Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn

[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
LỰA CHỌN GIỮA PHẬT VÀ CHÚA CHẲNG KHÁC NÀO PHÂN VÂN GIỮA ĂN PHỞ HAY ĂN BÚN VÀO BỮA SÁNG CẢ.
BỐN TÊN KỴ SĨ NHÌN NHAU NHƯ ĐANG THẢO LUẬN XEM NÊN GIẾT TÊN NÀO TRƯỚC.

“Hỡi các kỵ sĩ!” Cleopatra bước tới gần chúng. Bốn gã kỵ sĩ nhìn ả với ánh mắt không thay đổi, chằm chằm và cau có. “Ta đã triệu hồi các ngươi, hãy trao cho ta sức mạnh!”

“Ta sẽ chinh phạt mọi thứ mà Người muốn!” Conquest nói với giọng hùng dũng.

“Ta sẽ tắm nơi đó trong máu và xác thịt.” War cười khúc khích.

“Ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết.” Famine nói.

“Ta sẽ để bọn họ ra đi trong thanh thản.” Death mệt nhọc nói.

Ba tên kia quay sang nhìn Death.

“Gì?” Tên mặc áo choàng nhìn chúng.

“Ngươi lại quên lời thoại rồi Death.” Famine thở dài.

“Chúng ta đã thống nhất lời thoại cho ngươi là “ta sẽ khiến chúng chết trong ô nhục và thống khổ.” mà.” Conquest nói.

“Tệ quá, làm lại đi.” War nói và cả bốn tên quay về phong ấn.

“Quay về kiểu gì nhỉ?” Famine hỏi.

“Ai nhớ đâu.” Ba tên còn lại đáp.

“CÁC NGƯƠI GIỠN MẶT VỚI TA À?” Cleopatra hét ầm lên.

“Làm gì mà quát tháo ầm ĩ thế?” Famine gãi tai.

“Ta triệu hồi các ngươi là để giúp ta chinh phạt Người Cổ đại. Không phải là để các ngươi trở thành chúa hề như thế, lũ khốn này.”

“Ta thích cô ta rồi đấy.” War cười tít mắt.

“Vậy chọn cô ta nhé.” Death đề nghị.

“Đồng ý.”

Cả bốn tên tiến về phía Cleopatra.

“Đúng rồi, ngoan lắm…”

Rồi cả bốn tên biến thành bốn luồng sáng và bay và người Cleopatra.

“Này, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả bốn tên cùng ở trong một thân thể?” Quân hỏi.

“Em không biết.” Kim thừa nhận.

“Em nên biết đi, vì anh thấy chúng đang hợp thể như Climax Form ấy.” Quân nói khi tháo trói cho Kim.

“Nhưng Liner Form mới là Form cuối mà.” Kim cãi.

Quả đúng như Quân nói. Bốn tên Kỵ sĩ đã hợp thể lại với Cleopatra làm vật chủ. Trên hai cánh tay là Conquest và War. Giữa ngực là cái cân và khuôn mũ giáp của Famine. Đầu ả đội chiếc mũ trùm của Death. Đôi mắt ả sáng lên màu đỏ.

“Cũng khá ổn đấy.” Giọng của War vang lên.

“Thưa Đấng,” Philoctetes đứng ra trước mặt… tên Tứ Kỵ sĩ. “thần là Philoctetes, thần là người đã dâng thân thể này lên cho Người. Đấng có vừa ý không ạ?”

“Philoctetes!” Kim gào lên. “Vậy ra tất cả là do anh!?”

Người anh hùng chiến tranh thành Troy quay lại nhìn Kim.

“Công chúa à,” Anh cười. “thần chỉ đang tìm kiếm vị vua có thể giúp thần hoàn thành tâm nguyện của mình. Thần đã đạt được điều đó rồi.”

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh lại…”

“Thần đã thề trung thành với người ban cho thần cuộc sống bất tử này, Lucifer.”

“Lucifer!?” Kim suýt làm rơi cây trượng.

“Đúng vậy thưa công chúa.” Anh bước về phía cô. “Người có còn nhớ vì sao thần lại bất tử không, thưa công chúa?”

“Vì anh bị một con rắn cắn.” Kim đáp. “con rắn đó, chính là Lucifer.”

“Bingo!” Anh chàng búng tay. “Thần đã bị rắn cắn. Chính là con rắn đã xúi giục Adam và Eva ăn trái cấm. Chính là Lucifer! Ta trong chính khoảnh khắc đó đã thấy được sự nhẫn tâm của con người. Chúng đã bỏ ta lại. Ta đã nguyền rủa chúng. Rằng chúng rồi sẽ gặp đủ mọi trắc trở và quả nhiên! Achilles chết. Ajax tự tử, Agamenon bị vợ cắm sừng rồi giết. Odysseus và Menelaus không thể về nhà suốt nhiều năm…”

“Anh bị điên à? Họ không thể đưa anh theo bởi vì vết cắn đó có nguy cơ gây ra dịch bệnh trong quân. Hơn nữa cuối cùng anh cũng được tham chiến còn gì.”

“Và cô bảo người tham chiến ở cuối trận thì có vinh quang gì? Đến cả thằng nhãi con Neoptolemus mới mười bốn tuổi. Mười bốn tuổi! Nó còn bắt được cả vua Priam. Vậy cô xem ta là gì? Người thừa được xếp vào cho đủ đội hình à? Đến cả Hawkeye còn có phim riêng, còn ta cả đời làm nhân vật phụ, quá đủ rồi! Tôi muốn làm nhân vật chính!”

“Philoctetes, anh không thể…”

“Kết thúc rồi!” Anh ta cắt lời Kim. “Ba nghìn năm, làm kẻ đi sau. Đi sau Alexander, đi sau Julius, đi sau Thiết Mộc Chân, suốt cuộc đời ta chỉ làm một kẻ đi sau bọn chúng, không có lấy một danh tiếng. Cuối cùng thì hôm nay, nhân loại cũng sẽ phải nhớ đến ta như là người đã giải phóng cho Tứ Kỵ sĩ và đưa cuộc chiến của con người và Người Cổ đại đến hồi kết!”

“Tên anh hùng này thảm bại đến mức chỉ muốn thu hút sự chú ý của người khác thôi hả?”

Quân hỏi mà như đâm thẳng một kiếm vào tim Philoctetes.

“Mi…”

“Ta đếch quan tâm mi ở đây chỉ vì muốn danh tiếng hay muốn được người khác chú ý.” Quân rút thanh Masamune ra. “Nhưng có vẻ như mày là đứa ra lệnh bắt em tao thì phải.”

“Mi nghĩ mi là ai hả?” Philosctetes rút tên ra và bắn Quân với tốc độ nhanh như chớp.

Quân chém đôi mũi tên giữa không trung và lao tới đâm Philoctetes.

“Cút ra.” Giọng War cất lên. Quân bay ngược ra và đụng trúng phải Huy. Huy túm lấy tay Quân và xoay cậu một vòng giúp cậu lấy lại thăng bằng.

“Chà, xem ra tao đến trễ nhỉ.”

“Ở đây có vẻ chán chết đi được.” Famine nói.

“Đi tìm chỗ khác chơi đi.” War nói.

“Các ngươi ham chơi nhỉ.” Death nói.

“Hàng trăm năm bị cầm tù, cuối cùng cũng phải quẩy cho đã chứ.” War nói.

“Cũng được đấy.” Conquest đồng ý. “Nhưng chẳng phải cái thân này nhờ chúng ta tiêu diệt lũ Người Cổ đại à?”

“Từ từ rồi tính.” War nói xen vào. “Đi chơi đi!”

“Rồi rồi.” Death thở dài. “Ta thấy một thành phố khá đông người. Nhưng hơi xa.”

“Kệ đi kệ đi.” War hí hửng. “Càng đông càng vui.”

Nói xong, chúng biến mất trong một tia sáng.

“Quân! Huy! Nhanh chóng đuổi theo chúng!” Kim hét lớn.

“Đuổi theo… kiểu gì?” Huy ngơ ngác hỏi.

Kim ném cho họ một tấm la bàn bát quái. “Đi theo nó. Em đã định vị vị trí của tên Tứ Kỵ Sĩ lên đó rồi.”

“Các ngươi nghĩ rời khỏi đây dễ dàng vậy sao?” Philoctetes huýt sáo.

Một đàn quái vật xuất hiện. Chúng có khuôn mặt quỷ và sừng, sau lưng có một đôi cánh dơi. Trong chúng giống như những bức tượng thường thấy ở các nhà thờ.

“Gargoyle?” Kim tròn mắt nhìn quanh.

“Xem ra cô không rời khỏi đây được rồi.” Philoctetes cười.

Một tia sét phóng tới, tiêu diệt vài con Gargoyle. Một kỵ sĩ trên con ngựa có cánh xuất hiện và tấn công Philoctetes. Anh vung kiếm gạt đòn. Kỵ sĩ đó xuống khỏi ngựa và nhìn Philoctetes.

“Cần đánh tên nào?” Uyên hỏi.

“Cần chị cầm chân đám quái vật.” Kim nói nhanh. “Quân, Huy, hãy cưỡi con ngựa đuổi theo Tứ Kỵ Sĩ.”

“Gì? Hắn thoát rồi à?” Uyên hỏi.

“Vâng.” Kim gật đầu. “Em xin lỗi.”

“Còn em thì sao?” Quân hỏi khi leo lên ngựa.

“Em cần đánh tên ngốc này sáng mắt ra đã.” Kim rút thanh khopesh và sẵn sàng chiến đấu với người bạn cũ. “Sau khi xử lý anh ta, người tiếp theo ăn đòn sẽ là anh đấy, Im.”

Chàng pháp sư người Ai Cập cúi gầm mặt.

“Vậy thì, bọn anh đi trước đây!” Huy thúc con ngựa và bay thẳng lên trời. Lũ Gargoyle tấn công họ. Lửa của Kim và sấm của Uyên đánh lũ quái vật tan thành tro trước kịp chạm vào con ngựa có cánh.

Tên Tứ Kỵ sĩ đứng trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời.

“Thế có đánh nhau với Người Cổ đại không?” War hỏi.

“Ngươi nghĩ chúng ta đủ sức để làm điều đó à?” Conquest mắng.

“Chúng ta sẽ chơi cho đã đời đã.” Death nói. “Sau đó sẽ dâng cái hành tinh chết này cho lũ Người Cổ đại. Và trốn biệt khỏi chúng mãi mãi. Tìm những thế giới xa xôi hơn. Và tiếp tục vui chơi như chúng ta đã từng làm với thế giới của mình.”

“Vậy,” Famine hỏi. “các người thấy thành phố dưới kia thế nào?”

“Làm từ từ thôi nhé.” Tên Kỵ sĩ giương cung tên.



Tình hình của Phương không khả quan lắm. Hatshepsut thể hiện mình là một chiến binh tinh nhuệ với song kiếm. Còn Phương chật vật lắm mới giữ được đầu con trên cổ.

“Biết vậy đã ở lại đánh nhau với Bích Hoa.” Phương cằn nhằn.

“Giết.” Hatshepsut nói với giọng robot.

“Khốn nạn!” Phương chửi rủa.

Lưỡi kiếm khophesh đâm vào tay Phương, cô buộc phải thả thanh kiếm của mình xuống và vào thế Taekkyeon đá vào cằm Hatshepsut. Ả ta lùi lại đôi chút nhưng tay cũng nhanh chóng túm được chân Phương và kéo ngã cô. Ả zombie vung kiếm lên sẵn sàng tung đòn kết liễu.

Lưỡi kiếm vung ra đẩy ngã Hatshepsut.

“Kẻ nào?” Hatshepsut hỏi.

Mái tóc đen của cô tung bay, trên đầu cô có hai chiếc tai thỏ và sau eo cũng có một chiếc đuôi thỏ trắng. Cô mặc bộ giáp trận Trung Hoa lấm tấm máu khô và trên phần lưng bị thủng một lỗ.

Cô quay lại nhìn Phương, đôi mắt màu hổ phách của cô sáng lên dưới ánh đèn của chiếc vimana. Cô đưa tay ra và mỉm cười nhìn Phương.

“Tớ có tới trễ quá không?”

“Không.” Phương nắm lấy tay cô đứng dậy. “Được chiến đấu bên cạnh Tây Sở Nữ Vương thế này, đối với con nhóc nhà quê như tớ mà nói thì thật vinh dự quá.”

“Hừ,” Thy bật cười. “vậy cùng chiến nào.”

Thy bật cao tới chỗ Hatshepsut. Lưỡi kiếm của cô quét qua eo ả zombie, Hatshepsut đỡ đòn và khóa kiếm của Thy lại bằng thanh khopesh. Thy thả kiếm ra và bật lên đá mạnh vào ngực Hatshepsut.

Nữ Hoàng Ai Cập lùi lại và liên tục đón nhận những cú đá trời giáng từ Tây Sở Nữ Vương.

“Cậu có thể đá mạnh như thế từ khi nào vậy?” Phương như không tin vào mắt mình.

“Cậu có đánh không vậy?” Thy nhặt lấy thanh kiếm.

“Tới đây!” Phương nhảy tới tung cước thẳng vào người Hatshepsut. Thy nhào tới chém rách áo ả ta. Ở giữa ngực ả có một thứ giống như trái tim đang đập thình thịch.

“Đó là lõi của Mid zombie.” Thy nói. “Phá hủy nó là ả ta sẽ chết.”

“Cậu sẵn sàng chứ?” Phương hỏi.

“Tớ đã chém đầu ả ta một lần, nhớ chứ?” Thy xoay thanh kiếm. “Hơn nữa, Hatshepsut cũng không muốn mình trở thành hình dạng như thế kia đâu. Bả chăm chút sắc đẹp của mình dữ lắm.”

“Vậy thì xử lý nhanh cho xong đi.” Phương và Thy hai mặt giáp công khiến Hatshepsut với đôi song kiếm không thể nào trở tay kịp. Thy tấn công những đòn đánh như vũ bão, Hatshepsut vung song kiếm đỡ đòn nhưng không thể phản công được. Mỗi lần ả định tấn công, Phương lại vung chân tung ra những cú đá mạnh như trời giáng và tiếp tục đổi chỗ với Thy. Cứ như vậy, Nữ hoàng Ai Cập hoàn toàn thất thế trước hai cô gái.

“Phương!” Thy hét lên sau khi đẩy ả ta lùi lại sát tường.

“Gura!!!” Phương đâm thanh Trấn Ám Kiếm vào giữa ngực Hatshepsut. Ả zombie bất động. Cô rút lưỡi kiếm ra, trên đó có một trái tim còn đang đập ra. Khi nó ra khoi thân thể Hatshepsut thì liền vỡ vụn thành từng mảnh. Thân thể của Nữ hoàng Ai Cập biến thành đống đất cát và tan vỡ thành bụi.

“Thắng rồi.” Phương khụy xuống. Hai thanh khopesh vẫn nằm đó.

Cơ thể Thy trở lại bình thường. Con thỏ chui ra khỏi người cô và nhảy vào lòng Thy.

“Vậy ra mày đã cứu tao à?” Thy nghịch nghịch mũi con thỏ.

“Nhưng đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Phương hỏi Thy.

Thy kể lại chuyện Liêu đã tìm và điều khiển đội quân Binh Mã Dũng chiến đấu anh dũng chống lại đội quân quái vật tấn công và cả Typhon. Nhưng sau khi bị Typhon đâm xuyên người thì Thy không biết gì nữa.

“Ngay sau đó, tớ xuất hiện ở trước cổng Hoàng thành với hình dạng đó. Rồi tớ ngửi thấy mùi của các cậu ở trên này, và tớ đã nhảy lên.” Thy kể.

“Thì ra Ngọc Thố còn có năng lực đó.” Phương gật gù.

“Còn mọi người đâu?”

“Tớ cũng không biết.” Phương nói.

Thy cầm lấy thanh khopesh và cất vào Không gian Lưu trữ.

“Thế thì đi tìm họ nào.”



My bị húc văng ra bên ngoài, cô tung cánh bay lên. Asia bay theo và đâm vào chân cô bằng thanh liễu kiếm. My vừa kịp thu chân né và vung kiếm phản đòn. Asia đỡ được cú chém và vung móng vuốt phản công. My túm lấy tay ả và hất văng ả lên không trung, ả ma cà rồng lấy lại thăng bằng. My phóng tới túm lấy chân ả ta và ném mạnh về phía chiếc tàu bay. Trước khi ả kịp đứng dậy, My lao tới đâm thanh kiếm vào giữa ngực ả.

“Đồ khốn này…” My gầm gừ.

“Kính đảnh lễ đức Thế Tôn, Ứng Cúng, Chính Biến Tri…” Ả lại tiếp tục tụng kinh và những lời kinh chú của ả khiến My bị hất văng.

“Thật chẳng ra làm sao cả.” Ả đâm thanh liễu kiếm vào My, cô dùng cánh để chặn lại. “Thiên Chúa Giáo là tôn giáo sinh sau đẻ muộn, làm sao mà sánh được với Phật Giáo chứ?”

“Sinh sau đẻ muộn thì sao!?” My bung cánh đánh bật đối thủ. “Sinh sau đẻ muộn thì không thể sánh được với nhau à? Amblogio bị một đám người khả tử tiêu diệt, đó chẳng phải bằng chứng hay sao?”

“Đừng có già mồm!” Asia đâm kiếm lia lịa. My gạt đỡ và bay lùi lại.

“Hừ.” My vung chéo thanh kiếm. “Ta là người vô thần, ta không tin vào bất kỳ tôn giáo nào cả.”

“Tôn giáo là thứ ban cho con người sức mạnh.” Asia tiếp tục giảng. “Thiếu Lâm Tự có được sức mạnh không chỉ từ luyện tập thôi đâu. Sức mạnh của Thiếu Lâm Tự ngày xưa chính là có được từ Đức Phật đấy.”

“Đây cóc quan tâm!” My gắt lên. “Tôn với chả giáo của chúng mày chả liên quan quái gì đến bà. Bà mày vô thần!”

“Nếu mi không có cho mình một vị thần để nương tựa, ngươi sẽ mãi mãi không bao giờ đạt được sức mạnh về tinh thần đâu, người khả tử.”

“Ta không quỳ gối trước một vị thần nào. Ta không cầu nguyện với bất kỳ một vị thần nào.” My đưa thanh Halteclere về phái trước. Chiếc cánh thiên thần sáng lên, thanh kiếm cũng sáng lên. “Cả cuộc đời này, ta chỉ quỳ xuống trước bia mộ ba mẹ mình và cầu nguyện với mẹ cha mình. Tại sao lại cần có một kẻ xa lạ nào đó ban phát sức mạnh? Sức mạnh của ta, chính là đến từ những người đã ngã xuống vì công cuộc thay đổi thế giới.”

“Một lũ phàm nhân đã chết có thể ban phát sức mạnh được như một vị thần ư? Hư cấu!”

“Gia đình ta không vĩ đại như tín ngưỡng của mi, nhưng ta yêu quý họ. Như thế là quá đủ rồi.”

“Vô nghĩa!” Asia bay tới đâm kiếm. My đưa kiếm chặn lại và bị hất ngược ra sau.

“Chó chết!” My chửi rủa.

Sức mạnh của ả ma cà rồng ấy không chỉ đến từ năng lực của ma cà rồng. Halteclere có thể chém được ma cà rồng, vấn đề nằm ở việc ả ta theo đạo Phật, sức mạnh của Đức Phật đang bảo hộ cho ả khiến lưỡi kiếm của My dù đả thương được ả nhưng ả lại nhanh chóng hồi phục.

“Tập trung vào My!”

Một giọng nói vang lên. Tư Mã Lạc Anh và anh chàng xạ thủ Oniwaban đang dìu nhau đứng bên hành lang quan sát cô và Asia.

“Nói thì dễ lắm!” My né một đòn tấn công của Asia và chém ngang qua đùi ả, ả nhanh chóng hồi phục và xoay người tấn công My. “Không đả thương được ả thì thắng kiểu gì.”

“Tập trung vào thứ mà cô cần phải đối phó đi!” Lạc Anh hét lớn. “Ả chiến đấu như một Phật tử, vậy thì cô hãy chiến đấu như một kẻ vô thần!”

“Vô thần…” My đỡ đòn và nhìn vào biểu tượng chữ Vạn trên cổ ả ta. “Ừ nhỉ.”

My đưa tay ra và túm lấy mặt dây chuyền chữ Vạn. Nó tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt.

“Ngươi…”

“Ta cần loại bỏ thứ này trước!” My giựt đứt sợi dây chuyền. Ánh sáng của nó tắt dần.

“Thì ra là thế.” My cười. “Chẳng có đạo điếc gì ở đây cả. Ngươi chỉ đang dùng báu vật thôi.”

“Ngươi…”

“Cô ta hiểu nhanh đấy chứ.” Zenjubo khen.

“Cô ấy là một người có tầm nhìn xa và mang một lý tưởng quá lớn. Nhưng chính cái lý tưởng lớn ấy đã khiến cô ấy khó nhìn thấy thực tế.” Lạc Anh nhìn người đồng minh của mình đang sải cánh tấn công ả ma cà rồng.

“Lưỡi kiếm này, tượng trưng cho sức mạnh của bạn bè ta, ba mẹ ta, các thuyền viên của băng hải tặc Namikaze đã qua đời để giữ thế giới này tồn tại. Đối với ta, họ chính là đức tin!”

Lưỡi kiếm của My chém một đường dài trên ngực ả.

“Không phân biệt tôn giáo, tín ngưỡng, sắc tộc, ngôn ngữ, tất cả mọi người cùng đứng bên nhau, cùng nhau đưa thế giới này thành một thế giới tốt đẹp hơn. Đó là, đức tin của ta.”

Ả ma cà rồng rơi xuống đất.

“Lợi dụng tôn giáo để trục lợi.” Lạc Anh nhìn theo thân xác đang rơi. “Bị như thế cũng đáng.”

“Không ngờ là anh lại tới tận đây đấy.” My vỗ vai Lạc Anh.

“Tôi tới để giúp đồng đội tôi, và đồng minh của mình.”

“Thế, anh thấy sao? Tôi làm tốt đấy chứ.” My đưa ngón cái cho Lạc Anh.

“Cô quá yếu.” Lạc Anh và Zenjubo nhận xét.

“Hả…” My chùng vai xuống.

“Muốn tồn tại trong thế giới này, cô cần phải mạnh hơn nữa.” Zenjubo nói với My. “Lý tưởng của cô dù có cao đẹp đến mấy mà không đủ sức mạnh để bảo vệ và thực thi nó thì cũng chỉ là sáo rỗng mà thôi.”

“Cô đang nghĩ rằng bọn tôi không tin tưởng vào cô đúng không?” Lạc Anh hỏi.

“Quan hệ đồng minh giữa chúng ta, đâu phải vì chúng ta tin tưởng nhau.” My mỉm cười. “Chỉ là, lợi dụng lẫn nhau thôi. Đừng lo, hôm nay, Bão Tố nợ Oniwaban, nhưng sớm thôi, bọn tôi sẽ đem bản thân mình ra cho các anh lợi dụng.”
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
SAU VỤ NÀY SẼ CẦN HUẤN LUYỆN DÀI KỲ ĐẤY.
KIM NÉM THANH KHOPESH VÀO PHILOCTETES. Anh ta vung kiếm đánh bay thanh kiếm cong.

“Tôi không phải kẻ chỉ biết đứng bắn cung đâu công chúa à!” Philoctetes cười tươi rói và cầm kiếm tấn công Kim.

“Cả đời tôi, ghét nhất là phải đánh nhau với bạn bè mình.” Kim lộn người né đòn.

“Cô mà cũng xem tôi như bạn bè ư?” Philoctetes có vẻ nóng máu hơn trước và đạp vào người Kim. “Hay cô cũng xem tôi như là kẻ vế sau? Cô cũng xem thường tôi phải không? Rằng tôi chẳng là gì ngoài một kẻ đi theo sau?”

“Thôi nào anh bạn.” Kim đứng dậy. “Tình bạn làm gì rẻ mạt đến thế?”

“Có bao nhiêu người cô gọi là bạn đã chết vì cô?”

“Anh…” Kim rung tay.

“Bạn học của cô, chủ công của cô, bằng hữu của cô, anh chị em của cô, bao nhiêu kẻ đã vong mạng để ngày hôm nay cô còn đứng ở đây?”

“Anh muốn nói gì hả?” Kim khẽ liếc sang Uyên, chị ấy đang mải chiến đấu với sấm sét nổ lốp bốp nên cũng chẳng nghe thấy hai người bất tử nói chuyện.

“Vì sao một kẻ như cô lại lang bạt khắp thế giới? Những kẻ đi cùng cô, đặc biệt là những kẻ khả tử, đều là một lũ quái vật giết người như ngóe. Tại sao chỉ một vài người trong số chúng được sống yên ổn đến già?”

“Anh im đi…” Kim gầm gừ.

“Bao nhiêu kẻ đã bị cô hút sinh khí mà chết?”

“Anh…”

“Một kẻ chiến đấu suốt ba nghìn năm để bảo vệ thế giới ư? Cô nói lại xem nào, cô đã làm những gì? Kẻ đã một tay hủy diệt cả đế chế Khmer?”

“Đó không phải lỗi của tôi!” Kim giật mình và bị anh ta hất văng.

“Kẻ đã khiến hàng ngàn phù thủy vong mạng…”

“Là để tiêu diệt phù thủy hắc ám…”

“Nhưng bao nhiêu người đã bỏ mạng oan!?” Philoctetes chất vấn Kim. “Hai mươi người chết ở Salem chỉ để bắt một con ma cà rồng. Cương thi họp chợ giữa Bắc Kinh, Gargoyle oanh tạc khắp Paris, rồi hàng loạt những cuộc thanh trừng và tàn sát đẫm máu, nếu không phải do cô thì là do lũ quái vật của cô gây ra. Tôi nói đúng chứ, Abigail Williams[1]?”

“Đừng có nhắc tới cái tên đó!” Kim gào thét như muốn khóc.

“Cô có cố gắng cũng không thể trốn tránh đâu. Không thể thay đổi sự thật về con người cô. Kẻ đã đẩy Tây Chu tới mức diệt vong. Kẻ đã hủy diệt thành phố Pompeii. Hãy đối mặt đi! Sự thật rằng cô là một con quái vật chỉ biết hủy diệt.”

“Em đã làm gì cơ?” Uyên hỏi lớn.

“Những chuyện đó đã xưa như Trái Đất rồi!”

“Vậy à…” Philoctetes mỉm cười chế giễu Kim như đã biết cô sẽ trả lời như vậy.

Triết Biệt vung kiếm tấn công Kim. Kim chặn lại bằng thanh khopesh. Nhưng đòn tấn công thật của anh ta nằm ở tâm lý.

“Ngày 9/7/1958[2].”

“ANH IM ĐI!”

Kim chém bay cánh tay của Philoctetes.

“Đấy!” Mặc cho cánh tay chảy máu như thác, anh ta lại cười. “Đấy mới chính là cô. Một con quái vật. Bạn bè? Cô xem tôi là bạn cô? Vậy cô xem tôi là một con quái vật giống cô? Đừng có đánh đồng chúng ta với nhau, đồ khốn!”

“Tôi đã gây ra chúng.” Kim khút khít. “Tôi đã giết hàng triệu người. Chưa một đêm nào tôi không mơ thấy họ. Họ luôn ở quanh tôi. Họ luôn thì thầm vào tai tôi. Họ hành hạ tôi mỗi khi tôi đi ngủ. Anh biết không, những lúc đó, tôi xem sự bất tử này là một lời nguyền. Rằng tôi không được phép chết. Tôi sẽ mãi mãi bị dày vò vì tội lỗi của tôi.”

“Cô là một con quỷ biết nói đạo lý đấy. Chẳng có một kẻ nào giết nhiều người như cô mà vẫn ngày ngày ăn uống vui chơi đâu. Cả Odin và Hades đều chỉ là những kẻ không thể dạy dỗ học trò mình nên người.”

Kim cắt bay nửa thân dưới của Phil.

“Tôi có thể chấp nhận bị anh sỉ vả, bị anh chửi rủa la mắng. Tôi sẽ nhận hết. Tôi đáng bị như vậy.” Kim trừng trừng đôi mắt hai màu nhìn Philoctetes. “Nhưng tôi cấm tiệt anh nói xấu thầy tôi!”

“Chúng chỉ là những tên đạo đức giả. Hai kẻ ấy chẳng có gì hơn là những kẻ đang ngồi trên ngai vị cao và nhìn xuống chúng ta như những kẻ thừa thãi mà thôi.”

“Anh sẽ không muốn nhìn thấy tôi trong trận Ung Châu đánh với Lý Thường Kiệt đâu.” Kim khuyên nhủ. “Rút lại câu lúc nãy ngay!”

“Odin và cả Hades là một lũ ngu độn!”

Đầu của Philoctetes nổ tung.

“Đồ khốn…” Kim khụy xuống. Đã rất lâu rồi cô mới dùng lại thứ phép thuật làm đầu người khác nổ tung này. Chắc là từ hồi chiến tranh trăm năm. Không chỉ vì nhân tính, mà chính nó cũng khiến cô mất rất nhiều sức.

“Không ngờ là từng có thời mình làm cho vài trăm cái đầu nổ tung như pháo hoa.”

Đến đây thì Kim bật khóc.

“Sao thế Kim?” Uyên bắn hạ những con Gargoyle cuối cùng.

Bí mật sức mạnh của Kim, thứ mà chỉ vài người, đến cả Quân và Huy cũng không biết. Rằng Kim có thể hút sinh lực của những người xung quanh cô làm ma lực cho mình. Với điều kiện là họ và cô xem nhau là bạn bè.

