[Huyền huyễn] Bão Tố - Mạnh Nguyễn
- Tham gia
- 9/7/20
- Bài viết
- 423
- Điểm cảm xúc
- 737
- Điểm
- 93
MÔNG ĐIỀM KHÓC. Từ ngày trở thành tướng quân, đây là lần đầu anh sướt mướt thế này. Thân thể vị công tử vừa rút kiếm cắt đứt cổ mình vẫn nằm ngay dưới chân anh. Đôi mắt vô hồn ấy nhìn Điềm như trách móc, như căm hận và cũng đầy đau thương.
“Mông Điềm tướng quân,” Vị sứ giả cười. “người hãy mau tự sát.”
“Người đâu!” Điềm quát. “Giam hắn lại cho ta!”
“Rõ!”
Hai người lính túm lấy vị sứ giả và giải ông đi.
“Tướng quân!” Vị sứ giả quát Điềm. “Nếu ngài làm vậy, Mông gia các ngài sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!”
“Mi vừa bức chết công tử, bức chết con trai trưởng của Bệ hạ, vậy mi và ta ai mới là tội nhân thiên cổ!?”
“Đây là thánh chỉ của Bệ hạ!”
“Giải hắn đi.” Điềm khoát tay.
“Mông Điềm! Tên nghịch thần! Tần tặc! Bệ hạ chiều ngươi quá nên ngươi hư phải không? Sao ngươi dám…”
Điềm chẳng buồn nghe hắn chửi bới.
“Người đâu, liệm thi hài Phù Tô công tử lại.”
“Mông Điềm thúc,” Một chàng trai trẻ bước tới. “người vừa tống giam sứ giả của Bệ hạ, đây là đại tội đấy.”
“Ta còn làm được gì nữa đây?” Điềm quát.
“Nhất định là có hiểu lầm.” Cậu ta phân trần. “Mông Nghị thúc thúc nhất định sẽ phân trần với Bệ hạ. Nếu bất quá, Ngũ tướng cùng tâu.”
“Tướng quân,” Vị phó tướng của Điềm tâu. “công tử vừa qua đời. Bây giờ mọi chuyện phải thế nào đây?”
Điềm vuốt mắt cho Phù Tô trước khi những người lính đem thi hài cậu đi.
“Thứ lỗi cho ta, Phù Tô.”
“Hàm, Ly,” Điềm lau nước mắt. “theo ta đoán, Bệ hạ đã băng hà rồi.”
“Cái gì!?” Hai vị thiếu tướng quân cùng thất thần.
“Cách đây mấy tháng, Bệ hạ đã triệu ta. Theo ta thấy, bệnh tình của ngài đã chuyển biến vô cùng nặng.”
“Vậy thánh chỉ này là thế nào?” Ly hỏi.
“Người bên cạnh Bệ hạ, ở bên Bệ hạ nhiều nhất, chính là Lý Tư và Triệu Cao. Lẽ nào là họ?” Hàm nhìn Ly.
“Triệu Cao và Lý Tư?” Hai người nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Điềm. “Nhưng Mông Điềm thúc thúc, Lý Tư và Triệu Cao, dù gan to bằng trời cũng không dám làm chuyện đại nghịch như giả truyền thánh chỉ đâu.”
“Đúng.” Điềm ngồi xuống. “Nên phía sau họ, vẫn còn một người nữa.”
“Là?”
“Doanh Hồ Hợi.”
“Hồ Hợi công tử!?” Hai vị thiếu tướng quân lại giương hai đôi mắt tôm, mặt mày tái nhợt toát mồ hôi hột mà nhìn nhau.
“Tên nhãi con đó, tuy chỉ là tên nhãi, nhưng dã tâm của nó còn khủng khiếp hơn Bệ hạ. Tàn ác, ích kỷ, xảo quyệt. Tên đó mà làm Hoàng Đế, Tần quốc ta sẽ sụp đổ mất.”
“Nhưng bây giờ phải làm sao?”
“Dòng máu hoàng tộc, nhất định, thiên hạ phải là của Doanh gia. Ta…” Điềm suy nghĩ hồi lâu, nhưng anh cũng quyết định làm điều mà không một thần tử nào của Tần quốc dám làm. “Chương Hàm, Vương Ly, ta sẽ phò một công tử khác lên ngôi.”
“Liệu những người khác sẽ đồng ý chăng?” Vương Ly hỏi. Chàng trai ấy mới ngoài ba mươi nhưng đã ở chức tướng quân. Bệ hạ và quần thần đều tin tưởng vào con trai của người đứng đầu Tần Quốc Ngũ Hổ Tướng Vương Bôn và cũng là cháu đích tôn của người đứng đầu toàn bộ quân đội Tần Quốc, Vương Tiễn.
“Kẻ nào nghịch lại ý ta, giết!”
“Người…” Hàm đứng hình. “Nếu người làm vậy, người sẽ bị xem là nghịch thần của Tần Quốc đời đời.”
“Thà như vậy còn hơn để Đại Tần ta diệt vong thế này!”
“Nhưng…”
“Chương Hàm!” Điềm quát. “Cậu đi cùng ta chứ?”
Vị tướng quân trẻ quỳ một chân xuống.
“Mạng của tại hạ, là của Mông gia. Tại hạ, nguyện chết vì tướng quân, vì Mông gia, vì Tần Quốc!”
“Mông Điềm!” Vương Ly quát. “Người làm vậy thì khác gì nghịch thần!? Người đang muốn khuynh đảo triều chính sao? Cha ta tin tưởng người, giao ta cho người. Ta kính trọng người, gọi người hai tiếng thúc thúc. Sao người lại có thể…”
“Người đâu, giam luôn Vương Ly tướng quân lại.”
“Mông Điềm thúc thúc!” Vương Ly gào thét trong khi bị dắt đi. “Mông Điềm!”
“Ta… cảm ơn…” Điềm chắp tay cảm tạ Chương Hàm rồi gọi các tướng quân dưới trướng lại vào bàn chuyện.
“Ta có mười vạn quân, chúng ta có thể đánh vào Hàm Dương, bắt bọn loạn thần tặc tử đó ra chịu án.”
“Nhưng, còn quân binh các nơi khác?”
“Cấm quân của Hàm Dương nhất định không tầm thường.”
“Hàm Dương vốn chưa từng trải qua bất kỳ một trận chiến nào, đó không phải một thành trì kiên cố gì cho cam.”
“Hàm Dương quá lắm có một vạn quân canh phòng. Chúng ta có mười vạn tinh binh chinh chiến với Hung Nô suốt mười mấy năm nay, chẳng lẽ lại không đủ để đánh một trận quyết tử?”
“Không đủ.” Chương Hàm lên tiếng.
“Chương tướng quân, mười vạn với một vạn mà không đủ sao?”
“Các người quên Tần Quốc Ngũ Hổ Tướng rồi sao?”
“Cũng đúng, một mình Mông Tướng quân không thể chống lại cả bốn người kia được.”
“Nhưng trong bốn người kia…”
“Ta biết,” Điềm lên tiếng. “còn có Mông Nghị.”
“Nhưng ta nói với họ về việc Bệ hạ băng hà là được mà.”
“Không, dù Bệ hạ có băng hà, họ cũng sẽ trung thành với vị vua mới đó. Không giống Mông gia, Khương Hối và Dương Đoan Hòa thề trung thành với Doanh thị, tức là người mang họ Doanh. Vương Bôn thì nhận đất phong từ đời Chiêu Vương, ông ta không chịu phản đâu. Chưa kể, Nội sử Đằng, ông ta tuy già nhưng chưa chết. Còn cả Lý Tín nữa. Dù cũng đã có tuổi, nhưng ông ta vẫn là con quái thú trên chiến trường đấy.”
“Vậy chúng ta nên thế nào đây?”
