bức tranh, Aki chuyển sang xem những bức ảnh. Nhiều địa điểm hơn, mặc dù những địa điểm khá phổ biến như con phố nơi Lava Java tọa lạc. Khi đã xem xong, anh rón rén đi lại gần, tựa đầu nhìn qua vai Liam, cẩn thận để không làm phiền anh ấy.

Aki hít một hơi thật sâu khi nhận ra Liam đang vẽ gì. "Ôi, nơi này trông quen quen..." Đính kèm ở một góc là hình ảnh một chiếc ghế dài, Aki nhận ra đó là một trong những chiếc ghế dài phía sau tòa nhà của họ.

Liam gật đầu khi vẽ. "Nơi này thật tuyệt vời."

Đó thực sự là một nơi tuyệt vời. Tuyệt vời và bình yên đến nỗi người ta muốn tuôn ra và khóc lên tình yêu vô vọng của mình. Đã từng trải qua rồi. Đó là một nơi hẻo lánh, khá xa các hành lang có cây cao che khuất tầm nhìn của bất kỳ ai có thể nhìn ra ngoài cửa sổ. Không ai vào đó cả.

Ngoại trừ Aki.

Và bây giờ anh biết được Liam cũng hay đi chơi quanh khu vực đó. Nghĩ đến Liam, trong số tất cả mọi người, Aki lại có mặt ở đó. Khi anh đang trố mắt nhìn, nghĩ đến... Một dấu ấn khác trong lịch sử đen tối của anh.

Aki cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Anh rời mắt khỏi bức tranh và bắt gặp ánh mắt của Liam, khuôn mặt của họ rất gần nhau.

"Cậu," Anh mở miệng trước, "Chắc hẳn cậu thích mưa, cậu chụp ảnh những hạt mưa." Anh không biết điều đó đến từ đâu nhưng anh muốn phá vỡ khoảnh khắc này và khởi động lại nhịp tim của mình.

Đôi mắt của Liam - đôi mắt đẹp của anh - dịu lại, buồn bã và đau đớn. “Nó làm tớ nhớ đến ai đó…” anh thì thầm.

"Người nào đó?"

Liam mở miệng định trả lời rồi ngậm lại và lắc đầu. "Tớ nghĩ tớ đã nghe thấy chuyển động trong phòng khách. Có lẽ bạn của cậu đã tỉnh rồi." Liam đi về phía cửa và Aki không còn cách nào khác đi theo ra ngoài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 73: Hoang mang, thất vọng, khó chịu (1)
Editor: trucxinh0505

Họ nghe thấy tiếng cười khúc khích trước khi cả hai nhìn thấy ai đang cười. Nhưng Aki không cần phải đoán vì anh biết rất rõ giọng điệu vui vẻ đó. Cùng với nhận biết vết đâm quen thuộc vào ngực anh, mặc dù nó nhẹ hơn trước và nó giống phản xạ hơn là cơn đau thực sự.

Hai người họ im lặng đi lại gần hơn một chút, và họ có thể nhìn thấy Zy đang trêu chọc Drew, người sau cố nén một nụ cười nhưng thất bại thảm hại.

"Tấn công bất ngờ!" Zy nói với giọng vui vẻ.

"Điều đó hầu như không có gì đáng ngạc nhiên." Drew khịt mũi trước khi đặt một nụ hôn thuần khiết lên miệng Zy.

Zy, bất động trong giây lát, tìm lại năng lượng của mình và vòng tay qua cổ Drew, kéo người kia lại gần và hôn nhau. Họ di chuyển xa nhau một chút nhưng Zy không buông tay. "Chào buổi sáng, con mèo gắt gỏng của tớ."

Aki muốn xem Drew sẽ phản ứng thế nào với biệt danh ngớ ngẩn đó khi có thứ gì đó che mắt anh ấy.

“Đừng nhìn,” Liam thì thầm vào tai anh. Một bàn tay vững chắc giữ chặt cổ tay Aki, không cho phép anh di chuyển khỏi vị trí của mình. "Đừng nhìn."