Đây không phải một năng lực. Đây là một lời nguyền. Lời nguyền Kim phải gánh lấy khi hại chết bạn bè mình. Đó cũng chính là lý do Kim nói với Cleopatra rằng cô thích cuộc sống bình yên này.

“Philoctetes…” Kim lảo đảo đứng dậy. “Anh nói đúng. Tôi là một con khốn, tôi luôn hút đi sinh khí của những người xung quanh tôi. Tôi đúng là một kẻ ích kỷ nhỉ…”

“Một con khốn đúng nghĩa.” Lưỡi kiếm của Philoctetes đang nhắm vào cổ Kim mà đâm.

“Kim!” Uyên chạy tới. Nhưng không kịp.

Một cái bóng đen xuất hiện chắn trước mặt cô bé pháp sư. Dòng máu đỏ bắn lên người Kim. Cô thấy đầu mũi kiếm xuất hiện ở lưng của người đàn ông.

“Hừ,” Triết Biệt lia kiếm xé rách một bên ngực Imhotep. Chàng trai tư tế ngã xuống.

“I…” Đôi mắt Kim lờ mờ nhìn anh. Anh đang cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

“Im!” Kim bò tới ôm lấy anh. Uyên cũng chạy tới và chĩa kiếm về phía Jebe.

“Dinazade…”

“Anh…” Kim run lên. “Sao anh lại làm thế?”

“Bảo vệ em, đó chẳng phải là điều ta phải làm sao?”

“Anh là đồ đần.”

“Đúng vậy. Ta là đồ đần…”

“Tôi cũng là một con ngốc…”

“Dinazade,” Imhotep đưa tay lên lau nước mắt cho bạn gái cũ. “hãy lấy máu của ta.”

“Im…”

“Máu của ta là chất kịch độc, có thể giết chết những kẻ bất tử theo phương pháp sinh học.”

“Tôi…”

“Đừng lo, ta chưa chết được đâu. Ta còn nhiều việc phải làm lắm.”

“Im, anh đừng có mà…”

“Đầu tiên, ta muốn gặp gia đình mới kia của em.” Imhotep vẫn cố gắng nói tiếp. “Sau đó là… nói lời yêu em, thêm lần nữa…”

“Được rồi mà… anh không cần nói gì cả. Anh chỉ cần sống. Tôi cần anh sống.”

“Dinazade,” Inhotep đưa bàn tay yếu ớt lên má cô bé. “ta yêu em.”

“Imhotep…” Kim nắm lấy tay anh.

Đôi mắt anh nhắm nghiền.

“IMHOTEP!”

“Tên ngu muội.” Philoctetes nhổ nước bọt xuống.

Lưỡi kiếm của Kim cắt phăng đầu hắn.

“Kim…” Uyên kinh ngạc. Cô chẳng hề nhìn thấy con bé rút kiếm tung đòn, Philoctetes cứ thế mà bay đầu.

“Im…” Kim đặt mũi kiếm khopesh lên vết thương của anh. “Anh đừng có mà chết trên tay tôi.”

“Cô công chúa đáng thương…” Philoctetes vừa hồi phục đã phải đối mặt với đôi mắt trừng trừng sát khí.

Triết Biệt bị đưa tới một miệng núi lửa và bị nung sống trong dung nham. Sau đó là tùng xẻo từng thớ thịt trên người. Rồi độc nhân mã tiêm thẳng vào bắp đùi.

Tất cả những ảo ảnh đó, những cơn đau đó, tất cả chúng diễn ra trong chưa tới một giây.

“Là…”

“Phobos Illusion.” Kim chĩa mũi kiếm về phía anh. “Cấp độ tả thực: 100%.”

“Là, phép thuật của Vu Cát…”

“Triết Biệt Philoctetes!” Kim gầm lên. “Với tội danh giải thoát Tứ Kỵ sĩ và sát hại Hiệu trưởng Học viện Tử thần, ta tuyên án cho mi tử hình!”

“Cô lấy quyền gì phán xét ta!?” Philoctetes lùi lại.

“Quyền làm người.”

Lưỡi kiếm sáng lên ánh sáng màu trắng và cắt xéo người Philoctetes. Gã người bất tử ngã xuống và co giật.

“Đừng lo.” Kim vuốt lưỡi kiếm. “Tôi đã thay đổi một chút thành phần trong máu của Imhotep. Chất độc đó sẽ không giết anh.”

“Cô…”

“Nó chỉ khiến anh cầu xin được chết thôi.”

“Đồ khốn giả nhân giả nghĩa!”

“Công Chúa Tử Thần Dinazade, là một con người tốt bụng. Nhưng chính anh là người khiến Phù Thủy Hỗn Mang Dinazade quay trở lại.”

“Abigail!” Philoctetes gào lên. “Nightgale! Hỏa Thần Biệt Các! Bao Tự[3]! Dinazade!”

Kim tới và bế Imhotep lên. Cô biết anh chưa chết được. Nhưng nhìn anh thế này cũng khiến cô đau lòng. Cô cố cầm máu cho anh.

“Uyên, nhờ chị nhé.” Kim giao Im cho Uyên. “Chờ ta nhé Im, ta sẽ quay lại ngay.”

Cô hôn lên trán anh.



An bắn lửa lung tung. Chẳng cái nào trúng Myra. Ả chạy nhảy xung quanh. An dừng phóng lửa. Thuận nhào tới chém nhưng ả đỡ được và hất cậu sang một bên. Chi đâm thẳng mũi kiếm vào ả, Myra dùng tay túm lấy lưỡi kiếm và gạt sang bên. Đồng thời đâm thanh kiếm vào bụng Chi. Chi xà hóa bàn tay trái và chặn được. An nhào tới chém sau lưng, Myra tung một đòn đá hậu khiến cậu ngã lộn nhào, ngay khi ấy, Thuận nhảy qua người An và nắm lấy thanh Totsuka, hai thanh đao vung lên chém ả ma cà rồng. Myra bay lên xoay người và hai thanh đao của Thuận suýt chém lên người Chi. Myra đẩy Chi lùi lại va vào Thuận và té ngã. Myra vung kiếm xuống, An ném thanh Urashima trúng vào thân kiếm đối thủ và cứu đôi tình nhân. Nhưng ả đạp lên ngực Chi khiến cô ho sặc ra và bước lên đá vào mặt Thuận.

“Thảm chưa kìa.” Ả lắc đầu ngao ngán. “Sao lại thích chọc vào ổ kiến lửa thế này?”

“Thì ra ma cà rồng thích tự ví mình như loài côn trùng à?” Chi cười khẩy. “Sở thích lạ nhỉ.”

“Câm mồm.” Ả túm lấy tóc cô và xách lên. “Ma cà rồng bọn tao, từ xa xưa đã luôn là quý tộc. Lũ con người hạ đẳng chúng mày chỉ là thức ăn của bọn tao thôi. Chúng mày nghĩ bọn mày có khả năng thắng được bọn tao? Chưa từng nhé. Con người, mãi mãi chỉ là một lũ thảm hại mà thôi.”

“Chó má!” Thuận húc cả chiếc khiên Aegis vào người Myra đẩy ả lùi ra.

“Anh hùng cứu mỹ nhân à?” Myra xoay kiếm. “Đồ anh hùng rơm.”

Lưỡi kiếm của Myra nhắm thẳng ngực Thuận mà đâm, cậu đưa tấm khiên ra chặn lại. Chỉ chờ có thế, ả ma cà rồng đá vào chân cậu và khiến cậu khụy xuống. Ả vung lưỡi kiếm lên. An chắn trước mặt Thuận và đỡ cho cậu một đao vào vai.

“Gừ!” An túm lấy lưỡi kiếm. “Tao giữ nó rồi. xử lý đi!” Thuận cầm thanh Kalydonia lên và đâm Myra.

“Thảm hại.”

Lưỡi kiếm của Myra vung lên vun vút và trượt vào vỏ. Thuận và An đổ gục xuống trong máu.

“Kiếm là tốc độ.” Myra bước về phía Chi. “Kiếm là sức mạnh.” Lưỡi kiếm của ả nằm trên cổ Chi. “Ta đã đứng trên đỉnh cao của cả hai thứ đó, vậy nên, ở Trái Đất này, ta là vô địch.”

Hai chiếc cánh của ả bị xé toạc bởi hai lưỡi đao.

“GƯ AA!” Ả gào thét và nhảy phốc lên sườn dốc của chiếc vimana.

“Bọn… bọn mi…”

“Lải nhà lải nhải điếc cả tai.” Thuận thở dài.

“Không bằng một góc của anh ấy, mà cũng đòi xưng vô địch.” An cười.

“Không sao chứ?” Chi đứng dậy.

“Tất nhiên.” Thuận khịt mũi và ném thanh Urashima cho An. “Bây giờ đánh toàn lực đi.”

“Sẵn sàng nào.” An thủ thế Nhị Thiên.

Thuận mở không gian lưu trữ, bức tượng Athena Parthenos xuất hiện. Chi cũng rút cây Bát Xà Mâu từ trong không gian lưu trữ của mình ra.

“Thử nó luôn chứ?” Người Thuận sáng lên một ánh sáng màu xanh biển đậm.

“Tưởng phải để dành?” An bọc mình trong ngọn lửa.

“Chết hay giấu bài, chọn đi.” Cơ thể Chi hiện lên những lớp vảy rắn.

“Lên!” Thuận gõ thanh đao vào tấm khiên.

An nhao lên với những ngọn lửa, Chi đâm mũi mâu vào kẻ thù. Myra chặn được mũi mâu và tung một chưởng đánh bay An. Thuận vận hết sức mạnh và ném tấm khiên Aegis về phía ả. Myra cúi đầu né tấm khiên và vung kiếm chém ngã Chi. Thuận đứng từ xa, dùng tay điều khiển tấm khiên Aegis theo ý mình. Đây là đòn chỉ có thể thực hiện khi cậu dùng sức mạnh của Athena Parthenos.

An đứng lên tấm khiên như một vận động viên lướt gió. Ngọn lửa của thanh Totsuka bùng lên, An chém ngang người Myra. Ả hồi phục một cách nhanh chóng. Mũi mâu của Chi đâm thẳng vào cổ họng ả, Chi đẩy Myra lùi lại và hất văng ả lên cao. Thuận phóng mũi lao Olisthiros về phía Myra. Ả ta túm lấy nó bằng một tay và xoay nó ném về phía Thuận né mũi giáo của chính mình và nó cắm phập xuống sàn. An đã xuất hiện sau lưng Myra và chém cả đôi song kiếm vào cánh của ả ma cà rồng khiến ả rơi tự do xuống. Chi ở dưới cắm mũi mâu vào giữa ngực Myra.

“Không thể nào…” Myra thều thào. “Sao ta, lại có thể thua đám trẻ ranh chúng mày?”

“Đơn giản thôi.” Thuận thở dốc. “Vì bọn tao, không thể thua được.”

“Bọn tao còn có những thứ cao hơn cần vượt qua.” An gác kiếm lên vai. “Nên bọn tao không thể thua thứ như mày được.”

“Đừng lo.” Chi kề thanh Makedoniakles lên cổ Myra. “Ta sẽ làm nhẹ hết sức có thể.”

Trước khi Chi kịp xuống tay, một cái bóng phóng tới và đá ngã cô.

An lao tới chém vào cái bóng, nó gạt kiếm của An ra và gõ chuôi kiếm lên thái dương cậu.

Chi bật dậy đâm mâu về phía cái bóng, nó dùng kiếm gạt sang, Chi thề là thanh kiếm rất quen, và đá vào bắp đùi trong của cô.

Thuận nhào tới tung một chưởng vào ngực cái bóng đó, là ngực con gái, không lớn, nếu không muốn nói là lép xẹp.

“Biến thái.” Nó đá vào mặt Thuận.

Sau khi đánh bại cả ba chỉ bằng võ thuật thông thường, cái bóng bước tới cạnh Myra.

“Mi, là ai?” Myra hỏi ả.

“Là kẻ muốn sử dụng sức mạnh của ngươi.”

Quan sát kỹ thì đó là một người phụ nữ mặc trang phục ninja đen toàn thân, chỉ để lộ ra đôi mắt màu xanh lục.

“Sử dụng sức mạnh của ta? Một con tiện dân như mi?”

“Thanh kiếm của cô bé đó là Macedoniakles, thanh kiếm của Tối Cường Vương Alexander,” Ả chĩa ngón cái vào Chi. “nó có thể giết chết các sinh vật bất tử, ngươi biết mà. Một, là chết ở đây, hai, là chết ở đây, và ta biến mi thành zombie, và ba, hiến dâng sinh mạng mình cho ta. Chọn đi.”

“Hừ, cứ như ta còn sự lựa chọn ấy.” Myra nghiến răng.

“Tốt.” Ả ninja bí ẩn túm vào một sợi dây được thả xuống từ trên trời. Ba đứa trẻ khả tử nhìn lên và thấy đó là một chiếc chiến mã xa kiểu Hy Lạp bằng bạc được kéo bởi bốn con hươu. Ả ta quắp ngang eo Myra và sợi dây thu lại.

“Đứng lại đó!” Chi nhào tới nhưng chỉ kịp kéo được cây Bát Xà Mâu về.

Chiếc xe ngựa bằng bạc tỏa sáng khiến cả ba chói mắt và biến mất trong màn đêm.



“Danh!”

“Danh!”

Tiếng gọi của các vị vua nhà Trần vang lên bên tai Danh. Cậu từ từ mở mắt. Đối diện với cậu là đôi mắt đen và xanh của Linh.

“Linh…”

“Anh Danh!” Linh thở phào nhẹ nhõm. “Anh vẫn ổn.”

“Anh đang…” Danh chạm tay lên đầu. Trán cậu đang chảy máu.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Danh nhìn cơ thể đầy thương tích của mình. Thậm chí cả bộ TS-04 của cậu cũng bị đập thành từng mảnh vụn.

“Khi chúng tôi tới, cậu đã bất tỉnh ở đây rồi.” Morgiana đỡ Danh dậy.

“Không, tôi đang…”

“Cậu đã bị Morgan đánh bại.” Trần Thái Tông nói.

“Phải thừa nhận, tất cả chúng ta không phải đối thủ của ả.” Trần Duệ Tông nói.

“Ả ta quá sức của chúng ta rồi.” Trần Minh Tông an ủi Danh.

Danh đấm mạnh vào tường. Cánh tay vốn đã bị thương nay lại chảy thêm máu.

“Anh Danh!” Linh hốt hoảng.

“Danh!” Các vị vua cũng hãi hồn.

“Tôi… quá yếu.”

“Chúng ta quá yếu.” Trần Thuận Tông nói thêm.

“Chắc tôi sẽ cần các vị dài dài đấy.” Danh nói.

“Sao cậu lại nói chuyện một mình vậy?” Mor hỏi.

Cùng lúc đó, trận chiến giữa Hanzo và Izumo đã đến hồi kết.

“Cô biết không?” Izumo liếc Hanzo. “Ta đã thắng cô 1277 trận, thua cô 3014 trận. Và chúng ta hòa 311 trận.”

“Và?” Hanzo nhướn mày.

“Ta cho cô thắng trận chứ 3015 đấy.” Izumo gục xuống. “Đúng là mỹ tửu.”

Tử Văn nốc nốt những giọt Vodka cuối cùng.

“Rượu gì mà như nước lã.” Cô ném cái chai vào đống chai lọ bên cạnh.

Bão Tố II gặp nhau ở tầng dưới.

“Sao cậu…” Mọi người sờ nắm Thy để chắc chắn đó là người bằng xương bằng thịt.

“Tớ còn sống.” Thy nói. Ngọc Thố nhảy ra khỏi ngực áo cô. “Nhờ cô bé này này.”

“Thế nhiệm vụ bây giờ là gì?” Oanh vung ngọn thương.

“À, chắc là giải quyết sạch sẽ đám này thôi.” Anh Thư nhìn quân thù đang dần dần bao vây lấy họ. Có cả người sói và ma cà rồng.

“Được rồi.” Phụng xuống tấn, da cô ửng đỏ lên.



[1] Một đứa trẻ 12 tuổi đã tố cáo hàng xóm mình là phù thủy, dẫn tới phiên tòa xét xử phù thủy Salem (Massachusetts) khiến hơn hai mươi người chết vào năm 1962.
[2] Ngày xảy ra vụ động đất 8,3 độ richter và tạo ra cơn sóng thần cao kỷ lục thế giới.
[3] Florence Nightgale: y tá quân đội Anh được gọi với cái tên Tiên nữ của thuốc.
Hỏa Thần Biệt Các: tên một người con gái của Thành Cát Tư Hãn.
Bao Tự: ái thiếp của Chu U Vương, một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến Tây Chu sụp đổ.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
THƯỢNG THẦN VƯƠNG GIÁ LÂM.
TOKYO CHÌM TRONG BIỂN LỬA.

Oniwabanshu cố di tản người dân và dập lửa. Chu Thái và Vu Cấm gắng sức ngăn cản bước chân của con quái vật đó, nhưng vô vọng.

“Thứ này…” Vu Cấm ném thanh kiếm gãy đi. “quá sức chúng ta rồi.”

“Tay tôi đâu rồi?” Chu Thái hỏi.

Thứ đang tấn công họ là một tên hiệp sĩ trong bộ giáp có ba khuôn mặt. Hai cái hai bên vai và một cái trước ngực. Cùng với cái đầu, chúng trò chuyện với nhau như thể bốn người.

“Thằng zombie khó chịu phết đấy.”

“Dù thằng song kiếm kia mạnh hơn.”

“Nhưng chỉ cần chặt mất cái đầu thì chúng nó cũng đi bán muối ngay.”

Một con thiên mã bay tới. Hai bóng người xuất hiện và chém vào lưng tên kỵ sĩ. Hắn đưa chiếc cung ra đỡ đòn từ thanh kiếm và ngọn thương. Tay còn lại của hắn xuất hiện một chiếc rìu chiến và chém bay hai người kia.

Hai chiến binh vùng lên tấn công tiếp. Tên kỵ sĩ vung cây cung đỡ đòn của người cần kiếm và vung cây búa chiến đánh bay người cầm thương.

“Ấu Bình! Văn Tắc!”

Cô bé nhảy xuống trước mặt họ và trượt chân ngã dập mông xuống. Nhưng đủ để hai đặc vụ Oniwaban nhận ra cô.

“Công chúa Dinazade!”

“Hai người vẫn còn sống!?” Cô công chúa nhìn họ.

“Vâng, dù chẳng dễ dàng gì.” Chu Ấu Bình gãi đầu.

“Những thành viên khác đang cố hết khả năng để di tản dân thường.” Vu Văn Tắc nhìn quanh. “Sau vụ này thì tái xây dựng thành phố cũng không dễ đâu.”

“Đấy là nếu chúng ta sống sót qua được hôm nay.” Kim quay lại nhìn tên kỵ sĩ.

“Tấn công!” Quân và Huy xông lên trước.

“Cẩn thận.” Ba người bất tử đành chạy theo hai đứa.

Mũi tên của tên kỵ sĩ bắn ra, Quân đánh bật được nó nhưng cũng mất thăng bằng và phải đạp vào một bức tường đổ để lấy lại thăng bằng. Huy nhào tới đâm hắn, Tên kỵ sĩ vung cây búa chiến khiến toàn thân Huy bị hất ngược ra sau. Quân chém lia lịa, hắn né và dùng cây cung khóa lưỡi kiếm Masamune lại, Quân thả thanh kiếm ra và nắm lấy cánh cung, Tên kỵ sĩ đá và bụng cậu nhưng cậu vẫn giữ chặt cánh cung và đâm mũi kiếm vào ngực hắn, Hắn cũng thả cánh cung và đấm Quân bay lên. Huy vung cả hai cây thương vào ngực hắn, hắn dùng thân búa chặn lại và đẩy sang bên, chiếc búa vung xuống đầu Huy, máu bắn tung tóe.

Chu Thái đã kịp đẩy Huy ra và đỡ thay cậu chiếc búa. Giờ anh ta chỉ còn mỗi cái đầu.

Vu Cấm lao tới chém tên Kỵ sĩ, hắn vung ngang búa, quét bay nửa thân dưới của ông.

Huy đâm mũi thương vào eo tên kỵ sĩ, hắn nghiêng người né, Quân từ trên chém xuống và làm xước một chút cái mặt nạ trên vai trái. Cậu đâm cây cung của hắn vào cái mặt nạ trên ngực, Kim tung chưởng đẩy mạnh và cây cung làm vỡ một chút chiếc mặt nạ, nhưng hắn không hề hấn gì.

“Chà, đông vui đấy,” Tứ Kỵ Sĩ cười. “nhưng giờ chơi kết thúc rồi.”

Hắn cầm lấy cây cung và bắn lên trời. Những mũi tên ánh sáng từ trên trời rơi xuống. Kim mở một lá chắn tạo thành từ 42 thẩm phán Địa Ngục, bốn người kia nhanh chóng chạy tới trốn. Tứ Kỵ Sĩ như biết trước, hắn lao tới, xoay chiếc búa lại và vung lưỡi rìu vào tấm lá chắn. Các thẩm phán tan ra. Phần sắc cạnh trên cánh cung vung xuống. Huy bắt chéo hai cây thương chặn lại, cả cậu và cặp song thương bị lún xuống. Chu Thái nhảy lên đá mạnh vào đầu hắn, hắn chỉ cười đáp lại và vung búa vào cặp song thương, hai cây thương của Huy vỡ tan tành.

Quân đâm Hàn Băng Kiếm xuống đất, nó đóng băng chân của Tứ Kỵ Sĩ, cậu vung kiếm chém vào cái mặt nạ Famine của hắn. Nhưng ngay lập tức sức mạnh của cậu suy yếu. Tên kỵ sĩ vung búa xuống, Huy đâm Nguyệt Lang Thương vào tay hắn. Toàn thân gã đóng băng.

“Được không?” Vu Cấm hỏi.

“Được cái đầu nè.” Giọng War vang lên. Lớp băng bị phá tan tành. Cả năm người bị thổi bay. Kim vung cặp khopesh lên tấn công kẻ thù. Hắn đỡ được đòn từ bên trái và vung búa chặn đòn bên phải đồng thời tấn công. Hai thanh kiếm của Kim rực cháy, ngọn lửa đẩy lùi được Tứ Kỵ Sĩ một chút. Nhưng hắn nhanh chóng phản công bằng một cú vung búa khiến mặt đất rung chuyển. Kim mất thăng bằng, tên kỵ sĩ nhào tới đâm cánh cung sắc nhọn vào Kim. Chu Thái và Vu Cấm nhào tới chặn lại, cản được lực đâm của hắn. Kim nhảy lên hai người bất tử và chém vào cổ hắn. Rồi sức lực cô lại cạn kiệt. Đây là năng lực của Famine: đói.

“Gừ.” Quân và Huy tấn công từ phía sau. Mũi giáo Ame no nuhoko đâm vào lưng hắn. Toàn bộ khu vực xung quanh lại bị thổi bay. Quân vung thanh Muramasa chém vào cán thương như đóng đinh và cây thương lún vào thêm một tẹo.

Tên kỵ sĩ xoay người, cây búa đập vào eo Huy và va cả vào Quân, cả hai bị hất bay. Kim nhảy tới túm lấy đầu hắn. Cô cố dùng Phobos Illusion. Nhưng tất cả chỉ có một màu đen. Tên Kỵ sĩ đâm cánh cung vào eo Kim.

“Công chúa!” Chu Thái nhảy tới kéo Kim ra trước khi nó đâm sâu hơn nữa. Vu Cấm rút thêm hai thanh kiếm nữa ra và ném chúng về phía kẻ địch. Hắn vung cung và rìu chém văng cả hai. Vu Cấm nắm lấy sợi dây cước ở chuôi kiếm và kéo, những sợi cước trói chặt Tứ Kỵ Sĩ, Chu Thái ném một quả bom vào người hắn và lưng lên kỵ sĩ nổ tung.

Vu Cấm cũng lấy ra một đống bùa chú và ném tất cả vào hắn.

“Cầm chận hắn được một lát. Công chúa, có cách gì không?” Chu Thái hỏi.

“Để tôi.” Kim mở cổng Địa Ngục và chuẩn bị đưa Tứ Kỵ Sĩ xuống Địa Ngục.

“AHAHAHA!!!” Hắn cười lớn.

“Thôi chết!” Kim nhận ra mình vừa phạm phải sai lầm khủng khiếp.

Một loạt các hồn ma bị thu hút bởi sức mạnh của Death tụ về, tất cả đều bị Death hút sạch vào cơ thể.

“Cảm ơn nhé, công chúa.”

Hắn lại phóng ra một luồng xung chấn, những ngôi nhà cuối cùng quanh đó xập xuống.

Tên Tứ Kỵ Sĩ bây giờ tỏa ra thứ sức mạnh còn ghê hồn hơn trước.

“Tôi thật là ngu ngốc mà.” Kim than thở. Tên kỵ sĩ đứng trước mặt cô.

“Côn…” Chu Thái chưa kịp đứng dậy đã bị lưỡi rìu kia xẻ làm đôi.

“Đồ kh…” Vu Cấm bị xiên qua bởi hàng chục mũi tên.

“Kim!” Huy ném Âm Ti Đầu Phiêu Nhân về phía hắn. Sức mạnh của Hades khiến hắn có chút khó chịu nhưng cũng nhanh chóng hất ngược cây đinh lăng. Quân chém dọc xuống, Tứ Kỵ Sĩ túm chân cậu và ném xuống đất, giã như đang giã một bao gạo, Quân làm rơi thanh kiếm và toàn thân rướm máu.

“Anh Quân!” Kim đâm thanh khopesh với toàn bộ sức mạnh ma lực còn lại vào hắn. Tứ Kỵ Sĩ đạp vào mặt Kim và ném Quân đè lên người cô.

Họ hoàn toàn không có cơ hội đánh lại tên quái vật này.



Ở Santorini lúc đó vẫn chưa sáng. Persephone quấn chiếc khăn tắm và sấy tóc trong một khách sạn nhìn ra biển. Chồng bà, thần Hades đang nằm trên giường đọc báo điện tử. Cả hai người họ đều đang tỏ ra vui vẻ sau một đêm thăng hoa.

“Nàng định giấu bọn trẻ đến bao giờ?” Hades hỏi vợ.

“Giấu gì cơ?” Persephone hỏi.

“Chuyện, chúng không phải con của ta.”

“Chàng đang nói linh tinh gì thế?” Persephone thở dài. “Chàng vẫn tin mấy gã nhà thơ viết báo lá cải đó à?”

“Được rồi.” Hades khẽ cười. “Ý ta là, chuyện của Huy.”

“Đừng nhắc nữa.” Persephone tắt máy sấy. “Em không cho thằng nhóc đó hẹn hò với con gái chúng ta đâu. Quân thì còn có cơ hội với Melinoe, chứ Huy và Makaria hả? Đừng hòng.”

“Nàng thiên vị quá đấy.” Hades tắt chiếc Macbook.

“Vì Quân là học trò của chàng. Hơn nữa, chàng cũng biết mà, các tiền kiếp của Huy, có kiếp nào yên ổn đâu.”

“Nàng cũng đã biết rồi nhỉ.”

“Tất nhiên. Dinazade cũng không nhận ra, nhưng chàng phải là người biết rõ hơn ai hết. Về thân phận thực sự của Huy.”



Dưới chiếc Ravi vimana, Mông Điềm và cô học trò đứng ngay trước cổng hoàng thành và chờ đợi.

“Hình như là, mọi người đều đã an toàn.” Điềm mỉm cười.

“Sao thầy biết?” Huyền Anh hỏi.

“Cảm giác thôi. A, có người tới.”

Điềm chỉ vào hai người vừa bước xuống từ chiếc Vimana.

“Bỏ xừ rồi.” Điềm tặc lưỡi. “Huyền Anh, nấp vào sau lưng thầy.”

“Mông Điềm!” Tư Mã Lạc Anh bước tới chào Điềm.

“Chào, Lạc Anh, lâu rồi không gặp. A! Cả Zenjubo nữa.”

“Bão Tố có vẻ đã khống chế được tình hình. Toàn bộ quân địch đã bị tiêu diệt… trừ tên tứ kỵ sĩ.” Zenjubo báo tình hình cho Điềm. Rồi anh ta chau mày. “Ai ở sau lưng anh vậy?”

“À, làm gì có…” Điềm vội bước lùi lại một chút. Anh vấp phải chân Huyền Anh và ngã xuống.

“Huyền Anh?”

“Anh hai…” Huyền Anh đưa tay chào người anh trai.

“Sao em lại ở đây? Đáng lẽ ra em phải đang đi học chứ.”

“Còn anh? Đáng lẽ ra anh phải ở Nhật chứ.”

“Và em quen biết với gã này à?” Lạc Anh chỉ Điềm đang phủi quần đứng dậy.

“Đây là thầy em.”

“Thầy em!?” Lạc Anh tròn mắt kinh ngạc.

“À, chắc cậu là anh trai của Huyền Anh, Huyền Anh ở lớp ngoan lắm. Thành tích học tập cũng không chê vào đâu được. Tôi đang đưa cô bé đi tham quan thôi…”

“Mông Điềm!” Lạc Anh túm cổ áo Điềm. “Em gái tôi biết bao nhiêu rồi!?”

“Ừm, biết tôi là người bất tử và có một xã hội của những người bất tử. Hết.”

“Anh!” Huyền Anh gỡ tay anh trai mình ra khỏi Điềm. “Sao anh chưa từng nói với em?”

“Nói gì với em?” Lạc Anh lườm cô.