“Không sao.” Điềm nói. “Chúng ta sẽ thế này…”
Sau đó, các tướng của Điềm theo lệnh bắt đầu hành sự. Chương Hàm tới gặp thiền vu Hung Nô yêu cầu đem binh vào giúp. Điềm chuẩn bị quân nhu, áo giáp chiến mã đầy đủ rồi dẫn quân về Hàm Dương.
“Chuyến này, có ổn không đây?” Chương Hàm cưỡi ngựa đi bên cạnh Điềm hỏi. Sau lưng họ là mười vạn binh mã.
“Tất nhiên là không.” Điềm đáp lại ngay.
“Hả!?”
“Ta, một mình ta đấu với bốn tướng quân mạnh nhất Tần quốc hiện tại. Chưa kể, Đằng và Lý Tín tuy đã rời xa chỗ chiến trường, nhưng nếu đưa họ chiến mã và vũ khí… chúng ta sẽ bị họ tàn sát không còn một mống.”
“Đó là lý do chúng ta gấp rút lên đường sao?”
“Đúng. Cần phải đánh nhanh thắng nhanh. Nếu chậm trễ, các tướng khác sẽ dẫn quân về, Hàm Dương sẽ trở thành chiến trường mất.”
“May mắn thay, chúng ta là quân canh biên phòng nên luôn trong trạng thái chuẩn bị về lương thảo và vũ khí. Thêm nữa là sự tiếp ứng từ phía Hung Nô.” Chương Hàm thầm mong chuyến này mọi chuyện sẽ trong tầm kiểm soát.
Ngày bảy nước còn đang phân tranh, Hàm vẫn còn nhỏ nhưng được Mông Vũ, cha của Mông Điềm tướng quân nhận nuôi và làm người hầu cận bên cạnh Mông Điềm thiếu chủ. Sau này, vì thông minh và có chút bản lĩnh nên được cất nhắc lên làm thuộc tướng dưới trướng Mông Điềm và tham gia những trận chiến từ năm mười lăm tuổi. Tuy chỉ ở hậu phương lo chuyện quân nhu nhưng tin tức tiền phương cứ bay về ầm ập. Hàm biết rằng trên chiến trường, Vương Bôn tướng quân là tay phải của tướng quân Vương Tiễn, còn Mông Điềm thiếu chủ chính là tay trái.
“Hai vị thiếu chủ trở thành tướng quân trẻ nhất trong Ngũ Hổ Tướng không phải vì thế lực của Mông gia và hai vị lão gia. Mông Điềm thiếu chủ là thiếu tướng quân giỏi nhất Tần quốc. Thiếu chủ chưa bao giờ tính toán sai.” Hàm nghĩ. “Chỉ cần nghe theo lời thiếu chủ, vạn sự sẽ thành.”
“Hàm,” Điềm gọi. “cậu có nghĩ chúng ta đều sẽ chết không?”
“Không ạ!” Hàm đáp. “Chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của thiếu chủ, không trận chiến nào chúng ta có thể thua.”
“Vậy à…” Điềm khẽ rơi nước mắt.
“Thiếu chủ?”
“Hàm, thứ lỗi cho ta.”
“Sao thiếu chủ lại…”
Hàm nhìn về phía Điềm đang nhìn, cát bụi bay mù mịt và trong thoáng chốc một đạo quân binh đã đứng ngay trước mặt anh. Họ mang theo một lá cờ lớn màu đen viền vàng với chữ Tần màu xanh sẫm:
“Mông Điềm tướng quân,” Vị sứ giả cười. “người hãy mau tự sát.”
“Người đâu!” Điềm quát. “Giam hắn lại cho ta!”
“Rõ!”
Hai người lính túm lấy vị sứ giả và giải ông đi.
“Tướng quân!” Vị sứ giả quát Điềm. “Nếu ngài làm vậy, Mông gia các ngài sẽ trở thành tội nhân thiên cổ!”
“Mi vừa bức chết công tử, bức chết con trai trưởng của Bệ hạ, vậy mi và ta ai mới là tội nhân thiên cổ!?”
“Đây là thánh chỉ của Bệ hạ!”
“Giải hắn đi.” Điềm khoát tay.
“Mông Điềm! Tên nghịch thần! Tần tặc! Bệ hạ chiều ngươi quá nên ngươi hư phải không? Sao ngươi dám…”
Điềm chẳng buồn nghe hắn chửi bới.
“Người đâu, liệm thi hài Phù Tô công tử lại.”
“Mông Điềm thúc,” Một chàng trai trẻ bước tới. “người vừa tống giam sứ giả của Bệ hạ, đây là đại tội đấy.”
“Ta còn làm được gì nữa đây?” Điềm quát.
“Nhất định là có hiểu lầm.” Cậu ta phân trần. “Mông Nghị thúc thúc nhất định sẽ phân trần với Bệ hạ. Nếu bất quá, Ngũ tướng cùng tâu.”
“Tướng quân,” Vị phó tướng của Điềm tâu. “công tử vừa qua đời. Bây giờ mọi chuyện phải thế nào đây?”
Điềm vuốt mắt cho Phù Tô trước khi những người lính đem thi hài cậu đi.
“Thứ lỗi cho ta, Phù Tô.”
“Hàm, Ly,” Điềm lau nước mắt. “theo ta đoán, Bệ hạ đã băng hà rồi.”
“Cái gì!?” Hai vị thiếu tướng quân cùng thất thần.
“Cách đây mấy tháng, Bệ hạ đã triệu ta. Theo ta thấy, bệnh tình của ngài đã chuyển biến vô cùng nặng.”
“Vậy thánh chỉ này là thế nào?” Ly hỏi.
“Người bên cạnh Bệ hạ, ở bên Bệ hạ nhiều nhất, chính là Lý Tư và Triệu Cao. Lẽ nào là họ?” Hàm nhìn Ly.
“Triệu Cao và Lý Tư?” Hai người nhìn nhau, rồi quay lại nhìn Điềm. “Nhưng Mông Điềm thúc thúc, Lý Tư và Triệu Cao, dù gan to bằng trời cũng không dám làm chuyện đại nghịch như giả truyền thánh chỉ đâu.”
“Đúng.” Điềm ngồi xuống. “Nên phía sau họ, vẫn còn một người nữa.”
“Là?”
“Doanh Hồ Hợi.”
“Hồ Hợi công tử!?” Hai vị thiếu tướng quân lại giương hai đôi mắt tôm, mặt mày tái nhợt toát mồ hôi hột mà nhìn nhau.
“Tên nhãi con đó, tuy chỉ là tên nhãi, nhưng dã tâm của nó còn khủng khiếp hơn Bệ hạ. Tàn ác, ích kỷ, xảo quyệt. Tên đó mà làm Hoàng Đế, Tần quốc ta sẽ sụp đổ mất.”
“Nhưng bây giờ phải làm sao?”
“Dòng máu hoàng tộc, nhất định, thiên hạ phải là của Doanh gia. Ta…” Điềm suy nghĩ hồi lâu, nhưng anh cũng quyết định làm điều mà không một thần tử nào của Tần quốc dám làm. “Chương Hàm, Vương Ly, ta sẽ phò một công tử khác lên ngôi.”
“Liệu những người khác sẽ đồng ý chăng?” Vương Ly hỏi. Chàng trai ấy mới ngoài ba mươi nhưng đã ở chức tướng quân. Bệ hạ và quần thần đều tin tưởng vào con trai của người đứng đầu Tần Quốc Ngũ Hổ Tướng Vương Bôn và cũng là cháu đích tôn của người đứng đầu toàn bộ quân đội Tần Quốc, Vương Tiễn.
“Kẻ nào nghịch lại ý ta, giết!”
“Người…” Hàm đứng hình. “Nếu người làm vậy, người sẽ bị xem là nghịch thần của Tần Quốc đời đời.”
“Thà như vậy còn hơn để Đại Tần ta diệt vong thế này!”