Với tầm nhìn bị cắt đứt, Aki nhận thức rõ về môi trường xung quanh. Anh cảm nhận được hơi ấm của Liam trên lưng mình, đôi bàn tay có thể làm nên điều kỳ diệu đó, trong khi che mắt anh tay còn lại ôm lấy cổ tay anh. Và rồi, giọng nói của Liam vang lên thô ráp như cầu xin bên tai Aki. Như thể có thứ gì đó bên trong Liam đang tan vỡ 'Đừng buồn cho tớ. Tớ không muốn điều đó.”

Aki cố gắng quay lại. Anh muốn xem biểu cảm Liam như thế nào. Anh vặn người nhưng Liam chỉ nắm chặt cổ tay anh hơn.

"Tớ ổn," Aki thì thầm.

Khi Liam nới lỏng vòng tay trên cánh tay của mình, Aki xoay người lại. Ánh sáng chiếu vào mắt khiến anh nheo mắt nhìn Liam. Anh lặp lại lời nói của mình khi ánh mắt họ chạm nhau. "Tớ ổn." 'Đừng trông như thế này, đừng buồn cho tớ như thế.”

Aki đứng thẳng vai và bước vào phòng khách. "Ay, ay, ay. Lovebirds. Còn quá sớm. Hãy tha cho chúng tớ về sự sành điệu của bạn, thay vào đó đi ăn sáng thôi, tớ đói quá." Aki vừa nói vừa vẫy tay khinh miệt khi đi ngang qua nhà bếp và lục lọi tủ lạnh. "Liam, tớ có nên hâm nóng lại đồ ăn tối qua không?"

Liam đi qua anh ta mà không nói một lời nào và bày đồ ăn ra. Zy chủ yếu nói và ngáp khi ăn. Drew im lặng như mọi khi. Liam vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ và sẵn sàng giải đáp mọi câu hỏi của Zy. Sau bữa sáng, Drew và Zy rời khỏi nhà. Zy rất buồn khi họ rời đi và than vãn về điều đó cho đến khi họ ra ngoài.

Aki trợn mắt. "Chúng ta có thể vẫn gặp nhau ở bên ngoài mà."

"Bạn được chào đón đến thăm chúng tôi bất cứ lúc nào." Liam nói vào với tâm trạng kém nhiệt tình hơn.

Cánh cửa đóng lại có vẻ yên tĩnh hơn thực tế hiện tại. Aki hoàn toàn không thể đọc được bầu không khí, nghĩ rằng có thể do anh gây ra bầu không khí này khiến anh buồn muốn chết. Anh chuẩn bị tinh thần và nói, "Này--"

Liam đột ngột quay lại khiến Aki bất ngờ. Trong lúc nhất thời, anh quên mất mình phải nói cái gì. Anh đứng ở đó chớp mắt và há hốc mồm như một con cá khi tìm kiếm từ ngữ.

Bạn cùng phòng chờ đợi câu trả lời của anh, anh ấy cụp đôi mắt xuống như thể đang nghiên cứu sàn nhà. Trông anh căng thẳng hơn Aki rất nhiều ngay cả khi anh ấy cố tỏ ra mình ngầu.

Những lời đó sẽ không đến với Aki, anh không cần phải làm vậy nhưng Liam đã đánh anh để nói ra điều đó.

"Cậu có ổn không?"
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 74: Hoang mang, thất vọng, khó chịu (2)
Editor: trucxinh0505

“Đó là một câu hỏi hay,” Aki muốn nói. Anh cũng muốn biết câu trả lời cho điều đó. Nhưng anh không thể đưa ra câu trả lời thiếu sót như vậy. Không, khi Liam trông nghiêm trang và chờ đợi, như thể mọi thứ đều phụ thuộc vào phản ứng của Aki.

"Tớ ổn. Tớ ổn." Aki mỉm cười với hy vọng đó là một nụ cười trấn an.

Liam có vẻ không yên tâm chút nào.