“Anh đã sống và chiến đấu bên cạnh những người bất tử.” Huyền Anh nói. “Sao anh chưa từng nói với em? Em có thể giúp anh mà.”

“Em không thể.”

“Em có thể.”

“Em không!”

“Có mà!” Huyền Anh rơm rớm nước mắt. “Anh quát em…”

“Thôi mà Huyền Anh…” Lạc Anh vội dỗ em gái. “Được rồi, em muốn gì? Anh đi mua cho.”

“Nuôi em gái đúng là giấu bom nổ chậm trong nhà.” Zen và Điềm thầm nghĩ.

“Vậy, em muốn được cùng anh làm việc.”



Huy bị đánh văng lên không trung. Quân bị đạp dưới bàn chân tên kỵ sĩ. Chu Thái bị đè bẹp dưới một bức tường. Vu Cấm bị một hàng rào sắt xuyên qua người. Kim cạn kiệt ma lực.

Năm người họ đã bị Tứ Kỵ Sĩ đánh tan tác.

“Ta nên giết tên nào trước?” War hỏi.

“Giết thằng tóc trắng.” Conquest đề nghị. “Nó có máu rồng. Uống máu rồng sẽ giúp chúng ta tăng gấp đôi canxi.”

“Ừm, có nhầm không vậy?” Famine hỏi. “Trong Ba mươi sáu công dụng của máu rồng không có mục đó.”

“Chính xác là tăng cường sức đề kháng.” Death nhắc bài.

“Thế giết nó nhanh đi.” War nói.

Tên kỵ sĩ đưa cao lưỡi rìu.

Trước khi nó chạm vào da Quân, Huy phóng mũi thương của mình tới và hất bay cả tên kỵ sĩ.

“Ái chà,” Cả bốn tên ngạc nhiên.

“Hả?” Chính Huy cũng ngạc nhiên.

“Huy!” Persephone xuất hiện. Nữ thần mùa xuân búng tay, một loạt cây cối và hoa lá xung quanh quấn chặt lấy tên Tứ Kỵ Sĩ.

“Persephone?” Huy nhìn bà ta.

“Mặc dù ta ghét phải nói điều này, nhưng bây giờ, cậu là người duy nhất đánh bại được tên Tứ Kỵ Sĩ.”

“Cái gì?” Huy chau mày. “Các người định làm gì? Hades không phải kiếm sĩ mạnh thứ nhì à? Kêu ông ta ra trận đi.”

“Chồng ta không thể.”

“Thầy Hades mà cũng không thể đánh bại thứ này sao?” Quân hỏi.

“Đúng. Nhưng Huy thì có.” Persephone nhìn Huy. “Tại đây, ta sẽ tạm thời trao cho cậu sức mạnh thực sự của cậu.”

“Cái gì thực sự cơ?”

“Sức mạnh của sáu tiền kiếp của cậu.”

Persephone vẽ một vòng tròn dưới chân Huy.

Huy thấy mình đứng đối diện với một hình thù không rõ ràng. Nó giống như một làn khói màu đen và tỏa ra mùi cực kỳ khó chịu.

“Ta là oán niệm của những người đã bỏ mạng nơi đây.” Cái thứ đó nói với Huy, giọng nói giống như lần đầu cậu chạm vào thanh Muramasa vậy. “Ta sẽ ban cho mi sức mạnh để tung hoành khắp hành tinh này. Ngươi sẽ là kẻ mạnh nhất.”

Huy đã đón nhận sức mạnh ấy.

Huy thấy mình cầm ngọn Hỗn Thương đứng trên mũi một chiếc thuyền. Con sông đen ngòm ấy lúc nhúc cá sấu, những con cá sấu đang bảo vệ chiếc thuyền.

“Seth,” Một giọng đàn ông vang lên. Huy quay sang và giật bắn mình. Đó là một người đàn ông mang cái đầu cá sấu và cầm một cây trượng cũng có hình đầu cá sấu. Hơn nữa, ông ta gọi cậu là Seth? “Chúng đang tới kìa.”

Một đám quái vật đa dạng hình thù phóng tới tấn công.

“Bảo vệ đức vua!” Huy – Seth hét lớn. Cậu cùng với đầu cá sấu tả xung hữu đột với lũ yêu ma quỷ quái.

Rồi Huy thấy mình đang bị thương, toàn thân nhuốm máu đang cố lết qua sa mạc.

“Đồ bội tín.” Huy nói với kẻ trước mặt mình. Một thanh niên có làn da ngăm, đầu trọc và cầm trong tay thanh khopesh.

“Ngươi mà cũng có tư cách nói ra lời ấy ư!?” Hắn quát và vung lưỡi kiếm khopesh chém bay đầu Huy.

Huy thấy mình dẫn đầu một đội quân chạy về phía trước. Trong tay cậu là một ngọn giáo. Cậu lờ mờ nhận ra mình có tóc màu đỏ và đang cởi trần.

Đối đầu với cậu là… một đoàn xe ngựa, người ngựa vũ trang tận răng đang lao về phía cậu.

Huy cùng quân của mình vượt qua chúng và cậu gặp một chàng trai có đôi mắt màu xanh lục.

Trận chiến kinh hoàng ấy đã khiến Huy bỏ mạng.

Rồi Huy thấy cậu bỏ chạy tới một hòn đảo. Những vết thương khắp người cậu khiến cậu khó lòng đứng và đành dựa vào hòn đá sau lưng. Trong tay cậu là hai ngọn giáo. Một trắng một đen.

“Bệ hạ!” Odin chạy tới. Cậu ngay lập tức nhận ra ông ta. Ông mặc giáp, tay cầm ngọn giáo Gungnir. Chiếc bịt mắt đã mất đâu đó, để lại cái hốc mắt trống rỗng.

“Chúng tới chưa?” Huy cố đứng dậy. Sao lão chột đó lại gọi Huy là bệ hạ?

“Họ đang tới rồi ạ.” Odin nói rồi quỳ xuống. “Bệ hạ, thứ lỗi cho sự bất lực của thần.”

“Cha?” Một chàng trai trẻ xuất hiện. Anh ta có làn da rám nắng, đôi mắt xanh đen và có mái tóc nâu dài. Trong tay anh ta là thanh kiếm thẳng. Huy nhận ra nó. Trấn Ám Kiếm.

“Tyr?” Odin mở to con mắt còn lại nhìn anh.

“Sao cha lại quỳ gối trước nó?” Tyr chĩa kiếm vào Odin và Huy. “Sao cha lại quỳ gối trước Sói Fenrir?”

“Hãy nghe ta, Tyr. Mọi chuyện không phải như con đã nghĩ đâu.”

“Cha chưa nghe thủng lời tiên tri đó sao?” Tyr mắng cha mình. “Nó sẽ giết chết cha vào ngày Ragnarok. Con và các anh em đã và đang cố hết sức để giết nó đấy.”

“Hãy nghe ta giải thích, Tyr.” Odin cố gắng làm cậu con trai lắng nghe. “Trước tiên, bỏ kiếm xuống đã.”

Tyr nhìn về phía biển, những con thuyền đang tới.

“Năm phút.” Tyr cắm thanh kiếm xuống đất.

“Sói Fenrir, chính là em họ của ta.”

“Ý cha là sao?” Tyr cau mày.

“Là em họ của ta, là vị vua cuối cùng của tòa tháp Sói ở Atlantis ngày trước. Vua Fenris!”

“Con…” Tyr lắc đầu. “con chưa hiểu.”

“Vua Fenris đã chuyển sinh vào Vánagandr, con trai của Loki. Và định mệnh đã bắt ta và Người phải quyết chiến với nhau một trận sinh tử. Đó chính là vào Ragnarok.”

“Con vẫn chưa hiểu…” Tyr vùng mình. “Nếu đó là vua Fenris, ông ấy phải đang ở dạng hồn ma và lang bạt khắp nơi, tạo ra hầm ngục và quan sát các anh hùng chứ.”

“Nói chung là,” Huy – Fenrir lên tiếng. “ta chính là vua Fenris chuyển thế. Ta có trách nhiệm triệu hồi các hầm ngục. Nhưng khi ta không còn ở dạng linh hồn lang thang, ta sẽ trở thành một sinh vật sống bình thường, không có khả năng triệu hồi hầm ngục. Và,” Fenrir thở hắt ra. “ta buộc phải chết. Nhưng các nữ thần mệnh nói, ta phải sống cho đến Ragnarok.” Sói Fenris nhìn Odin. “Hy vọng khi ấy, anh sẽ giết ta.”

“Thần không làm được, bệ hạ.” Odin dập đầu khóc.

“Ngươi là Tyr đúng không?” Fenrir nhìn chàng trai trẻ. “Ngươi mạnh mẽ lắm. Luận về sức mạnh, ngươi không bằng Thor. Nhưng ngươi hơn hắn ở tấm lòng chính trực, sự gan dạ và sự thông minh của ngươi. Nếu ngươi vận dụng chúng tốt, ngươi sẽ còn vĩ đại hơn Thor.”

“Vua Fenris…” Tyr quỳ rập xuống. “Thần… thần đã phạm thượng. Xin bệ hạ trách phạt.”

“Sao ta có thể trách phạt ngươi được.” Vua Fenris cười. “Nhưng ta có nhiệm vụ dành cho ngươi đây.”

“Vâng!” Tyr không do dự. “Dù có phải nhảy vào Ginnumgagap, thần cũng cam lòng.”

“Chuyện ngày hôm nay, tuyệt nhiên, chỉ có ta, Odin và ngươi biết mà thôi.”

“Vâng! Có đánh chết thần cũng không khai nửa lời.”

“Tốt!” Fenris gật đầu. “Chuyện thứ hai.” Vua Fenris tháo sợi dây trên cổ ra. “Cha ngươi không đủ gan đề làm điều này, nhưng ngươi thì chắc chắn là có thể. Hãy dùng sợi dây chuyền Gleipnir này trói ta lại đi.”

“Thần lĩnh mệnh.” Tyr nhanh chóng trói Fenrir vào tảng đá phía sau.

“Tyr,” Odin thốt lên. “không được, như thế là phạm thượng!”

“Đây là cách duy nhất để ta có thể sống tới Ragnarok,” Fenris nói. “chỉ cần ta bị trói lại ở đây, các ngươi sẽ ổn trong… ừm, đến Ragnarok.”

“Nếu chúng thần thả người thì sẽ có chuyện gì?” Tyr hỏi khi đang trói Fenris.

“Sức mạnh của ta, ngoài sức mạnh của ta còn có sức mạnh của Sói Fenrir. Nó giống như một phiên bản tàn ác của ta vậy. Nhờ có Gleipnir mà ta đã có thể kìm hãm nó. Đừng lo, nhất định chúng ta sẽ ổn thôi.”

“Xem ra, các anh em của ngươi tới rồi kìa.” Fenris nói khi đã bị trói. “Có cách nào ngụy tạo nơi này thành một chiến trường thảm khốc không?”

“Thần không biết nữa,” Odin nói. “Frey rất thông minh, hắn sẽ nhận ra ngay.”

“Thần có một cách.” Tyr lấy thanh kiếm lên.

“Ngươi định làm gì?” Fenris hỏi.

“Nếu có người hỏi,” Tyr nói với Odin, “cha hãy nói rằng cha đã lừa được Fenrir tới đây. Sau đó trói con sói lại. Con vì chiến đấu mà mất một cánh tay. Cha nhớ chưa?”

“Nhưng tay của con vẫn còn…” Odin mở toang mắt. “Không được Tyr!”

“Tyr!” Huy nghĩ Fenris bắt đầu hối hận vì đã bảo tên đó trói mình lại. “Không được làm bậy.”

“Xin lỗi cha, xin lỗi Người, Bệ hạ.”

Tyr cắt đứt cánh tay phải của mình.

“Tyr!”

“Họ tới kìa!” Tyr nhăn mặt vì đau, nhưng tuyệt nhiên không có một tiếng kêu nào. “Mau diễn đi.”

Huy lại thấy mình làm Hạng Vũ, sau lưng cậu là một đội quân đông đảo mặc giáp.

“Kẻ địch chỉ có ba vạn quân thôi.” Những tên lính bên kia hò hét. “Sáu mươi vạn quân của ta sẽ đè bẹp chúng!”

Huy giật bắn mình. Cậu không giỏi toán, nhưng cậu tính sơ qua thì tức là một chọi hai mươi. Tự nhiên Huy nghĩ, đây đúng là một cuộc thảm sát.

“Tiến lên!” Hạng Vũ vung thương hét. “Giết sạch chúng! Lấy đầu Lưu Bang về đây!”

Ba vạn quân của Hạng Vũ thảm sát sáu mươi vạn quân của Lưu Bang.

Huy thấy mình ôm lấy thân xác của một người đàn ông khác và khóc. Ừm, nghe gay chết đi được, nhưng Huy đang khóc. Và trên người đàn ông đó… hậu môn anh ta đang có một ngọn giáo cắm thẳng vào hậu môn.

“Cái hình ảnh này, mình tưởng chỉ có trong truyện đam mỹ hài hước mười tám cộng thôi chứ?” Huy nghĩ. “Tôi tưởng mình đang ở trong một chương truyện nghiêm túc? Sao đang đoạn căng thẳng này mà ông cũng troll tôi được hả tác giả?”

“Vậy là người không thể thoát khỏi định mệnh.” Một người phụ nữ có đôi cánh đen trên lưng xuất hiện. Bà ta mặc chiếc váy đen như than và có mái tóc đen tuyền. Đôi mắt bà ta đỏ như máu.

“Morganna!” Huy gào lên.

Huy quay trở về đường phố đổ nát của Tokyo.

“Tôi…”

Huy nhìn quanh, Tứ Kỵ Sĩ đã thoát khỏi đống cây cỏ của Persephone.

“Nữ Hoàng Erebos Persephone.” Persephone quỳ một chân trước Huy, tay phải đặt lên ngực trái. “Khấu kiến Thượng Thần Vương.”

Hai người bất tử cũng tiến tới quỳ một chân xuống, tay phải đấm lên ngực trái.

“Thây Ma Đông Ngô Chu Thái, khấu kiến Thượng Thần Vương.”

“Tào Ngụy Đệ Nhị Lương Tướng, Vu Cấm, khấu kiến Thượng Thần Vương.”

Kim cũng bước tới gần Huy.

“Này, sao họ…”

Kim quỳ một chân xuống bên cạnh hai người bất tử và nữ thần mùa xuân, tay phải đặt lên ngực trái. “Tử Thần Công Chúa Dinazade, khấu kiến Thượng Thần Vương.”

“Chuyện… gì xảy ra vậy?” Huy ngơ ngác nhìn bốn người bất tử quỳ trước mình.

“Huy,” Quân bước tới.

“Đừng có quỳ.” Huy nhìn cậu và lắc đầu.

“Nhìn lên trên đi.” Quân nhắc.

Huy nhìn lên, xung quanh cậu là một hàng những cây thương đang bay vòng quanh. Huy nhận ra Bá Vương Thương và Hỗn Thương đầu tiên. Rồi tới hai cây thương Sói Fenrir đã cầm khi bị trói vào tảng đá. Tên của chúng hiện ra trong đầu cậu. Thực Nhật Thương và Thực Nguyệt Thương. Sau đó cậu thấy cây thương của gã tóc đỏ đã bị giết khi đấu với kiếm sĩ mắt xanh. Cửu Lê Mâu. Cuối cùng là cây thương đã đâm vào hậu môn của anh chàng nằm chết trong tay cậu ở cảnh mộng cuối cùng. Gáe Bolg.

Ký ức của Huy trộn vào nhau như cốc sinh tố thập cẩm. Cứ như đang xem bảy bộ phim cùng lúc. Huy không nhớ nổi cái nào là của mình nữa. Hay chính xác hơn, tất cả đều là của cậu.

Cậu là Trần Minh Huy, Mạo Hiểm Giả của Bão Tố DST.

Cậu là con chó của Chulainn, Cú Chulainn Sétante.

Cậu là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ.

Cậu là vua tộc Cửu Lê, Xi Vưu.

Cậu là Vánagandr, con quái vật sông Ván, Sói Fenrir.

Cậu là Pharaoh thứ ba của Ai Cập, Ác Thần Seth.

Và tất cả, đều là vị vua cuối cùng của tòa tháp sói Atlantis, Hỗn Mang Vương Fenris.

Huy, chính là kiếp thứ bảy của Thượng Thần Vương Fenris.

 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
CHƠI BẨN ĐẾN THẾ LÀ CÙNG.
BÃO TỐ ĐÁP CHIẾC VIMANA XUỐNG SÂN ĐẬU MÁY BAY TRÊN NÓC TÒA NHÀ DST Ở HÀ NỘI. Mặt trời đã lên cao. Bão Tố II và các thành viên Oniwabanshu cũng đi cùng họ đến trụ sở DST. Việc trước mắt là cấp cứu cho Imhotep, áp giải tù nhân và lấy báo cáo về nhiệm vụ. Tuy nhiên, Lạc Anh đã gọi một cú điện thoại và cả nhóm được nghỉ ngơi.

Hay ít nhất là họ nghĩ thế.

“Chủ tịch!” Zenjubo hét lớn. “Mở TV đi.”

My lập tức mở TV lên, thời sự đưa tin về một cuộc chiến kinh thiên động địa đã tàn phá thành phố Tokyo. Các máy quay có thể quay được ảnh năm người đang chiến đấu với một kỵ sĩ giáp sắt.

“Đó, chắc là ba đứa nhà mình.” Vương đoán.

“Chúng ta cần tới giúp bọn trẻ.” Danh đề nghị.

“Tôi nghĩ các cậu nên ở lại đây thì hơn.” Mông Điềm xuất hiện ngoài cửa.

“Mông Điềm!” My thốt lên.

“Giờ các ngươi có tới đó cũng muộn rồi.” Điềm nói và quan sát trận chiến qua TV.

Tên kỵ sĩ trên TV bị trói lại bởi một đống cây và hoa. Rồi một ánh sáng tỏa ra từ phía nhóm người kia. Một loạt sáu cây thương xuất hiện. Một dòng xung chấn kinh thiên động địa quét qua máy quay khiến nó bị nhiễu. Thậm chí ở Việt Nam, My cũng cảm nhận được xung chấn đó. Thuận, Phương, Linh, Tử Văn, Mông Điềm và các nhẫn giả cũng cảm nhận được.

“Cái gì vậy?” Ai cũng không giấu được sự ngạc nhiên.

“Cảm giác,” Thuận nhìn lông tay mình đang rân ran như bị điện giật. “như có một nguồn sức mạnh kinh hoàng vừa quét qua.”

“Sự thức tỉnh của một Thượng Thần Vương.” Mông Điềm lắc đầu. “Chắc hẳn mọi người bất tử, pháp sư và quái vật trên thế giới đều đã cảm nhận được rồi.”

Trên TV lúc này, bốn người đã quỳ xuống trước người có những mũi giáo bay quanh. Vì các cảnh quay đều mờ và bị nhòe nên họ không thể quan sát được ai với ai. Nhưng họ thấy được có sáu người.

“Thượng Thần Vương à?” Tứ Kỵ Sĩ nhìn Huy.

“Thưa vương,” Persephone lên tiếng. “bây giờ, người là người duy nhất có thể đánh bại kẻ thù, đem lại sự bình yên cho Trái Đất. Xin người, hãy chiến đấu vì chúng thần.”

“Để tôi xem đã.” Huy cầm lấy Bá Vương Thương. “Mà đừng có vương này vương nọ rồi quỳ với tôi. Các người làm thế chắc tôi tổn thọ mất.”

Huy vung Bá Vương Thương tấn công Tứ Kỵ Sĩ khiến hắn văng ra xa.

“Mạnh thật.” Chu Thái huýt sáo.

“Đây là sức mạnh của một Thương Thần Vương ư?” Vu Cấm tròn mắt, nãy giờ họ bị hắn đánh tơi tả, vậy mà một Thượng Thần Vương có thể đánh bay hắn dễ dàng nhưng vậy?

Tứ Kỵ Sĩ nhận ra, cơ thể này vẫn chưa thực sự thích nghi với sức mạnh của chúng. Chúng có thể quậy phá chơi đùa với lũ nhóc con, nhưng đối phó với một Thượng Thần Vương thì hơi quá sức.

“Hừ, để xem cái thứ này trụ được bao lâu trước một Thượng Thần Vương nào.”

Cánh cung vung tới, vua Fenris vung Gáe Bolg gạt cánh cung sang bên và đâm Cửu Lê Mâu thẳng vào mặt nạ Famine.

“AAAAAA!” Famien gào thét.

“Này này này…” Conquest ra vẻ lo lắng.

Vị vua ném Hỗn Thương khiến Tứ Kỵ Sĩ bị hất văng ra sau. Người cầm cặp Thực Nhật Nguyệt Thương và vung chéo, Tứ Kỵ Sĩ bị hất bay lên trời, mặt nạ War và Conquest bị đập nứt. Mũi thương Gáe Bolg đâm vào chiếc mũ trùm của Tứ Kỵ Sĩ.

“Thắng chưa?” Quân hỏi.

“Chưa.” Cả bốn người bất tử đáp.

Bốn chiếc mặt nạ bay lên trời. Thân thể Cleopatra rơi xuống.

“Xem ra, cái xác này hết dùng được rồi.” Death nói.

“Đổi cái khác đi.”

Bốn tên kỵ sĩ quyết định thay đổi vật chủ. Và vật chủ hợp lý nhất gần với chúng nhất chính là…

Bốn chiếc mặt nạ lao tới Quân với tốc độ chóng mặt.

“Với máu rồng của tên nhóc này, chúng ta sẽ mạnh ngang với lũ Người Cổ đại.”

Một tia sét giáng xuống. Cả bốn chiếc mặt bị hất văng.

“Cái gì thế?” Vua Fenris nhào tới định chém tan mặt nạ của War. Nhưng một bóng người vung thanh kiếm đánh ngang người vị vua. Người vừa kịp dùng Hỗn Thương đỡ đòn. Gã kiếm sĩ thọc chuôi thanh kiếm còn lại vào bụng vị Vương.

Fenris ngã lăn ra đất. Năm người lạ mặt mặc đồ đen kín mít xuất hiện và thu cả bốn cái mặt nạ lại.

“Cái gì thế?” Quân nhìn tất cả những chuyện vừa xảy ra, chẳng thể theo kịp nữa.

“Chúng ta sẽ lấy lại thứ này.” Gã kiếm sĩ vừa tấn công Huy nói. Bốn tên kia cầm bốn cái mặt nạ và cả năm tên lùi về.

“Đứng lại,” Persephone hét lớn. “Người Cổ đại!”

Tên kiếm sĩ vung hai thanh kiếm, một cơn bão cát quét qua cả nhóm. Quân nhảy tới vung thanh Muramasa vào hắn. Hai người họ giữ chặt hai thanh kiếm. Hai đôi mắt xanh lục nhìn nhau trừng trừng.

Hắn hất ngã Quân và quay gót bước theo đồng bọn.

“Cái gì vừa xảy ra vậy?” Quân hỏi.

“Là, kẻ thù của chúng ta suốt hàng tỷ năm qua.” Kim nói.

“Người Cổ đại…” Persephone nói. “Chúng đã gây ra năm cuộc đại tuyệt chủng trên Trái Đất. Nhưng trong cuộc đại tuyệt diệt thứ hai, chúng đã rời bỏ thế giới này và đến định cư ở Galdurheim.”

“Tên của chúng, bị cấm nhắc tới.” Chu Thái nói.

“Chủ nhân đầu tiên của Trái Đất. Người Devon.” Huy nói.

“Sao bảo là bị cấm nhắc?” Quân hỏi ngược lại.

“Sân chơi của ta, luật của ta. Ta thích gọi chúng như thế.” Huy khoanh tay.

“Thượng Thần Vương!” Những người bất tử quỳ xuống.

Quân bước tới sờ lên má Huy. Cậu còn véo nó thêm một cái.

“QUÂN!” Kim và Persephone thốt ầm lên. Chu Thái và Vu Cấm cũng hồn bay phách lạc.

“Cái thằng này,” Quân hỏi khi đang túm tóc Huy kéo. “mà vương vẹo cái gì?”

“Bỏ ra.” Huy hất tay Quân ra. Cậu nhìn những người bất tử. “Đứng dậy đi mọi người. Mặc dù tôi là Fenris tái sinh, nhưng tôi vẫn là tôi. Sức mạnh của vua Fenris, và cả các tiền kiếp, tôi vẫn chưa làm chủ được. Với cả, tôi cũng không quen khi các người làm trò con bò này đâu.”

“Ôi trời,” Kim thở dài. “vua mà thế này…” Kim chợt nhớ ra gì đó. “Cleo!”

Tử Thần Công Chúa lao vút qua Thượng Thần Vương và đến bên Nữ Hoàng Ai Cập.

“Cleo!” Kim nắm lấy tay Cleopatra. Mạch vẫn đập, nhưng rất yếu.

“Công chúa…” Cleopatra thều thào. “con xin lỗi…”

“Đừng nói nữa, ta sẽ cứu con.”

“Con nghĩ, đến lúc con phải trả giá rồi…”

“Sức mạnh của anh có cứu được cô ta không?” Huy nhào tới hỏi.

“Thượng Thần Vương…” Cleo nhìn Huy. “thứ lỗi cho thần, vì không thể hành lễ.”

“Sức mạnh của vua Fenris là phá hủy, không phải cứu chữa.” Kim lắc đầu.

“Còn máu rồng?” Persephone gợi ý. “Trong người Quân là cả mấy lít máu rồng kìa.”

“Cơ thể của tôi đang chảy máu của Devon, nếu nhận máu rồng, sẽ xảy ra phản ứng ngược đấy.” Cleo khẽ cười. Rồi cô ta ho ra máu. “Xem ra, quả báo đến sớm thật.”

“Cleo…”

“Dù con đã gây ra chuyện này, Người vẫn muốn cứu con?”

“Tại ta, nên con mới gây ra chuyện này. Ta đã gieo cho con hy vọng vào chúng. Là tại ta.”

“Công chúa…” Cleo đưa tay lên, những ngón tay dần tay thành bụi.

“Cleo!” Kim cố tìm cách. Nhất định phải có một cách nào đó…

Cleopatra mỉm cười.

Amazon, Amazon, người, con gái kiên cường…” Cleopatra bắt đầu hát.

Trên lưng ngựa, em là nữ chiến binh,” Kim tiếp lời cùng cô.

Trên lưng ngựa, em chính là thành trì.

Amazon, Amazon, cùng tiến ra chiến trường…

“Khúc quân hành của những nữ chiến binh Amazon.” Chu Thái nói.

“Gửi lời của em tới Martha nhé.” Cleo nhắc Kim. Rồi cơ thể của vị nữ hoàng cuối cùng tan biến.



“Quân!” Linh nhào tới ôm lấy cổ Quân khi nhóm ba cựu thợ săn trở về Hà Nội.

“Huy…” Thy tới bên cạnh cậu.

“Thy!” Huy vui mừng thấy rõ.

Thy nhào tới hôn lên môi Huy.

Tất cả những người có mặt không giấu nổi sự kinh ngạc.

“Hai nghìn năm, hai nghìn năm rồi…” Thy khóc và rúc đầu vào vai Huy.

“Ừ, hai nghìn năm rồi.” Huy đáp. “Anh cũng nhớ em lắm, Thy.”

“Thể loại cơm chó gì thế này?” Quân véo tai Huy.

“Này!” Những người bất tử thét ầm lên.

“Sao cậu dám làm thế với một Thượng Thần Vương?” Tử Văn thét ầm lên.

“Cô ta vừa với cưỡng hôn Thượng Thần Vương của các người kìa.” Quân trỏ Thy. “Lỡ cô ta cho nó uống thuốc độc thì sao?”

Nhóm Bão Tố được một phen cười sặc sụa.

Bích Hoa, Charles và Syria quay lại nhà giam của DST.

“Lệnh từ ban lãnh đạo.” Một viên quản lý đưa ba người họ ba tờ giấy. “Ân xá cho các cựu thành viên của Dã Hùng và cho phép họ trở thành quản lý của DST.”

“Hả?” Bão Tố ngạc nhiên.

“Không phải ân xá. Mà là đang cực-kỳ-thiếu-nhân-lực.” My nghĩ.



My bước qua một đại sảnh. Nơi này không bị phá hủy trong trận chiến vừa rồi. Bàn tiếp tân có người đợi sẵn. Bức tường phía sau có mười bức tranh và ảnh chụp mười người – mười Mạo Hiểm Giả vĩ đại nhất mọi thời đại. Thất Hải Bá Vương Sinbad, nhà hàng hải trong truyền thuyết. Bức vẽ anh ta có mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh. Chẳng biết họ dựa trên nguồn nào nữa.

Phật Tổ Siddhārtha, người đã lan truyền phật giáo ra khắp tiểu lục địa Ấn Độ. Bức ảnh của Người là một bức tranh vẽ Đức Phật mà My có thể thấy ở bất cứ nhà Phật tử hay ngôi chùa nào.

Đường Tam Tạng Trần Huyền Trang, nhà sư thời Đường đã đi lấy kinh ở Ấn Độ. Bức ảnh của ông trông rõ ràng là cắt từ phần phim Tây Du Ký năm tám sáu.

Hiệp sĩ Paladin người Pháp Astolfo, được cho là đã mở cánh cửa dẫn tới mặt trăng. Bức tranh vẽ anh ta mặc giáp trụ đầy mình, che hoàn toàn khuôn mặt.

Nhà lữ hành phương đông Marco Polo, người Ý làm quan triều Nguyên.

Nhà lữ hành phương tây, Christofer Colombus, nhà hàng hải Tây Âu đầu tiên đến Châu Mỹ.