“Nhưng…”
“Chương Hàm!” Điềm quát. “Cậu đi cùng ta chứ?”
Vị tướng quân trẻ quỳ một chân xuống.
“Mạng của tại hạ, là của Mông gia. Tại hạ, nguyện chết vì tướng quân, vì Mông gia, vì Tần Quốc!”
“Mông Điềm!” Vương Ly quát. “Người làm vậy thì khác gì nghịch thần!? Người đang muốn khuynh đảo triều chính sao? Cha ta tin tưởng người, giao ta cho người. Ta kính trọng người, gọi người hai tiếng thúc thúc. Sao người lại có thể…”
“Người đâu, giam luôn Vương Ly tướng quân lại.”
“Mông Điềm thúc thúc!” Vương Ly gào thét trong khi bị dắt đi. “Mông Điềm!”
“Ta… cảm ơn…” Điềm chắp tay cảm tạ Chương Hàm rồi gọi các tướng quân dưới trướng lại vào bàn chuyện.
“Ta có mười vạn quân, chúng ta có thể đánh vào Hàm Dương, bắt bọn loạn thần tặc tử đó ra chịu án.”
“Nhưng, còn quân binh các nơi khác?”
“Cấm quân của Hàm Dương nhất định không tầm thường.”
“Hàm Dương vốn chưa từng trải qua bất kỳ một trận chiến nào, đó không phải một thành trì kiên cố gì cho cam.”
“Hàm Dương quá lắm có một vạn quân canh phòng. Chúng ta có mười vạn tinh binh chinh chiến với Hung Nô suốt mười mấy năm nay, chẳng lẽ lại không đủ để đánh một trận quyết tử?”
“Không đủ.” Chương Hàm lên tiếng.
“Chương tướng quân, mười vạn với một vạn mà không đủ sao?”
“Các người quên Tần Quốc Ngũ Hổ Tướng rồi sao?”
“Cũng đúng, một mình Mông Tướng quân không thể chống lại cả bốn người kia được.”
“Nhưng trong bốn người kia…”
“Ta biết,” Điềm lên tiếng. “còn có Mông Nghị.”
“Nhưng ta nói với họ về việc Bệ hạ băng hà là được mà.”
“Không, dù Bệ hạ có băng hà, họ cũng sẽ trung thành với vị vua mới đó. Không giống Mông gia, Khương Hối và Dương Đoan Hòa thề trung thành với Doanh thị, tức là người mang họ Doanh. Vương Bôn thì nhận đất phong từ đời Chiêu Vương, ông ta không chịu phản đâu. Chưa kể, Nội sử Đằng, ông ta tuy già nhưng chưa chết. Còn cả Lý Tín nữa. Dù cũng đã có tuổi, nhưng ông ta vẫn là con quái thú trên chiến trường đấy.”
“Vậy chúng ta nên thế nào đây?”
“Không sao.” Điềm nói. “Chúng ta sẽ thế này…”
Sau đó, các tướng của Điềm theo lệnh bắt đầu hành sự. Chương Hàm tới gặp thiền vu Hung Nô yêu cầu đem binh vào giúp. Điềm chuẩn bị quân nhu, áo giáp chiến mã đầy đủ rồi dẫn quân về Hàm Dương.
“Chuyến này, có ổn không đây?” Chương Hàm cưỡi ngựa đi bên cạnh Điềm hỏi. Sau lưng họ là mười vạn binh mã.
“Tất nhiên là không.” Điềm đáp lại ngay.
“Hả!?”
“Ta, một mình ta đấu với bốn tướng quân mạnh nhất Tần quốc hiện tại. Chưa kể, Đằng và Lý Tín tuy đã rời xa chỗ chiến trường, nhưng nếu đưa họ chiến mã và vũ khí… chúng ta sẽ bị họ tàn sát không còn một mống.”
“Đó là lý do chúng ta gấp rút lên đường sao?”
“Đúng. Cần phải đánh nhanh thắng nhanh. Nếu chậm trễ, các tướng khác sẽ dẫn quân về, Hàm Dương sẽ trở thành chiến trường mất.”
“May mắn thay, chúng ta là quân canh biên phòng nên luôn trong trạng thái chuẩn bị về lương thảo và vũ khí. Thêm nữa là sự tiếp ứng từ phía Hung Nô.” Chương Hàm thầm mong chuyến này mọi chuyện sẽ trong tầm kiểm soát.
Ngày bảy nước còn đang phân tranh, Hàm vẫn còn nhỏ nhưng được Mông Vũ, cha của Mông Điềm tướng quân nhận nuôi và làm người hầu cận bên cạnh Mông Điềm thiếu chủ. Sau này, vì thông minh và có chút bản lĩnh nên được cất nhắc lên làm thuộc tướng dưới trướng Mông Điềm và tham gia những trận chiến từ năm mười lăm tuổi. Tuy chỉ ở hậu phương lo chuyện quân nhu nhưng tin tức tiền phương cứ bay về ầm ập. Hàm biết rằng trên chiến trường, Vương Bôn tướng quân là tay phải của tướng quân Vương Tiễn, còn Mông Điềm thiếu chủ chính là tay trái.
“Hai vị thiếu chủ trở thành tướng quân trẻ nhất trong Ngũ Hổ Tướng không phải vì thế lực của Mông gia và hai vị lão gia. Mông Điềm thiếu chủ là thiếu tướng quân giỏi nhất Tần quốc. Thiếu chủ chưa bao giờ tính toán sai.” Hàm nghĩ. “Chỉ cần nghe theo lời thiếu chủ, vạn sự sẽ thành.”
“Hàm,” Điềm gọi. “cậu có nghĩ chúng ta đều sẽ chết không?”
“Không ạ!” Hàm đáp. “Chỉ cần nghe theo sự sắp xếp của thiếu chủ, không trận chiến nào chúng ta có thể thua.”
“Vậy à…” Điềm khẽ rơi nước mắt.
“Thiếu chủ?”
“Hàm, thứ lỗi cho ta.”
“Sao thiếu chủ lại…”
Hàm nhìn về phía Điềm đang nhìn, cát bụi bay mù mịt và trong thoáng chốc một đạo quân binh đã đứng ngay trước mặt anh. Họ mang theo một lá cờ lớn màu đen viền vàng với chữ Tần màu xanh sẫm:
秦
Bên cạnh đó còn có ba lá cờ khác. Chữ Vương (王), chữ Dương (楊) và chữ Mông (蒙).
“Đó là…”
“Lần đầu cậu thấy đúng không?” Điềm không khỏi mỉm cười. Từ ngày thống nhất đến nay, hơn mười năm rồi, anh mới được thấy Tần quốc ngũ tướng tập hợp lại với nhau.
“Mông Điềm!”
Người đàn ông râu dài, mái tóc điểm bạc phóng ngựa tới trước. Ông mặc giáp đen, tay cầm cây đao và cưỡi trên con bạch mã.
“Vương Bôn tướng quân.” Điềm và Hàm xuống khỏi ngựa chào.
“Ngươi lại còn dám tạo phản à?” Vương Bôn nhìn đoàn quân đông đảo trước mặt.
“Ta phò tá Doanh gia, trừ phản tặc, sao gọi là tạo phản chứ?” Điềm nói.
“Ông nội ngươi và cha ngươi trên trời mà biết ngươi phản lại Tần Quốc thì họ sẽ nghĩ gì?”
“Vương tướng quân, ông cũng có tuổi rồi đấy.”
“Cái gì?”
“Ông đã nhận thánh chỉ gì và từ ai vậy?”
“Ta nhận lệnh Bệ hạ.”
“Là đích thân Tần Thủy Hoàng Đế của chúng ta hay sao?”
“Ờ… không.”
“Vương tướng quân, nếu người ra chiếu chỉ không phải Bệ hạ, mà là một tên nghịch thần thì sao?”
“Im đi!”
