Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Bản tôn không thích ngươi - Sợ Cẩu Phập

[Truyện ngắn] Bản tôn không thích ngươi - Sợ Cẩu Phập

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Bản tôn không thích ngươi
top-10-truyen-xuyen-khong-nu-cuong-hay-nhat-7-283x400.jpg


Tác giả: Sợ Cẩu Phập
Tình trạng: Full
Thể loại: Truyện ngắn, ngôn tình, HE
Số chương: 1

-----------------

Link: Chào mừng đến với Sợ Cẩu Phập

*Tui muốn viết dài quá đi! Cơ mà còn chưa xong mấy cái kia, thôi cất kho cái này trước đã.
 
Sửa lần cuối:

Sợ Cẩu Phập

Thành viên BQT
Bếp Trưởng
Tác giả
Mod - Sáng Tác
Newspaper Team
Tham gia
12/4/19
Bài viết
489
Điểm cảm xúc
944
Điểm
93
Phụ thân nói, ta trời sinh máu lạnh, tu đạo tuy nhanh nhưng cũng dễ làm đường lạc lối, dễ gánh sát nghiệp trên người.

Người nói, biết trước con đường ta đi sẽ gian khổ hơn người khác nhưng ta không còn đường sinh nào khác ngoài việc tru tiên. Nếu ta không tu, ta chỉ có thể làm một người thường, mà một người thường ở tu tiên giới thì chỉ có thể mặc người đè ép, ông không muốn nhìn thấy ta sống như vậy.

Năm đó ta bảy tuổi, quỳ trên đại điện nghe phụ thân cùng trưởng lão nói, họ đã xác định. Nếu tình cảm không thể ràng buộc ta, vậy thì để trách nhiệm làm đạo tâm giúp ta phân biệt đúng sai, giúp ta xác định nên làm gì và không nên làm gì. Quyết định cuối cùng vẫn là do ta chọn, từ đó ta không còn lạc lối nữa.

Đạo của ta… là trách nhiệm.



Một ngàn năm sau, tại đỉnh núi Tuyết Sơn, một người đứng vững đỉnh núi, mặc gió tuyết thổi tà áo phần phật. Người nọ là lão tổ của phái Tiêu Dao, Tiêu Tình.

Ta sắp độ kiếp.

Cấm địa này chính là nơi ta chọn nơi sẽ ở vào những giây phút cuối cùng ở thế giới này. Dù ta thành công đắc đạo phi thăng hay vẫn lạc tiêu tán vào luôn hồi thì ta cũng sẽ không ở lại được nữa.

Tiêu Tình ta cũng chẳng cảm thấy lưu luyến gì, bởi ta vốn vô tình.

Thiên kiếp dần tụ hội, ta không nghĩ tới lại có biến cố trong sắp xếp của mình. Cấm địa vốn không có sinh linh nào có thể sinh sống hiện tại ngoài ta lại có thêm một dấu hiệu sinh mệnh. Thiên kiếp đã hình thành, ta không thể ngăn bản thân độ kiếp được.

Tiêu Tình nghi hoặc. Tại sao ta không phát hiện ra người kia?

Rất nhanh ta liền biết đáp án.

Bởi vì hắn giống ta. Cũng là người độ kiếp.



Ta đã thất bại.

Vì kẻ cùng độ kiếp với mình mà thất bại. Thiên kiếp của hai kẻ độ kiếp ở cùng một nơi lớn mạnh hơn bình thường không chỉ một hai lần, huống hồ cả thiên kiếp của ta và của kẻ kia đều lại đặc biệt.

Tiêu Tình cũng không có chết, ta thất bại một nửa, do sự tình đặc biệt, người thượng giới đã liên hệ với ta bảo ta muốn tu lại đạo tâm phải đi xuống hạ giới ba ngàn giới giúp đỡ người khác thu thập chính nghĩa chi khí. Đi cùng bên ta còn có một tiểu tiên sở hữu năng lực đặc biệt. Ta xác định xong mục tiêu của mình, cùng tiểu tiên kia hạ phàm tìm kiếm người cần giúp.

Đầu tiên, ta gặp một gia đình bị cường đạo nhòm ngó. Ta ra tay cứu gia đình thương nhân kia, bọn cường đạo bị tiêu diệt đưa đến chổ quan phủ. Tiểu tiên rất vui mừng vì nhận được nhiều chính nghĩa chi khí. Bọn cường đạo này cướp bóc giết người không phải ngày một ngày hai, người hãm hại rất nhiều vì thế người cảm tạ cũng nhiều.