Người đầu tiên đi vòng quanh Trái Đất, nhà hàng hải người Bồ Đào Nha Ferdinand Magellan.

Người Châu Âu đầu tiên đến Hawaii, bậc thầy vẽ bản đồ người Anh James Cook.

Nhà du hàng vũ trụ người Nga Yuri Alekseyevich Gagarin, người đầu tiên bay ra ngoài vũ trụ.

Thuyền trưởng tàu Apollo 11 Neil Armstrong, người cắm lá cờ Mỹ lên mặt trăng.

My đứng ngắm họ một lúc cho đến khi có một người xuất hiện bên cạnh cô.

“Hải Tiểu My, mời đi theo lối này.”

My đi theo hắn và đến một căn phòng trông như phòng thẩm tra. Cô ngồi đối diện với gần chục cái màn hình máy tính bảng. Bất chợt tay quản lý đè hai tay cô lên bàn và còng lại.

My chẳng bất ngờ lắm. Ngày trước cô từng bị như thế rồi. Khi ấy cô mới mười ba tuổi.

“Ngài Rockefeller đã rút vốn đầu tư rồi.”

“Mạo Hiểm Giả ở chi nhánh Séc vừa đồng loạt nghỉ.”

“Có báo cáo về việc thanh Bính Tý Tiêu Lâm vừa bị mất trộm ở chi nhánh Nhật Bản.”

“Một hầm ngục Hy Lạp vừa xuất hiện ở Manila, hiện tại chúng ta đang tranh chấp quyền khai phá với CU.”

“Cử đội Hải Long tới hầm ngục Ấn Độ ở bắc Lào.”

Các lãnh đạo cấp cao của DST vẫn tiếp tục giải quyết công việc của họ. My để ý có một số màn hình không có ai cả. Xem ra sau vụ việc vừa rồi đã có một loạt thành viên cấp cao rút khỏi DST.

“Hải Tiểu My.” Một người bắt đầu. “Cô có quan hệ gì với những người bất tử?”

“Mẹ tôi từng cứu thế giới cùng những người bất tử.” My đáp.

“Chúng tôi hỏi . Không phải mẹ cô.”

“Thế, Công chúa Tử thần Dinazade là đồng đội của tôi, Thomas Edison là giáo viên của em tôi. Tôi có gặp qua Leonardo da Vinci, James Clerk Maxwell, Mông Điềm, đồng đội tôi là công thần của Địa Ngục, chúng tôi có kết đồng minh với Oniwaban. Ngoài ra, còn rất nhiều người bất tử khác có quan hệ mật thiết với các đồng đội của tôi.”

Mấy lão già ra hiệu cho tay quản lý đứng cạnh My tắt loa của cô và quay sang nhau.

“Hải Tiểu My…” Họ quay lại với My. “Cô cũng biết đấy, sau cuộc công kích của nhóm tội phạm kia, chúng ta đang dần mất đi vị thế của mình. Mất sạch báu vật, tội phạm trong trại giam của chúng ta cũng trốn hết sạch… Nên hiện tại, DST đang đẩy mạnh công tác cho mọi Mạo Hiểm Giả làm việc để bù lại vào khoảng trống của kho…”

“Kho báu vật của chúng ta trống rỗng luôn sao?” My giả vờ kinh ngạc. Tất nhiên, mớ báu vật bị mất ấy đã nằm trong chiếc Ravi Vimana. Trước khi giao chiếc vimana ấy cho DST, My đã thu hồi tất cả báu vật bên trong và trả cho họ con thuyền trống.

“Hồi đấy mình mà đi làm diễn viên là giờ nhận cúp vàng Oscar rồi.” My thầm nghĩ.

“Không những thế, ngân sách của chúng ta cũng cạn kiệt rồi. Rất nhiều cổ đông đã bán lại cổ phần và rút vốn đầu tư. Nếu chúng ta không có phương pháp giải quyết tình trạng khủng hoảng này, DST rất có thể sẽ phải giải thể.”

“Nên chúng tôi cần cắt giảm một số lượng lớn nhân lực. Bão Tố rất tốt, nhưng chúng tôi cũng cần cân nhắc về việc cô lưu giữ quá nhiều thành viên có thân thế không rõ ràng.”

“Về vấn đề đó… tôi có thể hiểu. Nhưng hiện tại chúng tôi cũng có nhiều việc cần lo. Vấn đề chung của DST cũng là vấn đề của tôi. Hơn nữa, các ngài không cần lo về chuyện đó.”

Màn hình của các lãnh đạo hiện lên một dòng thông báo.

“Hai cổ đông đã mua lại phần lớn cổ phần của DST…”

“Làm tốt lắm Vương.” My mỉm cười.

“Nếu các ngài chịu, tôi sẽ giúp các ngài.” My lên tiếng.

“Cái gì cơ?” Họ nhìn chằm chằm vào My.

“Tôi sẽ hỗ trợ tài chính cho DST. Với điều kiện, các ngài không được điều tra thêm bất cứ điều gì về các thành viên của Bão Tố.”

“Cô có thể hỗ trợ tài chính cho DST sao?”

Các lãnh đạo tiếp tục bàn tán.

“Tài sản Nữ Hoàng Hải Tặc để lại cho con gái, các ngài tưởng tượng được nó khổng lồ đến mức nào không?”

Vừa nghe đến tiền, mấy tay đó liền sáng mắt lên.

“Khoan đã, cô muốn nói chúng tôi dùng số tiền bẩn thỉu đó để…”

“Tiền bẩn thì vẫn là tiền.” My nhún vai. “Các ngài dám nói cả đời các ngài chỉ dùng những đồng tiền trong sạch không?”

Họ không ai nói lại được lời nào.

“Về các thành viên của Bão Tố… tính cả nhóm kỹ thuật thì có mười lăm người. trong đó có năm người từng là thuyền viên của Namikaze Yun. Mười người còn lại thì có chín người có lý lịch không rõ ràng… à, phải nói là rõ ràng… là giả.”

“Xin lỗi nhé, khả năng làm giả của tôi còn kém các ngài nhiều quá.”

“Có tới bốn người từng là Thợ Săn Kho Báu.”

“Có cả một pháp sư. Cô nhắm mình kiểm soát được con bé đó chứ?”

“Thuận có quan hệ tốt với chính phủ Úc từ khi đại chiến với Dã Hùng. Chúng ta có thể dùng mối quan hệ đó để tăng cường ảnh hưởng ở Châu Úc.”

“Mẹ của Linh cũng từng là thuyền viên của Namikaze Yun.”

“Bố của Nhi từng bị nghi ngờ là làm việc cho Dã Hùng.”

“An… chẳng có gì nổi bật.”

“Luyện Hoàng Quân… giống tên của một trong số những người đã thiệt mạng trong sự xuất hiện của hầm ngục ở Hà Nội bảy năm trước.”

“Trần Minh Huy, từng là nghi phạm của một vụ giết người hàng loạt ở Ninh Thuận. Nhưng khi ấy nó mới chín tuổi.”

“Lý Nam Danh, cựu đặc vụ của Inupol. Nhưng đã nghỉ việc.”

“Khoan, hồ sơ của An hơi đặc biệt.”

“Có gì đặc biệt?”

“Tất cả thông tin đều không có dấu hiệu làm giả.”

“Các ông xong chưa vậy?” My ngáp dài.

“Chưa.” Một người nói. “Hãy yêu cầu tất cả thành viên trong đội của cô viết báo cáo về cuộc chiến vừa rồi.”

Cuối cùng, họ đành thả My ra.

“Này.” Lạc Anh và Vương đứng chờ sẵn.

“Không ngờ là cậu dám đầu tư vào vụ này luôn đấy.” My nhìn Lạc Anh.

“Nếu Nữ hoàng Hải tặc để lại cho con gái một khối tài sản kếch xù, thì gia tộc Tư Mã cũng không bạc đãi hậu duệ của mình đâu.” Lạc Anh cười. “Hãy nói rằng vụ này sẽ đem lại lợi nhuận cho tôi đi.”

“Chắc chắn rồi. Có nhiều ghế trong ban lãnh đạo đang trống đấy. Cậu muốn vị trí nào? Quản lý ngân khố hay nhân sự?”
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
KHÁCH TỚI NHÀ LÀ MỘT HỘI TAI TO MẶT LỚN.
MÔNG ĐIỀM ĐỨNG TRÊN NÓC TÒA NHÀ DST. Hai người phụ nữ có cánh xuất hiện.

“Vua Kiến Trúc.” Họ cúi người chào anh.

Điềm đưa cho họ một cái hộp. Đó là một dụng cụ phép thuật có thể giúp anh nhốt người vào.

“Vua Người Sói Lycaon, Triết Biệt Philoctetes, và rất nhiều ma cà rồng cùng người sói đều đã bị bắt.”

“Chúng tôi sẽ bàn giao lại cho Odin.” Một người nói. “Cảm ơn vì những đóng góp của anh cho thế giới.”

Và họ lại bay đi.

Hai người đó chính là Valkyrie, được gọi dân dã là chân sai vặt của Odin. Ngoài chiến đấu và tìm kiếm linh hồn tử sĩ, họ còn có trách nhiệm làm những nhiệm vụ mà Odin giao phó.

“Người Cổ đại đã có được Tứ Kỵ Sĩ rồi sao?” Imhotep hỏi khi nằm trên giường bệnh trong DST.

“Xin lỗi.” Kim cúi gầm mặt.

“Quan trọng gì chứ.” In thở dài. “Em không sao là được rồi.”

“Im…”

“Còn Cleo, cô ấy có sao không?”

“Cleo…” Kim đưa cho Im một chiếc hộp bằng vàng. Im hiểu ngay.

“Còn cả…” Kim đưa cho Im xem một thanh gladius bằng vàng và một sợi dây chuyền có hình con bọ hung. Primus Triumviratus, thanh kiếm tượng trưng cho chế độ tam hùng ở La Mã và Khepri, con bọ hung của thần Ra.

“Là hai báu vật của Cleo…” Im mơ hồ nhìn chúng. “Ta thật là ngu ngốc.”

“Tại sao anh lại làm thế?”

“Cleo đã luôn căm hận ta vì đã rời bỏ Ai Cập. Ta đã muốn chuộc lại lỗi lầm của mình. Ít nhất là đối với con bé. Ta đã giúp con bé một chút. Ta đã phẫu thuật thay nội tạng cho con bé. Cho đến khi ta biết ý định thức sự của nó, đã quá muộn rồi. Con bé đã khống chế cả ta.”

“Im…” Kim nắm tay Imhotep.

“Ta xin lỗi.” Im thở dài. “Ta là kẻ vô dụng. Á thần mạnh nhất lịch sử hóa ra lại không thể bảo vệ được quê hương, ta khiến hậu duệ của mình phải rơi vào tuyệt vọng, đến mức phải tìm tới những kẻ đó… và trên hết, ta khiến người con gái ta yêu thương phải đau khổ.”

Hai người họ dần tiến sát lại gần nhau.

“Kim!” Linh đạp cửa xông vào. “Ối, xin lỗi.”

“Không sao.” Kim đứng dạy, bỏ mặc Imhotep rơi vào trầm tư. “Sao thế ạ?”

“Quân đâu rồi?”

“Em không biết.”

“Nãy giờ không thấy thằng bé đâu hết.” My thở dốc. “Ban lãnh đạo bắt nó khai hết về nhiệm vụ, chị đành viết bậy hộ rồi đấy.”

“Em nghĩ, em biết Quân đang ở đâu.” Huy nói.



Quân đứng trầm tư trước một bãi đất trống. Cỏ mọc um tùm. Bảy năm trước, chỗ này từng có ba ngôi nhà. Bây giờ, bên phải là một hiệu thuốc tây. Bên trái là một nhà khu tập thể. Khu nhà tập thể đó cũng đã mất đi một góc vào bảy năm trước. Lần đầu tiên trong hàng nghìn năm, có một hầm ngục mọc lên ở đồng bằng Sông Hồng. Nó nuốt chửng cả ba ngôi nhà và một phần của khu tập thể. Một hầm ngục nhỏ nhưng cao. Ít nhất sáu người đã thiệt mạng khi hầm ngục ấy xuất hiện.

Quân thở dài và quay lưng lại. Đối diện với cậu là một đôi mắt mờ mờ của một bà cụ.

“Quân…” Bà lão gọi tên cậu. “Cháu là Quân đúng không?”

“Kìa bà…” Một cô gái trông gần trạc tuổi Quân tới kéo bà lão về. Cô quay sang xin lỗi Quân. “Xin lỗi anh, bà em hơi lẫn.”

“Thằng Quân về rồi này.” Bà lão nói với giọng khằn đặc chua chát của người già. “Để bà lấy đồ ăn cho. Anh em nhà nó thích nhất là ăn đồ ngọt đấy.”

“Bà!” Cô bé gắt lên. “Anh Quân chết rồi!”

“Chết chóc gì cái con này…”

“Anh Quân, anh Quyền, cả con bé Hân. Chết hết rồi! Cả nhà cô Xuân mất cả rồi!”

Cô bé dìu bà lão về nhà, bà lão miệng vẫn không ngừng lải nhải về việc cháu mình nói gở.

May sao, Quân đã quay lưng lại với họ. Nên không ai nhìn thấyhai hàng nước mắt lăn dài trên má.

“Ăn đi.” Huy đưa cho Quân một cây socola.

Quân trố mắt nhìn thằng bạn thân, sau đó quay ngoắt mặt đi.

“Đây là hầm ngục đầu tiên tao và mày chinh phạt cùng nhau, nơi lần đầu tiên tụi mình gặp nhau. Dù tao có chuyển kiếp thêm trăm lần nữa, tao cũng sẽ không bao giờ quên được nơi này.”

“Chà, sắp mưa rồi đấy.” Quân nhìn lên trời.

“Khóc đi.” Huy xoa đầu Quân, cậu ôm thằng bạn mình vào ngực. “Tao sẽ luôn bên cạnh mày. Dù tao có là ai, tao vẫn sẽ là bạn mày. Không bao giờ thay đổi.”

“Tình tứ quá nhỉ.” Kim đá vào chân hai ông anh. “Các anh quên em luôn rồi à?”

“Quân,” Linh nắm lấy tay cậu. “nếu cậu muốn, tớ sẽ làm mẹ cậu, được không?”

“Cái gì cơ?” Quân ngơ ngác.

“Em hiểu cảm giác của anh.” Thuận nhìn bãi đất. “Khi em mất mẹ, nhà em thì bị đốt… em khi ấy gần như không còn thiết sống nữa. Nhưng mà,” Thuận quay lại nhìn Phương và Nhi. “em lại vô tình tìm thấy cho mình một gia đình mới.”

My ôm Quân vào lòng. Đầu cậu nằm trọn trong ngực chị.

“Chị dám chắc, mẹ em sẽ không muốn nhìn thấy em khóc đâu. Nếu em cứ mít ướt như thế, làm sao mẹ em yên tâm được.”

Quân kêu lên mấy tiếng sụt sịt.

“Nhưng mà, trong lòng chị thì mẹ em không thấy được đâu.”

Nước mắt cậu trai trẻ rơi lã chã.

“Khóc đi, Khóc cho hết nước mắt. Rồi đứng dậy và cười thật tươi.”

Đến lúc này, Quân khóc thành tiếng như một đứa trẻ.



Bão Tố bước qua nghĩa trang um tùm cỏ.

Bia mộ của Quân bé tí nhưng rất sạch sẽ và có cả nhang đang cháy. Bên cạnh có hai tấm bai khác của hai đứa trẻ. Một đứa trông giống hệt Quân, và một đứa con gái.

“Quân, em có anh em sinh đôi à?” Uyên nhìn hai tấm bia mộ nhỏ.

“Vâng.” Quân gật đầu. “Thằng bé tên Quyền, sinh sau em gần nửa tiếng. Hồi đó, em thì hay quấy, nhưng Quyền thì lại ngoan lắm. Nghe mẹ em kể là chẳng thấy thằng bé khóc bao giờ.”

“Còn ba anh?” An hỏi.

“Bố anh mất khi anh hai tuổi. Sau đó mẹ anh đi bước nữa với một lão già đốn mạt. Ông ta… ông ta suốt ngày hành hạ mẹ anh. Đến khi mẹ anh nhập viện vì lao lực thì ông ta chuyển sang tra tấn tinh thần bọn anh.”

Quân run rẩy nhớ tới những ngày tháng tuổi thơ. Những tháng ngày mà cậu muốn quên nhưng không dám quên.

“Tuy nhiên,” Quân chạm vào bia mộ của cô bé gái. “anh có một đứa em gái, là con của dì anh, nhưng sống chung với nhà anh. Ba anh em bọn anh, vẫn luôn ở bên nhau. Hai đứa nó giống như động lực sống của anh.”

Quân nhìn Kim và Huy.

“Giống như hai đứa vậy.”

“Thế sao bia mộ của các anh bé tí vậy?” Thuận hỏi.

“Vì không tìm thấy xác đứa nào cả. Hàng xóm dựng những tấm bia này để tượng trưng thôi. Nhưng anh còn sống. Nên anh tin chắc là hai đứa nó cũng còn sống.”

“Bia mộ của các em mới được lau dọn.” Danh nói. “Nhưng chỉ có mộ Quân được thắng hương?”

“Chắc là… thắp chung.” Nhi nhún vai.

Quân chẳng để ý lắm. Cậu bước qua mộ của mình và tới bên ngôi mộ lớn hơn. Mộ của một người phụ nữ. Cũng được lau dọn sạch sẽ. Trên đó viết tên mẹ cậu. Nguyễn Thị Liên Xuân. Nguyên nhân cái chết là nhảy lầu tự tử.

“Bác ấy…” My nhìn di ảnh mẹ Quân.

“Xinh quá.” Phương tròn mắt.

“Nhảy lầu à?” Vương nhìn Quân.

“Khi nghe tin bọn em chết, mẹ em đã nhảy lầu ở sân thượng bệnh viện. Khi em xuống Địa Ngục và nói chuyện với mẹ…” Quân lại nức nở. “giá mà mẹ em mắng nhiếc chửi rủa em! Em đã để lạc mất Quyền và Hân. Nhưng mẹ em… mẹ em…”

“Bình tĩnh đi Quân,” Linh nắm tay cậu. “không có người mẹ nào lại đi trách mắng con mình vì một chuyện mà nó đã không thể làm cả.”

“Dù chưa từng gặp cô,” My lấy một nén hương. “nhưng cảm ơn cô đã cho chúng con một người đồng đội tuyệt vời nhất.”

“Cảm ơn cô đã cho chúng con một người anh trai tốt nhất.” Thuận cũng thắp hương.

“Cảm ơn cô đã mang cậu ấy tới cho con.” Linh chắp tay và lấy nén hương.

Không ai bảo ai, mỗi người đều thắp một nén hương cho người phụ nữ quá cố.

“Mẹ, con sẽ tìm các em. Con hứa đấy.” Quân thắp nén nhang vào lư hương.



Chi ngồi đối diện với Trương Oanh.

“Hoàng hậu…” Chi nướt nước bọt.

“Hoàng hậu cái gì?” Oanh rít thuốc lá điện tử. “Ta chỉ là một con chó gác cổng thôi. Thế, cô muốn gì, con gái của Khương Duy?”

“Thần…”

“Thần thần cái gì!” Oanh búng trán Chi. “Gọi là chị Oanh.”

“Em muốn, trao lại thứ này cho chị ạ.” Chi đưa cây Bát Xà Mâu cho Oanh.

“Chị có rồi mà.” Oanh đưa cho Chi xem cây mâu của mình.

“Ơ…” Chi tròn mắt.

“Bát Xà Mâu của em là báu vật. Của chị là cổ vật. Chính xác hơn thì, thứ này mới chính là cây mâu của cha ta. Còn của em, là mô phỏng lại.” Oanh nhìn mặt Chi và những người khác ngu hẳn ra bèn giải thích tiếp. “Về lý thuyết, thứ này phải gỉ sét và nằm trong viện bảo tàng, các người đang thắc mắc như thế chứ gì? Nhưng tôi đã đem theo thứ này khi xuống Địa Ngục và trở thành thủ hộ giả. Cây mâu này đã được gia công bằng công nghệ Địa Ngục. Khiến nó trở nên mạnh mẽ không kém gì một báu vật.”

“Công nghệ Địa Ngục?” Quân và Huy ngơ ra.

“Trong chương trình Thương vụ kim cương hồi thế kỷ III, một thợ rèn người Ba Tư đã kêu gọi vốn đầu tư ba mươi tấn vàng cho mười phần trăm cổ phần của lò rèn của anh ta. Anh ta đã sáng tạo ra phương pháp gia công phép thuật cho vũ khí và giúp những vũ khí của Địa Ngục trở nên tốt như bây giờ. Kỹ thuật của anh ta là đem thứ vũ khí đó nung trong lửa đen và làm nguội bằng hồn ma, khiến cho nó trở thành vũ khí có sức công phá và độ bền tương đương với các báu vật. Đến nay thì lò rèn đó vẫn liên tục rèn ra những vũ khí đầy uy lực cho cả Địa Ngục và Asgard. Kiếm của Hades cũng được làm ra ở đó.” Liêu rút thanh Thái A Kiếm ra. “Cả kiếm của cha tôi cũng được gia công ở đó.”

Quân và Huy há hốc mồm.

“Sao bọn anh chưa từng biết đến cái lò rèn đó!?” Hai đứa chất vấn Kim.

“Vì các anh dùng báu vật sẵn rồi, cần vũ khí phép thuật làm gì?”

“Thế, chị có thể nhận lại Bát Xà Mâu không ạ?”

Oanh cầm lấy cây Bát Xà Mâu và vung mấy đường.

“Lần cuối ta cầm nó là trước khi chết.” Oanh thở dài.

“Dạ?” Chi ngạc nhiên.

“Trước khi qua đời, ta đã xin được cầm Bát Xà Mâu lần cuối. Rồi một Valkyrie say rượu bay ngang qua, thấy ta đang cầm vũ khí nên tưởng ta là một anh hùng rồi đưa ta về Valhalla. Sau đó thì ta phục vụ cho Hel. Từ một Linh Sĩ trở thành người bất tử, khá kỳ lạ nhỉ?”

Oanh ném nó lại cho Chi.

“Em lấy nó từ trong một hầm ngục phải không? Vậy thì nó đã chọn em làm chủ nhân. Em xứng đáng giữ nó. Xem như, quà của chị.”

“Vậy tối nay mở tiệc nhé, Phương.” My búng tay.

“Lẩu nhé.” Phương mỉm cười.

“Nhất trí!”

Nồi lẩu khổng lồ sôi sùng sục trên cái bếp cũng to vật vã.

My và Linh bị đẩy ra bên ngoài rót nước.

“Ăn được chưa?” Ái Thư hí hửng.

“Từ từ nào.” Anh Thư gắp một miếng thịt bò bỏ vào nồi, vài giây sau thì nó chín.

“Chắc được rồi đấy.” Anh Thư nói.

“Chúc cả nhà ngon miệng.” Oanh lấy cái bát.

“THỊT!!!” Đám nhóc Bão Tố cuống lên tấn công nồi lẩu.

“Cái…” Oanh tái mặt.

“Chị tập làm quen đi,” Phụng thở dài. “đám nhóc này có quan niệm là khi ăn lẩu phải giành phần thịt trước My và Linh.”

“Nhanh lên Phụng.” Liêu gọi. “Không là hết đấy.”

“Kể ra, đám tụi em cũng vui đấy nhỉ.” Oanh nhăn răng ra cười.

“Vâng, mẹ giao cho em bảo vệ họ, nhưng em có cảm giác chính họ mới đang cứu rỗi em.” Phụng thở dài. “Khi chị trở thành Hoàng hậu, em đã rất giận chị đấy.”

“Giận chị?”

“Chị và em từ nhỏ ở bên nhau, cùng nhau học võ, cùng nhau săn bắn, cùng nhau quậy phá, cùng nhau bị mắng… Rồi chị thành Hoàng hậu, em còn chẳng dám lại gần chị… rồi em chán nản, em quyết định rời khỏi Thành Đô khi Thừa tướng định gả em đi. Em biết Lý Dĩ rất tốt. Thừa tướng và Triệu thúc giống như người cha thứ hai của em vậy. Nhưng em vẫn quyết định đi. Sau này nghĩ lại, khi đó em thực sự đã quá ích kỷ. Em biết chị cũng muốn được phiêu lưu và không hề muốn ngồi lên cái ghế Hoàng hậu ấy. Nhưng vì Đại Hán mà chị hy sinh hạnh phúc bản thân. Còn em chỉ nghĩ cho mình.”

Phụng nhìn mọi người.

“Có lẽ vì thế nên mẹ mới bắt em chăm sóc cho họ chăng?”

“Coa là một người mẹ tốt.” Oanh gật gù. “Chị rất biết ơn bà ấy vì đã cưu mang em. Em biết không, khoảng nửa năm trước khi mất, Coa có đến chỗ Hel. Bà ấy có nhắn nhủ với ta, nếu bà ấy có bất trắc gì, con cái của bà ấy sẽ được Hel bảo vệ.”

“Thật ạ?”

“Ừ, nhưng bọn chị đã từ chối.” Oanh vỗ vai Phụng. “Vì các em không cần được bảo vệ. Các em là những cô gái kiên cường, mạnh mẽ hơn bất cứ ai. Nên các em chỉ cần tiếp tục sống, sống và chết. Đó mới là con người.”

“Sống như những con người, và chết như những con người.” Phương lặp lại lời Coa dặn các con mình trước khi qua đời.

“Thật là,” Phụng thở dài.

“Rồi các cậu có định ăn không đây?” Liêu hỏi.

“Hết thịt rồi còn đâu!” Phương gầm lên.

“Này! Bọn tôi chưa ăn miếng nào mà!” Phụng và Oanh thét lên.



“Cảm giác như tụi mình đã đi cả năm trời ấy.” Linh vươn vai.

Cả nhóm quay trở về Sài Gòn khi trời đã tối. Oanh cũng đi cùng.

“Tối nay thôi đấy.” Cô thở dài. “Mai chị về Đà Nẵng rồi.”

Trước cửa nhà họ, có một nhóm người đang chờ sẵn.

“Leo!” Quân vẫy tay. Đại Danh Họa rảo bước tới gần họ. Phía sau ông, những người khác cũng bước tới.

Edison và Kim đặt tay phải ngang ngực cúi người chín mươi độ rồi đứng thẳng dậy, không xưng danh hay nói bất cứ điều gì.

“Ai thế?” Linh hỏi nhóm từng bất tử.

“Vua của người bất tử.” Thy giải thích. “Vị vua của Asgard, người đứng đầu hội đồng pháp thuật. Pháp sư vĩ đại nhất còn sống. Vua Phép Thuật Đệ Nhị. Cha của Muôn Loài Odin.”

Người đàn ông chột mắt nhìn họ.

“Các cậu không chào ông ta à?” Nhi hỏi.

“Bọn tớ hết bất tử rồi,” Liêu nhún vai. “Về lý thuyết là không còn liên quan gì tới ông ta nữa.”

“Tôi là người của Helheim, quan hệ giữa Asgard và Helheim là bình đẳng.”

“Vấn đề là ông ta làm gì trước cửa nhà chúng ta?” My khoanh tay. “Lại còn dẫn theo… Vu Cát? Himiko? Và những người còn lại…” My thấy có tới tám người đi cùng Odin. Ba nam và năm nữ. Mỗi người họ đều tỏa ra một khí thế áp đảo. Như thể họ đang bắt cả nhóm phải quỳ xuống trước họ.

Nhưng Odin quỳ trước. Những người đi cùng ông cũng quỳ xuống.

“Cha của Muôn Loài Odin,”

“Đệ Nhất Nữ Hoàng Ai Cập Isis,”

“Tam Diện Nữ Thần Hecate,”

“Phù Thủy Rồng Merlin,”

“Nữ Vương Yamataikoku Himiko,”

“Ảo Ảnh Thuật Sĩ Vu Cát,”

“Nhà Giả Kim, Nicholas Flamel,”

“Đại Danh Họa Leonardo da Vinci,”

“Nhà Lữ Hành Vũ Trụ Lieserl Einstein,”

“KHẤU KIẾN THƯỢNG THẦN VƯƠNG.” Họ đồng thanh.
 
Sửa lần cuối:

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
CÁC NGƯỜI ĐI ĐÂU SUỐT HAI MƯƠI CHƯƠNG VẬY?
WILLIAM QUAY VỀ NHÀ. Mặc dù cậu lo cho Carrot nhưng hai gã nhân mã ngư kia nhất quyết không cho cậu ở lại.

“Đây là nơi dành cho các chiến binh đại dương. Cậu chưa đăng ký nhập học thì không thể ở lại đây đâu. Bọn ta cho phép cậu tới đây đã là nể Thetis mà phá lệ cho cậu rồi.” Họ nói thế đấy.

Ngoài ra, cậu lo lắng cho Quân và Huy cũng nhiều không kém. Mặc dù họ mạnh mẽ chẳng kém gì các anh hùng thần thoại nhưng họ cũng là con người. Với một tâm trạng lo lắng, cậu chỉ đành mở tủ lạnh và lấy một lon redbull.

Sau một hơi ngắn, Will nhìn thấy một người lạ trên sofa.

Ông ta có một con mắt nâu sẫm và bên trái thì đeo một chiếc bịt mắt màu đen. Đầu ông ta cạo trọc và có một hàm râu đen quanh miệng được cắt tỉa gọn gàng.

“La lên là thủng sọ.” Ông ta chĩa khẩu súng lục vào Will. Rồi hất cằm về phía chiếc tủ lạnh. “Lấy tôi lon coca.”

