[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
LỰA CHỌN GIỮA PHẬT VÀ CHÚA CHẲNG KHÁC NÀO PHÂN VÂN GIỮA ĂN PHỞ HAY ĂN BÚN VÀO BỮA SÁNG CẢ.
BỐN TÊN KỴ SĨ NHÌN NHAU NHƯ ĐANG THẢO LUẬN XEM NÊN GIẾT TÊN NÀO TRƯỚC.
“Hỡi các kỵ sĩ!” Cleopatra bước tới gần chúng. Bốn gã kỵ sĩ nhìn ả với ánh mắt không thay đổi, chằm chằm và cau có. “Ta đã triệu hồi các ngươi, hãy trao cho ta sức mạnh!”
“Ta sẽ chinh phạt mọi thứ mà Người muốn!” Conquest nói với giọng hùng dũng.
“Ta sẽ tắm nơi đó trong máu và xác thịt.” War cười khúc khích.
“Ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết.” Famine nói.
“Ta sẽ để bọn họ ra đi trong thanh thản.” Death mệt nhọc nói.
Ba tên kia quay sang nhìn Death.
“Gì?” Tên mặc áo choàng nhìn chúng.
“Ngươi lại quên lời thoại rồi Death.” Famine thở dài.
“Chúng ta đã thống nhất lời thoại cho ngươi là “ta sẽ khiến chúng chết trong ô nhục và thống khổ.” mà.” Conquest nói.
“Tệ quá, làm lại đi.” War nói và cả bốn tên quay về phong ấn.
“Quay về kiểu gì nhỉ?” Famine hỏi.
“Ai nhớ đâu.” Ba tên còn lại đáp.
“CÁC NGƯƠI GIỠN MẶT VỚI TA À?” Cleopatra hét ầm lên.
“Làm gì mà quát tháo ầm ĩ thế?” Famine gãi tai.
“Ta triệu hồi các ngươi là để giúp ta chinh phạt Người Cổ đại. Không phải là để các ngươi trở thành chúa hề như thế, lũ khốn này.”
“Ta thích cô ta rồi đấy.” War cười tít mắt.
“Vậy chọn cô ta nhé.” Death đề nghị.
“Đồng ý.”
Cả bốn tên tiến về phía Cleopatra.
“Đúng rồi, ngoan lắm…”
Rồi cả bốn tên biến thành bốn luồng sáng và bay và người Cleopatra.
“Này, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả bốn tên cùng ở trong một thân thể?” Quân hỏi.
“Em không biết.” Kim thừa nhận.
“Em nên biết đi, vì anh thấy chúng đang hợp thể như Climax Form ấy.” Quân nói khi tháo trói cho Kim.
“Nhưng Liner Form mới là Form cuối mà.” Kim cãi.
Quả đúng như Quân nói. Bốn tên Kỵ sĩ đã hợp thể lại với Cleopatra làm vật chủ. Trên hai cánh tay là Conquest và War. Giữa ngực là cái cân và khuôn mũ giáp của Famine. Đầu ả đội chiếc mũ trùm của Death. Đôi mắt ả sáng lên màu đỏ.
“Cũng khá ổn đấy.” Giọng của War vang lên.
“Thưa Đấng,” Philoctetes đứng ra trước mặt… tên Tứ Kỵ sĩ. “thần là Philoctetes, thần là người đã dâng thân thể này lên cho Người. Đấng có vừa ý không ạ?”
“Philoctetes!” Kim gào lên. “Vậy ra tất cả là do anh!?”
Người anh hùng chiến tranh thành Troy quay lại nhìn Kim.
“Công chúa à,” Anh cười. “thần chỉ đang tìm kiếm vị vua có thể giúp thần hoàn thành tâm nguyện của mình. Thần đã đạt được điều đó rồi.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh lại…”
“Thần đã thề trung thành với người ban cho thần cuộc sống bất tử này, Lucifer.”
“Lucifer!?” Kim suýt làm rơi cây trượng.
“Đúng vậy thưa công chúa.” Anh bước về phía cô. “Người có còn nhớ vì sao thần lại bất tử không, thưa công chúa?”
“Vì anh bị một con rắn cắn.” Kim đáp. “con rắn đó, chính là Lucifer.”
“Bingo!” Anh chàng búng tay. “Thần đã bị rắn cắn. Chính là con rắn đã xúi giục Adam và Eva ăn trái cấm. Chính là Lucifer! Ta trong chính khoảnh khắc đó đã thấy được sự nhẫn tâm của con người. Chúng đã bỏ ta lại. Ta đã nguyền rủa chúng. Rằng chúng rồi sẽ gặp đủ mọi trắc trở và quả nhiên! Achilles chết. Ajax tự tử, Agamenon bị vợ cắm sừng rồi giết. Odysseus và Menelaus không thể về nhà suốt nhiều năm…”
“Anh bị điên à? Họ không thể đưa anh theo bởi vì vết cắn đó có nguy cơ gây ra dịch bệnh trong quân. Hơn nữa cuối cùng anh cũng được tham chiến còn gì.”
“Và cô bảo người tham chiến ở cuối trận thì có vinh quang gì? Đến cả thằng nhãi con Neoptolemus mới mười bốn tuổi. Mười bốn tuổi! Nó còn bắt được cả vua Priam. Vậy cô xem ta là gì? Người thừa được xếp vào cho đủ đội hình à? Đến cả Hawkeye còn có phim riêng, còn ta cả đời làm nhân vật phụ, quá đủ rồi! Tôi muốn làm nhân vật chính!”
“Philoctetes, anh không thể…”
“Kết thúc rồi!” Anh ta cắt lời Kim. “Ba nghìn năm, làm kẻ đi sau. Đi sau Alexander, đi sau Julius, đi sau Thiết Mộc Chân, suốt cuộc đời ta chỉ làm một kẻ đi sau bọn chúng, không có lấy một danh tiếng. Cuối cùng thì hôm nay, nhân loại cũng sẽ phải nhớ đến ta như là người đã giải phóng cho Tứ Kỵ sĩ và đưa cuộc chiến của con người và Người Cổ đại đến hồi kết!”