"Đây có phải là về nụ hôn trước đó không? Tớ đã biết về chúng rồi, đó là điều khiến cậu bận tâm phải không?"

Aki cau mày. "Cái gì? Không, tất nhiên là không. Không phải chuyện đó. À—nó có liên quan đến chuyện đó--" Anh thở dài và dựa vào tường như thể sức lực đã rời khỏi cơ thể mình.

Sự khó chịu và thất vọng bùng lên trong anh. "Cậu biết đấy," Aki hít một hơi dài và cố gắng trấn tĩnh lại. "Nếu... nếu vấn đề nằm ở tớ thì tớ muốn nói,tớ đánh giá cao sự trung thực."

Bạn cùng phòng đưa tay vuốt tóc anh, trông cũng bực tức như Aki. "Không, không phải cậu, người có vấn đề là tớ sao?"

Aki cau mày.

"Cậu thấy đấy, tớ mời bạn bè của cậu mà không hỏi ý kiến cậu--" Liam làm những cử chỉ tay mơ hồ mà Aki cho rằng đó những cảm xúc của anh ấy. "Có khả năng cậu sẽ thấy cái...điều mà chúng ta đã thấy trước đó. Tớ đã không...không để ý đến cậu." Anh nghe có vẻ ngột ngạt.

Lẽ ra Aki không nên ngạc nhiên khi Liam biết về Zy nhưng thực tế là anh ấy đã biết. Anh cười không vui vẻ chút nào. "Ồ đúng rồi. Tối hôm đó tớ đã nhắc đến tên anh ấy."

"Cậu không cần phải làm vậy. Thật dễ dàng để thấy cách cậu nhìn cậu ta khi ở quán bar cùng nhau."

Giật mình, Aki nhìn chằm chằm vào Liam, không biết phải phản ứng thế nào. Anh nghĩ bản thân đã che giấu tình cảm của mình với Zy rất tốt, sẽ không ai biết ngoài Rina. Nhưng điều làm anh ngạc nhiên nhất là Liam đã chú ý đến anh dù họ chưa gặp nhau. Anh không biết phải nói gì với điều đó.

Thay vào đó, anh nói: "Cảm ơn. Cảm ơn cậu đã quan tâm đến cảm xúc của tớ. Tớ thừa nhận, điều đó hơi kỳ lạ nhưng tớ không thể tránh chúng mãi mãi. Hơn nữa, cậu đã ở đó nên mọi chuyện dễ dàng hơn. Cậu là một người sống tiết kiệm." Aki cười toe toét.

Nhưng Liam vẫn giữ thái độ cau mày. “Cậu đang sợ nó đấy.”

“Chỉ vì tớ nghĩ cậu không thích họ ở đây thôi!”

“Ừ…” Liam tiếp tục.

"Nhìn thấy!"

"Không! Đó không phải--" Liam rên rỉ thất vọng. "Vậy cậu thực sự ổn chứ?"

Aki gật đầu. "Còn cậu thì sao?"

"Cái gì?"

"Gần đây cậu có vẻ... khác, có chút không bình thường, có chuyện gì xảy ra à? Nếu không phải chuyện ngủ qua đêm thì..." Aki cắn môi dưới khi nghĩ. Anh không muốn nói nhưng anh nóng lòng muốn biết. "Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với người mà cậu thích sao?"

“Người tớ thích à?” Liam nheo mắt nhìn Aki, nghiêng đầu.

“Không biết cậu có nhớ không, nhưng tớ tình cờ đọc được lời tỏ tình của Karen và cậu đã nhắc đến người mình thích…”

"Đó... đó chỉ là chuyện nhất thời thôi," Liam nói quá nhanh.