“Ừm,” Will nhìn ông ta khi đang lục tủ lạnh. “ông có thích pepsi không?”

“Cũng được. Nhanh lên.”

Will đặt lon nước ngọt lên bàn và ngồi đối diện ông.

“William O. Rogers,” Ông gọi tên cậu. “cậu có biết mình rất đặc biệt không?”

“À, vâng.” Will nhún vai. “bố tôi là một cảnh sát hy sinh khi đang làm nhiệm vụ, mẹ tôi là một nữ thần biển và là người đào tạo ra một đám chiến binh đại dương, ông ngoại tôi là một thần biển theo phe của một đám người tiền sử, anh trai cùng mẹ khác cha của tôi là anh hùng chiến tranh thành Troy và bây giờ đang làm cứu hộ ở một hồ bơi dưới Địa Ngục.”

Tên trọc tròn mắt nhìn Will. Hắn khẽ chạm vào tai nghe. “Ừm, có gì đấy sai sai.” Sau khi nghe bên kia nói gì đó, hắn quay lại với Will.

“Tôi đang tập hợp một đội, gồm những người tài năng…”

“Không phải!” Một gã khác xuất hiện sau lưng ghế sofa và gõ chiếc dép đi trong nhà của mẹ cậu vào đầu tên trọc. Miếng đội đầu của anh ta rơi xuống để lộ ra mái tóc đen xoăn tít. Miếng bịt mắt cũng rơi theo và con mắt bên kia của hắn nháy nháy để quen lại với ánh sáng. Gã mới xuất hiện là một người da vàng, có tóc đen và mắt đen.

“Nhưng đội trưởng bảo đừng làm cậu ta sợ còn gì.” Gã kia nhặt đồ ngụy trang lên và cằn nhằn.

“Cosplay Nick Fury không khiến tôi cảm thấy thoải mái hơn đâu. Nhất là khi anh đang cầm súng chĩa vào người tôi.” Will nói thẳng.

“Cậu không ngạc nhiên lắm khi có người đột ngột xuất hiện trong nhà cậu nhỉ.” Gã da vàng nhướn mày.

“À, mấy hôm trước cũng có hai tên xuất hiện trong nhà tôi. So với họ thì hai anh còn lịch sự chán.”

“Cảm ơn.” Tên tóc xoăn gật gù và cất súng đi.

“Thế, anh đang tập hợp Avengers thật à?”

“Không.” Gã da vàng ngồi xuống. Hắn đưa thẻ đặc vụ Inupol ra cho Will xem.

“Tôi là Thiếu Tá Lê Trọng Phú thuộc đội DIF của Inupol. Hiện tại chúng tôi đang tiến hành điều tra một số thứ và muốn yêu cầu anh hợp tác.”

“Anh là người Việt Nam à?” Will hỏi lại.

“Vâng. Nhưng đó không phải trọng tâm vấn đề.” Phú nói tiếp. “Anh có dấu chữ thập trên lưỡi chứ?”

“Vâng.” Will đáp. “Cái bớt đó có từ khi tôi sinh ra, mẹ tôi cũng không nhắc gì đến nó.”

“Anh Rogers,” Tên tóc xoăn mở lon pepsi. “Tôi phải nói thật với anh, anh là hậu duệ của một vị thần.”

“À, tôi biết.” Will gật gù.

“Anh biết?” Hai gã đặc cảnh tròn mắt.

“Lúc nãy tôi nói rồi. Mẹ tôi là nữ thần biển. Ông ngoại tôi cũng là thần biển.”

“À, khoan, mẹ anh là…”

“Nữ thần biển Thetis.” Will đáp. “Hai người là gì thế? Á thần à?”

“Không, bọn tôi là cảnh sát.” Phú nói. “Bảo này, chuyện này là thế nào đây?”

Bên kia nói gì đó, Phú đặt chiếc tai nghe xuống bàn.

“Xin chào,” Bên kia nói. “tôi là Thiếu Tá Đào Duy Bảo, đội trưởng của DIF. Ừm, mẹ cậu là nữ thần biển Thetis, thế bố cậu là ai?”

“Sĩ quan cảnh sát, Leonid Rogers, hy sinh trong khi làm nhiệm vụ cách đây mười lăm năm.”

“Chỉ thế thôi à?” Bảo hỏi tiếp.

“Thế thôi. Anh có vấn đề gì với bố tôi?”

“Bố cậu, và cả cậu, đều là hậu duệ của thần sấm sét của người Yoruba, thần Shango.”

“Ờ. Gì nữa?”

“Ừm, bây giờ các cậu đang bị truy sát khá là gắt gao, nên tôi muốn đưa cậu về trụ sở của Inupol để bảo vệ cậu.”

“Truy sát? Ai truy sát?”

“Tôi không biết, nhưng…”

Bảo còn đang nói dở thì căn nhà của Will nổ tung.

“Từ lúc xuất hiện trong truyện đến giờ, lúc nào tôi cũng dính với cái từ nổ tung à?” Will hỏi.

Xung quanh ba người họ có một chiếc barie màu xanh đang sáng lấp lánh.

“Chào mừng thoát kiếp quần chúng.” Phú nghiến răng.

“Mẹ tôi sẽ giết tôi cho xem.” Will đứng dậy nhìn ngôi nhà đổ nát.

“Đấy là nếu cậu sống sót qua khỏi đêm nay.” Gã tóc xoăn lấy vũ khí ra, một thanh kiếm hiệp sĩ dài khoảng một mét.

Quanh nhà Will, có một đám người mặc vest đen đeo kính râm đang bao vây.

“Felix, địch có bao nhiêu?” Phú hỏi.

“Tám…” Felix nhìn quanh. “Vòng ngoài còn có khoảng hơn hai mươi tên.”

“Là đám nào đấy?” Phú hỏi tiếp.

“Ừm, Orgy từ Đức và Godkiller từ Anh.”

“Có số má đấy.”

“Hả? Là ai cơ?” Will mù tịt mấy từ mà hai tên đặc cảnh vừa nói.

“Là hai trong số các gia tộc sát thủ hàng đầu thế giới. Lịch sử hình thành của chúng có thể còn già hơn cả nước Mỹ này đấy.”

Đạn bay về phía ba người. Barie của Phú vẫn đang bảo vệ họ.

“Tin xấu, sắp hết pin rồi.” Phú nói.

“Sao anh không sạc pin trước khi đi làm nhiệm vụ?”

“Mấy cái này lên pin lâu lắm.”

“Nói bao lần rồi, mua barie của Nokia thì không chịu, cứ thích IBarie cơ.” Felix cằn nhằn.

“Cái quái gì cơ?” Will nhìn hai tên cảnh sát chém gió với nhau như học sinh cấp ba.

“Tin tốt, sắp thoát rồi.” Felix nói.

Một tên gục xuống. Rồi tên thứ hai.

Lũ sát thủ ngừng bắn và quay đi.

“Finde ihn[1].” Một tên nói lớn.

Tiếng đạn vang lên và tên đó gục xuống.

Qu'un sang impur. Abreuve nos sillons![2]” Một giọng hát nữ cất lên.

“Tôi biết là cô yêu nước, nhưng hát quốc ca trong tình huống này không hợp đâu.” Felix cằn nhằn, cả ba cúi thấp người và rón rén bước qua đám cháy và lũ sát thủ.

Một tên nhìn thấy họ và rút con dao găm ra. Felix nhào tới vung kiếm chém ngã hắn. Hắn lăn một vòng và ném con dao về phía họ. Phú túm lấy nó giữa không trung và ném ngược lại, Tên sát thủ túm con dao và thủ thế. Thêm vài tên nữa bao vây lấy họ.

“Ừm, tôi không muốn ý kiến về kỹ năng nghiệp vụ của hai anh đâu, nhưng chúng ta có nên đầu hàng không?” Will hỏi.

“Chúng ta đầu hàng, cậu chết chúng tôi sống. Chúng ta đánh tiếp, cậu chết chúng tôi có thể chết có thể sống. Chọn đi.” Felix nghiến răng.

“Sao đằng nào tôi cũng chết vậy?”

“Thì cậu mới là người đang bị truy sát mà.”

“Khốn nạn.” Will nhặt khúc gỗ nằm trên sàn lên và thủ thế.

“Chà, có tinh thần đấy.” Phú huýt sáo.

Một tên sát thủ nhào tới với cây dùi cui điện. Will cúi người quất mạnh vào chân hắn khiến hắn ngã xuống. Cậu tiếp tục gõ cây gậy vào đầu tên sát thủ nhưng hắn lăn người né và đâm cây dùi cui vào chân cậu.

“Will, cẩn thận!” Felix nhắc nhưng cả hai đặc cảnh đều đang bận chiến đấu. Felix một mình giao chiến với hai tên sát thủ, Phú đứng giữa một nhóm những con rối màu trắng có cánh với các nhạc cụ có khả năng phóng ra đạn gió. Mỗi khi trúng vào một tên sát thủ, hắn sẽ ngã ra nhưng cũng nhanh chóng đứng dậy và tiếp tục chiến đấu.

Bỗng ngọn lửa xung quanh họ biến mất. Chính xác hơn là bị hút về một phía.

“Ồ hố, đội trưởng đến trễ nhé.” Phú cười.

Những ngọn lửa nhỏ bay qua họ, đánh trúng vào những tên sát thủ xung quanh.

“Thôi đi,” Người đội trưởng bước tới, trên môi anh ta là điếu thuốc, Will nhận ra giọng của Bảo. Anh ta có mái tóc đen cắt ngắn và trên tay anh ta là một chiếc cung có hai cánh cung là hai ngọn lửa. “em cũng mệt với đám ngoài kia lắm chứ.”

“Faye thì sao?” Felix hỏi.

“Cô ấy thì có chuyện gì được hả?” Bảo nhún vai. “Chỉ có tên đồng sự của cậu là mất tăm.”

“Cẩn thận!” Phú gọi một nhạc công cầm kèn trumpet bay ra đỡ đòn cho Bảo. Một ngọn lửa màu đen bao trùm lấy người nhạc công và anh ta bị nuốt chửng.

“Lửa đen à?” Bảo đưa cung hướng về phía kẻ vừa xuất hiện.

“Xin chào, đồng nghiệp.” Tên kia đưa tay chào họ. Hắn có mái tóc vàng và đôi mắt vàng, trên tay là một cây trượng. Hắn mặc vest đen và nở một nụ cười trông rõ giả tạo.

“Ai thế?” Felix hỏi.

“Timmy di Angelo. Đại Tá ban phòng chống tội phạm ma pháp.”

“Chà, có người xem cậu là tội phạm ma pháp kìa.” Phú nói với Will.

“Nhưng, tôi làm gì biết phép thuật.” Will nói lớn. “Tôi thở được dưới nước và nghe được tiếng sinh vật biển thôi mà.”

“Dị quá đấy anh bạn.” Felix nhìn Will.

“Anh thôi đi!” Will quát. “Những thứ đó thì gây hại được cho ai chứ?”

“Xin lỗi, tôi chỉ làm theo lệnh thôi.” Timmy nhún vai.

“Lệnh của ai?” Bảo chĩa cây cung về phía hắn.

“Của ông chủ thực sự của tôi. Mr. M.”

“Là tên quái nào?”

“Ai quan tâm chứ.” Timmy hướng đầu trượng về phía Will. “Chỉ cần biết, ông ta ra lệnh trừ khử sạch lũ mọi đen.”

“Ái chà, phân biệt chủng tộc.” Phú thở dài. “Xem ra chúng ta điều tra đúng hướng rồi.”

“Chết hết đi.”

Những ngọn lửa đen bắn ra, Bảo vung cây cung bắn trả nhưng ngọn lửa của cậu bị lửa đen hấp thụ. Phú mở barie che chắn, chiếc barie cũng bị ngọn lửa hấp thụ hoàn toàn.

“Chà, xem ra khó rồi đây.” Felix rút súng lục ra bắn, quanh người Timmy cũng có một lớp lửa đen phòng vệ.

“Khốn chưa kìa.” Phú cằn nhằn và kéo Will sang một bên.

“Các cậu không làm được gì đâu.” Timmy nói. “Lửa của tôi là lửa đen của Địa Ngục, không gì có thể khiến nó tắt trừ khi tôi muốn.”

“Lửa Địa Ngục cơ à, Thiên thần[3]?”

“Ừ, nghe trớ trêu thật đấy.” Timmy tiếp tục bắn. Phú đưa cây thánh giá lên và những ngọn lửa đen tan biến.

“Ồ,” Timmy nhướn mày. “Biểu tượng tôn giáo à?”

“Đức mẹ phù hộ.” Phú lầm bầm. “Bảo!”

Bảo hưởng cánh cung lên trời và bắn ra một mũi tên lửa, nó nổ giữa không trung và giáng xuống đầu Timmy một cơn mưa tên. Lá chắn lửa đen bảo vệ hắn hoàn toàn.

Hai nhạc công tấn công Timmy bằng một khúc nhạc, hắn phóng lửa đen, hai nhạc công bị nó nuốt chửng.

“Này, họ biến mất luôn rồi?” Will nhìn Phú khi cả hai nấp vào sau bức tường khi Bảo và Felix giao chiến tầm gần.

“Yên tâm, chỉ cần tôi và cây baton này còn ở đây thì họ sẽ chẳng sao đâu.”

Giờ Will mới nhìn thấy cây đũa nhạc trưởng trên tay Phú. Trông không khác gì đũa thường, nhưng trên thân đũa có khắc một dòng chữ rất đẹp và sắc nét: A. W. Mozart.

“Chiếc đũa nhạc trưởng của Mozart!?” Will nhìn cây đũa.

“Ừ, báu vật của tôi đấy.” Phú nói. “Bảo! Không dùng báu vật kia đi à?”

“Không được!” Bảo ngã lăn ra khi né một ngọn lửa. “Faye giữ mất rồi.”

“Cô ta đang làm cái quái gì thế?”

“Đang giao chiến với đám sát thủ.”

“Vive la France[4]!!!” Một quả táo vàng bay về phía Timmy, Felix lập tức nhảy lùi ra khỏi hắn. Thời gian xung quanh Timmy trôi chậm lại.

“Cơ hội!” Bảo bắn một mũi tên lửa về phía Timmy, nó bay tới gần gã Đại tá thì chậm lại như slow motion và đâm trúng hắn. Quả táo rơi bộp xuống đất và Timmy cũng ngã xuống.

“Quả táo vàng của Atalanta à?” Timmy ngồi dậy.

“Hắn không bị thương luôn à?” Bảo như không tin vào mắt mình.

“Chết tiệt.” Faye đến bên cạnh Phú và Will, khẩu súng trường bắn tỉa đặt lên bức tường. Will thấy mái tóc vàng của cô, và đôi mắt cô… đó có phải cờ phát xít không nhỉ?

“Faye, kính cô đâu!?” Phú hỏi.

“À, bay mất tiêu rồi.” Faye cằn nhằn, cộng sự của cô ngay lập tức đưa cho cô một chiếc kính râm.

“Mắt cô…” Will định hỏi.

“Đó là báu vật của cô ấy thôi.” Phú cắt lời.

“Tên khốn kia đâu rồi?” Felix hỏi khi đang vung kiếm cố chém qua ngọn lửa nhưng không có tác dụng mấy.

“Đang tới.” Faye nói.

“Bảo nó nhanh lên, tôi không cầm cự lâu hơn được đâu.” Felix cằn nhằn.

Những ngọn lửa đã đánh bật được anh chàng đặc cảnh. Phú, Bảo và Faye túm lấy anh ta và cả năm người lui về phía sau.

“Chết tiệt Dash!” Bảo cằn nhằn.

Ngọn lửa ào tới như một con thú hoang sẵn sàng nuốt chửng họ.

Chúng bị hút vào một vòng tròn ma thuật màu tím đang lơ lửng trên không trung.

“Dash mà sao chậm chạp thế[5].” Felix mỉm cười.

“Bớt cà khịa nhau đi.” Dash đáp xuống trước mặt họ. Trên lưng cậu có một đôi cánh dơi. “Anh nên nói rằng vụ này đáng giá đi đội trưởng, tôi hủy hẹn với bao nhiêu cô để đến đây với anh đấy.”

“Đang trong thời gian công tác mà dám đi tán gái, tôi sẽ đề nghị kỷ luật cậu.” Faye nhắc.

“Kẻ trốn làm đi xem phim không có tư cách nói câu đó đâu.” Bảo lầm bầm.

“Xong vụ này tôi sẽ đòi bồi thường tai nạn nghề nghiệp.” Dash thở dài.

“Trong trường hợp mày còn sống.” Felix châm thuốc lá.

“Ừm, tôi bỏ chạy được chưa?” Will hỏi.

“Không được.” Cả năm người cùng nói.

“Cậu mà bỏ chạy, cậu sẽ chết ngay.” Phú nói thêm. “Cậu ở lại với bọn tôi, có thêm cơ hội sống sót.”

“Đừng có lôi người trần mắt thịt chúng tôi vào mấy trò kỳ nhân dị sĩ của các người. Một tuần qua của tôi quá nhiều chuyện hại não rồi.”

“Lệnh đấy, cấm rời khỏi chúng tôi quá năm bước.” Bảo nói và giương cung.

Những mũi tên lửa bắn ra, lớp lá chắn lửa đen của Timmy chặn được hết, Felix chém tới khiến ngọn lửa đen bị dạt ra, các nhạc công của Phú đánh những âm điệu tấn công Timmy. Hắn nhảy lùi ra sau né được. Faye bắn trúng cây trượng của Timmy, những ngọn lửa đen biến mất.

“Cơ hội!” Dash nhào tới đấm mạnh vào mặt Timmy.

Hắn lãnh đòn và quật mạnh Dash xuống đất. Dash túm tay hắn và đưa chân quắp lấy cổ tên Đại Tá quật ngã hắn xuống đất. Tên đặc cảnh lăn người ra xa khỏi Dash và đứng dậy. Dash gồng lên, sụn ở cổ tay cậu đâm xuyên qua da và xuất hiện một lưỡi dao nhỏ. Dash chạy tới vung tay ngang mặt Timmy, hắn đẩy cậu lùi về sau trúng vào người Felix. Hai nhạc công với kèn saxophone tấn công Timmy bằng âm thanh, hắn lấy khẩu súng lục ra bắn hạ cả hai. Bảo nhảy tới vung cánh cung lửa chém rách áo hắn. Hắn cũng không vừa, đá vào chân cậu khiến cậu khụy xuống. Bảo xoay người chém vào đùi đối phương, hắn la lên đau đớn nhưng vẫn kịp đá mạnh vào mặt Bảo. Felix vung kiếm tấn công nhưng bị hắn túm lấy lưỡi kiếm và đấm vào eo. Dash bắn một quả cầu lửa đen, Timmy né được và áp sát Dash, túm lấy đầu cậu và đập mạnh xuống. Faye bắn trúng vai của tên Đại tá, hắn quắc mắt nhìn cô rồi đưa tay về phía cây trượng, cây trượng bay với tay hắn. Một nhạc công của Phú bay tới hất văng cây trượng.

Will chẳng biết từ đâu ra liền lao tới túm lấy nó và bẻ nó ra làm đôi.

“Thằng mọi đen chó chết!” Timmy hét lên.

“Cấm mày gọi tao là mọi.” Will đấm thẳng vào cằm Timmy, hắn văng ra một chiếc răng nhưng quay lại đấm cậu. Will dùng tay không chặn được. Chẳng bằng một góc con Minotaur. Cậu nhanh chóng vận dụng võ thuật Đắc Kỷ tranh thủ dạy cậu trong hai ngày ở dưới đáy biển. Cậu vật tên đặc cảnh biến chất xuống đất và đấm mạnh vào mũi hắn.

Hắn chẳng thể nhúc nhích.

“Ồ, khá đấy.” Dash nhướn mày.

“Đủ rồi.” Bảo châm thuốc lá và bước tới cạnh Will. Cậu ngồi xổm xuống và nhìn Timmy. “Là kẻ nào sai mày làm những chuyện này?”

“Hừ, cái chuyện diệt chủng này có là gì đâu.” Hắn nở một nụ cười. “Trong suốt tiến trình tiến hóa của con người, chúng ta đã tận diệt bao nhiêu giống loài rồi còn gì.”

“Tao chưa từng nghĩ, trên đời này có loại cảnh sát như mày.” Phú khoanh tay. “Cảnh sát phải biết bảo vệ người dâ…”

“Bảo vệ dân cái con khỉ mốc!” Timmy gào lên. “Tao và bọn mày là đặc cảnh báu vật. Chúng ta đem sức mạnh và sinh mạng ra để bảo vệ, nhưng là để bảo vệ quyền lực của đám chóp bu trên kia thôi! Đặc cảnh à!? Chẳng khác gì lũ quỷ cả!”

“Nhưng bọn tôi ảnh hưởng gì đến các anh?” Will hỏi.

“Vì sức mạnh những người đưa tin của thần Shango hiện tại đã quá lớn mạnh, nếu để yên bọn mày sẽ càng phát triển mạnh hơn và sẽ đe dọa tới những người cầm quyền. Đó là lý do bọn tao phải tận diệt chúng mày.”

“Chỉ thế thôi ư?” Faye hỏi.

“Vì chỉ có người da trắng bọn tao mới là thượng đẳng! Lũ mọi da màu chúng mày chỉ là lũ nô lệ, đừng mơ tưởng đến việc đứng trên đỉnh quyền lực!”

“Thằng chó!” William tức giận đấm vào mũi hắn thêm một cú nữa.

“Thế là đủ rồi đấy.” Một nhóm người bước tới. Có cả lực lượng chống bạo động, xe cứu hỏa và cứu thương. Dẫn đầu là một chiếc xe của đặc cảnh. Tổng Tư Lệnh Raymond Jackson xuống xe và tiến tới gần họ.

“Tổng Tư Lệnh!” Năm đặc cảnh đứng nghiêm chào.

“Nếu tôi nhớ không nhầm, mới tuần trước tôi đã ra lệnh cho các cô cậu ngừng mọi điều tra rồi cơ mà.” Ông ta trừng mắt nhìn họ.

“Thưa ngài, chúng tôi, năm Thiếu Tá của Inupol đã nhận lệnh và ngừng điều tra.” Bảo nói. “Nhưng tiểu đội DIF thì không.”

“Chà, xem ra đây là lỗi của tôi rồi.” Ông ta vung ngón tay. Hai đặc cảnh tới và áp giải Timmy đi.

“Thưa ngài, Đại Tá Angelo, hình như thuộc sự quản lý của ngài phải không?” Faye hỏi.

“Hả? Ai cơ?” Tổng Tư Lệnh đánh trống lảng. “Đại Tá Angelo thuộc phận sự của tôi, nhưng giống như DIF, anh ta được tự do hành động.”

“Dạ?” Cả năm người tròn mắt.

“Sau vụ này, tôi nghĩ chúng ta sẽ phải xem xét vấn đề “Sự tồn tại của các biệt đội độc lập” rồi đây.” Rồi lão già đó đi mất.

“Hừ, lão già chết tiệt.” Felix thầm chửi rủa.

“Thực ra, bây giờ Will có thể lao tới và giết ông ta, sau đó chúng sẽ bỏ tù cậu, rồi chúng tôi sẽ bảo lãnh cậu ra sau. Như vậy, bọn tôi vừa triệt được một con kỳ đà cản mũi, cậu cũng bớt được kẻ đứng đằng sau vụ truy sát cậu.”

“Chẳng hợp lý gì cả.” Cả năm người thốt lên.

“Xin chào.” Một đặc cảnh tới cạnh họ và đưa tay chào. “Tôi là Tom Green thuộc phòng điều tra. Tôi yêu cầu công dân William O. Rogers theo tôi tới trụ sở để lấy lời khai.”

“À, vụ này do đội DIF thực hiện, nên tất cả sẽ do chúng tôi hoàn thành, cảm ơn anh đã quan tâm.” Phú nói nhanh.

“Yêu cầu anh nghiêm túc hợp tác.” Tom trừng mắt.

“Đủ rồi.” Tổng Tư Lệnh Krick Kugawa xuất hiện sau lưng Tom. Hắn ta giật bắn mình và từ từ quay lại.

“Tổng Tư Lệnh!” Đội DIF nhanh chóng nghiêm.

“T… Tổng Tư Lệnh…” Tom từ từ đưa tay lên chào.

“Vụ này, cứ để cho họ.” Ông mỉm cười. Sau đó trừng mắt với Tom. “Hiểu chứ?”

“V, vâng.” Tom gật đầu.

Sau khi đuổi Tom đi, Tổng Tư Lệnh Krick tới gần đội DIF.

“Tình hình không ổn rồi.” Ông nói với họ.

“Vâng.” Faye gật đầu. “Tổng Tư Lệnh Jackson rõ ràng là kẻ chủ mưu và ông ta còn không thèm giấu nó.”

“Đủ rồi. Từ giờ ta sẽ giải quyết toàn bộ, các cậu quay về nhiệm vụ chính đi. Và, quên hết về cái nhiệm vụ này.”

“Không ạ.” Cả năm người đáp.

“Trí nhớ của bọn này tốt lắm, không quên nổi đâu.” Phú nói.

“Thuyền này ra khơi rồi, giờ quay lại kiểu gì.” Felix huýt sáo.

“Tôi đề nghị cho đội trưởng Bảo nghỉ để làm bình phong.” Dash nói.

“Sao lại là tôi!?” Bảo quát Dash.

“Thôi được rồi.” Tổng Tư Lệnh Kugawa thở dài. “Các cô cậu, cứ tiếp tục những gì đang dang dở đi.” Rồi ông ta quay sang Will. “Còn cậu, cậu có dự định gì chưa?”

“Ừm, nhà tôi vừa mới cháy tan hoang…” Will chỉ vào đống đổ nát.

“Cậu có muốn, tiếp tục sự nghiệp của bố cậu, làm một cảnh sát không? Một cảnh sát dưới quyền của tôi?”

“Ngài chiêu mộ thuộc cấp trong cái tình huống này luôn à?”

“Một kẻ không tiền, không ô dù, không siêu năng lực, không báu vật, ta sống sót qua lửa đạn chiến trường và vươn tới cái ghế này cậu nghĩ là nhờ cái gì?”

“Ồ, nhờ có thuộc hạ.” Faye gật gù.

“Đúng thế.” Rồi ông quay lại nói tiếp với Will. “Cậu nghĩ sao?”

“À, tôi nghĩ là không.” Will gãi đầu.

“Wow, từ chối thẳng luôn.” Dash huýt sáo.

“Không phải vì tôi không tin tưởng ông hay thế nào,” Will nói nhanh. “mà là, tôi có dự định khác rồi.”

[1] Tìm hắn (tiếng Đức). Vì Will không có sử dụng kẹo thông ngôn ngữ nên nếu các nhân vật khác không nói tiếng Anh thì cậu sẽ nghe ra ngôn ngữ đó. Từ “ihn” là danh từ chỉ đàn ông. Vì tay người Đức này không biết xạ thủ kia là nữ.
[2] Máu quân thù ô uế. Sẽ tưới đẫm ruộng đồng ta! (Tiếng Pháp). Đây là một câu trong bài hát La Marseillaise, quốc ca nước Pháp.
[3] Trong tiếng Ý, angelo nghĩa là thiên thần.
[4] Nước Pháp muôn năm (tiếng Pháp).
[5] Dash là một từ chỉ tốc độ trong tiếng Anh.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93

IMHOTEP QUỲ XUỐNG.

Người đàn ông trước mặt cậu kém cậu vài nghìn tuổi, nhưng từ bây giờ, anh ta chính thức là pharaoh của Ai Cập. Là vua của cậu.

“Imhotep.” Anh ta vỗ vai Im sau lễ đăng quang. “Từ hôm nay, giúp đỡ nhau nhé.”

“Không.” Im thở dài. “Tôi là thầy tế. Tôi không có trách nhiệm giúp Ngài đánh trận đâu, Iskandar.”

Năm 333 TCN, Alexander Đại Đế nhanh chóng đánh hạ thành Gaza rồi dẫn quân đi một mạch tới Memphis làm lễ tế. Đối với Im, hành động này chỉ là để mị dân, nhưng với người dân Ai Cập sau một thời gian sống dưới sự đô hộ của người Ba Tư thì đây là một việc làm vô cùng có ý nghĩa. Tất nhiên, anh ta làm theo chỉ thị của người khác.

“Dù anh ta chỉ làm theo chỉ thị của em, nhưng cũng đừng khắt khe với anh ấy như thế.” Dinazade nói khi cả hai người họ bước ra khỏi đền thờ Amun.

“Chúng ta chỉ cần anh ta cai trị nơi này tốt hơn đám người Ba Tư, thế là ổn.” Một pháp sư đi bên cạnh họ nói.

“Ta không quan tâm ai là pharaoh. Ta chỉ cần biết, Hội Tư tế này sẽ phục vụ người ngồi trên ngai vàng pharaoh, bất kể đó là ai.” Im nói và bước tiếp.

“Đừng làm chúng tôi thất vọng nhé, Iskandar.” Dinazade nhìn ngôi đền rồi quay gót bước theo Im.

Alexander đã khiến Imhotep thất vọng. Chính xác hơn thì Odin đã khiến cậu thất vọng. Ông ta lôi Alexander đến Asgard, biến anh ta thành một Tối Cường Vương, và toàn bộ đế chế Macedonia bị xâu xé. Ai Cập cũng vướng vào chiến tranh cho đến năm 306 TCN, khi Ptolemy lên ngôi pharaoh Ai Cập.

Người dân thì vui mừng với sự đăng quang của vị vua mới. Còn Hội Tư tế thì không.

“Trục xuất!?” Imhotep và Dinazade tròn mắt nhìn vị vua mới.