Tiếp theo Tiêu Tình ta cùng tiểu tiên đến một thành nọ. Ở đó ta gặp một cô nương xinh đẹp nhà nghèo khó, nàng lúc nào cũng mang vẻ mặt đau buồn, chán chường. Ta nhìn nàng rồi quyết định rời đi, đây không phải là người mà ta sẽ cứu giúp.

Tiểu tiên thấy vậy một đường liên miên không ngừng hỏi Tiêu Tình tại sao không giúp cô nương kia. Tiêu Tình chỉ đáp.

“Không phải ai, bản tôn cũng giúp. Cũng không phải ai bản tôn cũng giúp được.”

Ta nhìn thấy được cô nương kia khổ là do tự mình đi tìm khổ, cái khổ này không phải thứ ta có thể hoá giải cũng là thứ khổ ta không muốn động vào.

Nhà cô nương kia tuy nghèo nhưng người trong nhà không ai không yêu thích, không ai không quan tâm cô nương kia. Nàng ta có gương mặt xinh đẹp hơn người, chỉ cần biết thành thật, cố gắng, có một cuộc sống sung túc hoàn toàn không thành vấn đề. Chẳng qua cô nương kia ta thấy trong mắt là lòng tham không đáy, không biết thương cha mẹ cực khổ, chỉ biết nhìn thấy hoàn cảnh nghèo khó của bản thân mà sinh hận, không nghĩ cách cải biến nó. Người như vậy, hiện tại ta có giúp một lần vậy thì nàng ta vẫn sẽ tìm ra nỗi khổ khác thôi. Đời cô nương kia không hết khổ được.

Tiểu tiên như hiểu lại như không hiểu, chúng ta lại tiếp tục cuộc hành trình. Ta gặp qua rất nhiều người, giúp nhiều người, không giúp nhiều người. Chính nghĩa chi khí trên người ta càng lúc càng nhiều, sắp đạt tới mức ta cần nhưng Tiêu Tình lại nhíu mày.

Ta cảm giác cho dù có đủ ta cũng không thể phi thăng thành công. Ta đang thiếu một thứ gì đó, một điều gì đó.

Chúng ta dừng chân ở một quốc gia nọ bị chiến tranh tàn phá. Người dân ở đây gầy gò, yếu nhược nhưng không có dáng vẻ tuyệt vọng, không muốn sống như ta nghĩ. Bọn họ không cần ta giúp đỡ hồi phục. Chính bọn họ sẽ hồi sinh quốc gia này. Năm năm sau, Tiêu Tình ở đây đợi được năm năm, nơi này đã không còn là mảnh hoang tàn âm ưu mà trở thành một nơi phồn thịnh đáng kinh ngạc.

Những bài đồng dao ca ngợi thái bình thịnh thế không ngừng trong miệng người dân tuôn ra. Ta ở nơi người khác không nhìn thấy xem tiểu tiên phấn khởi ca hát theo nhẹ mỉm cười. Ta đột nhiên cảm thấy hứng thú với vua nước này, lên ngôi khi chỉ mới mười bảy tuổi nhưng lại có thể đem một quốc gia bên bờ diệt vong kéo về.

Tiêu Tình trì hoãn thu thập chính nghĩa chi khí để tìm kiếm thứ bản thân thiếu sót. Tiểu tiên không hiểu điều ta đang làm nhưng cũng ngoan ngoãn không làm phiền ta.

Ở trong lễ tịch điền, ta nhìn thấy quân vương trẻ tuổi nọ. Hắn vậy mà lại cảm nhận được sự tồn tại của ta quay đầu lại. Ta sau khi thoã mãn hiếu kì lại tiếp tục hành trình của mình, không phải vì chính nghĩa chi khí mà là vì tìm kiếm thiếu sót của ta.



Mười năm trôi qua.

Trăm năm… năm trăm năm… rồi một ngàn năm, Tiêu Tình vẫn không tìm thấy điều mình thiếu sót là gì. Con đường ta đi vẫn mờ mịt như cũ, duy có một điều phiền thoái đó là ta luôn gặp một kẻ chính nghĩa chạy tới trước mặt mình. Đầu tiên là quan thanh liêm, rồi là bồ tát sống thương nhân, kiếm si chính nghĩa,… đều lượn lờ trước mặt Tiêu Tình.

Tiểu tiên bảo với ta, hắn yêu ta cho nên không ngừng chạy theo ta. Tiêu Tình lẩm bẩm.