“Tên anh hùng này thảm bại đến mức chỉ muốn thu hút sự chú ý của người khác thôi hả?”
Quân hỏi mà như đâm thẳng một kiếm vào tim Philoctetes.
“Mi…”
“Ta đếch quan tâm mi ở đây chỉ vì muốn danh tiếng hay muốn được người khác chú ý.” Quân rút thanh Masamune ra. “Nhưng có vẻ như mày là đứa ra lệnh bắt em tao thì phải.”
“Mi nghĩ mi là ai hả?” Philosctetes rút tên ra và bắn Quân với tốc độ nhanh như chớp.
Quân chém đôi mũi tên giữa không trung và lao tới đâm Philoctetes.
“Cút ra.” Giọng War cất lên. Quân bay ngược ra và đụng trúng phải Huy. Huy túm lấy tay Quân và xoay cậu một vòng giúp cậu lấy lại thăng bằng.
“Chà, xem ra tao đến trễ nhỉ.”
“Ở đây có vẻ chán chết đi được.” Famine nói.
“Đi tìm chỗ khác chơi đi.” War nói.
“Các ngươi ham chơi nhỉ.” Death nói.
“Hàng trăm năm bị cầm tù, cuối cùng cũng phải quẩy cho đã chứ.” War nói.
“Cũng được đấy.” Conquest đồng ý. “Nhưng chẳng phải cái thân này nhờ chúng ta tiêu diệt lũ Người Cổ đại à?”
“Từ từ rồi tính.” War nói xen vào. “Đi chơi đi!”
“Rồi rồi.” Death thở dài. “Ta thấy một thành phố khá đông người. Nhưng hơi xa.”
“Kệ đi kệ đi.” War hí hửng. “Càng đông càng vui.”
Nói xong, chúng biến mất trong một tia sáng.
“Quân! Huy! Nhanh chóng đuổi theo chúng!” Kim hét lớn.
“Đuổi theo… kiểu gì?” Huy ngơ ngác hỏi.
Kim ném cho họ một tấm la bàn bát quái. “Đi theo nó. Em đã định vị vị trí của tên Tứ Kỵ Sĩ lên đó rồi.”
“Các ngươi nghĩ rời khỏi đây dễ dàng vậy sao?” Philoctetes huýt sáo.
Một đàn quái vật xuất hiện. Chúng có khuôn mặt quỷ và sừng, sau lưng có một đôi cánh dơi. Trong chúng giống như những bức tượng thường thấy ở các nhà thờ.
“Gargoyle?” Kim tròn mắt nhìn quanh.
“Xem ra cô không rời khỏi đây được rồi.” Philoctetes cười.
Một tia sét phóng tới, tiêu diệt vài con Gargoyle. Một kỵ sĩ trên con ngựa có cánh xuất hiện và tấn công Philoctetes. Anh vung kiếm gạt đòn. Kỵ sĩ đó xuống khỏi ngựa và nhìn Philoctetes.
“Cần đánh tên nào?” Uyên hỏi.
“Cần chị cầm chân đám quái vật.” Kim nói nhanh. “Quân, Huy, hãy cưỡi con ngựa đuổi theo Tứ Kỵ Sĩ.”
“Gì? Hắn thoát rồi à?” Uyên hỏi.
“Vâng.” Kim gật đầu. “Em xin lỗi.”
“Còn em thì sao?” Quân hỏi khi leo lên ngựa.
“Em cần đánh tên ngốc này sáng mắt ra đã.” Kim rút thanh khopesh và sẵn sàng chiến đấu với người bạn cũ. “Sau khi xử lý anh ta, người tiếp theo ăn đòn sẽ là anh đấy, Im.”
Chàng pháp sư người Ai Cập cúi gầm mặt.
“Vậy thì, bọn anh đi trước đây!” Huy thúc con ngựa và bay thẳng lên trời. Lũ Gargoyle tấn công họ. Lửa của Kim và sấm của Uyên đánh lũ quái vật tan thành tro trước kịp chạm vào con ngựa có cánh.
Tên Tứ Kỵ sĩ đứng trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời.
“Thế có đánh nhau với Người Cổ đại không?” War hỏi.
“Ngươi nghĩ chúng ta đủ sức để làm điều đó à?” Conquest mắng.
“Chúng ta sẽ chơi cho đã đời đã.” Death nói. “Sau đó sẽ dâng cái hành tinh chết này cho lũ Người Cổ đại. Và trốn biệt khỏi chúng mãi mãi. Tìm những thế giới xa xôi hơn. Và tiếp tục vui chơi như chúng ta đã từng làm với thế giới của mình.”
“Vậy,” Famine hỏi. “các người thấy thành phố dưới kia thế nào?”
“Làm từ từ thôi nhé.” Tên Kỵ sĩ giương cung tên.
Tình hình của Phương không khả quan lắm. Hatshepsut thể hiện mình là một chiến binh tinh nhuệ với song kiếm. Còn Phương chật vật lắm mới giữ được đầu con trên cổ.
“Biết vậy đã ở lại đánh nhau với Bích Hoa.” Phương cằn nhằn.
“Giết.” Hatshepsut nói với giọng robot.
“Khốn nạn!” Phương chửi rủa.
Lưỡi kiếm khophesh đâm vào tay Phương, cô buộc phải thả thanh kiếm của mình xuống và vào thế Taekkyeon đá vào cằm Hatshepsut. Ả ta lùi lại đôi chút nhưng tay cũng nhanh chóng túm được chân Phương và kéo ngã cô. Ả zombie vung kiếm lên sẵn sàng tung đòn kết liễu.
Lưỡi kiếm vung ra đẩy ngã Hatshepsut.