“Đúng thế.” Ptolemy đáp. “Nhân danh Pharaoh của Ai Cập, ta ra lệnh cho các ngươi, Hội Tư tế, rời khỏi Ai Cập. Ta cho các ngươi năm ngày để tập hợp và rời khỏi Ai Cập. Ta cũng sẽ cung cấp nhu yếu phẩm cho mười ngày đi đường. Còn sau đó… các ngươi muốn làm gì cũng được. Bây giờ thì đi thông báo đến tất cả thành viên của Hội Tư tế đi.”

“Anh đang muốn làm gì vậy hả Ptolemy!?” Dinazade bước tới.

“Lui xuống!” Ptolemy quát.

Dinazade dừng lại.

“Tại sao anh lại làm điều này!?”

“Kể từ bây giờ, ta muốn biến Ai Cập trở nên… Hy Lạp hơn. Nên ta cần phải loại bỏ dần lũ thầy tế Ai Cập các ngươi. Đừng lo. Ta sẽ lưu giữ văn hóa và lịch sử của các ngươi một cách cẩn thận. Ta rất biết giữ chữ tín mà, đúng không?”

“Anh đuổi bọn tôi đi chỉ vì lý do đó!?”

“Các ngươi là biểu tượng của một Ai Cập hùng cường. Còn ta, tượng trưng cho một Macedonia vĩ đại. Và ta cần một Ai Cập theo văn hóa của Hy Lạp.”

“Chỉ vì thế mà trục xuất tôi sao?” Dinazade nghiến răng.

“Hơn hai trăm năm trước, các ngươi đã phải đổ máu vì sự xâm lăng của người Ba Tư. Mỗi quốc gia, mỗi một dân tộc, đều có văn hóa và tín ngưỡng riêng. Khi những thứ khác biệt nhau giao thoa, máu sẽ lại đổ. Quá nhiều máu đã phải đổ vì những cuộc chiến rồi. Cô muốn tiếp tục đổ máu sao? Cô muốn người dân Ai Cập tiếp tục bước vào những cuộc chiến vô nghĩa ư? Cô nghĩ họ sẽ ủng hộ người đã đường đường chính chính bước lên ngai vàng pharaoh hay là một lũ pháp sư thần bí giấu mình trong nhà ngày ngày ăn hại thuế dân?”

“Chúng tôi không ăn hại!”

“Dinazade!” Imhotep gọi lớn tên người yêu. “Đi thôi.”

“Im!” Dinazade bước tới chỗ anh. “Chúng ta…”

“Chúng ta chỉ có năm ngày thu dọn hành lý thôi.” Im đứng dấy và bước ra khỏi cung điện.

Dinazade nhìn người yêu mình và vị tân pharaoh. Sau đó cô chạy theo Imhotep.

Trước khi rời khỏi cung điện, hai người họ ngoái đầu nhìn Ptolemy lần cuối.

“Tôi tưởng chúng ta là bạn?” Dinazade bắt đầu khóc.

“Từng.” Ptolemy ngồi phịch xuống ngai vàng. “Chúng ta là Hetairoi của Alexander, nhưng Ngài đã không còn ở đây nữa. Liên kết giữa chúng ta cũng không còn nữa.”

“Anh nghĩ cậu ta sẽ đồng ý với chuyện này sao?” Imhotep hỏi.

“Tối Cường Vương không được phép can thiệp vào Midgard trừ khi đó là vấn đề liên quan tới người bất tử, quái vật hoặc kẻ xâm lăng từ thế giới khác!” Ptolemy quát. “Đừng có lôi thằng nhãi đó ra để dọa ta!”

“Có lẽ, em đã sai khi quyết định tham gia vào cuộc viễn chinh ấy.” Dinazade nói với Imhotep khi Hội Tư tế đang di chuyển về phía tây. Họ không biết mình đang đi đâu. Họ cứ đi mà thôi.

“Ta lại hối hận vì đã không đi cùng em.” Im thở dài. “Nếu ta cũng đi, có thể ta đã phần nào hiểu được vị pharaoh mới này.”

“Tại sao chàng vẫn quyết định ra đi?”

“Vì chúng ta là Hội Tư tế. Chúng ta có trách nhiệm trung thành với kẻ ngồi trên cái ngai vàng đó, bất kể đó có là ai. Và, đúng như anh ta nói, nếu chúng ta cãi lại, cũng chỉ có đổ máu và chiến tranh. Người chịu khổ sẽ chỉ là người dân mà thôi.”

“Im…”

“Không sao đâu Dina.” Im mỉm cười xoa lên mái tóc cô. “Dù là Ai Cập, hay bất cứ đâu, ta vẫn sẽ ở bên em. Mãi mãi không chia lìa.”

“Im…” Dinazade dụi đầu vào vai anh.

“Đã nóng rồi còn bị bắt ăn cơm chó.” Đoàn người sau lưng họ nghĩ.



Đến ngày thứ bảy thì họ kiệt quệ.

Thức ăn còn, nhưng nước uống thì hết. Họ có thể tạm thời tạo ra nước nhờ phép thuật, nhưng sau đó thì cần bù lại một lượng thức ăn và nước uống tương đương.

“Được chưa vậy?”

“Không tìm thấy nguồn nước.”

“Ông ơi, cố lên.”

“Tên Hy Lạp khốn kiếp. Nước uống cho mười ngày của hắn là mười ngày ở xứ bắc chứ không phải mười ngày trên sa mạc.”

“Bây giờ quay về lật đổ hắn chắc là còn kịp đấy.”

“Đại Tư tế! Vợ tôi đang chuyển dạ!”

“Công chúa! Con tôi sốt cao quá.”

“Mọi người…” Dinazade bất lực nhìn vòng tròn màu trắng khổng lồ trước mặt mình. Một cánh cổng ma pháp dẫn tới Asgard. Cô đang cố gắng mở cánh cổng ma pháp này. Vì một lý do nào đó, mỗi khi cô cố mở ra, một dòng điện lại đánh bật cô ngã xuống.

“Đủ rồi, Dinazade.” Im quỳ phịch xuống đất. “Odin bỏ rơi chúng ta rồi.”

“Không! Nhất định là có vấn đề gì đó rồi. Em sẽ mở được cổng mà.”

“Công chúa!”

“Đại Tư tế!”

Nghe tiếng than khóc của những người phía sau, Imhotep và Dinazade cũng chỉ đành giả điếc.

“Vậy đây là những gì em nhận lại sau hàng nghìn năm cống hiến sao, anh trai?”

Không ai đáp lại Im. Anh trai cậu đã mất tích gần ba nghìn năm rồi.

“Anh, một kẻ vô dụng toàn tập, đã xây dựng nên một đế chế hùng cường, anh thống nhất các Thần Vương, anh bảo vệ thế giới này như một vị vua vĩ đại đầu tiên của nhân loại…” Im nghe tiếng khóc oe oe của những đứa trẻ. “Còn em, thiên tài phép thuật, lại không thể bảo vệ người dân của mình, thậm chí là người con gái em yêu?”

Im đứng dậy.

“Đừng có mà đùa với ta!”

Imhotep vung cây trượng đập mạnh vào cổng ma thuật.

“Sau lưng ta là hàng nghìn sinh mạng! Đừng có mơ ta sẽ bỏ cuộc như thế này!”

Những dòng điện đánh tanh tách khắp người Im. Nhưng anh không hề hấn gì.

“Thứ ma thuật hạng bét này mà cũng đòi ngăn được ta?” Imhotep nghiến răng. “Ta là em trai của Đệ nhất Tối Cường Vương Gilgamesh. Là người đã từng đánh bại Odin. Đừng có mà coi thường ta!”

Cánh cổng cuối cùng cũng mở toang ra trong một ánh sáng trắng.

“Mọi người!” Dinazade mừng rỡ hét lớn. “Mau di chuyển!”

“Đi theo hàng nào!” Imhotep nhắc. “Nhóm chiến đấu sư đi trước.”

“Đại Tư tế!” Có tiếng hét ở bên kia cổng.

Dinazade và Imhotep nhanh chóng chạy qua bên kia. Trên cây cầu bảy sắc cầu vồng, có chín người đang đứng thành hàng chắn ngang cây cầu. Dưới chân họ là xác của hơn mười pháp sư.

“Chuyện… gì thế này?”

“Hộ vệ Thiên Đường, quyết không để cho bất kỳ một kẻ nào xâm phạm vào Thiên Đường.”

“Các ngươi…”

Imhotep nhìn những xác chết dưới chân chúng. Ánh mắt họ ánh lên tia hân hoan và hy vọng. Nhưng đối diện với họ, lại là cái chết.

“Các ngươi nghĩ mình đã làm gì hả?” Imhotep tiến về phía chúng.

“Ngài Imhotep, Asgard không phải là nơi Ngài có thể tự do dẫn người Midgard ra vào.” Một tên nói.

“Vậy nên mi giết họ?”

“Họ vi phạm luật pháp Asgard, tôi có quyền xử lý chứ.”

“Ngươi…”

“Tránh ra!” Dinazade dẫn một bà bầu tới gần. “Người này…”

“Công chúa, xin hãy lùi lại.” Một người quắc mắt nhìn Dinazade.

“Nếu để lâu, cô ấy sẽ…”

“Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh thôi.”

Đầu của tên đó nổ tung.

“Lệnh? Suốt ngày lệnh lệnh lệnh!” Imhotep quát ầm lên. “Ta ngứa tai lắm rồi!”

“Ngài Imhotep, đừng khiến chúng tôi khó xử.” Một Hộ vệ hốt hoảng.

“Nếu cái mệnh lệnh mà mi nhận là bỏ mặc người dân của mi đến chết thì mi có làm không!?” Imhotep chĩa cây trượng vào mặt hắn.

“Ngài Imhotep…”

“Ta chán ngấy mấy cái mệnh lệnh rồi! Nếu hôm nay các ngươi không tránh đường cho ta, ta sẽ tuyên chiến với Asgard!”

“Im!” Dinazade trố mắt nhìn người yêu.

“Xin lỗi, nếu ngài đã nói như thế, chúng tôi không còn cách nào khác.”

Tám tên hộ vệ rút vũ khí.

“Đại Tư tế Imhotep và Công Chúa Tử Thần Dinazade phạm tội dẫn người lạ vào địa giới Asgard, giết tại trận.”

Đôi mắt của Imhotep sáng rực lên. Tám cái đầu nổ tung như pháo hoa. Đây là thứ phép thuật kinh khủng nhất của anh. Cả về độ tàn bạo và sức mạnh. Trong nháy mắt, chín hộ vệ Thiên Đường bị tàn sát.

“Đi nhanh nào mọi người!”

Họ đến được trước cổng lâu đài Valhalla. Cánh cửa lâu đài ngay lập tức mở ra.

“Mau lên!” Một người phụ nữ xuất hiện. “Giúp những người bị ốm.”

Những Valkyrie xuất hiện và giúp đỡ mọi người di chuyển vào bên trong lâu đài.

“Cô Circe!” Dinazade nhào tới ôm lấy cô giáo mình.

“Dinazade!” Cô ôm lấy cô bé học trò. Rồi sau đó cúi người hành lễ với Imhotep.

“Đại Tư tế, Odin triệu tập Ngài gấp.”

Imhotep bước vào đại sảnh. Odin ngồi trên chiếc ngai với hai con quạ và hai con sói.

“Tại sao ông lại đóng cửa!?” Imhotep chất vấn ông ta ngay lập tức.

“Im,”

“Trả lời tôi!”

“Ngay cả khi cậu có tức giận, cũng phải nhớ, ta mới là vua của cậu!”

Odin trừng mắt nhìn Im, chàng Á thần trừng mắt lườm ông.

“Tôi chán ngấy cái bản mặt ông rồi.”

“Cậu qua độ tuổi dậy thì lâu rồi, Imhotep. Đừng nghĩ rằng cậu mạnh hơn ta thì có quyền bật lại ta.”

Odin đứng dậy bước về phía Imhotep.

“Thầy!” Dinazade chạy vào. Odin đành ngừng lại.

“Bình tĩnh đi, Imhotep. Pháp sư thứ tư của Hội đồng mà lại hành xử như thế, thật khó coi.” Dinazade mắng.

“Ta không có đóng cổng.” Odin hằng giọng quay về bảo tọa.

“Thế thì tại sao…”

“Ta không biết. Một kẻ nào đó đã ngăn chặn việc mở cổng Valhalla. Có thể ra lệnh cho cả các Hộ vệ, ta nghĩ bên cạnh ta đang có một kẻ nguy hiểm đây.”

“Thầy, bọn con…”

“Trước tiên.” Odin đưa ngón tay lên. “Ta sẽ sắp xếp nơi ở cho các pháp sư của Hội Tư tế. Ai muốn tiếp tục cống hiến cho Asgard và bảo vệ thế giới thì có thể tiếp tục làm pháp sư. Còn không, ta có thể cho họ sống ở Asgard.”

“Thầy!” Dinazade cười tươi rói.

“Tuy nhiên,” Odin nói khiến nụ cười của Dinazade tắt ngúm. “họ phải làm việc và đóng thuế. Ta có thể miễn trong khoảng một đến hai năm cho họ ổn định cuộc sống, sau đó thì, họ cần thực thi nghĩa vụ công dân.”

“Con xin cảm tạ Người!” Dinazade quỳ xuống. Cô túm đầu Imhotep và nhấn xuống.

“Thứ hai,” Odin đưa ngón tay thứ hai lên. “Imhotep phải từ chức trong Hội đồng.”

“Ơ?” Dinazade có vẻ bất mãn với quyết định này.

“Cậu đã giết chết chín Hộ vệ Thiên Đường, nếu tin này truyền ra ngoài, à mà nó cũng truyền ra ngoài rồi, thì uy tín của cả cậu và ta đều đi tong. Họ sẽ cho rằng ta đang thiên vị cậu vì cậu là em trai của Tối Cường Vương Gilgamesh và người Lemuria sẽ có cớ làm loạn. Điều hiện tại ta có thể làm là cách chức cậu.”

“Tôi ổn với mọi thứ.” Imhotep thở dài.”Tuy nhiên, tôi có một điều kiện.”

“Là?”

“Cho Dinazade kế thừa vị trí của tôi.”

“Chấp thuận.”

“Ơ!?” Dinazade tròn mắt nhìn họ.

“Tuy nhiên, con vẫn phải thực hiện hình phạt ông ngoại con giao phó. Về lý thuyết, con sẽ chỉ ở trong hội đồng khi có cuộc họp quan trọng thôi.”

“Nhưng, còn Imhotep…”

“Cậu định sẽ làm gì, Im?”

“Hiện tại, tôi muốn giúp đồng bào tôi ổn định cuộc sống.” Im trả lời. “Sau đó…”

“Sau đó?”

“Tôi nghĩ, tôi cần phải làm gì đó để hiểu hơn về các vị vua.”



Ba trăm năm sau, Alexanderia.

“Anh zai!” Imhotep nghe thấy tiếng người gọi mình. Đó là một cô bé. Cô bé có mái tóc đen ngắn và nước da trắng cùng một đôi mắt to tròn. Trang phục lụa trắng, lụa Trung Hoa, và vàng đeo trên người cô cho Im biết cô bé này là con của một gia đình giàu có.

“Hử?” Im ngồi dậy. Hóa ra anh đã ngủ quên trong thư viện.

“Ở đây không có được ngủ đâu ạ.”

“Em, là ai?” Im hỏi cô bé.

“Em là Cleopatra, công chúa Ai Cập.”

“Công chúa à?” Im gãi cằm. “Hậu duệ của Ptolemy sao?”

“Ptolemy nào cơ?” Cô bé nghiêng đầu nhìn Im.

“Không phải à?” Im đứng dậy.

“Dạ không, ý em là anh đang nói tới Ptolemy nào. Nhà em nhiều người tên là Ptolemy lắm.”

Rồi cô bé đọc vanh vách gia phả nhà mình đến tận Ptolemy mười.

“Còn anh là ai ạ?”

“Anh? Anh là Imhotep.”

“Đặt theo tên của Đại Tư tế Imhotep ạ?” Cô bé sáng mắt lên. “Ngầu quá đi mất.”

“Em biết về Đại Tư tế Imhotep cơ à?”

“Tổ tiên em, Ptolemaios I đã viết một bộ sách sử, nó có kể về việc Đại Tư tế đã xây dựng Kim tự tháp. Em rất ngưỡng mộ Người. Một con người được tôn thờ như một vị thần, giống như ở Hy Lạp bọn em có Heracles và Dionysus vậy. Họ đều từng là con người.” Đang liếng thắng thì cô bé dừng lại. “Em từng ước được như họ. Nhưng hóa ra, em chỉ đang mở mộng. Em là con gái, em không thể nào…”

“Con gái thì sao?”

“Dạ?”

“Em có biết không? Người ta kể rằng, trong đoàn quân viễn chinh của Alexander Đại Đế cũng có một cô gái đấy.”

Rồi Imhotep kể về lịch sử Ai Cập. Về những người phụ nữ mạnh mẽ và quyền lực trong lịch sử Ai Cập. Hatshepsut và Nefertiti.

“Nữ Hoàng Ai Cập… Em muốn biết nhiều hơn nữa về họ! Anh kể tiếp đi!”

“Hàng nghìn năm phát triển của Ai Cập, không thể kể hết trong nửa ngày đâu, Cleopatra. Nếu muốn, em hãy tìm đọc các tác phẩm lịch sử Ai Cập viết bằng chữ Ai Cập đi.”

“Nhưng mà, em vốn là người gốc Hy Lạp, nên em không được học tiếng Ai Cập.”

“Tại sao?”

“Thầy của em cho rằng, tiếng Ai Cập là thứ ngôn ngữ ngoại đạo. Chỉ có tiếng Hy Lạp mới là ngôn ngữ của quý tộc mà thôi.”

“Có tên thầy giáo như thế luôn sao?”

“Nhưng thầy em cũng giỏi lắm.” Cleophatra bênh thầy mình. “Thầy ấy biết cả tiếng Do Thái và tiếng Latinh nữa.”

“Công chúa!” Có tiếng gọi vang lên. “Người đâu rồi công chúa?”

“Thầy em đấy. Triết gia Philostrator. Em phải đi học đây. Tạm biệt nhé, Imhotep.”

Ngày hôm sau, Im tìm được một đống tài liệu về lịch sử Ai Cập.

Thời ấy vẫn chưa có sách như bây giờ, sách khi này là một tờ giấy cói được cuốn quanh một cái trục. Chữ viết bằng tay nên số lượng cũng rất hạn chế. Im đã chọn lọc hàng trăm cuộn giấy cho cô bé ấy.

“Anh Imhotep!” Cô bé chạy lon ton vào trong thư viện. Theo sau là một ông hói. Ông ta quắc mắt nhìn Im, nhưng cậu quyết định bơ ông ta.

“Anh tìm sách cho em ạ?” Cleopatra thích thú trước đống sách. “Nhưng, chữ Ai Cập…”

“Đừng lo.” Im cười. “Nếu em không đọc được, ta sẽ dạy em.”

Cleopatra sáng mắt lên. Cô bé bảo người thầy giáo về cung điện trước, còn cô ở lại học với Im.

Đến lúc chạng vạng, Cleopatra cũng thuộc lòng bàng chữ tượng hình Ai Cập.
“Vậy đây là tên em trong tiếng Ai Cập sao?” Cleopatra hoan hỉ.

“Đúng thế đấy công chúa nhỏ.” Imhotep mỉm cười. “Cũng không còn sớm nữa, em mau về cung điện đi.”

“Anh Imhotep. Nếu muốn gặp lại anh, em phải làm sao?”

“Gặp lại?”

“Em muốn gặp lại anh. Em muốn anh dạy em học. Thực ra thì, thầy Philostrator dạy em rất ít…”

“Công chúa!” Giọng của ông thầy hói lúc sáng vang lên.

“Em phải đi đây.” Cleopatra quay người bỏ đi.

“Khoan đã.” Im nắm tay cô bé.

Cậu vẽ một biểu tượng con mắt Horus lên tay Cleopatra.

“Đây là con mắt Horus. Ở Ai Cập, Horus là danh hiệu của các Pharaoh. Còn biểu tượng của ông mang ý nghĩa bảo vệ. Nếu em gặp chuyện gì, chỉ cần nhớ tới biểu tượng này và gọi tên anh, anh sẽ tới bên em ngay lập tức.”

Cô bé cỏ vẻ thích thú với cái tha thu mới trên tay mình.

“Horus là danh hiệu của các Pharaoh, tức là nếu em có biểu tượng của Horus trên tay, em sẽ là Pharaoh ạ?”

Imhotep nhướn mày.

“Công chúa!”

“Em đi đây.”

Tối hôm đó, Im đã bị triệu hồi.

“Đây là…”

Im đang ở trong một cung điện dát vàng. Căn phòng được trang trí với những tấm lụa là vũ khí và trang sức.

“Imhotep!”

Là tiếng của Cleopatra. Im ngay lập tức chạy tới nơi có tiếng thét. Ở đó, gã triết gia Philostrator đang khỏa thân đứng trước mặt cô công chúa của Im.

“Cleopatra!” Im nhào tới ôm chầm lấy cô bé.

“Anh Imhotep… thầy ấy…”

Lão hói ấy khỏa thân và đang cố tấn công Cleopatra.

“Ông đang định làm gì thế hả?” Im chất vấn.

“Gì? Ta muốn làm gì, mi lại không biết sao?”

“Ông, không phải Philostrator!”

“Hả?” Cleopatra nhìn Im.

“Anh đã gặp Philostrator rồi. Giờ này ông ta đang chu du ở Triều Tiên, không thể nào lại ở đây được.”

“Thằng nhãi con, mi là kẻ nào!?”

“Ta? Đại Tư tế Imhotep!”

“Anh…”

“Imhotep?” Hắn nhướn mày rồi cười lớn. “Đừng có chọc tao! Imhotep đã chết hàng thế kỷ rồi.”

“Cleopatra, bây giờ hãy nhắm mắt lại. Khi nào đếm đến mười thì mở mắt nhé.” Im nháy mắt.

“Một…” Cô bé sụt sịt, mặt rúc vào lòng Im.

Một vòng tròn mở ra sau lưng Philostrator lởm. Từ bên trong, một con Chimera dùng cái đuôi rắn cạp lấy hắn và hàm răng sư tử xé xá hắn ra và nhai ngấu nghiến.

Cleopatra đếm đến năm. Imhotep lệnh cho con Chimera lau cho sạch vết máu.

“Mười.” Cleopatra ngước lên. Tên biến thái đã biến mất. Như thể hắn chưa từng tồn tại.

“Đừng sợ.” Imhotep dỗ dành cô bé. “Anh sẽ ở đây, bên cạnh em.”

“Anh Imhotep…” Cleopatra gọi tên cậu khi cô bé đã nằm trên giường. “Anh, thực sự là Đại Tư tế Imhotep vĩ đại đó ạ?”

“Ừm…” Im gãi đầu. “Ừ. Là anh.”

“Vậy, anh bất tử?”

“Ừ. Anh là bất tử.”

“Sao anh lại trở thành người bất tử?”

“Anh trai anh là một vị vua bất tử đã bảo vệ thế giới này khỏi sự xâm lăng của những con quái vật từ thời thượng cổ. Anh cũng phải trở thành bất tử để giúp đỡ anh ấy.”

“Anh, sống hàng nghìn năm, anh có vui không?”

“Không.” Imhotep đáp ngay lập tức. “Người bất tử, là những người đã từ bỏ sự yên nghỉ của bản thân để có thể bảo vệ thế giới. Bọn anh đã sống, đã quan sát và vận hành thế giới. Sau hàng nghìn năm, anh vẫn cứ chiến đấu. Sau tất cả, những gì anh nhận được là kỹ năng ướp xác của anh trở nên tốt hơn, khả năng đắp mộ của anh cũng tiến bộ dần.”

“Anh buồn à?”

“Trong một khoảng thời gian, anh đã phải chứng kiến bạn bè mình lần lượt qua đời. Anh cứ khóc cho họ, rồi dựng mộ cho họ. Dần dần, anh trở nên quen.”

Im nhìn cô bé.

“Nhưng em biết không? Theo thời gian, những người bạn mới của em sẽ lại vực em dậy và cùng em đi tiếp trên cuộc hành trình này.”

“Bạn ạ?”

“Họ có thể khả tử. Sau hàng chục năm, họ sẽ chết. Nhưng chỉ cần anh luôn lưu giữ ký ức về họ trong trái tim, họ sẽ mãi mãi tồn tại. Trong trái tim của anh.”

“Em là bạn anh đúng không?” Cleopatra hỏi.

“Ừ.”

“Thế thì hứa với em đi, dù có chuyện gì, anh cũng sẽ luôn ủng hộ em hết lòng. Anh, hãy giúp em, trở thành Nữ Hoàng Ai Cập. Giống như Hatshepsut. Giống như những nữ hoàng của Amazon.”

“Anh có thể giúp em, vấn đề là em có tiền trả không?”

“Em là công chúa Ai Cập. Tiền bạc với em có là gì.”

“Được.”



Nhiều năm sau, trên cảng Actium.

“Chúng ta ở đây luôn à?” Nữ hoàng Cleopatra VII đứng ngước lên cột buồm. Trên đó, Đại Tư tế Imhotep đang đứng quan sát hạm đội của Octavian và Antonio giao chiến.

“Này!” Cleopatra hét lớn.

“Hả?” Imhotep nhìn xuống.

“Sao chúng ta không tham chiến đi?”

“Không thể được.” Tử Thần Công Chúa bước tới bên cạnh Nữ hoàng. Cô có một con mắt đỏ tươi như máu và một một con mắt xanh dương đậm. Mái tóc đen cắt ngắn qua vai và hai bên hông cô là hai thanh khopesh. Ngay từ khi quyết định trở thành pharaoh, Cleopatra đã yêu cầu Imhotep dạy mình chiến đấu. Imhotep đã giới thiệu Dinazade cho Cleopatra. Một thiên tài pháp thuật và là là một kiếm sĩ đại tài.

“Tại sao ạ?”

“Vì đối thủ của chúng ta… đội quân của Octavian không chỉ có lính lê dương La Mã thôi đâu.” Dinazade nhìn ra chiến trường. “Ở đó còn có các Einherjar nữa.”

“Là, các Linh Sĩ của thần Odin đó sao?”

“Ừm.” Dinazade gật đầu. “Họ mạnh mẽ hơn người thường, rất rất nhiều.”

“Nhưng sao họ có thể tham gia vào…”

“Con nghĩ đối thủ của con là ai?” Dinazade hỏi.

“Octavian…”

Chú của hắn là ai?”

“Julius… Ceasar… Đệ lục Tối Cường Vương!”

“Đúng thế. Tối Cường Vương có quyền lực đặc biệt, cao hơn cả Odin. Việc ông ta gửi một đội quân Einherjar xuống giúp cháu mình chẳng có gì lạ cả.”

“Vậy thì chúng ta càng phải tiến lên.”

“Không được!” Hai người bất tử mắng cô.

“Nhưng Antonio…”

“Còn Caesarion?”

Cleopatra phân vân giữa hai lựa chọn. Con trai mình hoặc là người mình yêu.

Một thanh kiếm đột ngột xuyên qua người Dinazade.

“GYA!” Dinazade gục xuống.

“Dina!” Imhotep nhảy nhanh xuống.

“Xin lỗi nhé,” Ả sát thủ bước qua Dinazade và đặt lưỡi kiếm lên cổ Cleo. “nhưng ta cần nhanh chóng kết thúc trận chiến này.”

Ả ta có mái tóc bạc trắng và mặc một bộ Hán phục Trung Hoa, quốc gia nằm ở tuốt bên kia Trái Đất. Trong tay ả là thanh kiếm Tàu.

“Vu Cát!?” Imhotep gầm lên khi đang làm phép cầm máu cho Dinazade.

“Đại Tư tế à, ta biết ta không phải đối thủ của ông, nên tôi sẽ cố xử đẹp vị Nữ hoàng này rồi rút êm thôi, không phiền ông cứu người yêu mình đâu.”

“Sao Octavian có thể làm thế này hả?” Cleopatra gào lên. “Sao hắn có thể lợi dụng các thế lực bên ngoài như thế này cơ chứ!? Cuộc chiến này là không công bằng!”

“Chiến tranh chưa bao giờ là công bằng, Nữ hoàng nhỏ à.” Vu Cát nhún vai cười. “Cô luôn phải đấu bài với những lá bài mình được phát.”

“Mi là sát thủ đúng không?” Cleo hỏi. “Octavian trả mi bao nhiêu? Ta sẽ trả gấp đôi. Không, gấp mười.”

“Hắn trả cho ta sự bình yên của người dân La Mã. Ngươi có thể trả cho ta sự yên bình của cả thế giới không?”

“Cái gì?”

“Ngươi nghĩ Octavian có thể sử dụng Linh Sĩ của Valhalla chỉ nhờ chú hắn à? Hắn ta đã trả một cái giá cực đắt để có được đội quân Linh Sĩ đó đấy. Đội quân ấy xuất hiện chỉ để cầm chân hai kẻ này thôi. Và nếu hắn thua cuộc chiến này, La Mã sẽ không thể yên ổn nếu kẻ thống trị nó là người, Nữ hoàng Cleopatra.”

Vu Cát chém Cleo, cô đưa thanh khopesh chặn đòn, thanh kiếm gãy làm đôi. Cleo đưa lá bùa lên và nó hóa thành một thanh kiếm mới.

“Cleo, rut lui thôi!” Dinazade gầm lên sau khi đã cầm được máu.

“Vết thương bung ra bây giờ.” Im nhắc.

“Cho thuyền rút lui!” Dinazade gầm lên với các quân sĩ.