“Yêu… sao.”

Con người bình thường không thể nào biết đến sự tồn tại của ta. Hắn lại có thể theo ta lâu như vậy trừ phi cùng cấp bậc của ta. Ta có hiếu kì nhưng cũng không sâu. Hắn nói với ta hắn rất buồn lòng.

Đạo của ta là trách nhiệm.

Ta có trách nhiệm với kì vọng của phụ thân, có trách nhiệm bảo vệ Tiêu Dao phái, có trách nhiệm với chúng sinh thiên hạ chống lại tà ma. Đạo của ta là đại đạo, bao phủ tất cả, nhưng ta vẫn còn thiếu. Ta… thiếu điều gì?

Thỉnh thoảng vẻ mặt buồn phiền đó của hắn lại xuất hiện trong đầu ta.



Lần này là Tiêu Tình tìm thấy hắn. Hắn ôm một bụng vết thương đầy máu tựa lưng vào cây thở dốc. Thấy ta, khoé môi vừa mới trào ra máu nở nụ cười. Phàm thể của hắn này của hắn nếu không được chữa trị sẽ không thể duy trì, Tiêu Tình nghĩ.

Hắn đôi mắt lấp lánh ánh sao, tựa như chẳng quan tâm bản thân sắp chết lại mở miệng lôi kéo ta nói chuyện với hắn.

Hắn bảo ta lại không nhận ra hắn.

Vẻ mặt buồn phiền kia lại xuất hiện quấy rầy ta. Hắn dường như nhận ra ta đang rối loạn, quyết tâm hãm hại ta.

Hắ nói đạo của hắn là “chấp niệm”, mà ta là “chấp niệm” suốt đời suốt kiếp của hắn. Chấp niệm này kéo dài mãi mãi, không mất, không vơi, không có được sẽ bị dày vò, không thể nào thoát được.

Tiêu Tình rốt cuộc biết hắn là ai. Kẻ cùng ta độ kiếp không thành, lão tổ phái Vấn Thiên.

Hắn nói ta từng cứu mạng hắn, từ đó đi vào trong lòng hắn, trở thành chấp niệm sâu nhất trong lòng hắn. Đạo của hắn sẽ bị chấp niệm không được thoả mãn mà đoạ ma, cho nên hắn luôn phải tìm kiếm ta. Ta hỏi hắn tại sao lại chọn đạo tâm nguy hiểm như vậy. Hắn đáp không phải tại đạo tâm, mà do lòng hắn không tĩnh, nếu chọn đường đi khác có lẽ hắn sẽ có kết quả khác nhưng hắn không nghĩ hắn không bị chấp niệm về ta quấy rối, cho nên hắn chọn đối mặt với chính dục vọng trong lòng hắn. Và hắn đã thành công, cho tới hiện tại, hắn vẫn là hắn.

Ta kính nể hắn.

Mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn càng tái nhợt. Ta chưa từng tiếp cận ai đó nhiều như vậy ngoài người thân của ta ở Tiêu Dao phái. Giống như hắn đối với ta, hình như hắn cũng là một cái gì đó đặc biệt trong lòng ta.

Hắn nói, hắn biết ta đang tìm kiếm điều gì, điều cuối cùng trong đạo tâm của ta. Vì đuổi theo ta, hắn cố gắng mang trái tim thuần khiết nhất. Hắn nói chỉ có như vậy ta mới nhìn tới hắn. Chấp niệm của hắn khác với kẻ đoạ ma ở chổ hắn vì ta mà cứu chúng sinh chứ không phải huỷ diệt đi nó. Ước nguyện của hắn chỉ có một, có nó, hắn sẽ đắc đạo thành tiên.

Hắn muốn ta thoã mãn chấp niệm trong lòng hắn, mà hắn sẽ dẫn ta đến điều ta cần. Tiêu Tình chấp nhận. Ta đợi đến lân luân hồi tiếp theo của hắn. Đợi một lần, chớp mắt lại một cái trăm năm.

Lần này ta tìm thấy hắn trông bộ dạng một đứa trẻ, có vẻ như ký ức luân hồi của hắn đã bị phong ấn đến độ tuổi nhất định mới giải khai. Ta vì tiếp cận hắn luân hồi lần này mà dọn đến bên nhà của hắn, trở thành hàng xóm láng giềng lão tổ phái Vấn Thiên. Ừm, cũng giống như nguyên bản hai phái chúng ta giao hảo láng giềng vậy.