Đó giống như một lời xác nhận và Aki hơi chùn bước trước điều đó, mặc dù anh cố gắng không nói quá rõ ràng về điều đó. Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn, để bảo vệ bản thân và mối quan hệ của họ lúc này, nó tốt cho tất cả các bên liên quan.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 75: Nhận Thức
Editor: trucxinh0505

Aki nhìn chằm chằm vào mảnh giấy trước mặt. Đó là bài kiểm tra của anh, ở góc trên bên phải là điểm của anh được viết và khoanh tròn bằng mực đỏ. Anh nhìn chằm chằm như thể có thể xăm những gì được viết vào tâm trí trước khi nhắm mắt lại.

Anh đã trượt bài kiểm tra trước đó. Ngay cả khi học không ngừng nghỉ, thậm chí không ngủ chút nào, anh vẫn trượt bài kiểm tra đó. Công bằng mà nói, không có ai trong lớp của anh đậu cả. Trong số 10 điểm, hầu hết đều được 0 hoặc 2 điểm, đứng đầu lớp được 5 điểm. Aki may mắn được xếp vào nhóm được 2 điểm, như một người bạn cùng lớp đã chỉ ra, ít nhất họ cũng có điểm.

Nhưng đó không phải là một niềm an ủi, điểm trượt vẫn là điểm trượt, đó là một cái tát nặng nề hơn đối với một người như anh, người đang cố gắng hết sức để đạt được điểm cao nhất có thể. Hiện tại, vết đỏ đó đang nhìn chằm chằm vào mặt anh, chế nhạo anh, chế nhạo nỗ lực của anh. Một vết nhơ như thế này vẫn sẽ ảnh hưởng đến tổng điểm của anh, bất kể anh có nằm trong tầng lớp có điểm thấp hay không.

"A 2. Không thể tin được." Aki đưa tay vuốt mặt. Cho dù anh có nhìn chằm chằm vào tờ báo hay đọc to bản nhạc của mình bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì vết đâm vào ngực anh vẫn không bao giờ nguôi ngoai. Nó trở nên sắc nét hơn bao giờ hết.

Jun ở cạnh cũng thở dài, than thở về điều tương tự. "Ông giáo sư đó thật tàn nhẫn. Hãy tưởng tượng, cứ để tất cả những lý thuyết đó cho chúng ta tự nghiên cứu mà không có lời giải thích rõ ràng nhất rồi đưa ra một vấn đề hoàn toàn khác để giải quyết, đó là kiểu học gì vậy?"

"Cậu có thể nói vậy, nhưng tớ càng lo lắng về điểm số của mình hơn. Tớ không thể có chuyện như thế này được, kể cả từ một bài kiểm tra cũng không." Aki không thể ngồi yên và nghỉ ngơi được, loại kết quả này thật đau lòng.

"Có lẽ cô sẽ cho chúng ta làm bài kiểm tra lại? Ý tớ là, ngay cả thiên tài cũng chỉ được 5 điểm, rõ ràng có điều gì đó không ổn trong cách cô ấy dạy chúng ta, điều đó phản ánh cách dạy của cô ấy. Trong lúc đó, chúng ta nên tìm hiểu xem Cô ấy có những câu hỏi đó về cuốn sách nào. Vì vậy, hãy vui lên. Tớ trước nhắn tin cho những người khác và xem họ đã tìm thấy nó chưa."

Aki chỉ có thể thở dài và vùi đầu vào vở một lần nữa. Nhưng ngủ không đủ giấc và học tập suốt ngày đêm không mệt mỏi, đầu óc anh như kiệt sức và khả năng tập trung bị suy giảm.

Anh với tay lấy điện thoại mở tin nhắn ra xem. Liam đã nhắn tin cho anh, nói rằng bà của anh ấy vẫn ổn, rằng anh ấy đã đến ca làm việc đúng giờ và hỏi Aki về bài kiểm tra của anh thế nào rồi.

"Chúng ta có nên nghỉ ngơi không? Ăn ở quán cà phê thì sao?" Aki nói với Jun khi anh lơ đãng lướt qua những tin nhắn khác.

Jun gõ xong tin nhắn trước khi trả lời. "Đáng lẽ chúng ta nên làm điều đó sớm hơn. Nếu việc gặp Liam sẽ khiến cậu hạnh phúc như vậy thì chúng ta đi thôi," Jun nói một cách thờ ơ khi nhặt chiếc túi của mình lên.