“Không!” Cleo gào lớn, nhưng các binh sĩ đủ khôn ngoan biết họ nên nghe lời ai.

“Đoàn thuyền rút khỏi cảng Actium.

Imhotep vung cây trượng vào Vu Cát, đẩy cô ả bay ra giữa biển. Cô ta đưa thanh kiếm lên và chuẩn bị ném, Imhotep vung cây trượng thành một vòng cung và thổi bay cả đoàn thuyền về phía sau.

“Phép thuật gió… mạnh quá nhỉ.” Vu Cát đành hạ kiếm xuống. Cô cũng biết nếu đấu với Imhotep thì chẳng có cơ hội nào cả.



Ngày 10 tháng 8 năm 30 TCN, thành Alexanderia.

Cleopatra cầm con rắn trong tay và cho nó cắn vào cổ mình.

“Ngươi nghĩ ngươi chết dễ vậy sao?”

Trước mắt cô là một người đàn ông xinh đẹp với làn da trắng bóc, mái tóc đen nhánh như màn đêm, đôi mắt anh ta lấp lánh như bầu trời đầy sao và anh ta mặc một bộ trang phục đen như lông quạ.

“Ngươi…”

“Ta là Lucifer, Kẻ thống trị thứ tám của Địa Ngục.”
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
  1. Cleopatra: nữ hoàng cuối cùng của Ai Cập trước khi nơi này trở thành một tỉnh của La Mã. Cô được xem là một trong những người phụ nữ đẹp nhất lịch sử thế giới.
  2. Charles Babbage: người phát minh ra máy tính cơ học đầu tiên.
  3. Trương Oanh: Hoàng hậu nhà Thục Hán thời Tam Quốc, con gái của Trương Phi. Cả cô và em gái mình đều là Hoàng hậu của Lưu Thiện nên cô thường được gọi là Đại Trương Hoàng hậu để phân biệt với em gái là Tiểu Trương Hoàng hậu.
  4. Hel: con gái của Loki, em gái của Fenris và Jorrmungandr. Là nữ thần Địa Ngục trong thần thoại Bắc Âu. Hiện tại là một trong bảy chúa tể địa ngục.
  5. Jack là tên cậu bé trong câu chuyện về Hạt đậu thần. Báu vật hạt đậu thần này là một báu vật giúp mở một lối đi từ Jotunheim tới Trái Đất thông qua một con đường trên mây và nó chỉ có thể được sử dụng bởi một người tên là Jack. Ở phần một có một nhân vật tên là Bob là người khổng lồ trong truyện cỏ tích đó. Nhưng tên khổng lồ ấy xem ra hơi phế.
  6. Chu Thái: biểu tự là Ấu Bình. Là võ tướng nhà Đông Ngô thời Tam Quốc.
  7. Vu Cấm: biểu tự Văn tắc. Là tướng nhà Tào Ngụy thời Tam Quốc. Nhà Ngụy khi ấy có năm người được gọi với danh hiệu Ngũ Tử Lương Tướng. Danh hiệu Tào Ngụy đệ nhị Lương Tướng không phải là người mạnh thứ nhì, mà là người đầu quân cho Tào Tháo thứ hai (sau Nhạc Tiến, trước Từ Hoảng, Trương Liêu và Trương Cáp).
  8. Darwin: người đề xuất thuyết tiến hóa. Còn Ixlilton là thần y học trong thần thoại Aztec. Trong thần thoại thì ông có vẻ chả liên quan mẹ gì với Coatlicue. Nhưng tác giả thì muốn có.
  9. Sugitani Zenjubo: một ninja từng có tiếng là từng ám sát hụt Nobunaga. Nhưng anh ta dám bắn Quỷ Vương, lại còn bắn trúng (nhưng giáp của Nobunaga hơi xịn nên đạn không qua được). Sau đó anh bị truy nã và bị cực hình đến chết. Nhưng xem ra Quỷ Vương trong truyện nhân từ hơn trong lịch sử.
  10. Myra: tên này tôi nghĩ ra đấy.
  11. Imhotep: Người xây dựng kim tự tháp Ai Cập đầu tiên. Sau khi chết, ông được dân Ai Cập tôn thờ như một vị thần.
  12. Albert Hamilton Fish: khi còn sống, hắn có tiền sử hơi tâm thần và có thể đã giết/ăn thịt/hãm hiếp trên 100 đứa trẻ (cả nam và nữ). Sau đó đã bị tử hình bằng ghế điện. Nhưng xem ra Imhotep kia vip đến mức lôi được linh hồn tà ma như thế về nhân gian.
  13. Nereus: ông già của biển cả, từng xuất hiện để giúp đỡ Menelaus khi anh không thể trở về Sparta sau chiến tranh thành Troy. Menelaus cũng phải quần nhau với lão già này mới được ổng giúp.
  14. Thục Phán: An Dương Vương. Có vẻ sau khi mất nước vào tay Triệu Đà thì ông đã tới chỗ Kim Quy làm người bất tử rồi.
  15. Bythos và Aphros: chả có thần thoại hay câu chuyện nào về hay tên này cả. Họ chỉ xuất hiện trong nghệ thuật. Trong bộ tiểu thuyết của Rick Riordan thì hai tay này cũng được xuất hiện vài chương. Tạo hình của cả hai cũng được bắt chước từ truyện này. Xời, tôi là fan cứng của bác Rick đấy.
  16. Thetis: một tinh linh tự nhiên của biển cả. Cô này đẹp đến mức Zeus và Poseidon và cả mớ thần khác tranh giành cho đến khi lời sấm truyền rằng "con của cô sẽ vĩ đại hơn bố nó" thì các ông đành đem cô này xuống cho người phàm (các thần bất tử không có nhu cầu có con hùng mạnh hơn mình để lật đổ mình đâu). Từ Nereid vốn có nghĩa là "con gái của Nereus". 50 Nereid ở đây có vẻ chỉ còn Thetis còn sống.
  17. Pasiphae: vợ của vua Minos, con ma cầm đầu đám phản động địa ngục ở phần III. Pasiphae này có vẻ điên khùng không kém gì chồng mình.
  18. Binh Mã Dũng: đội quân người đất của Tần Thủy Hoàng. Nổi tiếng qua hàng tá bộ phim về ông.
  19. Typhon: trong thần thoại Hy Lạp thì Typhon là con của Gaea và Tartarus.
  20. Morgan le Fay: một phù thủy trong truyền thuyết vua Arthur. Em gái cùng cha khác mẹ với vị vua huyền thoại này.
  21. Mochizuki Izumo: thủ lĩnh của ninja Koga, cùng với ninja Iga của Hattori là hai tộc nhẫn giả nổi tiếng nhất.
    1620921009002.png
    Tào Chương của tôi cực kỳ cute. Đừng có tưởng tượng Tào Chương của tôi như thế này.
  22. Lycaon: một vị vua người Hy Lạp vùng Arcadia, lừa cho Zeus ăn thịt con mình nên đã bị trừng phạt.
  23. Sosta và Ariesta: với vốn tiếng Hy Lạp hạn hẹp của tác giả, hai từ này có nghĩa là bên phải và bên trái. Tượng trưng cho hai cái đầu của Orthus.
  24. Tứ kỵ sĩ khải huyền: cái này thì để các bạn theo Thiên Chúa Giảo giải thích sẽ rõ hơn là một đứa vô thần như tôi.
  25. Philoctetes: một anh hùng trogn thần thoại Hy Lạp. Từng là bạn của Heracles. Khi Heracles trở thành bất tử và lên thiên đường, Phil đã thừa kế cây cung tẩm máu Hydra của vị anh hùng. Anh cũng tham gia chiến tranh thành Troy và chẳng có chiến tích gì nổi trội. Chính xác là một nhân vật phụ của phụ. Triết Biệt là tên một tướng của Thành Cát Tư Hãn. Nếu bạn là fan của Anh hùng xạ điêu sẽ biết ông là người dạy Quách Tĩnh bắn cung.
  26. Seth: ác thần trogn thần thoại Ai Cập. Tuy là Ác thần, nhưng ông cũng là chiến binh mạnh nhất và trung thành nhất của thần Ra. Theo tôi đoán, người chém đầu Seth có thể là Horus, con trai của Osiris đến trả thù cho cha.
  27. Xi Vưu: Một chiến thần đối chọi với Hoàng đế và Viêm đế trong thần thoại phương Đông.
  28. Vánagandr: quái vật sông Ván. Một cái tên khác của Sói Fenris.
  29. Tyr: vị thần của lòng dũng cảm trong thần thoại Bắc Âu.
  30. Morgama: nữ thần quạ, hiện thân cho cái chết trong thần thoại Celtic.
  31. Sétante: Một anh hùng trong thần thoại Celtic.
  32. Philostrator: nghe khá là giống với từ Philosophy (triết gia). Có thể Philostrator real là một người bất tử. Chứ hồi ấy người Châu Âu làm gì biết đến nơi gọi là Triều Tiên.
  33. Antonio: tình nhân của Cleopatra, một trong những người tham gia vào liên minh tam hùng lần hai cùng Octavian và một người khác không quan trọng lắm.
  34. Octavian: cháu của nhà độc tài Julius Caesar. Hoàng đế đầu tiên của La Mã (trước đó La Mã là một nước Cộng Hòa). Tuy nhiên, chú ông mới là Tối Cường Vương vì... tôi thích.
 
Sửa lần cuối:

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
PHƯƠNG ĐƯỢC ĐI THỰC TẾ "MỘT NGÀY LÀM THẦN CHẾT".
QUÂN NGÃ KHỤY. Cậu chống tay vào thanh Muramasa và đứng dậy. Máu đầu chảy ra khiến cậu choáng váng. Cả tay và chân đều bị rạch những đường rất sâu.

“Nằm xuống cho em!” Kim hét lớn và chĩa mũi thanh khopesh vào cậu.

Quân đổ gục xuống bất tỉnh.



Một gã quái đản cứ bám riết lấy Phương. Hắn đi theo cô từ siêu thị tới gần nhà.

“Rốt cuộc anh muốn cái khỉ gì đây?” Phương quay lại nhìn hắn. Tên này có lẽ có chút vấn đề về thần kinh. Giữa cái nắng chang chang của đầu tháng bảy nhưng hắn mặc chiếc áo choàng đen ngòm với cái mũ trùm đầu. Hắn có nước da vàng và mái tóc nhuộm xanh dương trên đỉnh, hai bên để màu đen. Sau lưng hắn còn có một chiếc lưỡi hái. Có lẽ gã này đang tham gia một chương trình cosplay nào đó.

“Cô sắp chết.”

“Vô duyên.” Phương cau mày nhìn hắn. “Bây giờ các người có cả kiểu tán gái đó nữa hả?”

“Tôi không đùa đâu. Nhìn vậy thôi chứ tôi vẫn là thần chết đấy.”

“Thần chết?” Phương nhìn hắn kỹ hơn.

“Đúng. Và cô có thể thấy tôi…”

“Tôi thấy các người suốt mà.”

“…nên cô sắp chết…” Hắn nhìn Phương. “Cô nói gì?”

“Tôi thấy các người suốt mà. Tôi từng xuống Địa Ngục đấy.”

“Cô là… ma?”

“Tôi là người! Bằng xương bằng thịt.” Phương quát.

“Nhưng sao cô nhìn thấy được tôi?”

“Ai mà biết được.” Phương nhún vai. “chắc do tôi sống cùng Tử thần.”

“Cô sống cừng Tử thần? Là Cựu Hội trưởng?”

“Ừ.” Phương gật đầu. Cô đoán Cựu Hội trưởng mà hắn nói là Cựu Hội trưởng Hiệp hội Thần chết. Tức là con nhóc trong nhà cô.

Gã thần chết túm lấy tay Phương. “Làm ơn dẫn tôi đi gặp cô ấy với.”

“Và,” Kim nhìn Phương và tay Tử thần. “chị dẫn hắn về đây?”

“Chứ chị còn làm được gì nữa?” Phương thở dài.

“Vậy cậu cần gì ở tôi?” Kim hỏi.

“Em là Bùi Lê Nguyên.” Anh giới thiệu. “Thần chết tập sự khóa 2111 Học viện Tử thần. Em đang làm bài tập tốt nghiệp. Nhưng đang bị thiếu điểm. Em sẽ được xét đậu vớt nếu được Cựu Hội trưởng Hội đồng Thần chết hoặc thầy Hiệu trưởng ký giấy chứng nhận. Nhưng Hiệu trưởng thì chẳng bao giờ thèm để ý mấy chuyện này, nên em…” Nguyên quỳ xuống. “Xin người, Cựu Hội trưởng, hãy giúp em tốt nghiệp.”

“Không được.” Kim đáp luôn.

“Dạ?” Nguyên ngước nhìn Kim.

“Nếu tôi cứ thế xét tốt nghiệp cho cậu, rồi để một tên thần chết gà mờ ra đời làm việc tào lao thì uy tín của nhà trường cũng như của tôi xem như đi tong. Muốn tốt nghiệp thì năm sau thi lại là được.”

“Nhưng…” Hắn trông lúng túng. “Thần không thể… chờ tới năm sau được ạ…”

“Có chuyện gì à?” Kim hỏi nhưng tay thần chết học việc không đáp mà cứ nhìn chỗ khác.

“Thôi được.” Kim thở dài. “Tôi sẽ cho cậu làm kiểm tra, phần thi này mà cậu qua được, tôi sẽ xét cho cậu đậu vớt.”

“Cảm ơn Cựu Hội trưởng.” Hắn quỳ vái lạy Kim.

“Đầu tiên.”

Kim, Nguyên và Phương đứng trên cầu Công Lý ngang qua kênh Nhiêu Lộc. Ngay cạnh lan can, một cô gái đang định nhảy cầu tự tử. Vô số người cố khuyên can cô nhưng cô không thèm nghe. Kim chỉ vào cô gái đó.

“Em hiểu rồi.” Nguyên nhanh nhảu. “Sau khi cô ta nhảy, chúng ta sẽ lấy linh hồn cô ta ạ?”

“Tào lao.” Kim nhấn mạnh ngón tay vào trán Nguyên.

“Nhưng nhiệm vụ của tử thần là thu thập linh hồn người chết và tiêu diệt những linh hồn ác mà…” Nguyên như muốn khóc.

“Cứ thế này thì cậu không thể vào hàng ngũ mười ba đội hộ vệ[1] đâu.”

“Cựu Hội trưởng, chúng ta không có mười ba đội hộ vệ.”

“Thanatos làm ăn cái kiểu quái gì thế này!?”

“Em thấy Người mới có vấn đề đấy.”

“E hèm.” Kim đằng hằng. “Vấn đề bây giờ là ngăn cô ấy tự tử.”

“Tại sao ạ?”

“Làm đi!” Kim đẩy Nguyên ra bên lan can cầu.

“Ừm, cô này…” Nguyên cố tới bên cạnh cô.

“Im đi!” Cô quát cậu.

“Ừm, có gì thì từ từ nói được không?” Nguyên từ từ tiến lại gần. “Tôi có thể hiểu mà.”

“Anh có biết tôi đã gặp phải vấn đề gì không?”

Tự tử thì thường là vấn đề trong công việc, tình yêu và có thể là ty tỷ vấn đề khác. Nguyên cũng đã học qua lớp phân tích tâm lý linh hồn và cậu cũng đoán được vài tình huống có thể xảy ra.

“Ừm, người yêu bỏ thì cũng không quá đau buồn đến mức phải nhảy cầu như thế đâu.”

“Anh im đi!” Cô ta gào lên với Nguyên. “Tôi mà có người yêu để chia tay thì đã tốt! Đằng này ba mươi hai năm rồi tôi chẳng có nổi một mảnh tình vắt vai. Tôi quá đủ đau khổ rồi!”

“Hả?” Nguyên đừ người ra.

“Để tôi được chết đi!” Cô khóc và nhìn xuống mặt nước.

“Nhưng nhưng nhưng…” Nguyên lắp bắp. “còn bố mẹ cô thì sao? Còn gia đình cô nữa mà. Cô cứ thế mà chết à?”

“Bố mẹ…”

Đôi mắt ướt đẫm của cô nhìn Nguyên.

“Đúng rồi.” Nguyên từ từ lại gần cô. “Nên bình tĩnh nhé.”

“… họ mất cả rồi.”

Và cô nhảy xuống nước.

“Trời ơi!”

Một đám người chạy vội tới nhìn, Nguyên không do dự nhảy thẳng xuống sông.

“Anh ta nhảy rồi.” Kim nhìn theo Nguyên đang quẫy đạp trên sông.

“Cứu cô ấy đi!” Phương hét lên với Nguyên.

Nhưng Nguyên cứ vậy mà quẫy đạp.

“Đừng bảo là…” Phương và Kim nhìn nhau.

“Tên ngốc này không biết bơi à?”

Hai người nhảy xuống sông và vớt cả cô gái tự tử cùng tên tử thần gà mờ lên bờ.

“Anh bị ngáo à!?” Kim mắng Nguyên. “Không biết bơi mà cũng ham hố.”

“Nhưng…” Nguyên ho ra nước. “Cựu Hội trưởng đã nói… không thể bỏ mặc người đang gặp nạn… buổi talkshow tám năm trước, chính người đã nói thế mà.”

“Tôi?”

“Tử thần đưa linh hồn người chết đến Địa Ngục. Tử thần tiêu diệt ác linh, không để chúng gây hại cho người sống. Tử thần bảo vệ Địa Ngục, hỗ trợ các Chúa Tể Địa Ngục. Nhưng trách nhiệm quan trọng nhất của Tử thần là bảo vệ những sinh linh yếu đuối vô tội, bảo vệ những linh hồn chưa tận số.”

“Cậu nhớ luôn à?” Kim còn chẳng nhớ những buổi talkshow đó cô đã nói những gì. Cô tham gia talkshow của cả Học viện Thần chết, Học viện Phép thuật và cả talkshow start up giới trẻ. Nhưng cô chẳng bao giờ nhớ những lời mình nói là gì.

“Tôi đã ghi chép lại tất cả.” Nguyên đáp. “Cả lời của Người, lời của những Tử thần kỳ cựu… Vì chính Người đã nói, học tập là con đường duy nhất dẫn tới thành công mà.”

“Đúng là tôi có nói vậy.” Kim gãi đầu.

Lúc này thì cô gái kia cũng tỉnh lại.

“Là… hai người cứu tôi?”

“Ừm… là tôi.” Phương đáp.

“Sao không để tôi chết đi!?”

Cô nói xong vùng vằng bỏ đi.

“Vậy là…” Nguyên tìu ngìu chán nản. “tôi chả giúp được gì cả.”

“Đâu có.” Kim cười. “Cậu không nghe à? Cô ấy nói là hai người.”

“Có nghĩa là cô ấy không nhìn thấy Nguyên?” Phương hỏi.

“Vâng. Người sắp chết mới có thể nhìn thấy Tử thần. Nhưng cô ấy không nhìn thấy Nguyên nữa, tức là cô ấy sẽ không chết trong khoảng…”

“Khoảng bao lâu?”

“Em không biết.” Kim nhún vai. “Vài ngày vài tháng gì đó.”

“Em làm Hội trưởng kiểu đó hả?”

“Em là Hội trưởng chứ có phải người tạo ra thần chết đâu.” Rồi Kim quay sang Nguyên. “Đi thôi. Tới chỗ tiếp theo nào.”

Ba người có họ có mặt ở trường cấp hai nằm trên đường Cộng Hòa.

“Làm gì ở trường trung học hả?”

“Chúng ta làm gì ở chốn này đây?” Phương thở dài hỏi.

“Ngày xưa,” Kim bắt đầu kể. “ở ngôi trường này có một cô bé bị bạn bè bắt nạt và nhốt vào nhà vệ sinh…”

“Em đọc truyện ma Nhật Bản đấy à?” Phương nhăn nhó.

“cô bé ấy đã thoát ra ngoài được. Nhưng lại thù hận những người đã nhốt mình. Cô bé ấy đã nguyền rủa họ. Cô lên facebook bốc phốt về bạn bè mình. Từ chuyện nhăng nhít với bạn trai, quan hệ bất chính với giáo viên và cả chuyện dùng tiền của bố mẹ nâng điểm trong kỳ thi…”

“Chị tưởng em đang kể chuyện ngày xưa? Sao học sinh cấp hai đã lên facebook bốc phốt nhau rồi? Chuyện mới đây thôi phải không?”

“Nhưng mà, sau đó, có một cô bé bị phanh phui chuyện cắm sừng bạn trai…”

“Học sinh cấp hai đã biết cắm sừng bạn trai? Em tìm đâu ra câu chuyện quái đản này vậy?”

“… đã bị áp lực đè nén và nhảy từ sân thượng xuống…”

“Và cô ấy trở thành ma ám lấy ngôi trường?” Nguyên run lẩy bẩy sau lưng Phương.

“Đúng!” Kim nhín Nguyên bằng con mắt đỏ và dập một chân về phía cậu. “Cô ấy đã trở thành hồn ma ám lấy ngôi trường. Và một thời gian sau, cô bé bị bắt nạt kia cũng chịu sự đả kích từ bạn bè mà nhảy lầu. Ngay chỗ đó.”

Kim chỉ lên sân thượng. Trên đó có hai cái bóng.

“AAAAAA!!!” Nguyên hét toáng lên.

“Anh im đi được không?” Phương túm miệng Nguyên.

“Vậy… em phải làm gì ạ?” Nguyên rón rén hỏi Kim.

“Giúp họ siêu thoát đi.” Kim đẩy Nguyên lên.

Nguyên bay lên sân thượng. Kim cùng Phương ngồi trên thảm bay bay lên.

Đập vào mắt ba người họ là hai cô bé đang ngồi chơi bài Uno.

“Cộng bốn.” Cô bé thứ nhất đặt lá cộng bốn xuống.

“Mạ ưi, lại cộng bộn, mi mần vậy tau nhởi răng?”

“Cộng rồi. Rút bài đi.”

Cô bé nói giọng miền Trung bèn rút bài.

“Cái gì thế này?”

Cả ba người đều không hiểu mình đang nhìn thấy cái quái gì. Trước mặt họ là hai cô gái mặc đồng phục học sinh cấp hai, đeo khăn quàng đỏ và đang ngồi chơi bài Uno. Thân thể họ gần như trong suốt nếu không thì cả hai đều không khác gì nữ sinh cấp hai bình thường.

“Các anh chị vô chơi chung?” Cô bé giọng miền nam nói.

“Nhiều rứa.” Cô bé giọng miền Trung nói.

“Kim này…” Phương liếc sang cô bé pháp sư bất tử.

“Vâng.”

“Em tới luôn chứ?”

“Tất nhiên.”

“Cộng hai.” Phương thả lá cộng hai đỏ.

“Cộng hai.” Kim thả lá cộng hai vàng.

“Cộng…” Nguyên tần ngần rút bốn lá.

“Em thắng!” Nguyệt, cô bé giọng miền nam thả lá bài cuối cùng xuống.

“Tau lại chia.” Ánh, cô bé nói giọng miền trung xếp lại bộ bài.

“Này,” Phương hỏi. “em còn nhớ lý do chúng mình tới đây không?”

“Giúp hai đứa nhỏ siêu thoát.” Kim nói. “Nhưng…”

“Nhưng sao?”

“Nãy giờ em chưa nhất ván nào. Nên chơi tiếp đi.”

“Em đến đây để chơi à?” Phương bẹo má Kim.

Ván tiếp theo, Kim về nhất thật.

“Lâu lắm rồi mới có người tới chơi với bọn em ớ.” Nguyệt nói.

“Bựa rày toàn hai đựa nhởi vợi nhau.” Ánh chia bài.

“Còn… các bạn ma khác?” Kim hỏi.

“Em không biết nữa.” Nguyệt nói. “Cái bạn sẩy chân ở cầu thang thì không thích giao tiếp. Bạn bị sặc nước ở hồ bơi hình như siêu thoát rồi…”

“Ngôi trường này rốt cuộc có bao nhiêu ma đang ở vậy?” Phương hỏi.

“Theo em cảm nhận thì… bảy.”

“Bảy con ma!?” Phương và Nguyên thốt lên.

“Cậu không cảm nhận được à?” Kim hỏi Nguyên.

“Em… rất tệ khoản cảm nhận khí. Môn đó em chỉ vừa đủ điểm.”

“Vậy là vẫn còn tới năm bạn nữa phải không ạ?” Nguyệt hỏi tiếp.

“Em muốn tìm họ hả?” Kim hỏi.

“Vâng.” Mắt Nguyệt và Ánh sáng lên.

Đầu tiên họ tìm tới cô bé sẩy chân ở cầu thang.

“Tôi không sẩy chân.” Cô bé đang ngồi đọc truyện tranh. “Có người đẩy tôi.”

Cô đeo chiếc kính tròn dày cộm. Mái tóc đen thắt hai bím hai bên. Đôi mắt thâm quầng và còn đeo một chiếc dây chuyền hình biểu tượng một đôi cánh trong một bộ anime nào đó. Trên ngực áo còn có phù hiệu ghi tên Trần Bích Vy và lớp 8/4.

“Nhưng không ai biết sao?” Kim hỏi.

“Không.” Cô nói. “Làm gì có ai đi bênh vực cho một con otaku cả.”

“Răng rứa?” Ánh hỏi cô.

Vy nhìn Ánh bằng ánh mắt không hiểu gì hết.

“Nó hỏi chị là “Sao vậy?”.” Nguyệt phiên dịch.

“Cái xã hội này kỳ thị bọn tao.” Vy nói. “Có gì à?”

“Em cũng thích đọc truyện tranh.” Ánh nói. “Em còn từng tham gia cosplay nữa.”

“Gì?” Vy tròn mắt nhìn Ánh. “Em là otaku à?”

“Giạ.” Ánh nói. Cô nhìn bìa quyển truyện. “Lúc đấy em cụng thích truyện này.”

“Hồi còn sống chị cũng có cosplay nhân vật này. Nhưng đồ của chị bị đem cho hết rồi.”

Hai chị em trò chuyện rôm rả.

“Họ làm em nhớ tới…” Kim quay quay ngón tay trỏ.

“Chị hiểu mà.” Phương gật gù.

Sáu người. Chính xác là một người, hai thần chết và ba ma. Bước tới phòng giáo viên.

“Em tìm ai?”

Người cô giáo mặc áo dài tím thêu hoa màu hồng nhìn họ. Cô có mái tóc đen dài thẳng. Trên khuôn mặt có những nếp nhăn và những vết đồi mồi. Cô ngồi trước một sấp bài kiểm tra.

“Cô… 44 tuổi?” Phương đoán.

“45.” Cô đáp. “Hôm nay không có giáo viên nào tới trường đâu.”

“Vâng. Giờ là tháng bảy.” Vy đẩy kính.

“Cô ấy là ai vậy?” Nguyệt hỏi Vy.

“Cô Diễm. Giáo viên Ngữ Văn của trường từ hồi lâu lắm rồi.” Vy nói thầm. “Chị chưa học bao giờ, nhưng nghe nói là cô dữ.”

“Cô ấy… là ma phỏng?” Ánh đoán.

“Trong một lần chấm bài kiểm tra muộn, cô ấy đã lên cơn đau tim và qua đời vì đột quỵ. Nghe nói hôm đó cô ấy đã bỏ quên thuốc trợ tim. Hôm sau thì nhà trường tá hỏa lên làm trường mình rầm rộ trên báo.”

“Nhưng chỉ là chấm bài kiểm tra thôi mà.” Ánh hỏi.

“Em hình dung đi.” Cô Diễm nói. “Sao nó dám viết: “Nhà thơ Thanh Hải nằm trên giường bệnh, đợi chờ chiếc lá cuối cùng rơi xuống thì cuộc đời ông cũng dứt. Trong lúc đợi chờ nhập quan hạ thổ, ông đã làm nên bài thơ Mùa xuân nho nhỏ.”. Em nói xem, tôi không điên lên mới lạ đấy.”

“Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.”


Nguyệt đọc lại bài thơ của Thanh Hải.

“Em học rồi à?” Vy hỏi.

“Vâng.” Nguyệt gật đầu. “Bọn em vẫn lên lớp nghe giảng mà.”

“Chăm quá nhỉ.”

“Nguyên, làm việc đi.” Kim đẩy Nguyên lên.

“Ừm, thưa cô…”

“Gì!?” Cô Diễm gầm lên.

“Em không ăn vụng.” Nguyên buột miệng.

“Cậu tưởng mình đang đi học à?” Kim gắt lên.

Sau một hồi đôi co (chủ yếu là bị chửi), Nguyên cũng mời được cô Diễm ra khỏi phòng giáo viên.

Họ lại tiếp tục tới hồ bơi, gặp hồn ma của cậu bé chết đuối. Hóa ra cậu chưa siêu thoát. Họ tới phòng sinh học, gặp mô hình nam biết di chuyển. Và cuối cùng là hồn ma của cây đàn đáy.

“Cây đàn này ở đây lâu lắm rồi.” Cô Diễm kể. “Hình như là một người bạn sưu tập đồ cổ tặng cho thầy Hiệu trưởng cũ. Nhưng cây đàn này có một lời nguyền kinh hoàng, nên thầy cũng chẳng thiết mang nó đi mà để lại đây xem như tài sản nhà trường và cho các em dùng làm tài liệu tham khảo môn nhạc.”

“Ai chơi cây đàn này…” Kim chạm vào cây đàn đáy. Đây là một loại đàn có từ thời Hậu Lê, trông nó giống những cây đàn violin nhưng có hình chữ nhật và dài khoảng một mét. Những đường sơn trông đã cũ, nhưng Kim vẫn gảy được một âm thanh thánh thót. Cô nhìn lại tay mình, ngón tay cô đang chảy máu. “ai chơi nó đều bị tai nạn hoặc tàn phế.”