“Kẻ nào?” Hatshepsut hỏi.
Mái tóc đen của cô tung bay, trên đầu cô có hai chiếc tai thỏ và sau eo cũng có một chiếc đuôi thỏ trắng. Cô mặc bộ giáp trận Trung Hoa lấm tấm máu khô và trên phần lưng bị thủng một lỗ.
Cô quay lại nhìn Phương, đôi mắt màu hổ phách của cô sáng lên dưới ánh đèn của chiếc vimana. Cô đưa tay ra và mỉm cười nhìn Phương.
“Tớ có tới trễ quá không?”
“Không.” Phương nắm lấy tay cô đứng dậy. “Được chiến đấu bên cạnh Tây Sở Nữ Vương thế này, đối với con nhóc nhà quê như tớ mà nói thì thật vinh dự quá.”
“Hừ,” Thy bật cười. “vậy cùng chiến nào.”
Thy bật cao tới chỗ Hatshepsut. Lưỡi kiếm của cô quét qua eo ả zombie, Hatshepsut đỡ đòn và khóa kiếm của Thy lại bằng thanh khopesh. Thy thả kiếm ra và bật lên đá mạnh vào ngực Hatshepsut.
Nữ Hoàng Ai Cập lùi lại và liên tục đón nhận những cú đá trời giáng từ Tây Sở Nữ Vương.
“Cậu có thể đá mạnh như thế từ khi nào vậy?” Phương như không tin vào mắt mình.
“Cậu có đánh không vậy?” Thy nhặt lấy thanh kiếm.
“Tới đây!” Phương nhảy tới tung cước thẳng vào người Hatshepsut. Thy nhào tới chém rách áo ả ta. Ở giữa ngực ả có một thứ giống như trái tim đang đập thình thịch.
“Đó là lõi của Mid zombie.” Thy nói. “Phá hủy nó là ả ta sẽ chết.”
“Cậu sẵn sàng chứ?” Phương hỏi.
“Tớ đã chém đầu ả ta một lần, nhớ chứ?” Thy xoay thanh kiếm. “Hơn nữa, Hatshepsut cũng không muốn mình trở thành hình dạng như thế kia đâu. Bả chăm chút sắc đẹp của mình dữ lắm.”
“Vậy thì xử lý nhanh cho xong đi.” Phương và Thy hai mặt giáp công khiến Hatshepsut với đôi song kiếm không thể nào trở tay kịp. Thy tấn công những đòn đánh như vũ bão, Hatshepsut vung song kiếm đỡ đòn nhưng không thể phản công được. Mỗi lần ả định tấn công, Phương lại vung chân tung ra những cú đá mạnh như trời giáng và tiếp tục đổi chỗ với Thy. Cứ như vậy, Nữ hoàng Ai Cập hoàn toàn thất thế trước hai cô gái.
“Phương!” Thy hét lên sau khi đẩy ả ta lùi lại sát tường.
“Gura!!!” Phương đâm thanh Trấn Ám Kiếm vào giữa ngực Hatshepsut. Ả zombie bất động. Cô rút lưỡi kiếm ra, trên đó có một trái tim còn đang đập ra. Khi nó ra khoi thân thể Hatshepsut thì liền vỡ vụn thành từng mảnh. Thân thể của Nữ hoàng Ai Cập biến thành đống đất cát và tan vỡ thành bụi.
“Thắng rồi.” Phương khụy xuống. Hai thanh khopesh vẫn nằm đó.
Cơ thể Thy trở lại bình thường. Con thỏ chui ra khỏi người cô và nhảy vào lòng Thy.
“Vậy ra mày đã cứu tao à?” Thy nghịch nghịch mũi con thỏ.
“Nhưng đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Phương hỏi Thy.
Thy kể lại chuyện Liêu đã tìm và điều khiển đội quân Binh Mã Dũng chiến đấu anh dũng chống lại đội quân quái vật tấn công và cả Typhon. Nhưng sau khi bị Typhon đâm xuyên người thì Thy không biết gì nữa.
“Ngay sau đó, tớ xuất hiện ở trước cổng Hoàng thành với hình dạng đó. Rồi tớ ngửi thấy mùi của các cậu ở trên này, và tớ đã nhảy lên.” Thy kể.
“Thì ra Ngọc Thố còn có năng lực đó.” Phương gật gù.
“Còn mọi người đâu?”
“Tớ cũng không biết.” Phương nói.
Thy cầm lấy thanh khopesh và cất vào Không gian Lưu trữ.
“Thế thì đi tìm họ nào.”
My bị húc văng ra bên ngoài, cô tung cánh bay lên. Asia bay theo và đâm vào chân cô bằng thanh liễu kiếm. My vừa kịp thu chân né và vung kiếm phản đòn. Asia đỡ được cú chém và vung móng vuốt phản công. My túm lấy tay ả và hất văng ả lên không trung, ả ma cà rồng lấy lại thăng bằng. My phóng tới túm lấy chân ả ta và ném mạnh về phía chiếc tàu bay. Trước khi ả kịp đứng dậy, My lao tới đâm thanh kiếm vào giữa ngực ả.
“Đồ khốn này…” My gầm gừ.
“Kính đảnh lễ đức Thế Tôn, Ứng Cúng, Chính Biến Tri…” Ả lại tiếp tục tụng kinh và những lời kinh chú của ả khiến My bị hất văng.
“Thật chẳng ra làm sao cả.” Ả đâm thanh liễu kiếm vào My, cô dùng cánh để chặn lại. “Thiên Chúa Giáo là tôn giáo sinh sau đẻ muộn, làm sao mà sánh được với Phật Giáo chứ?”
“Sinh sau đẻ muộn thì sao!?” My bung cánh đánh bật đối thủ. “Sinh sau đẻ muộn thì không thể sánh được với nhau à? Amblogio bị một đám người khả tử tiêu diệt, đó chẳng phải bằng chứng hay sao?”