Aki ngẩng đầu khỏi điện thoại và há hốc mồm nhìn bạn mình. "Tớ không--không vui. Làm sao cậu biết tớ đang nhắn tin cho Liam?"

"Cậu vừa nói vậy mà. Ngoài ra, điều duy nhất khiến cậu lo lắng sáng nay là về bà của Liam. 'Bà của anh ấy có ổn không? Cậu nghĩ sao?'" Jun sao chép giọng của Aki một cách cường điệu. "Cậu hỏi điều đó mỗi phút. Chà, trông cậu rất vui nên tôi đoán mọi thứ đều ổn."

Aki cau có với bạn mình. Anh nghĩ về chuyện xảy ra sáng nay khi họ ra khỏi thư viện. Liam nhận được cuộc gọi báo rằng bà của anh đã nhập viện. Anh ấy thường bình tĩnh nhưng lúc ấy đã tái mặt khi nghe tin này. Aki đang vội bận học nên không thể ở lại an ủi bạn cùng phòng. Nhưng anh vẫn không ngừng lo lắng cho Liam, biết anh ấy quan trọng với mình như thế nào. Cũng vì lý do đó mà Liam đã đến muộn trong ca làm việc ở quán cà phê. Anh ấy dường như chờ đợi tin tức từ cha mẹ mình, những người đã vội vã về quê sau khi biết tin.

"Chào-- Aki."

Aki tua lại và nghiền ngẫm những sự việc xảy ra trước đó mà anh không nhận ra rằng họ đã đến quán cà phê. Liam mặc bộ đồng phục bồi bàn, trông đẹp trai không thể chê vào đâu được dù khuôn mặt hơi hốc hác, anh ấy luôn là một người phục vụ hoàn hảo. Aki cảm thấy như mọi lo lắng của mình đã tan biến khi cười rạng rỡ với bạn cùng phòng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 76: Đôi môi (1)
Editor: trucxinh0505

Sau ca làm việc của mình, Liam ngồi cùng bàn học với Aki trong khi Jun đi làm việc bán thời gian. Họ không lãng phí thời gian sau khi gọi món và học ngay. Đầu họ cúi thấp trước những cuốn sách, đọc trong im lặng. Nếu Mia không nói, thậm chí Aki sẽ không chú ý đến cô ấy.

"Mọi người bận à?" Mia đặt đĩa lên bàn, rồi ngồi xuống bên cạnh Aki. "Cậu biết không, tôi đang nghĩ--"

Liam mắt nhìn trên ghi chú của mình, trực tiếp mở miệng nói. "Bọn anh bận học thi cuối kỳ, không có thời gian đi mua sắm với em đâu."

Mia cau có với anh họ của mình. "Dạo này anh hơi quá cáu gắt đó Liam. Em biết anh bận mà, em không rủ hai người đi mua sắm với em đâu, tuy có chút tệ nhưng cũng đành chịu thôi." Cô nhún vai nói tiếp "Hai người cứ học bài của mình đi, cái em định nói là cái khó, em muốn tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho Aki."

"Cho tôi sao?" Aki gẩn đầu lên nhìn cô nói. "Cô không cần phải làm vậy đâu."

"Không không không, chúng ta phải làm vậy. Hơn nữa, cũng sắp đến ngày kỷ niệm tiệm chúng ta rồi, có thể cùng gom vào tổ chức, một mũi tên trúng hai con chim phải không?" Cô nhếch mép cười với Aki. "Đừng lo lắng, cậu cứ tập trung vào việc học trước đã, chúng ta sẽ tiệc tùng sau đó."

"Còn việc chuẩn bị thì sao? Kinh phí thế nào?" Aki hỏi.

Mia nháy mắt. "Hãy để việc đó cho chúng tôi, chúng ta mở tiệc tại đây, không tốn nhiều tiền. Ít nhất, địa điểm này miễn phí. Tuy nhiên, cần Liam giúp nấu ăn."