“Thứ này… là cây đàn của cô Tơ.”

“Cô Tơ là ai vậy?” Hầu như chẳng ai biết.

“Là cô Tơ trong truyện Chùa Đàn của Nguyễn Tuân phải không?” Cô Diễm hỏi.

“Vâng.” Kim đáp. “Ai chơi cây đàn này đều sẽ tàn phế. Xin lỗi, nhưng em buộc phải mang cây đàn này về.”

“Mà chị hỏi thật nhé,” Phương hỏi khi ba người họ rời khỏi ngôi trường ấy. Hoàng hôn cũng đang dần buông xuống. “làm thế này có thật là ổn không?”

“Dạ?” Kim hỏi.

“Chị xem phim nhiều rồi, nên có thể chỉ là phim ảnh thôi, nhưng… họ có khả năng trở thành ác linh không?”

“Có.” Kim đáp ngay tắp lự.

“Vậy chẳng phải thanh tẩy họ tại chỗ sẽ tiện hơn à?”

“Em không làm thế được.” Nguyên nói.

“Hả?”

“Trong những giờ học phân tích tâm lý hồn ma, em cũng hay tự hỏi rằng, sao lại phải phân tích tâm lý của chúng. Cho chúng siêu thoát luôn sẽ nhanh hơn rất nhiều.” Nguyên nhìn sáu hồn ma đang trò chuyện vui vẻ với nhau. “Nhưng dù đã thành ma, họ vẫn là con người. Họ có ước mơ, họ có những mong muốn chưa được thực hiện. Em không thể cướp đi ước mơ của họ được. Em là thần chết. Em cần phải bảo vệ những ước mơ ấy.”

“Vậy mong muốn của cậu là gì?” Kim hỏi.

“Dạ?”

“Tử thần sinh ra khi một người chết để bảo vệ một người khác. Và thường thì họ còn rất nhiều mong muốn trong đời. Vậy mong muốn của cậu là gì?”

Nguyên im lặng.

“Không muốn trả lời cũng không sao.” Kim thở dài.

“Em muốn cứu lấy một người.”

“Hả?”

“Cách đây mười hai năm, em thấy bạn gái em sắp bị xe tải tông nên đã xông ra và chết thay cô ấy. Năm ấy em hai mươi tuổi.”

Phương và Kim chăm chú lắng nghe.

“Khi em trở thành thần chết vì ra đi khi cứu người, em đã được xem lại cuộc đời mình. Em thấy ba mẹ em. Em thấy suốt hai mươi năm, em chưa từng báo đáp cho họ bất kỳ một điều gì.”

Nguyên khẽ rơi nước mắt.

“Sau khi em mất, mẹ em đau buồn sinh bệnh nên đã qua đời sau một năm. Cách đây mấy tháng, em đã lén xem sổ sinh tử, và thấy ba em cũng chỉ sống được một năm nữa thôi… Nên em muốn làm gì đó cho ba em.”

“Làm gì đó là làm gì?” Phương hỏi.

“Thần chết, sau khi hành nghề được một năm, nếu có công trạng hiển hách, sẽ được xem xét cho nghỉ hưu non. Và đổi mạng của mình với một người sắp chết. Người được đổi mạng sẽ có cơ thể khỏe mạnh và sống đến một trăm tuổi. Rất nhiều người trên một trăm tuổi hiện tại đều đã được đổi mạng như thế.” Kim giải thích. “Cậu sẵn sàng đổi mạng của mình với ba mình chứ?”

“Em luôn sẵn sàng.” Nguyên nói dứt khoát.

“Tôi nói trước, thứ nhất, thần chết mà chết là chết luôn đấy, không có luân hồi chuyển kiếp đâu. Thứ hai, dù cho cậu có đổi mạng với bố cậu, tôi cũng không đảm bảo ông ấy sẽ vui vẻ vì điều đó đâu.”

“Chỉ cần ông ấy có thể sống, em có ra sao cũng chẳng hề gì.” Nguyên cười một cách mãn nguyện.

“Thôi được rồi.” Kim nhún vai. “tôi duyệt.”

“Dạ?”

Kim ký lên tờ giấy. “Tôi cho cậu tốt nghiệp đấy. Lo mà làm việc cho đàng hoàng.”

“Em… em cảm ơn!” Nguyên cúi gập người cảm ơn.

“Đơn giản thế thôi à?” Phương hỏi.

“Bằng cấp thôi mà. Em có thể ký cả nghìn tờ. Nhưng nếu thiếu thứ quan trọng nhất đối với thần chết thì em cũng không đời nào ký.”

“Là?”

“Trái tim.”

Ba người quay về nhà của Bão Tố. Nguyên thu dọn đồ đạc và lên đường về Địa Ngục.

“Công việc mệt thật đấy.” Phụng vừa tắm xong, mái tóc ướt nhẹp đang lau khô bằng khăn tắm.

“Phụng?” Nguyên nhìn Phụng. Mười hai năm đã trôi qua, nhưng anh chưa bao giờ quên cô. Vẫn là giọng nói ấy, vẫn là khuôn mặt ấy. Đôi mắt vàng ngày xưa đã trở thành màu nâu.

“Nguyên?” Phụng nhìn bạn trai cũ.

“Khoan đã,” Kim đứng hình. “Bạn gái cũ của cậu…”

“Vâng… là… cô ấy.” Nguyên lắp bắp.

“Phụng.” Liêu túm vai cô gái. “Chúng ta có nhiều chuyện cần tâm sự đấy.”

“Lẽ nào… người bất tử ư?” Nguyên đánh rơi cả tấm bằng.

“Em…” Phụng đỏ mặt. Mọi người còn tưởng cô đang chuyển sang trạng thánh võ thánh và trong nhà họ sắp có một vụ án mạng mà nạn nhân là một thần chết. “Em không muốn giấu anh đâu… nhưng…”

“Anh hiểu mà.” Nguyên nói.

“Anh…” Phụng tròn mắt.

“*****” Nguyên chửi thề.

“Nguyên!” Phụng cố túm lấy anh, nhưng Nguyên đã biến mất trong một tia sáng.

“Công chúa,” Phụng quay sang Kim. “người có thể cho em biết, bạn trai cũ của em làm gì trong nhà chúng ta không?”

Kim kể chuyện về anh chàng thần chết đang cần điểm để tốt nghiệp.

“Phụng có bạn trai cũ!?” Ái Thư hoảng hốt.

“Cậu quan tâm chuyện đó còn hơn cả việc anh ta là thần chết?” Thy nhìn Ái Thư.

“Các cậu thôi đi!” Phụng bẹo má cả hai.

“Lâu lâu nhà cửa vui nhộn tí cũng hay.” My mỉm cười.

“Gần một tuần rồi nhỉ…” Linh nở một nụ cười buồn.

“Ừm.” Khuôn mặt mọi người khẽ một nét buồn.

Gần một tuần trước, Huy đã bị Odin bắt cóc. Quân đã cố đuổi theo, nhưng Odin đã lệnh cho Kim giám sát cậu và không cho cậu đặt nửa bước chân vào địa phận Asgard. Vì mệnh lệnh của cấp trên và sự cứng đầu của ông anh, Kim đã phải chém chính anh trai mình.

[1] Mười ba đội hộ vệ của Soul Society trong Bleach, một bộ truyện về thần chết.
 

Mạnh

Tác giả
Tham gia
9/7/20
Bài viết
423
Điểm cảm xúc
737
Điểm
93
AI CŨNG PHẢI È CỔ RA HỌC THÔI. SẮP THI RỒI.
CÔ GÁI CẦM THANH KIẾM ĐỐI DIỆN VỚI HAI TÊN QUỶ. Cô chĩa kiếm thẳng vào mặt chúng.

“Tránh ra.”

“Chúng ta là Hắc Bạch Vô Thường có trách nhiệm bảo vệ cổng Địa Ngục, chúng ta không cho phép bất cứ kẻ nào không phải công dân Helheim đặt chân vào đây.”

Hai tên đó không cho cô đi qua.

“Vậy thì, theo truyền thống.” Cô thủ thế. “Lấy sức mạnh để quyết định.”

Tên mặc áo đen, Hắc Vô Thường phóng về phía cô. Y đâm thẳng thanh kiếm Rapier, cô gái lùi lại trước khi nó xiên một lỗ trên ngực.

“Khá đấy.” Cô cười.

“Camillo Agrippa, Hắc Vô Thường, Địa Ngục Thủ Hộ Giả hạng 8.”

“Công Tôn Vỹ, hậu duệ của Diêm Đế Công Tôn Hiên Viên.”

“Ồ, ra là hậu duệ của Diêm Đế.” Tên Bạch Vô Thường huýt sáo.

“Thế tôi qua được chưa?” Vỹ hạ kiếm xuống.

“Là hậu duệ của Diêm Đế,” mũi kiếm của Camillo chạm vào chiếc khua cổ áo sơ mi của Vỹ. “thì càng phải đánh.”

“Nhanh quá.” Vỹ lùi lại đưa thanh kiếm lên thủ thế.

Camillo đâm thẳng tới. Vỹ dùng thanh kiếm của mình gạt thanh liễu kiếm sang bên. Camillo xoay lưỡi kiếm và đâm nghiêng trúng vào tóc Vỹ. Cô cúi người thấp chém vào eo y. Hắc Vô Thường xoay người né đòn và đâm mũi liễu kiếm vào cổ Vỹ. Cô lộn người nhào tới và chém vào chân ông. Ông ta nắm lấy lưỡi kiếm và vung cán kiếm vào trán Vỹ khiến cô ngã xuống.

“Nửa kiếm à…” Vỹ lau vết máu trên trán và bò dậy.

“Hô, cô biết sao?”

“Để có thể gánh vác gia tộc Công Tôn, tôi đã phải học nhiều hơn những gì ông nghĩ đấy.” Vỹ kéo từ trong không gian lưu trữ của mình ra một cây halberd vung mạnh vào người Camillo. “Kể cả là cách sử dụng những thứ này.”

“Hử?” Bạch Vô Thường nhướn mày.

“Người phương đông mà cũng học cách sử dụng vũ khí tây dương à?” Camillo lùi lại khi thứ vũ khí khổng lồ ấy suýt xẻ mình làm đôi. Nơi ông vừa đứn một giây trước đó nay là một cái rãnh dài.

“Có gì mà không được!?” Vỹ đưa cao cây halberd và vung lưỡi rìu vào Hắc Vô Thường. Ông ta bắc ngang thanh liễu kiếm đỡ đòn. Dù lưỡi kiếm mỏng manh nhưng lại vô cùng cứng chắc. Đòn tấn công của Vỹ còn không khiến nó bị cong.

Cô lùi lại một chút và vung lưỡi rìu xuống. Ba lần. Bốn lần. Năm lần.

Camillo cảm thấy khó mà cầm cự nên đã lùi lại. Ông cầm lấy đầu kiếm và vung nó vào thanh halberd của Vỹ. Cô xoay vũ khí khiến ông bị mất đà và đâm mũi giáo vào Camillo. Camillo dùng tay hất đòn và đâm vào bụng Vỹ. Cô hướng lưỡi rìu vào cổ ông.

“Đủ rồi.” Bạch Vô Thường dùng tay đẩy vũ khí của cả hai ra.

“Xin lỗi vì đã cản đường cô.” Bạch Vô Thường cúi người xin lỗi. Anh ta mang nước da vàng Châu Á và đôi mắt một mí. Mái tóc đen để hai mái cắt ngắn. Anh mặc một bộ vest trắng với cà vạt có logo của Liên đoàn Taekwondo Thế giới. Trên tay anh là cây gậy.

“Ừm, nhiệm vụ của hai người mà.” Vỹ cất vũ khí đi.

“Thế thì, tôi, Hong Gil Dong, Địa Ngục Thủ Hộ Giả hạng 4 xin được hộ tống cô tới nơi Diêm Đế.”

“Chà, ở đây có Wi-Fi free này.” Vỹ vừa đi theo Gil Dong vừa lướt điện thoại. Cô tìm thông tin về Camillo Agrippa. “Kiếm sĩ người Ý à?”

“Hiếm lắm đúng không?” Gil Dong mỉm cười. “Châu Âu mà có một kiếm sĩ có thể đứng vào hàng mười ba thủ hộ giả của Địa Ngục.”

Tiêu chí để trở thành Địa Ngục Thủ Hộ Giả là phải có sức chiến đấu. Xét về các kỹ thuật chiến đấu thì người phương Đông hoàn toàn ăn đứt người phương Tây. Người phương Tây sử dụng sức mạnh để áp đảo thì người phương Đông dùng kỹ thuật để khắc chế sức mạnh. Thầy của Vỹ đã từng nói: “Trong một trận đấu giữa sức mạnh và kỹ thuật, kỹ thuật sẽ có ưu thế. Trong một trận chiến giữa kỹ thuật và tinh thần, tinh thần mới là thứ quyết định.”

“Theo tôi được biết thì mười ba thủ hộ giả của Địa Ngục còn mạnh hơn chín hộ vệ của Bifrost nữa đúng không?”

“Tất nhiên” Gil Dong cười. Rồi đột nhiên nụ cười của anh ta tắt ngúm. “Còn tàn ác hơn nữa.”

Vỹ đoán anh ta đang nói tới việc Trương Oanh một mình đánh bại mười hai thủ hộ giả cách đây nhiều năm.

“Thế, tôi xin lui trước.” Gil Dong nói và biến mất ngay sau đó.

Vỹ lơ nga lơ ngơ bước tiếp. Bên trong là một căn phòng theo lối kiến trúc thời Tống, tường sơn đỏ, hai bên tường treo nhiều tranh vẽ. Vĩ bước qua hai chiếc bàn làm việc kiểu doanh nhân. Một chiếc trống, chiếc còn lại có một người đàn ông da đen đang nói chuyện điện thoại. Đối diện với Vỹ là một chiếc ngai vàng lớn xa hoa tráng lệ. Cả chiếc bàn cũng được thiết kế vô cùng tinh xảo với hình ảnh vô số cuộc chiến tranh trong lịch sử Trung Hoa. Người đàn ông ngồi trên đó mặc một bộ trang phục màu vàng, đội mũ Bình Thiên mười hai tua. Ông mang gương mặt trẻ trung và ánh mắt đầy hồn sắc. Trên tay ông là một chiếc Macbook.

Vỹ cứ thế mà quỳ xuống.

“Con đến tìm ta có gì không?” Ông hỏi, mắt không nhìn đến Vỹ.

“Con…”

Giờ Vỹ mới nhận ra, cô còn chẳng có lý do để xuống đây.

“Chuyện của con, Hades đã inbox hết cho ta rồi.”

“Hai vị Chúa Tể Địa Ngục sử dụng facebook sao?” Vỹ cứ nghĩ cô đã thấy hết mọi chuyện kỳ lạ trên đời.

“Cảnh con chiến đấu, được khá nhiều tương tác đấy. Chỗ Ereshkigal khen con nhiều lắm.”

“Cụ tôi bị nghiện mạng xã hội hả tác giả?”

“Thời đại công nghệ 4.0, muốn khoe thành tích thì đăng lên mạng đi. Lại còn xuống tận đây.” Diêm Đế thở dài. “Chẳng linh hoạt gì cả. Con giống mấy bà già quá rồi đấy.”

“Con định nói rằng con trẻ hơn cụ vài nghìn tuổi là ít.”

“Thực ra, có những chuyện, con không thể bộc lộ, nếu chỉ gặp cụ qua video call.” Vỹ nói.

Vỹ lấy ra một lá thư.

“Ông nội con có gửi thư tới cụ.”

“Hóa ra mấy đứa thích viết thư tay à?” Diêm Đế lắc ngón tay, một đốm ma trơi bay tới và đỡ lấy lá thư đêm về cho ông.

Diêm Đế Công Tôn Hiên Viên mở thư ra xem.

“Chuyện bố con… ta rất lấy làm tiếc. Nhưng ta không thể thiên vị được, con hiểu mà. ”

“Dạ. Con chỉ muốn nói rằng, dù con có là con gái, con cũng sẽ chiến đấu để bảo vệ dòng dõi của Hoàng Đế.”

“Dòng dõi… là cái gì?”

Vỹ tròn mắt.

“Dòng dõi, hậu duệ, gia tộc… những thứ đó, có nghĩa lý gì?”

“Đó, là… là dòng dõi của cụ…”

“Không.” Hiên Viên Hoàng Đế lắc đầu. “Ta đang hỏi con cơ. Dòng dõi của Hoàng Đế, có ý nghĩa gì với con?”

“Đó, là họ của con, và,”

“Nó có giúp con đậu Đại học không?”

“Ơ… không, nhưng, nhờ có nó, con có thể, ừm, khai thác một chút… sức mạnh…”

“Hoàng Đế…” Công Tôn Hiên Viên tháo chiếc mũ miện xuống. Mái tóc bạc trắng của ông xõa ra sau lưng. Vị vua Địa Ngục bước tới gần đứa cháu gái. “Nếu con nghĩ con có thể dựa vào sức mạnh của ta để chiến đấu chống lại Người Cổ đại thì con nhầm to rồi. Sức mạnh ta truyền lại cho con chẳng đủ để làm gì cả. Khi con cứu con bé bị hớp hồn trên sông Styx, sức mạnh của con chỉ có tác dụng tăng khả năng áp chế thôi. Toàn bộ, vẫn là Dinazade làm. Sức mạnh, đừng quá dựa dẫm vào sức mạnh của ta. Hãy tìm sức mạnh của chính bản thân con.”

“Sức mạnh của chính bản thân…” Vỹ gọi một ly cam ép từ quầy bar của Mạnh Bà.

“Làm một ly Ngũ vị lãng quên không cháu?” Mạnh Bà hỏi.

Bà ta cao ráo và có một nốt ruồi ở cuối mắt trái. Dáng người bà đầy đặn và đang mặc một bộ trang phục hết sức gợi cảm, khoe ra hết những đường con trên cơ thể. Mái tóc đen xoăn ở đuôi tóc của bà được cột cao và trên tay bà là một chiếc tẩu thuốc lá.

“Dạ, cháu chưa chết.” Vỹ gượng cười.

“Đừng chấp cụ cháu nhé.” Mạnh Bà cười. “Từ ngày độc quyền ở Địa Ngục, hắn thường dành nhiều thời gian để thiền. Nên tự nhiên hắn moi ra được một mớ đạo lý từ trên trời rơi xuống.”

“Cháu thấy người nói đúng. Cháu không thể cứ mãi dựa dẫm vào sức mạnh của dòng họ được. Cháu cần tìm một nguồn sức mạnh mới.”

“Sức mạnh của dòng họ Công Tôn à?” Mạnh Bà rít một hơi thuốc. “Cháu biết không, bất cứ ai cũng mang trong mình ngũ hành. Nhưng đến hiện tại, chỉ có năm dòng họ kích phát được ngũ hành trong cơ thể mình thôi. Kim – Thương. Mộc – Hạ. Thủy – Doanh. Hỏa – Cơ. Thổ – Công Tôn. Người duy nhất nắm được cả ngũ hành trong tay chỉ có Doanh Chính. Hắn ta lại là cánh tay phải đắc lực của cụ cháu đấy. Và năng lực kiểm soát nguyên tố của Doanh Chính còn không mạnh bằng Aang nữa kìa.”

“Dạ!?” Vỹ ngạc nhiên. Thiên Cổ Nhất Đế Tần Thủy Hoàng hóa ra còn không mạnh bằng một nhân vật hoạt hình.

“Aang có bốn nguyên tố…”

“Trong movie có thêm rồi ạ.”

“Được rồi, ta không xem phần sau, thế chuyển sang… Boboiboy đi.” Mạnh Bà nói. “Boboiboy có sấm sét, đất, gió, nước, lửa, cây, ánh sáng đúng không?”

“Dạ, và mỗi nguyên tố lại có một dạng nâng cấp.”

“Ừ. Chính chỉ có năm. Và hắn không có dạng nâng cấp nào cả. Hắn cũng không biết phân thân, và dù thông thạo ngũ hành, hắn sử dụng Stand nhiều hơn.”

“Dạ?”

“Tóm lại là, năng lực ngũ hành của cháu chẳng có tác dụng gì đâu. Đừng quá kỳ vọng vào nó. Thay vào đó, hãy luyện thứ khác đi. Như, kiếm chẳng hạn.”

“Cháu có thể sử dụng nhiều loại binh khí. Cháu cũng quen biết với một cô gái cùng làm chung với cháu ở GKL, cô ấy cực kỳ giỏi sử dụng nhiều loại vũ khí. Nhưng, cháu không phải thiên tài như cô ấy.”

“Thiên tài… lo gì chứ. Không phải thiên tài, càng tốt chứ sao.”

“Người thường như chúng ta có thể nâng cấp bản thân mỗi ngày. Như thế không phải tốt hơn à?” Camillo ngồi xuống cạnh Vỹ.

“Đã không phải thiên tài, thế thì chỉ cần tìm một người thầy cũng không phải thiên tài, và học cách để trở nên mạnh hơn thôi.” Gil Dong ngồi xuống cạnh Vỹ.

“Anh…”

“Chúng tôi sẽ giúp cô.” Camillo nói. “Nhưng nói trước, học phí không rẻ đâu.”



Tiếng chuông vang inh ỏi. William bật dậy, gấp chăn và chạy đi đánh răng.

“Điểm danh!” Aphros hét lớn với gần năm mươi người đang xếp hàng nghiêm chỉnh trước mặt ông.

“Nemo Finding.”

“Trịnh Quyển Liêm.”

“Natasha Massa.”

“Trần Hồng Mai.”

“Estelle Blofish.”

“Vladimir Alexanderina Ivan.”

“William Rogers.”

“Có!” Will đưa cao tay.

Tên của Will nằm cuối danh sách vì cậu là người cuối cùng gia nhập. Mới tuần trước.

“Được rồi.” Aphros tuýt còi. “Bắt đầu thể dục buổi sáng.”

Will là con trai của Nereid, là cháu của thần biển, cậu đã học được cách đi dưới nước trong khi hai gã Nhân mã ngư chăm sóc vết thương cho Carrot. Nhưng các đồng môn của cậu cũng là những người đã học với hai gã Nhân mã ngư suốt nhiều năm, thể lực của họ ăn đứt cậu.

“Tăng tốc lên nào Will.” Mai cổ vũ khi cậu đang bị tụt lại phía sau.

Cô gái người Việt có mái tóc đen mượt cột đuôi ngựa và để mái chéo. Cô nhỏ nhắn, không cao tới một mét sáu, thân hình mảnh khảnh, đôi mắt cô gần như có màu đen tuyền như hột nhãn, đôi môi thường trực một nụ cười. Trên bắp đùi cô có một hình xăm rồng. Will từng nghĩ nó giống hình rồng trên đồng phục Mạo Hiểm Giả của Quân và Huy. Nhưng rồng của Mai Anh là rồng Châu Á, giống như một con rắn có tứ chi, không có cánh, có bờm như sư tử, trên mũi có một chiếc sừng nhỏ và trong miệng rồng có ngậm một quả bóng. Lần đầu nhìn thấy nó, Will đã nhìn chằm chằm không rời mắt.

“Tiến bộ nhanh đấy, trò Rogers.” Aphros nói khi Will kết thúc bài chạy.

“Thế em…”

“Nhưng về cuối thì đi rửa bát. Luật là luật.” Aphros nghiêm khắc nói.

Sau bữa sáng, Will lại ngồi xuống và rửa đống bát đĩa.

“Nhanh lên nhé Will, sắp bắt đầu giờ tập luyện rồi.” Một cậu bé người Nga nói với Will.

Sau khi xử lí xong đống bát đĩa, Will tới phòng tập kiếm. Ở đó, Bythos đang đấu tập với Quyển Liêm.

Quyển Liêm dùng một thanh kiếm Tàu, Bythos dùng một thanh claymore, một thanh kiếm cỡ lớn thường được sử dụng bởi các hiệp sĩ.

Quyển Liêm có thể là kiếm sĩ giỏi nhất trong số các học viên, nhưng Bythos mới là thầy của cậu ta. Thanh kiếm của Quyển Liêm bay khỏi tay và cắm xuống đất.

“Trò Zhèng, em thua một trăm hai mươi tám trận rồi.” Bythos nhắc. “Giờ thì quay lại tiếp tục tập kiếm đi.”

Quyển Liêm bực tức quay lại với các học viên và đấu tập với từng người. Với người mới như Will, cậu ta lại chỉ dạy rất từ tốn.

Trước đây Will nghĩ mấy tên Trung Quốc rất nhỏ nhen, nhưng hóa ra cậu trai này không giống cậu nghĩ. Cậu ta mười tám tuổi, tóc đen nâu ngắn và có đôi mắt nhỏ. Với tiêu chuẩn của người Á Đông thì cậu cũng khá cao.

“Cầm chắc hơn nữa đi.” Quyển Liêm nhắc khi vung kiếm đánh vào kiếm của Will. Thanh kiếm của cậu rung lên, truyền cảm giác tê rần xuống cả hai tay.

“Kiếm của cậu,” Quyển Liêm nhìn thanh kiếm. “Cậu có muốn đổi thanh khác không?”

“Tôi không nghĩ là tôi hợp với kiếm.” Will thở dài.

“Kiếm là thứ vũ khí khá hoàn hảo. Là vua của các loại binh khí. Nhưng cũng là thứ vũ khí khó học. Cậu không thể học dùng kiếm trong ngày một ngày hai đâu. Trừ khi, cậu là thiên tài. À không, thiên tài cũng cần thời gian chứ.”

“Thiên tài…” Will nhớ tới Quân. “Liệu thiên tài đến mức nào mới có thể đánh nhau với người cá ở dưới nước?”

“Không nhiều đâu.” Quyển Liêm nhún vai. “Tôi, tôi nghĩ chỉ có một người có khả năng ấy thôi. Cậu ta được in lên mặt báo là kiếm sĩ khả tử trẻ tuổi khiến Odin sửng sốt. Luyện Hoàng Quân từ Việt Nam.”

Will nghe đến cái tên của cậu ta thì bỗng mỉm cười.

“Sao thế?” Quyển Liêm nhướn mày.

“Không có gì.” Will cầm chắc thanh kiếm. “Tôi chỉ là nhớ tới bạn mình thôi.”

“Thế, tiếp tục nào.” Quyển Liêm lùi lại vài bước và tấn công Will.

“Gì?” Mai Anh sửng sốt nhìn Will. “Cậu từng gặp Luyện Hoàng Quân và Trần Minh Huy!?”

“Hai anh ấy nổi tiếng lắm đấy.” Ivan nói. Cậu bé người Nga có nước da trắng, mái tóc vàng cắt húi cua và đôi mắt xám tro. Cậu mới mười hai tuổi, trẻ nhất học viện nhưng đã cao gần bằng Mai.

“Họ là đồng hương của cậu nhỉ.” Will nhìn Mai.

“Ừ, tớ nghe kể nhiều lắm.” Mai Anh dùng chân nghịch con cá ngựa.

Buổi chiều họ thường được tự do sinh hoạt. Một số người có thể đến các trại nuôi nhốt và luyện chiến đấu với thủy quái, một số người có thể lên bờ. Nhưng muốn ra khỏi khuôn viên học viện thường cần đạt đủ tiêu chuẩn trong một bài kiểm tra bất kỳ. Will chưa vượt qua được bài nào cả.

“Hai anh ấy như thế nào ạ?” Ivan láu lỉnh hỏi.

“Huy cao hơn Quân, hai người họ chiến đấu giỏi lắm. Họ còn biết khích lệ anh nữa.”

“Đứng lên, và chiến đấu đi!” Lời Quân nói văng vẳng bên tai Will.

“Có thể vì họ nên anh mới quyết định xuống đây. Dù họ đem tới cho anh hàng tá rắc rối. Nhưng nếu không có họ, chắc anh vẫn đang ngồi ngáp ở ngoài bãi biển.”

“Năm tám tuổi, tự nhiên có một gã ất ơ nào đó xuất hiện vào bảo rằng tôi là cháu nội của Trần Quốc Toản và tôi được tặng học bổng của OWA. Rồi tôi xuất hiện ở đây. Bắt đầu học như một chiến binh.” Mai Anh sờ vào hình xăm trên đùi. “Đến năm mười bảy tuổi thì tớ xăm cái này.”

“Truyền thống ạ?” Ivan hỏi. “Ngầu đấy chứ.”

“Cách đây hơn sáu trăm năm, tổ tiên chị là vua nước Việt. Xăm hình rồng là truyền thống gia tộc[1]. Nhưng không phải muốn là xăm được đâu.”

“Thì ra cậu là dòng dõi hoàng gia à?” Will cười.

“Làm sao bằng được cháu ngoại của thần biển chứ.”

“Thần biển…” Will xúc cát bằng chân. “Mà nhắc mới nhớ, mẹ tớ không ở đây à?”

“Nữ thần Thetis không rảnh để ở đây suốt đâu.” Ivan nói. “Bà ấy ở trên tiền tuyến cơ.”

“Tiền tuyến?” Will tròn mắt.

“Cậu không biết à?” Mai Anh thả con cá ngựa ra. “Ngay trước ngày cậu tới đây, ở Alaska đã có một đội quân Người Cổ đại tiến vào. Nữ thần Thetis đang dẫn đầu một nhóm quân và đánh trận ở Alaska rồi.”

Đột nhiên, Will lại thấy lo cho mẹ mình.





[1] Các vua nhà Trần xuất thân từ nghề chài lưới. Chuộng dũng cảm, lại theo nghiệp võ nên xăm hình rồng trên đùi để tỏ là mình không quên gốc.
 
Top