“Đừng có già mồm!” Asia đâm kiếm lia lịa. My gạt đỡ và bay lùi lại.
“Hừ.” My vung chéo thanh kiếm. “Ta là người vô thần, ta không tin vào bất kỳ tôn giáo nào cả.”
“Tôn giáo là thứ ban cho con người sức mạnh.” Asia tiếp tục giảng. “Thiếu Lâm Tự có được sức mạnh không chỉ từ luyện tập thôi đâu. Sức mạnh của Thiếu Lâm Tự ngày xưa chính là có được từ Đức Phật đấy.”
“Đây cóc quan tâm!” My gắt lên. “Tôn với chả giáo của chúng mày chả liên quan quái gì đến bà. Bà mày vô thần!”
“Nếu mi không có cho mình một vị thần để nương tựa, ngươi sẽ mãi mãi không bao giờ đạt được sức mạnh về tinh thần đâu, người khả tử.”
“Ta không quỳ gối trước một vị thần nào. Ta không cầu nguyện với bất kỳ một vị thần nào.” My đưa thanh Halteclere về phái trước. Chiếc cánh thiên thần sáng lên, thanh kiếm cũng sáng lên. “Cả cuộc đời này, ta chỉ quỳ xuống trước bia mộ ba mẹ mình và cầu nguyện với mẹ cha mình. Tại sao lại cần có một kẻ xa lạ nào đó ban phát sức mạnh? Sức mạnh của ta, chính là đến từ những người đã ngã xuống vì công cuộc thay đổi thế giới.”
“Một lũ phàm nhân đã chết có thể ban phát sức mạnh được như một vị thần ư? Hư cấu!”
“Gia đình ta không vĩ đại như tín ngưỡng của mi, nhưng ta yêu quý họ. Như thế là quá đủ rồi.”
“Vô nghĩa!” Asia bay tới đâm kiếm. My đưa kiếm chặn lại và bị hất ngược ra sau.
“Chó chết!” My chửi rủa.
Sức mạnh của ả ma cà rồng ấy không chỉ đến từ năng lực của ma cà rồng. Halteclere có thể chém được ma cà rồng, vấn đề nằm ở việc ả ta theo đạo Phật, sức mạnh của Đức Phật đang bảo hộ cho ả khiến lưỡi kiếm của My dù đả thương được ả nhưng ả lại nhanh chóng hồi phục.
“Tập trung vào My!”
Một giọng nói vang lên. Tư Mã Lạc Anh và anh chàng xạ thủ Oniwaban đang dìu nhau đứng bên hành lang quan sát cô và Asia.
“Nói thì dễ lắm!” My né một đòn tấn công của Asia và chém ngang qua đùi ả, ả nhanh chóng hồi phục và xoay người tấn công My. “Không đả thương được ả thì thắng kiểu gì.”
“Tập trung vào thứ mà cô cần phải đối phó đi!” Lạc Anh hét lớn. “Ả chiến đấu như một Phật tử, vậy thì cô hãy chiến đấu như một kẻ vô thần!”
“Vô thần…” My đỡ đòn và nhìn vào biểu tượng chữ Vạn trên cổ ả ta. “Ừ nhỉ.”
My đưa tay ra và túm lấy mặt dây chuyền chữ Vạn. Nó tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt.
“Ngươi…”
“Ta cần loại bỏ thứ này trước!” My giựt đứt sợi dây chuyền. Ánh sáng của nó tắt dần.
“Thì ra là thế.” My cười. “Chẳng có đạo điếc gì ở đây cả. Ngươi chỉ đang dùng báu vật thôi.”
“Ngươi…”
“Cô ta hiểu nhanh đấy chứ.” Zenjubo khen.
“Cô ấy là một người có tầm nhìn xa và mang một lý tưởng quá lớn. Nhưng chính cái lý tưởng lớn ấy đã khiến cô ấy khó nhìn thấy thực tế.” Lạc Anh nhìn người đồng minh của mình đang sải cánh tấn công ả ma cà rồng.
“Lưỡi kiếm này, tượng trưng cho sức mạnh của bạn bè ta, ba mẹ ta, các thuyền viên của băng hải tặc Namikaze đã qua đời để giữ thế giới này tồn tại. Đối với ta, họ chính là đức tin!”
Lưỡi kiếm của My chém một đường dài trên ngực ả.
“Không phân biệt tôn giáo, tín ngưỡng, sắc tộc, ngôn ngữ, tất cả mọi người cùng đứng bên nhau, cùng nhau đưa thế giới này thành một thế giới tốt đẹp hơn. Đó là, đức tin của ta.”
Ả ma cà rồng rơi xuống đất.
“Lợi dụng tôn giáo để trục lợi.” Lạc Anh nhìn theo thân xác đang rơi. “Bị như thế cũng đáng.”
“Không ngờ là anh lại tới tận đây đấy.” My vỗ vai Lạc Anh.
“Tôi tới để giúp đồng đội tôi, và đồng minh của mình.”
“Thế, anh thấy sao? Tôi làm tốt đấy chứ.” My đưa ngón cái cho Lạc Anh.
“Cô quá yếu.” Lạc Anh và Zenjubo nhận xét.
“Hả…” My chùng vai xuống.
“Muốn tồn tại trong thế giới này, cô cần phải mạnh hơn nữa.” Zenjubo nói với My. “Lý tưởng của cô dù có cao đẹp đến mấy mà không đủ sức mạnh để bảo vệ và thực thi nó thì cũng chỉ là sáo rỗng mà thôi.”
“Cô đang nghĩ rằng bọn tôi không tin tưởng vào cô đúng không?” Lạc Anh hỏi.
“Quan hệ đồng minh giữa chúng ta, đâu phải vì chúng ta tin tưởng nhau.” My mỉm cười. “Chỉ là, lợi dụng lẫn nhau thôi. Đừng lo, hôm nay, Bão Tố nợ Oniwaban, nhưng sớm thôi, bọn tôi sẽ đem bản thân mình ra cho các anh lợi dụng.”