Aki tự hứa với mình sẽ giúp việc quanh quán cà phê sau khi kết thúc bài kiểm tra. Anh xin Mia nghỉ ở quán cà phê để tập trung vào việc học. Điều ít nhất anh có thể làm để trả ơn là giúp đỡ đảng. Suy nghĩ của anh bị gián đoạn khi cánh cửa quán cà phê mở ra và một khách hàng bước vào. Aki nghe thấy Mia hít một hơi thật sâu. Anh theo hướng nhìn của cô nhìn ra, vị khách kia vừa bước vào, hiện đang được một đồng nghiệp của anh dẫn vào chỗ ngồi.

Mia thì thầm bên cạnh Aki. "Kia không phải là chàng trai thơ mộng nhất sao?"

Người bước vào là một trong những khách hàng mới. Anh ta cao, dáng người trung bình, mái tóc hơi dài và khuôn mặt bù xù. Anh ta trông cũng khá thời trang, thu hút sự chú ý của khách hàng nam và nữ.

Liam liếc nhìn qua hai người họ một cái, sau đó nhún vai và quay lại với ghi chú của mình. "Hãy ngừng mơ mộng và quan tâm đến khách hàng đi."

"Tin đã tiếp anh ấy rồi." Mia tặc lưỡi, miệng trễ xuống như thể đang chán nản. “Lần sau tôi sẽ làm đủ nhanh.”

Aki bắt gặp ánh mắt của Liam trao cho Mia với cái nhìn đầy hiểu biết, cả hai đều nhịn cười khi nhìn chằm chằm vào nhau.

“Và hãy nhìn vào đôi môi đó,” Mia tiếp tục liếc nhìn vị khách hàng đầy mơ màng, anh ta đang đọc thực đơn, cô nhìn chằm chằm qua thực đơn để liên tưởng đến nó, tiếp tục nói. "Nó cong và gợi cảm."

“Sao cũng được Mia,” Liam nói.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 77: Đôi Môi (2)
Editor: trucxinh0505

Mia trợn mắt nhìn anh họ của mình và quay sang Aki. "Cậu nghĩ sao Aki? Nhìn anh ấy là người bảnh bao đúng không?"

Aki liếc mắt về phía khách hàng kia, nói. "Anh ấy... nhìn được."

"Được thôi à?" Mia thở dài đầy kịch tính. "Không phải mẫu người của cậu sao? Vậy mẫu người của cậu thế nào?"

Aki liếm đôi môi khô khốc của mình suy nghĩ tìm câu trả lời. “Ai đó sạch sẽ… tôi nghĩ thế.”

"Sạch sẽ? Điều đó có nghĩa là gì?" Mia hỏi trong khi liếc nhìn Liam dưới hàng mi của mình rồi quay lại như không có chuyện gì xảy ra.

Aki làm như đang bận đọc ghi chú của mình. Anh có thể cảm nhận được mặt của mình đang nóng lên. “Cắt sạch… cạo râu sạch sẽ… nhìn người đầy sảng khoái.”

Mia nhìn anh một lúc khiến mặt Aki càng đỏ hơn, cô nói, "Tôi hiểu rồi."

Có điều gì đó trong giọng điệu của Mia khiến cho Aki không thể không liếc nhìn cô một cái nhưng cô đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Trong khi đó, Liam không hề để ý đến bọn họ một chút nào.

"Thật tốt khi biết rằng tôi có ít đối thủ hơn với anh ấy, vậy thì hãy quay lại làm việc thôi, không làm hỏng ngày học của cậu thêm nữa, cũng đừng quên bữa tiệc nhé." Nói xong một tràng, cô liền rời đi.

Aki chắc chắn rằng mặt mình đỏ bừng từ đầu đến chân. Anh lắc đầu để đầu óc được tỉnh táo và cố gắng tập trung trở lại.