Đột nhiên, phía sau Vương Bôn phát ra một luồng khí màu tím huyền ảo. Hai mắt ông ta đỏ ngầu. Cây đao phạt ngang, Điềm rút kiếm nhanh như chớp và chặn được đòn đánh chí mạng nhưng cũng bị đẩy lùi, Hàm ngã lăn ra đất.
“Vương Bôn tướng quân mạnh đến thế này sao?” Hàm kinh ngạc.
“Không.” Điềm lên ngựa. “Đó là sức mạnh của Doanh thị.”
“Dạ?”
“Tần Chiêu Tương Vương* có một báu vật, ông ấy đã dùng báu vật ấy để điều khiển sức mạnh của tất cả quân tướng của Tần quốc. Nó được gọi là Thần Tử Tuyệt Trung.”
“Là báu vật sao?”
“Nó là một dạng thôi miên, Tần Vương sẽ điều khiển tâm trí họ. Chỉ có một số ít, hoặc không bị thôi miên, hoặc phá giải được.”
“Vậy Vương Bôn tướng quân đã…”
“Không chỉ Vương Bôn.” Điềm nhìn hai người còn lại.
Người đàn ông cũng gần sáu mươi tuổi lăm lăm quả chùy trong tay, sẵn sàng giã nát Điềm. Ông đã già nhưng vẫn là người có sức khỏe tuyệt đối trong Ngũ tướng. Ông mặc giáp đen và cưỡi trên con ngựa có bộ lông đen tuyền. Dương Đoan Hòa tướng quân.
Bên kia, người trẻ nhất Ngũ tướng và có thân thể cường tráng không kém Dương Đoan Hòa là bao. Trong tay cậu là cây thương dài. Dù là cũng từng là tướng quân, cậu lại được Hoàng đế phong chức thượng khanh. Chính là đệ đệ ruột của Điềm, Mông Nghị.
Cả ba người đều có đôi mắt đỏ lừ và hừng hực luồng khí màu tím sau lưng.
“Cả Đoan Hòa và Nghị đều đã bị Thần Tử Tuyệt Trung chi phối rồi.”
Đoan Hòa vung chùy đánh vào Điềm. Điềm dùng kiếm khẽ đổi hướng của đòn đánh.
“Hàm! Dẫn quân tiến lên. Ta sẽ chặn họ.”
“Tuân…”
Hàm chưa làm được gì, một tiếng ầm vang lên và mười vạn quân của Điềm bị đánh ngang sườn.
“Cái gì vậy!?” Hàm kinh ngạc. Cậu chạy tới trước đội quân vừa tấn công mình. Họ mang cờ chữ Khương (羌).
“Đó là Khương binh!” Điềm đang một mình chống chọi ba vị tướng lên tiếng.
“Khương binh…” Hàm từng nghe về họ. Những chiến binh tinh nhuệ nhất của Khương Hối tướng quân đã làm điên đảo lục quốc sơn đông. Người Triệu nghe đến họ như thấy Bạch Khởi vậy.
“Quân của thiền vu đến chưa?” Hàm hỏi tùy tướng.
Ngay khi đó, có một người lính truyền tin cưỡi ngựa chạy tới.
“Chương Hàm tướng quân!” Anh ta hét lớn. “Thiền vu Hung Nô nhận vàng lụa của Triệu Cao, không những không tới giúp ta mà còn đang phá phách bên ngoài Trường Thành nữa.”
“Cái quái gì!?”
“Các ngươi chậm rồi!” Dương Đoan Hòa hét lên.
“Nghịch tặc! Chịu chết đi!” Nghị mắng Điềm.
Điềm như chết trong lòng một chút. Các bạn hữu cùng anh đông chinh hiện đang bị điều khiển bởi mối quan hệ quân thần. Họ đã không còn là những người cùng anh vào sinh ra tử nữa, mà đã trở thành con rối của thời đại. Thậm chí đệ đệ anh cũng xem anh là giặc.
“Chương Hàm!” Điềm đẩy lùi ba tướng quân và quay ngựa. “Rút lui!”
Toàn quân của Điềm rút lui về và cố thủ trong thành.
“Tướng quân,” Các tướng vào phòng tìm Điềm. “chúng ta có thể mở đường ở chỗ khoảng trống giữa Vương Bôn tướng quân và Dương Đoan Hòa tướng quân. Sau đó tới phương bắc tạm trú và chờ cơ hội phản kích.”
“Bỏ đi.” Điềm gạt tay.
“Tướng quân…” Hàm ứa nước mắt. Gần hai mươi năm phục vụ Mông gia, phục vụ Mông Điềm thiếu chủ, đây là lần đầu anh thấy thiếu chủ như vậy. Điềm quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rưỡi và người nồng nặc mùi rượu.
“Các ngươi,” Điềm lảo đảo đứng dậy.
“Tướng quân!”
“Các người theo ta bao lâu rồi?”
“Mười năm rồi ạ.” Hầu hết đều đáp.
“Hai mươi năm…” Hàm thút thít.
“Hai mươi năm. Hơn hai mươi năm, ta cùng đồng hữu, vây Triệu, diệt Ngụy, phạt Sở, đánh Yên, phá Tề. Một đời chinh chiến, sau khi Trung Hoa thống nhất lại tiếp tục chống Hung Nô, cứ ngỡ sẽ là một khai quốc công thần đúng nghĩa. Nhưng giờ ta ở đây với danh nghĩa một tên nghịch thần… Đây là trời phạt ta sao? Ba đời làm tướng, giết quá nhiều thì phải đền mạng?”
“Tướng quân! Chúng ta hãy cùng nhau, tiếp tục tìm một vị công tử và phò tá lên ngôi.”
“Đúng. Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Hàm.”
“Có mạt tướng.” Hàm quỳ xuống.
“Thả Ly ra. Sau đó trói ta lại.”
“Dạ?”
“Các ngươi trói ta lại, sau đó giải ta đến trước mặt các tướng quân. Các ngươi sẽ được tha tội chết.”
“Tướng quân! Chúng tôi thà chết không hàng!” Hàm quỳ xuống.
“THÀ CHẾT KHÔNG HÀNG!” Các tướng quỳ xuống.
“Còn gia đình các ngươi? Thê tử, phụ mẫu… huynh đệ.”
Mọi người im lặng.
“Hàm, làm đi.”
“Tướng quân…”
“Ngươi thề trung thành với Mông gia, đây là lúc thể hiện sự trung thành của ngươi đấy.”
“Tướng quân…” Hàm sai người thả Vương Ly ra và dùng dây thừng trói Mông Điềm lại.
“Hãy cứ phò tá Hồ Hợi.” Điềm nói thầm với Hàm. “Chờ đến khi vị quân chủ mà ngươi tin tưởng nhất xuất hiện.”
Hàm giải Điềm đã bị trói đến trước mặt Vương Bôn tướng quân. Triệu Cao xúi Hồ Hợi giết cả họ Mông Điềm, Nhưng Lý Tư can rằng nếu giết cả họ Mông lúc này sẽ làm mất lòng danh gia sĩ tộc nên chỉ ban tội chết cho Điềm. Quần thần lại xin với Hồ Hợi rằng nể Mông gia có công cao lập quốc mà ban cho cái chết toàn thây, Nghị cũng cố xin cho Điềm, cuối cùng, Điềm được ban thuốc độc trong ngục. Nhiều người cũng vì nhớ ơn của ba đời nhà họ Mông mà xin được xóa trận chiến ô nhục này khỏi lịch sử, giữ lại danh tiết cho Mông gia.
Điềm ngồi trong ngục. Anh tin rằng mọi người đều đã an toàn. Triệu Cao chắc chắn sẽ không làm khó Nghị quá mức. Hàm và các tướng dưới trướng cũng đã được ân xá, tiếp tục canh giữ biên ải dưới sự chỉ đạo của Vương Ly.
“Ngày này cuối cùng cũng tới.”