“Hỡi các kỵ sĩ!” Cleopatra bước tới gần chúng. Bốn gã kỵ sĩ nhìn ả với ánh mắt không thay đổi, chằm chằm và cau có. “Ta đã triệu hồi các ngươi, hãy trao cho ta sức mạnh!”
“Ta sẽ chinh phạt mọi thứ mà Người muốn!” Conquest nói với giọng hùng dũng.
“Ta sẽ tắm nơi đó trong máu và xác thịt.” War cười khúc khích.
“Ta sẽ khiến chúng sống không bằng chết.” Famine nói.
“Ta sẽ để bọn họ ra đi trong thanh thản.” Death mệt nhọc nói.
Ba tên kia quay sang nhìn Death.
“Gì?” Tên mặc áo choàng nhìn chúng.
“Ngươi lại quên lời thoại rồi Death.” Famine thở dài.
“Chúng ta đã thống nhất lời thoại cho ngươi là “ta sẽ khiến chúng chết trong ô nhục và thống khổ.” mà.” Conquest nói.
“Tệ quá, làm lại đi.” War nói và cả bốn tên quay về phong ấn.
“Quay về kiểu gì nhỉ?” Famine hỏi.
“Ai nhớ đâu.” Ba tên còn lại đáp.
“CÁC NGƯƠI GIỠN MẶT VỚI TA À?” Cleopatra hét ầm lên.
“Làm gì mà quát tháo ầm ĩ thế?” Famine gãi tai.
“Ta triệu hồi các ngươi là để giúp ta chinh phạt Người Cổ đại. Không phải là để các ngươi trở thành chúa hề như thế, lũ khốn này.”
“Ta thích cô ta rồi đấy.” War cười tít mắt.
“Vậy chọn cô ta nhé.” Death đề nghị.
“Đồng ý.”
Cả bốn tên tiến về phía Cleopatra.
“Đúng rồi, ngoan lắm…”
Rồi cả bốn tên biến thành bốn luồng sáng và bay và người Cleopatra.
“Này, chuyện gì sẽ xảy ra nếu cả bốn tên cùng ở trong một thân thể?” Quân hỏi.
“Em không biết.” Kim thừa nhận.
“Em nên biết đi, vì anh thấy chúng đang hợp thể như Climax Form ấy.” Quân nói khi tháo trói cho Kim.
“Nhưng Liner Form mới là Form cuối mà.” Kim cãi.
Quả đúng như Quân nói. Bốn tên Kỵ sĩ đã hợp thể lại với Cleopatra làm vật chủ. Trên hai cánh tay là Conquest và War. Giữa ngực là cái cân và khuôn mũ giáp của Famine. Đầu ả đội chiếc mũ trùm của Death. Đôi mắt ả sáng lên màu đỏ.
“Cũng khá ổn đấy.” Giọng của War vang lên.
“Thưa Đấng,” Philoctetes đứng ra trước mặt… tên Tứ Kỵ sĩ. “thần là Philoctetes, thần là người đã dâng thân thể này lên cho Người. Đấng có vừa ý không ạ?”
“Philoctetes!” Kim gào lên. “Vậy ra tất cả là do anh!?”
Người anh hùng chiến tranh thành Troy quay lại nhìn Kim.
“Công chúa à,” Anh cười. “thần chỉ đang tìm kiếm vị vua có thể giúp thần hoàn thành tâm nguyện của mình. Thần đã đạt được điều đó rồi.”
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao anh lại…”
“Thần đã thề trung thành với người ban cho thần cuộc sống bất tử này, Lucifer.”
“Lucifer!?” Kim suýt làm rơi cây trượng.
“Đúng vậy thưa công chúa.” Anh bước về phía cô. “Người có còn nhớ vì sao thần lại bất tử không, thưa công chúa?”
“Vì anh bị một con rắn cắn.” Kim đáp. “con rắn đó, chính là Lucifer.”
“Bingo!” Anh chàng búng tay. “Thần đã bị rắn cắn. Chính là con rắn đã xúi giục Adam và Eva ăn trái cấm. Chính là Lucifer! Ta trong chính khoảnh khắc đó đã thấy được sự nhẫn tâm của con người. Chúng đã bỏ ta lại. Ta đã nguyền rủa chúng. Rằng chúng rồi sẽ gặp đủ mọi trắc trở và quả nhiên! Achilles chết. Ajax tự tử, Agamenon bị vợ cắm sừng rồi giết. Odysseus và Menelaus không thể về nhà suốt nhiều năm…”
“Anh bị điên à? Họ không thể đưa anh theo bởi vì vết cắn đó có nguy cơ gây ra dịch bệnh trong quân. Hơn nữa cuối cùng anh cũng được tham chiến còn gì.”
“Và cô bảo người tham chiến ở cuối trận thì có vinh quang gì? Đến cả thằng nhãi con Neoptolemus mới mười bốn tuổi. Mười bốn tuổi! Nó còn bắt được cả vua Priam. Vậy cô xem ta là gì? Người thừa được xếp vào cho đủ đội hình à? Đến cả Hawkeye còn có phim riêng, còn ta cả đời làm nhân vật phụ, quá đủ rồi! Tôi muốn làm nhân vật chính!”
“Philoctetes, anh không thể…”
“Kết thúc rồi!” Anh ta cắt lời Kim. “Ba nghìn năm, làm kẻ đi sau. Đi sau Alexander, đi sau Julius, đi sau Thiết Mộc Chân, suốt cuộc đời ta chỉ làm một kẻ đi sau bọn chúng, không có lấy một danh tiếng. Cuối cùng thì hôm nay, nhân loại cũng sẽ phải nhớ đến ta như là người đã giải phóng cho Tứ Kỵ sĩ và đưa cuộc chiến của con người và Người Cổ đại đến hồi kết!”