Những gì Mia nói khiến Aki tò mò và nhận ra bản thân mình đang liếc nhìn người khách hàng đó, đặc biệt chú ý đến cái gọi là đôi môi đẹp của anh ta. Vị khách ngồi cách họ không xa, Aki có thể nhìn thấy từng cử động của anh ta. Vâng, anh ấy rất đẹp trai. Đúng vậy, đôi môi của anh ấy có thể hấp dẫn đối với một số người, đặc biệt nếu họ thuộc kiểu môi có chiếc nơ sắc nhọn của thần tình yêu. Anh chưa bao giờ thực sự quan tâm đến miệng của người khác, càng không cảm thấy bị thu hút bởi bộ phận đặc biệt đó.

'Nhưng nếu chúng ta đang nói về đôi môi quyến rũ...'

Ánh mắt của anh dời từ vị khách hàng đến người đàn ông trước mặt. Liam đang nghiền ngẫm cuốn sách của mình, cau mày khi đọc lướt qua các nốt nhạc và cắn môi suy nghĩ, như thể nó đang cố thu hút sự chú ý của Aki vậy.

Đúng như Aki nghĩ, đôi môi của Liam chẳng có gì đặc biệt cả, không có gì đáng chú ý, đó chỉ là một bộ phận khác của cơ thể. Nhưng cái miệng đó có thể làm nên điều kỳ diệu, đôi môi đó nói về những chủ đề thú vị nhất, bày tỏ những lời quan tâm nhất và luôn nở nụ cười ấm áp, dễ gần. Điều đó khiến nó trở nên hấp dẫn hơn rất nhiều so với bất kỳ đôi môi nào khác.

'Nó thực sự làm được nhiều điều tuyệt vời,' Aki nghĩ khi thấy mình đang liếm môi. Cảm giác đỏ mặt đã dịu lại, ngược lại nhận ra mình như đang làm cái gì. “Trời, khô rồi,” anh tự lý luận và cố rời mắt khỏi Liam để quay lại với những cuốn sách nhàm chán của mình.

Tâm trí anh trở lại trạng thái học tập và cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng lại bị phân tâm bởi những rung động trên bàn. Hai người họ ngước lên khỏi ghi chú của mình và nhìn chằm chằm vào điện thoại của Liam. Aki tiếp tục học trong khi Liam đọc bài viết của mình.

"Ồ không, là mẹ tớ gọi"

Aki cảnh giác nhìn lên và nhìn thấy vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt Liam. Liam nhìn vào mắt Aki và trả lời câu hỏi không thành lời của anh.

"Bà tớ lại nhập viện."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
13,511
Điểm cảm xúc
5,029
Điểm
113
Chương 78: Thi cuối kỳ (1)
Editor: trucxinh0505

Bắt đầu tuần thi cuối kỳ.

Đây là tuần trọng nhất trong trường đại học, mỗi sinh viên đều giống như một thây ma với vẻ ngoài nhếch nhác, đôi mắt đỏ ngầu, quầng mắt to và đen. Khuôn mặt của họ đều như dán chặt vào sách vở và ghi chú của chính mình. Một số học theo nhóm, những người khác thích ở một mình hơn. Nhưng phần lớn, các buổi ôn tập diễn ra trong im lặng và đọc thầm.

Trường đại học của họ đều cho bài tập ôn trước thi cuối kỳ. Nếu một học sinh đạt điểm cao với tổng điểm từ thi đầu kỳ, giữa kỳ và sơ tuyển sẽ được miễn thi cuối kỳ. Jun may mắn được miễn thi trong một nửa số lớp học của mình. Nhưng đối với những học sinh như Aki, người đã trượt phần thi sơ tuyển, các bài kiểm tra đạt điểm thấp xuất sắc, đều phải vượt qua ở kỳ thi này.

Nếu có một điều làm Aki vui mừng thì đó là việc anh đã đạt được điểm cao nhất trong kỳ thi giữa kỳ. Ít nhất, anh vẫn còn có hy vọng, phần học bổng còn lại của anh dựa vào kết quả kỳ thi trước và cuối kỳ của anh.