Hắn lúc nhỏ không dễ thương như những đứa trẻ khác, hắn không cười, không vui đùa, suốt ngày trưng cái bản mặt lạnh, khinh thường những đứa trẻ xung quanh. Tiểu tiên nói với ta tên này chính là trời sinh dùng để kích thích sự phẫn nộ của người khác.

Gia đình hắn cùng ta quan hệ rất tốt. Hắn cũng thường xuyên được mẹ dẫn qua nhà ta chơi. Đôi lúc hai vợ chồng có việc có khi còn cho hắn ở nhà với ta. Ta trông hắn từ nhỏ đến hắn. Càng lớn hắn càng không thân cận cùng ta, thích cãi nhau với ta mặc dù ta không cãi nhau với hắn.

Lúc hắn hai mươi tuổi, phong ấn kí ức được giải khai, hắn xấu hổ tìm ta thổ lộ. Hắn bảo vì hắn thích ta cho nên mới thế. Ừm, suy nghĩ của hắn, ta không hiểu được.

Tiêu Tình đổi một cái thân phận khác ở bên cạnh hắn. Lần trước đã đáp ứng nguyện vọng thoã mãn chấp niệm của hắn, ta nghe lời cùng hắn thành hôn. Ngày hôm đó hắn rất vui vẻ, ta chưa từng nhìn thấy hắn vui như thế. Hắn vẫn chưa dẫn ta đến chuyện hắn đáp ứng ta.

Ta cùng hắn sống với nhau. Ta từng nghe qua không ít về chuyện đạo lữ này, được chứng kiến càng phong phú, ta không hiểu chuyện này có liên quan gì với đạo tâm của ta nhưng hắn bảo là đúng, Tiêu Tình tin hắn lần này. Hắn nấu cho ta rất nhiều đồ ăn ngon, những thứ này từ khi ta ích cốc đã không đụng tới nữa, hắn cho phép ta làm chuyện xấu, hắn nói nếu thích thì làm, có hắn bảo đảm, ta không dám.

Lão tổ phái Vấn Thiên bảo ta không cần nhường nhịn người khác, ghét ai không cần nhẫn, ta cảm thấy không tốt lắm, bị hắn nói nhiều bên tai, ta hình như trở thành kẻ xấu rồi. Hắn nói ta có thể dựa dẫm vào hắn, nếu hắn làm điều sai với ta thì không được nhân từ. Điều trước hơi khó khăn, điều sau thì dễ dàng rồi.

Tiêu Tình nhận ra ta bị hắn sủng?

Hắn đem ta làm những điều ta chưa từng làm. Ta đã bị hắn làm cho thay đổi.

Ngày phàm thể hắn chết, ta cuối cùng cũng biết hắn muốn nói với ta điều gì.

Đạo của ta là trách nhiệm. Trách nhiệm với người thân, trách nhiệm với Tiêu Dao phái, trách nhiệm với chúng sinh thiên hạ và cuối cùng là trách nhiệm với chính bản thân ta.

Ta nghĩ ta có thể lại lần nữa thách thức thiên kiếp. Lần này ta sẽ thành công, mà hắn, cũng sẽ thành công.



Ta bước trên thiên giới đưa mắt nhìn xung quanh. Ta thấy hắn, chân chính là hắn. Hắn mỉm cười gật đầu với ta. Ta vẫn thấy tình cảm đối với ta giống như trước trong mắt hắn. Hắn vẫn yêu ta.

Mắt thấy người quay lưng sắp rời đi, Tiêu Tình chạy tới ôm chầm lấy hắn.

“Viễn, ta rốt cuộc biết tại sao phụ thân lại đặt tên ta là Tiêu Tình rồi. Ông vẫn luôn hi vọng ta nhận ra “tình”. Ta trời sinh máu lạnh, nhưng không phải không có tình, tình của ta rất nhỏ bé. Cảm ơn ngươi đã dạy cho ta biết điều đó.”

“Viễn, ta yêu ngươi.”

Có lẽ tình yêu của ta không bằng một phần của ngươi nhưng ta thực sự yêu ngươi. Tiêu Tình cảm thấy thân hình hắn chấn động.

Hắn bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn. Hắn xoay người ôm ta vào lòng, siết chặt.

“Ta yêu nàng.”

Tiêu Tình biết, ta biết.

Cả hai chúng ta cứ thế ở cạnh nhau, thọ cùng trời đất.
 
Top