“Tên anh hùng này thảm bại đến mức chỉ muốn thu hút sự chú ý của người khác thôi hả?”
Quân hỏi mà như đâm thẳng một kiếm vào tim Philoctetes.
“Mi…”
“Ta đếch quan tâm mi ở đây chỉ vì muốn danh tiếng hay muốn được người khác chú ý.” Quân rút thanh Masamune ra. “Nhưng có vẻ như mày là đứa ra lệnh bắt em tao thì phải.”
“Mi nghĩ mi là ai hả?” Philosctetes rút tên ra và bắn Quân với tốc độ nhanh như chớp.
Quân chém đôi mũi tên giữa không trung và lao tới đâm Philoctetes.
“Cút ra.” Giọng War cất lên. Quân bay ngược ra và đụng trúng phải Huy. Huy túm lấy tay Quân và xoay cậu một vòng giúp cậu lấy lại thăng bằng.
“Chà, xem ra tao đến trễ nhỉ.”
“Ở đây có vẻ chán chết đi được.” Famine nói.
“Đi tìm chỗ khác chơi đi.” War nói.
“Các ngươi ham chơi nhỉ.” Death nói.
“Hàng trăm năm bị cầm tù, cuối cùng cũng phải quẩy cho đã chứ.” War nói.
“Cũng được đấy.” Conquest đồng ý. “Nhưng chẳng phải cái thân này nhờ chúng ta tiêu diệt lũ Người Cổ đại à?”
“Từ từ rồi tính.” War nói xen vào. “Đi chơi đi!”
“Rồi rồi.” Death thở dài. “Ta thấy một thành phố khá đông người. Nhưng hơi xa.”
“Kệ đi kệ đi.” War hí hửng. “Càng đông càng vui.”
Nói xong, chúng biến mất trong một tia sáng.
“Quân! Huy! Nhanh chóng đuổi theo chúng!” Kim hét lớn.
“Đuổi theo… kiểu gì?” Huy ngơ ngác hỏi.
Kim ném cho họ một tấm la bàn bát quái. “Đi theo nó. Em đã định vị vị trí của tên Tứ Kỵ Sĩ lên đó rồi.”
“Các ngươi nghĩ rời khỏi đây dễ dàng vậy sao?” Philoctetes huýt sáo.
Một đàn quái vật xuất hiện. Chúng có khuôn mặt quỷ và sừng, sau lưng có một đôi cánh dơi. Trong chúng giống như những bức tượng thường thấy ở các nhà thờ.
“Gargoyle?” Kim tròn mắt nhìn quanh.
“Xem ra cô không rời khỏi đây được rồi.” Philoctetes cười.
Một tia sét phóng tới, tiêu diệt vài con Gargoyle. Một kỵ sĩ trên con ngựa có cánh xuất hiện và tấn công Philoctetes. Anh vung kiếm gạt đòn. Kỵ sĩ đó xuống khỏi ngựa và nhìn Philoctetes.
“Cần đánh tên nào?” Uyên hỏi.
“Cần chị cầm chân đám quái vật.” Kim nói nhanh. “Quân, Huy, hãy cưỡi con ngựa đuổi theo Tứ Kỵ Sĩ.”
“Gì? Hắn thoát rồi à?” Uyên hỏi.
“Vâng.” Kim gật đầu. “Em xin lỗi.”
“Còn em thì sao?” Quân hỏi khi leo lên ngựa.
“Em cần đánh tên ngốc này sáng mắt ra đã.” Kim rút thanh khopesh và sẵn sàng chiến đấu với người bạn cũ. “Sau khi xử lý anh ta, người tiếp theo ăn đòn sẽ là anh đấy, Im.”
Chàng pháp sư người Ai Cập cúi gầm mặt.
“Vậy thì, bọn anh đi trước đây!” Huy thúc con ngựa và bay thẳng lên trời. Lũ Gargoyle tấn công họ. Lửa của Kim và sấm của Uyên đánh lũ quái vật tan thành tro trước kịp chạm vào con ngựa có cánh.
Tên Tứ Kỵ sĩ đứng trên đỉnh của một tòa nhà chọc trời.
“Thế có đánh nhau với Người Cổ đại không?” War hỏi.
“Ngươi nghĩ chúng ta đủ sức để làm điều đó à?” Conquest mắng.
“Chúng ta sẽ chơi cho đã đời đã.” Death nói. “Sau đó sẽ dâng cái hành tinh chết này cho lũ Người Cổ đại. Và trốn biệt khỏi chúng mãi mãi. Tìm những thế giới xa xôi hơn. Và tiếp tục vui chơi như chúng ta đã từng làm với thế giới của mình.”
“Vậy,” Famine hỏi. “các người thấy thành phố dưới kia thế nào?”
“Làm từ từ thôi nhé.” Tên Kỵ sĩ giương cung tên.
Tình hình của Phương không khả quan lắm. Hatshepsut thể hiện mình là một chiến binh tinh nhuệ với song kiếm. Còn Phương chật vật lắm mới giữ được đầu con trên cổ.
“Biết vậy đã ở lại đánh nhau với Bích Hoa.” Phương cằn nhằn.
“Giết.” Hatshepsut nói với giọng robot.
“Khốn nạn!” Phương chửi rủa.
Lưỡi kiếm khophesh đâm vào tay Phương, cô buộc phải thả thanh kiếm của mình xuống và vào thế Taekkyeon đá vào cằm Hatshepsut. Ả ta lùi lại đôi chút nhưng tay cũng nhanh chóng túm được chân Phương và kéo ngã cô. Ả zombie vung kiếm lên sẵn sàng tung đòn kết liễu.
Lưỡi kiếm vung ra đẩy ngã Hatshepsut.
“Kẻ nào?” Hatshepsut hỏi.