Điềm nhìn bát thuốc độc trong tay. Tay còn lại anh cầm viên thủy ngân hình cầu, viên thuốc mà Tần Thủy Hoàng đã tin rằng có thể đem lại sự bất tử.
“Chính, chúng ta đều đã mù quáng tin vào thứ này. Ta biết chứ, bệnh tình của Ngài trở nặng chính là vì thứ này. Viên cuối cùng này, hãy để ta uống thay Người.”
“TẦN QUỐC VẠN TUẾ!”
Điềm hét lớn và uống viên thuốc chung với thuốc độc.
Năm 210 trước Công Nguyên, tướng quân Mông Điềm được ban thuốc độc chết trong ngục.
Hay ít nhất đó là những gì lịch sử đã viết.
Điềm tỉnh dậy trong bóng tối. Anh cử động tay. Anh còn sống!
Điềm đẩy mạnh thứ trên đầu. Đó là một cái hộp. Điềm bật dậy. Anh đang ở ngoài nghĩa trang, bên trong một chiếc quan tài.
“AAAAAA!!!!!!!!” Người ở gần đó nhìn thấy và bất tỉnh.
“Ta còn sống?”
Điềm bò ra sông, anh thấy khuôn mặt mình đã trẻ hóa, trở về như hồi hai mươi.
“TA CÒN SỐNG!” Điềm hét vang.
“Không thể tin được.” Một cô bé ngồi bên cạnh Điềm. Cô ta ở đó từ lúc nào chứ?
“Mi là ai?” Điềm đứng dậy. Cô bé ấy có mái tóc đen dài, đôi mắt có hai màu đỏ và xanh dương. Trông cô cùng lắm chỉ mới mười hai tuổi. Bên hông cô ta đeo một thanh kiếm cong vút kỳ lạ.
“Một người tình cờ đi ngang qua thôi.” Cô bé nói. “Nhưng ngươi cũng may mắn thật. Trong hàng ngàn viên thuốc thủy ngân, hầu hết đều sẽ khiến kẻ uống chết sớm hơn. Có một trăm viên giúp kéo dài tuổi thọ. Nhưng chỉ có ba viên duy nhất đem lại trường sinh bất lão.” Cô nhìn Điềm. “Một viên Từ Phúc uống. Và hai viên còn lại, là huynh đệ các ngươi.”
“Huynh đệ?” Điềm cau mày. “Đệ đệ ta sao rồi?”
“Triệu Cao cũng đã ban chết cho Mông Nghị rồi. Hắn cũng đã uống viên trường sinh bất lão. Bây giờ… ta cũng không biết hắn bây giờ ra sao. Ta ở đây theo lệnh Odin, đưa ngươi về.”
“Odin? Là ai?”
“Vua của những người bất tử. Giống như ta và ngươi."
"Khoan đã, người bất tử có vua? Tức là có cả một đất nước của người bất tử?"
"Ngươi thông minh đấy." Cô bé nhướn mày.
"Tức là ước mơ của Chính, hóa ra là..."
"Doanh Chính đột tử. Đến giờ vẫn chưa điều tra ra thủ phạm là ai." Cô bé thở dài. Rồi cô lại nhìn Điềm. "Đáng lý ta cũng định dẫn ngươi về chỗ Odin ngay lập tức, nhưng có vẻ, ngươi còn muốn làm điều gì đó nữa phải không?”
Sau hai mươi năm, Điềm quan sát sự chuyển biến của Tần và Hán. Anh bảo vệ lăng mộ Doanh Chính, ngăn không cho Hạng Vũ cướp phá. Chương Hàm đã tìm được một quân chủ mà cậu thực sự tin tưởng. Vương Ly cũng đã sống một cuộc sống oanh liệt. Đồng đội của cậu cũng từ trần trong sự yên ổn.
Thấm thoát đã bốn trăm năm…
Điềm ngồi đọc quyển trúc bên hiên nhà.
Một người đàn ông đập tay mạnh xuống phản khiến Điềm giật mình. Dựa trên râu tóc và y phục, ông cũng là người có học thức.
“Vị đại thúc đây là…” Điềm cuộn quyển trúc lại.
“Tiên sinh, ngài dạy cháu tôi kiểu gì vậy?”
“Cháu ngài?” Điềm nghiêng đầu. “Cháu ngài là ai?”
“Ngài còn dạy ai ở cái huyện này nữa hả?”
“À, ta nhớ rồi.” Điềm rót trà mời khách. “Thế, có chuyện gì sao?”
“Ca ca ta muốn ngài dạy nó thành người đàng hoàng. Sao ngài dung túng nó như vậy chứ? Để nó kết bè phái với đám con nhà họ Trương kia đi phá làng phá xóm như vậy, còn ra thể thống gì nữa?”
“Chúng là trẻ con.” Điềm khẽ nhấp một ngụm trà. “Trẻ con hiếu động là bình thường mà. Hơn nữa, ngài nói sai rồi.”
“Cái gì sai?”
“Mấy đứa nhỏ nhà họ Viên cũng chơi chung mà.” Điềm cười.
Người đàn ông tặc lưỡi ngao ngán. “Ta không thể hiểu được ngài dạy thằng bé cái gì nữa.”
“Thằng bé rất chăm đọc sách đấy chứ.” Điềm nhấp một ngụm trà.
“Nhưng nó quậy phá như quỷ ấy.”
“Thằng bé nói với tôi, con đường của nó, nó sẽ tự đi. Tôi đâu phải bậc phụ mẫu, tôi đâu thể cản bước thằng bé.”
“Con đường của nó? Con đường của nó là gì chứ?”
“Con đường của một thiếu niên anh hùng sẽ lưu danh sử sách.”
“Cái gì mà thiếu niên anh hùng? Cái gì mà sử sách?” Ông quát ầm lên. “Toàn lời sáo rỗng.”
“Thằng bé rất đã đọc hết mấy quyển binh thư nhà tôi rồi. Tương lai có thể là một thiên hạ đệ nhất đại tướng quân đấy chứ.”
“Ta chẳng tin lũ trẻ ranh suốt ngày phá làng phá xóm có thể trở thành anh hùng. Một tên tướng quân quèn còn chưa chắc nữa kìa.”
“Có một thằng nhóc suốt ngày phá làng phá xóm và đã trở thành tướng quân đang ở trước mặt ông này.” Điềm nghĩ.
“Vậy, ngài thử dạy dỗ nó xem.”
“Được!” Ông uống cạn cốc trà và bỏ về.
Mấy hôm sau, ông ta quay lại.
“Tiên sinh, bây giờ đến ca ca ta cũng chẳng tin lời ta nói nữa rồi…”
“Ta đã đoán rồi.” Điềm bỏ thêm quyển sách nữa vào hộp.
“Ngài định đi sao?”
“Ta vốn thích du ngoạn mà.” Điềm cười. “Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại.” Anh đưa chiếc hộp cho người đàn ông. “Phiền ngài đưa lại những thứ này cho A Man** giúp tại hạ. Coi như chúng ta có duyên gặp mặt.”
Điềm đeo tay nải lên và bước đi.
“Mông Tiên sinh!”
Trên đồi phía sau Điềm, một cậu bé trạc mười hai tuổi gọi lớn.
“Người định đi sao?”
“Ta phải đi rồi!” Điềm nói lớn. “Chúc con sớm ngày thành danh.”
“Tiên sinh!” Cậu bé vái Điềm. “Nhất định những gì người dạy, con sẽ dùng để cứu dân giúp nước.”
“Nhớ lấy, con đường của con, con nhất định phải tự đi!”
“Học trò ghi nhớ!”
“Từ biệt xong hết rồi chứ?” Điềm xuống đến chân đồi, cô bé năm ấy đã ở đó chờ sẵn.
“Công chúa Dinazade.” Điềm cúi người chào cô.
“Đã từ biệt Trọng Cảnh và Nguyên Hóa*** chưa?”