Vị giáo sư đưa ra câu hỏi khó đó đã yêu cầu họ làm một bài kiểm tra khác. Lần này sát với tài liệu họ học, nhưng Aki không mất cảnh giác và nghiên cứu mọi tài liệu mà anh đọc được. Ưu điểm là, ngoài việc vượt qua, nó còn giúp Aki chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới. Ai quan tâm đến việc mất ngủ, miễn anh không bị mất học bổng là được.

Anh đang hướng tới học bổng toàn phần, nhưng nếu anh thực sự không làm được, anh cũng chuẩn bị tinh thần để tiếp tục học, đảm bảo tiết kiệm và chăm học hơn và tuyệt đối không đi chơi đêm nữa.

...Nhưng trái tim anh vẫn đau khi nghĩ đến việc giành được một nửa học bổng.

Aki ngả người ra ghế xoa xoa thái dương, anh nheo đôi mắt lại nhìn Jun đang ngủ trước mặt mình. Anh ghen tị với thái độ thoải mái này của cậu ta. Anh nhờ người bạn học cùng mình để có người khiển trách mỗi khi anh trì hoãn.

'Thỉnh thoảng nghỉ ngơi một chút cũng được phải không?'

Anh dõi theo bóng dáng Jun đang ngủ say, với tay lấy điện thoại và lặng lẽ lẻn đi ra thư viện.

Anh dựa vào tường, ngón tay lơ lửng trên số điện thoại của Liam. Sau khi được sự cho phép của khoa, Liam về nhà trước khi bắt đầu tuần thi. Giống như Jun, anh ấy chỉ phải thi một vài bài kiểm tra cuối kỳ nên các giáo sư đã đồng ý cho anh ấy một bài kiểm tra đặc biệt sau khi trường hợp khẩn cấp của gia đình anh ấy được giải quyết.

Tim Aki đập thình thịch khi anh cân nhắc xem có nên gọi cho bạn cùng phòng của mình hay không. Thường gọi lên đều có người nghe máy khiến cho anh lo lắng, đặc biệt anh là người thực hiện cuộc gọi. Lỡ như anh làm phiền Liam thì sao? Có lẽ nhắn tin sẽ tốt hơn đi?

Anh đang chuẩn bị và soạn sẵn trong đầu những gì định nói thì điện thoại reo, tiếng chuông đột ngột vang lên khiến anh bối rối.

"Này," Tiếng Liam nói từ đầu bên kia.

Aki cảm thấy mình mỉm cười. "Chào."

"Tớ có làm phiền cậu không?"

"Không, bà của cậu thế nào rồi?" Liam chỉ mới đi được một ngày mà anh có cảm giác như họ đã không nói chuyện với nhau từ lâu lắm rồi.

"Bây bà đã ổn định rồi, do bà làm việc quá sức. May mắn là... một người hàng xóm đã tìm thấy bà nằm gục trên mặt đất. Dù sao thì, cậu đang làm gì vậy?"

Aki cập nhật cho bạn cùng phòng của mình về những diễn biến ở trường và tuần cuối kỳ đã hành hạ các sinh viên như thế nào.

Liam bật cười, thật tuyệt khi anh nghe được âm thanh đó.

"Cậu không nên quên ăn và ngủ--" Liam ngừng nói khi có ai đó đến gần anh ấy.

"Bạn đến rồi à! Tôi đang tìm bạn," Một giọng nữ vang lên phía sau.

Aki không nghe thấy câu trả lời của Liam là gì và Liam đã cúp máy sau đó, khiến cho Aki tự hỏi đó là ai. Có vẻ đó không phải là mẹ anh ấy, nghe giọng nói còn quá trẻ.

'Chắc là một người bạn cũ, anh ấy học ở đó nên tất nhiên phải có người biết anh ấy rồi.’ Aki tự an ủi mình với suy nghĩ đó và quay lại học bài của mình.
 
Top