Mái tóc đen của cô tung bay, trên đầu cô có hai chiếc tai thỏ và sau eo cũng có một chiếc đuôi thỏ trắng. Cô mặc bộ giáp trận Trung Hoa lấm tấm máu khô và trên phần lưng bị thủng một lỗ.
Cô quay lại nhìn Phương, đôi mắt màu hổ phách của cô sáng lên dưới ánh đèn của chiếc vimana. Cô đưa tay ra và mỉm cười nhìn Phương.
“Tớ có tới trễ quá không?”
“Không.” Phương nắm lấy tay cô đứng dậy. “Được chiến đấu bên cạnh Tây Sở Nữ Vương thế này, đối với con nhóc nhà quê như tớ mà nói thì thật vinh dự quá.”
“Hừ,” Thy bật cười. “vậy cùng chiến nào.”
Thy bật cao tới chỗ Hatshepsut. Lưỡi kiếm của cô quét qua eo ả zombie, Hatshepsut đỡ đòn và khóa kiếm của Thy lại bằng thanh khopesh. Thy thả kiếm ra và bật lên đá mạnh vào ngực Hatshepsut.
Nữ Hoàng Ai Cập lùi lại và liên tục đón nhận những cú đá trời giáng từ Tây Sở Nữ Vương.
“Cậu có thể đá mạnh như thế từ khi nào vậy?” Phương như không tin vào mắt mình.
“Cậu có đánh không vậy?” Thy nhặt lấy thanh kiếm.
“Tới đây!” Phương nhảy tới tung cước thẳng vào người Hatshepsut. Thy nhào tới chém rách áo ả ta. Ở giữa ngực ả có một thứ giống như trái tim đang đập thình thịch.
“Đó là lõi của Mid zombie.” Thy nói. “Phá hủy nó là ả ta sẽ chết.”
“Cậu sẵn sàng chứ?” Phương hỏi.
“Tớ đã chém đầu ả ta một lần, nhớ chứ?” Thy xoay thanh kiếm. “Hơn nữa, Hatshepsut cũng không muốn mình trở thành hình dạng như thế kia đâu. Bả chăm chút sắc đẹp của mình dữ lắm.”
“Vậy thì xử lý nhanh cho xong đi.” Phương và Thy hai mặt giáp công khiến Hatshepsut với đôi song kiếm không thể nào trở tay kịp. Thy tấn công những đòn đánh như vũ bão, Hatshepsut vung song kiếm đỡ đòn nhưng không thể phản công được. Mỗi lần ả định tấn công, Phương lại vung chân tung ra những cú đá mạnh như trời giáng và tiếp tục đổi chỗ với Thy. Cứ như vậy, Nữ hoàng Ai Cập hoàn toàn thất thế trước hai cô gái.
“Phương!” Thy hét lên sau khi đẩy ả ta lùi lại sát tường.
“Gura!!!” Phương đâm thanh Trấn Ám Kiếm vào giữa ngực Hatshepsut. Ả zombie bất động. Cô rút lưỡi kiếm ra, trên đó có một trái tim còn đang đập ra. Khi nó ra khoi thân thể Hatshepsut thì liền vỡ vụn thành từng mảnh. Thân thể của Nữ hoàng Ai Cập biến thành đống đất cát và tan vỡ thành bụi.
“Thắng rồi.” Phương khụy xuống. Hai thanh khopesh vẫn nằm đó.
Cơ thể Thy trở lại bình thường. Con thỏ chui ra khỏi người cô và nhảy vào lòng Thy.
“Vậy ra mày đã cứu tao à?” Thy nghịch nghịch mũi con thỏ.
“Nhưng đã có chuyện gì xảy ra vậy?” Phương hỏi Thy.
Thy kể lại chuyện Liêu đã tìm và điều khiển đội quân Binh Mã Dũng chiến đấu anh dũng chống lại đội quân quái vật tấn công và cả Typhon. Nhưng sau khi bị Typhon đâm xuyên người thì Thy không biết gì nữa.
“Ngay sau đó, tớ xuất hiện ở trước cổng Hoàng thành với hình dạng đó. Rồi tớ ngửi thấy mùi của các cậu ở trên này, và tớ đã nhảy lên.” Thy kể.
“Thì ra Ngọc Thố còn có năng lực đó.” Phương gật gù.
“Còn mọi người đâu?”
“Tớ cũng không biết.” Phương nói.
Thy cầm lấy thanh khopesh và cất vào Không gian Lưu trữ.
“Thế thì đi tìm họ nào.”
My bị húc văng ra bên ngoài, cô tung cánh bay lên. Asia bay theo và đâm vào chân cô bằng thanh liễu kiếm. My vừa kịp thu chân né và vung kiếm phản đòn. Asia đỡ được cú chém và vung móng vuốt phản công. My túm lấy tay ả và hất văng ả lên không trung, ả ma cà rồng lấy lại thăng bằng. My phóng tới túm lấy chân ả ta và ném mạnh về phía chiếc tàu bay. Trước khi ả kịp đứng dậy, My lao tới đâm thanh kiếm vào giữa ngực ả.
“Đồ khốn này…” My gầm gừ.
“Kính đảnh lễ đức Thế Tôn, Ứng Cúng, Chính Biến Tri…” Ả lại tiếp tục tụng kinh và những lời kinh chú của ả khiến My bị hất văng.
“Thật chẳng ra làm sao cả.” Ả đâm thanh liễu kiếm vào My, cô dùng cánh để chặn lại. “Thiên Chúa Giáo là tôn giáo sinh sau đẻ muộn, làm sao mà sánh được với Phật Giáo chứ?”
“Sinh sau đẻ muộn thì sao!?” My bung cánh đánh bật đối thủ. “Sinh sau đẻ muộn thì không thể sánh được với nhau à? Amblogio bị một đám người khả tử tiêu diệt, đó chẳng phải bằng chứng hay sao?”
“Đừng có già mồm!” Asia đâm kiếm lia lịa. My gạt đỡ và bay lùi lại.