“Nguyên Hóa và Trọng Cảnh đi suốt, muốn tìm họ nào đâu dễ dàng. Xin nhờ công chúa giúp tại hạ.”
“Được rồi được rồi.” Công Chúa Dinazade thở dài. Nhưng cô cũng mỉm cười. “Ta sẽ giúp cậu.” Cô nhìn về phía ngôi làng. “Cả thằng nhóc đó luôn.”
“Con nhất định sẽ là anh hùng cái thế, Tào A Man.”
Mang trong mình suy nghĩ ấy, Điềm yên tâm về cậu học trò và tiến về phía mặt trời lặn.
Điềm tỉnh dậy trong ngôi nhà của mình ở Bình Dương, Việt Nam. Kiến trúc này là thế kỷ XXI. Anh biết mình đã hết mơ rồi.
"Mơ gì mà dài thế?" Điềm dụi mắt và nhìn đồng hồ. Đã chín giờ rồi?
"Sao hôm nay mình lại ngủ nướng được nhỉ?" Điềm nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
"Bác quản gia," Điềm nói trong khi đánh răng. "lịch của cháu hôm nay thế nào?"
"Hôm nay cậu được nghỉ, thiếu gia."
"Dạ?" Điềm nhìn bác. Tay anh ngừng lại.
"Hôm nay cậu không phải đi dạy. Nhưng hai đứa học trò kia của cậu đang chờ cậu đấy."
"Chả bao giờ hết việc được." Điềm thở dài nhưng anh lại đang rất vui.
"Đợi một chút đi." Cậu bé có mái tóc đen bù xù nói với Điềm. "Bữa sáng sắp xong rồi."
"Quân đâu?"
"Đang tập kiếm."
Điềm nhìn ra sân, cậu bé mang mái tóc bạc và đôi mắt xanh lục đang cầm thanh Muramasa múa từng đường kiếm điêu luyện. Cậu bé khiến anh nhớ tới học trò cũ. Trong hai nghìn năm làm nghề gõ đầu trẻ, Điềm có vô số học trò, nhưng trong đó chỉ có ba người làm anh kinh ngạc nhất. Là hai đứa nhỏ đang ở trong nhà anh, Luyện Hoàng Quân và Trần Minh Huy. Người thứ ba là Tào Tháo.
__________
* Tần Chiêu Tương Vương: tên thật là Doanh Tắc, cụ cố năm đời của Liêu. Là người đã đề ra viễn giao cận công, mở mang bờ cõi Tần Quốc. Dưới thời ông, Tần Quốc phát triển hùng mạnh về quân sự và đặt nền móng cho sự thống nhất của chắt ông sau này.
** A Man: tên lúc nhỏ của Tào Tháo. Nghe đồn sau này khi đã làm Ngụy Vương, người duy nhất gọi ông như vậy là Biện Cơ, vợ ông.
*** Trọng Cảnh và Nguyên Hóa: Y Thánh Trương Trọng Cảnh và Thần Y Hoa Đà.
Mông Điềm (20t). Dạo này tôi đắc tội hơi nhiều thì phải
Bên cạnh đó còn có ba lá cờ khác. Chữ Vương (王), chữ Dương (楊) và chữ Mông (蒙).
“Đó là…”
“Lần đầu cậu thấy đúng không?” Điềm không khỏi mỉm cười. Từ ngày thống nhất đến nay, hơn mười năm rồi, anh mới được thấy Tần quốc ngũ tướng tập hợp lại với nhau.
“Mông Điềm!”
Người đàn ông râu dài, mái tóc điểm bạc phóng ngựa tới trước. Ông mặc giáp đen, tay cầm cây đao và cưỡi trên con bạch mã.
“Vương Bôn tướng quân.” Điềm và Hàm xuống khỏi ngựa chào.
“Ngươi lại còn dám tạo phản à?” Vương Bôn nhìn đoàn quân đông đảo trước mặt.
“Ta phò tá Doanh gia, trừ phản tặc, sao gọi là tạo phản chứ?” Điềm nói.
“Ông nội ngươi và cha ngươi trên trời mà biết ngươi phản lại Tần Quốc thì họ sẽ nghĩ gì?”
“Vương tướng quân, ông cũng có tuổi rồi đấy.”
“Cái gì?”
“Ông đã nhận thánh chỉ gì và từ ai vậy?”
“Ta nhận lệnh Bệ hạ.”
“Là đích thân Tần Thủy Hoàng Đế của chúng ta hay sao?”
“Ờ… không.”
“Vương tướng quân, nếu người ra chiếu chỉ không phải Bệ hạ, mà là một tên nghịch thần thì sao?”
“Im đi!”
Đột nhiên, phía sau Vương Bôn phát ra một luồng khí màu tím huyền ảo. Hai mắt ông ta đỏ ngầu. Cây đao phạt ngang, Điềm rút kiếm nhanh như chớp và chặn được đòn đánh chí mạng nhưng cũng bị đẩy lùi, Hàm ngã lăn ra đất.
“Vương Bôn tướng quân mạnh đến thế này sao?” Hàm kinh ngạc.
“Không.” Điềm lên ngựa. “Đó là sức mạnh của Doanh thị.”
“Dạ?”
“Tần Chiêu Tương Vương* có một báu vật, ông ấy đã dùng báu vật ấy để điều khiển sức mạnh của tất cả quân tướng của Tần quốc. Nó được gọi là Thần Tử Tuyệt Trung.”
“Là báu vật sao?”
“Nó là một dạng thôi miên, Tần Vương sẽ điều khiển tâm trí họ. Chỉ có một số ít, hoặc không bị thôi miên, hoặc phá giải được.”
“Vậy Vương Bôn tướng quân đã…”
“Không chỉ Vương Bôn.” Điềm nhìn hai người còn lại.
Người đàn ông cũng gần sáu mươi tuổi lăm lăm quả chùy trong tay, sẵn sàng giã nát Điềm. Ông đã già nhưng vẫn là người có sức khỏe tuyệt đối trong Ngũ tướng. Ông mặc giáp đen và cưỡi trên con ngựa có bộ lông đen tuyền. Dương Đoan Hòa tướng quân.
Bên kia, người trẻ nhất Ngũ tướng và có thân thể cường tráng không kém Dương Đoan Hòa là bao. Trong tay cậu là cây thương dài. Dù là cũng từng là tướng quân, cậu lại được Hoàng đế phong chức thượng khanh. Chính là đệ đệ ruột của Điềm, Mông Nghị.
Cả ba người đều có đôi mắt đỏ lừ và hừng hực luồng khí màu tím sau lưng.
“Cả Đoan Hòa và Nghị đều đã bị Thần Tử Tuyệt Trung chi phối rồi.”
Đoan Hòa vung chùy đánh vào Điềm. Điềm dùng kiếm khẽ đổi hướng của đòn đánh.
“Hàm! Dẫn quân tiến lên. Ta sẽ chặn họ.”
“Tuân…”
Hàm chưa làm được gì, một tiếng ầm vang lên và mười vạn quân của Điềm bị đánh ngang sườn.
“Cái gì vậy!?” Hàm kinh ngạc. Cậu chạy tới trước đội quân vừa tấn công mình. Họ mang cờ chữ Khương (羌).
“Đó là Khương binh!” Điềm đang một mình chống chọi ba vị tướng lên tiếng.
“Khương binh…” Hàm từng nghe về họ. Những chiến binh tinh nhuệ nhất của Khương Hối tướng quân đã làm điên đảo lục quốc sơn đông. Người Triệu nghe đến họ như thấy Bạch Khởi vậy.
“Quân của thiền vu đến chưa?” Hàm hỏi tùy tướng.
Ngay khi đó, có một người lính truyền tin cưỡi ngựa chạy tới.
“Chương Hàm tướng quân!” Anh ta hét lớn. “Thiền vu Hung Nô nhận vàng lụa của Triệu Cao, không những không tới giúp ta mà còn đang phá phách bên ngoài Trường Thành nữa.”
“Cái quái gì!?”
“Các ngươi chậm rồi!” Dương Đoan Hòa hét lên.
“Nghịch tặc! Chịu chết đi!” Nghị mắng Điềm.
Điềm như chết trong lòng một chút. Các bạn hữu cùng anh đông chinh hiện đang bị điều khiển bởi mối quan hệ quân thần. Họ đã không còn là những người cùng anh vào sinh ra tử nữa, mà đã trở thành con rối của thời đại. Thậm chí đệ đệ anh cũng xem anh là giặc.
“Chương Hàm!” Điềm đẩy lùi ba tướng quân và quay ngựa. “Rút lui!”
Toàn quân của Điềm rút lui về và cố thủ trong thành.
“Tướng quân,” Các tướng vào phòng tìm Điềm. “chúng ta có thể mở đường ở chỗ khoảng trống giữa Vương Bôn tướng quân và Dương Đoan Hòa tướng quân. Sau đó tới phương bắc tạm trú và chờ cơ hội phản kích.”
“Bỏ đi.” Điềm gạt tay.
“Tướng quân…” Hàm ứa nước mắt. Gần hai mươi năm phục vụ Mông gia, phục vụ Mông Điềm thiếu chủ, đây là lần đầu anh thấy thiếu chủ như vậy. Điềm quần áo xộc xệch, tóc tai rũ rưỡi và người nồng nặc mùi rượu.
“Các ngươi,” Điềm lảo đảo đứng dậy.
“Tướng quân!”
“Các người theo ta bao lâu rồi?”
“Mười năm rồi ạ.” Hầu hết đều đáp.
“Hai mươi năm…” Hàm thút thít.
“Hai mươi năm. Hơn hai mươi năm, ta cùng đồng hữu, vây Triệu, diệt Ngụy, phạt Sở, đánh Yên, phá Tề. Một đời chinh chiến, sau khi Trung Hoa thống nhất lại tiếp tục chống Hung Nô, cứ ngỡ sẽ là một khai quốc công thần đúng nghĩa. Nhưng giờ ta ở đây với danh nghĩa một tên nghịch thần… Đây là trời phạt ta sao? Ba đời làm tướng, giết quá nhiều thì phải đền mạng?”
“Tướng quân! Chúng ta hãy cùng nhau, tiếp tục tìm một vị công tử và phò tá lên ngôi.”
“Đúng. Chúng ta vẫn còn cơ hội.”
“Hàm.”
“Có mạt tướng.” Hàm quỳ xuống.
“Thả Ly ra. Sau đó trói ta lại.”
“Dạ?”
“Các ngươi trói ta lại, sau đó giải ta đến trước mặt các tướng quân. Các ngươi sẽ được tha tội chết.”
“Tướng quân! Chúng tôi thà chết không hàng!” Hàm quỳ xuống.
“THÀ CHẾT KHÔNG HÀNG!” Các tướng quỳ xuống.
“Còn gia đình các ngươi? Thê tử, phụ mẫu… huynh đệ.”
Mọi người im lặng.
“Hàm, làm đi.”
“Tướng quân…”
“Ngươi thề trung thành với Mông gia, đây là lúc thể hiện sự trung thành của ngươi đấy.”
“Tướng quân…” Hàm sai người thả Vương Ly ra và dùng dây thừng trói Mông Điềm lại.
“Hãy cứ phò tá Hồ Hợi.” Điềm nói thầm với Hàm. “Chờ đến khi vị quân chủ mà ngươi tin tưởng nhất xuất hiện.”
Hàm giải Điềm đã bị trói đến trước mặt Vương Bôn tướng quân. Triệu Cao xúi Hồ Hợi giết cả họ Mông Điềm, Nhưng Lý Tư can rằng nếu giết cả họ Mông lúc này sẽ làm mất lòng danh gia sĩ tộc nên chỉ ban tội chết cho Điềm. Quần thần lại xin với Hồ Hợi rằng nể Mông gia có công cao lập quốc mà ban cho cái chết toàn thây, Nghị cũng cố xin cho Điềm, cuối cùng, Điềm được ban thuốc độc trong ngục. Nhiều người cũng vì nhớ ơn của ba đời nhà họ Mông mà xin được xóa trận chiến ô nhục này khỏi lịch sử, giữ lại danh tiết cho Mông gia.
Điềm ngồi trong ngục. Anh tin rằng mọi người đều đã an toàn. Triệu Cao chắc chắn sẽ không làm khó Nghị quá mức. Hàm và các tướng dưới trướng cũng đã được ân xá, tiếp tục canh giữ biên ải dưới sự chỉ đạo của Vương Ly.
“Ngày này cuối cùng cũng tới.”
Điềm nhìn bát thuốc độc trong tay. Tay còn lại anh cầm viên thủy ngân hình cầu, viên thuốc mà Tần Thủy Hoàng đã tin rằng có thể đem lại sự bất tử.
“Chính, chúng ta đều đã mù quáng tin vào thứ này. Ta biết chứ, bệnh tình của Ngài trở nặng chính là vì thứ này. Viên cuối cùng này, hãy để ta uống thay Người.”
“TẦN QUỐC VẠN TUẾ!”
Điềm hét lớn và uống viên thuốc chung với thuốc độc.
Năm 210 trước Công Nguyên, tướng quân Mông Điềm được ban thuốc độc chết trong ngục.
Hay ít nhất đó là những gì lịch sử đã viết.
Điềm tỉnh dậy trong bóng tối. Anh cử động tay. Anh còn sống!
Điềm đẩy mạnh thứ trên đầu. Đó là một cái hộp. Điềm bật dậy. Anh đang ở ngoài nghĩa trang, bên trong một chiếc quan tài.
“AAAAAA!!!!!!!!” Người ở gần đó nhìn thấy và bất tỉnh.
“Ta còn sống?”
Điềm bò ra sông, anh thấy khuôn mặt mình đã trẻ hóa, trở về như hồi hai mươi.
“TA CÒN SỐNG!” Điềm hét vang.
“Không thể tin được.” Một cô bé ngồi bên cạnh Điềm. Cô ta ở đó từ lúc nào chứ?
“Mi là ai?” Điềm đứng dậy. Cô bé ấy có mái tóc đen dài, đôi mắt có hai màu đỏ và xanh dương. Trông cô cùng lắm chỉ mới mười hai tuổi. Bên hông cô ta đeo một thanh kiếm cong vút kỳ lạ.
“Một người tình cờ đi ngang qua thôi.” Cô bé nói. “Nhưng ngươi cũng may mắn thật. Trong hàng ngàn viên thuốc thủy ngân, hầu hết đều sẽ khiến kẻ uống chết sớm hơn. Có một trăm viên giúp kéo dài tuổi thọ. Nhưng chỉ có ba viên duy nhất đem lại trường sinh bất lão.” Cô nhìn Điềm. “Một viên Từ Phúc uống. Và hai viên còn lại, là huynh đệ các ngươi.”
“Huynh đệ?” Điềm cau mày. “Đệ đệ ta sao rồi?”
“Triệu Cao cũng đã ban chết cho Mông Nghị rồi. Hắn cũng đã uống viên trường sinh bất lão. Bây giờ… ta cũng không biết hắn bây giờ ra sao. Ta ở đây theo lệnh Odin, đưa ngươi về.”
“Odin? Là ai?”
“Vua của những người bất tử. Giống như ta và ngươi."
"Khoan đã, người bất tử có vua? Tức là có cả một đất nước của người bất tử?"
"Ngươi thông minh đấy." Cô bé nhướn mày.
"Tức là ước mơ của Chính, hóa ra là..."
"Doanh Chính đột tử. Đến giờ vẫn chưa điều tra ra thủ phạm là ai." Cô bé thở dài. Rồi cô lại nhìn Điềm. "Đáng lý ta cũng định dẫn ngươi về chỗ Odin ngay lập tức, nhưng có vẻ, ngươi còn muốn làm điều gì đó nữa phải không?”