“Hừ.” My vung chéo thanh kiếm. “Ta là người vô thần, ta không tin vào bất kỳ tôn giáo nào cả.”
“Tôn giáo là thứ ban cho con người sức mạnh.” Asia tiếp tục giảng. “Thiếu Lâm Tự có được sức mạnh không chỉ từ luyện tập thôi đâu. Sức mạnh của Thiếu Lâm Tự ngày xưa chính là có được từ Đức Phật đấy.”
“Đây cóc quan tâm!” My gắt lên. “Tôn với chả giáo của chúng mày chả liên quan quái gì đến bà. Bà mày vô thần!”
“Nếu mi không có cho mình một vị thần để nương tựa, ngươi sẽ mãi mãi không bao giờ đạt được sức mạnh về tinh thần đâu, người khả tử.”
“Ta không quỳ gối trước một vị thần nào. Ta không cầu nguyện với bất kỳ một vị thần nào.” My đưa thanh Halteclere về phái trước. Chiếc cánh thiên thần sáng lên, thanh kiếm cũng sáng lên. “Cả cuộc đời này, ta chỉ quỳ xuống trước bia mộ ba mẹ mình và cầu nguyện với mẹ cha mình. Tại sao lại cần có một kẻ xa lạ nào đó ban phát sức mạnh? Sức mạnh của ta, chính là đến từ những người đã ngã xuống vì công cuộc thay đổi thế giới.”
“Một lũ phàm nhân đã chết có thể ban phát sức mạnh được như một vị thần ư? Hư cấu!”
“Gia đình ta không vĩ đại như tín ngưỡng của mi, nhưng ta yêu quý họ. Như thế là quá đủ rồi.”
“Vô nghĩa!” Asia bay tới đâm kiếm. My đưa kiếm chặn lại và bị hất ngược ra sau.
“Chó chết!” My chửi rủa.
Sức mạnh của ả ma cà rồng ấy không chỉ đến từ năng lực của ma cà rồng. Halteclere có thể chém được ma cà rồng, vấn đề nằm ở việc ả ta theo đạo Phật, sức mạnh của Đức Phật đang bảo hộ cho ả khiến lưỡi kiếm của My dù đả thương được ả nhưng ả lại nhanh chóng hồi phục.
“Tập trung vào My!”
Một giọng nói vang lên. Tư Mã Lạc Anh và anh chàng xạ thủ Oniwaban đang dìu nhau đứng bên hành lang quan sát cô và Asia.
“Nói thì dễ lắm!” My né một đòn tấn công của Asia và chém ngang qua đùi ả, ả nhanh chóng hồi phục và xoay người tấn công My. “Không đả thương được ả thì thắng kiểu gì.”
“Tập trung vào thứ mà cô cần phải đối phó đi!” Lạc Anh hét lớn. “Ả chiến đấu như một Phật tử, vậy thì cô hãy chiến đấu như một kẻ vô thần!”
“Vô thần…” My đỡ đòn và nhìn vào biểu tượng chữ Vạn trên cổ ả ta. “Ừ nhỉ.”
My đưa tay ra và túm lấy mặt dây chuyền chữ Vạn. Nó tỏa ra một ánh sáng vàng nhạt.
“Ngươi…”
“Ta cần loại bỏ thứ này trước!” My giựt đứt sợi dây chuyền. Ánh sáng của nó tắt dần.
“Thì ra là thế.” My cười. “Chẳng có đạo điếc gì ở đây cả. Ngươi chỉ đang dùng báu vật thôi.”
“Ngươi…”
“Cô ta hiểu nhanh đấy chứ.” Zenjubo khen.
“Cô ấy là một người có tầm nhìn xa và mang một lý tưởng quá lớn. Nhưng chính cái lý tưởng lớn ấy đã khiến cô ấy khó nhìn thấy thực tế.” Lạc Anh nhìn người đồng minh của mình đang sải cánh tấn công ả ma cà rồng.
“Lưỡi kiếm này, tượng trưng cho sức mạnh của bạn bè ta, ba mẹ ta, các thuyền viên của băng hải tặc Namikaze đã qua đời để giữ thế giới này tồn tại. Đối với ta, họ chính là đức tin!”
Lưỡi kiếm của My chém một đường dài trên ngực ả.
“Không phân biệt tôn giáo, tín ngưỡng, sắc tộc, ngôn ngữ, tất cả mọi người cùng đứng bên nhau, cùng nhau đưa thế giới này thành một thế giới tốt đẹp hơn. Đó là, đức tin của ta.”
Ả ma cà rồng rơi xuống đất.
“Lợi dụng tôn giáo để trục lợi.” Lạc Anh nhìn theo thân xác đang rơi. “Bị như thế cũng đáng.”
“Không ngờ là anh lại tới tận đây đấy.” My vỗ vai Lạc Anh.
“Tôi tới để giúp đồng đội tôi, và đồng minh của mình.”
“Thế, anh thấy sao? Tôi làm tốt đấy chứ.” My đưa ngón cái cho Lạc Anh.
“Cô quá yếu.” Lạc Anh và Zenjubo nhận xét.
“Hả…” My chùng vai xuống.
“Muốn tồn tại trong thế giới này, cô cần phải mạnh hơn nữa.” Zenjubo nói với My. “Lý tưởng của cô dù có cao đẹp đến mấy mà không đủ sức mạnh để bảo vệ và thực thi nó thì cũng chỉ là sáo rỗng mà thôi.”
“Cô đang nghĩ rằng bọn tôi không tin tưởng vào cô đúng không?” Lạc Anh hỏi.
“Quan hệ đồng minh giữa chúng ta, đâu phải vì chúng ta tin tưởng nhau.” My mỉm cười. “Chỉ là, lợi dụng lẫn nhau thôi. Đừng lo, hôm nay, Bão Tố nợ Oniwaban, nhưng sớm thôi, bọn tôi sẽ đem bản thân mình ra cho các anh lợi dụng.”