Sau hai mươi năm, Điềm quan sát sự chuyển biến của Tần và Hán. Anh bảo vệ lăng mộ Doanh Chính, ngăn không cho Hạng Vũ cướp phá. Chương Hàm đã tìm được một quân chủ mà cậu thực sự tin tưởng. Vương Ly cũng đã sống một cuộc sống oanh liệt. Đồng đội của cậu cũng từ trần trong sự yên ổn.
Thấm thoát đã bốn trăm năm…
Điềm ngồi đọc quyển trúc bên hiên nhà.
Một người đàn ông đập tay mạnh xuống phản khiến Điềm giật mình. Dựa trên râu tóc và y phục, ông cũng là người có học thức.
“Vị đại thúc đây là…” Điềm cuộn quyển trúc lại.
“Tiên sinh, ngài dạy cháu tôi kiểu gì vậy?”
“Cháu ngài?” Điềm nghiêng đầu. “Cháu ngài là ai?”
“Ngài còn dạy ai ở cái huyện này nữa hả?”
“À, ta nhớ rồi.” Điềm rót trà mời khách. “Thế, có chuyện gì sao?”
“Ca ca ta muốn ngài dạy nó thành người đàng hoàng. Sao ngài dung túng nó như vậy chứ? Để nó kết bè phái với đám con nhà họ Trương kia đi phá làng phá xóm như vậy, còn ra thể thống gì nữa?”
“Chúng là trẻ con.” Điềm khẽ nhấp một ngụm trà. “Trẻ con hiếu động là bình thường mà. Hơn nữa, ngài nói sai rồi.”
“Cái gì sai?”
“Mấy đứa nhỏ nhà họ Viên cũng chơi chung mà.” Điềm cười.
Người đàn ông tặc lưỡi ngao ngán. “Ta không thể hiểu được ngài dạy thằng bé cái gì nữa.”
“Thằng bé rất chăm đọc sách đấy chứ.” Điềm nhấp một ngụm trà.
“Nhưng nó quậy phá như quỷ ấy.”
“Thằng bé nói với tôi, con đường của nó, nó sẽ tự đi. Tôi đâu phải bậc phụ mẫu, tôi đâu thể cản bước thằng bé.”
“Con đường của nó? Con đường của nó là gì chứ?”
“Con đường của một thiếu niên anh hùng sẽ lưu danh sử sách.”
“Cái gì mà thiếu niên anh hùng? Cái gì mà sử sách?” Ông quát ầm lên. “Toàn lời sáo rỗng.”
“Thằng bé rất đã đọc hết mấy quyển binh thư nhà tôi rồi. Tương lai có thể là một thiên hạ đệ nhất đại tướng quân đấy chứ.”
“Ta chẳng tin lũ trẻ ranh suốt ngày phá làng phá xóm có thể trở thành anh hùng. Một tên tướng quân quèn còn chưa chắc nữa kìa.”
“Có một thằng nhóc suốt ngày phá làng phá xóm và đã trở thành tướng quân đang ở trước mặt ông này.” Điềm nghĩ.
“Vậy, ngài thử dạy dỗ nó xem.”
“Được!” Ông uống cạn cốc trà và bỏ về.
Mấy hôm sau, ông ta quay lại.
“Tiên sinh, bây giờ đến ca ca ta cũng chẳng tin lời ta nói nữa rồi…”
“Ta đã đoán rồi.” Điềm bỏ thêm quyển sách nữa vào hộp.
“Ngài định đi sao?”
“Ta vốn thích du ngoạn mà.” Điềm cười. “Nếu có duyên, ta sẽ gặp lại.” Anh đưa chiếc hộp cho người đàn ông. “Phiền ngài đưa lại những thứ này cho A Man** giúp tại hạ. Coi như chúng ta có duyên gặp mặt.”
Điềm đeo tay nải lên và bước đi.
“Mông Tiên sinh!”
Trên đồi phía sau Điềm, một cậu bé trạc mười hai tuổi gọi lớn.
“Người định đi sao?”
“Ta phải đi rồi!” Điềm nói lớn. “Chúc con sớm ngày thành danh.”
“Tiên sinh!” Cậu bé vái Điềm. “Nhất định những gì người dạy, con sẽ dùng để cứu dân giúp nước.”
“Nhớ lấy, con đường của con, con nhất định phải tự đi!”
“Học trò ghi nhớ!”
“Từ biệt xong hết rồi chứ?” Điềm xuống đến chân đồi, cô bé năm ấy đã ở đó chờ sẵn.
“Công chúa Dinazade.” Điềm cúi người chào cô.
“Đã từ biệt Trọng Cảnh và Nguyên Hóa*** chưa?”
“Nguyên Hóa và Trọng Cảnh đi suốt, muốn tìm họ nào đâu dễ dàng. Xin nhờ công chúa giúp tại hạ.”
“Được rồi được rồi.” Công Chúa Dinazade thở dài. Nhưng cô cũng mỉm cười. “Ta sẽ giúp cậu.” Cô nhìn về phía ngôi làng. “Cả thằng nhóc đó luôn.”
“Con nhất định sẽ là anh hùng cái thế, Tào A Man.”
Mang trong mình suy nghĩ ấy, Điềm yên tâm về cậu học trò và tiến về phía mặt trời lặn.
Điềm tỉnh dậy trong ngôi nhà của mình ở Bình Dương, Việt Nam. Kiến trúc này là thế kỷ XXI. Anh biết mình đã hết mơ rồi.
"Mơ gì mà dài thế?" Điềm dụi mắt và nhìn đồng hồ. Đã chín giờ rồi?
"Sao hôm nay mình lại ngủ nướng được nhỉ?" Điềm nhanh chóng đánh răng rửa mặt.
"Bác quản gia," Điềm nói trong khi đánh răng. "lịch của cháu hôm nay thế nào?"
"Hôm nay cậu được nghỉ, thiếu gia."
"Dạ?" Điềm nhìn bác. Tay anh ngừng lại.
"Hôm nay cậu không phải đi dạy. Nhưng hai đứa học trò kia của cậu đang chờ cậu đấy."
"Chả bao giờ hết việc được." Điềm thở dài nhưng anh lại đang rất vui.
"Đợi một chút đi." Cậu bé có mái tóc đen bù xù nói với Điềm. "Bữa sáng sắp xong rồi."
"Quân đâu?"
"Đang tập kiếm."
Điềm nhìn ra sân, cậu bé mang mái tóc bạc và đôi mắt xanh lục đang cầm thanh Muramasa múa từng đường kiếm điêu luyện. Cậu bé khiến anh nhớ tới học trò cũ. Trong hai nghìn năm làm nghề gõ đầu trẻ, Điềm có vô số học trò, nhưng trong đó chỉ có ba người làm anh kinh ngạc nhất. Là hai đứa nhỏ đang ở trong nhà anh, Luyện Hoàng Quân và Trần Minh Huy. Người thứ ba là Tào Tháo.
__________
* Tần Chiêu Tương Vương: tên thật là Doanh Tắc, cụ cố năm đời của Liêu. Là người đã đề ra viễn giao cận công, mở mang bờ cõi Tần Quốc. Dưới thời ông, Tần Quốc phát triển hùng mạnh về quân sự và đặt nền móng cho sự thống nhất của chắt ông sau này.
** A Man: tên lúc nhỏ của Tào Tháo. Nghe đồn sau này khi đã làm Ngụy Vương, người duy nhất gọi ông như vậy là Biện Cơ, vợ ông.
*** Trọng Cảnh và Nguyên Hóa: Y Thánh Trương Trọng Cảnh và Thần Y Hoa Đà.
Mông Điềm (20t). Dạo này tôi đắc tội hơi nhiều thì phải
Sửa lần cuối: